Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 1017: Hết thảy đào thải. (1) - Nguyên lai là Liên Nguyệt sư tỷ!
Vi Tuyết Chủ bật cười, thúy sinh sinh nói:
- Liên Nguyệt sư tỷ, ngươi nhẫn đã lâu, nói vậy nhất định nhịn cực kỳ cực khổ a? Nói thật, tiểu muội cũng nhẫn ngươi đã lâu rồi!
Vị nữ tử kia chính là Liên Nguyệt Thánh Nữ, chỉ thấy ấn pháp bay ở giữa không trung, ngón tay mãnh khảnh của nàng gảy nhẹ, giữa không trung nhất thời nhiều ra chín viên ngọc châu, sáng quắc sinh huy!
Chín viên ngọc châu khẽ chuyển động, hóa thành chín viên tinh cầu, liên tiếp thành tuyến, liên tiếp hướng Vi Tuyết Chủ đánh tới.
Mặc dù Vi Tuyết Chủ cùng Liên Nguyệt Thánh Nữ cùng là một trong Trung Thiên bốn Đại Tuyệt sắc, nhưng nhị nữ ân oán thâm hậu, lẫn nhau nhìn đối phương không vừa mắt, đã từng nhiều lần tranh nhau, đánh cho long trời lỡ đất.
Giờ phút này nhị nữ cừu nhân gặp mặt, hết sức ngắm nghía, mới vừa rồi trên Thần đỉnh tất cả mọi người không dám xuất thủ trước, nhưng mà trải qua Giang Nam can thiệp, làm thần đỉnh đại loạn, người người cảm thấy bất an, lẫn nhau công phạt, nhị nữ này cũng nhịn không được nữa thù mới hận cũ cùng nhau thanh toán, muốn đem đối phương giải quyết!
- Cửu Tinh Liên Châu!
Vi Tuyết Chủ cùng viên tinh cầu đụng nhau, thân thể mềm mại rung mạnh, trong lòng không khỏi kinh hãi, thất thanh nói:
- Liên Nguyệt sư tỷ, ngươi thật luyện hóa chín viên tinh cầu?
Này là tinh cầu chân chân chính chính, bị Liên Nguyệt Thánh Nữ luyện hóa, luyện thành ngọc châu, làm người ta khiếp sợ.
Muốn luyện hóa tinh cầu, phải có pháp lực ngập trời, đạo văn đạo tắc quấn quanh trọn tinh cầu, thẩm thấu, vượt qua Địa Từ Nguyên Lực cường đại tích chứa trong tinh cầu, pháp lực tiêu hao thật lớn, tốc độ tiêu hao cũng cực nhanh, cho dù là Thần Ma cũng không thể làm được!
Mà hiển nhiên Liên Nguyệt Thánh Nữ pháp lực ngập trời, thắng được bất luận kẻ nào khác, nàng tu luyện chính là Tinh Quang Thần Đế tâm pháp, Tinh Quang Thần Đế vốn chính là trong lịch đại Thần Đế được xưng pháp lực hùng hồn nhất, pháp lực của Liên Nguyệt Thánh Nữ cũng đạt tới trình độ làm người ta khó có thể ngắm bóng lưng!
Vi Tuyết Chủ đón lấy kích thứ hai của Cửu Tinh Liên Châu, khí huyết sôi trào, không dám đi đón kích thứ ba, vội vàng bỏ chạy, mộc chùy trong tay như cũ không ngừng chấn động Hỗn Loạn Chiến Thần Cổ.
Liên Nguyệt Thánh Nữ cười lạnh, Cửu Tinh liên hoàn, hóa thành một cái vòng tròn lớn, đem Vi Tuyết Chủ bao ở trong đó:
- Tuyết Chủ sư muội, ngươi thích gây ra hỗn loạn như vậy, như vậy ngươi cũng tiến vào trong hỗn loạn a!
Vi Tuyết Chủ mọi nơi đụng nhau, thủy chung không cách nào chạy ra Cửu Tinh liên hoàn này bao phủ, chỉ đành phải lần nữa trở lại trên Thần đỉnh, tay áo run lên, một kiện pháp bảo bay ra, đem thiên địa tám nghìn dặm phụ cận thần đỉnh bao lại, cười khanh khách nói:
- Sư tỷ, ngươi cũng mơ tưởng chạy ra kim đỉnh, không bằng cùng nhau xuống tới vui đùa một chút?
- Thánh Mẫu Nguyên Quân năm xưa sở luyện Hỗn Nguyên Phiên Thiên Lăng?
Liên Nguyệt Thánh Nữ vốn muốn đem Vi Tuyết Chủ đẩy vào thần đỉnh, mình thoát thân ra ngoài, ngồi nhìn mọi người tự giết lẫn nhau, đợi thấy đạo Thần lăng này đem thiên địa bao lại, trên dưới không gian một mảnh hỗn loạn, không khỏi trong lòng chấn động, không dám bước vào phạm vi Thần lăng bao phủ.
Hỗn Nguyên Phiên Thiên Lăng này là thủy tổ Hắc Thủy Nguyên Thành, Thánh Mẫu Nguyên Quân năm xưa sở luyện, pháp bảo lừng lẫy nổi danh, Nguyên Quân chính là nhờ nó thành danh.
Kiện pháp bảo này không có bao nhiêu uy lực, nhưng mà lại có thể đem thời không hỗn loạn, thiên địa điên đảo, Ngũ Hành sụp đổ, lâm vào trong đó, muốn đi ra ngoài vậy thì khó khăn.
Thậm chí đã từng có một Thần Chủ rơi vào trong Hỗn Nguyên Phiên Thiên Lăng, đợi sau khi đi ra, hắn như cũ lông tóc vô thương, nhưng ngoại giới đã là mấy ngàn năm trôi qua.
Nghe nói, trong Hỗn Nguyên Phiên Thiên Lăng này, cũng không có thiếu tồn tại cực kỳ lợi hại bị vây ở bên trong, tìm không được đường ra.
- Đã như vậy, Tuyết Chủ muội muội, tỷ muội ngươi ta liền phân ra thắng bại ưu khuyết!
Liên Nguyệt Thánh Nữ tung mình hướng thần đỉnh giết tới.
Nàng muốn tìm Vi Tuyết Chủ chém giết, nhưng giờ phút này trên Thần đỉnh là hỗn loạn bực nào? Rất nhanh ngay cả nàng cũng bị cuốn vào trong loạn đấu.
