Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 529: Không có chút sơ hở nào. (2) - Nơi này mai táng vô số hài cốt tiên hiền, bọn họ từ lúc sinh ra cũng là vì thánh tông hao hết tâm huyết cuối cùng...
- Vì thánh tông, ta buông tha tánh mạng của mình lại có ngại gì?
- Ngại gì?
...
Qua một lúc lâu, hắn từ trong bí cảnh này đi ra, mặt mũi tiều tụy, quỷ thần xui khiến đi đến nơi Mộ Vãn Tình tu dưỡng, Mộ Vãn Tình ngồi ở trong một tiểu đình, bên cạnh có một lò nhỏ, đang nấu nước pha trà.
Bụng của nàng dần dần đội lên, mặc dù Tịch Ứng Tình dùng thủ đoạn nghịch thiên trì hoãn thời gian đứa bé trong bụng của nàng xuất thế, nhưng thai nhi như cũ đang chậm chạp trưởng thành.
Tịch Ứng Tình đi tới, từ phía sau ôm lấy bờ eo của nàng, cảm nhận được thai nhi trong bụng nàng nhẹ nhàng luật động, im lặng thật lâu.
- Ứng Tình, ngươi có tâm sự?
Ngọc thủ của Mộ Vãn Tình khẽ vuốt bàn tay của hắn, hiền lành cười nói.
Thân thể Tịch Ứng Tình thanh tĩnh lại, ôn nhu cười một tiếng:
- Không có chuyện gì.
Hai người lâm vào trầm mặc, nhưng lẫn nhau trong lúc đó có một loại thân tình không tiếng động lưu chuyển, nhộn nhạo, tràn ngập lòng của bọn họ.
- Huyền Đô Vong Tình...
Ba vị thần minh chuyển thế thân đã xuất hiện hai vị, một vị rơi vào Thái Huyền Thánh Tông, một vị bị Cổ Thần Các đoạt đi, bất quá còn lại vị thần minh chuyển thế thân kia như cũ không hữu hiện thân.
Đủ loại tin tức truyền đến, bất quá sau bị tra ra là tin tức giả, có người cố ý bố trí sự nghi ngờ, chung quanh tản tin tức giả, hấp dẫn những thế lực khác chú ý, để mình có thể tìm được vị thần minh chuyển thế thân thứ ba.
Giang Nam từ trong lúc ngủ say tỉnh lại, Lạc Hoa Âm liền xông vào trong động phủ, cười nói:
- Tử Xuyên, theo vi sư đi ra ngoài hành tẩu.
Giang Nam giản ra thân thể, nghi ngờ nói:
- Sư tôn, lần trước ngươi cho Hành Vân Đại Thiện Sư một cái thiệt thòi, để cho hắn buồn bực, Hành Vân Đại Thiện Sư rất hẹp hòi, lúc này ra cửa sợ rằng Hành Vân Đại Thiện Sư sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Ta còn sợ hắn sao?
Lạc Hoa Âm bật cười nói:
- Trong hai năm qua luôn bế quan, làm lão nương sắp buồn chết, ta dẫn ngươi đi ra ngoài đi một chút, chúng ta đi thế giới khác vài vòng, ta và ngươi thầy trò liên thủ, nhất định Sở Hướng Vô Địch, quét ngang Chư Thiên thế giới! Tử Xuyên...
Nàng lời nói thấm thía nói:
- Cảnh giới của ngươi hôm nay mặc dù không có đến Thần Phủ, nhưng tu vi thực lực so với Thần Phủ nhất trọng cao thủ không kém chút nào, là lúc đi thế giới khác cướp bóc, tuyên dương uy danh Lĩnh Tụ Phong ta.
Giang Nam không khỏi rất là động tâm, Lạc Hoa Âm có Đại Thiên La Thiên Nghi trong tay, có thể tìm được thế giới kiều liên tiếp thế giới khác, đi thế giới khác rất là dễ dàng.
Hắn ở gần một năm thời gian này chỉ giúp Tịch Ứng Tình thôi diễn Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư, mặc dù tâm tình tăng lên thật lớn, đến gần Đại Tông Sư, nhưng tu vi không có tăng trưởng bao nhiêu, như cũ là Liên Đài Cảnh viên mãn, nếu có thể cùng Lạc Hoa Âm đi thế giới khác lịch lãm, đúng là có trợ giúp hắn tăng tu vi cảnh giới lên!
Hơn nữa hắn hiện tại cõng núi vàng, cũng cần bán một chút bảo bối trả nợ.
Lạc Hoa Âm tế lên Thái Dương Chiến Xa, Giang Nam đem Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú mang theo trên người, thầy trò hai người đi lên chiến xa bay khỏi Huyền Thiên Thánh Tông, Giang Nam không khỏi hiếu kỳ nói:
- Sư tôn, chúng ta đi tai họa... ân, đi du lịch thế giới nào, tuyên dương uy danh Lĩnh Tụ Phong ta?
- Rất nhiều thế giới ta đã đi qua, lần này tự nhiên là đi thế giới từ trước chưa từng đi.
Lạc Hoa Âm tế lên một viên cầu cự đại, chỉ thấy trên viên cầu hiện đầy tinh thần, như một vũ trụ hơi co lại, còn có Thái Dương, trăng sáng, ở trung tâm viên cầu chính là chủ tinh Huyền Minh Nguyên Giới.
Từng cái từng cái vòng tròn kim khí quay chung quanh viên cầu này cổn động, còn có đạo đạo cầu vồng từ trong viên cầu kéo dài vươn ra.
- Những cầu vồng này chính là thế giới kiều, là hai thế giới cách quá gần, Địa Từ Nguyên Lực khổng lồ dẫn dắt tạo thành lối đi.
Lạc Hoa Âm nhìn thoáng qua nói:
- Thế giới vi sư đi qua, tự nhiên là không thể đi lại, tránh cho chúng ta vừa lộ mặt liền bị người đuổi giết. Lấy ý kiến của ta, chúng ta không bằng đi Tiểu Thiên Tinh Giới, nói không chừng có thể tìm được bảo bối!
