Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 857: Tri hành hợp nhất, Thiên Nhân nhất thể. (2) - Vậy thì xem tôn sư có thực lực cùng hắn chống lại hay không!
Trong mắt Giang Nam tinh quang lóe lên, cười nói.
Trong mắt Thiệu Thiên Nhai cũng là tinh quang bắn ra bốn phía nói:
- Ta rất lâu chưa từng thấy qua ân sư xuất thủ. Đi!
Hắn tế lên lâu thuyền, hai người lên thuyền hướng bên ngoài Thánh thành bay đi.
- Giang đạo hữu, thân thể của ngươi quá nặng đi!
Thanh âm oán trách của Thiệu Thiên Nhai truyền đến:
- Đúng rồi, ngươi không phải là mới vừa tiến vào Trung Thiên thế giới ta sao? Như thế nào ở trong Xuất Vân thành còn có người quen? Chẳng lẽ là thần minh xuất thân từ thế giới của các ngươi kia?
- Đến đó ngươi liền biết.
Giang Nam cười nói:
- Bằng hữu kia của ta, ngươi thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lâu thuyền bay ra mấy vạn dặm, đột nhiên Thiên Tượng biến đổi, trong hư không một gương mặt vô cùng lớn hiện ra, rõ ràng là thiên thần hư ảnh sau lưng Cung Thường Thanh kia!
Tuy hắn còn không phải thiên thần, nhưng đã đến gần cảnh giới kia. Trong cơ thể vô số đạo tắc hóa thành thiên thần hư ảnh, có được uy năng thay trời đổi đất!
Oanh...
Hắn một tay che xuống, hư không sụp đổ, Địa Thủy Phong Hỏa, phạm vi mấy vạn dặm hết thảy ở dưới một chưởng này bao phủ, để cho Giang Nam cùng Thiệu Thiên Nhai không chỗ có thể trốn!
Giang Nam cùng Thiệu Thiên Nhai như trước chuyện trò vui vẻ, đối với cái này lơ đễnh.
Lúc này, hư không vỡ ra, một đạo cửu chuyển hư ảnh thay đổi liên tục, mở ra hư không, một quyền từ trong hư không oanh ra, đường đường chính chính, rầm rộ, cùng bàn tay thiên thần này ầm ầm va chạm, chỉ nghe băng băng băng đứt gãy nổ mạnh không ngừng truyền đến, thiên thần hư ảnh xây dựng bàn tay kia nhao nhao bị một quyền này oanh nát bấy!
- Hừ! Hồng Vũ, để cho ta nhìn cửu chuyển chiến thể của ngươi đến cùng có bao nhiêu tiền vốn, có thể cùng ta tranh phong! Nhật Diệu Bạo Tinh!
Thiên thần hư ảnh kia hừ lạnh một tiếng, bàn tay theo phá theo tụ, hai tay đột nhiên giao thoa, lập tức mở ra, chỉ thấy vô số đạo tắc phi tốc ngưng tụ, hóa thành một khỏa tinh cầu cực lớn, hỏa lực phún dũng, thần quang lóng lánh, thiên thần hư ảnh kia ôm ấp Nhật Diệu Bạo Tinh, ầm ầm hạ xuống!
Bực uy thế này, long trời lở đất, uy lực đã vượt ra khỏi thần linh công kích, đạt tới chiến lực thiên thần mới có thể có được!
Nắm đấm của Hồng Vũ đạo nhân tiếp tục oanh ra, đột nhiên năm ngón tay mở ra, ba chỉ dựng thẳng lên, hóa thành một đạo chưởng ấn cổ quái, nghênh tiếp Nhật Diệu Bạo Tinh!
- Hoang Cổ ấn!
Hắn một ấn này oanh ra, phảng phất oanh ra Hoang Cổ Thánh sơn, ẩn ẩn có thể chứng kiến ba đầu ngón tay của hắn như là sơn thể cổ xưa, quần tinh quấn quanh, Tinh Hà xoay quanh, tinh lục phiêu phù ở sườn núi!
Con mắt Giang Nam sáng ngời, Hồng Vũ đạo nhân đem tâm cảnh cùng công pháp của mình dung hợp, trong lòng có một tòa Hoang Cổ Thánh sơn không gãy bất khuất, quả đấm của hắn cũng hóa thành một tòa Hoang Cổ Thánh sơn, để cho thực lực của hắn bạo tăng, tuy cảnh giới không bằng Cung Thường Thanh, nhưng mà chiến lực lại còn cao hơn!
Cái này là Tri hành hợp nhất!
Tri hành hợp nhất, có thể làm cho thực lực thần minh phát huy lớn nhất, cảnh giới vẫn còn trên đại tông sư!
Hồng Vũ đạo nhân tích lũy hùng hậu, tâm cảnh tu vi cực cao, lại trải qua Giang Nam trong lúc vô tình chỉ điểm một phen, rốt cục làm được Tri hành hợp nhất, đã vượt qua đại tông sư!
Hoang Cổ ấn cùng Nhật Diệu Bạo Tinh va chạm, Nhật Diệu Bạo Tinh trực tiếp tan vỡ, tan thành mây khói, sau một khắc Hoang Cổ ấn một chưởng che ở phía trên thiên thần hư ảnh của Cung Thường Thanh, vị thiên thần hư ảnh này ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, thiên thần vô cùng to lớn cao ngạo bắt đầu sụp đổ, trong khoảng khắc, liền bị một ấn phá hủy!
- Khá lắm cửu chuyển chiến thể, lĩnh giáo!
Trong hư không truyền đến thanh âm của Cung Thường Thanh, điềm nhiên nói:
- Bất quá, ngươi muốn đoạt vị của ta, còn phải nhìn thủ đoạn chính thức của ngươi, mà không phải cách không tranh phong!
Bầu trời đột nhiên bình tĩnh trở lại, mây trắng lượn lờ, lâu thuyền ở trên không mây trắng rì rì bay đi.
- Tri hành hợp nhất, Tri hành hợp nhất của ta ở nơi nào?
Giang Nam chứng kiến một phen giao chiến vừa rồi kia, lâm vào trầm tư:
- Tri hành hợp nhất của ta, không phải Thái Hoàng vong tình, không phải Tịch chưởng giáo không bỏ, cũng không phải Hồng Vũ đạo nhân không gãy bất khuất, như vậy bản tâm của ta là cái gì?
