Sói Đi Thành Đôi
|
|
Chương 30 Sau khi nhảy từ tường rào xuống mặt đất, Biên Nam không thấy có ai ven đường, chỉ có vài học sinh trường Thể thao đi ra từ siêu thị ở con phố đối diện. Biên Nam đang định lấy di động gọi cho Khưu Dịch, phía sau chợt truyền đến giọng nói của cậu ta: “Bây giờ tôi đập cậu một gậy bảo đảm cậu chưa kịp kêu tiếng nào đã ngã lăn quay.” “Uầy,” Biên Nam quay đầu lại, trông thấy Khưu Dịch tựa dưới bóng cây ven tường, quần đen và áo thun đen hợp thành một với bóng râm, “Tới lấy đồ sạc pin thôi mà còn mặc nguyên một bộ y phục dạ hành.” “Ăn cơm không?” Khưu Dịch xoay người đi dọc theo đường tới trạm xe, “Bên kia có một tiệm thịt dê hầm, mời cậu ăn.” “Trời nóng như vậy mà ăn thịt dê hầm cái gì…” Biên Nam lại nhìn sang phố đối diện, cậu không muốn để người của trường Thể thao trông thấy Khưu Dịch, tuy rằng không ít người sung sướng khi thấy Phan Nghị Phong gặp họa, nhưng người làm cho Phan Nghị Phong bẽ mặt lại là anh đại của Vận tải đường thuỷ, về điểm này trường Thể thao nhất định sẽ đồng lòng đối phó kẻ thù, “Sao lại mời tôi ăn?” “Cảm ơn cậu thời gian qua ra tiền ra sức, giúp đỡ tôi rất nhiều.” Khưu Dịch quay đầu cười với Biên Nam. Biên Nam đang định nói không cần cảm ơn đây là việc tôi phải làm xin hãy gọi tôi là thiếu niên tiền phong, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Khưu Dịch đã nói thêm một câu: “Tuy rằng toàn là do cậu tự tìm.” “… Thôi để tôi mời, thù dai quá,” Biên Nam tặc lưỡi, do dự một chút rồi nói, “Nếu cậu muốn mời tôi ăn, vậy mời ăn cơm chiên trứng đi, cái loại lần trước ăn ở nhà cậu đó.” Khưu Dịch nhìn Biên Nam cười cười: “Ừ.” Mặc dù Biên Nam đã ăn ở căn tin, nhưng chỉ tùy tiện ăn vài miếng, bây giờ trong bụng cũng không có cảm giác có thức ăn tồn tại, vậy nên cậu dự định đi ăn thêm gì đó với Khưu Dịch. Nhưng mà phải đi chỗ nào xa một chút, ví dụ như đi qua trạm xe tới một con đường khác, nơi nào vắng bóng học sinh hai trường. “À quên,” Khưu Dịch đi vài bước thì ngừng, móc ra thứ gì trong túi quần đưa cho Biên Nam, “Nhị bảo nhờ tôi gửi cho cậu.” “Cái gì vậy?” Biên Nam nhận lấy, nương theo ánh đèn đường nhìn thử, nhìn cả buổi cũng không biết thanh sắt đâm xuyên qua ba cục đất tròn màu nâu này là gì. “Nó nói là xâu thịt ấy, làm bằng đất sét.” Khưu Dịch nói. Biên Nam buồn cười nhìn xâu thịt nhỏ chỉ dài cỡ một ngón tay: “Nó nghĩ gì mà lại làm cái này tặng tôi, thay tôi cảm ơn nó, nói với nó là tôi thích lắm.” Đang nói chuyện, phía sau truyền đến tiếng cười giỡn, Biên Nam vừa quay đầu liền trông thấy mấy thằng trường Thể thao đi ra từ siêu thị ban nãy đang di chuyển về phía này. “Đậu má,” Biên Nam vội vàng đẩy Khưu Dịch vào lùm cây, sau đó kéo Khưu Dịch đi thật nhanh về phía trước, “Đi nhanh lên…” “Cậu…” Khưu Dịch bị Biên Nam lôi kéo, chỉ đành phải đi theo, nửa đi nửa chạy, cậu bất đắc dĩ nói, “Làm gì mà như yêu đương vụng trộm vậy?” “Vớ vẩn, yêu đương vụng trộm không phải thế này, bỏ trốn mới vậy thôi,” Biên Nam kéo Khưu Dịch quẹo vào con hẻm nhỏ bên cạnh công trường mới chịu ngừng, “Tôi sợ cậu bị đánh thôi, chỗ này ngay đầu sóng ngọn gió, nếu bị bắt gặp hai chúng ta đều phiền phức.” Hai người đứng trong ngõ hẻm một lát, không ai nói lời nào, Biên Nam cảm thấy đứng thêm vài phút nữa chắc sẽ thành yêu đương vụng trộm thật. “Chắc là đi rồi nhỉ?” Cậu hỏi Khưu Dịch. “Không biết, tôi chỉ biết tôi rất đói.” Khưu Dịch thở dài. “Trễ vậy rồi mà còn chưa ăn? Không phải các cậu thường đến căn tin bên Vệ giáo vừa ăn vừa ngắm gái đẹp sao?” Biên Nam lục lọi khắp người, lục được một miếng kẹo cao su, đưa cho Khưu Dịch, “Đói bụng thì ăn tạm cái này trước đi.” “Ừ, đúng rồi,” Khưu Dịch cười cười, nhận kẹo cao su, “Hâm mộ không?” Căn tin của Vệ giáo nấu ăn ngon là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng Vệ giáo gần Vận tải đường thuỷ, học sinh trường Thể thao muốn đi qua Vệ giáo nhất định sẽ chạm trán học sinh Vận tải đường thuỷ, vì vậy bọn họ căn bản không đi. Biên Nam nhe răng: “Hâm mộ con khỉ, tôi lăn lộn ở đây sáu năm rồi, con gái Vệ giáo gặp thiếu gì.” “Tôi cũng thấy thế,” Khưu Dịch gật đầu, lấy điện thoại di động ra, “Nhìn danh bạ điện thoại này nè, tôi đếm sơ sơ đã có hai ba chục em… Chưa kể vài người không có tên chỉ có biệt danh là sao nhỉ? Gì mà hận trời cao môi đỏ chót mắt nho nhỏ…” “Cậu có để yên không!” Biên Nam tặc lưỡi, chỉ có biệt danh là mấy cô nàng đưa số cho cậu nhưng chưa gì cậu đã quên béng tên người ta, “Sớm biết vậy reset máy rồi mới đưa cho cậu.” “Đi thôi, ăn cơm.” Khưu Dịch cười cười. Biên Nam dẫn Khưu Dịch đến một con phố nhỏ, tìm một tiệm cơm có máy lạnh. Đã qua giờ cơm, trong tiệm chỉ còn hai cặp tình nhân đang ăn, lúc hai người bước vào, vài người ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tuy rằng bọn họ nhanh chóng dời đầu đi, nhưng Biên Nam vẫn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt bọn họ. “Dân trường cậu hả?” Biên Nam tìm cái bàn gần đó ngồi xuống. “Ừ,” Khưu Dịch liếc nhìn bên kia rồi cũng ngồi xuống, “Không sao đâu, cũng không phải bọn hay gây sự.” “Thật ra thì,” Biên Nam cầm thực đơn lên nhìn, “Tôi cứ tưởng hôm nay cậu nhân lúc còn nóng tới xử tôi chứ.” “Vốn định là thế,” Khưu Dịch rót trà vào ly, “Nhưng mà tối nay tôi phải đi làm, ăn xong phải nhanh chóng qua đó, hôm khác vậy.” “Cậu nói như thể tôi đang năn nỉ cậu tới xử tôi ấy.” Biên Nam gọi bồi bàn tới, chọn mấy món nấu nhanh. “Yên tâm đi, không năn nỉ tôi tôi cũng đến xử cậu thôi, chỉ là chuyện sớm hay muộn,” Khưu Dịch móc điếu thuốc ngậm vào miệng, “Tôi thù dai lắm.” Món ăn lên rất nhanh, mặc dù trông chẳng ngon mắt gì nhưng mùi vị cũng được, có điều cho bột ngọt còn nhiều hơn căn tin trường, lúc mang lên Biên Nam còn thấy cả bột ngọt vương vãi trên món ăn. “Cậu không về nhà, nhị bảo tự nấu cơm hả?” Biên Nam múc chén canh, gắp thức ăn nhúng vào trong canh. “Sáng sớm đã chuẩn bị đâu vào đấy, hâm lại là dùng được ngay,” Khưu Dịch cúi đầu ăn, “Hôm qua có chiên cá cho nó, chắc tối nay sẽ ăn sạch.” Nghĩ đến món cá, Biên Nam nuốt một ngụm nước miếng, gắp miếng thịt đã nhúng bỏ vào miệng: “Cậu còn về nhà hàng kia làm thuê không?” “Còn, bà chủ bảo về thì về, đỡ phải tốn công tìm chỗ khác.” Khưu Dịch gật đầu. “Thật là liều mạng,” Biên Nam cảm khái, Khưu Dịch gỡ thạch cao chưa tới một tuần đã bắt đầu làm việc liên tục như thế rồi, “Vậy cậu còn thời gian nghỉ ngơi không.” “Cũng được.” Khưu Dịch cười cười. “Cậu tốt nghiệp rồi cũng như vầy phải không?” Biên Nam ngẫm nghĩ, “Ban ngày đi làm buổi tối đi làm thêm?” “Chưa chắc,” Khưu Dịch nhấp một hớp canh, “Tốt nghiệp xong nếu lên thuyền thì không làm thêm được.” “Lên thuyền? Cậu học ngành gì vậy?” Biên Nam hơi tò mò, tuy rằng Vận tải đường thuỷ trung chuyên ở sát bên cạnh, nhưng cậu hoàn toàn không biết gì về mấy thứ này. “Kỹ thuật hàng hải,” Khưu Dịch trả lời, nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Biên Nam, cậu chèn thêm một câu, “Có một số trường gọi là lái thuyền.” “Lái thuyền luôn cơ à?” Biên Nam tặc lưỡi hai tiếng. “Nghĩ hay quá,” Khưu Dịch cười cười, “Cậu thì sao?” Biên Nam không đáp, cậu vốn đang mê man về việc sau này mình sẽ làm gì, còn chưa mê man xong đâu, Khưu Dịch vừa hỏi, cậu lại càng mê man, im lặng một hồi mới thở dài: “Không biết, nếu không thì thi vào học viện thể thao, nếu không thì tìm một câu lạc bộ, hoặc là đến đâu đó làm huấn luyện viên…” Cái nào cậu cũng không có hứng thú, cậu căn bản không biết mình muốn làm gì. “Còn một năm nữa lận, từ từ suy nghĩ đi, bố cậu không sắp xếp gì cho cậu sao?” Khưu Dịch cầm chén lùa cơm ăn xong, buông đũa xuống. “Bố tôi sắp xếp gì nữa chứ, một là bảo tôi đi theo ông ấy, hai là cho tôi căn tiệm,” Biên Nam cũng buông đũa xuống, “Sắp xếp kiểu nào cũng làm cho dì và Biên Hạo khó chịu, cho nên trước giờ tôi chưa từng nghĩ tới mấy thứ này.” “Không nghĩ tới không có nghĩa là sẽ không xảy ra, dù sao cũng phải đối mặt, nghĩ sớm giải quyết sớm không tốt à,” Khưu Dịch cười cười, lấy di động ra nhìn đồng hồ, “Tôi phải đi rồi.” Biên Nam ngoắc tay gọi bồi bàn tới thanh toán tiền, lấy đồ sạc pin ra đặt trước mặt Khưu Dịch: “Chỗ đầu nối bị tôi đạp mấy cái, lúc nạp điện kết nối không tốt, nhớ ép sát vào một chút.” “Ừ,” Khưu Dịch bỏ di động và đồ sạc pin vào trong túi, đứng dậy, “Khi nào rảnh gọi điện thoại cho nhị bảo đi, mấy ngày nay nó cứ nhắc cậu mãi.” “Nghỉ hè tôi dạy nó đánh tennis,” Biên Nam cũng đứng lên, “Cậu không phản đối chứ.” “Không phản đối, tôi đỡ phải lo nó chạy khắp nơi.” Khưu Dịch đi ra cửa. Hôm nay Khưu Dịch không đạp xe, muốn đến trạm xe bus đón xe, Biên Nam vốn dĩ có thể về thẳng ký túc xá, nhưng nghĩ tới việc lỡ như Khưu Dịch một mình chờ xe bị người tập kích, vậy thì không ổn lắm. Thế là cậu theo Khưu Dịch đứng chờ xe, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía một vòng, hệt như gián điệp đang chờ liên lạc vậy, may là đứng chờ vài phút xe đã tới. “Đi