Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối
|
|
Chương 4 Đóa Đóa bị Tinh Quân kia nói đến choáng váng, cái hiểu cái không, nhất thời không phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của nam tử, tứ chi đã quên hoạt động, thân mình bất giác trượt xuống. “…… Rầm…… Khụ khụ, khụ khụ……” Đóa Đóa mới uống một ngụm nước, thì có một bàn tay kéo lên, thon dài hữu lực, đầu ngón tay trong suốt như ngọc, ẩn ẩn hàm chứa tiên lực, Đóa Đóa nhìn, tiểu móng vuốt buông lỏng, càng cảm thấy sắp té xỉu. Bàn tay mỹ lệ của nam tử kia lại nắm lấy móng vuốt của nó, thoải mái lôi nó ra khỏi mặt nước. Nam tử cẩn thận nhìn Đóa Đóa, quan sát một hồi, bị Tinh Quân nói cùng mình hữu duyên, tiểu hồ ly chắc là rất sốc. Đóa Đóa híp mắt, không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn nam tử, thập phần bất an nhéo nhéo chỗ thịt điếm nơi chân mình,“Ân…… Thần Quân……” Từ đầu ngón tay của nam tử tựa hồ truyền đến từng luồng khí, theo móng vuốt truyền vào trong cơ thể, Đóa Đóa cảm thấy cảm giác rầu rĩ trong ngực giống như nhẹ đi rất nhiều, linh khí trong cơ thể ngưng tụ lên, bảo vệ tâm mạch. Đóa Đóa không khỏi trầm tĩnh lại, hơi thở ấm áp trong cơ thể còn chậm rãi lưu chuyển, cảm giác buồn ngủ dâng lên, mí mắt từ từ hạ xuống, mơ hồ nghe Tinh Quân nói:“Di, xem bộ dáng tiểu hồ ly này, làm như bị Thần Quân tổn hại …… Thần Quân còn chưa bao giờ tổn hại qua sinh linh…… Ha ha…… Lão hủ đã nói…… Hắn cùng với Thần Quân là duyên phận sâu xa a…… Ha ha, cái này gọi là chưa hòa thuận thôi, sẽ tốt lên ngay…… Vậy kế tiếp, có phải Thần Quân tính mang theo tiểu hồ này đi mọi nơi hàng yêu hay không……” Người kia vẫn trầm mặc, nhưng Tinh Quân tựa hồ không thèm để ý, còn lải nhải nói, nói rất nhiều, Đóa Đóa nghe không hiểu lắm, giống như nói đến một vị Thần Quân khác, phạm vào thiên lệ, bị biếm hạ phàm, Lăng Quang Thần Quân không ngừng đi mọi nơi hàng yêu, luyện hóa nội đan để đi cứu hắn…… Đóa Đóa càng nghe càng mơ hồ, rốt cục ghé vào ngực nam tử, nặng nề ngủ. “…… Đang ngủ?” Tinh Quân râu bạc, nghiêng đầu xem, thật tò mò. “Ngô,” Nam tử đem tiểu hồ ly nhẹ nhàng đặt bên cạnh thanh tuyền, Đóa Đóa bất an động một chút, lại tiếp tục ngủ, thân thể cuộn tròn một chỗ, vô cùng đáng yêu. “Là ta quên, hắn quá nhỏ, chịu không nổi thần lực.” Nam tử cúi đầu chăm chú nhìn, ánh mắt trời chiếu lên, lúc tối lúc sáng, chiếu qua khuôn mặt lạnh lùng kia xuất hiện nhu hòa hiếm thấy. Tu luyện mấy ngàn năm, đã là trấn thủ một phương, Thần Quân Chu Tước, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tinh Quân nói có sinh linh cùng mình hữu duyên. Nhưng…… Hắn còn nhỏ như vậy, có thể nghĩ sai hay không? Vì sao Tinh Quân lại nói tiểu hồ ly có thể miễn cưỡng coi là trưởng thành này cùng mình hữu duyên? Tiểu hồ ly đối với việc tiếp nhận tiên khí cũng vượt qua sự tưởng tượng của Chu Tước. Hoàn toàn không đoán trước sẽ như vậy, không có gì bài xích, Chu Tước chỉ cảm thấy kinh ngạc, vì sao tiểu hồ ly này có thể dễ dàng tiếp nhận linh lực của Vũ tộc. Hay là đúng như Tinh Quân nói, tiểu hồ ly cùng hắn hữu duyên? “…… Khụ…… Thần Quân làm sao vậy, có gì thì thời gian sẽ chậm rãi trả lời a……” Tinh Quân vuốt râu bạc, da mặt vừa già vừa nhăn, đột nhiên cảm thấy chua xót, Chu Tước cùng mình tương giao mấy ngàn năm, chính mình chưa bao giờ hưởng thụ qua đãi ngộ như vậy. Ánh mắt thâm thúy chuyên chú như thế, dù là tảng đá cũng phải đỏ mặt hạnh phúc a. Ở tiên giới, mọi người đều biết, Lăng Quang Thần Quân Chu Tước là một trong tứ linh, dung mạo xuất chúng, nhưng tính cách cũng là tối lãnh khốc đạm mạc. Trừ bỏ Chấp Minh Thần Quân Huyền Vũ tính tình ôn hòa cùng hắn giao hảo, những tiên quân còn lại đều không thể chịu được hàn khí của hắn, cùng hắn lui tới không nhiều lắm. Hiện tại Chấp Minh Thần Quân vì chuyện trấn thủ Đông Phương – Thanh Long Thần Quân đả thương Thiên Vũ công chúa, tự nguyện gánh tội, thay đi hạ phàm trải qua kiếp nạn. Mà Chu Tước đi mọi nơi hàng yêu, vì thu yêu đan luyện hóa hỗ trợ Huyền Vũ khôi phục linh lực, giúp hắn sớm ngày thoát ly nhân gian cực khổ, trở về thiên đình. Việc có tình có nghĩa này, làm Tinh Quân mở rộng tầm mắt. Hơn nữa, bây giờ nhìn tình cảnh này, Tinh Quân rút ra kết luận: Chu Tước tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng trong tâm ấm áp, một chút đều không có thay đổi. Tinh Quân thương cảm xong rồi, bỗng nhiên nhớ tới mình còn có việc trọng yếu phải làm, liền cáo từ bọn họ mà đi. Chu Tước nhìn Đóa Đóa ngủ say đến trời đất không biết, con ngươi lạnh như băng lộ ra một tia thú vị, cho tới bây giờ chưa có người làm cho hắn cảm thấy hứng thú như vậy, chỉ có vật nhỏ này, cuộc sống của mình sẽ không tĩnh mịch nữa. Vì bỏ nó vào tay áo, cứ như vậy mang theo Đóa Đóa rời đi. Đóa Đóa quá nhỏ, bị thần lực của Chu Tước làm tổn thương kinh mạch, linh lực tổn hao nhiều, ít nhất trong vòng mười ngày, phải duy trì nguyên hình hồ ly. Nó đành phải nằm trong ống tay áo Chu Tước, theo hắn tiếp tục hàng yêu. Tiểu yêu bình thường Chu Tước không hàng, bởi vì nội đan bên trong linh khí quá ít, hắn muốn tìm yêu có ngàn năm tu vi, như vậy nội đan đã thu được nhiều linh khí, có thể cứu Chấp Minh. Thiên giới một ngày, nhân gian một năm. Càng sớm một ngày luyện thành nội đan, liền càng sớm một ngày giúp Chấp Minh thoát ly khổ ải nhân gian, cho nên, Chu Tước dọc theo đường đi vội vàng làm việc cũng không trì hoãn. Một ngày, Đóa Đóa đang an ổn ở trong tay áo ngủ gà ngủ gật, bỗng nhiên thân mình có cảm giác hạ xuống, Chu Tước mang theo hắn đến nhân gian. Lại có yêu khí? Đóa Đóa tò mò nhìn ra ngoài cổ tay áo, Chu Tước thu liễm tiên khí, tiên bào trên người hóa thành áo bào đạo sĩ, dung mạo cũng trở nên cực kì tầm thường, chỉ có một đôi phượng mâu sắc sảo như trước, sáng như minh nguyệt. Hắn thản nhiên đi vào một khách