Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công
|
|
Chương 5: Thu Lưu Giang Tiều vẫn tiếp tục đứng nhìn, con hắc báo trước mặt nhanh chóng biến hóa thành một nam nhân thoạt trông khiến người khác sợ hãi. Đúng vậy, sợ hãi, tuy nam nhân này ngũ quan tuấn mỹ thậm chí có thể so với A Ba La, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt, tất cả đều trúng ngay sở thích Giang Tiều, chỉ riêng cặp mắt lam thẫm lạnh lùng kia, lại khiến người ta không khỏi rùng mình một cái. Hai người chỉ đứng nhìn nhau thôi cũng khiến Giang Tiều cơ hồ toàn thân đóng băng, không dám nhúc nhích. “Y Ân, ngươi dọa hắn sợ đấy.” Nhìn thấy phản ứng thường tình, Cát Nhĩ mãi cũng thành quen đành lắc đầu, xoay lại cười với Giang Tiều: “Không cần sợ, bình thường hắn vẫn luôn mang bộ dạng này.” Giang Tiều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải nhằm vào hắn là được rồi. Con hôi lang nọ giờ cũng vừa vặn đã đoạn khí, trên người còn nguyên vết máu sâu, nhắc hắn rằng cái người Y Ân đối diện đằng kia đáng sợ đếnthế nào. Chọc giận gã, không chừng mình cũng sẽ có kết cục y như vậy. “Này, sao vừa nãy ngươi không hóa thú?” Cát Nhĩ tò mò hỏi thẳng, đôi bích nhãn trong suốt vẫn tiếp tục dán chặt trên người Giang Tiều cẩn thận đánh giá. “Ta không thể.” Lúc này đây, Giang Tiều đáp rất thẳng thắn, dù sao cũng chẳng có gì để giấu giếm. Huống hồ, hai người kia cũng có thể coi là ân nhân cứu mạng. “Thật kì quái, làm thế nào ngươi sống được đến bây giờ vậy. Cánh rừng này rất nguy hiểm, ngươi không thể nào đi một mình được….” Cát Nhĩ không khách khí phun ra, một thú nhân không thể hóa thú, tới nơi này quả không nghi ngờ gì nữa là tự tìm đường chết, xem tình hình lúc hắn gặp sói vừa nãy là biết. “Ta không đi một mình…Ta có đồng bạn…” Bị loại ánh mắt nhìn như kẻ ngốc này chú mục, Giang Tiều đành lên tiếng biện giải cho bản thân, chỉ là đối với những thú nhân càng lúc càng bất mãn kia, giọng nói hắn cũng càng lúc càng nhỏ dần. Bọn người ấy liệu có thể xem như đồng bạn chăng? “Trước đây trong rừng có mùi Ưng tộc thú nhân, nhưng hiện tại đã tiêu thất.” Y Ân lặng lẽ mở miệng nói, vẫn bảo trì dáng vẻ thâm trầm, không biết nghĩ tới chuyện gì lại nhíu mày. Giang Tiều bỗng chốc mặt cắt không còn hột máu, hắn hiểu rõ ý Y Ân –những “đồng tộc” kia chẳng những bỏ rơi hắn lại, còn đem hắn vứt vào rừng sâu một mình tự sinh tự diệt. “Chúng ta đi thôi.” Tuy rằng thú nhân vô dụng kia lúc này biểu tình rất thương tâm, nhưng Y Ân cũng không tính quản chuyện bao đồng, trực giác mách bảo đây là chuyện đại phiền toái. Một thú nhân giống đực không thể đi săn, chỉ thêm liên lụy cả bộ lạc. “Nhưng mà….rốt cuộc bỏ hắn lại đây một mình…..Chúng ta không thể thu lưu hắn sao?” Ánh mắt xanh nhất thời lộ chút cảm thông, Cát Nhĩ biết rõ tình trạng bây giờ như thế nào, cũng biết rõ lựa chọn tốt nhất là ly khai theo Y Ân –nhưng kẻ thú vị này… Rõ ràng thoạt nhìn cao to cường tráng, mà nhãn thần lại nhược tiểu như một con thỏ tạp gia. Nếu để hắn cứ vậy mà chết, quả thật có hơi đáng tiếc! Ngay từ đầu Giang Tiều đã biết rõ trong hai người này ai có địa vị cao hơn, lúc này chỉ có thể đáng thương nhìn thú nhân lạnh lùng tên Y Ân. Cho dù chỉ có một chút cơ may sống sót, hắn cũng sẽ không buông tay. “…” Y Ân trầm ngâm nhìn Giang Tiều, giờ phút này khuôn mặt xanh đen nọ lại đeo thêm biểu tình ai khẩn, trong mắt tràn đầy giãy dụa cùng tuyệt vọng, một mực mang theo một tia khát vọng. Tâm tình cầu sinh (muốn được sống) mạnh mẽ không chút ngập ngừng bày tỏ trên người hắn. “Ta sẽ cố gắng trở nên hữu dụng. Sẽ không liên lụy các ngươi…” Thấy đươc phảng phất một tia hy vọng, Giang Tiều cố gắng thỉnh cầu. Đôi tay bất giác nắm chặt thành quyền, thân thể có hơi run rẩy. “Được.” Từ này vừa thốt ra khỏi miệng, Y Ân cũng tự giật mình kinh ngạc, đã biết rõ không nên thu lưu người này, sao chưa gì đột nhiên đáp ứng rồi? Có thể là do tên thú nhân này khiến hắn nhớ đến con lỗ lỗ trước kia trong nhà. Lỗ lỗ thú, là vật cưỡi mà thú nhân giống cái đặc biệt thuần dưỡng, bình thường cũng hay dùng để tải hàng. Thân thể khổng lồ, tính tình nhát gan lại ôn thuận, sức chịu đựng cao, dù chủ nhân có quên cho ăn cũng có thể ẩn nhẫn chịu được mấy ngày… Con lỗ lỗ kia, hầu như đã bầu bạn cùng Y Ântừ khi mới sinh. Ngốc nghếch ở trong nhà Y Ân hơn hai mươi năm, mãi cho đến khi suy yếu rồi chết đi. Thú nhân run rẩy đang ở trước mặt, quỷ dị, với con lỗ lỗ kia rất giống nhau. Ngay cả Cát Nhĩ bên cạnh, một giống cái chưa thành niên, so với hắn còn tự tin hơn… “Thực tốt quá, không nghĩ là ngươi sẽ đáp ứng thật.” Cát Nhĩ vui vẻ reo lên, hắn vốn không ôm hy vọng gì, Y Ân này là kiểu người bản tính khó dời mà. Về phần Giang Tiều, kinh hỉ to lớn quá não chưa kịp xử lí, biểu tình cứ đờ ra… Không để ý đến hai kẻ một bên cao hứng bừng bừng một bên trợn mắt há mồm, Y Ân xốc sọt thuốctừ cách đó không xa đi tới, hắn không quên mục đích tới