đây, cảm ơn cậu.” Khưu Dịch vỗ vai Biên Nam. “Cứ gọi tôi là thiếu niên tiền phong.” Biên Nam vẫn tìm cơ hội nói câu này. “Tôi có hỏi tên cậu đâu.” Khưu Dịch cười lên xe. Sau khi xe lái đi, Biên Nam vẫn còn đứng đực ra ở trạm, đột nhiên không biết nên trở về ký túc xá ngẩn người hay là đến tìm net tìm Vạn Phi ngẩn người. Cái cảm giác trống vắng thỉnh thoảng lại nhảy ra thật sự làm cậu chịu không nổi. Biên Nam trầm tư hồi lâu, quyết định đi tiệm net. Vạn Phi đang ở tiệm net chiến đấu kịch liệt, Biên Nam đứng sau lưng vạn Phi, lấy cả ví và di động của cậu chàng luôn mà cậu chàng cũng không hề hay biết. Cuối cùng, Biên Nam đặt chai nước trước mặt Vạn Phi, Vạn Phi mới ngẩng đầu nhìn thấy cậu: “Ủa? Anh Nam? Không phải mày đang tự hỏi về cuộc đời sao…” “Tự hỏi xong rồi,” Biên Nam vứt di động và ví lên người Vạn Phi, mở máy tính bên cạnh, “Mày đi ra chơi đêm còn mang theo mấy thứ này làm gì, cầm chứng minh nhân dân thôi là được.” “Móa, chiêu Cách Không Thủ Vật của mày ghê gớm thiệt!” Vạn Phi cầm chai nước mở nắp uống một hớp, mắt nhìn chằm chằm màn hình hỏi, “Tự hỏi ra cái gì chưa?” *Cách Không Thủ Vật: lấy vật mà không cần tiếp xúc trực tiếp. “Chưa, hai mắt bị bôi đen.” Biên Nam tựa vào ghế, nhìn màn hình, không biết nên chơi cái gì. “Mày đợi xíu,” Vạn Phi nhìn cậu, “Tao đâu-ta xong rồi đấu địa chủ với mày.” “Tao đâu với mày, hôm nay không muốn đấu địa chủ.” Biên Nam nói. “Vẫn là anh Nam của tao chu đáo!” Vạn Phi khoái chí vỗ đùi cậu hai cái. Đã lâu Biên Nam không chơi suốt đêm, mới đâu-ta với Vạn Phi chưa bao lâu đã bắt đầu mệt rã, qua 12 giờ mí mắt cậu sụp xuống, nước mắt rỉ ra giống như bị ai vu oan vậy. Biên Nam chịu hết nổi, cũng mặc kệ Vạn Phi kháng nghị, ném chuột gác chân lên ghế bên cạnh rồi nhắm hai mắt lại. “Mày thần kinh à chạy tới tiệm net ngủ!” Vạn Phi thở dài. “Ngủ thì sao,” Biên Nam nói, “Tao buồn ngủ muốn khóc rồi này.” “Được rồi mày ngủ đi, chừng nào về tao gọi mày.” Vạn Phi tặc lưỡi. Đêm nay ngủ ở tiệm net rất cực nhọc, nửa đêm có người chơi hăng quá la hét um sùm, Biên Nam cầm gạt tàn đập bàn một cái mới xem như yên tĩnh trở lại. Chỉ là cơn buồn ngủ của cậu cũng mất luôn, cậu nhìn nhìn đồng hồ, ngồi xuống đấu địa chủ vài ván, ngoài cửa sổ bắt đầu tờ mờ sáng, cậu kéo Vạn Phi ra khỏi tiệm net. “Ây!” Vạn Phi duỗi lưng một cái, “Ngày mai mày có về nhà không?” “Về chứ,” Biên Nam suy nghĩ một chút, “Cuối tuần mày hẹn với Hứa Nhị hả?” “Cuối tuần này có chút thời gian để hẹn,” Vạn Phi nhảy nhót, “Nhưng nếu mày muốn tới nhà tao thì tao không hẹn nữa.” “Tao về nhà, mày mau giải quyết nhỏ ấy đi, suốt ngày cứ mất hồn mất vía tao còn sốt ruột thay mày.” Biên Nam dừng ở quán điểm tâm sáng ven đường, mua cho mình và Vạn Phi mỗi người một ly sữa đậu nành. “Mày đừng nói tao, anh Nam nè,” Vạn Phi khoác tay lên vai cậu, cười hề hề, “Sao tao cứ cảm thấy gần đây mày cũng đâu khác gì, mất hồn mất vía phải tính luôn cả mày nữa.” “Tại tao rảnh quá thôi.” Biên Nam nhấp một hớp sữa đậu nành. Muốn nói rảnh, cuối tuần mới là rảnh hết chỗ nói. Để thành toàn sự nghiệp cua gái của Vạn Phi, cuối tuần Biên Nam trở về nhà, điều khiến cậu cảm thấy dễ chịu một tí là Biên Hạo không có ở nhà, Biên Hinh Ngữ cũng không có ở nhà, nghe nói là đến nhà bạn thân của nhỏ cùng học thêm. Bạn thân? Biên Nam đột nhiên nhớ tới Khưu Dịch từng đề cập đến việc dạy thêm cho bạn thân của Biên Hinh Ngữ. Duyên phận này đúng là nông sâu khó đoán… Không có hai anh em Biên Hạo ở nhà, Biên Nam đi ra đi vào tự do hơn nhiều, ra sân sau bị chó của Biên Hinh Ngữ liếm tới liếm lui cũng không thấy phiền như trước. Dạo chừng vài vòng, cậu chạy vào phòng làm việc của bố, nhìn một đống lá trà cất trong tủ. “Bố, bố có uống đống trà này không?” Cậu cầm một hộp lên nhìn, nhưng không nhìn ra hàng tốt hay dởm. “Làm gì mà uống nhiều vậy được,” Bố ngồi ở một bên tẩy trà, “Thế nào? Con muốn à?” “Con có một người bạn rất thích uống trà, con muốn lấy một hộp cho cậu ấy.” Biên Nam nói. “Sao lại lấy một hộp, lấy hai hộp đi, chuyện tốt thành đôi,” Bố đứng lên đi tới ngăn tủ bên cạnh, “Bạn con thích uống trà gì?” “… Con không biết.” Biên Nam gãi đầu. “Bạn thân lắm hả?” Bố lấy ra hai hộp. “Có thể… xem là…” Biên Nam thật sự không biết quan hệ giữa mình và Khưu Dịch nên tính như thế nào, đằng này hai người bọn họ cùng ăn cơm cùng ra ngoài chơi cùng tán dóc rất vui vẻ, nhưng đằng kia còn có chuyện chưa giải quyết xong, “Rất thân.” “Lấy hai hộp này đi, cho bạn loại tốt một chút.” Bố đưa trà cho cậu. Lúc ăn cơm tối, Biên Hinh Ngữ không có về ăn, mãi đến gần mười giờ mới về nhà. Biên Nam đang nằm trên giường chơi di động, nghe tiếng Biên Hinh Ngữ chạy lên lầu, cậu đưa tay tắt đèn trong phòng. Biên Hinh Ngữ đứng trước cửa phòng cậu một hồi rồi về phòng của mình, qua vài phút lại đi ra, gõ nhẹ cửa phòng cậu: “Biên Nam, ông ngủ chưa?” Biên Nam không lên tiếng, cậu biết Biên Hinh Ngữ sẽ tìm mình. Biên Hinh Ngữ thích Khưu Dịch quá rõ ràng, tuy Biên Nam từng nói cậu và Khưu Dịch không quen biết, nhưng nhìn phong cách ba môn phối hợp hôm trước, có ma mới tin hai người không quen, Biên Nam biết thể nào Biên Hinh Ngữ cũng tìm mình hỏi chuyện Khưu Dịch cho mà xem. Cậu không muốn dây vào chuyện này, Biên Hinh Ngữ muốn thích ai thì thích muốn cua ai thì cua, không liên quan đến cậu. Biên Hinh Ngữ đi qua đi lại trong hành lang chừng mười mấy phút, bước chân do dự dừng ở cửa, kế đó lại bỏ đi, một lát nữa lại dừng. Biên Nam đột nhiên thấy bùi ngùi, bây giờ có phải mùa xuân đâu, sao cả lũ bên cạnh mình đều như thế… *mùa xuân = mùa phát tình. Biên Hinh Ngữ rất xinh, học tập cũng giỏi, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi Biên Hinh Ngữ sắp làm cho Biên Hạo cuồng em gái tăng xông luôn ấy chứ, nhưng đây là lần đầu tiên Biên Nam thấy nhỏ để ý một người như vậy. Là tình yêu ư? Biên Hinh Ngữ có thật lòng với Khưu Dịch không? Vạn Phi có thật lòng với Hứa Nhị không? Tình yêu cứ xuất hiện bất ngờ như vậy sao? Có khi nào cũng đột ngột biến mất luôn không. Chẳng qua mãi đến chiều hôm sau Biên Nam dọn đồ chuẩn bị trở về trường, Biên Hinh Ngữ cũng không tìm cậu nữa, chỉ là khi nhìn cậu thì như thể muốn nói lại thôi. Biên Nam còn thấy mệt giùm nhỏ, mệt hơn cả Vạn Phi. Sau khi về tới trường, cậu gọi điện thoại Khưu Ngạn, nhóc kia hưng phấn cực kỳ, ríu ra ríu rít nói không ngừng, sau mấy phút mới chịu ngưng vì thở không ra hơi. “Nhị bảo à phổi em hoạt động tốt thật.” Biên Nam nằm sấp trên giường cười nãy giờ, cậu cảm thấy tâm tình ảm đạm chẳng hiểu ra sao của mình mấy ngày qua đã bị quét sạch. Nói chuyện điện thoại xong, cậu mới nhớ quên nói cho Khưu Ngạn biết cuối tuần cậu muốn qua nhà nhóc, đưa trà cho Khưu Dịch. Hay là cứ qua luôn cho Khưu Ngạn niềm vui bất ngờ cũng được. Nhưng mà tuần này ông Tưởng lại tiếp tục ra oai, giống như muốn phối hợp với cuộc thi vậy, để phòng ngừa bọn họ còn sức ra net thâu đêm, chiều nào không hành người ta mệt chết sẽ không chịu thôi. Hôm qua Biên Nam bị ông Tưởng tiếp tục quan sát luyện đánh trái tay, lúc buổi huấn luyện kết thúc, cậu chẳng nuốt nổi cơm, uống một bụng nước rồi nằm liệt giường ngẩn người tới gần tám giờ. “Nè, anh Nam,” Vạn Phi vừa vào cửa liền nằm dài trên giường Tôn Nhất Phàm ở gần đó, không còn sức để chuyển ổ, “Còn đồ ăn không?” “Hôm qua ăn hết rồi.” Biên Nam ngồi dậy. “Anh Vạn ơi anh về giường anh được không em van anh,” Tôn Nhất Phàm bị Vạn Phi chen chúc trên giường xoay người lại, “Anh còn tính người không vậy.” “Đói xanh cả mặt đây mà còn tính người khỉ gì!” Vạn Phi vỗ bụng Tôn Nhất Phàm một cái, “Chỉ có khát vọng da diết với đồ ăn thôi!” “Muốn ăn gì,” Biên Nam xuống giường, mặc quần áo vào, “Tao đi mua cho.” Hot dog, hamburger, miến chua cay, bánh xào… Lúc nhảy ra khỏi tường rào, Biên Nam vẫn còn nghĩ đến danh sách đồ ăn của Vạn Phi, cái thằng này chắc đói đến độ có thể đọc hết thực đơn của mấy tiệm ăn lớn nhỏ trên con đường này. Biên Nam không định mua hết mấy món trên, cậu rút gọn danh sách cho hợp với những món mình muốn ăn. Trước tiên đến quán ăn vặt Thành Đô mua miến chua cay. Miến chua cay cách đây không xa, ngay công trường đối diện. Qua khỏi con hẻm lần trước cậu và Khưu Dịch trốn người là được. Lúc gần đến đầu hẻm, Biên Nam nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. Cậu vội quay đầu lại nhìn thử, thấy mấy người phía sau không mặc quần vận động của trường Thể thao, cậu lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, không nghĩ ngợi nhiều nhấc chân bỏ chạy. Còn chưa chạy được hai bước, trên lưng bị vật gì đập trúng, không đau, nhưng dọa cậu giật nảy. Ngay trong tích tắc cậu phân tâm, có người vọt lên. Tiếp theo, Biên Nam chỉ cảm thấy trước mắt bỗng dưng tối sầm, ngay sau đó ngửi được mùi thức ăn gia súc. “Mẹ nó!” Cậu hét to một tiếng, “Khưu Dịch chết tiệt!” Tên khốn này! Thế mà dám lấy túi đựng thức ăn gia súc trùm lên đầu người ta!
