Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 231: Đút tổ ong vò vẽ. (1) Ads Cáp Lan Sinh cả giận nói:
- Tiểu huynh đệ, khẩu vị của ngươi quá nặng, ta chỉ ăn chút ít huyết thực, sống bướng ngựa sống, thỉnh thoảng đánh tới Long Phượng... thứ tốt, lúc này mới nhai từ từ chậm nuốt, ăn thịt người ta còn làm không đến. Bất quá ta vẫn không thể khẳng định ngươi có phải là người trong ma đạo ta hay không, cũng may trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm người sống không ít, ta bắt tới một hai cái, ngươi ăn cho ta xem.
Sắc mặt Giang Nam tối sầm, vội vàng cười nói:
- Tiền bối cần gì phải phiền toái như thế, ta cũng không thường ăn...
Cáp Lan Sinh lay động pháp lực, Đại Thiên Lâu Thuyền chấn động mà đi, không bị Giang Nam khống chế, hắn cũng không có đoạt đi quyền nắm Đại Thiên Lâu Thuyền trong tay, mà là lấy pháp lực bản thân mang theo Đại Thiên Lâu Thuyền cùng Giang Nam đi về phía trước, khờ khờ cười nói:
- Không phiền toái, Tam ca nói, không thể bỏ qua cho bất kỳ một người tốt nào, nhưng cũng không có thể oan uổng một người xấu. Tam ca của ta là Thiên Cơ Tú Sĩ, lời của hắn, từ trước đến giờ rất có đạo lý...
Cũng không lâu lắm, lâu thuyền liền chạy nhanh ra mấy ngàn dặm, trong mắt Cáp Lan Sinh hung lóng lánh, mọi nơi sưu tầm, lẩm bẩm nói:
- Kỳ quái, người đi nơi nào...
Giang Nam đã ở mọi nơi nhìn quanh, sưu tầm cơ hội đào tẩu, Cáp Lan Sinh này tuyệt đối là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, tùy thời có thể trở mặt giết người, ở chỗ này ngốc lâu chốc lát cũng sẽ có nguy hiểm tánh mạng.
- Giang sư đệ, Giang sư đệ!
Phía dưới trong một tòa núi lớn đột nhiên truyền tới một thanh âm quen thuộc, Giang Nam xuống phía dưới nhìn lại, sắc mặt nhất thời tối sầm, chỉ thấy Vân Bằng hưng phấn đứng ở đỉnh núi hướng hắn ngoắc, sau đó hướng bên này bay tới.
- Giang sư đệ, quả nhiên là ngươi!
Vân Bằng phi thân rơi vào trên lâu thuyền, mọi nơi đánh giá, sách sách xưng kỳ, cười nói:
- Thuyền thật to, sư đệ ngươi phát tài hả? Con mắt của ngươi sao vậy, làm sao luôn nháy mắt?
Vẻ mặt Cáp Lan Sinh hung khí, nhìn thẳng Vân Bằng cùng Giang Nam, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, lần này người sống tự động đưa tới cửa, hơn nữa cũng là Huyền Thiên Thánh Tông tiểu mũi trâu, hiện tại ngươi có thể ăn hắn. Ngươi nếu là không ăn hắn, lão tử liền bóp chết ngươi!
Giang Nam không hề hướng Vân Bằng nháy mắt nữa, lúng ta lúng túng nói:
- Cáp tiền bối, thực không dám đấu diếm, vị sư huynh này là bạn tốt của ta, ăn không được.
Cáp Lan Sinh trong mắt sát cơ đại tác, đang muốn động thủ đem tiểu tử này bóp chết, Giang Nam vội vàng nói:
- Chậm, ta có chuyện muốn nói. Vị Vân sư huynh này cùng ta cũng là người cùng chung chí hướng, hắn cũng không phải là Nhân Tộc, mà là Yêu Tộc. Ta cùng với hắn thương nghị tốt, cùng nhau lẫn vào Huyền Thiên Thánh Tông, đến trong ứng ngoài hợp, đem những thứ mũi trâu tự xưng là Chính Đạo kia giết không còn một mống!
Vân Bằng vẻ mặt buồn bực, vẫn là không có kịp phản ứng, thầm nghĩ:
- Giang sư đệ đây là nói mê sảng cái gì...
Cáp Lan Sinh cười ha ha, quanh thân ma khí cuồn cuộn, điềm nhiên nói:
- Tùy tiện đụng phải một người liền là bằng hữu của ngươi, hơn nữa hai người các ngươi cùng nhau lẫn vào Huyền Thiên Thánh Tông, nào có chuyện tình trùng hợp như thế? Ngươi rõ ràng là lừa gạt lão tử, lão tử nắm chết hai người các ngươi!
- Vị tiền bối này, chậm động thủ, ta thật sự là Yêu Tộc!
Vân Bằng sợ hết hồn, cũng nhìn ra không ổn, vội vàng thi triển Đại Bằng Minh Vương Kinh, quanh thân yêu khí cuồn cuộn, thân hóa Đại Bằng Minh Vương, kêu lên:
- Tiền bối ngươi nhìn!
- Di, ngươi thật sự là Yêu Tộc, xem ra là ta trách lầm ngươi.
Cáp Lan Sinh cũng nhìn ra huyết mạch của hắn đích xác là huyết mạch Yêu Tộc, lúc này dừng tay, có chút lúng túng, hướng Giang Nam nói xin lỗi:
- Là ta trách lầm ngươi.
Vân Bằng một đầu mồ hôi lạnh, mới vừa rồi hung nhân này sát khí đại tác, hơi thở cơ hồ định ở tại chỗ, để cho hắn không cách nào nhúc nhích, trong lòng kêu khổ nói:
- Ta làm sao xui xẻo như vậy, mình đưa hàng tới cửa...
- Khụ khụ, Vân sư huynh, vị này là Bách Dục Thí Thần Cốc Lục Ma, Cáp Lan Sinh Cáp tiền bối.
Giang Nam liếc hắn một cái, ý vị thâm trường nói:
- Cáp tiền bối chính là thế ngoại cao nhân, chân thực nhiệt tình, nhiệt tình vì lợi ích chung, tật thiện như thù, hai người chúng ta cũng là Ma Đạo học sau tiến cuối, còn cần Cáp tiền bối chỉ điểm nhiều hơn.
