Chương 18: Trở lại bộ lạc [ nhị ]… Edit: Khẫu trưởng đội tiểu liên (*gào thét-ing*) beta: amy Hai người đang ngồi bên bàn bỗng nghe được âm thanh liền quay đầu nhìn, biểu tình khác nhau, nam nhân có vẻ cao lớn ở bên trái, tóc vàng mắt vàng, bộ dạng có vài phần tương tự với Mễ Lai Khắc, đều có ngũ quan khắc sâu, diện mạo thực nam tính. Nhưng bất đồng với một Mễ Lai Khắc sảng khoái, cảm giác nam nhân đó là một người nghiêm túc, rất có khí thế nam nhân. Lúc này, biểu tình của hắn chính là nghiêm túc, nghe được thanh âm của Mễ Lai Khắc cũng chỉ hơi hơi gật đầu một cái, tiếp theo liền nhìn về phía Lục Văn Thụy. Không biết vì cái gì, Lục Văn Thụy cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình rất là thâm trầm. Trong đó rõ ràng mang theo ý tứ tìm tòi nghiên cứu. Điều này làm cho da đầu hắn cảm giác hơi run lên, trong lòng có chút không ngờ. Chẳng lẽ đây là uy áp trong truyền thuyết? Xem ra khả năng người nọ chắc chắn là tộc trưởng đi! Nam nhân bên phải có vẻ gầy yếu thấp bé một chút, lúc này trên mặt cũng là mang theo tươi cười ôn hòa nhìn chăm chú vào Mễ Lai Khắc. Nam nhân này có mái tóc màu tím rất dài, ngũ quan nhã nhặn thanh tú, xuất sắc nhất chính là cặp mắt đen bóng hữu thần. Hiện tại, cặp mắt mê người này đang ôn nhu sủng nịch nhìn Mễ Lai Khắc, phỏng chừng đây chính là cha của Mễ Lai Khắc. Như vậy nam nhân có vẻ nghiêm túc hẳn là phụ thân đi. Nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện tầm mắt đối phương dời về phía mình ánh mắt của đối phương tựa hồ là trời sinh ôn hòa, còn tỏ ra chút hiếu kỳ đối với hắn. Dù sao thì nếu so sánh với phụ thân, thì cha của Mễ Lai Khắc có vẻ dễ ở chung hơn. (là dễ ở chung nha. :\ :\ :\ ) “Mễ Lai Khắc, ngươi đã trở lại à! Lần này như thế nào, sao đi lâu như vậy? Vị tiểu bằng hữu bên cạnh ngươi là ai, không giới thiệu cho chúng ta biết một chút sao?” Nam nhân tóc tím sau khi đánh giá xong Lục Văn Thụy thì hỏi Mễ Lai Khắc. Thỉnh thoảng người đó còn trừng mắt liếc nam nhân tóc vàng bên cạnh một cái, cảnh cáo y không nên để lộ tầm mắt quá lợi hại như thế, để tránh dọa đến giống cái mà con mình mang về. “Nga, đúng rồi, phụ thân, đây là Thụy, Lục Văn Thụy, hắn lúc trước một mình sống tại Hắc Chiểu rừng rậm. Lúc ta bị thương thì gặp hắn, là hắn đã cứu ta, giúp ta trị thương, còn chiếu cố ta thật lâu. Ta xem hắn một mình ở tại nơi đó không tốt lắm, liền mời hắn đến bộ lạc của chúng ta.” Mễ Lai Khắc vội vàng giải thích, một bên còn dùng tay kéo Lục Văn Thụy đang đứng ở phía sau hắn ra trước mặt mọi người. “Nga, kêu là Thụy sao? Rất êm tai, ngươi hảo, ta gọi là Kiran, là cha của Mễ Lai