|
Chương 31 Từ nhỏ đến lớn Biên Nam đã thấy trong TV vô số lần, nhân vật chính nhân vật phụ quần chúng bình phông vân vân bị người ta chụp bao bố kéo vào hẻm nhỏ, nhét cốp xe, ném xuống sông… Nhưng cậu không ngờ mình cũng có ngày gặp phải chuyện này, mình chỉ ra ngoài mua đồ ăn thôi mà! Nào ngờ lại bị chụp bao bố! Còn là bao thức ăn gia súc! Mùi tanh ói! Biên Nam giãy dụa muốn lấy bao thức ăn gia súc xuống, cậu thật sự không chịu được cái mùi này. Nhưng tay cậu vừa đưa lên đã bị người ta bẻ ngoặt ra sau, tiếp theo cổ tay mát lạnh, một sợi xích quấn quanh tay cậu, cạch một tiếng khóa lại. Ngay sau đó có người kéo mạnh miệng bao, cái bao chụp xuống tới tận tay cậu. Mẹ nó! Biên Nam cảm thấy chuyện này cũng dữ dằn quá rồi, trăm phần trăm là do Khưu Dịch làm, chỉ có kẻ tìm đủ trò trêu người ta dưới nước mới nghĩ ra trò này thôi! “Biết chơi thật đấy!” Cánh tay Biên Nam bị người phía sau giữ chặt không cử động được, mắng xong câu này cậu không nói gì nữa, cái bao vừa khít người, mở miệng nói chuyện sẽ đụng trúng bao. Lũ đánh lén đại khái có ba bốn người, Biên Nam có thể ước lượng từ tiếng bước chân, nhưng từ nãy đến giờ vẫn không ai lên tiếng. Đoán chừng bên phải đằng trước có người, cậu định nhấc chân đá, ai ngờ chưa chi đã bị người ta thụi một cái vào bụng. “Má…” Biên Nam gập người, cú này không nặng không nhẹ, vừa đủ để cậu thấy buồn nôn, nói không ra hơi. Không đợi cậu tỉnh lại, có hai thằng nhấc tay cậu lên lôi cậu vào trong hẻm, cậu lảo đảo bị đẩy đến bên tường. Biên Nam không thấy thứ gì đằng trước, đánh thì không được lại chẳng thể nghe tiếng đoán vị trí, chỉ có thể tựa vào tường im lặng theo dõi… à không, im lặng nghe diễn biến. Chẳng qua động tác tiếp theo khiến cậu trở tay không kịp. Có người đến gần cậu, đầu tiên vặn vai cậu, nhấc đầu gối thúc vào bụng cậu, độ lực vẫn không nặng không nhẹ nhưng đủ để làm cậu đau gập người. Tiếp theo, Biên Nam cảm giác được vai, lưng, cánh tay, đùi bị đấm đá liên tục. Tay cậu bị khóa sau lưng, trừ việc gập lưng xuống, ngay cả tránh cũng không biết nên tránh kiểu nào. Đối phương xem cậu như bao cát mà đánh đấm một trận, mỗi cú đều tránh chỗ hiểm, nhưng đồng thời cũng đảm bảo đủ độ đau. Đánh đến hai ba phút vẫn chưa chịu dừng tay. “Khưu Dịch mẹ nó cậu có bệnh hả!” Biên Nam hét một tiếng. Đối phương không lên tiếng, đá mông cậu một cái, rồi lại bổ một chưởng lên vai cậu. Biên Nam lắc lư, tựa vào tường, vai đau không chịu nổi, cậu cắn răng: “Rồi rồi muốn đánh thì đánh đi… đừng đánh mặt.” Vừa nói xong, đối phương đột nhiên ngừng lại, bàn tay cách bao thức ăn gia súc mò lên đầu cậu, rồi sờ lên mặt cậu, sau đó vỗ mặt cậu một cái. “… Ông nội cậu Khưu Dịch!” Biên Nam thật không còn gì để nói, toàn thân bị đánh vừa đau vừa nhức lại còn bị như vậy. “Là tao,” Rốt cuộc có người mở miệng, “Tao đến dạy dỗ mày một chút.” Giọng này đích thực không phải của Khưu Dịch, Biên Nam nhận ra đây là giọng của Thân Đào. Cậu tựa vào tường phun một cái vào trong bao, không biết có phải vụn thức ăn gia súc rớt vào miệng rồi hay không: “Mày mới gãy xương sườn được hai hôm mà đã đi đánh người? Mày là siêu nhân à! Khưu Dịch đâu, mở miệng coi!” “Khưu Dịch không có tới.” Thân Đào nói. “Dóc tổ, mày khỏi gạt tao, chắc chắn là Khưu Dịch, lúc đá tao còn dùng chân trái, đùi phải không dám dùng sức nhiều!” Biên Nam nói, xoay người huơ huơ tay bị khóa sau lưng, “Cái kiểu khóa này chẳng phải như thằng Phan Nghị Phong à!” Thân Đào không nói gì. “Đánh xong chưa!” Biên Nam hét, “Mở ra coi! Chân ông đau cần xoa bóp.” Có người đi tới vặn vai cậu xoay người cậu áp vào tường, cách bao thức ăn gia súc, Biên Nam chẳng nhìn thấy ai, nhưng không hiểu sao cậu vẫn cảm giác được là Khưu Dịch. “Có lời nhắn với cậu.” Người kia mở miệng, quả nhiên là Khưu Dịch. “Biết ngay là cậu mà,” Biên Nam tặc lưỡi, “Nhắn giúp ai, nói đi.” Khưu Dịch hắng giọng một cái, “Khưu Dịch nhờ tôi nhắn với cậu…” “Cái gì?” Biên Nam ngẩn ra, làm trò gì đây? “Khưu Dịch nói ngày mai mời cậu ăn cơm chiên trứng, hỏi cậu có tới không.” Khưu Dịch nói. “Hả?” Hồi lâu sau Biên Nam mới hiểu Khưu Dịch đang nói gì, “Đậu má đã thế này rồi mà còn muốn giả bộ?” “Vậy cậu có tới không?” Khưu Dịch cách lớp bao vỗ vỗ mặt cậu. “Này đừng vỗ nữa toàn là vụn thức ăn gia súc!” Biên Nam vội lùi ra sau tránh né, “Tới tới tới tới! Ông đây tới nói cho nhị bảo biết anh hai nó đánh ông!” “Vậy tôi sẽ nói cho nhị bảo, chân anh hai nó bị đại hổ tử đánh gãy.” Khưu Dịch nói. “… Cậu được lắm,” Biên Nam nhích lên trước huých vai Khưu Dịch, “Mở khóa!” Khưu Dịch như đang lục lọi người mình, lát sau quay sang hỏi Thân Đào: “Chìa khóa đâu?” “Không phải chứ!” Biên Nam nhịn không được kêu lên, tựa vào tường cọ tới cọ lui, muốn kéo bao ra nhưng không thành công, “Lấy bao ra trước đi!” Không ai để ý tới cậu, chỉ nghe tiếng Thân Đào lục lọi trên người, một lát sau mới nói: “Chỗ tao nè.” “Mở đi.” Khưu Dịch nói. Thân Đào đi tới bên người Biên Nam, ngay lúc Thân Đào mở khóa cho cậu, Biên Nam nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh tới đầu hẻm. Sau khi tay được giải phóng, cậu lập tức kéo cái bao trên đầu xuống, thấy bóng người thấp thoáng nơi đầu hẻm quẹo đi mất. Quay đầu nhìn người đứng cạnh mình, Thân Đào và một người cậu không biết tên, hai người này hay đi cùng Khưu Dịch. “Khưu Dịch đâu!” Biên Nam nhìn Thân Đào. Thân Đào phất tay: “Đã nói cậu ta không có tới.” “Mẹ nó có phải Vận tải đường thủy mở lớp đóng kịch chuyên nghiệp cho đám thần kinh không!” Biên Nam mắng một câu, cũng không nhiều lời với Thân Đào, xoay người đuổi ra đầu hẻm. Khưu Dịch chạy rất nhanh, xem ra chân không dám đá người nhưng bỏ chạy thì không thành vấn đề, chưa bao lâu đã mất hút. Biên Nam đứng bên đường không biết có nên đuổi tiếp không, cậu ngây người vài giây, lấy điện thoại di động ra. Đang định bấm gọi Khưu Dịch thì một chiếc xe đạp từ bên kia đường lao tới, lúc lướt qua người Biên Nam, màu xanh lục huỳnh quang dưới ánh đèn đường vẫn chói mắt như trước. “Cậu…” Biên Nam chỉ vào Khưu Dịch không biết nên mắng hay nên xông tới. Khưu Dịch không dừng xe, lao nhanh về trước như chạy trốn, cậu quay đầu nhìn Biên Nam, nhếch khóe miệng, sau đó xoay đầu lại đạp tiếp, biến mất ở đầu đường. Lúc Biên Nam xách túi đồ ăn về ký túc xá, Vạn Phi đang chuẩn bị thay quần áo. Thấy Biên Nam về, Vạn Phi ném quần áo lên giường chạy qua: “Mẹ mày, sao lâu thế, tao tưởng mày bị bắt rồi chứ, đang định đi… Người mày có mùi gì vậy?” “Cầm đi,” Biên Nam liếc Vạn Phi, treo túi đồ ăn lên ngón tay cậu chàng, mở tủ lấy quần áo, “Tao đi tắm.” “Không phải là… xảy ra chuyện gì chứ?” Vạn Phi kéo cậu lại, đến gần hít một hơi, “Đây có phải là…” “Câm miệng!” Biên Nam trừng mắt, “Coi chừng tao đánh mày!” Biên Nam vào phòng tắm ngửi quần áo, không biết là mùi thức ăn cho gà hay cho heo. Cậu ném quần áo qua một bên, mở nước chúi đầu dưới vòi sen. Những chỗ bị đánh được xối nước lạnh, lúc này mới có cảm giác, bắt đầu nhoi nhói đau. Không đến nỗi như đánh lộn bị thương, nhưng cũng không kém ngã cầu thang là bao. “Mẹ nó.” Biên Nam nhỏ giọng mắng, sờ chỗ bị đá trên mông, chắc bầm luôn rồi. Mắng xong lại thấy buồn cười, thế là chống tường cười ha ha nửa ngày. Thật ra cậu biết Khưu Dịch sẽ tới tìm cậu, tên Khưu Dịch này, thù dai hay không thì không biết, nếu không có ý định tìm cậu thì chẳng nói đâu, nói rồi nhất định sẽ làm. Biên Nam tặc lưỡi, từ lần đầu tiên nói với Khưu Dịch “muốn tính sổ à, tao chờ mày”, cậu đã nghĩ đến nhiều tình cảnh Khưu Dịch tìm mình gây sự thế nào và cách đối phó ra sao. Mặc dù chụp bao bố là chính miệng cậu nói. Nhưng tuyệt đối không nghĩ rằng. Khưu Dịch sẽ thật sự dùng chiêu này. “Ấu trĩ!” Biên Nam bóp một đống sữa tắm lên người, chà xát một trận. Không biết Thân Đào nghĩ gì về việc anh đại của bọn họ dùng cách trêu người thế này đến trả đũa kẻ thù ở trường Thể thao. Biên Nam mình mẩy toàn là bọt xà phòng đứng dưới vòi sen, ngày mai tới ăn cơm chiên trứng? Đánh một trận rồi mời người ta ăn cơm chiên trứng… Chuyện này chỉ có Khưu Dịch làm được! Tắm rửa xong ở trần về phòng, Vạn Phi đã ăn xong, bỏ phần miến chua cay của cậu vào cà men. “Ngửi thử coi còn mùi gì không?” Biên Nam đưa tay đến trước mũi Vạn Phi. “Thơm quá,” Vạn Phi cười hô hố, “Thơm phức luôn.” “Mày không sao chứ?” Tôn Nhất Phàm nằm dài trên giường hỏi cậu, “Sao lưng bầm thế kia?” “Bị té.” Biên Nam túm cái áo ba lỗ mặc vào. “Té?” Vạn Phi vừa nghe liền đứng lên vòng ra sau cậu, “Mày bị người ta ném qua vai té hả! Rốt cuộc mày gặp phải ai?” “Ai có bản lĩnh ném tao qua vai?” Biên Nam choàng vai Vạn Phi, “Mày đến ném thử xem.” “Tao ném không được không có nghĩa là người khác ném không được,” Vạn Phi thở dài, “Không nói thì thôi, tao cũng đoán ra rồi.” Biên Nam mặc kệ Vạn Phi, ngồi xuống cầm đũa bắt đầu ăn miến chua cay. Ăn xong cầm cà men đi rửa, Vạn Phi đi ra theo sau. “Mày làm gì vậy?” Biên Nam quay đầu nhìn Vạn Phi một cái. “Là Khưu Dịch à?” Vạn Phi hỏi. Biên Nam không trả lời, mở vòi nước bỏ cà men vào bồn. “Tao biết ngay là nó mà,” Vạn Phi tựa vào cạnh bồn, “Vận tải đường thủy dám chặn đánh mày chỉ có Khưu Dịch thôi.” “Tao đâu phải Phan Nghị Phong, có gì mà dám hay không.” Biên Nam cầm nĩa khuấy khuấy cà men. “Thằng Phan sĩ diện đó là chó hoang, không có bầy không dám ra ngoài, còn sói thích đi một mình, bị chọc giận thì dám liều mạng lắm,” Vạn Phi cười hề hề, “Nhưng hình như Khưu Dịch đánh không nghiêm túc thì phải, là vì chuyện lần trước sao?” “Có thường thức không hả, sói cũng là động vật hành động theo bầy.” Biên Nam sờ cà men, vẫn còn một lớp dầu, vì vậy tiếp tục xả nước. “Tao đang hỏi mày đó, có còn là anh em không!” Vạn Phi huých cậu. “Ừ, là Khưu Dịch.” Biên Nam gật đầu. “Đây coi như là tính sổ à?” Vạn Phi chậc chậc, “Vậy là xong xuôi rồi?” “Ừ.” Biên Nam cầm cà men lên nhìn, ổn rồi, xoay người về ký túc xá. “Ầy…” Vạn Phi kéo dài giọng duỗi lưng, “Lại bớt đi một kẻ địch, không vui gì hết.” “Có bệnh nhớ gọi 120.” Biên Nam nói. Mấy chỗ bị Khưu Dịch đánh không tổn thương gân cốt, tuy nhiên hôm sau Biên Nam rời giường vẫn cảm thấy như đột nhiên bị ép chạy 10 km sau một tháng không tập luyện… Xoay người nhìn gương một chút, trên lưng và mông đều có vết xanh tím. Cậu thở dài, dù gì cũng đỡ hơn cái chân của Khưu Dịch, thôi chịu đi. Không bị thương ở mặt nên cậu nhịn. Buổi chiều huấn luyện xong, cậu nhét hai hộp trà lấy từ trong nhà vào balô, trèo tường ra khỏi trường. Hôm trước bị đánh, hôm sau vác hai hộp trà hảo hạng đến nhà người ta ăn cơm. Chuyện này quả là không lời nào tả xiết. Vốn định gọi điện thoại hỏi Khưu Dịch đang ở đâu, nhưng khi bên cậu huấn luyện xong, bên Vận tải đường thủy đã tan học từ sớm rồi, Khưu Dịch chắc hẳn đã về nhà. Cậu bắt xe đến thẳng nhà Khưu Dịch. Vừa vào hẻm đã nghe tiếng hét của Khưu Ngạn. “Đại hổ tử ——” Từ cửa sân nhà mình, Khưu Ngạn vừa hô vừa chạy tới. “Ấy!” Biên Nam vội làm động tác trung bình tấn dang tay chờ đón. Khưu Ngạn như khối đạn pháo phóng thẳng vào ngực cậu, nếu Biên Nam không chuẩn bị chắc chắn đã bị nhóc đụng ngã ngửa. “Tông có đau không, em thật là…” Biên Nam ôm lấy nhóc, dùng sức xoa đầu nhóc. “Không đau!” Khưu Ngạn trả lời vang dội, ôm cổ cậu không buông. “Nhớ anh không?” Biên Nam bế nhóc vào trong. “Nhớ!” Khưu Ngạn lắc lắc chân, “Nhìn là biết rồi!” “Anh cũng nhớ em muốn chết!” Biên Nam hôn lên mặt nhóc một cái. Khưu Ngạn cười hớn hở. Vào sân nhà Khưu Dịch, Biên Nam thả Khưu Ngạn xuống đất. Phòng bếp đang mở đèn, nhưng không thấy bóng Khưu Dịch. “Anh hai!” Khưu Ngạn đứng ngoài sân kêu, “Đại hổ tử tới rồi!” “Trong nhà đây!” Tiếng Khưu Dịch truyền tới từ trong nhà. Biên Nam vào nhà, Khưu Dịch đang cầm ly định vào phòng bố Khưu, thấy cậu thì cười: “Tới rồi hả?” “Ừ,” Biên Nam cũng cười, đến trước cửa phòng bố Khưu chào hỏi, “Chú, con lại đến ăn ké.” “Hoan nghênh thường xuyên tới ăn ké,” Bố Khưu tựa vào giường cười nói, “Hôm nay không tiếp con được, hơi mệt.” “Chú nghỉ đi, con đâu cần đón tiếp gì.” Biên Nam cười. Cho bố Khưu uống thuốc xong, Khưu Dịch trở lại phòng khách, Biên Nam lấy ra hai hộp trà trong balô để lên bàn. “À thì,” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Khưu Dịch, Biên Nam gãi đầu, chỉ vào hộp trà, “Không phải cậu nói thích uống trà sao?” “Lấy từ nhà hả?” Khưu Dịch cầm hộp trà lên nhìn. “Ừ, hỏi xin bố, ông ấy uống không hết.” Biên Nam nói. “… Cảm ơn,” Khưu Dịch hạ giọng, “Nhưng mà quá đắt rồi.” “Đắt lắm à?” Biên Nam cũng hạ giọng, “Cũng có phải mua đâu, bố tôi bảo lấy cái này, cậu thử nói không nhận xem!” “Cảm ơn,” Khưu Dịch cười cười, “Nếu không biết tình cảnh nhà cậu, nhìn vầy lại tưởng cậu muốn đến cầu hôn đấy.” “Biến đi,” Biên Nam phì cười, “Cầu hôn ai, nhị bảo hả, nếu nhị bảo là con gái có khi tôi sẽ chờ nó mười năm thật ấy chứ.” Khưu Ngạn rót cho Biên Nam ly nước, sau đó dính lấy Biên Nam không chịu đi, lải nhải mãi không ngừng. Trắc nghiệm được trọn điểm, bài viết bút lông được một bông hồng nhỏ, tan học té một cái, giờ thể dục học võ, hôm qua anh hai đi khiêu vũ… “Hả?” Biên Nam đang định vào bếp xem thử, nghe đến câu này thì dừng lại: “Em nói gì? Anh hai em khiêu vũ?” “Vâng ạ,” Khưu Ngạn liếm kẹo que, “Đi khiêu vũ đó.” “Anh hai em còn có thời gian đi khiêu vũ? Khiêu vũ cái gì?” Biên Nam thật không thể tưởng tượng nổi bộ dáng nhảy nhót của Khưu Dịch, miệng sắp không khép lại được. “Ở ngay xưởng diêm bên cạnh, chỗ lần trước chúng ta chơi xe đó, nhiều người lắm,” Khưu Ngạn nói, “Có rất nhiều cụ bà và bác gái… Em biết hát nhạc khiêu vũ nè…” “Khoan đã!” Biên Nam sửng sốt, “Khoan… Cụ bà và bác gái? Xưởng diêm?” “Vâng ạ!” Khưu Ngạn gật đầu, sau đó ngước mặt lên, nhắm mắt bắt đầu hát, “Em là quả táo nhỏ của anh, yêu em thế nào cũng không đủ…” Lúc vào bếp Biên Nam cười không ngừng được, tựa vào cửa nhìn Khưu Dịch cúi đầu cắt xúc xích, cười đến đứng không vững. “Gì vậy?” Khưu Dịch quay đầu lại nhìn cậu. “Nghe nói cậu đến xưởng diêm bên cạnh khiêu vũ với mấy bác gái?” Biên Nam đi tới gần, chống tay lên bếp, cảm thấy mình cười muốn đau xốc hông rồi. “Khưu nhị bảo!” Khưu Dịch rống một tiếng ra ngoài cửa, “Sao cái gì em cũng kể với người khác vậy!” “Lửa lửa lửa lửa lửa…” Khưu Ngạn hẳn là không nghe thấy tiếng Khưu Dịch, vẫn đứng trong sân vừa nhảy vừa hát say sưa. “Cậu thật sự đi khiêu vũ à?” Biên Nam ôm bụng, “Mẹ nó sắp cười đứt ruột rồi.” “Ừ, đi chứ,” Khưu Dịch nhìn cậu một cái, tiếp tục cúi đầu cắt xúc xích, “Hôm qua đánh cậu xong tâm trạng rất sung sướng, phải đi hoạt động một chút.” Vừa nghe lời này, Biên Nam lập tức ngừng cười, đứng thẳng dậy chỉ vào Khưu Dịch: “Đừng có nhắc đến chuyện này, nhắc là tôi muốn quất cậu đó biết không!” Khưu Dịch nhếch khóe miệng, đột nhiên cầm dao quay đầu lại, dùng cán dao gõ lưng cậu một cái: “Còn đau không?” “Má!” Biên Nam dựng thẳng lưng, “Nhẹ chút! Không đau cũng bị cậu đập sưng.” “Thật sao?” Nụ cười trên mặt Khưu Dịch đột nhiên biến mất, mặt nghiêm túc nhìn Biên Nam, “Ai làm vậy! Để tôi giúp cậu trút giận!” Biên Nam nhìn Khưu Dịch không nói nên lời, lát sau dựng ngón cái với cậu ta: “Diễn khá lắm, diễn đi diễn đi, tiếp tục diễn đi, tranh thủ tháng hai năm sau tranh giải ảnh đế.” Khưu Dịch cười đập mấy quả trứng gà vào chén: “Có thuốc đó, ăn xong bôi đi.” “Với không tới.” Biên Nam tức giận nói. “Tôi bôi cho cậu.”
