Ma Đầu
|
|
Tên gốc 魔头 Tác giả Vân Quá Thị Phi Thể loại Võ hiệp, cường cường, sinh tử, ma đầu thụ ngụy đại hiệp công Độ dài Quyển thượng (43 chương), Quyển hạ (25 chương), Phiên ngoại (1 chương) Chuyển ngữ: Yappa Nguồn: https://tieuxuyen.com/dam-my/ma-dau/
|
Văn án Mũ phượng, khăn quàng, hoa chúc long phượng
Thằng nhỏ sai vặt mất trí nhớ gả thay vào danh môn sơn trang
Lòng người, chính tà, trong nháy mắt không còn
Thằng nhỏ nhu nhược yếu ớt lại biến thành ma đầu giết người chỉ cần gật đầu
Có một nơi, gọi là giang hồ
Hành trình hấp bánh bao giang hồ của trang chủ phúc hắc và ma đầu ương bướng
Đây là chuyện về một ma đầu lòng dạ độc ác, tính cách bất thường mất trí nhớ.
Tiền kỳ mềm mỏn yếu ớt, hậu kỳ muốn yêu muốn chết với đại hiệp công ngụy chính phái,
Kèm theo tình tiết sinh bánh bao. Văn võ hiệp cẩu huyết (1)!
Chú thích (1) cẩu huyết: những tình huống lặp đi lặp lại đến phát ngán hoặc quá nhàm chán ↑
|
Quyển thượng: Thằng nhỏ gả thay Đệ nhất chương – Tân nương Hôm nay là thời điểm náo nhiệt nhất trong thành, trên cả con đường đều là người đến xem náo nhiệt, tiếng động lớn huyên huyên náo náo. Có người nói quang cảnh như vậy, cũng sắp vượt qua mở đại hội võ lâm rồi. Thật ra đây chính là Lạc Thịnh Vũ của Lạc gia danh kiếm phía nam thành muốn cưới vợ, cưới còn là Sở Diệu Y con gái một của minh chủ võ lâm, cảnh tượng đương nhiên là lớn hơn bình thường.
Bên ngoài là âm thanh thổi kèn đánh trống, thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện nghị luận, mọi người đều đang suy đoán tân nương tử xinh đẹp như hoa thế nào, lại bị tấm mành kiệu hoa chặn tầm mắt, không thấy rõ cái gì bên trong.
Bên trong kiệu hoa ngồi một người, một thân áo cưới màu đỏ thẫm, mang theo khăn voan màu đỏ, dung mạo nhìn không thấy, nhưng nhìn thân hình đã khiến người ta nhịn không được mà quý mến. Vóc người tân nương tử này không tính là thấp, thoạt nhìn có chút gầy gò, hai tay trắng nõn nắm vào nhau, dường như rất hồi hộp, đốt ngón tay trắng bệch.
Tân nương tử nâng tay muốn vén mành kiệu lên, nhìn lên lại không dám, duỗi tay ra lại hạ xuống. Không dễ dàng cố lấy dũng khí vén lên một chút, đã bị nha hoàn bên ngoài mạnh mẽ giũ xuống.
“Ngươi làm cái gì? Đừng vén lên, yên ổn ngồi bên trong.” Tiểu nha hoàn bên ngoài nhíu mày dài, tới sát cỗ kiệu khẽ nói, rất không vui, tuyệt không giống giọng điệu đối với chủ tử.
“Ta…” Tân nương mặc áo cưới đỏ thẫm rụt tay, lại nắm vào nhau, đè thấp thanh âm nói:“Lục Hoàn tỷ, ta… không muốn đi…”
“Hừ, thành thật ngồi, lên kiệu hoa rồi không đi không được! Chuyện không làm tốt, tiểu thư nhất định sẽ lột da chúng ta!” Tỳ nữ Lục Hoàn kia mắng một trận, cắt ngang câu nói.
Tân nương đành phải im lặng không lên tiếng ngồi yên, không nói tiếp nữa.