Khắc, bên cạnh ta là phụ thân của Mễ Lai Khắc- Carlos, cũng là tộc trưởng của bộ lạc Thái Cách chúng ta.” Kiran ôn hòa nói xong, trong lúc đó còn không quên lén lút nháy mắt mấy cái với con của mình, ý tứ là con rất giỏi, đi ra ngoài một lần liền mang về một giống cái xinh đẹp như vậy. Nhìn bạn lữ của mình vụng trộm nháy mắt với đứa con, Carlos liền ho nhẹ một tiếng, trên mặt cũng mang theo nụ cười thản nhiên, mở miệng nói: “Xin chào, Thụy, ta đại diện cho bộ lạc Thái Cách, rất hoan nghênh ngươi gia nhập bộ lạc của chúng ta. Là một giống cái nếu vẫn chưa tìm được bạn lữ vậy bộ lạc chúng ta sẽ cung cấp cho ngươi một gian phòng ở, hoặc ngươi cũng có thể cùng thú nhân ngươi thích ở chung một chỗ.” Nói tới đây, Carlos cố ý ngừng một chút, nhìn nhìn con trai mình, phát hiện tầm mắt đối phương vẫn đều đều đặt tại trên người Lục Văn Thụy, bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Không biết quyết định của ngươi như thế nào?” “Ân, tộc trưởng hảo, ta muốn một mình trụ một gian phòng, có thể chứ?” Lục Văn Thụy một bên trả lời Carlos, một bên theo bản năng nhìn về phía Mễ Lai Khắc một cái. Quả nhiên sau khi nghe xong câu trả lời của mình, trong mắt người kia liền xẹt qua một chút thần sắc thất vọng, bất quá Lục Văn Thụy cảm thấy vì mình còn chưa quyết định tương lai có cùng Mễ Lai Khắc kết thành bạn lữ hay không, vậy thì trước mặt vẫn là một người trụ có vẻ tốt hơn. Chú ý tới ánh mắt thất vọng của con trai cùng vẻ mặt lo lắng của Kiran, Carlos trả lời: “Đương nhiên có thể, vậy để cho Kiran dẫn ngươi đi chọn một gian phòng ở, còn hành lý của ngươi hãy để cho Mễ Lai Khắc giúp ngươi mang qua, được không?” “Tốt, cảm ơn tộc trưởng, ta xin phép đi trước.” Không nghĩ sẽ tiếp tục đối mặt với biểu tình mất mát của Mễ Lai Khắc, điều này làm cho trong lòng Lục Văn Thụy tràn ngập cảm giác tội ác, Lục Văn Thụy nói xong liền theo Kiran rời đi. Thẳng đến khi thân ảnh Kiran cùng Lục Văn Thụy biến mất, Mễ Lai Khắc vẫn như trước ngơ ngác đứng nhìn chăm chú về hướng đó, thấy thế Tạp Lạc Tư nói: “Mễ Lai Khắc, con ta, giống cái kia chính là người mà con chọn làm bạn lữ sao? Tuy rằng bộ dạng của hắn rất được, nhưng lại cho ta một loại cảm giác không đơn giản, thật ra giống cái kia nhìn không tệ. Nhưng hình như đối phương tựa hồ không có kia ý tứ đối với ngươi?” Carlos thay đổi vẻ mặt nghiêm túc luôn xuất hiện trước mặt người khác bằng một biểu tình trêu chọc nhìn con trai mình, trong giọng nói còn mang theo chút vui sướng khi người gặp họa. Nếu lúc này Lục Văn Thụy ở đây thì hắn nhất định không chút do dự đối với Carlos nói ra hai chữ “phúc hắc”.