điếm. Đã là buổi tối, Chu Tước như người thường khoác đạo bào, ngồi ở bên cạnh giường, Đóa Đóa theo ống tay áo đi ra, ngửi được chăn bông vương mùi nắng, nhịn không được chui vào, thoải mái cuộn tròn, sau lại ngẫm hình như không đúng, đây là giường của Chu Tước, cái đầu nhỏ lông xù lập tức vươn ra, lấy lòng cười,“…… Thần Quân,” Chỉ thiếu nước phe phẩy cái đuôi. Chu Tước ngô một tiếng, tùy ý nói:“Nơi đây người ở hỗn tạp, không cần xưng hô như vậy.” Đóa Đóa nghiêng đầu, trong đôi mắt hồn nhiên có chút khó xử,“Nga, Vậy…… Gọi ngươi là gì? Tên của ngươi sao?” Không khí có vẻ trầm xuống, Đóa Đóa bất an vặn vẹo một chút, có phải mình nói sai hay không. Mấy ngàn năm nay, không ai dám hỏi tên thật của Lăng Quang Thần Quân Chu Tước, lâu dần, Chu Tước đã quên, tiểu hồ ly đột nhiên hỏi trực tiếp như vậy, nên Chu Tước mới trầm mặc. Đóa Đóa bị ánh mắt xinh đẹp lại lạnh băng như vậy nhìn chăm chú, cảm thấy rất khó xử. Trên mặt phát nhiệt, nếu biết như vậy đã không hỏi, may mắn biến trở về hồ ly, bằng không mặt nhất định đỏ lên, không thể gặp người. Đến khi Đóa Đóa ngượng ngùng cúi đầu xuống, trong lòng Chu Tước hơi hơi động, nhưng lại chậm rãi nói:“Phượng Lăng.” “Ách?” Đóa Đóa ngẩn ra, liền lĩnh ngộ, vui vẻ nói:“Ta gọi là Tố Đóa, phụ thân gọi ta là Đóa Đóa.” Chu Tước cong khóe miệng, tựa tiếu phi tiếu, nhưng không có gọi nó. Đóa Đóa có chút buồn bực cúi đầu, tiểu móng vuốt vô thức cào cào, khắc chế ước muốn nghe hắn gọi tên mình. “Ngươi rất có khí lực sao?” Chu Tước buồn cười nhìn tiểu hồ ly không ngừng bào móng vuốt. “Hoàn hảo, hoàn hảo,” Tiểu hồ ly nhanh nhẹn dùng miệng mở một góc chăn đệm, tiểu móng vuốt đem sàng đan vuốt thẳng,“Thần Quân, thỉnh nghỉ ngơi đi.” Dù là Chu Tước lạnh lùng, nhưng nhìn đến cảnh tượng tiểu hồ ly đáng yêu như thế, cũng buồn cười. Này cười, khiến sự lãnh đạm cao ngạo trên người hắn đều mất đi, có vẻ thân thiết rất nhiều. Đóa Đóa lá gan lớn hơn một chút:“Thần Quân, ta buồn cười lắm sao?” Tiểu hồ ly ngẩng đánh giá hắn, Chu Tước nhịn xuống cười, chính mình cũng có chút kinh ngạc, khi nào mình có thể thoải mái cười to như thế, có lẽ là khi tứ linh tề tụ. Lâu như vậy, không biết Huyền Vũ ở nhân gian bị bao nhiêu khổ cực. Hắn than nhẹ một tiếng, gặp tiểu hồ ly vẫn là bộ dáng nghịch ngợm, không khỏi bật thốt lên nói:“Không, là thực đáng yêu.” Đóa Đóa nghe được Chu Tước tán thưởng mình thẳng thắn như vậy, không biết sao, trong lòng bỗng nhiên dồn dập, có chút ngượng ngùng, nhu thuận ghé vào gối, chờ Chu Tước nằm xuống nghỉ ngơi. Chu Tước bỏ y bào trên người, nằm xuống trên giường, Đóa Đóa liền thấy hơi thở mãnh liệt của nam tử truyền đến, mang theo một chút hương vị bá đạo, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác an toàn, thực an tâm thực tin cậy, kỳ quái, không phải ở bên người phụ thân mới có sao, nhất định là thần lực của Chu Tước quá cường đại, tiểu hồ ly gật gật đầu, dịch sang một chút, lông mềm mượt chui vào lỗ tai Chu Tước.
|
Chương 5 Chu Tước muốn ngủ, nhưng lại cảm thấy ngứa, liền xê dịch. Tiểu hồ ly đã muốn ngủ mơ mơ màng màng, ấm áp bên người mất đi, trực giác mơ hồ, mồm miệng không rõ nói:“Thần Quân?” “…… Ngô.” Đóa Đóa dựa vào càng gần, cái đầu giơ lên, lông tơ chui vào cái mũi của Chu Tước, làm cho hắn khó có thể chịu được, một phen đẩy Đóa Đóa ra. “A…… Đau!” “Phanh –” Tiểu hồ ly bị hất xuống giường, mà Chu Tước Thần Quân hắt xì một cái thật to. Đóa Đóa bị đánh thức, mồm miệng không rõ khóc kể,“Ngươi, ngươi đẩy ta!” Chu Tước sửng sốt, cánh tay dài chụp tới, đem tiểu hồ ly trở về ổ chăn ấm áp,“Khụ, ta không cố ý.” “Nhưng, đầu của ta sưng lên một khối, ô……” bàn chân ôm lấy đầu, cẩn thận nhìn quả đúng là có một khối u nhỏ hồng hồng, cùng với ánh mắt lên án của tiểu hồ ly, thật là có chút thê thảm. Chu Tước thở dài một tiếng, tay xoa xoa khối u giùm nó,“Một lát là tốt thôi.” “Trước kia ở Cửu Hoa Sơn, phụ thân đều giúp ta thổi thổi.” Tiểu hồ ly bán mộng bán tỉnh làm nũng, được ngón tay thon dài nhu thực thoải mái, Đóa Đóa lại cảm thấy buồn ngủ. Chu Tước lạnh lùng trừng mắt,“Ta không phải cha ngươi.” Trả lời hắn là thanh âm khò khè khò khè của tiểu hồ ly, hắn đã sớm thoải mái ngủ. Đóa Đóa quá nhỏ nên bị thần lực của Chu Tước đả thương kinh mạch, Chu Tước chỉ có thể mang theo nó bên người, cho đến khi thương thế của nó khỏi. Nhưng muốn Chu Tước mang theo nó, phải tuân theo ba quy ước, khi hàng yêu không thể cản trở, không thể lên tiếng, không thể hiện thân. Đóa Đóa không chút do dự gật đầu đồng ý, khoái hoạt dùng tiểu móng vuốt non mềm lay lay tay áo Chu Tước. Hắn là càng ngày càng không sợ mình, Chu Tước nghĩ, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ ra một tia thản nhiên mỉm cười, đem tiểu hồ ly bỏ vào trong tay áo, tiếp tục hành trình. Nhân gian tuy rằng yêu vật không nhiều lắm, nhưng là Chu Tước cùng Đóa Đóa vận khí tốt, gặp được một lão yêu ngàn năm, lấy hồn phách con người để sống. Gặp được Chu Tước chỉ có thể do vận khí của hắn không tốt, không mất nhiều thời gian đã bị đánh cho hồn phi phách tán, thu được một viên yêu đan huỳnh quang lưu chuyển. “Oa, thật khá!” Đóa Đóa tán thưởng đem yêu đan cầm ở trong tay, tinh tế thưởng thức. “Ngươi không sợ hãi sao?” Lần đầu gặp mặt, Đóa Đóa nhìn thấy Chu Tước lãnh khốc, còn từng bị dọa đến giả chết. “Không sợ a,” Đóa Đóa nhăn nhăn cái mũi nhỏ, càng lúc càng cảm thấy ở bên cạnh Chu Tước thân thiết hơn rất nhiều,“Hiện tại, ta biết Thần Quân là người tốt, sẽ không dễ dàng sát sinh,hơn nữa ta là tiểu hồ ly ngoan ngoãn, tới bây giờ chưa từng tạo sát nghiệt a, đây là Thần Quân nói mà? Chu Tước bỗng nhiên bị hắn nhiệt tình ca ngợi, cảm thấy có chút không được tự nhiên,“Ngô.” Đóa Đóa méo mó đầu, nói:“Thần Quân vẫn ít lời thiếu ngữ như vậy sao?” “A? Khụ.” Chu Tước nghĩ, đó là cho tới bây giờ cũng chưa thấy người nào nói nhiều như ngươi. “A, lại nữa, sao lại nghiêm túc như vậy,” Đóa Đóa nghiêng đầu, làm một cái mặt quỷ nghịch ngợm, sau đó mở túi gấm của Chu Tước ra, bỏ yêu đan vào. “Bảy mươi mốt, bảy mươi hai…… Oa, tổng cộng có tám mươi bảy viên, Thần Quân thật lợi hại a!” Đóa Đóa nhìn những yêu đan bảo quang màu sắc khác nhau lưu chuyển liền tán thưởng, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trầm xuống, cúi đầu nói:“Thần Quân, ngươi…… Có từng thu phục nữ yêu chưa?” “Ân?