Độc Sủng Yêu Tinh
|
|
Chương 9: Bị ăn? Thời gian kế tiếp, Lôi Duẫn Hạo đã sớm đem trách nhiệm để sau đầu, đắm chìm cùng sủng nhi gần gũi thân thiết trong cuộc sống ân ái. Sợ là hắn hiện tại chỉ biết một mình sủng nhi, quốc gia cùng con dân, đại thần cùng triều đình của hắn, sớm quên không còn một mảnh! Không có tính toán ly khai, thầm nghĩ cứ như vậy mà sống. Sủng nhi ngồi ở trên người Lôi Duẫn Hạo, có khi sẽ ở trên vai rộng của hắn, nghe được chuyện cảm thấy hứng thú, sẽ mở to lam nhãn, hướng Lôi Duẫn Hạo trát a trát, bộ dáng hưng phấn. Không cảm thấy đối phương có ác ý, sủng nhi đối với hắn tuyệt không sợ hãi. Nhưng không có chú ý tới, tư thế hiện tại của bọn họ, không phải phương thức mà người bình thường ở cùng một chỗ. Mờ ám thân mật, y tuyệt không bài xích cùng Lôi Duẫn Hạo thân thể tiếp xúc. Người yêu thích Ha hả,đúng vậy! Hắn, Lôi Duẫn Hạo cũng có ngày này, trúng độc ái tình! Nhìn thấy sủng nhi yêu mị mê người, tính tình đơn thuần, Lôi Duẫn Hạo phát thề chính mình hảo hảo đợi y, làm cho y vĩnh viễn đều như vậy vô ưu vô lự! Vì để sớm đạt được sủng nhi, Lôi duẫn Hạo kiềm chế dục vọng mãnh liệt của cơ thể, cùng sủng nhi bồi dưỡng ‘cảm tình’! Nhìn thấy sủng nhi say mê đắm chìm trong cái hôn của hắn, Lôi Duẫn Hạo miễn bàn có bao nhiêu toan tính! Hương vị ngọt ngào của sủng nhi, làm cho hắn càng ngày càng cảm thấy không thể ly khai, giống như là hút phải thuốc phiện. Chỉ cần không gặp y một lát, trong ngực liền bắt đầu bất an! Sợ không thấy y, sợ hết thảy mọi thứ đều là mộng! Chỉ có đem sủng nhi hôn để thở không nổi, xụi lơ trong lòng hắn. Mới có thể đuổi đi cảm giác không an toàn! Lúc này hắn mới nghĩ đến, phải sớm một chút rời đi! Đôi môi hồng nhuận của sủng nhi, sau khi Lôi Duẫn Hạo đến, luôn sưng nhẹ. Nhẹ nhàng liếm liếm, liền có nhè nhẹ đau, không khỏi trừng mắt nhìn Lôi Duẫn Hạo một cái, chính là mỗi lần như vậy đều bị cái hôn triền miên bao vây, chính mình lại nhịn không được cùng hắn hôn hôn, đem môi đau nhức quên không còn một mảnh! Một yêu tinh đơn thuần! “Tiểu sủng nhi...” Nhìn sủng nhi cố tình trốn tránh hắn, chạy đến hoa gian đùa nghịch hoa cỏ, trong lòng đã nghĩ đem gì đó nở tươi đẹp toàn bộ nhổ hết! Thật sự là quá mức a! Hắn đường đường vua một quốc, thế nhưng so ra kém những hoa kia, nếu không sợ tiểu sủng nhi sinh khí, hắn đã sớm đem đuốc phóng đốt tất cả chúng nó, xem ai cùng hắn tranh lực chú ý của sủng nhi! “Làm sao vậy…Ngươi đói bụng sao” Sủng nhi buông hoa cỏ trong tay, đứng lên nhìn vẻ mặt ai oán của người nọ! “Ngươi lại đây ta cùng ngươi nói...” Nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm sủng nhi sau khi chơi đùa, mặt đỏ bừng, lại càng đẹp đến khiến người ta đình chỉ hít thở, hắn thật sự nhẫn đế cực hạn! “Ác!” Mặc dù có chút hơi sợ Lôi Duẫn Hạo lại hôn y không tha, nhưng là chính mình giống như có chút mong chờ cái loại cảm giác này, sủng nhi theo ý muốn hướng Lôi Duẫn Hạo đi đến. Cứ như vậy từng bước một đi vào lang khẩu, nhìn thấy thất lang kia một vẻ mặt sốt ruột cười gian, sủng nhi dừng cước bộ, y cảm thấy lần này đi tới………….Sẽ không giống vài lần trước bị Lôi Duẫn Hạo mãnh liệt hôn lên. Hiện tại nam nhân ấy, rất nguy hiểm! Nhìn thấy ánh mắt của hắn, thật giống như đối với hoa quả ngọt…………. Sủng nhi hơi sợ lui hai bước, trong ngực lại tò mò sẽ phát sinh sự tình gì, nhìn chằm chằm Lôi Duẫn Hạo