Hình như là phát hiện trong giọng nói của phụ thân có chút vui sướng khi người gặp họa, Mễ Lai Khắc thu hồi biểu tình mất mát, vẻ mặt bí hiểm nói: “Phụ thân thân ái của ta, lúc trước khi ngài theo đuổi cha đã mất hết năm năm trời, trong lúc đó ngài đã dùng hết tất cả các loại thủ đoạn lừa gạt mới đeo đuổi được cha nga. Ta cùng Thụy mới nhận thức không được một tháng, hiện tại hắn đã nguyện ý theo ta hồi bộ lạc, việc này có thể xem như là một thành công rất lớn. Hơn nữa hắn năm nay mới 17 tuổi, còn 3 năm nữa mới trưởng thành, ta tin tưởng chính mình nhất định có thể tận dụng ba năm này theo đuổi được hắn, ngươi chờ coi đi.” Carlos nghe lời nói tràn đầy tin tưởng của con trai, đối với việc hắn cười nhạo quá trình lúc trước mình theo đuổi Kiran thì từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói: “Chính ngươi có niềm tin là tốt rồi, bất quá hiện tại hắn đã đến trong bộ lạc, mà bộ lạc chúng ta lại có nhiều thú nhân độc thân, bộ dạng của hắn lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa hắn đang sống một mình, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi, ngươi cần phải tốn thêm nhiều sức lực mới được .” Nghĩ đến diện mạo tinh xảo mà không mất phần tuấn dật của Lục Văn Thụy, dáng người so với giống cái bình thường đều cao gầy thon dài hơn một ít, còn có khí chất thần bí làm cho người ta nhìn không ra sâu cạn kia, thật là giống cái vĩ đại, thực hấp dẫn người a. Ngay cả chính hắn cũng không thể không thừa nhận rằng con trai của mình có vận khí cùng ánh mắt thật tốt. Bất quá giống cái vĩ đại thì cạnh tranh lại càng mãnh liệt a, xem ra tương lai của con trai mình sẽ không thoải mái. Không chỉ phải chinh phục được đối phương, còn phải luôn đề phòng thú nhân xung quanh. Sau này, chắc chắn hắn sẽ có cơ hội nhìn rất nhiều trò hay, Carlos phúc hắc nghĩ. Amy: có ai thấy lạ hok? câu văn có khác hok?
|
Chương 19: Trở về bộ lạc 3. Edit: Amy
Nhìn biểu tình của phụ thân, Mễ Lai Khắc biết nhất định là y đang muốn thấy mình bị chê cười. Hừ, vẫn là cha tốt hơn, ôn nhu thiện lương. Lúc trước như thế nào lại coi trọng phụ thân chứ? Bất quá bản thân nhất định phải cố gắng, phải tranh thủ nhanh chóng theo đuổi Thụy a. Phụ tử hai người mặt đầy ý xấu liếc nhìn nhau, sau đó đều lộ ra nụ cười tươi. Theo loại trình độ ăn ý này mà nhìn thì không khó phát hiện ra đây là cha con ruột nha, quả nhiên rất giống nhau. Carlos đột nhiên nhớ tới vừa rồi chỉ lo nhìn diện mạo của Lục Văn Thụy có bao nhiêu ưu điểm, nên giờ liền muốn biết lai lịch của y: “Mễ Lai Khắc, ngươi gặp được Thụy tại Hắc Chiểu rừng rậm vậy ngươi có biết hắn vốn là người của bộ lạc nào không? Hay hắn là con của một đôi phu phu lưu lạc cho nên sống một mình ở trong rừng rậm?” “Ân, quả thật là ta gặp được Thụy tại Hắc Chiểu rừng rậm. Về phần lai lịch của hắn, hắn không nói với ta. Ta thấy nếu ta