Đệ Nhất Thi Thê
|
|
★ Chương 264 – Sẽ không rời xa anh ★
Trong phòng nghỉ ngơi, Mộ Nhất Phàm nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, khe khẽ thở dài.
Muốn nhóm Hướng Quốc có thể chấp nhận anh tự đáy lòng, cần thêm rất nhiều thời gian nữa, thậm chí có thể sẽ mất một vài năm, dù sao thì những chuyện thất đức Mộ Nhất Phàm gây ra, đã ghim sâu trong lòng họ, muốn loại bỏ, không phải chuyện ngày một ngày hai.
Mộ Nhất Phàm cởi áo ra, nằm xuống giường.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Chiến Bắc Thiên đi tới, cũng cởi áo nằm xuống giường nghỉ ngơi, từ phía sau ôm lấy Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm xoay người hỏi: “Có lạnh không?”
“Sao cơ?” Trong mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên sự khó hiểu.
“Anh ôm em mà không thấy lạnh à? Trên người em không có nhiệt độ, anh ôm em khác nào ôm thi thể lạnh băng.”
Nghe anh nói vậy, Chiến Bắc Thiên không vui siết chặt vòng tay ôm, thể như sợ mất đi người trong lòng, hắn siết chặt anh vào lòng, thiếu điều dùng kim khâu hai người cùng một chỗ.
Mộ Nhất Phàm cảm thấy Chiến Bắc Thiên căng thẳng, vội hôn lên môi hắn, cười hì hì: “Bắc Thiên, em càng ngày càng không nỡ xa anh, biết làm sao bây giờ?”
“Thì đừng xa anh nữa, cả đời này ở bên cạnh anh là được.”
Cả đời sao?
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm lắng xuống.
Cả đời nói dài không dài, nhưng anh không biết trả lời sao với câu này.
Bởi vì anh không phải người của thế giới này, cũng không biết có thể ở lại đây cả đời hay không, cho nên, anh phải trân trọng những tháng ngày được ở bên Chiến Bắc Thiên.
Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, vươn tay ôm eo Chiến Bắc Thiên, cười nói: “Bắc Thiên, em sẽ bên anh cả đời, sẽ không rời xa anh.”
Khóe môi Chiến Bắc Thiên cong lên tạo thành một đường cung đẹp mắt.
Sau đó, Mộ Nhất Phàm nán lại trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên bảy ngày.
Trong bảy ngày này, ngoại trừ lúc đi vệ sinh ra, dường như mỗi phút mỗi giây anh đều dán bên cạnh Chiến Bắc Thiên, cùng Chiến Bắc Thiên giải quyết mọi chuyện.
Những khi không có ai, hai người tranh thủ thân mật, so với lúc mới yêu còn nồng nhiệt hơn.
Đến buổi trưa ngày thứ tám, Chiến Bắc Thiên nhận được điện thoại từ cục điều tra, nói là Mộ Nhất Hàng đã tỉnh lại.
Trong cục điều tra có quy định, sau khi phạm nhân bị hành hình xong tỉnh lại, sẽ không tiếp tục giữ phạm nhân ở nhà giam cục điều tra mà lập tức trục xuất khỏi thành B.
Sau khi Chiến Bắc Thiên cúp máy, liền gọi điện thông báo cho những người khác, lúc này mới nhìn về phía Mộ Nhất Phàm đang buồn chán chơi game trên điện thoại, hắn nheo mắt suy nghĩ một chút, đoạn đứng dậy cầm áo khoác của hai người.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng Chiến Bắc Thiên đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Chiến Bắc Thiên cầm áo khoác đi tới, thắc mắc hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Có việc phải ra ngoài một chuyến.”
Mộ Nhất Phàm vừa nghe nói phải ra ngoài, liền tạm dừng trò chơi, đứng dậy mặc áo khoác vào.
Chiến Bắc Thiên lấy kính chắn gió, khẩu trang, mũ và khăn quàng cổ ra cho hai người đeo, sau đó dùng dị không gian dẫn Mộ Nhất Phàm rời khỏi doanh địa.
Mộ Nhất Phàm còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, trông thấy hình ảnh trước mặt thay đổi, từ phòng làm việc trở thành cổng thành B.
Anh nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định đây là cổng thành mới hỏi: “Chúng ta ra khỏi thành sao?”
“Ừ.”
Chiến Bắc Thiên đưa anh đi tới góc đứng.
Mộ Nhất Phàm từ trong góc nhỏ nhìn ra ngoài, phát hiện góc nhìn ở đây rất tốt.
Bọn họ có thể nhìn rõ ra ngoài, nhưng người bên ngoài không thể phát hiện ở đây có người đang đứng.
Mộ Nhất Phàm cảm thấy hành động của họ lén lút như kẻ trộm, không khỏi hạ thấp giọng, khẽ hỏi: “Chúng ta vào trong này làm gì?”
Chiến Bắc Thiên giải thích: “Mộ Nhất Hàng đã tỉnh, lát nữa cục điều tra sẽ cho người đưa nó và mẹ nó ra đây trục xuất khỏi thành B.”
Mộ Nhất Phàm giật mình.
Chiến Bắc Thiên thấy anh không lên tiếng, bèn nói: “Nếu em không muốn nhìn bọn họ, giờ chúng ta đi về.”
“Không, em muốn nhìn họ.”
Mộ Nhất Phàm muốn nhìn họ, cũng chỉ là thông qua gương mặt họ nhớ về người thân của anh ở hiện thực, anh sợ nếu mình không nhìn thêm, ở đây lâu ngày, dáng vẻ người thân của anh ở ngoài hiện thực lại càng mơ hồ.
Bọn họ đợi trong góc nửa tiếng trời, mới thấy xe của cục điều tra đi tới cổng thành B.
Người của cục điều tra không đưa Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên ra khỏi thành B luôn, mà ở trong cổng, đưa người xuống xe, nói với nhân viên đăng ký ở cổng thành xóa tên hai người này, cũng không được cho vào thành B nữa.
Sau khi Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên bị đuổi xuống xe, hai người lạnh đến mức run lên cầm cập, gương mặt Mộ Nhất Hàng xồm xìa râu ria vì mấy ngày không cạo, xung quanh miệng đen xì, tựa như một kẻ lang thang.
Còn Triệu Vân Huyên, giống như một bà cô điên, tóc tai rối bời, quần áo trên người xốc xếch, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng động vào con trai tôi, đừng động vào con trai tôi.”
Mộ Nhất Hàng đau lòng khi trông thấy Triệu Vân Huyên biến thành bộ dạng này, liền ôm mẹ vào lòng.
Từ sau khi hắn tỉnh lại, không biết Triệu Vân Huyên bị kích thích gì, thế mà lại không nhận ra người con trai này.
Không nhận ra thì thôi, nhưng từ lúc hắn tỉnh lại, bà lại phát điên lên mà nhào tới cắn hắn đánh hắn, nhận nhầm hắn là Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Hàng nghĩ tới đây, liền siết chặt nắm tay.
Sở dĩ họ luân lạc tới mức này, cũng là do Mộ Nhất Phàm hại, sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn tìm Mộ Nhất Phàm tính sổ món nợ này.
“Ôi, không phải phu nhân thượng tướng kia sao? Sao lại trông chật vật như vậy? Suýt chút nữa tôi không nhận ra bà.” Một tiếng nói mỉa mai chói tai truyền tới.
Mộ Nhất Hàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy một phu nhân trang điểm xinh đẹp dẫn theo vài thủ hạ đi về phía bọn họ.
Hắn nhận ra người phụ nữ này, bà ta tên là Lưu Lệ Lệ, là phu nhân của một thủ lĩnh doanh địa, trước đây thường chơi đánh bài với mẹ hắn, hơn nữa còn thích theo sau mẹ hắn nịnh nọt.
Lưu Lệ Lệ đi tới, nhìn chàng trai đỡ lấy Triệu Vân Huyên, lại than lên một tiếng: “Đây không phải nhị thiếu gia nhà họ Mộ hay sao? Sao không có tóc nữa rồi?”
Bà che miệng cười ha hả: “Hay tại Mộ thượng tướng không cần cậu nữa, nên cậu cạo đầu xuất gia?”
Mộ Nhất Hàng tức giận đỏ mắt trợn trừng về phía Lưu Lệ Lệ.
Người đàn bà này lại nhân lúc hắn và mẹ mình không được Mộ gia che chở mà giậu đổ bìm leo, đúng là vô cùng đáng ghê tởm.
“Cái bà này đang nói bậy nói bạ cái gì thế?”