Giang Nam theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn lại, chỉ thấy nơi đó là một thế giới cầu ở vào trong Man Hoang cổ vực, khoảng cách nơi đây cực kỳ xa xôi, mặc dù lấy tốc độ Thái Dương Chiến Xa, cũng phải phi hành mấy ngày mới có thể đuổi tới đó.
Lạc Hoa Âm lập tức bắt đầu thúc dục Thái Dương Chiến Xa, Phong Phong Hỏa Hỏa, bay tới nơi mình muốn.
Giang Nam phân rõ phương hướng, nghi ngờ nói:
- Sư tôn, ngươi giống như đi lầm đường?
- Tuyệt đối không sai!
Lạc Hoa Âm lòng tin tràn đầy, cười nói:
- Vi sư là người từng trải, trong Đại Thiên Thế Giới, địa phương nào chưa từng đi, còn có thể đi sai đường sao?
Giang Nam nửa tin nửa ngờ, sau một lúc lâu, Thái Dương Chiến Xa bay đến Đông Hải, sắc mặt Giang Nam không khỏi đen:
- Sư tôn, Man Hoang cổ vực ở phía tây, ngươi đi về phía đông, quay chung quanh nguyên giới chủ tinh một vòng, sợ rằng mới có thể thấy Man Hoang cổ vực!
- Thật đi lầm đường sao?
- Lạc Hoa Âm nghi ngờ nói, ngay sau đó thay đổi đầu xe, như gió bay điện chớp bão táp đi.
Giang Nam lạnh lùng nói:
- Sư tôn, ngươi đi chính là phương hướng Tây Nam, nơi đó là đi Táng Thần Cốc.
Sắc mặt Lạc Hoa Âm trở nên hồng, vội vàng chuyển hướng, Giang Nam lạnh lùng nói:
- Đó là bắc phương... sai rồi, ngươi muốn đi Thái Huyền Thánh Tông không... Sư tôn ngươi đi sai rồi, chúng ta lại tới trên biển!
Qua một hồi lâu, lúc này Lạc Hoa Âm mới tìm phương hướng minh xác, mồ hôi lạnh trên trán Giang Nam cuồn cuộn, thầm nghĩ:
- Sư tôn này trên dưới một trăm năm xông xáo chung quanh, chạy không biết bao nhiêu Chư Thiên thế giới, lại không có lạc đường không biết đường về, thật là một kỳ tích...
Lạc Hoa Âm cũng rất là nổi giận, lúc trước nàng một người xuất du là đi tới chỗ nào chính là chỗ đó, nơi nào giống như hôm nay phiền toái như vậy?
- Cái nữ nhân điên này, bốn phương tám hướng loạn chuyển cái gì?
Địa phương cách Thái Dương Chiến Xa ước chừng vạn dặm, Hành Vân Đại Thiện Sư cùng hai vị lão giả áo bào màu bạc ngồi ở trong một chiếc bảo liễn, trước bảo liễn là năm đầu Phượng Hoàng kéo xe, ba người tế lên một mặt gương sáng, trong kính hai đầu Kim Ô lôi kéo Thái Dương Chiến Xa, hóa thành một vòng liệt huy phi hành.
Ngay từ lúc Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm khống chế Thái Dương Chiến Xa chạy ra Huyền Thiên Thánh Tông, bọn họ liền được đến tin tức, lập tức đuổi theo, chẳng qua là không dám đuổi đến quá gần, sợ bị Lạc Hoa Âm phát hiện.
Bọn họ tế lên mặt gương sáng kia, tên là Đan Hà Kính, có thể truy tung định vị một vạn tám nghìn dặm, chỉ cần lấy Đan Hà Kính khóa Thái Dương Chiến Xa, liền sẽ không mất dấu.
|
Chương 530: Cút. Trong đó một vị lão giả áo bào màu bạc không khỏi nhíu mày, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ chúng ta bị nàng phát hiện, cho nên nữ ma đầu này mang theo chúng ta quay vòng vòng? Nữ ma đầu này thoạt nhìn không giống dạng thần kinh không ổn định trong truyền thuyết, ngược lại rất là nham hiểm giảo hoạt!
Lạc Hoa Âm lạc đường, khống chế Thái Dương Chiến Xa đi loạn mọi nơi, bọn họ cũng đi theo phía sau điên cuồng đuổi theo, mặc dù tu vi bọn họ thâm hậu, không đến nổi mệt chết, nhưng bị đùa bỡn giống như con khỉ xoay quanh, để cho ba vị Chưởng Giáo Chí Tôn cấp cường giả này sắc mặt đều có chút khó coi.
Hai vị lão giả áo bào màu bạc này, chính là Hành Vân Đại Thiện Sư từ Thái Huyền Thánh Tông mời tới trợ thủ, Đinh Dương cùng Mục Sơn, cũng là nhân vật Chưởng Giáo Chí Tôn cấp. Thái Huyền Thánh Tông đã từng thâu tóm nhiều đại phái, cao tầng trong những môn phái này sau khi quy thuận Thái Huyền Thánh Tông, liền che dấu, chỉ có thời điểm cần bọn họ, bọn họ mới có thể hiện thân.
Đinh Dương cùng Mục Sơn chính là loại trong đó, năm đó Đan Hà Thánh Tông cũng là một đại phái nổi tiếng, hai người bọn họ chính là Thái Thượng trưởng lão của Đan Hà Thánh Tông.
Mặc dù năm đó đánh một trận, Đan Hà Thánh Tông cũng có nhiều người hung hãn không sợ chết, chết trận ở trong trận đại chiến kia, nhưng cũng có người rất sợ chết, vì giữ được tánh mạng mà đầu nhập vào Thái Hoàng lão tổ.
Nội tình của Thái Huyền Thánh Tông vô cùng hùng hậu, đại đa số người đều đem ánh mắt đặt ở trên người Thái Hoàng lão tổ, mà quên mặc dù không có Thái Hoàng, Thái Huyền Thánh Tông như cũ là đệ nhất thiên hạ đại phái!
