Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 300: Chết ở trong hang ổ. (1) Ads Hắn cười lạnh một tiếng nói:
- Cao thủ so chiêu đã là như thế, lưu nhất phân lực, chính là đưa mạng của mình! Huyền Hạ còn muốn hai nhà Thái Huyền, Huyền Thiên không đả thương hòa khí, nào có chuyện tình tiện nghi như vậy? Hắn người đã già, mềm lòng, nghĩ tới cho tên tiểu bối Tịch Ứng Tình kia cầu hôn để Huyền Thiên Thánh Tông kéo dài hơi tàn, liền chỉ có một con đường chết!
Một vị nữ đệ tử cười nói:
- Sư tôn, lão tổ luôn khen Tịch Ứng Tình rất cao, chính là nhân vật cực kỳ có khả năng trở thành thần nhất, lần này cầu hôn ta cũng tận mắt nhìn đến người này, thấy thế nào cũng là một kẻ bất lực, không có nửa điểm chưởng giáo Chí Tôn. Thánh Nữ gả cho hắn, thật là bôi nhọ Thánh Nữ! Lấy ý kiến của ta, không cần lão tổ xuất lực, chỉ bằng nhất mạch chúng ta là có thể san bằng Huyền Thiên Thánh Tông!
- Tịch Ứng Tình đúng là có chỗ lợi hại, không thể khinh thường.
Hàn Chử mỉm cười nói:
- Quy sư huynh cùng hắn từng đánh một trận, còn không phải là thua sao? Bất quá Quy sư huynh là pháp bảo bị hủy, nếu như Kim Đao hắn còn, Tịch Ứng Tình cũng khó có thể làm gì được hắn. Lão tổ sớm đã có tâm tư tóm thâu Huyền Thiên Thánh Tông, đến lúc đó ta cũng muốn cùng Tịch Ứng Tình đấu một trận, nhìn hắn sâu cạn!
- Quy sư thúc lần trước ra cửa, đến bây giờ còn không về, có thể gặp chuyện không may hay không?
Có đệ tử hỏi.
- Lấy thực lực của Quy sư thúc, giết mấy tiểu bối của Huyền Thiên Thánh Tông sẽ xảy ra chuyện? Trừ khi những chưởng giáo Chí Tôn kia xuất thủ, bất quá người nào dám đắc tội Thái Huyền Thánh Tông chúng ta. . . Di? Đây là cái gì?
Nhiều đệ tử rối rít ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung một quả cầu lửa thật lớn gào thét bay tới, tà tà xẹt qua trời cao, chạy thẳng tới Thái Huyền Thánh Tông.
Cái hỏa cầu này xông vào bầu trời Thái Huyền Thánh Tông, càng ngày càng gần, chu vi hơn mười dặm, trong lửa còn có một đồng tảng đá to đến kỳ cục, phảng phất là một ngọn núi!
- Chẳng lẽ là thiên ngoại rơi xuống tinh thần?
Nhiều đệ tử trưởng lão của Thái Huyền Thánh Tông rối rít bị kinh động, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hỏa cầu cự đại kia thẳng tắp hướng chỗ Linh sơn của Hàn Chử Đạo Nhân oanh khứ!
Thiên ngoại có tinh thần vẫn lạc nhân gian cũng không hiếm thấy, loại chuyện này thường có, bất quá đại đa số thường thường hóa thành Lưu Tinh, còn chưa rơi xuống mặt đất liền đốt thành tro tàn, cũng có không thể thiêu đốt sạch sẻ, nhưng thể tích cũng phi thường nhỏ.
Mọi người còn là lần đầu tiên nhìn thấy thiên ngoại khổng lồ như thế!
Ánh mắt Hàn Chử Đạo sáng lên, đứng dậy phân phó nói:
- Trong thiên ngoại tinh thần thường thường tích chứa bảo mỏ hiếm thấy, viên tinh thần này to lớn như thế, cũng là một khoản tài phú ngoài ý muốn. Chư vị đệ tử tản ra, để ta chặn viên thiên ngoại tinh thần này!
Rất nhiều đệ tử vội vàng phi thân lên, tránh ra phạm vi thiên ngoại tinh thần oanh kích, cùng kêu lên nói:
- Mời sư tôn xuất thủ!
Những Linh sơn khác truyền tới tiếng cười nói:
- Hàn Chử sư huynh thật là vận khí tốt, ở trong nhà ngồi bất động, liền tự động có bảo tàng đưa tới cửa, bọn ta làm sao không có vận khí tốt như vậy?
Hàn Chử cười to nói:
- Ta gần đây đúng là số phận tốt kinh người, chư vị sư huynh, đợi thu viên tinh thần này, sẽ cùng các ngươi rỗi rãnh uống rượu!
Viên thiên ngoại tinh thần này càng ngày càng gần, Hàn Chử lệ quát một tiếng, lấy tay liền chộp tới, bàn tay của hắn chưa đến gần, vô cùng hàn khí phún dũng ra, đem Đại Hỏa trên hỏa cầu dập tắt, lộ ra sơn thể đen nhánh bên trong.
Oanh!
Thiên ngoại tinh thần chạm đến chưởng lực của hắn, thế nhưng không có bị ngừng, đè ép bàn tay của hắn tiếp tục rơi xuống, tốc độ như cũ cực nhanh!
Bàn tay của hắn không chịu nổi áp lực to lớn như thế, từng khúc băng liệt.
Hàn Chử nhẹ kêu một tiếng, thấp giọng nói:
- Ngọn núi này đúng là không nhỏ, vốn dĩ lấy tu vi thực lực Thiên Cung nhị trọng của ta, còn không đến mức đón không nổi, chẳng lẽ nói bên trong ngọn núi này quả nhiên tích chứa bảo mỏ rất cao gì?
Một mặt kính khổng lồ từ trong cơ thể hắn gào thét bay ra, càng lúc càng lớn, có trên trăm ngàn con Ly Long phi vũ, đón nhận ngọn núi lớn này.
Cạch!
Tòa núi lớn kia đè ép, như cũ rơi xuống phía dưới, sắc mặt Hàn Chử biến hóa, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, điên cuồng hét lên một tiếng, toàn lực thúc dục, như cũ để kháng không nổi!
