Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 1117: Tạo hóa sống lại. (2) Đây cũng không phải là Bát Cảnh Vân Tiêu Điện thật trở nên vô cùng rộng lớn, mà là hai thần nhân quá mạnh mẻ, nhục thể của hắn ngưng tụ một tiểu thế giới giống như tinh vực, để cho bọn họ thoạt nhìn to đến không thể tưởng tượng nổi!
Trong đó một pho tượng thần nhân giống như muôn đời Đế Hoàng, uy nghiêm thâm trầm, mà tên còn lại thì hơi thở Phiêu Miểu, trong Thần Quang vạn vật nảy sinh, tuyệt không thể tả.
Thần Quang ở trong điện nhẹ nhàng rung chuyển, Thần nhân bộ dáng Đế Hoàng kia nói:
- Tạo Hóa đạo hữu, lần này phá hư Sâm La hai mươi sáu tế đàn, cũng là một công lớn.
Một vị thần nhân khác vuốt cằm nói:
- Tiểu Quang Minh Giới có 49 Thần Chủ tế đàn, phá hư hai mươi sáu, còn có hai mươi ba, cũng là một tai họa. Bất quá nguy hại không lớn, có thể trước thời hạn phòng bị.
Đám người Hắc Bạch nhị sứ, Hạo Thiếu Quân nghe được buồn bực dị thường, bọn họ tổng cộng phá hư hai mươi tế đàn, làm sao đến trong miệng hai Bổ Thiên thần nhân này, lại trở thành hai mươi sáu.
- Tạo Hóa đạo hữu, ngươi trông coi tạo hóa, đem những người vì chư thiên vạn giới ta chết đi kia sống lại thôi.
Đế Hoàng kia hiển nhiên chính là đứng đầu Đạo Vương Đại Thế Giới nói.
Một thần nhân khác chính là Tạo Hóa Lão Tổ, gật đầu nói:
- Bệ hạ phân phó, sao dám không từ? Hoàn hảo ở trước khi bọn hắn đi Tiểu Quang Minh Giới, nhiếp một luồng tinh khí của bọn hắn, hôm nay chỉ cần kéo thần hồn thần tính tử vong của bọn họ tới, liền có thể cải tạo chân thân cho bọn họ.
Trong hư không, một tòa Tạo Hóa Thần Lâu lộ ra một góc khổng lồ, chỉ thấy sáng mờ dày đặc, thiên uy tràn ngập. Thiên Âm trận trận, Thần lâu kia mở ra, từng tu sĩ từ đó đi ra, rõ ràng là những cao thủ trẻ tuổi chết ở Tiểu Quang Minh Giới kia!
Những người này đi ra Tạo Hóa Thần Lâu, vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, không biết vì sao.
Có người thất thanh nói:
- Cái kia là Ngỗi Giới Đạo Nhân!
- Còn có Lâu Huân Đạo Nhân!
- Bọn họ cũng sống lại?
- Tạo Hóa Lão Tổ thúc dục Tạo Hóa Thần Lâu, lấy Thiên Đạo tạo hóa vì bọn họ cải tạo thân thể cùng pháp lực thần thức, quả thực cùng bọn họ từ trước giống nhau như đúc, không có nửa điểm khác nhau! Đây chính là Thiên Đạo Thần Thông sao?
Trong lòng mấy người Hạo Thiếu Quân, Hoang Cảnh Thiếu Tôn, Liên Nguyệt Thánh Nữ rung động, hoảng sợ, hơn mười người Lâu Huân Đạo Nhân, Ngỗi Giới Đạo Nhân là chết ở Tiểu Quang Minh Giới, hài cốt không còn, bị những Ma Thần tàn bạo kia ăn hết, không nghĩ tới Tạo Hóa Lão Tổ lại có thể lấy Tạo Hóa Thần Lâu đưa bọn họ từ trong tử vong kéo trở về, cải tạo thân thể, tái diễn pháp lực Thần Thông!
Đám người Lâu Huân Đạo Nhân rất nhanh biết rõ tình huống, vội vàng hướng hai thần nhân phủ thân hạ bái, hai thần nhân kia nhẹ nhàng gật đầu, mọi người riêng phần mình lui ra, đứng ở một bên.
Đột nhiên Hoa Trấn Nguyên ở trong đám người đánh giá, sưu tầm một phen, nghi ngờ nói:
- Xin hỏi lão tổ, vì sao không có cứu sống Giang Nam Giang giáo chủ?
Tạo Hóa Lão Tổ thấy buồn cười nói:
- Hắn vừa chưa chết. Vì sao phải sống lại hắn?
Mọi người ngạc nhiên, nghị luận rối rít:
- Họ Giang còn chưa có chết? Không có thiên lý rồi!
- Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm, Giang giáo chủ này xem ra nhất định là đại họa, lại còn sống đến hiện tại!
- Kỳ quái, nếu hắn còn sống, tại sao không có nhìn thấy hắn cùng chúng ta hội hợp? Chẳng lẽ nói hắn là đi sau chúng ta, còn ở lại Tiểu Quang Minh Giới? Lá gan của hắn, không khỏi có chút quá lớn đi?
- Mới vừa rồi hai vị lão tổ nói, chúng ta phá hư hai mươi sáu tế đàn, chẳng lẻ sáu tòa kia là Giang giáo chủ gây nên? Cừ thật, một hơi phá hư sáu tòa tế đàn, thằng này thật biến thái?
...
Bọn họ phá hư tế đàn người nào không phải là phục vụ quên mình đi liều mạng, dùng pháp bảo đi đổi, thật vất vả mới phá hư một tòa, Hạo Thiếu Quân thực lực mạnh nhất, cũng bất quá phá hư hai tòa, mà Giang Nam lại một hơi phá hư sáu tòa tế đàn, không thể không làm cho lòng người kinh sợ.
Đạo Vương đột nhiên mở miệng nói:
- Sau khi các ngươi đi, Giang tiểu hữu còn ở lại Tiểu Quang Minh Giới, phá hư sáu tòa tế đàn, vừa rồi hắn bị địa ngục đại quân gây khó khăn, hôm nay đã thoát khốn. Ta đã lệnh Vân Cẩm đi đón hắn, qua không lâu nữa sẽ đến.
Thái Hoàng Lão Tổ nghe vậy, ánh mắt chớp động xuống, mỉm cười, mà mấy người Hoa Trấn Nguyên cùng Giang Nam giao tình không tệ thì trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.
