Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 29: Tông sư luyện đan Từ xưa đến nay, vô số Luyện Đan Sư đều mong muốn có thể khống chế nhiệt lực từ lò hỏa tới mức lô hỏa thuần thanh để loại bỏ hoàn toàn tạp chất bên trong dược liệu, chỉ giữ lại dược lực tinh thuần, sau đó đem tất cả dược lực dung hợp lại một chỗ với nhau, tạo nên sự biến hóa kì diệu, kết thành linh đan.
Nhưng để đạt tới mức lô hỏa thuần thanh rất khó, cho dù mượn lấy địa hỏa cũng không có khả năng đạt tới một mức luyện hóa tất cả tạp chất được.
Nếu không loại hết, hiển nhiên bên trong linh đan sẽ vẫn còn tạp chất, bởi vậy mới xuất hiện việc phân chia linh đan thành bảy thành, tám thành..
Đặc tính của thần hỏa Đâu Suất là luyện hóa tạp chất, Giang Nam thậm chí nhờ đặc tính này của thần hỏa mà rèn luyện có thể cùng chân khí, tinh thần…Vậy nên dùng thần hỏa để luyện đan khiến cho xác suất luyện thành của hắn vượt xa bất kỳ một vị Luyện Đan Sư nào, cho dù vương gia của phủ Dược vương đến cũng phải tự thẹn không bằng.
“Đây là luyện đan sao, dường như cũng không quá khó khăn nha…”
Giang Nam đánh ra đạo linh quyết cuối cùng, chờ trong chốc lát, hắn liền nghe thấy một tiếng “đinh đinh, đông đông” giòn vang như tiếng hạt châu rơi trên khay ngọc, hắn lập tức mở lò, chỉ thấy hơn ba mươi viên Ích Khí đan đang xoay tròn, nhấp nhô bên trong lò, từ chúng tỏa ra thứ ánh sáng óng ánh khiến hắn lẩm bẩm: “Ta nghe mấy người Nhạc Linh Nhi nói thì luyện đan hẳn là rất khó, còn tưởng lần này mình hẳn sẽ luyện thành một đống phế đan, thậm chí nổ lô, từ hiện tại xem ra chắc là bọn hắn nói quá rồi, hoặc là bọn hắn hơi vụng về.”
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy một viên Ích Khí đan bỏ vào trong miệng, tỉ mỉ cảm nhận dược lực bên trong đan dược, sau đó vẻ mặt thoáng vui mừng: “Không hề có tạp chất, hẳn là đan mười thành.”
Hắn không hề biết rằng, những người khác lần đầu luyện đan đều là bị nổ lò, rất ít người có thể luyện ra thành phẩm trong lần đầu, cho dù có được cũng là phế đan chứa rất nhiều tạp chất, đan bảy thành căn bản chưa từng có ai luyện ra.
Nếu như người khác biết được hắn lần đầu liền luyện ra đan mười thành không hề chứa tạp chất, nhất định sẽ nghẹn ngào mà thét to một tiếng “quái vật”.
Giang Nam không hề cảm thấy mình rất giống một con quái vật, hắn không ngừng tiếp tục luyện chế, sau mấy canh giờ liền dùng hết tất cả các loại dược liệu, kết quả được mười lò Ích Khí đan, Dưỡng Thân đan, Uẩn Thần đan, mỗi lò đều có tới hai, ba mươi viên, đều là đan mười thành, không hề có phế phẩm.
“Một viên Ích Khí đan mười thành có thể bán 70 lượng, mớ linh đan này khoảng chừng 700 viên, như vậy chỉ trong mấy canh giờ, mình liền có thể tạo ra tài sản gần năm vạn lượng bạc sao?”
Giang Nam ngơ ngác nhìn đống linh đan trước mặt, trong đầu cảm thấy hơi choáng váng, lẩm bẩm: “Ai nói Luyện Đan Sư là kẻ phá tiền? Ai nói Luyện Đan Sư khiến cho gia đình táng gia bại sản? Đây quả là ngành sản xuất kiếm lợi nhiều nhất, mà không…chính xác là ngành sản xuất cướp tiền thì đúng hơn.”
“Ngươi đã phá bao nhiêu cái lò rồi Tử Xuyên?”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Nhạc Linh Nhi, vị quận chúa vốn không câu nệ tiểu tiết này xông thẳng vào bên trong, cười nói: “Ngươi không cần nhụt chí, lần đầu luyện đan ai cũng phải nhận lấy thất bại thảm hại như vậy, nổ lô là chuyện bình thường, cho dù là Luyện Đan Sư cao siêu tới đâu cũng có khi phải thất thủ mà…”
Nàng vừa vào thì chứng kiến cả trăm viên linh đan nằm vương vãi khắp nơi trên mặt đất, cái miệng anh đào không khỏi trở nên tròn xoe, khiến người khác chỉ muốn xáp lại gần cái miệng nhỏ nhắn ấy của nàng.
“Những…viên linh đan này đều là do huynh luyện chế ra sao Tử Xuyên?”
Nhạc Linh Khi lấy lại bình tĩnh, không thể tin nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào… Đúng rồi, nhất định là Tô Hoảng luyện chế đúng không? Thiên phú về luyện đan của tứ hoàng tử rất cao, nhất định đống linh đan này là do hắn luyện ra, nhất định là vậy!”
Giang Nam cười cười, cũng không giải thích gì, lấy ra tờ giấy đưa cho Nhạc Linh Nhi, cười nói: “Quận chúa, những linh đan này giao hết cho ngươi, cảm phiền quận chúa cho người giúp ta lấy thêm một ít linh dược tới đây.”
“Lấy them linh dược cũng không khó, trong kho phủ Dược vương ta không thiếu thứ gì…Hả? Những linh đan này cho ta hết sao?”
Nhạc Linh Nhi tỉnh ngộ, thất thanh: “Chẳng lẻ những linh đan này không phải tứ hoàng tử luyện mà đều do huynh làm sao Tử Xuyên? Ha ha, ngươi lần đầu đã có thể luyện ra nhiều đan dược như vậy…hẳn là có nhiều phế phẩm rồi, nói không chừng có chưa độc tính chết người nữa cũng nên!”
Nàng đưa một miếng đan dược lên kiểm tra, đầu óc xém tí nữa choáng váng, bộ ngực sữa phập phồng mạnh mẽ: “Đan mười thành, tất cả đều là đan mười thành! Trời ơi, trời ơi…Tử Xuyên à, ngươi có phải là mấy lão quái vật chìm đắm trong luyện đan mấy trăm tuổi, hoặc là mấy con yêu quái tu luyện thành người phải không? Còn không mau hiện nguyên hình ra…”
Giang Nam cười khổ, cho tới bây giờ hắn mới hiểu rõ, biểu hiện vừa rồi của hắn rốt cuộc gây nên kết quả kinh khủng ra sao. Nhạc Linh Nhi chính là quận chúa vương phủ, con gái của Dược vương, luyện đan cao thủ nào mà chưa từng gặp qua chứ?
Nàng vừa rồi giật mình, thất thố như vậy, nhất định là do biểu hiện quá sức kinh khủng của mình, không còn là người thường, mà chắc phải là biến thái.
“Khụ khụ, quận chúa à, thật ra lúc trước ở quê nhà ta cũng từng là Luyện Đan Sư nổi tiếng.” – Giang Nam ho khan một tiếng, mặt dày mày dạn tự thiếp vàng lên mặt mình.
“Ngươi từng luyện đan rồi sao?”
Nhạc Linh Nhi bừng tỉnh, đại ngộ cười nói: “Khó trách, thảo nào tiểu muội hiểu nhầm ngươi trong lần luyện đan đầu tiên đã luyện thành đan mười thành, Tử Xuyên à, việc này cứ nói thẳng với ta là được mà, như thế ta cũng sẽ không xem ngươi như kẻ mới vào nghề rồi.”