đây ngày hôm nay… “Thật đẹp….” Màn đại biến “dã thú” trình diễn một lần nữa trước mặt Giang Tiều, bộ lông đen bóng tựa hồ lấp lánh ánh quang, khiến hắn bất tri bất giác muốn tiến đến sờ sờ thử, xem có đúng trơn mềm như trong tưởng tượng hay không. “Ngây ngốc đứng đó làm gì? Lên đi a!” Cát Nhĩ ôm sọt thuốc trèo lên lưng hắc báo, ngó Giang Tiều đang đứng ngây ngẩn hô. “Ta thực sự có thể sao…?” Nuốt nước miếng, Giang Tiều dè dặt nhìn Y Ân sau khi biến thành hắc báo càng thêm uy nghiêm, cầu ý kiến hắn. Y Ân không trả lời, ném qua một ánh mắt lạnh lẽo, khịt ra hơi thở nặng nề. Trên thực tế, Y Ân đang cố nén giận, hối hận mình sao trong lúc nhất thời lại xúc động đáp ứng mất. Ngoại trừ giống cái chưa thành niên, còn lại hắn chưa từng cõng theo bất kì kẻ nào, nay lại bị một tên giống đực trưởng thành “Cưỡi” lên người. Giang Tiều vụng về leo lên lưng hắc báo, đùi dưới chạm vào lớp lông,quả nhiên trơn mềm nhu nhuyễn hệt như hắn tưởng tượng. Nhưng màliệu thế này có bị ngã xuống hay không? Trong lúc hắn còn đang lo lắng cho sự an nguy của bản thân, đột nhiên hắc báo bắt đầu bước đi, vun vút như con thoi băng xuyên qua rừng, an ổn đến bất ngờ. “Đúng rồi, vẫn chưa biết tên ngươi là gì?” Cát Nhĩ quay đầu nói với thú nhânđang dần thanh tĩnh lại ngồi sau mình, hắn quên hỏi, còn Y Ân căn bản chẳng quan tâm. “Giang Tiều, ta gọi là Giang Tiều.” Bên tai dần ù đi vì tiếng gió, hắc báo ra khỏi rừng phóng càng lúc càng nhanh, Giang Tiều sợ hai người kia nghe không rõ, lặp lại lần nữa to hơn… “Tiều, bộ lạc của chúng ta là bộ tộc cường đại nhất, ngươi nhất định sẽ thích.” Cát Nhĩ hưng phấn hét to trong gió, phía trước dần hiện lên một phần nóc nhà đồ sộ của bộ lạc, niềm vui được trở về cuộn trào trong lòng. “Hy vọng thế…” Đây có thể là chỗ an thân cho hắn sao? Không phải là nhà, chẳng qua là một chốn yên thân gửi phận, còn những thứ xa xỉ khác, hắn không dám mơ đến… Giang Tiều lẩm bẩm, hắn không lạc quan được như Cát Nhĩ. Càng là bộ lạc cường đại, lại càng chú trọng sức mạnh, tộc nhân bọn họ có thể tiếp thu một kẻ vô dụng như hắn sao? Nếu lại bị vứt bỏ lần nữa, hắn cơ hồ không dám tưởng tượng… Lông trên người bị nắm đến đau rát, Y Ân thoáng thả chậm cước bộ, kì lạ là, hắn có thể thấuhiểuđược nỗi bất an trong lòng Giang Tiều.
|
Chương 6: Quỷ thích khóc Đi đến chỗ khá gần bộ lạc , hắc báo ngừng lại, để cho Cát Nhĩ cùng Giang Tiều theo nó trên người xuống dưới. Tiếp nhận sọt dược liệu không quá nặng, ba người hướng đến phía bộ lạc đi bộ đến. Cây mây màu xanh nào đó quấn quanh phần đất nơi đó, tạo thành một mặt vách tường vững chắc, mặt trên có một loại rễ cây mũi nhọn sắc bén giống như được mài ra, chỉ cần có kẻ xâm nhập chắc chắn kẻ đó sẽ bị đâm thủng. Kỳ dị chính là, cây mây lúc bọn họ cùng Y Ân đi vào, lập tức lui ra hai bên lộ ra đường đi rộng ba thước. Từ xa Giang Tiều đã thấy một tòa tháp cao, ở trên có hai thú nhân hướng xa xa mà ngoắc, như đã sớm phát hiện thấy bọn họ. Đi đến gần, chỉ thấy một gian nhà đá bốn phía rất cao, mấy nhà chính có khói bếp bốc lên, mùi thịt nướng nhẹ nhàng tỏa ra, dẫn tới ngón trỏ cục cựa. “Hắc, Cát Nhĩ, các ngươi hôm nay trở về có chút trễ a! Cái tên sau lưng ngươi là ai vậy?” Thanh âm to lớn từ trên tháp truyền đến, lộ ra vài phần tò mò, Giang Tiều cam đoan giọng bọn họ nói cả bộ lạc đều có thể nghe được Cái này thật bất ngờ, cho dù hắn nghĩ “hắn không có tiếng tăm gì” đều không được. Quả nhiên, sau khi thú nhân trên tháp vừa dứt lời, có mấy nhà lập tức đẩy cửa sổ ra, vài cái đầu tò mò nhìn đến, ánh mắt đánh giá lập ức ừng trên người Giang Tiều. Chờ đến khi đã nhìn rõ trên mặt hắn có hoa văn thú, nghi hoặc càng sâu – “Cát Nhĩ, người kia hình như là ưng tộc đi? Các ngươi dẫn hắn tới nơi này làm cái gì?” “Nếu như hắn là giống cái, chúng ta còn có thể lý giải…” bởi vì Y Ân sớm đã trưởng thành, chỉ tiếc hắn chậm chạp không tìm một bạn đời. “Chẳng lẽ là tộc trưởng bọn họ phái tới ? Ưng tộc bị Lang tộc khi dễ thực thảm sao…” Sự thật chứng minh, vô luận ở nơi nào, tính thích xem náo nhiệt cùng nhiệt tình yêu thương chuyện bát quái mọi người không chỗ nào không có. Làm đương sự bị mọi người thảo luận Giang Tiều nghĩ muốn làm như không biết cũng không được vì bọn người kia thanh âm thật sự quá lớn. “Để nói sau, chúng ta muốn dẫn hắn đi gặp tộc trưởng.” Cát Nhĩ hướng về phía mọi người khoát tay, lộ ra vẻ tươi cười thần bí, cố ý thừa nước đục thả câu. Giang Tiều phát hiện, từ đầu tới đuôi Y Ân đều không nói một câu, chỉ là im lặng đi bên cạnh hai người. Cho dù nhìn thấy các tộc nhân, trên mặt vẫn như cũ là một bộ dạng biểu tình lạnh lùng. Như là băn khoăn đến Cát Nhĩ bên cạnh Y Ân, vài cái đầu lặng lẽ rụt trở về. Nhưng mà nhìn về phía ánh mắt của hắn, đó không phải sợ hãi, mà là một loại sùng kính. “Hì hì, ngươi đừng xem tất cả mọi người thực sợ hãi bộ dáng của Y Ân, kỳ thật hắn ở trong bộ lạc rất được hoan nghênh. Thiệt nhiều