Thật ra tân nương tử ngồi trong kiệu hoa này đâu phải Sở Diệu Y nữ nhi của minh chủ võ lâm gì?! Càng không phải là một nữ tử! Là một nam tử hàng thật giá thật, chẳng qua do bộ dạng trông cực kỳ xinh đẹp thanh tú, mới bị tiểu thư chính quy đánh tráo để thay thế.
Tân nương tử bây giờ chẳng qua là thằng nhóc sai vặt Sở Diệu Y nhặt về vài ngày trước mà thôi, lúc ấy hỏi hắn tên là gì, hắn cũng nói không rõ, chỉ nhớ có một chữ “Trúc”, dường như ngã mất trí nhớ, tiểu thư liền gọi hắn là Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc nhìn qua chưa tới hai mươi, trông mặc dù không có tư thái nữ tử, nhưng cũng rất gầy, lúc này mặc vào áo cưới rộng thùng thình, căn bản không nhìn ra sơ hở.
Sở Diệu Y lúc ấy nghe nói phải gả cho Lạc Thịnh Vũ, ngàn lần vạn lần không muốn. Mặc dù Lạc Thịnh Vũ là đại hiệp cao thủ số một số hai trên võ lâm, được người người kính ngưỡng. Tướng mạo còn không nói, khiến rất nhiều tiểu thư khuê cát đều vô cùng quý mến. Chẳng qua là trước khi Sở Diệu Y vào cửa, nam nhân kia cũng đã có bốn tiểu thiếp, tuy nàng gả vào làm chính thê, nhưng nàng cũng không muốn ghen tuông với người khác, nàng đường đường nữ nhi của minh chủ võ lâm, làm sao chịu được ủy khuất như thế.
Lúc Tiểu Trúc bị tiểu thư gọi đi thử hỉ phục vẫn còn khó hiểu, vì sao y phục này muốn chính mình mặc. Sáng sớm hôm nay mới biết hóa ra là sai hắn đi làm tân nương tử. Tiểu Trúc hoảng sợ, đương nhiên là không muốn, việc này nếu như bị người khác biết thực sự không ổn, nhưng không ổn thế nào hắn cũng nói không ra.
Có điều Sở Diệu Y nhanh mồm nhanh miệng, Tiểu Trúc còn chưa kịp nói gì, đã có một đống lí do nghẹn hắn lại.
Cuối cùng Tiểu Trúc bất đắc dĩ, vẫn bị nhét vào trong kiệu, đi về phía Lạc gia.
Tiếng khua chiêng gõ trống bên ngoài chấn động vào trong đầu hắn, vang “thùng thùng”, tiếng tim đập còn vang dội hơn thế, cơ hồ chấn điếc tai. Tiểu Trúc còn đang phân vân, lại cảm giác cỗ kiệu rung một cái liền dừng lại, hạ xuống đất.
“Tiểu thư, mời xuống kiệu.” Lục Hoàn cười đi đến bên cạnh cỗ kiệu, vén mành lên vươn tay đỡ hắn ra.
Tiểu Trúc cúi đầu, cằm cơ hồ chạm đến ngực, dù có Lục Hoàn đỡ, đáng tiếc vẫn run lên, bàn tay trắng nõn khẽ run rẩy.
Lục Hoàn lén cấu hắn một cái, đau đớn khiến Tiểu Trúc thiếu chút nữa kêu lên.
“Run cái gì ? Đừng lộ tẩy.”
“… Ta biết.” Tiểu Trúc gật gật đầu, được nàng đỡ mới vừa đi hai bước liền phát hiện đối phương dừng lại. Trên đầu của hắn có khăn voan, đương nhiên là không nhìn thấy tình huống đằng trước, chỉ có thể nhìn thấy đường phía trước chân, thêm một vạt áo màu đỏ, không khỏi lại run lên một cái. Chắc hẳn người đằng trước chính là Lạc trang chủ kia rồi…
Lục Hoàn không nói gì, giao tay Tiểu Trúc cho Lạc Thịnh Vũ, hai bên không khỏi lại là một trận huyên náo.
