Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối
|
|
Chương 9 Đóa Đóa tự nhiên hiểu được là khổng tước dùng tiên lực cứu mình, cúi đầu xuống nghĩ nghĩ, vươn đầu lưỡi lạch cạch lạch cạch liếm vài cái trên tay khổng tước, sau đó nâng đôi mắt đen lung liếng yên lặng theo dõi hắn. Khổng tước hơi chấn động. Dị tộc muốn vào Vũ tộc tu luyện cũng không phải là dễ dàng, cho dù là có tiên khí của vương thượng, thì tiểu hồ ly yếu đuối cũng chống đỡ không được bao lâu, nhưng tiểu hồ ly nhìn qua không có nửa điểm không khoẻ, ngược lại khổng tước cảm thấy, vừa thấy hắn liền cảm thấy có một loại cảm giác quen thuộc. Nhìn tiểu hồ ly ngây thơ tròn vo ôm ở trong tay, khổng tước biết mình rõ ràng là hận hồ tộc, nhưng thấy đôi mắt tiểu hồ ly, tâm bỗng nhiên vừa động. Đôi mắt này không giống hồ tộc, tuy rằng đôi mắt tiểu hồ ly không nhỏ, ngập nước, nhưng hình dạng này rõ ràng là mắt phượng hẹp dài, nhìn kỹ có vài phần giống Vũ tộc. Trong mắt khổng tước toát ra một tia thần sắc phức tạp, thừa dịp ôm lấy tiểu hồ ly, tiên lực bất tri bất giác tham nhập kinh mạch nó, quả nhiên…… Cùng suy nghĩ của mình giống nhau, trên người tiểu hồ ly này có một nửa là giống chân nguyên tiên lực của mình! Đóa Đóa chiếm được tiên lực của khổng tước, nhất thời trên người dễ chịu rất nhiều, nó nhìn xem khổng tước, lại nhìn xem sắc mặt có chút không thích hợp phụ thân, trực giác táp táp đầu lưỡi, muốn nói cái gì đó. Hồ phụ thân khẽ mở đôi môi, trong miệng bay ra một viên châu màu xanh nhạt mượt mà trơn bóng, đưa đến Đóa Đóa trước mặt, ôn hòa nói:“Đóa Đóa, há mồm.” “Phụ thân.” Đóa Đóa nghe lời hàm trụ hạt châu, bên trong cuồn cuộn không ngừng sức mạnh cường đại ấm áp, chảy vào kinh mạch của nó, Đóa Đóa cảm thấy ngực buông lỏng, đã hoàn toàn khôi phục. Ngô, giống như linh lực so với trước đây còn tràn đầy một ít. Nó nhìn phụ thân một cái, lại nhìn khổng tước, bỗng nhiên phúc chí tâm linh toát ra một câu:“Phụ thân, hắn chính là mẫu thân ta sao!” Hồ phụ thân run lên, nghiêng đầu đi, trên mặt bỗng nhiên có chút ửng đỏ, khổng tước xoa xoa lông tơ tuyết trắng trên đầu của Đóa Đóa, cười nhạo nói:“Ta là Vũ tộc, sao có thể sinh hạ một tiểu hồ ly như ngươi, hỏi cha ngươi một chút, ai mới là mẫu thân chân chính? Là ai lúc trước dùng tiên nguyên của ta?” Hồ phụ thân trên mặt càng đỏ, nói không ra lời, trầm mặc một hồi lâu nhi mới nói:“Chuyện này…… Nhất định phải ở trước mặt đứa nhỏ nói sao?” Khổng tước liền cảm thấy nôn nóng,“Chẳng lẽ không phải nói rõ ràng sao? Rõ ràng là ngươi hao tổn tâm cơ dùng tiên nguyên của ta, sao lại bảo ta là nương của nó?” Mất đi nội đan, sắc mặt hồ phụ thân càng thêm trắng, đồng tử tối đen nặng nề không có một tia ánh sáng, hắn cúi đầu lộ vẻ sầu thảm cười, sau đó nói:“ Đóa Đóa……” Chậm rãi ngẩng đầu lên, âu yếm nhìn bảo bối của mình, nói:“Hắn mới là cha ngươi, ta…… Thật có lỗi Đóa Đóa, lừa ngươi…… Bốn trăm năm trước người sinh hạ ngươi…… Kỳ thật là ta…… Ta…… Ta trộm kì tử đan, cho nên, mới có khả năng sinh hạ ngươi……” Sau đó hắn bước lại, dừng trước mặt khổng tước thật lâu,“Tuyên Tuyên, nói như vậy được chưa? Nhiều như vậy năm …… Ngươi vẫn là không muốn tha thứ cho ta sao?” Khổng tước xoay mình chấn động, mấy trăm năm đều không nghe được có người gọi hắn như vậy “Tuyên Tuyên”, đột nhiên trong lúc đó lại nghe được, quả thực giống như người bình thường, tong lòng cảm giác lẫn lộn, nhưng hắn không biểu hiện ra bên ngoài. Nhưng khổng tước nhớ lại chuyện trước đây, ngực không thể ức chế bi thương cùng hận. Năm đó bọn hắn là bạn tốt, là cầu tiên cầu đạo, cùng chung chí hướng bạn bè, nhưng không nghĩ người nọ ôm tâm tư như vậy với mình, vì ngăn cản chính mình hóa tiên, không tiếc hạ thủ đoạn, dùng tiên nguyên của mình, khiến hắn đến nay vẫn ở bộ tộc, không thể đường đường chính chính đứng hàng tiên ban, trở thành một gã thượng tiên. Khổng tước nghĩ đến đây hận ý lại khởi, cắn răng cứng rắn nói:“Tố Ninh, ngươi muốn ta tha thứ ngươi, trừ phi ngươi theo thế giới này biến mất!” Huyết sắc trên hai gò má hồ phụ thân hoàn toàn biến mất, hắn nhìn khổng tước một lúc lâu, nhắm mắt lại, rồi lại mở, rốt cục thản nhiên cười,“Hảo, ta đã biết.” “Đến, Đóa Đóa lại đây.” Hồ phụ thân nhìn tiểu hồ ly bổ nhào vào trong lòng, ánh mắt thập phần cưng chiều thương tiếc. Đóa Đóa cào cào tiểu móng vuốt, bất an bào bào vạt áo phụ thân, không biết sao vẻ mặt của phụ thân làm cho nó cảm thấy rất là đau thương,“Phụ thân……” Hồ phụ thân thấp giọng hỏi:“Đóa Đóa, kia mới là cha ngươi, ngươi đi gọi hắn một tiếng được không?” Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn xem khổng tước, mây mù thản nhiên bao phủ chung quanh hắn, hắn đứng giữa không trung, tư thái tuyệt đẹp, mắt phượng lợi hại tinh lượng, nhưng nhìn mình cũng là nhu hòa mà thân thiết. Một loại máu mủ tình thâm dâng lên trong lòng, Đóa Đóa gật đầu, nhìn hắn, nhẹ nhàng hô một tiếng:“…… Cha thân.” Kia một tiếng thân thiết nhẹ nhàng “Cha thân” Khiến cho lòng khổng tước xao động, giống như người say, khổng tước không khỏi đáp lại nó một tiếng. Hắn…… Thế nhưng có một đứa con! Còn có bộ dạng lớn như vậy! “Hảo hài tử,” Hồ phụ thân vuốt ve đầu Đóa Đóa,“Biến thân cho cha thân ngươi nhìn xem.” Đóa Đóa hợp tiểu móng vuốt với nhau, trong miệng lẩm bẩm, sau đó sương mù xuất hiện, một thiếu niên hoạt bát phấn nộn xuất hiện trước mắt khổng tước. Gương mặt trắng hồng mềm mại, đôi mắt đen thủy tinh, giống như vũ tộc, hẹp dài, nhưng mắt vĩ cũng là bộ dáng hồ tộc, hơi hơi thượng kiều, thập phần đáng yêu mê người. Hồ phụ thân nhẹ nhàng nói:“Đóa Đóa mặc dù đã hơn bốn trăm năm, theo đạo lý sớm nên trưởng thành, nhưng người vốn sinh ra đã yếu đuối, lại cùng có huyết mạch hai tộc, khó có thể dung hợp, cho nên mới chậm chút…… Cũng là sai lầm của ta, làm cho đứa nhỏ này không ít khổ…… Cửu Hoa Sơn tuy rằng có tiên căn, nhưng không thể so với thánh địa Vũ tộc, nếu nó có thể ở này tu luyện nhiều hơn, đối thân thể và tu vi của nó đều có lợi thật lớn…… Tuyên tuyên,” Hồ phụ thân thật sâu nhìn hắn, trong mắt nổi lên một tia ôn nhu, nhẹ giọng nói:“…… Ngươi chăm sóc nó được không?” Đóa Đóa nhịn không được ôm chặt lấy hồ phụ thân,“Phụ thân, vậy còn ngươi, ngươi đi đâu, đừng để ta một mình ở chỗ này.” Khổng tước run run một chút, nghĩ không ra phải nói cái gì, cốt nhục thân tình, hắn thích Đóa Đóa, nhưng sẽ không bởi vì đứa nhỏ mà tha thứ cho người trước mắt này. Hồ phụ thân than nhẹ một tiếng, ôn nhu nói:“Ta là tộc trưởng tự nhiên phải về hồ tộc, Đóa Đóa, phải nghe lời nói của cha thân, về sau không thể bướng bỉnh,” Ngón tay chậm rãi đem bảo bối bên người đẩy ra, chỉ vào bóng người đứng lặng xa xa, “Đi đi, cha thân ngươi đang ở đó, chờ ngươi tu luyện tốt, hãy đến tìm ta.” Nói xong lại nhịn không được quay đầu nhìn khổng tước một cái, người nọ đã đến gần, không biết tới khi nào, nếu không phải hắn ngẩng đầu, có lẽ không cảm giác được người nọ tiêu sái gần. Lưu luyến nhìn cặp mắt phượng trong sáng xinh đẹp kia, khi bọn hắn vẫn là bạn tốt, hắn rất thích nhìn ánh mắt đó. Thời điểm luận đạo, cặp mắt kia luôn tràn đầy sáng rọi, hắn cũng không biết chính mình từ khi nào trầm mê như vậy. Rất sâu rất sâu…… Sâu đến nguyện ý vì hắn không tiếc nghịch thiên, đi trộm kì tử đan. Đó là một loại tiên đan thập phần cường đại, chỉ có làm thần tộc bởi vì không có nữ tính mà không thể sinh người thừa kế, mới có thể được tiên đế ban thuốc, tộc trưởng tự mình ăn vào, cùng đồng tộc tối thuần khiết tiên nguyên, vì thần tộc mình kéo dài hậu thế. Nhưng sau khi uống thuốc trong cơ thể phải chịu thống khổ biến hóa, thống khổ đó không phải thượng tiên bình thường có thể chịu được, bởi vậy tiên đế đồng thời còn có thể phái một tư dược tiên quân đi chẩn trị, bảo đảm đứa nhỏ thuận lợi sinh ra. Nhưng những điều đó, hắn đều không có. Cho nên, đứa nhỏ khổ, hắn càng khổ. Thân thể kịch liệt biến hóa dẫn tới đau đớn, thường thường hắn phải cắn đứt một cây lại một cây ngậm lấy, mới đầu mấy tháng, hắn luôn đau đến trước mắt biến thành màu đen rồi hôn mê đi, buổi sáng vì mồ hôi lạnh rơi mà tỉnh lại, mùi máu tươi trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn không dám đi ra, sợ bị người khác biết được quấy nhiễu đến đứa nhỏ. Đợi cho thai nhi thành hình, trong cơ thể biến đổi lớn mới dịu đi một chút, hai loại tiên lực bất đồng ở bên trong kinh mạch xung đột ma sát, theo thai nhi lớn lên mà ngày càng tăng thêm, mỗi khi phát tác, đau đến mức sống đi chết lại.