Ầm!
Ngọn núi lớn này chưa đến gần, áp lực vô hình liền ép tới hắn đính tại chỗ, chỉ thấy ngọn núi của hắn kịch liệt lay động, nhanh chóng hướng dưới đất chìm xuống, trong nháy mắt hùng núi cao vạn trượng liền hoàn toàn chìm vào dưới đất, ngay cả đỉnh núi cũng không lộ ra!
Núi lớn thế như chẻ tre, mang theo Hàn Li lao xuống đỉnh đầu của Hàn Chử Đạo Nhân, chỉ thấy trên mặt vị lão giả này lộ ra kinh ngạc cùng vẻ khiếp sợ, còn chưa kịp phản ứng, bang… một tiếng vang nhỏ, liền bị ngọn núi lớn này đập vụn đỉnh đầu, tiếp theo là hai vai, lồng ngực, xương hông, hai chân, một đường áp đến bàn chân!
Một trận gió nhẹ xuy phất mà đến, ngọn núi lớn này đột nhiên nứt vỡ tan rã, hóa thành thạch phấn đầy trời, chồng chất ở trên thi thể Hàn Chử Đạo Nhân, giống như một mộ phần mới tạo.
Rất nhiều đệ tử của Hàn Chử ngơ ngác nhìn một màn này, chợt hiểu ra như mộng, sư tôn của bọn hắn mới vừa rồi còn cùng bọn họ vừa nói vừa cười, nhưng bây giờ đã biến thành một bãi bùn lầy, bị chôn ở trong mộ phần!
Đột nhiên, trên người một vị đệ tử truyền đến một cổ tao khí, là bị một màn trước mắt này làm cho sợ đến không khống chế, đái ra quần.
- Chuyện gì xảy ra? Hàn sư huynh làm sao sẽ bị một viên thiên ngoại tinh thần đè chết?
Trong Thái Huyền Thánh Tông trầm mặc chốc lát, đột nhiên từng cái từng cái thanh âm khổng lồ bộc phát ra, đạo đạo nhân ảnh phóng lên cao, rối rít hướng nơi này chạy tới, một vị lão giả vừa sợ vừa giận nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Viên thiên ngoại tinh thần này rõ ràng chỉ là một tảng đá bình thường, há có thể đè chết Thiên Cung cường giả?
- Hàn sư huynh tế lên Hàn Li, coi như là chưởng giáo Chí Tôn cấp cường giả xuất thủ cũng có thể đối chiến mấy hiệp, làm sao thoáng cái liền bị một ngọn núi đè chết rồi?
- Nhanh đi bẩm báo Thái Hoàng lão tổ!
Thái Huyền Thánh Tông, Hàn Chử bị chết thật sự ly kỳ, thật sự kỳ hoặc, tòa núi lớn này rơi xuống đất liền toái rụng, hiển nhiên không thể nào tích chứa bảo mỏ gì, sức nặng cũng sẽ không quá kinh người, nhưng hết lần này tới lần khác Hàn Chử, vị Thiên Cung nhị trọng cường giả này lại bị ngọn núi kia đè chết, quả thực là chuyện không thể nào!
- Không nên kinh hoảng, chuyện này ta đã biết.
Bên trong Thần Đỉnh của Thái Huyền Thánh Tông, đột nhiên truyền đến thanh âm của Thái Hoàng lão tổ, để cho mọi người bối rối tỉnh táo lại. Chỉ thấy trong Thần đỉnh, một thiếu niên tóc trắng đi ra, một bước liền tới đến nơi Hàn Chử vẫn lạc, trên dưới đánh giá nấm mồ cự đại kia, vừa ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu, nhẹ giọng nói:
|
Chương 301: Chết ở trong hang ổ. (2) - Hàn sư đệ là bị người đánh chết, trong ngọn núi này có tích chứa pháp lực cường giả, nhưng phía ngoài nhìn không ra, khi pháp lực bộc phát, liền vô cùng mạnh mẻ, thậm chí ngay cả núi lớn chu vi hơn mười dặm cũng chống lại không được, bị cổ pháp lực này chấn thành phấn vụn. Hắc hắc, quả nhiên hảo thủ đoạn, trước mặt ta giết người của ta, còn để cho ta bắt không được bất kỳ chân ngựa . . .
- Lão tổ, rốt cuộc là ai lớn mật như thế, dám can đảm giết người Thái Huyền Thánh Tông ta?
Thái Hoàng lão tổ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Cho dù biết lại có thể thế nào, ngươi có chứng cớ sao? Thái Huyền Thánh Tông ăn một cái thiệt thòi lớn như vậy, nhưng chỉ có thể liền tính như vậy. Giỏi tính toán, giỏi tính toán a. . .
Ánh mắt của hắn hướng phương hướng Huyền Thiên Thánh Tông nhìn lại, thấp giọng nói:
- Ngươi quả nhiên đã trưởng thành, thật mong đợi ngày ta và ngươi đánh một trận, hy vọng ngươi không để cho ta chờ quá lâu. . .
Huyền Thiên Thánh Tông Lĩnh Tụ Phong, Giang Nam cùng đám người Vân Bằng tương đối Thần Thông, đàm luận công pháp, rất là hòa hợp, mặc dù có Quân Mộng Ưu là Tinh Nguyệt Ma Tông chưởng giáo đệ tử, mọi người cũng là chuyện trò vui vẻ.
Quân Mộng Ưu cũng không có cùng bọn họ khách khí, hắn nghênh ngang tiến vào Huyền Thiên Thánh Tông, chính là nghe nói Giang Nam từ trong chư cường giả đuổi giết còn sống trở về, vì vậy đến đây cùng Giang Nam đấu lần nữa, lại không nghĩ rằng Giang Nam cùng mọi người thuyết pháp, thảo luận kịch liệt, nhất thời nhịn không được, cũng ngồi xuống tham dự đến trong thảo luận.
Trong lúc này, hắn còn cùng Vân Bằng đấu hai trường, lẫn nhau có thắng bại, lẫn nhau cũng có tỉnh táo tương tích.