hỏi, hắn sẽ không cao hứng. Nhưng thông qua lời nói thường ngày của hắn, ta cảm thấy hắn chắc chắn có chút quan hệ với bộ lạc Lý Âu ở phụ cận rừng rậm. Hơn nữa, lúc trước hắn còn hỏi qua ta có cảm thấy tóc cùng đồng tử màu sắc bất đồng rất kỳ quái hay không. Cho nên ta đoán hắn từ rất nhỏ đã rời khỏi bộ lạc, một mình sinh hoạt tại rừng rậm. Hơn nữa hắn đối với lịch sử của toàn bộ đại lục Lạc Vân rất là mơ hồ”. Mễ Lai Khắc suy nghĩ một chút trả lời . Carlos cũng hiểu được phần nào. “Như vậy nếu hắn hiện tại lựa chọn gia nhập vào bộ lạc của chúng ta, hơn nữa lúc trước hắn còn cứu ngươi, chúng ta đây cũng đừng nên so đo lai lịch của hắn. Ta nghĩ đoạn ký kia không phải là một đoạn ký ức thật đẹp để nhớ lại. Nếu hắn không nói, ngươi cũng đừng chủ động hỏi hắn. Nếu tương lai hắn muốn nói thì sẽ tự nhiên nói thôi.” “Ân, ta cũng nghĩ như vậy. Ta sẽ không bức Thụy . Đúng rồi, phụ thân, Thụy lúc trước nghe ta nói cha do phát đồng (tóc + đồng tử) dị sắc nên trời sinh có năng lực chữa bệnh, cho nên hắn rất tò mò về năng lực của chính mình. Ta có thể dẫn hắn đi đến nơi Vu sư thí nghiệm một chút được không?” Mễ Lai Khắc nghĩ nếu hiện tại cả hai đã về bộ lạc, vậy hắn cũng nên thỏa mãn tâm nguyện này của Thụy. Carlos trầm tư một lát, trả lời: “Ân, được rồi. Hôm nay ngươi giúp hắn đem phòng ở chuẩn bị cho tốt. Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với Vu sư, nếu hiến tế đáp ứng, ta sẽ nói cho ngươi hay. Gần đây Philer Vu sư vẫn đang bế quan. Ta phải đi trước xem hắn mới được.” “Tốt. Cám ơn phụ thân, hiện tại ta đi tìm Thụy nga! Ta sẽ cho cha về nhà sớm một chút.” Mễ Lai Khắc nói xong liền mang lên đồ đạc của Lục Văn Thụy ly khai. Carlos nghe lời con trai nói, nhìn bóng dáng vội vã của hắn, hơi mỉm cười không khỏi thở dài: “Ha ha, tuổi trẻ thật tốt a! Ta chỉ cần ở nhà chờ Kiran bảo bối trở về sớm một chút là được .” Mễ Lai Khắc một đường đi qua, đến chỗ một loạt phòng trống tìm tới tìm lui. Rốt cục nhìn thấy thân ảnh cha mình trước cửa một gian phòng ở cạnh bờ sông. Xem ra đúng là gian này. Hắn mang theo hành lý, đứng tại cửa kêu lớn một tiếng: “Thụy, cha! Ta mang hành lý đến, các người tìm được phòng vừa ý chưa?” Kiran cùng Lục Văn Thụy đồng thời quay đầu, nhìn bộ dáng Mễ Lai Khắc mang theo bao lớn bao nhỏ, trăm miệng một lời nói: “Ngươi đến rồi a!” Sau đó Lục Văn Thụy tiến lên tiếp nhận một ít hành lí từ trong tay Mễ Lai Khắc, tiếp tục nói: “Ta thích gian phòng này, bên cạnh có sông nhỏ, dùng nước giặt quần áo đều thực thuận tiện. Hơn nữa ta cũng thích mấy cây phong ở ngoài cửa”. “Ngươi thích là tốt rồi, ta giúp ngươi đem mấy thứ này vào, ngươi muốn sắp xếp làm sao?” Mễ Lai Khắc chờ Lục Văn Thụy trả lời sau đó quay đầu nói với người bên cạnh luôn cười cười nhìn hắn cùng Thụy: “Cha, nơi này có ta hỗ trợ rồi. Ngươi về nhà trước đi, phụ thân đang chờ ngươi về đó!”