Hắn ẩn ẩn cảm giác được, tu vi tâm cảnh của mình đi tới một vị trí mấu chốt nhất, phía trước đã không có đường, nếu mình có thể nghĩ thông suốt, sẽ mở một con đường, nếu không nghĩ ra, tâm cảnh của mình sẽ gặp từ nay về sau ngừng chân không tiến!
Giang Nam suy nghĩ xuất thần, quay trở lại kinh nghiệm của mình từ thuở nhỏ đến nay, theo hắn sinh ra ngây thơ, cha mẹ công ơn nuôi dưỡng, nối khố thuần chân vô hạ, đọc sách biết chữ, ở dưới gối cha mẹ hầu hạ, cùng huynh đệ tỷ muội chơi đùa. Sau đó Thiên Địa kịch biến, Trung Thổ tan vỡ, yêu ma hoành hành, gia viên nghiền nát, thân nhân chết thảm, mình ở trong vũng máu cùng thi thể leo ra, luân lạc tới Tề vương phủ làm nô, trộm học võ nghệ.
Lại đến mình gặp được Giang Tuyết tỷ tỷ, đối với mình vất vả dạy bảo, dẫn dắt mình đi vào một thế giới kỳ diệu, trở thành tu sĩ.
Sau đó gia nhập Thánh tông, trải qua sinh tử tôi luyện, lần lượt kinh nghiệm không thể tưởng tượng, lần lượt cửu tử nhất sinh trắc trở, từng tràng buồn phiền đại hỷ, hắn từ một tiểu Tu sĩ trở thành Thánh tông Chi Chủ.
- Nội tâm của ta đang suy nghĩ gì? Là cái gì chèo chống ta đi tới đây? Động lực của ta đến tột cùng là cái gì?
Giang Nam tự vấn lòng, là vì hướng hai vị thiên thần hủy gia viên của ta kia báo thù sao? Là truy tìm bước chân của Giang Tuyết tỷ tỷ, lần nữa đứng ở bên cạnh của nàng sao? Là vì chấn hưng Thánh tông, để cho Thánh tông phát dương quang đại sao?
Những điều này đều là động lực chèo chống hắn tiến lên, nhưng chỉ là một bộ phận hắn truy cầu, cũng không phải là bản tâm của hắn.
Bản tâm của hắn, Giang Tuyết tỷ tỷ đã từng một lời nói rõ, cái kia chính là dã tâm, dục vọng!
Năng lực càng lớn, dã tâm càng lớn, dục vọng càng cường!
Dã tâm càng lớn, dục vọng càng cường, năng lực mới sẽ không ngừng tiến bộ!
Không có dã tâm, không có dục vọng, sẽ gặp bảo thủ, sẽ không muốn tiến lên!
Nhân loại thời xa xưa, nhìn lên chim bay trên không trung mới có thể nghĩ đến mình tự do tự tại bay lượn, bởi vậy mới có thể khai sáng ra một loại thần thông kỳ diệu, để cho mình có thể bay lượn phía chân trời. Chứng kiến yêu thú khí lực cường hãn, di sơn đảo hải. Bởi vậy bọn hắn mới có thể mở ra thân thể pháp môn, lớn mạnh bản thân!
Chứng kiến sinh lão bệnh tử, mới có thể nghĩ đến muốn Trường Sinh vĩnh thọ, thọ cùng trời đất!
Dục vọng cùng dã tâm, là văn minh chèo chống tu sĩ, động lực để thần thông công pháp không ngừng phát triển!
Giang Nam ngưng mắt nhìn bản tâm của mình, từ trong đủ loại tạp niệm giấu kín trong bản tâm của mình, phát hiện bản chất nội tâm của mình, cái kia chính là dục vọng, dã tâm!
|
Chương 858: Cường giả tụ tập. Mà muốn thực hiện dục vọng cùng dã tâm, thì thật ứng với khúc dạo đầu của Ma Ngục Huyền Thai Kinh: Tổ tông chưa đủ pháp, Thiên Đạo chưa đủ sợ!
Tâm mang sợ hãi, là trở ngại lớn nhất để thực hiện dục vọng cùng dã tâm!
Sợ hãi địch nhân, sợ hãi đối thủ, sợ hãi khó khăn, sợ hãi hiểm trở, sợ hãi nhân tình, sợ hãi tiếng người, sợ hãi tổ tông, sợ hãi Thiên Đạo, thế gian này có rất nhiều sợ hãi!
- Không sợ!
Giang Nam đột nhiên thấp giọng nói:
- Tri hành hợp nhất. Không sợ không sợ, đây chính là con đường của ta!
Tri hành hợp nhất.
Tuy minh bạch đạo lý này, nhưng muốn làm được còn thập phần khó khăn, tuy Giang Nam tìm được căn bản chèo chống tâm cảnh của mình, nhưng mà trước mắt còn chưa từng chính thức làm được trên ý nghĩa Tri hành hợp nhất.
Chính thức Tri hành hợp nhất, là như bọn người Hồng Vũ đạo nhân kia, đem trong lòng kiên trì, đạo tâm của mình, biến thành thần thông của mình, một đạo Hoang Cổ ấn, bình thản bằng phẳng, người như Hoang Cổ Thánh sơn, ấn như Hoang Cổ Thánh sơn.
Tịch Ứng Tình không bỏ họ hàng thân hữu, không bỏ Thánh tông, không bỏ vợ con của mình, ở trong không bỏ khai sáng Bất xá thiên công.
Thái Hoàng lão tổ vong tình vứt bỏ nhục dục, giết vợ Minh Chí, đoạn tuyệt lo lắng cùng không bỏ cuối cùng trong lòng mình, xem vạn vật thành công cụ, khai sáng Huyền Đô Vong Tình Thiên Thư.
Đây đều là biểu hiện của Tri hành hợp nhất.
Hiện tại, tuy Giang Nam lĩnh ngộ đến một điểm kia, nhưng muốn đem không sợ của mình hóa thành thần thông, hóa thành công pháp, hóa thành nhất cử nhất động của mình, đây mới thực sự là Tri hành hợp nhất!
Về phần Thiên Nhân nhất thể, cái kia chính là cảnh giới rất cao, Thiên Tâm tức tâm ta, Thiên Đạo tức ta nói, loại tâm tình này vô cùng khó tìm, coi như là Thần Đế cũng chưa chắc có thể đạt tới cảnh giới này!
