Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 767: Long Hổ Tông diệt môn. (1)
Đế Tôn
Tác Giả: Trạch Trư
Chương 767 : Long Hổ Tông diệt môn. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
Chương 767 : Long Hổ Tông diệt môn. (1)
Mà vào lúc này, trong Yêu Thần Tông, Thái Huyền Thánh Tông Thiên Cung cao thủ Vương Đạo Minh mới vừa rời Yêu Thần Tông, Giang Nam Ma La hóa thân đảo mắt liền tới, thẳng lên núi cầu kiến Yêu Hoàng.
- Giang Nam, ngươi còn dám tới Yêu Thần Tông ta?
Trong Yêu Thần điện, nhiều Thiên Cung cường giả của Yêu Thần Tông tụ tập dưới một mái nhà, có khoảng hơn hai mươi người, so sánh với Huyền Thiên Thánh Tông còn muốn kinh khủng, Yêu Thần lại càng nhất cử hiện ra bảy đại Thiên Cung, đem tòa Thần Điện này bố trí giống như quan điện, điềm nhiên nói:
- Ngươi có biết ngươi ban đầu cự tuyệt tiểu nữ để cho ta như cũ ghi hận trong lòng, hận không thể bới ra da của ngươi ăn thịt của ngươi, coi như là xương vụn thịt cặn, ta cũng sẽ tinh tế gặm sạch sẻ! Ngươi lại còn dám đến!
Giang Nam tay cầm một quyển thư họa, khom người cười nói:
- Hai nhà đại chiến sắp tới, tiểu đệ đặc biệt tới dâng lên một bức thư họa, khẩn thỉnh đạo huynh đánh giá.
- Ngươi tới đưa bảo lấy lòng ta cũng không được!
Yêu Hoàng cười ha ha không khỏi đắc ý nói:
- Vừa rồi Thái Huyền Thánh Tông Vương Đạo Minh, đã đến đây thông báo ta, khẩn cầu Yêu Thần Tông ta cùng Thái Huyền Thánh Tông tiêu diệt Huyền Thiên Thánh Tông, chia đều thiên hạ, ta đã đáp ứng hắn! Hiện tại ngươi tới cầu ta, sớm biết hôm nay, cần gì ban đầu cự tuyệt ta?
- Yêu Hoàng lượng cao nhã chi, không ngại trước nhìn thư họa một chút.
Giang Nam mỉm cười nói.
Yêu Hoàng lấy tay mang thư họa tới, triển khai nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên bức họa chính là một con trai lớn, còn có một con Hắc Thước bay tới cố gắng ăn con trai, con trai thì hợp chặc song bối, kẹp lại miệng mình, hai người giằng co không dứt, mà ở cách đó không xa thì có một thợ săn lặng lẽ đến gần, trong tay nắm một cái lớn lưới, đang chuẩn bị phát ra.
Mà trên bức họa còn có hai hàng chữ, chia ra viết "Đệ nhất thiên hạ đại phái" cùng "Đệ nhất thiên hạ cường giả".
Yêu Hoàng cười ha ha, dương dương đắc ý đem bức họa này bày ra trước mặt nhiều trưởng lão Thái Thượng Trưởng Lão của Yêu Thần Tông, không khỏi đắc ý nói:
- Người biết lòng ta, chỉ có Giang Tử Xuyên!
Nhiều Yêu Thần Tông trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão than thở liên tục, khen tặng nói:
- Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, Yêu Thần Tông ta chính là ngư ông sau trận chiến này, nhất định thành đệ nhất thiên hạ đại phái, tông chủ cũng là đệ nhất thiên hạ cường giả, Sở Hướng Vô Địch!
Yêu Hoàng hài lòng, thu bức họa, hướng Giang Nam cười nói:
- Ta cũng coi là cùng Tịch Ứng Tình có tình bạn cố tri, hắn vừa mới chết, ta cũng không nên đi tiêu diệt tông môn người ta. Ngươi đi đi.
Giang Nam cáo từ rời đi.
Trong Vạn Long Sào, Long Hoàng mới vừa đưa sứ giả Thái Huyền Thánh Tông đi, đang trong do dự, lại thấy Ứng Vô Song cùng một vị thanh tú Đạo Nhân tay bày Nguyệt Quế Thần Thụ đi tới, vừa nói vừa cười, trong lòng không khỏi trực nhảy:
- Mỹ nam kế tới! Giang Tử Xuyên người này, một bụng thủ đoạn lưu manh, hư đại sự của ta!
Ứng Vô Song cười dài nói:
- Chưa từng nghĩ đạo hữu lại còn luyện hóa thân bực này, ngươi hôm nay là đứng đầu một phái, ta phải đốc tạo tinh môn, cũng là người bận rộn, bất quá nếu đạo hữu luyện hóa thân, không bằng thường xuyên lui tới, theo ta trò chuyện giải buồn.
Giang Nam Thái Âm hóa thân cười nói:
- Tử Xuyên đang có ý đó, giai nhân ước hẹn, làm sao dám không tuân mạng?
- Bại hoại!
Trong lòng Long Hoàng hung ác nói.
- Bất quá, thánh tông ta nguy cấp, Tử Xuyên có thể vượt qua kiếp này hay không còn không biết số lượng, chỉ sợ khó giữ được tánh mạng.
Giang Nam thở dài nói.
- Đây là có ý gì?
Ứng Vô Song cười nói:
- Ngươi là Thần Tôn chuyển thế, phụ thân ta ước gì lấy lòng ngươi, lần trước có nhiều hiểu lầm, hôm nay hiểu lầm hóa giải, coi như là chấm dứt một cọc tâm nguyện của ta.
Nàng hé miệng cười nói:
- Chỉ là ta không tốt tùy tiện xuất thủ, tránh cho đắc tội Thái Hoàng, ý tứ của phụ thân ta là lấy lòng ngươi, đồng thời cũng không có thể đắc tội Thái Hoàng, tránh cho trống rỗng dựng một cường địch rất có tiềm lực. Khó được ngươi gặp nạn, chỉ tiếc ta không tốt trực tiếp ra mặt, nếu không ắt gặp Thái Hoàng ghi hận. Không bằng như vậy...
Nàng trầm ngâm chốc lát, gọi Long Hoàng nói:
- Long Hoàng, ngươi đi giúp Giang đạo hữu giúp một tay, giúp hắn vượt qua kiếp này.
Giang Nam nhìn Long Hoàng một cái, cố ý vô ý nói:
- Này cũng rất tốt, chỉ là ta cùng Long Hoàng có rất nhiều hiểu lầm...