|
Chương 32 Khưu Dịch làm cơm chiên trứng vẫn tuyệt như vậy, Biên Nam và Khưu Ngạn mỗi người một dĩa ngồi cạnh chiếc bàn dưới giàn nho. Lúc nghe thấy mùi cơm chiên trứng, bao tử của Biên Nam lại hung hăng ọc một tiếng. “Chừng nào nho mới ra trái vậy?” Biên Nam ăn một muỗng cơm, ngẩng đầu nhìn lá nho xum xuê, không thấy được trái nho nào. “Qua kỳ nghỉ hè,” Khưu Dịch đặt thêm dĩa dưa leo lên bàn, nhìn Biên Nam, “Uống bia không?” “… Không uống!” Biên Nam tặc lưỡi, “Đâu phải cậu không biết tửu lượng của tôi, uống xong không chừng lại bị cậu chiếm lời, không uống.” Khưu Dịch cười cười, vào nhà cầm chai bia ra, dùng răng cắn mở nắp chai đặt trên bàn. “Em uống một hớp được không?” Khưu Ngạn gục xuống bàn hỏi. “Ừ.” Khưu Dịch nói. Khưu Ngạn ôm chai bia ngửa đầu uống một hớp, uống xong còn từ từ nhắm hai mắt lại thở một hơi thật dài: “Lạnh quá!” Biên Nam trừng mắt nhìn nhóc hồi lâu mới quay đầu nhìn Khưu Dịch: “Cậu cho nhị bảo uống bia?” “Thỉnh thoảng uống một hớp, không phải cho uống hoài,” Khưu Dịch cười nói, “Nó uống một chai cũng không thành vấn đề, còn mạnh hơn cậu nữa.” “Má nó đây là di truyền à?” Biên Nam cúi đầu lùa hai muỗng cơm chiên, “Tửu lượng của bố mẹ tôi cũng không tốt, gặp bữa nào phải uống rượu bố tôi đều dẫn người chắn rượu theo.” “Tửu lượng của tôi cũng không tốt, rượu đế cũng chỉ ba lạng thôi.” Khưu Dịch nói. Biên Nam im lặng nhìn Khưu Dịch, ba lạng? Không thể nào, nhìn Khưu Dịch cắn mở nắp chai thành thạo như vậy sao mà tin được chứ. “Anh hai em uống say sẽ hát đó.” Khưu Ngạn đột nhiên lên tiếng. Biên Nam bật cười: “Thật sao?” “Thật ạ!” Khưu Ngạn nghiêm túc gật đầu. “Chỗ nào cũng có em,” Khưu Dịch búng lên trán nhóc một cái, “Mau ăn đi, ăn xong vào phòng bố làm bài tập.” “Tại sao lại vào phòng bố?” Khưu Ngạn bụm trán nhìn cậu. “Bởi vì đại hổ tử bị đau mông, phải vào phòng anh thoa thuốc.” Khưu Dịch nói. “Ồ,” Khưu Ngạn nhìn thoáng qua mông Biên Nam, cúi đầu ăn cơm, “Có phải anh bị té không? Tuần trước em cũng vừa té trúng mông.” “… Phải.” Biên Nam nhìn chằm chằm Khưu Dịch. Khưu Dịch liếc cậu một cái, nhấp một hớp bia: “Ăn ngon không?” “Ăn rất ngon.” Biên Nam buồn bực nói, cúi đầu lùa hết vào miệng. Cơm nước xong, Khưu Ngạn xách cặp vào phòng bố Khưu làm bài tập, Biên Nam tựa trên ghế nhìn Khưu Dịch ngồi rửa chén cạnh ao. “Cái túi kia,” Biên Nam suy nghĩ một lát, “Đựng cái gì?” “Thức ăn cho gà,” Khưu Dịch rửa chén cực nhanh, “Bột cá, bột đậu, trấu cám, bắp, bột mì, chất phụ gia, trong mỗi kg có thêm 0.24g CuSO4, 0.466g FeSO4·7H2O…” “Ngừng ngừng ngừng!” Biên Nam nhịn không được hét lên, “Cậu mắc chứng nghiện học thuộc lòng hả?” “Định nói cho cậu biết bên trong có gì thôi.” Khưu Dịch rửa chén xong, bê vào phòng bếp. Biên Nam nhảy bật dậy đi theo : “Nếu giống như cậu nói thì mấy thứ này đâu có hôi, sao cái túi đó có mùi như phân bón nông nghiệp vậy?” “Để lâu quá,” Khưu Dịch thở dài, “Tôi vốn định tìm bao bố theo yêu cầu của cậu, nhưng thời gian eo hẹp không tìm được, đành lấy tạm một bao trong ổ gà hàng xóm.” Nghe xong lời này, Biên Nam thật sự không biết nên phản ứng thế nào, cuối cùng vén áo lên: “Mau bôi thuốc cho thiếu gia! Hầu hạ không tốt tôi không để yên cho cậu đâu!” “Vào phòng đi,” Khưu Dịch ra khỏi bếp, “Tôi đi lấy thuốc.” Khưu Dịch vào phòng bố Khưu lấy thuốc qua đây, Biên Nam đang vén áo đưa lưng về phía gương nghiên cứu lưng của mình. “Bầm nhiều vậy sao?” Khưu Dịch nhìn lưng cậu, “Tôi thấy mình đâu có dùng bao nhiêu sức.” “Là cậu thấy vậy thôi!” Biên Nam cởi áo ném lên ghế, “Cảm giác của cậu không nhạy!” “Nằm sấp trên giường đi, tôi bôi thuốc cho cậu.” Khưu Dịch chỉ chỉ giường. “Nằm sấp kiểu gì, bụng tôi cũng đau này!” Biên Nam quay lại, dưới xương sườn cũng bầm một mảng. “Vậy cậu quỳ đi.” Khưu Dịch nhìn Biên Nam, vặn mở nắp chai, đổ một chút ra tay xoa xoa. “Đùi tôi cũng bầm này!” Biên Nam nhe răng, kéo quần đến vị trí bắp đùi phô bày vết xanh tím trên đùi mình, rồi lại xoay người chỉ vào mông, “Ngồi cũng không được, ở đây cũng bầm nốt!” “Vậy cậu đứng đi.” Khưu Dịch buông chai thuốc xuống. “Hừ.” Biên Nam suy nghĩ một chút, nằm sấp lên giường. Khưu Dịch lấy remote mở máy lạnh, sau đó cũng lên giường, quỳ gối trên giường bắt ngang qua người cậu. “Ê này! Tư thế của cậu là sao đây,” Biên Nam quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Sao trông cứ như muốn kìm chặt người ta đánh một trận vậy?” “Võ Tòng đánh hổ tử,” Khưu Dịch một tay chống giường cười cười, “Rướn người bôi thuốc tôi thấy khó chịu, không dùng sức được.” Nhìn tư thế từ trên dòm xuống của Khưu Dịch, Biên Nam thoáng do dự: “Nhẹ thôi đấy, sao cứ cảm thấy cậu không đáng tin gì cả…” Khưu Dịch dùng tay đã thoa thuốc chà lên lưng Biên Nam: “Nếu không tôi bảo nhị bảo tới, nó nhất định rất cam tâm tình nguyện.” Lòng bàn tay Khưu Dịch mang theo hơi lạnh đặt lên lưng thật thoải mái, Biên Nam nằm úp trên gối: “Đừng nói nhảm nữa, làm việc đi.” Tay của Khưu Dịch không nhẹ không nặng xoa vài cái trên lưng cậu: “Chịu được không?” “Ừ.” Biên Nam nhắm mắt lại, có người hầu hạ như thế phải tranh thủ thời gian hưởng thụ. “Mạnh hơn chút nữa thì sao?” Khưu Dịch vừa xoa vừa hỏi, đoạn cầm chai thuốc lên nhìn thử, “Phải chà cho nóng rồi đỏ lên, chà như bây giờ chắc có thể chà ra đất luôn.” “Trên người ông không có đất,” Biên Nam tặc lưỡi, “Dùng thêm sức coi.” Khưu Dịch lập tức tăng độ lực, ai ngờ vừa xoa lưng Biên Nam một cái, Biên Nam đột nhiên đập ván giường: “A…” “Đau hả? Sao cậu yếu vậy.” Khưu Dịch ngừng tay. “Tôi chỉ chưa quen thôi, cậu xoa của cậu đi.” Biên Nam ôm gối đầu, thật ra Khưu Dịch xoa chưa đến nỗi mạnh tay, chỉ là từ hôm qua tới giờ chưa đụng vào vết thương, thình lình xoa một cái nên thấy đau. Lúc huấn luyện ở trường cũng thường va chạm bị thương hoặc đập đầu bị thương, Vạn Phi bôi thuốc mới gọi là độc ác, mạnh tay hệt như chà tấm sắt vậy, vài lần còn làm cậu rách da. Kỹ năng bôi thuốc của Khưu Dịch trên cơ Vạn Phi nhiều, hai mảng xanh tím trên lưng chẳng mấy chốc đã được xoa nóng hổi, Biên Nam có cảm giác như đang được mát xa vậy, cậu từ từ nhắm mắt lại lầm bầm hai tiếng. “Thoải mái không thiếu gia.” Khưu Dịch vẫn một tay chống giường, một tay xoa lưng cậu. “Ừm…” Biên Nam giơ ngón cái, “Lát nữa gia thưởng cho.” “Cảm ơn,” Khưu Dịch ngừng động tác, ngón tay móc lưng quần Biên Nam kéo xuống, “Mông cũng bị bầm hả?” “Chứ gì nữa, bị cậu đá một cái đó, đừng giả bộ không biết,” Biên Nam với tay kéo quần xuống, “Nhìn thấy không!” “Thấy rồi.” Khưu Dịch ngồi dậy, hai tay nắm quần Biên Nam kéo xuống, ngay cả quần lót và quần ngoài đều bị kéo xuống tới đùi. “Đậu má, động tác chậm chút coi!” Biên Nam vội vàng vểnh mông lên, đẩy lưng quần còn kẹt ở phía trước xuống, “Lỡ kéo trúng Biên Tiểu Nam nhà tôi thì làm sao đây!” “Thì bôi thuốc chung chứ sao,” Khưu Dịch cười nói, lùi về phía sau, bôi thuốc lên tay rồi vỗ lên mông Biên Nam một cái, “Cũng đàn hồi lắm chứ.” “Ông nội cậu.” Biên Nam giơ ngón giữa. Đợt này Biên Nam huấn luyện mệt vô cùng, cậu nằm sấp trên giường, mặc cho Khưu Dịch xoa xoa ấn ấn, không bao lâu đã sướng đến mức muốn ngủ. “Nè đại bảo,” Biên Nam quay đầu lại, vẫn nhắm nghiền mắt, “Có phải cậu còn đi mát xa thuê cho người mù không?” “Đây là bôi thuốc,” Khưu Dịch dừng một chút, đặt ngón cái ở sau gáy Biên Nam, vân vê một đường từ cột sống xuống lưng cậu, “Đây mới là mát xa.” “A… Oa…” Biên Nam nhịn không được kêu ra tiếng, “Mẹ nó thoải mái thiệt! Làm lại đi! Nhanh lên.” Khưu Dịch thở dài, ngón tay lại bắt đầu ấn từ cột sống sang đến hai bên xương sườn. “Ừm…” Biên Nam lầm bầm, “A…” “Cậu đừng phát ra tiếng động này được không?” Khưu Dịch ngừng tay, “Để người ta nghe thấy lại tưởng tôi đang coi phim đen.” “Gì chứ? Giọng tôi có lớn đâu!” Biên Nam với tay nắm cổ tay Khưu Dịch, đặt ở sau lưng mình, “Thoải mái mà không cho người ta rên à, tôi thoải mái là thích rên vậy đó, mát xa tiếp đi đại sư.” “Không phải cậu muốn bôi thuốc sao?” Khưu Dịch đành phải tiếp tục ấn lưng cậu. “Mát xa trước đi, a… bôi thuốc thì nhân tiện xoa xoa mấy cái là được, a…” Biên