- Bách Dục Thí Thần Cốc Lục Ma Cáp Lan Sinh?
Vân Bằng không khỏi rùng mình một cái, con ngươi đi lòng vòng, vẻ mặt đau khổ nói:
- Ngưỡng mộ đại danh tiền bối đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Tiền bối, ta còn có việc, đi trước một bước...
- Khoan.
Cáp Lan Sinh hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Nịnh nọt ta vô dụng. Ta lại hỏi ngươi, ngươi ăn được người sao?
Giang Nam vội vàng hướng Vân Bằng nháy mắt, Vân Bằng hiểu sai ý, gật đầu nói:
- Ăn được.
- Ngươi thích ăn sống hay chín?
Cáp Lan Sinh tiếp tục truy vấn.
Vân Bằng đàng hoàng nói:
- Hồi tiền bối, ta thích ăn thịt kho tàu.
- Ngươi cũng là nặng khẩu vị, khó trách cùng tiểu tử này một nhóm.
Cáp Lan Sinh lắc đầu nói:
- Bất quá ta không tin được các ngươi, chi bằng bắt một hai người, cho các ngươi ngay mặt ăn cho lão tử nhìn, lúc này lão tử mới bỏ qua cho ngươi.
Trong lòng Vân Bằng không ngừng kêu khổ, lại không dám rời đi, chỉ đành phải cùng Giang Nam đứng chung một chỗ.
- Sư huynh, mấy ngày nay thu hoạch như thế nào?
Giang Nam cười nói.
Vân Bằng thật sự bội phục hắn, dưới tình huống này còn có thể cười được nói:
- Huyền Đô Thất Bảo Lâm không hổ là một bảo địa, mấy ngày nay ta có đại thu hoạch, được rất nhiều Linh Tuyền, bảo mỏ, còn tìm được mấy môn Thần Phủ cấp công pháp, tu thành Thần Thông ngũ trọng, chẳng qua là chưa từng tìm được pháp môn Thiên Cung cấp. Ta còn gặp qua một pháp bảo hóa thành Phượng Hoàng bay đi, vô cùng lợi hại, đáng tiếc lấy thực lực của ta chỉ sợ không thể thu phục loại bảo vật kia.
Hai người rỗi rãnh nói chuyện chốc lát, Vân Bằng lướt qua Cáp Lan Sinh một cái, mắt lộ ra hung quang, thấp giọng nói:
- Sư đệ, hai người chúng ta liên thủ, đột nhiên dữ dội lên, ngươi nói có cơ hội giết chết lão tiểu tử đó hay không?
Giang Nam lắc đầu nói:
- Thạch Long Đạo Nhân ở trên tay hắn, không có đi qua một chiêu liền bị rớt.
Vân Bằng cũng rút ra một ngụm lãnh khí, Thạch Long Đạo Nhân danh tiếng hắn sớm có nghe thấy, chính là cường giả đứng đầu Thái Huyền Thánh Tông, mặc dù không bằng Thiên Cung cấp đại cao thủ như Quy Thiên Sầu kia, nhưng mà không phải chuyện đùa.
- Ngang hàng cảnh giới không tới một chiêu liền giết chết Thạch Long Đạo Nhân, người này chỉ sợ tu luyện không chỉ một loại Thiên Cung cấp kinh điển!
Hắn hoàn toàn bỏ đi ý niệm đánh lén Cáp Lan Sinh trong đầu, Cáp Lan Sinh như cũ đứng ở đầu thuyền, thần thức mọi nơi cuồng quét, đột nhiên cười ha ha, lấy tay xuống phía dưới một trảo, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp bị hắn sinh sôi từ trong núi rừng bắt đi ra ngoài, phong ấn tu vi, trực tiếp nhét vào trước mặt Giang Nam cùng Vân Bằng.
|
Chương 232: Đút tổ ong vò vẽ. (2) - Hai người các ngươi, ăn nàng!
Cáp Lan Sinh hung ác nói.
Cô gái kia nghe lời này, bị làm cho sợ đến hồn không phụ thể, chớp mắt mấy cái liền ngất đi.
Vân Bằng cũng có chút hồn không phụ thể, hắn mặc dù có một nửa huyết thống Yêu Tộc, nhưng là có một nửa Nhân Tộc huyết thống, muốn hắn ăn thịt người hắn còn không cách nào làm được.
- Ngươi trước!
Cáp Lan Sinh hừ lạnh một tiếng, chỉ vào Giang Nam nói.
- Thiếu nữ này có thể ăn được, chỉ là không có muối tiêu, ăn không ngon.
Giang Nam phẫn nộ nói.
- Thiêu dịch!
Cáp Lan Sinh có chút khó chịu, nhìn về phía Vân Bằng, quát lên:
- Ngươi tới ăn hết Tiểu nương tử này!
- Ta thích ăn thịt kho tàu, chỉ là nơi này của ta cũng không có tương du .
Vân Bằng có chút làm khó, vẻ mặt đau khổ nói.
- Hai người tiểu quỷ các ngươi, bản lãnh không lớn, cũng là rất thiêu dịch. Ta ra cửa hành tẩu giang hồ, cũng không có mang muối tiêu cùng tương du. . .
Cáp Lan Sinh đang làm khó, đột nhiên trong bầy núi mội cái đại thủ dò xét đi ra ngoài, thẳng tắp hướng chỗ lâu thuyền của bọn họ chộp tới, năm ngón tay chế trụ hai bên lâu thuyền, nhất thời để cho chiếc lâu thuyền này dừng lại.
Lâu thuyền phát ra tiếng vang khanh khách xèo xèo, lại bị bàn tay to này từ trên cao kéo xuống phía dưới.
- Vị đạo hữu kia giam giữ nữ nhi của Phó Duyên Tông ta, kính xin cho chút mặt mũi, thả tiểu nữ.
Phía dưới, một thanh âm thản nhiên nói.
- Phó Duyên Tông? Triều Thánh Tông Phó Duyên Tông?