…… Từng có.” Tâm Đóa Đóa nhất thời nhộn nhạo, khẩn trương nói:“Có hồ ly… hay không?” Chu Tước nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của nó, cảm thấy rất đáng xem.“Có lẽ có, thu phục nhiều lắm nên ta nhớ không rõ.” Hốc mắt Đóa Đóa nhanh chóng tụ tập nước mắt, xì xì liền chảy xuống, chỉ chốc lát sau, chóp mũi ửng đỏ. Chu Tước nhịn không được dùng tay lau đi nước mắt cho nó, hỏi:“Lại làm sao vậy?” Tiểu hồ ly khổ sở cuộn mình đứng lên,“Mẫu thân của ta…… Ô ô…… Ta chưa từng nhìn thấy mẫu thân, có thể đã bị ngươi thu phục hay không a, ô ô ô!” Bả vai gầy nhỏ rung lên, rõ ràng là bộ dáng đáng thương, nhưng lại lộ ra đáng yêu, Chu Tước bỗng nhiên rất muốn ôm hắn, nhìn hắn trong chốc lát mới nói:“Sẽ không, ta thu phục nữ yêu cũng không có tương hợp cùng linh lực của ngươi, hơn nữa……Mẫu thân của ngươi nhất định sẽ không là loại yêu vật làm chuyện ác.” Tiểu hồ ly giơ lên tiểu móng vuốt chùi chùi hai mắt, một chút liền cười ra tiếng,“Thật sự nha, là ta hay nghĩ, Thần Quân đừng nhìn ta, khóc thành như vậy, xấu muốn chết!” Xoã tung đuôi to, thân thể nho nhỏ cuộn lại, giống như một quả cầu tuyết trắng. Chu Tước rốt cục nhịn không được mỉm cười đem tiểu hồ ly ôm trong tay, ngón tay thon dài vuốt ve bộ lông mượt mà của Đóa Đóa, lông màu ngân bạch sáng bóng như nguyệt, cảm giác thật thích thú. Đóa Đóa bỗng nhiên thấy cả người như nhũn ra, thân thể run mạnh, ngay cả cái tai lông xù cũng phát run. “Không xấu, nhìn rất đẹp.” “A,” Sauk hi Chu Tước nói như vậy một lúc, Đóa Đóa ngẩn ra, lập tức cảm thấy mặt nóng lên, trong đôi mắt đen sáng ngời tựa hồ đọng nước. Lần đầu, được ca ngợi làm cho Đóa Đóa rất cao hứng. Lần đầu, Chu Tước phát giác mình đã mềm lòng. Việc trước mắt của Chu Tước chủ yếu là hàng yêu, mỗi ngày yêu đan đều gia tăng, cũng đã gần trăm viên. Đóa Đóa thân mình đã tốt, liền khôi phục hình người, hiện nay lại cùng Chu Tước thân thiết, tâm tính nghịch ngợm của một đứa nhỏ hoàn toàn lộ ra, luôn miệng nói cười, thanh thúy khoái hoạt, làm cho Chu Tước một khắc cũng không rảnh rỗi, nhưng loại cảm giác này đúng là rất tốt, tốt đến mức làm cho hắn không đành lòng đánh gãy. Thế gian này có nhiều điều mới mẻ như vậy, mỗi một dạng đều làm cho tiểu hồ ly hưng phấn không thôi, Đóa Đóa liền khẳng định quyết định xuống núi tìm mẫu thân quả nhiên là chính xác. Nó không rời khỏi Chu Tước, đồng thời, giống như có rất ăn ý, Chu Tước cũng không nói hoặc có biểu hiện muốn nó rời đi. Đóa Đóa rất tình nguyện ở bên cạnh Chu Tước, có lẽ ở bên người hắn có thể gặp được mẫu thân. Không thích một mình mù quáng đi tìm, ở bên người Chu Tước, giống như có một loại kiên cường để dựa vào, làm cho nó bất giác càng sợ hãi nỗi cô đơn. “Thần Quân…… Thần Quân……” Tiếng kêu mềm yếu khiến người khác không thể chống cự.. “Chuyện gì?” “Ngươi thử nói nương của ta có bộ dáng gì nha, ngươi nói ta có khả năng tìm được nương không? Ta đã xuống núi lâu như vậy, một chút manh mối đều không có.” “……” Chu Tước cuối cùng biết rõ nguyên nhân tiểu hồ ly xuống núi, nhưng vấn đề trước mắt lại làm cho hắn không nói được gì, trầm mặc trong chốc lát, mới nói:“Cha ngươi cho ngươi xuống núi tìm mẫu thân, không có nói gì với ngươi sao?” Tiểu hồ ly chu cái miệng nhỏ nhắn,“Hắn nói, nhưng cũng giống như chưa nói.” “Ân?” “Hắn nói: Gặp mặt tự nhiên nhận được. Chẳng giải thích nha, ta làm sao nhận ra chứ, đó là loại cảm giác gì, một chút ta cũng không biết, vạn nhất…… Vạn nhất loại cảm giác này của ta vẫn không đến thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta cứ đi tìm như vậy sao?” Vẫn đi tìm không tốt sao, dù sao ta cũng sẽ cùng ngươi…… Chu Tước bỗng nhiên bị loại ý niệm trong đầu làm hoảng sợ, khi nào thì bắt đầu, hắn lại muốn ở cùng tiểu hồ ly? “Thần Quân, ngươi nói gì đi?” Đóa Đóa kéo kéo tay áo hắn. Chu Tước khụ vài cái, vẫn chưa khôi phục sự khiếp sợ, không được tự nhiên nói:“Nên tin tưởng lời nói của cha ngươi, ắt hẳn là có đạo lý.” Chẳng lẽ là lời nói của Tinh Quân ảnh hưởng hắn? Bởi vì tiểu hồ ly là cùng mình hữu duyên, nên mới sinh ra tâm tư thân cận? Có lẽ là vì hắn là người đơn thuần hiếm có trong thế giới này nên mới đánh động tâm tư mình? Hai người cưỡi mây, nói chuyện câu được câu không, hai mắt Đóa Đóa nhìn xuống nhân gian thấy có một chỗ chợ đặc biệt náo nhiệt, người đông nghìn nghịt, tò mò không chịu được, nên lôi kéo Chu Tước nhìn. “Đi thôi đi thôi, Thần Quân, ta muốn xem một chút, có được không?” Tiểu hồ ly cười đến nhu thuận, một đôi mắt sáng ngời biểu hiện lấy lòng. “Được rồi, nhưng không thể ở lâu.” Biết rõ nhanh một khắc, là đã cứu Huyền Vũ một khắc, nhưng đôi mắt trong suốt tình thuần đầy ao ước chăm chú nhìn mình, trong lòng Chu Tước không thể kháng cự, chỉ có thể theo nó xuống, ẩn đi tiên khí, lẫn vào người trong chợ. Ven đường đều có liên tiếp các cửa hàng phồn hoa, người qua người lại, toàn bộ chợ thật náo nhiệt. “Oa, đây là cái gì, a, ngươi xem, sao lại có thể động như vậy, là pháp thuật phải không?” Đóa Đóa lớn tiếng tán thưởng, vây quanh cái đèn cung đình đang chuyển động, không chịu rời đi. Chu Tước liếc mắt một cái đã nhìn ra, ánh nến trong đèn tỏa ra nhiệt khí sẽ làm giấy phiêu động, đèn cung đình sẽ tự quay, hình vẽ bên trong sẽ trở nên sống động. Chỉ là thủ thuật của người phàm, có pháp thuật gì đâu.
