Vệt Gió Kí Ức
|
|
Chương Mở Đầu
"Hắn là ai?"
Dương Nhược Vy-Một cô gái mang trong mình thân phận bí ẩn cùng vẻ đẹp tuyệt mĩ giai nhân. Năm Dương Nhược Vy lên mười bảy, cô đã chịu tác động không hề nhỏ về quá khứ của mình, điên cuồng tìm kiếm kẻ đã giết chết em trai, cố gắng níu giữ một chút manh mối còn sót lại nhưng đều vô ích.
Bốn năm sống trong nỗi căm hận, hoàn cảnh ép buộc con người Nhược Vy phải trở nên thủ đoạn và tàn khốc. Tất cả những điều đó đã nhào nặn lên một Dương Nhược Vy hoàn toàn khác!
Năm Nhược Vy tròn mười tám, cô trở thành một cỗ máy giết người với thân phận bí ẩn, bí danh Kris. Lạnh lùng dẫm đạp lên những thành viên trong tổ chức không một chút mảy may thương xót.
Kris - chính là biểu tượng cho những con người mang trong mình mối hận thù ghê gớm! Đâu...mới là con người thật của cô?
Nhưng rồi...hận thù bỗng dưng sôi sục trong cô như gào thét khi cô gặp được hắn. Là do ông trời thương hại cô hay là do định mệnh sắp đặt?
Virgo - một con người mang trong mình vẻ đẹp lãnh khốc. Bất kể ai, bất kể người nào tò mò về hắn đều nhận một kết cục đau đớn. Đôi mắt cafe sẫm ấy, có chết Kris cũng khắc cốt ghi tâm. Đôi mắt ấy chính là đôi mắt cô muốn băm vằm nó ra thành trăm mảnh. Con người đó, dáng vẻ ngạo mạn và đầy tiềm ẩn đó...tất cả đều khiến Kris H-Ậ-N
Trong tiềm thức của cô, kẻ giết Tiểu Hoàng chỉ là những thứ quá mơ hồ. Sau cái chết của em trai, Kris bị tổ chức ép buộc phải tẩy não. Hình ảnh cuối cùng cô giữ lại được là hình ảnh mập mờ của đôi mắt cafe sẫm lạnh ngắt dường như có thể làm đông cứng cả thời gian.
Giang Tử Hàn - một chàng trai có thể coi là sự tổng hợp vẻ đẹp của toàn vũ trụ. Hắn mang trong mình vẻ đẹp lạnh như băng cùng đôi mắt hổ phách ánh lên tia nhìn chết chóc. Một thân phận vô cùng bí ẩn xuất hiện làm khuynh đảo cả một tổ chức to lớn. Giang Tử Hàn là hiện thân cho ác quỷ đột lốt thiên thần. Bất cứ người nào do tổ chức phái đến điều tra hắn đều biến mất một cách kì lạ.
- Chết đi!
Mỗi câu, mỗi chữ đều làm cho Kris ngộp thở. Giang Tử Hàn ngang nhiên trao cô cho vòng tay tử thần không chút thương tiếc.
- Chà! Tiếp cận tôi? Cô sẽ chết!
Danh giới giữa tình yêu và thù hận. Kris sẽ làm cách nào để tìm ra kẻ giết em trai mình? Cô sẽ làm cách nào để thoát khỏi thứ hận thù mà ngay cả bản thân cô cũng không biết bằng cách nào, bằng giá nào? Mọi thứ trong bốn năm mệt nhoài với bàn tay ghê tởm cùa mình, thông tin về kẻ bí ẩn đó chỉ là con số không tròn trĩnh!
Hắn...bí ẩn đến thế nào?
Trong khi tay cô đã vấy máu không biết mấy trăm con người chỉ để tìm ra trong đám đông hỗn độn duy nhất một người? * * Giọt nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi cong vút. Chiều hoàng hôn nhuốm màu đỏ rực. Âm thanh giờ đây tĩnh lặng. Cô còn cảm nhận được hương bạc hà mát lạnh lướt qua, một ai đó bước qua cô hờ hững. Bộ váy trắng của thiên thần giờ lan sắc đỏ của máu tươi tanh nồng.
Hương bạc hà vừa biến mất giờ lại thoang thoảng đâu đây. Thân thể cô bị bế bổng lên bởi một bàn tay chẳng những không hề xa lạ mà vô cùng quen thuộc! Kris thiếp dần đi.
Dĩ vãng buông xuôi kệ mặc thời gian đứng lặng!
* *
Kris bật người dậy, trán lấm tấm mồ hôi, lấy mu bàn tay đỡ trán, đôi mắt cô mông lung cùng nụ cười chua chát. Xem ra, sự thật bốn năm trước vẫn đeo bám cô đến tận bây giờ. Chết tiệt!
Bốn năm rồi, chẳng lẽ cô chịu thua sao?