Sắc mặt Cáp Lan Sinh biến hóa, chân to nặng nề một phát, bàn tay chế trụ lâu thuyền của Phó Duyên Tông nhất thời từng khúc băng liệt, ma đầu kia lộ đầu ra lâu thuyền, ha hả cười nói:
- Phó Duyên Tông, ngươi có muối tiêu cùng tương du không? Hai tiểu huynh đệ của ta muốn ăn con gái của ngươi, chỉ là không có muối tiêu cùng tương du, nên không ăn được.
Trong núi rừng một trung niên nam tử bay lên, cùng Cáp Lan Sinh đối lập, người này tướng mạo đường đường, phong thần sâu sắc, rất có khí độ, ánh mắt rơi vào trên người thiếu nữ hôn mê trên boong thuyền, nhưng ngay sau đó vừa quét Giang Nam cùng Vân Bằng một cái, lạnh lùng nói:
- Huyền Thiên Thánh Tông đệ tử, lại cùng Bách Dục Thí Thần Cốc ma đầu xen lẫn ở chung một chỗ, khó trách Huyền Thiên Thánh Tông ngày càng lụn bại. Cáp Lan Sinh, ngươi thả nữ nhi của ta, ta liền thả ngươi một con đường sống!
Hô …
Trong núi rừng lại có mấy đạo thân ảnh phóng lên cao, rơi vào bên cạnh Phó Duyên Tông, nữ có nam có, rõ ràng cũng là đệ tử cùng trưởng lão của Triều Thánh Tông, đằng đằng sát khí, ánh mắt bất thiện ngó chừng đám người Cáp Lan Sinh cùng Giang Nam.
Có người cao giọng quát lên:
- Ta nhận được hai đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông kia, một cái họ Vân tên Bằng, người còn lại là đệ tử lão ma đầu, Giang Nam Giang Tử Xuyên. Hai người này một cái nửa người nửa yêu, một cái sư từ lão ma đầu, tự nhiên cũng không phải là cái gì tốt, hôm nay quả nhiên rơi vào Ma Đạo, cùng Bách Dục Thí Thần Cốc cấu kết!
- Tà ma ngoại đạo, người người đều có thể giết! Hôm nay Triều Thánh Tông chúng ta liền muốn hàng yêu trừ ma, đem ba ma đầu này hết thảy chém giết!
- Tiểu sư muội rơi vào trong tay ba ma đầu này, nên làm thế nào cho phải?
. . .
Cáp Lan Sinh bễ nghễ mọi người, cười ha ha, hào khí can vân nói:
- Cho các ngươi biết, hai vị tiểu huynh đệ Vân Bằng cùng Giang Nam đã sớm sửa lại thuộc về tà, đầu phục Bách Dục Thí Thần Cốc ta, là Bách Dục Thí Thần Cốc ta an bài ở Huyền Thiên Thánh Tông làm nội gian! Chẳng qua hiện nay bị các ngươi biết cái bí mật này rồi, như vậy các ngươi liền không có đường sống, hôm nay Cáp gia gia liền đem bọn ngươi giết đến long trời lỡ đất!
Giang Nam cùng Vân Bằng liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm thở dài nói:
- Cáp Lan Sinh này thật đúng là dám nói, lần này mặc dù chúng ta không phải là ma đầu, cũng muốn trở thành ma đầu . . .
Thanh âm của Cáp Lan Sinh truyền đến, thấp giọng nói:
- Hai vị tiểu huynh đệ, Phó Duyên Tông rất là lợi hại, đã từng cùng đương đại tông chủ của Triều Thánh Tông tranh đoạt qua chưởng giáo vị, nếu là một đối một, ta không sợ hắn, nhưng mà bọn hắn nhiều người, chúng ta tùy thời chuẩn bị chạy.
Phó Duyên Tông khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Cáp Lan Sinh, ngươi nghĩ quần đấu hay một mình đấu?
Ánh mắt Cáp Lan Sinh sáng lên, cao giọng nói:
- Họ Phó, một mình đấu lão tử cũng không sợ ngươi, hôm nay Cáp gia gia liền cùng ngươi một mình đấu !
- Đã như vậy, ta cho ngươi cơ hội này.
Phó Duyên Tông thản nhiên nói:
- Cáp Lan Sinh, ta cùng với ngươi một mình đấu, đồng thời những người khác của Triều Thánh Tông ta một loạt mà lên một mình đấu với ngươi, ý của ngươi như thế nào?
Cáp Lan Sinh giận đến cơ hồ hộc máu, chửi ầm lên, Phó Duyên Tông vừa sải bước ra, hai tay ôm quyền, khẽ chắp tay, giống như hướng Cáp Lan Sinh thi lễ, chỉ nghe hô một tiếng, từ sau lưng của hắn dâng lên một ngọn lầu các cao vạn trượng, oanh một tiếng hướng lâu thuyền áp đi!
Đây là trấn giáo tâm pháp của Triều Thánh Tông, chắp tay thi lễ chẳng qua là thức mở đầu, một sát na cúi đầu kia sẽ có pháp lực hóa thành một ngọn hành hương lâu, trấn áp hết thảy!
Thực lực của Phó Duyên Tông đúng là nếu so với Thạch Long Đạo Nhân cường đại hơn mấy lần, một chiêu liền để cho Cáp Lan Sinh phải toàn lực chống đở.
- Vạn Phật Triều Ma, Ma Thần Chân Thân!
Cáp Lan Sinh gầm lên, đột nhiên đánh ra Pháp Thiên Tượng Địa, thân thể kế tiếp tăng vọt, hóa thành Cự Nhân cao mấy ngàn trượng, vừa sải bước ra lâu thuyền, chân to về phía sau nặng nề một đá, quát lên:
- Hai vị tiểu huynh đệ, các ngươi đi trước!
Hắn một cước đá vào trên thuyền, lâu thuyền kịch liệt run rẩy, phá không mà đi.
Sắc mặt Phó Duyên Tông biến hóa, lạnh lùng nói:
- Hàn sư đệ, ngươi dẫn người đuổi theo hai tiểu ma đầu kia, phải tất yếu cứu Vân nhi về!
Cáp Lan Sinh cười ha ha, kêu lên:
- Họ Phó, chỉ sợ ngươi còn không biết, hai vị tiểu huynh đệ kia của ta tu luyện chính là thái âm bổ dương đại pháp, con gái của ngươi rơi vào trong tay bọn họ, nhất định sẽ sung sướng không thôi, sau đó sung sướng đến chết!