|
Chương 6 “Không phải.” Ánh mắt tiểu nhị trong điếm nhìn đăm đăm, tại sao trên đời lại có người xinh đẹp như vậy,“Công… Công… Công…Công tử.” Đóa Đóa cười ra tiếng, tay quơ quơ trước đôi mắt đăm đăm của tiểu nhị,“Vẫn tốt chứ, ngươi làm sao vậy?” Tiểu nhị cuối cùng phục hồi tinh thần lại, xoay người nịnh nọt nói:“Tiểu công tử không chỉ xinh đẹp, nhãn lực còn rất tốt, đèn cung đình của tiểu điếm này là gia truyền, người bên ngoài đều xem không hiểu, hôm nay gặp gỡ tiểu công tử cũng coi như hữu duyên, ta sẽ bán rẻ cho công tử, công tử cũng chiếu cố một ít sinh ý của tiểu điếm, liền mua đi thôi.” “Ân……” Đóa Đóa cười mị mắt, hào phóng lấy bạc trong người ra, đương nhiên là giả, ngày ấy xuống núi hắn đã học được, giờ phút này thuần thục xuất ra một nén bạc,“Nhạ, cho ngươi, có đủ hay không, không đủ còn có.” Tiểu hồ ly đắc ý cười, chop mũi hơi hơi nhăn lại, thủy quang lưu chuyển trong đôi mắt đen nhánh, giống như mọi ánh sáng đều tập trung trên người nó, càng thêm tú lệ. Tiểu nhị lại ngây ngốc, chưa bao giờ ngĩ là có thiếu niên xinh đẹp như vậy, cho đến khi Chu Tước kéo Đóa Đóa rời thật lâu, mới chậm chạp hồi tỉnh. Chu Tước cùng nó đi khắp chợ, trong tay lỉnh kỉnh đồ vật này nọ. “Đóa Đóa, những vật này đều là vô dụng, chỉ để ngắm.” “Đúng vậy,” Đóa Đóa cẩn thận sửa soạn túi hành lý nho nhỏ,“Trong tộc còn có phụ thân và các lão tộc trưởng, còn có lễ vật để lấy lòng mấy tiểu hồ ly, bây giờ ta không thể quay về, lúc trở về phải cũng phải có lễ vật mới tốt.” “Ngô.” Nhìn không ra đứa nhỏ này còn biết quan tâm người khác như vậy. Đóa Đóa nâng mắt lên nhìn Chu Tước, vẫn là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng như trước kia. Tiểu hồ ly cười loan ánh mắt,“Thần Quân, nếu ngươi cười nhiều hơn, ta cũng đưa lễ vật cho ngươi, được không?” “Không cần.” Chu Tước vẫn là lời ít mà ý nhiều. “A, vì cái gì a,” Đóa Đóa cúi đầu, nói:“vừa rồi ta chọn cho ngươi lễ vật tốt lắm nha.” “Thứ phàm tục gì đó ta không cần.” “Ngươi, ngươi sao lại…… Như vậy a!” Tiểu hồ ly một tay chỉ vào hắn, bộ dáng thập phần đau lòng, vù vù nói:“Làm thần tử của ngươi nhất định thực buồn bực a.” Chu Tước ngạo nghễ nhìn nó. Ánh mắt kia thật sự là sắc bén, nhưng Đóa Đóa vẫn lớn mật nuốt nước miếng, lại nói:“Ngươi nghĩ xem, ngươi luôn như vậy, không cùng người khác hòa đồng, mỗi ngày đều là bản mặt này, người ta nhìn nhất định thực buồn bực, cũng không biết ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì?” Nguyên lai tiểu tử này thao thao bất tuyệt là ngại mình buồn, hắn bồi mình như vậy vì sợ mình nhàm chán, hắn cư nhiên còn ngại mình buồn. Quên đi, hắn còn quá nhỏ, không cùng hắn so đo đi. “Trấn thủ phía nam cũng tốt, làm Vũ tộc vương cũng tốt, không thể không có uy nghiêm.” Tiểu hồ ly không cho rằng câu trả lời của hắn là đúng, làm mặt quỷ trêu chọc. Chu Tước nhìn đến ven đường có một quán trà, thuận tay đem tiểu hồ ly miệng lưỡi lưu loát kéo vào. “Uống nước, ngươi không khát sao?” Tiểu tử kia nới một hơi không ngừng, hắn đứng nghe còn miệng khô lưỡi khô. Đóa Đóa thuận tay tiếp nhận chén trà Chu Tước đưa, uống một hơi, nói nhiều như vậy, cổ họng giống như bị hỏa thiêu, nhưng là……“Phốc –” Đóa Đóa thật sự không thể chịu được, nước thế gian này muốn uống cũng gian nan quá. “Khụ khụ……” Chờ nó đem nước phun ra hết, mới nhìn đến Chu Tước ngồi đối diện mặt không chút thay đổi nhìn nó, mà Đóa Đóa nhìn thấy thấy những khách nhân bên cạch cũng gặp tai ương, nửa người quần áo đều dính nước mà nó phun ra. Người ở đây hỗn tạp, rõ như ban ngày, Chu Tước cũng không muốn thi triển tiên thuật, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu hồ ly học long vương phun nước. Khách nhân bên cạnh là cái một đại thẩm trung tuổi, mặt mày dịu dàng hiền lành, mắt nhìn áo mình bị ướt, cũng không sinh khí, ngược lại quay đầu nhẹ nhàng nói với tiểu hồ ly còn ngốc nghếch:“Đứa nhỏ, không có gì đáng ngại.” Ngữ khí ôn nhu mềm mại, tràn ngập mẫu tính hiền lành. Đóa Đóa vừa nghe, đôi mắt nhất thời đỏ lên. Ô, nàng có thể là mẫu thân mình hay không a, bộ dáng và thanh âm của mẫu thân là như thế này phải không. Đóa Đóa lập tức đứng lên, chân muốn bước qua, kích động nói:“Nương……” “Rầm” Ống tay áo bị Chu Tước lôi kéo, nhất thời ngã trở về, Chu Tước nói:“Đại nương, vừa rồi là xá đệ bướng bỉnh, thực xin lỗi.” Đóa Đóa sốt ruột lắc đầu, kia không phải đại nương a, sao lại là đại nương được, rõ ràng là