Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 484: Cùng đồ mạt lộ. (2) Chúng đệ tử, trưởng lão rối rít lĩnh mệnh, riêng phần mình xuống núi du lịch.
Trận chiến này, mặc dù thánh tông chết thảm trọng, nhưng căn cơ không tổn, trong hàng đệ tử chết cực ít, bất quá nếu không có môn sinh, thì có không người kế tục, vì vậy khẩn cấp cần phải tìm người trong võ đạo phàm trần tới bổ sung tổn thất.
Vô số Linh sơn của Thánh tông cũng hủy ở trong trận chiến này, Tịch Ứng Tình cùng mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão đo đạc thổ địa, từ ngoài biển vận chuyển tới từng ngọn hùng sơn, gieo chân núi xuống, Sơn Mạch cùng khí hậu khác nhau ở từng khu vực tương liên, một lần nữa bố trí trận pháp, dẫn dắt Linh Tuyền, dần dần khôi phục rầm rộ ngày thường.
Cũng may thánh tông trải qua mấy chục vạn năm tích lũy, tài lực hùng hậu, nếu không chỉ là tu bổ các đại Linh sơn, sẽ để cho thánh tông táng gia bại sản.
Lần này các đại Linh sơn tổn thất thảm trọng, Lạc Hoa Âm luôn luôn vắt chày ra nước cũng mở ra tiểu kim khố của mình, đem các loại Thần Phủ chi bảo mà mình sưu tập phân tán đi ra ngoài, phân cho các đại Linh sơn.
Lần này, trưởng lão đệ tử của Huyền Thiên Thánh Tông rốt cục thấy được cái gì gọi là tài đại khí thô, tiểu kim khố của Lạc Hoa Âm so sánh với bảo khố của thánh tông không kém chút nào, Thần Phủ chi bảo gần như ngàn kiện, như nước chảy phân phát đi ra ngoài, Linh Tuyền to to nho nhỏ đếm không xuể.
Nữ nhân này quả thực chính là một Đại Ma Vương thích cướp đoạt bảo vật, tài lực to lớn, để cho chưởng giáo phu nhân Mộ Vãn Tình lúc kiểm tra bảo khố thánh tông cũng âm thầm kinh hãi, trong bảo khố thánh tông không có tài liệu gì, vị chưởng giáo phu nhân này liền đến Lĩnh Tụ Phong hướng Lạc Hoa Âm hỏi, thường thường liền có thể tìm được.
- Lạc sư muội, ngươi rốt cuộc cướp bao nhiêu thế giới, mới có thể mò đến một khoản tài phú lớn như vậy?
Mộ Vãn Tình không nhịn được đánh giá tiểu kim khố của nữ ma đầu hỏi.
Lạc Hoa Âm vạn phần cảnh giác, vội vàng che ở trước tiểu kim khố, cười nói:
- Đừng xem, đừng xem! Bảo bối này của ta cũng không nhiều.
Giang Nam từng thắng nhiều pháp bảo của trưởng lão thánh tông, Lạc Hoa Âm vốn là lưu lại tính toán cho hắn sử dụng ở Thần Phủ cảnh, bất quá lần này Giang Nam cũng đem những bảo vật này lấy ra, vật quy nguyên chủ.
Hai thầy trò Lĩnh Tụ Phong biểu hiện, đúng là làm cho người ta vừa cảm kích, vừa cảm thấy hai thầy trò này sửa lại tính tình.
Giang Nam cũng thôi, Lạc Hoa Âm nổi danh là thiết gà trống, nàng không nhổ ra lông của người khác đã là lương tâm bạo phát, huống chi nhổ ra lông của mình?
Nhưng mà lần này, Lạc Hoa Âm cùng Giang Nam vô cùng khẳng khái, để cho cái nhìn của người khác đối với bọn hắn có nhận thức càng sâu, hai thầy trò này sở tác sở vi mặc dù luôn luôn ngang ngược càn rỡ, thậm chí có lúc ngay cả đồng môn cũng khi dễ, nhưng mà chân tâm thật ý rất tốt với thánh tông, tình nguyện kính dâng.
- Lần này thánh tông gặp nạn, ta không có thể tham dự trong đó, cùng chư vị trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão đồng sanh cộng tử bảo vệ thánh tông, chủ yếu là tu vi của cảnh giới ta vẫn còn quá thấp, không cách nào tham dự đến trong chiến đấu loại cường độ này.
Giang Nam ngồi ở trên Lĩnh Tụ Phong, trong lòng yên lặng nói:
- Ta còn cần tu luyện, càng thêm khắc khổ tu luyện, tăng lên tu vi thực lực của mình, đưa thân vào thiên hạ cường giả, mới có thể ở tương lai trong đại chiến đấu có một chỗ ngồi của ta!
Trong Thái Huyền Thánh Tông, Thái Hoàng cùng Long Hoàng đối diện mà ngồi, hai vị tồn tại Cổ lão đều im lặng.
- Thái Hoàng sư huynh, lần này ta và ngươi hai nhà đều có tổn thương thật lớn, nhất là ngươi, sư đệ của ngươi bị đệ tử của ngươi giết chết, tương đương với đoạn ngươi một cánh tay!
Ánh mắt Long Hoàng chớp động, trầm giọng nói:
- Ngươi Vô Địch đã không còn tồn tại, Tịch Ứng Tình, Tuyên Vô Tà, hơn nữa Ma La Thập, ba người này đủ để kiềm chế ngươi, hơn nữa Tịch Ứng Tình lại là hạng người tài trí cao tuyệt, bất động thanh sắc liền đem mưu kế của chúng ta phá hư, không biết Thái Hoàng sư huynh có tính toán gì không?
- Bất kỳ âm mưu quỷ kế, đối mặt thực lực tuyệt đối, đều không có tác dụng.
Thái Hoàng lão tổ chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Quang thải của bọn tiểu bối quá chói mắt, bất lợi đối với con đường thành Thần của ta, là thời điểm ta nên đi ra ngoài rồi.
Long Hoàng trong lòng lẫm nhiên, biết Thái Hoàng lão tổ động sát cơ, vị cường giả gần với Thần minh nhất này rốt cục muốn lộ ra nanh vuốt sắc bén, hướng thế nhân biểu diễn chiến lực Vô Địch!
