Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa
|
|
Ai nha~ ta đã trở lại rồi. Sẽ cố gắn 1 tuần 2 chương nha nha nha
|
Chương 20: Trở lại bộ lạc 4. Mễ Lai Khắc nhìn kim mao lão hổ quen thuộc ở đối diện, liền đứng dậy hưng phấn kêu lên: “Ca ca, đã lâu không gặp, ngươi vừa mới săn thú trở về sao?” Kim mao lão hổ nghe câu hỏi của Mễ Lai Khắc mới hồi phục tinh thần, lại nhìn Lục Văn Thụy trong mắt không chút che dấu hứng thú cùng kinh diễm, nói với Mễ Lai Khắc:
“Đúng vậy, Mễ Lai Khắc. Đệ đệ của ta, ngươi rốt cục đã trở lại a!” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy kim quang chợt lóe, kim mao lão hổ không thấy bóng dáng mà thay vào đó là một nam nhân cao lớn tóc vàng mắt vàng. Nam nhân này so với Mễ Lai Khắc thì càng giống tộc trưởng hơn, mũi cao mắt sâu, ngũ quan rõ ràng, anh tuấn phi phàm.
Hiện tại trên mặt hắn lại mang theo nụ cười tươi như ánh mặt trời làm cho người ta cảm giác rất thân thiết. Khi hắn nhìn chăm chú vào ngươi, sẽ làm cho ngươi có một loại cảm giác giống như hoa lá mùa xuân. Đó là một người làm cho người ta có hảo cảm ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Lục Văn Thụy mà thôi. Hắn sẽ không có cự tuyệt cùng người này làm quen.
Nhìn giống cái xinh đẹp đang chăm chú nhìn vào hắn mà lộ ra biểu tình trầm tư, nam nhân tiếp tục mở miệng: “Mễ Lai Khắc, không giới thiệu cho ta biết một chút về vị giống cái xinh đẹp bên cạnh ngươi sao?” “Nga, ca ca, đây là Thụy, Lục Văn Thụy. Vừa mới gia nhập bộ lạc của chúng ta hôm nay. Thụy, đây là ca ca ta, Eszette, là đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc. Rất lợi hại!”
Mễ Lai Khắc một mặt vì hai người giới thiệu, một mặt không quên khoe ca ca mình một chút, trong giọng nói mang theo tràn đầy tự hào.
Lục Văn Thụy tự nhiên là nghe ra trong giọng nói của Mễ Lai Khắc mang theo chút tính khoe khoang của trẻ con, đột nhiên cảm thấy đối phương sao lại đáng yêu như vậy, ha ha! Nghĩ như vậy, khóe miệng liền mỉm cười sủng nịch, thu hồi tầm mắt đặt trên khuôn mặt Mễ Lai Khắc, quay đầu nói với Eszette: “ Xin chào Eszette, ta là Thụy, rất vui khi được biết ngươi!” Nói xong, vốn đưa tay ra nhưng lập tức nhớ tới hiện tại hắn không ở địa cầu, liền lập tức thu tay trở về. Eszette nhìn nụ cười trên khóe miệng của Lục Văn Thụy, trong lòng nghĩ giống cái này khi cười rộ lên càng thêm hấp dẫn. Cảm giác giống như cả người đều lóe sáng lên, bên trong cặp mắt màu tím lóe lên ánh sáng thâm thúy như ngọc. Làm cho người ta không tự giác muốn chìm vào trong đó.
Bởi vì chú ý tới ánh mắt đánh giá của Eszette, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, Eszette liền thu hồi tầm mắt của mình, sau đó cười tươi, lễ phép ân cần thăm hỏi nói:
“Thụy, ta cũng rất vui khi được biết ngươi, hoan nghênh ngươi gia nhập bộ lạc chúng ta, ngươi thật sự là giống cái xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.”
Nghe giọng nói ca ngợi của Eszette, có lẽ là bởi vì hắn cười rất rạng rỡ như ánh nắng nên Lục Văn Thụy không có cảm giác được một chút ngả ngớn nào, mà là cảm thấy đối phương rất thân thiết, cho nên hắn cũng lễ phép cười với đối phương, nói lời cảm tạ. Tiếp theo nghiêng đầu, nói với Mễ Lai Khắc đang ở bên cạnh:
“Mễ Lai Khắc, hiện tại phòng ở đều sửa sang lại tốt rồi. Ngươi cùng ca ca ngươi về nhà đi. Chạy nhiều ngày đường sau đó còn giúp ta quét tước lâu như vậy, ngươi nhất định cũng mệt mỏi, trở về hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi. Ta cũng muốn tắm rửa, nghỉ ngơi một chút.”
Trước mặt người nhà của Đại Thước, Lục Văn Thụy vẫn theo bản năng gọi đối phương là Mễ Lai Khắc. Mễ Lai Khắc nghe được lời nói thân thiết của Lục Văn Thụy, lại nhận ra lực chú ý của ca ca đều tập trung trên người của Thụy, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nguy cơ. Vốn đang nghĩ sẽ ở lại nơi này thêm một hồi nhưng giờ hắn lập tức trả lời:
“Ừm, Thụy, ngươi nhất định là mệt chết đi. Vậy ngươi cũng hảo hảo nghỉ ngơi a, có chuyện gì thì có thể tới nhà của ta tìm ta, ngươi chắc cũng đã biết đường rồi. Chúng ta đi, ngày mai gặp!”