Long Hoàng giận tím mặt, cơ hồ không nhịn được muốn nhảy bật lên chỉ vào lỗ mũi tiểu tử này mắng to:
- Hiểu lầm con mẹ ngươi, ngươi giết hai đứa con trai của ta, ăn hai huynh đệ ta, còn dám nói hiểu lầm?
Dĩ nhiên, những lời này hắn không dám ở trước mặt Ứng Vô Song rống đi ra ngoài, chỉ có thể buồn bực ở trong lòng, cơ hồ đem mình buồn bực đến muốn hộc máu.
- Long Hoàng là người biết nguyên tắc, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng tiền trình của Ứng Long Đại Thế Giới.
Ứng Vô Song thản nhiên nói:
- Long Hoàng, ngươi nói có đúng hay không?
- Phải...
Long Hoàng một lời nước mắt trong bụng chảy nói.
- Long Hoàng đạo đức tốt, bỏ qua hiềm khích lúc trước, đem hết khả năng giúp ta, ta liền yên tâm.
Giang Nam cười nói:
- Vô Song, ta đi về trước chuẩn bị chiến tranh, ngày khác lại tìm ngươi.
Ứng Vô Song gật đầu, cười nói:
- Nhớ thường liên lạc.
Long Hổ Tông, Úc Trường Thanh, Trường Thanh Đạo Nhân, Long Hổ Tông Chủ cùng với mấy ngàn đệ tử, trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão Long Hổ Tông chen chúc bay ra, đằng đằng sát khí, hướng Huyền Thiên Thánh Tông phi đi, Long Hổ Tông Chủ cỡi Hắc Hổ cười nói:
- Trường Thanh đạo huynh, ngươi không đến mời, ta còn không biết chuyện này. Huyền Thiên Thánh Tông lấn ta quá đáng, Giang Nam giết ái đồ ta, hủy chưởng giáo tương lai ta, Tịch Ứng Tình diệt uy phong ta, ở Khốn Long Quan không để cho ta mặt mũi, ta từ lâu nhìn Huyền Thiên Thánh Tông rất khó chịu!
Một vị Long Hổ Tông Thái Thượng Trưởng Lão cười nói:
- Nếu nói đắc đạo đa trợ, Thái Huyền Thánh Tông đắc đạo Thái Hoàng đắc đạo, đây là trời giúp! Huyền Thiên Thánh Tông đạo đức bại hoại, lấn thiện sợ ác, chuyện xấu làm tuyệt, mất đi chính nghĩa, Tịch Ứng Tình bỏ mình đạo tiêu, Huyền Thiên Thánh Tông diệt môn đây là do thiên định kiếp số! Hôm nay diệt Huyền Thiên Thánh Tông, Long Hổ Tông ta là thuận lòng trời mà đi, có trời giáng đạo đức gia thân, công đức vô lượng!
Trường Thanh Đạo Nhân cùng đám người Long Hổ Tông Chủ cười ha ha nói:
- Đạo huynh nói rất đúng, chỉ những lời này, là nên uống cạn một chén lớn, đáng tiếc nơi đây không có rượu, nếu không Trường Thanh nhất định phải cùng chư vị đạo huynh say một cuộc, thừa dịp men rượu đi đem bọn đạo chích của Huyền Thiên Thánh Tông giết sạch!
- Rượu không có, chỉ có máu uống hay không?
Đột nhiên một thanh âm vắng lạnh truyền đến, một đạo kiếm quang như dải lụa hiện lên, đem đỉnh đầu của vị Long Hổ Tông Thái Thượng Trưởng Lão mới vừa rồi kia cắt lấy, một thủ chưởng trắng nõn giơ lên cái đầu này, đưa đến trước mặt Trường Thanh Đạo Nhân!
Thanks
|
Chương 768: Long Hổ Tông diệt môn. (2)
Đế Tôn
Tác Giả: Trạch Trư
Chương 768 : Long Hổ Tông diệt môn. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
Chương 768 : Long Hổ Tông diệt môn. (2)
- Người nào?
Mọi người không khỏi quá sợ hãi, chỉ thấy nhiều pháp bảo rối rít bay lên không, hướng chủ nhân bàn tay kia oanh giết đi, Long Hổ Tông Chủ vỗ Hắc Hổ, chỉ thấy Hắc Hổ há mồm thúc dục Long Hổ Tông trấn giáo chi bảo Long Hổ Âm Dương Đồ, hóa thành Âm Dương vũ trụ, thắt cổ hết thảy!
Một thanh âm cười khẽ, từ dưới nhiều công kích bồng bềnh mà đi, để cho công kích của mọi người hết thảy thất bại.
Thân ảnh này phiêu nhiên, thẳng đi lên một tòa Kim Luân, mọi người vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung dựng thẳng một mặt Kim Luân khổng lồ, trong Kim Luân có sáu cô gái tuyệt sắc, bồng bềnh đung đưa, riêng phần mình nắm mấy kiện pháp bảo.
- Lạc Hoa Âm?
Long Hổ Tông Chủ một trận trái tim băng giá, cười lạnh nói:
- Nữ ma đầu, Huyền Thiên Thánh Tông ngươi diệt môn sắp tới, lại còn dám chạy đến giết sư thúc ta, hôm nay ngươi đã đến rồi liền mơ tưởng rời đi!
Trong mặt thiên luân này, một vị nữ tử giống như Bồ Tát, vẻ mặt từ bi, hiển nhiên là Lạc Hoa Âm Phật Môn Bồ Tát hóa thân, nhẹ giọng nói:
- Chư vị mời trở về đi, trời cao có đức hiếu sinh, ta nghĩ tình quý phái sáng lập không dễ, Long Hổ Tông lịch đại chưởng giáo đã từng đẫm máu chiến đấu hăng hái, chống cự qua ma đầu xâm lấn, hôm nay cho các ngươi một cơ hội, quay đầu lại. Quay đầu lại là bờ, hết thảy thị phi đều là ảo ảnh trong mơ, chuyện cũ sẽ bỏ qua!
Long Hổ Tông Chủ cười ha ha, điềm nhiên nói:
- Quay đầu lại là bờ? Lạc Hoa Âm, ta có trấn giáo chi bảo, Long Hổ Âm Dương Đồ nơi tay, đã dựng ở thế bất bại, lại có Long Hổ Tông ngũ đại Thiên Cung cường giả, mấy trăm Thần Phủ cao thủ, mấy ngàn đệ tử tương trợ, còn có Trường Thanh Đạo Nhân tương trợ, còn bắt không được nữ ma đầu ngươi sao? Ngươi tới được vừa lúc, ta đang nói không có lễ vật hiến tặng cho Cận chưởng giáo biểu thị trung thành, vừa lúc dùng cái đầu của ngươi tặng lễ!