|
Chương 10 Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, yên lặng chịu đựng. Cho dù môi dưới vết máu loang lổ, cơ hồ không có một khối da nguyên vẹn, hắn vẫn như trước chịu đựng…… Chỉ cần nhớ tới cặp mắt phượng phong duệ lại xinh đẹp kia, hắn liền cảm thấy trong lòng có ấm áp. Còn có sinh mệnh nho nhỏ trong bụng hắn, cùng hắn, là huyết mạch của bọn hắn a…… Hắn cơ hồ hao hết tu vi mới có thể sinh hạ Đóa Đóa, nhưng hắn cũng không hối hận. Đóa Đóa là đứa nhỏ nhu thuận như vậy a, bảo bối của hắn, trên người lưu lại……huyết mạch của hai người bọn hắn, thân như vậy, gần như vậy, rốt cuộc phân không ra. Tố Ninh nhìn khổng tước thật sâu, cuối cùng hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, rốt cục xoay đầu. Ánh mắt nhu hòa thâm thúy đó, làm khổng tước không nói được, cũng không hiểu được. Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại, Tuyên Tước. “Chờ một chút!” Khổng tước nhìn bóng dáng hắn rời đi bất giác ra tiếng gọi, Tố Ninh dừng một chút, chậm rãi quay đầu, trong đáy mắt tro tàn có một tia hy vọng. Cứ như vậy sáng quắc nhìn hắn, thâm thúy nóng bỏng. Khổng tước nuốt hạ nước miếng, khắc chế tia khác thường trong lòng, cầm bàn tay nhỏ bé của Đóa Đóa,“Thời điểm kia, ngươi từng lấy ra tước linh của ta, cái kia…… Có tiên lực của ta, đối với Đóa Đóa rất tốt, ngươi đưa ta.” Tước linh là một cái đuôi dài của khổng tước, quang hoa lưu chuyển, cũng là tiên lực, lúc trước hai người vẫn là bạn tốt, khổng tước từng chủ động lấy xuống cho Tố Ninh. Nhưng hiện tại, hết thảy cũng không giống nhau, vật phải trả về chủ cũ. “Không trả.” (XD~) Khổng tước rồi đột mặt đỏ lên, này hỗn trướng hồ ly, hắn hắn, cũng dám nói như vậy! “Cái này vốn là của ta, ngươi đưa ta.” Mắt phượng cinh đẹp của khổng tước bắt đầu run rẩy. “Không trả,” Tố Ninh vẫn là điềm tĩnh trả lời khổng tước, sau đó chậm rãi nở nụ cười, thê lương lại ngọt ngào nói:“Chỉ có nó là của ta, ta sẽ không trả lại ngươi, ngươquên việc này đi.” Khổng tước chỉ cảm thấy trong lòng ông một tiếng, không thể nhịn được nữa hung hăng cắn chặt hàm răng, sau đó cũng bất chấp Đóa Đóa ở một bên, đi đến bên người, túm trụ vạt áo Tố Ninh,“Ngươi, ngươi chính là cố ý, ngươi là tử hồ ly không biết xấu hổ, ngươi rốt cuộc có trả hay không?” Tức giận xông lên đầu, khổng tước nảy sinh ác độc túm trụ hắn, mười ngón bóp chặt, thẳng đến khi hơi thở Tố Ninh bắt đầu dồn dập, trên mặt lộ ra biểu tình đau đớn, trong lòng khổng tước mới dễ chịu một ít. Tố Ninh đau như vậy, nhưng vẫn cười nói:“Đúng, ta là cố ý, ở trong lòng ngươi dù sao ta ta cũng đáng ghét, nhiều một chút thì có sao….Khụ khụ…Huống chi đó là của người ta thích…Ta muốn mang đi nó…Khụ khụ…” Đôi môi kia đã tái nhợt đến không chịu nổi, có thể nói những câu làm cho khổng tước nổi trận lôi đình! Ma xui quỷ khiến liền hung tợn hôn xuống đôi môi mỏng manh kia! Lạnh lẽo lại mềm mại thần kỳ, điểm này quả thực có thể khiến lòng tê dại đi. Một lúc, môi chậm rãi tách ra. Khổng tước không rõ đây là loại cảm giác gì, con ngươi bình tĩnh nhìn đôi môi bị chính mình cắn đến như vậy, tuyệt đẹp diễm lệ kinh tâm động phách, chỉ có hắn mới có, mị hoặc biết bao người. Suýt nữa đã quên, đây là hồ ly a, mặc kệ ngoại hình tao nhã như thế nào, trời sinh có năng lực mị hoặc. Khổng tước đang định mở miệng, khóe mắt lại nhìn đến trong người Tố Ninh hình như có một chút màu quang, nhanh tay vạch trần vạt áo, rõ ràng là tước linh của mình, bị Tố Ninh dùng thuật lui thành lông chim nhỏ, dùng chỉ bạc treo bên người. Tố Ninh không khỏi cương thân mình, dùng sức cầm tước linh, miệng đầy chua xót. Tuyên Tuyên quả nhiên cái gì cũng không nguyện ý lưu lại cho chính mình. Đôi mắt khổng tước vòng vo vài cái, nói:“Ngươi muốn cũng có thể……” Đôi môi uớt át chậm rãi gần sát hắn, nhiệt khí làm cho Tố Ninh không khỏi hơi hơi sợ run.“Theo ta một đêm.” Chỉ cần chính mình hung hăng thương tổn hắn một hồi, hận thù này đối với hắn có lẽ có thể mất đi. “Cái gì?” Trong lòng tựa như bị độc xà cắn,“Ngươi muốn làm gì?” Khổng tước cúi đầu nhìn thẳng hắn, trong mắt cảm xúc thô bạo mà kịch liệt, thô thanh nói:“Ta muốn ngươi lại cho ta một lần, ta liền không hề so đo chuyện đó.” Hai người đối diện thật lâu sau, chung quy là Tố Ninh hạ mắt tiệp, chậm rãi nói: “Hảo.” Đóa Đóa bất an đi đến bên hai người, chần chờ nói:“Phụ thân…… Cha thân…… Các ngươi làm sao vậy?” “Không có việc gì, cha thân ngươi còn có chút chuyện muốn cùng ta nói,” Nhìn đến bảo bối nhi có bộ dáng sắp khóc, Tố Ninh đau lòng không thôi, lời nói nhỏ nhẹ an ủi:“Không có việc gì, đừng khóc.” Đóa Đóa bán tín bán nghi, lại nhìn nhìn khổng tước, dưới ánh mắt hồn nhiên của Đóa Đóa hồn, miễn cưỡng cười một cái, một bàn tay có chút thân mật ôm Tố Ninh, một ngón tay chỉ vào nơi ngọn núi xa xa,“Ngươi đến đó trước, cái động có cây hoa xương bồ màu lam kia, đó là chỗ tu luyện của ta, ngươi đến nơi đó tự nhiên có người chiếu cố.” Đóa Đóa thuận tay nhìn lại, quả nhiên bên trong lưng chừng núi mây mù vờn quanh có một cây hoa xương bồ màu lam diễm lệ. Bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, hình như có bóng người hiện lên, khi nhìn kỹ, hai người bên cạnh đã không thấy! “Phụ thân –!” “Cha thân –!” “Các ngươi đi nơi nào, đừng bỏ lại ta một mình!” Thanh âm thanh thúy của Đóa Đóa vọng lại, chính là không có thanh âm trả lời nó. Tiểu hồ ly có chút thương tâm, cúi đầu rầu rĩ dọc theo sơn đạo hướng lên trên đi, đi tới đi tới, không biết làm sao bớt thương tâm, nước mắt rơi xuống. Nó nghĩ đến phụ thân, nghĩ đến cha thân, còn có…… Chu Tước, tại sao hiện tại chỉ còn lại mình nó.