Nói xong học bộ dáng mà Lục Văn Thụy trước kia đã làm, đối với y hươ huơ tay, sau đó một phen kéo ca ca của hắn đi ra ngoài cửa, đi đến “Sân” bên ngoài còn không quên cẩn thận đóng cửa lại.
Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc dùng tư thế hiện đại hoá nói lời từ biệt cùng động tác cẩn thận cuối cùng của đối phương, không tự giác lộ ra tươi cười ôn hòa, Đại Thước thật sự rất biết săn sóc, rất ôn nhu.
Mang theo tâm tình sung sướng, Lục Văn Thụy lấy ra thùng gỗ lớn do chính mình làm, bắt đầu nấu nước tắm rửa. Đợi cho nước sôi liền lục tục rót vào trong thùng gỗ. Tiếp theo, hắn bỏ vào bên trong một ít hoa Huân Y khô (hoa Oải Hương- mình để theo tên trung nhé) mà hắn mang theo. Đóa hoa vào trong nước ấm lập tức tỏa ra hương khí tràn ngập toàn bộ căn phòng. Hít vào một hơi thật sâu, ân, thật thơm. Trên mặt Lục Văn Thụy lộ ra nụ cười say mê. Nhìn một cái bàn nhỏ bằng trúc hắn làm ra lúc nhàm chán đặt bên cạnh thùng gỗ, bình thường dùng để phóng một ít đồ linh vụn vặt cùng kiểu với loại bàn nhỏ ở địa cầu.
Hiện tại nhìn độ cao của nó, ân, thấp hơn mộc dũng một chút, Lục Văn Thụy giật mình, đi vào phòng bếp, lấy ra hoa quả hái được trên đường đi, lại mang theo cá hắn làm, thịt cùng một ít khoai lang làm đồ ăn vặt, thuận tay lấy ra thêm một ống trúc nước trái cây uống còn sót lại. Lục Văn Thụy mang hết mấy thứ này nhanh chóng trở lại phòng, bày chúng nó lên bàn trúc. Đem quần áo sạch sẽ cùng khăn mặt treo lên bình phong bằng trúc trước thủng gỗ, đóng cửa phòng, xoay người cởi quần áo, nhấc chân, bước vào trong thủng gỗ. Thân thể chìm xuống, lập tức cảm giác được nước ấm từ bốn phương tám hướng hướng chính hắn vọt tới, toàn thân ấm áp. Tựa hồ ngay cả lỗ chân lông đều thư giãn mở ra, thật sự là thư thái không nói nên lời a!
Ngâm mình ở trong nước nóng hầm hập, tay phải Lục Văn Thụy tay phải không quên mò qua bàn trúc bên cạnh, một lúc lấy ra vài món ăn vặt, một hồi cắn một chút hoa quả, thỉnh thoảng còn uống một ngụm nước trái cây. Ai, cuộc sống nên như vậy a, vừa thích ý vừa thoải mái, tóm lại một chữ, chính là “Thích”!.
Nếu có âm nhạc thì rất tốt, đáng tiếc điều kiện nơi này không cho phép, là một sinh viên khoa máy tính, chính hắn cũng không thể phát minh ra máy nghe nhạc a, cho nên hiện tại chỉ có thể hồi tưởng đến âm nhạc trong lòng mà thôi. Bất quá nên cảm thấy đủ. Tuy rằng nơi này không có các loại sản phẩm bằng điện, nhưng nơi này lại có không khí tươi mát và không bị ô nhiễm, thực phẩm tươi xanh thì chỗ nào cũng có, đương nhiên nơi này còn có Đại Thước…
Lục Văn Thụy mãi lo miên man suy nghĩ nên không phát hiện ra rằng ngoài những điều kiện ưu đãi ở nơi này so với địa cầu, trong suy nghĩ của hắn còn có sự hiện diện của Đại Thước đồng học. [ thanh: Thụy! ngươi thật đúng là một người trì độn đến cực điểm a, Đại Thước, ta đồng tình với ngươi]
Ngâm nước hưởng thụ lại không ngừng ăn vặt, Lục Văn Thụy cảm giác chính mình đã muốn no rồi, xem ra hôm nay không cần nấu cơm chiều. Ngâm nước xong trên người liền cảm thấy có chút lười biếng, hiện tại vừa lúc bớt việc.
Nghĩ như vậy, hắn phủ thêm một kiện áo ngủ da thú tự chế có vẻ đơn giản, sửa sang lại đồ vật một chút, tiếp theo lấy ra một chén nước bạc hà tự chế để súc miệng.
Hắn lại đi ra ngoài cửa, cài then lại sau đó trở về phòng. Đóng cửa phòng, vào giường, phủ chăn da thú, nhắm lại hai mắt, chốc lát sau liền ngủ.