- Tịch Ứng Tình, Tuyên Vô Tà cùng Ma La Thập, ba người liên thủ có thể chiến ta, nhưng mà bọn hắn chết bất kỳ một người nào, hai người khác đều không phải là đối thủ của ta!
Hắn phiêu nhiên rời đi, thanh âm xa xa truyền đến:
- Hiện tại, là thời điểm một vị trong ba người bọn họ vẫn lạc rồi!
Long Hoàng đưa mắt nhìn hắn đi xa, trong lòng biết chuyến đi này của Thái Hoàng, nhất định lại là một cuộc gió tanh mưa máu.
Thân là cường giả thế hệ trước của Huyền Minh Nguyên Giới, nhân vật đứng đầu Vạn Long Sào, hùng bá nhất phương, hắn thật sâu biết Thái Hoàng lão tổ kinh khủng.
Năm đó Thái Hoàng lão tổ nổi danh, chiến đấu sát phạt, là ở trong đống thi thể đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân, cùng hắn cùng thời đại, cường giả có thể chạy song song với hắn, giờ phút này chỉ còn lại Ma La Thập.
Mà Ma La Thập cũng không phải là đối thủ của Thái Hoàng, mặc dù Ma La Thập có đại chùy do Ngũ Sắc Kim luyện cùng Sinh Tử Vạn Hóa Ma Luân, so với Thái Hoàng vẫn là có một đoạn chênh lệch cực lớn!
Nếu như hắn muốn giết người, như vậy kết cục người này đã nhất định, kết quả tất nhiên là tử vong, tuyệt đối không có con đường thứ hai!
Đây chính là phong thái của đệ nhất nhân đương thời!
Trong Bắc Cực băng dương, hàn tuyết cả ngày, Huyền Băng khắp nơi.
Nơi này hàng năm không thấy ánh nắng, lãnh đến cực điểm, bất quá trong băng thiên tuyết địa cũng có sinh vật, Bạch hùng hình thể khổng lồ, Tuyết hộc bay tới bay lui cánh giương trăm trượng, trong đại dương còn có cự thú sinh tồn, thậm chí lúc thượng cổ nơi đây còn có một đại phái, tên là Cực Nhạc Thần Cung.
Bất quá, Cực Nhạc Thần Cung sớm đã xuống dốc, biến mất ở trong lịch sử, chỉ còn lại có một mảnh di tích, người sống ít tới.
Giờ phút này, trên di chỉ Cực Nhạc Thần Cung, chẳng biết lúc nào đứng sừng sững một ngọn Băng Cung, trong Băng cung, Tuyên Vô Tà đã đeo lên mặt nạ quỷ, ngồi trên bồ đoàn, dẫn dắt thiên địa linh khí, mà những ma đầu Thí Thần Cốc khác như Thạch Cảm Đương thì khoanh chân ngồi ở bên cạnh hắn, tạo thành một vòng tròn lớn, vây hắn ở chính giữa, nhiều đạo văn xông ra, rối rít nhốn nháo rơi vào trong cơ thể Tuyên Vô Tà.
Trong cơ thể Tuyên Vô Tà cũng có đạo văn xông ra, không ngừng câu liên bích hợp, tiến tiến xuất xuất, tu bổ thân thể tổn thương cùng đạo văn tổn hại.
Hắn cùng với Mặt quỷ nam tử giả đánh một trận, mặc dù chiến thắng, nhưng cũng là thắng thảm, dù sao người giả kia cũng là cường giả tuyệt đỉnh trên đời, thực lực vô cùng cường đại, lại ôm quyết tâm hẳn phải chết đánh một trận, làm Tuyên Vô Tà cũng gặp phải bị thương nặng.
|
Chương 485: Cái chết của Tuyên Vô Tà. Hắn chém giết người giả kia, lại chưa có trở lại Thái Huyền Thánh Tông, mà là tới đây, mời đám người Thạch Cảm Đương cùng Thiên Cơ Tú Sĩ giúp hắn chữa thương, cho đến ngày nay, thương thế cuối cùng khôi phục được thất thất bát bát.
Thiên Cơ Tú Sĩ ở chỗ này bày đại trận, đánh loạn không gian, để ngừa bị người tìm được.
Ở chỗ này, không có ai quấy rầy, trợ giúp Tuyên Vô Tà mau sớm khôi phục đến trạng thái toàn thịnh.
Đột nhiên, Tuyên Vô Tà lòng có nhận thấy, mở mắt thở dài, trầm giọng nói:
- Chư vị huynh đệ, không cần hao phí tu vi nữa, chúng ta chia ra thôi. Thái Hoàng lão tổ đã tới rồi.
- Thái Hoàng tới?
Trong lòng mấy người Thạch Cảm Đương cả kinh, Cáp Lan Sinh thất thanh nói:
- Tam ca đã bày đại trận, Thái Hoàng làm sao còn có thể tìm được? Tam ca, chẳng lẻ ngươi là nội gian?
Thiên Cơ Tú Sĩ giận dữ, Tuyên Vô Tà lạnh nhạt nói:
- Tam đệ không phải nội gian, Thái Hoàng thần thông quảng đại, ở Thái Huyền Thánh Tông gặp mặt ta, hơn phân nửa đã ở trên người ta lưu lại ấn ký, vô luận ta đi tới chỗ nào đều không thể chạy ra hắn cảm ứng.
Thiên Cơ Tú Sĩ tròng mắt chớp động, trầm giọng nói:
- Đại ca, Thái Hoàng tới vừa lúc, chúng ta có thể giết chết Bất Tử Minh Vương, tất nhiên cũng có thể đem Thái Hoàng giết chết!
- Bất Tử Minh Vương chẳng qua là một vị Thần già nua, hơn nữa chúng ta đã biết, đánh lén giết chết hắn cũng không khó khăn.
Tuyên Vô Tà lắc đầu nói:
- Bất quá Thái Hoàng lão tổ, thân thể cùng pháp lực đã tu thành Thần minh, lần này tới đây là vì giết ta, chúng ta tính toán không tới hắn. Cho dù chúng ta cùng tiến lên, cũng chỉ có một cái kết quả vẫn lạc này. Hắn muốn là mạng của ta, hiện tại các ngươi liền đi, hắn sẽ không ngăn trở.