giống cái đều muốn tìm hắn làm bạn đời, đáng tiếc đều bị cự tuyệt…” Chú ý tới tầm mắt Giang Tiều đang trộm đánh giá Y Ân, Cát Nhĩ cười tủm tỉm nói, “Các ngươi hôm nay đi rừng rậm, là vì hái thuốc sao?” Tầm mắt dừng ở trên sọt thuốc Giang Tiều thử tìm chuyện để nói bất quá cũng không trông cậy vào người nào đó sẽ trả lời. “Phải a, ta đang theo y sư trong bộ lạc học tập, ngẫu nhiên muốn tới bên ngoài hái thuốc. Quên nói cho ngươi biết, a mỗ của Y Ân chính là y sư trong bộ lạc” Cũng bởi vì này, Cát Nhĩ thường thường đến nhà Y Ân, tuy rằng ngay từ đầu cũng giống mọi người giống nhau sợ hãi bộ mặt lạnh như tảng băng kia bất quá dần dà lâu ngày rồi cũng đã quen. Vừa đi vừa nói chuyện, ba người đã đến trước mặt tòa nhà đá, Y Ân buông sọt thuốc đi lên trước gõ cửa. Giang Tiều cho là tộc trưởng nói như thế nào cũng nên là người sống lâu râu bạc nhìn qua là một lão nhân hiền lành, còn thú nhân trước mắt này — nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, tóc vàng sáng lạn , ngũ quan hình dáng thực sâu, có điểm giống mỹ nam Châu Âu. “Thú nhân bị đuổi đi ? Hắn không thể thú hóa?” Sẳng giọng, ánh mắt thực hiển nhiên hướng Giang Tiều liếc qua, vị suất ca tộc trưởng này nói chuyện một chút cũng không khách khí, nói trúng tim đen, dẫm ngay vào nỗi đau của người khác. “Đúng vậy…” Giang Tiều rụt lui thân mình, theo bản năng nhìn qua hướng Y Ân tìm kiếm cảm giác an toàn, tuy rằng thú nhân này từ đầu tới cuối đều giữ nguyên ánh mắt lạnh băng. “Tộc trưởng, Y Ân muốn để hắn ở lại trong bộ lạc.” Gặp Y Ân luôn luôn đứng một bên trầm mặc không nói, giống như sự tình vừa rồi không liên quan đến hắn Cát Nhĩ nhịn không được chen vô nói. “Ngươi thật sự tính toán lưu lại hắn? Cho dù ta không phản đối, mọi người cũng sẽ không đồng ý.” Tộc trưởng Tạp Nhĩ nhíu mày nhìn về phía Y Ân đang trầm mặc , hắn nên rõ ràng, quyết định này ý vị như thế nào. Nghe câu hỏi như thế, Giang Tiều ánh mắt chăm chú như là có thể nhìn thấy vận mệnh thú nhân của mình trong nháy mắt được quyết định , bàn tay nắm hờ lại chặt thêm một chút, cơ hồ không dừng được. “Ta sẽ đem loại thực vật của ta chia cho hắn.” Y Ân nói xong, lần thứ hai nhếch môi, Ngụ ý chính là Giang Tiều từ giờ hắn phụ trách, sẽ không cần đem phần thực vật của mọi người phân chia ra. “Được rồi, ngươi đã khăng khăng làm như vậy, ta sẽ thông tri tộc nhân.” Đối mặt thú nhân trẻ tuổi ưu tú nhất trong tộc, Tạp Nhĩ thở dài thỏa hiệp nói, đối với tính tình của Y Ân hắn biết rõ, một khi đã quyết định sẽ rất khó sửa đổi. “Tiều — “ Cát Nhĩ đang muốn chúc mừng Giang Tiều, đã thấy thân thể của hắn mềm nhũn, chậm rãi hướng xuống phía dưới, không khỏi sợ hãi kêu ra tiếng. Giang Tiều vốn tưởng rằng chính mình sẽ ngã xuống mặt đất, nhưng không ngờ một đôi bàn tay to hữu lực mạnh mẽ kéo hắn lại, vết chai dày ở lòng bàn tay không ngờ thật ấm áp, làm cho tim hắn đập nhanh hơn hai phách. “Ta không sao…” Chính là vừa mới rất khẩn trương, chợt vừa nghe có thể lưu lại thân thể liền thả lỏng. Tận mắt chứng kiến hết thảy, Tạp Nhĩ chỉ có thể lắc đầu, thú nhân này thật vô dụng, thậm chí không bằng một giống cái… Thật không rõ Y Ân nghĩ như thế nào. Ngay lúc Tạp Nhĩ lộ vẻ bất mãn trong ánh mắt, Giang Tiều cùng lúc đi ra cửa cùng Y Ân và Cát Nhĩ. “Ai nha, đã muốn đã trễ thế này, ta muốn chạy nhanh trở về nhà, Y Ân hảo hảo chiếu cố Tiều a!” Trời đã muốn tối hết toàn bộ, Cát Nhĩ kinh hô một tiếng, vội vàng hướng phía nhà mình chạy về, vẫn không quên dặn dò Y Ân. Cát Nhĩ bước chân ngày càng xa còn Giang Tiều sau lưng Y Ân cẩn thận bảo trì hai bước khoảng cách, yên lặng đi về phía trước. Mấy nhà đá lộ ra sắc quang màu da cam, hoà thuận vui vẻ mà đem lo lắng tan biến đi, thỉnh thoảng bay ra tiếng cười của trẻ nhỏ — bầu không khí như vậy thật yên tĩnh , đã bao lâu không có cảm nhận được ? Lại đi vài bước, Y Ân chần chờ dừng lại, xoay người nhìn về phía đồ vô dụng kia. Hắn vừa mới nghe được âm thanh nức nở nho nhỏ ? Âm thanh giống như càng lúc càng lớn. Giang Tiều chỉ lo cúi đầu, không có chú ý tới người phía trước đã dừng lại lập tức đâm vào một bức tường thịt thật lớn. Bị đau đến ngẩng đầu, vừa lúc một đôi mắt sâu màu xanh nhìn lại, bên trong tràn ngập nồng đậm khó hiểu. “Ngươi đang khóc? Vì cái gì?” Thú nhân thị lực phi thường tốt, cho dù là ở ban đêm cũng có thể xem rành mạch. Cho nên, Y Ân thấy được một bộ mặt đang khóc rất khó coi, nước mắt ràn rụa , đôi mắt cùng cái mũi đều khóc đến đỏ bừng, bẩn hề hề như là cái khăn lau. “Hu hu — ô — không ai cần ta… Chỉ có ngươi…” Thanh âm kia vẫn lạnh lùng như cũ, lại ngoài ý muốn động đến nội tâm yếu ớt của Giang Tiều, hắn nhịn không được khóc lớn hơn nữa, khóc đến mức không thể dừng lại. “…” Nhìn thấy tên kia bày ra một bộ mặt khóc lóc ngày càng xấu, Y Ân không nói gì, hắn lúc trước như thế nào lại mơ mơ màng màng đáp ứng rồi? Tên vô dụng này là một tên yêu khóc? Thật sự là rất mất mặt !