Đây là đêm đầu tiên Lục Văn Thụy ở tại bộ lạc Thái Cách, thực bình thường nhưng cũng thực thích ý.
|
Chương 21: Trở lại bộ lạc 5
Trái lại với Lục Văn Thụy ngâm nước đầy thư thái, huynh đệ Mễ Lai Khắc sau khi rời khỏi đều rơi vào trầm mặc. Mễ Lai Khắc nhìn ra những tia hứng thú cùng kinh diễm trong mắt ca ca nhà mình khi nhìn Thụy. Còn Eszette lại đánh giá thần sắc của Lục Văn Thụy cùng đệ đệ nhà mình khi ở chung thì không khó nhìn ra cảm tình của hai người dành cho nhau không sai biệt lắm, hơn nữa bầu không khí giữa hai người làm cho người ta có cảm giác chen vào không lọt.
Loại tình huống này làm cho hắn có chút ảo não, khó có được một giống cái mà hắn coi trọng, như thế nào mà đệ đệ của hắn lại nhanh chân đến trước như vậy? Việc này không thể được. [ tác giả: Kính nhờ tiên sinh, rõ ràng là đệ đệ nhà ngươi mang Thụy Thụy về , chẳng lẽ còn để cho ngươi vượt qua?] Bất quá xem ra việc Lục Văn Thụy ở một mình mà không phải trực tiếp ở cùng với Mễ Lai Khắc có thể thấy bọn họ hẳn là còn chưa có xác định quan hệ? ít nhất là còn chưa có kết thành bạn lữ đi, hơn nữa giống cái kia rõ ràng còn chưa trưởng thành đâu, như thế xem ra, chính mình vẫn có cơ hội đi, khó có cơ hội gặp một giống cái hợp mắt hắn như vậy thì làm có thể khinh địch mà buông tha dễ dàng? Ngải Tư Đặc trong lòng nghĩ như vậy, liền nói với đệ đệ nhà mình: “Mễ Lai Khắc, ngươi hẳn cũng đã nhìn ra, ca ca đã nhìn trúng giống cái kia đi. Ta biết ngươi cũng thích hắn, nhưng ngươi có biết hắn có thích ngươi không?” Nghe được ca ca nhà mình nói rõ rằng y cũng coi trọng Thụy, Mễ Lai Khắc cũng không cảm thấy kinh ngạc. Từ lúc nhỏ, cảm tình của huynh đệ bọn họ luôn rất tốt, cơ hồ không có giấu nhau điều gì, hai người hầu như là không có bí mật. Cho nên đối với sự thẳng thắn của ca ca, Mễ Lai Khắc thực bình tĩnh trả lời: “Ân, ta thực thích Thụy, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta đã bị hắn hấp dẫn thật sâu. Sau gần một tháng sớm chiều ở chung tại Hắc Chiểu rừng rậm càng làm cho ta cảm thấy ta thật sự yêu hắn, cho nên ta nghĩ phương nghĩ cách thuyết phục hắn, đem hắn mang về bộ lạc.” Nói tới đây, Mễ Lai Khắc tạm dừng một chút, nhìn thoáng qua Eszette đang thật sự lắng nghe, tiếp tục nói: “Tuy rằng ta không biết Thụy phải hay không tiếp nhận ta rồi, nhưng ta cảm giác rằng Thụy đối ta không phải là vô tâm. Theo những ngày đầu hắn đối với ta lạnh lùng nhưng đến bây giờ đã có nhiều ôn nhu cùng sủng nịch. Có lẽ chính hắn còn chưa phát giác, nhưng ta lại cảm nhận rõ ràng được sự biến hóa đó. Cho nên ta cảm thấy nếu ta lại tiếp tục cố gắng, nhất định có thể làm cho hắn cũng yêu thương ta.” Mễ Lai Khắc nói xong liền bình tĩnh nhìn Eszette đang có chút đăm chiêu. Lặng im một lát, sau đó Ngải Tư Đặc nhìn lại đệ đệ nhà mình tin tưởng tràn đầy, trong giọng nói cũng mang theo kiên định. “Mễ Lai Khắc, có lẽ ngươi thật sự đã gặp được người ngươi thật tâm thích, nhưng ta đã 28 tuổi, từ khi trưởng thành tới nay đã qua 8 năm, ta cũng đã gặp qua nhiều giống cái trong các bộ lạc lớn nhỏ. Có xinh đẹp, quyến rũ, đáng yêu, lãnh diễm, nhưng vẫn không gặp được người ta thích. Nhưng giống cái này là bất đồng, hắn là duy nhất. Ngay lần đầu tiên ta gặp, hắn đã lay động được ta”. Dừng một chút, Eszette hạ thấp âm thanh: “Cho nên, đệ đệ, tuy rằng thật có lỗi với ngươi nhưng ta không nghĩ buông tha cho cơ hội này. Bởi vì ta không biết nếu ta bỏ lỡ hắn, ta có thể chờ 8 năm hoặc là lâu hơn nữa mới gặp được một người như vậy hay không. Hoặc là suốt phần đời còn lại của ta có thể cũng sẽ không gặp được một người gây cho ta cảm giác giống như hôm nay”. Nghe ra được giọng nói kiên định của ca ca hắn, Mễ Lai Khắc cũng biết những gì Eszette nói đều là sự thật. Những thứ làm cho tâm động thật sự là ngộ mà không thể cầu. Ca ca nhà mình đã trưởng thành 8 năm mà vẫn chưa