cách y không xa. Thiên, hắn nhãn thần đó là cái gì a! Hảo ngẫm lại hắn giống như bổ nhào tới. Nhìn thấy sủng nhi bộ dáng mong chờ lại sợ bị tổn thương, Lôi Duẫn Hạo lắc mình đến trước mặt sủng nhi, đem sủng nhi ôm vào trong lòng. Hắn muốn đem y ăn! Trở thành người của hắn, sợ là chạy không thoát sao! Lôi Duẫn Hạo an ủi nghĩ. Đem ý nghĩ muốn sủng nhi thành lão bà, muốn đêm đầu của y, nhất định sẽ chết tâm mà đi theo hắn. Tư tưởng mãnh liệt, cúi xuống đem sủng nhi đang ngồi bế đứng lên, hướng tới nhà ấm trồng hoa đi đến. “Ngươi…………ngươi làm cái gì a” Sủng nhi kinh hô một cái, vội vàng đưa tay ôm lấy cổ Lôi Duẫn Hạo, sợ chính mình ngã xuống. Kết quả động tác như vậy, đem chính mình càng đưa đến gần miệng sắc lang trước mặt. “Ta muốn ngươi…………..” Lôi Duẫn Hạo cúi đầu hôn tiểu nhân nhi đang nghi hoặc kia. “Muốn ta” Thanh âm khó hiểu bị người nuốt vào,biến thành thiếng than nhẹ…………… “Ân………..Muốn ngươi…………” ( Thế là em có bị ăn không hạ hồi phân giải)
|
Chương 10: Chuyện tốt của kẻ xấu “Hoàng thượng………..” Rất xa, có một đám nam nhân khàn giọng gào to! Mỗi người đều là mệt mỏi bất kham, vẻ mặt tràn ngập lo lắng! “Các ngươi nhìn nơi đó, mau, mau, khẳng định ở nơi này! Hoàng thượng…………..” Một thanh âm vang dội hưng phấn lớn tiếng kêu. Như là tìm được kho báu thật lớn. “Hoàng thượng……………..” Một đám người xông vào hoa viên, bọn họ ngày đêm không ngừng, tìm hai ngày mới phát hiện địa phương này, cảnh sắc xinh đẹp như vậy, chỉnh tề tiên diễm hoa thụ. Nơi này nhất đinh có người ở, hy vọng có tìm ra tung tích hoàng thượng! Bằng không…..Lôi triều không có quân vương sẽ phát sinh chuyện gì, kia thật sự là đáng sợ…….Này bị bắt đảm đương, không muốn cũng phải bị bắt gánh vác. (那些被收服的, 没被收服的: ta không hiểu cái này nên ta chém). Còn có cho tới nay cùng Lôi đình vương triều, Ly quốc là một nước có thực lực tương đương. Tuy nói hết thảy nhìn như bình thản! Chính là giữa gió nổi mây phun, bọn họ thái độ thần tử,chính là thanh thanh sở sở, kia chỉ là bề ngoài mà thôi….. Liền nhìn thời điểm, thừa dịp đối phương không chú y đến cắn một ngụm. Không dám tưởng tượng, Lôi quốc đã không còn Hoàng thương! Mặt dù hoàng thượng tính tình bất hảo, có thể nói là tàn bạo bất nhân! Chính là năng lực của hắn, từ nhỏ liền ở chúng hoàng tử trổ hết tài năng! Chẳng những văn võ song toàn, xử sự quyết đoán. Còn có năng lực làm người ta tâm phục khẩu phục! Cho nên, tuy rằng hắn hỉ nộ vô thường, nhưng bọn thần tử, cũng là thiệt tình nguyện ý đi theo hắn, dù sao nam nhân cường đại như thế, mới xứng sai khiến bọn họ! Cho nên……..Bọn họ nhất định tìm được hoàng thượng! Những đại thần đáng thương tại rừng rậm xa lạ hi vọng, không ăn không uống khắp nơi tìm kiếm thân ảnh Lôi Duẫn Hạo. Không ít đại thần không biết quỳ xuống đất xin xỏ bao nhiêu lần, hi vọng hoàng thượng bình an. Quân thần trung thành đến đáng sợ, khiến người ta cảm động. Mà hoàng thượng bọn họ, đã sớm quên bọn họ. Đang ở nơi nào đó trong rừng, tận tâm suy nghĩ mưu kế muốn nếm thử mỹ nhân. Sủng nhi tránh a tránh, bản năng nghĩ muốn rời khỏi Lôi Duẫn Hạo ôm ấp. Trên người hắn vọng lại hơi thở rất bá đạo, sủng nhi có chút sợ hãi, bầu không khí bất minh làm y cảm thấy rất không an toàn. Nhìn thấy Lôi Duẫn Hạo thần tình lửa nóng, cũng không có ý đồ thương tổn y. Sủng nhi nghi hoặc, hắn nghĩ muốn y làm cái gì Theo hô hấp nóng