Đệ Nhất Thi Thê
|
|
★ Chương 133 – Em muốn làm thế nào? ★
Trải qua một đêm, Mộ Nhất Phàm hiểu rõ được tình cảm của mình.
Lúc ăn sáng, anh không giống như trước kia ngồi cách Chiến Bắc Thiên thật xa, mà ngược lại, giành lấy chỗ của Mao Vũ bên cạnh Chiến Bắc Thiên, hết sức vui vẻ mà cùng nam chính ăn sáng.
Mao Vũ cũng không thấy bực, dù sao thì cũng chỉ là chỗ ngồi ăn thôi mà, ngồi ở đâu mà chẳng như nhau.
Ăn sáng xong, Chiến Bắc Thiên bảo Mao Vũ đưa Ngô Tịnh Hằng tới, sau đó dẫn theo Mộ Nhất Phàm tới đại sảnh nơi binh lính họ thường bàn bạc.
Mộ Nhất Phàm nghi hoặc: “Dẫn em tới đây làm gì?”
Chiến Bắc Thiên trầm tư, không trả lời anh, không bao lâu sau, Mao Vũ và Ngô Tịnh Hằng cũng đi tới đại sảnh.
Hai người chào Chiến Bắc Thiên: “Thiếu tướng.”
Chiến Bắc Thiên ra hiệu cho họ ngồi xuống, vào thẳng vấn đề: “Hôm qua lúc tất cả mọi người ra khỏi tiểu khu chơi, Dung Tuyết có đi hay không?”
“Có ạ.” Ngô Tịnh Hằng nói: “Cô ấy đi gặp nữ dị năng giả thường đến thăm, sau đó nữ dị năng giả kia mời cô ta ăn một bữa lớn ở nhà, còn tặng một túi hoa quả mang về, ngoài ra còn rất nhiều đồ trang điểm và quần áo đẹp.”
Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, đột nhiên cảm thấy hôm qua Chiến Bắc Thiên cho mọi người nghỉ ngơi còn có dụng ý khác, để cho Dung Tuyết ra ngoài gặp nữ dị năng giả.
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Nữ dị năng giả này là thủ hạ của ai?”
“Chỉ là một đội nhỏ, năng lực không tốt lắm.”
Đôi mắt Chiến Bắc Thiên trở nên nghiêm lại: “Nếu năng lực không tốt, sao có nhiều vật tư để tặng người khác như vậy, lẽ nào mấy cậu không thấy khả nghi sao?”
Ngô Tịnh Hằng sợ Chiến Bắc Thiên cho rằng mình làm việc không tốt, vội nói: “Có chứ ạ, cho nên hôm qua sau khi Dung Tuyết về, em đã đi thăm dò bối cảnh nữ dị năng giả kia, sở dĩ cô ta có nhiều vật tư như vậy, là do thi thoảng có người tặng đồ cho.”
“Ai tặng vậy?”
“Là một nam dị năng giả ở khu biệt thự, hình như hai người là tình nhân của nhau.”
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên lạnh đi: “Khu biệt thự?”
Ngô Tịnh Hằng đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm ngồi bên cạnh Chiến Bắc Thiên: “Là khu biệt thự do Trang tiên sinh quản lý, nam dị năng giả kia là thủ hạ đắc lực của Trang Tử Duyệt.”
Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, liền đoán được chân tướng chuyện bút ghi âm, đồng thời cũng hiểu dụng ý Chiến Bắc Thiên khi dẫn mình tới đây.
Chiến Bắc Thiên lại hỏi: “Ngoài chuyện đó ra, còn tra ra được gì không?”
“Dạ không ạ.”
Chiến Bắc Thiên ra hiệu cho Ngô Tịnh Hằng đi ra trước, sau đó hỏi Mộ Nhất Phàm: “Em thấy thế nào?”
Mộ Nhất Phàm nhíu mày nói: “Cái bút ghi âm kia hẳn là Trang Tử Duyệt đưa cho thủ hạ, sau đó bảo thủ hạ nhờ tình nhân giúp đỡ chuyển cho Dung Tuyết, lại để Dung Tuyết tìm cơ hội phát nội dung trong bút ghi âm ra.”
Mà từ trước tới nay Dung Tuyết đều vô cùng ghen tị với Dung Nhan, cho nên mới lén bỏ bút ghi âm vào người Dung Nhan, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.
Hầy!!!
Nhìn vẻ mặt Chiến Bắc Thiên bình tĩnh như vậy, nhất định là đã sớm đoán ra chuyện này là do Dung Tuyết làm, dù sao thì cũng chỉ Dung Tuyết mới có cơ hội nhét bút ghi âm vào trong quần Dung Nhan.
Mà tới hôm nay Chiến Bắc Thiên mới xử lý chuyện hôm qua, hắn là muốn đám Ngô Tịnh Hằng đi báo tin tức xác thực về, có thể khẳng định thêm.
Mao Vũ biết bọn họ đang nói chuyện hôm qua, cau mày lại: “Nói cách khác, bút ghi âm không phải do Dung Nhan, mà là do Dung Tuyết lấy từ tay người khác để hãm hại Dung Nhan? Cô gái này đúng là tâm tư thâm độc thật, Dung Nhan là chị cô ta, cô ta hãm hại Dung Nhan thì có ích lợi gì.”
Chiến Bắc Thiên nhìn Mao Vũ, hỏi Mộ Nhất Phàm: “Tiếp theo đây, em định làm gì?”
Mộ Nhất Phàm không trả lời.
Thật ra ngày hôm qua anh cũng đã nghĩ tới vấn đề này, sau này nên dùng thái độ gì để đối mặt với Trang Tử Duyệt, dù sao thì bất kể là ở trong tiểu thuyết hay ngoài hiện thực, Trang Tử Duyệt cũng là bạn của anh.
Thế nhưng, giờ người bạn tốt ở đây lại coi anh là kẻ thù, hết ghi âm cuộc nói chuyện của bọn họ lại đẩy anh vào chỗ chết, hơn nữa, sau đó cũng không phái người hay là tự mình tới một chuyến để giải thích chuyện ghi âm, hiển nhiên có ý không định tiếp tục che giấu nữa.
Về phần Dung Tuyết, trước đó ở kho lương cô ta đã đẩy ngã anh.
Lúc đó anh cũng không tính toán gì, chỉ đơn giản là vì nhìn Dung Tuyết anh lại nhớ tới người chị của mình, hơn nữa, anh cũng không bị tổn hại gì, cho nên chỉ nghĩ sau này ít tiếp xúc với cô ta là được, thật không ngờ cô ta lại làm ra loại chuyện này.
Mao Vũ nói: “Lão đại, thật đúng là không nên để cái cô Dung Tuyết này ở trong đội tiếp được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng cô ta lại liên thủ với người ngoài, chia rẽ gây mất đoàn kết nội bộ, sẽ rất bất lợi cho đội của chúng ta.”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng ừ một tiếng.
Vốn hắn giữ cô ta ở trong đội để tiện dằn vặt đày đọa cô ta, đợi đến khi tới thành B, sẽ để cho cô ta hiểu cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Nhưng bây giờ, người này thật sự không thể ở trong đội thêm được nữa.
Mao Vũ lại nói: “Thế nhưng, chúng ta chỉ mới dựa vào suy đoán chuyện bút ghi âm là do cô ta, chứ không có bằng chứng xác thực gì, cứ như vậy trục xuất khỏi đội, rất khó thuyết phục mọi người, mọi người dễ suy nghĩ lệch hướng.”
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, đang nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để giáo huấn Dung Tuyết, đột nhiên Mộ Nhất Phàm lại lên tiếng: “Tôi có biện pháp để Dung Tuyết thừa nhận bút ghi âm là của cô ta.”
Chiến Bắc Thiên và Mao Vũ nhìn về phía Mộ Nhất Phàm.
——
Nửa giờ sau, Mao Vũ xuất hiện ở trước cửa phòng Dung Nhan, Dung Tuyết và bà Dung: “Tiểu thư Dung Nhan.”
Bà Dung nghe thấy tiếng quay đầu lại, thấy Mao Vũ tới, cười tươi đi ra đón: “Thượng úy Mao, không biết cậu tìm Nhan Nhan có chuyện gì?”
Dung Nhan và Dung Tuyết đang ngồi trên giường đều đứng lên.
Sắc mặt Mao Vũ lành lạnh, không có chút ý cười nào, hờ hững nói: “Chuyện xảy ra ngày hôm qua, chắc chắn mọi người đều đã biết rõ, cho nên Chiến thiếu tướng cho rằng không nên tiếp tục để người tung tin đồn nhảm ở lại trong đội, tránh phá hỏng bầu không khí trong đội.”
Sắc mặt bà Dung cứng đờ: “Thượng úy Mao, cậu nói vậy… là có ý gì?”
Dung Nhan ngạc nhiên nhìn Mao Vũ.
“Hôm qua bút ghi âm của Dung Nhan nói Mộ Nhất Phàm là tang thi là bằng chứng giả, dẫn tới toàn bộ mọi người trong khu đông đều lầm tưởng Mộ Nhất Phàm là tang thi, suýt chút nữa khiến những người khác cho rằng chúng tôi bao che tang thi sát hại dị năng giả trong đội, cho nên, thiếu tướng quyết định trục xuất tiểu thư Dung Nhan.”
“Sao cơ?” Bà Dung sững người, kích động nói: “Nhưng mà, cái bút ghi âm kia không phải của Nhan Nhan nhà chúng tôi, có người cố ý vu oan hãm hại Nhan Nhan.”
Dung Nhan lo lắng nói: “Thượng úy Mao, cái bút ghi âm kia không phải của tôi thật, hơn nữa, tôi cũng không biết cái bút ghi âm kia từ đâu ra, ở trong túi tôi từ khi nào, tôi vô tội mà.”