gặp được giống cái y thích. Trước đây phụ thân, cha và hắn đều thực lo lắng cùng sốt ruột cho y. Nhưng hiện tại…Thụy… Nhìn thấy đệ đệ khó xử, Eszette tiếp tục khuyên: “Mễ Lai Khắc, ta chỉ muốn thử một lần. Ta muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng, mặc kệ cuối cùng Thụy có thể thích ta hay không, nhưng ta cảm thấy hắn có quyền được người khác theo đuổi. Ta nói riêng trước với ngươi một tiếng chính là hy vọng mặc kệ kết cục như thế nào thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm nhiều năm qua của huynh đệ ta. Đáp ứng ta, được không? Đệ đệ?.” Nghe xong lời nói của Eszette, Mễ Lai Khắc cảm thấy sáng tỏ. Đúng vậy, chính mình không có quyền ngăn cản người muốn theo đuổi Thụy. Dù sao hai người cũng chưa xác định quan hệ, cho nên hôm nay là ca ca, ngày mai cũng có thể là những thú nhân khác. Việc này chính mình cũng không có khả năng khống chế, mà Thụy cũng có quyền được tự do lựa chọn. Hắn không có quyền gì để can thiệp. Mặc kệ người khác như thế nào, chính mình chỉ cần tiếp tục cố gắng thì tốt rồi a, nhanh nhanh làm cho Thụy yêu hắn mới là trọng điểm, hơn nữa, Thụy hấp dẫn như vậy nên sẽ có rất nhiều người theo đuổi, đầu tiên đã là Ricky (Thụy Khắc) rồi tới ca ca, sau này còn có thể nhiều thú nhân khác nữa. Tuy rằng sau này sẽ làm hắn cảm thấy thực phiền não, nhưng theo một phương diện khác mà nói thì điều này cũng nói lên ánh mắt của hắn tốt, chọn một giống cái có lực hấp dẫn lớn như vậy. [ Thanh: không dễ dàng a, Đại Thước từ góc nhìn thú nhân bộ lạc mà học được nhiều đều a] Nghĩ thông suốt, Mễ Lai Khắc ngẩng đầu lên nhìn ca ca đang mong chờ câu trả lời. Lúc này hắn cố tỏ ra biểu tình rất là khổ sở và thương tâm, một đôi mắt màu thâm lam tựa hồ mất đi thần thái trở nên ảm đạm. Nếu hiện tại hắn đang ở trong thú hình thì nhất định có thể thấy hắn đang giày vò đầu tóc, cảm giác tựa hồ ngay sau đó hắn sẽ gào khóc. Thấy tình hình, Eszette cũng không tiếp tục thẳng thắn bày tỏ, trong lòng không khỏi nổi lên khẩn trương. Cảm thấy chính mình thật sự là hỗn đản, như thế nào có thể bức bách thương tổn đệ đệ đáng yêu của mình? Hắn còn nhỏ như vậy, còn chưa có trưởng thành, chính mình sao có thể khi dễ y như vậy? Hơn nữa đệ đệ nhà mình từ lúc 5 tuổi vốn đã không có khóc, bây giờ nếu thật sự khóc thì làm sao đây a? Là đầu sỏ gây ra một loạt sự tình, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình. (Edit: sao tui hấy ông này dễ thương quá dị nè) Trong lòng thầm mắng bản thân, Eszette đang muốn nói với đệ đệ cái gì đó, nào biết hắn vừa nhấc đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đang phóng đại của Mễ Lai Khắc trước mặt mình, cái gì thần sắc ảm đạm, cái gì mà lã chã chờ chực khóc đều không có nhìn thấy nữa, cặp mắt sâu thẫm màu lam kia hiện tại chỉ có giảo hoạt cùng đắc ý. Xem ra chính mình bị lừa, thật đáng giận, cái gì mà đệ đệ đáng yêu, căn bản là một tiểu hồ ly có được không hả. Trong lòng vốn có một tia mình gây ra tội ác giờ cũng đột nhiên tan thành mây khói. Eszette nhìn nét mặt đang đắc ý của đối phương, nhịn thật lâu nhưng cuối cùng vẫn không nhịn xuống được, gõ lên đỉnh đầu của Mễ Lai Khắc: “Xú tiểu tử, trưởng thành rồi, rất có năng lực, dám lừa cả ca ca, còn cười ta! Hừ! Xem ra lâu lắm rồi không có giáo huấn ngươi, hôm nay cho ngươi biết dám lừa gạt ca ca là như thế nào.” Trong lòng biết hắn đã đáp ứng rồi, nhưng việc y lừa là hắn một chuyện, mà việc hắn muốn giáo huấn y là 1 việc. Nghĩ như vậy, Eszette tâm tình tốt liền huống đệ đệ nhà mình mà xông vào, mà Mễ Lai Khắc lúc này chỉ còn biết la lên một tiếng “Ai u” sau đó ôm đầu, bắt đầu chạy trốn xung quanh. Dưới ánh chiều tà, hai người cãi nhau ầm ĩ, rất náo nhiệt, dọc theo đường đi để lại không ít tiếng cười đùa. Xem ra ước định cạnh tranh công bình này không hề ảnh hưởng chút nào đến tình cảm.