|
Chương 11 Đột nhiên xung quanh gió nổi mây phun, ở ngoài truyền đến một tiếng thét dài, Đóa Đóa không khỏi ngẩng đầu, mây mù như ẩn như hiện một thanh long, oanh oanh liệt liệt, thanh âm như sấm hùng tráng uy nghiêm không dứt bên tai. Trong lòng đột nhiên nhảy dựng, tiếng huýt gió kia giống như đè nặng lên ngực Đóa Đóa. Tay muốn che lỗ tai, nhưng đột nhiên dừng lại. “Kiến Chương.” Có tiếng người hô, thanh âm kia đầy lạnh nhạt, rõ ràng là thanh âm của Chu Tước. Sau đó tay bị người cầm, đầu ngón tay ôn nhuận thanh lương chạm nhau, một cỗ tiên lực chậm rãi truyền đến, Đóa Đóa đốn cảm thấy trên người thoải mái, khí lực đều đã trở lại. Thanh long hóa thành hình người, nghiễm nhiên có bộ dáng một công tử, một đôi mắt hoa đào mỉm cười loạn phiêu, quả thực có thể câu hồn. Mái tóc dài đen nhánh được vấn lại bởi một cây bạch ngọc, tiên bào xanh biếc, ngọc bội hình rồng, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa sáng, tiêu sái, không kềm chế được ha ha cười,“Lăng Quang, ta vừa vặn đi ngang qua, cho ngươi thấy tiên khí lúc này, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?” Chu Tước lại lạnh lùng hất bàn tay nhiệt tình của hắn, ánh mắt lãnh đạm,“Chấp Minh ở nhân gian chịu khổ, ta sao có thể rảnh rỗi như ngươi.” Thanh long mất mặt, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn Đóa Đóa bên cạnh Chu Tước nói:“Uy, tiểu hồ ly, ngươi làm sao mà đến đây?” Đóa Đóa biết hoa hoa công tử trước mắt này là một trong tứ linh Thanh Long – Kiến Chương Thần Quân, nghe nói Huyền Vũ Thần Quân vì cứu hắn mới bị biếm hạ phàm, thái độ của Chu Tước đối với hắn cũng có chút kỳ quái, lãnh đạm tựa hồ còn hàm chứa tức giận, hắn nhìn nhìn Chu Tước, nhẹ nhàng giật nhẹ tay áo, nhỏ giọng hỏi:“Thần Quân, ta không cần để ý đến hắn được không?” Thanh Long nhất thời ôm bụng cười cười ha hả, liên thanh nói:“A Lăng Quang, ngươi từ nơi nào tìm ra một tiểu hồ ly đáng yêu như vậy, thật là hảo ngoạn cực, sáng mai ta cũng đi hồ tộc mang về ngoạn, ha ha!” Mặt Đóa Đóa đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần mang đầy ý không biết làm sao,“Uy! Ngươi –!” Chu Tước lại lạnh lùng phất tay áo mở miệng:“Ta có việc, không phụng bồi.” Cảm giác được ánh mắt Chu Tước như hàn băng hướng chính mình đâm tới, Thanh Long ho khan một tiếng, nói:“Làm sao vậy Lăng Quang, nhiều năm không thấy, các ngươi đều thay đổi nhiều như vậy.” “Chúng ta?” Chu Tước nhìn hắn một cái, đột nhiên hỏi nói:“Ngươi cũng nghĩ đến Chấp Minh sao?” Bên tai Thanh Long như bị kim đâm, sợ run một chút, nói:“Đương nhiên là có…… Làm sao vậy?” Chu Tước lạnh lùng nói:“Chấp Minh là vì ngươi hạ giới bị phạt, ngươi lại…… Như trước mỗi ngày rong chơi không ưu không phiền!” Thanh Long trầm mặc trong chốc lát, nói:“Ta đã sớm nói cho qua cho hắn, không nên tưởng thiệt, thiên đình tịch mịch, nên đùa cho vui, làm gì có thật lòng.” Chu Tước giận dữ, nhưng lại lộ ra vẻ tươi cười, trong mắt hiện lên tối tăm,“Được lắm.” Thấy hắn thần sắc tức giận, trực giác Thanh Long muốn thối lui, không nghĩ động tác của Chu Tước nhanh hơn, đầu ngón tay vừa động, tam muội chân hỏa liền rào rạt hướng Thanh Long xông đến. Thanh long uốn éo thân, dáng người gọn gàn ẩn trong mây, nhưng do chậm nửa nhịp, chiến đuôi thật dài bị đốt trọi một khối, vài miếng long lân càng rực chậm rãi rơi xuống dưới, dừng ở dưới chân Chu Tước. Không trung còn truyền đến than âm oa oa kêu của Thanh Long:“Lăng Quang, ta nuốt không trôi khẩu khí này của ngươi, chờ Chấp Minh đã trở lại, chúng ta lại đấu.” Chu Tước lạnh lùng hừ, ngón tay thon dài nhặt lấy vài miếng long lân, đặt trong tay Đóa Đóa.“Đem cái này cất lại, nếu người này lại đến quấy rối, ngươi liền hung hăng bẻ đi.” “Nga, thật là đẹp mắt,” Vài miếng long lân dưới ánh mặt trời tràn ngập kim quang trong suốt, Đóa Đóa nhìn đẹp mắt liền thu vào trong lòng, nghĩ đến bộ dáng Thanh Long Thần Quân chạy trối chết vừa rồi, thật không có nửa điểm là Thần Quân uy nghiêm. Ít nhất…… Không có bộ dáng như Chu Tước tiên uy lẫm lẫm, khí độ bất phàm. Nghĩ đến đây Đóa Đóa vụng trộm nâng mắt tiệp nhìn người bên cạnh, đôi mắt mang theo xấu hổ, cũng không may Chu Tước lại nhìn nó, vừa vặn bị bắt gặp, Đóa Đóa da mặt mỏng, hai gò má xinh đẹp tuyệt trần “Oanh” một chút liền nóng lên. Chu Tước bỗng nhiên đưa nó ôm vào trong lòng, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve sau lưng nó, hắn vẫn cùng tiểu hồ đáng yêu thân thiết như vậy. “Nha…… Thần Quân……” Tim Đóa Đóa đập nhanh, xấu hổ không biết như thế nào cho phải, tim đập càng lúc càng nhanh, phun ra lời nói mang theo run run. “Thân thể vẫn tốt?” Thanh âm trầm thấp, bởi vì khoảng cách quá gần, mà có thể cảm thụ được tiếng tim đập mạnh mẽ. Đóa Đóa ngửa đầu, đảo mắt, chop mũi cảm nhận hơi thở cao ngạo của Chu Tước, nhưng giờ phút này bỗng nhiên trở nên mị hoặc khôn kể, làm người ta say mê,“Ngô…… Tốt lắm.” “Lúc trước vì sao đột nhiên muốn chạy?” Chu Tước vỗ về mái tóc tơ lụa như tuyết của nó. Đóa Đóa nhớ lúc trước nghe được Chu Tước cùng Khổng Tước đối thoại, trong lòng nhất thời lại ảm đạm, buông tay ra, thân thể cứng lại, khó chịu nhíu mi. Chu Tước…… Hắn nói qua muốn đưa chính mình trở về a. Lại nghĩ đến Chu Tước vừa rồi xuất thủ cũng là bởi vì Huyền Vũ, tâm liền càng thêm buồn. Một loại độc dược ghen tị bắt đầu ở trong lòng tiểu hồ ly mọc rễ nẩy mầm. “Ta là đến chữa thương, thương tốt rồi, tự nhiên phải đi.” “Vậy ngươi chạy cái gì?” Một lần nữa đem bàn tay nhỏ bé vững vàng nắm ở trong tay, bàn tay nhỏ bé mềm mại, mười ngón như tuyết trắng trong suốt. Đóa Đóa nửa ngày không nói chuyện, Chu Tước cúi đầu nhìn lại, tiểu hồ ly hơi hơi mấp máy, mắt tiệp run run, trong ánh mắt đúng là hơi hơi phiếm thủy quang, rất giống bộ dáng bị khi dễ nhưng không dám nói. Vật nhỏ đáng yêu lại điêu ngoa. Đôi môi hơi cong lên,“Làm sao vậy, cái miệng có thể treo cả thùng nước.” Đóa Đóa nghe được Chu Tước trêu ghẹo mình như vậy, trực giác muốn cười, lại vất vả nhịn xuống, nó còn đang giận mà. Đầu ngón tay thon dài xoa xoa cái miệng đang mấp máy, vuốt ve, một cỗ hương vị bá đạo cùng nhiệt độ cơ thể của Chu Tước nhất thời chui vào cái mũi Đóa Đóa, thân thể run lên, làm sao còn có khí lực sinh khí. “Rốt cuộc là giận cái gì?” Trong lời nói của Chu Tước không mang theo thanh âm lạng băng, cơ hồ có thể xem là bình tĩnh ôn hòa, tràn ngập liên ý. Tim càng nhảy càng nhanh, Đóa Đóa phát hiện mình càng ngày càng nóng, cả người đều nóng. “Không…… Kỳ thật cũng không có gì……” Đôi mắt trong suốt như nước bắt đầu phủ sương mù, liễm diễm mê hoặc lòng người. Chu Tước cười khẽ. Chỉ là đầu ngón tay liền mẫn cảm như vậy, vật nhỏ này, hắn không biết mình có bao nhiêu đáng yêu hấp dẫn sao? Hắn một mình một người ở thiên giới nhiều như vậy năm, bao nhiêu tiên tử xinh đẹp như hoa ở bên người hắ quay đến lại đi, dạng gì cũng có, nhưng không có người nào có thể có một phần đáng yêu như tiểu hồ ly. Đúng vậy, tiểu hồ ly ngây thở linh động bất tri bất giác đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, vừa thấy Đóa Đóa bị thương, tim hắn sẽ hoảng hốt, không chút do dự chuyển tiên lực của mình tiên lực chữa thương cho hắn. Nhìn đến tiểu hồ ly cao hứng ngọt ngào tươi cười, hắn cũng hiểu được trong lòng thực thỏa mãn, trong nháy mắt hắn hiểu được, lúc trước Tinh Quân theo nói mình cùng tiểu hồ ly hữu duyên có lẽ đúng là ý tứ này, mà nguyên lai người như vậy Huyền Vũ từng nói qua cho hắn nghe – người trong lòng. Nay, ba chữ này, hắn đã lĩnh hội
|
Chương 12 Nếu lĩnh ngộ mình đã động tình, Chu Tước sớm liền quên chuyện lúc trước từng nói cho Tuyên Tước cùng Chấp Minh trở thiên đình và đưa tiểu hồ ly về hồ tộc, trong lòng chỉ còn lại ý niệm giữ Đóa Đóa mà hắn yêu thương ở cạnh bên mình. Chu Tước thương tiếc nâng cằm Đóa Đóa lên, chậm rãi hôn lên đôi môi kia, quả nhiên là ngọt ngào lại hương nhuyễn. Tiểu hồ ly không biết làm thế nào, ngơ ngác hé miệng, tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt kia dò xét tiến vào, cướp đoạt hô hấp của nó, làm cho nó sợ run, trong cơ thể nảy lên một luồng nhiệt lưu kì lạ. Đóa Đóa tựa hồ nhuyễn đi một chút, trong mắt bạch quang hiện lên, lúc nó khôi phục hô hấp cùng tri giác, thì đã nằm ở trong lòng Chu Tước, không biết từ khi nào đã đến chỗ Chu Tước tu luyện. Chu Tước chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt thanh nguyệt thâm thúy không còn lạnh lùng mà phá lệ sáng ngời cường thế, còn chứa một tia nguy hiểm. Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú vào, không chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Đóa đỏ bừng, mà toàn thân đều nóng lên, quanh thân da thịt phiếm hồng “…… Thích không?” Chu Tước thấp trầm hỏi, lại cúi người hôn lên đôi môi kiềm diễm đỏ mọng của nó. “Ngô,” Đóa Đóa nhắm mắt, loại cảm giác này có điểm giống với người thân, lại có điểm bất đồng, nó không thể nói rõ, nhưng thân thể phản ứng rõ ràng, thở dài cùng rên rỉ nói:“…… Thích.” “Còn chạy sao?” Chu Tước nhìn nó bằng nhãn thần tràn ngập dục hỏa, Đóa Đóa thở hổn hển,“…… Không được…… Ân……” Đóa Đóa nhỏ giọng rên rỉ, thân thể mảnh khảnh trong tay Chu Tước run run, thủy quang hiện lên trong mắt, đọng lại từng giọt trong suốt.“Rời đi ngươi, ta nơi này rất đau, rất đau.” Nó ấn ngực chính mình, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập nước mắt, hai gò má như hỏa không dám giương mắt nhìn Chu Tước, bộ dáng thanh thuần mà ngượng ngùng. Chính là bộ dáng thuần khiết mà thẹn thùng này, lại dễ dàng khiến Chu Tước yêu thương cùng. “Đóa Đóa,” Hôn lên những giọt nước mắt của nó, Chu Tước nói:“Biết tiếp theo sẽ làm cái gì không?” (hãn~) Tiểu hồ ly thành thật gật đầu, cố lấy dũng khí, e thẹn nói:“Biết.” Ngón tay Chu Tước đụng vào vạt áo của nó, dường như là sợ bị xem thường, Đóa Đóa vội la lên:“Ta, tự ta thoát.” (XD~) Cố sức cởi bỏ quần áo của mình, từng lớp quần áo rơi xuống rơi xuống, Đóa Đóa tươi mát động lòng người dần dần triển lộ trước mặt Chu Tước. Thân thể trăng noãn, giống như nụ hoa non mềm xinh đẹp, chậm rãi nở rộ kiềm diễm trước mắt mình, Chu Tước không kìm được mà nổi lên dục vọng. (chẹp~) Mặt Đóa Đóa càng ngày càng cúi thấp, vì quá ngượng ngùng mà toàn thân đỏ ửng. Chu Tước hôn lên xương quai xanh tinh tế của nó, xoa nắn khéo léo, nghe nó rên rỉ ở trong lòng mình, thanh âm như con mèo nhỏ mới sinh, bất lực lại đáng thương. “Đóa Đóa, đừng khẩn trương, thả lỏng một chút.” Người trong lòng thân thể thực mẫn cảm, Chu Tước nâng mặt nó lên, Đóa Đóa thẹn thùng nhắm chặt hai mắt, không biết phải làm thế nào mới tốt. Hai điểm nho nhỏ bởi vì kích thích mà chậm rãi cương lên, giống như anh đào đỏ tươi ướt át, Chu Tước nhịn không được cắn một cái, Đóa Đóa mãnh liệt run lên,“A……” Loại rung động xa lạ này khiến Đóa Đóa cảm thấy khó chịu, đôi mắt mang theo say mê cùng si mê nhìn Chu Tước. Chu Tước trêu đùa qua lại đến khi hai điểm hồng anh đỏ ửng mới chậm rãi buông ra, những ngón tay lão luyện bắt đầu tìm kiếm những điểm mẫn cảm mới. Ngón tay chậm rãi hạ xuống, mỗi một lần di chuyển đều khiến Đóa Đóa hư nhuyễn đi, cảm xúc mới mẻ dâng lên trong lòng, nơi nào đó dưới thân thể bắt đầu cương, một dòng nhiệt lưu di chuyển xuống hạ thân! Thân thể tiểu hồ ly ngọt ngào cùng mềm mại, da thịt giống như sương tuyết, tứ chi tinh tế mà mềm dẻo, mỗi một chỗ đều tràn ngập thuần khiết xinh đẹp dụ hoặc. Rốt cục Chu Tước cũng chuyển qua bộ vị đang làm Đóa Đóa khó chịu, dục vọng đáng yêu kia đã ngẩng cao đầu, đỉnh thậm chí đã chảy ra niêm dịch trong suốt! Chu Tước cố ý chậm rãi di chuyển xung quanh, hồi lâu mới nhẹ nhàng nắm, khiến Đóa Đóa không thể khống chế được nức nở thở dốc. “Thoải mái không, Đóa Đóa? Như vậy rất thoải mái phải không?” Chu Tước cười nhẹ, hỏi Đóa Đóa,“Có muốn càng thêm thoải mái không?” Đóa Đóa nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn, toàn thân đều phiếm hồng, giống một con tôm nấu chín, xấu hổ và ngượng ngùng. Chu Tước cầm dục vọng của Đóa Đóa, chậm rãi xoa bóp, như là lão lạt thợ săn đối mặt với con mồi non nớt, cũng không nóng lòng hạ khẩu, mà là trêu đùa một phen. Chu Tước động tác rất nhẹ cũng rất chậm, nhưng sự chậm chạp đó lại khơi mào Đóa Đóa, trong cơ thể càng ngày càng nhiệt, cảm giác kì lạ bức nó muốn nổ tung! “Ân…… A…… Mau…… Mau chút……” Dục hỏa trung thiêu làm cho Đóa Đóa phát ra tiếng rên rỉ say lòng người, bất cứ ai nghe được thanh âm kiều mị kia đều không chịu nổi, vội vàng lấy tay ngăn chặn miệng mình, nó… sao có thể phát ra thanh âm như vậy. Chu Tước nhẹ nhàng cắn mu bàn tay Đóa Đóa, đầu lưỡi cực nóng cuốn lấy da thịt nhẵn nhụi của nó, cảm giác mãnh liệt này làm cho Đóa Đóa không ngừng run lên, bàn tay mềm nhũn trượt xuống, trong miệng phát ra một tiếng “a”. Chu Tước nở nụ cười, vì tiểu hồ ly mẫn cảm cùng đáng yêu,“Phải nhanh một chút phải không?” Đóa Đóa gật đầu ủy khuất nhìn hắn, thật là khó chịu, nóng, làm cho tiểu hồ ly sắp nhẫn nại không được! “Nhưng mà, có một số việc