Mao Vũ thản nhiên rời đường nhìn từ trên mặt bà Dung sang nhìn Dung Nhan: “Xin Nhan tiểu thư hãy thu thập hành lý rời khỏi đây trong nửa giờ tới.”
Nói đoạn, Mao Vũ xoay người rời đi.
“Thượng úy Mao, thượng úy Mao.” Bà Dung vội đuổi ra ngoài theo.
Mặt Dung Nhan trắng bệnh, ngã sụp xuống giường.
Cô cứ ngỡ chuyện bút ghi âm cứ như vậy mà qua đi, thật không ngờ hôm sau mới xử phạt chuyện này.
Đáy mắt Dung Tuyết lóe lên tia cười đắc ý, sau đó giả mù sa mưa mà an ủi: “Chị, em tin chị, chiếc bút ghi âm kia chắc chắn không phải của chị.”
Dung Nhan cười khổ: “Em tin thì có ích gì.”
Bà Dung không đuổi kịp Mao Vũ, quay về an ủi con gái: “Nhan Nhan, con đừng lo, mẹ sẽ đi tìm Chiến thiếu tướng, bảo Chiến thiếu tướng điều tra rõ lại toàn bộ sự tình.”
Nói đoạn, bà lại chạy ra ngoài, thế nhưng mười phút sau, thần hồn phách lạc quay trở về phòng: “Chiến thiếu tướng không có ở trong tòa nhà, sao lại như vậy, sao cậu ấy lại không tin con cơ chứ?”
Sắc mặt Dung Nhan trở nên khó coi, nói: “Mẹ, không cần tìm Chiến thiếu tướng nữa, con đi thu thập đồ đạc.”
Bà Dung vừa tức lại vừa lo lắng: “Con thân con gái, đi đâu được cơ chứ? Huống hồ giờ đâu đâu cũng toàn tang thi, rời khỏi đội rồi, nói không chừng một khắc sau đã bị tang thi ăn hết. Với cả, Chiến thiếu tướng bị làm sao vậy? Sao chưa điều tra rõ đã đuổi người đi?”
“Chuyện này còn điều tra thế nào nữa, chiếc bút ghi âm kia rơi ra từ trong túi con mà.” Dung Nhan cười gượng, ngồi xổm người xuống, lấy vali dưới gầm giường ra, cất quần áo của mình vào trong vali.
Bà Dung vội tiến lên cản cô: “Nhan Nhan, con không được đi, có đi cũng phải chờ Chiến thiếu tướng về nói rõ sự tình rồi hẵng đi.”
“Mẹ, lính đang canh ngoài cửa, nếu nửa giờ nữa con không đi, rất có thể sẽ đánh đuổi con ra, đến lúc đó càng khó coi hơn.”
“Nhưng, nhưng mà…” Bà Dung cắn răng, đoạn nói: “Mẹ đi cùng với con.”
Bà lập tức lôi cái vali dưới giường ra, cất quần áo của mình vào bên trong.
Dung Nhan lo lắng nói: “Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”
“Con là con gái mẹ, con ở đâu, mẹ ở đấy.” Bà Dung thu thập mấy bộ quần áo, sau đó nói với Dung Tuyết: “Tuyết Tuyết, con cũng thu thập quần áo đi, chúng ta cùng đi.”
“Con không muốn.” Dung Tuyết không nghĩ ngợi gì mà bật thốt lên một câu.
Bà Dung hơi biến sắc, dừng động tác lại, ngẩng đầu, có chút thất vọng mà đau khổ nhìn Dung Tuyết.
Dung Tuyết tự biết mình lỡ lời, vội sửa lại: “Mẹ, mẹ suy nghĩ kỹ xem, nếu chị đi, chị còn có thể tới các đội dị năng khác tìm vật tư, nhưng mà mẹ không phải dị năng giả, nếu đi cùng chị ấy, chưa chắc người ta đã thu vào đội, hơn nữa, cũng sẽ làm liên lụy tới chị, nhỡ gặp phải tang thi, chị đối phó một mình còn chưa xong, lại phải lo cho cả mẹ, nhưng mà ở lại thì khác, ít nhất mẹ không phải ra ngoài bôn ba, chị cũng an tâm ở bên ngoài tìm vật tư, không phải lo cho an nguy của mẹ.”
Dung Nhan gật đầu: “Mẹ, Dung Tuyết nói đúng đó.”
“Nhưng mà…” Bà Dung thực sự lo con gái sẽ đi, nhưng con gái út nói không phải không đúng, điều này khiến bà hết sức khó xử.
“Mẹ, đừng như vậy nữa, mẹ cứ an tâm ở lại đây đi, như vậy con mới có thể an tâm ra ngoài.” Dung Nhan nghĩ tới mình còn dị năng, không phải lo không nuôi được thân mình, cho nên trong lòng cũng không khó chịu như trước nữa, chỉ là bị người ta hiểu lầm, trong lòng vẫn không dễ chịu gì.
Mong là có thể tìm ra người hãm hại cô, trả lại sự trong sạch cho cô.
Bà Dung nghĩ tới cảnh hai mẹ con phải chia xa, đau lòng lau lau nước nơi khóe mắt, nghẹn ngào nói: “Nhưng mà đội ta sắp đi về phía bắc tới thành B, con phải làm sao bây giờ? Sau này chúng ta gặp nhau thế nào đây?”
Dung Nhan trấn an mẹ mình: “Con cũng sẽ tìm đội ngũ cùng tới thành B.”
Bà Dung không nói gì nữa, chủ động thu thập đồ đạc giúp con gái, tới giờ, giúp con gái mang hành lý xuống tầng.
Dọc đường xuống, rất nhiều người không hiểu sao họ phải mang hành lý rời đi.
Lúc họ đi xuống tầng một, đột nhiên có người kêu: “Dung Tuyết, cô mang cái này lên trên tầng cao nhất lau nhé, biết không?”
Một người cầm một cái thùng và cây lau nhà đi tới.
Dung Tuyết hơi bực tức: “Tôi có phải người ở bộ phận hậu cần đâu, sao phải làm chuyện này.”
“Giờ đang cần người, nếu cô làm thêm sẽ được thưởng, nếu không, tôi sẽ báo cáo chuyện này cho thượng úy Lục.”
“Cô….”
Bà Dung lo con gái út cũng bị đuổi ra khỏi đội, vội vàng nói: “Tuyết Tuyết, con đi đi, để mẹ tiễn chị con đi là được rồi.”
Dung Tuyết tức giận giậm chân, không thể làm gì hơn là cầm thùng và cây lau nhà lên tầng cao nhất.
Sau đó cô phát hiện cửa sổ ở hành lang có thể nhìn ra bên ngoài, liền đặt cây lau nhà và thùng nước xuống, đi tới cửa sổ nhìn.
Từ góc độ của cô, có thể vừa khéo nhìn ra cổng lớn ngoài tiểu khu, cũng đúng lúc thấy bà Dung đang tiễn Dung Nhan ra ngoài.
Dung Tuyết vừa nghĩ tới chuyện Dung Nhan bị đuổi ra khỏi đội, liền không nhịn được mà cười rộ lên, cuối cùng cũng bớt đi một người tranh Chiến Bắc Thiên với mình.
“Thấy Dung Nhan bị đuổi ra khỏi đội, vui lắm sao?”
Đột nhiên, giọng một người đàn ông từ sau lưng cô vang lên.
|
★ Chương 134 – Chúng ta bị lừa rồi ★
Dung Tuyết cả kinh, vội vã thu nụ cười lại, xoay người.
Ở trước cầu thang, có một người đàn ông thoạt trông hết sức gầy yếu đang đứng, người nọ chỉ cao tầm mét 75, tướng mạo hết sức phổ thông, đặt vào trong đám đông, khó có thể tìm ra người này, hơn nữa, quần áo trên người nhăn nheo hết cả lại, tựa như dân chạy nạn.
“Anh là ai?” Dung Tuyết cảnh giác nhìn anh ta, người đàn ông trước mặt rất lạ, hình như chưa từng thấy anh ta trong đội.
“Tôi á?” Người đàn ông cười nói: “Tôi là Vương Cửu, hai ngày trước vừa mới được cứu về.”
Dung Tuyết cầm cây lau nhà nói: “Anh có chuyện gì không? Nếu không thì đừng đứng đây cản trở tôi lau nhà.”
“Tôi đứng đây cũng đâu cản trở cô lau nhà đâu.” Vương Cửu cười nói.
Dung Tuyết không để ý tới anh ta nữa, nhúng cây lau nhà vào nước, sau đó tùy tiện di đi di lại.
Vương Cửu im lặng trong chốc lát, lại nói thêm: “Sáng hôm qua, tôi đã chú ý tới cô từ lúc ở trong phòng ăn”
Động tác của Dung Tuyết dừng lại, không lên tiếng.
“Cô biết sao tôi lại chú ý tới cô không?” Vương Cửu cười cười, sau đó tự hỏi rồi lại tự trả lời: “Bởi vì lúc cô bật bút ghi âm lên, tiếng cười đắc ý trong nội tâm cô thật khiến người ta phải chú ý, cho nên khi ấy tôi đã chú ý tới cô.”
Lời này đã thu hút được sự chú ý từ Dung Tuyết: “Tiếng cười đắc ý trong nội tâm?”
Vương Cửu nhướn nhướn mày, ngạc nhiên nói: “Lúc tôi giới thiệu, chưa nói với cô sao? Dị năng của tôi là thuật đọc tâm.”
Dung Tuyết cả kinh trong lòng, nhưng không để lộ ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đúng là một dị năng đặc biệt, tiếc là anh nghe lầm rồi, tôi không đắc ý chút nào cả.”
Cô ta cúi đầu, tiếp tục kéo cây lau nhà.