Lạc Thịnh Vũ lúc này cũng là một bộ hồng bào hỉ phục, vóc người khá cao, nhìn qua tuổi hăm sáu hăm bảy, khuôn mặt nhẵn nhụi, rất tuấn lãng, phong thái càng bất phàm, mặc dù có chút cảm giác lạnh lùng, lại khiến người ta càng thêm kính phục.
Tiểu Trúc cảm giác được nhiệt độ của bàn tay người nọ, cả kinh muốn rút tay về, nhưng Lạc Thịnh Vũ không phát hiện dị trạng của hắn, vẫn nắm tay hắn.
Toàn thân Tiểu Trúc cứng đơ, tay vẫn hơi run rẩy, bị y đưa tới trung gian lễ đường.
Lạc Thịnh Vũ nhìn nhìn thê tử đứng bên cạnh mình, ước chừng thấp hơn nửa cái đầu, vóc người không tính thấp, nhưng có vẻ rất gầy, tay bị nắm run rẩy không dễ phát hiện. Y cười nhạo một tiếng không rõ ý tứ.
Hành lễ bái kiến, Tiểu Trúc cứng đơ cơ hồ không biết khom lưng, nghi thức rất nhanh liền kết thúc, nhưng dường như cũng đã khiến khí lực của hắn hầu như không còn. Bị người dẫn vào tân phòng ngồi trên ghế dài mới thở phào, giống như là sắp ngã xuống.
Cửa bị đóng lại, Tiểu Trúc không nhúc nhích ngồi trên ghế mềm rất lâu, mãi đến khi cảm thấy thực sự không có ai ở bên cạnh mới giật giật ngón tay. Lại qua nửa ngày đưa tay sờ sờ khăn voan trên đầu, suy nghĩ một lát liền lấy xuống.
Trong phòng ánh nến rất sáng, chiếu khuôn mặt trắng nõn của hắn cũng trở nên có chút màu sắc. Thiếu niên trông quả thực rất đẹp mắt, có bảy tám phần vẻ đẹp trung tính, lúc này mặc một thân hỉ phục của nữ tử, y phục lại rộng thùng thình, căn bản sẽ không ai hoài nghi hắn là nam nhân.
Mày dài đến tóc mai, đuôi mắt phượng cong cong, sống mũi thẳng, trên môi bôi đỏ thẫm. Lúc thiếu niên không nói lại có loại đẹp trong trẻo mà lạnh lùng.
|
Đệ nhị chương – Lạc Thịnh Vũ Tân phòng bố trí vô cùng đẹp mắt, Tiểu Trúc từ trước đến giờ chưa từng xem lễ nạp thái lại càng chưa từng vào tân phòng, có chút tò mò, không nhịn được xoay mắt bốn phía bắt đầu quan sát. Song chúc long phượng màu đỏ, cắt giấy màu đỏ, toàn bộ gian phòng đều được sắp xếp đỏ rực, mang theo không khí vui mừng.
Mũ trên đầu thật sự rất nặng, Tiểu Trúc ngồi đã lâu, cũng nghe không thấy động tĩnh bên ngoài, không kìm nổi đỡ cổ lắc lắc đầu. Trong lòng nghĩ, xuất giá này quả nhiên là một chuyện khổ sai, phải đeo trang sức trên đầu nặng chịch, còn phải ngồi trên ghế hơn nửa ngày, hơn nữa đến bây giờ hắn còn chưa được thấy bộ dáng của Lạc trang chủ kia, nữa là tiểu thư không muốn xuất giá.
Tiểu Trúc lấy thứ nặng nề trên đỉnh đầu xuống, đứng lên đặt lên bàn. Đưa tay sờ sờ màn rủ bên giường, tơ lụa màu đỏ, cảm giác trơn trơn. Tiểu thư phân phó hắn thay thế mấy ngày, nói là để hắn chống mười ngày nửa tháng, sẽ tới đón hắn ra, trong lúc đó giả bệnh là được.
Hắn mặc dù cảm thấy như vậy không tốt, nhưng bị tiểu thư nói nửa ngày, vừa đấm vừa xoa, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng không thể không đáp ứng. Vả lại, tiểu thư dầu gì cứu hắn một mạng, còn thu lưu hắn người chẳng nhớ cái gì này nhiều ngày như vậy. Nếu không như thế ắt mình đã sớm lưu lạc đầu đường rồi.
Đang xuất thần, Tiểu Trúc chợt nghe bên ngoài bỗng nhiên ầm ĩ, có người lớn giọng hô: “Ô kìa, đại ca nhanh như vậy đã uống rượu say, ha ha.”
“Đi đi đi, nháo động phòng đi!… Chao ôi, các ngươi vì sao không đi, sợ đại ca quở trách sao? Hôm nay chính là ngày vui, đại ca dù giận cũng sẽ không mắng chửi người.”
Tiểu Trúc cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, những người đó muốn vào đây?! Trong lúc nhất thời hắn có chút sợ hãi, thật muốn trèo ra từ cửa sổ chạy đi, lại cảm thấy có lỗi với tiểu thư. Trấn định hồi lâu, cả người đều run rẩy, vạn nhất để người ta phát hiện mình là giả, còn là một nam nhân thì làm sao bây giờ?!
Không khỏi đi trong phòng mấy vòng, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, trống ngực của hắn cũng càng lúc càng nhanh. Cuối cùng dứt khoát vén chăn lên đá giầy, ngay cả áo cưới cũng không cởi ra, chui thẳng vào trong giả bộ ngủ. Lúc nằm xuống còn bị thứ gì trong chăn cụng vào eo, lấy ra nhìn, thì ra là một chùm nhãn.
Cửa phòng “bịch” một tiếng đã bị mở ra, kéo theo tiếng cười “ha ha” của nam tử thanh niên, nói: “Mau mau, đỡ đại ca vào đi.”
“Nhị trang chủ, chúng ta vẫn là trở về đi, chủ tử tỉnh thì sẽ xong đời.” Trên mặt một nam tử dìu Lạc Thịnh Vũ có chút xấu hổ, muốn ngăn thanh niên đi đằng trước lại, nhưng cũng không dám thật sự ngăn hắn.
“Ôi chao?! Đại tẩu sao đã ngủ rồi? Không phải nói đêm thành thân tân nương tử không thể nằm giường mới sao? Sẽ quanh năm suốt tháng đều nằm trên giường, điềm xấu……”
Thanh niên mặt mày tuấn lãng, đường nét trên mặt rất nhu hòa, nhìn qua cũng hơn hai mươi tuổi, chính là đệ đệ của Lạc trang chủ, Lạc Thịnh Nghĩa.
Lạc Thịnh Nghĩa nói phân nửa vội vàng vỗ vỗ miệng mình, mắng “phi phi phi” mấy tiếng, nói: “ Ta nói hươu nói vượn nói hươu nói vượn, hì hì, chắc chắn là tân nương tử không kịp đợi, rất may mắn rất may mắn. Các ngươi mau chút đỡ đại ca lên giường đi.”
Bốn nam tử theo sau đều là gia tướng thị vệ của Lạc Thịnh Vũ, trên mặt tái mét lợi hại, thật muốn đánh bất tỉnh Lạc Thịnh Nghĩa mang đi, lại không ai có lá gan đó. Nhưng mọi người nghĩ nếu như lúc này chủ tử mình không có say, nghe nhị trang chủ nói hươu nói vượn, không biết sắc mặt biến thành thế nào…
Lạc Thịnh Nghĩa thấy mấy người ngẩn ra, một phen đỡ Lạc Thịnh Vũ qua. Hắn vốn cũng uống nhiều, đi đường xiêu vẹo ăn nói lung tung, lúc này đỡ Lạc Thịnh Vũ càng là đứng không vững, lảo đảo hai cái, thân thể lung lay, nghiêng người một cái ném luôn người lên giường, chính mình mới vịn thành giường đứng vững.