mẫu thân a! Vội vàng lay trụ vạt áo Chu Tước đang muốn bước đi:“Nàng, là, nàng là nương a!” “Nàng không phải.” Chu Tước đi mau, đến ngõ nhỏ thì rẽ, lúc bốn bề vắng lặng liền bay lên mây, ôm Đóa Đóa ly khai nhân gian. “Buông, buông ra!” Đóa Đóa muốn đẩy hắn, thân mình ở trong lòng Chu Tước không an phận xoay qua xoay lại, lơ đãng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhất thời hô hấp của hắn đều là mùi thơm cơ thể của Đóa Đóa, Chu Tước nhẫn nhịn, cuối cùng quát một tiếng,“Nương của ngươi sao có thể là người phàm nhân.” Tiểu hồ ly mới như ở trong mộng tỉnh lại, ngẫm thấy có đạo lý, ngoan ngoãn lui vào trong lòng Chu Tước. Giữa không trung, gió mãnh liệt gửi bên tai, Đóa Đóa có chút bất giác rét lạnh, nhưng bỗng nhiên cảm thấy cả người giống như không có khí lực. Rõ ràng đã cảm giác thấy, nhưng mẫu thân mình làm sao có khả năng là người phàm nhân? Đóa Đóa càng nghĩ càng uể oải, mệt mỏi chui vào người Chu Tước. Giờ phút này nó đã khôi phục nhân thân, không còn là bộ dáng tiểu hồ ly, nhưng Chu Tước vẫn như trước giữ nó trong áo choàng, ngăn cản gió lạnh cho nó. Chóp mũi Đóa Đóa để trước ngực Chu Tước, nhiệt qua một lớp áo mỏng manh truyền sang người Đóa Đóa, người trở nên cực nóng. Đóa Đóa thu lại tâm trí ảm đạm, bỗng nhiên không dám ngửa đầu nhìn hắn. Tim đập thùng thùng rung động, hai gò má hồng giống như hoa đào, đôi mắt điệp bất giác run rẩy. Tại sao cả người vô lực, tim lại đập nhanh, hô hấp cũng dồn dập? Dần dần tốc độ gió bên tai chậm lại, Đóa Đóa mở to mắt, Chu Tước ôm hắn chậm rãi hạ xuống một ngọn núi. Chung quanh mấy ngàn dặm đều là khe sâu, mây khói lượn lờ, loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy, Chu Tước nhẹ phẩy ống tay áo, sương mù trắng noãn mờ mờ tan đi, lộ ra một đường mòn nho nhỏ. Ở chỗ sâu gần cuối đường mòn hé ra một ngọc thạch màu trắng dùng làm bàn, như nhô lên cao giữa không trung, cảnh sắc xung quanh xanh biếc, thanh u yên tĩnh. “Đem đồ vật này nọ của ngươi đặt ở đây, ta sẽ bảo người đưa đến hồ tộc.” Đóa Đóa mang ánh mắt cảm động,“Nga,” Khóe miệng cong cong một chút, nhẹ giọng nói:“Cám ơn Thần Quân.” Vì thế cẩn thận đem từng đồ từng đồ của nhân gian đặt trên bàn ngọc, cuối cùng là một đôi oa nhi làm bằng đất. Hai oa nhi ôm nhau, một cái lớn hơn một chút, có lẽ là huynh trưởng, trong lòng ôm một tiểu oa nhi cười vui vẻ. Tiểu oa nhi đất, có đôi mắt màu đen, cái miệng đỏ tươi nhỏ nhắn đang cười. Đóa Đóa chỉ vào tiểu oa nhi kia rồi chỉ vào chính mình khoa tay múa chân,“Giống không, giống không?” Chu Tước nhìn bộ dáng nó cao hứng phấn chấn, bởi vì vui vẻ mà hai má nho nhỏ càng xinh đẹp sáng bóng,“Không…… Rất giống.” Oa nhi đất làm sao mà có được thần thái như hắn. Đóa Đóa lại chỉ vào đại oa nhi,“Thần Quân, đây là ngươi nga.” Chu Tước liếc liếc mắt một cái, tay nghề của thế gián tạo ra nên thiếu linh động, khóe miệng đại oa nhi kia cười thực cứng ngắc. Đang định phê bình, tiểu hồ ly bỗng nhiên nói một câu kinh người, “Bởi vì bộ dáng ngươi cười rộ lên cùng oa nhi rất giống nhau.” Mặt Chu Tước cương một chút, Đóa Đóa bắt đầu cười trộm, sau lại thấy Chu Tước không có một tia hờn giận, liền chuyển thành cười to, thậm chí cười đến suýt ngã trên mặt đất, may mà Chu Tước giữ được nó. “Thực sự vui như vậy sao?” “Cũng không phải, cũng không phải,” Tiểu hồ ly thập phần hiểu được không khí chuyển biến, trái lương tâm an ủi nói:“Ta chỉ cảm thấy có vài phần giống mà thôi,” Không được, xem Chu Tước kia hoàn toàn không biết gì, lại biểu hiện bộ dáng cao cao tại thượng, Đóa Đóa nhịn không được lại thầm thì phá lên cười, đột nhiên “Khụ” một tiếng, đúng là cười đến đau thắt bụng. Tay của Chu Tước điểm huyệt nó, khẩu khí bất đắc dĩ lại ẩn ẩn vui sướng khi người gặp họa,“Cao hứng như vậy, cười nhiều quá hỏng thân thể.” Ngón tay thon dài điểm ở cái trán của chính mình, xúc cảm nhanh chóng lạnh đi, Đóa Đóa híp mắt có chút khó khăn đứng lên, thân thể bỗng nhiên tê rần một chút, biến về bộ dáng tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly yên tĩnh nhu thuận, đôi mắt hồn nhiên trong suốt động lòng người, ủy khuất thấp giọng nói:“Thần Quân, nhanh biến ta về hình người.” Hồ ly bộ dáng quá nhỏ, chỉ có thể đứng ở trong lòng bàn tay hắn. “Không cười?” “Hắc hắc, sẽ không cười.” Cảm giác mệt mỏi dâng lên, Đóa Đóa thoải mái chui vào ngực Chu Tước, động tác cực kì thuần thục, giống như đã làm rất nhiều lần.