Trên lâu thuyền, Giang Nam cùng Vân Bằng nghe nói như thế, hai chân lảo đảo một cái, cơ hồ ngã nhào trên đất, Vân Bằng thở dài nói:
- Sư đệ, ta hiện tại có chút hối hận chào hỏi ngươi một tiếng . . . Ngươi nói, nếu như chúng ta có thể sống đi ra Huyền Đô Thất Bảo Lâm, còn có thể trở lại Huyền Thiên Thánh Tông hay không? Ta cảm thấy hai chúng ta sẽ bị Chấp Pháp trưởng lão của thánh tông giết chết. . .
Giang Nam cũng cảm thấy tiền đồ ảm đạm, trong lòng thầm than xui xẻo.
- Hai tiểu ma đầu, đứng lại cho ta!
Đột nhiên, phía sau lâu thuyền một vị lão giả mãnh liệt đuổi theo, trong mi tâm lao ra một đạo xiềng xích, xiềng xích kia bay lên không, hóa thành một Giao Long màu đen, hướng đại thiên lâu thuyền quấn quanh mà đến.
Giao Long màu đen này một trảo lộ ra, bắt được cột buồm lâu thuyền, lập tức để cho chiếc thuyền lớn này tốc độ chậm dần xuống.
|
Chương 233: Uy phong bát diện. (1) Mọi người Triều Thánh Tông gào thét đuổi theo, đằng đằng sát khí, Vân Bằng rùng mình một cái, kêu lên:
- Sư đệ, ngươi tới khống chế lâu thuyền, ta đi cùng bọn họ giảng đạo lý. . .
- Giảng đạo lý vô dụng, để ta đánh đi.
Giang Nam một ngón tay điểm ra, đem Đại Thiên Độn Pháp truyền thụ cho hắn nói:
- Ngươi khống chế lâu thuyền, ta ngăn trở bọn họ!
- Hai tiểu dâm tặc, thả nữ nhi cảu Phó sư huynh cho ta.
Vị lão giả Triều Thánh Tông kia gầm lên.
Mọi người Triều Thánh Tông sau khi tiến vào Huyền Đô Thất Bảo Lâm, cũng không có giống như môn phái khác mọi nơi tách ra, riêng phần mình tầm bảo, mà là ở Phó Duyên Tông suất lĩnh tụ tập ở chung một chỗ, giờ phút này nữ nhi của Phó Duyên Tông rơi vào trong tay hai tiểu "dâm tặc" Giang Nam cùng Vân Bằng, lập tức giống như đút tổ ong vò vẽ, mọi người gào thét đánh tới.
Lão giả cầm đầu họ Hàn tên Thước, thực lực mạnh nhất, chính là trưởng lão cấp nhân vật, trước tế lên xiềng xích hóa thành hắc giao khóa lâu thuyền lại, những đệ tử Triều Thánh Tông khác liền chen chúc đánh tới, phần lớn là Đạo Đài cảnh cường giả, cũng có mấy người tu luyện tới Đạo Đài cảnh đỉnh, Thất Bảo Đài Cảnh.
Cổ lực lượng này, đủ để đem Giang Nam cùng Vân Bằng tiêu diệt hết trăm ngàn lần!
Trong lúc nhất thời, đầy trời pháp bảo cùng Thần Thông bay vút lên, đập vào mặt.
Giang Nam đứng ở đuôi thuyền, đỉnh đầu chính là xiềng xích hóa thành hắc giao kia, đột nhiên giận quát một tiếng, chỉ thấy trong mi tâm một ngụm chuông vàng gào thét bay ra, càng lúc càng lớn.
Đang…
Thiên Long Bát Âm Chuông ầm ầm chấn động, chỉ một kích, liền đem tu vi của Giang Nam cắn nuốt sạch sẽ, giọt nước không dư thừa.
Rồng ngâm chấn động, chỉ thấy pháp bảo đầy trời cùng Thần Thông phảng phất giống như con ruồi, trong lúc bất chợt bị cuồng phong thổi qua, liền không biết đã phi đi đâu, mà những đệ tử Triều Thánh Tông vọt tới kia thì bị tiếng chuông của Thiên Long Bát Âm Chuông chấn đắc giống như bánh chẻo, bổ nhào từ trên cao rơi xuống dưới.
Thậm chí ngay cả hắc giao xiềng xích của trưởng lão Triều Thánh Tông Hàn Thước cũng phát ra một tiếng gào thét, bị đánh trở về nguyên hình.
Vân Bằng lập tức nhân cơ hội thúc dục Đại Thiên Lâu Thuyền, phá không mà đi, đám đông xa xa hất ra, Hàn Thước trưởng lão rống giận liên tục, ra sức truy kích, nhưng khoảng cách lâu thuyền càng ngày càng xa, rốt cục lâu thuyền biến thành một điểm đen nhỏ, biến mất không thấy gì nữa.
- Huyền Thiên Thánh Tông!
Rất nhiều đệ tử Triều Thánh Tông rống giận, sát khí ngất trời.
Vân Bằng bị Kim Chung này của Giang Nam làm cho sợ hết hồn, Kim Chung này uy lực thật là kinh người, Giang Nam bất quá là Thần Thông tam trọng cảnh giới, thế nhưng đem hơn mười vị Đạo Đài cảnh cường giả chấn đến rối rít rơi xuống.
Hắn khống chế Đại Thiên Lâu Thuyền bay mấy vạn dặm, quay đầu nhìn lại, thấy mọi người không có đuổi giết đi lên, không khỏi tán thán nói:
- Giang sư đệ, chiếc lâu thuyền này của ngươi tốc độ thật là được, quả nhiên là bảo bối tốt! Hiện tại chúng ta đem những người đó bỏ rơi rồi sao?
Giang Nam còn đang cố gắng khôi phục tu vi, nghe vậy nói:
- Khoảng cách còn chưa đủ xa, lấy tu vi của Cáp Lan Sinh cùng Phó Duyên Tông, rất nhanh sẽ đuổi theo, vô luận người nào đuổi theo, đối với chúng ta mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
Lúc này Vân Bằng toàn lực thúc dục Đại Thiên Lâu Thuyền, hướng thiếu nữ trên boong thuyền chép miệng, thấp giọng nói:
- Sư đệ, nữ nhân này chúng ta xử lý thế nào đây?