Giang Lâm mắt to nháy động, nhìn mấy nữ nhân bên cạnh, ánh mắt một mực trên thân bọn người Mộ Yên Nhi, La Thanh, Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Thải Dực đổi tới đổi lui, đột nhiên kéo tay Thiên Yêu Thánh Nữ, ngọt ngào cười nói:
- Xinh đẹp tỷ tỷ, ngươi làm chị dâu ta được không?
Thiên Yêu Thánh Nữ nghe vậy, suýt nữa một ngụm Linh Dịch phun ra, nụ cười ửng đỏ, nàng đối với thiếu nữ phấn điêu ngọc mài này vốn cũng cực kỳ yêu thích, đột nhiên nghe được câu này, lại làm cho trái tim nhỏ của nàng thình thịch đập loạn, ôn nhu nói:
- Ân. . . Muội tử, ta biết ca ca ngươi mới mấy ngày, cùng hắn còn không quen thuộc, bây giờ nói cái này quá sớm. . .
- Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, còn ngươi?
Giang Lâm nhìn về phía Thải Dực, ngọt ngào cười nói:
- Ngươi làm chị dâu ta có được hay không?
Mộ Yên Nhi ở một bên có chút chua xót, trong lòng u oán nói:
- Tiểu nha đầu này, nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp liền cầu hôn cho ca ca hắn, như e sợ cho ca ca của nàng không ai thèm lấy. . .
- Chưởng giáo mới vừa rồi thi triển một thức Lãm Nguyệt Thủ đúng là kinh người, giơ tay vào không gian, vuốt phẳng trăng sáng, đem trăng sáng bày ở lòng bàn tay, đây quả thực là một loại thủ đoạn của Thần!
Giang Nam thầm nghĩ trong lòng.
Chẳng qua là hắn cũng không biết, Tịch Ứng Tình thi triển Lãm Nguyệt Thủ một mặt có hướng bọn họ biểu diễn áo nghĩa Thần Thông, mặt khác là lặng lẽ đánh chết Hàn Chử.
Tiểu đoàn thể Giang Nam này nhân số không nhiều, trừ Quân Mộng Ưu, Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Thải Dực là người những môn phái khác, những người còn lại chính là đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông.
Bất quá những người này thiên phú cực cao, rất nhiều người là trải qua Thất Bảo Lâm lịch lãm, lại trải qua Lĩnh Tụ Phong mở đàn nói pháp hun đúc, tu vi thực lực cũng rất có bổ ích, trong đó có chút còn tiến vào Đạo Đài bát cảnh.
Có thể tưởng tượng ra, những người này nếu như tiếp tục trưởng thành xuống, tương lai thế tất sẽ trở thành trụ cột của Huyền Thiên Thánh Tông, đại cao thủ danh chấn nhất thời!
Không khí nơi này thật tốt, Quân Mộng Ưu cùng Thiên Yêu Thánh Nữ cũng thỉnh thoảng cùng Giang Nam nghiên cứu và thảo luận Thần Thông, nghị luận công pháp, sư muội Thải Dực của Thiên Yêu Thánh Nữ đối với lần này rất có phê bình kín đáo, thầm nghĩ trong lòng:
- Mị Nguyệt sư tỷ từng dặn dò qua Liên Hương sư tỷ, không thể cùng Giang đạo hữu nghiên cứu tâm pháp, nếu không khó tránh khỏi nghiên cứu ra cái tình yêu nam nữ gì. Sư tỷ cũng đáp ứng, bất quá bây giờ cùng Giang đạo hữu thảo luận đến nhiệt liệt, ta đoán chừng sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
Giang Nam cùng Thiên Yêu Thánh Nữ tham thảo Thái Dương Chân Kinh, nàng cũng nghe vào tai, chỉ cảm thấy vô cùng diệu pháp, mỗi một câu nói của Giang Nam khiến cho nàng hứng thú, vì vậy Thải Dực cũng không nguyện rời đi.
Không chỉ có nàng, Quân Mộng Ưu cùng Thiên Yêu Thánh Nữ cũng cảm giác như vậy.
Để cho bọn họ kinh hãi cùng bội phục nhất chính là, Quân Mộng Ưu cùng Giang Nam đàm luận Ma Đạo tâm pháp, Giang Nam nói đạo lý rõ ràng, có chút giải thích thậm chí còn ở trên Quân Mộng Ưu, làm hắn được thu hoạch vô cùng.
Mà Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Giang Nam đàm luận Yêu Tộc tâm pháp, hắn cũng là lời nói dí dỏm, giải thích thấu triệt, phảng phất không phải là loài người, mà là một lão yêu quái tiềm tu ngàn năm.
Không chỉ có như thế, nhiều đệ tử của Huyền Thiên Thánh Tông thỉnh thoảng cũng hướng Giang Nam thỉnh giáo, Giang Nam chẳng qua là lược lược suy tư một chút, liền đem nghi ngờ của bọn hắn giải đáp, nghe đến những đệ tử này gật đầu lia lịa, bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt nở nụ cười, trong đó thậm chí không thiếu Đạo Đài bát cảnh cường giả.
Tinh thông Chính Đạo công pháp đã là rất cao, không chỉ cần thiên tư cùng ngộ tính tuyệt đỉnh, hơn nữa cần tốn hao đại lượng thời gian, không có một hai trăm năm khổ công cơ hồ không cách nào làm được.
Đồng thời tinh thông Chính Đạo, Ma Đạo cùng Yêu Tộc công pháp, thể ngộ thấu triệt, cái này là hết sức kinh khủng!
Nhân vật yêu nghiệt giống như Giang Nam, đám người Quân Mộng Ưu chỉ thấy qua một người, đó chính là Bách Dục Thí Thần Cốc Đại Ma!
- Yêu nghiệt bực này, tương lai ta thật có thể đuổi theo kịp hắn sao?
Quân Mộng Ưu có chút mờ mịt, nhưng ngay sau đó tâm khôi phục kiên cường hiếu thắng:
- Hắn tinh thông bách gia, tu luyện quá rộng, nhất định cực kỳ hao phí tâm lực, mà ta chỉ đi một môn công pháp chứng Đạo Đài, chuyên tâm tu luyện Tinh Nguyệt Thần Thể Ma Điển, thắng ở tinh thuần, thành tựu tương lai cũng chưa chắc so ra kém hắn!