Một giọng nói giận dữ truyền tới, sau đó, một người đàn ông trung niên đi tới tát vào mặt Lưu Lệ Lệ, nhận lỗi với Mộ Nhất Hàng: “Mộ nhị thiếu gia, xin lỗi cậu, tôi không quản tốt người của mình, sau khi trở về, nhất định tôi sẽ dạy dỗ lại bà ấy.”
Cái tát kia thu hút sự chú ý của rất nhiều người, sau khi mọi người thấy Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên, đều nhỏ giọng bàn tán.
“Mọi người nhìn xem, kia không phải nhị thiếu gia và phu nhân nhà họ Mộ hay sao? Có phải họ bị đuổi khỏi thành B rồi không?”
Giờ khắp thành B, ai cũng biết tin mẹ con nhà họ hãm hại con trai cả của Mộ thượng tướng, cả chuyện Mộ thượng tướng bỏ vợ cũng đã lan truyền khắp thành B.
“Hừ, bị đuổi khỏi thành B cũng đáng đời, nếu họ không làm chuyện tàn nhẫn hại đại thiếu gia nhà họ Mộ, thì sao có thể bị đuổi khỏi thành B? Hai mẹ con nhà này quá độc ác, chỉ đuổi ra khỏi thành B thôi, vẫn quá nhẹ với họ.”
“Hình như không chỉ bị đuổi khỏi thành B thôi đâu? Tôi nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Mộ còn bị lấy tinh hạch, xem xem, tóc của cậu ta bị cạo sạch, trên đỉnh đầu còn vết sẹo kia kìa.”
Mộ Nhất Hàng nghe thấy tiếng mọi người bàn tán, mặt tối sầm xuống, ôm mẹ mình không nói gì.
Người đàn ông trung niên cao to kia nhân lúc mọi người dồn hết sự chú ý lên người Mộ Nhất Hàng, liền kéo Lưu Lệ Lệ rời đi.
Lưu Lệ Lệ giận dữ nói: “Ông xã, anh làm cái gì vậy?”
Người đàn ông trung niên quay đầu, giận dữ trừng mắt nhìn: “Cái bà này, có phải bà ăn no rửng mỡ, muốn rước họa về cho tôi không?”
“Anh nói vậy là sao?”
“Còn sao nữa? Bà biết rõ Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên là người của Mộ gia, còn đi trêu chọc họ, có phải bà muốn Mộ gia đối phó với chúng ta không?”
Lưu Lệ Lệ biến sắc: “Không phải.. không phải họ đã bị đuổi khỏi Mộ gia rồi sao? Với cả, Mộ thượng tướng đã tuyên bố ra ngoài, ông cắt đứt quan hệ vợ chồng với Triệu Vân Huyên, sao người của Mộ gia còn có thể giúp họ đối phó với chúng ta?”
“Mộ thượng tướng cắt đứt quan hệ vợ chồng với Triệu Vân Huyên, nhưng vẫn chưa cắt đứt quan hệ cha con với Mộ Nhất Hàng, bà cứ như vậy mỉa mai nhà họ Mộ trước mặt mọi người, Mộ thượng tướng sẽ bỏ qua cho bà sao? Bà nhìn bàn đăng ký bên tay trái thứ ba kia đi, kia là lính và người nhà họ Mộ, hiển nhiên họ tới là để tiễn Mộ Nhất Hàng đi.”
Lưu Lệ Lệ quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, thấy ở bàn đăng ký thứ ba toàn là người của Mộ gia.
Bà lo lắng quay đầu về, nắm chặt tay chồng mình hỏi: “Ông xã, làm sao bây giờ? Người nhà họ Mộ sẽ không gây chuyện với chúng ta chứ? Em.. em cũng vì giận trước đây Triệu Vân Huyên không coi em ra gì, nên mới ra chọc tức bà ta mấy câu.”
Người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt nhìn bà: “Cũng may mà tôi tới cản kịp thời, nên bà mới không có cơ hội nói gì quá đáng, hơn nữa, người của Mộ gia tới cũng chỉ để tiễn người đi, không chú ý đến chúng ta, nên sẽ không tới tìm chúng ta gây sự, giờ chúng ta mau rời khỏi đây đi thì hơn.”
Ông ta nói không sai, người nhà họ Mộ tới đây đúng là để tiễn người, bởi vì ở trong thành dễ bị người khác chú ý, nên đều đứng ở bàn đăng ký làm thủ tục đăng ký ra khỏi thành, đứng ngoài thành đợi Mộ Nhất Hàng đi ra.
Chiến Bắc Thiên trốn trong góc thấy hai người Mộ Nhất Hàng bị đuổi ra khỏi thành B, cũng đưa Mộ Nhất Phàm ra khỏi thành theo.
|
★ Chương 265 ★
Sau khi Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên bị trục xuất khỏi thành B, họ đứng ngoài thành hồi lâu không đi, nhìn bức tường thành cao vời vợi, trong mắt hiện rõ sự căm thù và không cam lòng.
Mộ Nhất Hàng nói: “Mẹ, chúng ta sẽ còn quay về đây.”
Triệu Vân Huyên không đáp lời hắn, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng động vào con trai tôi, đừng động vào con trai tôi.”
Mộ Nhất Hàng đội mũ áo cho mình và Triệu Vân Huyên lên đầu, sau đó đỡ mẹ xoay người rời đi.
Đôi chân hắn dẫm lên mặt tuyết, bước từng bước nặng nề khó nhọc, hai người bước từng bước, từ từ đi xa khỏi thành B đồ sộ.
Dưới bước tường thành hùng vĩ, trông hai mẹ con họ hết sức bé nhỏ.
Một chiếc xe lái qua họ, trong xe vang lên tiếng cười đùa rộn rã, thể như đang chế nhạo họ, khiến trong lòng Mộ Nhất Hàng càng thêm phẫn nộ và bực tức.
Sau khi họ đi được 1km, dưới một gốc cây to, có hơn mười chiếc xe đang đỗ.
Bước chân hắn thoáng khựng lại, sau đó tiếp tục đỡ Triệu Vân Huyên đi về phía trước, làm như không trông thấy mấy người Mộ Duyệt Thành, đi ngang qua người họ.
Lúc này, Mộ Khiếu Hổ từ trên xe đi xuống, ông vừa thấy Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên, liền kích động cất tiếng gọi: “Nhất Hàng.”
Mộ Nhất Hàng nghe thấy tiếng Mộ Khiếu Hổ, cơ thể thoáng rung lên.
Hắn quay đầu, nhìn ông cụ đứng trước xe, khẽ thì thào cất tiếng: “Ông nội.”
Mộ Khiếu Hổ được Lý Thái Ngọc đỡ lấy, đi tới trước mặt Mộ Nhất Hàng, vừa kích động, vừa phẫn nộ, vừa đau lòng, mà cũng vừa khổ sở nhìn Mộ Nhất Hàng: “Nhất Hàng, cháu…”
Lời vừa nói ra, ông liền im lặng lại.
Vốn là ông muốn mắng mấy câu, nhưng nghĩ tới Mộ Nhất Hàng vừa phải chịu phạt, giờ lại bị trục xuất khỏi thành B, sau này không biết còn có thể gặp mặt hay không, ông bực mình thở hắt, lấy trong túi ra một túi tinh hạch nhỏ mà dúi vào trong tay Mộ Nhất Hàng: “Cầm lấy đi, nói không chừng đi đường lại có tác dụng.”
Mộ Nhất Hàng thường ra ngoài kiếm tinh hạch, không cần mở ra xem cũng biết trong túi là tinh hạch.
Hắn ngạc nhiên nhìn ông nội, ánh mắt bối rối phức tạp: “Ông nội…”
Mộ Khiếu Hổ hít sâu: “Bố cháu có phái một đội dị năng giả đi bảo vệ cháu và mẹ, hai người ở thành trấn nào gần thành B mà an thân, thi thoảng chúng ta sẽ gửi vật tư qua, cho nên, sau khi mọi người rời thành B, không cần lo đói rét, sau này ở đó mà sống cho tốt, đã biết chưa?”
Mộ Nhất Hàng trầm mặt không nói gì.
Mộ Khiếu Hổ còn muốn nói gì đó, nhưng Mộ Duyệt Thành với vẻ mặt uể oải đi tới: “Nhất Hàng, hai chiếc xe tải bên kia đều chở vật tư, đủ cho con và mẹ con, cùng người trong đội ăn trong vòng hai tháng.”