- Huynh đệ chúng ta kết nghĩa kim lan, phát lời qua thề đồng sanh cộng tử!
Thạch Cảm Đương dứt khoát nói:
- Đại ca giúp ta diệt trừ Bất Tử Minh Vương, ta há có thể bỏ qua ngươi mà rời đi?
Tuyên Vô Tà cười nói:
- Các ngươi lưu lại, ngược lại sẽ chết ở trong tay của hắn, Thái Hoàng giết không được ta, các ngươi yên tâm, ta có bảo toàn chi đạo.
Thiên Cơ Tú Sĩ trầm giọng nói:
- Chúng ta đi mời Ma La Thập cùng Tịch chưởng giáo, mời hai người bọn hắn đến đây trợ chiến!
- Nước xa không cứu được lửa gần, đợi các ngươi mời tới hai người bọn họ, chiến đấu đã kết thúc.
Tuyên Vô Tà đột nhiên đứng dậy, phất tay áo nói:
- Thái Hoàng đã tới, ta đưa các ngươi rời đi, huynh đệ chúng ta còn có ngày gặp nhau!
Phía sau hắn đột nhiên hiện ra bảy ngọn Thiên Cung, đưa tay tịch thu, chỉ thấy trong Ngọc Hoàng Thiên Cung, một bụi Thần thụ bay ra, rơi vào trong tay của hắn.
Nguyệt Quế Thần Thụ!
Gốc Thần thụ này là hắn từ trong Minh Nguyệt của Thất Bảo Lâm được đến bảo vật, đã luyện đến Ngọc Hoàng cấp bậc, Thần thụ lấp lánh như ngọc, trong suốt trong sáng, vô số sáng mờ lượn lờ.
Tuyên Vô Tà khe khẽ rung lên, chỉ thấy vô số sáng mờ về phía sau kích bắn ra, hóa thành một ánh sáng chi cầu, thông hướng một thế giới khác.
Đám người Thạch Cảm Đương biết hắn từ trước đến giờ trí mưu chồng chất, tính toán không bỏ sót, nói có pháp môn bảo toàn bản thân liền nhất định sẽ có, lúc này rối rít vươn người đứng dậy, hướng đạo ánh sáng chi cầu này đi tới.
- Đại ca, không bằng chúng ta cùng nhau rời đi!
Cáp Lan Sinh nói.
- Thái Hoàng nhận định muốn giết ta, phá giải kết quả ta cùng với Tịch Ứng Tình, Ma La Thập liên thủ, vô luận ta trốn nơi nào, hắn cũng sẽ đuổi giết tới. Các ngươi đi trước, ta cũng muốn hiểu biết tuyệt học của Thái Hoàng, tột cùng đến tình cảnh bực nào!
Nguyệt Quế Thần Thụ trong tay Tuyên Vô Tà nhẹ nhàng lay động, chỉ thấy vô số đạo sáng mờ thu hồi, quấn quanh ở trên Thần thụ, đem lối đi phong bế.
Đúng vào lúc này, đại trận mà Thiên Cơ Tú Sĩ bố trí nhẹ nhàng chấn động, kể hết tan rã, ngay sau đó vô số Huyền Băng tan rã, Băng Cung mà Tuyên Vô Tà đang ngồi kia trong chớp mắt liền hòa tan thành nước.
- Vô Tà, vi sư tới thăm ngươi.
Thái Hoàng giống như thiếu niên, từ từ đi tới, cùng Tuyên Vô Tà chính diện tương đối, nhẹ giọng nói:
- Lần trước vi sư nhận được tin ngươi chết, rất là thương tâm một thời gian ngắn, hiện tại ngươi lại muốn chết, vi sư cũng vì ngươi thương tâm.
Tuyên Vô Tà nắm Thần thụ, khẽ mỉm cười nói:
- Ta đã chết hai lần, cho dù chết một lần nữa cũng không sao. Sư tôn, ngươi có thể chết mấy lần?
- Đã chết hai lần?
Thái Hoàng hơi ngẩn ra, không giải thích được ý nghĩa, đột nhiên mặt giản ra cười nói:
- Theo vi sư đi một chút thôi.
Tuyên Vô Tà gật đầu, hai người một trước một sau hướng chỗ sâu của Bắc Cực băng dương đi tới, cuồng phong tàn sát bừa bãi, bông tuyết bay xuống như đao, cắt ở trên thân người thậm chí sâu thấy xương, gió lớn cuồn cuộn nổi lên băng sơn sông băng, ùng ùng từ trên cao lăn qua.
Chỉ có mấy cự thú như Băng Hùng mới có thể sinh tồn ở trong hoàn cảnh hiểm ác này, nhưng ở bên cạnh hai người bọn họ, hết thảy phảng phất như tĩnh xuống, gió dừng tuyết ngừng.
- Ta vô cùng hâm mộ Huyền U lão đạo, bởi vì hắn có đệ tử như Tịch Ứng Tình, tư chất của hắn có một không hai thiên hạ, không người nào có thể địch, tương lai nhất định sẽ trở thành Thần minh. Cho đến khi ta gặp ngươi, ta mới biết được Thương Thiên đối đãi ta không bỏ.
Thái Hoàng lão tổ nhẹ giọng nói:
- Ngươi cùng Tịch Ứng Tình là tuyệt đại Song Kiêu, hai đóa Thần hoa đẹp đẽ nhất, thành tựu tương lai bất khả hạn lượng, vì vậy ta toàn tâm toàn ý dạy ngươi, kỳ vọng tương lai ngươi có thể thừa kế chưởng giáo, đem Thái Huyền Thánh Tông ta phát dương quang đại.
Tuyên Vô Tà gật đầu, mỉm cười nói:
- Đệ tử trong lòng tương đối âm u, cảm giác trên người đè một tòa núi lớn, ép tới ta không thở nổi, mà đệ tử muốn tự do tự tại, chỉ có diệt trừ ngọn núi lớn này, mới có thể Long Đằng Cửu Thiên, kéo dài qua tứ hải. Sư tôn ngươi chính là tòa núi lớn kia, cho nên đệ tử lựa chọn giả chết thoát thân.