- Không sợ không sợ, Vô Úy Ấn!
Giữa mi tâm của Giang Nam, Huyền Thai kim nhân từ từ diễn biến một loại ấn pháp kỳ diệu, hắn ý đồ khai sáng, căn cứ từ mình biết, diễn biến chính mình đi, biểu hiện bên ngoài là Vô Úy Ấn!
Hắn muốn khai sáng thần thông, muốn đem không sợ, dục vọng cùng dã tâm trong nội tâm mình, hết thảy ở bên trong một ấn này bày ra, có thể nghĩ cái này là khó khăn bực nào!
- Vô Úy Ấn chỉ là bước đầu tiên của tri hành hợp nhất, ta khai sáng ra Vô Úy Ấn, mới có thể xem như cùng tâm cảnh của Hồng Vũ đạo nhân cân bằng, nhưng đằng sau còn có đường rất dài phải đi.
Huyền Thai của hắn đang không ngừng suy diễn Vô Úy Ấn, mà chính mình cũng cùng Thiệu Thiên Nhai trao đổi, hắn đối với cửu chuyển chiến thể của Thiệu Thiên Nhai rất có hứng thú, Thiệu Thiên Nhai đối với Huyền Thai Ấn cùng Nguyên Thai Ấn của hắn cũng đồng dạng cảm thấy rất hứng thú.
Hai người bọn họ cũng không phải bảo thủ chi nhân, ở dưới lẫn nhau trao đổi, lẫn nhau đều có đại thu hoạch, cửu chuyển chiến thể so trượng sáu chi thân còn muốn cao minh, thân thể cửu chuyển, pháp lực cửu chuyển, thần thức cửu chuyển, cường hoành vô cùng, hơn nữa Huyền Thai Ấn cùng Nguyên Thai Ấn cung cấp mười lăm lần khí huyết, suy nghĩ một chút cũng làm người cảm giác được khủng bố!
Bất quá, ba loại công pháp này lại không cách nào triệt để tương dung, Giang Nam thí nghiệm thoáng một phát, ở dưới tình huống hắn đồng thời thúc dục Huyền Thai Ấn cùng Nguyên Thai Ấn, chỉ có thể để cho thân thể lưỡng chuyển, cũng đã đạt đến cực hạn, không cách nào tiếp tục tăng lên.
Mà Thiệu Thiên Nhai cũng động thủ thí nghiệm, sau khi hắn thi triển ra cửu chuyển chiến thể, cũng chỉ có thể tăng lên gấp hai ba lần khí huyết, nếu như tiếp tục tăng lên mà nói, thân thể thần hồn cùng pháp lực đều bị tức huyết no bể bụng!
Bất quá dù vậy, thực lực của hai người bọn họ cũng tăng lên rất nhiều, lẫn nhau tất cả đều vui vẻ!
Xuất Vân thành cách đại hoang cực kỳ xa xôi, hai người khống chế lâu thuyền phi hành hơn hai mươi ngày, lúc này mới đi đến thánh thành này, mà vào lúc này, giải thi đấu chiến nô của Xuất Vân thành đã và đang tiến hành.
Tòa Xuất Vân thành này so với Hoang Cổ Thánh thành không nhỏ chút nào, Giang Nam từ xa nhìn lại, cảm thấy Xuất Vân thành nếu so với Hoang Cổ Thánh thành thua kém một tí, tuy tòa Thiên Không Thành này cũng cực kỳ đồ sộ bao la, thủ bút cũng là to đến kinh người, nhưng mà khuyết thiếu máu tươi tẩy lễ.
Phải biết rằng, Hoang Cổ Thánh thành sừng sững thế gian có ngàn vạn năm, trải qua thời Ngũ Đại Thần Đế, càng là đã tham gia cuộc chiến đoạt đế, không biết bao nhiêu Thần Ma táng thân ở dưới thánh thành nghiền áp, thần huyết rót vào bên trong tường thành.
Mà Xuất Vân Thành là Xuất Vân Thần Tôn luyện chế thành, tuy Xuất Vân Thần Tôn cũng cực kỳ cường đại, nhưng mà dù sao tư lịch còn thấp, cũng không có trải qua loại cuộc chiến đoạt đế thảm thiết này.
Ùm...ụm bò....ò...
Một tiếng rống lên to rõ truyền đến, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy vài đầu Thanh Ngưu hùng tráng giống như núi xanh lôi kéo một chiếc bảo thuyền từ từ chạy nhanh vào trong thành, đột nhiên lại có Thải Vân bay tới, nguyên một đám nữ tử dung mạo như thiên tiên khống chế Thải Vân phiêu nhiên mà bay, cũng rơi vào trong thành.
Lại có người khống chế Viễn Cổ thần thú cố sức, lao nhanh mà đến.
Tòa thánh thành này phi thường náo nhiệt, tất cả đại thánh địa, thế gia cường giả đến từ Trung Thiên nối liền không dứt chạy đến.
Thiệu Thiên Nhai thúc dục lâu thuyền cũng đáp xuống trong thành, lập tức thu lâu thuyền, hướng Giang Nam cười nói:
- Giang đạo hữu, lúc trước Xuất Vân thành nếu so với hiện tại còn muốn náo nhiệt, khi đó Thiên Nhân thông đạo còn thông suốt, thậm chí ngay cả một ít Cự Đầu của Thần giới cũng thường thường hàng lâm, Xuất Vân Thần Tôn xuất hiện không chỉ một lần. Mỗi một lần xuất hiện đều khiến cho một hồi đại oanh động!
Giang Nam gật đầu, Thần Tôn là Cự Đầu Thần giới, nhân vật bậc này đã là Thần Thoại truyền thuyết, xuất hiện ở chỗ này tự nhiên sẽ khiến cho oanh động cực lớn.
- Mau nhìn, Hiên Vi tiên tử đến rồi!
Đột nhiên, đám người bắt đầu khởi động, mọi người xôn xao, có người kêu lớn, Giang Nam theo tiếng nhìn lại. Còn chưa chứng kiến bóng người, liền nghe được tiếng ngọc châu va đập thanh thúy truyền đến. Du dương dễ nghe, lập tức hương khí bồng bềnh, mây nhỏ đóa đóa, hơi gió thổi tới, vài đầu hươu chân đạp trong hư không, lôi kéo một cỗ bảo liễn hương xa bay đến.