rực phả ở trên mặt sủng nhi, khiến y nhịn không được đỏ mặt, tim đập dồn dập, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra “Ngoan……Đừng nhúc nhích, sủng nhi hảo hảo cảm thụ, sẽ rất thoải mái, ngươi sẽ thích nó, đến lúc đó sợ là không muốn ly khai đâu”. Hôn hôn hai mắt nghi hoặc bối rối của sủng nhi, này bộ dáng kinh hoàng thất thố càng chọc người trìu mến. Lôi Duẫn Hạo không có nóng vội tấn công, cùng theo như lời hắn giống nhau. Ôn nhu hầu hạ sủng nhi, nhẹ nhàng gọi y, muốn cho y từ giữa đó cảm thấy khoái hoạt, thích loại cảm giác này. Chỉ cần làm cho tiểu bảo bối này nếm đến ngon ngọt, tại sao phải sợ y sẽ không đối với mình khăng khăng một lòng. Nhất định loại tình huống hoan ái này, là chạm qua sau đó, mới có thể hiểu lạc thú trong đó, mới có thể không ly khai. Cho nên, vì hoan ái về sau, lần đầu tiên là rất quan trọng. Nhẹ nhàng hôn sủng nhi, khơi màu dục vọng trong lòng y. Nhìn thấy ánh mắt y mê ly, vẻ mặt hưởng thụ, Lôi Duẫn Hạo càng xem càng yêu. Rời khỏi cánh môi mềm mại của y, nhìn thấy chỉ bạc, Lôi Duẫn Hạo ám muội vươn lưỡi, làm trò liếm liếm mặt sủng nhi, nhìn thấy mặt y đỏ bừng, đổi lấy hắn hài lòng. Môi rộng một đường chậm rãi hôn nhẹ xuống phía dưới, ở trên cổ tuyết trắng của y khẽ liếm, cảm giác được sủng nhi run rẩy, Lôi Duẫn Hạo khẽ cắn yết hầu khéo léo, sủng nhi phát ra tiếng rên khó nhịn. “Ân…..a……” Sủng nhi bỗng nhiên ánh mắt khuếch đại, đây là thanh âm của y sao Y như thế nào sẽ phát ra thanh âm kỳ quái như thế “Tiểu sủng nhi……Rất êm tai, lại kêu hai tiếng, hảo mẫn cảm……Cứ như vậy chạm một cái đã có phản ứng như thế…………..” Lôi Duẫn Hạo buồn cười nhìn phản ứng của y, nhẹ nhàng trêu chọc đầu nhũ trước sủng nhi, chỉ chốc lát sau liền dựng đứng, phản ứng thật nhanh. Cúi đầu một đường hôn hạ xương quai xanh, nhẹ nhàng hấp dẫn, ở trên mặt lưu lại một hai dấu vết màu đỏ.Kéo y phục trước ngực sủng nhi, hướng về nơi đang phấn khởi kia tiến tới….. Nghe được tiếng vang bên ngoài, Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu đầu mày, lúc nào không đến, hiện tại lại đến. Không đếm xỉa tới những tiếng kêu trông mong đó, Lôi Duẫn Hạo dùng lửa nóng bản thân cọ xát thân thể sủng nhi. Hai tay tại nơi đầu nhũ nhào nặn, chỉ chốc lát sau liền đỏ tươi như máu, giống quả mơ nở rộ. Đôi môi hăng say khẽ cắn vào nơi chưa bao giờ có người làm dịu, xoay tròn duẫn hấp, đại lưỡi linh hoạt khiêu khích nó, cảm thụ được tiểu mỹ nhân run rẩy, còn có tiếng rên rỉ kiềm nén kia. “Sủng nhi……Muốn kêu thì kêu, đừng sợ, đây đều là rất bình thường.” Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy *** giữa mị thái liên tục xuất hiện của sủng nhi, miễn bàn có bao nhiêu đẹp. Sủng nhi còn chưa tới thời điểm biến thanh, thanh âm chính là giống nam hài vậy, ngọt mị kiều nhuyễn, làm cho người ta cảm giác nghe y nói nói, đều là một loại hưởng thụ. Lôi Duẫn Hạo không thể chịu nỗi thanh âm rên rỉ của người dưới thân, không khỏi cắn một ngụm thật mạnh nơi hồng mai trích huyết, tăng nhanh động tác trong miệng. “Đau…….a……ân….a…. ân….” Sủng nhi bị kích thích ngửa đầu, thần sắc từ thanh tỉnh đến say mê. Tay nắm lấy vai dày của Lôi Duẫn Hạo, chính là lại chịu không nổi cảm giác tê dại truyền đến thân thể, từng đợt đánh vào lòng y, làm y toàn thân mềm nhũn…………Tay y trên vai Lôi Duẫn Hạo, không khỏi với đến bên miệng nhẹ nhàng cắn, nghĩ muốn khắc