Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối
|
|
Chương 19-1: Thượng Trong đầu Đóa Đóa hỗn loạn một mảnh, tim như là bị kim đâm mạnh, đau nói không ra lời. Nói ra câu nói kia có bao nhiêu khổ sở a! Đau lòng dữ dội, tay chân lạnh lẽo, cả người có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Tại sao Chu Tước, tại sao hắn có thể làm như vậy! Chỉ vì thu nội đan cứu Huyền Vũ, mà phải lừa gạt mình? Chẳng lẽ hắn không có loại tâm tình này, không có loại cảm giác này sao? Nhìn hắn gặp nạn, tim của mình sẽ đập mạnh! Hết thảy mọi hành động đều là theo bản năng, mình chỉ biết rằng, không thể để cho Chu Tước bị thương! Không thể để cho hắn gặp chuyện không may! Nhưng…… hắn lại lừa dối mình. Vì Huyền Vũ Thần Quân, không tiếc làm bộ lừa gạt yêu vật, cũng lừa cả mình…… Mà mình lại…… Còn xuất thủ cứu hắn…… Trong lòng Đóa Đóa hốt hoảng phát đau, ánh mắt chua xót, lệ ủy khuất cứ như vậy rơi xuống. Sắc mặt nó trắng bệch, một lúc lâu mới mở miệng nói:“…… Ta muốn về nhà, Thần Quân…… Ngươi cũng có việc, mang theo ta không tiện.” Ngữ khí yếu ớt, như là dùng hết khí lực nói ra, thập phần gian nan. Chu Tước giật mình, muốn ôm chặt Đóa Đóa, nhưng cuối cùng vẫn đưa nó nhẹ nhàng đặt trên tháp thượng, một loại cảm xúc mờ mịt đau khổ, làm cho Chu Tước không thể khống chế. Vẫn là không được sao? Dù có chuyện gì hắn cũng không thể ở bên cạnh mình sao? Thiên địa mênh mông, cuối cùng mình vẫn cô độc. Trầm mặc một chút, Chu Tước chua xót nói:“Ngươi lại muốn rời khỏi ta, là nghĩ như vậy thật sao?” Đóa Đóa chịu đựng đau đớn đang lan tràn trong lòng, thấp giọng nói:“Thật.” Chu Tước hít hơi một tiếng, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, vuốt ve mái tóc màu bạc xinh đẹp của nó, nói:“Sẽ không hối hận sao?” Đóa Đóa im lặng thật lâu sau, cúi đầu nói:“…… Sẽ không.” “Ân,” Tay Chu Tước khẽ run lên, liền thu vào ống tay áo, đứng dậy, nói:“…… Vậy trở về đi, như vậy cũng tốt.” Đóa Đóa nghe thế lại đau lòng không thôi, cũng không biết sau bao lâu, mới nâng lên ánh mắt đỏ bừng, thấp giọng nói:“Ta đi rồi, mấy ngày nay……ĐượcThần Quân chiếu cố, ta…… Vô cùng cảm kích.” “Ân.” Sắc mặt Chu Tước thản nhiên, tựa hồ lại khôi phục thành Lăng Quang Thần Quân cao cao tại thượng, chỉ là trong đôi mắt ẩn ẩn ảm đạm, sâu đến mức người khác khó mà phát hiện. “Vật này, ngươi mang đi đi.” Tay áo dài thẩn nhiên phất lên, trên bàn xuất hiện một hạt châu trắng sáng, bảo quang lưu chuyển, cực kì xinh đẹp. “Này, đây là……” Rõ ràng là nội đan của yêu vật vừa rồi, Đóa Đóa không rõ cho nên nhìn Chu Tước. Chu Tước tránh được tầm mắt của nó, con ngươi dấu đi cảm xúc, nói:“Nguyên hình của yêu vật kia là cáo đen, có thể coi là cùng huyết thống với tuyết hồ tộc, cha ngươi đem nội đan của bản thân cho ngươi, sợ là không chống đỡ được thời gian quá dài, nội đan này mặc dù kém với nội đan ban đầu, nhưng nó có