Hương xa chạy nhanh, bức rèm che lay nhẹ, lại có trên dưới một trăm thiếu nữ dung mạo tú lệ nâng kiếm tương theo, quay quanh xe đi vào trong thành, chỉ là không có chứng kiến thân ảnh Hiên Vi tiên tử kia.
Một Đại Hán đầu trọc cười hắc hắc nói:
- Hiên Vi tiên tử chính là thiên hạ tuyệt sắc, đại mỹ nhân. Nếu có thể ngủ cùng nàng, lão tử đời này đã đáng giá!
Oanh!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mấy ngàn kiện pháp bảo, chung đỉnh lâu tháp thư kiếm cầm kỳ... các loại bảo vật, lại có vô số đạo thần thông, rậm rạp chằng chịt hướng gã đại hán đầu trọc kia oanh tới, sinh sinh đem người này nện té xuống đất, cơ hồ đưa hắn tại chỗ đánh chết!
- Dám vũ nhục Tiên Tử của ta, nếu như không phải ở trong Xuất Vân thành, lão tử đã sớm giết ngươi!
|
Chương 859: Tam Khuyết Đạo Nhân gặp gỡ bi thảm. (1) - Không sai! Hiên Vi tiên tử băng thanh ngọc khiết, chính là tình nhân trong mộng lão nạp, không được phép ngươi có nửa điểm khinh nhờn!
- Oanh! Hòa thượng kia, dám cùng bần đạo đoạt tình nhân trong mộng, ăn ta một gạch!
...
Giang Nam ngạc nhiên, chỉ thấy những cao nhân trong thành này cãi nhau, loạn cả một đoàn, nghi ngờ nói:
- Thiệu đạo hữu, Hiên Vi tiên tử này là người nào?
Thiệu Thiên Nhai cười nói:
- Hiên Vi tiên tử họ Thi, là hòn ngọc quý trên tay Bắc Mạc Thi gia, Bắc Mạc thành cũng là một đại thánh địa, không kém hơn Hoang Cổ Thánh thành ta, mà Thi Hiên Vi này tuy là nữ tử, nhưng ngươi không nên khinh thường nàng. Ở bên trong trẻ tuổi, nàng cũng là đại cao thủ rất giỏi, không kém hơn ta và ngươi!
Trong nội tâm Giang Nam rùng mình, Thiệu Thiên Nhai đã nói không kém hơn bọn hắn, vậy thì nhất định như thế, một nữ tử có thể có được chiến lực cường đại như thế, hoàn toàn chính xác không phải chuyện đùa!
Đột nhiên, lại có thanh âm khóa sắt rầm rầm chấn động truyền đến, hai cự nhân chân trần mình trần toàn thân quấn đầy xiềng xích, lôi kéo một chiếc chiến hạm khổng lồ từ đằng xa chạy tới.
Hai tôn cự nhân này rõ ràng là tồn tại chưởng giáo cấp Chí Tôn, thân thể vô cùng cường hoành, mặt ngoài làn da thậm chí có thể chứng kiến rất nhiều đạo vân hóa thành hoa văn, rõ ràng là đã đem đạo vân luyện vào bên trong huyết nhục!
Có thể làm được một bước này, mặc dù là một ít chưởng giáo Chí Tôn của Huyền Minh Nguyên Giới cũng chưa hẳn có thể làm được, mà hai vị đại cao thủ như vậy, vậy mà cam tâm tình nguyện làm người kéo thuyền cho người khác!
Hai cự nhân đem thuyền kéo vào trong Xuất Vân thành, một vị nam tử trẻ tuổi bay bổng rời thuyền, hắn vừa mới đi xuống đầu thuyền, mọi người lập tức chỉ cảm thấy sát khí vô biên truyền đến, phảng phất đi vào Thần Ma chiến trường, trăm vạn Thần Ma thi phục khắp nơi, vô số Thần Thi di động!
- Sát khí thật lớn.
Giang Nam hé mắt, Thiệu Thiên Nhai thấp giọng nói:
- Huyết Thần lâu Vô Đạo công tử, tự nhiên sát khí rất nặng.
Đột nhiên, lại có Phật Quang đầy trời truyền đến, Phật âm mênh mông cuồn cuộn, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một đại Phật màu vàng, bên trong đại Phật, một tăng nhân tuổi trẻ lông mày xanh đôi mắt đẹp đi tới, tắm rửa Thánh Quang đi vào trong thành.
- Đó là Phật Quang tự tiểu thánh tăng, Đàm Trí thánh tăng, cũng là một cao thủ.
Thiệu Thiên Nhai cười nói:
- Những thứ này, rất là cao điệu, chỉ sợ lúc này đây bọn hắn cũng muốn đích thân ra tay, nghiệm chứng thực lực của mình. Đạo hữu, chúng ta đi Vọng Chiến đài nhìn xem.
Giang Nam gật đầu, hai người tới Vọng Chiến đài, Vọng Chiến đài nơi đây cũng không giống người thường, là nguyên một đám Bí Cảnh, trong Bí Cảnh mây mù lượn lờ, thấy không rõ người ở bên trong đến tột cùng là ai.
Chỉ cần có tiền, bao Bí Cảnh liền có thể xem cuộc chiến, mà ở phía dưới, thì là một kim bàn cực lớn, trong mâm phủ lên một tầng cát vàng tinh tế, cát vàng kia cũng không phải là phàm vật, giờ phút này từng hạt cát vàng bị người thúc dục, hóa thành lớn nhỏ giống như tinh cầu, trong đó phía trên một hạt cát vàng đang có chiến nô giác đấu.
Một người trong đó, rõ ràng là một đạo nhân lớn lên béo đến đáng sợ!
- Giang đạo hữu, mau nhìn tiểu mập mạp kia!
Ánh mắt Thiệu Thiên Nhai sáng lên, cười nói:
- Thằng này chính là cao thủ bi thảm mà ta đã nói với ngươi, bị trói ở trên một chiếc thuyền nhỏ phiêu lưu đến trung thiên ta, sau đó lại bị cường giả Xuất Vân thành bắt được làm thành chiến nô đánh lôi đài! Không nghĩ tới hắn lại có thể ở trong chiến nô sống đến hiện tại, rất cao, thật là được! Đúng rồi, Giang đạo hữu, ngươi không phải nói ngươi ở trong Xuất Vân thành có người quen sao? Mời đi ra, chúng ta vừa nhìn vừa nói!