Bốn năm rồi...tại sao...tại vì sao hắn không xuất hiện?
Tiếng nhạc từ điện thoại vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ, Kris chau mày :
- Chuyện gì?
- Đến phòng tôi!
- Chút nữa, tôi đang bận. - Kris viện lí do vì cô không muốn gặp Vương Trung Kiên lúc này.
- Không! Ngay bây giờ! - Âm thanh trầm trầm của người đàn ông vang lên lần nữa. Kris tức giận lia thẳng chiếc điện thoại vào tường vỡ tan. Thân hình lạnh lùng rảo bước khỏi căn phòng chằng chịt máy móc.
Tiếng giày " lộp cộp " vang lên. Mặc trong mình bộ váy trắng dài đến đầu gối. Kris cho tay vào túi áo một cách nhàn hạ. Ánh sáng của đèn hắt lên khuôn mặt cô không những không giảm đi nét lạnh lùng mà còn tăng thêm phần kiêu sa.
Ánh hoàng hôn ngoài kia giờ càng huyền ảo. Có lẽ đây sẽ là ngày Dương Nhược Vy trả-thù. HẾT CHƯƠNG MỞ ĐẦU
|
CHƯƠNG 1: CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ
- Chuyện gì? - Cô gái lạnh lùng lên tiếng.
Người đàn ông ngồi trên ghế cười lạnh mở mắt ra, âm trầm đáp :
- Chỉ là hỏi thăm cô chút thôi, cần gì phải mang khuôn mặt khó chịu như vậy?
Ánh đèn điện hắt lên bức tường dày đặc khá cũ kĩ, in bóng một cô gái để tóc ngang vai cùng bộ váy đến đầu gối để lộ dóng chân dài và trắng nõn. Đôi vai cô gái rung rung như thể nén cười.
Người đàn ông trước mặt chau mày. Cô gái ngẩng đầu một cách kiêu ngạo mà mỉa mai :
- Chà! Ông rảnh quá! - Nét cười trên khuôn mặt cô gái vụt tắt, nghiến răng, cô gái gằn giọng tiếp : - Còn tôi thì không-hề-rảnh!
Người đàn ông tên Vương Trung Kiên nhìn thẳng vào đôi mắt cô gái. Cô quả thật rất đẹp! Không, nói chính xác hơn là vô cùng đẹp, nhưng...hỗn quá. Vương Trung Kiên xoa cằm vào luôn chủ đề :
- Thứ đó, cô chế tạo xong chưa?
Đôi môi cô gái đột nhiên nhếch lên không biết vô tình hay cố tình tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Đôi mắt bồ câu lạnh giá ánh lên tia nhìn quái quỷ : - Thử không?
Vương Trung Kiên vờ co rúm lại sợ sệt, nhưng ngay sau đó bật dậy khỏi ghế. Đưa bàn tay bóp chặt cằm cô gái nâng lên, hừ lạnh :
- Tôi nói cho cô biết, đừng có mà giở trò với tôi. X nhờ tôi trông chừng cô, nhưng không hề nói Tôi-Không-Được-Giết Cô!
Lực siết trên cánh tay Vương Trung Kiên ngày càng mạnh và nụ cười trên môi ông ta ngày càng sâu. Vương Trung Kiên nói tiếp :
- Vì vậy cô nên ngoan ngoãn hơn một chút là vừa, Kris ạ!
Cô gái mím chặt môi cương quyết, cố gắng không để lộ một chút đau đớn nào. Vương Trung Kiên nhíu mày khi thấy Kris ngày càng cứng đầu hơn. Hất mạnh cằm cô ra phía khác, ông ta thong thả quay lại ghế của mình :
- Có việc cho cô đây. Chà! Tôi nghĩ cô sẽ thích nó. Rất thú vị nhưng lại vô cùng mạo hiểm đấy! Nhiệm vụ lần này là do chính X giao phó cho cô và một thành viên nữa. Có vẻ ông ta tin tưởng cô quá đấy nhỉ? Chóng mà hoàn thành nhanh và gọn, mọi thứ tôi đã sai người của tổ chức lo hết rồi, cô chỉ việc nghe và làm theo những gì tôi nói :
- ... - ... - ...
Cuộc nói chuyện diễn ra vô cùng tẻ nhạt. Đơn giản là vì chỉ mình Vương Trung Kiên nói, Kris chỉ im lặng lắng nghe. Lần này X giao nhiệm vụ cho cô, quả thật không tầm thường.
Khi Vương Trung Kiên vừa rứt câu, đôi lông mày của Kris đột nhiên nhíu lại. Thấy thái độ của cô không mấy bằng lòng, ông ta cười hằn :
- Tôi không cần biết cô làm cách nào để tiếp cận cậu ta. Nhưng yên tâm, như tôi đã nói, không chỉ có một mình cô đâu. Còn một người nữa, bí danh Natch! Cô ta sẽ giúp cô thu thập thông tin về hắn còn cô có nhiệm vụ tiếp cận. Ba tuần! Thời gian quy định là ba tuần. Đến lúc đó, nếu cô không hoàn thành thì cô biết hậu quả của nó rồi đấy. Hãy hứa với tôi cô sẽ làm được.