Hắc Bạch nhị sứ liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nói:
- Hai vị lão tổ, còn có sáu mươi mốt vị đạo hữu bị vây ở Tiểu Quang Minh Giới, khẩn cầu hai vị lão tổ xuất thủ, giải cứu bọn họ.
- Bọn họ chưa chết, ta cũng vậy cứu không được bọn họ, vì bọn họ cải tạo chân thân.
Tạo Hóa Lão Tổ lắc đầu nói:
- Vị Đế sứ chủ trì Tiểu Quang Minh Giới kia rất là khôn khéo, nên biết tạo hóa chi hay, cho nên vẫn chưa giết bọn họ. Đoán chừng vị Đế sứ kia muốn mượn máu huyết của bọn họ, tới đúc lại hai mươi tế đàn. Chuyện giải cứu bọn họ, Đạo Vương sớm có kế hoạch, các ngươi đã ra lực, chuyện còn dư lại liền không cần các ngươi xuất thủ.
Hắc Bạch nhị sứ khom người đồng ý.
Đột nhiên, Đạo Vương chỉ một ngón tay, một đạo cầu vồng từ trong Bát Cảnh Vân Tiêu Điện vượt ra, sau một lúc lâu, Vân Cẩm Thiên Thần cùng Giang Nam hai người nhảy qua cầu mà đến, đi tới trong điện.
- Hai vị lão tổ, Giang giáo chủ đã đến.
Vân Cẩm Thiên Thần hướng hai vị lão tổ khom người thi lễ, lui ở một bên.
Giang Nam hướng hai vị Bổ Thiên thần nhân làm lễ ra mắt, ánh mắt từ trên thân mọi người trong điện quét qua, đợi thấy đám người Ngỗi Giới, trong lòng không khỏi cả kinh, thầm nghĩ:
- Tạo Hóa Thần Lâu tạo hóa lực?
Hắn rất nhanh đem tiền căn hậu quả nghĩ rõ ràng, những người này có thể sống lại, chỉ sợ là công hiệu của Tạo Hóa Thần Lâu, thầm nghĩ:
- Tòa Thần lâu này, quả nhiên có thần diệu thay đổi thiên địa tạo hóa!
Đợi thấy thiếu niên lông mi trắng kia, đột nhiên trong Bát Cảnh Vân Tiêu Điện tràn ra sát khí ngập trời, trong lúc nhất thời trong điện bấp bênh, tiếng sấm rung chuyển, lôi âm ùng ùng chấn vang, trầm muộn kinh người.
- Thái Hoàng!
Giang Nam sát khí ngất trời, cắn răng nói.
- Giang đạo hữu.
Thái Hoàng Lão Tổ phong khinh vân đạm cười nói.
Đám người Vân Cẩm Thiên Thần, Hắc Bạch nhị sứ nhìn thấy Giang Nam lại dám can đảm ở trước mặt hai Bổ Thiên thần nhân đem sát khí giận phóng, trong lòng không khỏi cả kinh, Bổ Thiên thần nhân là lai lịch gì? Ở trước mặt bọn họ càn rỡ, nếu như bọn họ giận dữ, chỉ sợ ai cũng cứu không được Giang Nam!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Giang Nam thu sát khí vào, khôi phục lại bình tĩnh, khom người nói:
- Tử Xuyên nhìn thấy cừu nhân, có chút lửa giận công tâm, lỗ mãng rồi, mong hai vị lão tổ chớ trách.
- Chỉ là chuyện nhỏ, không cần chú ý.
Tạo Hóa Lão Tổ ha hả cười nói:
- Giang tiểu hữu một mình vào địch doanh, như vào chỗ không người, phá hư sáu tòa tế đàn, đối với chư thiên vạn giới ta có công. Nếu người đã đến đông đủ, bệ hạ nên bàn công luận thưởng đi.
|
Chương 1118: Bí mật ở dưới Ngọc bàn. (1) Đạo Vương gật đầu, từng đạo Thần hà bay ra, rơi ở trước mặt mọi người, trong mỗi một Đạo Thần hà là ức cân linh thạch, chỉ bất quá bị pháp lực của Đạo Vương trói buộc, đựng vào trong một cái túi nho nhỏ.
Tu sĩ nhận được ban thưởng là cường giả phá hư tế đàn, làm những người khác hâm mộ không dứt.
Bất quá những người khác cũng không có bao nhiêu oán hận, dù sao bọn họ tài nghệ không bằng người, hơn nữa lần này kinh nghiệm khổ chiến, mặc dù bọn họ táng thân ở trong tay địa ngục Thần Ma, nhưng bị Tạo Hóa Lão Tổ sống lại, bọn họ cũng không có cái tổn thất gì, hơn nữa kinh nghiệm trận ác chiến này, để cho bọn họ vô luận là tu vi hay là tâm cảnh, đều có một đoạn biên độ tăng lên không nhỏ, đối với tương lai bọn họ bổ ích thật lớn.
Giang Nam nhận được sáu túi, trong lòng phấn khởi:
- Hôm nay linh thạch Linh Dịch cùng lực lượng Tinh Quang chung đồng tiến, lại có thể để cho tu vi của ta xuất hiện một kỳ bay vọt.
Mới vừa rồi hắn kiềm chế xuống sát khí, vẫn không có nhìn thẳng Thái Hoàng, nhưng sát ý trong lòng không không giảm chút nào.
- Phá hư một tòa tinh cầu tế đàn, có thể lựa chọn nghiên cứu một Thiên Đạo chí bảo, tu hành một môn Thiên Đạo Thần Thông.
Đạo Vương mở miệng nói:
- Chư vị tổng cộng phá hư hai mươi sáu tế đàn, có mười tám người trúng cử, có thể nghiên cứu chí bảo một tháng. Bất quá Đạo Vương Đại Thế Giới Đạo Kim Ngọc Bàn ta, là loại khó nghiên cứu nhất trong chín đại Thiên Đạo chí bảo, rất khó có điều lĩnh ngộ.
Hắn nhẹ nhàng phất tay, một mảnh hư ảnh xuất hiện, rõ ràng là Đạo Kim Ngọc Bàn hư ảnh nói:
- Chư vị trước tiên có thể tham quan học tập ngọc bàn hư ảnh này, nếu không có lĩnh ngộ, tốt nhất là đi thế giới khác, tránh cho làm trễ nãi tiền trình của mình. Đến nơi đó, tự nhiên có người tiếp dẫn.