- Đã đi ra.
Giang Nam hướng Đạo Nhân mạng mập trong sân đang liều chết bĩu môi, cười nói:
- Ở dưới đó.
Thiệu Thiên Nhai ngơ ngác nhìn tinh cầu phía dưới, Đạo Nhân mập kia đang cùng một vị cường giả Đán Tháp tộc sinh tử đánh giết, Đán Tháp tộc cường giả kia cũng là một chiến nô, lợi hại vô cùng.
- Cái nào là người quen của ngươi?
Thiệu Thiên Nhai thất thanh nói.
- Chính là tiểu mập mạp.
Giang Nam phẫn nộ nói.
Thiệu Thiên Nhai mờ mịt nói:
- Người quen của ngươi, không phải là cường giả Xuất Vân thành sao?
- Ta chưa bao giờ nói qua như vậy.
Đán Tháp tộc là một chủng tộc chiến đấu cực kỳ cường đại trong Trung Thiên thế giới, tộc nhân chủng tộc này, trong cơ thể trời sanh liền chứa đựng Đán Tháp Thần kim hiếm thấy, hơn nữa theo tu vi càng cao, độ dày của Đán Tháp Thần kim trong cơ thể liền càng cao.
Tu luyện tới thần minh cảnh giới, thân thể sẽ hoàn toàn hóa thành Đán Tháp Thần kim, cứng rắn vô cùng, hơn nữa phụ lấy đạo tắc, quả thực chính là hình người pháp bảo, lợi hại vô cùng!
Hơn nữa, Đán Tháp Thần kim có thể kéo dài và dát mỏng cực mạnh, thế cho nên cường giả Đán Tháp tộc rất khó bị giết chết, cho dù đem bọn họ đập thành thiết bính, bọn họ cũng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ, là đối thủ cực kỳ khó dây dưa!
Phía dưới Đán Tháp tộc cường giả đang cùng Tam Khuyết Đạo Nhân quyết sinh tử, là một vị Thiên Cung tam trọng cường giả, Giang Nam nhìn thoáng qua, trong lòng cả kinh, thực lực người này cực mạnh, mặc dù hắn với Thiệu Thiên Nhai muốn thắng được người này, cũng đúng là không dễ!
Hai tay cùng đỉnh đầu của hắn đã luyện thành Đán Tháp Thần kim, một khi xuất thủ, liền cơ hồ là nửa thần minh chi bảo oai, hơn nữa hai tay của hắn thiên biến vạn hóa, thỉnh thoảng hóa thành Đán Tháp đại chùy, thỉnh thoảng hóa thành Đán Tháp đại chắn, thỉnh thoảng hóa thành một cây trường thương, một thanh lợi kiếm, biến hóa vô cùng, làm cho người ta khó lòng phòng bị!
Song, cường giả như vậy ở trước mặt Tam Khuyết Đạo Nhân lại chỉ có thể kinh ngạc, Đạo Nhân mập kia ngồi ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, đầu vai thoáng một cái, trên người liền có hơn một trăm Thiên Cung chi bảo, chi chít hướng vị Đán Tháp tộc cường giả này oanh khứ, đao thương kiếm kích búa rìu móc xiên, pháp bảo nhiều làm người ta giận sôi!
Ở nhiều bí cảnh trên bầu trời này, là cường giả đến từ các nơi của trung thiên, thậm chí có không thiếu nhân vật Thần Ma cấp, rối rít đem bí cảnh mở ra một cửa sổ, quan sát chiến nô quyết chiến ở phía dưới.
Chiến đấu trong Kim bàn cũng không chỉ có một cuộc, nhiều cát vàng lơ lửng, hóa thành từng cái từng cái tinh cầu, còn có chiến nô của những thế lực lớn khác liều mạng chém giết, thỉnh thoảng có người chết thảm!
Mà ở trong nhiều bí cảnh, có thật nhiều cô gái vóc người mạn diệu thướt tha, quần áo bại lộ bay tới bay lui, hỏi thăm có đặt cược hay không. Không ít cao thủ trong bí cảnh rối rít đặt cược.
- Tam Khuyết đạo huynh cũng tu luyện đến Động Thiên cảnh.
Giang Nam nhìn thoáng qua, mí mắt trực nhảy, pháp bảo trên người Tam Khuyết Đạo Nhân này thật sự đếm không xuể, nhiều đến đáng sợ, chiến đấu đến hiện tại, lại chỉ dùng pháp bảo, hiển nhiên là định dùng chiến thuật biển pháp bảo, đè chết vị Đán Tháp tộc cường giả này!
|
Chương 860: Tam Khuyết Đạo Nhân gặp gỡ bi thảm. (2) - Quả nhiên lại là loại chiến thuật vô sỉ này!
Thiệu Thiên Nhai cười nói:
- Ta lần trước đến, Đạo Nhân mập này chính là dùng loại chiến thuật kia, sinh sôi đem một Chưởng Giáo Chí Tôn cấp cường giả tươi sống mệt chết!
- Đây mới là chỗ đáng sợ của hắn.
Đột nhiên, một thanh âm truyền đến, cười vang nói:
- Thiệu đạo hữu, lấy tu vi của ngươi, có thể khống chế vài món Thiên Cung chi bảo? Đạo Nhân này thúc dục nhiều pháp bảo như thế, phải cần pháp lực vô cùng kinh người, mà hắn thủy chung có thể thúc dục nhiều pháp bảo, vừa ra tay chính là trên trăm Thiên Cung chi bảo! Có thể thấy được, thực lực chân thật của Đạo Nhân mập này, đến nay còn chưa hoàn toàn triển lộ ra!
Giang Nam cùng Thiệu Thiên Nhai theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi đi tới, người này mày kiếm mắt sao, anh khí bức người, Giang Nam nhắm mắt lại dụng tâm đi "nhìn", trong thoáng chốc phảng phất "nhìn" đến một cây đại thương đứng vững ở trong nhiều pháp bảo, những pháp bảo kia không ngừng vang lên va chạm, rèn luyện đại thương này, đợi mở mắt nhìn lên, tất cả pháp bảo cùng đại thương hết thảy biến mất không thấy gì nữa.
