Đế Tôn (Trạch Trư)
|
|
Chương 459: Bức ra thần huyết. (2) Lạc Hoa Âm ánh mắt sáng lên, hưng phấn chạy về phía Tông Chủ Phong, cười nói:
- Ta đi xem một chút, nói không chừng có thể vì vậy mà lĩnh ngộ ra đạo lý thành Thần!
Nữ ma đầu vừa đi chính là mấy tháng không quay lại, Giang Nam cũng tĩnh hạ tâm lai, bế quan không ra, mượn Minh Vương thần huyết tinh tế thôi diễn cảnh giới tâm pháp cao hơn của Ma Ngục Huyền Thai Kinh.
Nửa năm sau, hắn liền đem Đạo Đài tám cảnh tâm pháp của Ma Ngục Huyền Thai Kinh hết thảy thôi diễn ra.
Giang Nam nhìn da của mình, khẽ cau mày, Minh Vương thần huyết mặc dù vô cùng cường đại, nhưng mà đối với hắn mà nói, này dù sao cũng là huyết mạch của Bất Tử Minh Vương.
Mặc dù rất nhiều người vì theo đuổi lực lượng cường đại, mà hấp thu huyết mạch người khác, Ma Tộc là như thế, Khiếu Mang thậm chí dung hợp không biết bao nhiêu loại huyết mạch đề cao thực lực của mình.
Nhưng Giang Nam không có ý định như thế, trong cơ thể mình có huyết mạch người khác, bao nhiêu cũng để cho hắn có chút khó chịu.
Hắn nếu như đã ngộ ra Đạo Đài bát cảnh tâm pháp, như vậy những Minh Vương thần huyết này liền không có bao nhiêu chỗ dùng.
Giọt giọt thần huyết bị hắn bức ra bên ngoài cơ thể, máu màu vàng tràn ngập thần uy mơ hồ, Bất Tử Minh Vương ở trong thần huyết để lại lạc ấn của hắn, bất quá Bất Tử Minh Vương đã chết, lạc ấn của hắn liền hoàn toàn không có chỗ dùng.
Những thần huyết này ly thể, lực lượng như nước thủy triều thối lui, Giang Nam nhất thời cảm giác được suy yếu mãnh liệt cùng cảm giác mất mác, năm mươi lần pháp lực cùng cường độ thân thể, liền như vậy từ trong cơ thể hắn hút ra.
Hắn rất là hoài niệm loại cảm giác nắm giữ lực lượng này.
- Này dù sao cũng là lực lượng của người khác, mặc dù có thể vì ta sở dụng, nhưng tương lai ta đem một thân huyết mạch tăng lên, còn có thể trở nên mạnh hơn, tuyệt sẽ không so sánh với dung hợp thần huyết thua kém!
Giang Nam đem không bỏ trong lòng áp chế xuống, nửa năm qua hắn vừa thôi diễn Ma Ngục Huyền Thai Kinh vừa cần tu không ngừng, chẳng những tu vi tăng lên tới Linh Đài Cảnh viên mãn, hơn nữa mình cải tạo huyết mạch cũng đạt tới trăm giọt!
Trăm giọt máu tươi cải tạo, đủ để cho tu vi của hắn tăng lên gấp hai lúc trước!
Mặc dù so sánh với năm mươi lần lực lượng còn có chênh lệch cực lớn, nhưng Giang Nam đã thấy một Đại Đạo để cho thực lực mình gần như vô hạn tăng lên!
- Thần Thứu, ngươi theo ta nhiều năm, vẫn bất ly bất khí, những thần huyết này liền giao cho ngươi.
Giang Nam gọi Thần Thứu Yêu Vương, đem Bất Tử Minh Vương thần huyết phân ra tám phần giao cho hắn, đầu Yêu Vương này không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Thần Thứu Yêu Vương cũng tu luyện tới Linh Đài Cảnh, trước kia Giang Nam để lại cho hắn cùng đám người Giang Lâm không ít thịt rồng, đầu Yêu Vương này ăn rất nhiều thịt rồng, thân thể đã mạnh mẻ đến trình độ có thể so với Thiên Long cùng cảnh giới, có thể cùng Vân Bằng đánh một trận.
Nhưng mà kể từ khi Giang Nam trở lại Lĩnh Tụ Phong, hắn nửa năm gần đây liền có thể nói là ngăn trở không ngừng.
Giang Nam từ Minh giới mang đến một đầu Chiến Minh cự thú, trong ngày thường liền nuôi nấng ở trên Lĩnh Tụ Phong, Thần Thứu Yêu Vương tự nhiên trong lòng khó chịu, lo lắng địa vị của mình bị đoạt, không hề bị cưng chìu, vì vậy hướng Chiến Minh cự thú khiêu chiến.
Nhưng mà đầu Yêu Vương này còn chưa kịp động thủ, liền bị Chiến Minh cự thú dẫm ở dưới chân, như thế liên tục, mất hết thể diện, bị đánh đến một điểm tính tình cũng không có.
- Nếu không thể hùng lên, danh tiếng đệ nhất tọa kỵ này của Lão Tử, liền phải chắp tay tặng cho đầu hung thú kia rồi!
Thần Thứu Yêu Vương có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt.
Bất quá, Giang Nam đem tám phần thần huyết giao cho hắn, này liền ý nghĩa Thần Thứu Yêu Vương rốt cục có tiền vốn cùng Chiến Minh cự thú chống lại, một mình đấu, tuyệt không sợ nó!
Hai thành thần huyết khác, Giang Nam ném cho Chiến Minh cự thú, để cho hai đầu tọa kỵ này thực lực cũng tăng lên thật to.
Thần Thứu Yêu Vương cùng Chiến Minh cự thú luyện hóa thần huyết, tu vi thực lực cũng tăng lên, hai đầu cự thú khắp cả người lưu kim, nhất là Thần Thứu Yêu Vương, hóa thành một đầu cự điểu trải rộng Long Lân màu vàng, hung khí tràn ngập, thậm chí so sánh với Giang Nam mạnh hơn rất nhiều lần!