Thái Hoàng lão tổ thở dài, chân thành nói:
- Thật ra thì ta và ngươi thầy trò liên thủ, thiên hạ liền không người nào có thể ngăn, không người nào có thể địch, cái gì Tịch Ứng Tình, Ma La Thập, hết thảy chỉ là gà đất chó cảnh. Cho dù tương lai đi Thiên giới, cũng có một chỗ ngồi của ta và ngươi.
Tuyên Vô Tà gật đầu, thở dài nói:
- Đáng tiếc một núi cho không được hai hổ, tính cách của ta cùng ngươi quá tương tự, ta không thể tha cho ngươi, ngươi cũng không có thể cho ta.
Thái Hoàng trầm mặc chốc lát, thở dài nói:
- Đúng là đáng tiếc.
Hai người đột nhiên động thủ, trong hoàn cảnh băng thiên tuyết địa san sát này, hai cổ khí thế tuyệt cường bộc phát, một bụi Thần thụ phóng lên cao, cao mấy vạn trượng, sáng mờ hàng tỉ đạo, chiếu rọi hư không thông thấu.
Từ cổ chí kim, phát sinh qua rất nhiều đại chiến, có chiến đấu danh chấn muôn đời, có chiến đấu thì không một tiếng động.
Mà đây chính là một cuộc chiến đấu không có tiếng tăm gì, ở địa phương ít ai lui tới này, không có ai biết được hai đại tuyệt đỉnh cường giả trên đời ở chỗ này đánh một trận!
|
Chương 486: Tịch Ứng Tình. (1) Bọn họ chiến đấu khí tức kích bắn nghìn vạn dặm, dư ba chiến đấu trùng kích, đem vô số băng sơn nhấc lên, hết thảy hóa thành phấn vụn.
Thái Hoàng lão tổ rốt cục triển lộ ra chiến lực chấn thước cổ kim của hắn, hắn pháp lực thông thần, thân thể thành thần, giơ tay nhấc chân, khai thiên tích địa, che dưới lòng bàn tay, biển rộng cũng bị bốc hơi lên!
Lực lượng của hắn hàm mà không lộ, một quyền lại một quyền đánh, phảng phất một thanh cự chùy, đem vạn dặm hư không chung quanh chuy mài đến vô cùng bền chắc, hóa thành một cái lao lung cự đại, đem Tuyên Vô Tà bao phủ ở trong đó, để cho hắn không cách nào thoát khốn ra.
Kết cục trận chiến này, từ vừa bắt đầu cũng đã nhất định, cường giả gần với Thần nhất, cùng thiên tài tu thành Ngọc Hoàng Thiên Cung, cách xa thật lớn!
Cuối cùng, Tuyên Vô Tà đẫm máu, thân thể sáng sủa, lòe lòe phát sáng, hắn quỳ một chân trên đất, nhục thể của hắn bắt đầu phân giải, hóa thành một viên cầu thật nhỏ, chậm rãi tiêu tán ở trong không khí.
- Đây là tuyệt học gì?
Tuyên Vô Tà thanh âm khàn khàn hỏi.
Thái Hoàng chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nói:
- Đây là vi sư khai sáng Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư, đã là Thần Minh cấp kinh điển. Loại vật tình cảm này, là trói buộc một người đi tới, muốn đạt tới cảnh giới cao hơn, liền cần trước vong tình thành vô tình, sau vô tình mới có thể thoát khỏi hết thảy trói buộc, đạt tới cảnh giới cao nhất, vấn đỉnh Thần minh.
Hắn mỉm cười nói:
- Vô Tà, bởi vì ngươi là đệ tử ta yêu mến nhất, cho nên ngươi là người thứ nhất chết ở dưới môn công pháp này của ta.
- Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư, thì ra là như vậy...
Tuyên Vô Tà lẩm bẩm nói, nhục thể của hắn gia tốc phân giải, hóa thành vô số quang điểm phiêu tán mọi nơi, đột nhiên cười nói:
- Đây là lần thứ ba ta tử vong, Thái Hoàng, đáng tiếc ngươi vẫn không thể phá giải cục diện bế tắc...
Thân thể của hắn toái đầy đất, hóa thành vô số đạo quang cầu phiêu tán, nhưng có vô số tinh khí cùng khí huyết đột nhiên xông ra, bao bọc Nguyệt Quế Thần Thụ gào thét rời xa dương thế, chạy thẳng tới phương hướng trung thổ, tốc độ nhanh vô pháp tưởng tượng!
Cổ tinh khí cùng khí huyết này tích chứa chính là một thân tu vi của Tuyên Vô Tà, cực kỳ khổng lồ, không cách nào tưởng tượng, giống như biển rộng nộ trào!
Leng keng!
Mặt nạ quỷ rơi vào dưới chân Thái Hoàng lão tổ, trên mặt Thái Hoàng cứng ngắc, ngơ ngác nhìn mặt nạ quỷ này, trong lòng trong lúc bất chợt dâng lên lạnh lẻo um tùm.
- Thân ngoại hóa thân...
- Vô Tà, ngươi đã luyện thành thân ngoại hóa thân...
Bức cảnh tượng này, chính là thân ngoại hóa thân nghiền nát, chủ nhân thu hồi pháp lực trong hóa thân!
Hắn giờ phút này rốt cục tỉnh ngộ, vì sao Tuyên Vô Tà nói mình đã chết ba lần, năm đó Tuyên Vô Tà giả chết thoát thân, này là lần đầu tiên, lần này chết ở trong tay mình là lần thứ ba, như vậy lần thứ hai hắn tử vong, là chân chân chính chính chết đi, có người giết chết Tuyên Vô Tà, đem hắn luyện thành thân ngoại hóa thân, khoác thể xác của Tuyên Vô Tà xây dựng Thí Thần Cốc!
- Tịch Ứng Tình!
Trong thoáng chốc, Thái Hoàng tựa hồ thấy ở hơn một trăm năm trước, hai người trẻ tuổi gặp nhau.
Bọn họ là tuyệt đại song kiêu của thời đại kia, giống như một mặt trăng một mặt trời, hai thiên tài hiếm thấy va chạm, phảng phất sao chổi đụng vào nhau, bất quá trận chiến ấy cũng như trận chiến mới vừa rồi, không người biết được.
