Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 469: Đồ Ma đại hội. (1) Giang Nam mỉm cười nói:
- Lão ca ca, ta và ngươi gặp lại, tiểu đệ không cho rằng là kính, nhưng là khách vẫn phải mời vào đấy.
Ma La Thập con mắt sáng ngời, nhìn nhìn bọn người Phó Duyên Tông trong xe, cười hắc hắc nói:
- Ta nói tiểu huynh đệ ngươi như thế nào ở trong xe dấu mấy người trong chính đạo, nguyên lai là muốn mời khách. Đã như vầy, ta liền không khách khí!
Vị lão ma đầu này lấy tay đem Phó Duyên Tông một phát bắt được, cười nói:
- Sinh Tử Vạn Hóa Ma Luân Kinh của ta đã sớm khát khao khó nhịn rồi!
Phó Duyên Tông bị hù đến hồn phi phách tán, thầm nghĩ một tiếng mệnh ta xong rồi. Giang Nam thầm nghĩ một tiếng không xong, Ma La Thập tu luyện Sinh Tử Vạn Hóa Ma Luân Kinh, dựa vào thôn phệ tinh khí của Thiên Địa vạn vật đến đề thăng tu vi, hắn theo như lời mời khách là tiêu diệt những người khác, thôn phệ tinh khí cùng khí huyết của những người kia!
- Chậm đã! Lão ca, ta theo như lời mời khách, là chân chính trên ý nghĩa mời khách, ngươi trước tiên buông Phó tiền bối ra.
Giang Nam lấy ra hơn vạn cân thịt rồng, cười nói:
- Tiểu đệ tuy không giống lão ca ngươi có bản lĩnh như vậy, nhưng cũng nhận được một ít vật hi hãn, hôm nay hai huynh đệ ta không bằng thừa dịp Thái Dương chiến xa này có Liệt Hỏa, nướng thịt rồng ăn, chậm rãi tiến về Thái Huyền Thánh tông, để tình cảm huynh đệ càng sâu.
Ma La Thập lưu luyến liếc nhìn Phó Duyên Tông, lúng ta lúng túng nói:
- Huynh đệ, ta còn tưởng rằng ngươi là đem tiểu tử này mời khách nữa chứ, nguyên lai là thật mời khách... Ồ? Đây là Thiên Cung nhị trọng cảnh giới Thiên Long chi nhục, xem ra ngươi hoàn toàn chính xác đạt được không ít thứ tốt... Cái hương vị này, phảng phất là Tổ Thánh kia. Ta đã từng cùng hắn có gặp mặt một lần, biết rõ hương vị của hắn, chỉ là chưa kịp hạ khẩu...
- Ma La lão ca quả thật rất sành ăn!
Giang Nam giơ ngón tay cái lên, tự đáy lòng tán thán nói.
Những thịt rồng này của hắn đích thật là huyết nhục của Tổ Thánh, Tổ Thánh bị bọn người Thạch Cảm Đương giết chết, cuối cùng nhất những huyết nhục này rơi vào trong tay Giang Nam, lúc nuôi nấng Chiến Minh Cự Thú, Giang Nam cũng chỉ dùng xong huyết nhục của Long Sơn chân nhân, phần của Tổ Thánh thì không có sử dụng.
- Phó tiền bối, dám ăn thịt rồng không?
Giang Nam cười hướng Phó Duyên Tông ngoắc, kích tướng nói.
Phó Duyên Tông chần chờ thoáng một phát, đang ở trước mặt rất nhiều cao thủ của Vạn Long sào cùng Long Hoàng ăn thịt rồng, đây tuyệt đối là đắc tội tất cả Long tộc, bất quá nếu không ăn, thể diện của mình coi như là triệt để mất hết rồi, lúc này cắn răng, tiến lên phía trước nói:
- Có gì không dám?
Hắn một ngụm thịt rồng nuốt vào trong bụng, liền cảm giác được vô số đạo ánh mắt Long tộc cao thủ hung dữ rơi vào trên người của mình, hận không thể lột da hắn gặm cốt hắn.
Phó Duyên Tông tràn đầy uất ức thầm nói:
- Ta một người trung hậu thành thực như vậy, làm sao lại hết lần này tới lần khác xui như vậy, vốn là bị Thái Huyền Thánh tông Tô Mạch Giang giả trang Thạch Cảm Đương, giết mấy người Triêu Thánh Tông ta, về sau lại gặp được Ma La Thập này, hiện tại ngay cả Vạn Long sào cũng đắc tội, chẳng lẽ là đi ra ngoài không xem lịch...
Ai đúng ai sai, trong nội tâm Phó Duyên Tông tự nhiên chia được tinh tường, Thái Huyền Thánh tông phái người giả mạo ma đầu ám sát hắn, Vạn Long sào cùng Thái Huyền Thánh tông liên minh, hơn phân nửa cũng là đồng mưu.
Mà Ma La Thập tuy suýt nữa đem hắn "nuốt" rồi, nhưng cũng không có động thủ, thầy trò Giang Nam thì đã cứu hắn một mạng, hắn tự nhiên đứng bên Giang Nam.
- Tam đệ...
Long Hoàng chứng kiến thịt rồng trong tay những người này, khóe mắt chảy ra một giọt Long lệ, đột nhiên lời nói xoay chuyển, trầm giọng nói:
- Giang Nam, Tam đệ ta đã chết rồi, chắc hẳn Ngục Thần Chu cũng rơi vào trong tay của ngươi, đem ngục Thần Chu giao ra đây, ta có thể cho ngươi chết hơi chút thống khoái một ít!
Giang Nam mắt điếc tai ngơ, cùng Ma La Thập chuyện trò vui vẻ, Thần Thứu Yêu Vương sôi nổi đi tới, cười hắc hắc nói:
- Chúa công, ta có thể mượn thần hỏa của Chiến xa luyện bảo không?
Giang Nam gật đầu, Thần Thứu Yêu Vương lập tức mi tâm lóe lên, lấy ra một cây Long cốt, đặt ở bên trong chân hỏa mà Thái Dương chiến xa tản mát ra, nhiều lần nung khô, đem đạo vân của mình đánh vào trong đó.
- Thi cốt của Thái tử!