Giang Nam lần này xuất quan, bạn cũ ngày xưa rối rít tới chơi, Lĩnh Tụ Phong lại cực kỳ náo nhiệt, đám người Vân Bằng, Giang Lâm, Mộ Yên Nhi, còn có đám người Thác Bạt Lưu Chiếu, Thác Bạt Lan Vân, Quân Mộng Ưu, Thiên Yêu Thánh Nữ, Thải Dực cùng Sở Hương Hương, tề tụ trong động phủ của hắn, mỗi ngày trao đổi đạt được của mình, cuộc sống trôi qua rất là thích ý.
Cũng không lâu lắm, Vô Tướng Thiền Sư cũng đến động phủ của hắn, quấn Giang Nam muốn hắn truyền thụ Vô Tướng Kiếp Kinh. Thương thế của hắn như cũ không có khỏi hẳn, nhưng lại không chịu bỏ qua cho cơ hội trao đổi này.
Ánh mắt của nha đầu Giang Lâm ở trên mấy thiếu nữ qua lại quét nhìn, thỉnh thoảng tới gần một thiếu nữ lặng lẽ nói, đơn giản là hỏi thăm đối phương có đạo lữ hay không, có nguyện ý làm chị dâu ta hay không.
- Thanh Vân Tông Chưởng Giáo Chí Tôn, Thanh Vân Đạo Nhân đã chết!
Vân Bằng mang tới một tin tức kinh người, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Nghe nói Long Hoàng cho mời, muốn mời Thanh Vân Đạo Nhân đi Vạn Long Sào tham gia trăm năm một lần Long Lan đại hội, Thanh Vân Đạo Nhân đi gặp, trên đường trở về bị lục đại ma đầu Thí Thần Cốc đánh lén. Trận chiến ấy đánh cho thiên băng địa liệt, mặc dù Thanh Vân Đạo Nhân đẫm máu chiến đấu hăng hái, cuối cùng vẫn bị ma đầu của Thí Thần Cốc giết chết.
Giang Nam trong lòng cả kinh, quét Vô Tướng Thiền Sư một cái, sắc mặt ngưng trọng, hướng Vân Bằng nói:
- Vân sư huynh, lời ấy thật không?
Thanh Vân Đạo Nhân chính là chưởng giáo Thanh Vân Tông, địa vị cao thượng, tu vi của hắn mặc dù không phải là mạnh nhất trong Chưởng Giáo Chí Tôn các phái, nhưng hắn chính là một cái đức cao vọng trọng nhất trong Chính Đạo!
Hơn nữa Thanh Vân Tông cùng Thái Huyền Thánh Tông quan hệ thật tốt, hai phái trong lúc đó thường xuyên đi lại, vị chưởng giáo này chết, tất nhiên sẽ khiến oanh động lớn lao!
- Tuyệt không nửa phần giả dối!
Đột nhiên, thanh âm một nữ tử từ bên ngoài truyền đến, mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Bách Hiểu Lâu Chủ Mị Nguyệt chẳng biết lúc nào đi tới Lĩnh Tụ Phong, cô gái này mị hoặc thiên hạ, mới vừa đi vào liền đem mấy vị nam tử mê đến thần hồn điên đảo, nhất là Vô Tướng Thiền Sư, lại càng sắc tâm đại phóng, cơ hồ lộ bản tính đi ra ngoài!
- Mị Nguyệt lâu chủ làm sao đến nơi này của ta rồi?
Giang Nam nhìn Vô Tướng Thiền Sư một cái lần nữa, trong lòng lẫm nhiên:
- Mị Nguyệt lâu chủ chính là một trong Vạn Hoa Lâu tam đại hoa khôi, mặc dù tu vi nàng thâm hậu, nhưng nếu là Vô Tướng sắc đảm ngập trời này động thủ, chỉ sợ nàng cũng chịu khổ dâm tăng độc thủ. Ta chi bằng âm thầm nhắc nhở nàng một chút, tránh khỏi dâm tăng khai quang cho mình....
|
Chương 460: Loạn tượng tùng sinh - Giang đạo hữu, sư phó của ngươi có ở đây không?
Mị Nguyệt lâu chủ không có nói thẳng ra tin tức nàng biết được, hỏi trước lên tung tích của Lạc Hoa Âm.
- Sư tôn ta đã bế quan hơn nửa năm, nhất thời đoán chừng không thể xuất quan.
Giang Nam hỏi:
- Mị Nguyệt cô nương, mới vừa rồi tin tức Vân sư huynh nói là thật hay không?
- Tự nhiên là thật.
Mị Nguyệt thấy Lạc Hoa Âm không có ở đây thì thở dài, có chút mất mác nói:
- Vạn Long Sào Long Lan đại hội mời không ít người, lai lịch thật lớn, không ít là chưởng giáo các môn các phái, những người khác tất cả đều là nhân vật có uy tín danh dự. Lúc ấy Thí Thần Cốc Lục Ma ở trên biển cướp giết Thanh Vân Tông chưởng giáo, trận đại chiến kia có không ít người thấy. Bách Hiểu Lâu ta cũng nhận được tin tức, lúc ấy xuất thủ là đại ma mang theo Mặt nạ quỷ, còn có một đại hán cầm búa, Tú Sĩ trẻ tuổi đeo ống trúc, hòa thượng không có khuôn mặt, một ma đầu dùng kiếm, còn có một tráng hán Ma thân vạn trượng, chính là Lục Ma Thí Thần Cốc.
- Cốc chủ cùng bọn người nhị ca, không phải là ở Tông Chủ Phong chữa thương sao?
Giang Nam trong lòng nghi ngờ, thầm nghĩ:
- Hơn nữa Vô Tướng Thiền Sư cũng một mực nơi này, quấn ta truyền thụ cho hắn Vô Tướng Kiếp Kinh, tại sao có thể có thời gian đi giết Thanh Vân Đạo Nhân?
Vô Tướng Thiền Sư nghe vậy, cũng lộ ra thần sắc đăm chiêu, không biết suy nghĩ cái gì.
Giang Nam không khỏi có chút hoài nghi hỏi:
- Lâu chủ, Thí Thần Cốc Lục Ma phục giết Thanh Vân Đạo Nhân là chuyện tình khi nào?
- Năm ngày trước.
Mị Nguyệt nói.