chế thanh âm ngượng ngùng kia…… Mái tóc lam sắc loạn thành một đoàn, tản ra khắp nơi. Hai mắt mê mang giống như mất đi tiêu cự, tìm không thấy mục tiêu, thuỷ mâu thâm lam lộ ra phong tình khác, làm cho người ta hãm sâu trong đó………… Cái miệng nhỏ nhắn cắn ngón trỏ thon dài, khoé môi nhếch lên, khuôn mặt trắng hồng tựa như hoa đào nở rộ, thật mê người…… “Hoàng thượng……” Thanh âm kêu gọi càng lúc càng lớn, xem ra bọn họ đã đi vào trong hoa viên. Lôi Duẫn Hạo vốn không nghĩ lại sợ những tên ngu ngốc tìm tới, hắn không nghĩ muốn người khác chứng khiến mị thái của sủng nhi. Sủng nhi rõ ràng cũng nghe thấy, mới phát hiện bản thân đang làm cái gì. Vội vàng đẩy thân mình của Lôi Duẫn Hạo. Vừa mới chính mình tò mò quái ác, thế nhưng nghĩ muốn…..Nghĩ muốn liên tục như vậy tiếp tục……… Y không phải là sinh bệnh chứ, như thế nào bị người vừa gặm vừa cắn, còn có thể cảm thấy khoái hoạt! Nhìn thấy sủng nhi hoàn toàn thanh tỉnh, Lôi Duẫn Hạo giúp y chỉnh lý y phục, thấp giọng mắng, hướng ra phía ngoài đi đến! “Kêu la cái gì…….” Thanh âm nổi giận đùng đùng từ nhà ấm trồng hoa truyền ra, nháy mắt, Lôi Duẫn Hạo sắc mặt u ám xuất hiện trước mặt các đại thần! Thật sự là tức chết hắn, hầu hạ nửa ngày, đang chuẩn bị bước tiếp, chuyện tốt lại bị người đánh gảy! ( Hoàng thượng có tâm quá:v)
|
Chương 11: Các đại thần đáng thương Muốn tìm bất mãn đúng là chuyện rất đáng sợ. “Hoàng thương...Tìm được ngài thật sự tốt quá. Trời cao anh minh!” Một cựu thần vội vàng khấu tạ lão Thiên gia, nhất thời, hắn thấy bộ dáng tức giận của Hoàng thượng, thật sự là rất hạnh phúc! “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế——” hơn ngàn người chỉnh tề hướng Lôi Duẫn Hạo quỳ xuống, thanh âm chấn động sơn cốc, làm chim bay cá nhảy tức khắc rời xa địa phương náo nhiệt! “Oa..Thật nhiều người a!!” Sủng nhi từ trong phòng đi ra, trên mặt còn chút ửng hồng chưa tán, bộ dáng càng mê người. Nhìn đám người đông nghịt. Cao hứng nở nụ cười, suốt sáu trăm năm, y lần đầu tiên gặp qua nhiều người như vậy! Có mặc y phục hắc hắc giống nhau, có mặc y phục tiên diễm! Trên đầu mang theo….Không biết,chưa thấy qua! Đầu những người đó đều đeo băng dùng tằm ti chế thành, chưa từng gặp qua những thứ cổ quái này! Mà nhóm hộ vệ đại thần mặc dù cúi đầu, nhưng nghe âm thanh, vội vàng nhìn. Vừa nhìn liền kinh ngạc, mỗi người hận không thể có thêm mấy con mắt! Này ………Đây là người sao Như là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, giống như mỹ nam tử, da thịt trắng noãn, mày liễu dài mảnh, liên hoa lam sắc ấn, loé lên hào quang của thần! Mắt phượng màu lam, đang hưng phấn nháy, thuần khiết mà xinh đẹp, trên nước da trắng noãn nhiễm thượng màu hồng nhạt rực rỡ. Cái mũi cao thẳng môi nộn ướt át phấn hồng, sưng đỏ nhưng trí mạng mê người! Cổ dài trơn nhẵn gồ lên hầu kết khả ái, nếu không phải thấy nó, bọn họ cũng không biết y là nam! Tóc đen thật dài ở sau người, một vài lọn tóc nghịch ngợm dán trên hai má xinh đẹp của y! Một thân bạch y bao lấy dáng người hoàn mỹ của y, cổ áo hơi hỗn độn, lộ ra nho nhỏ cảnh xuân, làm cho người ta nhịn không được nhìn xuống, trên xương quai xanh bóng loáng có hôn ngân nhàn nhạt, lộ ra hấp dẫn cường liệt………….. Còn hơn hoàng Thượng, y hơn phần ôn nhu, hơn phần thân thiết! Lúc này, y phát ra quang mang thánh khiết, đối với bọn người mới gặp là họ. Thật cao