|
Chương 7 Chu Tước cũng nhẹ nhàng ôm hắn, ánh mắt lạnh lùng càng ngày càng nhu hòa, vì sao ôm tiểu hồ ly mềm mại này, sẽ có một loại sung sướng kỳ diệu? Đột nhiên nghĩ tới một sự kiện,“Đóa Đóa, ngươi có nghĩ mẫu thân ngươi là người của bộ tộc nào hay không?” “Di, không phải hồ tộc sao?” Đóa Đóa lắp bắp kinh hãi. “Có lẽ, chưa chắc đã là hồ tộc,” Ngày ấy giúp tiểu hồ ly chữa thương, việc nó tiếp nhận linh lực đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn, đã nhiều ngày Chu Tước nghĩ, càng thêm xác định một việc. “Vậy sẽ là người tộc nào chứ?” Cho tới bây giờ đều không có quá, Đóa Đóa không biết mình nên làm thế nào, nhất thời phương hướng có chút rối loạn, chuyện Chu Tước nói cho tới bây giờ nó đều không có nghĩ qua. “Cha ngươi chưa từng nói cho ngươi nương ngươi là tộc nào sao?” “Không có a, phụ thân chỉ nói câu nói kia, chính là nếu là gặp được, nương hội nhận ra ta…… Đúng rồi, phụ thân nói, phải có duyên mới có thể nhìn thấy, nhưng duyên phận nếu vẫn không đến thì làm sao bây giờ, rốt cuộc làm như thế nào mới tìm được mẫu thân chứ?” Tiểu hồ ly mở mắt tiệp, đáng thương nhìn Chu Tước, sương mù buồn rầu đau thương dần dần lan tràn, nơi khóe mắt lưu lại một giọt trong suốt. Chu Tước trầm ngâm một chút, hỏi:“Ngươi, muốn theo ta tới Vũ tộc không?” Mấy ngày đi cùng Đóa Đóa, làm cho hắn nhớ tới một người, mà linh lực của người nọ cùng với linh lực Đóa Đóa có ngũ thành tương tự. Rất không thể tưởng tượng, nếu không phải tận nhìn thấy, vô luận thế nào Chu Tước cũng không tin tưởng, trên người tiểu hồ ly lại có linh lực thượng đẳng cường đại của Vũ tộc. Hắn muốn đem nó mang về, để người nọ hảo hảo nhìn một cái, nhưng xem bộ dáng người nọ, như thế nào cũng sẽ không giống “mẫu thân” tiểu hồ ly a. Còn có, người nọ làm sao có thể cùng cha Đóa Đóa, đại hồ ly kia có quan hệ? Hết thảy đều rất vô lý. “Muốn hay không theo ta trở về? Có lẽ, sẽ có kinh hỉ ngoài ý muốn.. …. Đang đợi ngươi.” Đóa Đóa nháy mắt mấy cái, trong lúc nhất thời mơ màng hoang mang không rõ, Chu Tước mời, làm cho hắn lâng lâng, cảm giác như đang ở giữa không trung, giống như đang mơ. Hắn là mời nó nha. “Muốn, đương nhiên muốn.” Đóa Đóa cảm thấy ấm áp, đây là biêu thị trong lòng Chu Tước, mình đã có vị trí a. (Bé ơi~ bay cao quá rồi đó~~) Tim, lại đập nhanh. Nhìn dung nhan gần trong gang tấc kia, thanh thoát cao ngạo, tâm Đóa Đóa không khỏi rung động. Chu thần như ngọc kia, lời mời vừa rồi lại không nhiễm chút lạnh lùng ca ngạo nào. Chu Tước cúi đầu, thấy đôi mắt như hắc thủy tinh của tiểu hồ ly lóe sáng lóe sáng, không hề chớp mắt nhìn chính mình,“Thần Quân, ngươi thật tốt, ở bên cạnh ngươi thật tốt a.” Thanh âm mềm mại ngân dài. Môi Chu Tước khẽ cong lên, nói:“Này…… Ta không phải cha ngươi nha.” “Ngươi sao có thể là phụ thân,” Nhắc tới hồ phụ thân, Đóa Đóa nghĩ tới,“Phụ thân còn có thể……” Ôm ta hôn ta, vế sau của câu nói nó không thể không biết xấu hổ mà nói ra được. Không biết sao, Đóa Đóa hy vọng Chu Tước cũng có thể như vậy, thậm chí hy vọng đến mức tim của mình cũng đập cuồng loạn, Chu Tước hôn môi…… Chỉ là tưởng tượng, Đóa Đóa đều cảm thấy hô hấp gian nan. (Oạch, bé hồ ly mới là sắc lang nha~) Chu Tước không biết suy nghĩ trong lòng nó, chỉ sờ sờ thân thể tròn xoe đáng yêu của Đóa Đóa đang ở trong lòng hắn, tiểu hồ ly giống như yếu đuối lạnh run, hai mắt hạ xuống, Chu Tước kỳ quái liền ôm an ủi giống như hôn một cái nơi trán. Đóa Đóa trong đầu nhất thời “Ông –” một tiếng, hai mắt mở to, trừng trừng nhìn Chu Tước, hóa đá! Bộ dáng đáng yêu làm cho người ta buồn cười, Chu Tước vỗ nhẹ nhẹ đầu hắn, ý vị thâm trường nói:“Đi thôi, Vũ tộc tiên trồng thánh quả, đối với ngươi tu hành có lợi rất lớn, có lẽ, còn có thể có thu hoạch ngoài tưởng tượng.” Đóa Đóa giật giật cái đuôi, đầu vẫn mơ mơ hồ hồ, hạ mắt thầm thì nở nụ cười, ý tứ của Chu Tước là gì, thu hoạch ngoài tưởng tượng, kia là cái gì a? Có phải hay không có thể mỗi ngày danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ ni? ( tiểu hồ ly ơi là tiểu hồ ly~~) Không được, không thể còn muốn, trên mặt yếu hơi nước. Đóa Đóa dùng móng vuốt che khuất hai má nho nhỏ, nhưng nó tựa hồ đã quên, mình hiện tại là hồ ly bộ dáng, làm sao có thể nhìn ra được mặt đỏ. “Nhắm mắt.” Trước mắt cảnh vật bỗng nhiên đại biến, thân hình Chu Tước quá nhanh, cảnh vật chưa thấy rõ, liền cảm thấy mình đang lao đi, Đóa Đóa có chút choáng váng đầu, chính mình bị chặt chẽ ôm vào trong ngực. Thân mình tiếp xúc thực nhanh, Đóa Đóa toàn thân nóng lên, tim đột ngột càng nhảy càng nhanh. Đóa Đóa mở he hé một mắt, rình coi bộ dáng Chu Tước, sau đó vươn tiểu móng vuốt lặng lẽ đặt tại ngực Chu Tước, cảm thụ vững vàng trái tim đang đập kia. Mà một tiểu móng vuốt khác đặt tại chính ngực mình, áp chế cuồng loạn tim đập. “Đến.” Thân mình Chu Tước dừng ở giữa không trung, ống tay áo quấn lấy tiểu hồ ly, chậm rãi thả xuống. Đóa Đóa ngồi trong lòng Chu Tước, tò mò trợn tròn mắt, nhanh như chớp đánh giá bốn phía. Nghiễm nhiên là đỉnh núi, nguy nga giống như thẳng thượng cửu tiêu, cao ngất độc lập. Dãy núi phát ra hào quang màu vàng, lông vũ bay đầy trời, nháy mắt hóa thành khổng tước, bạch hạc, đại bàng cùng trăm điểu, vờn quanh mấy cái rồi biến hình người, thấy Chu Tước liền hành lễ. “Tham kiến vương thượng –” Chu Tước phía nam, thế gian cũng có người xưng phượng hoàng, tứ linh chi nhất, trăm cầm chi vương. (đứng đầu tứ linh, vua của trăm loài) Y phục hoàng kim, thiển sắc xích quang oánh oánh lưu chuyển, Chu Tước vững vàng đứng ở đỉnh núi, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua mọi người, ánh nắng sáng lạn phủ trên bộ dáng tuấn mỹ. “Các ngươi đều là các tộc tộc