- Lại là một vị cao thủ trẻ tuổi!
Giang Nam hít vào một hơi thật dài, trong mắt tinh quang chợt lóe rồi biến mất, ở Huyền Minh Nguyên Giới, căn bản chưa từng có nhiều cao thủ trẻ tuổi như thế, chỉ có một Cận Đông Lưu còn có thể miễn cưỡng coi là đối thủ của hắn, nhưng mà cho dù là Cận Đông Lưu, so với tuổi trẻ cường giả hắn hôm nay chứng kiến mà nói, cũng thua kém xa rồi!
- Trung Thiên thế giới, không hổ là đứng đầu mười Đại Thế Giới, thượng thừa Thần Giới, cao thủ trẻ tuổi nơi này thiên tài hơn người, nhân số nhiều, so sánh với Ứng Long Đại Thế Giới còn muốn cao hơn một bậc! Không biết mấy Đại Thế Giới khác, là tình hình như thế nào? Chư thiên vạn giới, chín Đại Thế Giới ở bên ngoài, mà Trung Thiên thế giới ở vào trung ương, bởi vì gần Thần Giới, cho nên thiên tài xuất hiện lớp lớp, lịch đại Thần Đế cũng từng ở chỗ này lưu lại dấu chân, có chút còn để lại truyền thừa cùng huyết mạch, còn có hằng hà Thần Tôn, Thần Chủ, Chân Thần, Thiên Thần ở chỗ này để lại dấu ấn. Có nội tình khổng lồ như thế, mới có thể ra đời nhiều thiên tài cùng tinh anh như thế!
Thiệu Thiên Nhai nhìn thấy người nọ, trong lòng vui mừng, đứng dậy đi ra tiểu bí cảnh, cười nói:
- Giang đạo hữu, vị huynh đài này là Xuất Vân thành Âu Tùy Tĩnh, rất là cao minh, chính là cường giả siêu quần bạt tụy nhất trong trẻ tuổi của Xuất Vân thành, cũng là cao thủ trẻ tuổi nổi danh đã lâu.
Âu Tùy Tĩnh nhìn về phía Giang Nam, trong lòng cả kinh, Giang Nam có thể cảm ứng được hơi thở của hắn, giống như vạn bảo luyện thương, mà hắn cũng có thể cảm ứng được hơi thở của Giang Nam.
Ở hắn xem ra, Giang Nam tựa như ở vào bên trong khôn cùng Ma Ngục, chung quanh là Địa Thủy Phong Hỏa phun ra, hỗn loạn không chịu nổi, từng tôn Thiên Thần, Ma Thần, Yêu Thần hiện ra ở bên trong Ma Ngục, nhất tề hướng trung ương lễ bái, niệm kinh tụng pháp, tán tụng thần lực vĩ đại.
Mà Giang Nam thì ngồi ở trung ương quần Thần, giống như một Thần Vương, Thần Đế , tiếp nhận những Thần Ma này cúng bái!
Nhưng mà hắn mở hai mắt nhìn lên, Giang Nam như một thư sinh tuổi còn trẻ, mi thanh mục tú, không có một chút khí tức bầy Thần lễ bái.
- Ngoài tròn trong vuông, nội tâm cao vót, không lạy Thần Ma, Thần Ma lại hướng hắn lễ bái, người này dã tâm vô cùng, trong lòng cất giấu Đại Ma Vương, Đại Thần Vương!
Âu Tùy Tĩnh thầm nghĩ trong lòng.
Mà Thiệu Thiên Nhai làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng, hắn là hoa nở bốn mùa, phong lưu phóng khoáng, làm cho người ta như cây khô gặp gió xuân, nhưng mà hắn cũng có thủ đoạn cương liệt, Cửu Chuyển Chiến Thể cũng không phải là hư danh nói chơi.
- Tùy Tĩnh công tử, vị này là bạn tốt của ta Giang Nam Giang Tử Xuyên.
Thiệu Thiên Nhai cười nói:
- Người ta gọi là Huyền Thiên Giáo Chủ, cũng không thua ta và ngươi.
- Huyền Thiên Giáo Chủ? Khí phách thật lớn!
Âu Tùy Tĩnh thầm nghĩ trong lòng.
- Gặp qua Tùy Tĩnh đạo hữu.
Giang Nam làm lễ ra mắt, ôn văn nhĩ nhã, chỉ hướng phía dưới đang tiến hành đại chiến, cười nói:
- Tùy Tĩnh đạo hữu, tiểu đệ có một yêu cầu quá đáng, không biết chiến nô kia của ngươi có bán hay không? Ta muốn mua.
Âu Tùy Tĩnh theo ngón tay của hắn nhìn lại, chỉ thấy hắn chỉ hướng chính là Tam Khuyết Đạo Nhân, lắc đầu nói:
- Giang đạo hữu muốn mua người này, chỉ sợ phải thất vọng. Đạo Nhân mập này, là Tùy Chân đường huynh ta tự mình suất lĩnh thánh thành cường giả mới bắt được hắn, là chiến nô của Tùy Chân đường huynh, không thuộc ta trông nom.
- Âu Tùy Chân?
Vẻ mặt Giang Nam khẽ nhúc nhích nói:
- Có thể mời Tùy Tĩnh đạo hữu dẫn kiến một chút hay không?
Âu Tùy Tĩnh lắc đầu nói:
- Không phải là ta không dẫn kiến cùng đạo hữu, mà là thế gia đại phiệt, vốn có thật nhiều ác tha, ta cùng với Tùy Chân đường huynh quan hệ không hòa thuận, cùng hắn cạnh tranh thành chủ vị kế nhiệm, có ta dẫn kiến, hắn ngược lại càng sẽ không đem Đạo Nhân mập kia bán cho ngươi. Hơn nữa, Đạo Nhân mập này lũ chiến lũ thắng, giúp Tùy Chân đường huynh buôn bán lời không biết bao nhiêu tiền tài, nếu như ngươi thật muốn mua tên mập mạp này, chỉ sợ tốn hao số lượng tiền tài cực kỳ khổng lồ, cái được không bù đắp đủ cái mất.
Giang Nam trầm giọng nói:
- Đạo Nhân mập này là bạn cũ của ta, ta há có thể nhìn hắn chịu nhục?