“Quận chúa vốn đối đãi rộng rãi, ta làm sao còn tự bêu xấu, khoe khoang bản thân chứ.”
Giang Nam cười nói: “Quận chúa, dược liệu ta cần thì?
Nhạc Linh Nhi đi ra ngoài, cười nói: “Linh dược thì dễ, ta sẽ cho ngươi mau chóng đem sang cho ngươi.”
“Quận chúa, ngoài ra ta còn cần mười phần đan dược luyện chế Bổ Khí đan, Thần Du đan, nếu có linh quyết tương ứng cũng xin quận chúa gửi kèm theo.”
Không lâu sau Nhạc Linh Nhi liền đưa tới những linh dược mà Giang Nam cần, những dược liệu này ngoài trừ không có tài liệu cho Bổ Khí đan, thì những loại còn loại đều là linh dược thượng hạng cho luyện chế.
Giang Tuyết truyền cho hắn linh quyết phương pháp luyện đan, trong linh đan xá lợi thì Phật Thủ Kim Liên là vị thuốc chủ yếu, trân quý nhất, những thứ khác chỉ là phụ dược để kích phát dược lực khổng lồ bên trong nó. Tuy nhiên phụ dược cũng rất quan trọng, có tới khoảng 45 loại, mỗi loại đều là quý hiếm, cho dù là mỗi thứ cũng đều có thể coi là vị chủ yếu trong các phương thuốc khác.
Phật Thủ Kim Liên còn lại mười bốn cánh hoa, bởi vậy Giang Nam muốn 14 phần, những linh dược này giá trị cực lớn, thậm chí có những thứ có tiền chưa chắc đã mua được, chỉ tính riêng về giá trị, đống linh dược này không dưới 5 vạn lượng bạc.
Giang Nam sở dĩ hỏi thêm phương thức luyện cũng như linh dược dùng cho Bổ Khí đan, là vì khi thấy Tô Hoảng lúc luyện Thuần Dương Xích Huyết đan thì tiêu hao quá nhiều, tu vị của hắn lại không bằng Tô Hoảng, thế nên cũng phải chuẩn bị thêm vài thứ, miễn cho lúc luyện đan sắp thành thì không còn chút chân khí nào.
Vốn đã có kinh nghiệm luyện chế các linh đan cấp thấp, hắn rất nhah liền nắm giữ linh quyết của Bổ Khí đan, sau đó bắt đầu chuẩn bị luyện chế. Qua mấy canh giờ hắn mới luyện xong mấy loại linh đan này.
Giang Nam nhai mấy viên Bổ Khí đan như nhai kẹo, Hỏa Linh đan và Thần Du đan giúp hắn bổ sung chân khí, sức lực cùng với tinh thần, nghỉ ngơi trong chốc lát, tinh quang trong mắt hắn đã lập lòe trở lại.
“Cuối cùng cũng có thể luyện linh đan xá lợi!”
Trong phòng luyện đan, mười ngón tay Giang Nam đan vào nhau, chân khí quấn quanh, thần hỏa Đâu Suất tuôn ra, hóa thành vô số đóa hoa sen sáu cánh màu xanh lá, âm trầm, quỷ dị, mạnh mẽ tiến tới trước trong lò đồng tử sa khiến cho dược lực bên trong lò không ngừng được kích phát, những loại dược lực bên trong như sôi trào, va chạm mạnh mẽ…lực lượng khổng lồ này như muốn làm lò đan bay thẳng lên.
Nếu nắp lò tung bay, dược lực sẽ bị tán sạch, như vậy cũng đồng nghĩa với “nổ lô”!
Nổ lô chính là sự việc mà bất cứ Luyện Đan Sư nào cũng không hề muốn chấp nhận, chẳng những toàn bộ tiền bạc tiêu tán, thậm chí còn có thể bị thương, ảnh hưởng đến niềm tin, vào tín niệm.
“Thần Tượng Đạp Sơn!”
Ánh sáng trong mắt Giang Nam trở nên rực rỡ, hắn tung người lên, một chân đạp lên lư đồng tử sa tựa như một con voi thần, lực như núi lớn khiến cho lò đan không cách nào di chuyển.
Cùng lúc, linh quyết theo hay hắn xuất hiện càng lúc càng nhanh, rất nhiều đóa hoa sen màu lục bay ra, nhập vào trong lò đan khiến cho vô số tạp chất bên trong dược liệu bị bài trừ, tinh luyện dược lực khiến cho dược lực càng trở nên tinh thuần hơn.
Dược lực linh dược càng mạnh thì việc khu trừ tạp chất càng khó, nhất là linh dược đẳng cấp như Phật Thủ Kim Liên, tạp chất bên trong giống như một thứ bệnh độc, bám chặt vô cùng.
Giang Nam một mặt áp chế lò đan rung động, một mặt luyện hóa tạp chất, hắn chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể tiêu hoa rất nhanh, sắp khô kiệt, bèn vội vàng há miệng, lập túc có vài viên Bổ Khí đan tự động bay lên chui vào trong miệng của hắn.
Dược lực của Bổ Khí đan dưới tác dụng của Ma Ngục Huyền Thai kinh không ngừng chuyển hóa thành chân khí, hiển nhiên có tác dụng hơn nhiều so với Ích Khí đan, nhưng cũng chưa được như linh dược cao đẳng, luyện hóa vừa chậm vừa lâu.
Tốc độ chuyển hóa thành chân khí của Bổ Khí đan hoàn toàn không so sánh được với mức tiêu hao chân khí của hắn, dược lực dư thừa sẽ bị áp chế trong cơ thể, chỉ có thể từ từ luyện hóa.
Điều này chính là tác hại của linh đan cấp thấp, thậm chí chỉ cần tâm pháp tu luyện đủ tinh diệu, tốc độ tu luyện bản thân còn nhanh hơn việc luyện hóa linh đan, Ma Ngục Huyền Thai kinh của Giang Nam là một trong số đó.
“Cuối cùng đã luyện hóa xong toàn bộ tạp chất!”
Không biết trải qua bao lâu, Giang Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ khi tạp chất được luyện hóa, dược lực mới có thể ngưng kết thành đan. Sau đó lập tức nghe một tiếng “cạch” thật lớn vang lên, từ lư đồng tử sa phía dưới truyền tới một cỗ lực lượng cuồng bạo, dường như sắp hất bay hắn đi.
Đã không còn tạp chất, dược lực trong lò đan càng lúc càng tinh thuần, bởi vậy lực rung lắc càng lúc càng mạnh khiến hắn khó có thể khống chế.
“Tượng Vương Thần Thung!”
Giang Nam trầm giọng quát một tiếng, thân hình giống hệt như một con voi chúa hoang dại, hai chân như mọc rễ, cắm chặt vào đất, mượn sức mạnh to lớn của đất mẹ mà ngăn chặn mạnh mẽ lư đồng tử sa, đồng thời nghĩ thầm: “Người khác luyện đan thì nổ lô hoặc thành đan, nào giống như đánh nhau giống mình chứ!”
Hắn tiếp tục thi triển ra đủ loại linh quyết, tăng tốc ngưng tụ dược lực, mà lực lượng cuồng bạo trong lư đồng tử sa kia cũng dần trở lại bình thường, đợi cho đạo linh quyết cuối cùng được đánh ra, liền nghe tiếng “đinh đinh” giòn vang giống như ngọc rơi từ trong lò đan truyền ra, sau hai ba nhịp thở mới hoàn toàn hết.
“Cuối cùng cũng luyện thành linh đan xá lợi!”
Giang Nam nhảy xuống từ nắp lò đan, hắn nhíu mày, luyện chế lô linh đan xá lợi này dường như đã rút hết toàn bộ chân khí của hắn: “Ồ, làm sao chỉ còn lại ba miếng linh đan xá lợi thế này?”