Mọi người rối rít hướng mặt Đạo Kim Ngọc Bàn này nhìn lại, ánh mắt của Giang Nam cũng rơi vào trên hư ảnh, tinh tế nghiên cứu, sau một lúc lâu, trong lòng hắn chỉ cảm thấy hoảng sợ.
Mặt Đạo Kim Ngọc Bàn này cùng hắn ở trong Thiên Đạo đại kiếp chứng kiến ngọc bàn hư ảnh bất đồng, càng thêm phức tạp, thể hệ càng thêm to lớn, quả thực là bao hàm toàn diện, tích chứa vô cùng ảo diệu!
Ở trong mặt ngọc bàn hư ảnh này, Đại Đạo câu liên, Thiên Đạo vận chuyển, sinh sôi không ngừng, vạn vật hiển hóa, thiên địa vận hành, hay càng thêm hay, huyền diệu khó giải thích, như có Thiên Địa Khai Ích, lại có Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang Đại Thiên Thế Giới tạo hóa Vô Cực thần diệu chí lý.
Nhưng mà, trong ngọc bàn hư ảnh tích chứa Đạo cùng Lý cực kỳ tối tăm khó hiểu, mặc dù Giang Nam đã từng tiếp xúc qua Đạo Kim Ngọc Bàn hư ảnh, lúc nghiên cứu mặt ngọc bàn hư ảnh này cũng là cực kỳ cố hết sức, cảm giác hao tổn tinh thần rất lớn!
Ngắn ngủn chốc lát thời gian, hắn liền cảm giác được tinh thần của mình có chút héo úa, cũng là lúc hắn toàn lực thôi diễn ảo diệu tích chứa trong ngọc bàn hư ảnh, đại não điên cuồng vận chuyển, thôi diễn từng loại từng loại Đại Đạo Thiên Đạo biến hóa, đưa đến Tinh Khí Thần của hắn nhanh chóng tiêu hao!
Phốc...
Đột nhiên có người hộc máu, vội vàng nhắm mắt, không dám nhìn ngọc bàn hư ảnh này nữa.
Tiếp theo lại có mấy người bại trận, khí huyết sôi trào, Tinh Khí Thần cũng chợt giảm xuống, cơ hồ khống chế không được khí huyết, suýt nữa để cho thân thể nổ tung!
Sau một lúc lâu, liền có hơn mười người thối lui khỏi, đi những Đại Thế Giới khác, lại sau một lúc lâu, đám người Hoang Cảnh Thiếu Tôn, Vi Tuyết Chủ, Hi Hoàng Thái Tử cũng riêng phần mình thối lui khỏi, sắc mặt tái nhợt, hướng Đạo Vương cùng Tạo Hóa Lão Tổ chào từ biệt.
Cho dù là bọn họ những kỳ tài ngút trời này, cũng phát giác Đạo Kim Ngọc Bàn vượt ra khỏi cực hạn bọn họ thừa nhận, tiếp tục tham quan hoc tập đi xuống, tất nhiên tinh thần bị hao tổn, tu vi căn bản sẽ không có bổ ích, thậm chí còn rút lui, bỏ mạng!
Một lúc lâu, Liên Nguyệt Thánh Nữ yên lặng đứng dậy, hướng Đạo Vương cùng Tạo Hóa Lão Tổ khom người thi lễ, bồng bềnh mà đi.
Từng cái từng cái trẻ tuổi cường giả rời đi, lưu lại chỉ có Mục Sơn, Tử Ngọc, Hạo Thiếu Quân cùng Giang Nam bốn người.
Đột nhiên Mục Sơn thở dài, cũng đứng dậy, yên lặng đi ra Bát Cảnh Vân Tiêu Điện, buông tha cho cơ hội tham quan học tập Đạo Kim Ngọc Bàn.
Hạo Thiếu Quân muộn hanh nhất thanh, đứng dậy, cũng không quay đầu lại sải bước rời đi.
- Giang giáo chủ có thể chống đở đến hiện tại, có thể thấy được rất cao.
Tử Ngọc Đạo Nhân nhìn Giang Nam một cái thật sâu, xoay người rời đi, hắn đối với Đạo Kim Ngọc Bàn cũng không xa lạ gì, bởi vì bản thân hắn chính là Đạo Vương đệ tử, sở dĩ lưu đến hiện tại chủ yếu là vì xem một chút rốt cuộc có người có thể lưu lại hay không.
Bất quá cho dù là hắn, số lần nhìn thấy Đạo Kim Ngọc Bàn cũng không nhiều.
Hắn còn nhớ rõ, lúc đó là Đạo Vương lựa chọn truyền nhân của mình, có tất cả ba nghìn vị tuổi trẻ tuấn kiệt của Đạo Vương Đại Thế Giới thông qua chọn lựa, có thể chính mắt tham quan học tập Đạo Kim Ngọc Bàn.
Lần đầu tiên hắn gặp gỡ ngọc bàn, tại chỗ hộc máu hôn mê, ngay cả một tức thời gian cũng không có kiên trì, những người khác lại càng không chịu nổi, có thật nhiều người tại chỗ hồn phi phách tán, tính cả hắn chỉ có mười người còn sống.
Ngọc Bàn in dấu thật sâu ở trong đầu Tử Ngọc Đạo Nhân, để cho hắn có thể ở trong năm tháng hơn mười năm sau thôi diễn ảo diệu.
Mười năm sau, Đạo Vương lần nữa triệu kiến, hắn cùng với chín người khác lần thứ hai nhìn thấy ngọc bàn, lần này hắn kiên trì một canh giờ, lúc này mới lâm vào trong hôn mê, nhưng đối với Đạo Kim Ngọc Bàn hiểu rõ càng sâu.
Mà chín người cùng hắn đi tới, lại chỉ sống sót hai người.
Đến lần thứ ba, hắn kiên trì hơn một ngày lúc này mới hộc máu trở lui, rốt cục học xong Đạo Kim Ngọc Bàn đại thần thông, mà hai người khác thì không còn có tỉnh lại.
Từ sau lần đó, hắn chính là Đạo Vương chân chính truyền nhân, đi theo Đạo Vương tu hành.
Cho dù là hiện tại, Tử Ngọc Đạo Nhân chính là loại nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu trong trẻ tuổi, cũng không dám nói mình có thể ở trước Đạo Kim Ngọc Bàn kiên trì một tháng.