|
Chương 22: Trở lại bộ lạc 6. Sáng sớm hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng, Mễ Lai Khắc đã thức dậy đi ra rừng cây phụ cận hái một ít hoa quả mà giống cái trong bộ lạc thích ăn, dùng lá cây lớn gói lại, sau đó kích động đi đến nhà của Lục Văn Thụy . Một đường đi tới, tâm tình của Mễ Lai Khắc tốt lắm. Nghĩ về sau Thụy sẽ an cư lạc nghiệp ngay tại trong bộ lạc của mình, hắn không kìm hãm được liền vui tươi hớn hở. Mang theo tâm tình sung sướng, hắn nhẹ nhàng đẩy đại môn nhà Lục Văn Thụy , đúng như dự kiến, cửa lớn vẫn không động đậy, xem ra ý thức phòng bị của Thụy vẫn là rất mạnh. Vừa lòng cười cười, Mễ Lai Khắc bỏ qua đại môn, bước tới bên cạnh tường, hai chân dùng sức đạp mạnh, lập tức phóng qua tường đá không tính là cao vững vàng rơi trên mặt đất. Hắn đứng tại chỗ, vãnh tai nghe động tĩnh bốn phía, cảm giác Lục Văn Thụy hẳn là còn đang ngủ, cho nên hắn liền bước nhẹ đến gần cửa gỗ trước phòng. Dán tai vào ván cửa nghe ngóng, phát hiện tiếng hít thở đều đều của Thụy bên trong, xem ra đối phương không phát hiện ra hắn. Bất quá bình thường tính cảnh giác của Thụy là rất cao, hôm nay làm sao lại như vậy?
Mang theo bụng đầy nghi vấn, Mễ Lai Khắc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Đập vào mi mắt hắn là hình ảnh Lục Văn Thụy ôm da thú ngủ say sưa. Giống như là bị mê hoặc, hắn chậm rãi tới gần bên giường, thẳng đến khi thấy rõ ràng lông tơ trên mặt thiên hạ đang ngủ say trên giường kia mới dừng lại cước bộ. Lúc này, mặt hai người cách xa nhau chỉ có 10 ml, Mễ Lai Khắc thuận thế buông hoa quả cầm trong tay xuống, ngồi lên mép giường Lục Văn Thụy. Dáng Thụy ngủ say không hề giống với lúc bình thường. Hắn hiện tại có vẻ rất im lặng ôn hòa. Lông mi cong cong bởi vì hô hấp mà hơi hơi động, xinh đẹp giống như là cánh bướm đang rung động, làm cho lòng người động tâm. Mễ Lai Khắc nhịn không được vươn tay đến, cẩn thận chạm nhẹ vào hàng lông mi đen dày kia, cảm giác được đầu ngón tay truyền đến xúc cảm rất nhỏ, không biết như thế nào mà làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Thuận theo cảm giác không hiểu trong lòng, Mễ Lai Khắc đem ngón tay vừa chạm vào lông mi Lục Văn Thụy dọc theo đường cong trên gương mặt, chậm rãi trượt, mơn trớn hai má bởi vì ngủ say mà có chút ửng hồng, lướt qua chóp mũi cao, rốt cục chạm đến đôi môi phấn nộn hồng nhuận. Ngón tay tại đây như lưu luyến không muốn rời đi ngay. Cảm giác được xúc cảm non mềm bên dưới ngón tay, lại nhìn bờ môi bởi vì hắn vỗ về chơi đùa mà càng thêm đỏ như cánh hoa. Trong mắt Mễ Lai Khắc xẹt qua một chút lửa nóng, hắn kìm lòng không đậu liền cúi đầu, chậm rãi tới gần môi đỏ mọng hấp dẫn ánh mắt của hắn, thẳng đến khi hô hấp của hắn cùng người dưới thân tướng dung, hắn mới thật cẩn thận đem môi mình phủ lên cánh hoa đỏ mộng của đối phương, trong nháy mắt xúc cảm ôn nhuận mềm mại kia ôm lấy toàn bộ tâm thần của hắn, hắn nhịn không được lại nhẹ nhàng ma sát một chút, sau đó cảm thấy không đủ nên tiếp tục ma sát vài cái, thẳng đến khi thiên hạ dưới thân bởi vì hô hấp không thông mà tỏ ra kháng cự mới khiến cho hắn phục hồi lại tinh thần. Mễ Lai Khắc nhanh chóng rời khỏi đôi môi vẫn đỏ mọng, nhìn thoáng qua Lục Văn Thụy dưới thân, phát hiện y vô thức chép chép miệng, trở người, ôm chặt da thú bị trong tay sau đó lại ngủ tiếp. Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, Thụy không có tỉnh lại. Đối với hành vi hôn trộm Thụy hôm nay, hắn cũng không hối hận, nhưng nếu bị Thụy phát hiện , hắn lại cảm thấy có chút sợ hãi. Về phần hắn rốt cuộc sợ hãi cái gì, hắn cũng không rõ. Mễ Lai Khắc nâng nhẹ tay vỗ về đôi môi chính mình. Nhớ lại cảm giác lúc mình chạm vào môi như cánh hoa kia của Thụy, trong lòng lập tức cảm thấy nóng lên, loại cảm giác này thật sự rất tuyệt. Này vẫn còn đọng lại trong lòng rất lâu a. Mang theo vẻ mặt cười ngây ngô, lại liếc mắt nhìn Lục Văn Thụy đang ngủ say như cũ, Mễ Lai Khắc đem hoa quả mình hái đặt ở trên bàn trúc cạnh giường, nhẹ nhàng đi đến cửa, theo đường cũ nhảy qua tường ra ngoài, thân ảnh lập tức biến mất. Nghe được tiếng bước chân của đối phương dần dần đi xa, Lục Văn Thụy ở trên giường chậm rãi mở mắt. Chỉ thấy trong cặp mắt mê người màu lam tím mang theo nhiều điểm nghi hoặc cùng mâu thuẫn duy chỉ một tia mê mang vừa tỉnh ngủ lại không hề có, bởi vậy có thể thấy được hắn đã sớm đã tỉnh. Không sai, sự thật đúng là như thế. Khi Mễ Lai Khắc vừa tới gần phòng ở, hắn đã sớm nghe được tiếng bước chân. Lấy trình độ võ công tiên thiên chi cảnh của hắn mà nói thì động tĩnh trong phạm vi mười thước sẽ không thể qua được lỗ tai của hắn. Tuy rằng bản lĩnh ẩn nấp hơi thở của thú nhân rất là cao cường, nhưng hôm nay rõ ràng Mễ Lai Khắc không biết vì cái gì mà hưng phấn, nên thẳng đến khi y kích động tiến lên tường mới nhớ tới phải giấu hơi thở của bản thân, nhưng lúc đó thì đã quá muộn. Nhưng hắn sau khi nghe ra tiếng bước chân quen thuộc kia là của Mễ Lai Khắc mà không phải của người khác thì đã tự động buông xuống cảnh giới, nhắm lại hai mắt, tiếp tục chợp mắt. Đợi cho Mễ Lai Khắc đi vào phòng, cảm giác được trên người hằn mang theo một chút mùi cỏ xanh thì đoán được đại khái hắn vừa từ rừng cây trở về đi, phỏng chừng là hái hoa quả cho mình đây. Sau khi biết hắn thực thích ăn các loại hoa quả, Mễ Lai Khắc đã tập thành thói quen sáng sớm đi hái hoa quả cho hắn. Trong thời gian 10 ngày trên đường, loại tình huống này vẫn Tư Mã Hành Không mà diễn ra.
Bởi vì tâm trạng khi rời giường của mình luôn rất xấu, nên nghĩ rằng đối phương sau khi mang hoa quả đến thì sẽ rời đi ngay, không nghĩ tới hắn sẽ ngồi vào bên giường, càng thật không ngờ hắn sẽ hôn trộm. Hành động này dù chính bản thân mình có trì độn đến đâu cũng sẽ hiểu được ý tứ của hắn. Khẽ vuốt đôi môi tựa hồ còn mang theo hơi thở của Mễ Lai Khắc, Lục Văn Thụy ngồi ngơ ngác. Trong lòng cảm thấy tuy rằng mình rất có hảo cảm với hắn, nhưng để trở thành bạn lữ thì hẳn là cần phải từ từ ngẫm lại!