Cuối cùng, một người trẻ tuổi lạc bại thân vong, một người trẻ tuổi khác đem hắn luyện thành thân ngoại hóa thân!
Nghĩ tới đây, cho dù là mạnh như Thái Hoàng lão tổ, cũng có chút cảm giác không rét mà run, tâm cơ bực này, lòng dạ bực này, để cho hắn thấy được một bóng ma cự đại, hướng mình bao phủ mà đến!
Thái Hoàng lão tổ thân thể khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, bước đạp cương đấu truy đuổi cổ tinh khí khí huyết mênh mông cuồn cuộn này, chỉ thấy tốc độ đạo khí huyết kia bôn lưu cực nhanh, đem giữa không trung nhuộm đến một mảnh Huyết Hồng, qua một lúc lâu, đột nhiên hướng Huyền Thiên Thánh Tông lao tới, lao vào một ngụm Thuần Dương Vô Cực Chung đổi chiều ở trên Tông Chủ Phong.
Cổ khí huyết mênh mông như nước thủy triều này tràn vào trong cơ thể một vị Chưởng Giáo Chí Tôn trẻ tuổi ở dưới Thuần Dương Vô Cực Chung, để cho hơi thở của hắn bắt đầu kịch liệt sôi trào, tu vi không ngừng kéo lên, đột nhiên một Thiên Cung hiện lên, liên tục bảy ngọn Thiên Cung lồng lộng di động hiện ở phía sau người này, cung điện nặng nề, che khuất bầu trời, tựa như mở bảy đại thời không!
Nhưng ngay sau đó tòa Thiên Cung thứ tám bắt đầu tạo thành, nguy nga mênh mông cuồn cuộn, bao la hùng vĩ vô cùng, mây tía tung hoành, như Thương Vân phập phồng!
Thiên Cung bát trọng, Tử Tiêu Thiên Cung!
Vị chưởng giáo trẻ tuổi ở dưới Thuần Dương Vô Cực Chung kia xòe bàn tay ra, Nguyệt Quế Thần Thụ rơi ở trong tay, bị hắn bày ở lòng bàn tay.
Hắn xoay người lại, ánh mắt ôn nhuận như ngọc, xa xa hướng Thái Hoàng xem ra, hai người hai mắt nhìn nhau, lẫn nhau mặt không chút thay đổi.
- Nhạc phụ, ngươi còn không có phá cục đâu.
Tịch Ứng Tình một tay nâng Nguyệt Quế Thần Thụ lên, trong một tay khác nắm một mặt nạ quỷ, nhẹ giọng nói.
Thái Hoàng mặc nhiên, Tịch Ứng Tình thu hồi tu vi trong cơ thể Tuyên Vô Tà, tu thành Thiên Cung bát trọng, đã là cường giả như Ma La Thập, cùng Ma La Thập liên thủ, như cũ cùng hắn thế lực ngang nhau.
Hắn cũng không có phá cục, Tịch Ứng Tình đang không ngừng tiến bộ, mà hắn lại khốn thủ ở trước cửa thành tựu Thần minh, chậm chạp không thể bước ra một bước cuối cùng.
Hắn vẫn cho là, mình đối phó chính là Tịch Ứng Tình cùng Tuyên Vô Tà liên thủ, hai thiên tài liên thủ ám toán mình, nhưng không nghĩ tới, từ đầu đến cuối là Tịch Ứng Tình một người đang cùng hắn đánh cờ, lấy thiên hạ làm quân, trận trận đánh với hắn!
Hơn nữa, hắn vẫn còn thua, bại bởi Tịch Ứng Tình.
- Nuôi hổ thành hoạn...
Thái Hoàng lão tổ thấp giọng nói:
- Xem ra không tới ba trăm năm, bên trong trăm năm, ngươi có thể đem ta đè một bậc. Bất quá hiện tại mất bò mới lo làm chuồng, nhưng thời gian không muộn, bởi vì, ta sẽ không để cho ngươi sống đến sau trăm tuổi.
- Tịch Ứng Tình, là ta khinh thường ngươi, nhưng mà sau này ta sẽ không! Ta đã đối với ngươi biết gốc biết rễ, nắm chặc đến tu vi tiến cảnh của ngươi.
Nhân vật khủng bố như vậy, để cho hắn có một loại cảm giác có kiếm trên đầu, đồng thời lại để cho hắn vô cùng hưng phấn:
- Chỉ có thiên tài như vậy, mới có thể làm cho ta cảm giác đến áp lực, mới có thể cô đọng Thần tính, nhất cử tu thành Thần minh!
Trên Lĩnh Tụ Phong, Giang Nam từ trong động phủ phiêu nhiên bay ra, sắc mặt ngưng trọng:
- Cốc chủ đã xảy ra chuyện!
Hắn cũng có một mặt ngọc bội nơi tay, ngọc còn người còn, ngọc toái người mất, trên ngọc bội ghi rõ phương vị những ngọc bội khác, mới vừa rồi hắn thấy ngọc bội thuộc về Tuyên Vô Tà đột nhiên toái rụng, trong lòng không khỏi trầm xuống, lập tức biết Tuyên Vô Tà chỉ sợ có đại sự xảy ra!
|
Chương 487: Tịch Ứng Tình. (2) - Ân?
Giang Nam nhẹ kêu một tiếng, đột nhiên lại thấy ngọc bội của Tuyên Vô Tà sáng lên, trong lòng kinh ngạc:
- Cốc chủ còn sống?
Mấy đại ma đầu khác của Thí Thần Cốc cũng cơ hồ đồng thời thấy một màn như vậy, vừa thấy ngọc bội củaTuyên Vô Tà sáng lên, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Gần hơn tháng thời gian tiềm tu, để cho khí tức của Giang Nam so sánh với trước nồng nặc hơn rất nhiều, tu vi thực lực đều có tăng lên không nhỏ, thậm chí còn trọng luyện Thất Bảo một lần, tăng lên tới Dao Đài chi bảo.
Dao Đài danh như ý nghĩa, ý tứ là mỹ ngọc chi thai, tu sĩ tu luyện tới một bước này, đối với đạo tích lũy đã rất nhiều, đạo văn hóa thành ngọc thai, thần thức Thần Thông pháp lực hợp nhất.