Hắn lựa chọn rời đi, đi nghiên cứu những Thiên Đạo chí bảo khác, là bởi vì mình dù sao cũng là Đạo Vương truyền nhân, sau này còn có cơ hội nghiên cứu ngọc bàn.
Qua một lúc lâu, Giang Nam cũng cảm giác được tinh thần của mình không chịu nổi, nếu tiếp tục nữa, chỉ sợ sẽ làm cho Tinh Khí Thần của mình bị thương, vội vàng mở mắt, lại thấy lúc này bên trong Bát Cảnh Vân Tiêu Điện rỗng tuếch, chỉ có hắn một người còn lưu trong điện, thậm chí ngay cả Thái Hoàng cũng không ở chỗ này, Tạo Hóa Lão Tổ cùng Đạo Vương cũng chẳng biết lúc nào rời đi.
- Không hổ là Bổ Thiên thần nhân mạnh nhất, đạo tắc của hắn biến thành Đạo Kim Ngọc Bàn, liền để cho ta diễn hóa ảo diệu cũng cảm giác được vạn phần cố hết sức!
Giang Nam có chút do dự, Đạo Kim Ngọc Bàn chân chính so sánh với hư ảnh trước mắt này còn muốn phức tạp cùng thần diệu trăm ngàn lần, thôi diễn hư ảnh đã cố hết sức như thế, nếu nhìn thấy ngọc bàn chân chính, kia sẽ như thế nào?
|
Chương 1119: Bí mật ở dưới Ngọc bàn. (2) Bất quá để cho hắn buông tha cho, hắn nhưng có chút không cam lòng.
Người khác không biết Đạo Vương cường đại, nhưng hắn lòng dạ biết rõ, hắn mỗi lần tăng lên cảnh giới liền cần đối mặt chín đại Thiên Đạo chí bảo hư ảnh oanh giết, biết rõ uy lực ngọc bàn vượt xa Thiên Đạo chí bảo khác, thậm chí chỉ một mặt ngọc bàn này liền đủ để cùng với tám đại chí bảo khác chống lại, không rơi vào thế hạ phong!
Nếu rời đi nơi đây, kia liền không có cơ hội tự mình tham quan học tập nghiên cứu Đạo Kim Ngọc Bàn!
- Giang tiểu hữu, ngươi có thể kiên trì đến hiện tại, có thể thấy được cùng ta có duyên.
Một thanh âm vang lên, chỉ thấy một đạo kim kiều không biết từ chỗ nào bay đến, rơi vào dưới chân của hắn:
- Nếu tiểu hữu có tâm, liền mời đi lên cầu này.
Giang Nam lẳng lặng suy tư chốc lát, thẳng đi lên kim kiều, chỉ thấy kim kiều dần dần rút ngắn, cũng không lâu lắm, hắn liền tới một mảnh không gian tử khí mịt mờ.
Đạo Kim Ngọc Bàn huyền phù ở trên không, thiên uy tràn ngập, Thiên Âm nổ vang, nói tẫn thế gian hết thảy thanh âm, hết thảy sắc, hết thảy hình dạng!
Liên hoa nhiều đóa, không ngừng trán phóng, Long Phượng ngao du, Âm Dương tương sinh, một đạo kính quang chiếu sáng, Thiên Đạo hoa văn của chư thiên vạn giới từ trong kính quang hạ xuống, như trụ đánh vào trong tử khí mịt mờ phía dưới.
Đạo!
Thiên Đạo to lớn, uy lực vô cùng, cho dù là Giang Nam cách ngọc bàn rất xa, cũng có thể rõ ràng cảm giác được một loại hơi thở thống ngự chư thiên vạn giới, làm người ta run rẩy, thần phục!
Nếu không phải là Tiên Nhân, liền không cách nào ra khỏi Thiên Đạo trói buộc, ở trong giới hạn Thiên Đạo thống ngự, bị Thiên Đạo quản thúc!
Giang Nam cũng không có ra khỏi Thiên Đạo, như cũ là một sinh mệnh nho nhỏ trong Thiên Đạo, ở trước mặt Thiên Đạo, hắn có thể thật sâu cảm giác được mình nhỏ bé cùng vô lực!
Trong tử khí mịt mờ kia, phảng phất có yêu ma quỷ quái gì kinh khủng sôi trào, đang nộ hống, đối kháng Đạo Kim Ngọc Bàn, thanh thế kinh người chí cực!
Oanh...
Trong Hỗn Độn Hồng Mông, đột nhiên một cổ khí tức bá đạo tuyệt luân bộc phát, nát bấy thiên địa, Giang Nam thấy thành tấm thành tấm hư không trực tiếp mai một, hoàn toàn biến mất, hư không cũng bị hóa thành Hỗn Độn Hồng Mông, kinh khủng vô cùng, tựa hồ muốn trực tiếp đánh cả Đạo Vương Đại Thế Giới thành Hỗn Độn hư vô!
Mà Đạo Kim Ngọc Bàn chấn động, Long Phượng bay múa, đem hỗn loạn Hồng Mông bình định, đem Hồng Mông Tử Khí đánh nát luyện hóa, tu bổ hư không, kính quang thấm nhuần, giống như một đạo kim trụ trấn áp "Quái vật" trong Hỗn Độn Hồng Mông kia, duy trì một loại thăng bằng kỳ diệu.
- Đạo Kim Ngọc Bàn rốt cuộc đang cùng thứ gì tranh nhau?
Trong lòng Giang Nam vạn phần khiếp sợ, hướng Hỗn Độn Hồng Mông kia trông đi, chỉ thấy Hỗn Độn dày đặc, mờ mờ mịt mịt, lấy nhãn lực của hắn căn bản không cách nào thấy bất kỳ vật gì.
- Không đúng, hình như là Đạo Kim Ngọc Bàn trấn áp thứ gì, mà kiện đồ vật kia đang cố gắng đột phá Đạo Kim Ngọc Bàn trấn áp!
Hắn nhìn chỉ chốc lát, vật trong Hỗn Độn Hồng Mông kia chỉ sợ không thua Đạo Kim Ngọc Bàn, nếu không không thể vẫn cùng Đạo Kim Ngọc Bàn tranh nhau. Hơn nữa Đạo Kim Ngọc Bàn hẳn là đã trấn áp loại đồ này không biết thời gian bao lâu, đến bây giờ còn đang không ngừng giằng co!