Hắn mở lò đan ra, chỉ thấy ba miếng linh đan như lòng bàn tay nằm lặng yên bên trong, từ chúng tỏa ra thứ ánh sáng long lanh, óng ánh như ngọc thạch, Giang Nam cầm lên một miếng, nhíu mày, trong lòng cảnh giác: “Giang Tuyết tỷ tỷ từng nói, ăn trực tiếp Phật Thủ Kim Liên có thể hấp thụ được hai phần dược lực, mà luyện thành linh đan xá lợi liền có thể sử dụng mười phần. Cái này chẳng phải là dược lực trong một viên linh đan xá lợi này gấp hơn nửa một múi Phật Thủ Kim Liên sao?”
|
Chương 30: Hàng phục yêu vương Giang Nam nhớ rất kĩ lần đầu tiên mình nuốt cánh hoa Phật Thủ Kim Liên, lần ấy sau khi ăn, nó liền bộc phát ra dược lực khổng lồ, cơ hồ muốn đốt cháy toàn bộ quần áo, khiến cho mười vạn tám ngàn lỗ chân lông nở ra, máu tươi theo đó phun trào thành từng tia.
Nếu dược lực bộc phát vượt quá giới hạn thừa nhận của thân thể hắn, Giang Nam sẽ lập tức bị thiêu sống, cơ trương phồng rồi nổ tung, sau đó bị đốt thành tro.
“Miếng linh đan xá lợi này cũng không dễ dùng, chân khí mình hôm nay đã tiêu hao gần hết, trước tiên về khôi phục tu vị, có chân khí trấn áp dược lực, nguy hiểm cũng giảm đi vài phần.”
Giang Nam thu thập dược liệu trong phòng luyện đan, sau đó lập tức rời khỏi phòng ra bên ngoài, chỉ thấy bầu trời bên ngoài mờ mờ, ở phương đông một viên cầu màu trắng như bong bong cá đang từ từ lộ ra.
“Khá lắm, luyện thành ba miếng linh đan khiến cho mình tốn cả đêm!”
Hắn một hơi tiến về lại trụ sở, cũng không hề nghỉ ngơi, liền bắt đầu thúc dục Ma Ngục Huyền Thai kinh luyện hóa ánh sáng thái dương bên trong mặt trời để tẩm bổ tu vị.
Nói chính xác rằng, việc sử dụng hết chân khí sau đó tu luyện chính xác có khả năng giúp tu vị tăng lên, Giang Nam cảm thấy tốc độ vận chuyển chân khí của mình nhanh hơn một ít so với trước đây, càng lúc càng như ý, hơn nữa trong lúc tu luyện, tu vị của hắn cũng chậm rãi tăng lên.
Hôm nay hắn đã đột phá gông xuyền mức Luyện Thể, đả thông tất cả màng xương, đạt tới cảnh giới Luyện Khí, chỉ là tu vị mới thành, còn chưa có ổn định.
Bây giờ hắn lại tu luyện sau khi luyện đan xong, khiến cho việc cảnh giới ổn định hơn rất nhiều.
“Giang Tuyết tỷ tỷ nói tu luyện cũng như luyện đan, những lời này quả nhiên chính xác.”
Trong lòng Giang Nam cảm khái, mỗi khi tu vị hắn tiến bộ một ít, hắn lại cảm nhận được nhiều hơn, tu luyện cũng như luyện đan, cần phải luôn luôn chú ý cẩn thận, bại trừ một phần tạp chất trong cơ thể liền khiến cho chân khí, thân thể, tinh khí thần của chính mình trở nên tinh thuần hơn, sau đó đem thân thể, chân khí, và tinh khí thần hợp lại như dược lực, tạo thành một thể duy nhất, khiến cho bản thân như một viên linh đan mười thành, óng ánh vông cùng, hoàn mỹ vô khuyết.
“Không biết Giang Tuyết ra ngoài đã tìm được linh dược hay chưa?” Giang Nam thầm nghĩ.
Cách đó hơn ngàn dặm, tại một eo đất nhỏ, một vị nữ tử áo trắng bước từng bước đạp trên mặt con sông lớn chảy giữa đôi bờ thâm cốc, từ từ lướt về phía trước, nàng tựa như một nàng tiên hạ phàm, áo trăng hơn tuyết, điệu bộ nhẹ nhàng, nước sông cuồn cuộn đến chân nàng liền giống như phục tùng, không hề dậy thêm một chút sóng nào nữa.
Cũng không lâu sau, từ bên tả ngạn dòng sông, phía trên vách đá bên cạnh, hình ảnh một cây tùng thẳng đứng hiện lên trong mắt nàng. Gốc cây tùng này vươ ra từ trên vách núi, xanh um tươi tốt, sum suê, tràn đầy nhựa sống, nó chắn ngang sông lớn tựa như một cây cầu tự nhiên bắc ngang qua.
Mà ở bên trên tán cây tùng này có một tổ chim, bên trong tổ chim có một nam tử mũi ưng, vẻ mặt dữ tợn ngồi nghiêm nghị, phun ra nuốt vào thiên địa linh khí.
Người nam tử trung niên này mặc đạo bào, đỉnh đầu trống trơn không một sợ tóc, không phải tăng, cũng chẳng phải đạo, rất là quái dị.
Giang Tuyết từ từ đi tới, bước chân càng ngày càng hướng lên trên, giẫm trên không khí như đi trên đất bằng, hướng thẳng về phía tổ chim kia.
Đạo nhân ngồi bên trong tổ chim đột nhiên mở to mắt, ánh mắt tựa như có điện, rơi trên người người cô gái, sau đó đột nhiên mở miệng, thanh âm bén nhọn chư chim ưng: “Nghe nói gần đây có một bà cô nhỏ đi dọc theo bờ sông đánh cướp vơ vét linh vật của yêu vương ngũ hồ tứ hải,ngay cả lão sư tử ở cốc Hắc Phong cũng bị bà cô nhỏ này vét sạch, ngay cả hoa Linh Tịch cũng bị vét, bà cô nhỏ này hẳn là cô nương rồi!”
Giang Tuyết dừng bước đối diện tổ chim trên cây tùng, ánh mắt bình thản nhìn đạo nhân, lạnh nhạt nói: “Thật ra ta không có đoạt, mà là lấy đi.Yêu vương thần thứu, Hỏa Linh quả bên trong tổ chim của ngươi cũng là một loại linh dược ta cần, nếu ngươi tự dâng lên, ta sẽ trả cho ngươi một cái nhân tinh, sau khi đạt được thành tựu, tương lai sẽ trả lại cho ngươi gấp vô số lần, còn nếu không, như vậy ta chỉ có thể động thủ lấy đi.”
Đạo nhân bên trong tổ chim đúng là yêu vương thần thứu, một con chim ưng tu luyện thành yêu, chủ nhân của cái eo đất này, nó nghe vậy bèn cất to tiếng cười mỉa mai: “Lớn miệng nhỉ! Gốc Hỏa Linh quả này chính là mệnh căn (nguồn gốc sinh mệnh/số mệnh) của ta, năm xưa lúc chưa tu thành yêu, ngu ngốc, đần độn vô cùng, nhờ ăn hết một quả Hỏa Linh quả mới khai thông linh trí, tu luyện tới cảnh giới hôm nay. Ngươi nói tương lai khi đạt thành tựu sẽ cho ta càng nhiều thứ tốt hơn, loại chuyện xa xăm mờ mịt này mà cũng có người đi tin sao? Không bằng ngươi đem mấy thứ linh dược ngươi đạt được trên người kia giao hết ra đây, khi nào có thành tựu ta sẽ trả lại cho ngươi!”
Giang Tuyết nhịn không được lắc đầu cười, đoạn nói: “Khá khen cho một con chim non khéo mồm khóe miệng. Đáng tiếc, ta hảo tâm muốn cho ngươi điều tốt, ngươi lại gian ngoan mất linh, tự mình cự tuyệt.”