- Nói như vậy, các ngươi là không muốn trở về?
Một hóa thân của Lạc Hoa Âm quanh thân hiện ra năm thanh lợi kiếm, đằng đằng sát khí nói.
- Ít nói nhảm!
Long Hổ Tông Chủ quát lên:
- Cũng đến trong trận đồ ta, bày Long Hổ Âm Dương đại trận, thắt cổ nữ ma đầu!
Mấy ngàn đệ tử của Long Hổ Tông rối rít bay lên, rơi vào trong trận đồ, chỉ thấy cuốn trấn giáo chi bảo này triển khai, bao phủ trong vòng ngàn dặm, trong trận đồ âm dương nhị khí song song, như rồng như hổ, sát khí xông thẳng lên trời!
Không trung thay đổi liên tục, Lạc Hoa Âm Lục Đại hóa thân đột nhiên bay ra, riêng phần mình tế lên pháp bảo, xuống phía dưới trấn áp đi, rõ ràng là sáu trấn giáo chi bảo, nơi Lục Đạo thân ảnh đi qua, máu chảy thành sông, không có một chiêu chi địch!
Chỉ nghe trong trận giết chóc khôn cùng này, có cô gái hát ca, tiếng ca mờ ảo tang thương.
- Bảo kiếm chém đầu người, xuy máu mà trường ca, trong lòng có Hiệp khí, chỉ thương thân nữ nhi, đói ăn thịt cừu nhân, khát uống máu cừu nhân!
- Phơi thây phục ngàn dặm, trường kiếm đi núi sông! Quang Vũ tới gặp ta, cầu ta làm thượng khách, cười khẽ uyển chuyển từ, Hoa Âm không làm hạ thần!
Tiếng ca vừa dứt, Long Hổ Âm Dương Đồ trong lúc bất chợt chia năm xẻ bảy, trấn giáo chi bảo trấn áp số mệnh của Long Hổ Tông gần mười vạn năm, lúc đó hóa thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại có hài cốt cùng máu tươi đầy đất!
Long Hổ Tông diệt môn!
Hóa thân của Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm riêng phần mình trở về bản thể, nhưng vào lúc này, đột nhiên chỉ thấy đầy trời phật quang xa xa mà đến, phật quang kia cao tới vạn dặm, trong phật quang, vô số tăng nhân đầu trọc chân không cất bước mà đến, miệng tụng Phạm âm, phật hiệu mênh mông cuồn cuộn, tràn ngập thiên địa, nơi có phật âm, chỉ thấy phi cầm tẩu thú trong núi rừng kia, không khỏi đột nhiên linh trí mở rộng, từng cái từng cái từ trong rừng sâu núi thẳm bay ra, đi theo sau chi tăng binh này, quy y Phật Môn.
Thậm chí, mọi người còn chứng kiến rất nhiều Đại Yêu trong sơn dã, Ma Đạo cao thủ, cũng rối rít quy y, thậm chí không thiếu có Thần Phủ cảnh giới cường giả, cũng làm Phật Môn hộ pháp, tự động quy y, gia nhập trong đại quân tăng lữ!
Phật quang dũ phát mênh mông cuồn cuộn, tiếng tụng kinh càng thêm mênh mông, mấy vạn tăng lữ cùng kêu tụng, trong đó không thiếu có Thiên Cung cấp lực sĩ cùng Bồ Tát, làm người ta khiếp sợ, không biết từ chỗ nào đột nhiên nhiều ra một cổ thế lực lớn như thế!
- Thiện tai! Phật Mẫu Ngọc bồ tát, cách muốn sâu chính niệm, sạch tuệ tu Phạm kinh, chí cầu vô thượng tôn, vì Chư Thiên nhân sư!
Chỉ thấy trong phật quang nặng nề kia, một pho tượng nữ Bồ Tát ngồi trên Liên Đài bảo tọa, hình dung trang nghiêm, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng làm cho không người nào có thể sinh ra tà niệm.
Ngọc bồ tát này cùng tăng nhân khác phật quang tương liên, khí tức thâm thúy như uyên, trong lúc vô tình liền chạy tới Huyền Thiên Thánh Tông, mấy vạn tăng binh thực lực kinh khủng chí cực, vượt xa một chút môn phái Thánh Địa, phật âm phật quang, thậm chí ngay cả chút ít tu sĩ tu vi khá thấp cũng muốn bị độ hóa!
Trong Huyền Thiên Thánh Tông, chư cường giả vội vàng trán phóng khí tức, bảo vệ môn nhân của mình, chỉ thấy trong phật quang, tôn Ngọc bồ tát kia đi xuống Liên Đài, đi lên Tông Chủ Phong, hướng Giang Nam cùng mọi người thi lễ, yên lặng ngồi xuống.
- Đây là Ngọc Lưu Ly Giới Phật Mẫu Ngọc Sinh Hương Bồ Tát!
Có người lập tức nhận ra Ngọc bồ tát này, âm thầm kinh hãi:
- Bồ Tát này chính là Phật Mẫu, là Ngọc Lưu Ly Giới Phật khâm định chuyển thế chi mẫu. Lại cũng bị mời đi ra ngoài!
- Có Phật Mẫu tương trợ, Thái Huyền Thánh Tông diệt vong cũng có thể.
Giang Nam cười nói:
- Xin hỏi Phật Mẫu, có thể đón lấy một tòa Thái Huyền đại trận hay không?
Ngọc Sinh Hương đứng dậy nói:
- Ta trước đi xem một chút.
Dưới chân nàng tự động sinh ra một đóa tường vân, phiêu trên lên không, hướng vài tòa đại trận đối diện của Thái Huyền Thánh Tông nhìn lại, xuống tới cười nói:
- Một tòa đại trận của đối phương có hai kiện trấn giáo chi bảo, hai đại Chưởng Giáo Chí Tôn, mười sáu vị Thiên Cung cường giả, đối phó một tòa đại trận như vậy Ngọc Lưu Ly Giới ta dư dả. Hai tòa đại trận thì ta tất bại.
- Kia là đủ rồi.
Giang Nam điều chỉnh sắc mặt, trầm giọng nói:
- Phụ đạo huynh, dám mời quý tông cũng đối kháng một tòa Thái Huyền đại trận.