Giang Nam nghe đến đó, khẽ cau mày, thầm nghĩ:
- Năm ngày trước, Vô Tướng Thiền Sư ở trong động phủ ta, tất nhiên không thể nào cùng bọn người cốc chủ đi phục giết Thanh Vân Đạo Nhân. Xem ra ra tay giết Thanh Vân Tông chưởng giáo, là người khác!
Mị Nguyệt lại nói:
- Vào ngày trước, vừa có một tin tức kinh người, bọn họ phục kích Kim Cương Pháp Thiện Tông chưởng giáo Hành Vân Đại Thiện Sư, Hành Vân Thiện Sư bị thương nặng, cũng may hơn mười vị hộ pháp Kim Cương của Pháp Thiện Tông kịp thời chạy tới, để cho Lục Ma biết khó mà lui, không có chết. Lục đại ma đầu này yên lặng nhiều năm, hôm nay rốt cục gây họa thiên hạ.
Nàng dằng dặc nói:
- Ta còn nghe nói trên giang hồ có tin tức truyền đến, Thái Hoàng lão tổ cùng Long Hoàng đồng thời ban bố lệnh chiêu hiền, triệu tập thiên hạ anh hào, chuẩn bị cùng chung thương thảo đối phó Lục Ma Thí Thần Cốc. Đoán chừng mấy ngày nữa, Huyền Thiên Thánh Tông, Yêu Thần Tông, Tinh Nguyệt Thần Tông cũng nhận được lời mời, cùng bàn đại sự.
- Vị tỷ tỷ này, Thí Thần Cốc lợi hại như vậy, liên tục đối với Chưởng Giáo Chí Tôn hạ thủ?
Giang Lâm buồn bực, đột nhiên khoác tay Mị Nguyệt lâu chủ, lặng lẽ hỏi:
- Đúng rồi tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi có ý trung nhân chưa? Anh ta ngọc thụ lâm phong...
Mị Nguyệt đầu đại, vội vàng từ chối mình đã có ý trung nhân, cười nói:
- Thí Thần Cốc dĩ nhiên lợi hại, lục đại ma đầu đều là nhân vật đứng đầu thế gian, người khác không nói, chỉ nói Lục Ma Cáp Lan Sinh, tu vi thực lực kia là có thể đối chiến một hai Thiên Cung cường giả cùng cảnh giới, thậm chí đem đối phương đánh chết. Mà Đại Ma Thí Thần Cốc, là nhân vật có thể cùng Thái Hoàng lão tổ tranh phong, có thể nghĩ bọn họ lợi hại đến cỡ nào.
Thiên Yêu Thánh Nữ cau mày nói:
- Những ma đầu này vốn là mặc dù làm ác, nhưng còn không coi là hư đến không hợp thói thường, lần này lại chung quanh gây cừu địch, đều khiến người cảm thấy có chút quỷ dị.
- Những ma đầu này, luôn luôn không thể theo lẽ thường tới đoán.
Sở Hương Hương vuốt vuốt chân mày, thật tình nói:
- Ta thường xuyên làm chuyện xấu, nhưng có đôi khi ngay cả ta cũng không thể đoán được ý nghĩ của bọn hắn, nói không chừng người thật sự là bọn họ giết.
- Tiểu tăng mặc dù nghe tiếng xấu của Thí Thần Cốc Thất Ma đã lâu, nhưng không có nghe nói qua bọn họ làm bao nhiêu việc ác.
Vô Tướng Thiền Sư đột nhiên đọc một câu phật hiệu, ánh mắt chớp động, cười hỏi:
- Xin hỏi các vị thí chủ, các ngươi có từng nghe qua bọn họ làm chuyện ác gì chưa?
Thiên Yêu Thánh Nữ đối với Hoa hòa thượng này vẫn bất mãn, cười lạnh một tiếng nói:
- Người khác không dám nói, Thí Thần Cốc Tứ Ma Vô Tướng dâm tăng liền nhất định đã làm ác! Lần trước ta cùng với Giang đạo hữu đi Nam Hải, suýt nữa rơi vào tay tên ác ôn kia!
Vô Tướng Thiền Sư sắc mặt cứng đờ, Mị Nguyệt lâu chủ cười nói:
- Vị tiểu hòa thượng này, ngươi có điều không biết, sáu ma đầu này làm ác cực kỳ nhiều, không nói những người khác, chỉ nói Phật Môn bại hoại các ngươi, tặc ngốc Vô Tướng kia, liền hư danh tiếng không biết bao nhiêu hoàng hoa khuê nữ. Tiếng xấu của Thí Thần Cốc, có một nửa là công lao của hắn. Đúng rồi hòa thượng, ngươi xưng hô như thế nào?
Vô Tướng Thiền Sư mặt đều đen, lúng ta lúng túng nói:
- Tiểu tăng Tướng Không, đến từ Vô Định Tự, gặp qua Mị Nguyệt lâu chủ.
- Tướng Không? Đến từ Vô Định Tự?
Mị Nguyệt lâu chủ hơi ngẩn ra, tinh tế suy tư chốc lát, sắc mặt kịch biến, Tướng Không chính là Vô Tướng, Vô Định Tự chính là Thiện Tâm Tự, này chẳng phải là nói, hòa thượng trước mắt này chính là Thí Thần Cốc Tứ Ma Vô Tướng Đại Thiền Sư?
- Khụ khụ, ta đột nhiên nhớ tới ta còn có việc.
Nàng vội vàng cáo từ, cười nói:
- Đi trước một bước!
Giang Nam đứng lên nói:
- Ta đưa ngươi.
Mị Nguyệt lâu chủ thấy hắn đứng dậy đưa tiễn, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, hướng Thiên Yêu Thánh Nữ ám ném một cái ánh mắt nói:
- Sư muội, bây giờ là thời buổi rối loạn, Yêu Thần Tông ta chỉ sợ cũng khó mà chỉ lo thân mình, sư muội vẫn là cùng ta trở lại Yêu Thần Tông mới quyết định.
Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Thải Dực đứng dậy, cáo từ rời đi. Giang Nam đem các nàng đưa cách thánh tông trăm vạn dặm, lúc này mới cáo lỗi một tiếng, trở về thánh tông.