Lúc này, mặc dù có người tìm Giang Nam một mình đấu cũng không thể, trên Thần đỉnh không biết bao nhiêu Thần Thông cùng pháp bảo oanh tạc mọi nơi, lại có Top 10 cường giả như Hi Hoàng Thái Tử, Liên Nguyệt Thánh Nữ xuất thủ chinh chiến chém giết, hơn nữa Vi Tuyết Chủ e sợ cho thiên hạ bất loạn, thỉnh thoảng thúc dục Hỗn Loạn Chiến Thần Cổ, hiện tại thần đỉnh đã không có một người nhàn rỗi.
Cho dù là Ngọc Chân Thượng Nhân luôn luôn trung hậu lão thành, giờ phút này sắc mặt cũng ngưng trọng, cưỡi ở trên bạch mã vung tay.
Mỗi một khắc, đều có cường giả bị loại bỏ, nhịn không được cường độ hỗn chiến cùng chém giết bực này, phải chủ động rời Trung Châu Xã Tắc Đồ, chủ động buông tha cho Tiên Đỉnh Lệnh.
Vọng Tiên Đài mặc dù tốt, nhưng thủy chung không có trọng yếu bằng tánh mạng của mình.
Người trên Thần đỉnh nhanh chóng ngâm nước, thậm chí ngay cả tòa Hoang Cổ Thánh Sơn trong Xã Tắc Đồ này cũng nhanh chóng ngâm nước, bị quần hùng sinh sôi đánh cho thần đỉnh san bằng, một đoạn tiếp theo một đoạn thấp xuống.
Giang Nam một tay kéo Tam Khuyết Đạo Nhân tới đây, cùng Thi Hiên Vi, Âu Tùy Tĩnh, Thiệu Thiên Nhai kết thành một vòng chiến, đem Thánh Quân thần thụ tế ở chính giữa, thần thụ Thần hà gột rửa, liều mạng ngăn cản pháp bảo cùng Thần Thông oanh tới, cực kỳ cố hết sức.
- Diệu Đế đạo hữu, đến bên này!
Diệu Đế tiểu hòa thượng bị đánh cho đầu đầy khối u, nghe vậy vội vàng chen vào vòng phòng ngự, có sự gia nhập của hắn, mọi người nhất thời áp lực giảm nhiều.
- Chuyện làm sao có náo thành cái bộ dáng này?
Tiểu hòa thượng kinh ngạc nói.
Phía ngoài tiếng chém giết không dứt, Thánh sơn còn đang chấn động, đã bị mọi người công kích bình định một nửa.
Loại tràng diện hỗn loạn này, đừng nói Diệu Đế tiểu hòa thượng không nghĩ tới, cho dù là Giang Nam cũng không ngờ.
Âu Tùy Tĩnh tức giận nói:
- Chuyện này phải hỏi Tam Khuyết, ta đoán chừng người này chẳng những bị quỷ che mắt, Thần Thi kia nói không chừng ngay cả thần thức của hắn cũng che mắt.
Diệu Đế vội vàng hướng Tam Khuyết Đạo Nhân nhìn lại, chỉ thấy Thần Thi sau lưng Đạo Nhân thăm dò hai tay, đã cắm vào trong đầu của hắn, bất quá Thần Thi này vô hình, chẳng qua là oán khí của cửu thế cường nhân sở sinh, cũng không suy giảm tới đầu óc của hắn, bất quá thần thức của Tam Khuyết Đạo Nhân hiển nhiên cũng bị vặn vẹo, cho dù là dùng thần thức đi "nhìn" tình hình bốn phía, nhìn qua cũng cùng những người khác rất là bất đồng.
- Diệu Đế, ngươi nhất định phải cứu ta!
Mập Đạo Nhân vẻ mặt đưa đám, cầm tay Giang Nam khóc lóc kể lể nói.
Giang Nam nhẹ nhàng rút tay ra, an ủi:
- Yên tâm, yên tâm.
Diệu Đế tiểu hòa thượng hết nhìn đông tới nhìn tây, nghi ngờ nói:
- Hoang Cảnh Thiếu Tôn ở đâu?
Thiệu Thiên Nhai lòng có tiếc hận nói:
- Hoang Cảnh Thiếu Tôn thừa dịp loạn chạy ra, đáng tiếc không có thể cỡi xuống Chân Thần đại quần cộc của hắn, cũng may Giang giáo chủ khí lực lớn, đem đại cốt chùy kia đoạt tới tay.
|
Chương 1018: Hết thảy đào thải. (2) Trong tay phải của Giang Nam kéo một thanh đại cốt chùy to đến kỳ cục, chỉ một chiều dài liền có trên dưới một trăm trượng, giống như Cự Nhân chi binh, đây là lấy Thần Tôn Đạo cốt luyện thành Thần Tôn chi bảo, trong đó tích chứa uy năng cường đại không thể tưởng tượng nổi, chỉ là không có trải qua tế luyện, không cách nào phát huy ra.
Bất quá, chỉ là sức nặng của đại cốt chùy này, liền đủ để quét ngang Thần Ma!
- Các ngươi nói, chúng ta người đông thế mạnh, có thể đào thải rụng Hi Hoàng Thái Tử hay không?
Diệu Đế tiểu hòa thượng lộ ra vẻ kích động, đột nhiên đề nghị nói.
Trừ Tam Khuyết Đạo Nhân ra, mấy người Giang Nam liếc mắt nhìn nhau, cười nói:
- Có thể thử một lần!
Trong hoàng cung Trung Châu Thần Triều, sắc mặt Hi Hoàng cùng văn võ bá quan cả triều rốt cục thay đổi, ngơ ngác nhìn Trung Châu Xã Tắc Đồ không ngừng từ truyền ra từng vị cao thủ trẻ tuổi.
- Đằng Vương Tiên Các Đằng Xương Dẫn, hắn làm sao sẽ bị người đào thải ra khỏi cục rồi? Hắn là thiên tài muôn đời nhất ngộ của Đằng Vương Tiên Các, đủ để danh liệt Trung thiên thập cường!
- Còn có Ôn Thanh, Thần Hà Tông thiếu niên cường giả, làm sao ngay cả hắn cũng bị loại bỏ rồi?
- Vương Đạo Minh là cường giả gần với Thái Tử Trung Châu Thần Triều ta, mặc dù không cách nào danh liệt Top 10, nhưng tiến vào Top 20 cũng là cầm chắc, làm sao giờ phút này cũng bị người ép rời Xã Tắc Đồ?
...