Phải biết rằng, Đạo Kim Ngọc Bàn chính là cường đại nhất trong chín đại Thiên Đạo chí bảo, uy lực mặt ngọc bàn này to đến không thể tưởng tượng nổi, chỉ sợ là pháp bảo cường đại nhất thế gian, sau lưng lại có Đạo Vương là Thiên Đạo thần nhân, đồ có thể cùng Đạo Kim Ngọc Bàn tranh nhau, chỉ sợ cũng không phải chuyện đùa!
- Mỗi một Bổ Thiên thần nhân, chỉ sợ cũng có một chút bí mật. Bí mật của Huyền Hoàng Lão Tổ chính là Vọng Tiên Đài, mà bí mật của Đạo Vương, sợ rằng là ở trong Hỗn Độn Hồng Mông này.
Trong lòng Giang Nam có một loại cảm giác theo dõi Bổ Thiên thần nhân, thầm nghĩ:
- Không biết đám thần nhân khác sẽ có chút bí mật không thể cho ai biết gì? Thật muốn để cho bọn họ đem hết thảy bí mật phun ra...
Hắn ở chỗ này ngồi xếp bằng, lẳng lặng thôi diễn Thiên Đạo ảo diệu tích chứa trong Đạo Kim Ngọc Bàn, đây mới thực là Đạo Kim Ngọc Bàn, chỉ cần lĩnh ngộ ra một phần giải thích, là có thể như Tử Ngọc Đạo Nhân bắt chước chế ra Đạo Kim Ngọc Bàn.
Lĩnh ngộ được càng cao càng nhiều, uy lực cùng thần diệu của Đạo Kim Ngọc Bàn liền càng mạnh!
Bất quá đây cũng không phải là thu hoạch lớn nhất, thu hoạch lớn nhất là đối với Thiên Đạo cảm ngộ hóa thành kiến thức cùng nội tình, đây mới là quý giá nhất!
Hai tròng mắt Giang Nam đêm ngày đen tối, tròng mắt xuất hiện cảnh tượng kinh khủng, Hỗn Độn Hồng Mông, Thiên Địa Khai Ích, Thiên Đạo diễn sinh, Ma Ngục Huyền Thai Kinh điên cuồng thôi diễn Thiên Đạo ảo diệu tích chứa trong Đạo Kim Ngọc Bàn, vô số đạo văn huyền bí hiện ra ở trong hai tròng mắt của hắn, để cho trong song đồng của hắn diễn biến thiên địa càng thêm hoàn bị.
Qua một lúc lâu, hắn rốt cục cảm giác được Tinh Khí Thần của mình hao tổn khổng lồ, tiếp tục thôi diễn sẽ suy giảm tới bản thể, lúc này nhắm hai mắt lại, không hề đi xem ngọc bàn nữa, mà là dần dần khôi phục.
Đợi khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, hắn tiếp tục nghiên cứu, như si như say, cho đến mình không cách nào kiên trì mới thôi.
Như thế liên tục, rốt cục một tháng thời gian trôi qua, mà hắn chỉ bất quá đem Thiên Đạo tích chứa trong Đạo Kim Ngọc Bàn thôi diễn ra một phần nhỏ nhất.
Bá...
Một đạo cầu vồng hiện ra ở dưới chân của hắn, hẳn là thời gian đã đến.
- Đạo Vương, ta muốn đem sáu lần cơ hội dùng để tham quan học tập Đạo Kim Ngọc Bàn, chẳng biết có được hay không?
Giang Nam đột nhiên lên tiếng hỏi.
Đạo cầu vồng kia tản đi, cũng không có thanh âm truyền đến.
Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, tiếp tục khoanh chân mà ngồi, thôi diễn ảo diệu của Đạo Kim Ngọc Bàn.
Dùng năm lần cơ hội tham quan học tập những Thiên Đạo chí bảo khác đổi lấy năm tháng tham quan học tập Đạo Kim Ngọc Bàn, ở rất nhiều người xem ra chỉ sợ có chút cái được không bù đắp đủ cái mất, dù sao lý giải nhiều những Thiên Đạo chí bảo khác, đối với nhãn giới cùng nội tình tích lũy lớn hơn nữa.
Nhưng ở Giang Nam xem ra, tham quan học tập Đạo Kim Ngọc Bàn thu hoạch lớn nhất!
Bởi vì Đạo Kim Ngọc Bàn tích chứa Thiên Đạo càng thêm hoàn mỹ, càng thêm phức tạp, là đứng đầu chín đại Thiên Đạo chí bảo, đi tham quan hoc tập những Thiên Đạo chí bảo khác, cố nhiên có thể kiến thức càng rộng, nhưng khó có thể tinh thâm.
Mà tốn hao sáu tháng thời gian nghiên cứu Đạo Kim Ngọc Bàn, có thể để cho hắn đạt được tích lũy cao hơn, loại tích lũy này, đối với mở ra Thiên Đạo, diễn biến thế giới có tác dụng trọng yếu. Thậm chí có thể phản ứng đến trong Vô Úy Ấn của hắn!
Khai thiên trong Vô Úy Ấn, phá vỡ Hồng Mông mở thiên địa, trong ấn này tích chứa giải thích của hắn đối với Thiên Đạo, tràn ngập ở trong nháy mắt Hồng Mông mở ra.
Chẳng qua là loại giải thích này thật sự nông cạn, so sánh với Thiên Đạo chân chính mà nói có chút bé nhỏ không đáng kể.
|
Chương 1120: Phụng Thiên Thừa Vận. (1) Ấn pháp như người, một ấn này chỉ có lớn dàn giáo, hắn đã luyện thành xương cốt, thiếu huyết thịt bổ túc, mà huyết nhục chính là Thiên Đạo sau khi Thiên Địa Khai Ích, có Thiên Đạo diễn biến, trong thiên địa mới tràn đầy sinh cơ bừng bừng, đạo diệu vô cùng!
Bởi vì chỉ có bộ xương mà không có huyết thịt, Đế Hoàng Thần Thể Hạo Thiếu Quân mới có thể mô phỏng ấn pháp này của hắn, đem Khai Thiên Ấn khiến cho chỉ tốt ở bề ngoài.