- Sư muội, mới vừa rồi thật nguy hiểm, cái hòa thượng tên là Tướng Không kia, khẳng định chính là Vô Tướng dâm tăng!
Mị Nguyệt lâu chủ thở phào nhẹ nhỏm, vội vàng nói.
Thiên Yêu Thánh Nữ cười nói:
- Sư tỷ, ta sớm đã biết chuyện này, bất quá Vô Tướng kia cùng Giang đạo hữu quan hệ không tệ, vẫn bình an vô sự...
- Không thể như thế.
Mị Nguyệt lâu chủ nghiêm mặt nói:
- Ai biết hòa thượng kia lúc nào dâm tính nổi lên, hơn nữa chúng ta mới vừa rồi ở trước mặt hắn hung ác nói bậy hắn, hòa thượng này chưa chắc có thể kiềm chế được...
Nàng lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ nghe đến đầy trời phật quang chiếu rọi giữa không trung, phật âm đại hát, một cái thanh âm cười hắc hắc nói:
- Mấy vị nữ thí chủ đi thong thả, muốn khai quang hay không?
Mị Nguyệt lâu chủ sắc mặt kịch biến, như lâm đại địch, Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Thải Dực cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, Mị Nguyệt chỉ cảm thấy bắp chân mình phát run, cười khanh khách nói:
- Vô Tướng hòa thượng, lão nương duyệt vô số người, có loại ngươi đi ra ngoài, người nào khai quang cho ai còn chưa biết!
|
Chương 461: Cơn giận của Chưởng giáo. (1) Nàng mặc dù nói như thế, nhưng trong lòng lại thật sự không nắm chắc, không biết trước, thực lực của nàng cùng Vô Tướng Thiền Sư xê xích quá nhiều, hơn nữa duyệt vô số người cũng chỉ là ăn nói lung tung, vì mình thêm can đảm mà thôi.
Nhưng vào lúc này, lại có một thanh âm vang lên, bất đắc dĩ nói:
- Tứ ca, ngươi thật làm như vậy sao? Mị Nguyệt lâu chủ, Thiên Yêu Thánh Nữ cùng Thải Dực cô nương là bằng hữu của ta, cần gì tôn thương hòa khí của huynh đệ ta?
- Tiểu tăng chẳng qua là cùng các nàng Mị Nguyệt lâu chủ đùa một chút, hù dọa các nàng một chút mà thôi, ha hả a...
Phật quang thối lui, giữa không trung trống trơn vắng vẻ, không thấy bất kỳ dị tượng.
Mị Nguyệt lâu chủ cùng đám người Thiên Yêu Thánh Nữ thở phào nhẹ nhỏm, thầm thở dài hung hiểm, Vô Tướng Thiền Sư theo lời khai quang đương nhiên không phải chỉ đùa một chút đơn giản như vậy, thiếu nữ bị hòa thượng này khai quang, kết quả cũng vô cùng thê thảm!
- Mới vừa rồi cái thanh âm kia hình như là Giang Nam!
Mị Nguyệt lâu chủ ánh mắt sáng lên, vỗ tay cười nói:
- Hắn lại là một trong các ma đầu của Thí Thần Cốc, hơn phân nửa là lão Thất mà Thí Thần Cốc mới thu, tin tức kia không phải chuyện đùa, bán đi nhất định có thể đổi lấy bó lớn Linh Dịch!
Thiên Yêu Thánh Nữ kinh hồn vừa định, nghe vậy vội vàng nói:
- Sư tỷ, Giang đạo hữu vừa cứu chúng ta một mạng, chúng ta đảo mắt liền đem hắn bán, đạo nghĩa ở đâu?
- Điều này cũng đúng.
Mị Nguyệt lâu chủ thở dài, hiển nhiên vì không thể bán ra tin tức của Giang Nam mà ảo não, đột nhiên lời nói xoay chuyển, cười lạnh nói:
- Sư muội, ta ba phen mấy bận báo cho ngươi, Huyền Thiên Thánh Tông là hạng người vô tình vô nghĩa, Tịch Ứng Tình như thế, Lạc Hoa Âm như thế, mà Giang Nam kia cũng là như thế. Ngươi lại cứ nghiêng về Huyền Thiên Thánh Tông chạy, thường xuyên cùng Giang Nam kia pha trộn, sớm muộn gì cũng sẽ ăn thiệt thòi!
Thiên Yêu Thánh Nữ sắc mặt đỏ bừng, dậm chân nói:
- Mới không có, ta chỉ là cùng hắn trao đổi phương pháp tu luyện...
Mị Nguyệt lâu chủ cười lạnh nói:
- Mặt của ngươi đã hồng thành mông khỉ, còn nói không có?
Huyền Thiên Thánh Tông Thuần Dương Điện, Giang Nam cùng Vô Tướng Thiền Sư cất bước đi vào đại điện này, chỉ thấy sắc mặt Mặt quỷ nam tử cùng đám người Thạch Cảm Đương ngưng trọng, khoanh chân ngồi ở chỗ đó.
- Mấy vị huynh trưởng, Thanh Vân Đạo Nhân thật sự là các ngươi giết chết sao?
Giang Nam hỏi.
- Thanh Vân Đạo Nhân đức cao vọng trọng, chúng ta cũng rất kính nể, sao lại đi giết hắn?
Thiên Cơ Tú Sĩ lắc đầu nói:
- Huống chi lần này chúng ta bị thương trong người, còn muốn nghiên cứu cấu tạo của Bất Tử Minh Vương Ma Thần Chi Thể, nửa năm qua chưa từng rời Thuần Dương cung nửa bước, cũng không có phương pháp phân thân. Nếu như ta đoán không sai, hẳn là cao thủ Thái Huyền Thánh Tông giả trang chúng ta, âm thầm diệt trừ chướng ngại vật để Thái Hoàng thống nhất thiên hạ!
- Kể từ khi bảy người chúng ta chém giết Bất Tử Minh Vương, đã yên lặng quá lâu, trên giang hồ không có động tĩnh của chúng ta, nói vậy rất tịch mịch.
Mặt quỷ nam tử đứng dậy, thản nhiên nói:
- Nên là thời điểm chúng ta ra ngoài đi lại, đi xem một chút giả trang chúng ta đến tột cùng là người nào.