Vương Cửu cười cười: “Vậy sao? Hóa ra là tôi nghe lầm. Thế trong lòng cô đang sợ hãi điều gì vậy? Chẳng lẽ cái này cũng là tôi nghe lầm sao?”
“Tôi thì sợ cái gì?” Dung Tuyết dừng lau nhà lại, phẫn nộ nhìn anh ta đăm đăm: “Hơn nữa, anh đừng quấy rầy tôi lau nhà có được không?”
Vương Cửu đứng dựa vào tường: “Tôi đứng đây vừa không gây cản trở cô, vừa có thể nói chuyện với cô, chẳng qua là thấy hứng thú với chuyện cô lấy được đồ từ chỗ Trần Diễm mà thôi.”
Đôi mắt Dung Tuyết nghiêm lại, nhìn chòng chọc anh ta.
“Hôm qua sau khi cô quay về từ chỗ Trần Diễm, vui vẻ lắm phải không, đâu chỉ được ăn một bữa no nê, còn lấy được một túi hoa quả tươi cùng vài bộ quần áo hàng hiệu còn gì.”
Dung Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
“Không biết à? Vậy tôi nói rõ hơn một chút, sau khi cô nhận được bút ghi âm từ Trần Diễm, đã nhét nó vào trong quần của chị gái cô, cứ như vậy, cô không chỉ hoàn thành nhiệm vụ lấy được vật tư, mà còn có thể hại chị mình, hại chị cô bị trục xuất ra khỏi đội, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, à phải là một mũi tên trúng ba con nhạn mới đúng chứ. Phải rồi, mấy bộ quần áo hàng hiệu nhập ngoại cô mang về, hiệu gì vậy?”
Vương Cửu làm bộ tập trung suy nghĩ.
Dung Tuyết nắm chặt cây lau nhà.
Đồ cô mang về đúng là hàng nhập ngoại, là một nhãn hiệu tên Angel, thế nhưng lúc đó cô cất vào trong túi đen, sao người này có thể biết được?
Chẳng lẽ có thuật đọc tâm thật sao?
“Phải rồi, là Angel.”
Dung Tuyết biến sắc, đáy mắt hiện lên sự hốt hoảng, thế nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Anh nói nhảm ít thôi, đừng phá hỏng tình cảm chị em chúng tôi, anh nói bút ghi âm là do tôi lấy ra, vậy có chứng cứ gì không?”
Vương Cửu mỉm cười nhìn cô, không nói gì.
Đúng lúc này có người đi lên tầng, trông thấy Dung Tuyết liền cất tiếng gọi: “Dung Tuyết, có một tiểu thư họ Trần tới tìm cô.”
Người kia nói xong liền đi xuống dưới tầng.
Dung Tuyết vừa nghe tới họ Trần, liền bỏ cây lau nhà xuống.
Lúc đi ngang qua bên người Vương Cửu, Vương Cửu kéo áo cô ta lại, tiến lên trước, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: “Chỉ cần tôi nói với Chiến thiếu tướng tôi có thuật đọc tâm, có thể đọc suy nghĩ trong lòng bất cứ ai, cô nói xem anh ấy có tin không?? Cô nói xem đây có thể xem như bằng chứng được không?”
Dung Tuyết nổi đóa nói: “Thế anh đi mà nói.”
Vương Cửu không nói gì nữa, buông áo cô ra, để cô đi.
Dung Tuyết cuống quít chạy xuống dưới tầng.
Thật ra trong lòng cô vẫn rất lo lắng, lo Vương Cửu sẽ nói chuyện này ra ngoài, thế nhưng lại nghĩ Vương Cửu không có bằng chứng gì, chỉ bằng thuật đọc tâm thì có ích gì chứ.
Đến lúc đó, chỉ cần cô sống chết không chịu thừa nhận, nói Vương Cửu hãm hại mình là được rồi.
Dung Tuyết nghĩ như vậy, an tâm hơn rất nhiều.
Cô đi ra khỏi tòa nhà, liền thấy Trần Diễm đứng cách hơn ba mươi mét phía trước vườn hoa.
Dung Tuyết nhìn bốn phía xung quanh, thấy xung quanh Trần Diễm không có ai, vội vã chạy tới, trước khi Trần Diễm mở miệng, liền cả giận nói: “Cô tới đây làm gì? Cô có biết đã có người nghi ngờ tôi bỏ bút ghi âm vào túi quần Dung Nhan rồi không?”
Trần Diễm nhíu mày: “Không phải hôm qua cô nói không có chút sơ hở nào sao? Sao lại bị phát hiện?”
“Có người có thuật đọc tâm, biết tôi đang nghĩ gì, cho nên mới biết tôi bỏ bút ghi âm vào trong quần Dung Nhan.”
“Thế cô có thừa nhận không?”
“Cô nghĩ tôi ngu như vậy à?” Dung Tuyết cười lạnh một tiếng: “Hắn ta biết tôi bỏ vào, rồi sao? Không có chứng cứ thì tố giác tôi thế nào?”
Trần Diễm cười nói: “Cô không ngốc nghếch đi thừa nhận là tốt rồi.”
Ngay sau đó Dung Tuyết liền giận tái mặt: “Còn cả cô nữa, có chuyện gì vậy? Không phải trước đó chúng ta đã nói, xong việc rồi thì không tới tìm tôi nữa sao? Sao cô lại tới?”
Trần Diễm ngẩn ra: “Không phải cô sai người tới tìm tôi, bảo tôi qua đây một chuyến, có chuyện quan trọng muốn nói với tôi sao?”
Dung Tuyết cũng sửng sốt theo: “Tôi sai người tới tìm cô? Đâu có đâu?”
Trần Diễm chau mày lại, suy nghĩ một chút, đột nhiên mặt biến sắc: “Không ổn rồi, chúng ta bị lừa rồi.”
Cô ta vội xoay người chạy về phía cửa, thế nhưng vừa đi được hai bước đã bị năm người lính ngăn lại.
“Trần tiểu thư, Dung tiểu thư, Chiến thiếu tướng cho mời hai người.”
Dung Tuyết vừa nghe Chiến Bắc Thiên muốn gặp hai người, mặt trắng bệch, suy nghĩ đầu tiên là hai cô đã bị tố giác.
Hai người bị năm anh lính dẫn vào phòng họp ở đại sảnh, trông thấy Chiến Bắc Thiên, Mộ Nhất Phàm và Trịnh Quốc Tông bế bé con ngồi ở ghế, Lục Lâm, Mao Vũ, Tôn Tử Hào, Hướng Quốc, Vương Cửu thì đứng sau lưng.
Ngoài ra, tất cả mọi người trong đội, cùng hai mươi lăm người sống cùng đều có mặt tại đây, giống như “Tam đường hội thẩm” vậy.
(Tam đường hội thẩm: Ba cơ quan tối cao đồng thời thẩm tra xử lý một vụ án. Theo ngày nay thì là công an, viện kiểm sát, tòa án)
Trần Diễm cất tiếng hỏi trước: “Không biết Chiến thiếu tướng tìm tôi có chuyện gì?”
Chiến Bắc Thiên không nói lời nào nhìn hai cô, ánh mắt nghiêm nghị khiến hai cô không khỏi run lên.
Không bao lâu sau, có người chạy vào phòng khách, lo lắng mà khóc lóc nói: “Chiến thiếu tướng, Chiến thiếu tướng, Nhan Nhan nhà chúng tôi là bị hãm hại thật, xin cậu hãy điều tra rõ sự việc trước khi trục xuất con bé đi có được không?”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Tôi biết cô ấy vô tội.”
“Sao?” Bà Dung sửng sốt, lúc này mới chú ý bầu không khí trong đại sảnh vô cùng nghiêm túc.
Đúng lúc này, Dung Nhan đi vào.
Dung Tuyết vừa trông thấy Dung Nhan liền biến sắc.
Cái con tiện nhân này vẫn còn chưa rời khỏi tiểu khu.
Mao Vũ nhìn về phía Dung Nhan, nói: “Nếu đã đến đủ rồi, chúng ta hãy nói một chút về chuyện bút ghi âm ngày hôm qua.”
Bà Dung vội hỏi: “Có phải đã tìm ra được người hãm hại Nhan Nhan rồi không?”
“Vâng.” Mao Vũ nhìn về phía Dung Tuyết: “Tiểu thư Dung Tuyết, cô có gì muốn nói không?”
Gương mặt Dung Tuyết cứng đờ, cười gượng nói: “Tôi thì có cái gì muốn nói chứ, tôi không biết ai đã hãm hại chị mình.”
Mao Vũ thấy đến lúc này rồi mà cô ta vẫn không chịu thừa nhận, lại nói: “Nếu tiểu thư Dung Tuyết không muốn nói, vậy để tôi đây nói thẳng.”
Dung Tuyết vô cùng căng thẳng, nhìn chòng chọc Mao Vũ.
Những người khác cũng nhìn về phía Mao Vũ.
“Theo như điều tra của chúng tôi, chiếc bút ghi âm rơi từ người Dung Nhan xuống, là do Dung Tuyết bỏ vào túi quần Dung Nhan.”
“Sao cơ?” Bà Dung không thể tin nhìn Mao Vũ.
Trước đó bà nghe con gái lớn bị người ta hãm hại, liền thở phào một hơi, nhưng ngay sau đó lại nghe nói con gái út hãm hại chị gái nó, sao bà có thể chấp nhận được?
Dung Nhan cũng không thể tin chuyện này là do Dung Tuyết làm.
Những người khác đều kinh hãi nhìn Dung Tuyết.
“Anh nói bậy bạ, sao tôi lại bỏ bút ghi âm vào người chị mình cơ chứ.”
Dung Tuyết kích động nói, sau đó nhìn về phía Vương Cửu: “Có phải anh không, có phải anh đã nói lung tung cái gì không?”