Kris chán nản định mở miệng thì cánh cửa sau lưng bật mở. Chàng trai với ánh mắt safe sẫm bước vào, hơi nhíu mày nói :
- Lề mề quá!
Đôi mắt trầm lạnh ấy khiến Kris hơi chùn bước. Vương Trung Kiên lia tia nhìn khó tin về phía chàng trai vừa xuất hiện.
Virgo không nói không rằng dựa người vào tường. Có vẻ cậu ta đang rất mệt. Quả là một chàng trai vô cùng đẹp. Mọi đường nét đều quá hoàn hảo khiến người khác nhìn vào không khỏi ngây ngất. Ngay cả Kris! Nhưng điều cô để ý không phải là vì cậu ta quá đẹp, mà điều cô quan tâm là...đôi mắt cafe sẫm kia!
Vương Trung Kiên nghiêng đầu nhìn Virgo cười cười, phun ra lời nói đậm chất mỉa mai :
- Cơn gió nào đưa một người bận rộn như cậu đến đây thế?
Virgo vẫn không buồn mở mắt, miệng phun ra 3 từ - Cơn gió độc!
Vương Trung Kiên bật cười ha hả :
- X bảo cậu làm gì nữa vậy?
Vẫn nét lạnh lùng khiến người khác phải sợ sệt, Vingo lạnh nhạt liếc Kris chưa đầy một giây đã lờ đi chỗ khác :
- Tôi nghĩ điều này ông biết rõ hơn ai hết chứ nhỉ?
* *
Không gian im lặng.
Vương Trung Kiên nhắm hờ mắt như cảm nhận gì đó, Virgo nhếch môi :
- Tôi không nghĩ cô thích nghe lén chuyện người khác đấy!
Vương Trung Kiên mỉm cười thích thú.
Kris cũng đã nhận ra có người thứ bốn nghe được câu chuyện!
Bất chợt một cô gái thân hình quyến rũ, vận trên người bộ váy màu đỏ quý phái bước ra. Bộ tóc màu bạch kim tô viền cho khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo. Không cần ai mời chào, cô gái lạ mặt bước ngay về phía Virgo đang ngồi. Nâng cằm cậu lên, từng lời nói phả vào như mê hoặc :
- Ồ! Sao biết tôi ở đó?
Virgo nhếch môi. Cạch! - Thời gian chính xác là 0,56 giây để khẩu Glock-17 hôn nhẹ lên trán khiến cô ta thoáng khựng lại.
Khẩu súng ngắn không đứng yên một chỗ mà di chuyển từ từ xuống vòng một vĩ đại khiến mặt cô ta trắng bệnh. Virgo cười nhưng ánh mắt lại lạnh rùng mình :
- Đây có phải là vị trí của tim?
Câu nói đều đều mà tưởng như âm thanh phát ra từ động băng. Glock-17 là một khẩu súng ngắn nhưng không hề tầm thường.
Cô ta biết giờ không phải là lúc đùa với Virgo. Không gian đã trùng xuống giờ căng thẳng tột độ. Chỉ với một câu hỏi bình thường nhưng ý nghĩa lại không hề tầm thường.
Vương Trung Kiên thấy tình hình không mấy ổn, nheo mắt trầm giọng ra lệnh :
- Natch! Tránh xa cậu ta ra!
Ồ! Thì ra đây là Natch! Kris nhếch môi. Cô ta sẽ là người cùng cô điều tra Giang Tử Hàn!
Natch nhún vai miễn cưỡng ngồi sang ghế khác. Cô ta chống cằm chán nản nhìn ra phía khác. Virgo thờ ơ đặt khẩu súng về vị trí cũ. Vương Trung Kiên nhăn mặt :
- Cậu đến đây để hộ tống hay ám sát người thế?
- Cả hai.
Kris dựa lưng vào tường. Đôi mắt cô ánh lên tia cười khi chứng kiến toàn bộ sự việc. Virgo...tôi bị tổ chức tẩy não nhưng không có nghĩa tôi quên tất cả. Chà! Nếu cậu là kẻ đó, thì bốn năm kiếm tìm ròng rã của tôi cũng không phải là vô ích, đúng không? HẾT CHƯƠNG 1
|
CHƯƠNG 2 : CHỚM NỞ HẬN THÙ
Giờ đây, cả bốn con người tiềm năng nhất quy tụ lại tại căn biệt thự mang tên Black.