Hôm nay Giang Nam liền đạp ở Dao Đài cảnh, theo tu vi ngày càng tinh thần, thần thức Thần Thông pháp lực hòa hợp một lò, vừa ra tay Thần Thông như hóa thành ngọc chất, uy lực lại càng kinh người!
Đạo Đài bát trọng cảnh giới, Linh Đài tu hồn, Dao Đài như ngọc, Liên Đài tu phách, Đạo Đài nhập đạo, Huyền Đài thông huyền, Thần Đài tu thần, Sinh Tử Đài phân sinh tử, Thất Bảo Đài đúc Thất Bảo, mỗi cảnh giới đều có chỗ huyền diệu.
Giang Nam lĩnh ngộ ra Ma Ngục Huyền Thai Kinh Đạo Đài bát cảnh tâm pháp, đối với mỗi cảnh giới đều có lĩnh ngộ thật lớn, mà mỗi khi mình tu luyện tới cảnh giới tương ứng, loại lĩnh ngộ này lại càng thâm sâu.
- Sư tôn không có ở đây? Nữ thổ phỉ này lại đi chỗ nào cướp đoạt tài phú rồi?
Hắn đi tới Thúy Vân Cung, không có tìm được Lạc Hoa Âm, trong lòng biết nữ ma đầu là một con thỏ không ngồi trong hang ổ, lần này thánh tông gặp nạn, nàng xuất huyết nhiều đem tiểu kim khố của mình mở ra, các loại bảo vật giống như nước chảy đưa ra ngoài, nói vậy cũng là thịt đau không dứt, lần này nàng ra cửa tất nhiên là mang theo Đại Thiên La Thiên Nghi đến thế giới khác tầm bảo.
- Đáng tiếc, đối với Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển của sư tôn, ta còn có chút nghi ngờ còn muốn hỏi nàng.
Đối với Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển, Giang Nam đã nghiên cứu một đoạn thời gian rất dài, môn công pháp này là Lạc Hoa Âm tự nghĩ ra, bên trong bao hàm kiến thức cùng giải thích cực kỳ phức tạp, phong phú nhãn giới kiến thức của Giang Nam thật lớn.
Bất quá, Giang Nam đến nay cũng không có thể hiểu rõ Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển.
Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển của Lạc Hoa Âm diễn biến lục đại hóa thân, để cho pháp lực cùng chiến lực của mình tiêu thăng sáu lần, khiến nàng ở Thiên Cung nhị trọng cảnh liền có thực lực thắt cổ Chưởng Giáo Chí Tôn cường giả như Tô Mạch Xuyên.
Vì vậy môn công pháp này có thể nói là bác đại tinh thâm, đáng giá nghiên cứu học tập.
Giang Nam cũng cố gắng đem Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển dung nhập vào Ma Ngục Huyền Thai Kinh của mình, nhưng gặp phải rất nhiều khó khăn, trong môn công pháp này có thật nhiều giải thích vượt ra khỏi phạm vi của Ma Ngục Huyền Thai Kinh, quá trình dung hợp cũng không thuận lợi, vì vậy hắn cần tới hỏi thăm Lạc Hoa Âm.
- Lục Đạo Thiên Luân luyện thành lục đại hóa thân, hóa thân dung nạp pháp lực bất đồng, thay đổi liên tục như ý, dung làm một thể, nếu có thể dung nhập vào Ma Ngục Huyền Thai Kinh, thế tất đem tu vi thực lực của ta thoáng cái tăng lên sáu lần!
Giang Nam tinh tế suy tư, thôi diễn các loại khả năng, Lạc Hoa Âm sáng chế công pháp đến từ các cái thế giới, trong đó để cho hắn cảm thấy khó giải nhất chính là Thiên Tộc công pháp.
Đinh!
Đầu ngón taycủa Giang Nam có giọt giọt máu tươi chảy ra, rơi xuống đất hóa thành từng hóa thân, có khoảng hơn hai trăm hóa thân, riêng phần mình ở bên cạnh hắn, từng cái từng cái hành động, thi triển ra từng loại từng loại tuyệt học, đương nhiên đó là Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển của Lạc Hoa Âm.
Hắn mấy ngày nay bế quan khổ tu, trong cơ thể luyện ra tâm huyết đã đạt hơn hai trăm giọt, tu vi tăng thêm gần một lần.
Giờ phút này Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển bị hắn phân giải làm sáu phần, mỗi một phân một loại hóa thân, mà những hóa thân này của Giang Nam là đang thi triển Lục Đạo hóa thân, riêng phần mình thôi diễn một phương diện, cố gắng đem Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển thông hiểu đạo lý, hấp thu vào trong Ma Ngục Huyền Thai Kinh.
Nhiều hóa thân cùng nhau diễn luyện như thế, so sánh với một mình hắn trầm tư suy nghĩ còn muốn nhanh chóng rất nhiều, đó là một biện pháp đần, nhưng mà hành chi hữu hiệu.
Hắn đã luyện ra năm tòa thần thức Đạo Đài, thần thức cường đại điều khiển những hóa thân này dễ dàng.
Cũng không lâu lắm, Giang Nam liền cảm giác có đại thu hoạch.
Ma Ngục bên trong mi tâm của hắn, đột nhiên chỉ nghe ong ong truyền đến tiếng ầm ỹ, dần dần một ngọn Kim Luân chậm rãi dâng lên, ong ong chuyển động, mang theo Địa Thủy Phong Hỏa, thanh thế to lớn.
Đạo Kim Luân này chia ra làm sáu, chẳng qua là trong đó cũng không có hóa thân.
Thân thể Giang Nam run lên, chỉ thấy từng hóa thân rối rít nghiền nát, trở lại như cũ thành máu tươi trở về trên người của hắn, chui vào trong mạch máu, trong lòng có chút vui mừng:
- Sư tôn đúng là lợi hại, nàng khai sáng Lục Đạo Thiên Luân Thánh Điển để cho ta túc túc hao tốn hơn một tháng thời gian, lúc này mới dung nhập vào Ma Ngục Huyền Thai Kinh. Môn công pháp này, không phải là Thần Minh cấp công pháp, cũng không khác nhau lắm.