Ngắn ngủn chốc lát thời gian, liền có năm sáu chục vị trẻ tuổi cường giả chủ động truyền ra Trung Châu Xã Tắc Đồ, thấy vậy cả triều văn võ cùng Hi Hoàng cũng kinh hồn táng đảm, tuổi trẻ cường giả này không phải người bình thường, là trụ cột vững vàng trong trẻ tuổi của Trung Thiên thế giới, nhân vật như mặt trời ban trưa, giờ phút này cư nhiên một nhóm tiếp theo một nhóm đào thải ra khỏi cục.
- Trong Xã Tắc Đồ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Một vị cựu thần thất thanh nói.
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ thấy lại có một tuổi trẻ cường giả tướng mạo tuấn lãng, khí độ ung dung bị truyền ra Xã Tắc Đồ, mọi người trong lòng hơn kinh:
- Tư Mã thế gia Tư Mã Đoan Minh! Đủ để danh liệt trung thiên Top 10 cường giả, cũng bị loại bỏ!
Tư Mã Đoan Minh hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Xã Tắc Đồ treo cao ở trên trống không hoàng thành:
- Giang giáo chủ, ngươi cùng đám người Hiên Vi Tiên Tử vây công ta, đây là khinh Tư Mã gia ta ít người sao? Tiếp theo ta suất lĩnh cao thủ trong tộc, cũng muốn đem ngươi vây đánh một lần!
Tư Mã Đoan Minh cho mọi người trùng kích chưa biến mất, đột nhiên tử khí rung chuyển, Hi Hoàng Thái Tử đột nhiên hiện ra ở trong hoàng cung, không biết bị người nào đánh cho sưng mặt sưng mũi, thậm chí áo bào cũng bị người lột.
Vị Trung Châu Thần Triều thái tử điện hạ này giờ phút này sắc mặt cũng cực kỳ nhục nhã, ngẩng đầu nhìn Trung Châu Xã Tắc Đồ giữa không trung không nói một lời.
- Thái tử điện hạ cũng bị loại bỏ?
Cả triều văn võ có chút không biết làm sao.
- Hai vị thượng sứ!
Hi Hoàng vội vàng hướng Hắc Bạch nhị sứ chắp tay, trầm giọng nói:
- Xã Tắc Đồ tất nhiên có việc phát sinh, xin hỏi hai vị thượng sứ rốt cuộc là chuyện gì? Làm sao ngay cả Tư Mã Đoan Minh, Hạo Thiếu Quân cùng con ta cũng bị loại bỏ?
Mặt nạ trên mặt Hắc Bạch nhị sứ làm ra vẻ mặt cổ quái, liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì.
Hi Hoàng không cam lòng con của mình bị loại bỏ, vội vàng tiếp tục nói:
- Thượng sứ, chuyện này cùng mục đích các lão tổ lựa chọn thiên hạ anh hào không hợp, nếu như Trung Thiên cường giả ta bị loại bỏ, ngược lại chọn lựa trăm tên tu vi thấp kém, chỉ sợ sẽ bị người nhạo báng...
Vẻ mặt Hắc Sứ thần nhân càng thêm cổ quái nói:
- Trong Xã Tắc Đồ đã không có tới trăm người.
Bạch Sứ thần nhân gật đầu, cười khổ nói:
- Chỉ có hai mươi mốt người, đoán chừng còn muốn đào thải rụng mấy người. Loại chuyện này, ngay cả sư huynh đệ hai người chúng ta cũng không ngờ, chỉ là chúng ta định một tháng kỳ hạn, nếu như trước thời hạn kết thúc, chỉ sợ có tổn hại thánh minh của lão tổ...
Vẻ mặt Hắc Bạch nhị sứ trở nên vô cùng buồn rầu, hiển nhiên hai vị sứ giả này cũng không ngờ rằng tình huống như thế, có chút thúc thủ vô sách.
Hi Hoàng ngạc nhiên, thất thanh nói:
- Hai mươi mốt người? Chỉ có hai mươi mốt người có thể tiến vào Vọng Tiên Đài sao? Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Hai vị thượng sứ, quy củ là quy củ, nhân tình là nhân tình, kính xin chỉ điểm bến mê.
- Quy củ không thể phế.
Bạch Sứ thần nhân thở dài, nhìn chung quanh một lần nói:
- Hôm nay còn có một biện pháp, đó chính là danh sách từ thế giới khác, chỉ cần đoạt được danh sách thế giới khác, cũng đủ để tiến vào Vọng Tiên Đài...
Hi Hoàng Thái Tử, Tư Mã Đoan Minh cùng nhiều trẻ tuổi cường giả trong triều đình ánh mắt sáng lên, gào thét hướng ra phía ngoài phóng đi.
Mà vào lúc này, trong Xã Tắc Đồ mấy người Giang Nam như cũ đấu đá lung tung, mà ở ngoài Hoang Cổ Thánh Sơn, Hoa Trấn Nguyên thản nhiên từ bên ngoài Hoang Cổ Thánh Sơn chạy tới, tự nhủ:
- Cuối cùng tập hợp đủ năm mươi hai Tiên Đỉnh Lệnh... Lão Thiên, xảy ra chuyện gì?
Thần sắc Hoa Trấn Nguyên ngốc trệ, chỉ thấy Hoang Cổ Thánh sơn bên trong xã tắc đồ đã bị san thành bình địa, còn có một hai chục thân ảnh ở trong đó đánh đập tàn nhẫn.
Mà ở bên trong chiến trường hỗn loạn kia, một cây thần thụ cao cao đứng vững, Giang giáo chủ đang vung lên một đại cốt chùy hung hăng hướng một cự nhân mặc quần cộc da thú đập tới, Thi Hiên Vi, Diệu Đế tiểu hòa thượng, Thiệu Thiên Nhai cùng Âu Tùy Tĩnh đứng trên tàng cây, tế lên pháp bảo từng người, mọi nơi oanh kích, ngăn cản thần thông cùng pháp bảo từ địa phương khác công tới.
- Hoang Cảnh Thiếu Tôn, ngươi có thể đi, bất quá phải đem quần cộc lưu lại!
Tam Khuyết đạo nhân hướng một khối đất trống quát.
Mà Hoang Cảnh Thiếu Tôn thì cùng một vị cao thủ cực kỳ cường đại khác vây công bọn người Giang Nam, tu vi bản thể Giang Nam hao hết, nhưng tu vi Tứ đại hóa thân còn đó, hơn nữa dùng Thi Hiên Vi thành chủ đạo, cộng đồng thúc dục Thánh Quân thần thụ, thần thụ hào quang đại phóng, đủ để ngăn cản công kích của mọi người.