Mà tham quan học tập Đạo Kim Ngọc Bàn, nhận được Thiên Đạo giải thích vô cùng phức tạp tinh diệu, Hạo Thiếu Quân muốn mô phỏng Khai Thiên Ấn của hắn liền không có khả năng. Cho dù có thể mô phỏng đi ra ngoài, cũng không cách nào đem tinh diệu của môn ấn pháp này hoàn toàn phát huy ra. Nhiều nhất chỉ là hình dạng, mà không chiếm được thần vận.
Vô Úy Ấn thức thứ hai Diệt Thế Ấn, uy năng cũng có thể nhận được tăng lên trên phạm vi lớn.
Khai thiên Diệt Thế là một đại tuần hoàn, từ Thiên Đạo mở đến Thiên Đạo hủy diệt, thế giới hồi phục Hỗn Độn Hồng Mông, trong Diệt Thế Ấn liền có uy năng hủy diệt Thiên Đạo, tự nhiên uy năng hơn xa trước!
Có thể nói, hắn đối với Thiên Đạo giải thích càng sâu, uy lực ấn pháp liền càng mạnh, liền càng làm cho người ta khó có thể chống cự!
Trong mắt Giang Nam thần quang không ngừng diễn biến, thôi diễn ra Đạo Kim Ngọc Bàn từng loại từng loại ảo diệu, khí tức của hắn cũng càng lộ ra vẻ trang nghiêm thần thánh, mơ hồ tràn ngập Thiên Đạo uy nghiêm.
Trong tối tăm, hắn thậm chí cảm giác được mình nhận được Thiên Đạo hậu ái, trong tối tăm có Thiên Đạo bảo vệ, khí vận tăng nhiều!
Điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi có chút kinh ngạc, Thiên Cung tám cảnh đệ ngũ trọng cảnh giới Tử Vi Thiên Cung, chính là cảnh giới tăng lên khí vận của tu sĩ, ý vị từ hư vô mờ mịt, rất khó nắm lấy, thần bí nhất. Tin đồn tu luyện tới cảnh giới này, biết chuyện để ý, biết cát hung, xu lợi tránh hại, sẽ đối với nguy hiểm có một loại cảm giác nhạy cảm.
Hắn hiện tại cũng không tu luyện tới Tử Vi Thiên Cung cảnh giới, nhưng theo đối với Đạo Kim Ngọc Bàn nghiên cứu sâu sắc, đã bắt đầu đụng chạm đến cảnh giới này!
Thậm chí, cảm giác của hắn đối với lợi hại, còn ở trên Tử Vi Thiên Cung cường giả khác!
Đây chính là Phụng Thiên Thừa Vận!
Thừa hành thiên ý, vâng mệnh do thiên, hứng lấy Thiên Đạo khí vận!
Không chỉ như thế, Lục Đại hóa thân của Giang Nam đều xuất hiện, giúp hắn cùng nhau thôi diễn nghiên cứu, Tinh Khí Thần của hắn ở thôi diễn Đạo Kim Ngọc Bàn, đồng thời còn xuất hiện ở tay, lấy ra từng sợi Hồng Mông Tử Khí trong vực sâu phía dưới, đánh vào trong Lục Đại hóa thân của mình, đem Lục Đại hóa thân từ Huyền Hoàng Chi Thể hướng Hồng Mông chi thân biến chuyển.
Sáu tháng thời gian, không chỉ có hắn thoát thai hoán cốt, Lục Đại hóa thân của hắn giống như trước cũng thoát thai hoán cốt!
- Đạo Vương, lần này địa ngục Đế sứ thi triển ra một môn tuyệt học, có thể che đậy Thiên Đạo Thần Thông, ngươi có biết chuyện này không?
Đột nhiên, một suy nghĩ Cổ lão và tối tăm từ thời không xa xôi truyền đến, truyền vào trong đầu Đạo Vương.
- Biết được.
Đạo Vương suy nghĩ ba động, cùng đạo suy nghĩ kéo dài qua không biết bao nhiêu thế giới kia va chạm nói:
- Từng tràng chiến đấu trong Tiểu Quang Minh Giới kia, ta và ngươi cũng nhìn ở trong mắt, ta như thế nào không biết?
- Ngươi đã biết được, biết được môn tuyệt học này đối với chúng ta nguy hại có bao nhiêu!
Suy nghĩ Cổ lão tối tăm kia trầm giọng nói:
- Môn tuyệt học này nếu là do Đế cấp nhân vật thi triển, là có thể che đậy Thiên Đạo của chư thiên vạn giới, coi như là Thiên Đạo chí bảo, chỉ sợ cũng có uy năng tổn hao nhiều. Đợi đến địa ngục cùng ta quyết chiến, chín đại Thiên Đạo chí bảo sẽ bị mất chỗ dùng, thậm chí có thể thương tổn được chúng ta, cho chúng ta có vẫn lạc chi nguy. Địa ngục khai sáng ra môn tuyệt học này, là vì đối phó chúng ta!
- Đế sứ nói không sai.
Lại có một suy nghĩ to lớn truyền động mà đến, thanh âm ù ù nói:
- Ta thậm chí cảm giác được trong tối tăm mình có nguy hiểm vẫn lạc, thậm chí Thiên Đao kêu than, trên đao xuất hiện một vết rạng, đây rõ ràng là chư thiên vạn giới cũng có khả năng Thiên Đạo tan vỡ!
Đạo Vương khẽ cau mày, chưa kịp đáp lời, lại có một suy nghĩ Cổ lão truyền đến:
- Bệ hạ, Vạn Phật Tháp của ta cũng xuất hiện tình huống Phật âm ám ách, nghĩ đến là đại kiếp tới gần, Thiên Đạo đã có suy xét, vì vậy chí bảo bất an.
- Địa ngục sáng tạo ra tuyệt học bực này, có khả năng để cho chúng ta vẫn lạc, Thiên Đạo tiêu diệt, phải xem xét.
...
- Chư vị đạo hữu, các ngươi quá lo lắng.
Suy nghĩ ba động của Đạo Vương truyền đi, cùng nhiều Bổ Thiên thần nhân suy nghĩ giao phong nói:
- Mặc dù nhân vật Đế cấp thi triển môn tuyệt học này, cũng không cách nào che đậy Thiên Đạo chí bảo, nhiều nhất chỉ có thể tạo thành một phần ảnh hưởng, không nhúc nhích được Thiên Đạo chí bảo. Hơn nữa, ta và ngươi năm đó thành danh, liệt vào Cửu Đế, dựa vào cũng không phải là Thiên Đạo chí bảo. Trận đại kiếp này, ta và ngươi tự mình xuất thủ, trong tai kiếp vì chư thiên vạn giới cầu một đường sinh cơ.