Đám người Hành Vân Đại Thiện Sư, Đinh Dương cũng có một kiện pháp bảo đi đường, tên là Ngũ Xa Phượng, tốc độ không thể so với Thái Dương Chiến Xa thua kém, thủy chung vững vàng theo sau Thái Dương Chiến Xa.
- Nữ ma đầu Lạc Hoa Âm kia đúng là nham hiểm, mang theo chúng ta vòng quanh, nói vậy chính là muốn nhìn rốt cuộc có người đang truy tung nàng hay không.
Đinh Dương cười lạnh nói:
- Khó trách nữ ma đầu này lớn lối đến muốn chết, vẫn như cũ có thể sống đến hiện tại! Bất quá ba người chúng ta cũng không phải là hư danh nói chơi, lường trước nàng không cách nào phát hiện chúng ta! Hai vị sư huynh, hiện tại đã rời xa Huyền Thiên Thánh Tông, muốn động thủ đem nữ ma đầu này diệt trừ sao?
- Hiện tại không vội động thủ, Tịch Ứng Tình mặc dù trẻ tuổi, nhưng ngay cả Thái Hoàng lão tổ đối với hắn cũng rất kiêng kỵ.
Mục Sơn trầm giọng nói:
- Ở Huyền Minh Nguyên Giới động thủ, vạn nhất kinh động Tịch Ứng Tình, đối với đại kế của chúng ta bất lợi. Phải đợi nữ nhân này rời Huyền Minh Nguyên Giới, lại đem nàng diệt trừ!
- Thiện tai thiện tai.
Hành Vân Đại Thiện Sư hai tay hợp thành chữ thập, trên mặt vô cùng từ bi, thở dài nói:
- Lão tăng cũng không muốn giết người, tiếc rằng ma đầu hoành hành, nữ ma đầu làm nhiều việc ác, nếu không trảm yêu trừ ma, há có thể duy trì chánh khí?
Đinh Dương cười nói:
- Thái Hoàng lão tổ đã từng nói, anh hùng duy nhất của Huyền Thiên Thánh Tông chính là Lạc Hoa Âm, Tịch Ứng Tình chỉ là kiêu hùng, còn xưng không được anh hùng. Bất quá lần này, Huyền Thiên Thánh Tông ngay cả anh hùng cuối cùng cũng muốn vẫn lạc!
Mấy ngày sau, Thái Dương Chiến Xa bay đến Man Hoang cổ vực, Giang Nam đứng ở trên càng xe nhìn lại phía dưới, chỉ thấy nơi này cây cối cao lớn, mỗi một gốc cây hoa cỏ phóng ở những địa phương khác đều giống như một bụi cây nhỏ, mà những cự mộc chọc trời kia cũng thường thường cao tới trăm trượng.
Trong rừng rậm rậm rạp có nhiều yêu thú, Đại Yêu hoành hành, nơi đây cực kỳ nguy hiểm, không có bóng người, thường có thượng cổ dị chủng lui tới, thực lực kinh người, thậm chí không thiếu có dị thú tu thành Thần Phủ, chiếm núi làm vua.
Nghe nói nơi đây ở lúc thượng cổ có Yêu Thần ở chỗ này trấn giữ, thành lập Yêu quốc, tự thành một giới, không cùng Nhân Tộc lui tới. Những sau khi Yêu Thần chết, Yêu quốc dần dần xuống dốc, nhưng cũng rất ít cùng ngoại giới kết xuất, vì vậy được gọi là Man Hoang cổ vực.
Bởi vì vô cùng nguy hiểm, tu sĩ tầm thường có rất ít tới chỗ này lịch lãm, thậm chí có tin tức nói, đã từng có Thiên Cung cường giả xông vào nơi đây, bị Đại Yêu vây công, hài cốt không còn!
- Ân? Phía dưới có người lịch lãm!
Giang Nam đột nhiên thấy bên trong quần sơn phía dưới yêu khí tràn ngập, một đầu Đại Yêu như quy như rồng, từng loại từng loại Thần Thông bộc phát ra, quấy động thiên địa linh khí, rung chuyển dãy núi, rõ ràng là hai đại Thần Phủ cảnh giới đang giao thủ.
- Cận Đông Lưu!
Phía dưới đang cùng một đầu Thượng Cổ Yêu thú chiến đấu chính là Cận Đông Lưu, Cận Đông Lưu đã tu thành Thần Phủ tam trọng, luyện tựu Thiên Môn Thần Phủ, Thần Thông thi triển, uy lực to đến bất khả tư nghị!
Đối thủ của hắn là một đầu Đại Yêu, cũng là Thần Phủ cảnh giới cường giả, nhưng là Thần Phủ ngũ trọng, tu thành Ngọc Kinh Thần Phủ, nhúc nhích một cái đất rung núi chuyển, nhưng ở trước mặt Cận Đông Lưu vẫn còn không đủ nhìn.
Để cho Giang Nam kinh dị chính là, ở đầu vai của Cận Đông Lưu còn ngồi một đứa bé ba bốn tuổi, đứa bé kia quần áo hoa mỹ, trên cổ mang vòng vàng, băng tuyết khả ái.
Đứa bé này không giống như là ngoan đồng, ngược lại ra vẻ người lớn, trong miệng không ngừng lên tiếng, chỉ điểm Cận Đông Lưu nên chiến đấu như thế nào!
- Thực lực của Cận Đông Lưu, cho dù là ta cộng thêm Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú cũng xa không kịp hắn, đứa bé này làm sao có chỉ điểm hắn chiến đấu?
Giang Nam trong lòng buồn bực, ban đầu ở Đồ Ma Đại Hội, Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú đã có thể sánh ngang Thần Phủ nhất trọng nhị trọng cường giả, nhưng Cận Đông Lưu một chưởng rơi xuống, cơ hồ đem không gian hóa thành thực chất, để cho Thần Thứu cùng Chiến Minh cự thú đụng phải bể đầu chảy máu. Khi đó Giang Nam liền đã biết, thực lực của Cận Đông Lưu không phải chuyện đùa, vượt xa cùng thế hệ.
Cường giả thế hệ trước cùng hắn giống nhau cảnh giới, chỉ sợ ngay cả một chiêu của hắn cũng đón không nổi!