linh lực ngàn năm, về phần trong đó hàm chút huyết khí thô bạo, chỉ có dựa vào Tố tộc trưởng chậm rãi hóa giải.” Mấy lời hắn nói ra tuy nhẹ, nhưng Đóa Đóa nghe thấy lại giống như sét đánh! Sắc mặt Đóa Đóa đại biến! Đến lúc này, nó mới hiểu được, nguyên lai Chu Tước hàng yêu không phải vì Huyền Vũ, là vì phụ thân của mình a! Nó còn nhỏ, không biết hồ phụ thân nếu không có nội đan sẽ thống khổ như thế nào, nhưng Chu Tước hiểu được, hắn sợ Đóa Đóa lo lắng nên không nói, nhưng hiện tại nếu Đóa Đóa đã muốn đi, Chu Tước liền đem nội đan cho nó mang về. Trong lòng Đóa Đóa nặng nề, giống bị đè ép bởi một tảng đá lớn, nặng nề đau, làm cho nó không thở nổi. Là mình hiểu lầm Chu Tước…… Khuôn mặt nó trở nên trắng bệch, nước mắt không ngừng rơi xuống, khóc nói:“Ta…… Thần Quân, xin lỗi, ta đem nội đan của phụ thân nội đan trả lại, nội đan này vẫn là lưu cho Huyền Vũ Thần Quân đi.” Chu Tước lắc đầu, trong lòng vô cùng đau thương, nhưng đối với Đóa Đóa vô luận như thế nào đều không thể sinh khí, vì thế nói:“Nội đan của cha ngươi đã sớm bị linh khí Vũ tộc trong cơ thể ngươi hấp thu, nếu không có như thế, thì hôm nay ngươi cũng không có linh lực kinh người thế này…… Đi thôi, nhanh đem nội đan này trở về, có thể giúp phụ thân ngươi không còn chịu khổ sở nữa.” Đóa Đóa nắm tay áo hắn, run giọng nói:“Thần Quân……” Chu Tước rút tay lại, tay áo liền giống như nước thoát khỏi tay Đóa Đóa, lãnh đạm nói:“Ta sẽ phái người đưa ngươi đi, trên đường không cần sợ.” Đóa Đóa nhìn lòng bàn tay trống trơn, chợt thấy trời đất mù mịt, tâm cũng chết lặng! Trong đầu Đóa Đóa chỉ có thể nghĩ đến: nó hiểu lầm Thần Quân khiến Thần Quân sinh khí, mà Thần Quân sinh khí thì không cần nó! Không cần nó! Thần Quân muốn nó đi! Thân thể cứng lại, động cũng không động đậy. Chu Tước quay đầu không nhìn nó, ngón tay thi pháp thuật, một đạo kim quang màu vàng tự đầu ngón tay hiện ra, ẩn vào tận trời, không bao lâu, một con chim đại bang huyền sắc nhanh nhẹn tới, hạ xuống đất hóa thành hình người, cung kính quỳ rạp xuống đất, nói:“Vương thượng.” Chu Tước đạm mạc nói:“Đây là của tộc trưởng Tuyết Hồ tộc- Tố công tử, ngươi đưa hắn trở về.” “Vâng,” Huyền Bằng cung kính hành lễ, thấy Đóa Đóa tú nhã tinh tế, mái tóc ngân bạch dài quá thắt lưng, y bào trắng trong thuần khiết, quanh thân giống tỏa sáng như được ánh trăng bao phủ, không khỏi sinh hảo cảm, mỉm cười đối với Đóa Đóa nói:“Tố công tử, thỉnh.” Thân mình Đóa Đóa khẽ run lên, khuôn mặt trắng bệch u ám, trong nháy mắt tiều tụy hẳn đi, nó muốn nói, lại không biết nói cái gì, một lúc sau mới thấp giọng nói ra vài từ:“…… Ta…… Thần Quân…… Kỳ thật…… Ta……” Chu Tước tự phụ vuốt cằm, lạnh nhạt nói:“Huyền Bằng là hộ vệ của ta, tu vi rất cao, ngươi cứ yên tâm đi cùng hắn”. Đóa Đóa yên lặng ngậm miệng lại. Huyền bằng nhìn bọn họ, trong mắt hiểu được vài phần. Đóa Đóa vẫn đứng