Tiểu Trúc nghe bọn họ nói chuyện sợ vẫn đang run cầm cập, cũng may chăn dày che, nhìn không ra. Đột nhiên trên lưng nặng nề, đè ngực hắn khó thở, trước mắt cũng đen xì. Chính là Lạc Thịnh Nghĩa ném Lạc Thịnh Vũ lên giường, nhưng khổ Tiểu Trúc thành cái đệm.
Lạc Thịnh Nghĩa vỗ vỗ tay, bày ra bộ dạng xong việc, nói: “A ha ha, được rồi, tắt đèn tắt đèn cho bọn họ đi, chúng ta không nên quấy rầy bọn họ. Chúng ta đi uống rượu nào.”
Lạc Kiến Đông vội vàng đỡ Lạc Thịnh Nghĩa nói: “Nhị trang chủ, chúng ta đi uống rượu, đi bên này, để ý…”
“Được được, đi uống rượu!” Lạc Thịnh Nghĩa lúc này mới thật cao hứng ra khỏi cửa.
Tiểu Trúc nghe thấy tiếng đóng cửa, kinh hãi thấy chính mình sợ tới mức trên trán đều là mồ hôi lạnh, tóc rũ xuống đều dán trên trán, ngứa ngáy khó chịu, lại không dám dùng tay gạt đi.
Nhưng khó chịu hơn cả chính là hô hấp không thông! Trên người hắn có nam nhân đè, đè hắn sắp tắt thở, lại còn phải làm bộ như đã ngủ, không thể động đậy.
Có điều Tiểu Trúc đã quên, người đang ngủ, bị đè ngũ tạng lục phủ đều sắp nhổ ra như thế còn chưa có tỉnh… Đó là buồn ngủ đến thế nào chứ?!
Tiểu Trúc không nghĩ tới điều này, vẫn còn đang cố gắng giả bộ ngủ. Bỗng nhiên liền cảm thấy trên người nhẹ hẫng, lập tức hô hấp thông thuận, hít mạnh vài hơi cảm giác dường như sắp bị không khí mới mẻ sặc chết.
Không đợi hắn kịp thở xong, đã nghe thấy bên giường có tiếng hừ lạnh của nam nhân, theo bản năng liền nín thở ngưng thần.
Người đứng bên giường ấy chính là Lạc Thịnh Vũ vừa rồi còn say như chết, nhìn người nằm trên giường mặt hướng vào trong không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Sở tiểu thư đã vào Lạc trang, thói đại tiểu thư vẫn là ít bày ra thì tốt hơn, nếu như không muốn ở đây, cảm thấy Lạc trang cũ nát hoặc là tiếp đón không được chu đáo, cứ việc trở về. Người của Lạc mỗ nhân không hầu.”
Thanh âm Lạc Thịnh Vũ là loại rất từ tính hơi chứa trầm thấp, mặc dù rất êm tai, lại mang theo cay nghiệt và không thân thiết, càng có vài phần xem thường bất mãn, nghe ra, rất là không hài lòng.
Người nọ dứt lời liền mở cửa đi ra ngoài, làm cho Tiểu Trúc mù mờ, chớp mắt không hiểu. Nhưng hắn vẫn còn vô tâm vô phế nghĩ, dễ dàng quá quan như vậy, cũng may cũng may, may mà đi rồi. Hoàn toàn không để ý lời nói châm chọc của Lạc Thịnh Vũ với hắn.
Sở Diệu Y là nữ nhi của minh chủ võ lâm, đương nhiên tiếng tăm rất lớn, hơn nữa tương truyền nàng trông sắc nước hương trời, võ công lại tốt, mặc dù chưa có ai nhìn thấy bộ dáng của nàng, nhưng cũng đã từng nghe nói Sở đại tiểu thư thích làm hiệp nữ, tính cách thì có chút xảo quyệt bốc đồng.