Nam vừa nói vừa nhịn không được rên tiếp, Khưu Dịch khống chế độ lực rất tốt, sau ê buốt là cảm giác tê dại dễ chịu, “Tôi nói thật với cậu, cậu còn giỏi hơn đội y tế trường tôi… a… mát xa chỗ sau vai luôn được không? Còn cánh tay nữa, hôm nay tôi luyện đánh trái tay, lúc ăn cơm cầm đũa mà run cả tay… ừm…” Khưu Dịch không nói gì, đột nhiên cúi người áp sát vào lưng Biên Nam, đưa tay nắm cằm cậu nhấc lên: “Muốn mát xa thì đừng lên tiếng, làm gì mà rên hoài vậy!” “Ầy,” Biên Nam bật cười, vỗ vỗ tay Khưu Dịch, “Buông ra, rồi rồi rồi tôi không rên nữa, tôi có phải con gái đâu, rên vài tiếng bộ làm cậu cương chắc.” “Cậu im miệng là được.” Khưu Dịch nói. Biên Nam không rên nữa, chậm rãi nhắm mắt hưởng thụ mát xa, một lát sau lại mở mắt ra: “Này đại bảo.” “Chuyện gì đại hổ tử.” Khưu Dịch có chút bất đắc dĩ. “Cậu uống nhiều thì hát thật à?” Biên Nam hỏi. “Không biết, uống nhiều quá ai mà biết được.” Khưu Dịch nắn nắn sau gáy Biên Nam. “Cậu hát một bài nghe thử xem, giọng của cậu dễ nghe lắm,” Biên Nam lại nhắm mắt, “Cậu hát chắc không lạc điệu như nhị bảo đâu nhỉ?” Khưu Dịch không để ý đến Biên Nam, tay nắn từ cổ lên trên, ấn đầu cậu xuống gối một cái. “Thôi không hát không hát,” Biên Nam buồn bực vùi đầu trong gối, “Để tôi hát cho cậu nghe, em là quả táo nhỏ của anh, yêu em thế nào cũng…” Khưu Dịch túm cái chăn nhỏ bên cạnh trùm lên đầu Biên Nam, rồi lại vỗ lên mông cậu một cái: “Im miệng!” “Không đủ…” Biên Nam ngọ nguậy hát xong câu này. Khưu Dịch dừng lại, ngón tay chọt eo cậu, rê xuống quẹt nhẹ một cái. “Này!” Biên Nam cứng người, “Đừng! Ngứa!” “Sợ nhột hả?” Khưu Dịch bật cười, lại chọt chọt dưới sườn cậu. “Mẹ nó,” Biên Nam giật tay Khưu Dịch kéo sang bên cạnh mình, tay kia thì mò mẫm đến ngang hông Khưu Dịch véo một cái, “Cậu không sợ à!” Khưu Dịch chống giường không nhúc nhích: “Không sợ.” “Cái gì?” Biên Nam lại gãi vài cái ngay eo và đùi Khưu Dịch, cuối cùng sải tay nằm dài trên giường, “Thôi! Không chơi nữa!” Khưu Dịch cười một hồi, lấy chăn đang trùm đầu Biên Nam ra, tiếp tục mát xa lưng cho cậu, ngẫm nghĩ rồi lại bắt đầu mát xa cánh tay cậu. “Thoải mái quá.” Biên Nam nhắm mắt lại nói khẽ, chẳng mấy chốc đã không còn động tĩnh gì nữa. Khưu Dịch xoa đến độ ê cả tay mới ngừng lại. Nhìn nhìn đồng hồ, mới lăn qua lăn lại một hồi mà sắp chín giờ rồi, cậu vỗ nhẹ lên lưng Biên Nam: “Biên Nam?” Biên Nam không trả lời, hô hấp rất chậm. “Đại hổ tử?” Khưu Dịch cúi đầu nhìn mắt cậu, “Ngủ rồi hả?” Biên Nam vẫn duy trì tư thế không động đậy như trước, hô hấp đều đều, coi bộ là ngủ thật. “Mát xa xong rồi, nhớ thưởng đấy.” Khưu Dịch nhìn chằm chằm gò má của Biên Nam một lúc lâu, bàn tay xoa xoa lưng cậu, bôi thuốc lên lưng cậu. Điện thoại di động ở đầu giường reo lên, Khưu Dịch nhanh chóng cầm di động bấm nút yên lặng, nhảy xuống giường cầm máy ra khỏi phòng mới bấm nghe. “Đang ở đâu?” Giọng nói của Thân Đào truyền đến. “Ở nhà.” Khưu Dịch nhìn thoáng qua phòng bố, Khưu Ngạn đang vùi đầu khắc chữ. “Tao về nhà tiện đường đi ngang qua ngõ hẻm nhà mày, ra đây chút đi.” Thân Đào nói. “Ừ.” Khưu Dịch cúp điện thoại, đi ra ngoài. Thân Đào đang ngồi chờ bên lề đường, Khưu Dịch đi tới đứng bên cạnh Thân Đào. “Ăn chưa?” Khưu Dịch hỏi. “Ăn rồi,” Thân Đào nhìn Khưu Dịch một cái, móc hộp thuốc lá đưa cho cậu, “Biên Nam ở nhà mày hả?” “Ừ.” Khưu Dịch rút một điếu thuốc ra châm lửa. “Mày…” Thân Đào nhíu nhíu mày, “Như vậy là sao?” “Sao cái gì,” Khưu Dịch ngậm điếu thuốc, “Hồ Vũ nói muốn tìm cậu ấy gây sự, tao dẫn hai đứa mày đi rồi đó thôi.” “Giống như đùa vậy…” Thân Đào quan sát Khưu Dịch, “Quên đi tao không có hỏi mày chuyện hôm qua.” “Vậy mày muốn hỏi gì.” Thân Đào há miệng không nói nên lời, do dự cả buổi mới hạ quyết tâm hỏi một câu: “Tao hỏi mày với Biên Nam xảy ra chuyện gì.” “Không xảy ra chuyện gì hết.” Khưu Dịch trả lời rất nhanh. “Vậy mày gọi nó đến nhà mày ăn để làm gì?” Thân Đào bắn hai đầu thuốc lá. “Mày cũng tới nhà tao ăn hoài đấy thôi.” Khưu Dịch cười cười. “Bộ giống nhau sao?” Thân Đào gắt giọng. “Không giống chỗ nào.” Khưu Dịch không có biểu cảm gì. “Khưu Dịch…” Thân Đào nhíu chặt lông mày, “Thôi bỏ đi chỉ mong là tao nghĩ nhiều.” Khưu Dịch cười cười không lên tiếng, tiếp tục hút thuốc. “Chuyện này tự mày nghĩ cách xử lý đi, dù sao tao cũng nhắc mày rồi.” Thân Đào đứng lên, sải bước đi tới xe điện bình đậu ở ven đường. Thân Đào lái xe đi mất, Khưu Dịch ngồi xổm ở ven đường, hút thuốc xong mới đứng lên, đến siêu thị nhỏ bên cạnh mua kẹo cao su nhai rồi mới trở về nhà. Khưu Ngạn đã viết xong bài tập, đang ngồi trong phòng khách cầm vở chờ anh hai kiểm tra. “Em mới vào phòng nhìn một chút,” Khưu Ngạn đưa vở cho Khưu Dịch, ngồi trên ghế huơ chân, “Đại hổ tử ngủ rồi.” “Ừ, anh mát xa cho cậu ấy quá thoải mái.” Khưu Dịch ngồi xuống sô pha mở vở ra nhìn. “Vậy tối nay em ngủ với bố hả?” Khưu Ngạn trèo xuống ghế, bò qua sô pha đẩy Khưu Dịch. “Tùy em,” Khưu Dịch ôm nhóc, “Bố còn ho không?” “Vừa nãy không có ho, lúc xem TV có cười ho hai tiếng.” Khưu Ngạn uốn tới ẹo lui trong lòng anh hai. “Được rồi, không viết sai, đi tắm đi,” Khưu Dịch vỗ vỗ nhóc, “Đừng nghịch nước đấy.” “Vâng ạ!” Khưu Ngạn cầm quần áo chạy vào trong sân nhanh như chớp. Sau khi sắp xếp xong xuôi cho Khưu Ngạn và bố, Khưu Dịch đi tắm rồi trở về phòng. Biên Nam vẫn không đổi tư thế, còn nằm sấp trên giường ngủ quên trời quên đất. Khưu Dịch tắt đèn, đổi thành đèn bàn đầu giường. “Nè,” Khưu Dịch gõ gõ cánh tay Biên Nam, “Bạn học này, bạn còn về trường nữa không?” Biên Nam cau mày hừ một tiếng, mắt không thèm mở. “Biên Nam,” Khưu Dịch đẩy cậu, “Cháy nhà kìa.” “Ừm…” Biên Nam xoay người về phía tường tiếp tục ngủ. Khưu Dịch đành phải đẩy cậu vào trong, rút một quyển sách từ trên giá, nằm xuống giường, lật ra chuẩn bị đọc. Mới vừa tựa vào đầu giường, Biên Nam lại lầm bầm lật người lại, cánh tay gác thẳng lên bụng Khưu Dịch. Khưu Dịch tặc lưỡi một tiếng, cầm tay Biên Nam thả xuống giường. Chưa đầy hai giây cánh tay của Biên Nam lại gác qua, lần này còn gác rất đúng chỗ, gác thẳng ngay bụng dưới. “Này!” Khưu Dịch khép sách lại, “Cậu có ngủ không vậy!” Biên Nam chen chúc sang chỗ Khưu Dịch, cau mày lầm bầm một câu: “Máy lạnh nhà cậu… Đông chết chim cánh cụt luôn rồi…” Khưu Dịch cầm remote bấm tăng thêm vài độ, lấy thêm chăn phủ giường ném lên người Biên Nam: “Buổi tối cậu không về trường nữa à?” “… Không về,” Biên Nam ôm chăn lật người rúc vào trong tường, “Buồn ngủ quá, không về…” Sau khi đắp chăn phủ giường, Biên Nam không lật người chen tới chen lui nữa, Khưu Dịch cởi áo ra, lấy một cặp kính trong ngăn kéo đầu giường, mở sách ra lần nữa. Một quyển tiểu thuyết đọc hai tháng chưa xong, thật là bận rộn. Đọc một hồi, Biên Nam lại trở mình, Khưu Dịch phản xạ có điều kiện đưa tay lên đỡ, sợ Biên Nam lại gác tay qua đây, nhưng mà Biên Nam chỉ cuộn người lại tiếp tục ngủ. Khưu Dịch đẩy kính mắt tiếp tục đọc sách. Chưa tới mấy phút, cậu nghe được tiếng cười của Biên Nam. “Khưu đại bảo,” Biên Nam đoán chừng mới vừa tỉnh, khi nói còn nghe giọng mũi, “Cậu cận thị hả?” Khưu Dịch đẩy kính nhìn Biên Nam: “Cậu có ý kiến?” “Mấy độ thế?” Biên Nam tiếp tục hớn ha hớn hở, “Bình thường không thấy cậu đeo kính, lúc cậu đánh tôi có đá trúng Thân Đào không?” “Chưa tới hai trăm, đọc sách mới đeo,” Khưu Dịch ném sách lên bàn, nhìn đồng hồ, “Cậu có về trường không?” “Không về,” Biên Nam kéo chăn, “Tôi buồn ngủ không muốn động đậy.” “Vậy ngoan ngoãn ngủ đi.” Khưu Dịch đứng dậy đi lấy thêm cái chăn lông từ ngăn tủ, nằm xuống tắt đèn bàn. “Tôi ngủ ngoan đó giờ mà.” Biên Nam lùi vào trong tường. “Ha ha.” Khưu Dịch nói. “Ha con khỉ… Tôi lại ôm cậu à?” Biên Nam hỏi. “Ừ, như bạch tuộc vậy.” “Không thể nào.” “Ờ.” “Má, ôm cậu thì làm sao, ôm cậu là coi như cậu chiếm tiện nghi của tôi đó biết không, cậu có phải con gái đâu,” Biên Nam buồn bực tặc lưỡi một cái, xoay lại gác tay lên người Khưu Dịch như đang dỗi, ngẫm nghĩ vài giây rồi lại dùng sức xoa bụng Khưu Dịch mấy cái, “Uầy, da cậu mịn thật, còn hơn con gái nữa.”