Phụ Văn Cung thở phào nhẹ nhỏm, gật đầu nói: truyện được lấy từ website tung hoanh
- Thần Tông ta cũng có hai kiện trấn giáo chi bảo, một mình ta có thể địch hai người đối phương, chẳng qua là phá trận mà nói, thì có mấy phần khó khăn.
- Cái này không việc gì.
Giang Nam nói:
- Chư vị đạo huynh Thiên Phủ, có thể ứng phó một tòa đại trận không?
Thiên Phủ Thập Tẩu cười nói:
- Có thể thử một lần.
- Phó đạo huynh, theo Vân đạo huynh, hai vị liên thủ. Ở trong một tòa Thái Huyền đại trận có thể kiên trì bao lâu?
Giang Nam hỏi.
Phó Duyên Tông cùng Tề Tùy Vân liếc mắt nhìn nhau nói:
- Chúng ta cũng mang đến trấn giáo chi bảo. Mặc dù hai phái liên thủ phá không được Thái Huyền đại trận, nhưng chống đở mấy canh giờ vẫn là có thể làm được.
Thanks
|
Chương 769: Tính toán không bỏ sót.
Đế Tôn
Tác Giả: Trạch Trư
Chương 769 : Tính toán không bỏ sót.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
Chương 769 : Tính toán không bỏ sót.
Giang Nam nhìn về phía Dương La nói:
- Sư huynh, ngươi có thể đối phó một tòa đại trận không?
Dương La run lên, sắc mặt âm lãnh:
- Ta lần này mang đến là cao thủ Dương Di Thần Tộc ta, nghiêng hết tộc ra, chính là muốn báo thù cho vi sư!
Giang Nam gật đầu, hướng mấy người Huyền Ẩn Đạo Nhân nói: nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
- Mấy vị sư thúc tổ, cộng thêm các đệ tử thánh tông ta, còn có Tứ ca, Lục ca, cùng với trấn giáo chi bảo của hai người bọn họ, cộng thêm Thuần Dương Vô Cực Chung, có thể đối phó một tòa đại trận không?
Cáp Lan Sinh cả giận nói:
- Lão Thất, tại sao không cho ta nhảy qua trực tiếp đi giết thống khoái?
Vô Tướng Thiền Sư lặng lẽ nói:
- Ít nói chuyện, nghe theo Giang thí chủ an bài là được.
Huyền Ẩn Đạo Nhân khom người nói:
- Chưởng giáo yên tâm, ba trấn giáo chi bảo ở chỗ này, chúng ta những lão già khọm này nếu còn không cách nào bắt lại một tòa đại trận, vậy thì thật có thể đi chết.
Giang Nam quay đầu nhìn về phía Lạc Hoa Âm nói:
- Sư tôn có thể một mình chống lại một tòa đại trận chứ?
Lạc Hoa Âm đằng đằng sát khí:
- Không có chút khó khăn nào!
- Sư tôn phá vỡ trận này, liền đi trợ giúp Phó đạo huynh cùng Vân đạo huynh.
Giang Nam bình tĩnh vạn phần nói:
- Một trận phá, trận trận phá, Thái Huyền Thánh Tông diệt vong ở trong nháy mắt.
Phụ Văn Cung trầm giọng nói:
- Chậm, Giang chưởng giáo, ngươi an bài được cực kỳ thỏa đáng, nhưng ngươi còn tính thiếu một tòa đại trận! Thái Huyền Thánh Tông có tất cả tám tòa đại trận, hôm nay ngươi chỉ đối phó bảy, còn có một đại trận, do Cận Đông Lưu tự mình trấn giữ, bên trong cũng là tinh anh trong tinh anh, chỗ đại trận này do ai tới ứng phó? Không phá trận này, chúng ta cũng sẽ bị phá, chết không có chỗ chôn!
Trong lòng mọi người cũng trầm xuống, Thái Huyền Thánh Tông bảy ngọn Thái Huyền đại trận thực lực cũng xê xích không nhiều, có thể dễ dàng đẩy bình một đại phái bình thường, nhưng mà tồn tại cường đại nhất, vẫn còn tụ tập ở bên người Cận Đông Lưu, hơn nữa còn có một vị tuyệt đại cường giả trấn giữ, cộng thêm một Thần đỉnh, ai có thể địch?
Chỗ đại trận này, không có môn phái nào có thể nói có thể ứng phó, cho dù là Lạc Hoa Âm mạnh nhất cộng thêm Thí Thần Cốc Ngũ Ma, kết quả cũng là hôi phi yên diệt!
- Ta tự có sắp xếp.
Giang Nam cười nói:
- Ta còn có một đường viện binh chưa đến, đợi viện quân này đến, mọi người tự nhiên biết.
Đám người Phụ Văn Cung không khỏi âm thầm buồn bực, suy đoán viện quân có thể chống lại tòa đại trận của Cận Đông Lưu này rốt cuộc là người nào, chỉ là bọn hắn lăn qua lộn lại nghĩ tất cả thế lực trên Huyền Minh Nguyên Giới, cũng suy đoán không ra. Có thể được mời, cũng đã ở chỗ này, những thứ khác, không là địch nhân, chính là tính toán làm bàng quang, chờ ngư ông đắc lợi, căn bản không cách nào mời được.
- Thất đệ.
Thạch Cảm Đương trầm mặc một lúc lâu, thấy Giang Nam điểm binh, nhưng thủy chung không có sử dụng ba người bọn họ, không nhịn được nói:
- Ta cùng với lão Ngũ lão Tam còn không có an bài.
- Ba vị huynh trưởng an tâm một chút chớ nóng.
Giang Nam trầm ngâm chốc lát, đứng dậy ngắm nhìn đại trận của Cận Đông Lưu, chỉ hướng lão ẩu cầm trong tay quải trượng kia nói:
- Chư vị đạo hữu, các ngươi có biết lão ẩu kia là ai không?
Mọi người rối rít nhìn lại, từng cái từng cái lắc đầu, đột nhiên trong Thiên Phủ Thập Tẩu có một vị lão giả sắc mặt biến hóa, thấp giọng hô nói:
- Ta biết rồi! Lợi hại, lợi hại! Không nghĩ tới Thái Hoàng Lão Tổ lại có thể làm cho nàng diên thọ đến nay, thủ đoạn thật là thông thiên!