Giang Nam cũng không khỏi đầu đại, hướng nữ nhân kia nhìn lại, chỉ thấy nữ nhân này da trắng nõn, thân thủ mạn diệu, nằm ở trên boong thuyền giống như con mèo nhỏ, thân thể cuốn ở chung một chỗ, lông mi thật dài khẽ nhúc nhích, rất là làm cho người ta trìu mến.
- Ngươi gọi là Phó Vân Nhi? Không cần giả bộ hôn mê.
Giang Nam cười nói.
Nữ nhân kia nghe vậy, một nhảy dựng lên, đang muốn tế lên pháp bảo, không ngờ tu vi lại bị Cáp Lan Sinh phong ấn, nửa điểm pháp lực cũng dùng không ra.
- Ngươi đừng tới đây, tới nữa ta liền kêu lên!
Thiếu nữ cảnh giác nói.
- Ngươi gọi phá cổ họng cũng không có ai đến cứu ngươi.
Vân Bằng quay đầu lại cười nói:
- Sư đệ, nếu như Triều Thánh Tông đuổi giết đi lên, liền dùng nàng làm bia đở đạn.
Nói tới đây, chính hắn cũng có chút buồn bực, lúng ta lúng túng nói:
- Ta làm sao cảm giác mình càng lúc càng giống một người xấu. . .
Bất chợt, bầu trời đột nhiên đen tối xuống, một pho tượng Ma Thần cao mấy ngàn trượng từ trên trời giáng xuống, một tiếng trống vang lên rơi vào trên boong thuyền, chính là Lục Ma Cáp Lan Sinh, cả người máu tươi lâm ly, thương thế không nhẹ.
- Cáp Lan Sinh, thả con gái của ta, ta tha cho ngươi không chết!
Thanh âm của Phó Duyên Tông truyền đến, Giang Nam nhìn lại, chỉ thấy Phó Duyên Tông cùng mấy vị trưởng lão của Triều Thánh Tông dắt tay nhau đánh tới, trên người mọi người mang thương, hiển nhiên cũng không thoải mái.
Cáp Lan Sinh cười hắc hắc nói:
- Phó lão nhi, con gái của ngươi đã cùng hai tiểu huynh đệ của ta động phòng, ngươi chỉ có một nữ nhi, lão tử lại tìm cho ngươi hai con rể, sao ngươi còn không cám ơn ta?
Sắc mặt Phó Duyên Tông xanh mét, giận đến tay chân run rẩy, rống giận liên tục, xung phong liều chết đi lên.
Cáp Lan Sinh cười to, đột nhiên tu vi điên cuồng tràn vào trong Đại Thiên Lâu Thuyền, chỉ thấy lâu thuyền oanh nổ một tiếng, phá vỡ trường không bay đi.
- Phó Duyên Tông quả nhiên lợi hại, không hổ là cường giả đứng đầu.
Tu vi thực lực của Cáp Lan Sinh vượt xa Giang Nam cùng Vân Bằng không biết bao nhiêu lần, khống chế lâu thuyền tốc độ cũng so với bọn hắn muốn nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh liền đem đám người Phó Duyên Tông vứt không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Hai vị tiểu huynh đệ, ta hôm nay bị hắn đánh trọng thương nặng, chi bằng vội vàng chữa thương, tránh cho lưu lại hậu hoạn.
Cáp Lan Sinh thả chậm tốc độ, trong mắt hung quang bắn ra bốn phía, nhìn lại dãy núi phía dưới, đột nhiên lấy tay một trảo, hung hăng bắt vào trong một tòa núi lớn, dùng sức nhắc tới, chỉ thấy một đạo Linh Tuyền thô to hơn vạn cân Linh Dịch, hết thảy bị hắn chộp trong tay.
Ma đầu kia tản đi Pháp Thiên Tượng Địa, khoanh chân ngồi xuống, hấp thu Linh Dịch, chữa trị thương thế, khôi phục tu vi nói:
- Đợi Phó Duyên Tông đuổi theo, các ngươi gọi ta.
- Sư đệ, chúng ta làm sao bây giờ?
Vân Bằng mang bộ mặt sầu thảm hỏi.
Giang Nam cũng không thể tránh được, đột nhiên thấy phía trước, ánh mắt không khỏi sáng ngời, thấp giọng nói:
- Chúng ta đi đến đó!
Vân Bằng nhìn lại phía trước, chỉ thấy phía trước năm tòa núi lớn cao cao đứng vững, đỉnh nhọn như tụ, năm tòa núi lớn này vô cùng mỹ lệ, cao tới bảy tám chục dặm, những núi khác cùng năm tòa núi lớn này vừa so sánh, liền lộ ra vẻ cực kỳ nhỏ bé.
- Đó là Đại Ngũ Hành Kiếm Khí của Lạc sư bá? Có chút biến thái a?
Vân Bằng lẩm bẩm nói.
Năm tòa kiếm sơn cao hơn trăm dặm, hơn nữa còn là ở loại địa phương Thất Bảo Lâm này, tu vi bị áp chế ở Thất Bảo Đài Cảnh, Lạc Hoa Âm lại còn có thể thi triển ra kiếm khí hung mãnh như thế, thật sự biến thái đến làm cho người kính sợ.
|
Chương 234: Uy phong bát diện. (2) - Sư tôn ta rốt cuộc đang làm cái gì?
Giang Nam hé mắt, trong lòng có chút nghi ngờ, Lạc Hoa Âm cừu địch rất nhiều, còn rêu rao như vậy, chẳng lẽ không sợ những cừu địch kia tìm tới cửa tới sao?
Đại Thiên Lâu Thuyền gào thét bay qua, chỉ thấy phía dưới đột nhiên có một cổ dẫn lực cường đại truyền đến, cơ hồ bị năm tòa kiếm sơn kia kéo ra cắn nát!
Giang Nam vội vàng nhìn lại, nhưng thấy giữa năm tòa kiếm sơn kia nổi lơ lửng một lầu các to lớn, thể tích thật lớn, uy năng mênh mông, năm tòa kiếm sơn kia đang liên tục không ngừng từ trong lầu các lấy ra Ngũ Hành nguyên lực, điên cuồng tràn vào trong kiếm sơn!