|
Chương 33 Khưu Dịch vả cánh tay Biên Nam một cái, phát ra tiếng giòn vang. “Này!” Biên Nam nhanh chóng rút tay về, xoa xoa chỗ bị đánh, “Sờ cậu một chút có cần ác vậy không, đánh thật à!” “Tôi có đánh giả bao giờ đâu.” Khưu Dịch kéo chăn đắp kín. “Hôm qua cậu cũng đâu có tính là đánh thật,” Biên Nam cười hề hề, “Tôi hỏi cậu, lúc đầu cậu lấy đồ đập tôi đúng không?” “Ừ, có phải không đau chút nào không.” Khưu Dịch xoay người đưa lưng về phía Biên Nam. “Không đau, chỉ làm tôi hết hồn thôi, lấy cái gì đập thế?” Biên Nam vặn vai Khưu Dịch xoay cậu ta lại nằm ngang với mình, “Ê, đang nói chuyện mà, có ai như cậu không.” “Giày của tôi.” Khưu Dịch nói. “Tôi phát hiện cậu bệnh nặng lắm nhé,” Biên Nam nghe xong phì cười một lúc lâu, “Thật ra nếu cậu muốn trả đũa thì tự tới là được, cần gì dẫn thêm người.” “Một chọi một tôi sợ đánh không lại cậu,” Khưu Dịch đẩy Biên Nam vào bên trong, “Ai biết cậu có phản kháng hay không.” Biên Nam tặc lưỡi vài tiếng: “Nếu cậu nói muốn trả thù vụ đánh gãy chân cậu, tôi nhất định sẽ đứng yên tại chỗ không động đậy.” “Ngủ đi,” Khưu Dịch thở dài, “Cậu nói buồn ngủ quá không muốn về trường mà, sao bây giờ tỉnh như sáo vậy.” “Bị cặp kính của cậu làm buồn cười hết ngủ nổi rồi.” Biên Nam cười ha ha, không nói thêm gì nữa. Tuy rằng Khưu Dịch dám chắc trước khi ngủ mình đã chỉnh máy lạnh 26 độ, nhưng mà nửa đêm vẫn bị Biên Nam gác tay làm tỉnh. Biên Nam y như lò lửa dán sát sau lưng cậu, cánh tay khoát ngang hông cậu. Khưu Dịch với tay sờ sờ người Biên Nam, vẫn còn đắp chăn lông, cậu mơ mơ màng màng liếc nhìn nhiệt độ trên máy lạnh, xác định vẫn là 26 độ, vì vậy đẩy Biên Nam ra. Vất vả lắm mới chìm vào mộng đẹp lần nữa, mơ thấy mình đi hái nấm với Thân Đào, đang nghĩ mơ gì mà ngu thế, thì lại cảm giác được eo mình bị người ôm. Khưu Dịch vừa tiếp tục hái nấm, vừa đưa tay sờ soạng eo mình một cái, sờ trúng tay Biên Nam. Thở dài, thôi hái nấm tiếp vậy. Nhờ huấn luyện thời gian dài, đồng hồ sinh học của Biên Nam dừng ở năm giờ, lúc cậu tỉnh lại trời mới tờ mờ sáng. Do không nghe được tiếng cười đùa quen thuộc truyền đến ngoài hành lang ký túc xá, Biên Nam ngớ ra vài phút mới biết mình không có ở ký túc xá mà đang ở nhà Khưu Dịch. “Cậu dậy rồi à?” Giọng nói của Khưu Dịch từ phía trước truyền đến. “Ừ,” Biên Nam đánh ngáp, trừng mắt cả buổi mới nhìn rõ trước mặt mình là trán của Khưu Dịch, “Ủa?” “Ủa cái mông, tránh ra chút coi,” Khưu Dịch lùi ra sau đẩy cậu một cái, “Nằm trên gối của tôi chen lấn suốt đêm, thêm một tiếng nữa là đẩy tôi xuống giường luôn rồi.” “Máy lạnh nhà cậu lạnh quá,” Biên Nam ngáp một cái, có lẽ do hôm qua được mát xa nên bây giờ cả người mềm oặt, không muốn nhúc nhích, “Tôi nói với cậu rồi, ký túc xá bọn tôi không có máy lạnh, đã lâu tôi không ngủ lạnh thế này.” “Tránh ra… chọt tôi.” Khưu Dịch nói. “Cái gì chọt…” Biên Nam sững ra, đến khi kịp phản ứng thì bật cười, ôm Khưu Dịch rồi cọ cọ đũng quần vào người cậu ta, “Qua đây cảm nhận sự hùng tráng của Biên thiếu gia đi!” “Này!” Khưu Dịch không nhịn được nữa ngồi dậy, “Cậu tỉnh ngủ chưa vậy?” “Tỉnh rồi! Tôi với con tôi đều tỉnh!” Biên Nam xoay người nằm ngửa, xốc chăn phủ giường lên, duỗi lưng một cái, “Ầy, không biết có về kịp chạy bộ không, về không kịp chiều nay chắc thảm.” “Vậy cậu còn lề mề cái gì.” Khưu Dịch xuống giường, mặc áo thun vào. “Chờ thêm lát,” Biên Nam kéo kéo quần, “Đây không phải ký túc xá, ghìm súng đi ra ngoài bị nhị bảo thấy thì không tốt.” “… Nhị bảo còn chưa dậy đâu,” Khưu Dịch liếc nhìn quần lót nhô lên của cậu, “Tấm hình kia chụp với tư thế này à?” “Ờ,” Biên Nam cười ha ha, cười xong thì lại lườm Khưu Dịch, “Cậu xóa chưa thế!” Khưu Dịch cười cười không trả lời, đi ra khỏi phòng. Sau đó đột nhiên lủi về: “Không xóa, giữ lại mai mốt phát tờ rơi.” Không đợi Biên Nam nhảy dựng lên, Khưu Dịch đã chạy ra sân rửa mặt. Biên Nam đi lòng vòng trong phòng, tìm được điện thoại di động, vội vàng mở album ảnh ra, phát hiện album ảnh đã xóa trống trơn, mấy chỗ khác cũng không lưu ảnh nào. Lại lật lật vài tin nhắn và danh bạ, phát hiện Khưu Dịch đã xóa sạch tất cả. “Má, làm sợ hết hồn.” Biên Nam ném di động lên giường, mặc quần áo vào, cử động cánh tay ra khỏi phòng. Biên Nam rửa mặt xong, lúc dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi, Khưu Dịch đang ở phòng bếp bắt đầu làm bữa sáng. Cậu đi vào nhìn thử: “Ồ, trứng xào cà chua hả?” “Ừ, ăn kèm cơm,” Khưu Dịch gật đầu, “Nhị bảo thích ăn.” “… Tôi không chạy bộ nữa.” Biên Nam đưa ra quyết định, ném túi lên ghế. “Vậy buổi chiều phạt ai?” Khưu Dịch hỏi. “Không có gì, bị phạt quen rồi,” Biên Nam xoa xoa tay, “Tôi có thể phụ giúp.” “Trong nồi có cơm nóng, xới ra dĩa là được, bốn người.” Khưu Dịch nói. Biên Nam cầm dĩa, tay chân vụng về xới cơm, trong nồi còn rất nhiều cơm, đoán chừng là giữ lại cho bố Khưu và Khưu Ngạn ăn trưa. Cậu hơi do dự: “Có phải tôi ăn phần của bố cậu với nhị bảo rồi không?” “Không,” Khưu Dịch nhanh chóng xào trứng xong rồi múc ra dĩa, “Buổi tối bố tôi muốn nấu mì ăn, cơm còn nhiều.” Ăn xong cơm ở nhà Khưu Dịch, Biên Nam nhìn đồng hồ, nếu không chạy bộ thì còn khá nhiều thời gian, vì vậy dẫn theo Khưu Ngạn ra cửa. “Anh hai chưa từng đưa em đến trường.” Khưu Ngạn kéo tay Biên Nam, nhún nhảy suốt một đường, tâm trạng rất là tốt. “Anh hai em bận quá.” Biên Nam nói, lúc cậu ra cửa, Khưu Dịch còn đang chuẩn bị cơm trưa và cơm tối, trước tiên xào thịt rồi đem cất, bố Khưu muốn ăn là dùng được ngay. “Vâng ạ,” Khưu Ngạn gật đầu, kéo tay Biên Nam nhảy từng bước một, “Nhưng mà anh hai rảnh rỗi cũng không chịu đưa em.” “Sao vậy?” Biên Nam nhìn nhóc. “Anh hai nói trường học rất gần, không cần băng qua đường, em tự đi là được,” Khưu Ngạn vẫn nhảy liên tục, “Từ nhà tới trường chỉ mất năm phút thôi, anh hai tính hết rồi.” Biên Nam bị nhóc nhảy làm cho quáng mắt, dứt khoát khom lưng kéo nhóc chạy: “Cục cưng em đừng nhảy nữa, lúc trước em ngồi khóc ven đường anh thật sự không nhìn ra em lại tràn đầy tinh lực thế này…” Lúc Biên Nam đón xe về trường học, đội ngũ chạy bộ đã quay về lớp, khi cậu vào ký túc xá, đám Vạn Phi đang chuẩn bị đi ăn sáng. “Sáng sớm ông Tưởng có ra coi không!” Biên Nam ném túi. “Ổng không có tới,” Tôn Nhất Phàm nói, “Mày chạy đi đâu thế?” “Đi chơi,” Biên Nam nằm dài xuống giường, “Thôi tao ngủ một giấc.” Chờ Tôn Nhất Phàm và Chu Bân đi hết, Vạn Phi đặt mông ngồi lên giường cậu: “Qua đêm ở nhà Khưu Dịch hả?” “Ừ,” Biên Nam dụi mũi, “Mày ăn sáng đi, đừng chờ tao, tao ăn rồi.” “Anh Nam,” Vạn Phi đứng lên chỉ vào cậu, “Mày như vậy là không được.” “Cái gì?” Biên Nam ngẩn người. “Mày gần gũi với kẻ thù của chúng ta như thế,” Vạn Phi nghiêm túc nói, “Mày không sợ tao ghen à!” “Thằng điên,” Biên Nam bật cười, “Mày với Hứa Nhị dính như sam tao còn chưa ghen đây.” Vạn Phi nhìn cậu một lúc lâu không nói gì, cuối cùng thở dài, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Mày so sánh lộn đối tượng rồi, tao và Hứa Nhị là người yêu, mày với Khưu Dịch cũng là người yêu à?” “Cút!” Biên Nam cười mắng. Quay về trường học, cuộc sống trùng lặp lại tiếp tục bắt đầu. Biên Nam vẫn như cũ sáng ngủ chiều huấn luyện, buổi tối nếu không trèo tường ra ngoài thì ở ký túc xá tám nhảm với đám bạn hoặc chìm trong trạng thái thẫn thờ. Thỉnh thoảng đi tiệm net, cậu lại nhịn không được liếc sang bên Vận tải đường thuỷ, mặc dù biết lúc ấy Khưu Dịch đang làm thuê không thể nào nhìn thấy nhau. Biên Nam không biết có phải do mình buồn chán quá không, mỗi lần Vạn Phi và Hứa Nhị nấu cháo điện thoại, hoặc say mê đâu-ta ở tiệm net, cậu lại lấy điện thoại di động ra. Gọi cho Khưu Ngạn. Người khác nấu cháo với bạn gái, cậu thì nấu cháo với nhóc nhị bảo cô đơn thích nói nhiều. Biên Nam phát hiện, Khưu Dịch đúng là rất liều mạng ở phương diện kiếm tiền, mỗi lần cậu gọi điện thoại cho Khưu Ngạn, trong nhà bao giờ cũng chỉ có bố Khưu và Khưu Ngạn, ngày nào Khưu Dịch cũng làm đến gần 12 giờ mới về nhà. Thời gian nghỉ ngơi, chỉ cần không phải cuối tuần, Khưu Dịch cũng không có ở nhà, lần nào Khưu Ngạn cũng nói anh hai với anh Tiểu Đào ra ngoài rồi. Có lẽ muốn tranh thủ dẹp yên tranh chấp nội bộ của Vận tải đường thuỷ. Mãi đến khi thi cuối kỳ chấm dứt, Biên Nam gọi điện thoại cho Khưu Ngạn mới nghe được giọng của Khưu Dịch. Biên Nam nói cho Khưu Ngạn biết ngày mốt mình sẽ thi đấu, Khưu Ngạn đột nhiên hét lên, giọng nhóc rõ to, đến nỗi Biên Nam phải đưa di động ra xa. “Anh hai —— Đại hổ tử sắp thi đấu, em muốn xem ——” “… Cục cưng à trên người em có nút điều chỉnh âm lượng không vậy?” Biên Nam thở dài. “Cậu thi đấu?” Bên kia truyền đến giọng nói của Khưu Dịch. “Ừ, ngày mốt, chủ nhật,” Biên Nam vốn không nghĩ quá nhiều, thình lình nghe được giọng Khưu Dịch, chẳng hiểu sau cậu bất chợt cảm thấy chờ mong, “Cậu có thể dẫn nhị bảo đi xem không?” “Không biết,” Khưu Dịch nói, “Thời gian của tôi không xác định.” “Em muốn xem, em muốn xem, đánh tennis,” Khưu Ngạn ở một bên hưng phấn kêu to, “Đánh tennis, em muốn xem đại hổ tử đánh tennis, em muốn đánh tennis… Lửa lửa lửa lửa lửa…” “Vậy nếu không để tôi đi đón…” Biên Nam còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang. “Để tới lúc đó tôi xem thử, có thời gian thì dẫn nó đi.” Khưu Dịch nói. “… Ừ.” Cúp điện thoại xong, Biên Nam vẫn cầm máy, giọng nói lạnh nhạt của Khưu Dịch khiến cậu sửng sốt hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại. Trước đây cậu và Khưu Dịch gọi điện thoại cho nhau cũng chỉ nói vài câu là xong việc, nhưng cảm giác khác hẳn hiện giờ. Biên Nam nghĩ mãi cũng không hiểu thái độ này của Khưu Dịch là thế nào. Cậu ngồi xuống giường, bày ra tư thế suy nghĩ sâu xa trầm tư trong chốc lát, nhưng vẫn không nghĩ ra gần đây có chuyện gì khiến Khưu Dịch thay đổi thái độ như vậy. Sau khi Phan Nghị Phong bị khóa ở cổng, tình hình tạm thời yên ổn, không có Phan Nghị Phong cầm đầu, đa số học sinh trường Thể thao cũng không tùy tiện đi gây sự với anh đại Vận tải đường thuỷ đã hồi phục. Giữa hai trường cũng chẳng có động tĩnh gì, từ lần trước ăn xong cơm chiên trứng, cậu và Khưu Dịch chưa gặp nhau lần nào, trên lý thuyết cũng đâu có mâu thuẫn gì. Nhưng nếu cậu thật sự chọt trúng chỗ nào của Khưu Dịch, với tính cách của cậu ta, làm sao lại không lên tiếng? “Mẹ nó chuyện gì đây…” Biên Nam nhét di động vào túi, đến sân vận động. Bởi vì ngày mốt thi đấu, mấy hôm nay huấn luyện thể năng cũng không tàn ác lắm, ông Tưởng rất dịu dàng với bọn họ. Nhưng mà Biên Nam vẫn bị để ý, phát bóng vài lần rồi mà ông Tưởng vẫn không hài lòng. “Ăn sáng chưa?” Ông Tưởng hỏi cậu. “Ăn rồi.” Biên Nam cầm vợt, đập bóng một cái. “Bữa trưa thì sao?” Ông Tưởng lại hỏi. “… Ăn rồi, cảm ơn huấn luyện viên.” Biên Nam nhìn đất. “Trò ăn cái rắm ấy!” Ông Tưởng đột nhiên lên giọng. Biên Nam giật