Yêu vương thần thứu giận dữ, đột nhiên vươn người đứng dậy, vừa đánh về phía Giang Tuyết vừa nói: “Chúng ta tu yêu, đoạt lấy tạo hóa trong thiên địa, tất cả đều lấy cường giản vi tôn, ai thắng làm vua. Ngươi nếu mạnh hơn ta, ta liền đem Hỏa Linh quả hai tay dâng cho ngươi. Còn nếu ngươi thua, liền không cần đi đâu nữa, ở lại làm áp trại phu nhân của ta!”
Giang Tuyết đứng thẳng bất động, đối với thế công của yêu vương thần yêu vương coi như không thấy.
“Bà cô nhỏ à, tu vị của ngươi, thực lực bây giờ của ngươi không đủ, chỉ mới tu thành Thần Luân, còn ta đã luyện thành thần thông, cảnh giới đã tới Thần Luân ngũ đạo, luyện ra năm loại thần thông.”
Yêu vương thần thú tung người đánh tới, trên sông lớn đột nhiên vang lên một tiếng, rồi một cột nước dựng thẳng lên như một bức tường cao tới hơn mười trượng đè xuống Giang Tuyết.
Đột nhiên, một đóa hoa sen xuất hiện rồi nở ra trên bức tường, sau đó càng lúc càng lớn khiến cho tường nước đổ xuông ầm ầm, còn đóa sen kia vẫn phiêu phù nhẹ nhàng trên lòng sông, không hề lay động, cũng chẳng hề bị nước sông cuốn trôi.
Yêu vương thần thứu thấy nàng đơn giản phá tan thần thông của mình liền rít gào một tiếng rồi hóa thành một con kên kên cực lớn, giương đôi cánh rộng hơn mười trượng đánh tới, cặp móng vuốt sắc bén lóng lánh chộp mạnh về Giang Tuyết.
Giang Tuyết đưa tay ra, chỉ thấy trong tay hiện lên một khối thịt thối, mắt yêu vương thần thứu lập tức sáng ngời, không hề nghĩ ngợi liền mổ thẳng về miếng thịt trong tay nàng.
“Nghịch ngợm.”
Giang Tuyết cười nhẹ một tiếng, một ngón tay điểm lên mi tâm của hắn, yêu vương thần thứu hét to một tiếng, miệng chim liên tục ho ra máu, liền vội vàng vỗ cánh mà đi, vừa giận vừa nói: “Bà cô nhỏ, ngươi dùng âm mưu quỷ kế thắng ta, ta không phục, lần sau quyết tìm ngươi phân định thắng thua.”
“Yêu vương thần thứu à, ngươi cũng không cần phải đi đâu, ngoan ngoãn làm tọa kỵ cho ta nào.”
Sau khi dùng một ngón tay làm trọng thương hắn, Giang Tuyết liên tục cất bước, sau một giây liền dẫm lên trên lưng yêu vương thần thứu khiến hắn giận tím mặt, rít gào không thôi. Sau đó hắn đột nhiên lao thẳng vào vách núi, ý chí vậy mà quật cường, dù cho chết cũng không chịu làm tọa kỵ cho người khác.
Ba!
Giang Tuyết đưa một ngón tay chỉ về vách núi khiến nó đột nhiên trở nên mềm mại vô cùng, yêu vương thần thứu đụng vào như đụng vào một khối đậu hủ lớn, không cách nào nhúc nhích được.
Cho dù con thần thứu này cố gắng thế nào cũng thủy chung không thể thoái ra được, bèn kêu lên: “Chúa công, người thần thông quảng đại, ta bội phục người rồi, làm ơn thả tar a đi, ta nguyện ý làm tọa kỵ!”
Giang Tuyết hé miệng cười, thả hắn ra xong bèn nói: “Yêu vương yên tâm, ta chỉ dùng ngươi tạm thời để đỡ phải đi bộ, sau ba năm ngươi sẽ hoàn toàn tự do. Tuy nhiên trong ba năm này ngươi cần phải bảo hộ đệ đệ ta an toàn.”
Yêu thương thần thứu thở nhẹ, thầm nghĩ: “Nữ nhân này thật lợi hại, ta không là đối thủ, cũng may chỉ phải làm tọa kỵ ba năm, tính ra cũng không quá mất mặt…”
Giang Tuyết chầm chậm đi tới cây tùng, chỉ thấy bên trong tổ chim có một cây Hỏa Linh quả mọc ra, trên cây có sáu bảy lá, trên mỗi lá đều có một quả đỏ rực, tuy nhiên ba quả trên ba phiến trong đó đã bị yêu vương thần thứu ăn tươi.
Gốc Hỏa Linh quả cùng với cây cổ tùng này tương liên, Giang Tuyết nhổ tận gốc nó khiến cho cây cổ tùng khô héo với một tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó thân nó gãy ra, rơi thẳng vào trong nước, bị nước sông cuốn trôi.
“Quả nhiên cách thu nhập linh dược nhanh nhất là đi cướp sạch của cải của mấy tên yêu vương. Chỉ còn thiếu mấy vị linh dược là có thể luyện thành Phá Hư thần đan mình cần rồi…”
Giang Tuyết thu lấy Hỏa Linh quả, đôi mắt dễ thương nháy nháy, nhìn lại khắp nơi, nói khẽ: “Mục tiêu kế tiếp nên là ai đây…”
Bên trong một tòa nội cung hoa lệ bên trong thành Dược vương, một tên nam tử anh tuấn khoảng 30 tuổi đang ngồi nghiêm chỉnh nhìn xuống hai tên Mộc Tần Nam cùng Lộ Chung Tường, hình dạng của hắn có vài nét tương tự với Tô Hoảng, khí độ ung dung, hiển nhiên là kẻ có quyền cao chức trọng, địa vị kinh người.
Người này đúng là nhị hoàng tử của Kiến Vũ Quốc, trải qua đường xá xa xôi vừa lặn lội tới thành Dược vương.
Hai tên Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường nơm nớp lo sợ tới mức không dám thở mạnh.
“Mộc Tần Nam, Lộ Chung Tường, phải chăng tứ đệ của ta gần đây rất an phận tại phủ Dược vương?” – Tô Triệt vừa nhâm nhi tách trà thơm, vừa nói thản nhiên.
Mộc Tần Nam đánh bạo nói: “Tứ hoàng tử từ sau khi tới phủ Dược vương quả thật rất an phận, chỉ là hay lui tới thân mật với vài vị công tử thế gia, hơn nữa gần đây còn chiêu mộ thêm hào kiệt, thậm chí có vài tên di dân từ “vùng đất vị trời phạt” cũng được chào mời dưới trướng, tên này gọi là Giang Nam, thường hay ỷ vào việc dựa lưng tứ hoàng tử, thậm chí dám đánh cả hai người chúng ta…”
“Nói vậy là tứ đệ không quá ân phận rồi?”
Tô Triệt hơi cười lạnh, tự nhủ: “Ta biết ngay hắn sẽ không an phận, cái gì mà thân thể nhiều bệnh, muốn rời xa tranh đấu. Thật ra hắn chỉ muốn thoát đi nơi khác để tự do phát triển, tất cả cũng chỉ là ba cái kế vặt vãnh mà thôi. Hắc hắc, tứ đệ à, ngươi có vẻ cũng rất thèm khát cái ghế nóng hoang đế nhỉ?”
Hắn lườm lườm Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường, nói: “Nếu tên kia lấy tứ đệ làm chỗ dựa, vậy ta liền làm chỗ dựa cho các ngươi. Tổng quản Tiêu, ngươi đi cùng bọn họ tìm tên Giang Nam kia, đánh chết hắn tại chỗ dù là trong phủ Dược vương, phải để cho mọi người biết rõ việc này, ta muốn xem tứ đệ có dám ra mặt vì hắn hay không.”
Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường cực kỳ vui mừng, lập tức cùng với một tên thái giám mặc cẩm bào lom khom rời khỏi hành cung.
Ánh mắt đục ngầu của một tên thái giám khác dưới trướng Tô Triệt ẩn hiện sự tàn khốc, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, chuyện này chỉ sợ là hai tên kia bị người ta thẳng tay làm nhục, bọn hắn không phải đối thủ, lại không dám báo thù, e là chỉ muốn mượn tay điện hạ để đối phó người kia…”
“Ta tất nhiên biết rõ!”
Tô Triệt đưa tay ngăn hắn tiếp tục nói, cười lạnh: “Bọn hắn muốn mượn tay ta diệt cừu địch, trò vặt vãnh ấy há có thể giấu diếm ta? Tuy nhiên tên Giang Nam kia đích thực cần phải giết, không giết người này làm sao có thể cảnh cáo lão tứ, để cho hắn chấp nhận việc an phận thủ thường chứ? Lại nói, Mộc Tần Nam và Lộ Chung Tường tuy chỉ là hạng người vô năng, nhưng phủ Mộc vương và phủ Lộ hầu lại là hai thế lực không thể khinh thường, ta hôm nay làm chủ thay cho bọn hắn, hai thế gia này nhất định cảm kích ta đã giúp bọn hắn vãn hồi mặt mũi. Có được cái nhân tình này với hai thế gia lớn, khoảng cách của ta tới đế vị càng gần hơn một bước.”
Lão thái giám nghe vậy liền bội phục vô cùng, khom người nói: “Điện hạ anh minh, lão nô bội phục.”
Tô Triệt mỉm cười, ung dung nói: “Ta còn việc quan trọng hơn so với việc lão tứ và tên Giang Nam kia, phụ hoàng lần này muốn âm thầm đến thành Dược vương, ngài lệnh cho ta đến trước chuẩn bị hành cung. Thiên Bảo, ngươi nói tại sao lần này phụ hoàng lại vô duyên vô cớ muốn tới phủ Dược vương?”
|
Chương 31: Một chưởng đập chết. (1) Ads Đại Giang Hữu Triều Sinh!
Minh Nguyệt Chiếu Đại Giang!
Thần Nguyệt Diễn Đại Quang!
Phổ Chiếu Vô Tế Thổ!
Giang Nam liên tiếp thi triển ra chiêu thức, chân khí chạy vội thông suốt, bất quá thức thứ năm thức thứ sáu của Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết đều là công pháp tôi thể, cũng không có bao nhiêu uy lực, Thần Nguyệt Diễn Đại Quang chính là chân khí hóa thành một vòng Minh Nguyệt, từ cột sống bay lên, dọc theo cột sống lên xuống, cuối cùng rơi vào hai hàng lông mày, Quang Minh chiếu rọi.
Mà Phổ Chiếu Vô Tế Thổ thì là hào quang Thần Nguyệt tỏa sáng, lượt diệu quanh thân, rèn luyện tạp chất trong thân thể.
Giang Nam đã có Đâu Suất Thần Hỏa cùng Ma Ngục Huyền Thai Kinh, đem màng da thân thể luyện đến thuần khiết vô cấu, hai thức Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết này với hắn mà nói cũng không có bao nhiêu tác dụng.
- Giang Lưu Thạch Bất Chuyển!
Thân hình của hắn đột nhiên dừng lại, thi triển ra thức thứ bảy của Giang Nguyệt Phá Lãng Quyết, thân hình như là bàn thạch, chân khí như Đại Giang vờn quanh thân, ý cảnh của Giang Lưu Thạch Bất Chuyển chính là thân như bàn thạch, mặc kệ Đại Giang cọ rửa, ta tự lù lù bất động.
Đây là một chiêu thức phòng ngự thuần túy, cùng Tượng Vương Thần Thung mà Giang Nam tự nghĩ ra bất đồng, tuy Tượng Vương Thần Thung cũng có được phòng ngự rất mạnh, nhưng bên trong phòng ngự mang theo thế công lăng lệ ác liệt, mà một chiêu Giang Lưu Thạch Bất Chuyển này lại dùng chân khí toàn thân đến phòng ngự, cũng không công kích, bởi vậy ở trên lực phòng ngự còn muốn vượt qua Tượng Vương Thần Thung một bậc.
Bất quá, Giang Nam còn chưa luyện đến cảnh giới Nội Cương, tuy có thể sử dụng một chiêu Giang Lưu Thạch Bất Chuyển này, nhưng lực phòng ngự chân khí không được, cũng không cách nào làm được thân như bàn thạch, cảnh giới Giang Lưu bất động.
Hắn tán đi một chiêu này, thân hình biến đổi, hóa thành Giao Long Xuất Uyên, đem Long Hổ Tượng Lực Quyết thi triển đi ra, chân khí hóa thành Long Hổ Thần Tượng chi hành, Hổ Khiếu Long Ngâm, Thần Tượng vang lên, trong chớp mắt hắn liền đem Long Hổ Tượng Lực Quyết thi triển đến thức thứ sáu Tượng Vương Thần Thung, chiêu thức triển khai, bốn phương tám hướng đều là chân khí hóa thành mũi Tượng, cây roi rút đập, bành bành có âm thanh!
Mà cột sống của Giang Nam thì như là chân trụ Thần Tượng, để cho cả người hắn cắm rễ Đại Địa, cùng Giang Lưu Thạch Bất Chuyển phòng ngự thuần túy là hoàn toàn khác nhau.
Lập tức, thân hình hắn dừng lại, lâm vào bên trong suy nghĩ, trong đầu bắt đầu suy diễn thức thứ bảy của Long Hổ Tượng Lực Quyết, Giao Long Điếu Ngao.
Truyền thuyết Giao Long trời sinh tính xảo trá, lúc muốn ăn Long Miết (*con ba ba), dùng chòm râu rủ vào trong nước, để cho Long Miết tưởng rằng đồ ăn, đợi Long Miết nuốt vào, liền câu Long Miết đi ra ăn tươi.
Giang Nam muốn khai sáng một chiêu này, chính là muốn đem hung tàn xảo trá của Giao Long phát huy được vô cùng tinh tế, thụ địch dùng mồi, phảng phất giống như Long Miết, đợi đối thủ ăn mồi, như là Ác Giao đột thi sát thủ, tiêu diệt đối phương!
Hắn từ khi luyện đan đến nay, một mực không ăn không ngủ, đói bụng liền trực tiếp ăn chút ít Hỏa Linh đan, tuy đan dược Hỏa Linh đan, Dưỡng Thân đan bực này đã không cách nào khu trừ tạp chất trong cơ thể hắn, nhưng dùng để bổ sung năng lượng là dư xài.
Nếu như mỏi mệt, hắn liền ăn mấy viên Uẩn Thần đan, Thần Du đan, hay hoặc là ngồi xuống một lát, không quá một thời gian liền lại thần thái sáng láng.
- Làm một Luyện Đan Sư thật tốt. . .
Giang Nam cuối cùng đem một thức Giao Long Điếu Miết này sáng tạo ra, không khỏi cảm khái nói:
- Lão chưởng quầy của dược điếm kia nói đan võ không thể cùng tu, quả thực là dạy hư học sinh, ai nói đan võ không thể cùng tu? Ta đan võ cùng tu, ngược lại tốc độ tu luyện so với ta lúc trước còn nhanh hơn, càng thêm thuận tay, thuận lợi!
Nếu như lão chưởng quầy kia nghe được tiếng lòng của hắn, nhất định khóc không ra nước mắt, người khác luyện đan cái nào không phải trăm ngàn lần té ngã, đầu rơi máu chảy? Coi như là Luyện Đan Sư uy tín lâu năm, có mấy chục năm kinh nghiệm tích lũy, cũng thường xuyên có thời điểm luyện ra một lò phế đan, thậm chí tình huống bạo lô cũng không hiếm thấy.