Đám người Thạch Cảm Đương đứng dậy, cười nói:
- Nếu như là Thái Hoàng, vậy thì rất thú vị.
Cáp Lan Sinh cười hắc hắc nói:
- Lần này Thái Hoàng lão tổ cùng Long Hoàng triệu khai Đồ Ma Đại Hội, nhất định cực kỳ náo nhiệt. Lão Thất, ngươi có đi hay không?
Giang Nam lắc đầu:
- Đồ Ma Đại Hội, ta nhất định phải đi xem một chút, bất quá ta chỉ là tiểu nhân vật, không thể cùng các ngươi ở cùng một chỗ.
Mặt quỷ nam tử gật đầu, cùng đám người Thạch Cảm Đương liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên hóa thành từng đạo lưu quang từ Thuần Dương Điện bay ra, giống như lục đạo cầu vồng phá không bay đi.
Trong Tông chủ đại điện, Tịch Ứng Tình liếc thấy sáu đạo cầu vồng này, trong mắt tinh quang chớp động, Thái Huyền Thánh Nữ Mộ Vãn Tình đứng ở bên cạnh hắn, hôm nay vị thiếu nữ đẹp tuyệt thiên hạ này bụng khẽ đội lên, hiển nhiên đã mang thai, thấp giọng nói:
- Phu quân, vô luận ngươi làm cái gì, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi. Cho dù là cùng cha ta đối nghịch...
Tịch Ứng Tình khoác tay nàng, đem nàng ôm vào lòng, thanh âm trầm thấp:
- Nàng yên tâm, ta từng phát qua lời thề, cuộc đời này không phụ nàng, liền quả quyết sẽ không nuốt lời, thà phụ cả ta, cũng không phụ ngươi! Chẳng qua hiện nay loạn tượng đã lên, cha ngươi sẽ không để cho ta sống khá giả, hài tử của chúng ta vẫn là tạm thời không cho nó ra đời...
- Ngươi không muốn đứa bé này?
Mộ Vãn Tình trong lòng run lên, gắt gao siết chặc tay của hắn.
- Không phải.
Tịch Ứng Tình khẽ mỉm cười, trong lòng có chút đau không cách nào nói ra, an ủi:
- Ta là muốn cho nó ra đời muộn hai ba năm, tránh lâm vào trong loạn thế, đợi ta có thể cùng cha ngươi chạy song song, sẽ để cho nó xuất thế. Đến lúc đó an nguy của nó ta có thể bảo đảm, sẽ không để cho mẹ con các ngươi ủy khuất. Ngươi yên tâm, mặc dù ta không phải là Thần, nhưng mà có Thần Thông, có thể kéo dài thời gian nó xuất thế, sẽ không đả thương đến nó chút nào, ngược lại còn có thể dẫn dắt thiên địa linh khí không ngừng dễ chịu, để cho nó vừa xuất thế chính là Thần Thai!
Mộ Vãn Tình biết hắn thần thông quảng đại nên yên lòng, cười nói:
- Vậy chi bằng ngươi nhanh chóng tu thành cao thủ có thể cùng cha ta sánh ngang, ta cũng không hy vọng hài tử của chúng ta chờ thêm trăm ngàn năm mới có thể xuất thế.
Tịch Ứng Tình mỉm cười, nhưng vào lúc này, bầu trời đột nhiên trở nên vô cùng sáng ngời, hư không lay động, từng đạo thần quang từ chỗ sâu trong hư không bay ra, uy năng mênh mông, tràn ngập thần uy.
Những Thần Quang này có tất cả ba đạo, từ trong hư không rơi vào Huyền Minh Nguyên Giới, riêng phần mình hướng phương hướng bất đồng bay đi.
- Từ thượng giới rơi xuống Thần Quang?
Tịch Ứng Tình trong lòng khẽ nhúc nhích, đột nhiên từ trên Tông Chủ Phong biến mất, thanh âm xa xa truyền đến:
- Ta đi xem một chút xảy ra chuyện gì, không lâu sẽ trở về.
Lúc này Giang Nam cùng Lạc Hoa Âm sóng vai đi ra Thuần Dương Điện, cũng thấy ba đạo thần quang này, chỉ thấy Thần Quang mỹ lệ, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt liền biến mất không thấy gì nữa, không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì.
- Lạc sư muội, đợi khuyển tử ra đời, để cho nó bái ngươi làm thầy có được hay không?
Thanh âm của Mộ Vãn Tình đột nhiên truyền đến, cười nói.
Lạc Hoa Âm vốn là đối với nàng không quá chào đón, nghe vậy không khỏi sờ động dây cung trong tâm, đi tới, khó được đối với Mộ Vãn Tình ôn nhu một lần, lắc đầu nói:
- Bản lãnh của ta không bằng chưởng giáo sư huynh, nếu như đổi lại ta tới dạy, chỉ sợ sẽ trì hoãn tiền trình của nó.
Mộ Vãn Tình cười nói:
- Đều nói con của mình không dễ dạy, đánh không được chửi không được, nếu như Ứng Tình dạy nó, nói không chừng sẽ để cho nó đi lên bàng môn Tà Đạo, nếu như sư muội không chê, ta muốn để cho nó bái ngươi làm thầy.
|
Chương 462: Cơn giận của Chưởng giáo. (2) Lạc Hoa Âm suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Điều này cũng đúng, ta dạy đồ đệ so sánh với chưởng giáo sư huynh còn lành nghề, ngươi nhìn thủ tịch đại đệ tử của ta, chính là nhất biểu nhân tài mà ta dạy ra, cầm kỳ thư họa không có không tinh thông, hơn nữa uy danh lan xa, hiện tại đã là Linh Đài Cảnh tiểu cao thủ!
Nàng gọi Giang Nam, ở trước mặt Mộ Vãn Tình hung hăng vì Giang Nam nói khoác một phen, cười nói:
- Sư tỷ, sau khi con của ngươi sinh ra bái môn hạ của ta, tương lai tuyệt đối anh minh Thần Vũ, so sánh với chưởng giáo sư huynh còn muốn xuất sắc!