mình, suýt chút nữa đã đánh bóng trúng người ông Tưởng, cậu vội vàng chụp bóng lại. “Nhìn trò phát bóng, nữ sinh Vệ giáo sát bên cũng đỡ được! Sức mạnh! Độ chính xác! Tôi hoàn toàn không thấy!” Ông Tưởng trừng mắt. “Nếu là gái đẹp, em đập hỏng cho nhỏ đỡ cũng được…” Biên Nam cúi đầu nói nhỏ, trạng thái hôm nay của cậu đúng là tệ thật. “Đừng có nói nhảm với tôi, nếu không lúc thi đấu tôi mặc kệ trò, quán quân ngoài trò thì còn ai!” Ông Tưởng chỉ vào Biên Nam, “Trò khỏi nghỉ ngơi, luyện phát bóng!” Lại chỉ một ngón tay vào Vạn Phi: “Trò cười cái gì? Trò luyện chung luôn, chừng nào tôi hài lòng mới được về!” Lúc Biên Nam và Vạn Phi ra khỏi sân vận động, trời đã tối mịt, căn tin đã sớm không một bóng người. Hai người bọn họ tắm rửa đi ra, phát hiện trên bàn đặt hai túi nilon, bên trong có mấy hộp cà men. “Đây là gì?” Biên Nam ngửi được mùi thức ăn. “Ông Tưởng đem tới,” Chu Bân đang đứng trên giường đạp lưng cho Tôn Nhất Phàm, “Móng heo chưng.” “Đậu má,” Biên Nam nhào qua ôm lấy cà men, “Mau nhìn xem có phải nước mắt tao đang chảy ròng ròng không!” “Nước miếng chảy ròng ròng thì có,” Vạn Phi mừng húm, kéo ghế qua, “Nhanh lên, ăn ăn ăn ăn…” Móng heo ông Tưởng đem tới khá là nhiều, bốn người trong ký túc xá chia nhau ăn đều no nóc. “Ông Tưởng vượt qua bố ruột luôn rồi.” Biên Nam tựa vào đầu giường mút ngón tay. “Vì ông Tưởng!” Vạn Phi giơ tay lên. “Vì ông Tưởng!” Cả bọn đều giơ tay lên. Chủ nhật, Khưu Dịch còn đang hưởng thụ cảm giác ngủ nướng hiếm có, chưa chi đã nghe được tiếng bước chân ra ra vào vào trong phòng khách, là Khưu Ngạn. Khưu Dịch sờ sờ giường bên cạnh, lạnh ngắt, coi bộ nhóc kia dậy lâu rồi. Bởi vì ngủ sớm, Khưu Ngạn vẫn dậy rất sớm, nhưng bình thường chủ nhật nhóc không dậy sớm như vậy, cứ nằm trên giường uốn tới ẹo lui, mãi đến khi hết buồn ngủ mới chịu thôi. Khưu Dịch rón rén rời giường, nhìn quanh phòng khách một chút, phát hiện Khưu Ngạn ở trần đang bận rộn, xếp chén đũa lên bàn, trên bàn còn đặt một túi bánh bao bốc hơi nóng, thêm vài ly sữa đậu nành. “Em mua điểm tâm rồi à?” Khưu Dịch ra khỏi phòng. “Vâng ạ, em mới mua về đó,” Dọn xong chén, Khưu Ngạn lại kéo ngăn tủ lấy thuốc bố cần uống, chia vào mấy hộp thuốc nhỏ, “Anh mau ăn đi.” Khưu Dịch cầm khăn lông và bàn chải ra sân rửa mặt, Khưu Ngạn còn lụi cụi ở trong phòng, cho bố uống thuốc xong lại chạy ra sân lấy quần áo phơi hôm qua. Khưu Dịch thở dài, dĩ nhiên cậu biết Khưu Ngạn làm vậy vì cái gì. Để xem Biên Nam thi đấu, vật nhỏ này cũng liều mạng thật… Ăn xong điểm tâm, Khưu Ngạn bê chén đi rửa, lúc rửa chén còn quay đầu nhìn Khưu Dịch ở trong nhà, Khưu Dịch ngồi trên sô pha chơi di động, giả vờ không phát hiện. Sau khi làm hết những chuyện bình thường đều do Khưu Dịch làm, Khưu Ngạn bò lên sô pha, nhích lại gần Khưu Dịch cọ tới cọ lui, một lúc lâu mới nói: “Anh hai.” “Ừ.” Khưu Dịch đặt điện thoại di động xuống. “Sáng hôm nay anh có ra ngoài không?” Khưu Ngạn ôm cánh tay của cậu. Khưu Dịch cười cười, đưa tay gãi đầu nhóc: “Mặc quần áo đi, dẫn em đi xem thi đấu.” “Oa —— Xem thi đấu!” Khưu Ngạn hô to một tiếng, nhảy xuống sô pha chạy vào phòng, vội vàng mặc quần áo tử tế rồi chạy ra. “Đi thôi.” Khưu Dịch duỗi lưng một cái, dẫn Khưu Ngạn ra cửa. Lúc hai người đến sân vận động tennis, buổi thi đấu còn chưa bắt đầu, Khưu Dịch vốn định dẫn Khưu Ngạn vào tìm chỗ ngồi gần phía trước một chút, nhưng Khưu Ngạn cứ đòi đứng ở cổng chờ Biên Nam. Khưu Dịch đành phải đứng chung với nhóc, cảm giác mình cứ như mấy em gái đang chờ vây xem oppa vậy. Cũng may đợi chưa bao lâu, xe của trường Thể thao đã lái tới, một đống học sinh mặc đồng phục trường Thể thao bước xuống. Đột nhiên thấy nhiều học sinh trường Thể thao như vậy, Khưu Dịch vô thức có ảo giác “mình nên bỏ chạy không đây”. Biên Nam là người cuối cùng nhảy xuống từ trên xe, lưng đeo túi. Lúc trông thấy Biên Nam, Khưu Dịch khẽ híp mắt lại, đây là lần thứ hai cậu chứng kiến Biên Nam trong trạng thái thi đấu, vẫn là biểu cảm mất kiên nhẫn và ngạo mạn kia, mang theo một tia nghiêm túc giữa nét lười nhác đặc trưng của học sinh thể thao. Không biết diễn tả thế nào, tóm lại là, rất có khuôn mẫu. “Biên Nam ——” Khưu Ngạn vừa hô to vừa chạy tới. Khưu Dịch có chút muốn cười, ngay trước mặt đồng đội và huấn luyện viên của Biên Nam, Khưu Ngạn vẫn còn nhớ gọi tên cậu, không gọi đại hổ tử. Lúc nhìn thấy Khưu Ngạn, trên mặt Biên Nam lộ rõ bất ngờ, tiếp theo là vui mừng, cậu ném túi đựng vợt lên người Vạn Phi rồi ngồi xổm xuống ôm Khưu Ngạn. Hai người nói vài câu, Khưu Ngạn xoay tay lại chỉ sang chỗ Khưu Dịch. Biên Nam nhìn qua đây, ánh mắt hai người chạm nhau, Khưu Dịch thoáng do dự, giơ ngón cái với cậu, dùng khẩu hình nói, cố lên. Biên Nam ngây ngẩn, cười ha ha hai tiếng, sờ đầu Khưu Ngạn, xoay người đi vào đường dành cho vận động viên.
|
Chương 34 Ông Tưởng dẫn đội, Biên Nam theo sau đội ngũ cùng vào đường dành riêng cho vận động viên, nghe thấy phía trước có người nhỏ giọng hỏi một câu: “Mẹ nó có phải Khưu Dịch không?” “Ừ nó đó,” Người kia cũng nhỏ giọng trả lời, còn quay đầu liếc Biên Nam, “Nó chạy tới đây làm gì?” Vạn Phi đi đằng trước Biên Nam, nhịn không được đẩy người kia một cái: “Để ý nhiều như vậy làm gì, người ta đến xem thi đấu không được à, cổ vũ cho đối thủ của mày chẳng hạn!” “Có ai ăn nói như mày không…” Người kia dở khóc dở cười lắc đầu đi về phía trước, sắp sửa thi đấu rồi, mọi người đều căng thẳng, cũng không còn ai nghĩ xem tại sao Khưu Dịch lại tới đây. “Vốn dĩ là vậy mà, bộ mày mong anh đại Vận tải đường thủy đến cổ vũ mày hả,” Vạn Phi cười hô hố, khoác tay lên vai Biên Nam, nhỏ giọng nói bên tai cậu, “Dẫn bạn nhỏ kia tới cổ vũ mày đúng không?” Biên Nam cười cười, nhìn ngôi sao năm cánh bằng nhựa màu đỏ đang nắm trong tay, vừa rồi Khưu Ngạn đưa cậu, nói đây là phần thưởng cho việc đạt trọn điểm trong kỳ thi cuối kỳ, tặng cậu làm bùa may mắn. Sau khi vào khu thi đấu, trận đấu của Biên Nam còn một lát nữa mới bắt đầu, cậu cầm đồ đạc chuẩn bị vào sân. “Hứa Nhị đến chưa?” Biên Nam thấy Vạn Phi cứ liếc đông liếc tây mãi, chỉ sợ Hứa Nhị lại cho cậu chàng leo cây, thế thì Vạn Phi chắc chắn sẽ đấu thua nữa. “Đến rồi,” Vạn Phi cười mà lông mày cong vút, chỉ khán đài đối diện, “Ở đối diện, áo vàng.” Hôm nay khán giả rất đông, một năm trong thành phố nhiều lắm chỉ có hai cuộc thi lớn, giới mộ điệu ở các nơi tới rất đông, Biên Nam mất nửa ngày mới tìm được Hứa Nhị trong đám đông. “Hôm nay mày phải trổ hết tài nghệ, đừng có như lần trước.” Biên Nam cười nói, ánh mắt đảo qua bên cạnh, trông thấy Khưu Dịch và cả bạn nhỏ Khưu Ngạn ngồi ngay ngắn bên cạnh cậu ta. “Mày kệ tao, chú ý tư thế phát bóng và đánh trái tay nữa,” Vạn Phi nghiêm túc vỗ vai Biên Nam, “Đánh trái tay!” “Đại hổ tử kìa!” Khưu Ngạn nhỏ giọng nói, túm cánh tay Khưu Dịch, kích động chỉ vào Biên Nam đang đi tới bên sân. “Ừ.” Khưu Dịch vỗ tay nhóc. Khưu Dịch không có hứng thú với tennis, bình thường chưa từng xem thi đấu trên TV, đi xem trực tiếp thế này là lần đầu tiên, cậu vốn định xem cho vui thôi, ai ngờ bị Khưu Ngạn túm một cái, tự dưng lại thấy căng thẳng theo. Biên Nam mặc quần áo thể thao màu trắng, ngược lại rất bình tĩnh, nắng hôm nay hơi gắt, cậu đội mũ, khuôn mặt bị che bởi bóng mờ dưới vành nón, chỉ có thể thấy rõ cằm và đôi môi mím lại. “Anh hai,” Khưu Ngạn đưa ống nhòm nhỏ cho Khưu Dịch, “Anh nhìn nè.” “Nhìn gì?” Khưu Dịch cầm ống nhòm xem thử, Biên Nam đang kiểm tra vợt, kéo kéo bao cổ tay màu đen, đột nhiên quay đầu nhìn lên khán đài bên này. Khưu Dịch vội trả ống nhòm cho Khưu Ngạn. “Anh ấy đang nhìn em hả?” Khưu Ngạn liều mạng vẫy tay với Biên Nam bên kia. “Cậu ấy không thấy em nổi đâu…” Khưu Dịch sờ đầu nhóc, chỉnh lại nhúm tóc quăn dựng đứng trên đỉnh đầu nhóc. Trận đấu bắt đầu, Biên Nam phát bóng trước. Cậu cầm vợt vỗ bóng xuống đất mấy cái, giữ bóng hai giây, ném lên không trung, thân thể hơi nghiêng về phía sau, nâng vợt đập bóng bay ra ngoài. Trong sân rất yên tĩnh, tiếng bóng đập bình bịch có thể nghe rõ mồn một. Đối phương đón bóng, đánh bóng sang đường biên ngang ở đầu kia, tốc độ của Biên Nam rất nhanh, sải chân vài bước đã đi tới, trở tay đánh bóng lại. Cú trả bóng này rất đẹp, góc độ rất hiểm, dừng ngay cạnh đường biên, đối phương có cố đỡ thì bóng cũng không qua lưới. Trong sân vang lên tiếng vỗ tay, Khưu Ngạn cũng cố sức vỗ mấy cái. Khưu Dịch nhìn một hồi cũng không hiểu mô tê gì, đành đặt tầm mắt lên người Biên Nam. Tuy rằng hai người từng ẩu đả, nhưng Khưu Dịch chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Biên Nam khi huấn luyện hay thi đấu, trạng thái này hoàn toàn khác so với lúc đánh nhau, tự tin mà thong thả. Tốc độ chạy qua lại và lực đập bóng của Biên Nam khiến Khưu Dịch hơi bất ngờ. Trước đây chỉ thấy dáng người Biên Nam không tệ, bây giờ nhìn cơ thể cậu cong thành hình cung lúc nhảy lên đập bóng cùng với động tác lưu loát đẹp mắt khi vung mạnh vợt về trước, Khưu Dịch không biết nên dùng từ gì hình dung. Lấy được điểm đầu tiên, Biên Nam dựng vợt trước mặt mình giữa tiếng vỗ tay, xuyên qua lưới vợt nhìn khán đài bên này. Khưu Ngạn kích động đứng dậy giơ tay qua đầu vỗ hăng say: “Đại hổ tử thắng rồi!” “Ừ.” Khưu Dịch không biết động tác kia của Biên Nam là vô tình hay cố ý, cũng vỗ tay theo. “Anh ấy lợi hại lắm đúng không!” Khưu Ngạn đắc ý nhìn anh mình. “Ừ, rất lợi hại.” Khưu Dịch cười gật đầu, lấy chai nước trong balô đưa cho nhóc, Khưu Ngạn vui sướng giống như mình đánh thắng vậy. Thời gian đổi sân ở set đầu rất ngắn, Biên Nam lấy khăn lau mồ hôi xong lại trở vào sân. Khưu Dịch ôm Khưu Ngạn, nói nhỏ: “Anh đi WC, em ngồi đây xem đi.” “Vâng ạ.” Khưu Ngạn ôm chai nước trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm Biên Nam. Khưu Dịch rời khán đài, ra khỏi sân tennis, đến hành lang bên ngoài, đứng trước cửa sổ cuối hành lang, châm một điếu thuốc. Ngoài cửa sổ là đường chạy, ánh mặt trời rọi xuống trông hơi chói mắt, Khưu Dịch chống lên cửa sổ nhả một hơi khói, xuất thần nhìn làn khói biến đổi màu sắc đậm nhạt trên ban công. Hút thuốc xong trở lại khán đài, Khưu Dịch nhìn điểm số, hòa. Khưu Ngạn tựa vào người Khưu Dịch rối rít thở không ra hơi giải thích cho anh mình nửa ngày, đại hổ tử sơ xuất một lần, nhưng sẽ lấy lại điểm ngay thôi… “Ừ.” Khưu Dịch gật đầu đáp. “Anh không đi WC đúng không,” Khưu Ngạn nhìn Khưu Dịch, “Anh đi hút thuốc hả?” “Đi WC xong hút một điếu.” Khưu Dịch lấy kẹo cao su ra nhai. “Bố nói nếu phát hiện anh hút thuốc nữa sẽ đập gãy chân anh, nhường cho anh cái xe lăn của bố…” Khưu Ngạn nhỏ giọng nói. “Không cần nhường, mua cái mới luôn,” Khưu Dịch cười véo mặt nhóc, “Xem trận đấu của em đi.” Trận đấu này không tính là quá kịch liệt, Biên Nam và đối thủ chêch lệch thực lực rõ ràng, dù Khưu Dịch mù tịt về tennis, nhưng