Linh đan giá trị xa xỉ, chính là vì xác xuất thành công quá thấp, luyện ra mười thành đan dù sao chỉ là số ít, mà Luyện Đan Sư bị trì hoãn tu vi võ đạo, càng là nhiều vô số kể.
Duy chỉ có Giang Nam gặp may mắn, vừa ra tay chính là mười thành đan, chưa bao giờ có thất bại, linh đan giá trị xa xỉ, hắn lại như đường đậu muốn ăn liền ăn, tự nhiên tốc độ tu luyện nhanh hơn.
- Sau khi luyện thành Xá Lợi Linh Đan, ta liền không hề bị hạn chế ở chỉ có thể tu luyện buổi sáng, mà là bất luận thời điểm gì, cũng có thể tùy thời tùy chỗ tu luyện.
Giang Nam lấy ra một quả Xá Lợi Linh Đan, thầm nghĩ trong lòng:
- Một quả Xá Lợi Linh Đan này, so với cánh hoa của Phật Thủ Kim Liên nhiều ra sáu thành dược lực, không cẩn thận sẽ làm ta no bể bụng, đến cùng ăn hay là không ăn. . .
Tuy Ma Ngục Huyền Thai Kinh cường hoành, tốc độ tu luyện nhanh, nhưng chỉ có thể buổi sáng tu luyện lại đã hạn chế tu vi tiến cảnh của hắn, mà mặt khác như là Bổ Khí đan, Ích Khí đan, lại bởi vì đan phẩm thấp, tốc độ luyện hóa chậm, cũng không thể nhập pháp nhãn của hắn. Chỉ có Xá Lợi Linh Đan mới có thể cung cấp cho hắn đầy đủ dược lực cường đại.
Hơn nữa, hắn còn có hơn mười lô Xá Lợi Linh Đan chưa luyện chế, bảo đảm luyện chế nhiều linh đan như vậy sẽ không bạo lô, chi bằng tu vi của hắn có thể chống đỡ đi, mà tăng tu vi lên đối với hắn mà nói rất trọng yếu. Bởi vậy, hắn hiện tại cũng bức thiết cần ăn vào Xá Lợi Linh Đan đến đề thăng tu vi của mình.
- Giang Tuyết tỷ tỷ nói dùng linh đan tăng lên tu vi cũng không phải là chính đồ, linh đan chỉ thích hợp dùng để đột phá bình cảnh cùng ở lúc tu vi kịch liệt tiêu hao bổ sung, mà ta nếu không phải tăng lên tu vi, mỗi luyện một lò Xá Lợi Linh Đan đều hao phí đại lượng thời gian đến khôi phục tu vi. . .
Giang Nam chần chờ thoáng một phát, cắn răng đem Xá Lợi Linh Đan này nuốt vào bụng. Công dục thiện kỳ sự tất tiên lợi kỳ khí (*muốn làm chuyện tốt thì phải có công cụ tốt), sau khi tu vi tăng lên, luyện đan cũng càng thuận buồm xuôi gió, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn.
- Nguy rồi!
Xá Lợi Linh Đan này vào bụng, lập tức có dược lực vô cùng vô tận đột nhiên bạo phát đi ra, so với cánh hoa Phật Thủ Kim Liên đơn thuần càng thêm táo bạo, dược lực bắn ra càng nhanh hơn!
Giang Nam lập tức biết rõ không ổn, dược lực mãnh liệt bành trướng như thế tuyệt đối vượt qua phạm vi thân thể của hắn thừa nhận!
Lúc này hắn toàn lực thúc dục Ma Ngục Huyền Thai Kinh, dược lực trong cơ thể cuồn cuộn, không ngừng bị Ma Ngục Huyền Thai Kinh chuyển đổi thành chân khí, lực lượng cũng cuồng tăng mãnh trướng, một Hổ chi lực lại một Hổ chi lực gia tăng.
Tốc độ bực này là hắn lúc trước không dám tưởng tượng ra!
|
Chương 32: Một chưởng đập chết. càng nhiều dược lực hơn nữa hóa khai, tràn ngập bên trong màng da thân thể của hắn, thậm chí nhảy vào cốt cách của hắn, cỗ dược lực này càng để lâu càng nhiều, nếu như không cách nào luyện hóa, sẽ sớm vượt qua cực hạn mà thân thể của hắn thừa nhận!
Cũng may thân thể của hắn so với lúc cướp lấy Phật Thủ Kim Liên cường đại hơn rất nhiều, hiện tại còn có thể ngăn chặn dược lực, nhưng mà nếu siêu việt cực hạn, da thịt của hắn sẽ nổ tung, thậm chí cơ bắp, gân mạch, cốt cách, màng xương hết thảy đều bị dược lực căng nứt thậm chí xanh bạo!
- Ta vẫn là khinh thường dược lực của Xá Lợi Linh Đan, không nghĩ tới dược lực của một quả Xá Lợi Linh Đan liền mạnh như thế, thậm chí vượt qua phạm vi thân thể của ta có thể thừa nhận! Phát tiết đi ra ngoài, phải đem dược lực dư thừa phát tiết đi ra ngoài!
Giang Nam hít vào một hơi thật dài, nơi này là Dược Vương phủ, nếu như ở chỗ này phát tiết, trắng trợn phá hư, không khỏi có chút khách lấn chủ. Hắn đang chần chờ, lại vào lúc này, đột nhiên chỉ nghe tiếng bước chân truyền đến, cửa phòng bị người một cước đá văng ra, chỉ thấy Mộc Tần Nam, Lộ Chung Tường cùng năm tên nô bộc đi nhanh đến.
Năm tên nô bộc này tuy là hạ nhân, nhưng lại chỉ cao khí ngang, mặc cẩm y ngư phục, kiêu ngạo so với con cháu thế gia còn muốn lớn hơn, còn muốn kiêu căng, hiển nhiên lai lịch phi phàm. Tu vi của bọn hắn không kém, không ngờ đều là cao thủ Luyện Khí Cảnh!
Tuy võ đạo cao thủ Luyện Khí Cảnh cũng không hiếm thấy, nhưng đa số là đệ tử tôn thất thế gia đại phiệt, bên trong nô bộc có thể có người tu luyện đến Luyện Khí Cảnh, cũng đã là địa vị bất phàm, đủ để làm chức vụ quản sự.
Năm tên nô bộc này đều là Luyện Khí Cảnh, lại làm nô cho người, đủ thấy giá trị chủ tử ít nhất sẽ vượt qua thế gia như Tề vương phủ. Cầm đầu chính là vị cẩm bào lão giả, dù là hai người Mộc Tần Nam cùng Lộ Chung Tường cũng đối với hắn tất cung tất kính, hiển nhiên thế lực sau lưng lão giả này thật lớn.
- Ngươi là Giang Tử Xuyên?
Lão thái giám cẩm bào kia đúng là Tiêu tổng quản, vẻ mặt kiêu căng, tiêm lấy cuống họng, cười lạnh nói:
- Giang Tử Xuyên, chúng ta phụng nhị Điện hạ chi mệnh đến đây hóa giải ân oán của ngươi cùng Mộc Tần Nam công tử và Lộ Chung Tường công tử, thấy chúng ta, vì sao không bái?
- Các ngươi là hoạn quan?
Giang Nam thoảng qua hiếu kỳ, cường hành đè dược lực xuống hỏi.
Tiêu tổng quản da mặt đỏ lên, giận dữ nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Các ngươi là thái giám?
Giang Nam kiên nhẫn giải thích nói:
- Hoạn quan ý là thái giám. . .
- Chúng ta biết rõ, không cần ngươi giải thích!