Hoang Cảnh Thiếu tTôn cao giọng quát:
- Chư vị, cùng một chỗ liên thủ diệt trừ họ Giang cùng đồng lõa của hắn, nếu không chúng ta đều bị hắn từng cái đào thải!
Lời nói mặc dù như thế, nhưng cường giả còn lại vẫn là phần lớn từng người tự chiến, Liên Nguyệt Thánh nữ đuổi giết Tiểu Nguyên Quân Vi Tuyết Chủ, mà Ngọc Chân thượng nhân thì cưỡi phía trên bạch mã, như trước trốn đông trốn tây, bị mấy vị cường giả đuổi giết.
- Ta bỏ lỡ cái gì?
Hoa Trấn Nguyên hậu tri hậu giác, nháy mắt mấy cái, buồn bực vạn phần nói:
- Việc hay như vậy, vậy mà bọn hắn không có kêu ta...
Vận khí của hắn tương đối kém, người khác đã tập hợp đủ Tiên Đỉnh Lệnh, duy chỉ có hắn còn kém vài cái, bởi vậy chỉ phải mọi nơi tìm tòi, lại ở trên đường trước khi đến Hoang Cổ Thánh sơn, lọt vào mấy cao thủ mai phục, thật vất vả mới đánh bại đối thủ, tập hợp đủ Tiên Đỉnh Lệnh.
|
Chương 1019: Người chọn lựa đã định. (1) Mục tiêu của hắn cũng là Hoang Cổ Thánh sơn, muốn ở trên thần đỉnh Thánh sơn đoạt được một chỗ cắm dùi, chưa từng nghĩ thiên tân vạn khổ tới đây, Hoang Cổ Thánh sơn rõ ràng đã bị người bình định, hơn nữa nhìn bộ dáng, bọn người Giang giáo chủ còn đại chiếm thượng phong, bắt đầu dọn bãi.
Bên ngoài tràng, Hỗn Nguyên Phiên Thiên Lăng như trước vẫn còn, vây quanh tám nghìn dặm không gian, cái Hỗn Nguyên Phiên Thiên Lăng này cho vào không cho ra, tiến vào trong đó dễ dàng, muốn đi ra ngoài cái kia liền ngàn khó muôn vàn khó khăn.
Hoa Trấn Nguyên xuyên qua Hỗn Nguyên Phiên Thiên Lăng phong tỏa, sát nhập chiến trường, Thi Hiên Vi thấy thế, lập tức đem phòng ngự của Thánh Quân thần thụ buông ra một đường, để cho hắn tiến đến.
Có hắn gia nhập, áp lực của bọn người Giang Nam giảm nhiều, Hoang Cảnh Thiếu Tôn cùng một vị cường giả khác lập tức cảm giác được áp lực cực lớn, vội vàng thoát ly vòng chiến quát:
- Trước hết giết Tiểu Nguyên Quân, chưa trừ diệt cô gái này, ai cũng không thể ly khai nơi đây!
Thực lực của Tiểu Nguyên Quân Vi Tuyết Chủ vốn so với Liên Nguyệt Thánh nữ thua kém một bậc, trốn đông trốn tây lúc này mới chống đỡ ra, giờ phút này lại có bọn người Hoang Cảnh Thiếu Tôn gia nhập cùng một chỗ vây quét nàng, cô gái này cũng gánh không được, lúc này thu hồi Hỗn Nguyên Phiên Thiên Lăng, thả người nhảy lên, viễn độn mà đi.
- Sát!
Liên Nguyệt Thánh nữ đằng đằng sát khí, hóa thành một đạo Tinh Quang, thẳng truy mà đi.
Bọn người Hoang Cảnh Thiếu Tôn cũng phần phật một tiếng, từng người tán đi, sợ bị bọn người Giang Nam ngăn chặn, bằng không mà nói rất dễ dàng bị mấy người kia vây đánh, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.
Trong chiến trường rất nhanh bình tĩnh trở lại, khắp nơi trôi nổi đều là Tiên Đỉnh Lệnh, đều là những người bị buộc ly khai xã tắc đồ kia lưu lại, số lượng rất nhiều, chỉ sợ có 2000~3000 mặt!
- Ta thiên tân vạn khổ mới sưu tập chừng năm mươi mặt Tiên Đỉnh Lệnh...
Hoa Trấn Nguyên nhìn xem Tiên Đỉnh Lệnh khắp nơi trên đất, cảm thấy có chút ủy khuất, buồn bực nói.
- Sư huynh Ngọc Chân thượng nhân của ta vẫn chưa đi!
Diệu Đế tiểu hòa thượng giết đến cao hứng, như trước vẫn chưa thỏa mãn, thoáng nhìn Ngọc Chân thượng nhân vẫn ngồi ở trên bạch mã, hưng phấn nói:
- Nếu không, chúng ta đem sư huynh của ta cũng đào thải a?
Ngọc Chân thượng nhân lại càng hoảng sợ, cả giận nói:
- Diệu Đế, ngươi giết đỏ cả mắt rồi, lục thân không nhận sao? Tốt xấu chúng ta cũng là đồng xuất một môn, ta vẫn là sư huynh của ngươi!
- Ngọc Chân sư huynh, ta là nói giỡn đấy.
Diệu Đế tiểu hòa thượng lúng ta lúng túng nói, sau đó lườm lườm bọn người Giang Nam, Giang Nam lắc đầu, tiểu hòa thượng này ám thở dài một hơi, rốt cục buông tha cho ý niệm ngay cả Ngọc Chân thượng nhân cũng đào thải, cười nói:
- Ngọc Chân sư huynh, không bằng chúng ta cùng một chỗ, đi đào thải những người khác a?
Mấy người quét sạch chiến trường, hào hứng bừng bừng càn quét mọi nơi, bất quá bọn người Liên Nguyệt Thánh nữ đã sớm xa xa tránh đi, không có cho bọn hắn cơ hội vây đánh, để cho mấy người Giang Nam bóp cổ tay thở dài không thôi.
Rốt cục, một tháng kỳ hạn đi qua, mọi người bị truyền ra Trung châu xã tắc đồ, đi vào trong hoàng cung.
- Ách, nhiều người như vậy, giống như ánh mắt đều có chút bất thiện a...
Thiệu Thiên Nhai dò xét mọi nơi, thầm nói.