Lạc Thịnh Vũ vốn cũng không muốn nhận chuyện hôn sự này, nhưng vài ngày trước ma đầu họ Mạnh cùng Sở gia ác chiến một trận, mặc dù buộc ma đầu kia rơi khỏi vách đá, nhưng Sở gia cũng thương vong nặng nề. Sở Trung Kiệt kia cuối cùng nghĩ ra cách gả nữ nhi của mình đến Lạc gia để mượn thế lực, tìm chỗ dựa.
Lạc Thịnh Vũ cuối cùng vẫn nhận lời, cưới hỏi đàng hoàng, lấy vị trí chính thê để cưới Sở Diệu Y, Lạc gia trang cũng không thiếu người rảnh rỗi. Có điều nghe nói đại tiểu thư Sở gia không muốn gả cho y, đến mức không ít người trên giang hồ đều biết. Hôm nay tân hôn, còn tự mình lấy khăn voan xuống không đếm xỉa lễ nghi ngủ thẳng cẳng. Y đương nhiên cho rằng tiểu thư Sở gia là giở thói đại tiểu thư, muốn ra oai phủ đầu gì gì đó, đương nhiên không vui.
|
Đệ tam chương – Kính trà Tiểu Trúc mở to mắt nhìn chằm chằm ánh nến hồi lâu, bên ngoài rất yên tĩnh, qua hơn một canh giờ, cũng không có động tĩnh gì. Hắn lúc này mới thả lỏng thân thể, cực kỳ buồn ngủ, căng thẳng cả ngày, ngủ thiếp đi.
Giường Lạc gia rất mềm, chăn cũng thơm thơm, Tiểu Trúc tại Sở gia là một hạ nhân, ngủ chính là giường cứng, trước khi mất trí nhớ hắn không biết, nhưng bây giờ cảm thấy vẫn là giường của Lạc gia thoải mái nhất, ngủ cũng ngon hơn bình thường.
Kết quả là vô ý ngủ thẳng tới sáng, lần đầu tiên không cần dậy sớm múc nước hầu hạ tiểu thư, thoáng cái đã ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Sau ngày tân hôn đương nhiên phải đi kính trà mẹ chồng, có điều tân lang cũng không ở bên người, Tiểu Trúc đâu còn nhớ được việc này chứ? Hoàn toàn không tự giác lười trong ổ chăn, cọ tới cọ lui giống như con mèo nhỏ, làm áo cưới đỏ au dúm dó.
Mẹ Lạc Thịnh Vũ vốn đã có ấn tượng không tốt với Sở Diệu Y, con dâu múa thương chơi đao không hề gì, dù sao cũng là thế gia võ lâm, giống tiểu thư khuê các mới không tốt. Chỉ là thanh danh điêu ngoa của Sở Diệu Y bà cực kỳ không thích. Vả lại, dù cho Lạc Thịnh Vũ có thiếp Lam Y là thân thích họ xa của bà, mặc dù quan hệ trước khi vào cửa không thân thiết, nhưng dù sao vẫn hơn là quăng tám sào cũng không tới. Hơn nữa Lam Y ngoài mặt rất biết điều, nói chuyện lại xuôi tai, đương nhiên muốn chăm sóc.
Tiểu Trúc mơ hồ chớp mắt, vẻ mặt còn ngái ngủ, liền nghe cửa phòng bị đẩy ra “ầm” một tiếng, sợ đến hồn phách hắn cũng sắp ra khỏi vỏ. Mở to hai mắt mới nhìn thấy người đến là Lục Hoàn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lục Hoàn thì không thở phào được, tiến vào kéo thẳng Tiểu Trúc từ trên giường tới, mắng : “Ngươi ngươi ngươi lúc này còn chưa chịu dậy! Ngươi muốn hại chết ta à, vạn nhất có người tiến vào thì làm sao?! Hơn nữa lão phu nhân Lạc gia đã ngồi ở phòng khách nửa ngày, ngươi sao còn chưa đi kính trà, làm hỏng thanh danh tiểu thư thì làm sao?!”
“Hả?!” Tiểu Trúc ngẩn ra nửa ngày, đã bị Lục Hoàn níu chặt mặc vào một bộ quần áo màu lam, sau đó bị đặt trước bàn trang điểm lau son bột nước trên mặt hắn, lại chải đầu trang điểm.