Mộ Vãn Tình cười dài nói:
- Ta cũng cảm thấy Giang Nam là một đệ tử xuất sắc, lúc này mới quyết định để cho khuyển tử tương lai nhất định phải bái ngươi làm thầy, nếu đổi lại những người khác trong thánh tông, ta liền chẳng yên tâm... Giang Nam, ngươi làm sao vậy?
Giang Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời, trầm giọng nói:
- Chưởng giáo phu nhân, sư tôn, đệ tử không cẩn thận luyện thành Dao Đài kiếp.
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên chỉ thấy một đóa kiếp vân hiện ra ở đỉnh đầu của Giang Nam, Lôi Vân áp thành, vô số điện quang ầm nữa ở trong mây tán loạn, giống như Kim Xà Loạn Vũ.
Hắn tích lũy đã hùng hậu tới cực điểm, một cách tự nhiên đột phá đến Dao Đài Cảnh, dẫn phát lôi kiếp.
Răng rắc!
Một đạo sấm sét từ trên cao đánh xuống, giống như lợi kiếm, thẳng tắp rơi vào đỉnh đầu Giang Nam, một đạo sấm sét này, cơ hồ tương đương với một kích toàn lực của Thần Đài Cảnh cường giả!
Giang Nam vẫn không nhúc nhích, tùy ý Lôi Quang rèn luyện, chỉ thấy càng nhiều Lôi Đình rơi xuống, chi chít, tựa như bị Thiên Khiển, vô số Lôi Đình bện thành lưới, uy lực thậm chí tăng lên tới Sinh Tử Đài Cảnh, liên tục oanh, bao phủ hắn vào trong đó.
Sắc mặt Mộ Vãn Tình không khỏi thay đổi, trong lòng nói thầm:
- Phàm là tu sĩ đột phá cảnh giới, nếu bị Thiên Khiển, đều là làm nhiều việc ác, tu luyện tâm pháp Ma Môn tội ác tày trời, vì vậy Thiên Lý không tha. Coi như là Ma Tộc, có tư cách bị Thiên Khiển cũng không nhiều, có thể bị Thiên Khiển là Ma trung chi Ma, nghe nói đại ma đầu Ma La Thập huyết tẩy mấy ngàn dặm kia, chính là hàng năm gặp sét đánh...
Lạc Hoa Âm cười nói:
- Sư tỷ, ngươi nhìn đệ tử của ta nói đột phá liền đột phá, ngay cả lúc độ kiếp cũng tiêu sái như vậy, không có nửa điểm cố hết sức, ngay cả Thiên Khiển cũng không làm gì được hắn. Hắn bây giờ là Dao Đài Cảnh, đặt ở trong hàng đệ tử các môn các phái, cái tu vi này đã coi như là không thấp.
Mộ Vãn Tình hàm hàm hồ hồ đáp lại một tiếng, trong lòng âm thầm hối hận:
- Lạc sư muội đem đệ tử của mình dạy thành đại ma đầu, nhìn Thiên Khiển thế kia, Giang Nam xuất sắc là xuất sắc, nhưng chuyện xấu khẳng định làm không biết bao nhiêu! Đem con ta giao cho Lạc sư muội điều giáo, rõ ràng chính là đưa dê vào miệng cọp, tương lai sẽ là một đại ma đầu...
Giang Nam ở trong lôi kiếp mạnh mẻ đến không hợp thói thường, nhìn Thiên Khiển như không vật, tùy ý sét đánh.
Cũng không lâu lắm, lôi kiếp đi qua, kiếp vân tiêu tán, bốn phía gió êm sóng lặng.
Trận lôi kiếp này kinh động thánh tông, trên dưới thánh tông, bao gồm trưởng lão Thái Thượng Trưởng Lão cũng rối rít buông thả thần thức dò xét, dù sao tăng lên cảnh giới cần độ kiếp thường thường là đại ma đầu làm nhiều việc ác, thánh tông chính là Huyền Môn chính tông, xuất hiện kiếp vân chỉ có thể nói rõ trong thánh tông cất dấu một đại ma đầu.
Bất quá những thế hệ trước này thấy độ kiếp chính là Giang Nam, liền bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra thần sắc đương nhiên.
- Đệ tử của Nữ ma đầu, tự nhiên cũng là ma đầu, độ kiếp chính là tiểu tử Giang Nam này, liền chẳng có gì lạ.
Huyền Ẩn Đạo Nhân phất tay nói:
- Tản mát, tất cả giải tán đi!
Cũng không lâu lắm, Tịch Ứng Tình từ bên ngoài trở lại, đáp xuống Tông Chủ Phong, đi tới bên cạnh đám người Mộ Vãn Tình, trầm giọng nói:
- Mới vừa rồi ba đạo thần quang, kia là ba vị thần minh từ Thiên giới hạ giới chuyển thế đầu thai, lúc ta đuổi theo, vừa vặn thấy có một thần tính Thần minh ở trong Thần Quang, chẳng qua là tốc độ phi hành của Thần Quang quá nhanh, ngay cả ta cũng không có thấy Thần minh kia chuyển thế đi đâu.
- Thần minh chuyển thế?
Lạc Hoa Âm nghi ngờ nói:
- Làm sao một lần liền xuất hiện ba Thần minh chuyển thế? Từ xưa đến nay, loại chuyện này cũng không thấy nhiều!
- Chuyện tình Thần minh hạ giới chuyển thế, mặc dù có, nhưng mà cực ít.
Mộ Vãn Tình cũng có điều hiểu rõ nói:
- Thần minh cũng không nguyện mình lúc đó chết già, vì vậy ở lúc cảm giác được thọ nguyên của mình đến đại nạn, sẽ tìm kiếm thai nhi tư chất xuất sắc, làm thế thân tiếp theo, chuyển thế đầu thai. Nghe nói vị Nam Hải tổ sư kia, chính là một Thiên Thần chuyển thế, sau lại tu thành Thần minh mới rời Huyền Minh Nguyên Giới.
- Thần minh chuyển thế không phải chuyện đùa, những Thần minh này có trí nhớ cùng thần tính của kiếp trước, tu luyện làm ít công to, ở thời buổi rối loạn này, chỉ sợ qua hơn mười năm nữa, liền có ba vị nhân tài xuất thế, tranh hùng thiên hạ!