Tiêu tổng quản giận dữ, âm thanh quát:
- Chúng ta có ý tứ là, ngươi rõ ràng dám nói chúng ta là thái giám. . .
Giang Nam ẩn ẩn chỉ cảm thấy dược lực trong cơ thể có chút áp chế không nổi, trong nội tâm dần dần nôn nóng, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ các ngươi không phải sao?
- Chúng ta là thái giám. . .
Tiêu tổng quản nói ra lời này, cũng hiểu được có chút không đúng, sắc mặt hồng như gan heo, lạnh lùng nói:
- Chúng ta phụng Nhị hoàng tử chi mệnh đến đây, chính là đại biểu Nhị hoàng tử, Giang Tử Xuyên, ngươi còn không quỳ xuống thi lễ tạ ơn?
Giang Nam kinh ngạc vạn phần:
- Nhị hoàng tử cũng là thái giám sao?
Bọn người Tiêu tổng quản nhao nhao gầm lên, răn dạy hắn đại nghịch bất đạo, Giang Nam cười lạnh nói:
- Nhị hoàng tử đã không phải thái giám, ta đây không cần hướng thái giám thi lễ? Các ngươi muốn ta thi lễ tạ ơn, trước đem thiến Nhị hoàng tử!
Trong lòng của hắn đối với Nhị hoàng tử đột nhiên xuất hiện này thật sự không có nửa điểm hảo cảm, mấy cái thái giám này nói là hóa giải ân oán, nhưng vừa lên lại bắt hắn quỳ xuống, khinh người quá đáng, nói rõ là phụng Nhị hoàng tử kia chi mệnh, đến đây bới móc, thậm chí là vì lôi kéo Mộc, Lộ hai nhà mà muốn tánh mạng của hắn!
- Giang Tử Xuyên, ngươi quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, giỏi về bàn lộng thị phi. Nhị hoàng tử nghe nói ngươi đánh lén Mộc Tần Nam Mộc thiếu gia, đả thương Mộc thiếu gia, kết xuống ân oán, bởi vậy Điện hạ tuân theo tâm biến chiến tranh thành tơ lụa, muốn chúng ta tới cùng hai vị làm giải. Hôm nay xem ra, là không cần rồi.
Trong mắt Tiêu tổng quản sát cơ đại tác, cười lạnh nói:
- Ngươi là quỳ xuống nhận lấy cái chết, hay là muốn chúng ta tự mình động thủ?
Mộc Tần Nam cười ha ha, đi nhanh hướng Giang Nam, dương dương đắc ý:
- Họ Giang, ngươi cho rằng dựa vào Tứ hoàng tử là có thể muốn làm gì thì làm sao? Lần này Nhị hoàng tử đến đây, cho dù đánh chết ngươi, Tứ hoàng tử ngay cả cái rắm cũng không dám thay ngươi phóng thoáng một phát! Lúc này đây ta ngược lại muốn nhìn ai tới cứu ngươi. . .
Hô!
Giang Nam đột nhiên lật tay, một chưởng hung hăng đập xuống, như là mấy ngàn cân đại thiết áp lấy tiếng gió vô cùng trầm trọng, một chưởng vỗ vào đỉnh đầu Mộc Tần Nam, ba… một tiếng vang nhỏ, đem cả người Mộc Tần Nam như cái đinh, hung hăng đánh vào trong đất bùn, chỉ còn lại có một cái đầu lộ ở bên ngoài!
Hai mắt Mộc Tần Nam trợn tròn, thất khiếu phún huyết, đến chết cũng không ngờ rằng, Giang Nam lại có thể không để cho hắn nói xong một câu, trực tiếp một chưởng đập chết hắn!
Cái biến cố này, mặc kệ người phương nào đều không ngờ, ai cũng chưa từng nghĩ Giang Nam vậy mà sẽ to gan lớn mật tùy ý làm bậy như thế, dưới loại tình huống này vậy mà cũng dám ra tay, càng là một chưởng đánh chết Mộc Tần Nam!
- Họ Mộc, ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần trêu chọc ta, ta nguyên bản đã từng nói qua quá tam ba bận, lần thứ ba trêu chọc ta là tử kỳ của ngươi, ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Giang Nam một chưởng đập chết Mộc Tần Nam, chỉ cảm thấy dược lực Xá Lợi Linh Đan trong cơ thể càng ngày càng mạnh, càng khó có thể áp chế, ánh mắt lành lạnh, nhìn quét một vòng, rơi vào trên người Lộ Chung Tường, đi nhanh tới, cười lạnh nói:
- Lộ công tử và Mộc huynh cùng một chỗ đến đây, hẳn là cũng có chỉ giáo?
Lộ Chung Tường không khỏi rùng mình một cái, lui về phía sau một bước, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, gần muốn cướp đường mà trốn. Hắn nguyên bản định tận mắt thấy Giang Nam chịu nhục, chết thảm, hưởng thụ niềm vui báo thù rửa hận, mà bây giờ lại bị Giang Nam dọa bể mật, chỉ muốn chạy trốn, thoát đi cái Sát Thần này!
- Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ! Giang Tử Xuyên, ngươi cũng dám ở trước mặt chúng ta giết Mộc Tần Nam Mộc công tử!
Tiêu tổng quản vừa sợ vừa giận, cũng không ngờ rằng Giang Nam cư nhiên ngang ngược càn rỡ như thế, biết rõ bọn hắn người đông thế mạnh, lại là người của Nhị hoàng tử, rõ ràng còn dám ra tay sát nhân, thật có thể nói là không kiêng nể gì cả, coi trời bằng vung!
- Hiện tại ai cũng không thể nào cứu được ngươi, cho dù Thiên Vương lão tử ra, ngươi cũng chỉ có một con đường chết!
Tiêu tổng quản rít gào một tiếng, quát:
- Lên, đều lên cho ta, giết hắn cho ta, băm thành thịt vụn!
|
Chương 33: Ba Tượng chi lực. (1) Sang!
Chỉ nghe tứ thanh giòn minh, khắp trời kiếm quang nhấp nháy, tuyết trắng một mảnh, bốn thái giám dưới trướng hắn rút bảo kiếm ra, kiếm quang bay múa, rõ ràng là một tòa kiếm trận, đem Giang Nam vây quanh trong đó, kiếm quang lóng lánh, như là vũ đả lê hoa, Lạc Hoa bay tán loạn phiêu linh, ngay ngắn hướng Giang Nam đâm tới!
Lê Hoa Lạc Vũ kiếm trận!
Đinh đinh đinh!
Bốn gã thái giám này ra tay cực nhanh, trong chớp mắt liền có vô số đạo kiếm quang đâm vào trên người Giang Nam, bất quá những bảo kiếm này tuy dị thường sắc bén, nhưng lúc đâm vào trên người Giang Nam lại chỉ đâm vào da của hắn có chút lõm xuống, thậm chí không có đâm thủng da, liền bị chân khí cuồng bạo trong cơ thể hắn bắn lên, phát ra từng tiếng giòn minh, như là đâm vào phía trên kim loại!
Tiêu tổng quản thấy thế, đồng tử co rút:
- Tu vi thật thâm hậu, tiểu tử này thật sự chỉ là luyện khí kỳ sao?
Hắn nghĩ đến đây, chỉ thấy Giang Nam đột nhiên bạo lên, chân khí quanh thân phun dũng, khí thế trong nháy mắt liền nhảy lên tới một độ cao khủng bố, cho người cảm giác phảng phất là một đầu Man Tượng đứng người lên, ở vào trong tâm kiếm trận.