|
Chương 23: Trở lại bộ lạc 7
Đối với chuyện xảy ra vào buổi sáng này, hai đương sự cũng tự giác lựa chọn không đề cập tới. Mễ Lai Khắc vốn do dự có nên chính thức thổ lộ với Lục Văn Thụy hay không. Mà Lục Văn Thụy thì đang cố gắng làm rõ ràng tình cảm của mình dành cho Mễ Lai Khắc. Tạm thời không đi quản nội tâm rối rắm của Lục Văn Thụy, cuộc sống vẫn tiếp tục. Sau vài ngày tại đây, hắn luôn luôn bận việc tại “Sân” của mình. Nghĩ nghĩ nếu hiện tại đã có một căn nhà thuộc về mình, thì hắn phải tạo ra một cái sân theo đúng nghĩa của nó chứ không phải đơn giản chỉ là một khoảng đất trống trước cửa nhà. Bởi vì từ mười năm trước đã sống một mình tại Hắc Chiểu rừng rậm, phía trước sơn động của hắn cũng có một khu đất trồng rau, đương nhiên lúc ấy còn nuôi thêm một ít động vật nhỏ. Cho nên hắn rất là tự tin ở đây tạo một mảnh sân như vậy. Nói làm liền làm, đầu tiên hắn lấy than vẽ một sơ đồ phân bố ruộng đầt giản dị lên một mảnh da thú, sau lại mang ra mầm cây rau dưa thảo dược mà hắn có. Xem xét từng cái, sau khi trải qua nửa ngày quy hoạch cùng chỉnh xong sơ đồ phác thảo, rốt cục đem đất đều phân ra. Trước tiên, hắn ở trước phòng sắp xếp cẩn thận lại cây ngải cứu, thứ này có thể phòng muỗi, cũng có thể dùng để đốt lửa, đương nhiên giá trị dược tính của nó là rất cao. Vừa mới hái, cho nên có nhiều một chút. Cũng may hiện tại mới qua 3 đêm, muốn lưu lại thì cần đem mấy mầm cây đi trồng, may mắn thời gian vừa kịp. Sau khi sắp xếp xong một lượng lớn ngải thảo, hắn đi đến một khối đất trống bên trái trước nhà, đem nó chia ra làm hai. Khối nhỏ bên trên trồng một ít thông rừng và gừng. Khối nhỏ bên dưới trồng Hoắc Hương, Ngư tinh thảo và một vài loại thảo dược thông thường ( chú thích: 1 Hoắc Hương: Hoắc hương là cây cỏ họ hoa môi Lamiaceae, có tên khoa học là Pogostemon cablin benth, trong dân gian còn được gọi là Quảng hoắc hương và Thổ hoắc hương. Loài cây hoắc hương là loài cỏ bụi sống lâu năm, thân cây trưởng thành cao khoảng 0.5 đến 1 mét, thân màu nâu tím. Lá cây hoắc hương có lông trên thân và thường mọc đối xứng nhau, mép khía răng to, lá cây hoắc hương có hương thơm đặc trưng và mang vị hơi đắng. Hoa hoắc hương có màu tím đến hồng nhạt. Người ta chủ yếu nuôi trồng cây hoắc hương để lấy lá và cành để làm thuốc chữa bệnh và chiết lấy tinh dầu làm hương liệu cao cấp. Hoắc hương có tác dụng: hóa thấp giải biểu tiêu thử, chỉ ẩu (cầm nôn), trị tiên (chàm). Chủ trị các chứng: thấp trở trung tiêu, thử thấp, thấp ôn, nôn mửa, chàm lở tay chân (thủ tiên, cước tiên).
2 Ngư Tinh Thảo- rau dấp cá hoặc diếp cá: Ngư tinh thảo (hay còn gọi là rau diếp cá, rau dấp cá) thành phần chính của loại thào dược này là Quercetin – đây là 1 flavonoid có công dụng trong bả vệ thành mạch rất tốt. Trong tinh dầu của rau diếp cá có chứa nhiều decanonyl acetaldehyde có tác dụng kháng sinh nhanh chóng, tiêu diệt được cả trực khuẩn mủ xanh, phòng chống được viêm nhiễm hiệu quả. Cao cảu rau diếp cá rất tốt trong việc nhuận tràng, chữa táo bón đáng kể. Chú thích mình chỉ làm đại khái, ai muốn tìm hiểu sâu hơn có thể lên google seach nhé! ) . Tiếp theo, hắn cũng chia khối đất lớn trống bên phải thành hai phần. Một phần dùng để gieo trồng rau dưa. Hắn cắt mấy khối khoai lang cùng khoai tây đã muốn nảy mầm ra trồng. Sau đó giữ lại mấy củ khoai sọ nhỏ, tất cả đều là thứ tốt, có thể làm món chính để ăn cũng có thể xây thành phấn để làm bánh bột ngô, hoặc là làm tinh bột dự trữ cho mùa đông. Sau khi trồng mấy loại khoai mang theo từ rừng rậm, Lục Văn Thụy nhìn lại thấy còn không tới non nửa khối đất trống. Trong lòng nghĩ mấy ngày tới có lẽ sẽ đi dạo rừng gần bộ lạc kiếm chút ít rau dại cùng mấy giống rau dưa mới về. Sau đó còn có thể trồng thêm một vòng hoa dại quanh sân, hẳn là nên trồng hoa cúc dại, vừa có thể pha nước uống lại có thể làm gia vị hãm thành canh, hơn nữa giá trị dược tình của nó còn rất cao. Bất quá hiện tại hắn chỉ còn có chút hoa khô, chỉ đủ dùng để pha trà, còn nếu muốn nấu ăn hay