Đó là một ngôi biệt thự màu tráng lễ với tông màu đen tuyền. Dàn cây hoa leo bám lên bờ tường dài dằng dặc, kiên cường chống lại bao nhiêu cơn thịnh nộ của chúa trời. Cánh cổng sắt cao lớn, theo ngày tháng dần han rỉ. Nó khiến ai nhìn vào cũng phải thảng thốt. Lí do một phần là vì diện tích và khối kiến trúc của căn biệt thự, còn phần lớn là vì tiền sử của nó. Những ánh nhìn tò mò của người đi đường, ánh mắt hiếu kì của lũ trẻ. Họ tò mò, rất tò mò về chủ nhân của căn biệt thự này. Đèn vẫn bật bình thường nhưng điều bất thường là điện không lúc nào tắt cả.
Qúa khứ ùn ùn ngập tràn vào tâm trí Kris khiến cô không hề để ý đến sự có mặt của ba con người trong căn phòng này.
- Này Kris, cô suy nghĩ vớ vẩn gì thế? - Vương Trung Kiên nheo mày, giọng nói ông ta vang lên làm những hồi ức một năm trước tan biến ngay trong giây lát.
Cô trầm giọng đáp cho có lệ :
- Không có gì!
Vương Trung Kiên liếc Kris một cái sắc lẻm rồi quay sang nói chuyện tiếp với hai người kia. Có vẻ Virgo, cậu ta ngủ rồi thì phải. Kris nghiêng đầu, ngồi mà vẫn ngủ ngon lành được sao?
Vương Trung Kiên trợn mắt tức tối. Kris thì không chú ý nghe, Natch thì đưa tay che miệng ngáp dài ngáp ngắn, Virgo thì ngủ luôn!
Vương Trung Kiên không kiềm chế được hét lên :
- NÀY! TÔN TRỌNG TÔI CHÚT ĐI!
Có vẻ công suất vôlum của ông ta khá to khiến Natch nhăn mặt bịt tai :
- Rồi rồi! Gớm quá đi!
Kris lảng đi chỗ khác, còn người kia không hiểu sao vẫn bình thản ngủ. Đôi mắt Natch bỗng ánh lên tia sắc lẻm, cô ta nhẹ nhàng không đánh động một tiếng, đưa tay định với khẩu súng thì -
- Để yên đấy! - Virgo trầm giọng, lười biếng mở mắt ra. Natch thì tủm tỉm cười, thử xem cậu ta ngủ thật hay giả thôi, chứ ai dại mà đùa với lửa? Virgo lạnh lùng cầm súng cho vào túi, đứng dậy xỏ tay túi quần bước ra phía cửa.
Vương Trung Kiên ngán ngẩm tựa hẳn người vào tường, di di thái dương đầy mệt mỏi, phẩy tay :
- Mệt quá! Cút hết đi, váng cả đầu về ba người! Kris lên xe của Virgo. Natch, cô đi một mình. Okey? Vậy đi!
- Không được! Tôi phản đối!
Vương Trung Kiên nhíu mày nhìn Natch :
- Cô có ý kiến gì sao?
- Tôi muốn đi với Virgo! - Cô ta nhăn mặt nói.
Vương Trung Kiên điên tiết hét lên :
- Cô muốn chết sớm hay sao mà lúc nào cũng lẽo đẽo theo cậu ta thế! Quyết định vậy, không lằng nhằng! Cái này do X sắp xếp, có giỏi thì cô phản!
Natch nhíu chặt mày tỏ vẻ không vui :
- Lại là X, ông ta đúng là dở hơi!
Vương Trung Kiên liếc Natch một cái nhìn cảnh cáo :
- Cẩn thận với lời nói thiếu suy nghĩ của cô đấy!
Kris nghiêng nhẹ đầu nhìn theo dáng Vingo dựa vào cửa với ánh nhìn khó hiểu.
Virgo...có phải cậu là kẻ bốn năm qua tôi tìm kiếm? Nếu đúng là cậu thì tôi chẳng hối hận vì đã ở đây những bốn năm trời!
Natch bất mãn bước ra cửa, Vương Trung Kiên bực quá thở hắt một tiếng :
- Virgo, cậu và Kris đi một xe đi, tôi mệt lắm rồi nên cậu đừng từ chối!
Hơi mím môi, Virgo khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, Vương Trung Kiên thở phào một cái như gánh nặng hàng kỷ nguyên được giải tỏa. Virgo không nói không rằng đi ra cửa, Vương Trung Kiên đỏ mặt tía tai hét lên lần nữa :
- Các người muốn banh thịt à mà đi ra khỏi cửa? Kris, vào phòng nghiên cứu vô hiệu hóa mấy cái hệ thống cơ mật chết người của cô đi!
- Từ nãy rồi!
Kris quay nửa mặt, phun câu xanh rờn. Vương Trung Kiên vò đầu, vò tai, nghiến răng: - Không có lệnh của tôi, cô dám?