Hắn cực kỳ tự tin, nếu không ở Nam Hải cũng sẽ không hướng Giang Nam khiêu chiến, muốn biết mình cùng Thất sư huynh Lý Nguyên Không chênh lệch. Mặc dù Giang Nam Hải Nạp Bách Xuyên, nhưng chưa từng bỏ đi sự phấn đấu của hắn, ngược lại để cho hắn càng thêm chiến ý hừng hực!
- Thật náo nhiệt!
Đột nhiên, một thanh âm truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị bạch y tăng nhân đi vào động phủ của Giang Nam, tăng nhân kia mi thanh mục tú, nhất biểu nhân tài, nhìn như chỉ có mười bảy mười tám tuổi, hai tay hợp thành chữ thập, cười nói:
- Giang thí chủ giảng kinh, tiểu tăng lắng nghe lời dạy dỗ, không biết các vị thí chủ có thể dung nạp hay không?
Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Thải Dực trong lòng cả kinh, thấy tăng nhân này không phải là người mình suy đoán kia, lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, thầm nghĩ:
|
Chương 302: Kết giao hồ bằng cẩu hữu - Ta nguyên tưởng rằng là Vô Tướng kia, làm mình sợ hết hồn. Vô Tướng mặc dù to gan lớn mật, nhưng cũng không dám lẫn vào Huyền Thiên Thánh Tông?
Vân Bằng cũng hướng tăng nhân kia đánh giá, thầm nghĩ:
- Giang sư đệ giao du rộng lớn, trong bằng hữu, ngay cả hòa thượng cũng có.
Trong lòng Giang Nam nghi ngờ, hắn trừ Vô Tướng Thiền Sư cùng mấy hòa thượng ở Thiện Tâm Tự ra, cũng không có cùng Phật Môn từng có tiếp xúc, làm sao đệ tử cửa Phật sẽ vô duyên vô cớ chạy đến Lĩnh Tụ Phong?
Hắn càng xem càng khả nghi, hướng Thần Thứu Yêu Vương thấp giọng nói:
- Yêu Vương, hòa thượng này có phải tên kia hay không?
Thần Thứu Yêu Vương trên dưới đánh giá tăng nhân này, cũng thấp giọng nói:
- Chủ công, tuyệt đối không sai, chính là tên khốn kia. Hắn mặc dù đổi khuôn mặt, nhưng dù hóa thành trot a cũng nhìn ra!
Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, thầm nghĩ:
- Nơi này là Huyền Thiên Thánh Tông, không chỉ có sư tôn ta ở đây, chưởng giáo Chí Tôn cũng cách không xa, nếu Vô Tướng dám càn rỡ, tuyệt đối sẽ bị chết thê thảm không nỡ nhìn! Bất quá hòa thượng này cũng lớn mật, lại dám tới đây, gan dạ đến khiến người khâm phục.
Hắn bất động thanh sắc, mỉm cười nói:
- Tiểu hòa thượng mời ngồi.
Hòa thượng mi thanh mục tú kia chính là Vô Tướng Thiền Sư, nghe vậy mắt xem mũi mũi nhìn tâm, đối với những nữ thí chủ khác làm như không thấy, rất có bộ dáng tăng nhân giữ gìn thanh quy giới luật, lấy một cái bồ đoàn khoanh chân mà ngồi.
Giang Nam thật sâu liếc hắn một cái, trong lòng có chút bồn chồn, không biết tăng nhân này ý làm gì. Bất quá sống ở đâu thì yên ở đấy, hòa thượng này mặc dù là Thiên Cung cường giả, làm xằng làm bậy, là đại ác nhân lừng lẫy nổi danh, nhưng ở Lĩnh Tụ Phong cũng không dám tùy ý làm bậy.
- Nếu giờ phút này ta gọi sư tôn hoặc là chưởng giáo tới, cố nhiên có thể đem dâm tăng này chém giết, nhưng chỉ sợ tất cả mọi người trong động phủ ta sẽ bị hắn hạ độc thủ.
Giang Nam thầm nghĩ trong lòng:
- Đang ngồi ở nơi này, lẫn vào tam giáo cửu lưu, có yêu có Ma, còn có dâm tăng ác ôn, không biết này có tính là kết giao hồ bằng cẩu hữu hay không. . .
- Tiểu hòa thượng, ngươi tới từ thiền tự nào?
Vân Bằng cười hỏi:
- Nên gọi như thế nào?
- Tiểu tăng Tuệ Không, đến từ Vô Định Tự.
Vô Tướng Thiền Sư hai tay hợp thành chữ thập, cười nói.
- Vô Định Tự?
Vân Bằng cùng Quân Mộng Ưu liếc mắt nhìn nhau, cả hai lắc đầu nói:
- Không có nghe nói. Bất quá Phật Môn từ trước đến giờ thích không có tiếng tăm gì, ẩn núp thâm sơn cùng cốc, Vô Định Tự hơn phân nửa là một môn phái nhỏ.
Thiên Yêu Thánh Nữ nghe đến đó, trong lòng run lên:
- Không chính là không có, Tuệ Không chính là tuệ không có, ngược lại chính là Vô Tướng. Phật Môn có một câu nói nói thiền tâm vô định, Vô Định Tự tất nhiên chính là Thiện Tâm Tự. Vô Tướng chính là dư nghiệt của Thiện Tâm Tự, tiểu hòa thượng này chính là dâm tăng Vô Tướng kia!
Trong nội tâm nàng thấp thỏm bất an, cùng Giang Lâm, Mộ Yên Nhi miễn cưỡng cười vui, âm thầm suy tư thoát thân chi đạo:
- Người này đi tới Huyền Thiên Thánh Tông, chỉ cần thân phận bại lộ, lập tức sẽ chết, bất quá trước khi hắn chết cũng có thể lôi kéo chúng ta cùng lên đường, hắn hiện tại ngăn ở cửa, nhất định là không muốn chúng ta rời đi. . .
Thần Thứu Yêu Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt bất thiện nhìn Vô Tướng Thiền Sư một chút, thầm nghĩ:
- Con lừa ngốc này cũng có giả bộ non. . .