Tiểu Trúc có chút quẫn bách, nhưng vẫn ngoan ngoãn để nàng loay hoay. Quần áo màu lam rất vừa người, giống như là vừa mới đặt làm. Có điều mặc vào quần áo nữ nhân này, tuy tiểu thư và Lục Hoàn đều nói đẹp mắt, nhưng có đẹp mắt đến mấy, vẫn khiến Tiểu Trúc cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nhưng không thoải mái cũng không có cách nào…
Lục Hoàn trang điểm cho Tiểu Trúc một phen, trang điểm cho tóc cực kỳ tinh tế. Sau khi làm xong nhìn nhìn, không khỏi bĩu môi, nếu không phải nàng biết người nọ là nam, sợ cũng bị dọa. Rõ ràng là một nam tử, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, cũng khiến người ta không có hảo cảm.
Tiểu Trúc được hạ nhân dẫn đi phòng khách, dọc theo đường đi mới phát hiện Lạc trang lại lớn như vậy, cũng không biết rẽ bao nhiêu lần, dù sao đầu óc đã choáng váng rồi.
Hạ nhân đưa hắn tới cửa phòng khách liền cung kính lui xuống, Tiểu Trúc sững sờ đứng ở cửa lớn nửa ngày, hắn thật sự không muốn đi vào, nhưng không đi vào cũng không xong…
Đứng ở cửa đã nghe thấy bên trong có tiếng cười duyên của nữ tử, có thanh âm phu nhân nói: “Quả thật như vậy? Hừ, đến Lạc gia không thể không hiểu quy củ được.”
Phu nhân nói chuyện kia ngồi ở chủ vị, nhìn qua rất trẻ tuổi, bộ dạng đoan chính xinh đẹp, nhưng vừa nhìn chính là một người không dễ đắc tội, chính là lão phu nhân Lạc trang, lại không nhìn ra tuổi tác chút nào.
Tiểu Trúc nhìn hồi lâu, người trong phòng đương nhiên cũng đều chú ý tới bên ngoài có một bóng người màu lam, đứng ở nơi đó.
Tiểu Trúc một thân quần áo màu lam, là Lục Hoàn đo người đặt làm, mặc dù chỉ để giả vờ, lại không thể để Sở gia mất mặt, quần áo càng không thể keo kiệt. Một thân quần áo màu lam kia cũng rất xa hoa, lại không rườm rà, đơn giản độc đáo. Xa xa nhìn lại, đúng là rất kinh diễm, vùng trên hai lông mày như thế mắt phượng như thế, thay đổi một chút cũng cảm thấy không ổn. Ngoại trừ nó ra, khi Tiểu Trúc im lặng, mắt phượng kia có vẻ mảnh dài, luôn luôn có cảm giác trong trẻo lạnh lùng, thêm mấy phần lãnh diễm.
Lam Y nhìn “nữ tử” bên ngoài không khỏi nhíu nhíu mày. Người khác đều nói nàng người cũng như tên, lúc mặc quần áo màu lam xinh đẹp nhất, nhưng lúc này lại càng khiến người ta dễ dàng so sánh, trong lòng không cam tâm lại không thể nói ra, hé miệng cười nói: “Tỷ tỷ tới rồi? Luôn nghe người ta nói đại tiểu thư Sở gia xinh đẹp giống người trời, hôm nay vừa thấy thật sự là làm người ta hâm mộ.”
Một nữ tử khác bên cạnh nàng trông rất là xinh đẹp, thoạt nhìn không kiên nhẫn như thế, nói: “Thiên kim Sở gia thật là phô trương, đây cũng đến giờ gì rồi mới tới, Tới liền đứng ở cổng, xem ra là muốn chúng ta đứng lên nghênh tiếp.”
Tiểu Trúc có chút xấu hổ, có không hiểu cũng nghe được mọi người có phần mất hứng, vừa muốn cúi đầu đi vào, liền thấy một nam tử mặc trang phục màu đen đi tới. Lúc tới bên cạnh hắn còn cung kính chắp tay hành lễ nói tiếng “phu nhân” mới đi vào.