Kiran nhìn con trai vì có giống cái mà hắn thích không thèm để ý tới mình cũng không tức giận. Trong lòng nghĩ, Mễ Lai Khắc nhà chúng ta mấy năm qua đang tìm bạn lữ a. Thật tốt vừa vặn lại có Thụy. Nghe được hắn nói Carlos đang ở nhà chờ mình, ngẫm lại hiện tại chính mình đứng ở chỗ này cũng sẽ gây trở ngại cho con trai theo đuổi bạn lữ, vẫn trở về bồi lão nhân nhà mình đi. “Vậy được rồi, Thụy, vừa rồi ta có nói đến mấy việc cần chú ý. Nếu ngươi có chỗ nào không rõ ràng thì có thể hỏi Mễ Lai Khắc, ta đây về trước , ngày mai ta lại đến tìm ngươi !” Dứt lời, Kiran khoát tay với hai người, đi ra ngoài cửa. “Được, ngài đi thong thả! Ngày mai gặp!”. Lục Văn Thụy theo đống hành lý mà ngẩng đầu lên nói lời từ biệt với Kiran vốn đã chạy ra tới cửa. Mễ Lai Khắc chỉ gật gật đầu với cha của mình, sau đó liền cúi đầu tiếp tục thu thập mấy thứ khác. Nhìn bộ dáng kia của Mễ Lai Khắc, Kiran buồn cười, lắc đầu, thở dài một tiếng: “Con lớn không cần cha nga!” [ Tác giả: Mễ Lai Khắc có vợ nên không cần nương a! Cái loại này là hành vi không tốt.] Sau khi Kiran đi rồi, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc lại bận rộn một trận rốt cục đem hành lý đặt ở vị trí tương ứng. Lại quét tước hết từ trong ra ngoài một lần. Lục Văn Thụy đứng thẳng dậy, thở phào một hơi. Nhìn những vật dụng trong phòng mới mà mình dùng ở sơn động lúc trước thì cảm thấy có chút thô ráp. Vừa rồi nhìn thấy chất liệu quần áo của Kiran có vẻ giống như vải bố, xem ra về sau hẳn là không cần dùng da thú làm quần áo cùng khăn mặt. Nói không chừng nơi này đã có đồ gốm, có lẽ về sau hắn sẽ không cần lại dùng nồi đá chén đá mà có thể dùng rất nhiều dụng cụ bằng gốm đi. Hơn nữa hiện tại gian phòng này khá lớn. Bên trong có một gian phòng ngủ, một gian bếp còn có một gian không biết dùng nên để làm phòng khách, phòng ăn hay là phòng ngủ cho khách đây. Trong lòng miên man suy nghĩ, Lục Văn Thụy ngẩng lên nhìn Mễ Lai Khắc một đầu đầy mồ hôi bên cạnh. Nghĩ đến vừa rồi, công việc sửa sang cùng quét tước phòng ốc đa phần đều bị đối phương cướp làm hết, khó trách hiện tại hắn một thân đầy mồ hôi. Nhìn Mễ Lai Khắc như vậy, đáy lòng Lục Văn Thụy lại tràn ra một cổ nước ấm quen thuộc, giống như chỉ cần ở bên cạnh hắn thì trong lòng chính mình đều cảm thấy rất là ấm áp. Trong lòng nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc lộ ra nụ cười vô cùng sáng lạn. Nhìn trên mặt đối phương bởi vì hành động của hắn mà lộ ra biểu tình ngốc lăng, Lục Văn Thụy nhịn không được cười ha ha, Đại Thước thật sự là rất đáng yêu. Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy ở trước mặt cười vui đến như vậy, cũng không vì đối phương cười nhạo hắn mà sinh khí, chính là vì hắn có thể làm cho Thụy lộ ra nụ cười sáng lạn mà cao hứng. Thụy, ta hướng thần thú cao nhất thề. Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nụ cười của ngươi. Ở trong lòng phát thệ, Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy khó có được mà cười thoải mái nên bản thân hắn nhịn không được cũng nở ra một nụ cười. Cùng một chỗ với Thụy, cuộc sống như vậy thật sự rất tốt. Hai người nhìn phòng ở đã được thu thập mà đổi mới hoàn toàn, trong lòng đều thực thỏa mãn. Đang lúc cao hứng, đột nhiên có một bóng đen chợt lóe qua trước mắt, đợi Lục Văn Thụy phản xạ quay đầu lại chỉ thấy trước cửa nhà mới của hắn xuất hiện một con hổ màu kim hoàng có hai cánh đang đứng. Bộ lông màu vàng của lão hổ này dưới ánh tịch dương chiều tà lòe lòe sáng lên. Lúc này đôi mắt kim hoàng kia đang nhìn chằm chằm vào chính mình. Đây là ai a? Vì cái gì nhìn mình như vậy? Chính mình hình như không biết người này a.
|