Hắn dừng một chút nói:
- Lão ẩu này là Chúc Nghiên Đình. Năm đó từng là Thái Huyền Thánh Tông Thánh Nữ. Ban đầu ta cũng là một trong những người ngưỡng mộ nàng, trong truyền thuyết đã sớm chết năm trăm năm, hơn nữa từ thọ nguyên của nàng đến xem, thọ nguyên của nàng cũng ngay từ lúc năm trăm năm trước đã hao hết, cho dù tu thành thất trọng Thiên Cung, cũng là một người chết! Nàng có thể sống đến hiện tại, nhất định là dựa vào Thái Hoàng Lão Tổ vì nàng kéo dài mạng!
Hắn vừa nói như thế, tại chỗ có nhiều lão quái vật nhất thời rối rít nhớ lại Chúc Nghiên Đình. Chúc Nghiên Đình năm đó tài mạo có một không hai thiên hạ, tại chỗ nhiều lão quái vật có không ít người ngưỡng mộ nàng, chẳng qua là Chúc Nghiên Đình hiện tại tàn hoa bại liễu, rất khó để cho bọn họ nhắc tới bất cứ hứng thú gì.
Bất quá Chúc Nghiên Đình cường đại, lại làm cho mọi người tim đập nhanh.
- Giang chưởng giáo, Thiên Cung thất trọng đã là tuyệt đại cường giả, nàng một người này, liền tương đương với ba tòa Thái Huyền đại trận, chỉ sợ mạnh hơn một chút! Làm sao đối phó?
Giang Nam nhìn về phía Thạch Cảm Đương, Thiên Cơ Tú Sĩ cùng Lâm Tá Minh, trầm giọng nói:
- Ba vị ca ca có thể đối phó Chúc Nghiên Đình hay không?
Thiên Cơ Tú Sĩ trí mưu nhiều nhất, lắc đầu nói:
- Nàng ở trong đại trận, không đối phó được.
Giang Nam đuổi theo hỏi:
- Ta cho các ngươi cơ hội một mình đấu thì sao?
Thiên Cơ Tú Sĩ như cũ lắc đầu nói:
- Như cũ không đối phó được.
Giang Nam trầm ngâm chốc lát, lấy ra ba tòa Kiếm Môn nói:
- Dùng ba tòa Kiếm Môn này bày Kiếm Môn Tru Thần Trận, có thể bắt lại Chúc Nghiên Đình hay không?
Thiên Cơ Tú Sĩ thấy ba tòa Kiếm Môn này, ánh mắt sáng lên, cười nói:
- Có bảy phần nắm chặc, chẳng qua là giết không được nàng.
Giang Nam gật đầu, gọi Nhạc Ấu Nương, chỉ thấy Nhạc Ấu Nương tay cầm Phong Cấm đại trận tiến lên đây, rất biết điều.
- Ta đem Ấu Nương cùng Phong Cấm đại trận giao cho các ngươi, Ấu Nương làm mắt trận, có thể bắt lại người này chứ?
Giang Nam khẽ vuốt đầu nhỏ của Nhạc Ấu Nương, cười nói.
- Hiện tại liền có hết sức nắm chặc!
Thiên Cơ Tú Sĩ mừng rỡ nói:
- Chúc Nghiên Đình hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, đột nhiên nơi xa long uy mênh mông cuồn cuộn, từng chiếc từng chiếc lâu thuyền khổng lồ xa xa lái tới, trong đó có một chiếc lâu thuyền nổi lơ lửng một ngụm đại cổ, rõ ràng là Vạn Long Sào thần minh chi bảo, Quỳ Ngưu cổ!
Đám người Phụ Văn Cung, Phó Duyên Tông sắc mặt kịch biến, dậm chân nói:
- Giang chưởng giáo, ngươi còn không phải là tính toán không bỏ sót, hôm nay tính sót Long Hoàng, muốn cho chúng ta hết thảy chết không có chỗ chôn!
Đối diện Huyền Thiên Thánh Tông, Thái Huyền Thánh Tông nhìn thấy viện thủ đối phương càng ngày càng nhiều, cho dù là Cận Đông Lưu cũng không khỏi sắc mặt ngưng trọng, hắn cũng không phải là người ngu, tự nhiên biết đạo lý bảo toàn thực lực của Thái Huyền Thánh Tông. Giang Nam viện binh càng nhiều, liền ý nghĩa Thái Huyền Thánh Tông tổn thất càng lớn.
Bất quá hắn phái ra các đạo nhân mã đi mời những môn phái khác, nhưng thủy chung không có thấy một viện binh đến đây tương trợ, không khỏi để cho hắn cực kỳ nôn nóng, trong lòng âm thầm căm tức:
- Bọn người kia trong ngày thường thấy Thái Huyền Thánh Tông ta, giống như chó thấy chủ nhân, mọi cách vẩy đuôi mừng chủ, hôm nay lúc dùng đến bọn họ một cái cũng không tới. Rất tốt, đợi ta diệt một đám ô hợp đối diện, liền hết thảy diệt bọn ngươi!
Thanks
|
Chương 770: Diệt môn huyết chiến. (1)
Đế Tôn
Tác Giả: Trạch Trư
Chương 770 : Diệt môn huyết chiến. (1)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
Chương 770 : Diệt môn huyết chiến. (1)
Hắn mới vừa nghĩ tới đây, đột nhiên cũng thấy mấy chiếc lâu thuyền cự hạm kia lái tới, trong lòng không khỏi mừng rỡ, cười nói:
- Long Hoàng quả nhiên là hạng người đáng tin cậy nhất, không hổ là sư tôn ta định ra đồng minh, những môn phái khác, cũng là đồ nịnh nọt, chỉ có Long Hoàng, một tấm lòng son, vô cùng trung thành!
Mọi người đang muốn vuốt mông ngựa nịnh nọt, lại thấy sáu bảy chiếc lâu thuyền của Long Hoàng không có hướng bọn họ lái tới, mà là trực tiếp chạy nhanh đến Huyền Thiên Thánh Tông đối diện.
Cận Đông Lưu sắc mặt xanh mét, Vũ Thông Đạo Nhân nghi ngờ nói:
- Long Hoàng kỹ cao gan lớn, chẳng lẻ muốn trực tiếp đánh vào Huyền Thiên Thánh Tông, đem những tên kia hết thảy giết chết?
Hắn lời còn chưa dứt, liền thấy Giang Nam tiến ra đón, cùng Long Hoàng vừa nói vừa cười, phảng phất như cố giao nhiều năm, Long Hoàng xanh mặt, không để ý đến.
- Long Hoàng làm phản rồi!
Vũ Thông Đạo Nhân trong đầu ầm ầm.