không thể mau, chậm một chút mới có ý tứ, biết không?” Chu Tước tiếp tục vuốt ve dục vọng của nó, tốc độ có nhanh hơn một chút, Đóa Đóa thuận theo tay hắn, hai chân thẳng tắp trắng nõn khỏi mở ra, thân thể vặn vẹo, lo lắng thở hổn hển. Mồ hôi trên thân thể xinh đẹp chậm rãi chảy xuống, càng trở nên sáng bóng, Đóa Đóa bị bức đến mức tận cùng, yếu ớt quyến rũ, phệ cốt mất hồn. Tuyệt mị kiều diễm như vậy, khiến tim Chu Tước đập thình thịch. “Như vậy thoải mái không, Đóa Đóa?” Mặt Đóa Đóa đỏ ửng, sóng mắt mơ hồ, mái tóc ngân phát vương hai bên má, bộ dáng bất mãn vì động tình. Nhưng bản tính ngượng ngùng làm cho nó không thể mở miệng, chỉ có thể hơi hơi vặn vẹo thân mình, khát vọng bàn tay to của Chu Tước có thể vuốt ve mau một ít, dùng thêm một chút sức. Mà Chu Tước vẫn chọc ghẹo, hưởng thụ sự quyến rũ e lệ của Đóa Đóa, khi thì lấy tay điểm nhẹ, khi thì lại nhanh như vũ bão, vừa không làm cho nó thỏa mãn, lại không cho nó thất vọng. Đóa Đóa khó chịu vặn vẹo thân thể, trong miệng phát ra tiếng rên nho nhỏ, vẫn thấy ngượng ngùng, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn hắn, lưu thủy trong suốt động lại nơi khóe mắt, rên rỉ nói: “Thần Quân…A…Thần Quân….Ân a….Thật khó chịu….” Một đôi tay non mịn nhỏ bé theo bản năng xoa thân thể của hắn, dùng sức xoa bóp, thân thể phập phồng, không tự giác tràn ngập hơi thở dâm mị. Bộ dáng quả thực là quyến rũ đến khắc cốt ghi tâm, Chu Tước làm sao còn có thể nhẫn xuống, thở hổn hển nói:“Ngoan ngoãn không cần lộn xộn, ôm lấy ta.” Đóa Đóa nghe lời ôm chặt lấy Chu Tước, cảm giác được người ôm vào trong lòng mạnh mẽ như vậy, một cỗ hơi thở bá đạo dũng mãnh bay vào chóp mũi, Đóa Đóa hạ mắt tiệp, say mê hít sâu. Bỗng nhiên phía sau đau xót, một ngón tay thon dài tiến vào cúc huyệt của nó. Đóa Đóa run run buông tay ra một chút, ngón tay trong cơ thể như có ma lực, nhẹ nhàng ở nơi nào đó vân vê, Đóa Đóa khing ngạc“A” một chút, tiếp theo có một cảm giác kỳ lạ giống như thủy triều mãnh liệt dâng đến, giống như bay bổng giống như tê liệt giống như thống khổ lại giống như mất hồn, trong nháy mắt làm cho nó không biết phải thế nào mới tốt, thanh âm cùng thân thể hư nhuyễn, “Thần Quân…… Đây là…… Đây là……” Ngón tay xác nhận được điểm mẫn cảm, lại động lên, lần này không hề là chậm rãi, mà là rất nhanh nhu ấn nơi đó, giống như một đạo điện lưu chảy qua thân thể Đóa Đóa, làm cho nó không thể kiềm được, cao giọng phát ra tiếng khóc nức nở giống như thống khổ lại giống như vui thích. Chu Tước lại thêm một ngón tay, chậm rãi đưa vào, đồng thời cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của nó. Tiểu hồ ly thật sự là ngọt ngào ngon miệng vượt xa sự tưởng tượng của hắn, là hương vị hắn mong chờ đã lâu. Đóa Đóa vô lực thở hổn hển, nước mắt không ngừng trào ra. Rất kịch liệt! Mỗi lần Chu Tước hôn đều phá hủy lý trí của nó, một loại khoái cảm không cách nào hình cùng lo âu hỗn loạn dâng lên trong lòng nó, nó chưa bao giờ biết dục vọng lại mang đến tư vị như vậy, làm cho nó không thể nhẫn nại, luồng nhiệt kia như muốn thiêu hủy nó! Khi Chu Tước rời khỏi miệng nó, nó chỉ có thể khóc khẩn cầu:“Ô ô…… Thần Quân…… Thật là khó chịu…… A…… Ta thật là khó chịu…… Van cầu ngươi…… Thần Quân……” Thân thể tuyết trắng xinh đẹp giống như phủ kín một tầng son, thuần khiết lại hỗn loạn, mị thái cùng thẹn thùng, kiều diễm tỏa hương. Chu Tước giứ lấy eo nhỏ của nó, đem dục vọng của chính mình xâm nhập. Được thăm dò chuẩn bị đã lâu, cảm giác đi vào thật ấm áp, tiểu hồ ly lại có bản lĩnh mị hoặc trời sinh, trong cơ thể liền bắt đầu theo bản năng mà co rút lại theo luật động của Chu Tước. “Ân…… A…… A……” Đóa Đóa toàn thân đều đang run đẩu, đôi mắt xinh đẹp đã mất đi tiêu cự, đầu vô lực ngửa ra sau, cái eo tuyệt mĩ đong đưa phối hợp với động tác của Chu Tước. Chu Tước hiểu được đây là lần đầu tiểu hồ ly cảm nhận loại khoái cảm này, hắn cũng tùy tâm, Đóa Đóa vô thức đón nhận, tiếng khóc năn nỉ khóc đã biến thành tiếng rên rỉ hồn xiêu phách lạc, hai chân xinh đẹp mở rộng, thân thể thuần khiết giống như là đóa hoa nở rộ, tỏa sắc sinh hương! Chu Tước yêu thích vuốt ve xương quai xanh tinh xảo của nó, mãnh mẽ hôn lên môi, đầu lưỡi nóng rực như thiêu đốt Đóa Đóa,máu cả người nó như đang nghịch lưu, thân thể càng thêm run rẩy. Khoái cảm tràn ngập khiến Đóa Đóa muốn nổ tung, nó khóc nức nở. “Ân a…… Ô ô…… Không cần…… A…… Ô ô……” Nhưng Chu Tước giống như không nghe thấy, đem dục vọng tiến vào càng sâu, cũng nhanh hơn mạnh hơn, khiến Đóa Đóa không còn cơ hội khóc lóc van xin. Rốt cuộc không chịu nổi khoái cảm nhiều như vậy, dục vọng lên tới đỉnh điểm, tiểu hồ ly liên tiếp run rẩy, không khống chế được, dục vọng trong cơ thể tràn ra, ở dưới thân Chu Tước hôn mê đi…… Chu Tước vuốt ve khuôn mặt còn lưu lại kích tình của nó, đỏ bừng tú lệ, đôi mắt xinh đẹp cùng thuần khiết, nhu thuận cùng đáng yêu không thể diễn tả. Một tiểu đông tây đáng yêu như vậy, vừa rồi lại biểu hiện phong tư kiều mỵ tuyệt diễm. Đã lâu Chu Tước không thỏa mãn như vậy, nhịn không được hôn lên mái tóc dài tuyết trắng mềm mại, còn có chứa một chút ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay là nước mắt. Không biết vật nhỏ nũng nịu này có nguyện ý ở bên cạnh hắn hay không, hắn bỗng nhiên rất muốn hai người làm bạn thiên trường địa cửu. Chu Tước ngưng mắt ôn nhu nhìn nó, thật lâu sau, khẽ thở dài một tiếng, cũng nhắm mắt ngủ.Nếu lĩnh ngộ mình đã động tình, Chu Tước sớm liền quên chuyện lúc trước từng nói cho Tuyên Tước cùng Chấp Minh trở thiên đình và đưa tiểu hồ ly về hồ tộc, trong lòng chỉ còn lại ý niệm giữ Đóa Đóa mà hắn yêu thương ở cạnh bên mình. Chu Tước thương tiếc nâng cằm Đóa Đóa lên, chậm rãi hôn lên đôi môi kia, quả nhiên là ngọt ngào lại hương nhuyễn. Tiểu hồ ly không biết làm thế nào, ngơ ngác hé miệng, tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt kia dò xét tiến vào, cướp đoạt hô hấp của nó, làm cho nó sợ run, trong cơ thể nảy lên một luồng nhiệt lưu kì lạ. Đóa Đóa tựa hồ nhuyễn đi một chút, trong mắt bạch quang hiện lên, lúc nó khôi phục hô hấp cùng tri giác, thì đã nằm ở trong lòng Chu Tước, không biết từ khi nào đã đến chỗ Chu Tước tu luyện. Chu Tước chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt thanh nguyệt thâm thúy không còn lạnh lùng mà phá lệ sáng ngời cường thế, còn chứa một tia nguy hiểm. Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú vào, không chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Đóa đỏ bừng, mà toàn thân đều nóng lên, quanh thân da thịt phiếm hồng “…… Thích không?” Chu Tước thấp trầm hỏi, lại cúi người hôn lên đôi môi kiềm diễm đỏ mọng của nó. “Ngô,” Đóa Đóa nhắm mắt, loại cảm giác này có điểm giống với người thân, lại có điểm bất đồng, nó không thể nói rõ, nhưng thân thể phản ứng rõ ràng, thở dài cùng rên rỉ nói:“…… Thích.” “Còn chạy sao?” Chu Tước nhìn nó bằng nhãn thần tràn ngập dục hỏa, Đóa Đóa thở hổn hển,“…… Không được…… Ân……” Đóa Đóa nhỏ giọng rên rỉ, thân thể mảnh khảnh trong tay Chu Tước run run, thủy quang hiện lên trong mắt, đọng lại từng giọt trong suốt.“Rời đi ngươi, ta nơi này rất đau, rất đau.” Nó ấn ngực chính mình, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn ngập nước mắt, hai gò má như hỏa không dám giương mắt nhìn Chu Tước, bộ dáng thanh thuần mà ngượng ngùng. Chính là bộ dáng thuần khiết mà thẹn thùng này, lại dễ dàng khiến Chu Tước yêu thương cùng. “Đóa Đóa,” Hôn lên những giọt nước mắt của nó, Chu Tước nói:“Biết tiếp theo sẽ làm cái gì không?” (hãn~) Tiểu hồ ly thành thật gật đầu, cố lấy dũng khí, e thẹn nói:“Biết.” Ngón tay Chu Tước đụng vào vạt áo của nó, dường như là sợ bị xem thường, Đóa Đóa vội la lên:“Ta, tự ta thoát.” (XD~) Cố sức cởi bỏ quần áo của mình, từng lớp quần áo rơi xuống rơi xuống, Đóa Đóa tươi mát động lòng người dần dần triển lộ trước mặt Chu Tước. Thân thể trăng noãn, giống như nụ hoa non mềm xinh đẹp, chậm rãi nở rộ kiềm diễm trước mắt mình, Chu Tước không kìm được mà nổi lên dục vọng. (chẹp~) Mặt Đóa Đóa càng ngày càng cúi thấp, vì quá ngượng ngùng mà toàn thân đỏ ửng. Chu Tước hôn lên xương quai xanh tinh tế của nó, xoa nắn khéo léo, nghe nó rên rỉ ở trong lòng mình, thanh âm như con mèo nhỏ mới sinh, bất lực lại đáng thương. “Đóa Đóa, đừng khẩn trương, thả lỏng một chút.” Người trong lòng thân thể thực mẫn cảm, Chu Tước nâng mặt nó lên, Đóa Đóa thẹn thùng nhắm chặt hai mắt, không biết phải làm thế nào mới tốt. Hai điểm nho nhỏ bởi vì kích thích mà chậm rãi cương lên, giống như anh đào đỏ tươi ướt át, Chu Tước nhịn không được cắn một cái, Đóa Đóa mãnh liệt run lên,“A……” Loại rung động xa lạ này khiến Đóa Đóa cảm thấy khó chịu, đôi mắt mang theo say mê cùng si mê nhìn Chu Tước. Chu Tước trêu đùa qua lại đến khi hai điểm hồng anh đỏ ửng mới chậm rãi buông ra, những ngón tay lão luyện bắt đầu tìm kiếm những điểm mẫn cảm mới. Ngón tay chậm rãi hạ xuống, mỗi một lần di chuyển đều khiến Đóa Đóa hư nhuyễn đi, cảm xúc mới mẻ dâng lên trong lòng, nơi nào đó dưới thân thể bắt đầu cương, một dòng nhiệt lưu di chuyển xuống hạ thân! Thân thể tiểu hồ ly ngọt ngào cùng mềm mại, da thịt giống như sương tuyết, tứ chi tinh tế mà mềm dẻo, mỗi một chỗ đều tràn ngập thuần khiết xinh đẹp dụ hoặc. Rốt cục Chu Tước cũng chuyển qua bộ vị đang làm Đóa Đóa khó chịu, dục vọng đáng yêu kia đã ngẩng cao đầu, đỉnh thậm chí đã chảy ra niêm dịch trong suốt! Chu Tước cố ý chậm rãi di chuyển xung quanh, hồi lâu mới nhẹ nhàng nắm, khiến Đóa Đóa không thể khống chế được nức nở thở dốc. “Thoải mái không, Đóa Đóa? Như vậy rất thoải mái phải không?” Chu Tước cười nhẹ, hỏi Đóa Đóa,“Có muốn càng thêm thoải mái không?” Đóa Đóa nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn, toàn thân đều phiếm hồng, giống một con tôm nấu chín, xấu hổ và ngượng ngùng. Chu Tước cầm dục vọng của Đóa Đóa, chậm rãi xoa bóp, như là lão lạt thợ săn đối mặt với con mồi non nớt, cũng không nóng lòng hạ khẩu, mà là trêu đùa một phen. Chu Tước động tác rất nhẹ cũng rất chậm, nhưng sự chậm chạp đó lại khơi mào Đóa Đóa, trong cơ thể càng ngày càng nhiệt, cảm giác kì lạ bức nó muốn nổ tung! “Ân…… A…… Mau…… Mau chút……” Dục hỏa trung thiêu làm cho Đóa Đóa phát ra tiếng rên rỉ say lòng người, bất cứ ai nghe được thanh âm kiều mị kia đều không chịu nổi, vội vàng lấy tay ngăn chặn miệng mình, nó… sao có thể phát ra thanh âm như vậy. Chu Tước nhẹ nhàng cắn mu bàn tay Đóa Đóa, đầu lưỡi cực nóng cuốn lấy da thịt nhẵn nhụi của nó, cảm giác mãnh liệt này làm cho Đóa Đóa không ngừng run lên, bàn tay mềm nhũn trượt xuống, trong miệng phát ra một tiếng “a”. Chu Tước nở nụ cười, vì tiểu hồ ly mẫn cảm cùng đáng yêu,“Phải nhanh một chút phải không?” Đóa Đóa gật đầu ủy khuất nhìn hắn, thật là khó chịu, nóng, làm cho tiểu hồ ly sắp nhẫn nại không được! “Nhưng mà, có một số việc không thể mau, chậm một chút mới có ý tứ, biết không?” Chu Tước tiếp tục vuốt ve dục vọng của nó, tốc độ có nhanh hơn một chút, Đóa Đóa thuận theo tay hắn, hai chân thẳng tắp trắng nõn khỏi mở ra, thân thể vặn vẹo, lo lắng thở hổn hển. Mồ hôi trên thân thể xinh đẹp chậm rãi chảy xuống, càng trở nên sáng bóng, Đóa Đóa bị bức đến mức tận cùng, yếu ớt quyến rũ, phệ cốt mất hồn. Tuyệt mị kiều diễm như vậy, khiến tim Chu Tước đập thình thịch. “Như vậy thoải mái không, Đóa Đóa?” Mặt Đóa Đóa đỏ ửng, sóng mắt mơ hồ, mái tóc ngân phát vương hai bên má, bộ dáng bất mãn vì động tình. Nhưng bản tính ngượng ngùng làm cho nó không thể mở miệng, chỉ có thể hơi hơi vặn vẹo thân mình, khát vọng bàn tay to của Chu Tước có thể vuốt ve mau một ít, dùng thêm một chút sức. Mà Chu Tước vẫn chọc ghẹo, hưởng thụ sự quyến rũ e lệ của Đóa Đóa, khi thì lấy tay điểm nhẹ, khi thì lại nhanh như vũ bão, vừa không làm cho nó thỏa mãn, lại không cho nó thất vọng. Đóa Đóa khó chịu vặn vẹo thân thể, trong miệng phát ra tiếng rên nho nhỏ, vẫn thấy ngượng ngùng, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn hắn, lưu thủy trong suốt động lại nơi khóe mắt, rên rỉ nói: “Thần Quân…A…Thần Quân….