Hắn mở mắt, đột nhiên thấy Tịch Ứng Tình đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng chờ hắn, trong lòng không khỏi khẽ nhúc nhích, tiến lên khom người nói:
- Chưởng giáo tìm ta có việc?
Tịch Ứng Tình hướng hắn trên dưới đánh giá, lộ ra một tia vui mừng, cười nói:
- Tử Xuyên, ta hiện tại có chút hối hận ban đầu không có thu ngươi làm đồ đệ.
Hắn cười nói:
- Ta cũng có thời điểm nhìn nhầm, nếu biết ngươi có thể có thành tựu hôm nay, ta chắc chắn sẽ không đem ngươi giao cho Lạc sư muội.
- Chưởng giáo khen trật rồi.
Giang Nam cười nói:
- Ta theo sư tôn tu hành, câu thúc rất ít, ngược lại dễ dàng phát huy hơn, nếu đi theo chưởng giáo, sợ rằng thành tựu cũng không bằng hiện tại.
Hắn lời này nói có chút vô lễ, lộ ra vẻ đối với Tịch Ứng Tình bất kính, nhưng Tịch Ứng Tình không có tức giận, ngược lại cười nói:
- Điều này cũng đúng, Lạc sư muội làm việc không theo như lẽ thường, ngươi cũng như nàng, nếu như theo chân ta, thật có thể trở nên đàng hoàng khô khan. Lần này ta tới tìm ngươi, đúng là có việc.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng Giang Nam, nghiêm nghị nói:
- Tử Xuyên, ngươi cho rằng chưởng giáo kế nhiệm thánh tông ta, phải chọn người nào?
Giang Nam giật mình, nghi ngờ nói:
- Chưởng giáo, ngươi vẫn đang còn trẻ, còn có thọ nguyên dài dòng buồn chán, sống trên mấy ngàn năm cũng không nói chơi, vì sao có ý nghĩ lập chưởng giáo kế nhiệm? Nếu muốn chọn lựa chưởng giáo kế nhiệm, ta đề nghị chưởng giáo vẫn là từ từ tìm kiếm mỹ ngọc lương tài, thu nhiều môn đồ, có càng nhiều đệ tử, mới có thể từ đó chọn lựa ra nhân tài ưu tú.
- Ngươi nói có lý, chẳng qua hiện nay cũng không phải dĩ vãng, không có thể nhàn nhã chọn đồ.
|
Chương 488: Trên bảng xóa tên. (1) Tịch Ứng Tình thở dài, nghiêm mặt nói:
- Tông Chủ Phong ta, chỉ còn lại có Phong Mãn Lâu một người, Nhị sư huynh Đinh Trác người giờ phút này đã trở về Thần Tộc, Lệnh Hồ Dung cùng Âu Dương Vũ bỏ mình, vì vậy ta muốn đánh vỡ thường quy một lần, từ các Linh sơn của Thánh Tông, chọn lựa kế nhiệm chưởng giáo. Thánh tông ta đệ tử ký danh có hơn 1800 người, nhập thất đệ tử có hơn bảy trăm người, Tử Xuyên, ngươi cảm thấy ta nên chọn người nào?
- Chọn ta!
Giang Nam khẽ mỉm cười nói:
- Chỉ có ta mới thích hợp làm chưởng giáo kế nhiệm, ta là tông sư, lại là người có nhân duyên nhất thánh tông, giao du rộng lớn, hơn nữa thành tựu tương lai của ta, sẽ không thua kém bất luận kẻ nào, chỉ biết so với bọn hắn mạnh hơn. Còn có một chút, đó chính là ta có thể nhìn thấu quá trình chưởng giáo cùng Thái Hoàng lão tổ đấu trí, tương lai cùng với Chưởng Giáo Chí Tôn khác tranh đấu sẽ không lỗ lả!
Tịch Ứng Tình nhìn chằm chằm vào hắn, bất đắc dĩ nói:
- Tử Xuyên, da mặt của ngươi, không khỏi quá dày một chút? Nào có đạo lý mình khích lệ mình này?
Giang Nam gật đầu, cười nói:
- Da mặt dày cũng là ưu điểm của ta.
Tịch Ứng Tình giơ tay lên vuốt ve trán của mình, thực có chút nhức đầu, sau một lúc lâu mới cười nói:
- Tốt, vậy ngươi chính là chưởng giáo kế nhiệm thánh tông ta. Thân là chưởng giáo, trong tay không thể không có đao.
Hắn lạnh nhạt nói:
- Ta sẽ để Đại sư huynh Mãn Lâu của ngươi, dần dần từ trong tầm mắt thế nhân biến mất, qua mấy năm nữa liền tuyên bố hắn chết, để cho hắn trở thành đao trong tay ngươi. Ngươi yên tâm, Mãn Lâu đối với thánh tông ta trung thành cảnh cảnh, ngươi có thể tín nhiệm hắn, đợi đến lúc ngươi trở thành chưởng giáo, chuyện tình không tiện ngươi xử lý, liền giao hắn đi làm!
Giang Nam trong lòng chấn động, thất thanh nói:
- Chưởng giáo, ta chỉ là đùa một chút...
- Nhưng ta không có nói giỡn.
Tịch Ứng Tình xoay người rời đi, thanh âm truyền đến:
- Ta cùng với Thái Hoàng tất phải đánh một trận, nếu ta chết, ngươi chính là chưởng giáo, áp lực của ngươi vô cùng khổng lồ, nhưng mà chỉ có ngươi mới có thể dẫn dắt thánh tông ta tiếp tục đi tới!
Giang Nam ngạc nhiên, Tịch Ứng Tình hồn nhiên không có ý tứ nói giỡn, hắn thậm chí ngay cả để cho Phong Mãn Lâu dần dần từ trong mắt thế nhân biến mất, làm đao cho hắn cũng nói ra!
Sau lưng rất nhiều chưởng giáo Chí Tôn môn phái, đều có một nhân vật cực kỳ xuất sắc không có tiếng tăm gì, phảng phất là bóng dáng của bọn hắn, thay bọn hắn xử lý một ít chuyện mà chưởng giáo Chí Tôn không thích hợp làm.