qua nửa trận cậu đã đoán được Biên Nam sẽ thắng rất thoải mái. Thể lực và tốc độ phản ứng của Biên Nam đều vượt trội đối thủ, độ mạnh của động tác không kém gì so với ban đầu, đánh tới cuối động tác vung vợt vẫn đẹp như cũ. Khưu Ngạn một mực nhìn chằm chằm diễn biến trên sân, nhóc chăm chú như vậy khiến Khưu Dịch cảm thấy hơi bất ngờ. Vật nhỏ này không thích nhiều thứ lắm, giống như đa số trẻ con cùng lứa, thời gian nhóc chuyên chú với bất cứ chuyện gì không dài. Khưu Dịch vẫn cảm thấy Khưu Ngạn chỉ nhất thời nổi hứng muốn học tennis, chắc chưa tới nghỉ hè sẽ quên béng chuyện này, không ngờ nhóc có thể ngồi hai ba tiếng ở khán đài đội nắng xem thi đấu tennis như hôm nay, ngay cả WC cũng không đi, điều này thật sự làm cho Khưu Dịch có cái nhìn khác về nhóc. Chẳng qua chưa thể xác định đây là hứng thú với tennis, hay là hứng thú với đại hổ tử… Hai tiếng sau, trận đấu kết thúc, Biên Nam thắng 3 set. Khưu Ngạn hưng phấn đến mặt đỏ bừng, tay vỗ cho đỏ rần, Khưu Dịch nắm tay nhóc chuẩn bị đi: “Về chưa? Xem đã ghiền rồi nhỉ?” “Em muốn đợi đại hổ tử ra…” Khưu Ngạn kéo anh mình không chịu rời chỗ. “Cậu ấy chưa xong đâu, em muốn nói chuyện thì để khi khác đi.” Khưu Dịch nhìn xuống sân, Biên Nam vừa lau mồ hôi xong, đang đội khăn trên đầu dọn dẹp túi đựng vợt. “Anh hai…” Khưu Ngạn nhíu mày kéo dài giọng năn nỉ. “Ầy.” Khưu Dịch bất đắc dĩ, đưa di động cho nhóc, “Vậy em ra ngoài gọi hỏi xem cậu ấy có rảnh không.” Khưu Dịch đưa Khưu Ngạn ra cửa sau sân vận động chờ Biên Nam, cửa này cách sân thi đấu tennis một khoảng xa, không dễ chạm mặt học sinh trường Thể thao. Chừng mười phút sau Biên Nam từ đằng xa chạy tới, trên mặt còn nhễ nhại mồ hôi, lấp lánh dưới ánh mặt trời. “Thấy sao!” Biên Nam chạy tới đập tay với Khưu Ngạn. “Giỏi lắm!” Khưu Ngạn nói. “Bùa may mắn của em linh nghiệm thật.” Biên Nam móc ngôi sao năm cánh trong túi ra lắc lắc. “Chắc rồi!” Khưu Ngạn cười tít mắt. Biên Nam lau mồ hôi, nhìn sang Khưu Dịch, chậm rãi đi tới: “Còn tưởng cậu không có thời gian dẫn nó tới chứ.” “Đúng lúc rảnh rỗi.” Khưu Dịch nói. “Ừ.” Biên Nam cười, cười xong mới phát hiện mình không tìm thấy câu gì thích hợp để nói tiếp. Thái độ của Khưu Dịch khác hẳn lúc dựng ngón cái với cậu ở cổng trước trận đấu, giống như trở về thái độ lạnh nhạt lúc gọi điện hôm đó vậy. Trạng thái này khiến cho Biên Nam cảm thấy hơi lúng túng, cậu không biết tại sao mới không gặp nhau chưa bao lâu mà hai người lại biến thành tình trạng khó hiểu này. “Tôi nói này,” Biên Nam gãi đầu, “Cậu không có chuyện gì chứ? Cậu…” “Bọn tôi phải đi rồi,” Khưu Dịch ngắt lời cậu, “Buổi chiều tôi phải dạy kèm, trễ nữa sẽ không kịp.” “Má,” Bị ngắt lời như vậy, Biên Nam nhất thời nổi giận, vừa nhận được điện thoại của Khưu Ngạn là cậu vứt ông Tưởng chạy tới đây ngay, kết quả lại như thế đấy, “Vậy đi mau đi.” Nói xong hai người không ai động đậy, Khưu Dịch dường như cũng xấu hổ, qua hai ba giây mới hắng giọng một cái: “Các cậu được nghỉ chưa?” “Hết tuần.” Biên Nam tức giận nói. “Vậy anh có thể dạy em đánh tennis rồi đúng không!” Khưu Ngạn vui vẻ hỏi. “Ừ,” Biên Nam ngồi xổm xuống ôm nhóc, “Đúng rồi, khi nào em muốn học thì gọi điện cho anh, anh qua đón em, lúc anh huấn luyện em cũng có thể ở bên cạnh chơi.” “Nhưng mà em không có vợt…” Khưu Ngạn do dự nhìn thoáng qua Khưu Dịch. “Không sao, anh sẽ mượn cho em một cái.” Biên Nam nói. “Cảm ơn đại hổ tử!” Khưu Ngạn trả lời thật vang dội. Khưu Dịch mãi không lên tiếng, Biên Nam đứng dậy nhìn cậu ta: “Không phải cậu bận lắm sao? Chưa đi à?” “Đi chứ,” Khưu Dịch cười, kéo tay Khưu Ngạn, “Chúng ta về nhà.” Vẫy tay chào tạm biệt Khưu Ngạn xong, Biên Nam đứng nhìn bóng lưng Khưu Dịch một lúc, nhiều lần có xúc động muốn xông tới rống một tiếng. Cậu có bệnh hả, mẹ nó tôi chọt trúng chỗ nào của cậu chứ! Song cuối cùng cậu vẫn xoay người về sân tennis, ông Tưởng vẫn chưa tổng kết xong đâu. Do được nghỉ hè nên Biên Nam thoải mái không ít, tuy nói chỉ nghỉ chừng hai mươi ngày đã phải về trường huấn luyện, nhưng ít ra không cần vào lớp ngủ gật mỗi buổi sáng. Nhưng chuyện phiền lòng là, không thể ở lại ký túc xá. Đặc biệt là kỳ nghỉ hè năm nay, trước kia Biên Nam còn có thể lén về ký túc xá, nhưng năm nay ký túc xá phải sửa chữa, muốn lẻn vào cũng không được. Với Biên Nam mà nói, về nhà nghỉ hè là một chuyện vô cùng đau khổ. “Nhà tao mấy ngày nữa đi du lịch,” Vạn Phi và Biên Nam ngồi ở bậc thang ngoài cổng trường, chờ bố Biên Nam tới, “Nếu không mày đi chung đi?” “Không được, tao đã đồng ý dạy Nhị Bảo chơi tennis,” Biên Nam nói, “Tao đã tìm vợt thiếu nhi cho nó rồi.” “Vậy khi nào tao về mày qua nhà tao ở.” Vạn Phi nói tiếp. “Mày đi chơi không sợ mắc bệnh tương tư hả?” Biên Nam hỏi. “Mẹ nó,” Vạn Phi ôm balô của mình, “Giờ tao phát bệnh liền luôn đây…” Hai người cười một hồi, Biên Nam vỗ vai Vạn Phi: “Chừng nào về hai người mời tao ăn một bữa đi, cũng cặp lâu rồi nhỉ, tao còn chưa nói chuyện chính thức với Hứa Nhị nữa.” “Được! Mày muốn ăn ở đâu thì cứ nói!” Tâm tình Vạn Phi rất tốt. Xe của bố Biên Nam tới rất nhanh, hai người lên xe xong, Vạn Phi như mọi khi huyên thuyên với bố Biên, thuận tiện thổi phồng trận đấu vừa rồi của Biên Nam. “Chú, chú có rảnh thì đến xem Biên Nam thi đấu đi,” Vạn Phi nói hết sức thành khẩn, “Đẹp trai đến mức tim con thắt lại, sợ bạn gái chạy theo cậu ấy luôn.” Bố Biên cười cười: “Vậy được, khi nào rảnh chú tới xem.” Biên Nam không lên tiếng, trước đây bố cũng thường xuyên nói như vậy, lúc đó Biên Nam còn thật sự chờ mong ông có thể đến xem mình thi đấu trực tiếp. Giờ thì Biên Nam không còn mong chờ nữa, bố cậu quá bận, cố gắng lắm cũng chỉ có thể đi họp phụ huynh cho Biên Hinh Ngữ. Về đến nơi, người trong nhà rất đầy đủ, tất cả đều ngồi ở phòng khách. Biên Nam xách balô lên lầu về phòng mình. Thay quần áo ngơ ngẩn trong phòng một lúc, cậu nghe được tiếng gõ cửa, mở ra thì phát hiện bố đang đứng ở ngoài. “Bố vừa gọi điện cho huấn luyện viên Tưởng của các con,” Bố vào phòng ngồi, “Huấn luyện viên nói lần này con phát huy tốt lắm.” “Cũng tạm thôi.” Biên Nam nói. “Có trận đấu mà không nói cho bố biết,” Bố cậu thở dài, “Bố không đi được cũng nên báo thành tích cho bố chứ.” “Vâng.” Biên Nam đáp. Bố im lặng một hồi: “Cuối tuần bố có chút thời gian, đã bàn với dì con đưa bọn con ra biển chơi, cả nhà chúng ta cùng đi.” Lúc nói đến hai chữ cả nhà, bố còn cố ý nhấn mạnh, nhưng Biên Nam không nghĩ ngợi gì đã từ chối: “Con không đi, con phải huấn luyện nữa.” “Huấn luyện viên Tưởng nói tháng sau các con mới bắt đầu huấn luyện,” Bố cậu sửng sốt, “Chúng ta có thể trở về trước khi huấn luyện.” “Bố,” Biên Nam ngồi xuống ghế đối diện bố mình, ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng, “Con không đi, như vậy mọi người sẽ vui hơn, bố hiểu ý con mà.” Bố Biên Nam nhìn cậu hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng thở dài một tiếng, ấn ấn vai cậu, đứng dậy rời khỏi phòng. Biên Nam nói thật lòng, cậu không muốn đi chơi với cả nhà, mọi người sẽ không thoải mái, cần gì phải thế. So với đi biển không vui vẻ gì, thà dạy bạn nhỏ Khưu Ngạn đánh tennis còn thú vị hơn. Vào kỳ nghỉ hè, sân tennis trong trường sẽ mở lớp học hè, Biên Nam và thầy phụ trách lớp học hè rất thân thiết, mang Khưu Ngạn vào chơi hoàn toàn không thành vấn đề. Hôm nay là ngày đầu tiên Khưu Ngạn học tennis, Khưu Dịch đạp xe đưa nhóc tới. Đứng ở cổng trường đợi Khưu Dịch, Biên Nam cảm thấy áp lực hơi lớn, cái chỗ ra ra vào vào này thỉnh thoảng có thể chạm mặt học sinh trường Thể thao, ban tennis tháng sau mới huấn luyện trở lại, nhưng ban khác vừa vào hè đã có đợt huấn luyện. “Nhanh lên,” Biên Nam vừa trông thấy Khưu Dịch liền vẫy vẫy tay, chạy qua đỡ Khưu Ngạn ngồi đằng sau xuống xe, “Cậu đi nhanh đi, ban bóng rổ có hai thằng mới vào.” “Tôi còn muốn vào xem mà.” Khưu Dịch chống chân nói. “Cái gì?” Biên Nam nhíu mày, “Cậu nói thẳng là cậu muốn vào đánh lộn thì hợp hơn.” “Phan Nghị Phong đã tốt nghiệp, bây giờ các cậu không có ai cầm đầu, ai làm gì được tôi,” Khưu Dịch cười, “Trừ khi cậu muốn đánh.” “Tôi đang ngứa tay đây,” Biên Nam thả Khưu Ngạn xuống đất, nhóc lập tức chạy vào trong, Biên Nam thoáng do dự, “Được rồi, vào đi.” “Tôi đi gửi xe.” Khưu Dịch đạp qua chỗ gửi xe bên cạnh. Khưu Dịch nói không sai, nghỉ hè mà bị gọi đi huấn luyện thường là những học sinh có tư chất, dưới tình huống không có xung đột, huấn luyện đã đủ mệt ai còn rảnh đi gây chuyện. Biên Nam dẫn Khưu Ngạn vào sân, đưa vợt thiếu nhi đã mượn cho Khưu Ngạn. Khưu Ngạn mặc bộ đồ thể thao nhỏ, áo trắng, quần đen, trông rất có tinh thần, nhóc nhìn chằm chằm cây vợt. “Hôm nay chúng ta chưa học động tác cụ thể, trước tiên làm quen với vợt và bóng đã,” Biên Nam hỏi mượn huấn luyện viên một trái bóng, “Em thử bóng trước đi.” “Vâng ạ!” Khưu Ngạn ném bóng xuống đất, bóng bắn lên, nhóc chụp được, rồi lại ném xuống đất, đưa vợt tới đập bóng. “Không tệ!” Biên Nam cười nói, Khưu Ngạn trước giờ chưa từng cầm vợt, xem ra nhóc đã học những động tác này lúc xem thi đấu, động tác trông khá chuẩn nữa là khác. Khưu Dịch theo vào sân, ngồi bên cạnh Biên Nam. “Nhị bảo không chừng rất hợp với tennis.” Biên Nam nhìn cậu ta. “Vậy sao?” Khưu Dịch nhìn Khưu Ngạn vừa dùng vợt đập bóng vừa đi vòng vòng. “Năng lực bắt chước rất mạnh.” Biên Nam nói. Khưu Dịch không trả lời, hai người cùng im lặng nhìn Khưu Ngạn. Ngồi một lúc Biên Nam thật sự nhịn không được, nói ra câu mình vẫn muốn nói: “Cậu có bệnh hả?” “Gì cơ?” Khưu Dịch sửng sốt, quay đầu nhìn cậu. Khoảng cách giữa hai người rất gần, quay một cái là như mặt đối mặt. Biên Nam nhìn Khưu Dịch một lúc: “Cậu nhất định có bệnh, nhìn quầng mắt đen thui kia kìa.” “Vậy à?” Khưu Dịch cười, “Mấy hôm nay ngủ không ngon.” “Cậu nói trước đi có phải cậu mắc bệnh gì không, cậu phải bệnh tôi mới tìm thuốc cho cậu được.” Biên Nam bực dọc nói. Lát sau Khưu Dịch mới trả lời: “Không có.” Biên Nam không ngờ Khưu Dịch lại nghiêm túc trả lời câu hỏi này, nhất thời không biết nên nói gì. “Sao vậy,” Khưu Dịch móc một gói khô bò nhỏ trong túi, đưa tới trước mặt Biên Nam, “Ăn không?” “Lúc huấn luyện không được đưa đồ ăn cho huấn luyện viên!” Biên Nam đẩy tay cậu ta ra, “Mẹ nó gần đây tôi không chọc gì cậu, suốt ngày cậu trưng bản mặt dài thượt đó cho ai xem?” “Đến mức đó sao…” Khưu Dịch sờ mặt mình. “Đến mức đó đấy! Sao lại không đến mức đó! Cái mặt cậu chả cần kéo nữa đem quấn một vòng quanh Trái Đất cũng còn được.” Biên Nam tặc lưỡi. Khưu Dịch bật cười, cười một hồi cũng chưa chịu thôi, Biên Nam liếc cậu ta, nghiêm mặt một chút rồi cũng cười, hai người ha ha hồi lâu, cũng không biết có gì đáng cười đến vậy. Khưu Dịch bỏ khô bò vào miệng, nhai một lúc mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tại tôi ngủ không ngon.”
|