Đầu Man Tượng kia ngâm nga, Tượng mũi hoành vung, hung hăng rút kích, Tượng mũi đánh vào trong kiếm trận, chỉ thấy kiếm quang lập tức rầm rầm toái đi, đường đường Lê Hoa Lạc Vũ kiếm trận là tinh diệu bực nào, là Nhị hoàng tử truyền lại, nghe nói là một loại trận pháp tinh diệu của hoàng thất Kiến Vũ quốc, lại bị một chiêu Tượng Vương Thần Thung này đơn giản phá vỡ!
- Không tốt! Thủ hạ của ta nguy hiểm!
Tiêu tổng quản nhìn thấy một kích này của Giang Nam, da đầu run lên, đã biết không ổn, thân hình bay lên trời, nộ quát một tiếng, bàn tay ầm ầm che xuống, công hướng Giang Nam!
Một chưởng này của hắn cũng không tinh diệu thế nào, nhưng lại Bá Đạo đến cực điểm, rầm rộ, chỗ chân khí hiện lên, như là dãy núi sụp đổ, đấu đá mà đến, rõ ràng là một loại võ học cực kỳ cao thâm!
Bàn tay của Giang Nam như là Tượng mũi, liền rút bốn kích, hung hăng quất vào trên người bốn thái giám kia, phát ra tiếng vang bành bành.
Bốn thái giám kia hừ cũng không hừ một tiếng, thân thể bị rút bay lên giữa không trung, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hết thảy bị rút nát bấy, bị chết không thể chết lại!
Khóe mắt Tiêu tổng quản co giật, toàn lực thúc dục chân khí, một chưởng này uy lực càng thêm hùng hậu, lạnh lùng nói:
- Ngay cả người của Nhị Điện hạ ngươi cũng dám giết, họ Giang, coi như là Dược Vương tự mình ra mặt, ngươi cũng khó trốn tử tội!
- Nhị hoàng tử lại là vật gì? Hắn dám trêu ta, ta ngay cả hắn cũng giết!
Giang Nam cười lạnh, đột nhiên quay người, cánh tay như là Tượng mũi vung ra, cùng một chưởng của Tiêu tổng quản liều mạng, chỉ nghe oanh một tiếng nổ mạnh, dưới chân hai người trầm xuống, lập tức một cỗ lực lượng không cách nào tưởng tượng từ trên người bọn họ truyền xuống dưới đất, mặt đất dừng một chút, đột nhiên xuất hiện hai hố sâu đạt bốn năm xích, đường kính qua trượng, là bị bọn hắn giao thủ trong nháy mắt bộc phát ra chân khí sinh sinh áp ra!
- Lực lượng thật mạnh!
Hai tay Giang Nam bủn rủn, bị chân khí cường đại của Tiêu tổng quản làm cho thân bất do kỷ rút lui, mỗi lui về phía sau một bước, mặt đất liền bị hắn giẫm đến run lên, phảng phất như địa chấn.
Hắn liền lùi lại tám bước, rốt cục tan mất lực lượng của Tiêu tổng quản.
- Giang Tử Xuyên, ta đã tu luyện đến Hỗn Nguyên cảnh, Luyện Khí thành cương, vô luận tu vi thực lực đều viễn siêu Luyện Khí Cảnh, ngươi dám ở trước mặt ta hung hăng càn quấy, ta liền đem ngươi sinh sinh đánh chết, mang theo đầu của ngươi đi gặp Nhị Điện hạ!
Tiêu tổng quản không đợi Giang Nam đứng vững bước chân, lao thẳng tới mà đến, hai tay đột nhiên đẩy về phía trước, chân khí phun dũng, lập tức như là nhấc lên một cổ cuồng phong, sức gió kinh người, thậm chí đá xanh đạt trên dưới một trăm cân cũng bị chưởng lực của hắn nhấc lên, gào thét về phía trước đập tới!
Cái này là thực lực của võ đạo cao thủ Hỗn Nguyên cảnh, vô cùng cường hoành, so với Giang Nam còn muốn vượt qua rất nhiều!
- Long Hổ Tượng lực, Mãnh Hổ Xuất Tù!
Giang Nam lâm nguy không sợ, thân hình khẽ cong một cái, hai tay đan xen như là miệng hổ, cả người phảng phất như một đầu Mãnh Hổ thoát khốn, nhảy ra lồng sắt liền muốn ăn thịt người!
Ở trong cơ thể hắn, dược lực của Xá Lợi Linh Đan rốt cục trong nháy mắt bộc phát, dược lực vô cùng khủng bố trong nháy mắt trải rộng từng nơi hẻo lánh trong thân thể, Ma Ngục Huyền Thai Kinh dùng tốc độ càng nhanh vận chuyển, đem dược lực hóa thành tu vi chân khí, tràn ngập toàn thân của hắn.
Dược lực liên tục không ngừng mà đến, để cho thân thể của hắn lại cổ lại trướng, trong thân thể tràn ngập chân khí cùng lực lượng không cách nào tưởng tượng, khiến cho hắn nhu cầu cấp bách đem lực lượng cùng chân khí dư thừa phát tiết đi ra ngoài!
Tiêu tổng quản nghiến răng nghiến lợi, song chưởng đẩy kích mà đến:
- Ta thuở nhỏ tu luyện Hỗn Nguyên Đồng Tử Công, có ba Tượng chi lực, tiểu bối, ngươi mới bao nhiêu niên kỷ, cùng ta liều mạng, ngươi là muốn chết!
- Ba Tượng chi lực?
Trong cơ thể Giang Nam bách hải nổ đùng, bị chân khí cường đại trùng kích đến đùng đùng rung động, cười ha ha nói:
- Rất khéo, khoảng cách ba Tượng chi lực cũng không xa!
Đông!
Hai người lấy cứng chọi cứng, chưởng lực bộc phát, bùn đất dưới chân như là bọt nước, hướng bốn phía phun dũng mà lên.
Vách tường bốn phía tiểu viện này bị bước chân cùng chưởng lực của hai người chấn đến lay động không ngớt, rốt cục oanh một tiếng hướng ra phía ngoài sụp đổ, loạn thạch bay tán loạn, bụi mù nổi lên bốn phía.
Giang Nam còn không cách nào chống cự lực lượng của Tiêu tổng quản, bị buộc lui về phía sau, ra khỏi tiểu viện.
Tiêu tổng quản tiến sát từng bước, một chưởng lại một chưởng bổ tới trước, hai người đại khai đại hợp, đánh đập tàn nhẫn, bất quá đến chiêu thứ sáu, Giang Nam đã đứng vững trận tuyến, một bước không lùi, chỉ là bị chưởng lực của Tiêu tổng quản chấn đến thân hình lay động bất định.
- Lực lượng của tiểu tử này ở bên trong cuồng tăng, làm sao có thể? Lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ hắn thật có thể đột phá ba Tượng chi lực, thậm chí so với Hỗn Nguyên cao thủ như ta còn mạnh hơn. . .
Tiêu tổng quản lại là một chưởng đập đi, trong nội tâm càng kinh, lúc này Giang Nam tiếp được chưởng lực của hắn, thậm chí ngay cả thân hình cũng không có lay động thoáng một phát, hiển nhiên đã tu thành ba Tượng chi lực, cùng lực lượng của hắn tương xứng.
Hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, Giang Nam vậy mà sớm ăn vào linh đan diệu dược như Xá Lợi Linh Đan. Xá Lợi Linh Đan có thể nói không phải cảnh giới như Giang Nam có khả năng phục dụng, loại linh đan này chất chứa dược lực cực kì khủng bố, chỉ có tu thành Nội Cương cảnh, mới có thể an toàn phục dụng.
Bất quá Giang Nam tu luyện Long Hổ Tượng Lực Quyết, lại dùng Đâu Suất Thần Hỏa rèn luyện thân thể, khí lực cường đại hơn võ đạo cao thủ cùng cảnh giới rất nhiều, dùng dược lực cường đại như Xá Lợi Linh Đan, tuy hắn không bị dược lực bạo nổ, nhưng mà sẽ gặp được nguy hiểm.
|