Kris nhún vai nín thinh, ông ta gầm gừ :
- Mệt cái người quá! Lượn hết đi!
Khi bóng ba con người bí ẩn kia vừa khuất, Vương Trung Kiên vắt hai chân lên bàn, vẻ mặt đầy suy tư. Không hiểu vì sao X lại muốn Virgo tiếp xúc với Kris, rõ ràng ông ta biết rõ quá khứ của Dương Nhược Vy.
Lí do là gì?
Chẳng lẽ ông ta muốn Kris nhớ lại kí ức của mình?
Thế thì vì sao ngay từ đầu X lại ra lệnh cho Natch tẩy não cô?
Sự việc thật bế tắc! Vả lại điều Vương Trung Kiên ngạc nhiên nhất là việc Virgo nhận nhiệm vụ lần này! Cậu ta khác với mọi thành viên trong tổ chức. Ngay cả ông - cánh tay trái đắc lực của X còn không được chối bỏ một mệnh lệnh nào. Nhưng Virgo - cậu ta có thể từ chối những nhiệm vụ không liên quan đến mình hoặc những điều cậu ta không thích.
Chà! Virgo, thật ra thì cậu là ai?
Trong ba người đó, Virgo là thành viên có mặt trong tổ chức sớm nhất. Vương Trung Kiên không thể dám chắc là cậu ta vào đây lúc nào nhưng chắc chắn một điều rằng đã rất lâu rồi.
Natch vào trước Kris ba năm. Thân phận của cô gái tên Natch, Vương Trung Kiên không rõ lắm. Nhưng có vẻ X tin tưởng và không lo ngại gì về cô ta cả. Natch là sát thủ xuất sắc với ngoại hình cuốn hút, cung cấp thông tin mật, xâm nhập và phá hủy các phần mềm được bảo vệ nghiêm ngặt là những gì cô ta được học từ nhỏ. Ngoài cái tên Natch, mọi người thường gọi cô ta là...kẻ đột nhập.
Còn Kris.
Mặc dù vào sau hai người kia một khoảng thời gian khá dài nhưng chỉ cần ngần ấy năm, cô ta đã khẳng định được tầm quan trọng của mình trong tổ chức.
Chế tạo vũ khí, độc dược hoặc thiết lập phần mềm hay bài trí hệ thống bảo vệ đều do một tay Kris đảm nhận. Thân hình thiếu nữ mỏng manh nhưng lại không hề tầm thường.
Cô ta xinh đẹp, cô ta giỏi giang.
Nhắc đến Kris, mọi thành viên trong tổ chức không khỏi e ngại. Họ nể sợ và thầm ngưỡng mộ cô ta!
Ngay tại căn biệt thự Black, cô ta không chỉ tự tay chế tạo ra 101 cái bẫy mà còn thiết lập một phần mềm quan trọng, dù có hàng trăm hàng triệu hay hàng chục triệu máy dò xét kim loại hiện đại hay máy thu âm, nghe trộm đều bị vô hiệu hóa. Nhờ vậy, hai năm về trước FBI săn lùng thông tin của Vương Trung Kiên đều thất bại. Cũng vì hệ thống cơ mật này quá khép kín nên chẳng ai biết được trong căn biệt thự cổ kính này chứa đựng hàng trăm những máy móc mà các nhà khoa học vĩ đại cũng phải nể phục.
Đó chính là điều đặc biệt của căn biệt thự màu đen tuyền.
Tuy nhiên, không hẳn con người cô ta hoàn hảo trên từng phương diện. Nếu thế thì trên đời này đâu tồn tại cái đẹp và cái xấu? Chí ít, cô ta cũng có một nhược điểm. Nhược điểm đó là gì thì Vương Trung Kiên không rõ.
Không lẽ...
Thứ Virgo muốn chính là hệ thống bảo vệ cơ mật vĩ đại này? Hay cậu ta muốn Kris. À không! Chất xám của cô ta mới đúng! Kris, cô ta giờ đây đã thay đổi hoàn toàn hay chính xác hơn là từ bốn năm trước. - Vương Trung Kiên thầm nghĩ.
* *
Ngoài kia bầu trời đã xẩm tối, lần lượt từng ánh đèn phụt tắt như có cơn gió thần kì nào thổi dập, Kris lặng người nhìn đồng hồ đeo tay.
11 giờ 36 phút 24 giây.
Bãi đỗ xe cách căn biệt thự khá xa, Virgo chậm rãi xỏ tay túi quần bước từng bước mệt mỏi, cho dù Virgo có đi chậm như thế nào thì với chiều cao mét tám ấy bảo sao Kris đuổi kịp?