|
Chương 7: Một Góc Băng Sơn Căn phòng xây bằng đá tảng vừa cao lớn lại vừa vô cùng kiên cố chắc chắn, nếu nói nơi ở của bảy chú lùn cái gì cũng đều nhỏ, thì nơi này vật gì cũng to hết. Ngay cả cái chén uống nước cũng to không khác gì cái tô. Giang Tiều đảo mắt một vòng, nhận ra nơi này tuy lớn thật, nhưng đồ đạc cũng không nhiều nhặn gì, một cái bàn gỗ đơn sơ, sọ dã thú treo tường dữ tợn như một thứ sức phẩm thô kệch, hết thảy tạo nên cho nơi đây thứ phong cách chẳng chút nhu hòa, vừa nhìn là biết ngay chỗ ở quá thích hợp với một “Người đàn ông độc thân”. Ngần ngừ một chút, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi không ở cùng người nhà sao?” Phụ mẫu hắn hẳn là vẫn còn ha, Cát Nhĩ đã nói rõ rành rành là hắn đang theo mẫu thân Y Ân học tập…Chẳng lẽ gia đình bất hòa? Trong đôi mắt xanh thẫm toát ra vẻ nghi hoặc, lần này đổi lại đến lượt Y Ân khó hiểu –Bất kể bộ lạc nào, thú nhân giống đực sau tuổi trưởng thành đều sẽ không ở cùng người nhà nữa. Dĩ nhiên, gia đình mới sẽ rất mau cấu thành thôi. Tên này, sao ngay cả đến loại đạo lí thông thường này cũng không biết? Giang Tiều nhìn chăm chú vào khuôn mặt lạnh lùng kia, nỗ lực nhìn ra một chút biểu tình nào đấy, tiếc là cũng thất bại. Hai tay hắn mất tự nhiên cứ níu chặt lấy cái quần da thú đáng thương, bứt rứt không biết phải nói cái gì. Trong lòng thầm ảo não, sớm biết thế này đã chẳng hỏi rồi… “Ta từ khi thành niên đã bắt đầu ở một mình rồi.” Thấy hắn có vẻ mất tự nhiên, Y Ân mở miệng giải thích, dù một mặt vẫn mang biểu tình lạnh lùng như cũ. “Ọc ọc ọc….” Tiếng bụng sôi rất to, trong chớp mắt đã phá vỡ bầu không khí yên lặng giữa hai người, nhưng với Giang Tiều mà nói đây vốn chẳng phải cách cứu vãn tình thế hay ho gì cho cam, chỉ khiến hắn càng thêm xấu hổ. Ôm bụng muốn dừng ngay thứ âm thanh mất mặt này, chẳng qua là hồi sáng chưa ăn nên dạ dày liên tục kháng nghị thôi. “Đi nhóm lửa.” Bỏ lại ba chữ gọn lỏn, Y Ân đi về phía phòng cất trữ, hôm qua vẫn còn dư lại nửa con nai sừng tấm, chắc là đủ cho hai người ăn. “…” Giang Tiều vào trù phòng, lọt vào tầm mắt hắn là một cái giá nướng cực lớn, bên tường chất ngay ngắn một đống củi. Ôm một ít củi để xuống dưới giá, nhưng lại không biết tiếp theo phải làm gì nữa. Ở hiện đại nấu ăn đều dùng lò vi sóng, dù là hồi nhỏ ở nhà bà nội nhóm củi đốt lò, ít ra lúc đó còn có diêm quẹt, không biết ở đây muốn nhóm lửa thì phải làm sao? Lại nhìn cả gian trù phòng, tựa hồ ngoại trừ cái giá nướng này là được sử dụng thường xuyên, còn lại đến một cái nồi cũng không có, chẳng lẽ bạn “Chủ thuê nhà” này ngày nào cũng ăn có mỗi thịt nướng? Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, thịt nướng ăn thì cũng được, nhưng không thể ngày ngày đều ăn, chẳng phải nhất định sẽ dẫn tới mất cân bằng dinh dưỡng hoặc táo bón hay sao? Chính lúc hắn đang nghĩ ngợi linh tinh, thần trí bay đi đâu mất thì thấy Y Ân vác con mồi đã bắt được đến. Vội vội vàng đứng dậy giải thích: ”Cái này, không phải do ta lười biếng đâu, chỉ là không biết phải làm sao…” Trong ánh mắt lam thẫm tựa như kết một tầng băng mỏng, khiến Giang Tiều lập tức lạnh run từ đầu tới chân. “Ta lúc trước bị trọng thương, ngủ mê man hơn một tháng, lúc tỉnh dậy cái gì cũng quên hết thảy rồi.” Lần thứ hai viện đến cái cớ sứt sẹo này, Giang Tiều rất sợ hắn không tin, lại vội vội vàng vàng bổ sung: “Ngay cả hóa thú thế nào cũng quên mất, cho nên mới bị bọn họ vứt bỏ…” Hai khối đá đen đánh khẽ vào nhau, phụt ra tia lửa xanh, đống củi vốn khô ráo liền tanh tách bén lửa ngay…. Giang Tiều tròn xoe mắt ngơ ngẩn nhìn, này là đá đánh lửa trong truyền thuyết đó sao? Thứ cổ xưa như thế, không nghĩ đến thế giới này lại dùng. “Lần sau tới ngươi nhóm lửa.” Thanh âm nhàn nhạt không mang theo chút bất mãn nào, hiển nhiên là tin tưởng lời Giang Tiều nói. Bất quá, khi Y Ân lưu người lại, cũng không định để kẻ kia ăn không ngồi rồi. Hắn không trông đợi gì nhiều, chỉ cần Giang Tiều vẫn còn khả năng làm chút việc vặt là được rồi. “Ta sẽ cố gắng trở nên hữu dụng.” Giang Tiều ngoan ngoãn gật đầu, thành khẩn cam đoan, thực tế thì hắn cũng chả dám phản đối. Khinh xa thục lộ** gác nửa con dã thú lên giá nướng, rồi thuần thục trở qua trở lại, thỉnh thoảng lại có vài giọt mỡ nhỏ xuống đất, cả khối thịt nhanh chóng bày ra sắc vàng ruộm. Y Ân rút một lọ nhỏ ra rắc ít gia vị lên, mùi thịt càng thêm thơm nức, làm Giang Tiều chảy cả nước miếng. Một miếng thịt lớn được chuyền tới tay Giang Tiều, mùi thơm nghe mê người, hắn cảm động muốn phát khóc được. Vùi đầu lang thôn hổ yết ăn xong, hắn liếm liếm môi vẻ chưa thỏa mãn, nhưng vẫn nhẫn nhịn nói: “Ta ăn no rồi.” Nói xong, cũng chẳng chờ Y Ân phản ứng, lập tức chạy biến ra ngoài. Hắn nói qua, là phải tự dưỡng tốt bản thân, nếu Y Ân vì mình mà thay đổi khẩu phần ăn, thì lợi bất cập hại. “…” Y Ân tiếp tục nhai miếng thịt nướng, ánh mắt trầm mặc dán lên giá nướng, không biết đang nghĩ gì. Trong nhà chỉ có một cái giường, may là đủ lớn, hai người ngủ chung cũng không thành vấn đề. Tính ra có trở mình cũng không đụng tới đối phương. Có lẽ là vì lúc mới đến khẩn trương thái quá, Giang Tiều không sao ngủ được, mở mắt đăm đăm ngắm sắc trăng tím ngoài cửa sổ –so với lần đầu tiên nhìn thấy dường như đã có phần khác biệt, tuy cũng thần bí cao quý như nhau, nhưng đã bớt đi vài phần thanh lãnh, lại thêm một chút nhu hòa làm an lòng người. Trong phòng có hơi thở của người khác, không hề an tĩnh đáng sợ, nhớ lại tâm tình trước đây khi bản thân dường như bị cả thế giới