Mà Cận Đông Lưu tài hoa kinh người như thế, lại bị một đứa bé ba bốn tuổi chỉ điểm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Giang Nam căn bản sẽ không tin tưởng loại chuyện tình hoang đường này.
- Đứa bé này, chỉ sợ chính là thần minh chuyển thế thân!
Trong lòng Giang Nam rùng mình, có thể chỉ điểm Cận Đông Lưu chiến đấu trừ Thiên Cung cấp cường giả chính là thần minh, như vậy đứa bé ba bốn tuổi kia chính là thần minh chuyển thế thân mà Thái Huyền Thánh Tông tìm được!
Cận Đông Lưu cũng cảm giác được có người đến, liếc thấy Thái Dương Chiến Xa, trong lòng lẫm nhiên, vội vàng tâm niệm vừa động, tế lên hai đầu Thần Thú, hai đầu Thần Thú này vừa xuất hiện, liền tản mát ra một cổ hơi thở hùng bá Man Hoang, khắp cả người làm bằng đồng xanh, uy lực mạnh mẻ chí cực, so sánh với bản thể của Cận Đông Lưu mạnh hơn rất nhiều!
Hai đầu Thần Thú đồng xanh này chính là hai đầu Thần Thú đạo văn trên Tạo Hóa Tiên Đỉnh, khắc ở trong Thần mỏ của đại uyên Thất Bảo Lâm, hóa thành hai kiện dị bảo!
|
Chương 531: Tử thành Ma Nhãn. (1) Cận Đông Lưu nhận được hai đầu Thần Thú thanh đồng tạo thành pháp bảo này, tự nhiên ngày đêm tế luyện, giờ phút này đã luyện thành Thần Phủ tam trọng, Thiên Môn chi bảo, uy lực so sánh với lúc ở Thất Bảo Lâm tăng lên không chỉ gấp mười lần!
Hai con Thần Thú thanh đồng vừa xuất hiện, liền đem đầu yêu thú kia toàn diện áp chế, mấy chiêu liền bị oanh giết.
Cận Đông Lưu tế lên hai đầu Thần Thú thanh đồng, ngẩng đầu hướng Thái Dương Chiến Xa xem ra, bạch y như nước, nhẹ giọng cười nói:
- Nguyên lai là Lạc sư thúc.
Thái Dương Chiến Xa dừng lại, Giang Nam mắt nhìn xuống Cận Đông Lưu, mỉm cười nói:
- Cận sư huynh đã lâu không gặp?
Cận Đông Lưu tâm niệm hơi động, thân hình lơ lửng dựng lên, cùng Giang Nam mặt đối mặt, đứa bé kia ngồi ở đầu vai hắn, hai Thần Thú thanh đồng chồm hỗm xem chừng, trên dưới đánh giá Giang Nam, mỉm cười nói:
- Giang sư đệ, Lạc sư thúc chẳng lẻ cũng ở trong xe?
Giang Nam đánh cái ha ha, cười tủm tỉm nói:
- Ngươi đoán xem.
Cận Đông Lưu có lòng diệt trừ hắn, nhưng không biết Lạc Hoa Âm có ở trong chiến xa hay không, cũng không dám động thủ, cười nói:
- Giang sư đệ, ta và ngươi có năm mươi năm chi kỳ ước định, hôm nay đã mười năm thời gian trôi qua, bất quá ngu huynh lại thay đổi chú ý.
Hắn nhẹ nhàng nâng đứa bé trên đầu vai, để xuống, dắt tay đứa bé, mỉm cười nói:
- Vị này là đồ đệ của ta Quý Phong, ân sư ta đã không hề thu đồ đệ nữa, ta sắp khai tông lập phái, liền thu hắn làm đệ tử. Bốn mươi năm sau ước chiến, liền để cho đệ tử của ta tới đại lao. Giang sư đệ, ngươi phải cố gắng gấp bội, không nên bị đệ tử của ta đem ngươi chém giết.
Ánh mắt đứa bé kia rơi vào trên người Giang Nam, ánh mắt híp híp, cười lạnh nói:
- Sư tôn, đây chính là đối thủ của ngươi sao? Cần gì phải bốn mươi năm? Hai mươi năm sau tu vi tiến cảnh của ta sẽ đuổi theo hắn, giết hắn giống như uống nước đơn giản!
- Đường đường thần minh, sau khi chuyển thế lại làm đồ tôn của Thái Hoàng?
Giang Nam tức cười, cười nói:
- Tiểu điệt, kêu thúc thúc tới nghe một chút.
Đứa bé kia mắt lộ ra sát cơ, ra vẻ người lớn nói:
- Tiểu bối, ngươi thật to gan, ngươi biết ta là ai hay không?
- Không phải chỉ là một thần minh chuyển thế sao? Sau chuyển thế, còn không phải là làm cháu cho Thái Hoàng sao?
Giang Nam thản nhiên nói:
- Lúc trước chuyển thế thần minh ta cũng giết qua một hai cái, để ngươi gọi ta một tiếng thúc thúc, là để mắt ngươi. Chọc giận thúc thúc, Giang thúc thúc đem ngươi làm thịt cho Đại Điểu ai.
Đứa bé vòng vàng kia giận dữ, khí cực mà cười:
- Tiểu bối...
Bên trong Thái Dương Chiến Xa, thanh âm của Lạc Hoa Âm truyền đến:
- Cút!
Sắc mặt Cận Đông Lưu kịch biến, không nói một lời nắm tay đứa bé này liền đi, trong chớp mắt liền đi vô ảnh vô tung.
- Thật muốn hiện tại liền giết chết Cận Đông Lưu cùng thần minh chuyển thế thân kia...
Giang Nam đưa mắt nhìn hai người rời đi, thầm nghĩ trong lòng.
Thần minh chuyển thế thân cực kỳ trọng yếu, Thái Hoàng lão tổ không thể nào để người khác giết chết bá chủ tương lai của Thái Huyền Thánh Tông hắn, nhất định sẽ mật thiết nhìn chăm chú, nếu để cho Lạc Hoa Âm xuất thủ giết chết tiểu quỷ Quý Phong này mà nói, Thái Hoàng lão tổ tất nhiên sẽ hướng Lạc Hoa Âm xuất thủ.