trưởng, ngày thường sự vụ cũng nhiều, trở về đi.” “Tuân lệnh.” Các vị tộc trưởng của Vũ tộc đều đứng dậy, ánh mắt thoáng nhìn qua Đóa Đóa, sau đó liền cung kính thi lễ hóa thân bay đi. Đóa Đóa nhìn không chuyển mắt, hắn chưa từng gặp qua nhiều người Vũ tộc xinh đẹp như vậy, huống chi các tộc trường đều là tộc đàn trung tư, dung mạo xuất chúng. Bỗng nhiên lại nghe trên đỉnh đầu có tiếng gió động, một khổng tước tuyết trắng bay đến giữa không trung, đuôi dài mĩ lệ vô cùng, biến thành hình người, phiêu nhiên dừng trước mặt bọn họ. Đó là một nam tử mĩ lệ, dáng người như ngọc, vận ti bào mặc tuyết trắng, mái tóc dài cuốn lên phía sau đầu, được giữu bởi một cây tram ngọc bích, vô cùng hoa lệ. Đóa Đóa nhận ra đó là tộc trưởng tộc khổng tước. Nhan sắc hoa lệ tất nhiên là không cần phải nói, một đôi mắt ma mị, tuy là nam tử, lại cử chỉ phong lưu, nhưng lại có một tia quyến rũ, hắn cẩn thận đánh giá Đóa Đóa, đôi mi dài khẽ động, ánh mắt chớp vài cái, sau đó đối Chu Tước thi lễ nói:“Vương thượng, xin hỏi một chút, tiểu hồ này là từ đâu đến?” Chu Tước ngô một tiếng, nhìn hắn một cái, tựa hồ thực vừa lòng phản ứng của hắn, sau đó ý vị thâm trường nói:“Trên đường gặp, Tuyên Tước, hắn chịu ảnh hưởng thần lực của ta, ngươi dẫn hắn đi ăn chút thánh quả, bổ sung linh lực.” Nói xong đem Đóa Đóa bỏ ra, nào biết tiểu hồ ly không chịu, móng vuốt vẫn gắt gao ôm tay áo Chu Tước, ánh mắt đăm đăm xem xét, dùng sức xem xét, vết thương đã tốt như thế, sao hắn lại nói như vậy chứ. (iu quá~) “Thần Quân……” Gặp Đóa Đóa một bộ dáng muốn khóc, Chu Tước sờ sờ lưng nó, hòa nhã nói:“Đóa Đóa, đi cùng Tuyên Tước đi, sau đó hắn sẽ đem ngươi mang về.” Đóa Đóa ngẩng đầu, thân mình khắc chế không được kích động run rẩy một chút. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Chu Tước cùng hắn nói chuyện, lại cũng có thời điểm ôn nhu như vậy. Tim đập mạnh và loạn nhịp, tiểu móng vuốt không khỏi buông lỏng ra, chờ khi Đóa Đóa phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đang bị khổng tước hoa lệ ôm vào trong ngực, tò mò rà qua rà lại. “Ân, cái kia……” Đóa Đóa không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, nhất thời do dự, thì cái bụng của mình đã hướng lên trời. Mấy ngón tay mĩ ngọc chậm rãi xoa xoa lông bóng loáng của nó, thủ thế không nhẹ không nặng, thuần thục tự nhiên, Đóa Đóa trực giác tư thế này bất nhã, nhưng cái bụng được nhu rất là thoải mái, sau khi khổng tước nhu hoàn bên phải lại nhu hoàn bên trái, hắn miễn cưỡng vòng vo cái thân, nhấc bên trái sang. Khổng tước liền bật cười, Đóa Đóa cảm thấy thế này không đúng, lập tức đứng dậy lui thân thể, đuôi to lông xù đem chính mình cuộn lại, chỉ chừa một mắt đen to, thẹn thùng cảnh giác nhìn hắn, chớp chớp. “Tiểu hồ ly, ngực có còn đau hay không?” Nhìn hắn là đôi mắt đẹp sắc bén lại quyến rũ, Đóa Đóa nhìn cũng không thấy cảnh giác, ngược lại có chút thân thiết. Đóa Đóa chậm rãi buông đuôi ra, hai tiểu móng vuốt thật cẩn thận cào cào trong lòng bàn tay khổng tước, ngẩng đầu nhìn hắn. “…… Không đau, Thần Quân đã chữa trị cho ta.”
|
Chương 8 Vì sao, ta cảm thấy ngươi thực thân thiết? Rõ ràng chưa bao giờ gặp qua, nhưng khí tức tiên khi lưu chuyên trên người này hết sức quen thuộc, Đóa Đóa nghĩ nghĩ hít vào một hơi, trong mắt tràn ngập hoang mang. Khổng tước xinh đẹp thanh diễm khuôn mặt ngược lại có chút ngưng trọng, mi tiêm cũng hơi hơi túc khởi,“Ngươi nói…… Vương thượng trị thương cho ngươi? Hắn dùng tiên lực?” Đóa Đóa gật đầu, nghiêng đầu không rõ vì sao khổng tước đột nhiên hỏi như vậy, ngữ khí thật cổ quái. “Có cái gì không đúng sao?” “Không phải…… Là chuyện lớn …… Không đúng…… A……” Khổng tước có chút thất thố nhìn Đóa Đóa, vẻ mặt không dám tin,“Thiên, vương thượng đến tột cùng suy nghĩ cái gì, không được, ta phải đi tìm hắn……” Nói xong, đem Đóa Đóa đặt ở một gốc cây cao lớn dưới tàng cây, chỉ vào một quả màu đỏ trong suốt, nói: “Đây là thánh quả, ngươi ăn nhiều chút, tu vi rất nhanh liền có thể khôi phục lại.” Đóa Đóa còn chưa hiểu được ý nghĩa của việc nhận tiên lực của Chu Tước, Vũ tộc nếu cho ngoại tộc tiên lực, nghĩa là người tiếp nhận là dị tộc, trừ phi là đối với người đó là yêu thương hoặc là cảm tình đặc biệt thâm hậu, mới truyền ra tiên lực, bình thường cũng không sẽ phát sinh chuyện như vậy. Chu Tước lại là Vũ tộc chi vương, thế nhưng dễ dàng dùng tiên lực của mình chữa thương cho tiểu hồ ly, điều này làm cho khổng tước giật mình. Đóa Đóa thấy khổng tước đi xa, lại khôi phục tính tình nghịch ngợm, lập tức trèo lên cây ăn quả, cái thánh quả này thật dị thường, sau khi ăn xong, đan điền tứ chi đều tràn ngập linh lực, tựa hồ tinh khí tăng trưởng không ít. Đóa Đóa bỗng nhiên nghĩ đến Chu Tước vì mình chữa thương tựa hồ cũng mất không ít tiên lực, vì thế dùng móng vuốt lại dùng miệng, dọn dẹp rất nhiều nhánh cây, mặt trên nặng trịch thánh quả, tiểu hồ ly miệng ngậm một nhánh cây thật to, cố sức dùng miệng kéo. Nó chính là nghĩ có thể mang một ít trở về cho Chu Tước. Muốn đến chỗ đỉnh núi Chu Tước tu luyện, đường đi cũng không tốt, cây cối rậm rạp, tiểu hồ ly đi nghiêng ngả lảo đảo, nhưng trong lòng cũng là hơi hơi ngọt. Nó rốt cục cũng có thể vì Chu Tước làm cái gì đó. Đỉnh núi mây mù bao phủ, hương thơm ngào ngạt Hồng Liên theo gió thổi tới, Đóa Đóa biết đó là do Chu Tước sử dụng hỏa liên châu, nghĩ đến đã cách đỉnh núi không xa, tinh thần lại lần nữa phấn chấn, dùng miệng hàm trụ cành thánh quả, dùng sức lôi kéo hướng lên ngọn núi. (sao bé ngốc thế zời…không biến hình người a~) Sơn đạo gập ghềnh, bỗng có thanh âm theo gió núi ẩn ẩn bay tới. “…… Vương thượng tiên lực khôn cùng, tiểu hồ ly nào có thể nào chịu