Ân a….Thật khó chịu….” Một đôi tay non mịn nhỏ bé theo bản năng xoa thân thể của hắn, dùng sức xoa bóp, thân thể phập phồng, không tự giác tràn ngập hơi thở dâm mị. Bộ dáng quả thực là quyến rũ đến khắc cốt ghi tâm, Chu Tước làm sao còn có thể nhẫn xuống, thở hổn hển nói:“Ngoan ngoãn không cần lộn xộn, ôm lấy ta.” Đóa Đóa nghe lời ôm chặt lấy Chu Tước, cảm giác được người ôm vào trong lòng mạnh mẽ như vậy, một cỗ hơi thở bá đạo dũng mãnh bay vào chóp mũi, Đóa Đóa hạ mắt tiệp, say mê hít sâu. Bỗng nhiên phía sau đau xót, một ngón tay thon dài tiến vào cúc huyệt của nó. Đóa Đóa run run buông tay ra một chút, ngón tay trong cơ thể như có ma lực, nhẹ nhàng ở nơi nào đó vân vê, Đóa Đóa khing ngạc“A” một chút, tiếp theo có một cảm giác kỳ lạ giống như thủy triều mãnh liệt dâng đến, giống như bay bổng giống như tê liệt giống như thống khổ lại giống như mất hồn, trong nháy mắt làm cho nó không biết phải thế nào mới tốt, thanh âm cùng thân thể hư nhuyễn, “Thần Quân…… Đây là…… Đây là……” Ngón tay xác nhận được điểm mẫn cảm, lại động lên, lần này không hề là chậm rãi, mà là rất nhanh nhu ấn nơi đó, giống như một đạo điện lưu chảy qua thân thể Đóa Đóa, làm cho nó không thể kiềm được, cao giọng phát ra tiếng khóc nức nở giống như thống khổ lại giống như vui thích. Chu Tước lại thêm một ngón tay, chậm rãi đưa vào, đồng thời cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của nó. Tiểu hồ ly thật sự là ngọt ngào ngon miệng vượt xa sự tưởng tượng của hắn, là hương vị hắn mong chờ đã lâu. Đóa Đóa vô lực thở hổn hển, nước mắt không ngừng trào ra. Rất kịch liệt! Mỗi lần Chu Tước hôn đều phá hủy lý trí của nó, một loại khoái cảm không cách nào hình cùng lo âu hỗn loạn dâng lên trong lòng nó, nó chưa bao giờ biết dục vọng lại mang đến tư vị như vậy, làm cho nó không thể nhẫn nại, luồng nhiệt kia như muốn thiêu hủy nó! Khi Chu Tước rời khỏi miệng nó, nó chỉ có thể khóc khẩn cầu:“Ô ô…… Thần Quân…… Thật là khó chịu…… A…… Ta thật là khó chịu…… Van cầu ngươi…… Thần Quân……” Thân thể tuyết trắng xinh đẹp giống như phủ kín một tầng son, thuần khiết lại hỗn loạn, mị thái cùng thẹn thùng, kiều diễm tỏa hương. Chu Tước giứ lấy eo nhỏ của nó, đem dục vọng của chính mình xâm nhập. Được thăm dò chuẩn bị đã lâu, cảm giác đi vào thật ấm áp, tiểu hồ ly lại có bản lĩnh mị hoặc trời sinh, trong cơ thể liền bắt đầu theo bản năng mà co rút lại theo luật động của Chu Tước. “Ân…… A…… A……” Đóa Đóa toàn thân đều đang run đẩu, đôi mắt xinh đẹp đã mất đi tiêu cự, đầu vô lực ngửa ra sau, cái eo tuyệt mĩ đong đưa phối hợp với động tác của Chu Tước. Chu Tước hiểu được đây là lần đầu tiểu hồ ly cảm nhận loại khoái cảm này, hắn cũng tùy tâm, Đóa Đóa vô thức đón nhận, tiếng khóc năn nỉ khóc đã biến thành tiếng rên rỉ hồn xiêu phách lạc, hai chân xinh đẹp mở rộng, thân thể thuần khiết giống như là đóa hoa nở rộ, tỏa sắc sinh hương! Chu Tước yêu thích vuốt ve xương quai xanh tinh xảo của nó, mãnh mẽ hôn lên môi, đầu lưỡi nóng rực như thiêu đốt Đóa Đóa,máu cả người nó như đang nghịch lưu, thân thể càng thêm run rẩy. Khoái cảm tràn ngập khiến Đóa Đóa muốn nổ tung, nó khóc nức nở. “Ân a…… Ô ô…… Không cần…… A…… Ô ô……” Nhưng Chu Tước giống như không nghe thấy, đem dục vọng tiến vào càng sâu, cũng nhanh hơn mạnh hơn, khiến Đóa Đóa không còn cơ hội khóc lóc van xin. Rốt cuộc không chịu nổi khoái cảm nhiều như vậy, dục vọng lên tới đỉnh điểm, tiểu hồ ly liên tiếp run rẩy, không khống chế được, dục vọng trong cơ thể tràn ra, ở dưới thân Chu Tước hôn mê đi…… Chu Tước vuốt ve khuôn mặt còn lưu lại kích tình của nó, đỏ bừng tú lệ, đôi mắt xinh đẹp cùng thuần khiết, nhu thuận cùng đáng yêu không thể diễn tả. Một tiểu đông tây đáng yêu như vậy, vừa rồi lại biểu hiện phong tư kiều mỵ tuyệt diễm. Đã lâu Chu Tước không thỏa mãn như vậy, nhịn không được hôn lên mái tóc dài tuyết trắng mềm mại, còn có chứa một chút ẩm ướt, không biết là mồ hôi hay là nước mắt. Không biết vật nhỏ nũng nịu này có nguyện ý ở bên cạnh hắn hay không, hắn bỗng nhiên rất muốn hai người làm bạn thiên trường địa cửu. Chu Tước ngưng mắt ôn nhu nhìn nó, thật lâu sau, khẽ thở dài một tiếng, cũng nhắm mắt ngủ.
|
Chương 13 Thời điểm Đóa Đóa tỉnh lại sắc trời đã tối, nó lờ đờ mở mắt, cả người bủn rủn, quay đầu lại, thấy Chu Tước ngủ ở bên cạnh người, liền ngọt ngào nở nụ cười. Ánh sáng mờ mờ, khuôn mặt hắn cũng có chút mơ hồ, chỉ nhìn thấy một hình dáng tuấn mỹ động lòng người. Tim Đóa Đóa đập nhanh, chậm mà cẩn thận động thân mình, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận chậm rãi hôn lên mắt phượng của Chu Tước, sau đó nhẹ nhàng liếm liếm cái mũi của con người tuấn mỹ kia, quả nhiên thấy mí mắt Chu Tước giật giật, mắt tiệp run rẩy, nhưng không mở ra. Hắn ở ngủ say cũng đẹp như thế a…… Tiên uy lẫm lẫm phai nhạt rất nhiều, lại càng biểu hiện phong tư thoát tục……Khiến Đóa Đóa mê luyến không thôi. Còn có đôi môi kia, vừa rồi làm cho chính mình khóc cầu xin tha thứ, mặt Đóa Đóa hơi hơi nóng lên, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng mà liếm, nhu nhuận mà thoải mái, tư vị thật sự tốt, Đóa Đóa nhịn không được cắn một ngụm. “…… Đóa Đóa.” Chu Tước rốt cục bị tiểu hồ ly kia không ngường liếm tới liếm lui trên mặt mà tỉnh lại, chậm rãi kêu tên của nó, thanh âm bởi vì vừa mới tỉnh ngủ mà có vẻ trầm thấp. “Ân.” Đóa Đóa đỏ mặt lui vào trong chăn, Chu Tước thấy nó e lệ như vậy, ngẫm lại lúc mình đang ngủ tiểu hồ ly có động tác thật lớn mật, liền mỉm cười, đem hắn nó ra khỏi chăn. “Thích như vừa rồi sao?” “…… Ân, thích.” Một lúc mới truyền đến một tiếng trả lời nhẹ nhàng. Chu Tước nghĩ đến từ lúc nó ở bên người mình, lá gan cũng không nhỏ, không chỉ nghịch ngợm, còn có thể trêu ghẹo hắn, hiện tại cùng hắn thân mật, vật nhỏ này càng ngày càng e lệ, làm cho người ta không khỏi muốn đùa cợt. Tựa hồ càng ở bên nó, tâm tình càng tốt. Chu Tước cảm thấy có chút kỳ quái, tâm mình luôm đạm mạc yên tĩnh, đã lâu không có cảm giác thoải mái sung sướng thế này, có tiểu hồ ly đáng yêu làm bạn bên người, tư vị vô cùng tuyệt vời. “Vậy về sau thường xuyên lộng lộng, được không?” Này, đây là Chu Tước sao? Là Thần Quân cao ngạo lạnh như băng sao? Đóa Đóa xấu hổ nhìn hắn, mới vài ngày trước, hắn còn có bộ dáng đạm mạc xa cách mà? Chu Tước đưa tay chạm vào vai Đóa Đóa, Đóa Đóa động một chút, thẹn thùng gật đầu.“Hảo.” “Thực ngoan,” Thấy nó đáng yêu như vậy, Chu Tước liền hôn nó nhẹ nhàng,“Ngủ tiếp một chút, tỉnh ngủ, mang ngươi nhìn xem thánh địa của Vũ tộc chúng ta.” Nụ hôn này có chút nhanh chóng, Đóa Đóa còn chưa cảm nhận được nhiệt ý liền đã rời đi. Đóa Đóa khắc chế ý muốn trong lòng, kỳ thật càng muốn Chu Tước mạnh mẽ hôn như lúc trước, nghe lời nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ. Gió đêm phơ phất, thổi trên mặt thực sảng khoái. Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn những chấm nhỏ trên trời, toa sáng xinh đẹp thần kỳ. Tinh thần nó đã hoàn toàn khôi phục, chỉ là nơi nào đó trên thân thể còn truyền đén một cảm giác khó mở miệng. Không phải đau…… Là một loại cảm giác quái dị khó nói rõ, Đóa Đóa chỉ cần nghĩ đến liền đỏ mặt. Nó thập phần hoài niệm bộ dáng tiểu hồ ly, ít nhất sẽ không bị người khác nhìn thấy bộ dáng như tôm luộc của nó. Chu Tước đưa nó vào trong rừng sâu, rừng cây rậm rạp che đi ánh sáng, ngay cả nhữn chấm nhỏ quang mang cũng bị che đi. Nhưng cuối đường có một phiến đá thần bí tỏa ra ánh sáng. “Đây là……” Đóa Đóa nghi hoặc nhìn đằng trước. “Nơi này là nơi có linh lực mạnh nhất Vũ tộc,” Đôi mắt Chu Tước sáng ngời, kiêu ngạo lại hàm chứa bi thương,“Bởi vì Phượng vương đều an nghỉ ở nơi này…… Bọn họ tuy rằng thần hồn câu thất, nhưng đem linh lực cường đại lưu lại, giúp hậu duệ của Vũ tộc chữa thương và tu luyện.” Đóa Đóa không dự đoán được nơi này là nơi an nghỉ của Phượng Vương, thật sự là nơi sáng chói mà bi thương. Đường dần dần mở ra, Chu Tước đi lên phía trước, gió đêm thổi bay tóc hắn,tỏa ra một chút cao ngạo. Nhìn bóng dáng cao ngạo tuấn mỹ kia, tim Đóa Đóa đập nhanh một chút, không chỉ có say mê phong thái của Chu Tước, mà đáy lòng còn dâng lên tình yêu sâu đậm. Tim Đóa Đóa vì Chu Tước mà hơi hơi đau. Bởi vì những Phượng vương đã mất này, là thân nhân của Chu Tước a! Khó trách ánh mắt Chu Tước luôn đạm mạc cô tịch, bởi vì trên đời chỉ còn lại một mình hắn! Thân nhân của hắn đều đã nằm tại nơi này! Đóa Đóa cũng cảm thấy đau lòng, gắt gao chế trụ, lắp bắp khuyên nhủ:“Thần Quân…… Chờ tu hành của ta tốt hơn, ta, ta cùng ngươi, sẽ không rời đi ngươi.” “Ân?” Chu Tước vì lời nói của nó, lập tức phục hồi lại tinh thần, hiểu được đứa nhỏ này đang an ủi chính mình, hướng mắt nhìn nó, ánh mắt thâm thúy lạnh lùng mà lại ôn nhu, tim Đóa Đóa lại đập nhanh. Đóa Đóa nhu tình, làm cho trái tim cô lãnh của Chu Tước xuất hiện một tia ấm áp,“Ngươi là nói…… Vĩnh viễn sao?” Bộ dáng thuần khiết của tiểu hồ ly làm cho tâm Chu Tước nóng lên, nó thật sự muốn vĩnh viễn cùng hắn sao? Trái tim thiện lương của nó, ngọt ngào tươi cười đó, có thể ở mãi bên hắn sao? Nếu thật sự là như vậy, hắn càng đối tốt với nó, sủng ái nó, khiến nó vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, dù có việc gì cũng không thể rời khỏi hắn. “Ân, vĩnh viễn!” Đóa Đóa dùng sức gật đầu, đôi mắttiệp loan loan cười như hoa. Ánh mắt tinh thuần trong suốt đó, cho dù ở trong bóng đêm cũng tỏa sáng sinh đẹp. Chu Tước cúi đầu hôn xuống hai gò má Đóa Đóa, thật lâu, cho đến khi khuôn mắt thanh tú nhỏ nhắn Đóa Đóa vì thẹn mà đỏ lên,“Hảo, vậy ở trong này tu luyện pháp thuật thật tốt, đừng sợ khổ, chứng minh cho ta xem, ngươi quả thật nguyện ý ở bên cạnh ta.” Ống tay áo hắn vung lên, cỏ dại cây cối tự động tránh ra hai bên, mở ra một con đường bằng phẳng rộng rãi. Chu Tước lẳng lặng nói:“Cha ngươi rất đau lòng vì ngươi, hắn nghĩ đến trên người ngươi có hai cổ linh lực tướng hướng, mỗi lần dụng lực mạnh quá mạnh sẽ rất thống khổ, cho nên cho tới bây giờ cũng không nghiêm khắc yêu cầu ngươi học tập pháp thuật, đối với ngươi cũng cưng chiều…… Nhưng hắn đã quên một việc, nếu ngươi có thể bình an sinh ra, đó là hai cỗ linh lực đã dung hòa, nếu có thể chăm học khổ luyện, ngươi trời sinh có được linh khí của hai tộc có thể vượt xa tu vi của cha ngươi, minh bạch chưa, Đóa Đóa?” Đóa Đóa gật đầu,“Hiểu, ta hiểu được.” Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện pháp thuật thật tốt, làm cho Chu Tước nể phục vài phần, nó ngẩng đầu nắm chặt tay, trên mặt hơi hơi nóng, “Thần Quân, ta không sợ chịu khổ.” Chu Tước mỉm cười, ánh mắt lộ ra một chút thưởng thức, nói:“Hảo. Ta không thể cùng ngươi đi vào, tu luyện cần nhất là tĩnh tâm, sau khi đi vào, nhớ đem nội đan của phụ thân ngươi ra, phối hợp với linh lực của Vũ tộc trong động, muốn tiến, không thể nóng vội, nếu không thể chịu được, liền gọi ta một tiếng, ta sẽ lại đây.” Đóa Đóa nhẹ nhàng lên tiếng, xoay người rồi đi vào, trong lòng lại quyết định, mặc kệ nhiều nan nhiều khổ, nhất định chính mình phải vượt qua, không thể làm cho vật cản của Chu Tước. Nhưng tu luyện đau đớn khiến Đóa Đóa không có lường trước đến. Trong động hàn khí lạnh như băng thấu xương, Đóa Đóa đi vào, theo lời của Chu Tước bắt đầu điều tức, cảm thấy nội đan của phụ thân cấp giúp thoải mái, thư thái một ít, nhưng còn chưa cảm nhận hết, nội đan bỗng nhiên nóng lên, giống như kháng cự không với linh lực cường đại của Vũ tộc đang đi vào trong người, trong cơ thể như bị đốt cháy, mà bên ngoài cơ thể lại là băng hàn đến thấy xương, Đóa Đóa cắn chặt răng, toàn thân đau đến cứng ngắc, chỉ có thể đem nội tức vận nhập đan điền, gắt gao bảo vệ tâm mạch, đợi đau đớn nhanh đi qua. Nhắm mắt ngưng thần, mỗi một khắc đều chậm chạp dị thường. Hắn chỉ có thể nghĩ đến Chu Tước, nghĩ đến đôi mắt như hàn thủy kia, vô tình lại giống như đa tình. Đau đớn vẫn tiếp tục, Đóa Đóa chậm rãi thả ra linh lực của Hồ tộc, một bên bức bách chính mình tiếp nhận linh khí của Vũ tộc. Hai cổ linh khí ở trong cơ thể đối nghịch, Đóa Đóa nhíu chặt mày, rốt cục không chịu nổi mở miệng, một cỗ máu tươi nhất thời mãnh liệt vọt ra! Khi Đóa Đóa mở to mắt, sắc trời cũng là sáng rồi, không biết từ khi nào mình đã nằm trên ngọc tháp. Chu Tước đứng ở bên cạnh, nhìn xuống nó, ánh mắt xưa nay nghiêm khắc lạnh lùng lại có một tia trách móc nặng nề,“Rất liều lĩnh, may mắn còn biết bảo vệ tâm mạch, nếu không phải ta cảm thấy lo lắng đi vào nhìn ngươi, sợ là ngươi đã chết vì hai linh lực đối nghịch.” Đóa Đóa cả người hư nhuyễn, cơ hồ ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, kinh mạch đau đớn thập phần. Nó nhớ rõ Chu Tước từng dùng linh lực cứu mình, vì sao lần này không làm như vậy. “…… Thần Quân…… Thực thật có lỗi……” Đóa Đóa cúi đầu chực khóc, thực mất mặt, nó biết, chính mình phụ hy vọng của Chu Tước. Nó nghĩ muốn tránh mặt người đang đứng đó. Chu Tước có thâm ý khác nhìn nó, Đóa Đóa cảm thấy có chút hoảng hốt, muốn né tránh lại không thể. Bị đôi mắt sâu thẳm cao quý như vậy nhìn chăm chú vào, cũng là chuyện hạnh phúc a. Như là biết tiểu hồ ly đang thắc mắc cái gì, Chu Tước chậm rãi nói:“Giờ phút này nếu đem tiên lực của ta truyền cho ngươi chút, quả thật có thể giảm bớt đau đớn của ngươi, nhưng mà Đóa Đóa, ngươi nếu là không tự khống chế linh lực của Vũ tộc, vài canh giờ sau tiên lực của ta cũng thoát khỏi người ngươi, đối với tu luyện mà nói, không khả quan, hiểu chưa?” “A?” Đóa Đóa sửng sốt, nguyên lai là như vậy. Chu Tước nhìn nó, bỗng nhiên thở dài, đưa nó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve hai má tái nhợt,“Tu vi của ngươi phải dựa vào chính mình cố gắng mới được, ta không thể ở bên cạnh ngươi, Đóa Đóa.” “Nga, ta biết.” Đóa Đóa buồn bực chính mình vô dụng, đôi môi tái nhợt hơi hơi mở, làm cho người khác nhịn không được muốn hôn lên.
|