hứng! Giữa cảnh sắc như thế, cất giấu một người tựa như thần tiên! Trách không được hoàng thượng hai ngày này, cũng không cùng bọn hắn liên lạc…….Rõ ràng là quên mất chúng thần tử a! Bất quá hình như bọn họ phá huỷ chuyện tốt của người ta! Quay đầu nhìn bộ dáng hoàng thượng giống như đang nổi giận đùng đùng, còn có y phục hơi hỗn độn kia, ách..... Sẽ không..... Sẽ không là cái loại bọn hắn tưởng tượng đi! Chính là, đối phương là nam nhân a! “Các ngươi đứng lên đi!” Lôi Duẫn Hạo nhíu nhíu đầu mày, đám đại thần bị mắt lạnh cắm tức, ánh mắt nghiêm nghị như hàn băng làm cho bọn họ bừng tỉnh, không nên nhìn vật sở hữu của hắn! Ánh mắt bọn họ đánh giá sủng nhi quá mức, điều này làm cho hắn rất không cao hứng! Không tự giác bộc phát khí thế đế vương, bức bách mọi người! Cho dù kẻ ngốc, cũng biết hoàng thượng sinh khí! Mỗi người run rẩy thân mình vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, tạ ơn hoàng ân, đứng ở một bên cúi đầu, nhịn xuống tâm tư ngứa ngáy không dám liếc nhìn mỹ nam tử kia một cái. Tất nhiên so với mỹ sắc mà nói, mạng nhỏ của họ, đúng là quan trọng hơn! “Hoàng Thương, vị này chính là...” Vừa mới tạ trời, tạ đất, tạ các vị tiên Hoàng cựu thần Lôi triều, cuối cùng cũng thấy có một người thực sự tồn tại. Khi nhìn đến sủng nhi, thì sửng sốt, nhưng thân là thần tử, đệ nhất điều nghĩ đến, đương nhiên là an toàn của hoàng thượng. Nam nhân bộ dáng không giống người thường kia, vẫn là biết rõ thân phận thì tốt hơn! Nơi này trừ bỏ hoàng thương, hắn ta có địa vị cao nhất, đương nhiên phải biết rõ người bên cạnh hoàng thượng là dạng nhân vật gì! Tuy rằng biết hoàng thượng anh minh thần võ, nhưng dù sao tuổi trẻ, gặp gỡ mỹ sắc, vẫn là nên nhắc nhở một chút. Nhìn thấy nam hài tuấn mỹ kia, đại khái cũng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi đi. Cùng hoàng thượng, Lôi quốc đệ nhất mỹ nam tử, đúng là hai loại phong thái bất đồng! Hoàng thượng, là lãnh khốc nghiêm nghị, bá đạo tà tứ, có khí phách cường liệt của nam tử! Cái gọi là nam tử hán đại trượng phu khó gặp! Mà nam hài này, là một loại mỹ khác, đẹp làm cho người ta phải cảm thán tạo hóa của trời cao thần kỳ như vậy! Ở trên người y, nhìn không thấy chút khuyết điểm, đúng là người được lão thiên gia sủng ái. Bất quá, đồ vật đẹp quá mức, đều sống không được bao lâu, cả đời sẽ phải trải qua nhiều nhấp nhô. Không biết vị nam hài tử như bước ra từ tranh vẽ, có thể hay không gặp phải những cảnh ngộ này Nhìn hai người đứng chung một chỗ, không thể không nói, đúng là thân ảnh phi thường xinh đẹp. Cựu thần ai một hơi, mắt lạnh của Lôi Duẫn Hạo lại phiêu đến! Không khỏi cúi đầu, xem ra hoàng thượng đã sớm bị nam hài này mê hoặc! Ngay cả hắn ta nhìn lâu một chút, đều dẫn đến ghen tuông của hoàng thượng. Sủng nhi nhìn nhìn đoàn người đếm cũng không đếm hết này, từng bộ dáng bất đồng. Y vẫn nghĩ, nhân loại đều là cùng Lôi Duẫn Hạo cùng một bộ dáng. Nguyên lai không phải như vậy! Vui vẻ nhảy nhảy, hoa nhi bên người cũng theo tươi cười của y mà nở mấy đoá. Mắt sắc của Lôi Duẫn Hạo lập tức chú y tới, không lên tiếng vẻ mặt tiêu sái bước lên hai bước, ngăn trở thân ảnh sủng nhi. Sủng nhi bất mãn đô đô miệng, ánh mắt lam đánh cái chuyển,rất nhanh hướng các cựu thần đi tới. Y cũng không tin này thật là lễ nghi nhân loại, y tuy rằng đơn thuần, chính là cũng không phải ngu ngốc.