được…… Huống chi hắn dù sao cũng là dị tộc…… Vương thượng chẳng lẽ có thể làm cho hắn ở lại Vũ tộc sao?” Trong không gian vang vọng tiếng nói nhẹ nhàng duyên dáng của khổng tước. Tim Đóa Đóa nhảy lên, chậm rãi dừng cước bộ. Trầm mặc thật lâu, nghe được Chu Tước chậm rãi mở lời:“Ta lúc ấy…… Vẫn chưa nghĩ.” …… Vẫn chưa nghĩ a…… Đóa Đóa bỗng nhiên mê mang. Nguyên lai trước kia được ôn nhu bảo hộ, chỉ là hắn theo bản năng phản ứng, như vậy hết thảy những điều này…… Ấm áp vô cùng thân thiết, nguyên lai là chính mình thiên chân ảo tưởng a. Đầu đối thoại kia tại tiếp tục. “Vương thượng vất vả như vậy…… Không phải là vì Chấp Minh Thần Quân sao, nếu có thể đem Thần Quân cứu ra khỏi nhân gian khổ hải, vương thượng liền cùng Thần Quân trở lại thiên đình…… Đến lúc đó, xin hỏi vương thượng an trí tiểu hồ như thế nào?” “……” Chu Tước dừng một chút, thanh âm thập phần trầm thấp, Đóa Đóa nghe không rõ, chính là mơ mơ hồ hồ có mấy cái tự,“…… Tự nhiên là đưa trở về……” Chân Đóa Đóa mềm nhũn, thân thể nặng nề ngã sấp xuống một khối đá,“Phanh –” một chút, đầu choáng váng không rõ phương hướng. Run rẩy đứng lên, thánh quả vất vả mang lên nhanh như chớp lăn nhất, tán, nát. Bốn phía lập tức yên tĩnh thần kỳ. Đầu kia tựa hồ nghe đến tiếng vang, thanh âm khổng tước nói:“Vương thượng, ta đi nhìn xem.” Đóa Đóa tựa hồ có thể nhìn đến Chu Tước cặp băng hàn cao ngạo kia, không dễ phát hiện ôn nhu…… Ôn nhu nho nhỏ kia đủ để cho người chìm đắm trong đó! Nhưng là, hắn là vô tâm! Có lẽ, ôn nhu kia chính là giả mà thôi! Chính mình nhìn lầm rồi, nhìn nhầm rồi! Chu Tước vô tâm cùng mình ở một chỗ, trong lòng hắn chỉ nghĩ có hàng yêu, thu đan, sau đó đi cứu người đồng dạng cũng là cao cao tại thượng pháp lực vô biên Huyền Vũ Thần Quân. Đóa Đóa nhắm chặt mắt, bỗng nhiên quay đầu lại chạy xuống dưới núi! Đóa Đóa liều mạng chạy, bởi vì ngực không ngừng có chua xót, nức nở tất cả đều ứ lại ở trong cổ họng, bức cổ họng nó phát đau. Chấp Minh Thần Quân Huyền Vũ kia, cùng Chu Tước đều là thượng tiên, hắn như vậy lo lắng đi cứu hắn, cũng hẳn là, chính là…… Hắn không nên ở giữa đường lại cứu một tiểu hồ ly ngây ngốc như mình…… Đóa Đóa chạy trốn tứ chi như nhũn ra, vì không để mình bị đuổi theo, nó cắn răng chống đỡ, vẫn duy trì tốc độ như tia chớp, rất miễn cưỡng ép buộc. Móng vuốt càng ngày càng đau, mỗi một lần chạm đều rất đau, Đóa Đóa cũng cố nén. Gió thổi, nó bất tri bất giác chảy xuống nước mắt, Đóa Đóa suy yếu nhìn phía trước, thấy không rõ lắm, tất cả dều mwof mịt, không biết nên đi về phía nào? Không bằng trở về nơi mình nên ở. Phụ thân…… Đóa Đóa nhớ tới ánh mắt hồ phụ thân ôn nhu trong trẻo, trong lòng càng khổ sở, sớm biết rằng có ngày hôm nay, nên nghe lời nói của phụ thân, ngoan ngoãn ở Cửu Hoa Sơn. Thực hận bộ dáng hiện tại của mình, chạy cũng không chạy được, dùng hết khí lực, ngay cả một chút sự tình như vậy cũng làm không xong. Rõ ràng chỉ là tiểu hồ ly bình thường, lại vẫn vọng tưởng được thượng tiên ưu ái. Chạy nửa ngày đường, ngực càng thêm khó chịu, thân thể rốt cục vô lực nằm úp sấp xuống dưới, vết máu loang lổ, tiểu móng vuốt rốt cuộc vô lực chống đỡ thân thể, thấy lung lay sắp đổ xuống vách núi! Đóa Đóa muốn chống đỡ thân thể, tiểu móng vuốt dùng sức bắt lấy dốc đá, nhưng chỉ càng thêm kịch liệt đau đớn, thân thể run lên, dọc theo vách núi đen thẳng tắp rơi xuống! Cuồng phong phần phật, như đao bàn xé rách thân thể non nớt của Đóa Đóa. “A –!” Đóa Đóa thật sự đau nhịn không được, liền nhẹ nhàng khóc lên. “Đóa Đóa!” Một tiếng kêu, một bóng người màu xanh nhạt nhanh chóng lao xuống vách núi, tốc độ so với Đóa Đóa rơi còn nhanh hơn vài phần. Ngay khi sắp tới bên cạnh tiểu hồ ly, bên cạnh người bỗng nhiên bạch quang chợt lóe, bên trong mây mù hiên lên một bóng người tuyết trắng, tư thái nhẹ nhàng nhanh nhẹn, Đóa Đóa bị hắn vững vàng ôm vào trong ngực. Bóng người màu xanh nhạt lập tức ngừng giảm tốc, ở giữa không trung chậm rãi định trụ thân hình, đến trước mặt khổng tước, ánh mắt ôn nhu trầm tĩnh. Nhưng một đôi mắt lại phá lệ tỏa sáng, giống như lửa. “…… Tuyên tước,” Trầm mặc thật lâu sau, rốt cục vẫn là nhịn không được nói ra hai chữ khắc cốt ghi tâm. Khổng tước xinh đẹp, gương mặt lạnh như băng, nói:“Ngươi vẫn dám đến Vũ tộc!” Đóa Đóa nghe đến thanh âm ôn nhuận, gian nan động thân thể, nức nở nói:“Phụ thân……” Tâm Đóa Đóa bị thương nặng, lại trên vách núi ngã xuống nhận hết kinh hách, giờ phút này nhìn thấy hồ phụ thân, giống như một quả bóng hết không khí, cả người đều mềm nhũn mệt mỏi đến cực điểm, nhìn phụ thân liền rơi nước mắt, thân thể nho nhỏ động lên, Đóa Đóa muốn một cái ôm ấm áp ôm ấp. Không ngờ tay khổng tước mạnh mẽ, đem tiểu hồ ly đè lại, tà tà nhìn hồ phụ thân, trên mặt tất cả đều là đùa cợt, “Đây là ngươi năm đó dùng tiên nguyên, sinh hạ?” Nhìn thấy Đóa Đóa khó hiểu mà mở mắt nhìn, khuôn mặt ôn nhuận trắng noãn của hồ phụ thân hơi hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói:“Việc năm đó, là ta không đúng…… Thỉnh ngươi đem Đóa Đóa đưa ta, nó còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, ngươi đừng giận chó đánh mèo với nó……” Khổng tước lạnh lùng hừ,“Ngươi nói ta sẽ xuống tay với nó sao?” Đóa Đóa tựa hồ có chút hiểu được, đuôi to dựng lên, sợ hãi lông xù một đoàn. Khổng tước nhu nhu mi tâm của nó, bỗng nhiên cười nói:“Nhỏ như vậy còn cau mày, thật sự là xấu muốn chết.” Sau đó đầu ngón tay mĩ ngọc kia tràn đầy bạch quang, một chút một chút nhập vào mi tâm tiểu hồ ly, Đóa Đóa cảm thấy khí lực đã trở lại một chút, cẩn thận nâng lên móng vuốt nhìn xem, tiểu thịt điếm chứa nhiều miệng vết thương đã khép lại, làn da khôi phục thành màu hồng nhạt thản nhiên.
|