Tịch Ứng Tình sắc mặt ngưng trọng, từ từ nói:
- Nếu có thể tìm được chuyển thế thân của bọn họ, thu làm môn hạ, môn phái này chắc chắn rầm rộ! Mãn Lâu, ngươi truyền lệnh xuống, chung quanh sưu tầm Thần minh chuyển thế thân, phải tất yếu đem ba người này tìm được, thu vào thánh tông ta!
Phong Mãn Lâu xuất hiện, khom người đồng ý, hướng những linh sơn khác bay đi.
Đột nhiên, hư không lần nữa hé ra, lại có một đạo thần quang xuất hiện, chạy thẳng tới Huyền Thiên Thánh Tông mà đến, Thần Quang kia ở trên không giống như Thái Dương tráng lệ, đợi bay đến bầu trời Huyền Thiên Thánh Tông, liền chỉ có lớn nhỏ như quả bóng.
Đợi Thần Quang bay đến bầu trời Tông Chủ Phong, liền chỉ có lớn nhỏ như quyền đầu, một cổ Thần uy mênh mông cuồn cuộn từ trong Thần Quang truyền đến, chạy thẳng tới trong bụng Mộ Vãn Tình!
- Nghĩ chuyển thế đến trên người con ta, đoạt xá thân thể con ta?
Trên người Tịch Ứng Tình đột nhiên có một cổ khí tức vô cùng kinh khủng thô bạo phóng lên cao, Huyền Thiên Thánh Tông Chưởng Giáo Chí Tôn chẳng bao giờ trước mặt người khác tức giận, giờ phút này tức giận ngập trời, thiên tượng đột nhiên thay đổi, chỉ thấy chu vi mấy ngàn dặm là bầu trời bao la đột nhiên âm tối xuống, Thái Dương mất tích, Lôi Vân cuồn cuộn gào thét hội tụ, vô số Lôi Đình ở trong mây du tẩu!
Ầm, ầm, từng tiếng sấm rền vang, điện quang như rồng như mãng, mới vừa rồi Giang Nam độ lôi kiếp so sánh với thiên tượng trước mắt này, quả thực không thể so sánh nổi!
Tịch Ứng Tình lần đầu tiên tức giận, thật không ngờ kinh khủng!
- Cho dù ngươi là Thần lại có thể thế nào? Thần dám mưu đồ thân thể con ta, cũng phải chết!
Hắn một tay thăm dò, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay xuất hiện một ngụm Thuần Dương chung lớn, ong ong liền dài, nuốt dâng thiên địa, đem đạo thần quang kia thu vào bên trong chuông, chỉ thấy miệng Thuần Dương chung này càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ bằng nắm tay, giấu ở trong tay của hắn!
|
Chương 463: Chư Thần phủ xuống. (1) - Phàm phu tục tử, ngươi dám chống đối bản thần?
Trong chung, một thanh âm già nua vang lên, uy nghiêm vô cùng, giống như Thần minh:
- Người phàm, ta chuyển thế đến trên người con ngươi, kia là vinh quang của ngươi, sẽ mang cho môn phái của ngươi vinh quang vô thượng, không biết tán thưởng!
Tịch Ứng Tình đằng đằng sát khí:
- Ngươi không chọc đến ta, ta quản ngươi chuyển thế ở trên thân người nào? Nhưng mà xâm chiếm trên người hài nhi chưa xuất thế của ta, ta liền không cho!
- Người phàm, ngươi giết không được ta, miệng chuông này cũng giam ta không được bao lâu!
Thần tính trong chuông cười lạnh nói.
Tịch Ứng Tình cong ngón búng ra, chỉ thấy tiểu chuông này quay tròn bay vào mi tâm của Giang Nam, Giang Nam bất đắc dĩ nói:
- Chưởng giáo, ngươi như vậy là có chút không tốt?
- Tử Xuyên, ngươi được chỗ tốt, không nên làm ra vẻ thông minh.
Tịch Ứng Tình cười nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt ngưng trọng, thấp giọng nói:
- Huyền Minh Nguyên Giới đại loạn, nhìn đến Thiên giới cũng hiện ra loạn tượng, nếu không sẽ không liên tiếp có bốn Thần minh chuyển thế đến Huyền Minh Nguyên Giới ta...
Cùng lúc đó, hư không của Cửu U Minh Giới, Hàn Sương Thế Giới, Nhược Thủy Địa Ngục, Cổ Đàm Nguyên Giới, Ngọc Lưu Ly Giới,... từng cái từng cái lần lượt hé ra, từng đạo thần quang từ trên trời giáng xuống, phá vỡ trường không, tràng diện tráng quan vô cùng!
Hằng hà sa số thần minh, ở ngày này từ bỏ nhục thể của mình, hạ giới trọng tu, loại tràng diện này đừng nói Giang Nam chưa từng thấy qua, cho dù là tồn tại Cổ lão như Thái Hoàng lão tổ, cũng trước đây chưa từng gặp, chưa bao giờ nghe thấy!
Nhiều thần minh chuyển thế như vậy, có thể đoán được trong trăm năm tất nhiên mang đến thịnh vượng phồn vinh trước nay chưa có cho các thế giới, hóa thành một thời đại quần hùng tranh giành, chinh phạt chinh chiến cũng tuyệt không ở số ít!
Chẳng qua là, một lần duy nhất có nhiều thần minh chuyển thế như vậy, lịch đại hiếm thấy, bao nhiêu cũng có một loại cảm giác mưa gió sắp đến.
Trung Thiên thế giới bởi vì là trung tâm của Chư Thiên thế giới, người Thần ở đây hỗn hợp, có không ít thần minh cùng Ma Thần không lên thượng giới, mà là lựa chọn ở lại.
Ở cái thế giới này, có Thông Thiên Thần Sơn, tên viết Hoang Cổ Thánh Sơn, chân núi ở Trung Thiên thế giới, mà đỉnh núi là Thiên giới do thần minh ở lại, là lối đi thiên giới duy nhất, cho dù là người phàm cũng có thể thông qua Thần Sơn này tiến vào thiên giới.