Lấy thực lực của hắn tiêu diệt Lạc Hoa Âm tự nhiên là rất dễ dàng, cho dù là Tịch Ứng Tình muốn ngăn trở cũng ngăn trở không được.
Để cho Lạc Hoa Âm giết Cận Đông Lưu cùng Quý Phong, chẳng qua là tìm phiền toái cho mình.
Hiện tại Tịch Ứng Tình cùng Thái Hoàng mặc dù bên ngoài như cũ chưa từng trở mặt, nhưng giữa hai người đấu tranh lại hết sức căng thẳng.
- Tiểu bối lớn lối khá lắm!
Đứa bé vòng vàng Quý Phong kia như cũ thịnh nộ không tiêu, hung ác nói:
- Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, không nghĩ tới sau khi ta chuyển thế lại bị hai tiểu bối khiêu khích, còn dám nói muốn giết ta, hiện tại thanh niên thật là quá không biết điều!
Cận Đông Lưu thản nhiên nói:
- Không nên nóng lòng, hai người này cũng sống không lâu, là người nhất định phải chết. Ta dùng mười năm thời gian tu luyện tới Thần Phủ tam trọng, luyện thành Thiên Môn Thần Phủ, qua bốn mươi năm nữa, nhất định tiến vào Thiên Cung cảnh giới, Lạc Hoa Âm cũng sẽ chết ở trong tay của ta. Khi đó Giang Nam xa xa không là đối thủ của ta, liền giao cho ngươi đối phó.
Quý Phong cười nói:
- Ta bây giờ còn cần đánh căn cơ, hung hăng đánh căn cơ, chỉ sợ phải phí một đoạn thời gian không ngắn, như thế mới có thể bước vào cảnh giới cao hơn. Bất quá cho dù ta thả chậm tu vi tiến cảnh, hai mươi năm thời gian, ta không sai biệt lắm cũng tu luyện tới Thần Phủ bốn năm trọng cảnh giới. Giang Tử Xuyên kia, hai mươi năm có thể bước vào Thần Phủ bốn năm trọng cảnh giới sao? Ta xem rất không có khả năng?
Hắn khẽ mỉm cười nói:
- Bốn mươi năm thời gian, nói không chừng ta cũng có thể tu thành Thiên Cung! Cận Đông Lưu, mặc dù ngươi trên danh nghĩa là sư tôn của ta, nhưng đến lúc đó sự thành tựu của ngươi còn chưa hẳn có thể vượt qua ta!
Da thịt khóe mắt Cận Đông Lưu nhảy lên, nhưng không có nhiều lời.
Trên danh nghĩa mặc dù Quý Phong là đệ tử của hắn, nhưng trên thực tế Quý Phong đối với hắn cũng không có bao nhiêu tình thầy trò, mà Cận Đông Lưu cũng không có chỉ điểm Quý Phong tu hành. Ngược lại Quý Phong nhiều lần chỉ điểm hắn, dạy hắn chiến đấu như thế nào.
Đây hết thảy cũng là Thái Hoàng an bài, tuy Quý Phong là thần minh chuyển thế thân, nhưng ở trước mặt Thái Hoàng cũng không dám khẩu xuất cuồng ngôn. Có thể ở phàm thế tu luyện tới thần minh cảnh giới, tương lai cũng không phải chuyện đùa, Thái Hoàng lão tổ chỉ kém nửa bước chính là thần minh, thành tựu Thần vị. Hắn cũng không dám càn rỡ, chỉ có thể nghe theo Thái Hoàng lão tổ an bài, phải bái Cận Đông Lưu vi sư.
- Cận sư điệt, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Đột nhiên, Ngũ Xa Phượng lái tới, Hành Vân Đại Thiện Sư cùng Đinh Dương, Mục Sơn liếc thấy Cận Đông Lưu cùng Quý Phong, không dám chậm trễ, vội vàng dừng Ngũ Xa Phượng lại, cười nói:
- Cận sư điệt đột phá đến Thiên Môn Thần Phủ cảnh giới? Thật là đáng mừng!
- Ba vị sư thúc này là muốn đi đâu?
Cận Đông Lưu ánh mắt chớp động. Cười hỏi.
Hành Vân Đại Thiện Sư ha hả cười nói:
- Nữ ma đầu giết người không coi ai ra gì, ba người ta đặc biệt đi hàng yêu trừ ma, bởi vì lo lắng Tịch Ứng Tình ngăn trở, lúc này mới rất xa theo đuôi phía sau, đợi chờ nàng ra khỏi Huyền Minh Nguyên Giới mới tính toán động thủ.
- Thì ra là như vậy.
Cận Đông Lưu lộ ra nụ cười nói:
- Ta mới thấy qua bọn họ, Lạc Hoa Âm cùng Giang Nam ở chung một chỗ, hướng chỗ sâu trong Man Hoang cổ vực đi tới.
Hành Vân Đại Thiện Sư mừng rỡ, cười nói:
- Giết lớn, còn thêm một cái nhỏ, khoản mua bán này lợi nhuận.
- Lạc Hoa Âm không phải là dễ dàng đối phó như thế, mấy vị có mười phần nắm chắc sao?
Cận Đông Lưu hỏi.
|
Chương 532: Tử thành Ma Nhãn. (2) Đinh Dương cười nói:
- Hành Vân sư huynh mang đến trấn giáo chi bảo của Kim Cương Pháp Thiện Tông. Nữ ma đầu Lạc Hoa Âm kia mặc dù có thực lực Chưởng Giáo Chí Tôn, nhưng ở trước mặt trấn giáo chi bảo, sẽ dễ dàng bị trấn áp, không có sức phản kháng!
Cận Đông Lưu gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, cười nói:
- Có đám người Hành Vân xuất thủ, hơn nữa một trấn giáo chi bảo, Lạc Hoa Âm cùng Giang Tử Xuyên chạy trời không khỏi nắng. Hôm nay, ta cuối cùng coi là không có buồn phiền ở nhà!