Đầu Yêu Vương này hóa thành Đạo Nhân đầu trọc tiến lên, vươn bàn tay ra che ở trên đầu trụi lủi của Vô Tướng Thiền Sư, vuốt ve mấy cái, cười hắc hắc nói:
- Tiểu hòa thượng, tóc của ngươi là vị đại sư phụ nào cạo, thật là phát sáng, một cọng lông cũng không có, ta cũng có chút muốn cạo thành như vậy.
Giang Nam cùng Thiên Yêu Thánh Nữ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, Vô Tướng Thiền Sư khóe miệng lay động, mạnh mẽ kiềm chế sát khí, miễn cưỡng cười nói:
- Vị sư huynh này chớ nói giỡn. . . Giang thí chủ, tiểu tăng lần này tới, chủ yếu là muốn cùng thí chủ tham thảo Phật kinh, kính xin thí chủ chỉ giáo.
Trong lòng Giang Nam khẽ nhúc nhích, cười nói:
- Đã như vậy, như vậy Giang mỗ liền cùng hòa thượng đàm luận.
Quân Mộng Ưu trong lòng cả kinh:
- Giang đạo hữu ngay cả Phật kinh cũng hiểu? Còn có cái gì là hắn không hiểu?
Giang Nam trên đường trở về đã nghiên cứu Vô Tướng Kiếp Kinh, đem Phật Môn kinh điển này thôi diễn đến Linh Đài Cảnh, lúc này mở miệng giảng thuật môn kinh điển này, mấy người Quân Mộng Ưu trong lòng lẫm nhiên, thầm nghĩ:
- Quả nhiên là Phật Môn kinh điển!
Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện chỗ cường đại của Vô Tướng Kiếp Kinh, môn kinh điển này có thể nói là vô thượng diệu pháp tôi luyện tâm tình, lấy vạn không hóa Vô Tướng, cuối cùng đạt tới cảnh giới Phật Đà.
Nếu có thể tu luyện môn tâm pháp này, tất nhiên đối với bọn họ tâm tình tăng lên vô cùng hữu ích!
Cho dù không tu luyện Vô Tướng Kiếp Kinh, nghiên cứu tinh diệu trong đó, sau đó cùng tâm pháp bổn phái và tâm cảnh của mình xác minh, đối với tâm cảnh tu vi của bọn hắn cũng rất có ích lợi, có thể làm cho bọn họ nhanh hơn tu thành Đạo tâm!
Bất quá, Giang Nam nói Vô Tướng Kiếp Kinh cực kỳ thâm ảo nan giải, cho dù là bọn họ cũng có nhiều địa phương hiểu không thấu triệt.
Giang Nam nói chỉ chốc lát, đột nhiên dừng lại, cười nói:
- Tướng Không hòa thượng, nếu là trao đổi, như vậy kính xin ngươi giảng giải đoạn kinh văn này một phen.
Vô Tướng Thiền Sư phật thủ nhặt hoa, khẽ mỉm cười, lúc này đem kinh văn mà Giang Nam vừa mới nói xong giải thích một phen, hắn vốn là có tuệ căn, đối với Phật kinh lực lĩnh ngộ cực cao, nếu không cũng không có thể tu luyện tới Thiên Cung cảnh, chỉ là bởi vì Vô Tướng Kiếp Kinh không hoàn thiện, đi lên lạc lối.
Giờ phút này Giang Nam đem Vô Tướng Kiếp Kinh bổ sung toàn bộ, Vô Tướng Thiền Sư giải thích, tất nhiên lời nói rõ ràng, miệng nở kim liên, nói đến Thiên Hoa Loạn Trụy, đem kinh văn mà Giang Nam vừa mới nói hoàn mỹ giải đáp một lần, bài trừ nghi hoặc trong lòng mọi người, để cho mọi người lĩnh ngộ thấu triệt, đều có thu hoạch.
Hắn hai người một cái nói, một cái giải, trong lúc vô tình liền đem Vô Tướng Kiếp Kinh nói đến Thần Thông bát trọng, thực để cho mọi người mở rộng tầm mắt, nghe được mà lòng say mê.
Giang Nam dừng truyền đạt kinh điển lại, sắc mặt hơi trầm xuống:
- Hôm nay liền nói tới đây, Tướng Không hòa thượng, còn nhiều thời gian, ngươi đã được đến đủ nhiều, còn không đi đi?
Vô Tướng Thiền Sư cười ha ha, hai tay hợp thành chữ thập, hướng hắn thi lễ thật sâu, xoay người phiêu nhiên bay đi.
Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, hướng Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Thải Dực truyền âm nói:
- Người này hiện tại nho nhã lễ độ, khó tránh khỏi có chứng nào tật nấy, chung quanh làm ác, hai vị sư tỷ trước không nên vội vã rời đi, ở chỗ này của ta đợi mấy ngày rồi hãy nói.
Thiên Yêu Thánh Nữ cũng lo lắng Vô Tướng Thiền Sư ở nửa đường chặn các nàng lại, lúc này gật đầu.
|
Chương 303: Rơi xuống làm Ma. (1) Quân Mộng Ưu cũng đứng dậy cáo từ, cười nói:
- Giang đạo hữu, Vân đạo hữu, ta chuyến này thu hoạch cực lớn, đa tạ thịnh tình của hai vị. Ngày khác chúng ta sẽ ganh đua cao thấp nữa!
Giang Nam đối với đảm lượng của hắn cũng là cực kỳ bội phục, Quân Mộng Ưu là Tinh Nguyệt Ma Tông chưởng giáo đệ tử, Tinh Nguyệt Ma Tông cùng Huyền Thiên Thánh Tông thế như nước lửa, hắn có can đảm tiến vào Huyền Thiên Thánh Tông lãnh giáo Thần Thông công pháp, đúng là gan lớn đến dọa người, cười nói:
- Tùy thời phụng bồi.
- Có rãnh rỗi lại đánh mấy trận!
Vân Bằng nóng lòng muốn thử, cười nói.
Mấy vị sư huynh đệ khác của Thánh tông cũng lần lượt cáo từ, rời Lĩnh Tụ Phong, Vân Bằng cũng cáo từ rời đi, Giang Lâm cùng Mộ Yên Nhi thì muốn mời Thiên Yêu Thánh Nữ đi Linh Càn Phong, trong động phủ nghỉ lại.