Giang Nam hướng bốn phía nhìn quét, chỉ thấy không chỉ là bọn người Hoang Cảnh Thiếu Tôn xem bọn hắn ánh mắt bất thiện, mặc dù là cả triều văn võ bá quan của Trung châu Hoàng thành, ánh mắt nhìn về phía bọn hắn cũng tràn đầy ác ý.
Cái này cũng khó trách, bọn người Giang Nam dẫn xuất sự tình quá lớn, bổn ý của Hắc Bạch nhị sứ, là tuyển ra trăm vị cường giả tiến vào Vọng Tiên Đài, mà bây giờ hơn năm ngàn người dự thi rõ ràng chỉ còn lại không đến hai mươi người, thậm chí ngay cả cường giả như Hạo Thiếu Quân, Tư Mã Đoan Minh cũng bị loại bỏ.
Để cho Trung Châu thần triều tức giận nhất chính là, ngay cả thần triều thái tử điện hạ cũng bị mấy người Giang Nam bức cho ra xã tắc đồ, quá mất mặt.
- Chư vị!
Hắc Bạch nhị sứ nhìn xem không đến hai mươi vị tuổi trẻ cường giả từ trong xã tắc đồ đi ra, cũng cực kỳ đau đầu, Bạch sứ đi ra, cười tủm tỉm nói:
- Đầu tháng giêng, Vọng Tiên Đài khai mở, chư vị không nên làm trễ nãi. Bệ hạ, sư huynh đệ chúng ta như vậy cáo từ.
Hi Hoàng đứng dậy, chắp tay nói:
- Không tiễn.
Hắc Bạch nhị sứ cùng mấy vị Thần nhân đến từ tám Đại Thế Giới khác kia đang muốn rời đi, đột nhiên Hoang Cảnh Thiếu Tôn cao giọng nói:
- Xin hỏi hai vị thượng sứ, nếu như trước ngày sáu tháng giêng, Tiên Đỉnh Lệnh thay chủ, phải chăng còn có cơ hội tiến vào Vọng Tiên Đài?
Hắc Bạch nhị sứ liếc nhau, Hắc sứ Thần Nhân lắc đầu nói:
- Người tiến vào Vọng Tiên Đài đã tuyển ra, tính danh chư vị đã ghi chép trong danh sách, không cách nào sửa đổi.
Bọn người Hoang Cảnh Thiếu Tôn có chút thất vọng, bọn hắn còn ý định thừa dịp trong khoảng thời gian này đến tiêu diệt bọn người Giang Nam, đem Tiên Đỉnh Lệnh trên người những bại hoại này cướp sạch không còn, đem Tiên Đỉnh Lệnh giao cho gia tộc cùng môn phái của mình, để cho người khác tiến vào Vọng Tiên Đài.
Hắc sứ Thần Nhân nói như thế, liền đoạn tuyệt niệm tưởng của bọn hắn.
- Bất quá...
Bạch sứ Thần Nhân cười tủm tỉm nói:
- Trước khi tiến vào Vọng Tiên Đài cũng không khỏi dừng lại tranh đấu, nếu trong đó có người tử vong mà nói, chúng ta cũng không thể làm gì.
Bọn người Hoang Cảnh Thiếu Tôn con mắt sáng ngời, hung dữ nhìn chằm chằm vào bọn người Giang Nam, sát khí tràn ngập.
- Hai vị thượng sứ này, giống như đối với chúng ta rất có thành kiến a.
Giang Nam thầm nói.
Cả triều văn võ bá quan nghe vậy liền mắt trợn trắng, trong nội tâm tức giận bất bình:
- Không có thành kiến mới là lạ! Hai vị thượng sứ phụng mệnh mà đến, muốn ở Trung Thiên tuyển bạt trăm vị xuất sắc chi nhân, mấy người tiểu bối các ngươi hết lần này tới lần khác quấy phá, đem nhân số đào thải đến không đến hai mươi người, rất nhiều cao thủ vô cùng có tiềm lực đều bị xoát đi, để cho hai vị thượng sứ rất không có mặt mũi, đáng đời!
Hắc Bạch nhị sứ cùng mấy vị thần bí khách khác phá vỡ hư không, dắt tay nhau mà đi, đợi đi ra bên ngoài Trung Thiên thế giới, mười tôn Thần Nhân dừng lại.
- Chư vị, các ngươi tìm được Quang Vũ thần đế chuyển thế thân không?
Hắc sứ dò hỏi.
Ứng Long thế giới sứ giả lắc đầu:
- Không có phát hiện dị thường, hơi có dị thường chính là Huyền Thiên giáo chủ kia. Bất quá hắn thực sự không phải là Quang Vũ thần đế chuyển thế, về phần lai lịch hắn, kiếp trước kiếp này, còn cần mấy vị lão tổ dùng đại pháp lực đến dò xét rõ ràng.
Lại có một vị sứ giả trầm giọng nói:
- Huyền Thiên giáo chủ này, tính hoạt bát, không theo lý an bài, một kích bức lui Đế Hoàng thần thể Hạo Thiếu Quân, tiềm lực thật lớn, phải mau chóng khống chế.
- Người này tuổi còn nhỏ, tạm thời không đáng để lo. Hôm nay đáng giá lo lắng duy nhất chính là Quang Vũ thần đế, hắn thọ nguyên sắp hết, chỉ còn lại chưa đủ sáu mươi năm, vì Bất Tử, hắn chắc chắn chuyển thế.
|
Chương 1020: Người chọn lựa đã định. (2) - Chỉ là lần này chúng ta lượt lãm Trung Thiên anh hào, nhân tài tuy nhiều, nhưng lại chưa từng phát hiện tung tích của Quang Vũ thần đế chuyển thế thân, chẳng lẽ nói hắn cũng không chuyển thế ở Trung Thiên thế giới, mà là đã ở Chư Thiên vạn giới khác?
- Có khả năng này, bất quá Vọng Tiên Đài khai mở, Quang Vũ thần đế khẳng định không muốn bỏ qua cơ hội này, tìm tòi Trường Sinh ảo diệu. Nếu như hắn chuyển thế ở Chư Thiên vạn giới, như vậy ở bên trong Vọng Tiên Đài, không thể nói trước có thể làm cho hắn lộ ra mánh khóe.
- Quang Vũ thần đế phải chết, nếu không sẽ vi phạm Thiên Đạo Luân Hồi! Vô luận hắn ở nơi nào, đều phải tìm ra hắn, để cho hắn tuân theo Thiên đạo ý chí!
Mấy tôn sứ lẫn nhau khom người thi lễ, mọi nơi tán đi.