Người nọ chính là Lạc Kiến Đông, sau khi đi vào cũng hành lễ với lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân, chủ tử ra ngoài làm việc, lệnh ta đến đây nói một tiếng với lão phu nhân nói một tiếng, buổi chiều mới tới.”
Lữ Văn Quân gật đầu một cái, phất tay nói tiếng “đã biết”, người nọ liền lui xuống.
Lần này bốn tiểu thiếp bên cạnh lập tức đều có nét mặt tươi cười, nghĩ thầm lúc này vốn là thời gian trang chủ đưa tân phu nhân đến kính trà. Bất kể trang chủ thật sự có chuyện ra ngoài hay không, đều chứng tỏ tân phu nhân này không được yêu thích.
“Trang chủ đây là đi nơi nào, xem ra là chuyện rất khẩn cấp.”
“Vậy sao? Ta nghe nói mấy ngày nay trang chủ đều rất bận rộn, ngay cả hôm qua cũng rất bận. Nghe hạ nhân nói, đêm qua đã khuya đèn thư phòng trang chủ vẫn sáng đấy.”
“Thật không? Ấy chẳng phải là tân phu nhân một mình trông phòng?”
Tiểu Trúc kiên trì đi vào kính trà Lữ Văn Quân. Hắn không quan tâm thái độ của Lạc Thịnh Vũ và những nữ tử này đối với hắn, thật ra tốt nhất mười ngày nửa tháng này đều không thấy được một bóng người mới tốt. Kính trà xong không ai nguyện ý đáp hắn, hắn còn vui vui mừng mừng lui ra ngoài.
Chọc một phòng nữ nhân nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngốc. Lữ Văn Quân lại càng không thích đứa con dâu này, dứt khoát cho nàng thấy vẻ mặt cau có, mình không thích nàng nàng lại càng cao hứng.
Tiểu Trúc mới không biết chính mình bị người hiểu lầm lại hiểu lầm, theo hạ nhân muốn về tiểu viện tử của mình, trong lòng âm thầm cao hứng, mẫu thân của Lạc Thịnh Vũ này thoạt nhìn cũng không tệ lắm, không có hỏi này hỏi nọ giống như trong tưởng tượng của mình, sảng khoái cho mình trở về.
Tiểu Trúc theo hạ nhân băng qua mấy cái hành lang, vừa muốn đi vào viện tử liền thấy vài người đi tới. Nam tử dẫn đầu một thân trường bào tơ lụa màu trắng, tuổi rất trẻ, mang theo vài phần tự nhiên và hào phóng, chính là nhị trang chủ Lạc Thịnh Nghĩa toàn nói hươu nói vượn ngày hôm qua.
Lạc Thịnh Nghĩa là muốn đi theo đại ca ra ngoài, còn chưa tới cửa lớn liền nhìn thấy Tiểu Trúc muốn đi về. Lập tức ánh mắt liền sáng, mỹ nhân tinh xảo xinh đẹp như vậy hắn lại chưa từng thấy trong trang, thực sự đáng tiếc.
“Thật là tiểu mỹ nhân sắc nước hương trời, thiếu gia sao lại chưa từng thấy ngươi trước đây?”
Tiểu Trúc thật ra không nhận biết bộ dáng của Lạc Thịnh Nghĩa, nhưng vừa nghe y mở miệng… cơ trên mặt cũng co quắp, sao có thể còn nghe không ra thanh âm y, lại không biết người kia là ai, chớp mắt không biết trả lời thế nào cho phải.
Lạc Kiến Bắc ở phía sau, dáng vẻ nhị trang chủ bộ mặt du côn lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành, khiến hắn thiếu chút nữa té nhào. Còn chưa có mở miệng nhắc nhở, đã nhìn thấy chủ tử nhà mình từ đối diện ngoặt qua. Tim bị nhị trang chủ nhéo chặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả bộ câm điếc là tốt nhất.
|