Ông lấy chiếc điện thoại vệ tinh từ trong túi ra đưa tới trước mặt Mộ Nhất Hàng: “Sau này nếu có chuyện gì, hoặc là thiếu vật tư, thì gọi điện thoại cho bố, bố sẽ phái người đưa vật tư tới cho con.”
Mộ Nhất Hàng lạnh lùng nhìn ông: “Không cần phải giả mù sa mưa.”
Mộ Duyệt Thành nổi đóa lên: “Con…”
Mộ Khiếu Hổ cầm gậy đập mạnh xuống đất một cái, giận dữ nói: “Nhất Hàng, cháu ăn nói với bố cháu thế hả?”
Ánh mắt lạnh băng của Mộ Nhất Hàng dừng trên người Mộ Khiếu Hổ: “Nếu ông ấy biết ông ấy là bố cháu, sao lại còn để mặc cục điều tra lấy tinh hạch của cháu?”
Mộ Khiếu Hổ giận dữ: “Mộ Nhất Hàng, cháu muốn bố cháu giúp cháu, thế cháu có nghĩ tới người cháu hãm hại cũng là con trai ruột của bố cháu không? Cháu nghĩ lúc bố cháu giao cháu cho cục không đau lòng sao? Cháu chưa làm cha, không thể biết lựa chọn giao cháu cho cục điều tra là một lựa chọn khó khăn tới nhường nào, nếu bố bảo vệ cháu, vậy bố cháu biết ăn nói sao với đứa con trai kia? Đứa con trai kia sẽ nghĩ sao về người cha này?”
Mộ Nhất Hàng: “……..”
Mộ Duyệt Thành không muốn nói nhiều, liền dúi điện thoại vệ tinh vào trong tay Mộ Nhất Hàng, sau đó lại lấy trong túi ra một chiếc túi nhỏ, đưa tới trước mặt Mộ Nhất Hàng: “Đây là tinh hạch của con.”
Cả người Mộ Nhất Hàng khựng lại.
Đôi bàn tay hắn run run, nhận lấy cái túi nhỏ, rõ ràng chiếc túi kia rất nhỏ, nhưng cầm trong tay hắn lại cảm thấy hết sức nặng nề.
Mộ Duyệt Thành lại nói: “Bố phái ba mươi người lính đi bảo vệ con và mẹ, sau này con hãy bảo vệ Vân Huyên thật tốt.”
Mộ Nhất Hàng cười nhạt: “Bố có biết mẹ đã điên rồi không? Giờ bà ấy còn không thể nhận ra đứa con trai này.”
Mộ Duyệt Thành, Mộ Khiếu Hổ và Lý Thái Ngọc đều giật mình.
Lúc này, một nhóm người chạy vội tới chỗ họ: “Vân Huyên, Nhất Hàng.”
Mộ Nhất Hàng nghe thấy tiếng, lạnh lùng nâng mắt lên nhìn, trông thấy là người nhà bên ngoại mình chạy tới, mỉa mai nhếch môi cười.
Không có hắn và mẹ chăm non, đám họ hàng phế vật này sớm muộn gì cũng bị đuổi ra khỏi Mộ thị.
Mộ Nhất Hàng không muốn nghe mợ và dì khóc lóc, cũng không muốn nghe họ oán hận, xoay người dẫn Triệu Vân Huyên đi.
Chiến Bắc Thiên ở phía xa xa trông thấy cảnh này nhạt giọng nói: “Mộc Mộc, em không nghi ngờ chuyện ông em là do Mộ Nhất Hàng làm sao? Giờ em có thể dùng dị năng hệ tinh thần để thôi miên Triệu Vân Huyên, cho bà ta nói thật ra.”
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn Chiến Bắc Thiên: “Anh muốn để mẹ con Mộ Nhất Hàng họa vô đơn chí? Không có cơ hội trở mình nữa?”
Chiến Bắc Thiên nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
Hắn nhìn ra tuy rằng mấy người Mộ Khiếu Hổ rất bực mình với chuyện Mộ Nhất Hàng làm, thậm chí còn ý muốn tát lật mặt Mộ Nhất Hàng trong đầu, nhưng dù sao Mộ Nhất Hàng cũng đang chảy trong mình dòng máu của nhà họ Mộ, là cháu trai ruột của Mộ Khiếu Hổ, cũng là con trai ruột của Mộ Duyệt Thành, dù có giận Mộ Nhất Hàng tới đâu, cũng sẽ mềm lòng với Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Phàm do dự một chút, sau đó dùng dị năng tinh thần để tiến hành thôi miên Triệu Vân Huyên.
Triệu Vân Huyên đang ở trong lòng Mộ Nhất Hàng đột nhiên dừng bước, quay người về phía nhà ngoại mình đuổi theo, sau đó cựa ra khỏi vòng tay của Mộ Nhất Hàng, đi về phía anh trai và chị gái mình.
Mộ Nhất Hàng nghĩ rằng mẹ nhìn thấy người thân, tỉnh táo hơn nhiều, liền để cho bà đi.
“Vân Huyên, em có khỏe không?” Chị gái Triệu Vân Huyên thấy Triệu Vân Huyên, trong đôi mắt mang theo sự ngạc nhiên và ghét bỏ.
Vốn là bà muốn tiến lên ôm Triệu Vân Huyên để khóc lóc kể lể, nhưng trông thấy bộ dạng bẩn thỉu của Triệu Vân Huyên, lập tức thu tay về, lúng túng cười cười.
Trước đó lúc nghe nói Mộ thượng tướng muốn cắt đứt quan hệ vợ chồng với Triệu Vân Huyên, bà vẫn còn chưa tin, bởi vì nói gì thì nói, Triệu Vân Huyên cũng đã theo Mộ thượng tướng hơn hai mươi năm, còn sinh cho Mộ thượng tướng một người con trai, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt.
Giờ trông thấy bộ dạng này của Triệu Vân Huyên, bà đã tin là thật.
Đột nhiên chị gái Triệu Vân Huyên cảm thấy lo lắng.
Sau này không có Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng bảo vệ, Triệu gia họ biết sống ở Mộ gia thế nào đây?
“Chị à.” Em gái thứ ba của Triệu Vân Huyên trông thấy chị mình như vậy, đau lòng đi tới, sau đó giúp Triệu Vân Huyên vuốt lại mái tóc rối: “Chị, chị chịu nhiều khổ cực rồi.”
“Cô là ai?” Triệu Vân Huyên ngơ ngẩn nhìn em gái mình: “Cô là ai? Tôi không quen cô.”
Em gái của Triệu Vân Huyên ngẩn ra: “Chị à, em là Vân Kỳ đây, chị không nhận ra em sao?”
“Vân Kỳ là ai?” Triệu Vân Huyên không biết cô, đưa mắt nhìn về phía những người khác, lại không hề nhận ra những người ở trước mặt mình, cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Mộ Khiếu Hổ.
Đôi mắt bà sáng lên, vội đẩy Triệu Vân Kỳ ra, chạy đến trước mặt Mộ Khiếu Hổ: “Tôi nhận ra ông.”
Mộ Khiếu Hổ ngẩn người, nheo mắt nhìn, hỏi: “Thế con nói xem, ta là ai?”
“Ông là.. ông nội của con trai tôi, tên là Mộ Khiếu Hổ.”
Lý Thái Ngọc cảm thấy đầu óc Triệu Vân Huyên bất bình thường, cảnh giác nhìn Triệu Vân Huyên.
Mộ Khiếu Hổ lại hỏi: “Sao con chỉ nhận ra ta, chứ không nhận ra được những người khác?”
“Bởi vì ông là bố chồng tôi, đương nhiên tôi phải nhớ rõ rồi.” Không biết Triệu Vân Huyên đang nghĩ gì, sau đó đanh mặt nhìn Mộ Khiếu Hổ: “Nhưng mà, tôi vào Mộ gia bao nhiêu năm như vậy, ông không tốt với tôi một chút nào, lúc nào cũng cho rằng tôi ngược đãi Mộ Nhất Phàm.”
Mộ Nhất Hàng nghe tới đây, lập tức cảm thấy tình hình bất ổn, vội kéo Triệu Vân Huyên về: “Mẹ, mẹ đang nói lung tung cái gì thế.”
Hắn nhìn về phía Mộ Khiếu Hổ: “Ông nội, mẹ cháu điên rồi, ông đừng coi lời của mẹ cháu là thật.”
Mộ Khiếu Hổ thấp giọng nói: “Cháu để mẹ cháu nói hết đi, dù có là lời của người điên, ta cũng muốn nghe xem trong lòng mẹ cháu nghĩ gì về ta.”