Quý Phong đột nhiên cười lạnh nói:
- Mấy người này cũng là phế vật, nhất là Hành Vân kia, một người không dám đi đối phó người cảnh giới so với mình thấp, có trấn giáo chi bảo còn muốn kêu lên trợ thủ, có thể nói là vô năng!
Cận Đông Lưu liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Cùng ngươi so sánh với, thật sự bọn hắn là vô năng, nhưng ở Huyền Minh Nguyên Giới, bọn họ đã là cường giả đứng đầu. Muốn thành tựu bá nghiệp, bình định thiên hạ, còn cần những hạng người vô năng này. Quý Phong, ngươi lúc trước là thần minh, nhưng bây giờ còn không phải, nếu như tiếp tục cao ngạo như vậy, đem mình làm Thần, tương lai nhất định sẽ ăn thiệt thòi!
Quý Phong hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Thái Dương Chiến Xa chạy nhanh đến chỗ sâu nhất trong Man Hoang cổ vực, rốt cục ngừng lại, Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm đi ra chiến xa, mọi nơi nhìn lại, chỉ thấy nơi đây hoang tàn vắng vẻ, dù là yêu thú cũng không có, bốn phía tràn ngập một cổ tử khí âm trầm.
- Những cây cối này đã chết.
Giang Nam khẽ cau mày, chỉ thấy địa phương bọn họ hạ xuống không có cỏ, cũng không có tẩu thú, thậm chí ngay cả đại thụ chọc trời cũng cành lá điêu linh, biến thành cây khô trụi lủi, không biết đã chết bao lâu.
Ở phía trước còn có một thành thị khổng lồ, hẳn là Yêu Tộc cổ vực kiến tạo thành thị, cực kỳ tráng quan, tường thành cao tới trăm trượng, kiến trúc bên trong cùng kiến trúc của nhân loại cũng một trời một vực, tràn đầy phong tình nước khác.
Bất quá giờ phút này thành thị Yêu Tộc kia im ắng, không có bất kỳ tiếng vang, cũng không cảm giác được bất kỳ sinh cơ, chỉ có tử khí âm u.
Lạc Hoa Âm cũng không khỏi cau mày, nơi này tử khí cực kỳ nồng nặc, so sánh với tử khí của Vạn Thi quật không kém chút nào.
Căn cứ Đại Thiên La Thiên Nghi biểu hiện, thế giới kiều đi thông Tiểu Thiên Tinh Giới là ở phụ cận yêu thành này, Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm đi vào trong thành, chỉ thấy tất cả kiến trúc trong tòa thành thị này cũng giữ vững đầy đủ, đường phố rộng rãi, tượng đá khổng lồ, trong chùa miểu nguy nga thờ phụng từng tôn Yêu Thần, còn có tửu quán tửu lâu, cùng với động phủ của Yêu Tộc ở lại.
Đát, đát, đát...
Một trận âm phong thổi qua, mấy khô lâu từ đầu đường thổi tới cuối phố.
Trong tửu quán bên cạnh, vô số cỗ xương cốt khổng lồ ngồi ở trên bàn, có bưng chén rượu, trong chén trống không, có đem bát nước lớn đặt ở khóe miệng, trong chén đã không có rượu, còn có xương cốt nghiêng đầu, phảng phất đang cùng người bên cạnh nói đùa.
Hiển nhiên, lúc những Đại Yêu này đang đàm tiếu uống rượu, trong lúc bất chợt liền mạng táng Hoàng Tuyền, bọn họ chết quá nhanh, thế cho nên sau khi chết còn vẫn duy trì động tác khi còn sống.
Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm tiếp tục đi thẳng về phía trước, thấy càng nhiều là hài cốt Yêu Tộc, những Yêu Tộc này tử vong không biết bao lâu, huyết nhục đã rữa nát, bọn họ luyện chế pháp bảo cũng trở thành tro bụi, bị một cổ lực lượng vô hình ma diệt thành tro!
Trăm vạn Yêu tộc cả tòa thành thị ở trong nháy mắt gặp phải tai hoạ ngập đầu, cả thành bị chết sạch sẽ!
Giang Nam thấy vậy da đầu tê dại, cái thành phố này năm đó tất nhiên cực kỳ phồn vinh thịnh vượng. Là một đại thánh địa của Man Hoang cổ vực, nhưng mà không biết phát sinh một cuộc biến cố gì, để cho Yêu Tộc ở chỗ này hết thảy bỏ mạng, không người nào còn sống!
- Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể có nhiều Đại Yêu ở cùng một thời gian chết thảm như vậy?
Lạc Hoa Âm cũng sắc mặt ngưng trọng, mọi nơi đánh giá:
- Nơi này thậm chí còn có hài cốt Đại Yêu tu thành Thiên Cung, cũng ở cùng một thời gian bị mất mạng!
Giang Nam cẩn thận đánh giá mấy hài cốt dị thường cao lớn trước mặt này, mấy bộ hài cốt này hẳn là tồn tại cường đại nhất trong yêu thành này. Bọn họ hiển nhiên cảm thấy được dị biến, lập tức hóa thành nguyên hình, biến thành cự yêu cao tới vạn trượng, muốn bay khỏi nơi đây, lại không nghĩ rằng vẫn không thể nào chạy trốn!
- Bọn họ trước khi chết ánh mắt chính là nhìn về phía bên kia!
Giang Nam tinh tế đánh giá vành mắt của bọn hắn, chỉ hướng chỗ sâu trong Cổ Thành, hai người đi ra phía trước, cũng không lâu lắm liền đến trước một động khẩu cự đại, chỗ sâu trong cửa động là vực sâu. Tối như mực không thấy bất kỳ ánh sáng, tử khí âm u bắt đầu từ nơi đó truyền đến.
Giang Nam đưa tay ở giữa không trung vẽ một cái, pháp lực hóa thành Thượng Thanh Thần Quang, tạo thành một mặt gương sáng, chu vi lớn gần mẫu, hướng trong động bay đi.
Xuy...
Một đạo quang mang phá không, bắn về phía chỗ sâu trong đại động, đại động này không biết sâu đậm, Thượng Thanh Thần Quang chiếu rọi ngàn dặm, như cũ nhìn không thấy đáy.