ruồng bỏ, hắn không tự chủ được co người cuộn tròn thân thể lại. “Ọc ọc ọc…” Đêm hôm khuya khoắt, thứ thanh âm quen thuộc làm người ta thống hận lần nữa vang lên, cả người Giang Tiều cứng ngắt, chỉ mong thú nhân nằm cạnh không nghe thấy. Đương nhiên là làm sao mà được chứ. Hắn trợn mắt nhìn Y Ân ngồi dậy, bước xuống giường đi ra ngoài. Gian ngoài thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động, Giang Tiều gắt gao nhắm mắt lại không dám nhìn, hoài công nằm trên giường suy đoán, không biết Y Ân rốt cuộc đang làm cái gì. Nỗi bất an càng lúc càng đè nặng trong lòng, phải chăng sẽ bị đuổi ra ngoài? Tiếng bước chân truyền đến, dù cảm giác được Y Ân đang đứng trước mặt, Giang Tiều vẫn không dám mở mắt, lừa mình dối người trốn tránh hiện thực. “Ăn đi.” Tay phải bị kéo ra, thịt nướng ấm nóng tỏa ra mùi hương đặc biệt, nhiệt khí truyền thẳng vào tâm Giang Tiều. Mới cắn một miếng, nước mắt đã tràn đầy gò má, trượt đến khóe miệng, đầu lưỡi nếm được tư vị mằn mặn. “Ta đã đáp ứng cho ngươi lưu lại, thì sẽ không nuốt lời.” Thấy nước mắt kia có chiều hướng càng lúc càng tăng, khuôn mặt như băng của Y Ân có chút nứt ra, bất đắc dĩ “an ủi” nói. “Hức–“ Giang Tiều khóc đến phát nấc, muốn ngừng cũng không được. Oa oa, hắn cứ động chút là khóc, đến cả chính bản thân cũng không khống chế được. Chỉ là chưa từng nghĩ đến, Y Ân như vậy lại hiểu rõ lòng hắn –bởi vì sợ bị xua đuổi… đủ loại bất an… Mơ mơ màng màng thiếp đi trước, trong đầu chỉ hiện ra được một ý niệm –tên thú nhân bên người này, xem ra cũng không lạnh lùng đến vậy, từ việc hắn chịu thu lưu mình, có thể nhận ra… Mà sở dĩ Y Ân được hoan nghênh thế trong bộ lạc, là bởi vì mọi người vô cùng hiểu rõ duyên cớ này của hắn. *chỗ dựa mỏng manh **quen việc dễ làm
|
Chương 8: May Mắn gặp Được Ngươi Có lẽ do tương đối an tâm, Giang Tiều cảm tưởng vừa ngủ được một giấc thật sâu, đến khi tỉnh lại mới phát hiện mặt trời đã cao quá đỉnh đầu, trên giường cũng chỉ còn lại một mình hắn. Vội vội vàng vàng đứng dậy, chợt nhận ra trong phòng một mảnh tĩnh lặng, không có lấy nửa bóng người. Chính lúc đang không biết phải làm gì thì thấy Cát Nhĩ cười tít mắt đứng ở cửa, tay xách làn. Tay kia cầm một trái gì đó nho nhỏ tròn quay như trái dừa, chắc là loại hoa quả nào đó… “A mỗ của Y Ân bảo ta đem tới, hắn bình thường ở một mình luôn ăn thịt nướng, trong nhà hẳn không có tồn lương” Nói xong thả cái làn lên bàn, rồi trở người nhanh chóng đi ra. Nhìn hắn hành sự vội vã, Giang Tiều cũng không tiện gọi hắn lại hỏi chuyện. Mấy tấm bánh ngô vàng óng nhàn nhạt thơm mùi sữa với một chén canh hầm đầy thịt, tuy chỉ là hai món giản đơn nhưng lại mang theo thập phần trọng lượng. Bánh thơm mềm hết ý cùng canh thịt ăn đến khi miệng đầy dầu mỡ, Giang Tiều cảm thấy vô cùng hài lòng … Phụ mẫu của Y Ân rốt cuộc là kiểu người như thế nào đây? Nhi tử dẫn một thú nhân ngoại tộc về, vậy mà đến lúc này vẫn chưa lộ diện, lại còn đưa thức ăn sang? Tiện tay đem chén bát xuống trù phòng tẩy rửa, ánh mắt vô tình lướt qua mặt bàn đã phủ một tầng bụi mỏng, hắn nhịn không được lau chùi sạch sẽ. Nhìn đi nhìn lại đám nồi với muỗng, chỉ có số ít mấy cái thường dùng là còn trông sạch một chút, thế là lại thuận tiện đem mấy thứ này đi kỳ cọ sạch. Sau đó là phòng cất trữ, tuy là chỉ có mấy tảng thịt nướng, da thú to nhỏ cũng rất nhiều. Lại thêm xương thú không biết dùng để làm gì, tùy tiện chất thành đống trong một góc…. Giang Tiều cau mày, tự động sắp xếp phân loại các mảnh da thú theo màu sắc và hoa văn, mấy mẩu xương cũng được rửa sạch từng cái, phơi khô rồi cho vào trong giỏ… Hôm nay tiết trời không tệ, ánh nắng rọi trên người ấm áp. Giang Tiều thử suy tính có nên lấy tấm da trải nệm giường ra phơi một chút hay không. Đang nghĩ ngợi, hai vành tai đột nhiên giật khẽ, có tiếng bước chân từ xa truyền đến ngày càng rõ nét. Từ lúc xuyên đến ngụ trong thân thể này, hắn phát hiện khí lực của mình so với ngày xưa tốt hơn rất nhiều, thính lực cũng được nâng cao gấp mấy lần, coi như là tí “phúc lợi” sau khi hắn bị biến thành thú nhân vậy. Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, một nhóm nam nhân xuất hiện, ừm, chiếu theo bọn họ mà nói thì đây hẳn là giống cái, nữ nhân như vậy quả thật thần kỳ có tồn tại, lại còn có thể sinh hài tử. “Này, cái tên ngay cả hóa thú cũng không được như ngươi, nhất định là bị bọn đàn ông trong bộ lạc đuổi đi rồi!” Giang Tiều nhìn “Giống cái” dáng dấp cũng không tệ này, thấy có hơi đáng tiếc – loại giọng điệu vừa ngạo mạn vừa khinh thường này làm ấn tượng trong lòng hắn bị thuyên giảm nhiều. “Mọi người đều biết cả, Y Ân chẳng qua là thoạt nhìn có vẻ lãnh mạc” – Cho nên mới phải thu lưu một tên vô dụng như ngươi. Giang Tiều thề là hắn chưa từng nhìn thấy nam tử nào dáng dấp tinh trí như thế này, tựa như búp bê sứ cao cấp được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, so với Á Sắt còn xinh đẹp hơn gấp trăm lần. Khi lên tiếng phải nói là như chim sơn ca hát xướng. Thực tế thì hắn cũng không biết chim sơn ca ra làm sao, chỉ là trong quyển truyện đồng thoại nào đó hắn từng xem qua, có bảo rằng giọng sơn ca xướng lên là thanh âm mỹ diệu nhất trên đời. “…” Đối mặt với hai người nọ, Giang Tiều chỉ có thể trầm mặc chống đỡ, lời bọn họ nói là sự thật, không có gì để phản bác. Hơn nữa, hắn cũng không biết trong tình huống này phải lên tiếng thế nào. “Ngươi có cái thái độ gì đó, dám khinh thường Kiều, hắn chính là giống cái được bọn ta hoan nghênh nhất nơi này!” Chưa kịp lên tiếng đã bị giống