“Ông nội, giờ không còn sớm nữa, cháu và mẹ còn muốn tìm chỗ để ổn định, nếu không, để đến tối sẽ rất nguy hiểm.”
Mộ Khiếu Hổ nghe vậy, cũng không bắt Triệu Vân Huyên nói nữa.
Thế nhưng, Triệu Vân Huyên lại phẫn nộ hét lên: “Dù tôi có đối xử tốt với Mộ Nhất Phàm, ông cũng sẽ cho rằng tôi đang giả vờ giả vịt, cuối năm mỗi lần Mộ gia tụ họp, ông đều mắng mỏ tôi, lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại với tôi, tôi đang ở trong căn nhà mẹ Mộ Nhất Phàm để lại, sau này Mộ thị sẽ là của Mộ Nhất Phàm.”
Bà điên cuồng cười to, lại một lần nữa hét lên: “Tất cả đều là của Mộ Nhất Phàm, thế Nhất Hàng thì sao? Cái ông lão già khú này, đã bao giờ ông để Nhất Hàng của tôi vào mắt chưa, mấy năm nay nó vất vả lo toan chuyện của tập đoàn Mộ thị, chẳng lẽ ông không thấy sao?”
Nhất thời, bầu không khí lắng xuống.
|
★ Chương 266 ★
“Mẹ, mẹ đang nói lung tung gì vậy?”
Mộ Nhất Hàng biết Triệu Vân Huyên đã điên rồi, nhưng thật không ngờ bà lại điên đến mức này.
Hắn muốn lấy tay bịt miệng Triệu Vân Huyên, nhưng ngược lại làm vậy sẽ khiến mấy người Mộ Khiếu Hổ càng thêm khẳng định lời mẹ hắn nói là thật, không thể làm gì hơn là dùng sức kéo Triệu Vân Huyên đi về phía đoàn xe.
Triệu Vân Huyên vừa giãy ra khỏi Mộ Nhất Hàng, vừa phẫn nộ hét: “Mẹ không nói lung tung, mẹ ở Mộ gia biết bao nhiêu năm, mà cái lão già này đã bao giờ để ý đến mẹ chưa? Đúng, là năm đó mẹ thấy Mộ Duyệt Thành được kế thừa nhiều gia sản như vậy, nên mới lấy ông ta…”
Sắc mặt Mộ Duyệt Thành trở nên hết sức khó coi: “Triệu Vân Huyên, bà đang nói cái gì vậy?”
Mộ Nhất Hàng thầm kêu hỏng bét rồi, vừa tức giận vừa kéo Triệu Vân Huyên đi.
Triệu Vân Huyên không đi, đỏ mắt nhìn về phía Mộ Duyệt Thành: “Tôi nói năm đó vì tôi thấy ông có nhiều tiền nên mới lấy ông, nếu không, ông nghĩ ông thân làm lính, với chút tiền lương kia, tôi sẽ thèm ông chắc?”
“Triệu Vân Huyên, bà…”
Mộ Duyệt Thành tức đến mức muốn tát bà mấy cái, sau đó quay đầu rời đi, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, trông thấy bà điên đến mức này rồi, ông cũng không muốn tính toán với bà nữa.
Mộ Khiếu Hổ hừ lạnh: “Ta đã nói người đàn bà này chẳng có ý tốt gì mà.”
“Năm đó tôi thấy ông có tiền nên mới lấy ông, nhưng chưa từng quên bổn phận, tôi lo toan công việc trong nhà họ Mộ, sinh cho ông một đứa con trai, chỉ có chút chuyện có lỗi với Mộ gia, là do lão già kia cứ ghét bỏ tôi, cũng ôm cái nhìn phiến diện với con trai tôi, khinh thường Nhất Hàng của tôi, bắt thằng bé làm trâu làm ngựa cho Mộ gia, nhưng không muốn chia cho nó cái gì.”
Triệu Vân Huyên cười điên cuồng: “Tôi là một người làm mẹ, sao có thể không thương xót con trai mình, sao có thể không làm gì cho con. Cũng may mà mạt thế tới, Mộ thị không còn nữa, chúng tôi không phải tốn công nghĩ xem làm thế nào để có được cổ phần Mộ thị, không cần phải sống cúi đầu như trước, không thể ngóc đầu lên trước mặt nhà họ Mộ các ông nữa, bởi vì con trai tôi thu mua được rất nhiều vật tư, tất cả người trong Mộ thị đều cần vật tư để sinh tồn.”
Bà chỉ tay về phía Mộ Khiếu Hổ: “Thế nhưng, cái ông lão chết tiệt này, lại muốn chia một nửa số vật tư con trai tôi vất vả mua lại được cho Mộ Nhất Phàm, dựa vào cái gì cơ chứ? Đó là vật tư con trai tôi mua, dựa vào đâu mà phải cho Mộ Nhất Phàm?”
Mộ Khiếu Hổ giận dữ nói: “Mấy người mua vật tư, là dùng tiền của Mộ thị mua, nếu không, mấy người có thể mua được nhiều vật tư như vậy sao?”
Lúc mạt thế tới chưa được bao lâu, ông có đề cập với Mộ Duyệt Thành, đợi Mộ Nhất Phàm tới thành B, sẽ chia cho Mộ Nhất Phàm một ít vật tư để thằng bé xử lý, nhưng lúc đó cũng chỉ thuận miệng nói thôi, chứ chưa thực sự làm vậy, không ngờ Triệu Vân Huyên lại nhớ kỹ những lời ông nói trong lòng.”
“Hừ, đó là tiền con trai tôi vất vả kiếm được để mua, Mộ Nhất Phàm là cái thá gì, dựa vào đâu mà có thể cầm chỗ vật tư này, ông hỏi Mộ Nhất Phàm xem, từ nhỏ tới giờ, nó đã quản chuyện công ty ngày nào chưa? Còn không phải con trai tôi cố gắng kiếm tiền lo cho công ty thì là cái gì. Cái ông lão này, rõ ràng rất bất công, ông muốn giao hết vật tư Mộ Nhất Hàng kiếm được cho Mộ Nhất Phàm, lại còn muốn Mộ Duyệt Thành giao cả doanh địa cho Mộ Nhất Phàm quản lý.”
Mộ Khiếu Hổ tức muốn chết: “Ta chưa từng nghĩ vậy.”
Cái người này nói bậy nói bạ.
Ông thấy tâm lý bà có vấn đề, nên mới có thể suy nghĩ lung tung như vậy.
Về phần Mộ thị, đó là công ty mẹ Nhất Phàm để lại, ông muốn giúp Nhất Phàm bảo vệ Mộ thị thì có lỗi gì.
Ừ!
Đúng là mỗi lần năm hết tết đến, ông đều ngầm nhắc nhở Triệu Vân Huyên rằng Mộ thị là của Nhất Phàm, bởi vì ông nhận ra người đàn bà này có dã tâm lớn, muốn thâu tóm hết cổ phần trong Mộ thị về danh nghĩa con trai, cho nên ông mới nhắc đi nhắc lại bà không được làm loạn.
Thế nhưng, ông không hề bất công như Triệu Vân Huyên nói, Nhất Hàng cố gắng thế nào, ông đều nhìn thấy rõ, ông biết Nhất Hàng xử lý chuyện của công ty cho Nhất Phàm rất tốt.
Cho nên, ông từng nghĩ, đợi đến khi ông qua đời, sẽ giao cổ phần của ông ở Mộ thị cho Mộ Nhất Hàng, ông cũng sẽ thuyết phục Duyệt Thành giao cổ phần của mình về danh nghĩa Nhất Hàng, tuy số cổ phần hai người có cộng lại không bằng Mộ Nhất Nhàm, nhưng cũng được 25% cổ phần trong công ty.
Như vậy, Mộ gia họ cũng không bạc đãi Nhất Hàng.
“Ông chưa từng nghĩ như vậy sao?” Triệu Vân Huyên cười mỉa nhìn Mộ Khiếu Hổ: “Ông đã giao vật tư cho Mộ Nhất Phàm rồi, doanh địa trong tay Mộ Duyệt Thành sớm muộn gì cũng về tay nó thôi.”
Nói đến đây, gương mặt bà trở nên hết sức dữ tợn: “Cho nên, tôi sẽ không để ông được toại nguyện, tôi sẽ không cho ông giao tất cả những thứ thuộc về Nhất Hàng cho Mộ Nhất Phàm, chỉ cần ông, cái lão già chết tiệt này chết, tất cả mọi thứ sẽ về tay con trai tôi.”