|
Chương 12: Dục vọng chiếm giữ Cho dù lúc đầu, y thực sự nghĩ đến việc ôm nhau là lễ nghi bình thường. Kế tiếp là hôn môi, coi như nó đúng là lễ nghi bằng hữu đi. Thế nhưng hai ngày hôm nay, số lần y bị hôn sợ là đếm cũng không đếm hết. Cho dù là ngốc, cũng biết không phải nguyên nhân này! Thân mình lam sắc mới vừa lẻn đến cái lão bá trước mắt, phía trước một trận gió thổi qua, sủng nhi rơi vào một cái ôm ấm áp. Vị đạo quen thuộc làm cho sủng nhi hoan hỉ nở nụ cười. Lôi Duẫn Hạo ôm lấy y, hắn biết sủng nhi muốn làm gì, không nghĩ tới một lời nói dối thế thôi, lập tức liền gặp báo ứng! Hắn không cảm thấy áy náy, xấu hổ, chỉ là nếu sớm biết như thế, hẳn nên đổi một lí do khác. “Ân...Như thế nào là ngươi!! “Sủng nhi chớp chớp mắt to tinh quái, nghi hoặc nhìn vẻ mặt hắc tuyến của nam tử trước mắt. Đáy lòng kỳ thật là đang cười trộm, còn dám lừa y nữa không! Hung hăng trừng mắt liếc nhìn sủng nhi không xa, thiếu chút nữa liền để mấy cựu thần chiếm tiện nghi của sủng nhi. Nghĩ đến sủng nhi cùng người khác ôm, hắn hiện tại đã nghĩ muốn giết người! Lôi Duẫn Hạo dứt khoát ở trước mắt mọi người, hôn lên đôi môi hồng nhuận của sủng nhi, hôn đến long trời lỡ đất, hôn đến sủng nhi thở không nổi, đầu lưỡi giao nhau quấn quít, sủng nhi rất nhanh liền quên mất chuyện phải làm. Chỉ có thể để Lôi Duẫn hạo tùy ý ôm, đầu lưỡi kết hợp với lưỡi của hắn, cả người vô lực dán trên người hắn. Nhớ tới chuyện bọn họ làm trong nhà ấm trồng hoa, thần tình lập tức đỏ bừng, xấu hổ dán tại lòng ngực của Lôi Duẫn Hạo, không dám nâng đầu lên. Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy kiều thái của y, vừa lòng nở nụ cười! Tiểu tử kia giống như hiểu được không thể làm trò trước mặt người khác. Nhóm thần tử vừa chứng kiến cảnh này, chỉ có thể dùng ‘trợn mắt há hốc mồm’ để hình dung biểu tình bọn họ lúc này. Bọn họ có hay không nhìn lầm, hoàng thượng biểu tình hảo ôn nhu. Nhất định nhìn lầm rồi, như thế nào có thể! Khẳng định là tìm người tìm đến hồ đồ, choáng váng đầu, hoa mắt nhìn lầm hình ảnh trước mắt! Chính là ai có thể giải thích một chút hiện tại xảy ra chuyện gì a! Hoàng Thượng...... Hoàng Thượng thế nhưng làm trò trước mặt bọn họ, hôn môi một nam tử! Đúng vậy, y bộ dáng rất đẹp, nhưng là không thể... Hoàng Thượng thế nhưng... Thế nhưng lại cười. Thật khủng khiếp, lại hù chết người! Ôm sủng nhi mềm mại trở lại nhà ấm trồng hoa, Lôi Duẫn Hạo một mình xuất hiện ở trước mặt mọi người!: “Không được hoài nghi con mắt của các ngươi, vừa nãy hết thảy đều là thật!” Nói xong, bật người vung tay lên, ngăn lại mấy thượng thư đại thần. Mắt lạnh thoáng nhìn: “Trẫm biết các ngươi muốn nói gì! Nhưng trẫm đã quyết định, y về sau chính là tiểu chủ tử của các ngươi, trẫm muốn dẫn y về Lôi quốc, vĩnh viễn cùng trẫm một chỗ! Các ngươi phải rõ, bất luận kẻ nào cũng không thể làm cho trẫm thay đổi ý định!” Vừa lòng nhìn đại thần cúi đầu, đây là cường thế của hắn, chuyện hắn quyết định, sẽ không vì ai mà thay đổi! “Lưu lại hai người hầu hạ, các ngươi còn lại trước quay về triều, trẫm sau đó sẽ đi ra!” Nói xong xoay người trở lại nhà ấm trồng hoa, mệnh lệnh của hắn không ai dám chống lại! Hơn nữa hiện tại hắn có chuyện trọng yếu phải làm!