đó, thẳng tắp nhìn Chu Tước, cũng không nhúc nhích, ánh mắt luôn sáng ngời giờ đầy ảm đạm, như là chấm nhỏ quang mang cuối cùng cũng bị hủy diệt. Đôi mắt tối như mực không hề có thần thải. Huyền Bằng đứng ở một bên, cũng không đi thúc giục hắn. Mày Chu Tước khẽ động, ánh mắt biến ảo phức tạp vô cùng, rốt cục khẽ thở dài một tiếng, xoay người lại, đi đến trước mặt Đóa Đóa, đem bảo quang lưu chuyển nội đan đến bàn tay tuyết trắng nhỏ bé của nó, thanh âm ôn nhu nói: “Đi thôi, cha ngươi đang chờ ngươi, nếu muộn sợ không tốt.” Trong lòng Đóa Đóa vô cùng hối hận, hận chính mình vì sao lại nói những lời đó, vì sao lại hiểu lầm Chu Tước, rõ ràng hắn là vì phụ thân mới đi thu yêu, rõ ràng là vì để mình có thể linh hoạt vận dụng linh lực của hai tộc mới giả vờ trúng kế, rõ ràng đều là vì mình, nhưng mình lại không hiểu được? Tình cảm của hắn, chỉ tại mình ngu xuẩn không hiểu. Nếu không có nói những lời đó…… Hiện tại có lẽ còn có thể tiếp tục làm bạn bên cạnh Chu Tước…… Bên cạnh Chu Tước…… Hốc mắt Đóa Đóa nóng lên, có lẽ mình không còn cơ hội nữa. Đóa Đóa nhắm chặt mắt, đi qua ôm lấy cổ Chu Tước, dùng sức hôn lên đôi môi lạnh như băng kia, sau đó xấu hổ đến cực điểm xoay người chạy ra cửa, lệ nóng hổi vương hai bên gò má. Huyền Bằng đi theo phía sau hóa thành nguyên hình, chân thân cực kì hùng tráng, thấy Đóa Đóa nghiêng ngả lảo đảo, tựa như người mất hồn, Huyền Bằng đành phải dùng miệng đưa nó đặt trên lưng của mình, bay vào bầu trời. Tiếng gió gào thét bên tai, trước mắt là mây mù trắng xoá, Đóa Đóa bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bi ai, khó có thể khắc chế, ghé vào lưng Huyền Bằng khóc lớn lên. Chu Tước đứng ở nơi đó nhìn, thẳng đến khi thân ảnh Đóa Đóa biến mất bên trong mây mù, rốt cuộc không còn nhìn thấy. Hương son phấn theo gió truyền đến, thanh âm nũng nịu tiêu hồn nhân chốn nhân gian vang đến không ngừng. Chu Tước nhíu nhíu mày, không có tiểu hồ tuyết trắng trong lòng, nơi này không đáng ở lại một khắc. Hắn phóng người lên, đứng ở đỉnh chân trời, khoanh tay nhìn theo phương hướng Đóa Đóa rời đi, thân ảnh thập phần tịch mịch. Mây lởn vởn phía chân trời, màu đỏ kim quang lượn lờ, trong mắt Chu Tước, đều biến thành bộ dáng của Đóa Đóa. Con ngươi đen tinh lượng sinh động, hai má phấn đô đô mềm mại, miệng cười ngượng ngùng kiều mỵ, còn có thân thể thiếu niên tinh tế xinh đẹp…… Hết thảy những điều này đều không thuộc về mình, nơi ngực kia bỗng nhiên bị kìm hãm, truyền đến cảm giác đau đớn. Nghĩ đến Đóa Đóa còn quá nhỏ, không rõ cảm giác yêu thích, nếu là thiệt tình yêu thích một người, sao lại ba bốn lần dễ dàng mở miệng rời đi. Có lẽ là Đóa Đóa cách xa phụ thân, muốn được quan tâm chăm sóc, nên mới hiểu lầm cảm giác này thành cảm giác yêu thương mình. Chu Tước lẳng lặng đứng yên thật lâu, cho đến khi đám mây cuối cùng tan đi, mới nhích người mà đi.