cái kia phẫn nộ cướp lời, tựa hồ là bất bình thay hảo bằng hữu. Những giống cái khác chỉ đứng nhìn một bên, đôi lúc xì xào bàn tán bên tai, thú tộc xem trọng nhất là sức mạnh, đối với thú nhân vô dụng ngoại tộc này hiển nhiên không chút hảo cảm. “Ta đều không phải– “ Giang Tiều không muốn người khác hiểu lầm, bản thân đang cố gắng giải thích, thình lình bị ném một quả tròn tròn tới ngay trước mặt. Không ngờ trái cây kia đập vào trán vỡ toác trên đầu, nước quả trăng trắng chảy dọc gò má xuôi theo khuôn mặt Giang Tiều. Tuy rằng giờ đây hắn da dày thịt béo, bị đập một chút cũng không đau mấy, chỉ là trong lòng kì thực đã bắt đầu không vui… “Kiệt Kiệt –“ Kiều liếc mắt lườm vị hảo hữu, dường như rất không tán thành với hành vi này. Ngược lại xoay người đối với Giang Tiều đang chật vật bên đây áy náy cười một tiếng: “Kiệt Kiệt tính tình có phần nóng nảy, mong ngươi đừng để tâm.” Trước khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia, muốn phát hỏa cũng đã khó rồi, huống chi người ta còn mở miệng xin lỗi. “Kiều, chính là tâm ngươi quá tốt –“ Kiệt bất mãn kháng nghị, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, hiển nhiên tuyệt đối tín phục Kiều. “Không hổ là Kiều, vừa ôn nhu lại phiêu lượng (xinh đẹp) a!” “Đúng vậy đúng vậy, mọi người trông hắn và Y Ân thật là một đôi đẹp mắt, mà cũng chỉ có tài năng của Kiều mới xứng với Y Ân.” Giữa những lời tán dương ấy, khuôn mặt trắng nõn kia lộ ra vẻ ửng hồng, chợt nghe tiếng Kiều nói tiếp: ”Bất quá, ngươi cũng nên hảo hảo học cách sinh tồn đi, Y Ân không thể thu lưu ngươi cả đời được.” Lời nói nhàn nhạt xuyên thấu qua tai Giang Tiều, khiến trái tim mạnh mẽ của hắn thoáng thắt lại, Kiều nói quả không sai, nhưng trong lòng hắn cũng có phần không thoải mái. Y Ân dĩ nhiên sẽ không thu lưu hắn một đời, tỷ như thời điểm khi Y Ân tìm thấy một nửa kia cùng xây dựng gia đình. Mà người đó, như lời mọi người nói, rất có thể là người đang đứng trước mặt hắn đây… “Ta ở bên Y Ân từ nhỏ đến lớn, sau này ngươi có gì cần giúp một tay có thể tới tìm ta.” Lưu lại một câu rồi mỹ nhân cùng đám người vây quanh hắn lần nữa, rời đi. Đợi đến khi Y Ân đi săn trở về đến nơi, phát hiện ánh sáng ở viên tử chất da thú hắn săn mấy năm nay. Đẩy cửa ra, căn phòng đã trở nên khác biệt hoàn toàn, hầu như có thể nói là rực rỡ hẳn lên. Trong phòng, mọi món đồ vật đều phát sáng lấp lánh, quả nhiên đã được dày công lau chùi qua. Chỉ là, nhìn kĩ lại thấy Giang Tiều thẫn thờ ngồi buồn bã co người trên ghế, thoạt giống tiểu động vật suýt bị chủ nhân bỏ rơi. –“Lẽ nào tối hôm qua ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao?” Thanh âm lạnh lùng mang theo chút giọng điệu không vui, Giang Tiều ủ rũ ngẩng đầu nhìn, nhất thời không thể hiều nổi ý tứ của hắn. “Nếu đã đáp ứng cho ngươi lưu lại, mặc người khác có nói thế nào, ta nhất định sẽ không đổi ý.” Trừ phi, là ngươi tự mình muốn ly khai… “Ngươi biết…?” Lần này cuối cùng Giang Tiều cũng hiểu ý người kia, chỉ khó hiểu là hắn làm sao biết được có người ghé qua. “Trong phòng có mùi những kẻ khác –“ Y Ân giải thích với cái tên đã hoàn toàn mất đi mọi thói quen bình thường này, vừa bước vào cửa hắn đã nhận ra, hắn quá hiểu bọn người trong tộc mà, nhất định sẽ không nói lời gì dễ nghe với Giang Tiều. “Ân.” Giang Tiều cúi đầu thật thấp đáp lại một tiếng, trong lòng có đôi phần dễ chịu hơn, nhưng khúc mắc vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán. Hắn cũng muốn làm một người hữu dụng, muốn được người khác cần đến, hắn đã cố hết sức mong được gánh vác giúp Y Ân phần nào công việc… “Kể từ khi bọn a mỗ tách ra riêng, lâu rồi nhà cửa không được sạch sẽ như thế này.” Buông xuống một câu như thế rồi Y Ân xoay người bỏ ra ngoài thu thập con mồi hôm nay săn được. Giang Tiều chớp mắt ngỡ ngàng, hết nửa ngày mới phản ứng lại được, có chút cảm động, lại có chút không xác định được – hắn đây là đang khích lệ mình đó hả? Cơm tối vẫn là thịt nướng như trước, Giang Tiều thận trọng mở miệng thăm dò: “A mỗ ngươi làm bánh bột ngô vàng óng, nơi nào có thể lấy được nguyên liệu như thế vậy?” Thịt tuy ăn cũng được đấy, nhưng không hẳn là phương thức ăn uống tốt nhất. Y Ân suy nghĩ một chút, không chắc chắn ngập ngừng hỏi lại: “Ngươi thích bánh bột ngô?” Bánh bột này có trộn lẫn ít sữa lỗ lỗ, loại bánh như vậy chỉ có giống cái mới có thể thích. “Ân, ăn rất ngon.” Giang Tiều vội vàng gật đầu, bất chấp người bên kia bàn khuôn mặt lộ biểu tình kì quái. “Nếu nói sữa lỗ lỗ thì..…Ta có thể vào rừng bắt một con, nhưng bột bánh thì trong bộ lạc ta không có, phải đến chợ đổi.” “Nếu phiền hà quá thì thôi đi vậy……” Giang Tiều có chút thất vọng, vốn cứ tưởng đây chỉ là nguyên liệu thông thường. Nhận thấy ánh mắt lấp lánh kia có vẻ tối sầm xuống, Y Ân buột miệng: “Ngày mốt ta có thể ra chợ đổi một ít về……” “Ta đi cùng ngươi được không?” Giang Tiều thích thú hỏi, hắn vẫn chưa biết “Chợ” của thế giới này như thế nào. Nhà thêm người, nhu cầu mua sắm cũng tăng không ít, một người mang về không quá bao, Y Ân cũng liền đáp ứng. Nằm trên chiếc nệm đã sớm hấp thụ đủ hương vị nắng trời, trong bóng tối, Giang Tiều mở to mắt. “Y Ân..” Ngươi sẽ lấy Kiều sao? Người ấy quả thực rất đẹp. Không có tiếng trả lời, chẳng biết có phải là đang ngủ hay không. “Ta rất may mắn mới gặp được ngươi.” Rốt cuộc, Giang Tiều vẫn chẳng đủ can đảm hỏi ra, Y Ân đã hết lần này đến lần khác khẳng định rồi, có dây dưa thêm nữa cũng chẳng ích gì. Bất quá, nếu hắn thú Kiều kia chậm chậm một tí thì tốt rồi…….