Giang Nam đưa tiễn mọi người, hơi điều tức chốc lát, trong lòng cũng có chút vui mừng:
- Lần này trao đổi giảng kinh đúng là có đại thu hoạch, ta vốn là tu vi tiến cảnh quá nhanh, hôm nay vừa cùng mọi người trao đổi, vừa củng cố tu vi, để cho căn cơ của ta vững chắc, càng hơn lúc trước.
Giảng kinh truyền đạo biểu diễn Thần Thông, đối với hắn mà nói chính là thủ đoạn củng cố Thần Thông ngũ trọng, vốn là Giang Nam chỉ có thể đem thực lực Thần Thông ngũ trọng phát huy ra tám chín thành, mà hiện tại đã có thể phát huy ra mười thành!
Đây chính là một loại đại thu hoạch!
Huyền Thiên Thánh Tông Vũ Thánh Các, đột nhiên một đạo cột sáng từ trong Vũ Thánh Các phóng lên cao, tia sáng chiếu rọi dãy núi, cột sáng lồng lộng đứng vững, để cho tất cả mọi người thánh tông bị kinh động.
- Có người đả thông Vũ Thánh Các !
Một vị trưởng lão lộ ra vẻ kinh sợ, vội vàng phi thân ra Linh sơn.
Hắn mới vừa bay lên, lại thấy bên trong những linh sơn khác cũng có không ít thân hình phóng lên cao, thậm chí Tông Chủ Phong cũng có mấy vị Thái Thượng Trưởng Lão bị cột sáng này kinh động, từ trong bế quan tỉnh lại.
- Gần chút ít năm nay thánh tông ta nhân tài điêu linh, có thể đả thông Vũ Thánh Các le que không có mấy, chỉ có hai người Lệnh Hồ Dung cùng Âu Dương Vũ, bất quá hai người lại chết thảm, tông chủ nhất mạch nhân tài thưa thớt, chỉ còn lại có hai người Phong Mãn Lâu cùng Đinh Trác, Đinh Trác đang bế Sinh Tử Quan, cố gắng đột phá Sinh Tử Đài Cảnh, đến nay chưa xuất quan, sinh tử không biết.
Lam Sơn Đạo Nhân cùng nhiều trưởng lão bay về phía Vũ Thánh Các của sơn môn, cảm khái nói:
- Hôm nay, rốt cục có người có thể đả thông Vũ Thánh Các, tông chủ nhất mạch sẽ dần dần nhiều hơn.
Nhiều trưởng lão rối rít gật đầu, nhưng vào lúc này, lại có một đạo cột sáng bá… một tiếng từ trong Vũ Thánh Các lao ra, hai đạo cột sáng hoà lẫn!
Ông!
Đạo cột sáng thứ ba phóng lên cao, tiếp theo chính là đạo thứ tư, đệ ngũ đạo. . .
Trong mấy hơi thở, liền có chín đạo cột sáng từ trong Vũ Thánh Các kích bắn ra, chín đạo cột sáng tia sáng lấp lánh, chiếu rọi thánh tông!
Lần này, cho dù là Tịch Ứng Tình cũng bị kinh động, đứng ở trên Tông Chủ Phong hướng bên này xem ra, kinh nghi bất định.
Liên tục chín người đả thông chín quan của Vũ Thánh Các, loại tràng diện này cho dù là hắn cũng trước đây chưa từng gặp, văn sở vị văn!
Thánh tông sáng lập đến nay, còn chưa từng có loại cảnh tượng này, từ trước có thể liên tục đả thông chín quan Vũ Thánh Các le que không có mấy, tối đa là hai ba người, hơn nữa còn là trong vòng một năm qua cửa, cũng không có tình hình một lần có chín người cùng nhau qua cửa!
Chín đạo cột sáng, ý nghĩa chín tuyệt đỉnh thiên tài!
Ở thánh tông hôm nay nhân tài điêu linh, chỉ sợ xuất hiện một tuyệt đỉnh thiên tài cũng làm cho người mừng rỡ như điên, huống chi là thoáng cái nhiều ra chín người?
- Lâm nhi, Yên nhi, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Hàn Phương đi tới Vũ Thánh Các, đột nhiên thấy Giang Lâm cùng Mộ Yên Nhi còn có một chút thánh tông nhập thất đệ tử cũng đứng ở trước Vũ Thánh Các, không khỏi nghi ngờ nói.
Giang Lâm cười nói:
- Sư tôn, chúng ta từ chỗ của ca ca ta nghe giảng trở lại, tự giác có chút tiến bộ, liền muốn thí nghiệm, vì vậy đi tới Vũ Thánh Các, không nghĩ tới quả nhiên qua cửa, rất dễ dàng!
Mộ Yên Nhi cười nói:
- Ta cũng qua cửa, tư chất cùng nội tình của ta so sánh với sư muội kém chút ít, từ cửa thứ nhất đánh tới cửa thứ chín, tốn hao thời gian so sánh với sư muội hơi dài chốc lát. Mấy vị sư huynh sư tỷ này, cũng là ở chỗ Giang sư đệ nghiên cứu Thần Thông, công pháp, cùng chúng ta tiến vào Vũ Thánh Các, tất cả cũng thông quan. Còn có mấy vị sư huynh sư tỷ còn ở trong Vũ Thánh Các, đoán chừng cho dù đánh không qua, cũng có thể chống đở đến thứ chín quan.
Hàn Phương cùng chư vị trưởng lão lộ ra vẻ không thể tin được, thất thanh nói:
- Các ngươi lấy Thần Thông cảnh đả thông Vũ Thánh Các? Các ngươi không có sử dụng pháp bảo hoặc là bảo khí?
Giang Lâm cùng Mộ Yên Nhi rối rít lắc đầu, Thần Thứu Yêu Vương sờ sờ đầu trọc của mình, cười nói:
- Vận dụng bảo khí pháp bảo, coi là cái gì anh hùng, ta xông đi vào, há mồm khẽ hấp liền đem những yêu thú kia ăn hết thảy, ăn vào thứ chín quan, so với tiểu chủ công chậm một đường. Nếu ta vận dụng Thần Thông, so sánh với tiểu chủ công không những không chậm, thậm chí nói không chừng còn có thể mau hơn một chút!