Mà ở trong Trung châu hoàng cung, Giang Nam hướng Hi Hoàng thi lễ nói:
- Bệ hạ, chúng ta cáo từ.
Hi Hoàng mặt không biểu tình nói:
- Giang giáo chủ, không tiễn.
Giang Nam hướng bọn người Thi Hiên Vi nháy mắt, mọi người bay vọt mà ra, đi ra hoàng cung nói:
- Lần này chúng ta làm lớn, ta đoán chừng Hi Hoàng quyền cao chức trọng, không đến mức tìm chúng ta xui xẻo, nhưng những người khác liền khó nói, khó bảo toàn đại thần trong triều cũng sẽ hướng chúng ta ra tay! Chúng ta ly khai Trung châu Hoàng thành, nhất định sẽ lọt vào không ít người vây công, trong đó không thể thiếu bọn người Hoang Cảnh, Tiểu Nguyên Quân, ở bên trong xã tắc đồ, chúng ta người đông thế mạnh, nhưng đến bên ngoài, là bọn hắn người đông thế mạnh rồi.
Bọn người Thiệu Thiên Nhai, Diệu Đế liên tục gật đầu, bọn người Hoang Cảnh cùng Tiểu Nguyên Quân còn dễ nói, nhưng mà Trung Châu thần triều đại thần liền thập phần khủng bố rồi, đều là Thần Ma, vì vãn hồi mặt mũi thần triều, cho Hi Hoàng thái tử ra một hơi, nhất định sẽ đối với mấy người bọn họ thống hạ sát thủ!
- Giáo chủ còn có kế sách?
- Không có.
Giang Nam thành thành thật thật nói:
- Biện pháp duy nhất, là chạy, chạy trốn càng nhanh càng tốt, nếu bị người ngăn lại, liền chỉ có thể dốc sức liều mạng rồi.
Hoa Trấn Nguyên chần chờ thoáng một phát nói:
- Lần này sư tôn ta lại cho hai ta tòa Tinh môn, lưu cho ta chạy trốn dùng đấy...
Mọi người đại hỷ, cười nói:
- Hoa tài chủ quả nhiên là tài đại khí thô, đi ra ngoài liền dẫn hai tòa Tinh môn!
Hoa Trấn Nguyên vội vàng nói:
- Chư vị, không phải ta không bỏ được Tinh môn, mà là sư tôn ta nói không nên kết giao phỉ loại...
- Hoa đạo hữu, ngươi xem chúng ta cái nào như là phỉ loại?
Tam Khuyết đạo nhân vui tươi hớn hở hướng Thiệu Thiên Nhai nói.
Hoa Trấn Nguyên trợn mắt trừng một cái, trong lòng thầm nhũ nói:
- Ta nhìn bọn ngươi như thế nào đều cảm giác được không giống như là người tốt... Bất quá, để cho sư tôn ta đau đầu đi.
Hắn tế lên một tòa Tinh môn, đem Tinh môn kích phát, mọi người một loạt mà vào, biến mất không thấy gì nữa.
Bọn người Hoang Cảnh Thiếu Tôn chen chúc mà đến, còn có hơn mười tôn Thần Ma của thần triều cũng giấu kín ở trong hư không, quan sát động tĩnh, đợi chứng kiến mấy người Giang Nam từ bên trong Tinh môn ly khai, không khỏi mỗi người giận dữ.
Một Thần Ma hiện ra thân hình quát:
- Nhanh điều tra, xem bọn hắn thông qua Tinh môn truyền tống đến nơi nào? Chúng ta một tia ý thức giết đi qua!
- Là Cửu Cực Lãng Uyển!
Một người kiểm tra Tinh môn, cao giọng nói.
Mọi người yên lặng liếc nhau, Cửu Cực Lãng Uyển tuy nói thế lực không bằng Trung Châu thần triều, nhưng mà không phải chuyện đùa, là một quái vật khổng lồ, sát nhập Cửu Cực Lãng Uyển trừ khi tận khởi thần triều chi lực, nếu không bằng bọn hắn căn bản không có khả năng rung chuyển môn phái này mảy may.
- Ở bên trong Vọng Tiên Đài, còn có cơ hội cùng bọn họ giao phong!
Hoang Cảnh Thiếu Tôn nới ra quần cộc da thú, cắn răng nói:
- Đại cốt chùy của ta, nhất định phải tự tay đoạt lại!
Cửu Cực Lãng Uyển, nghe thấy trong Đạo đình, tiếng đàn dằng dặc, hất tất dễ nghe, chỉ thấy trong đình Giang Nam thay một bộ bạch y, ngồi trên chiếu, đàn cổ để ngang trên gối, mười ngón tay nhảy động, cung thương nộp trưng, nhiều tiếng lọt vào tai, tiếng đàn lúc nhẹ nâng mây trắng tà tà, phiêu tới trên đình, Bạch Hạc cá lội, nổi đầy mặt nước.
Lúc tiếng đàn gấp rút, giống như kỵ binh băng hà, nườm nượp chạy chồm, lúc bao la hùng vĩ tựa như trống trận kích động, lôi âm rung trời.
Một lúc lâu, tiếng đàn bình phục, Giang Nam vuốt lên dây cung, bưng lên một chén trà xanh bên cạnh, hướng chủ nhân nơi đây, Cửu Cực Lãng Uyển chủ Chân Uyển Quân nâng chén cười nói:
- Tử Xuyên bêu xấu, lấy trà thay rượu kính Uyển chủ.
Dứt lời đặt ở bên miệng uống một ngụm.
Lúc này, bọn người Thi Hiên Vi, Hoa Trấn Nguyên, Diệu Đế ngồi ở dưới, cầm đầu chính là Cửu Cực Lãng Uyển Chân Uyển Quân, sư tôn của Hoa Trấn Nguyên, Cửu Cực Lãng Uyển chưởng khống giả.
Tuy nói Chân Uyển Quân đã là trung niên phụ nhân, nhưng vẫn như cũ xinh đẹp kinh người, có thể thấy được nàng lúc tuổi còn trẻ là tươi đẹp bực nào.
Chì hoa tẩy đi, hôm nay Chân Uyển Quân ít vài phần anh khí, nhiều hơn rất nhiều ưu nhã, làm cho người ta như cây khô gặp gió xuân.
- Giáo chủ khách khí.
Chân Uyển Quân cũng uống một ngụm trà thơm, cười dài nói:
- Thành tựu Cầm Đạo của Giáo chủ, làm người ta xem thế là đủ rồi. Giáo chủ không cần đa lễ, xưng ta Uyển Quân là được.