- Lầu các này cho dù không phải là trấn giáo chi bảo, cũng không khác nhau lắm !
Vân Bằng thất kinh, thất thanh nói.
Trừ lầu các này ra, còn có mấy chục pháp bảo, hết thảy bị năm tòa kiếm sơn bao phủ, Ngũ Hành nguyên lực trong pháp bảo đang không ngừng lưu thất, dung nhập đến trong ngũ đại kiếm dơn, tẩm bổ năm đạo kiếm khí này, để cho Ngũ Hành Kiếm khí không ngừng lớn mạnh.
Trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm, Giang Nam cùng Vân Bằng đều có chút thu hoạch, nhất là Giang Nam, lại càng thu hai kiện pháp bảo, Thiên Long Bát Âm Chuông cùng Đại Thiên Lâu Thuyền, có thể nói thu hoạch phong phú, nhưng mà cùng Lạc Hoa Âm so sánh, quả thực chính là gặp sư phụ.
Nữ nhân này thật sự điên cuồng, lại vơ vét một nhóm lớn pháp bảo, trong đó còn có một kiện pháp bảo uy năng đến gần trấn giáo chi bảo, những pháp bảo này nàng lại không lưu tế luyện, mà là toàn bộ dùng để tẩm bổ Đại Ngũ Hành Kiếm Khí!
- Đại Ngũ Hành Kiếm Khí?
Cáp Lan Sinh đột nhiên từ trong lúc chữa thương thức tỉnh, nhìn năm tòa kiếm sơn kia một cái, sắc mặt kịch biến, ầm ầm đứng dậy, thấp giọng quát nói:
- Lạc Hoa Âm! Nữ ma đầu này làm sao ở chỗ này. . .
Chính hắn giết người còn không có coi mình là đại ma đầu, nhưng mà gặp phải Lạc Hoa Âm, lại há mồm ra chính là một câu nữ ma đầu.
- Cáp Lan Sinh, đệ tử của ta làm sao rơi vào trong tay của ngươi? Ngay cả đệ tử của ta ngươi cũng dám bắt, ngươi chán sống sao?
Thanh âm của Lạc Hoa Âm sâu kín vang lên, quanh quẩn ở bên tai đám người Giang Nam, sắc mặt Cáp Lan Sinh biến hóa, đột nhiên lấy tay liền đem Vân Bằng nắm trong tay, nhe răng cười nói:
- Lạc Hoa Âm, hôm nay đệ tử của ngươi rơi vào trong tay của ta, lão tử cũng không sợ ngươi, ngươi không nên làm loạn!
Giang Nam ngạc nhiên, bất đắc dĩ nói:
- Cáp tiền bối, Vân sư huynh là đệ tử của Lam Sơn sư bá, ta mới là người ngươi muốn bắt.
- Ngươi đừng có tới đây!
Cáp Lan Sinh giận tím mặt, quát lên:
- Tiểu tử thúi, ngươi miệng đầy lời nói dối, không có một câu thật sự, còn muốn gạt ta? Nữ ma đầu Lạc Hoa Âm này không chuyện ác nào không làm, làm việc không theo như lẽ thường, muốn thu đồ đệ khẳng định cũng là thu một Yêu Tộc!
Vân Bằng vẻ mặt vô tội bị hắn nắm trong tay, khóc không ra nước mắt.
Cáp Lan Sinh khẩn trương vạn phần, gắt gao nhìn thẳng năm tòa kiếm sơn kia, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn rơi xuống, kêu lên:
- Nữ ma đầu, chúng ta từng có gặp mặt một lần, nhớ ngày đó đại ca của ta còn thịnh tình muốn mời ngươi gia nhập Bách Dục Thí Thần Cốc chúng ta, thành Nhị đương gia của chúng ta. Ngươi sẽ tuyệt tình như thế sao?
- Nhìn ở mặt mũi Đại Ma, Cáp lão lục, ngươi đem người lưu lại là có thể đi.
Lạc Hoa Âm trầm mặc chốc lát, thanh âm từ trong kiếm sơn truyền đến.
- Đa tạ.
Cáp Lan Sinh thở phào nhẹ nhỏm, liền tranh thủ để Vân Bằng xuống, xoay người chạy như điên.
- Uy phong, đây mới gọi là uy phong!
Giang Nam không khỏi đối với Lạc Hoa Âm bội phục vạn phần, lão ma đầu Cáp Lan Sinh này là uy phong bực nào, bá đạo bực nào, thực lực là mạnh mẻ bực nào, thậm chí có can đảm cùng chư cường giả như Phó Duyên Tông cùng Triều Thánh Tông liều mạng, nhưng mà ở trước mặt Lạc Hoa Âm thậm chí chỉ có nắm con tin trong tay mới dám nói chuyện.
Lạc Hoa Âm để cho hắn thả người, hắn cũng không dám nói hai lời.
- Đây mới thực sự là cường giả, uy danh hiển hách!
Giang Nam tự đáy lòng bội phục:
- Tương lai ta cũng muốn uy phong như vậy!
Lâu thuyền chạy nhanh vào trong năm tòa kiếm sơn, Giang Nam nhìn lại, chỉ thấy Lạc Hoa Âm ngồi ở trên lầu các, đang thúc dục ngũ đại kiếm khí lấy ra nguyên lực trong pháp bảo.
- Các ngươi làm sao chọc tới đại ma đầu Cáp Lan Sinh này?
Lạc Hoa Âm tò mò vạn phần, đột nhiên liếc thấy Phó Vân Nhi trên boong thuyền, ánh mắt sáng lên, sách sách cười nói:
- Tử Xuyên, ngươi từ nơi nào quải tới, quả nhiên là thiên sinh lệ chất, ta thấy yêu tiếc. . . khoan đã, này làm sao nhìn quen mắt như vậy?
Phó Vân Nhi khiếp đảm liếc nhìn nàng một cái, nhát gan nói:
- Nữ ma đầu, còn nhớ rõ mẹ ta sao? Mẹ ta vì ngươi, ngay cả ta cha cùng ta cũng không muốn . . .