Rất nhiều Thiên Long nộ khí ngập trời, lập tức nhận ra căn long cốt này đúng là thi cốt của con út Long Hoàng Tổ Dương, nguyên một đám nghiến răng nghiến lợi, sát khí ngập trời, bầu trời đều bị nhuộm thành màu đỏ như máu!
Long Hoàng hai tay run rẩy, hung dữ nhìn chằm chằm vào căn long cốt này, hít vào một hơi thật dài, đang muốn nói chuyện, Giang Nam cười nói:
- Tại đây cũng có hai cây long cốt, chỉ là dùng thực lực của ta không cách nào luyện hóa, không bằng dứt khoát mượn nhờ chiến xa của sư tôn trước rèn luyện một chút.
Hô...
Hai cây long cốt dài đến ngàn trượng bị Giang Nam tế lên, cũng rơi vào bên trong chân hỏa, mượn nhờ chân hỏa của Thái Dương chiến xa không ngừng rèn luyện.
Sắc mặt Long Hoàng âm trầm đến có thể nhỏ nước ra, lành lạnh nhìn xem Giang Nam, Long tộc cường giả khác tùy thời chờ lệnh, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng, liền lập tức tiến lên đem Giang Nam bầm thây vạn đoạn!
- Chúng ta đi!
Long Hoàng nộ quát một tiếng, Vạn Long sào cường giả phẫn nộ vạn phần, bất quá Long Hoàng đã lên tiếng, bọn hắn cũng không dám có dị nghị, lúc này lâu thuyền ầm ầm hướng phương hướng Thái Huyền Thánh tông chạy tới.
Có vị này tuyệt đỉnh cao thủ Ma La Thập này ở đây, Long Hoàng không dám động tay, lão ma đầu này cơ hồ là nhân vật có thể so sánh Thái Hoàng lão tổ, sau khi thoát khốn thậm chí có can đảm trực tiếp giết đến Thái Huyền Thánh tông, cầm đại chùy trong tay đi tìm Thái Hoàng, tu vi thực lực vượt xa Long Hoàng, chỉ sợ coi như là cao thủ của Vạn Long sào cùng lên, cũng sẽ bị hắn hết thảy tiêu diệt!
- Long Hoàng rõ ràng không dám ra tay, cũng tính là ẩn nhẫn.
Giang Nam thấy Long Hoàng ly khai, trong lòng cũng có vài phần kinh ngạc.
Hắn cũng không thiếu ý mượn đao giết người, nếu trực tiếp để cho Ma La Thập đấu võ sát nhân, sẽ làm cho Thái Hoàng lão tổ mượn cớ nhúng tay, tiêu diệt Ma La Thập, chỉ có Long Hoàng xuất thủ trước, để cho Thái Hoàng không có lý do ra tay.
Chỉ là Long Hoàng không ra tay, hắn cũng không thể tránh được.
- Lão ca, ngươi phải chăng biết rõ Mặt quỷ nam tử vừa rồi cùng ngươi giao thủ kia là ai?
Giang Nam hỏi.
- Không phải Thí Thần Cốc chủ sao?
Ma La Thập buồn bực nói.
Giang Nam lắc đầu, Mặt quỷ nam tử chính thức đã từng tham dự đến hành động nghĩ cách cứu viện Ma La Thập, cứu hắn ra để đối phó Thái Hoàng, tự nhiên sẽ không hướng Ma La Thập ra tay, ra tay là người hoàn toàn khác.
Mà người này, nhất định là cường giả trong Thái Huyền Thánh tông!
Có thể cùng Ma La Thập động thủ nhiều hiệp như vậy mà không có bị Ma La Thập giết chết, thực lực người này chỉ sợ so với Thí Thần Cốc chủ sẽ không thua kém!
|
Chương 470: Đồ Ma đại hội. (2) - Người này chỉ sợ là đồng dạng tu luyện tới Thiên Cung thất trọng, Ngọc Hoàng cung cường giả, không phải hạng người vô danh!
Cũng không lâu lắm, Thái Dương chiến xa chạy nhanh nhập Thái Huyền Thánh tông, chỉ thấy tòa thánh địa chính đạo kia giờ phút này đã tới không biết bao nhiêu nhân vật đứng đầu các môn các phái, tụ tập ở trên Tông chủ phong của Thái Huyền Thánh tông, hô bằng hữu gọi bằng hữu, rất là náo nhiệt.
Thái Dương chiến xa rơi xuống, Ma La Thập bước ra chiến xa, bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ, không một mảng lớn, như là tránh né ôn thần.
- Ma La đạo hữu cũng tới, ngược lại là khách quý ít gặp.
Đột nhiên, thanh âm của Thái Hoàng từ chỗ cao xa truyền đến, nói khẽ:
- Đạo hữu đã đến, sao không đến cùng cố nhân tâm sự? Tịch đạo hữu cũng ở chỗ này, cùng ta ngồi đàm luận.
Ma La Thập trong mắt hung quang lóe lên, đem đại chùy kẹp ở dưới nách, thả người nhảy lên biến mất không thấy gì nữa, hẳn là đi tìm Thái Hoàng.
Phó Duyên Tông cũng đi xuống chiến xa, thoáng nhìn mấy bạn cũ, trong nội tâm khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói:
- Ta đi tìm mấy bằng hữu, thương nghị chuyện cộng đồng đối kháng Thái Hoàng.
Giang Nam nhíu mày:
- Phó tiền bối, không thể trắng trợn lộ ra, nếu không tính mệnh của ngươi khó bảo toàn.
Phó Duyên Tông thản nhiên nói:
- Ta tự nhiên hiểu được, không cần ngươi phải phân phó, cho dù Thái Hoàng một tay che trời, còn có thể ở trước mắt bao người giết ta hay sao?
Giang Nam thầm than một tiếng, đưa mắt nhìn hắn rời đi, đột nhiên chỉ cảm thấy vô số ánh mắt tràn ngập sát khí hướng mình xem ra, lúc này mới phát hiện chỉ có mình một người đứng cô đơn ở bên cạnh Thái Dương chiến xa, bên người không có một bóng người.
Đã không có Ma La Thập trấn tràng, thế hệ trước môn phái khác tự nhiên đối với Giang Nam khó chịu gấp đôi.
Giang Nam lơ đễnh, hắn bị người khó chịu đã lâu rồi, đến bây giờ còn không phải tiêu diêu tự tại sao?