- Đầu Đại Yêu này cũng đi vào thí luyện rồi?
Mấy vị trưởng lão thấy người này, thất thanh nói.
Mấy vị đệ tử thánh tông khác cười nói:
- Yêu Vương bản lĩnh hơn người, so với chúng ta căn cơ còn muốn thâm hậu, đã tu thành Thần Thông thất trọng, làm người ta kính nể.
Đám người Hàn Phương cũng hít một hơi lãnh khí, Vũ Thánh Các chính là pháp bảo của một vị tiền bối thánh tông luyện chế, người đi vào thí luyện tu vi càng cao, bên trong xuất hiện yêu thú tu vi cũng càng cao, hơn nữa một cửa ải so sánh với một cửa ải càng khó!
Nếu như là người võ đạo thập trọng cảnh giới đi vào, đến thứ chín quan, liền sẽ xuất hiện gần trăm đầu yêu thú tinh thông võ đạo, chi chít, kinh khủng chí cực.
Này coi như bỏ qua, nếu tu thành Thần Thông đi vào, vậy thì càng kinh khủng, gần trăm đầu Đại Yêu tinh thông Thần Thông vây công, đầy trời cũng là Thần Thông oanh kích mà đến, khó lòng phòng bị, hơi chút vô ý sẽ bị oanh vỡ thành phấn!
Cho nên, tiến vào Vũ Thánh Các đa số là môn sinh võ đạo cảnh giới, môn sinh tu thành Thần Thông sẽ thành đệ tử ký danh, không cần tham gia Vũ Thánh Các khảo nghiệm, là bởi vì Thần Thông cảnh tiến vào Vũ Thánh Các thật sự nguy hiểm.
Không nghĩ tới, mấy vị Thần Thông cảnh nhập thất đệ tử Giang Lâm, Mộ Yên Nhi này cũng tiến vào Vũ Thánh Các, còn có thể nhất cổ tác khí đả thông chín quan!
Làm cho không người nào có thể tin nhất chính là, Đại Điểu đầu trọc kia cũng đại đại liệt liệt qua cửa, phải biết rằng đầu Đại Yêu này hơn hai năm trước đi theo Giang Nam tiến vào thánh tông, kém đến quả thực một trận gió là có thể thổi bay !
|
Chương 304: Rơi xuống làm Ma. (2) Mà nay, đầu Đại Yêu này lại có thể có thực lực như vậy, thật sự là rất cao!
Qua không lâu, lại có mấy người từ trong Vũ Thánh Các đi ra, bọn họ không có đem thứ chín quan đả thông, nhưng mà ở thứ chín quan kiên trì hồi lâu, ngang hàng cảnh giới thực lực mặc dù không bằng đám người Giang Lâm, nhưng mà không phải chuyện đùa.
- Ta nguyên tưởng rằng thánh tông ta nhiều ra mấy vị kỳ tài ngút trời, lại không nghĩ rằng là bọn hắn, vui không một cuộc...
Một trung niên trưởng lão lắc đầu thở dài nói.
Lam Sơn Đạo Nhân nghiêm mặt nói:
- Tưởng sư huynh lời ấy sai rồi, bọn họ lấy Thần Thông cảnh đả thông Vũ Thánh Các, so với thánh tông ta nhận được chín vị thiên tài còn muốn đáng giá mừng rỡ, đáng giá coi trọng!
Vị Tưởng sư huynh kia trong lòng rùng mình, gật đầu nói:
- Quả thật như thế, tu vi thực lực của bọn họ hôm nay, chỉ sợ cũng đủ có thể cùng những chưởng giáo đệ tử kia sánh ngang, mặc dù không bằng cũng không khác nhau lắm. Đây thật là một chuyện đại hỉ sự!
Nhiều trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, trong lòng sâu sắc chấp nhận, tu vi thực lực đám người Giang Lâm, Mộ Yên Nhi vốn là không bằng chưởng giáo đệ tử, nhưng bây giờ có thể làm được tới trình độ chạy song song, này nói rõ tiến bộ của bọn hắn thật là kinh người.
Mà chút ít người này, cũng cùng Giang Nam có liên quan!
- Giang sư điệt chẳng lẻ đã ở trong Vũ Thánh Các?
Hàn Phương hỏi.
Thần Thứu Yêu Vương cười ha hả nói:
- Chủ công nhà ta mới sẽ không lần nữa tiến vào Vũ Thánh Các, nói là không có tính khiêu chiến. Tiểu tử Vân Bằng kia cũng nói, khiêu chiến Vũ Thánh Các ý nghĩa không lớn.
- Vân Bằng là đệ tử của ta.
Lam Sơn Đạo Nhân dương dương đắc ý hướng mọi người cười nói.
- Lần trước có Cổ Thần Các Thần Phủ cường giả đuổi giết hắn, cũng không thể làm gì hắn!
Lam Sơn Đạo Nhân càng thêm dương dương đắc ý, hướng mọi người tiếp tục vênh váo.
Chư vị trưởng lão mắt trợn trắng, nhất tề khinh bỉ không thôi. Mọi người trong lòng cảm khái không dứt, Giang Nam mới vừa bái nhập thánh tông, người nào cũng không coi trọng hắn, cũng không có người muốn nhận hắn làm đệ tử, cuối cùng đá cho nữ ma đầu Lạc Hoa Âm kia điều giáo, ai có thể nghĩ đến hai năm sau, hắn lại có thể liên tục khai sáng kỳ tích, thậm chí chuyện mà chưởng giáo Chí Tôn Tịch Ứng Tình cũng không có thể làm được, lại ở trong tay hắn thực hiện?
Có thể nói, tương lai nếu như thánh tông có thể lớn mạnh, có nửa công lao là của hắn!
- Có đồ đệ như thế, còn đòi hỏi gì?
Mọi người trong lòng cảm khái nói.
Trên Tông Chủ Phong, ánh mắt Tịch Ứng Tình phức tạp, nhìn đây hết thảy, tâm thần đung đưa, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra ý nghĩ của hắn.