Bất quá, Thần Sơn này quá cao, người phàm đi lên một trăm năm cũng chỉ có thể đi ra không tới một phần vạn khoảng cách, thậm chí có chút ít Đạo Đài bát cảnh, Thần Phủ bát cảnh tu sĩ bay đến chết già, cũng chưa chắc có thể bay đến cuối Thần Sơn tiến vào thiên giới.
Đột nhiên, bầu trời bao la của Trung Thiên thế giới cũng đột nhiên hé ra, túc túc hơn một trăm đạo thần quang từ vết rách không gian bay ra, bốn phương tám hướng bắn đi.
Lần này thần minh chuyển thế rơi vào Trung Thiên thế giới nhiều hơn, kinh động nhiều Cổ lão Thần Ma sống ở Trung Thiên thế giới, khiến cho oanh động lớn lao!
- Lão tổ tông, thiên giới làm sao đột nhiên có nhiều thần minh chuyển thế như vậy? Chẳng lẽ thiên giới có đại biến cố phát sinh, khiến thần minh phải chạy ra thiên giới?
Thần Tiêu tông Chưởng Giáo Chí Tôn quỳ gối trước cửa một động phủ, cung kính hỏi.
- Nhiều thần minh lựa chọn vào lúc này cùng nhau chuyển thế như vậy, thiên giới đích xác là xảy ra chuyện gì khó lường.
Trong động phủ này, một vị Thần minh Cổ lão mở mắt, trong mắt Thần Quang súc tích, chỉ thấy hai cột sáng đột nhiên từ trong động phủ kích bắn ra, hướng thiên giới nhìn lại, tựa hồ muốn xem thấu thời không mê chướng nặng nề, xem một chút thiên giới đến tột cùng xảy ra chuyện gì, có thể đem những thần minh này vì sao bị hù dọa trốn ra thiên giới chuyển thế trọng tu hay không.
- Mới vừa rồi chút ít Thần Quang kia ta cũng chú ý tới, trong đó thậm chí có tồn tại ta quen thuộc, bọn họ thọ nguyên chưa hao hết, liền chuyển thế trọng tu, đúng là rất cổ quái... Di?
Vị lão tổ tông trong động phủ kia đột nhiên truyền đến một tiếng kêu nhẹ, kinh ngạc nói:
- Hàng rào của Thiên giới thời không trở nên trầm trọng rất nhiều, cho dù là ta cũng không cách nào nhìn thấu, xem ra muốn biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ có tự mình đi thiên giới một chuyến mới có thể biết được.
Động phủ này thật lâu chưa từng mở ra rốt cục ầm ầm mở rộng, vị lão tổ tông kia phi thân ra, cấp tốc hướng Hoang Cổ Thánh Sơn bay đi.
Mà vào lúc này, trong nhiều môn phái khác, cũng có một Thần minh bay ra, chạy tới thiên giới, không trung hiện đầy các loại sắc thái hoa mỹ.
Qua một lúc lâu, vị lão tổ tông Thần Tiêu tông này bay đến nơi giao hội của Hoang Cổ Thánh Sơn cùng thiên giới, chỉ thấy phía trước tinh kỳ đầy trời, bày Hồn Thiên đại trận, có Thần Tướng đóng ở chỗ này, phòng thủ sâm nghiêm, nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiến vào thiên giới.
- Thiên giới cấm nghiêm, bất luận kẻ nào cũng không được đi!
Trong Hồn Thiên đại trận, dâng lên một Thần minh kim chói, cao giọng quát lên:
- Nếu không chém không tha!
Vị lão tổ tông này chỉ đành phải đường cũ trở về, trong lòng càng thêm tò mò:
- Thiên giới rốt cuộc xảy ra chuyện gì, xem ra chỉ cần tìm được những Thần minh chuyển thế kia, mới có thể biết được nguyên do trong đó.
Huyền Minh Nguyên Giới.
Các đại môn phái cũng phái ra hảo thủ, chung quanh sưu tầm ba Thần minh chuyển thế thân kia, đồng thời lệnh cưỡng chế quốc gia quản hạt dưới trướng các môn phái, cũng tìm kiếm khắp nơi.
Tìm được Thần minh chuyển thế thân ý nghĩa trọng đại, không chỉ ý nghĩa môn phái lớn mạnh, hơn nữa giống như trước ý nghĩa sau này Thần minh tiến vào thiên giới, như cũ có thể che chở môn phái đến mười vạn năm trường thịnh không suy!
Từ Nam Hải là có thể thấy điểm này, Nam Hải lão tổ đã phi thăng thượng giới hai mươi vạn năm, trong lúc này, Huyền Minh Nguyên Giới không biết có bao nhiêu đại phái thịnh vượng nhất thời bị diệt, chỉ có Nam Hải không người dám động!
- Ba thần minh chuyển thế thân kia còn chưa ra đời, hơn nữa cho dù đã ra đời, sợ rằng cũng phải đến năm sáu tuổi mới có thể hiển lộ ra nơi bất đồng cùng người khác.
Giang Nam trở lại Lĩnh Tụ Phong, thầm nghĩ:
- Hiện tại liền mọi nơi sưu tầm, chỉ sợ sưu tầm không ra kết quả gì.
Tịch Ứng Tình tự biết mình không làm gì được thần minh thần tính này, vì vậy đưa vào trong mi tâm của hắn, hắn đã từng thấy qua Huyền thai kim nhân trong Tử Phủ của Giang Nam, lập tức nhận ra Huyền thai kim nhân chính là thần tính của Giang Nam, vì vậy biết được Giang Nam có năng lực đem thần minh thần tính kia trấn áp luyện hóa.
Nhưng nếu đổi lại những người khác, cho dù là Tịch Ứng Tình, chỉ sẽ bị thần minh thần tính kia đem thần hồn bản thân chém giết, nhưng mà đối với Giang Nam mà nói lại không khó khăn.
Giang Nam từng trấn áp qua Bất Tử Minh Vương, tốn hao nửa năm thời gian mới luyện hóa thần tính của Bất Tử Minh Vương, đạt được chỗ tốt thật lớn, để cho Huyền Thai cũng đang không ngừng trưởng thành, hôm nay Huyền Thai của hắn cũng mơ hồ tràn ngập thần uy.
|