- Giang đạo hữu, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Đột nhiên, thanh âm của Sở Hương Hương truyền đến, chỉ thấy Hồng y thiếu nữ kia nhanh nhẹn bay tới, khuôn mặt ngọt ngào, chân thành hướng rất nhiều cường giả thế hệ trước đối với Giang Nam nhìn chằm chằm kia khẽ chào, một bộ rất đáng yêu:
- Hương Hương bái kiến chư vị trưởng bối. Giang đạo hữu, chúng ta những vãn bối này là không thể tham dự vào đại sự. Ngươi có chỗ không biết, Bách Hiểu Lâu chủ cùng mấy vị trưởng bối đức cao vọng trọng ở đâu đó chế định Long Hổ Phong Vân bảng, bài danh cho thiên hạ trẻ tuổi cao thủ, rất là náo nhiệt đây này!
- Long Hổ Phong Vân bảng?
Trong nội tâm Giang Nam khẽ nhúc nhích, thu hồi Thái Dương chiến xa, đi theo nàng hướng Tụ Hiền Phong bay đi, cười nói:
- Sư tỷ có ở trên bảng hay không?
- Người ta chỉ là vừa nghe nói, còn không biết trên Long Hổ Phong Vân bảng có ai.
Sở Hương Hương giòn giòn giã giã nói.
- Là tiểu nữ hài hiểu chuyện.
Cường giả thế hệ trước của các môn các phái đưa mắt nhìn Sở Hương Hương cùng Giang Nam rời đi, một vị lão giả vuốt vuốt chòm râu cười nói:
- Đáng tiếc cô bé này tuy hiểu chuyện, nhưng nhãn lực lại không cao minh thế nào, rõ ràng cùng Giang Nam có tiếng xấu kia lăn lộn chung một chỗ. Chư vị có biết sư phó cô bé này là ai, lão phu đi cùng hắn nói chuyện, miễn cho bị tiểu ma đầu kia dẫn vào lạc lối!
Có người cười khúc khích nói:
- Hồng y thiếu nữ vừa rồi kia là Ngũ đệ tử của Đại Ma Đầu Phụ Văn Cung, tên là Tiểu yêu nữ Sở Hương Hương, làm nhiều việc ác, cũng không biết là nhãn lực của ai bất lực.
Lão giả kia sắc mặt đỏ lên, xấu hổ vô cùng, tức giận nói:
- Hiện tại tiểu ma đầu đều ngụy trang thuần lương!
Tụ Hiền Phong là một ngọn Linh sơn của Thái Huyền Thánh Tông, chủ yếu dùng để chiêu đãi thiên hạ tân khách, bất quá lại không phải dùng để chiêu đãi trưởng lão tông chủ các phái, dù sao trưởng lão tông chủ các phái thân phận cực cao, ở Tông Chủ Phong chiêu đãi mới có thể lộ ra vẻ long trọng, mà Tụ Hiền Phong là địa phương dùng để chiêu đãi trẻ tuổi.
Đối với một điểm này, Thái Huyền Thánh Tông làm so sánh với Huyền Thiên Thánh Tông còn tốt hơn, chút ít năm gần đây Huyền Thiên Thánh Tông tiếp đãi tân khách, thường thường là ở Lĩnh Tụ Phong, gần động phủ của Giang Nam, một hang ổ tà ma ngoại đạo ở nơi đây pha trộn, chướng khí ngập trời.
Thậm chí Giang Nam không có ở đây, những tà ma ngoại đạo này cũng thỉnh thoảng tụ hội, Lĩnh Tụ Phong vốn là cực kỳ khác loại, giờ phút này liền trở nên càng thêm khác loại, yêu khí ma khí phật quang, thỉnh thoảng xông lên trời.
Giang Nam cùng Sở Hương Hương đi tới Tụ Hiền Phong, chỉ thấy Tụ Hiền Phong giờ phút này đã hội tụ cao thủ trẻ tuổi đến từ các đại môn phái, số lượng đông đảo, không dưới hơn ba ngàn người!
Thái Huyền Thánh Tông cùng Vạn Long Sào triệu khai Đồ Ma Đại Hội chính là một cuộc đại thịnh hội, tụ tập thiên hạ anh hào cùng chung đối kháng Thí Thần Cốc, vì vậy rất nhiều đệ tử trẻ tuổi trong các phái cũng đi theo sư môn trưởng bối tới, gia tăng nhãn giới kiến thức.
Đỉnh Tụ Hiền Phong, một mặt BẢNG bồng bềnh đung đưa, giắt trên giữa không trung, BẢNG cao chừng ngàn trượng, chiều rộng cũng có tám mươi trượng, chi chít tên người hiện ra ở trên bảng, phía sau tên là tu vi cùng chiến tích mỗi người.
- Ngũ muội, chúng ta ở chỗ này.
Thần Tiềm, Quân Mộng Ưu cùng mấy vị Tinh Nguyệt Thần Tông chưởng giáo đệ tử khác đứng chung một chỗ, hướng Sở Hương Hương ngoắc:
- Giang đạo hữu, nhiều ngày không thấy.
Giang Nam đi tới, cười nói:
- Tử Xuyên gặp qua chư vị đạo hữu.
- Giang sư đệ, ngươi cũng ở đây?
Đột nhiên, lại có một thanh âm truyền đến, Giang Nam theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Phong Mãn Lâu, Vân Bằng cùng mấy thánh tông sư huynh sư tỷ đi tới, lúc này cười nói:
- Ta theo sư tôn đến, nghe nói nơi này có Bách Hiểu Lâu Chủ cùng các vị tiền bối chế định Long Hổ Phong Vân Bảng, vì vậy đến đây nhìn một chút.
Đột nhiên, Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Thải Dực cô nương đi tới, cười nói:
- Long Hổ Phong Vân Bảng là Bách Hiểu Lâu cùng mấy đại thánh địa sưu tập tin tức đệ tử trẻ tuổi của các đại môn phái, chế định ra bảng, hỗn hợp tu vi cảnh giới, tu luyện công pháp, cùng với riêng chiến tích phần mình của mỗi người, nói tóm lại tương đối công chính.
- Trong đó cũng khó tránh khỏi có chút không đúng.