Mộ Nhất Hàng cả kinh, nổi giận quát lên: “Mẹ, mẹ đã điên đủ chưa?”
Mộ Khiếu Hổ chợt chau mày lại: “Cô nói vậy nghĩa là sao?”
Ông có chút liên tưởng tới chuyện trước đây mình bị bệnh có liên quan tới người con dâu này.
“Có ý gì ư?” Triệu Vân Huyên cười nhạt: “Ông còn nhớ chuyện mấy tháng trước ông bị bệnh liệt giường chứ?”
Mọi người ngẩn ra.
Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này.
Mộ Nhất Hàng biết mình không thể ngăn cản Triệu Vân Huyên nói hết, bèn không cản bà nữa, bắt chước những người khác mà nhìn Triệu Vân Huyên bằng vẻ mặt hồ nghi.
Mộ Khiếu Hổ trầm mặt nhìn bà: “Nhớ, thì sao?”
“Ha ha ha, chuyện kia là do tôi tìm người làm, ha ha.” Triệu Vân Huyên nói tới đây, điên cuồng cười to: “Tôi muốn ông sống không bằng chết đấy.”
Lời vừa nói ra, “Bộp” một tiếng, Mộ Duyệt Thành tát mạnh vào mặt Triệu Vân Huyên, ánh mắt rét lạnh, nhìn Triệu Vân Huyên thể như nhìn người đáng phải chết.
Trước đó nghe Mộ Nhất Hàng nói Triệu Vân Huyên đã điên rồi, ông còn thương hại bà, thậm chí còn nghĩ không biết trước đó mình có quá tuyệt tình không, làm chuyện ra nông nỗi này, khiến cả gia đình tan nát, ngay cả người vợ từng kết tóc se duyên cũng đã phát điên.
Nhưng giờ với Triệu Vân Huyên, ông không còn chút thương hại nào, đến suy nghĩ muốn giết bà cũng có, thật sự hận không thể băm bà ra làm trăm ngàn mảnh.
Sắc mặt người nhà họ Triệu tái nhợt.
Họ không ngờ Triệu Vân Huyên lại nói ra chuyện khủng khiếp như vậy, sau này, đừng nói là sinh tồn ở Mộ thị, ngay cả muốn ở lại Mộ thị cũng khó khăn.
Người nhà họ Mộ không thể tin nhìn Triệu Vân Huyên.
“Mẹ.” Mộ Nhất Hàng lo lắng đỡ Triệu Vân Huyên bị đánh ngã xuống đất dậy: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“TRIỆU – VÂN – HUYÊN!”
Ba chữ này Mộ Duyệt Thành như gằn từng chữ ra: “Tôi thật sự không ngờ bà lại ác độc tới như vậy, đến một ông cụ tám mươi tuổi bà cũng không tha, bà còn có phải là người hay không?”
Triệu Vân Huyên được con trai đỡ dậy, nửa gương mặt sưng lên, hơn nữa, khóe miệng rỉ máu, thế nhưng, bà vẫn điên cuồng cười ha hả, khiến người ta vừa nhìn đã biết bà hoàn toàn điên rồi.
Mộ Duyệt Thành lạnh lùng nhìn về phía Mộ Nhất Hàng: “Chuyện mẹ con làm, con có tham gia vào không?”
Lần đầu tiên Mộ Nhất Hàng thấy cha nhìn mình bằng ánh mắt rét lạnh như vậy.
Hắn làm vẻ mặt mờ mịt mà lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết cái gì.
Mộ Duyệt Thành nhìn chòng chọc Mộ Nhất Hàng mấy giây, độ tin tưởng với đứa con trai này đã xuống không.
Ông lạnh lùng nói: “Ta thu hồi lại những lời ta vừa nói, rút toàn bộ người phái đi bảo vệ hai người về, chỉ cho hai người một xe vật tư nhỏ, sau này, hai người tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Mộ Duyệt Thành xoay người, lạnh lùng rời đi.
Mộ Khiếu Hổ nhìn người đàn bà đã phát điên, vừa tức giận, lại vừa chán nản mà lắc đầu thở dài, thầm nghĩ không biết có phải trước đó mình đã quá đáng quá không, nên bức người đàn bà này điên tới vậy.
Lý Thái Ngọc nói: “Bố, con đỡ bố về.”
Mộ Khiếu Hổ nhìn Mộ Nhất Hàng, không có ý định nói thêm gì với người cháu này, ông để Lý Thái Ngọc đỡ, quay trở về xe.
Những người khác trong Mộ gia vốn còn muốn nói dăm đôi câu với họ, nhưng nghe Triệu Vân Huyên nói vậy xong, trong mắt đều toát lên sự phẫn nộ, nếu không phải Mộ Khiếu Hổ kêu họ lên xe, họ đã muốn xông lên đánh cho bà một trận.
Người nhà của Triệu Vân Huyên tiến lên, chị gái Triệu Vân Huyên tức giận nói: “Triệu Vân Huyên, em phát điên cái gì, em có biết chuyện em vừa nói đã hại chết mọi người rồi không.”
Sắc mặt Mộ Nhất Hàng tối xuống, giận dữ nói: “Mẹ cháu hại mọi người thế nào, sau khi mạt thế, nếu không có mẹ cháu cho mọi người vào Mộ thị, mọi người có thể sống tốt được như vậy không? Nếu không có mẹ cháu, mọi người đã chết bên ngoài từ lâu rồi.”
Mọi người bị chặn họng không phản bác được, thấy đoàn xe sắp rời đi, liền đỏ mặt lên xe.
Mộ Nhất Hàng tức giận nhìn chòng chọc đám người lên xe kia, mãi đến khi không thấy bóng họ, mới đưa mắt nhìn về phía binh lính đang khiêng hết vật tư trên xe tải lớn xuống, bỏ vào một chiếc xe nhỏ, mãi đến khi không bỏ được nữa mới lái xe rời đi.
Hắn đứng yên tại chỗ hồi lâu, mới dẫn theo Triệu Vân Huyên lên xe, giờ hắn rất cần số vật tư này, bởi vì hắn còn phải tiếp tục sống, cho nên hắn không được hành động theo cảm tính, cũng không thể vì sĩ diện, hoặc là vì hận cha mà để bị chết dọc đường, như vậy sẽ không có gì bù đắp được những thứ đã mất.
Lúc này, Triệu Vân Huyên ngồi ở ghế phụ đột nhiên ngừng cười, vẻ mặt mờ mịt nhìn Mộ Nhất Hàng: “Nhất Hàng, đây là đâu vậy?”
|
★ Chương 267 ★
Mộ Nhất Hàng đang muốn khởi động xe rời khỏi thành B, không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: “Ngoài thành B.”
“Ngoài thành B sao?” Triệu Vân Huyên hồ nghi trông thấy Mộ Nhất Hàng bị cạo đầu, đột nhiên nhớ tới những chuyện đã xảy ra trong cục điều tra, lo lắng nói: “Không được, chúng ta không thể rời khỏi thành B, Nhất Hàng, con về xin bố con đi, chắc chắn bố con sẽ mềm lòng, đưa chúng ta về Mộ gia.”
“Quay về cầu xin ông ấy?” Mộ Nhất Hàng cười xùy một tiếng, quay đầu giận dữ nói: “Mẹ nghĩ sau khi mẹ nói vậy xong, chúng ta còn quay về đấy được sao?”
Chẳng lẽ hắn không muốn đợi đến khi bố mềm lòng, bố sẽ không kiêng nể mà phái người tới đón hắn sao?
Dù bố hắn có không mềm lòng, chỉ cần Mộ Nhất Phàm chết vì ung thư, đến khi bố hắn chỉ còn lại một người con trai là hắn, sớm muộn gì cũng sẽ sai người đón hắn về.
Thế nhưng, sau chuyện vừa mới xảy ra kia, muốn bố tha thứ cho hắn, là chuyện không thể nào.
Triệu Vân Huyên mờ mịt nhìn hắn: “Mẹ nói cái gì?”
Mộ Nhất Hàng thấy đôi mắt Triệu Vân Huyên có thần, không còn điên điên khùng khùng cười cợt như trước, khẽ nhíu mi: “Mẹ, mẹ không điên à?”