Sau đó, cô ta nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Chiến thiếu tướng, dù Vương Cửu có thuật đọc tâm, nhưng cũng phải có chứng cứ mới được, chỉ với lời nói miệng của anh ta mà đã kết luận rằng tôi bỏ bút ghi âm vào trong túi chị mình, có phải điều tra như vậy đã quá cẩu thả rồi hay không?”
Vương Cửu nhếch môi, cười nói: “Tiểu thư Dung Tuyết, thật xin lỗi, tại hạ không có thuật đọc tâm.”
“Sao.. sao cơ?” Dung Tuyết sững người.
Vương Cửu nói tiếp: “Những lời ban nãy nói trên cầu thang đều là Chiến thiếu tướng nhờ tôi tới thử cô.”
Dung Tuyết vừa nghe vậy, cảm thấy vô cùng may mắn vì ban nãy ở cầu thang cô đã không thừa nhận việc này, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh nói: “Nếu đã như vậy, thượng úy Mao dựa vào cái gì mà nói tôi hãm hại chị mình?”
Mao Vũ nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh.
Người phụ nữ kia chính là người đã sai Dung Tuyết lên tầng lau.
Người phụ nữ kia hiểu ý, liền đi tới trước mặt Dung Tuyết, từ từ lấy thứ đồ trong túi Dung Tuyết ra đưa tới trước mặt Mao Vũ.
|
★ Chương 135 – Xin lỗi ★
Mọi người nhìn sang, trong tay người phụ nữ là một chiếc bút ghi âm và một chiếc máy nghe lén loại nhỏ.
Mặt Trần Diễm biến sắc.
Sắc mặt Dung Tuyết trở nên khó coi, nhất là khi nghĩ tới những lời ban nãy cô nói với Trần Diễm ở ngoài tòa nhà, sắc mặt gần như tái nhợt.
Cô lấy lại tinh thần, gương mặt trở nên nanh ác, phẫn nộ mà trợn mắt nhìn về phía người phụ nữ kia: “Cô lén bỏ thứ này vào người tôi!”
Người phụ nữ không nói lời nào, cứ như vậy mặt không đổi sắc nhìn cô.
“Là tôi bỏ.” Vương Cửu nói.
Dung Tuyết phẫn nộ dời tầm mắt sang người Vương Cửu.
Vương Cửu nói: “Lúc tôi kéo cô khi nói câu cuối, thừa lúc cô không để ý đã bỏ vào.”
“Anh…”
Mao Vũ lấy bút ghi âm từ trên tay người phụ nữ kia, hỏi: “Tiểu thư Dung Tuyết, cô có cảm thấy chiếc bút ghi âm này quen mắt không?”
Ánh mắt của Trần Diễm và Dung Tuyết dừng lại trên chiếc bút ghi âm trong tay Mao Vũ.
Sao hai người không thấy quen mắt được chứ, đây chính là chiếc bút ghi âm đã nhét vào trong túi quần Dung Nhan.
Mao Vũ ấn bút xuống.
Ngay sau đó, bên trong vang lên giọng của Vương Cửu: “Thấy Dung Nhan bị đuổi ra khỏi đội, vui lắm sao?”
Nghe thấy tiếng, đáy mắt Dung Tuyết trở nên hoảng loạn
Đây là đoạn đối thoại lúc cô nói với Vương Cửu ở cầu thang.
Giọng nói trong bút ghi âm không mấy lớn, nhưng có thể nghe ra được là giọng của ai, tiếng trong ghi âm không kéo dài bao lâu thì chợt nghe thấy có người gọi: “Dung Tuyết, có một tiểu thư họ Trần tới tìm cô.”
Sau đó, trong bút ghi âm vang lên một câu nói của Vương Cửu, Dung Tuyết cả giận nói: “Thế anh đi mà nói.”
Sau đó là một loạt những tiếng bước chân, tiếp đó là cuộc đối thoại giữa Dung Tuyết và Trần Diễm bên ngoài tòa nhà.
Ghi âm tới đây, Mao Vũ liền tắt đi.
Mọi người nghe thấy trong bút ghi âm Dung Tuyết thừa nhận hại chị mình, sắc mặt đều trở nên khó tin.
Trái tim Dung Nhan trở nên lạnh giá.
Bà Dung không thể tin nhìn Dung Tuyết.
Bà không thể ngờ, chính con gái út là người hại con gái lớn của bà.
“Dung Tuyết, sao con lại làm như vậy? Con có biết Nhan Nhan chính là chị ruột con không?! Sao con lại hại chị mình như vậy?” Bà Dung thương tâm nhìn Dung Tuyết.
Dung Tuyết mím chặt môi, không dám nhìn gương mặt bi thương của mẹ mình.
Bà Dung thấy cô không giải thích, dường như ngầm thừa nhận chuyện ghi âm, tim càng lạnh giá, bước một bước lên nắm lấy tay Dung Tuyết, khóc ròng nói: “Dung Tuyết, con nói đi, rốt cuộc Nhan Nhan có lỗi gì với con? Sao con lại hại chị mình? Hại chị con bị đuổi ra khỏi đội.”
Dung Tuyết bị bà Dung nắm tay đến đau, tức giận vùng tay ra.
Thiếu chút nữa bà Dung bị ngã xuống đất, Dung Nhan nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy bà Dung: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Bà Dung lau lau nước mắt, khoát khoát tay, giọng khàn khàn: “Mẹ không sao, mẹ không sao.”
Dung Tuyết thấy hình ảnh mẹ con thâm tình vô cùng gai mắt, mỉa mai một câu: “Mẹ hỏi tại sao con lại muốn nhằm vào Dung Nhan, vậy con sẽ nói cho mẹ biết, chính là vì mẹ giành hết tình yêu thương cho chị ta, với mẹ con là cái gì cơ chứ?! Lúc con bảy tuổi, lên tiểu học mới biết mình còn một người mẹ ruột. Mấy năm mẹ bỏ đi này, có từng tới gặp con lần nào chưa?”
Vẻ mặt bà Dung trở nên chật vật: “Con nghĩ mẹ không tới gặp con sao? Lần nào mẹ tới cũng bị người làm nhà họ Dung ngăn cản bên ngoài, không đi vào được, lúc con lên tiểu học mẹ mới có cơ hội tới trường gặp con.”
Dung Tuyết cười nhạo: “Nhiều năm như vậy rồi, mẹ muốn nói gì mà chẳng được.”
Dung Nhan hết sức thất vọng nhìn Dung Tuyết: “Thật không ngờ em lại nghĩ như vậy, nếu chỉ vì như vậy, trước đây chị nên nghe theo lời bố nói, chọn ở lại nhà họ Dung cùng bố.”
Dung Tuyết biến sắc: “Chị nói vậy là có ý gì?”
Dung Nhan mặt không đổi sắc nhìn cô ta: “Năm đó, lúc bố ly hôn với mẹ, vốn muốn nhận nuôi hai chúng ta, nhưng vì mẹ không muốn phải xa hai chúng ta, nên chấp nhận tay trắng ra đi, để bố trao quyền nuôi dưỡng một trong hai người con cho mẹ. Vốn là bố chọn chị ở lại nhà họ Dung, bảo mẹ đưa em đi, nhưng vì mẹ tay trắng ra đi, không muốn em vừa mới một tuổi đã phải sống vất vả, nên mới khuyên chị bảo chị đi theo mẹ, cho em ở nhà hạ Dung hưởng cuộc sống sung sướng. Hơn nữa…”
“Nhan Nhan, con đừng nói nữa.” Bà Dung thương tâm mà che miệng khóc nấc.
Dung Nhan nhìn về phía bà Dung, cả giận nói: “Mẹ, nếu không nói, con bé sẽ không biết gì cả, cứ cho rằng mẹ không cần nó nữa.”
Cô nhìn về phía Dung Tuyết, tiếp tục nói: “Em biết vì sao Lạc Tĩnh đối xử tốt với em không? Em thật sự cho rằng vì bà ta không có con, nên mới coi em như con ruột sao?”
Dung Nhan cười nhạt: “Em đừng ngây thơ nữa, nếu không phải mẹ lo em không được sống sung sống sướng ở nhà họ Dung, trước khi tay trắng ra đi đã ra điều kiện với bố, chuyển hết toàn bộ cổ phần mẹ có sang danh nghĩa của em, lúc đó, bố cho rằng em do ông nuôi nấng, cổ phần dưới danh nghĩa ai cũng được, liền đồng ý chuyện này, nếu không, em nghĩ xem Lạc Tĩnh sẽ đối tốt với em đến đâu?”
Dung Tuyết nghe trước đó người bố chọn không phải mình, kích động xông về phía Dung Nhan: “Chị nói xằng, chị nói bậy, sao bố lại không chọn em cơ chứ!”
Dung Nhan nhanh chóng đẩy tay Dung Tuyết ra.
“Đủ rồi.” Chiến Bắc Thiên vẫn luôn im lặng thấp giọng quát: “Đây không phải nơi để các cô cãi nhau, muốn làm ầm lên thì ra chỗ khác mà làm ầm.”
Bốn cậu lính lập tức tiến lên kéo hai người ra, ngăn cản hai người đánh nhau.
Mộ Nhất Phàm nhíu mày lại.
Lúc đó anh chỉ tiện tay viết chuyện gia đình nữ chính, nhưng thật không ngờ lại có nhiều nội tình như vậy.
Mao Vũ nhìn về phía Trần Diễm: “Trần tiểu thư, tôi hỏi cô, bút ghi âm này cô lấy từ đâu tới?”
Trần Diễm không chút nghĩ ngợi gì mà nói: “Nhặt được.”
Mao Vũ biết mình hỏi cũng không được gì, bèn nói: “Nếu Trần tiểu thư không muốn nói, vậy phiền Trần tiểu thư ở lại đội tôi vài ngày.”
Sắc mặt Trần Diễm tối sầm xuống: “Mấy người muốn giam lỏng tôi sao?”