Thác Bạt Lưu Chiếu bước đi, cười nói:
- Lấy ý kiến của ta, các đại môn phái đều bí mật bồi dưỡng đệ tử, tỷ như Phật Môn, Thiên Phủ, những người này không hiển lộ sơn thủy, nên không có bao nhiêu người đứng hàng trong đó, không khỏi không công bằng.
- Có thể sao.
Thiên Yêu Thánh Nữ mỉm cười nói:
- Lấy ý kiến của ta, chủ yếu là những người này không có chiến tích, không có chiến đấu, không có biện pháp cân nhắc thực lực của bọn họ, không liệt ra ở trên bảng là hợp tình lý. Long Hổ Phong Vân Bảng này phân làm chính ma hai mặt, phân biệt là Long Bảng, Hổ Bảng, Long Bảng thu nhận chính là thủ tịch đại đệ tử chưởng giáo của các đại phái, mà Hổ Bảng là những nhân vật khác cực kỳ xuất sắc.
|
Chương 471: Long Hổ Phong Vân Bảng Giang Nam hướng Long Hổ Phong Vân Bảng này nhìn lại, cầm đầu đệ nhất nhân, đương nhiên là Cận Đông Lưu!
Cận Đông Lưu là trong trẻ tuổi, công nhận đệ nhất cường giả, tài nghệ trấn áp đại sư huynh các đại môn phái, chiến tích huy hoàng, thậm chí xâm nhập Cửu U Minh Giới, cùng tuổi trẻ cường giả các đại Thần Tộc của Cửu U Minh Giới tỷ thí, chém giết không biết bao nhiêu cao thủ trẻ tuổi Ma Tộc, ở Minh giới ngây người một năm rưỡi thời gian, tu thành Thần Phủ nhị trọng viên mãn, lúc này mới trở lại Thái Huyền Thánh Tông.
Hắn đứng đệ nhất nhân trên bảng, không có bất kỳ dị nghị.
Người thứ hai tranh cãi liền rất lớn, người thứ hai trên bảng chính là Vạn Long Sào Long Tam thái tử, chiến tích của hắn không nhiều lắm, cũng không xuất sắc hơn Thần Tiềm, Phong Mãn Lâu, nhưng lực áp người khác, xếp hạng thứ hai.
Người thứ ba cũng có tranh cãi thật lớn, vị thứ ba chính là Thiên Phủ đệ tử, tên là Tần Phi Ngư, không có danh tiếng gì, lại có thể xếp ở trước đám người Thần Tiềm, Thiên Yêu Thánh Nữ, cũng làm cho người có chút kỳ quái.
Về phần Thần Tiềm, Phong Mãn Lâu cùng Thiên Yêu Thánh Nữ, thì một cái xếp hạng thứ tư, một cái xếp hạng thứ mười một, một cái xếp hạng thứ sáu.
Sở dĩ Thần Tiềm có thể xếp hạng thứ tư, là bởi vì hắn đã từng cùng Pháp Tướng hòa thượng đánh một trận, so sánh với Pháp Tướng hòa thượng hơn một chút. Mà Phong Mãn Lâu mặc dù tư chất cũng là thật tốt, nhưng chiến tích không nhiều, cũng không có chiến quả xuất sắc gì.
- Mị Nguyệt lâu chủ chế tạo Long Hổ Phong Vân Bảng này, có chút dụng tâm bất lương a, người nào cam tâm mình đứng phía sau người khác? Những người không có tên trên bảng, cũng sẽ kìm nén không được, khiêu chiến cao thủ trên bảng, nhất định sẽ rước lấy rất nhiều thị phi.
Giang Nam thầm nghĩ:
- Cử động lần này của Mị Nguyệt lâu chủ hơn phân nửa là vì phá hư Đồ Ma Đại Hội, khích bác quan hệ các đại phái, không để cho Thái Huyền Thánh Tông đem các đại phái chỉnh hợp.
Hắn đã thấy có thật nhiều người chiến ý hừng hực, tính toán hướng người trên bảng khiêu chiến, có người vì tranh đoạt xếp hạng, có người là lên bảng.
- Trên Hổ Bảng có người nào?
Giang Nam cùng mọi người đi tới mặt BẢNG này, chỉ thấy đứng đầu Hổ Bảng để cho hắn hơi ngẩn ra:
- Đinh Trác sư huynh... Bách Hiểu Lâu làm sao nhận được tin tức của Đinh Trác sư huynh, cho là hắn có thể đi lên Hổ Bảng đệ nhất nhân?
Huyền Thiên Thánh Tông Nhị sư huynh Đinh Trác, tên thật là Dương La, là Dương Di Thần Tộc hỗn huyết, thực lực của hắn cực kỳ cường đại, không thua Phong Mãn Lâu, đã tu luyện tới Thất Bảo Đài Cảnh.
Dương La trí mưu thâm trầm, ngực có lòng dạ, có thân thể Thần Tộc cường đại, pháp lực hùng hồn, lại tinh thông Nhân Tộc Thần Thông, cùng cảnh giới thực lực của hắn còn ở trên Thần Tộc cường giả khác!
Mà chiến tích của hắn cũng cực cao, ở trong Minh giới cùng những Thần Tộc cao thủ trẻ tuổi khác đuổi giết Cận Đông Lưu, có thể cùng Cận Đông Lưu đánh một trận, Mị Nguyệt lâu chủ liệt ở vị thứ nhất, đúng là rất có đạo lý.
Phía dưới Dương La, cũng có hạng người cực kỳ xuất sắc, đứng ở trước mười cơ hồ tất cả đều là Thất Bảo Đài Cảnh, phần lớn là chưởng giáo đệ tử, bởi vì không phải là thủ tịch đệ tử, cho nên chỉ có thể xếp hạng trên Hổ Bảng.
Làm người ta bi ai chính là, nơi này đã không có Huyền Thiên Thánh Tông đệ tử.
Xếp hạng dưới Thất Bảo Đài Cảnh, chính là cao thủ trẻ tuổi Sinh Tử Đài Cảnh, cũng nhiều là chưởng giáo đệ tử các phái.
Bất quá cực kỳ chói mắt chính là, tên của Giang Nam rõ ràng xếp hạng ở phía trước rất nhiều Sinh Tử Đài Cảnh cao thủ, đem người khác hết thảy đặt ở dưới chân!