“Sao mẹ lại điên?” Triệu Vân Huyên ôm gương mặt đau nhói, sau đó day day đầu: “Đầu.. đầu mẹ đau quá, mẹ.. mẹ không nhớ nổi sau khi chúng ta bị phán hình, đã xảy ra chuyện gì, mẹ…”
Mộ Nhất Hàng tức giận đập mạnh xuống tay lái, đôi mắt hằn lên tơ máu, thoạt trông hết sức dọa người.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: “Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa, sau khi chúng ta bị phán hình, bị đưa tới phòng hành hình, trong khi không được tiêm thuốc tê, họ đã lấy tinh hạch trong đầu con ra.”
Chỉ cần nhớ tới cảnh đó, hắn liền cảm thấy sợ hãi, thật sự hận không thể giết chết đám bác sĩ đã hành hình với hắn, và cả cái tên Mộ Nhất Phàm hại hắn luân lạc tới nông nỗi này.
Triệu Vân Huyên nghe nói vậy, đầu đau như muốn nổ tung ra, đau đến không chịu nổi.
Hình ảnh Mộ Nhất Hàng bị hành hình từ từ xuất hiện trong đầu bà, sau đó, bà nhớ hết toàn bộ mọi chuyện.
“Mẹ.. mẹ nhớ ra rồi, mẹ thấy trợ lý bác sĩ cạo đầu con, còn.. còn cầm dao rạch xuống đầu con.”
Chỉ vừa nghĩ tới cảnh kia, bà đã không chịu được mà run lên: “Quá.. quá khủng khiếp, quá khủng khiếp!”
Ngay lập tức, bà nghĩ tới điều gì đó, nắm lấy tay Mộ Nhất Hàng: “Nhất Hàng, con không sao chứ? Con có bị lấy tinh hạch dị năng ra không?”
Mộ Nhất Hàng nghi hoặc: “Mẹ, sao mẹ thấy được?”
Theo như hắn biết, lúc phạm nhân bị hành hình, ngoài bác sĩ ra, những người khác không được nhìn.
“Không phải lúc đó mẹ bị đưa tới căn phòng bên cạnh phòng hành hình hay sao? Hai căn phòng cách nhau một bức tường, thật ra lớp tường đấy là kính hai mặt, mẹ có thể thấy rõ những gì xảy ra trong phòng hành hình.”
Triệu Vân Huyên khoanh tay ôm chính bản thân mình: “Lúc đó, dù mẹ gọi thế nào, dù mẹ gào ra sao, người trong phòng hành hình cũng không nghe được tiếng của mẹ, thậm chí mẹ còn dùng đầu muốn đập vỡ kính thủy tinh, sau đó.. sau đó mẹ không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.”
Mộ Nhất Hàng nghĩ rất có thể vì mẹ mình bị kích thích, nên mới phát điên như vậy.
Hắn nổi đóa nói: “Nhất định là do Mộ Nhất Phàm, nhất định anh ta đã mua chuộc người của cục điều tra, khiến họ đưa mẹ tới phòng bên cạnh phòng hành hình, lấy con ra để hành hạ mẹ.”
Trong mắt mẹ hắn, hắn là tất cả của mẹ, tận mắt chứng kiến con trai mình bị hành hạ như vậy, quả thật kinh khủng hơn bất cứ hình phạt nào khác.
Mộ Nhất Hàng sờ tay về phía túi áo, trong đó có đựng tinh hạch của hắn, trong mắt hắn từ từ toát lên hận thù và sự tàn ác: “Mộ Nhất Phàm, hãy đợi đấy.”
Hắn khởi động xe, lái về phía ngược lại thành B.
Triệu Vân Huyên càng ngày càng đi xa khỏi thành B, vội vàng hỏi: “Nhất Hàng, con định đi đâu? Giờ con không có dị năng, chúng ta sẽ chết bên ngoài mất, con quay về thành B tìm bố con đi, nhất định ông ấy không nỡ để con chịu khổ đâu.”
Mộ Nhất Hàng cố nén lửa giận: “Mẹ, chúng ta không thể về được.”
“Sao lại không về được, con là con trai bố con, ông ấy…”
“Mẹ!” Mộ Nhất Hàng giận dữ la to: “Rốt cuộc mẹ có nhớ, ban nãy mẹ vừa nói gì với ông nội không?”
Triệu Vân Huyên bị tiếng la của con trai làm cho giật mình: “Nói gì?”
“Chuyện mẹ tìm người đi hại ông nội, mẹ nói ra hết rồi, mẹ nghĩ rằng giờ chúng ta còn quay lại được sao?”
“Sao.. sao cơ?” Triệu Vân Huyên không thể tin nhìn con trai: “Sao.. sao lại thế, sao mẹ lại có thể nói ra chuyện này..”
Dù có đánh chết bà, bà cũng không thể nói ra.
“Trước đó mẹ điên lên, cái gì cũng nói hết ra, nếu mẹ tỉnh táo sớm một chút, đã không thành ra như vậy.” Mộ Nhất Hàng tức giận đạp mạnh chân ga, phóng ra ngoài.
Lời đã nói giống như nước đã đổ, không thể vãn hồi.
Chỉ là, hắn không thể hiểu, vì sao mẹ hắn đang điên như vậy, lại đột nhiên tốt lên?
Ngay lập tức, Mộ Nhất Hàng thấy trên đường lớn có hai bóng người, lập tức phanh gấp.
Triệu Vân Huyên đang ngẩn ra vội bám lấy thân xe: “Nhất Hàng, sao đột nhiên lại phanh gấp?”
Đôi mắt Mộ Nhất Hàng đỏ quạch lên, nhìn chòng chọc ra bên ngoài, trong miệng lạnh lùng gằn ra ba chữ: “MỘ – NHẤT – PHÀM!”
Sau đó, hắn bị người đàn ông đứng bên cạnh Mộ Nhất Phàm làm cho ngẩn ra.
Kia không phải đại thiếu gia nhà họ Chiến, Chiến Bắc Thiên hay sao? Sao Chiến Bắc Thiên lại ở với Mộ Nhất Phàm?
Mộ Nhất Hàng lập tức chú ý tới bàn tay đang ôm eo Mộ Nhất Phàm kia, hai người thân mật thể như đôi tình nhân, khiến hắn không thể đoán ra rốt cuộc giữa hai người có mối quan hệ gì.
Triệu Vân Huyên nghe vậy, vội ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Dưới gốc cây to, có bóng hai người đang đứng, một trong số đó là Mộ Nhất Phàm.
Lúc này, bà như lên cơn điên mà đẩy cửa xe ra, nhưng lại bị Mộ Nhất Hàng ngăn lại.
Mộ Nhất Hàng hạ cửa xe xuống, gió lạnh lập tức thốc vào.
“Là anh phải không? Anh đã dùng dị năng hệ tinh thần khiến mẹ tôi nói ra những lời đó phải không?”
Mộ Nhất Phàm không lên tiếng, cứ như vậy lặng lẽ nhìn Mộ Nhất Hàng, cái đầu trọc lốc và đôi mắt đỏ quạch, cùng gương mặt tràn đầy hận thù kia khiến anh không thể nào tìm ra được bóng hình của anh trai mình trong đó.
Anh trai đối xử rất dịu dàng với anh, không giống như Mộ Nhất Hàng ở trước mặt đang nhìn anh bằng đôi mắt tràn đầy hận thù, cả Triệu Vân Huyên cũng như vậy.
Tuy rằng trong hiện thực mẹ rất ít khi chăm sóc anh, nhưng chưa từng bỏ rơi không quan tâm đến anh, mỗi khi nhìn thấy anh, gương mặt lại thấp thoáng ý cười, không giống người trước mặt anh lúc này đây một chút nào.
Nhìn tới đây, đột nhiên anh hiểu rõ một điều, dù hai người có trông giống nhau tới đâu, nhưng tâm tình khác nhau, sẽ mang tới rất nhiều khác biệt, thậm chí còn cảm thấy hai người đó không giống nhau một chút nào.
Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn sang một bên, không muốn trông thấy hai người họ nữa.
Chiến Bắc Thiên hôn lên trán anh, giúp anh đội kín mũ lại.
“Anh.. hai người….” Mộ Nhất Hàng kinh hãi nhìn họ, ngay lập tức, hắn suy nghĩ kỹ càng về mối quan hệ của hai người đàn ông trước mắt.
Hắn nhếch môi cười mỉa: “Hóa ra hai người là đồng tính, nếu bố biết chuyện hai người, chắc vẻ mặt sẽ thú vị lắm đây, Mộ Nhất Phàm, tôi thấy, người tiếp theo bị đuổi ra khỏi nhà sẽ là anh..”
Chẳng trách Mộ Nhất Phàm có thể làm mọi chuyện mà không để lộ bất cứ sơ hở nào, hóa ra là có người nhà họ Chiến giúp đỡ, hắn không thua dưới tay Mộ Nhất Phàm mới là lạ.