“Trần tiểu thư quá lời rồi, bọn tôi chỉ muốn nhìn một chút xem người yêu của cô có tới cứu cô không, như vậy cô cũng có thể biết anh ta yêu cô bao nhiêu, có thể vì cô mà mạo hiểm thân mình không. Hoặc là có thể vì cô mà phản bội lão đại của mình không.”
Trần Diễm cả giận nói: “Nếu các người đã biết chiếc bút ghi âm này tôi lấy từ tay người yêu, việc gì phải nhốt tôi lại?”
“Đúng là chúng tôi đã đoán được ai đưa cho cô, chỉ là muốn Trần tiểu thư xác nhận lại một chút, đúng là phải cảm ơn Trần tiểu thư đã phối hợp.”
“Các người..” Trần Diễm nổi cáu lên.
Chiến Bắc Thiên nói với cấp dưới: “Đưa Trần tiểu thư về đi.”
“Vâng.”
Trần Diễm vừa đi, Chiến Bắc Thiên liền nói với Dung Tuyết: “Nói xin lỗi Mộ Nhất Phàm, sau đó trong vòng nửa giờ, thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.”
Lần này bà Dung không giúp Dung Tuyết kêu oan như với Dung Nhan, lau lau nước mắt, nhờ Dung Nhan đỡ dậy, rời khỏi đại sảnh.
Dung Tuyết làm như không nghe thấy lời Chiến Bắc Thiên nói, đưa mắt liếc nhìn những người khác đầy khinh bỉ, cao ngạo ngẩng đầu lên, xoay người muốn rời đi.
Không ngờ lại bị lính ngăn lại.
“Mấy anh làm cái gì?” Dung Tuyết giận dữ nói.
Mao Vũ nói: “Lão đại bảo cô xin lỗi Mộ Nhất Phàm.”
Dung Tuyết xem thường liếc nhìn Mộ Nhất Phàm: “Cái tên đồng tính…”
Lời còn chưa dứt, lôi hỏa màu đỏ tía tấn công về phía Dung Tuyết, khiến cô ta sợ hãi lui vài bước.
Lúc này, trong đại sảnh có mùi khen khét.
Mọi người thấy đỉnh đầu Dung Tuyết đen thui lại trụi lủi, không bị đốt tới gáy, chỉ để lại vài ngọn tóc, không nhịn được mà bật cười.
Mộ Nhất Phàm cũng không nhịn được mà khẽ cười.
Mộ Kình Thiên càng không khách khí gì mà cười khanh khách.
Dung Tuyết cảm thấy da đầu nong nóng, liền sờ lên đỉnh đầu, lại phát hiện ra mái tóc cô vẫn luôn tự hào đã biến mất!
“AAA~~ AAA~~ AAA!” Cô ta kinh hãi kêu to: “Tóc của tôi, tóc của tôi đâu rồi.”
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nhìn cô ta: “Nếu không xin lỗi, chỗ tóc phía sau cô cũng chẳng còn.”
Dung Tuyết đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Chiến Bắc Thiên, lập tức im bặt lại, nhìn ngọn lửa màu đỏ tía trên tay Chiến Bắc Thiên, không khỏi rùng mình một cái.
Giờ cô thế đơn lực bạc, không thể làm gì hơn là rơm rớm nước mắt, tủi thân nói: “Xin lỗi.”
Chiến Bắc Thiên không hài lòng: “Cô đang nói xin lỗi với ai.”
“Mộ Nhất Phàm, xin lỗi.”
“Nói to lên.”
Dung Tuyết hít sâu, la to: “MỘ NHẤT PHÀM, XIN LỖI!”
Lúc này Chiến Bắc Thiên mới hài lòng nói: “Cô có thể đi được rồi.”
Ánh mắt Dung Tuyết tràn đầy hận ý mà quét qua mọi người, ôm cái đỉnh đầu trụi lủi, chạy ra khỏi đại sảnh.
Thế là mọi người trong đại sảnh lại cười ha hả.
Bởi “màn biểu diễn” đã kết thúc, những người còn lại cũng không tiện ở lại đây thêm, đều đứng dậy rời đi.
Trịnh Quốc Tông hừ lạnh một tiếng: “Dung Tuyết đi cũng được, ít nhất sẽ không gây thêm chuyện gì nữa, nhưng mà để cô ta đi như vậy có phần hơi dễ dàng.”
Tôn Tử Hào nói: “Cháu cũng thấy như vậy thì lợi cho cô ta quá, ngay cả chị ruột mình cũng hãm hại, đúng là không ra gì. Cả cái cô Trần Diễm kia nữa, máy ghi âm là do cô ta đưa cho Dung Tuyết, cứ để cô ta đi như vậy, liệu có gì bất ổn không?”
Chiến Bắc Thiên không đáp lại.
Mao Vũ nhìn Chiến Bắc Thiên, nghĩ nhất định trong lòng Chiến Bắc Thiên có toan tính, cho nên cũng không nói gì thêm.
“Đâu chỉ có vậy, hồi trước, nếu không phải cô ta đẩy Mộc Mộc, Mộc Mộc đã chẳng bị động thai, sau đó ngủ hơn hai mươi ngày trời.”
Sắc mặt Chiến Bắc Thiên tối sầm lại: “Chú nói sao?”
Mộ Nhất Phàm ngẩn ra, không ngờ Trịnh Quốc Tông lại nhắc tới chuyện này.
Trịnh Quốc Tông nghi hoặc nhìn Chiến Bắc Thiên: “Chiến thiếu tướng, chẳng lẽ cậu không biết sao?”
Mộ Nhất Phàm vội lên tiếng ngăn cản: “Lang băm, chú….”
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng cắt ngang lời anh: “Để bác sĩ Trịnh nói đi.”
Trịnh Quốc Tông liền kể lại chuyện trong lương kho.
Bởi đám Mao Vũ đang ở đây, ông liền cải biên một chút, đổi cũng may Mộ Nhất Phàm là tang thi sang cũng may mà Mộ Nhất Phàm nhanh chân chạy thoát, mới không xảy ra chuyện lớn gì.
Chiến Bắc Thiên thông minh, sao không đoán được ra tình huống khi đó, bởi khi đó Mộ Nhất Phàm không chạy đi, mà choáng váng ngã xuống đất.
Gương mặt Chiến Bắc Thiên lạnh tanh, bốn người Tôn Tử Hào phía sau đều không nhịn được mà run lên.
Hắn vẫn cho rằng bởi mình đá Mộ Nhất Phàm, nên mới khiến Mộ Nhất Phàm bị động thai, thật không ngờ sau đó Dung Tuyết lại đẩy Mộ Nhất Phàm.
“Cái kia…”
Mộ Nhất Phàm đang muốn nói gì đó, Chiến Bắc Thiên lại nói: “Em với bác sĩ Trịnh dắt Kình Thiên ra vườn hoa đi dạo đi, anh có việc cần phải bàn với nhóm Mao Vũ.”
Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là cùng Trịnh Quốc Tông rời đi.
Họ đi chưa được bao lâu, Chiến Bắc Thiên đã đứng dậy rời khỏi phòng khách.
Bốn người Mao Vũ trở nên nghi hoặc, không phải nói có chuyện cần bàn bạc với họ sao? Sao lại đi rồi?
——
Ở bên kia, Dung Tuyết uất ức chạy về phòng, sau đó xông vào phòng vệ sinh, cầm thùng nước lên dội vào đỉnh đầu mình.
Cô ta sờ lên đỉnh đầu trụi lủi, hận ý trong mắt càng nồng đậm, nước mắt ẩn dưới đôi con ngươi lóe lên tia sáng như loài thú dữ, khiến gương mặt được trang điểm tỉ mỉ trở nên méo mó mà lạnh lẽo u ám, gương mặt không cam lòng và đầy thù hằn.
Sau khi rửa xong, cô ta bước nhanh ra, tìm trong vali chiếc khăn để quấn quanh đầu mình.
Dung Nhan đang an ủi bà Dung khóc lóc, từ đầu tới cuối không liếc nhìn Dung Tuyết tới một cái.
Dung Tuyết cũng biết mình không thể ở lại đây được, kéo chiếc vali dưới gầm giường ra, nhét toàn bộ đồ của mình vào.
Bởi gần đây Trần Diễm tặng cô rất nhiều đồ, một chiếc vali của cô không để cất hết đồ, cô liền lấy chiếc vali của bà Dung ra. Đổ hết toàn bộ đồ của bà xuống đất, sau đó nhét quần áo của mình vào.
Dung Nhan thấy vậy, đang muốn giận dữ quát lên, lại bị bà Dung kéo tay, lắc đầu, ý bảo cô đừng nói gì.
Dung Tuyết xác định đã nhét hết đồ của mình vào trong vali, liền kéo hai chiếc vali ra, rời khỏi phòng.
Lúc xuống tầng, hai chiếc vali đụng vào bậc thang, phát ra tiếng cộc cộc rất to, khiến rất nhiều người quay đầu lại.
Chuyện Dung Tuyết hại chị mình đã truyền khắp tòa nhà, cho nên mọi người thấy cô đều chỉ chỉ trỏ trỏ, với một người hãm hại chính chị ruột mình, thật sự không cách nào đồng cảm nổi.
Dung Tuyết làm như không nhìn thấy ánh mắt của họ, kéo vali đi, đi ra thẳng tòa nhà, rời khỏi tiểu khu.
Ngay lúc cô định đi, phía sau vang lên tiếng còi xe.
Dung Tuyết quay đầu nhìn lại, trông thấy chiếc xe việt dã quen thuộc dừng lại trước mặt mình. Sau đó cửa bị người bên trong mở ra.
Cô nhìn thấy người trong xe là Chiến Bắc Thiên, không khỏi giật mình.