làm gì khác thì phải hái thêm về. Xem ra mặc kệ là vì kiếm càng nhiều lương thực rau dưa hay vì ngắt lấy chút hoa dại, hắn nhất định phải tới rừng rậm bên cạnh tham dò một vòng . Mà một nửa mảnh đất lớn bên phải chưa động tới là để chuẩn bị tiếp tục nuôi một ít động vật . Ít nhất nếu muốn ăn trứng chim, trứng vịt, hay thậm chí muốn uống chút sữa dê, sữa bò hay là muốn ăn thịt thì phải nuôi mới có. Về sau, khối đất này còn phải làm hàng rào để ngừa nhóm động vật chạy giẫm lên rau dưa cùng thảo dược. Ân, mảnh da thú được hắn làm dấu nhấn mạnh, không những thế hắn còn gạch dưới. Cứ như vậy quy hoạch đến quy hoạch đi, Lục Văn Thụy ở trong viện bận việc cả ngày rốt cục cũng đem thảo dược rau dưa đều xử lý tốt. Trong lúc đó, Mễ Lai Khắc cùng Eszette còn giúp hắn rất nhiều, xới đất, tưới nước, làm hàng rào hay những việc mất sức đều bị hai người bọn họ cướp làm hết, hắn chỉ cần đứng một bên vừa nói chuyện vừa chỉ huy mà thôi. So sánh với trước kia khi mọi chuyện đều tự mình làm thì công việc lúc này nhanh hơn bớt lo không phải là một hay hai chuyện đâu. Chỉ có lúc trồng thảo dược thì chính mình phải tự động thủ. Mấy loại dược này không có thời gian chọn lựa ra từng loại, mà cứ thấy cái nào có thể trồng được thì trồng hết. Dù sao chúng nó đều không thể thiếu. Hơn nữa ai biết ở chỗ này có thể tìm được mấy loại thảo dược đó hay không, biết đâu chúng nó là thứ chỉ mọc ở Hắc Chiểu rừng rậm. Bất quá nói hắn tự mình động thủ thật ra cũng chỉ là mỗi việc là đem cây con đến chỗ đất mà Mễ Lai Khắc cùng Eszette đã đào xới xong, sau đó hắn đi ra chỗ khác để cho hai người bọn họ gieo xuống rồi tưới nước.Chính mình thực sự là không dùng chút sức nào. Bởi vì có thêm hai lao động miễn phí nên hiệu suất công việc rất cao cho nên mọi người hoàn thành công việc rất nhanh. Nhìn trong viện đã được tưới nước, từng khối đất được phân chia rõ ràng, trên mặt Lục Văn Thụy lộ ra nụ cười vừa lòng. Hắn quay sang nhìn Mễ Lai Khắc cùng Eszette đang đổ đầy mồ hôi, liền đưa bọ họ hai mảnh da thú thấm nước cùng nước trà lài, không ngừng nói lời cảm tạ đồng thời mời hai người bọn họ buổi tối lưu lại ăn cơm. Hai người nghe thấy Thụy lưu bọn họ ăn cơm chiều, trong lòng đều thật cao hứng. Eszette nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra tươi cười ôn nhu, nói với Lục Văn Thụy : “Thụy, ngươi đã lưu hai chúng ta ăn cơm chiều, hiện tại giờ ăn cơm còn cách rất lâu, khẩu vị của hai huynh đệ chúng ta rất lớn, không bằng để chúng ta đi đến rừng rậm phụ cận bắt mấy con mồi trở về, buổi tối thêm chút đồ ăn, được không?” Nghe xong lời nói củaEszette, Mễ Lai Khắc ngẫm lại cũng đúng. Khẩu vị của thú nhân lớn hơn nhiều so với giống cái, hơn nữa ở trong bộ lạc, hai huynh đệ bọn họ trong bộ lạc nổi tiếng Thực Vương. Cho nên, hắn liền nói theo Eszette: “Ca ca nói rất đúng, Thụy, ngươi trước hết ở nhà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ta cùng ca ca đi săn thú.” Vốn muốn cùng đi săn thú khi nghe hai huynh đệ này nói, nhưng nghĩ lại hắn vừa đến bộ lạc, đối với địa hình phụ cận cũng không quen thuộc. Vẫn là ở nhà chuẩn bị, hai người bọn họ đi săn thú chắc cũng đủ rồi, vì thế hắn trả lời: “Vậy được rồi, các ngươi trên đường cẩn thận, ta chờ hai ngươi về ăn cơm.” Nhìn Lục Văn Thụy nở nụ cười đưa tiễn cùng câu nói “Ta chờ hai ngươi về ăn cơm” làm cho trong lòng hai huynh đệ đều thật ấm áp. Thầm nghĩ nếu sau này mỗi ngày có thể nghe được điều đó thì tốt biết bao nhiêu. Hai người bắt đầu ảo tưởng bản thân cùng Lục Văn Thụy sống chung, mỗi ngày sẽ được chính hắn đưa tiễn đến tận cửa sau đó nói một câu tốt đẹp như thế. Vì thế, hai huynh đệ mang theo vẻ mặt cười ngây ngô, liền một đường rung rinh đi đến rừng rậm săn thú. Lục Văn Thụy nhìn bóng dáng bọn họ, cũng lộ ra nụ cười hiểu ý. Kỳ thật, có người để mình chờ đợi và có người chờ đợi mình, cả hai loại tình huống này đều làm cho hắn cảm thấy trong lòng thực thỏa mãn. Không còn như trước kia một mình một người cô đơn, loại cảm giác này thật là tốt.
|