Mộ Nhất Phàm quay đầu lại: “Không cần chú phải lo chuyện này, bố đã biết quan hệ của anh với Bắc Thiên từ lâu rồi.”
Mộ Nhất Hàng ngẩn ra.
Bố hắn thế mà đã biết chuyện Mộ Nhất Phàm ở với Chiến Bắc Thiên từ lâu rồi ư?
“Mộ Nhất Phàm, mày đúng là đồ hèn hạ, khiến tao cảm thấy ghê tởm.” Triệu Vân Huyên châm chọc trợn mắt nhìn Mộ Nhất Phàm: “Tao thấy mày vì muốn đối phó với Nhất Hàng nhà tao, nên mới thông đồng với nhà họ Chiến đúng không? Mộ Nhất Phàm, mày là một thằng đàn ông, có phải bị một thằng đàn ông khác đè rất sướng không?”
Bà nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Chiến thiếu tướng, cậu đừng để bị nó lừa, trước đây nó thích đàn bà, vì muốn đối phó với chúng tôi nên mới ở với cậu.”
Chiến Bắc Thiên chợt nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng vô cùng nguy hiểm, khiến Triệu Vân Huyên sợ hãi vội dời đường nhìn.
Mộ Nhất Phàm nhìn về phía Triệu Vân Huyên, không có hứng thú phản bác hay giễu cợt lại bà.
Sở dĩ Triệu Vân Huyên có thể khôi phục lại bình thường, hoàn toàn là vì Chiến Bắc Thiên yêu cầu anh dùng dị năng hệ tinh thần chữa trị đầu óc bà ta.
Đương nhiên, đây cũng không xuất phát từ lòng tốt gì.
Theo như Chiến Bắc Thiên nói, lúc con người ta điên, sẽ không hiểu cái gì cả, chỉ có người bình thường mới hiểu cái gì là đau khổ, cái gì là hối hận, cho nên, mới khôi phục lại cho Triệu Vân Huyên.
Mộ Nhất Hàng tự biết giờ bản thân mình không đấu lại họ, lập tức khởi động xe, nói với Mộ Nhất Phàm: “Mộ Nhất Phàm, một ngày nào đó, tôi sẽ quay về tính món nợ này với anh.”
Hắn đóng cửa sổ xe lại, trong khoảnh khắc cửa đóng lại, hắn nghe thấy Chiến Bắc Thiên ở bên ngoài thấp giọng nói: “Tao sẽ không cho mày có cơ hội đấy.”
Toàn thân Mộ Nhất Hàng run lên, nhìn đôi mắt lạnh lùng của Chiến Bắc Thiên, vội lái xe rời đi, bởi vì hắn biết người đàn ông này không dễ dây vào.
Mãi đến khi qua gương chiếu hậu không còn trông thấy Mộ Nhất Phàm nữa, hắn mới khẽ thở phào một hơi.
“Không ngờ Mộ Nhất Phàm lại vô liêm sỉ như vậy, lại đi dụ dỗ Chiến Bắc Thiên, mẹ thấy Chiến Nam Thiên cứ gây sự với con như vậy, có khi là Mộ Nhất Phàm bảo Chiến Nam Thiên làm vậy cũng nên.”
Suốt dọc đường Triệu Vân Huyên không ngừng mắng chửi: “Nếu bố con đã biết nó ở cùng Chiến Bắc Thiên, chẳng lẽ ông ấy không nghĩ chuyện Chiến Nam Thiên muốn giết con, có thể có liên quan tới Mộ Nhất Phàm sao?”
Bà vừa nói xong, xe đột nhiên phanh gấp
|
★ Chương 268 ★
Lần này, Triệu Vân Huyên không may mắn như lần trước, bởi không phản ứng kịp mà đầu bà đụng mạnh vào trần xe.
Bà kêu oai oái, xoa trán nói: “Đau chết mẹ, Nhất Hàng, trước khi con phanh xe, có thể báo trước một tiếng không?”
Mộ Nhất Hàng không đáp lại lời bà, lập tức lui xe về phía sau.
Triệu Vân Huyên thấy Mộ Nhất Hàng quay xe nhanh như vậy, vội vã hỏi: “Sao vậy?”
Bà nhìn về phía trước, thấy đường cái bị bốn chiếc xe chắn ngang lối đi.
Ở trước mặt bốn chiếc xe, có hơn mười người đàn ông đang ngồi, vừa nói vừa cười nhìn về phía bọn họ, trong mắt không có ý tốt đẹp gì.
Triệu Vân Huyên vừa nhìn đã biết đám người này không phải người tốt.
Mộ Nhất Hàng vội quay đầu xe.
Thế nhưng, vừa quay đầu xe, đột nhiên phía trước có một bức tường đất chắn ngang lối đi của họ.
Triệu Vân Huyên sợ hãi nhìn Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Hàng mím chặt môi, nheo mắt lại, phóng xe nhanh tới.
Triệu Vân Huyên vội bám lấy thân xe, sợ hãi nhìn về phía bức tường: “Nhất Hàng, đâm bây giờ, đâm bây giờ.”
Rầm một tiếng, xe đâm mạnh vào bức tường đất, túi hơi trong xe liền bắn ra, ngăn cản hai người khỏi va chạm xe.
Mộ Nhất Hàng thấy bức tường đất không bị hư hại gì, vội quay đầu xe.
Một giây sau, cửa sổ xe bị đập vỡ, có người vươn tay vào, vặn khóa, mở cửa xe ra, sau đó kéo Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên ra ngoài.
“A, a.. mấy người muốn làm gì.”
Triệu Vân Huyên bị người ta túm áo, kéo ra khỏi xe, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Mộ Nhất Hàng cũng tương tự, hơn nữa còn có người dẫm lên lưng hắn, không cho hắn ngồi dậy.
Hắn thử nâng người dậy, nhưng lại bị người ta dùng lực đè xuống.
“Mộ nhị thiếu gia, đã lâu không gặp.” Người đàn ông cầm đầu cười lưu manh nói: “Mày còn nhớ chúng tao là ai không?”
Đương nhiên Mộ Nhất Hàng nhớ rõ họ là ai.
Họ đều là những người có thù oán với Mộ gia, lúc mới vào mạt thế, bị hắn dạy cho một bài học.
Hắn quay đầu, lạnh lùng mà tức giận nói: “Cửu Điền, rốt cuộc mấy người muốn làm gì?”
“Muốn làm gì ư?” Cửu Điền buồn cười nói: “Mộ nhị thiếu gia, mày đúng là chóng quên, sao nhanh như vậy đã quên hết hận thù trước đó của chúng ta rồi?”
Hắn dùng sức đá lên người Mộ Nhất Hàng: “Giờ tao tới để tính sổ với mày.”
Mộ Nhất Hàng đau đến rên lên.
Triệu Vân Huyên thấy con trai bị đá, cố nén cơn đau mà lồm cồm bò dậy, chạy tới bên cạnh Mộ Nhất Hàng, lo lắng hỏi: “Nhất Hàng, Nhất Hàng, con không sao chứ?”
Bà quay đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Cửu Điền: “Anh có việc gì thì cứ nhằm vào tôi là được rồi, đừng đánh con trai tôi.”
Cửu Điền nhìn Triệu Vân Huyên, cường điệu “ồ” một tiếng: “Đây không phải là phu nhân thượng tướng hay sao? Sao lại luân lạc tới nông nỗi này, trông như ăn mày vậy, không giống phu nhân mà mọi người vẫn ca ngợi một chút nào.”
Hắn chẹp chẹp mấy tiếng, lại nói: “Cơ mà, nhìn kỹ thì, tuy rằng hơi già một chút, nhưng vẫn thướt tha thùy mị, vẫn có thể thu hút một vài ông già.”
Đám người đi cùng Cửu Điền đều bật cười ha hả.
Triệu Vân Huyên bị một người trạc tuổi con trai mình lấy ra đùa giỡn, giận dữ mà không dám nói gì, chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt nhìn lại.
Ánh mắt Cửu Điền lướt qua trên người Triệu Vân Huyên một vòng, đột nhiên, khóe môi nhếch lên tạo thành ý cười sâu xa.
Mộ Nhất Hàng thấy vậy, vội đứng dậy kéo Triệu Vân Huyên ra phía sau mà bảo vệ: “Cửu Điền, mày có việc gì thì nhằm vào tao đây này, cho mẹ tao đi di.”