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nói: “Lên xe, tôi đưa cô tới thành B.”
|
★ Chương 136 – Đúng là tới thật ★
Dung Tuyết cảnh giác nhìn Chiến Bắc Thiên, không tin hắn sẽ đưa cô tới thành B.
Chiến Bắc Thiên cũng không nhiều lời với cô ta, thấy cô không lên, liền đóng cửa xe, khởi động máy.
Dung Tuyết thấy Chiến Bắc Thiên đi, tự đáy lòng cảm thấy lo lắng, vội vã kêu lên: “Khoan đã.”
Cô ta kéo vali chạy theo, phải chạy tới 15 mét xe mới dừng lại.
Chiến Bắc Thiên hạ cửa sổ xuống, nhìn cô đăm đăm.
“Anh đưa tôi tới thành B thật sao?” Dung Tuyết không chắc chắn hỏi.
Thật ra cô không mấy tin tưởng người đàn ông đã đốt tóc mình, thế nhưng thành B có sức hấp dẫn quá lớn.
Bởi thành B là thủ đô của họ, mọi mặt đều tốt hơn các thành thị khác, đến khi tới thành B, cuộc sống sẽ được đảm bảo, nếu không, Chiến Bắc Thiên đã không nói với người trong đội rằng muốn tới thành B.
Chiến Bắc Thiên nói thẳng: “Cô có lên xe không?”
Dung Tuyết nhanh chóng ném hai cái vali xuống ghế ngồi phía sau bên trái, sau đó ngồi ở ghế phía sau bên phải.
Sở dĩ cô không dám ngồi ở ghế phía trước, là bởi ngồi cùng hàng với Chiến Bắc Thiên không an toàn chút nào, thật sự rất lo Chiến Bắc Thiên sẽ làm chuyện gì với mình.
Chiến Bắc Thiên khởi động xe rời đi, lái xe về phía khu tây.
Dung Tuyết thấy xe lái về khu phía tây, tim lại treo lên một lần nữa, hết sức lo lắng Chiến Bắc Thiên sẽ thả cô vào trong đám tang thi.
Nếu không phải cô không biết dựa vào ai ở thành K, thì đã không ngồi lên chiếc xe này, giờ cô vô cùng hy vọng có thể mau tới thành B một chút.
Chỉ cần tới thành B, tìm một đội lớn và tìm được một chỗ dựa lớn, nhất định cô sẽ bắt bọn hắn trả lại gấp đôi những gì khiến cô khó chịu ngày hôm nay.
Dung Tuyết vừa nghĩ tới chuyện trước đó, không khỏi nắm chặt tay, thậm chí móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không có chút cảm giác nào.
Cô nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, đáy mắt thoáng hiện lên tia tàn nhẫn, một ngày nào đó, cô sẽ bắt người đàn ông này hàng phục dưới váy mình, quỳ gối liếm đầu ngón chân mình.
Dung Tuyết không dám tỏ thái độ quá rõ ràng, vội cụp mi mắt, không nhìn về phía trước nữa.
Xe nhanh chóng lái xuyên qua từng đám từng đám tang thi, nhanh chóng rời khỏi khu tây, chạy về phía đường cao tốc.
Đến khi xe lên đường cao tốc, Dung Tuyết mới tạm thấy an tâm.
Dọc đường đi, hai người không nói gì với nhau, trong xe vô cùng an tĩnh, ước chừng qua hai giờ, xe lái vào một đường hầm.
Bởi vì điện đã bị cắt mà đường hầm tối thui, chỉ có ánh đèn xe của Chiến Bắc Thiên.
Đường hầm rất dài, đi năm phút rồi mà vẫn chưa ra khỏi đường hầm.
Dung Tuyết càng ngồi càng bất an, bên trong đường hầm tối đen như mực, hơn nữa còn có tang thi, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ngoại hình đám tang thi kia hết sức xấu xí, lúc đèn xe chiếu vào mặt bọn chúng hết sức kinh người.
“Đường hầm này dài thật đấy.” Cô phá vỡ sự an tĩnh, bởi bầu không khí yên lặng này hết sức dọa người.
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Đường hầm này dài hơn 20km.”
“Vậy à.” Dung Tuyết thấy tang thi trong đường hầm càng lúc càng ít, không lên tiếng nữa.
Một phút sau, đột nhiên Chiến Bắc Thiên dừng xe lại.
Dung Tuyết liền căng thẳng: “Sao lại dừng xe ở đây?”
Chiến Bắc Thiên không quay đầu lại mà nói: “Đột nhiên tôi không muốn tới thành B nữa.”
Dung Tuyết: “……..”
“Tôi đưa cô tới đây thôi, tiếp theo cô tự tới thành B đi.”
“Anh đùa cái gì thế?” Dung Tuyết không thể tin mà cất cao giọng, “Giờ mới đi được nửa đường hầm, anh lại bảo tôi xuống xe sao?”
Vốn cô đã chẳng tin hắn, quả nhiên người này không có ý tốt gì.
Giờ có ra khỏi đường hầm thì cũng cách thành B 6-700km, cô không có xe sao có thể tới thành B được?
Huống hồ dọc đường còn rất nhiều tang thi, thực vật và động vật biến dị.
Chiến Bắc Thiên lấy chìa khóa xe ra, đi xuống xe, ném hết hành lý của Dung Tuyết ra, sau đó kéo cô ta xuống xe.
Sau đó lập tức quay trở về xe.
Dung Tuyết không có sức lực lớn như đàn ông, vừa bị kéo xuống xe liền ngã xuống đất.
Cô cuống quít đứng lên, muốn mở cửa xe, tiếc là cửa đã bị khóa.
Dung Tuyết lo lắng đập cửa xe, sợ hãi kêu: “Chiến Bắc Thiên, Chiến Bắc Thiên, anh mau mở cửa xe, ở đây tối đen như mực, anh bảo một người con gái như tôi ở đây thế nào, sẽ chết người đấy.”
Chiến Bắc Thiên không lên tiếng.
Dung Tuyết thấy tâm địa Chiến Bắc Thiên như sắt như đá, không có bất cứ sự dao động nào, vội vã nói: “Chiến Bắc Thiên, có phải anh không hài lòng với chuyện xin lỗi trước đó không, anh dẫn tôi về đi, sau khi quay về, nhất định tôi sẽ quỳ xuống cầu xin Mộ Nhất Phàm tha thứ cho tôi, như vậy anh đã hài lòng chưa?”
Cô ta không nhắc tới Mộ Nhất Phàm thì thôi, nhắc tới Mộ Nhất Phàm rồi, Chiến Bắc Thiên liền nhớ tới những lời Trịnh Quốc Tông nói, đột nhiên nheo mắt lại.
Dung Tuyết vừa tức vừa sợ hãi: “Chiến Bắc Thiên, rốt cuộc phải thế nào anh mới mở cửa cho tôi đi vào, nếu anh muốn làm tôi sợ, vậy anh đạt được mục đích rồi. Anh là đàn ông con trai, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ.”
Chiến Bắc Thiên nghe cô ta nói vậy, cười xùy một tiếng.
Hắn nhỏ mọn sao?
Nếu hắn nhỏ mọn, đã không chịu đựng để giờ mới động tới cô ta.
Nhớ lại những chuyện độc ác kiếp trước cô ta đã làm, còn liên thủ với Tang Thi Vương giết hắn, giờ cô ta còn có thể đứng ở đây đã là mạng lớn lắm rồi.
Chiến Bắc Thiên hạ cửa xe xuống.
Hai mắt Dung Tuyết sáng lên, vội nói: “Chiến Bắc Thiên, anh mau mở cửa đi.”
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng nhìn chòng chọc cô ta: “Dung Tuyết, nếu cô mạng lớn, thì hãy sống sót mà tới thành B tìm tôi, tôi ở thành B chờ cô.”
Nói thật, hắn cũng không hy vọng Dung Tuyết sẽ chết nhanh như vậy, để cô ta chết dễ dàng như vậy, chẳng phải quá lợi cho cô ta rồi hay sao.
“Là.. là sao?” Dung Tuyết không thể tin nhìn hắn: “Anh có ý gì? Anh muốn tôi chết sao?”
Giờ cô ta mới thực sự cảm thấy sợ hãi, gương mặt viết đầy kinh hoàng lo sợ: “Không, anh không thể làm như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì mà anh nổi lên sát tâm? Dù, dù tôi có dùng bút ghi âm để hại chị mình, khiến những người khác nghi ngờ Mộ Nhất Phàm là tang thi, thì tội cũng đâu đáng chết, huống hồ, tôi không phải kẻ chủ mưu, anh muốn tìm thì phải tìm kẻ chủ mưu mới đúng.”
Chiến Bắc Thiên không muốn nghe cô nhiều lời, khởi động máy rời đi.
Dung Tuyết bấu chặt tay vào cửa sổ, bởi vì không chạy nhanh bằng xe mà cả người ngã dập xuống đất, cô chỉ mặc quần áo cộc, lập tức cả người đầy vết trầy xước.
Cô chịu đau đớn, nằm bò xuống đất mà khóc lóc với phía chiếc xe đi chậm: “Chiến Bắc Thiên, anh quay lại đi, Chiến Bắc Thiên, tôi sai rồi, tôi biết mình sai rồi, chưa được sao? Anh đừng bỏ tôi lại đây, tôi sợ lắm, tôi thật sự rất sợ.”
Tiếng khóc thê lương không khiến gương mặt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên dao động một chút nào, qua gương chiếu hậu, có thể mơ hồ nhìn bóng người đang bò dưới đất.
Dung Tuyết thấy xe đi càng lúc càng xa, đành phải dùng dị năng hệ hỏa của mình mà đánh về phía lốp xe, hy vọng có thể làm nổ lốp xe khiến xe dừng lại.
Thế nhưng, mắt thấy lửa sắp đánh tới lốp xe thì đột nhiên dưới mặt đất xuất hiện một tầng băng mỏng, ngăn ngọn lửa đánh tới.