Natch đã lên trực thăng riêng, chắc không lâu nữa là tới nơi. Kris thở hắt, khuôn mặt lâu lâu lạnh băng giờ hơi cau có. Virgo có vẻ không thích đi với cô nên đi hơn một quãng dài, mặt vẫn không biểu hiện cảm xúc gì. Kris nhíu mày khi chân đã có dấu hiệu mỏi nhừ.
Lí do duy nhất là cô chưa từng đi đâu nhiều như vậy trong bốn năm. Kris cắn răng chạy để đuổi kịp Virgo. Cậu ta hờ hững tiến lại phía chiếc môtô màu đen óng mới cứng, đội mũ bảo hiểm và nổ máy. Kris nhếch môi, có lẽ cậu ta định bỏ mặc cô ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Virgo quay lại, nhăn mặt :
- Đi chậm còn hơn cả rùa!
Cô nhún vai bước tới rồi " Ồ " lên một tiếng mỉa mai. Chiếc xe phóng nhanh như vũ bão. Đường phố vắng tanh chỉ còn loáng thoáng tiếng xe môtô vụt qua. Dư âm của hai khoảnh khắc ấy còn đọng lại đôi chút rồi vụt mất. Hai con người với tính cách hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lại có một điểm chung duy nhất. Họ đều mang gương mặt đẹp y như thiên thần nhưng tâm hồn và thể xác đều trao cho ác quỷ.
Virgo dần tăng tốc độ, bỗng nhiên một vật gì đó dựa vào vai, hơi thở đều đều phảng phất mùi hoa Đinh Tử Hương êm dịu liên tục phả vào gáy làm trán cậu hơi nhíu. Trong khoảnh khắc ấy, hai cánh tay mềm mỏng của con gái choàng qua eo khiến Virgo khựng lại.
Kris đã ngủ, hàng mi cong vút nhắm nghiền lại bình yên. Có vẻ đây là lần đầu tiên trong bốn năm tăm tối ấy Kris không lo nghĩ gì cả. Đồng tử đôi mắt cafe sẫm nheo lại đầy suy tư. Kris dựa hẳn người vào Virgo ngủ mê mệt. Cũng may chiếc xe có vật chắn chứ không giấc ngủ yên bình nhất cũng chính là giấc ngủ không thể tỉnh lại được. Chiếc xe không giảm tốc độ mà còn phóng nhanh hơn với một vận tốc khủng khiếp!
Gió giờ đây đã bắt đầu thổi mạnh, cuốn đi những tâm tư của Vingo tới tít mãi chân trời.
Ngọn gió tê buốt phả vào mặt Kris, hàng lông mi đen nhánh mở lên từ từ rồi lại nhẹ nhàng khép lại trong giây lát, Kris nhếch môi.
Mùi bạc hà sao?
Virgo! Cuối cùng tôi cũng tìm ra...kẻ thù bốn năm trước! Cảm ơn vì đã đến và cũng xin lỗi trước. Trong cuộc đời đôi lúc cũng phải tàn sát lẫn nhau. Một rừng cũng chỉ có một hổ.
Một là tôi chết cậu sống
Hai là tôi sống...cậu chết!
Gió giận dữ tạt thẳng vào vách núi rồi rít lên như gào thét báo hiệu cho một điềm gì đó sẽ xảy ra. Hận thù giờ đây mới bắt đầu. Chiếc siêu xe phóng nhanh vun vút trên đường quốc lộ, tiến thẳng đến trung tâm thành phố! HẾT CHƯƠNG 2
|
CHƯƠNG 3 : CẢM XÚC THẬT
Tại trung tâm thành phố :
Chiếc môtô đen sẫm dừng lại trước một ngôi nhà màu ngà có dàn hoa leo rất bắt mắt. Tuy nhỏ nhưng lại đẹp và giản dị. Kris ở trong ngôi biệt thự Black khá lâu nên khi nhìn căn nhà này đã nhỏ lại càng nhỏ hơn. Nhưng không hiểu sao Kris lại thấy trong lòng ấm áp.
Quăng cho cô một chùm chìa khóa, Virgo vẫn thản nhiên dựa vào chiếc siêu xe của mình. Kris hơi nhíu mày rồi lúng túng tra chìa vào ổ. Virgo lạnh tanh nhìn Kris loay hoay với cái ổ khóa đã gần chục phút.
Hắn hờ hững lấy chìa khóa từ tay cô và mở cổng nhà, liếc Kris với ánh nhìn ăn hại.
Khuôn mặt tựa thiên thần lâu nay không cảm xúc đã phớt chút hồng vì ngượng, giỏi máy móc như cô mà không biết tra chìa khóa đúng thật là điều đáng xấu hổ!
Cũng may trời tối nên Virgo không nhìn thấy sắc mặt của ai đó thay đổi. Khi cổng mở, Virgo chán nản quăng một chiếc chìa khóa riêng lẻ cho Kris ý bảo cô mở cửa nhà.
Cạch! - 0.5 giây để mở ổ khóa!