- Ta tới thử một chút nhìn!
Lạc Hoa Âm tế lên một mặt gương đồng phong cách cổ xưa, cười nói:
- Cái gương này là vi sư từ Ngọc Lưu Ly Giới mượn gió bẻ măng lấy được bảo vật, nghe nói là bảo bối mà Bồ Tát dùng để trang điểm. Tên là Vấn Tâm Kính, có thể phá sạch ác khí, thấy bản chất.
Nàng thúc dục Vấn Tâm Kính, mặt gương đồng này lập tức trở nên to lớn, có khoảng ngàn mẫu, kính quang cùng phật quang phún dũng, hướng chỗ sâu trong đại động.
Tu vi thực lực của nàng nếu so với Giang Nam cao thâm đếm không hết, kính quang lập tức chiếu rọi đến trên trăm vạn dặm, đạt tới dưới đáy hắc động, khoảng cách này cho dù là lấy mục lực của Lạc Hoa Âm cũng không cách nào thấy rõ bên trong đến tột cùng có cái gì.
Bất quá Vấn Tâm Kính cực kỳ kỳ diệu, nơi kính chiếu sáng, liền lập tức đem đáy động phản ánh ở trong mặt gương, để cho hai người thấy nhất thanh nhị sở!
Chỉ thấy đáy động hiện ra một mảnh mạch máu dài hẹp, vô cùng thô to, trải rộng ở trên một viên cầu màu đen cự đại, trên viên cầu kia có nhiều đồ án kỳ dị, là thần minh đạo tắc, bị những mạch máu này cắm vào trong đạo tắc, không ngừng hấp thu lực lượng tích chứa trong đạo tắc!
- Có đồ vật gì đó gục ở trên tinh hạch của nguyên giới chủ tinh ta, hấp thực năng lượng chủ tinh!
Giang Nam thất thanh nói.
Lạc Hoa Âm sắc mặt ngưng trọng, di động mặt kính, tiếp tục chiếu rọi, đột nhiên trong kính xuất hiện một bóng ma cự đại, phảng phất một trái tim đen nhánh, những mạch máu kia bắt đầu từ trái tim này kéo dài vươn ra, đem tinh hạch chủ tinh gói lại!
Hai người đang muốn thấy rõ ràng một chút, đột nhiên Vấn Tâm Kính thình thịch một tiếng nổ tung, toái đến không còn một mống!
- Đi!
|
Chương 533: Tiên Thiên Thần Ma. (1) Giang Nam trong lòng toát ra lạnh lẻo um tùm, phía sau thiên dực hiện lên, bắt được Lạc Hoa Âm tính toán nhảy đến đáy động tìm tòi đến tột cùng, đem nữ ma đầu này kẹp ở dưới nách, thiên dực chấn động, bão táp bay đi, trong nháy mắt liền bay ra trăm dặm!
Cánh chim hắn chấn động không dứt, tăng đến cực hạn của mình, một cái hô hấp liền bay ra hơn nghìn dặm, lúc này mới đem Lạc Hoa Âm để xuống.
Lạc Hoa Âm giận dữ, đang muốn tìm hắn tính sổ, đột nhiên chỉ nghe một tiếng chấn động từ dưới đất truyền đến, chỉ thấy trong thành tử khí cuồn cuộn xông ra, đông nghịt một mảnh, trong chớp mắt xâm nhập toàn thành, ở giữa không trung hóa thành một con ngươi đen nhánh, mọi nơi cổn động, không có phát hiện dị trạng, lúc này mới lùi về trong động.
- Kia là cái quái gì?
Lạc Hoa Âm không khỏi thất thanh nói.
- Không biết.
Giang Nam lắc đầu nói:
- Dù sao hẳn không phải là vật gì tốt. Sư tôn, vật này rất là nguy hiểm, ngàn vạn không nên xúc động, nếu không ngay cả chúng ta cũng phải chết ở nơi đây.
Lạc Hoa Âm cũng nhìn ra hung hiểm, mới vừa rồi nếu không phải Giang Nam ngăn cản nàng, chỉ sợ nàng đã động tay đông chân nhảy vào trong động cùng quái vật trong động nói chuyện phiếm.
Thầy trò hai người đợi tử khí bình thường, lúc này mới lần nữa trở về Cổ Thành, chung quanh sưu tầm, đôi mắt đẹp của Lạc Hoa Âm chớp động, cười nói:
- Ở chỗ này!
Dứt lời, một chưởng phách đi, chưởng lực ấn ở trong hư không, chỉ thấy hư không hé ra, một đạo cầu vồng hiện ra trong hư không, thế giới kiều liên tiếp Huyền Minh Nguyên Giới cùng Tiểu Thiên Tinh Giới rốt cục xuất hiện!
- Kia là vật gì?
Khoảng cách yêu thành này vạn dặm xa, đám người Hành Vân Đại Thiện Sư cũng thấy trên không yêu thành đột nhiên xuất hiện Ma Nhãn kia, không khỏi thất thần, cho dù là bọn họ cũng có thể cảm giác được một cổ hơi thở vô cùng tà ác từ trong Ma Nhãn truyền đến!
Sau khi Giang Nam và Lạc Hoa Âm đi vào thế giới kiều của Tiểu Thiên Tinh Giới, lúc này ba người thúc dục Ngũ Xa Phượng đi tới trong thành, đứng ở trước động khẩu cự đại đó, cuối xuống phía dưới nhìn lại.
- Nơi này đến tột cùng là vật gì? Làm sao sẽ tà ác như thế?
Cho dù là ba vị Chưởng Giáo Chí Tôn cấp nhân vật như bọn họ, cũng cảm giác được vật trong động kia vô cùng tà ác, nếu xuất thế mà nói, chỉ sợ sẽ mang đến một tai họa ngập đầu!
- Trời sập, có Thiên Thần đẩy lấy, cùng chúng ta không liên quan.