Về phần phía sau tên Giang Nam thì bày ra chiến tích của hắn, từng dãy tục danh đệ tử các phái chết ở trong tay hắn, có khoảng một hai trăm người, nhìn thấy mà giật mình!
Nơi này không chỉ có tu sĩ Thần Thông cảnh giới, cũng có Đạo Đài bát cảnh cao thủ, làm cho người ta cảm giác là Giang Nam sống nguội không kỵ, gặp người liền giết.
Bất quá người sáng suốt là có thể nhìn ra được, sở dĩ người chết ở trong tay Giang Nam cảnh giới chênh lệch thật lớn, nguyên nhân chủ yếu là vì tu vi cảnh giới của hắn tăng lên cực nhanh, thực lực tiến bộ thần tốc, lúc đầu là Thần Thông cường giả có thể cùng hắn đánh một trận, nhưng càng về sau, Đạo Đài bát cảnh cường giả cũng chết ở trong tay của hắn.
Mặc dù chiến tích của Giang Nam huy hoàng, nhưng còn chưa đủ để xếp hạng phía trên Sinh Tử Đài Cảnh, bất quá một đạo chiến tích cuối cùng của hắn lại đem những người khác đều đè ép xuống.
Cửu U Minh Giới tám trăm bộ tộc, truy nã tội phạm quan trọng đệ nhất!
Tám trăm Ma Tộc, bao gồm Vương tộc, Thần Tộc, đồng thời truy nã một Dao Đài Cảnh tu sĩ, chỉ một phần vinh quang này liền đủ để cho hắn trèo lên Hổ Bảng!
Chỉ là do tu vi của Giang Nam ở nơi đó, thực lực sẽ không quá mạnh, vì vậy mới đành phải ở thứ mười ba, xếp hạng sau đám người Dương La.
Mà ở phía dưới hắn, còn lại là chi chít tinh anh các phái, nhóm người trong Long Bảng là thủ tịch đại đệ tử của chưởng giáo các đại môn phái, nhân số không nhiều, mà trên Hổ Bảng thì có trên ngàn người!
Giang Nam không khỏi đầu đại, nhiều tinh anh các phái bị đặt ở dưới hắn như vậy, có thể nghĩ nhất định sẽ có người không cam lòng:
- Lần này Mị Nguyệt lâu chủ đào cho ta cái hố lớn, đoán chừng nguyên nhân là bởi vì sư tôn ta, để cho nữ nhân này trả thù ở trên người ta.
Hắn tiếp tục hướng xuống nhìn lại, chỉ thấy trong cao thủ Sinh Tử Đài Cảnh, đã bắt đầu xuất hiện Huyền Thiên Thánh Tông đệ tử, chẳng qua chỉ có một vị, nhưng đến Thần Đài Cảnh, liền dần dần nhiều hơn.
Thần Đài Cảnh Huyền Thiên Thánh Tông đệ tử liền có chín người, đến Huyền Đài, Đạo Đài hai cái cảnh giới này, nhân số lại càng nhiều đến đáng sợ, có khoảng hơn sáu mươi người!
Tình huống như thế, cho thấy lực lượng tân sinh của Huyền Thiên Thánh Tông đang nhanh chóng trưởng thành lớn mạnh, thế tất vượt xa những môn phái khác, thậm chí có thể sánh ngang Thái Huyền Thánh Tông!
Này nói rõ, Huyền Thiên Thánh Tông đệ tử trải qua chiến dịch Thất Bảo Lâm, hơn nữa Giang Nam trong lúc vô tình xây dựng ra không khí truyền đạo trao đổi, đem tiềm lực của Huyền Thiên Thánh Tông đào móc đi ra ngoài, để cho môn phái này bộc phát ra sinh mệnh lực trước nay chưa có, thốt nhiên hăng hái, biến chuyển trở thành quái vật lớn như Thái Huyền Thánh Tông!
Những đệ tử này, thành tựu tương lai đều sẽ bất phàm, thậm chí có người có thể trở thành tân tinh chói mắt, tương lai đột phá Thiên Cung cảnh giới thậm chí cũng có thể!
Mà chúng đệ tử Vân Bằng, Mộ Yên Nhi, Giang Lâm tiềm lực lớn hơn nữa, nhưng bởi vì tu vi mới vừa tiến vào Linh Đài Cảnh không bao lâu, không có hiện trên Hổ Bảng, nhưng thực lực cùng tiềm lực của bọn họ là không thua kém Đạo Đài cảnh cao thủ!
- Tử Xuyên, đệ tử trẻ tuổi của Huyền Thiên Thánh Tông các ngươi, thật là quá kinh khủng, nếu như Tịch chưởng giáo thấy thông báo này, nhất định sẽ mừng rỡ không khép miệng được.
|
Chương 472: Tà Khí Lẫm Nhiên. (1) Thiên Yêu Thánh Nữ vốn là chưa từng chú ý Hổ Bảng, giờ phút này nhìn thấy bảng, không khỏi kinh ngạc nói.
Sắc mặt đám người Thần Tiềm cũng ngưng trọng, từ số lượng đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông trên Hổ Bảng đến xem, bọn họ cũng nhìn thấy một đại phái quật khởi, có khuynh hướng đem những môn phái khác đè một bậc, vấn đỉnh bảo tọa của Thái Huyền Thánh Tông.
- Huyền Thiên Thánh Tông sau trăm tuổi chắc chắn quật khởi, sau năm ba trăm năm, là có thể cùng Thái Huyền Thánh Tông tranh giành cao thấp!
Thần Tiềm thầm nghĩ trong lòng.
Tinh Nguyệt Thần Tông cũng có thật nhiều đệ tử ở trên bảng, Phụ Văn Cung bát đại đệ tử, trừ Quân Mộng Ưu, những người khác đều ở trên bảng, còn có mấy vị xuất sắc không phải là chưởng giáo đệ tử, cũng đứng hàng trong đó, nhưng chỉ có hơn hai mươi người, cùng Huyền Thiên Thánh Tông so sánh, liền thua kém rất nhiều.
Đột nhiên, một thanh âm làm người ta khó chịu truyền đến:
- Huyền Thiên Thánh Tông có nhiều người lên bảng như vậy, đáng tiếc chỉ là gà đất chó cảnh, trèo không lên mặt bàn.