Ví dụ như Thí Thần Cốc Ngũ Ma Lâm Tá Minh, là đao trong tay Tịch Ứng Tình, Lâm Tá Minh là Đại sư huynh của Tịch Ứng Tình, tu vi của hắn thâm bất khả trắc, tuyệt đối là nhân vật chưởng giáo cấp Chí Tôn đích, nhưng mà hắn lại tình nguyện không có tiếng tăm gì, thậm chí suốt đời đều không có để cho người thấy rõ diện mục thật của hắn, như là bóng dáng của Tịch Ứng Tình, tùy thời có thể vì Tịch Ứng Tình đi giết người.
Sau lưng Thái Hoàng lão tổ cũng có một người, cái kia chính là Mặt quỷ nam tử giả, thực lực của hắn càng mạnh hơn nữa, thậm chí là tu thành Thiên Cung thất trọng Ngọc Hoàng cung cường giả.
Người này vì Thái Huyền Thánh tông, đến chết ngay cả mặt nạ trên mặt mình cũng không bóc.
Trở thành đao trong tay chưởng giáo Chí Tôn, là một loại bi ai, cần phải có tinh thần kính dâng đối với môn phái, trung thành và tận tâm đối với môn phái, sau này tất cả vinh quang, tất cả khen ngợi, tất cả thành tựu, hết thảy không liên quan đến mình.
- Lại để cho Phong sư huynh làm đao trong tay ta...
Giang Nam cảm giác áp lực lớn lao đặt ở trên người, trong nội tâm buồn bực vạn phần:
- Vì sao Chưởng giáo đột nhiên nói ra loại lời này? Chẳng lẽ hắn cũng không có nắm chắc hơn Thái Hoàng lão tổ?
Cổ áp lực này thật sự quá lớn, để cho hắn cơ hồ không cách nào thở dốc.
Mà ở trên Tông chủ phong, Tịch Ứng Tình cũng đang trầm tư:
- Thái Hoàng giết hóa thân Tuyên Vô Tà của ta, đã biết diện mục thật của ta, để cho cảnh giới của ta không cách nào áp chế, không thể không vọt tới Tử Tiêu Thiên Cung cảnh. Từ đó về sau, hắn sẽ nhìn thẳng vào ta, đem ta với tư cách địch thủ lớn nhất. Cái cục diện này, tới hơi sớm...
Với hắn mà nói, Thái Hoàng coi hắn là đối thủ chân chính, hoàn toàn chính xác hơi sớm, hắn cùng với Thái Huyền Thánh tông quan hệ thông gia, chính mình cam nguyện ăn nói khép nép làm con rể Thái Hoàng, khắp nơi nhường nhịn, hơn nữa để Tuyên Vô Tà gây phiền toái cho Thái Hoàng, cứu ra Ma La Thập, hết thảy tất cả chính là vì kéo dài trăm năm thời gian.
Trăm năm sau, hắn đem tu vi trong thân ngoại hóa thân Tuyên Vô Tà này hấp thu, liền có thể một lần hành động đè Thái Hoàng lão tổ xuống, vì ân sư Huyền U đạo nhân của hắn báo thù!
Nhưng mà hôm nay Thái Hoàng giết chết Tuyên Vô Tà, tu vi của Tuyên Vô Tà trở về trong cơ thể Tịch Ứng Tình, để cho cảnh giới của hắn không cách nào áp chế, không thể không tu thành Tử Tiêu Thiên Cung, cái này liền đem tu vi của hắn bạo lộ, khiến cho Thái Hoàng coi trọng.
Bởi vậy Thái Hoàng lão tổ tuyệt đối không có thể cho hắn trăm năm thời gian, để cho tu vi của hắn vượt qua mình!
Sở dĩ Thái Hoàng lão tổ để cho hắn sống đến bây giờ, là vì Tịch Ứng Tình trước mắt đối với hắn không có bao nhiêu uy hiếp, chờ đợi hắn phát triển đến thời điểm có thể cùng mình chiến một trận, mượn tay hắn tôi luyện thần tính của mình, trợ giúp mình đột phá Thần minh.
Mà bây giờ hắn phát hiện Tịch Ứng Tình uy hiếp đối với mình đã đầy đủ lớn, lúc này hắn liền không có tất yếu để lại Tịch Ứng Tình rồi.
Bởi vậy Tịch Ứng Tình phải thay Huyền Thiên Thánh tông mưu tính đường lui, nếu hắn bất hạnh chết trận ở trong tay Thái Hoàng, Huyền Thiên Thánh tông nhất định sẽ gặp phải tai ương diệt môn, hắn cần phải chọn ra một hạ nhiệm chưởng giáo có năng lực xuất chúng đến xuất lĩnh Thánh tông đi ra thời kỳ âm u này.
Phong Mãn Lâu vốn là hạ nhiệm chưởng giáo mà hắn nhận định, bất quá Phong Mãn Lâu gìn giữ cái đã có thì có thể, nhưng khai thác thì chưa đủ, nếu như Tịch Ứng Tình chết, Phong Mãn Lâu liền không có năng lực lãnh đạo Thánh tông.
Bởi vậy hắn lựa chọn Giang Nam.
Giang Nam khích lệ mình, cũng là lời hắn muốn khích lệ Giang Nam.
- Thái Hoàng như trước tạm thời không thể đụng đến ta, bởi vì Ma La Thập vẫn còn ở nhân thế, chỉ có diệt trừ Ma La Thập, hắn mới có thể phá giải ta cùng với Ma La Thập liên thủ, cho nên thắng bại còn chưa biết.
Tịch Ứng Tình chứng kiến Mộ Vãn Tình, cười đi ra phía trước, nắm ở vòng eo kiều thê, nhưng trong nội tâm lại nghĩ một chuyện khác:
- Hi vọng ta cùng với Ma La Thập liên thủ, có thể tranh thủ trăm năm...
Trên Lĩnh Tụ Phong, Giang Nam thở dài, gọi Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh Cự Thú, thầm nghĩ:
- Thân là chưởng giáo Chí Tôn tương lai, áp lực quá lớn. Xem ra ta chi bằng mau chóng tăng lên tu vi mới được, nếu không ta kế thừa chưởng giáo vị Thánh tông, tu vi vẫn là Đạo đài bát cảnh, cái kia liền để cho người cười đến rụng răng!
|