Sắc mặt Lạc Hoa Âm tối sầm, nhất thời nghĩ tới vì sao đối với thiếu nữ này có một loại cảm giác quen thuộc, Giang Nam cũng nhớ lại ở ngoài Huyền Đô Thất Bảo Lâm, trung niên nam tử nói ra mối hận đoạt vợ, phảng phất chính là Phó Duyên Sinh.
- Thật là một đoạn năm tháng xanh miết, sư tôn ngươi nói có đúng hay không?
Giang Nam nhìn có chút hả hê nói.
Lạc Hoa Âm hung hăng trừng hắn một cái, có chút đầu đại nhìn Phó Vân Nhi, đột nhiên con ngươi vừa chuyển, cười khanh khách nói:
- Mẹ của ngươi chạy, ta bồi ngươi một phu quân như thế nào? Ngươi nhìn hai tiểu tử bọn họ, người nào vừa mắt, ta liền làm chủ gả bọn họ cho ngươi, ta đề cử đại đệ tử của ta, vóc người tuấn tú, đọc đủ thi thư, hơn nữa vừa có bản lãnh. . .
Khuôn mặt Phó Vân Nhi hiển hiện hồng nhuận phơn phớt, con ngươi ở trên người Giang Nam cùng Vân Bằng đổi tới đổi lui, nữ nhân này ngây thơ đến đáng yêu, rõ ràng thật sự chăm chú đi quan sát Giang Nam cùng Vân Bằng, ý định từ bên trong lấy ra vị hôn phu.
- Quả nhiên cùng mẹ ngươi đồng dạng ngây thơ.
Lạc Hoa Âm nhìn xem biểu lộ của thiếu nữ này, lại nghĩ tới "xanh tươi tuế nguyệt!" của mình, thổn thức nói.
Trong nội tâm Giang Nam oán thầm không thôi, cười nói:
- Sư tôn, Cáp Lan Sinh nói, Thí Thần Cốc đại ma đã từng mời ngươi gia nhập bọn hắn, trở thành Nhị đương gia, là chuyện gì xảy ra?
- Đại ma của Bách Dục Thí Thần Cốc, người này lai lịch không rõ, bối cảnh rất không tầm thường, lúc ta du lịch giang hồ, cùng hắn từng có gặp mặt một lần.
Lạc Hoa Âm lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Người này chưa bao giờ dùng chân diện mục bày ra cho người, ngay cả huynh đệ của mình cũng không biết hắn đến tột cùng là ai, lén lén lút lút, ta xem không vừa mắt, cho nên mới không có đáp ứng hắn. Hơn nữa, vi sư muốn làm tự nhiên là làm lão đại, trở thành Nhị đương gia chẳng phải là ném đi uy phong của ta. . . Ân? Vân nhi, đừng nóng vội tuyển vị hôn phu, cha ngươi đã đến.
Lạc Hoa Âm cởi bỏ tu vi phong ấn của nàng, cười nói:
- Ngươi có thể trở về đi.
|
Chương 235: Tạo Hóa vạn vật. (1) Đôi mắt dễ thương của Phó Vân Nhi ở trên người Giang Nam cùng Vân Bằng chuyển động, cắn cắn bờ môi, lặng lẽ liếc nhìn Giang Nam, trên mặt đẹp lại hiện ra một vòng đỏ ửng.
- Lạc Hoa Âm, nguyên lai là ngươi.
Phó Duyên Tông cùng chư cường giả Triêu Thánh Tông dừng lại ở bên ngoài năm tòa kiếm sơn, ngẩng đầu dò xét năm đạo kiếm sơn này, trong lòng nghiêm nghị, đằng đằng sát khí nói:
- Lúc nào ngươi cũng cùng Cáp Lan Sinh lăn lộn ở cùng một chỗ?
- Cha!
Phó Vân Nhi bay ra năm tòa kiếm sơn, đi tới bên người Phó Duyên Tông, Phó Duyên Tông nhìn thấy con gái bình an vô sự, thoảng qua yên tâm, thấp giọng nói:
- Hai tiểu dâm tặc kia không có đem ngươi thế nào chứ?
Khuôn mặt Phó Vân Nhi ửng đỏ, vội vàng lắc đầu.
Phó Duyên Tông nhẹ nhàng thở ra, một tòa hành hương lâu từ từ bay lên, cười lạnh nói:
- Lạc Hoa Âm, nợ cũ giữa chúng ta, cũng nên chấm dứt đi à nha?
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên đại địa kịch liệt run run, phảng phất lòng đất có một đầu ma quái cực lớn gây sóng gió, vô số dãy núi ầm ầm run rẩy, thậm chí có không ít dãy núi bị chấn đổ xuống...
Thậm chí ngay cả những tấm bia đá, cung điện nguy nga cao vút trong mây kia, giờ phút này cũng có không biết bao nhiêu tòa bị chấn sập, tựa như trong lúc đó lọt vào diệt thế đại kiếp nạn.
Trong nội tâm Giang Nam cả kinh, chỉ thấy dãy núi dưới chân bọn họ cũng oanh một tiếng hóa thành bột mịn, bị lực lượng to lớn trong lòng đất truyền đến chấn nát bấy.
Răng rắc!
Trong Thất Bảo lâm, đại địa rồi đột nhiên vỡ ra, chỉ thấy một mặt luân đài vô cùng lớn không ngừng xoay tròn, từ trong lòng đất lộ ra một góc nho nhỏ.
Mặc dù là một góc nho nhỏ, cũng đã khổng lồ đến không thể tưởng tượng, hơn nữa mặt luân đài này còn đang không ngừng xoay tròn từ trong lòng đất bay ra, rốt cục hóa thành một quái vật khổng lồ che khuất trời xanh.
Nó như là sự vật mỹ lệ đồ sộ nhất thế gian, đột ngột xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Luân đài ông ông chuyển động, vô số đạo vân vô cùng mỹ lệ xuất hiện trên luân đài, hình thành vạn dị tượng, mặt trời mặt trăng và ngôi sao, núi non sông ngòi, hồ nước hải dương, Phong Vân Vũ, lâu tháp thành quách, Long Phượng Kỳ Lân, Đại Bằng Khổng Tước, quả thực là bao hàm toàn diện, cái gì cần có đều có!
Giang Nam tại thời khắc này, thậm chí có cảm giác Thiên Địa khuynh đảo, mặt luân đài kia như một thế giới nguyên vẹn, cùng thế giới dưới chân bọn họ tương đối.