Vân Bằng giận dữ, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy sáu bảy vị cao thủ trẻ tuổi đi tới, nhìn Long Hổ Phong Vân Bảng cười lạnh không dứt.
- Xin hỏi vị sư huynh này, ngươi ở trên bảng đứng hàng thứ mấy?
Sở Hương Hương nháy mắt mấy cái, cười hỏi.
Sắc mặt mấy vị cao thủ trẻ tuổi này cứng đờ, một người ha hả cười nói:
- Cái bài danh này cũng không thể nói ra cái gì, tỷ như vị Giang Tử Xuyên này, bằng vào tu vi Dao Đài Cảnh, là có thể đứng hàng mười ba trên bảng, đem Sinh Tử Đài Cảnh cao thủ khác hết thảy đè ép, chỉ một điểm này, liền không thể để cho người tâm phục.
Hắn nhìn về phía Giang Nam, cười lạnh nói:
- Ngươi chính là Giang Tử Xuyên? Có can đảm cùng ta đấu một cuộc hay không?
Giang Nam liếc liếc hắn, chỉ thấy vị nam tử trẻ tuổi này cũng là nhân vật nhất biểu nhân tài, người mặc đạo bào của Đại Hoang Thánh Tông, hẳn là đệ tử Đại Hoang Thánh Tông, cười nói:
- Xin hỏi sư huynh là cảnh giới gì?
Vị cao thủ trẻ tuổi Đại Hoang Thánh Tông kia ngạo nghễ nói:
- Chẳng qua là so sánh với ngươi nhiều ra ba cảnh giới, hôm nay tu thành Huyền Đài mà thôi.
- Huyền Đài Cảnh sao?
Giang Nam khó được tính tình tốt một lần, rất khách khí nói:
- Vị sư huynh này, khiêu chiến ta có ích lợi gì, những thứ này là hư danh, cần gì nói đến? Không đáng giá vì thế hư mất tình hữu nghị của Đại Hoang Thánh Tông cùng Huyền Thiên Thánh Tông.
- Ngươi không dám cùng ta giao thủ?
Vị thanh niên Đại Hoang Thánh Tông kia ánh mắt sáng lên, cười nhẹ nói:
- Đường đường Giang Nam Giang Tử Xuyên, nhân vật đứng hàng thứ mười ba trên Hổ Bảng, lại cũng sẽ sợ, không dám cùng ta đứng hàng bảy mươi tám này động thủ?
Một vị đệ tử Đại Hoang Thánh Tông khác cười nói:
- Đã sớm nói Huyền Thiên Thánh Tông toàn là chém gió, Chu sư huynh ta hướng ngươi cường giả bài danh thứ mười ba khiêu chiến, ngươi cũng không dám, thật sự mất mặt chí cực! Bách Hiểu Lâu chủ liệt ngươi ở trên bảng, chỉ sợ có chút thẩn thờ!
Trên Tụ Hiền Phong người ta tấp nập, không ít người đi tới, có người thấp giọng cười nói:
- Huyền Thiên Thánh Tông hiện ra ở trên bảng nhiều người như vậy, trừ Phong Mãn Lâu, ta xem những người khác đúng là gà đất chó cảnh, Đồ Ma Đại Hội lần này lại chỉ cho ra hai ba đệ tử, những người khác ở trên bảng, thì không có một người nào, không có một cái nào lộ diện, đại khái là biết tu vi thực lực của mình không đủ, tránh cho lúc lộ diện bị khiêu chiến, bị thua mất thể diện.
- Huyền Thiên Thánh Tông đệ tử, ở trên bảng nhiều lắm, nhưng mà danh tiếng vang dội lại có mấy người? Tỷ như Đinh Trác này, tuy nói là chưởng giáo nhất mạch nhị đệ tử, nhưng mà người nào nghe nói qua tên của hắn?
- Trong hàng đệ tử Huyền Thiên Thánh Tông, danh tiếng vang nhất chính là Giang Nam Giang Tử Xuyên, xếp hạng cũng cực cao, tiếc rằng là người mềm chân tôm, ngân thương bút sáp mầu đầu, ngay cả xếp hạng bảy mươi tám Chu Thuần Hiếu khiêu chiến cũng không dám đón!
Giang Nam mắt điếc tai ngơ, nhưng đám người Vân Bằng kìm nén không được, đang muốn tiến lên cùng mọi người lý luận, Giang Nam cười nói:
- Vân sư huynh cần gì phải tức giận? Sư tôn ta thường xuyên dạy ta nói, là người trong chính đạo, liền phải có một thân chánh khí, cùng giang hồ đồng đạo tương thân tương ái, đoàn kết, thân mật, hỗ trợ, hăm hở tiến lên!
Vân Bằng xấu hổ, lúng ta lúng túng nói:
- Lạc sư thúc thật đã nói như vậy? Xấu hổ, ta vốn còn đối với Lạc sư thúc từng có hiểu lầm, không nghĩ tới tấm lòng nàng rộng lớn như vậy, làm người ta bội phục.
- Sư tôn ta có tâm địa Bồ Tát, từ bi hỷ xả, thế nhân hiểu lầm nàng, nàng cũng chẳng bao giờ phản bác qua, chẳng qua là yên lặng làm chuyện tốt, không để cho người biết được.
Giang Nam cảm khái một phen, hướng đám người Thần Tiềm cười nói:
- Long Hổ Phong Vân Bảng đã nhìn rồi, mấy vị sư huynh, chúng ta khó được đi tới Thái Huyền Thánh Tông một lần, không bằng chung quanh dạo một chút, xem cảnh trí của Huyền Môn đệ nhất đại phái một chút.
Đám người Thần Tiềm, Sở Hương Hương thấy hắn lại có thể nhịn được mọi người khiêu khích, trong lòng không khỏi kinh ngạc, bọn họ biết Giang Nam mặc dù thoạt nhìn hòa hòa khí khí, rất dễ nói chuyện, nhưng kỳ thật tính tình cương liệt, đệ tử các phái chết ở trong tay hắn, đủ có thể tạo thành một môn phái trung đẳng!
Không nghĩ tới lần này đối mặt nhiều người khiêu khích như vậy, hắn lại có thể bất động thanh sắc, khí lượng to lớn, thực làm cho người ta bội phục.