- Mặc dù Uyển chủ vĩnh bảo thanh xuân, giống như thiếu nữ, nhưng dù sao cũng là tiền bối của Tử Xuyên, Tử Xuyên làm sao dám thất lễ?
Giang Nam vội vàng nói:
- Huống chi Uyển chủ cũng xưng ta là giáo chủ...
Chân Uyển Quân cười nói:
- Như vậy thiếp thân liền xưng tên chữ của ngươi thôi. Tử Xuyên, ngươi cũng không cần câu nệ.
- Đã như vậy...
Giang Nam dừng một chút, nói:
- Tử Xuyên liền lỗ mãng một lần, ta thấy Uyển Quân ở trên Cầm Đạo cũng có nghiên cứu tâm đắc, không bằng ta và ngươi giao lưu trao đổi?
...
Hoa Trấn Nguyên nói mắng, trong lòng quấn quýt vạn phần:
- Giang giáo chủ cùng sư tôn ta hàn huyên vui vẻ như vậy, sư tôn ta đối với hắn cũng có phần coi trọng, thậm chí ngay cả tên thân mật cũng gọi lên, đây là tiết tấu giáo chủ muốn trở thành nam chủ nhân của Cửu Cực Lãng Uyển ta sao? Vạn nhất có một ngày như vậy, ta phải xưng hắn là giáo chủ, hay là sư bá... Còn có, ta có nên nói cho sư tôn, Giang giáo chủ chính là người đọc sách dạy ta học cái xấu kia hay không...
- Không thể không thừa nhận, Giang khốn kiếp đúng là hiểu biết nhiều, rất có tài hoa.
Thi Hiên Vi nghe được một khúc này, cũng không khỏi không bội phục thành tựu của Giang Nam ở Cầm Đạo, bất quá thấy Giang Nam cùng Cửu Cực Uyển Chủ hàn huyên đầu cơ như vậy, trong nội tâm nàng có chút ăn dấm chua:
- Đánh đàn vẽ tranh, ngâm gió ngợi trăng, xấu xa này thật cũng không ít thiếu niên phong lưu, chính là một bụng ý nghĩ xấu. Nếu Cửu Cực Uyển Chủ không tha ngươi đi, để ngươi ở rể Cửu Cực Lãng Uyển, nhìn ngươi khóc ra sao!
Diệu Đế tiểu hòa thượng, Ngọc Chân Thượng Nhân cùng Tam Khuyết Đạo Nhân không có ở Cửu Cực Lãng Uyển dừng lại bao lâu, liền cáo từ rời đi, đi Cực Nhạc Đại Thế Giới, xem một chút có thể tìm được cơ duyên, trừ đi Thần Thi trên lưng Tam Khuyết Đạo Nhân hay không.
|
Chương 1021: Thiên Đạo cộng minh Cũng không lâu lắm, Giang Nam cùng đám người Thi Hiên Vi cũng cáo từ rời đi, riêng phần mình vì Vọng Tiên Đài làm chuẩn bị, Cửu Cực Uyển Chủ Chân Uyển Quân tự mình đứng dậy đưa tiễn bọn họ, vị mỹ phụ nhân này vẫn như cũ từ biệt, đưa mắt nhìn Giang Nam rời đi, không khỏi cảm khái nói:
- Trấn Nguyên, đây mới là người đọc sách, đây mới là bạn thân nhân sinh, nếu ngươi kết giao nhiều người như vậy, vi sư há có thể lo lắng tương lai ngươi sẽ học cái xấu?
Hoa Trấn Nguyên kinh ngạc, trong lòng vì ánh mắt của sư tôn mà oán thầm không dứt.
- Qua hai tháng nữa, chính là ngày sáu tháng giêng, Vọng Tiên Đài mở ra, Trấn Nguyên, ngươi cần trước thời hạn một tháng chạy tới Huyền Hoàng Đại Thế Giới.
Chân Uyển Quân lẳng lặng nói:
- Còn dư lại thời gian một tháng, ngươi phải vạn toàn chuẩn bị. Vọng Tiên Đài không phải chuyện đùa, có thể sống từ trong đó đi ra, thành tựu tương lai không phải chuyện đùa. Một tháng thời gian này, vi sư sẽ gia tăng độ huấn luyện đối với ngươi, phải tất yếu đem tiềm lực Thần Thể của ngươi toàn bộ phát huy ra, để ngươi đột phá, tiến quân đến Thiên Cung tứ trọng, Thanh Hoa Thiên Cung!
Hoa Trấn Nguyên thất thanh nói:
- Ta hiện tại mới là Trường Sinh Thiên Cung đỉnh, còn chưa viên mãn, thời gian một tháng tiến vào Thanh Hoa Thiên Cung, chỉ sợ có chút quá nhanh đi?
- Thủ đoạn tầm thường tự nhiên không được.
Chân Uyển Quân cười nói:
- Cho nên phải tiến hành địa ngục huấn luyện, so sánh với địa ngục còn muốn tàn khốc trên dưới một trăm lần mới được! Ngươi đi theo ta!
Hoa Trấn Nguyên âm thầm kêu khổ, kiên trì đuổi theo nàng.
Mà ở Xuất Vân thành, Giang Nam cùng Âu Tùy Tĩnh, Thiệu Thiên Nhai cùng Thi Hiên Vi cáo biệt, cười nói:
- Chư vị, hai người chúng ta tháng sau gặp lại. Trong khoảng thời gian này, chư vị còn cần gia tăng cố gắng, nhanh chóng đột phá cảnh giới, mới có thể thắng được ở trong Vọng Tiên Đài.
Mọi người rối rít gật đầu, cáo từ rời đi.
Thi Hiên Vi đi lên hương xa, trên dưới một trăm vị hầu nữ vờn quanh, khống chế hương xa rời đi, cũng không lâu lắm, Thi Hiên Vi đột nhiên trong lòng vừa động, lệnh hầu nữ dừng lại, nhấc lên bức rèm che nhìn lại phía sau, chỉ thấy một đạo Thần hà gào thét bay tới.
Thi Hiên Vi nhẹ nhàng ngoắc, chỉ thấy Đạo Thần hà kia rơi vào trong tay nàng, hóa thành một buội Thánh Quân thần thụ, cành lá bay múa.
- Hỗn đản này. . .
Trong lòng Thi Hiên Vi ngòn ngọt, hướng phương hướng Thánh Quân thần thụ bay tới nhìn lại, chỉ thấy mây trắng dằng dặc, nhưng không thấy thân ảnh người nọ.