- Không việc gì! Long Hoàng tự tìm đường chết, không trách ta được!
Cận Đông Lưu đằng đằng sát khí, cắn răng nói:
- Thái Huyền Thánh Tông ta Quân Lâm Thiên Hạ, có Chúc sư thúc ở đây, còn có thần đỉnh, lại có sư tôn che chở, ai có thể địch? Nhiều thêm Long Hoàng, cũng chỉ có đường chết!
Mọi người Thái Huyền Thánh Tông nghĩ đến Chúc Nghiên Đình cùng Thần đỉnh, lại nghĩ tới Thái Hoàng Lão Tổ, nhất thời yên lòng, giống như ăn định tâm hoàn.
Phụ Văn Cung trầm giọng nói:
- Giang chưởng giáo, Long Hoàng tới, đệ bát tọa Thái Huyền đại trận có tính toán trước, Chúc Nghiên Đình cũng có người đối phó, bất quá Thái Hoàng Thần đỉnh, ngươi định làm như thế nào? Đừng nói Thái Hoàng tế lên miệng Thần đỉnh này, coi như là Cận Đông Lưu suất lĩnh những Thiên Cung cường giả đó, miệng Thần đỉnh này cũng không người nào có thể ngăn chặn! Huống chi, Thái Hoàng Lão Tổ tuyệt đối sẽ không bàng quan tọa thị tông môn mình bị diệt, nhất định sẽ xuất thủ!
Long Hoàng sắc mặt kịch biến, cười lạnh nói:
- Giang Tử Xuyên, ngươi đừng muốn cho ta đi khiêng Thái Hoàng Thần đỉnh!
- Vậy thì ta tự mình đến giải quyết!
Giang Nam tay áo phần phật, vẻ mặt lạnh nhạt nói.
- Ngươi tới giải quyết?
Đám người Phụ Văn Cung hơi ngẩn ra, xa xa nhìn về phía Cận Đông Lưu cùng Thần đỉnh, mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ, tu vi của Cận Đông Lưu tự nhiên không đáng giá nhắc tới, tối đa chỉ là Thiên Cung cấp chiến lực, nhưng mà Thần đỉnh kia liền không phải chuyện đùa.
Thần đỉnh chính là thần minh xuất hiện đời trước của Thái Huyền Thánh Tông lưu lại, mặc dù Thái Hoàng khinh thường vận dụng Thần đỉnh, nhưng Thần đỉnh này vẫn bị Thái Hoàng Lão Tổ tế luyện qua. Thần đỉnh ở đây, tương đương với một hóa thân của Thái Hoàng, không làm gì được Thần đỉnh, Thái Huyền Thánh Tông liền dựng ở thế bất bại!
Long Hoàng có Quỳ Ngưu Cổ, cũng là một thần minh chi bảo, nhưng mà Long Hoàng cùng Thái Hoàng Lão Tổ chênh lệch tự nhiên là cách xa vạn dặm, căn bản không cách nào chống cự ngăn cản Thần đỉnh kia, cho nên Long Hoàng trực tiếp cự tuyệt đối kháng Thần đỉnh là hợp tình lý.
Giang Nam nói thẳng mình đi đối phó Thần đỉnh cùng Cận Đông Lưu, ở hắn xem ra, đây là Giang Nam muốn chơi mạng, cầm mạng của mình đi đối kháng Thần đỉnh hóa thân của Thái Hoàng Lão Tổ!
Không nói trước Thái Hoàng Lão Tổ thúc dục uy năng hóa thân trong Thần Đỉnh, chỉ nói miệng Thần đỉnh này bị Cận Đông Lưu và Thiên Cung cấp cường giả tế lên, chỉ uy năng này, cũng làm cho không người nào có thể chống lại!
Lạc Hoa Âm cau mày nói:
- Tử Xuyên, Thái Hoàng Thần đỉnh khẳng định có biện pháp giải quyết khác...
- Sư tôn yên tâm, ta có thể giải quyết. Chư vị, khai chiến thôi, giải quyết Thái Huyền Thánh Tông, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã!
Giang Nam đứng dậy, đi lên trời cao, cất bước hướng Cận Đông Lưu đi tới, đám người Phụ Văn Cung liếc mắt nhìn nhau, rối rít vươn người đứng dậy, hướng từng ngọn Thái Huyền đại trận bức tới.
Nhiều trưởng lão Thái Thượng Trưởng Lão của Tinh Nguyệt Thần Tông hợp lực tế lên hai đại trấn giáo chi bảo, một chính là Nguyệt Kim Luân, nhô lên cao hóa thành một vòng trăng tròn. Nguyệt Kim Luân chính là do Tinh Quang cùng Thần Kim thuần túy tổ thành. Nhiều đệ tử Thần Tông rối rít bay lên, rơi vào trong Kim Luân, hợp lực thi triển Tinh Nguyệt đại trận.
Nguyệt Kim Luân cắt ngang, thẳng tắp cắt vào một tòa Thái Huyền đại trận, hai tòa đại trận một là Âm Dương Thái Cực Đồ, hắc bạch tương phân, phân biệt rõ ràng, một là trăng sáng nhô lên cao, kim quang khắp nơi. Hai vị Chưởng Giáo Chí Tôn cấp chủ chưởng đại trận này một vị tên là Thủy Nguyệt Đạo Nhân, chính là nữ tử, một vị khác tên là Bác Sơn Đạo Nhân, hai người vốn cũng không phải là cường giả Thái Huyền Thánh Tông, mà là bị Thái Hoàng Lão Tổ thu phục, gia nhập vào Thái Huyền Thánh Tông.
Thủy Nguyệt Đạo Nhân lúc này thanh quát một tiếng, vỗ Thủy Kỳ Lân, chỉ thấy Thủy Kỳ Lân bay lên trời, lũ lụt tràn ngập ngập trời, đem nửa đại trận hóa thành biển lớn mênh mông.
Đầu Thủy Kỳ Lân này là một trấn giáo chi bảo. Kỳ Lân đối chiến Nguyệt Kim Luân, hai hai đụng nhau. Trấn giáo chi bảo bộc phát uy năng, mấy ngàn dặm đất nhất thời sụp đổ, hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Uy năng của Trấn giáo chi bảo là bực nào cường đại, dễ dàng có thể chấn toái hư không, cũng may Thái Huyền Thánh Tông cùng nhiều đệ tử của Tinh Nguyệt Thần Tông đều có đại trận bảo vệ, không có bị trấn giáo chi bảo liên lụy.