Ba người đang nói chuyện, chiến đấu phía dưới đã kết thúc, Tam Khuyết Đạo Nhân dùng vô số pháp bảo, sinh sôi đập nát Đán Tháp tộc cường giả, đại hoạch toàn thắng.
Đột nhiên, một đạo kim quang xông vào trong chiến trường, hóa thành một Du Long, bá một tiếng liền đem Tam Khuyết Đạo Nhân trói kết kết thật thật, để cho hắn không cách nào nhúc nhích, treo ở giữa không trung.
Tiếp theo, một đại hán tóc đỏ tay cầm trường tiên xông vào trong chiến trường, trước hết hướng Tam Khuyết Đạo Nhân đánh một trận, lạnh lùng nói:
- Tiểu mập mạp, Tùy Chân công tử nhà ta nói, ngươi mặc dù thắng, nhưng xuất công không xuất lực, đáng đánh!
Ba ba ba...
Một tiên rút ra, đánh cho trên người trên mặt Tam Khuyết Đạo Nhân đều là vết máu, Đạo Nhân kia bị đau, nhưng không nói một lời.
Đại hán tóc đỏ kia đánh ba trăm tiên, cười lạnh nói:
- Tiếp theo chiến vậy thì ngươi ra sân! Tùy Chân công tử nói, nếu ngươi không sử xuất toàn lực, vẫn còn dùng thủ đoạn hèn mọn thủ thắng, liền tiếp theo đánh, đem ngươi tươi sống quất chết!
Sắc mặt Tam Khuyết Đạo Nhân biến hóa, yên lặng vận chuyển huyền công, chữa trị thân thể tổn thương, trong mắt nhỏ hung quang bắn ra bốn phía.
Trong lòng Giang Nam cũng không khỏi tức giận, ánh mắt nhìn đi, chỉ thấy đại hán tóc đỏ kia bay lên, rơi vào trong một bí cảnh, tòa bí cảnh này giống như nước chảy, phủ kín sơn trân hải vị, còn có vài chục cô gái tuyệt sắc vừa múa vừa hát, lại có mấy vị cao thủ trẻ tuổi ngồi trên tiệc rượu xem chiến.
Công tử gầy ngồi ở trên chủ vị kia liên tục hướng mọi người mời rượu, Huyết Thần Lâu Vô Đạo Công Tử cùng phật quang thành Đàm Trí thánh tăng cũng ở trong đó, còn có mấy vị công tử hậu duệ quý tộc không biết lai lịch, hẳn là cao thủ trẻ tuổi của những thánh thành Thánh Địa khác.
|
Chương 861: Ngươi xuống tới, một mình đấu. (1) Ánh mắt Giang Nam quét tới, nhất thời khiến cho những cao thủ này cảm ứng, rối rít hướng bên này xem ra.
- Nguyên lai là tiểu tử Tùy Tĩnh kia!
Trong mắt Âu Tùy Chân tinh quang chợt lóe, nhưng ngay sau đó biến mất, hừ lạnh một tiếng.
- Tùy Chân đạo huynh, đường đệ này của ngươi kéo bè kết phái, xem ra là một lòng muốn cùng ngươi đối nghịch, tranh đoạt thành chủ vị này!
Huyết Thần Lâu Vô Đạo Công Tử thản nhiên nói:
- Người nọ bên cạnh hắn, chính là Hoang Cổ Thánh Thành Thiệu Thiên Nhai, cũng là một nhân vật rất cao!
Âu Tùy Chân cười lạnh một tiếng nói:
- Không việc gì, Vô Đạo Công Tử, ngươi không muốn xuống dưới chơi sao?
Vô Đạo Công Tử lắc đầu:
- Không có nhân vật đáng giá xuất thủ. Chỉ có chiến nô của ngươi để cho ta có dục vọng xuất thủ, về phần những chiến trường khác là mèo chó một dạng, không chịu nổi một kích. Nếu ngươi bỏ được để chiến nô của ngươi bỏ mạng, bản thân ta rất muốn ra tay.
- Cái tên mập mạp này là phát tài chi bảo của ta, ta không bỏ được để cho hắn chết ở trên tay của ngươi!
Âu Tùy Chân ha ha cười một tiếng nói.
Vô Đạo Công Tử mặt không chút thay đổi, ý bảo hai Cự Nhân bên cạnh nói:
- Các ngươi đi xuống thử một chút.
Hai Cự Nhân đi ra bí cảnh, phi thân đi tới trong kim bàn, riêng của mình hạ xuống một viên cát vàng biến thành tinh cầu, lập tức có cường giả trong bí cảnh khác phái cao thủ tới ứng chiến.
Bất quá hai Cự Nhân này đã đem đạo văn luyện vào bên trong huyết nhục, mạnh mẽ vô cùng, trong hai ba chiêu liền đem đối thủ xé rách, đại hoạch toàn thắng.
- Âu Tùy Tĩnh, ngươi có dám cùng chiến nô của ta đánh một trận không?
Thanh âm của Vô Đạo Công Tử đột nhiên truyền đến, lời vừa nói ra, nhất thời mấy ngàn mục quang từ các tiểu bí cảnh rơi vào trên thân bọn người Giang Nam.
- Dùng chiến nô hướng ta khiêu chiến?
Âu Tùy Tĩnh trong lòng tức giận, rất rõ ràng, Huyết Thần Lâu Vô Đạo Công Tử muốn hắn đi ra ngoài ứng chiến, nếu như hắn đáp ứng cùng chiến nô quyết chiến, chính là tự hạ thân phận, mặc dù thắng cũng trên mặt không ánh sáng, nếu thua, tự nhiên là thân bại danh liệt, thậm chí còn có chết thảm ở giữa sân!
- Âu Tùy Tĩnh, ngươi không dám ứng chiến sao?
Ánh mắt của Vô Đạo Công Tử rơi vào trên người Âu Tùy Tĩnh, sắc bén như kiếm:
- Nếu là đánh cuộc, không bằng ta cho ngươi thêm chút tiền lời!