- Chẳng lẻ bởi vì nơi này là Thái Huyền Thánh Tông, đại phái đệ nhất thiên hạ, để cho Giang đạo hữu không sợ trời không sợ đất này cũng không dám càn rỡ?
Quân Mộng Ưu thầm nghĩ trong lòng:
- Chỉ sợ không thể nào? Sư tôn ta chính là Tinh Nguyệt Thần Tông chưởng giáo, sau khi cứu Ma La lão tổ ra liền từng cảm khái nói, ở trong Bách Ma Quật biết một thiếu niên anh hùng. Giang đạo hữu nếu dám đại náo Bách Ma Quật, tự nhiên là không sợ ở Thái Huyền Thánh Tông gây chuyện thị phi.
Đám người Sở Hương Hương cũng có chút kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Giang đạo hữu đắc tội cả Cửu U Minh Giới, trở thành tội phạm truy nã quan trọng đệ nhất Minh giới, cuồng đồ vô pháp vô thiên như vậy, há sẽ không dám ở Thái Huyền Thánh Tông gây chuyện? Chẳng lẽ hắn thật nghe theo sư tôn hắn dạy bảo, cải tà quy chánh, cùng giang hồ đồng đạo đoàn kết thân mật rồi?
Bọn họ mỗi lần nhớ tới nữ ma đầu Lạc Hoa Âm mà ngay cả Tinh Nguyệt Ma Tông cũng phải tự thẹn không bằng, nói ra lời đoàn kết thân mật như thế, cảm giác có loại thời không thác loạn.
- Muốn đi?
Chu Thuần Hiếu lấy tay liền hướng Giang Nam chộp tới, lòng bàn tay mở ra, năm ngón tay giống như thanh thiên, hướng Giang Nam giữ lại, quát lên:
- Không đem đầu của ngươi lưu lại, ngươi còn muốn đi?
Ông!
Đỉnh đầu của Giang Nam có một đạo khí huyết phóng lên cao, chấn vỡ bàn tay này, nụ cười trên mặt Chu Thuần Hiếu cứng đờ, thể diện có chút không nhịn được, một kích mới vừa rồi kia của hắn mặc dù nói không có sử xuất toàn lực, nhưng mà gần như đánh lén, lại không nghĩ rằng ngay cả khí huyết tạo thành khí trụ của Giang Nam cũng không có phá vỡ.
|
Chương 473: Tà Khí Lẫm Nhiên. (2) Hắn đường đường chính là Huyền Đài Cảnh cao thủ, mà Giang Nam chỉ là Dao Đài Cảnh tu sĩ, khoảng cách Huyền Đài Cảnh còn có Liên Đài, Đạo Đài hai đại cảnh giới, đơn thuần từ cảnh giới mà nói, Chu Thuần Hiếu có thể dễ dàng tiêu diệt Giang Nam, nhưng tình huống thực tế hoàn toàn ngược lại, thậm chí ngay cả khí huyết chi trụ cũng không có thể rung chuyển.
Chu Thuần Hiếu mới vừa rồi khoe khoang khoác lác, giờ phút này một kích không cách nào bắt lại Giang Nam, sắc mặt không khỏi trầm xuống, trong đan điền đột nhiên hiện ra từng ngọn Đạo Đài, trên Đạo Đài có một kiện pháp bảo bay ra, là một ngọn Đại Hoang Sơn, ầm ầm hướng đỉnh đầu của Giang Nam trấn áp xuống!
Hắn toàn lực xuất thủ, Đại Hoang Ấn hóa thành chu vi trăm mẫu, sức nặng có thể so với núi lớn, ầm ầm đè xuống, hung hăng rơi vào đỉnh đầu Giang Nam!
- Chu sư huynh có pháp bảo tốt!
Mọi người Đại Hoang Thánh Tông thấy thế, nhất tề vỗ tay tán thán nói.
Đang!
Đại Hoang Ấn rơi vào trên đầu Giang Nam, bị chấn đến cao cao bắn lên, sắc mặt Chu Thuần Hiếu đỏ lên, cắn răng, hai tay chà xát, quát lên:
- Âm Dương Nhị Tiên Trảm!
Trên Huyền Đài của hắn, đột nhiên có Âm Dương nhị khí giống như hai đạo Kinh Hồng, nhanh nhẹn bay ra, hướng Giang Nam lần lượt chém qua!
Âm Dương nhị khí xoắn diệt hết thảy, tu vi càng mạnh, Âm Dương nhị khí càng mạnh, là thủ đoạn mạnh nhất của hắn, không có gì không chém!
Hai đạo Âm Dương nhị khí này là Chu Thuần Hiếu trong lúc vô tình từ trong một di tích thượng cổ đoạt được, có thượng cổ tu sĩ sau khi tử vong, Sinh Tử Đài kia để lại Âm Dương nhị khí mà lúc trước hắn tu luyện, Chu Thuần Hiếu nhận được hai đạo Âm Dương nhị khí này, lao lực thiên tân vạn khổ, cuối cùng luyện thành pháp bảo, cũng chính là Âm Dương Nhị Tiên Trảm!
Tranh! Tranh!
Âm Dương Nhị Tiên Trảm cắt ở trên người Giang Nam, ngay cả Long Văn Sơn Hải Y trên người hắn cũng không có cắt phá.
- Giang đạo hữu thật là tính tình tốt, liên tục bị khích bác râu hổ, lại còn có thể không động thần sắc.
Thần Tiềm thấy thần sắc Giang Nam như thường, không khỏi tán thán nói.
Thiên Yêu Thánh Nữ gật đầu, cười nói:
- Đạo hữu định lực kinh người, xem ra gần đây tâm tình tu dưỡng lại tăng lên thật nhiều.
Vân Bằng tự đáy lòng bội phục, khâm phục nói:
- Sư đệ đúng là làm được bất động như núi, không quan tâm hơn thua, là mẫu mực cho huynh.
Da thịt khóe mắt Giang Nam nhảy lên, cười nói:
- Chư vị đạo hữu tán dương, để cho Giang mỗ xấu hổ không dứt. Thật ra thì ta là người đọc sách, từ trước ta đọc sách thánh hiền, nhớ kỹ Thánh Nhân dạy bảo. Ân sư ta cũng thường dạy ta nói, quân tử dùng tài hùng biện không động thủ, có thể giúp mọi người làm điều tốt, liền không nên đả đả sát sát...