Nguyệt Kim Luân cắt vào trong đại trận, hai tòa đại trận trong vòng ngàn dặm, một cái tài nghệ trải rộng ra, một cái dựng thẳng cắt đến, đệ tử hai phái nhất thời binh khí giao phong, các loại thanh âm quát tháo không dứt bên tai, các loại Thần Thông pháp bảo lộn xộn tuôn ra, phô thiên cái địa, chỉ ở một cái chính diện, liền ít cũng trăm vị tu sĩ bỏ mạng, thi lạc như mưa, máu sái trường không!
Đây chính là chiến trường, đây chính là chiến đấu, tàn khốc, tráng quan, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, làm cho người ta hung hãn không sợ chết!
Chiến trường không thể nào người không chết, không thể nào chết toàn bộ là đối thủ, nếu không chính là đấu đá, chính là vô địch.
Tinh Nguyệt Thần Tông còn làm không được vô địch, trận đại chiến này, nhất định có nhiều đệ tử trưởng lão, thậm chí Thái Thượng Trưởng Lão vẫn lạc!
Mà ở nửa đại trận khác, Phụ Văn Cung đã sớm tế lên một kiện trấn giáo chi bảo khác của Tinh Nguyệt Thần Tông, Tinh Nguyệt Cự Nhân, quanh thân Tinh Nguyệt Cự Nhân này Tinh Hà quấn quanh, chính là do Thần kim cùng Tinh Nguyệt lực luyện thành, uy lực không kém hơn Nguyệt Kim Luân chút nào, cùng lúc đó, Phụ Văn Cung cũng buồn bực rống một tiếng, thân hóa một Tinh Nguyệt Cự Nhân khác, hai Cự Nhân cao tới vạn trượng, xông vào một tòa đại trận khác, liên thủ vây công Bác Sơn Đạo Nhân!
- Bác Sơn Đạo Nhân, nghe tiếng đã lâu ngươi là nhân tài đương thời hiếm có, nhưng chưa từng nghĩ tới cũng đầu nhập vào Thái Hoàng, làm chó săn. Hôm nay Phụ mỗ đưa ngươi trở về vị trí cũ, lấy đầu ngươi tế cố nhân!
Cùng lúc đó, các phái thế lực như Thiên Phủ Thập Tẩu, Thanh Vân Tông, Triều Thánh Tông,... cũng riêng phần mình xuất động, giết tiến lên, cùng từng ngọn Thái Huyền đại trận hung hăng va chạm, trấn giáo chi bảo riêng phần mình bay lên, từng kiện trấn giáo chi bảo đè sập trời cao, áp sập Thương Thiên, trên mặt đất hết thảy cũng bị những trấn giáo chi bảo này phát ra ba động kịch liệt chấn nát bấy, dãy núi rối rít hỏng mất, hóa thành phấn vụn!
Thanks
|
Chương 771: Diệt môn huyết chiến. (2)
Đế Tôn
Tác Giả: Trạch Trư
Chương 771 : Diệt môn huyết chiến. (2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvandan
Chương 771 : Diệt môn huyết chiến. (2)
Trận chiến này là ở trên bầu trời Huyền Thiên Thánh Tông tiến hành, từng ngọn đại trận bao phủ trong vòng ngàn dặm, nhất thời đem Huyền Thiên Thánh Tông bình định, san thành bình địa, thậm chí ngay cả Tông Chủ Phong kinh nghiệm vô số đại kiếp trong 30 vạn năm, cũng ở trong một lớp công kích này hóa thành Hôi Tẫn!
Đạo Tổ Kiếm dài đến mấy vạn trượng, cao vút trong mây, kim chói giống như mặt trời chói chan, yêu khí tràn ngập, cự hình lâu thuyền ma khí lành lạnh, trăng sáng Tinh Hà treo cao ở trên bầu trời, đại dương mênh mông đổi chiều Thiên Khung bích hải, Phật Đà rầm rộ, đủ loại trấn giáo chi bảo xuất hiện!
Trận chiến này, so với lúc trước các đại môn phái hợp lực đỡ Huyền Đô Thất Bảo Lâm còn muốn tráng quan, còn muốn kinh tâm động phách!
Dù sao lần kia chỉ là vì định trụ Huyền Đô Thất Bảo Lâm, các đại phái cùng Thánh Địa cường giả chưa từng xuất thủ toàn lực, mà giờ khắc này là toàn lực ứng phó, gắng đạt tới chém giết đối thủ!
Ầm...
Huyền Thiên Thánh Tông đã hóa thành đất bằng đột nhiên nổ tung, một lão long quy hình thể vô cùng khổng lồ lao ra mặt đất, chúng đệ tử, trưởng lão, Thái Thượng Trưởng Lão thánh tông rối rít rơi vào trên lưng Long Quy, Cáp Lan Sinh cùng Vô Tướng Thiền Sư bảo vệ, đỉnh đầu có Thuần Dương Vô Cực Chung đương đương minh hưởng, tiến vào một tòa đại trận.
Lạc Hoa Âm lẻ loi một mình xông vào một tòa đại trận, Lục Đại trấn giáo chi bảo tế lên, nhất thời ngăn chận đại trận, để cho trận pháp không cách nào vận chuyển.
Lâu thuyền ngang trời, sắc mặt Dương La lạnh lùng, thúc dục hai chiếc lâu thuyền, xông vào một tòa Thái Huyền đại trận, Minh giới Thần Tộc cường giả lộn xộn tuôn ra, ỷ vào thân thể cùng pháp lực so sánh với Nhân Tộc mạnh mẻ hơn, lại có lâu thuyền che chở, chém giết không dứt, kéo một tòa đại trận như muốn sụp đổ.
Những Minh giới Ma Tộc này dũng mãnh vô song, hung hãn không sợ chết, làm người ta sợ hãi.
Mấy vạn tăng binh ôm lấy Liên Đài bảo tọa của Ngọc Sinh Hương ngồi, phật quang mênh mông cuồn cuộn, gia trì ở trên người Bồ Tát này, xông vào một tòa Thái Huyền đại trận, tùy ý Thái Huyền đại trận khuấy như thế nào, thiên biến vạn hóa như thế nào, thủy chung không cách nào phá vỡ phật quang nặng nề, phật âm mênh mông cuồn cuộn, ngược lại có nhiều đệ tử Thái Huyền Thánh Tông phản bội, quy y Ngọc Bồ Tát.
Ngọc Bồ Tát này có vô số phật quang gia trì, thực lực thật sự sâu không lường được.
Thậm chí có khuynh hướng trấn áp đại trận này.