Đinh Dương cười nói:
- Hiện tại, vẫn là đuổi giết nữ ma đầu Lạc Hoa Âm kia quan trọng hơn, nàng đã tiến vào thế giới kiều, rời đi Huyền Minh Nguyên Giới, coi như là Tịch Ứng Tình cũng không cách nào cứu nàng, chúng ta ở trên cầu đem nàng đánh chết!
- Lạc Hoa Âm xuất quỷ nhập thần, có Đại Thiên La Thiên Nghi trong tay, rất khó đuổi giết, mỗi lần sắp giết chết nàng, nàng sẽ trốn vào thế giới khác. Bất quá lần này nàng bị chúng ta lấy Đan Hà Kính khóa, rốt cục bị chúng ta bắt được nền móng!
Mục Sơn tế lên Đan Hà Kính, chỉ thấy nơi kính chiếu sáng, thế giới cầu của Tiểu Thiên Tinh Giới bị kính chiếu từ trong hư không chiếu rọi đi ra ngoài, cười lạnh nói:
- Lần này vận may của nàng chấm dứt, không những mình muốn bỏ mạng, cho dù là đệ tử của nàng cũng muốn cùng nhau chôn cùng!
Trên thế giới kiều, Giang Nam đánh giá mọi nơi, lúc này mới phát hiện cái gọi là thế giới kiều cũng không phải thật sự là một cây cầu, mà là hai thế giới tản mát ra Địa Từ Nguyên Lực tạo thành một cái khổng lồ dẫn lực!
Địa Từ Nguyên Lực cùng kim mộc thủy hỏa tứ đại nguyên lực cùng nhau, bị gọi là ngũ đại lực căn bản tạo thành thế giới, mà Âm Dương nhị khí là trụ cột tạo thành thế giới, vật chất tạo thành trụ cột thế giới lại là Huyền Hoàng nhị khí.
Đi ở trên thế giới cầu đi thông Tiểu Thiên Tinh Giới, Giang Nam thấy hai bên là hư không, hoang vu mà trống vắng.
Ở trong không gian mặc dù cực kỳ hoang vu, nhưng mà còn có thể thấy Tinh Thần khắp trời, thậm chí còn có cự thú du đãng ở trong không gian, dựa vào cắn nuốt tiểu hành tinh mà sống, cũng không thể coi là hư không chân chính, ở trong hư không chân chính, cái gì cũng không có.
Những Ma Thần phạm tội kia chính là bị Thiên Thần trục xuất, lưu vong ở trong hư không không giới hạn này.
Ở địa phương xa xôi hơn, Giang Nam thậm chí thấy từng cái từng cái thế giới to to nho nhỏ, mỹ lệ tráng quan, quần tinh vờn quanh, Tinh Hà lấp lánh.
Đột nhiên, hắn thấy một rùa lớn không biết lớn bao nhiêu ở trong hư không hoang vu huy động tứ chi, chậm rãi mà bơi, mà ở trên lưng nó, thì có một thế giới khổng lồ, thậm chí so sánh với Huyền Minh Nguyên Giới còn muốn lớn hơn mấy lần.
Thế giới trên lưng Quy, phồn vinh mà trường thịnh, có không chỉ một viên chủ tinh, những Chủ tinh đó cực kỳ chói mắt, mặc dù khoảng cách cực xa cũng có thể thấy chủ tinh tản mát ra quang mang!
- Nơi đó là Huyền Vũ Đại Thế Giới.
Lạc Hoa Âm theo ánh mắt của hắn nhìn lại, cười nói:
- Con rùa phía dưới kia chính là Huyền Vũ, là thần giữ nhà của Huyền Vũ thế giới, nghe nói là Tiên Thiên Thần Ma do hai vị tồn tại mở thế giới kia sáng tạo ra, đã tồn tại ở thế gian không biết bao nhiêu ức năm. Mà tồn tại sau khi Thiên Địa hình thành tu luyện thành Thần Ma, thì bị gọi là Hậu Thiên Thần Ma, thực lực cùng nó không thể so sánh nổi. Thực lực Tiên Thiên Thần Ma có thể sánh ngang Tiên Nhân, nó nhẹ nhàng run lên, đối với người trong thế giới trên lưng bọn hắn mà nói, cũng là một tai nạn vô cùng khổng lồ, quần tinh run rẩy, tinh tượng biến thiên.
- Hai đại Đế Tôn mở thế giới sáng tạo ra Thần Ma? Thật là kinh khủng a!
Trong lòng Giang Nam không khỏi bị rung động thật sâu, đột nhiên lại thấy một đầu Cự Tượng chân mang liên hoa màu trắng, ở trong hư không lửng thững đi lại, Cự Tượng này so sánh với Huyền Vũ không kém chút nào, giống như trước lưng đeo một thế giới.
Mà ở địa phương xa hơn, còn có một Cửu đầu đại xà, thân thể vô cùng to và dài ở trong hư không du động, từng cái trên đầu đều nâng lên một thế giới!
Lạc Hoa Âm thản nhiên nói:
- Hai đại Đế Tôn mở thế giới, bộ dáng đế vương bị gọi là Đế, mà chân đạp liên hoa bị gọi là Tôn, hợp ở chung một chỗ chính là Đế Tôn, bọn họ là thần tiên chi Tổ, thần tiên đứng đầu, người sáng tạo Chư Thiên thế giới.
Những tràng diện này, Giang Nam lần đầu thấy qua, thấy những điều chưa hề thấy, lúc trước ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn giống như là người sơn dã man rợ xông vào thành thị thần minh, thấy bất kỳ cái gì cũng cảm giác được vô cùng mới mẻ.
Lạc Hoa Âm cười nói:
- Thiên Thần đem Ma Thần lưu vong ở chỗ này, không lo lắng bọn họ làm hại thế giới khác, là bởi vì Chư Thiên thế giới đều có thần giữ nhà, những thần giữ nhà này, là những Hậu Thiên Ma Thần kia không cách nào trêu chọc.
- Huyền Minh Nguyên Giới ta có thần giữ nhà hay không?
Giang Nam quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới Huyền Minh Nguyên Giới có một đầu Bạch Hạc giương cánh, nâng Huyền Minh Nguyên Giới lên ngao du hư không.
|