Trái tim Dung Tuyết chợt lạnh xuống.
Đúng lúc này, đột nhiên dưới lòng đất vang lên tiếng ầm ầm.
Hắn biến sắc, vội giữ ổn định xe.
Dung Tuyết cũng nghe thấy những tiếng rầm rầm, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội vã hét to, mong Chiến Bắc Thiên có thể quay đầu xe đón mình.
Tiếng ầm ầm càng lúc càng gần, mặt đất cũng rung lên, Dung Tuyết vội thắp lửa xem chừng bốn phía xung quanh.
Cô không nhìn thì thôi, nhìn rồi liền sợ hết hồn.
Toàn bộ mặt đất phủ những sợi như tơ, như sóng mà không ngừng gợn lên, ngay sau đó, dưới đất có rất nhiều bụi cây mọc lên, như cánh tay địa phủ, cuộn về phía Dung Tuyết.
Dung Tuyết sợ hãi run lên, đôi mắt mở to ngập tràn sợ hãi, hô về phía xe: “Cứu… cứu tôi, Chiến Bắc Thiên, anh cứu tôi….”
Chiến Bắc Thiên không dao động chút nào, nhờ ánh lửa mà hắn có thể thấy dưới hai chân Dung Tuyết cuốn đầy những cành cây.
Ở kiếp trước, hắn từng nghe nói ở trong đường hầm cách thành K hơn trăm kilometer có một cây đằng thụ già chuyên hút máu.
Nếu như trên người không có thương tích gì, đằng thụ già sẽ không tấn công, nhưng trên người mà có thương thì dù bạn có lái xe cách đó hơn 20km nó vẫn sẽ đuổi theo.
Như Dung Tuyết vừa bị ngã nhào, thương tích đầy người, sao cây đằng thụ già có thể bỏ qua cho cô ta được.
Dung Tuyết vội vã dùng lửa để tấn công đằng thụ, tiếc là bình thường cô luyện tập sơ sài, thành thử lực tấn công của ngọn lửa không lớn, đánh vào cây đằng thụ nhưng không gây bất cứ thương tích nào, cũng không thể đốt cháy thân cây quấn lấy mình.
“Chiến Bắc Thiên, mau tới cứu tôi, a~~~~~”
Dung Tuyết kêu thảm một tiếng, liền bị cây đằng thụ kéo vào sâu trong đường hầm, xa xa vang lên tiếng oán hận: “Chiến Bắc Thiên, dù tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh.”
Sau đó cô ta bị kéo đi, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Chiến Bắc Thiên nhìn mặt đất đã trở lại vẻ bình lặng, lại một lần nữa khởi động xe, rời khỏi đường hầm, trước khi đêm xuống đã về tới thành K.
Thế nhưng hắn không lái thẳng về tiểu khu mình ở mà lái xe về một hướng khác, lấy trong túi ra một tờ giấy, trên giấy vẽ bản đồ, đích đến trong bản đồ ghi rõ hai chữ “Trần Diễm”.
Nửa giờ sau, xe hắn dừng ở dưới nhà Trần Diễm.
Chiến Bắc Thiên cũng không lên tầng tìm người, mà ngồi trong xe lặng lẽ đợi màn đêm buông xuống.
Đến khi kim đồng hồ trên cổ tay hắn nhích tới số chín, cuối cùng ngoài xe cũng có tiếng động.
Khung bảo vệ cửa sổ đột nhiên rơi xuống tầng dưới, trong khoảnh khắc rơi xuống đất, phát ra một tiếng ầm.
Chiến Bắc Thiên hơi ngước mắt lên, vừa nhìn lên liền thấy cửa kính phòng Trần Diễm đột nhiên bị phá, một bóng đen nhẹ như khói trôi, bay vào phòng của Trần Diễm.
Một khắc sau, trên tầng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.
Thế nhưng thời gian đánh cũng không kéo dài, chẳng bao lâu sau vang lên tiếng con gái kêu thảm thiết.
“Đúng là tới thật.” Chiến Bắc Thiên từ từ bước xuống xe, không có chút ý định tiến lên cứu người nào.
Không bao lâu sau, bóng đen lại một lần nữa bay ra ngoài cửa sổ.
Chiến Bắc Thiên lập tức tung ra dị năng biến dị hệ lôi hỏa, tạo thành thiên la địa võng, vội vàng chặn hướng bóng đen đi.
Bóng đen trông thấy ánh lửa đỏ tía, quay đầu nhìn lại, những tia lửa điện màu đỏ tía kết thành lưới đánh về phía y.
Y cả kinh, vội vã tung lưỡi cắt bằng gió ra, đánh về phía Chiến Bắc Thiên, cùng lúc này tăng tốc, tránh khỏi lưới điện.
Chiến Bắc Thiên nghiêng đầu, dễ dàng tránh lưỡi cắt bằng gió, lưỡi cắt kia đánh vào mặt tường phía sau hắn.
Lúc này, trên tường in dấu sắc nhọn như bị cưa điện cắt vào.
Chiến Bắc Thiên lại tung dị năng hệ băng ra, đóng băng hai chân bóng đen kia lại, sau đó biến tảng băng trở nên to hơn, tăng gánh nặng cho y, khiến y không thể bay nổi.
Bóng đen biết mình không phải đối thủ của đối phương, lại một lần nữa dùng lưỡi cắt bằng gió ra cắt tảng băng dưới chân, dùng tốc độ nhanh nhất để tránh né nguy hiểm.
Chiến Bắc Thiên nhìn hướng bóng đen đi, chính là tòa nhà khu hắn ở, trong lòng hoảng hốt kêu lên một tiếng: Không ổn rồi.
|
★ Chương 137 – Lời trăng trối ★
Ở tầng cao nhất trong tòa nhà, Mộ Nhất Phàm đứng trước cửa sổ, cúi người nhìn màn đêm tối đen bên ngoài, đồng thời chú ý xem có xe nào lái vào trong tiểu khu hay không.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng mãi mà không thấy cổng tiểu khu có động tĩnh gì, anh liền quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là chín giờ năm phút, anh không khỏi chau mày.
Từ sau khi Chiến Bắc Thiên rời khỏi tòa nhà, tới giờ đã hơn 11 tiếng, nhưng vẫn chưa thấy Chiến Bắc Thiên trở về. Thế nhưng trong lòng anh rất rõ Chiến Bắc Thiên đi đâu.
Mộ Nhất Phàm nghĩ đến đây, chân mày càng cau chặt hơn.
Hôm nay anh nghĩ cách khiến Dung Tuyết phải thừa nhận chuyện bút ghi âm là do cô nhét vào trong túi quần Dung Nhan, mục đích chỉ đơn giản là muốn Dung Tuyết rời khỏi đội, sau này không gây chuyện gì nữa.
Chỉ là, Dung Tuyết rời khỏi đội, đồng nghĩa rời khỏi sự quản chế của Chiến Bắc Thiên, cho nên Chiến Bắc Thiên sẽ không dễ dàng cứ như vậy mà buông tha Dung Tuyết.
Thế nhưng, đúng là nên dạy dỗ cho Dung Tuyết một chút, về phần kết quả thế nào, anh cũng đã sớm đoán được ra, kết cục của Dung Tuyết không chết thì cũng là bị thương.
Mộ Nhất Phàm lại đưa mắt nhìn về phía cổng tiểu khu, nhưng vẫn không thấy xe nào lái vào.
Anh đang nghĩ bụng không đợi nữa đi ngủ trước, một bóng đen từ trên cao đáp xuống, dừng trước cửa sổ nơi anh đứng.
Mộ Nhất Phàm sợ hãi vội lui hai bước, đến khi thấy rõ bóng đen là một người, đôi mắt đỏ quạch phía trên khẩu trang hung ác không gì sánh bằng, phản ứng đầu tiên của anh là xoay người chạy về phía cửa.
Ngay sau đó, rầm một tiếng, cửa sổ và song sắt bảo vệ bị đối phương dùng dị năng cắt ra, sau đó lại dùng dị năng lên cửa ra vào.
Mộ Nhất Phàm vừa mở cửa phòng được một nửa, ngay lập tức cảm thấy phía sau có một cơn gió mạnh thổi tới, rầm một tiếng, cửa phòng bị gió đập ngược lại.
Sau đó, dù anh dùng sức thế nào cũng không thể kéo ra, cửa như bị một lực lớn kéo lại, chỉ cần mở ra được một chút lại đóng vào.
Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là bỏ cuộc, dù sao thì tiếng thủy tinh vỡ cũng đã thu hút sự chú ý của binh lính, chỉ cần anh chống đỡ thêm chút nữa, chắc chắn lính tuần tra phía dưới sẽ chạy tới.
Anh xoay người đối mặt với bóng đen ngoài cửa sổ, có thể khiến cơ thể bay lên trên không chỉ có dị năng giả hệ phong.
Mộ Nhất Phàm nhìn kỹ vào đôi mắt đỏ au, đôi mắt âm hiểm cùng khí tức trên người đối phương khiến anh cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Nhất là khí tức này, khiến anh nhanh chóng nghĩ tới một người.
Mộ Nhất Phàm mím môi., ánh mắt liếc sang thanh giáo ngắn màu bạc được đặt bên góc tường, sau đó lén lút dịch bước, từ từ nói ra ba chữ: “Trang – Tử – Duyệt!”
Trong đôi mắt người nọ nhanh chóng trở nên hoảng hốt, không ngờ đối phương có thể đoán được ra mình.
Mộ Nhất Phàm nhân lúc đối phương thất thần, nhanh chân chạy về phía góc tường, suôn sẻ lấy được thanh giáo bạc, có chút khó chịu mà thấp giọng hỏi: “Vì sao? Sao lại muốn giết mình? Trước khi chết, cậu nên cho mình biết lý do chứ?”