–lừa sủng nhi rời núi. Vấn đề này với hắn mà nói, rất đơn giản, nhìn sủng nhi bình thường hăng hái đối với chuyện tân kỳ, hẳn là không thành vấn đề! Bên ngoài mọi người sững sờ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Lưu lại hai cao thủ, toàn bộ rời đi. Hoàng Thượng là người không phải bọn họ có thể trêu chọc được! Với chuyện chính mình quyết định sẽ không nghe theo bất luận góp ý cùng khuyên bảo! Lại càng không dễ dàng tha thứ cho người ngỗ nghịch ý hắn tồn tại! Bọn họ còn muốn hảo hảo sống, xem ra trong cung sẽ vì nam hài này nổi lên phong ba....... Nghĩ vậy, mọi người không khỏi thở dài! Nữ nhân kiều diễm không thương, đi yêu nam nhân..... Thật sự càng ngày càng không hiểu tâm ý Hoàng Thượng. Như thế nào cho phải, hoàng đế Lôi quốc yêu nam tử, không biết có thể hay không làm cho biệt quốc bị chế giễu! Bất quá những tiểu quốc kia cũng không dám nói cái gì, chính là....... Mặt mũi của Lôi triều, sợ là sẽ có người cười thầm trong bụng. Rất nhanh, địa phương náo nhiệt mới được khôi phục yên bình! Một đám tinh linh lo lắng tránh ở xa xa, đang khẩn trương thương nghị kế sách! Lôi Duẫn Hạo có Tử tinh hộ thể, các tinh linh bình thường đều không thể tới gần hắn, càng đừng nói thương tổn hắn! Trừ chưa từng tu luyện ma pháp, các nàng chỉ cần ở bên trong một trăm thước tới gần hắn, sẽ bị kim quang của hắn bắn văng, đối với chúng nó là thương tổn rất lớn! Người bình thường chính là, nhìn không thấy chúng nó, nhưng vị Chân Long Thiên Tử lại thấy được! Cho nên chúng nó mới phải trốn đi, không cho thân phận của sủng nhi bại lộ. Kết giới của chúng nó đối với Chân Long Thiên Tử không có bất kì tác dụng gì, cho nên mới bị hắn trong lúc vô ý xâm nhập vào kết giới, phát hiện sủng nhi. Hoàng đế kia không biết có phải hay không hảo mệnh! Nếu trong kết giới này là cái ác yêu, sợ là hắn đã sớm mất mạng. Hai ngày này từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy sủng nhi đáng yêu bị Lôi Duẫn Hạo vừa hôn vừa ôm, chúng nó sốt ruột lại tự trách, sớm biết rằng như vậy liền dạy sủng nhi nhiều một chút tri thức của nhân loại. Bằng không bị Lôi Duẫn Hạo ăn đậu hủ, hắn sao có thể lấy ‘lễ nghi’ ra lừa sủng nhi! Ai...... Chúng nó cũng không có nghĩ đến sẽ có người xâm nhập vào nơi này a!! Nào biết hoàng đế này nghĩ gì, cung điện xa hoa không ở, chạy đến thâm sơn không người này để săn cái gì! Tức chết các nàng mà!
|
Chương 13: Dụ dỗ rời núi Hối hận không thôi, nhìn thấy sủng nhi bị lừa, mọi người cùng nhau bàn bạc suy nghĩ biện pháp! Hận không thể đem Lôi Duẫn Hạo kia thiên đao vạn quả, lừa gạt vương tử bảo bối thuần khiết của các nàng! Đoàn kết là sức mạnh, chúng nó lập tức nghĩ một cái hảo biện pháp! Lôi Duẫn Hạo nói như thế nào cũng là một hoàng đế, đương nhiên là có rất nhiều chuyện phải làm, sẽ có rất nhiều người đi theo. Nếu hắn có chuyện gì, đương nhiên sẽ có người sốt ruột. Cho nên chúng nó giải trừ kết giới, phóng những phàm nhân đó tiến vào. Đương nhiên là làm cho bọn họ khuyên Lôi Duẫn Hạo trở về, như thế, sủng nhi liền an toàn! Chính là sự thực cùng cách nghĩ của chúng nó thật bất đồng Như thế nào sẽ lệch khỏi quỹ đạo đây Vì cái gì người nên đi chính là đi rồi Nhưng làm gì người cần lưu lại cũng mang theo đi Lôi Duẫn Hạo đáng hận! Các tinh linh hết cách, nhìn thấy thân ảnh đi xa, tức giận đến giậm chân! Bên trong kiệu, sủng nhi tựa vào lòng Lôi Duẫn Hạo, đang hướng về cuộc sống nhiều màu phía trước. Bên ngoài chỉ có hai hộ vệ nâng kiệu, tuy rằng sơn đạo khó đi, nhưng bọn hắn ở giữa đội ngũ là hộ vệ xuất sắc nhất, cỗ kiệu thập phần ổn, ổn đến–sủng nhi ở trong lòng Lôi Duẫn Hạo ngủ say....... Lôi Duẫn Hạo vẻ mặt cao hứng tươi cười, từ trước tới nay, hôm nay là ngày hắn vui vẻ nhất! Hắn rốt cục đem y ôm chặt bên người! Nhìn khuôn mặt sủng nhi trong lúc ngủ mơ đáng yêu mị nhân, hai tay không tự giác nắm thật chặt, điều chỉnh tư thế thoải mái, làm cho sủng nhi ngủ được khoan khái một chút! Trong mộng của sủng nhi thật nhiều thật nhiều người, thiệt nhiều thiệt nhiều thứ chưa từng gặp qua. Y ở trong giấc mơ như con thoi tự do, hảo vui vẻ.....Giữa mê mang, y giống như quên mất cái gì, nhíu nhíu đầu mày, không tiếp tục suy nghĩ! Nếu là các tinh linh biết sủng nhi đem các nàng quên mất, không biết sẽ thương tâm như thế nào đâu. Lôi Duẫn Hạo giống như nhìn không đủ, si ngốc