Kris đưa ánh nhìn đắc ý về phía Virgo nhưng bị cậu ta lờ đi. Cô khôi phục lại nét bình thản, cúi xuống kéo vali vào nhà. Virgo cũng theo sau.
Ngôi nhà không có gì đặc biệt. Không phải vô cùng tiện nghi hay quá thiếu thốn. Nó không phải đẹp nhưng lại cực kì hài hòa và giản dị. Kris thích nơi này! Cô muốn tìm lại chút ấm áp khi còn người thân. Cô cũng có cha mẹ, cũng có người thân chỉ là Kris không biết họ là ai, cũng như không biết họ vẫn sống hay đã chết. Cô thực sự không nhớ gì về gia đình cả.
Bốn năm qua, cô đã nhớ lại một chút ký ức nhưng không phải là nhớ tất cả. Còn những mảng ký ức cô nghĩ rằng rất quan trọng với mình đã mất đi vì Kris thấy thiếu thiếu và nuối tiếc điều gì đó! Mỗi khi cố nghĩ đầu lại đau như búa bổ. Lâu dần cô cũng kệ mặc, dù cố nhớ cũng chỉ làm cô đau thêm. Với một con người có chỉ số IQ cao vút như vậy, Kris không dại mà tự làm đau mình. Chỉ tại cô rất tò mò.
Virgo lại ngủ, trán cậu ta không nhíu lại nữa mà dần giãn ra. Kris tự hỏi, có vẻ cậu ta thích ngủ ngồi.
Đúng là người có sở thích kì quặc! - Kris trầm tư.
Bước từng bước nhẹ như không, Kris đã ở ngay trước mặt Virgo. Đôi tay cầm con dao nhỏ đã chuẩn bị từ trước không chút run sợ, cô dơ lên thật cao rồi hạ xuống nhanh đến chóng mặt. Nhưng...
Phụt!
Bàn tay Kris hạ giữa không trung. Cô sững sờ nhìn Virgo đã thức. Cậu giữ chặt tay đang cầm con dao sắc đến nỗi nhìn qua đã rùng mình, từng đường gân nổi cộm trên bàn tay.
Đôi mắt cafe sẫm đã hằn vài tia đỏ. Cổ tay Kris bị hắn nắm chặt đến đau buốt. Kris cắn răng, vì quá đau nên bất mãn buông lỏng tay ra, con dao theo đà rơi xuống đất một tiếng lạnh tanh!
Virgo đang rất tức giận.
- Muốn giết tôi bằng thứ này sao? Làm tôi mất một giọt máu, cô sẽ mất cả lít máu. Làm tôi mất hai giọt máu, cô sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống!
Nói xong những lời sắc bén như cứa vào da thịt Kris, Virgo lạnh lùng bước ra ngoài phía màn đêm đang gào thét.
Kris nắm chặt tay lại.
Chỉ còn..một chút thôi.
Đúng.
Chỉ còn một chút nữa!
Tại vì sao cô không thể chạm vào hắn? Chỉ còn một chút nữa là cô có thể trả thù cho Tiểu Hoàng! Tại sao? Chết tiệt! Chỉ là một chút nhưng sao chẳng dễ dàng như cô tưởng!
Kris khuỵu người xuống, chống hai tay xuống, nền gạch hoa đã tí tách vài giọt nước. Đôi vai thiên thần rung rung, nước mắt thi nhau tuôn xối xả, nước mắt của con người mang trong mình mối hận thù. Giọt nước mắt trong suốt như pha lê thi nhau rơi xuống rồi vỡ tan...
Có cái gì đó trong cô bùng phát khiến Kris không thể làm chủ được bản thân.
D-sit codeno!
Cô đã uống nó trước khi đến đây. Kris đã chế tạo ra nó và tự mình xem phản ứng của thuốc. D-sit codeno là loại thuốc làm kích thích cảm xúc. Dù có kìm nén giỏi như thế nào nhưng khi uống thuốc thì chắc chắn 98% cảm xúc thật sẽ bộc lộ. Kris chế tạo ra D-sit codeno là tự cứu chính bản thân mình. Bao nhiêu năm sống khép kín, Kris dường như quên đi mọi cảm xúc. Cô không biết khóc, chỉ biết nhếch môi nhưng không cười, và dạo gần đây Kris phát hiện mình sắp quên cả sự tức giận. Cô lo sợ rồi chế tạo ra nó!
Dưới ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, hình ảnh thiên thần túm lấy vạt váy mà nấc nhẹ khiến màn đêm phủ kín thành phố dường như thêm ngột ngạt!
* *
Virgo tựa người vào xe, vất điếu thuốc xuống chân di di, lặng lẽ phả ra từng làn khói xám ma mị. Ống tay trái đã sẫm lại, mùi máu vương vất xung quanh. Từng giọt máu rơi xuống nền đất lạnh tanh nhưng không khiến chủ nhân nó bận tâm. Khi Kris thả dao xuống đã vô tình để lại trên tay Virgo một đường dao sâu.