|
Chương 9: Kẻ có tiền nào đó Giang Tiều thật không ngờ, chỗ họp chợ Y Ân nhắc đến quả thật rất lớn, thú nhân của tất cả các bộ lạc đều tụ tập về đây, tuy không rõ hình thái sau khi hóa thú, nhưng hoa văn trên mặt ít nhiều khác biệt. Còn về giống cái dáng dấp cũng na ná với nam nhân trên trái đất không khác là bao. Ở chỗ này nam nhân và “nam nhân” dắt tay nhau tản bộ lại là hiện tượng rất phổ biến, chẳng qua thường đều là tổ hợp thú nhân và giống cái, ít khi thấy giống đực đi cùng giống đực. “Chợ Đông bán vật dụng hằng ngày, chợ Tây có các loại y phục và sức phẩm, chợ Nam kinh doanh vũ khí và các loại trân tề vật phẩm, bột* ngươi muốn mua và mấy loại nguyên liệu nấu ăn khác thì ở chợ Bắc.” Giới thiệu tỉ mỉ như thế đương nhiên không phải là Y Ân, hôm qua Cát Nhĩ nghe bọn họ nói định ra chợ, vừa lúc có vài thứ muốn trao đổi nên đi cùng. Giang Tiều gật đầu, trong lòng nghi hoặc, đồ Cát Nhĩ làm ra không phải chỉ toàn nước sơn đen đen với cả dược thủy xanh xanh, thực sự có người muốn mua? Đi một đoạn Cát Nhĩ dừng lại trước một gian nhà đá, trên vách tường trong phòng treo đầy những tấm thẻ gỗ được buộc dây thừng, thú nhân tóc vàng ở đó nhìn hắn một lượt rồi cầm lấy thẻ gỗ đưa qua. Cát Nhĩ nhận tấm thẻ gỗ, sau đó đưa trả lại một hạt châu đỏ, cỡ bằng khoảng nửa viên bi thủy tinh trên trái đất. “Đây là cái gì vậy?” Giang Tiều nhìn chằm chằm hạt châu nhỏ tròn trịa, hiếu kỳ hỏi, không biết vật kia làm bằng chất liệu gì. “Cái này dùng để mua đồ…” Cát Nhĩ có chút nghẹn giọng không nói nên lời, rốt cuộc trước đây Tiều đã sống cuộc sống như thế nào, chẳng lẽ chưa bao giờ đi mua đồ? Giang Tiều nhất thời ngộ ra, loại hạt châu đỏ này giá trị như tiền, lại thêm những vấn đề mới nữa rồi, lúc bọn họ lên đường, chỉ thấy Y Ân nhặt vào non nửa giỏ xương, hắn còn tưởng dùng nó để đổi vật phẩm. “Ta đi bán dược thủy trước, chờ xong xuôi rồi qua chợ Bắc tìm các ngươi.” Cát Nhĩ nói rồi tìm một quầy hàng, treo tấm thẻ gỗ lên rồi bắt đầu dọn đồ đạc. “Không phải tới chợ Bắc sao?” Khu chợ Nam và Bắc ngược hướng nhau, Giang Tiều từ xa trông thấy các quầy bày đủ loại thức ăn. Nhưng Y Ân không đi về hướng đó. “Chúng ta đi đổi ít tinh thạch trước, vừa rồi Cát Nhĩ cầm đi là hồng tinh có giá trị thấp nhất, trừ ra còn có tử tinh và lục tinh, 100 hồng tinh =1 lục tinh, 10 lục tinh =1 tử tinh.” Y Ân ít khi nào nói nhiều vậy, e là hắn cũng không nhận ra, từ khi gặp Giang Tiều, câu cú của hắn dài hơn trước gấp mấy lần. Giang Tiều một mặt gật đầu thụ giáo, một mặt tính toán xem mớ xương cốt này có thể đổi bao nhiêu tinh thạch. Sớm biết thế này đã mang thêm chút ít, dù sao trong nhà vẫn còn nhiều. Nhắc mới nhớ, Y Ân nhà cửa thoạt nhìn không có vẻ giàu có gì cho cam, xem phòng hắn bày biện đơn giản đến mức không thể giản đơn hơn nữa thì biết. Bây giờ còn phải nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi, đến Giang Tiều còn tự thấy ngại ngùng. Lại xem, ngay cả Cát Nhĩ là giống cái còn có thể tự kiếm tiền thì bản thân mình tuyệt đối không thể trở thành gánh nặng của Y Ân, chỉ là không biết kiếm tiền như thế nào đây? Ngay lúc hắn còn đang vắt óc suy nghĩ, chợt thấy Y Ân đột nhiên dừng bước. Trước mắt là tòa nhà bằng đá lớn nhất Giang Tiều từng thấy từ sau khi chuyển kiếp, cũng là kiến trúc trang trí tối hoa lệ nhất, vách tường nhiều lớp nhất, vật liệu cư nhiên là hồng tinh. Dưới ánh dương chiếu rọi, mặt tường lấp lánh ánh quang, nhìn từ xa tựu hấp dẫn lòng người./ thu hút ánh mắt. Giang Tiều cứ nghĩ thế giới thú nhân rất lạc hậu, cứ xem đá đánh lửa nguyên thủy là biết, nào ngờ hiện tại không thể không thừa nhận, ở những phương diện khác bọn họ rất tiến bộ. Trong nhà bày ba quầy, sau quầy là một hàng rương chứa các loại tinh thạch giá trị cao thấp khác nhau. Lạch cạch trút mớ xương nhỏ lên quầy, chẳng biết có phải ảo giác của Giang Tiều hay không mà đôi mắt của thú nhân tiếp khách trước quầy có vẻ sáng rực lên. “Ừm, để ta xem chút…Trong này không ít thứ tốt, có cả xương long trư (heo rồng!?), bọn này tính tình dữ tợn, hay sống theo bầy, da thì dày, hàm răng lại phi thường sắc bén…” “A ha, còn có cả xương sư hổ nữa, thứ tốt đó nha!” Gẩy gẩy đống xương một chút, thú nhân nọ trầm ngâm ra giá: “Cả chỗ này tổng cộng là một tử tinh, năm lục tinh và năm mươi hồng tinh.” Giang Tiều đứng một bên thầm chửi thằng cha gian thương, đã nói là đồ tốt mà đến tột cùng mới cho được một tử tinh. Nãy thấy Cát Nhĩ dùng một hồng tinh đổi lấy tấm bảng gỗ, Giang Tiều cũng thừa biết là số “Tiền” này chẳng được bao nhiêu. Đón lấy túi tinh thạch, Y Ân xem ra chẳng hề có điểm bất mãn nào, dẫn đầu đi ra ngoài trước tiên. Đến tận lúc mua bột* Giang Tiều mới nhận ra là mình hơi thái quá rồi. Một túi lớn như vậy, chỉ tốn có tám hồng tinh. Ngẫm lại trong nhà Y Ân chẳng thiếu mấy khúc xương như thế, lòng Giang Tiều dao động dữ dội, nguyên lai Y Ân vốn là kẻ có tiền a! “Cứ tưởng là nhà ngươi rất nghèo…” Có nhiều tiền như vậy, sao không sống thư thả hơn một chút? “Có nhà cửa