- Nếu như đối phương lấy môn tuyệt học này làm căn cơ, luyện chế ra pháp bảo có thể cùng Thiên Đạo chí bảo chống lại thì sao?
Thanh âm vị "Đế Sư" kia truyền đến nói:
- Ta xem môn tuyệt học này, tuyệt đối có thể luyện thành một pháp bảo khó lường, khắc chế Thiên Đạo chí bảo!
Đạo Vương thản nhiên nói:
- Khắc chế là lẫn nhau, nước có thể khắc hỏa, hỏa cũng có thể khắc nước, pháp bảo tranh phong, vẫn còn phải xem thực lực cùng thủ đoạn của chủ nhân. Hôm nay để cho ta lo lắng, không phải là môn tuyệt học này, cũng không phải là những Ma Đế sống lại kia, mà rốt cuộc là người nào ở trong địa ngục chủ trì đại cục!
Suy nghĩ của hắn cùng suy nghĩ của chư vị thần nhân va chạm:
- Đem nhiều Ma Đế đã qua đời sống lại, chớp lấy thời cơ Quang Vũ Kỷ Kiếp sắp đến, lợi dụng Tiên Ma bị trấn áp làm loạn đại cử xâm lấn, tóm thâu chư thiên vạn giới ta. Người chủ chưởng đại cục Địa ngục không phải chuyện đùa, người này là hùng tài 5000 vạn năm không gặp, tâm cơ thâm trầm, hắn mới là đại họa để cho ta có nguy hiểm vẫn lạc.
Nhiều suy nghĩ ba động, va chạm, đối với người chủ trì đại cục địa ngục hiển nhiên cũng không biết, không biết đến tột cùng là người nào.
- Người này nếu ở lúc này đại cử xâm lấn, coi như bỏ qua, không phải là cao thủ gì. Mấu chốt chính là, hắn còn chờ Quang Vũ Kỷ Kiếp bộc phát, để cho chúng ta đi đối phó tồn tại bị ta và ngươi trấn áp kia, không rảnh đối kháng địa ngục xâm lấn.
Đạo Vương tiếp tục nói:
- Mà Quang Vũ Đế đã chuyển thế, kỷ kiếp vẫn như cũ chưa bộc phát, hiển nhiên tồn tại bị bọn ta trấn áp kia chờ địa ngục xâm lấn, cho chúng ta đi đánh với địa ngục, hắn có thể thoát thân.
Chư vị thần nhân suy nghĩ đồng ý, trước mắt Quang Vũ Đế đã chuyển thế, nhưng kỷ kiếp chậm chạp không có đến, hiển nhiên là hai bên mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, đang đợi thời cơ bộc phát ra một kích trí mạng.
|
Chương 1121: Phụng Thiên Thừa Vận. (2) - Trong chư thiên vạn giới ta cũng có một mạch nước ngầm ba động, mơ hồ khuấy thời cuộc.
Suy nghĩ của Đạo Vương tiếp tục cùng chư vị thần nhân va chạm:
- Người này cũng là một nhân vật lợi hại, phá Thiên Đạo, loạn Chư Thiên, không phải chuyện đùa. Ta cùng với Thiên Đạo tương hợp, cảm ứng được người này mới là hắc thủ phía sau màn trường hạo kiếp này, tất cả loạn tượng cũng là người này dựng lên, phải xem xét.
Chư vị thần nhân yên lặng lắng nghe, chỉ nghe Đạo Vương tiếp tục nói:
- Người này giấu diếm quá sâu, tạm thời kéo không ra hắn, bất quá vị chủ chưởng đại cục trong địa ngục kia không giấu diếm được sâu như thế. Vì vậy, ta quyết định đi địa ngục một chuyến, điều tra rõ người này rốt cuộc là người nào, nếu có thể diệt trừ hắn, tự nhiên là tốt, nếu trừ không xong, trong lòng ta cũng ít nhiều nắm chắc.
- Không thể!
Chư vị thần nhân suy nghĩ bộc phát, Tạo Hóa Lão Tổ quát lên:
- Địa ngục có nhiều Ma Đế đã hồi phục, nếu bệ hạ tự mình lấy thân phạm hiểm, chỉ sợ sẽ gặp phải địa ngục chư Đế vây công!
- Đạo Vương, chuyện này quả quyết không thể!
Huyền Hoàng Lão Tổ truyền đến suy nghĩ, trầm giọng nói:
- Ta và ngươi mặc dù lý niệm bất đồng, nhưng ta cũng không tán thành ngươi lấy thân phạm hiểm.
Chư vị thần nhân rối rít khuyên, Đạo Vương bật cười khanh khách:
- Chư vị, các ngươi năm đó cũng là tài hoa hơn người, Chứng Đạo thành Đế, tuy lúc cùng ta tranh nhau bại trận, cuối cùng để cho ta đi lên Thần Đế vị, hẳn phải biết thủ đoạn của ta. Chỉ là địa ngục, ta muốn vào liền vào, nghĩ ra liền ra, địa ngục lịch đại Ma Đế đều xuất hiện, có thể làm khó dễ được ta sao?
- Bệ hạ. . .
- Đế Sư không cần phải nói, ý ta đã quyết.
Đạo Vương lạnh nhạt nói:
- Thân thế của ta là Thần Đế hơn năm ngàn vạn năm trước, lúc hạo kiếp bộc phát, sanh linh đồ thán, ta cùng với chư vị phụng Tiên lệnh Bổ Thiên, mới có 5000 vạn năm sau này. Hôm nay trường hạo kiếp này, là tiếp sau của trường hạo kiếp hơn năm ngàn vạn năm trước kia, mặc dù ta không có ở đế vị, nhưng lần hạo kiếp này ta không thể không ra.
Chư vị thần nhân trầm mặc, riêng phần mình tản đi suy nghĩ, đột nhiên Đạo Vương một thân thần quang tuôn ra, là một vị trung niên nam tử phong hoa tuyệt đại, đứng dậy đi tới, cất bước trong lúc đó liền đến vũ trụ màng thai, xuyên qua, đi vào trong địa ngục.
Hắn ở trong địa ngục vạn giới cất bước mà đi, kiến thức địa ngục phong tình, trải qua Vạn Thi Lộ, đi qua Minh Hải.