Chu Thuần Hiếu ba phen mấy bận hướng hắn xuất thủ, thủy chung không thể bức Giang Nam sử xuất toàn lực, không khỏi đỏ mặt như máu, đạo văn trên năm tòa Đạo Đài đột nhiên hóa thành liệt hỏa hừng hực, đốt cháy hết thảy, hướng Giang Nam tịch quyển đi, cũng là vận dụng chân hỏa, tính toán đem Giang Nam luyện hóa.
Hô...
Hỏa thế khắp trời, đem Giang Nam bao phủ.
- Ngươi náo đủ chưa?
Trong lửa đột nhiên truyền đến khí tức vô cùng thô bạo, giống như bên trong chân hỏa của Chu Thuần Hiếu có một đầu Ma Thần thức tỉnh, khí tức kinh khủng phảng phất như Ma ngục cuồn cuộn phủ xuống, sau một khắc mội cái đại thủ nhảy ra, ầm ầm đắp xuống, Đại Hoang Ấn, Âm Dương Nhị Tiên Trảm cùng năm tòa Đạo Đài mới vừa va chạm vào thủ chưởng khổng lồ này, liền thình thịch bạo liệt!
Thình thịch!
Chu Thuần Hiếu bị một chưởng đập dẹp, dán trên mặt đất.
Giang Nam lấy tay đè ép xuống phía dưới, chỉ thấy đạo văn đầy trời biến thành thực hỏa hết thảy dập tắt, trên mặt thiếu niên hiện lên một đạo thanh khí, điềm nhiên nói:
- Ta đối với ngươi rất khách khí, là bởi vì tu vi của ngươi quá yếu, không đáng giá ta xuất thủ, nhưng ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích, chẳng lẻ thật coi Giang mỗ là quả hồng mềm tùy ý ngươi đắn đo sao?
Hắn một chưởng này, trực tiếp đem Chu Thuần Hiếu bài danh thứ bảy mươi tám ở Long Hổ Phong Vân Bảng đánh chết, rung động cả Tụ Hiền Phong, nhất thời bốn phía yên lặng như tờ, còn đang khiếp sợ vì mới vừa rồi Giang Nam bộc phát ra khí thế.
Lúc trước Giang Nam đối mặt đám người Chu Thuần Hiếu khiêu khích, thủy chung nhẹ lời tương đối, không có phát giận, cũng không có ứng chiến, đúng là làm cho người ta có chút xem thường hắn, nhưng mà Giang Nam nổi giận, một chưởng liền đánh chết Chu Thuần Hiếu, cao thủ của Đại Hoang Thánh Tông, hoàn toàn làm cho người ta thay đổi cái nhìn đối với hắn, đối với hắn coi trọng.
- Ta muốn cùng người nói chuyện phiếm, ngươi lại cứ tới trêu ta, chết chưa hết tội!
Giang Nam xoay người, hướng đám người Thần Tiềm, Thác Bạt Lưu Chiếu cùng Phong Mãn Lâu cười nói:
- Đúng rồi, chúng ta mới vừa nói đến nơi nào rồi?
Vân Bằng ngơ ngác nhìn một màn này, lẩm bẩm nói:
- Ngươi mới vừa nói Lạc sư thúc thường dạy ngươi, không nên đả đả sát sát...
Giang Nam gật đầu, cười nói:
- Sư tôn ta chính là cao nhân chánh đạo, ý chí rộng lớn, trời quang trăng sáng, ta lấy sư làm kính, thường thường học nàng mà làm, hướng sư tôn làm chuẩn. Mấy vị đạo hữu, các ngươi nhìn khí chất của ta hôm nay, liền biết ta nói không uổng.
Đám người Thần Tiềm liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đối với khí chất của Giang Nam đúng là có nhận thức tương đối sâu.
Lạc Hoa Âm bị gọi là nữ ma đầu, mà Giang Nam quả quyết không thể bị gọi là ma đầu, hắn cùng với Ma bất đồng, mà là Tà khí!
Tà Khí Lẫm Nhiên!
Nói hắn là chánh đạo, hắn còn tu luyện Ma Đạo công pháp, nói hắn là Ma Đạo, hắn hết lần này tới lần khác là chánh đạo đệ tử, hơn nữa làm việc không theo như lẽ thường, hắn không thuộc về Ma Đạo, cũng không phải chánh đạo, tự nhiên là Tà Đạo.
Để cho bọn họ kinh hãi hơn chính là thực lực của Giang Nam hôm nay, ngay cả Chu Thuần Hiếu xếp hạng thứ bảy mươi tám trên Long Hổ Phong Vân Bảng cũng bị một chưởng chụp chết, loại tu vi thực lực này, đạt đến trình độ làm cao thủ như Thần Tiềm cũng không thể coi thường!
- Giang đạo hữu, Chư Thiên thế giới có Huyền môn, Ma môn, Phật môn, Yêu tộc, Thần Tộc, Thiên Tộc, duy chỉ có không có Tà môn.
Sở Hương Hương nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Ngươi hiện tại có thể gọi là Tà môn tông sư, ta cho ngươi tước hiệu, liền tên là Tiểu Tà Vương Giang Tử Xuyên, các ngươi thấy thế nào?
- Đây là vô cùng tốt, rất là hợp Giang đạo hữu.
Chúng nhân ánh mắt sáng lên, rối rít cười nói.
Giang Nam lắc đầu nói:
- Ta là người đọc sách, hơn nữa còn là đệ tử Huyền Môn chánh đạo, có một ân sư đức cao vọng trọng, cái gì Tiểu Tà Vương, truyền đi chẳng phải là làm cho người ta nhạo báng?
Đột nhiên, một tiếng gầm lên truyền đến, một cổ rung động ngập trời hướng Giang Nam hung hăng đụng đến, một bàn tay trải rộng thạch văn đắp rơi, trong thoáng chốc làm cho người ta cảm giác phảng phất là một ngọn Hoang Cổ Thánh Sơn ầm ầm đánh tới!
- Tiểu ma đầu, giết đồ nhi ta, ngươi tìm đường chết!
|