Khuôn mặt của hắn như giếng cổ không sóng, phảng phất trên mặt của hắn bao phủ một cái mặt nạ, đem nội tâm cùng thân thể của hắn tách ra, đem hắn cùng mọi người tách ra.
...
Trên biển Đông, một chiếc lâu thuyền phá không hướng chỗ sâu của biển rộng đi tới, trong lâu thuyền, Giang Nam cùng một vị đại hán râu quai nón ngồi ở trong khoang thuyền, chuyện trò vui vẻ, rất là hòa hợp.
- Cáp tiền bối, Bách Dục Thí Thần Cốc thật như lời ngươi nói, có vô số công pháp thần thông?
Giang Nam đứng ở bên cạnh cửa sổ mạn tàu, nhìn phong cảnh phía ngoài, đột nhiên hỏi.
Đại hán râu quai nón kia dị thường khôi ngô, thân thể cứng như sắt thép, cả người tràn đầy lực lượng, chính là cùng Giang Nam từng có gặp mặt một lần, ma đầu xếp hạng thứ sáu của Thí Thần Cốc, Cáp Lan Sinh.
- Giang lão đệ, công pháp trong Thí Thần Cốc ta, phần lớn là đại ca sưu tập đến, thật có thể được xưng tụng toàn sách là sách, đếm không xuể!
Cáp Lan Sinh úng thanh úng khí nói:
- Phàm là Thần Thông thành danh thế gian, đều có thể tìm được ở trong Thí Thần Cốc ta, chuyến này tuyệt sẽ không để ngươi thất vọng.
Giang Nam nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:
- Cốc chủ mời ta tới đây, đồng ý nếu ta gia nhập Thí Thần Cốc, liền tùy ý ta nhìn tâm pháp trong cốc, hy vọng quả thật như lời ngươi nói, công pháp của Thí Thần Cốc có thể làm cho ta hài lòng.
Cáp Lan Sinh cười ha ha, lộ ra vẻ hào khí vạn trượng nói:
- Ngươi cứ an tâm, chỉ cần ngươi chịu trở thành lão Thất, liền là huynh đệ của chúng ta, sau này nếu ngươi có phiền toái, chỉ cần nói một tiếng, mấy người chúng ta làm ca ca cũng có thể giúp ngươi giải quyết! Cho dù là đạp bằng một cái danh môn đại phái!
Giang Nam phun ra một ngụm trọc khí thật dài, nhìn về phía biển rộng mịt mờ vô tận, thầm nghĩ:
- Ta đọa lạc...
Hắn đáp ứng gia nhập Thí Thần Cốc, trở thành ma đầu xếp hạng thứ bảy cũng là hành động bất đắc dĩ, hôm nay Giang Nam tu luyện tới Thần Thông ngũ trọng đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là có thể tu thành Thần Thông lục trọng, tu thành Sơn Hải Đỉnh, chủ chưởng phòng ngự.
Mà hai môn Thần Thông sau thực là quá khó, hắn tu luyện Ma Ngục Huyền Thai Kinh, Ma Ngục Huyền Thai Kinh chỉ có thể tu luyện tới Thần Thông bát trọng, không có tâm pháp sau Đạo Đài bát cảnh, hơn nữa còn cần chính hắn mở ra Thần Thông.
Hắn tính toán mở môn Thần Thông thứ bảy, là trận pháp thần thông, Thần Thông thứ tám là công kích thần hồn Thần Thông.
Đối với tâm pháp trận pháp, hắn biết không nhiều lắm, mà loại Thần Thông công kích thần hồn này trong các đại môn phái cũng ít lại càng ít, địa phương hắn có khả năng nghĩ đến tụ tập công pháp thiên hạ, chính là Bách Dục Thí Thần Cốc.
Bách Dục Thí Thần Cốc cốc chủ, tinh thông thiên hạ Thần Thông, vô số loại công pháp, Giang Nam muốn hoàn thiện hai môn Thần Thông phía sau, hoàn thiện Ma Ngục Huyền Thai Kinh, thậm chí thôi diễn ra Ma Ngục Huyền Thai Kinh Đạo Đài bát cảnh tâm pháp, liền chỉ có gia nhập Thí Thần Cốc!
Thí Thần Cốc cốc chủ phái Cáp Lan Sinh lẻn vào thánh tông, muốn mời hắn vào cốc, Giang Nam không có suy nghĩ nhiều liền đáp ứng.
- Lão đệ, ngươi yên tâm, sau khi ngươi trở thành lão Thất như cũ là đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông, đồ đệ của nữ ma đầu, không có ai sẽ biết thân phận của ngươi, chúng ta cũng sẽ không đối ngoại tuyên dương.
Cáp Lan Sinh trầm giọng nói:
- Thí Thần Cốc Lục Ma ta mặc dù không một lòng, nhưng chú trọng nhất là huynh đệ nghĩa khí, bất quá có chút chuyện ngươi cần cẩn thận, đó chính là cẩn thận Ngũ Ca. Ngũ Ca sát khí nặng nhất, hơn nữa thần bí khó lường, trừ đại ca ra, người nào cũng chưa từng thấy qua diện mục thật của hắn, cũng không có biết tâm tư của hắn. Hắn hàng năm không ở trong cốc, đoán chừng lần này ngươi không gặp được hắn...
Mấy đại ma đầu Thí Thần Cốc Giang Nam cũng từng thấy quá, đại ma quỷ mặt nam tử, Nhị Ma là đại hán cầm phủ Thạch Cảm Đương, Tam Ma Thiên Cơ Tú Sĩ, Tứ Ma Vô Tướng Thiền Sư, Lục Ma chính là Cáp Lan Sinh.
Duy chỉ có Ngũ Ma là Giang Nam chưa gặp qua.
Cáp Lan Sinh khống chế Đại Thiên Lâu Thuyền ở trên biển rộng mênh mông xuyên qua, qua không biết bao lâu, đột nhiên, Giang Nam chỉ cảm thấy Đại Thiên Lâu Thuyền nhẹ nhàng chấn động hạ xuống, phảng phất xuyên qua bình chướng khác, vội vàng hướng ra phía ngoài nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết lúc nào, trên mặt biển đột nhiên nhiều ra một hòn đảo.
|