Cửu Điền cười ha hả: “Mộ nhị thiếu gia, mày căng thẳng như vậy làm cái gì, chỉ là tao đang nghĩ giờ mẹ mày đang độc thân, đúng là rất đáng tiếc, muốn tìm cho mày một người cha kế mà thôi.”
Triệu Vân Huyên nắm chặt áo Mộ Nhất Hàng, giả bộ bình tĩnh hỏi Cửu Điền: “Mày.. mày nói vậy là có ý gì?”
“Không hiểu thì hỏi con trai bà là được.”
Mộ Nhất Hàng nghiêm mặt lại: “Cửu Điền, mày đừng làm loạn.”
Cửu Điền cười lạnh: “Mày nói tao không làm loạn thì tao sẽ không làm loạn sao?”
Hắn nhìn về phía một người đàn ông trung niên có vẻ mặt dung tục đứng bên cạnh: “Lão Vương, không phải ông nói đã lâu rồi không được đụng vào đàn bà sao? Ở đây có sẵn một người này, bộ dạng cũng không tồi, ông mang về mà giải quyết, đỡ cho tối đến lại bứt rứt không yên.”
Những người khác đều bật cười ha hả.
Triệu Vân Huyên nghe vậy, không thể giả bộ bình tĩnh được nữa, nhất thời gương mặt trắng bệch.
Lão Vương nheo mắt mà liếc nhìn mặt Triệu Vân Huyên một lượt: “Mấy cậu chắc để tôi chơi người đàn bà này, không sợ gặp rắc rối gì chứ?”
“Hừ, chúng tôi sợ bao giờ, lão Vương, ông nhanh nhẹn lên cái, lát nữa còn phải về thành B đó.”
Lão Vương cười hề hề, xoa xoa đôi bàn tay thô ráp, đi về phía Triệu Vân Huyên.
Triệu Vân Huyên sợ hãi kêu lên: “Mấy người.. mấy người muốn làm gì?”
Mộ Nhất Hàng thấy bọn họ hành động thật, trước lúc lão Vương đi tới, lập tức nhào tới, lo lắng kêu: “Mẹ, mẹ mau chạy đi.”
Triệu Vân Huyên do dự một chút, xoay người bỏ chạy, thế nhưng, đám Cửu Điền có nhiều người như vậy, một người phụ nữ bình thường như bà sao có thể chạy khỏi đây.
Bà vừa chạy chưa được hai bước, đã bị những người khác kéo lại.
Mộ Nhất Hàng cũng bị đám người đó vây kín mà đấm đá túi bụi.
Lão Vương đứng lên, hừ một tiếng với Mộ Nhất Hàng, đoạn đi tới bên cạnh Triệu Vân Huyên, túm lấy bà đi về phía xe.
Triệu Vân Huyên vừa giãy giụa, vừa sợ hãi hét chói tai: “Aaa, ông buông ra, cái đồ thối tha này, tôi là phu nhân thượng tướng đấy, nếu ông dám đụng vào tôi, người của Mộ gia sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”
Lão Vương tát bà một cái: “Mẹ kiếp, dám nói tao thối, để lát nữa cho khắp người mày dính mùi thối của tao.”
Ông ta kéo bà đẩy vào trong xe.
“Nhất Hàng, Nhất Hàng, mau cứu mẹ.”
Triệu Vân Huyên muốn chạy đi, nhưng lại bị lão Vương đẩy lại, sau đó cửa xe đóng sập lại, mọi người không thấy bên trong xảy ra chuyện gì nữa.
“Mẹ!!!!”
Mộ Nhất Hàng lo lắng đứng dậy, muốn chạy tới cứu người, nhưng lại bị những người khác đạp ngã xuống đất.
Ngay sau đó, hắn thấy chiếc xe Triệu Vân Huyên đi vào rung mạnh lên, đồng thời, nghe thấy loáng thoáng tiếng khóc lóc van xin, mọi người không cần nghĩ cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì.
“Đám súc sinh chúng mày, ngay cả phụ nữ cũng không tha.”
Hai mắt Mộ Nhất Hàng đỏ ngầu lên, dữ tợn mà nhào lên đánh những người khác.
Bình thường hắn từng luyện võ, đáng lẽ ra đám người này không phải đối thủ của hắn, nhưng mấy người đi cùng Cửu Điền đều có dị năng, dù Mộ Nhất Hàng đấm đá giỏi tới đâu, cũng không lại được với nhóm người có dị năng.
Bọn họ đánh Mộ Nhất Hàng quỳ rạp xuống đất hai ba lần liền.
Cửu Điền nói: “Mộ nhị thiếu gia, mày bây giờ không đánh lại được chúng tao đâu, thế nhưng, chỉ cần mày quỳ xuống cầu xin tao, nói không chừng bọn tao sẽ thả mẹ mày ra.”
Mộ Nhất Hàng gắng gượng mở to mắt, nhìn chiếc xe đang không ngừng rung lên, đôi mắt càng đỏ màu máu, lớn tiếng rống to: “Đám súc sinh chúng mày, tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày, tao muốn giết chúng mày, giết chết chúng mày.”
“Tao cũng muốn nhìn xem mày không có dị năng, giết bọn tao thế nào đây.” Cửu Điền dùng sức đạp mạnh lên người Mộ Nhất Hàng.
Sau đó, túi đồ nọ từ trong tay Mộ Nhất Hàng rơi xuống.
“Kia là cái gì vậy?” Cửu Điền trông thấy túi dưới đất, liền nhặt lên.
Mộ Nhất Hàng nghe thấy, vội quay đầu lại, trông thấy là tinh hạch Mộ Duyệt Thành cho mình, cũng chính là tinh hạch được lấy từ trong đầu hắn ra, vội vã nhặt lên, nắm chặt trong tay.
Cửu Điền thấy Mộ Nhất Hàng bảo vệ chiếc túi nhỏ kia như vậy, thầm nghĩ nhất định bên trong là đồ xịn, bèn cúi người, dùng sức cạy tay Mộ Nhất Hàng ra.
“Mộ nhị thiếu gia, mày bảo vệ cái túi này như vậy, nhất định bên trong là đồ tốt nhỉ?”
“Đây là đồ bố cho tao.”
Trong lúc hai người giằng co, tinh hạch trong túi rơi ra.
Mọi người thấy hai viên tinh hạch rơi xuống nền tuyết, hai mắt sáng lên, trong mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng.
Mộ Nhất Hàng vội nắm lấy một viên tinh hạch trong đó, viên còn lại bị Cửu Điền nhặt lên.
Cửu Điền chép miệng: “Là tinh hạch dị năng, hơn nữa, còn là dị năng hệ hỏa, đây không phải tinh hạch lấy từ trong đầu mày ra chứ, ha ha.”
Hắn nâng mắt lên, thèm thuồng nhìn chòng chọc Mộ Nhất Hàng, giọng lạnh tanh: “Đưa viên tinh hạch kia ra đây.”
Mộ Nhất Hàng phẫn nộ nhìn hắn: “Đây là tinh hạch của tao.”
Dù có chết hắn cũng không giao tinh hạch ra.
“Thế thì sao, chúng tao muốn có nó.”
Cửu Điền giơ tay lên, tạo thành một cầu nước.
Mộ Nhất Hàng thấy hắn muốn dùng dị năng tấn công mình, siết chặt tinh hạch trong tay, dù mũi tinh hạch nhọn hoắt đâm vào lòng bàn tay hắn cũng không cảm nhận được, tất cả là để bảo vệ viên tinh hạch này.
——
Mộ Nhất Phàm nhìn mãi đến khi xe Mộ Nhất Hàng xa dần, Chiến Bắc Thiên mới đưa anh quay về doanh địa nghỉ ngơi.
Hai người vừa ngủ chưa được bao lâu, điện thoại vệ tinh của Chiến Bắc Thiên đổ chuông.
Hắn nhìn người gọi tới, vội đứng dậy ra ngoài cửa phòng bắt máy: “Sao? Tin Mộ Nhất Hàng rời khỏi thành B đã truyền ra ngoài sao?”
Không biết đối phương nói gì, chân mày Chiến Bắc Thiên chau chặt lại: “Sao? Đám Cửu Điền chết rồi? Chết thế nào?”
“Bị lấy tinh hạch ra? Có tra ra được nguyên nhân cái chết không? Còn mẹ con Mộ Nhất Hàng đâu?”
“Được, tôi biết rồi.”
Chiến Bắc Thiên cúp máy, đôi mắt nheo lại.
Sao lại không thấy Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên đâu?
|