Đột nhiên, hắn dừng bước lại, trên mặt lộ ra một tia bi thương, vạn phần đau lòng:
- Tại sao. . .
Bên trong Minh Hải, một thân thể Cổ lão mà vĩ ngạn phóng lên cao, chiếm cứ thời không to lớn, tay bày từng cái từng cái thế giới, vượt thân ngăn trở đường đi đến của Đạo Vương, ha hả cười nói:
- Đạo Vương, nếu ngươi đã tới, vậy thì mơ tưởng rời đi!
Ở bốn phương tám hướng quanh Đạo Vương, một cổ khí tức bá đạo tuyệt luân phóng lên cao, từng tôn Cổ lão Ma Đế đi tới, đoạn đi đường lui của hắn, khôn cùng ma khí rung chuyển, âm trầm kinh khủng.
Vẻ bi thương trên mặt Đạo Vương càng đậm, thanh âm khàn khàn, thấp giọng nói:
- Tại sao bán đứng ta? Chẳng lẽ chúng ta hơn năm ngàn vạn năm tình nghĩa, vẫn còn kém quyền thế sao. . .
- Đạo Vương!
Sâm La Ma Đế cất tiếng cười to nói:
- Cái vấn đề này, đời sau ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận! Ngươi tuy là thân Thiên Đạo, Bất Tử Bất Diệt, nhưng ở trong địa ngục ta, Thiên Đạo của chư thiên vạn giới các ngươi cái rắm cũng không phải! Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Tại sao. . .
Đạo Vương thở dài, vô tận bi thương từ trong tiếng thở dài này của hắn toát ra, làm cho lòng người tan nát.
Thân thể của hắn càng ngày càng nhạt, biến mất ở trong mắt nhiều Ma Đế, tại chỗ chỉ lưu lại một đạo Thần quang.
- Thiên Đạo hóa thân?
Sắc mặt Sâm La Ma Đế biến hóa, lấy tay đem đạo Thần quang này nắm đến nát bấy:
- Lão quỷ sống hơn năm ngàn vạn năm, quả nhiên cũng rất khôn khéo!
Đạo Vương Đại Thế Giới, chín đại Thiên Đình tường vân lượn lờ, giống như Tiên Cảnh, mặc dù thời xa xưa Cửu Tôn Đế cấp cường giả riêng phần mình đi thế giới khác, chỉ có Đạo Vương một người lưu ở nơi đây, nhưng Đạo Vương như cũ sai người đem nơi này xử lý được ngay ngắn rõ ràng, không nhiễm một hạt bụi.
Lúc này, trong Thiên Đình trung ương kia, một thanh âm tràn đầy bi thương lẩm bẩm nói nhỏ, lộ ra vẻ vạn phần cô độc.
- Tại sao lại là một cái trong các ngươi. . . Tại sao muốn bán đứng ta. . .
Giang Nam ở trước Đạo Kim Ngọc Bàn, ngồi xuống là năm tháng lâu, ở trong lúc này, Tinh Khí Thần của hắn lần lượt bị hao hết, lần lượt suýt nữa mệt mỏi ngất đi, rồi lại cắn răng kiên trì xuống.
Trong đầu của hắn, vô số Thiên Đạo chí lý hiện lên, giống như mênh mông bích hải, liên hoa từng đóa từng đóa nở rộ, một đạo hiểu ra chính là một đóa liên hoa, nhiều đóa chập chờn sinh tư.
Thiên Đạo khí tức trên người hắn càng đậm, thậm chí vượt xa Thiên Đạo truyền nhân như Tử Ngọc Đạo Nhân, phảng phất hắn mới là Thiên Đạo thần nhân chân truyền đệ tử!
Trong khoảng thời gian này đối với hắn cực kỳ trọng yếu, để cho hắn tích lũy vượt xa bất kỳ một thời kỳ nào, thậm chí uy năng chín đại Thiên Đạo Thần Thông của hắn cũng càng ngày càng tăng, một ngày so sánh với một ngày mạnh mẽ!
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hắn thu không ít Hồng Mông Tử Khí, luyện vào trong Lục Đại hóa thân của mình, để cho Lục Đại hóa thân biến thành Hồng Mông chi thân cùng Huyền Hoàng Chi Thể hỗn hợp thể, thực lực tăng vọt!
Hơn nữa tu vi của hắn cũng không có rơi xuống, tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã đến gần Thiên Cung tam trọng, Trường Sinh Thiên Cung cảnh giới, lường trước qua một thời gian ngắn khổ tu nữa, là có thể đạt tới Hậu Thổ Thiên Cung đỉnh, đi trùng kích Trường Sinh Thiên Cung!
Thu hoạch lớn nhất, chính là hắn đem lĩnh ngộ trong khoảng thời gian này, dung nhập vào Vô Úy Ấn của mình, để cho hai thức trước của Vô Úy Ấn tiếp tục hoàn thiện, uy năng tăng nhiều!
- Chỉ là quá hao phí linh thạch Linh Dịch . . .
Giang Nam thở dài, trong khoảng thời gian này, Tinh Khí Thần của hắn nhiều lần gặp phải hao tổn thật lớn, mà muốn nhanh chóng khôi phục, liền phải vận dụng linh thạch Linh Dịch!
Mỗi lần khôi phục phải vận dụng mấy trăm nghìn cân linh thạch Linh Dịch, hơn nữa khôi phục quá nhiều lần, đưa đến mười thành linh thạch Linh Dịch của hắn hao tổn hai thành!
- Cứ theo đà này, sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở!
Đạo cầu vồng lúc trước xuất hiện, Giang Nam đi lên cầu vồng, cầu vồng kia chở hắn rời đi, một thiếu niên xuất hiện trên cầu nói:
- Nếu có thể nhận được một linh thạch quáng mạch, cả ngày biển ăn biển uống cũng không cần lo lắng linh thạch hao tổn, vậy thì cuộc sống khá giả . . . Di? Tại sao Đạo Vương không có đưa ta rời đi?
Đạo cầu vồng kia chở hắn đi thẳng tới Bát Cảnh Vân Tiêu Điện mới tản đi.
Giang Nam rơi xuống đất, chỉ thấy một trung niên nam tử chắp tay đứng ở trước tấm bình phong, tóc đen khẽ phiêu đãng, tu vi cao thâm, tâm cảnh giống như giếng cổ, giếng cổ không gợn sóng, chỉ có quăng xuống cục đá, mới có thể tạo nên một tầng rung động.
|