Hắn tâm niệm hơi động, một mặt mộc bài bay ra, trôi trên chiến trường, nhẹ giọng nói:
- Đây là ta trong lúc vô tình lấy được Thần Mộc Lệnh, là Thần Mộc Thánh Quân năm đó tung hoành thiên hạ sở luyện, một trong ba chìa khóa mở ra động phủ của Thần Mộc Thánh Quân, tập hợp đủ ba mật thược, là có thể mở ra Thánh Quân động phủ! Âu Tùy Tĩnh, nếu ngươi thắng được hai chiến nô của ta, Thần Mộc Lệnh liền là của ngươi!
- Thần Mộc Lệnh!
Giang Nam lập tức cảm ứng được trên bầu trời chiến trường, trong từng cái từng cái bí cảnh truyền đến thần thức ba động cường đại, vô số cao thủ ở trong nháy mắt riêng phần mình buông thả thần thức, hướng Thần Mộc Lệnh này quét tới, thần thức những cao thủ này vô cùng mạnh mẽ, ở giữa không trung đụng nhau, nhấc lên một cổ long quyển phong kinh người, thậm chí có cường giả rõ ràng là thần minh, thần thức vô cùng kinh khủng, ở giữa khuấy động cũng mơ hồ có chút dấu hiệu không yên!
- Quả nhiên là Thần Mộc Lệnh! Loại bảo vật này, Vô Đạo Công Tử lại cũng bỏ được lấy ra!
- Động phủ Thần Mộc Thánh Quân đã có trăm vạn năm chưa từng có người mở ra, bên trong bảo vật vô số, chưa từng nghĩ Thần Mộc Lệnh cũng xuất thế, đoán chừng là chỗ động phủ này đến ngày mở ra!
- Không nói động phủ của Thần Mộc Thánh Quân, chỉ một Thần Mộc Lệnh này cũng là một pháp bảo rất giỏi, uy năng sẽ không kém thần minh chi bảo!
- Âu Tùy Tĩnh, Thần Mộc Lệnh ở chỗ này, xem ngươi có có năng lực tới lấy hay không.
Vô Đạo Công Tử lạnh nhạt nói:
- Bất quá, ở trước lúc đánh cuộc, kính xin các hạ lấy ra tiền vốn ngang nhau.
Sắc mặt Âu Tùy Tĩnh xanh mét, Giang Nam nghi ngờ nói:
- Thần Mộc Lệnh này rất quý trọng sao?
- Đâu chỉ quý trọng!
Thiệu Thiên Nhai thấp giọng nói:
- Giang đạo hữu, ngươi có điều không biết, Thần Mộc Thánh Quân này chính là Thần Chủ mấy trăm vạn năm trước, mặc dù là Thần Chủ nhưng thực lực của hắn so với Thần Tôn cũng không kém! Hắn lưu lại động phủ mỗi cách ngàn năm, sẽ từ trong hư không xuất hiện nhân gian, nhưng đến nay còn không có người có thể tiến vào trong đó. Ngàn năm trước, động phủ này lần nữa xuất hiện, nhấc lên một cuộc gió tanh mưa máu, thậm chí ngay cả mấy vị thần minh, Thiên Thần cũng bị kinh động, kết quả ngay cả đại môn động phủ cũng không có đi vào, ngược lại chết thảm trọng. Trận chiến ấy, Xuất Vân thành chủ, chính là phụ thân của Tùy Tĩnh công tử, một đời Thiên Thần cấp cường giả, cũng gặp phải bị thương nặng, đến nay thương thế còn không có thể khỏi hẳn!
- Thánh Quân động phủ cấm chế nặng nề, cha ta mạnh mẽ xông vào Thánh Quân động phủ gặp phải cấm chế phản kích, bị một đạo thần mộc đạo tắc trấn áp ở bầu trời Tử Phủ, căn tu thần mộc quấn quanh Tử Phủ, để cho hắn đến nay cũng không có thể đem loại đạo tắc này trừ đi, tu vi thực lực cũng bị hao tổn thật lớn.
Sắc mặt Âu Tùy Tĩnh khôi phục như thường, trầm giọng nói:
- Cha ta nguyên vốn cũng là thiên tài hơn người, thậm chí có hy vọng vấn đỉnh Thần Chủ, nhưng mà kể từ khi gặp phải bị thương nặng lần đó, tu vi không tiến phản lui, hôm nay địa vị mơ hồ có chút khó giữ được, trưởng lão thậm chí đề nghị đem cha ta trục xuất. Vô Đạo Công Tử biết tình cảnh cha ta, vì vậy lấy ra Thần Mộc Lệnh, chính là biết ta nhất định sẽ không cự tuyệt, ép ta phải chiến!
- Thần Chủ so sánh với Thần Tôn cũng không yếu?
Ánh mắt Giang Nam không khỏi nóng bỏng, nhìn về phía Thần Mộc Lệnh.
Âu Tùy Tĩnh lật tay lấy ra một bảo vật khác, bay ra, rung rinh hướng Thần Mộc Lệnh bay đi, trầm giọng nói:
- Tốt, Vô Đạo Công Tử, ta và ngươi đánh cuộc!
Giang Nam nhìn lại, chỉ thấy kiện pháp bảo này là một chiếc thanh đăng, miệng nâng một ngọc điệp, trong ngọc điệp có dầu hạt cải, bấc đèn đốt cháy, phát ra quang mang dằng dặc.
Âu Tùy Tĩnh cất cao giọng nói:
- Này là một thần minh chi bảo, tên là Thánh Hỏa Đăng, là một vị Phật Môn Phật Đà dùng để chiếu sáng Minh Thổ, trấn áp tà ma dị bảo!
Âu Tùy Chân đột nhiên bật cười nói:
- Tùy Tĩnh lão đệ, ngươi lấy ra cái bảo vật này, so với Thần Mộc Lệnh chỉ sợ có chút không đủ xem đi?
Âu Tùy Tĩnh cắn răng, đột nhiên lấy ra một kiện bảo vật khác, là một tòa Thất Bảo Liên Đài, phía trên treo phất trần, ngọc châu, Kim Cương xử, Xá Lợi Tử, cung, tiễn sáu kiện pháp bảo, tính cả Liên Đài là Thất Bảo, cũng cùng Thần Mộc Lệnh phóng ở chung một chỗ, lạnh lùng nói:
- Thất Bảo Liên Đài này đồng dạng là xuất từ Tọa Hóa Chi Địa trong Minh Thổ của Phật Đà kia, hiện tại đã đủ chưa?
|