để ở, đồ đạc đầy đủ dùng là tốt rồi.” Hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Giang Tiều, Y Ân đơn thuần giảng giải, hắn không có nhu cầu gì nhiều với chất lượng cuộc sống hiện tại, đại để là phần đông giống đực trước khi lập gia thất đều như thế… Hơn nữa, không phải tất cả thú nhân nào cũng có thể đi săn động vật hung mãnh, ví như Ưng tộc bộ lạc – vấn đề tiên quyết đối với họ là đảm bảo cuộc sống ấm no. Mà kỳ thực, cuộc sống Y Ân từ sau khi thành niên đến giờ cũng không thay đổi gì mấy, mớ xương đó cũng do tích lũy lâu dài mà có nhiều thôi… Giang Tiều nhìn sang từng quầy từng quầy một, cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với những thứ quà vặt đang dậy hương này, chỉ tiếc là không có tiền. Đến khi đi qua trước một sạp hoa quả, Giang Tiều kích động, hắn thích ăn nhất là dứa, mà dứa ở nơi này là phiên bản hoàn toàn khổng lồ, trái nhỏ nhất cũng bằng quả bóng rổ. Nhìn xem lá cây xanh biêng biếc kia, thêm vỏ ngoài óng ánh vàng – “Chúng ta lấy một trái.” Từ sau truyền đến thanh âm ngày càng quen thuộc với Giang Tiều, hắn quay đầu lại khó tin nổi nhìn nhìn, khuôn mặt kia vẫn như cũ lạnh băng không chút cảm xúc. Coi như là khối băng đi, chẳng qua không thể không kể được, là khối băng làm đẹp lòng người khác. Giang Tiều cười toe toét hết sức phấn khởi ôm trái “Dứa” khổng lồ vào lòng, chỉ hận không thể chạy về ngay luôn thôi. “…” Y Ân lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Giang Tiều, trước thấy hắn nhẫn nại ngó chằm chằm quả bà sa nọ, như thể giả mà không mua được thì hắn nhất định sẽ cướp đi luôn. Đến khi ôm được trái kia vào lòng, dáng hình thỏa mãn như là đã chiếm được cả thế giới –bất quá là thứ trái cây đáng giá có một hồng tinh thôi mà. Mặt to thô kệch, chỉ dám nói là không đến nỗi khó nhìn, không ngờ biểu tình phong phú vậy. Cát Nhĩ vừa tới chợ Bắc, thấy Giang Tiều và Y Ân mua một đống gì đó chuẩn bị đi ra, Tiều còn đang ôm quả bà sa cười như thằng ngố. “Ngươi bán xong hết những thứ dược thủy kia nhanh vậy à?” Thấy Cát Nhĩ, Giang Tiều giật mình hỏi, còn tưởng không bán được cơ. “Đương nhiên, dược thủy ta làm đại gia cũng muốn cướp nữa là. Hôm nay cũng không tệ, bán được 3 lục tinh, 15 hồng tinh.” Cát Nhĩ quơ quơ cái túi trong tay, dương dương tự đắc nói. “Cát Nhĩ còn nửa năm nữa là có thể trở thành y sư, dược thủy hắn phối cũng đứng nhất nhì bộ lạc ta.” Thấy Giang Tiều không tin, Y Ân đỡ lời giải thích, Cát Nhĩ về phương diện này quả thật rất có thiên tư. “Ngươi cầm cái gì bên tay vậy?” Từ tay phải Cát Nhĩ giơ lên một bọc vải nhỏ, xem vẻ ung dung của hắn thì bọc kia hẳn khá nhẹ. “Cái này hả, Kết tháng sau thành niên rồi, ta mua cho hắn một bộ áo choàng.” Nói đoạn mở bao quần áo ra, lấy chiếc áo choàng đưa cho hai người xem. Áo choàng rất dài, may từ da thú. Không biết là da con gì, lông trắng như tuyết sáng, chạm đến vừa mềm vừa mượt. Chỉ là nhìn qua chế tác, Giang Tiều bất giác nhíu mày, đường may coi như kỹ, nhưng cũng đến thế mà thôi, lãng phí cả một tấm da tốt. “Sao vậy? Chỗ nào có vấn đề?” Thấy phản ứng Giang Tiều, Cát Nhĩ vội vàng hỏi, không lẽ y phục bị gì? “Thì là, thợ may không tốt lắm…” Giang Tiều thành thật nói. “Nhưng đây là giống cái tay nghề cao nhất nơi này làm rồi” Cát Nhĩ bất khả tư nghị (không tưởng tượng nổi) kêu lên, cái này nội tiền gia công thôi cũng tốn của hắn 30 hồng tinh rồi. “Ta có thể làm tốt hơn nhiều.” Giang Tiều ngượng ngùng gãi đầu, hắn từ nhỏ đã có hứng thú với y phục nhưng không dám để người khác biết. Đường đường là một đại nam nhân khỏe mạnh mà cứ hết lần này tới lần khác thích những thứ của con gái, chỉ tổ khiến người cười cho. “Gạt người chớ…” Cát Nhĩ nhìn trái nhìn phải, ngó kiểu gì cũng thấy mấy ngón tay to lớn kia không có khả năng cầm kim được. “Không tin ta may cho ngươi một bộ.” Thấy Y Ân cũng lộ vẻ mặt hoài nghi, Giang Tiều kích động nói. Chẳng biết vì sao Giang Tiều không muốn bị Y Ân coi thường. Trước cũng do Y Ân nhìn Giang Tiều mới bất tri bất giác nói ra sở thích của mình, trực cảm bảo rằng Y Ân nhất định sẽ không cười mình như người khác. “Ha, ngươi muốn may áo choàng cho Y Ân?” Nào biết Cát Nhĩ nghe xong tự nhiên cười ha hả, cười không ngừng đến gập bụng thở dốc. Mà Y Ân vẫn một mực im lặng, nét mặt vô cùng cổ quái. Nhìn phản ứng của hai người, Giang Tiều thẹn quá hóa giận, đỏ mặt tía tai khẽ gầm: “Các người không tin? Ta làm liền một bộ cho các người xem!” “Ha ha ha….Ừ thì ngươi nói thật đi nữa…” Cát Nhĩ xoa xoa bụng nói tiếp, “Áo choàng chỉ mặc vào lúc vợ chồng cử hành nghi thức, và nhất định phải do giống cái của hắn tự may nên.” “Vậy, ta cũng có thể may cho Y Ân cái khác…Ngươi cứ chờ nhìn cho kĩ.” Nguyên lai còn có lí do này, náo loạn đến khuôn mặt đỏ hồng! Bất quá Giang Tiều vẫn chưa buông tha ý định may y phục cho Y Ân… “Ừ, nếu ngươi làm tốt thì giúp ta may một bộ.” Ngó bộ Giang Tiều còn đang tích cực, Cát Nhĩ cũng phụ họa qua loa theo… Về phần may áo choàng sao, ba người cũng chỉ coi là nói đùa.
|