Bóng đen kia không giấu giếm thân phận mình nữa, kéo chiếc khẩu trang đen xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn, lạnh lùng gằn từng chữ, từng chữ một, như đọc tên kẻ thù, nói: “Mộ – Nhất – Phàm!”
Tuy Mộ Nhất Phàm đã xác định 90% đối phương là Trang Tử Duyệt, nhưng đến khi trông thấy gương mặt thật của đối phương, anh vẫn không kìm được mà kinh hãi: “Trang.. Trang Tử Duyệt, là cậu thật sao, vì sao? Chúng ta là bạn mà? Sao cậu lại muốn giết mình? Mình đâu đắc tội gì với cậu?”
“Vì sao à?” Gương mặt Trang Tử Duyệt trở nên bi thương, nhưng vẫn cười nói: “Mày còn hỏi tao vì sao ư?”
“…….” Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt đau thương của hắn, nói không nên lời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Trang Tử Duyệt khổ sở tới như vậy.
Ngay sau đó, nét mặt Trang Tử Duyệt thay đổi, u ám nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm: “Mày còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở thị trấn Cổ Ngọc không?”
Mộ Nhất Phàm không khỏi gật đầu.
“Vậy mày còn nhớ, móng tay mày cào phải tao không?”
Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, nhanh chóng nghĩ ra vấn đề: “Cậu… cậu bị lây, đúng không?”
Lúc đó vì mu bàn tay Trang Tử Duyệt chảy máu đỏ, cho nên anh không để chuyện này trong lòng, thật không ngờ vẫn bị lây.
“Không sai.” Giọng Trang Tử Duyệt càng trở nên lạnh lẽo.
Mộ Nhất Phàm giật mình, căng thẳng giải thích: “Mình… lúc đó không phải mình cố ý cào thương cậu, mình… mình cũng không ngờ cậu lại bị lây…”
Nhất thời anh không biết nói sao cho phải.
Vốn trong nội dung tiểu thuyết, Trang Tử Duyệt tự bị lây, cho nên Trang Tử Duyệt không oán hận ai cả.
Thế nhưng, bây giờ lại là do anh cào xước Trang Tử Duyệt, khiến Trang Tử Duyệt bị biến thành tang thi, chuyện đã phát triển theo một hướng khác, chẳng trách Trang Tử Duyệt nguyện ý theo Tang Thi Vương, nhưng lại muốn đẩy anh vào chỗ chết.
“Căn bản tao không sợ lây con mẹ nó nhiễm, cũng không sợ bị biến thành tang thi.” Trang Tử Duyệt tức giận cắt ngang lời anh.
Mộ Nhất Phàm không nghĩ ra: “Nếu không trách mình, sao lại muốn giết mình?”
Đôi mắt Trang Tử Duyệt càng ngày càng đỏ, nỗi tức giận cũng dần nhuốm đầy đôi mắt: “Mày còn giả ngu sao? Mộ Nhất Phàm, mày còn giả bộ với tao sao, tao không tin mày không biết lúc con người mới biến thành tang thi như thế nào.”
Mộ Nhất Phàm: “……..”
Lúc con người mới biến thành tang thi, không có ý thức của mình, chỉ cảm thấy đói bụng, muốn ăn thịt người sống.
Nghĩ tới đây, đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, sợ hãi mở to mắt, dường như đã hiểu vì sao Trang Tử Duyệt lại muốn giết mình.
“Cô, chú, hai người họ…”
“Mộ Nhất Phàm, mày không có tư cách nhắc tới họ.” Trang Tử Duyệt tức giận cắt ngang lời anh, lạnh lùng nhìn anh: “Mày có biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy mày, tao đã muốn giết mày rồi. Thế nhưng tao nghe nói lý do mày bị nhiễm, là bởi mày bị ung thư xương, bị Mộ Nhất Hàng hãm hại tiêm virus vào, nên tao thấy mày cũng là một người đáng thương, biến thành tang thi cũng là do bất đắc dĩ, thế nhưng…”
“Mỗi đêm khuya thanh vắng, tao lại nhớ tới lúc mình mới biến thành tang thi, bởi vì không có ý thức, cho nên thấy người liền cắn, mà người đầu tiên tao cắn..”
Giọng Trang Tử Duyệt mỗi lúc một thêm khàn, mỗi lúc một thêm nghẹn ngào: “Là người cha mà tao vẫn hằng tôn kính nhất.”
Mộ Nhất Phàm sợ ngây người, tựa như đã chết lặng, cơ thể như tê dại, nói không nên lời, cũng không còn sức chống đỡ cơ thể mình, lảo đảo vài bước, tựa vào vách tường.
Trang Tử Duyệt giơ tay lên, khổ sở che đôi mắt, tiếp tục nói: “Sau khi cắn chết, tao đã nuốt từng miếng từng miếng thịt vào bụng, ăn thịt bố xong, tao lại cắn mẹ mình…”
Hắn hít sâu một hơi: “Cũng tương tự, tao cũng nuốt từng miếng từng miếng thịt của mẹ vào bụng, đến khi lấy lại được ý thức, mày biết mỗi khi nghĩ tới cha mẹ tao đã đau đớn tới nhường nào không? Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tao là muốn chạy tới giết mày. Mày có biết không, Mộ Nhất Phàm?”
Bởi quá đau thương và căm uất, gân trên cổ Trang Tử Duyệt nổi hết lên, có thể thấy hắn đã dùng bao nhiêu khí lực để quát lớn.
Mộ Nhất Phàm không thể tin mà lắc đầu: “Nhưng.. nhưng mà, lần trước cậu nói với mình, cậu đã đưa họ tới một nơi an toàn.”
Trang Tử Duyệt sờ sờ bụng mình: “Giờ họ ở trong này cả, có thể không an toàn sao? Còn có, hài cốt họ đều được chôn xuống bùn đất.”
“……..” Mộ Nhất Phàm không thể tin nhìn bụng hắn, qua hồi lâu mà vẫn không nói nên lời.
“Giờ tới bước này rồi, tao cũng không sợ mà nói cho mày biết, bút ghi âm ngày đó là do tao thu, là tao đã cho phát ở loa phóng thanh, là tao đã sai người mang bút ghi âm tìm tới Dung Tuyết, để cô ta tìm cơ hội phát nó, khiến người trong đội e ngại mày, giết mày, cho mày nếm trải cảm giác đau khổ.”
Trang Tử Duyệt nói tới đây thì cười nhạt: “Nhưng thật không ngờ mày đã hóa giải được chuyện này. Sau đó, vốn là ta còn muốn tìm cớ để giải thích chuyện bút ghi âm, nhưng thật không ngờ, bọn mày lại tìm tới Trần Diễm, vậy tao cũng không ngại che giấu nữa.”
“Mộ Nhất Phàm, giờ mày đã biết tại sao tao lại muốn giết mày rồi chứ? Đợi giết mày xong, tao sẽ đi tìm Mộ Nhất Hàng, báo thù cho mày.”
Hắn ta giơ tay phải lên, gom lại một luồng sức mạnh mà mắt thường không thể nhìn thấy.
“Khoan đã.” Mộ Nhất Phàm vội vã kêu lên.
Trang Tử Duyệt lạnh lùng nói: “Mày còn lời gì cần trăng trối thì nói mau lên, nể tình chúng ta từng là bạn bè, tao sẽ cố gắng giúp mày hoàn thành.”
Mộ Nhất Phàm có phần khó xử nói: “…. Mình có nhiều lời cần trăng trối lắm.”
Anh nói như vậy, là muốn kéo dài thời gian thêm một chút.
Trang Tử Duyệt không nhịn được mà nói: “Nói nhanh lên.”
Mộ Nhất Phàm không dám rề rà, vội vã nói: “Đêm qua mình mới nhận ra mình thích một người, nhưng mà còn chưa kịp tỏ tình, cũng không biết người ấy có thích mình không? Cho nên là, sau khi mình chết, cậu có thể giúp mình tỏ tình không? Tiện thể hỏi xem người ấy có thích mình hay không nữa?”
“Mày thích ai?”
“Chiến Bắc Thiên.”
Trang Tử Duyệt: “………..”
Mộ Nhất Phàm thấy hắn không lên tiếng, dè dè dặt dặt hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Chiến Bắc Thiên mà mày nói là Chiến thiếu tướng? Là cùng một người sao?”
Mộ Nhất Phàm vội vã gật đầu.
Trang Tử Duyệt hít sâu, thật sự không thể ngăn được cơn thịnh nộ, bực tức nói: “Mẹ nó, tao quen mày mấy chục năm, sao không biết mày thích đàn ông?”
“Thì mình mới biết hôm qua mà.”
Trang Tử Duyệt: “…….”
“Rốt cuộc cậu có đồng ý hay không?”
Trang Tử Duyệt nhắm mắt gật đầu.
“Còn lời trăng trối thứ hai là, mình muốn cậu giúp mình tận mắt nhìn con trai mình thành gia lập nghiệp.”
“Con trai mày?” Trang Tử Duyệt nhíu mày lại: “Mày kết hôn sinh con rồi sao? Sao tao không biết, cũng không thấy mày mời tao uống rượu mừng.”
“Thì mình đã kết hôn đâu, nhưng con là do mình sinh ra đấy.” Mộ Nhất Phàm sợ hắn không hiểu rõ, lại giải thích: “Là mình tự sinh ra từ trong bụng ấy, nên là mong sau này cậu có thể coi thằng bé như con ruột..”
Trang Tử Duyệt: “……….”
Rõ ràng là đàn ông, thế mà lại có thể sinh con!!!!!!!!
Đúng lúc này, dưới tầng vang lên tiếng ầm ĩ.
Trang Tử Duyệt vội lấy lại tinh thần, không lôi thôi rề rà với Mộ Nhất Phàm nữa: “Tao sẽ giúp mày hoàn thành mấy lời trăng trối kia.”
|