- Thất Bảo đài...
Phó Duyên Tông ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm nói.
Lạc Hoa Âm cũng thu năm tòa kiếm sơn, ngẩng đầu nhìn lại, trong đôi mắt đã hoảng sợ lại là si mê.
Tòa Thất Bảo đài này thật sự quá khổng lồ, đạo vân trên Thất Bảo đài thật sự quá phức tạp, mặc dù là nàng nửa chân đạp tới Thiên Cung cảnh cường giả, cũng không cách nào tưởng tượng.
Đột nhiên, tòa Thất Bảo đài che khuất trời xanh kia 'Rầm Ào Ào' một tiếng toái đi, vô số đạo vân mạn thiên phi vũ (bay đầy trời), hướng phía dưới phún dũng mà đến, ngôi sao đầy trời đập vào mặt, lại có một mảnh sông lớn dài hẹp, từng đạo sông núi sơn mạch, thành từng mảnh hồ nước, từng tòa hải dương, còn có các loại dị thú tính bằng đơn vị hàng nghìn trăm vạn, gào thét lao nhanh!
Bức tràng diện này kinh thiên động địa, để cho người rung động, kinh hãi, sợ hãi!
- Đây là có chuyện gì...
Vân Bằng cũng tự thấy ngây người, lẩm bẩm nói.
Bọn người Phó Duyên Tông cùng Lạc Hoa Âm cũng là vẻ mặt rung động, không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, bọn hắn một mực vất vất vả vả tìm kiếm bảo vật trọng yếu nhất Thất Bảo lâm, thủy chung không có thu hoạch, tuy thu không ít bảo vật, nhưng đối với ở Thất Bảo lâm lại không nhiều lắm.
Lạc Hoa Âm đây là lần thứ hai đi vào Thất Bảo lâm, bất quá mặc dù là nàng, cũng chưa từng gặp được loại cảnh tượng này.
- Ha ha ha ha, rốt cục bị chúng ta chờ đến giờ phút nầy rồi!
Đột nhiên một ngọn núi xa xa oanh một tiếng nổ tung, một thân hình to lớn cao ngạo phóng lên trời, trường âm thanh cười nói:
- Chúng ta hơn hai nghìn năm, thủy chung không có ly khai nơi đây, vì chính là Thất Bảo đài xuất hiện lần nữa, hôm nay rốt cục bị ta đợi đến rồi!
- Đợi hơn hai nghìn năm?
Giang Nam không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hướng thân ảnh to lớn cao ngạo kia, chỉ thấy người này là một lão giả tóc trắng xóa, khí tức vô cùng Cuồng Bạo, dị thường cường hoành, cho dù bị Thất Bảo lâm áp chế ở Thất Bảo đài cảnh, tu vi của hắn như trước sâu không thể tả!
- Hắn không phải người thế quả này của chúng ta...
Sắc mặt Lạc Hoa Âm ngưng trọng nói:
- Là cường giả thế giới khác!
Cùng lúc đó, từng dãy núi nổ tung, vậy mà lại có hơn mười thân hình phóng lên trời, đều là lão quái vật khốn thủ ở chỗ này không biết bao lâu, bọn hắn những người này ở chỗ này chế tạo động phủ, ẩn núp xuống, vì chính là chờ đợi luân đài này xuất hiện lần nữa!
- Chân chân chính chính Thất Bảo lâm xuất hiện...
Một người tóc đen bay múa, ngẩng đầu nhìn lên dị tượng đạo vân đáp xuống, lẩm bẩm nói:
- Viễn Cổ Tiên Ma lưu lại bảo tàng, rốt cục muốn rơi vào trong tay của ta rồi!
Xa xa, Cận Đông Lưu ngẩng đầu nhìn dị tượng đầy trời, trong thần thái khó dấu kích động chi sắc, thấp giọng nói:
- Sư tôn, ngươi quả nhiên không có nói sai, bên trong Thất Bảo lâm có Càn Khôn, ngươi suy tính lần này Thất Bảo lâm sẽ xuất hiện đại biến động, Thất Bảo vô cùng có khả năng xuất thế. Hiện tại xem ra, đúng là như thế. Cái này chính là kỳ ngộ lớn nhất đời ta!
Hắn nói khẽ:
- Bảo tàng lớn nhất trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm, là Tạo Hóa Thất Bảo, còn có công pháp của Tạo Hóa tiên ông, những bảo vật này nhất định rơi vào trong tay của ta, giúp ta leo lên đỉnh phong, coi như là sư tôn cũng chưa từng đạt tới!
Thái Hoàng lão tổ hiển nhiên biết rõ một ít bí mật về Thất Bảo lâm, cũng suy tính ra chút Huyền Cơ, nhưng không có nói rộng rãi, chỉ nói cho Cận Đông Lưu.
Đầy trời đạo vân gào thét vọt tới, trong đó chất chứa uy năng vô cùng mênh mông, những nơi đi qua, không có gì không toái, từng tòa núi lớn ầm ầm tan rã, tấm bia đá đổ, chút ít cung điện nguy nga trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm kia cũng nhao nhao sụp đổ.
Cũng không lâu lắm, thế giới mênh mông liền bị san thành bình địa, không biết bao nhiêu người chết thảm, mọi người nhao nhao liên hợp lại, bố trí xuống đại trận, liên thủ chống cự đạo vân xoắn giết.
Trong lúc nhất thời, trong Thất Bảo lâm khắp nơi đều là pháp bảo bay lên không, trận pháp trận vân sáng lên.
Bên người Giang Nam có Lạc Hoa Âm, nên không có lọt vào tai họa ngập đầu, bất quá những người khác liền không có vận khí tốt như hắn, nếu là tu sĩ lạc đàn, tu vi cùng thực lực hơi thấp một ít, sẽ bị đạo vân gạt bỏ.
Đột nhiên, một tòa núi lớn toái mất, trong đó một đầu mạch khoáng Huyền Thiết tinh anh hiển lộ ra, vô số đạo vân khắc ở phía trên mạch khoáng này, chỉ thấy mạch khoáng kia lập tức phát sinh biến hóa, hóa thành một kiện pháp bảo hình rồng, bay thẳng lên trời.
|