- Hắn rốt cuộc vẫn còn lo lắng an nguy của ta, đưa tới Thánh Quân thần thụ. . .
Giang Nam trở lại Đông Cực Đại Hoang Thánh Quân phân đà, nhưng không có bế quan tu luyện vì làm chuẩn bị cho Vọng Tiên Đài, mà là triệu tập toàn bộ đệ tử, tề tụ ở ngọn núi cao nhất.
Giang Nam khoanh chân mà ngồi, hiện ra ba mặt, đỉnh đầu một đạo thần quang xông ra, hóa thành ao sen, từng đóa từng đóa liên hoa trán phóng, tứ tôn hóa thân ngồi ở trong Liên Đài.
Ba khuôn mặt của hắn đồng thời mở miệng, tứ tôn hóa thân đồng thời bắt đầu bài giảng, giảng thuật đạo pháp Thần Thông ảo diệu, giảng giải kinh văn áo nghĩa, từ mỏng vào sâu, ngôn ngữ tinh diệu, để cho đám người Lan tỷ, Tử Huyên cùng với mấy nữ hài khác nghe như si như say, mỗi người cũng có thể từ đó nghe được rất nhiều ảo diệu cùng giải thích.
Thậm chí, các nàng ở trong lúc ngắn ngủn này, liền lĩnh ngộ ra một loại đại thần thông uy lực cực mạnh, chẳng qua là Thần Thông này mới vừa lĩnh ngộ đi ra ngoài, cũng đã bỏ qua rất nhiều lời giảng, làm cho các nàng than tiếc không dứt.
Đợi Giang Nam truyền pháp đến ngày thứ hai, ba mặt cùng tứ đại hóa thân của hắn phát ra thanh âm đã không phải là tiếng nói, mà là Đạo âm, Đạo âm ở bên trong quần sơn chấn động nổ vang, chấn đắc thân thể, pháp lực, thần thức, thần hồn của đám người Lan tỷ, Tử Huyên không ngừng chấn động, rèn luyện, bỏ tạp còn tinh, mỗi người cũng tương đương với không ngừng nhận được tẩy lễ!
Thậm chí, các nàng hiện ra nguyên hình, tất cả là thân thể viễn cổ cự thú lớn như núi, cánh chim đầy trời, cúi đầu lắng nghe loại Đạo âm này, chủ động tiếp nhận Đạo âm tẩy lễ!
Giang Nam phát ra đạo âm, không chỉ có thể làm cho các nàng nhận được rèn luyện, hơn nữa truyền thụ Đạo Pháp Thần thông, mở ra càng nhiều linh trí.
Chiến Minh cự thú cùng ba tiểu tử cũng bò lổm ngổm ở trước ngọn núi cao nhất, tinh tế lắng nghe, cũng nhận được vô cùng chỗ tốt. Mà Thần Thứu Yêu Vương cũng biến hóa ra chân thân, chồm hỗm ở đỉnh núi một tòa thánh sơn.
Oanh, oanh…
Bên trong cơ thể của bọn họ huyết mạch nổ vang, lực lượng trong huyết mạch bị đạo âm của Giang Nam không ngừng kích phát ra, để cho pháp lực thực lực của bọn hắn đang không ngừng tăng lên.
Đợi đến ngày thứ năm, quanh thân Giang Nam biến phóng thần quang, thần quang chiếu rọi, thấm nhuần hư không, thậm chí ngay cả lục phủ ngũ tạng bên trong cơ thể của bọn họ, bao gồm hạt thật nhỏ trong huyết mạch cũng chiếu rọi rõ ràng rành mạch, thần quang cải tạo nhục thể của bọn hắn, cô đọng pháp lựcm thần thức, thần hồn của bọn hắn.
Thần quang chấn động, đem linh khí chu vi mười vạn dặm dẫn dắt mà đến, hóa thành từng đóa từng đóa Thần hoa bồng bềnh đung đưa, từ trên trời giáng xuống, nhiều loại hoa rơi xuống, rơi trên thân người của mọi người liền thẩm thấu đi vào.
Đông…
Giang Nam đột nhiên kết xuất Nguyên Thai Ấn, một ấn chấn động hư không, khí huyết của mọi người tăng vọt, công pháp riêng phần mình không tự chủ được gia tốc vận chuyển, Thần hoa nhập vào cơ thể liền hóa thành pháp lực.
Đến thứ mười ngày, tứ đại hóa thân đã không hề truyền pháp nữa, mà là bắt đầu độ kiếp, Sâm La Đại Đế hóa thân độ chính là Câu Trần Thiên Cung Thiên Đạo đại kiếp, mà Ma La Ma Thần hóa thân, Xích Viêm Ma Thần hóa thân độ là Tử Vi Thiên Cung thiên kiếp, chỉ có Thái Dương Thần hóa thân tu luyện chính là yêu pháp, không độ kiếp, nhưng mà đột phá đến Tử Vi Thiên Cung cảnh giới.
Trận đại kiếp này, Giang Nam tùy ý hóa thân của mình xuất thủ, các loại Thần Thông ở trong tay tam đại hóa thân thay đổi liên tục, tùy ý chút ít đệ tử tham quan hoc tập, có hắn ở phía trước truyền pháp, hơn nữa tam đại hóa thân diễn luyện, trợ giúp bọn họ hiểu được càng sâu.
Đến ngày thứ hai mươi, Giang Nam không hề truyền pháp nữa, nhưng trong thiên địa có Đạo âm nổ vang, đây không phải là đạo âm bình thường, mà là Thiên Đạo chi âm, to lớn, thần bí, có thể lĩnh ý, có thể lĩnh ngộ, nhưng lại nói không ra lời, có thể nói huyền diệu khó giải thích, ảo diệu vô cùng.
Thiên Đạo Đạo âm, bao hàm toàn diện, có vũ trụ vận hành ảo diệu, có Đại Thiên Thế Giới thay đổi liên tục, có vạn vật sinh linh sinh diệt tạo hóa, ý cảnh trong đó làm cho người ta trầm mê, phảng phất mỗi lĩnh ngộ đến một tia, cũng đủ để xưng hùng xưng bá trên thế gian.
Trên bầu trời thần quang diễn biến, biến hóa thành từng loại từng loại Thiên Đạo chí bảo, cùng Thiên Đạo chi kiếp của Sâm La Đại Đế hóa thân hiển hóa chín đại Thiên Đạo chí bảo hư ảnh tương ứng, để cho đám người Thần Thứu Yêu Vương, Lan tỷ như si như say.
|