Hai đại Chưởng Giáo Chí Tôn trấn thủ trận này vội vàng tế lên trấn giáo chi bảo. Hợp lực oanh kích Liên Đài bảo tọa. Lúc này mới đánh gảy phật âm, bắt đầu chính diện chém giết, trong chớp mắt ít nhất cũng có trăm tăng binh cùng đệ tử Thái Huyền Thánh Tông bỏ mạng!
Ngọc Bồ Tát trên Liên Đài thở dài một tiếng, ngón tay ngọc điểm ra, cũng vào lúc này mở ra sát giới.
Đây là một tràng sát kiếp, mỗi một khắc cũng có vô số tu sĩ chết thảm, máu sái trường không, không chỉ có tu sĩ tu vi thấp có thể tử vong. Thậm chí ngay cả Thiên Cung cường giả, Chưởng Giáo Chí Tôn cấp nhân vật, cũng tránh không được vẫn lạc!
Mà vào lúc này, Giang Nam chạy tới trước đệ bát tọa Thái Huyền đại trận, Long Hoàng ở hậu phương, cao cao tế lên Quỳ Ngưu Cổ, không có vọt tới phía trước.
Thạch Cảm Đương, Thiên Cơ Tú Sĩ, Lâm Tá Minh ba đại ma đầu, còn có Nhạc Ấu Nương thật chặc đi theo ở bên cạnh Giang Nam, không rời nửa bước.
- Giang chưởng giáo.
Trên mặt Cận Đông Lưu lộ ra một nụ cười:
- Giang chưởng giáo có dám vào trong trận ta không?
Giang Nam cười nói:
- Bại tướng dưới tay, Cận chưởng giáo có dám đi ra đại trận một bước không?
Sắc mặt Cận Đông Lưu trầm xuống, Vũ Thông Đạo Nhân vội vàng nói:
- Chưởng giáo không cần cùng hắn tranh khí, chúng ta ở trong trận đã dựng ở thế bất bại. Một đường bóp áp đi qua, Sở Hướng Vô Địch. Không cần cùng loại nhân vật này tính toán chi li.
Giang Nam cười ha ha, châm chọc nói:
- Cận chưởng giáo, nếu ngươi không dám ra, ta đây liền đi vào!
Hắn cất bước đi vào trong Thái Huyền đại trận, đám người Thạch Cảm Đương riêng phần mình tế lên trấn giáo chi bảo, bảo vệ Giang Nam, thế như chẻ tre hướng mắt trận tiến tới gần!
- Gà đất chó cảnh, không biết tự lượng sức mình! Không cần xuất thủ, để cho bọn họ đi vào!
Sắc mặt Cận Đông Lưu trầm xuống, cười lạnh nói:
- Bản thân ta muốn nhìn, tiểu tử này có thể nhảy ra hay không!
- Chưởng giáo, không thể khinh thường, sư tử vồ thỏ còn đem hết toàn lực, không cẩn thận có thể sẽ gặp lật thuyền trong mương!
Vũ Thông Đạo Nhân trầm giọng quát lên:
- Chư vị, cùng ta đồng loạt ra tay, mạt sát tên này, đạp bằng Thái Huyền Thánh Tông! truyện copy từ tunghoanh.com
Nhiều Thiên Cung cường giả, Chưởng Giáo Chí Tôn cấp cường giả của Thái Huyền Thánh Tông nghe vậy, lập tức thúc dục đại trận, kích hoạt Thần đỉnh, đột nhiên chỉ thấy bên trong mi tâm của Giang Nam, năm đạo thân hình nhanh như tia chớp bay ra, vô số đại kỳ phần phật bay múa, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem Cận Đông Lưu cùng Thần đỉnh bao phủ!
Bá...
Trận pháp tề động, sau một khắc, Cận Đông Lưu cùng miệng Thần đỉnh kia đã biến mất không thấy gì nữa!
Một sát na Cận Đông Lưu cùng Thần đỉnh biến mất, Thái Huyền đại trận thiếu một mắt trận, lập tức kiện phá.
Sắc mặt Vũ Thông Đạo Nhân kịch biến, vội vàng giơ tay lên liền hướng tòa Loạn Không Đại Trận này cùng Giang Nam oanh tới, lớn tiếng quát lên:
- Chúc sư tỷ, còn không ra tay?
Chúc Nghiên Đình trong mắt hung quang chợt lóe, bảy ngọn Thiên Cung nhất thời tản mát ra khí tức mênh mông cuồn cuộn, làm lòng người kinh sợ, ở thời đại không có Tịch Ứng Tình, Thái Hoàng cùng Ma La Thập, tuyệt đại cường giả này liền ý nghĩa vô địch!
Chúc Nghiên Đình cười khanh khách nói:
- Tiểu quỷ, ngươi rất giảo hoạt, khó trách Thái Hoàng sư huynh cũng đối với ngươi vài phần kính trọng, bất quá, thế giới này đến tột cùng vẫn là dùng thực lực nói chuyện! Chết đi!
Nàng một chưởng hướng Giang Nam quét tới, pháp lực như thần xông ra, chỉ sợ một kích liền có thể đánh chết nhân vật Chưởng Giáo Chí Tôn cấp!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên sắc trời thay đổi, sau một khắc Chúc Nghiên Đình ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bốn phía là hư không mịt mờ vô tận, chỉ còn lại có ba tòa Kiếm Môn treo cao, trên Kiếm Môn riêng phần mình treo một thanh bảo kiếm, bầu trời bảo kiếm, lại có một kiện trấn giáo chi bảo huyền phù trấn áp.
- Chỉ là một tòa trận pháp Thần cấp, cũng muốn vây khốn lão thân?
Chúc Nghiên Đình cười khanh khách nói, Thiên Cung nặng nề ở phía sau rung chuyển, chấn đến hư không trong Kiếm Môn Tru Thần Trận cơ hồ tan vỡ.
- Vị tiểu hữu này, còn trận này thì sao?
Một đồng âm non nớt vang lên, Chúc Nghiên Đình vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một tiểu nha đầu không biết từ nơi nào nhô ra, hướng nàng cười cười, lộ ra hai cái răng khểnh, tế lên một trận đồ, ngay sau đó hưu một tiếng chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trận đồ kia rơi vào dưới chân Chúc Nghiên Đình, ở đỉnh đầu nàng hiện ra một chữ "Phong" thật to.
- Long Hoàng, Chúc Nghiên Đình cùng Thần đỉnh không ở chỗ này, những người còn lại ngươi có thể đối phó chứ?
Thanks
|