nhìn sủng nhi thuỵ nhan (dáng ngủ), mười ngón tay lưu luyến nhẹ vỗ về mặt y. Rõ ràng bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nhưng lại khờ dại thần khiết. Làm cho hắn giết người như ma, trái tim tàn khốc vô tình, cũng vì y mà dao động. Trong lúc nhất thời làm cho hắn cảm thấy chính mình không xứng với tiểu nhân nhi tốt đẹp này. Y khờ dại. Khả ái, thiện lương, hoạt bát, thuần khiết, tinh nghịch còn có chính là dáng tươi cười vui vẻ sáng lạn như dương quang. (Vâng, vợ anh là nhất.) Mà hắn, tàn bạo bất nhân. Vô tình vô nghĩa. Thủ đoạn độc ác. Dưới chân bạch cốt đắp thành, toàn thân dính đầy máu tươi, mà hắn lại hưng phấn hưởng thụ! Có một trái tim của một ác ma! Ôm mỹ nam tử trong lòng, hiện tại có một loại cảm giác không thật. Này có thể hay không là mộng a, nếu là mộng, ngàn vạn lần đừng làm cho hắn tỉnh dậy, hắn nguyện ý cứ mãi như vậy. Gắt gao ôm sủng nhi, cảm giác được nhiệt đổ cơ thể trên người sủng nhi, còn có hương vị thản nhiên. Hắn mới cảm thấy trái tim của mình được lấp đầy, ấm áp. Loại cảm giác này thật tốt, như là tìm được nguồn suối sinh mệnh... Dọc theo đường đi, sủng nhi tỉnh ngủ sẽ vui vẻ chạy vào bên trong rừng cây, phía sau là Lôi Duẫn Hạo vẻ mặt sủng nịch cười. Cười đến hai hộ vệ đằng sau da đầu run lên. Ân....... Nhất thời không thể tiếp nhận, trên khuôn mặt, như thể có biến hoá lớn! Hé ra nụ cười đến mị hoặc nhưng làm cho người ta da đầu tê rần, bao giờ cũng có khí phách mãnh liệt, lãnh phong vừa chuyển liền chuyển thành sát khí. Mà hiện tại, chính là một cái bộ dáng khác. Dịu dàng như một nam tử mới tân hôn, cười đến vẻ mặt ôn nhu hạnh phúc, hành động cẩn cẩn dực dực, vẻ mặt lấy lòng... Nếu ai đó nhìn thấy sợ là cũng sợ tới mức như thấy ma, dáng vẻ này không giống như một Lôi đế giết người không gớm tay. Cảnh tượng trước mắt, Lôi Duẫn Hạo thưởng thức vật nhỏ đang tập tễnh quay về đường cũ. Có sủng nhi bồi hắn, chuyến thăm lâm này đi bao lâu cũng không sao cả, nhưng sợ sủng nhi vạn nhất hối hận, không muốn cùng hắn về hoàng cung, này không thể. Chỉ cần hắn rời xa sủng nhi mười bước, sẽ có động vật chạy đến phía trước y, chim, bướm, con thỏ, hồ ly, xà, sơn dương...... Một đống lớn. Chỉ cần hắn hơi đi vào một chút, những động vật ấy sẽ rời đi, sủng nhi vẻ mặt oán trách làm cho hắn thập phần khó chịu. ( Dấm gì mà chua dữ vậy ca (▰˘◡˘▰) ) Ngay cả toàn bộ động vậy đều thích sủng nhi, nhìn thấy hắn lại như nhìn thấy quỷ vậy! Thất bại a thật bại! Hắn hảo hảo ngẫm lại, chính mình trên người có phải hay không mang theo cái gì đó làm động vật khiếp sợ. Không tự giác, Lôi Duẫn Hạo căm tức những động vật kia, không cần cách hắn lại gần như thế với sủng nhi! Dọc theo đường đi, hắc y hộ vệ nhìn hoàng thượng ôn nhu cười, trong lòng nghiến răng cùng động vật đố kị. Bọn họ không thể không hoài nghi sự việc trước mặt, có phải hay không là hoàng thượng Lôi quốc giết người không chớp mắt. Nhưng rất nhanh, bọn họ sẽ không tái hoài nghi, chỉ cần nhìn chằm chằm tiểu chủ tử–cái xưng hô mà hoàng thượng cấp, nhìn lâu một chút, tuyệt mỹ nhân nhi như vậy, đương nhiên là thực dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác! Lập tức, có một đôi mắt lạnh đâm tới làm cho bọn họ toàn thân run rẩy. Cái loại ánh mắt này như lời cảnh cáo, hắn rất muốn giết bọn họ! Cũng làm cho bọn họ hiểu rõ, người đang ôm tiểu chủ tử thần tình ôn nhu trước mắt, đích xác! Là chủ tử của bọn hắn! Lại một lần nhìn thấy chủ tử ôm tiểu chủ tử hôn môi, bọn họ cũng tập thành thói quen, mấy ngày nay số lần nhìn thấy thật nhiều! Chính là nhìn thấy tiểu chủ tử bị chủ tử lừa đến trong ngực, tìm đủ loại thủ đoạn viện cớ, bọn họ nghe đến phát lạnh nghĩ muốn nôn, đương nhiên, bọn họ không dám biểu lộ ra, bằng không từ lâu đã không thấy thi thể bọn họ.
|