Ngước ánh nhìn ra phía biển rộng lớn phía dưới cây cầu, hắn đẹp không khác nào bức tượng điêu khắc hoàn mỹ.
Nhắm khẽ mắt thưởng thức chút ngọt ngào thiên nhiên ấp ủ. Một lúc sau, Virgo mở mắt, âm thanh trầm trầm khẽ vang lên làm không gian như đóng băng thay cho cảm xúc :
- Em thật sự...muốn giết tôi vậy sao?
HẾT CHƯƠNG 3
|
CHƯƠNG 4 : KÍ ỨC BỐN NĂM TRƯỚC
Natch vắt hai chân lên bàn, ngồi trên mép ghế sopha.
Cô vừa mới về đến nơi. Sự chậm trễ này chẳng cần nói cũng biết là do thời tiết khỉ gió. Không hiểu sao buổi đêm gió lại mạnh như vậy khiến cho trực thăng đi rất khó khăn. Quẳng chiếc túi sang bên cạnh, Natch lấy ngay chai rượu để sẵn ở đó rót vào chiếc cốc thủy tinh bên mé bàn.
Vương Trung Kiên, ông cũng chu đáo phết. Biết cả loại rượu tôi thích. Natch từ từ đưa ly rượu lên môi nhấm nháp. Một tay cô không ngừng di chuyển trên màn hình máy tính, tay kia thì đeo hệ thống tai nghe mặc định kiểu headphone.
Ồ! Vương Trung Kiên. Linh thật! vừa nhắc đã điện rồi!
Lời nói truyền qua hệ thống tai nghe khiến Natch nhíu mày :
- Gì cơ? Sự việc bốn năm trước? Vương Trung Kiên, ông lắm điều thế, tôi quên rồi!
- Tôi biết cô vẫn nhớ. À không! Nhớ rất rõ mới đúng!
Rót rượu vào ly lần nữa, Natch cười quỷ quyệt :
- Nếu tôi nhớ thì sao mà không nhớ thì sao?
Vài giây sau, Natch nhíu mày khi nghe tiếng nạp đạn thuần thục bên đầu dây kia.
- Ok, ok! Chúng ta có thể thương lượng chứ Vương Trung Kiên?
- Tôi chỉ cần biết lí do vì sao thằng bé chết! - Vương Trung Kiên đặt mạnh khẩu súng xuống bàn đe giọng uy hiếp. Điều này khiến Natch cau mày khó chịu :
- Sao ông cứ hỏi dồn như tên khùng thế? Sự việc bốn năm về trước làm sao tôi nhớ được.
- Tôi cho cô ba phút. Nếu cô không nói tôi cũng không tiếc khi giết một đứa không trung thành như cô đâu.
- Ông đang ở đây? - Natch hoảng hốt nhìn quanh nhà nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Vương Trung Kiên.
- Cô không cần phải hỏi chỉ cần biết viên đạn đồng có thể xuyên qua đầu cô bất-cứ-lúc-nào! - Vương Trung Kiên nhếch mép.
- Thằng bé điều tra Virgo và chính cậu ta kết liễu nó! - Natch vội vàng nói nhanh khi thấy hàng loạt tiếng nạp đạn xung quanh chỗ cô đang ngồi.
- Kris có thể cứu thằng bé, nhưng tại sao thằng bé lại chết?
- Là tôi, tôi dí kìm điện khiến cô ta bất tỉnh. - Natch thận trọng trình bày lại. Vương Trung Kiên không có ý định ngừng, hỏi tiếp :
- Kết liễu như thế nào?
- Tuyệt! Một phát xuyên thủng tim!
Tút tút - Natch vừa dứt câu đầu dây bên kia đã vang lên những tiếng tút kéo dài.
Tiếng mấy chục chiếc moto rồ ga phóng vút đi. Natch đỏ ngầu mắt tức giận xô mạnh mọi thứ trên bàn xuống đất, kệ mặc mảnh vỡ của ly rượu cắm vào chân rỉ máu. Natch nắm chặt tay lại, rít qua kẽ răng :
- Vương Trung Kiên, thì ra ông vẫn luôn cho người theo dõi tôi!
* *
Vương Trung Kiên ngồi vắt chân lên bàn, xoa cằm đăm chiêu :
- Virgo, tôi cũng như nhiều thành viên trong tổ chức, rất muốn biết cậu thật sự là ai! Vì bốn năm trước tôi ra nước ngoài theo lệnh của X nên sự việc này không rõ lắm. Nhưng cứ chuẩn bị tinh thần đi Virgo. Tôi không hại được cậu thì vẫn còn người muốn giết cậu...
Một-thiên-thần HẾT CHƯƠNG 4
|