|
Chương 19-2: Hạ Dọc theo đường đi, lại thu phục vài yêu vật, nhìn nội đan trong lòng càng ngày càng nhiều, còn thiếu vài cái nữa là đủ một trăm viên để cứu Chấp Minh, nhưng trong lòng hắn không còn cảm giác vui mừng cùng cao hứng như lúc trước. Chu Tước bỗng nhiên phát hiện, trong thiên địa chỉ còn lại bóng dáng của mình, tịch mịch cô liêu. Ngày này, Chu Tước đi dạo lại cảm nhận được yêu khí, đánh xuống thân hình nhìn kỹ, đúng là có hai miêu yêu một lớn một nhỏ. Mẫu yêu bị tiên lực của Chu Tước đả thương, vẫn đang liều chết chống cự, tiểu miêu yêu cuộn tròn lại như cục bông, ở trong lòng mẫu yêu lạnh run. “Cầu Thần Quân, ta tạo sát nghiệp tội không thể thứ, nhưng thỉnh cầu ngài buông tha hài tử của ta, cái gì nó cũng không biết, nó vô tội!” Mẫu yêu cúi đầu, máu tươi từ trong thân thể chảy ra từng chút một, đôi con ngươi màu lục đã không còn thần thải, nhưng vẫn cố chấp nhìn tiểu miêu, tiểu miêu lo lắng vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm miệng vết thương của mẫu yêu. Chu Tước đi tới trước mặt mẫu yêu, dừng lại một chút, bỗng thấy đôi mắt vô tà tinh lượng của tiểu miêu, tim liền co rút đau đớn. Trong lúc nhất thời do dự, mẫu yêu mới vừa rồi còn hấp hối nhe răng nanh độc ra, hướng tới ngón tay Chu Tước mà cắn một cái. Nếu như bình thường, Chu Tước sẽ sớm phát hiện, nhưng hắn đang nhìn con ngươi trong suốt của tiểu miêu, khiến động tác chậm lại, đầu ngón tay bị xé rách, đau đớn nhất thời xâm nhập lục phủ ngũ tạng. Một đạo xích quang tỏa ra, mẫu yêu đau đớn kêu rên một tiếng, tiểu miêu gắt gao thu mình, đôi mắt vô tà nhìn Chu Tước, cảnh giác. Chu Tước giơ tay lên, một vệt máu tươi chảy xuống, đầu ngón tay phát ra xích quang, sát khí đã lộ, phượng mâu lóe lóe, nhưng lại không đánh tới. Một trận khói nhẹ phiêu khởi, sau đó liền tiêu tán, hai miêu yêu đã biến mất. Chu Tước không đuổi theo, mi mắt hạ xuống, thản nhiên đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn mĩ, lạnh lùng giống như mang theo ưu thương. Chu Tước nhớ tới, năm đó, hảo hữu Huyền Vũ của mình bị Thanh Long cự tuyệt, hắn vuốt ngực thê lương cười nói với mình rằng:“Lăng Quang, ngươi xem, nơi này của ta, hảo lãnh a, ngươi đừng giống như ta, đừng dễ dàng cho cho người khác tấm lòng, nếu cho, sẽ không thể lấy lại được, nếu người ta không cần, nơi này liền…Hảo lãnh a, sẽ làm ngươi vô cùng tuyệt vọng.” Chu Tước cũng hiểu được trái tim mình rất lạnh, từng chút từng chút một lạnh đi khiến hắn không thể thích ứng, phi thường khó chịu. Không nên dễ dàng cho người khác tấm lòng sao? ——————————————— Huyền Bằng mang theo Đóa Đóa, chỉ mất nửa ngày đã trở về đến Cửu Hoa Sơn. Núi non vẫn xanh biếc như cũ, mây mù che phủ, hết thảy đều rất quen thuộc. Huyền Bằng buông Đóa Đóa ra, liền thét dài một tiếng, thả người bay đi. Đóa Đóa ngơ ngác dựa vào trực giác đi tới phía trước, đi tới cái động mà mình và phụ thân đã sống nhiều năm qua, bên trong có thanh âm truyền đến, không chỉ là thanh âm của hồ phụ thân, còn có một thanh âm trong trẻo kiêu ngạo, tựa hồ là Khổng Tước của Vũ tộc, nhưng ngữ khí lúc này lại khác với lúc ở Vũ tộc, Đóa Đóa cảm thấy kì quái, liền ngừng cước bộ. “…… Đóa Đóa rất yêu thích nước suối ở nơi này, mỗi khi mùa hè đều ngâm mình ở bên trong, cả ngày không ra…… Khụ khụ…… Mặc dù nó còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tư thiện lương mẫn cảm…… Khụ khụ…… Là đứa nhỏ rất tốt.” Thanh âm thanh nhuận ôn hòa giống như rừng núi sau cơn mưa, đó là thanh âm của phụ thân. Trong lòng Đóa Đóa nôn nóng, nghe được phụ thân đang nói về mình, liền muốn bước đi đi vào, không nghĩ có một thanh âm khác kịch liệt vang lên,“Câm miệng –!” Khổng tước nôn nóng, hung hăng nhìn chằm chằm người bên cạch mình, hắn mất nội đan, đã suy yếu tái nhợt như thế, còn không ngừng nói về hài tử của chính mình, hắn muốn làm cái gì, giao hậu sự sao? Không, hắn không cho phép! Lâu như vậy rốt cục có thể hung hăng trả thù hắn, nhưng hắn lại hấp hối, giống như muốn ly khai! “Ngươi câm miệng cho ta! Nói liên tục hai canh giờ, ngươi không phiền lụy, ta nghe được đều phiền, nhắm mắt, ngủ!”
|
Chương 20 Tố Ninh bị hắn rống ngẩn ra, lập tức khẽ cười lên, nói:“Sau này còn có cơ hội ngủ, nếu ngươi không muốn nghe ta nói, không bằng làm một chút gì đó cũng tốt…… Khụ khụ…… Tuyên Tuyên, không phải ngươi nói…… Muốn ôm ta một lần mới cam tâm sao, tại sao chậm chạp không động thủ?” Ta sợ ngươi làm được một nửa liền tắt thở! Khổng Tước hung tợn nhìn hắn, lại phát hiện mình không thể mắng ra miệng. Đúng vậy, rõ ràng mình muốn hung hăng trả thù hắn, hung hăng thương tổn hắn một hồi, vì sao lại không hạ thủ được. Rõ ràng đã là nguyên thần di động, hơi thở mong manh, vô luận mình giúp hắn giữ lại bao nhiêu linh khí, đều tựa hồ không thể ngăn cản linh khí của hắn chậm rãi biến mất. Nhưng hắn lại giống như không đau đớn khó chịu, vẫn như cũ nhu hòa mà cười với mình, ý cười trong sáng rực rỡ, chói mắt động lòng người. Con ngươi đen hơi hơi động, ôn hòa mang theo nồng đậm sủng nị, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn nhìn mình như vậy, bị đôi mắt đó chuyên chú nhìn, rất khó làm cho người ta không mặt đỏ tim đập. Khổng Tước ngẩn ra, quả nhiên tim đập nhanh vài phần, lần trước cùng hắn từng có da thịt chi thân nhưng khi đó thần trí mình cũng không thập phần rõ ràng, chính là mơ hồ có chút ấn tượng, cực nóng, cực nhanh, nếu có chút giống như rên rỉ, còn có khoái cảm giống như thủy triều mãnh liệt cùng cực độ mất hồn… “Đừng vội nhắc lại, một lần khiến cho ta ghê tởm đến bây giờ.” Trên mặt có chút nóng lên, hắn quay mặt qua một bên, tựa hồ không muốn đón nhận hắn tầm mắt, dùng lời nói cứng rắn để che dấu thất thố của bản thân. “A, là như vậy sao.” Tố Ninh run run, sau đó thống khổ cười, hạ mắt tiệp, trong đôi mắt tà mị phủ sương cùng một tầng đau thương, trong suốt chớp động. Quả nhiên vẫn là chính mình vọng tưởng a. Hắn nghĩ rằng qua lâu như vậy, cho dù không thể tiêu tan, cũng sẽ mỏng rất nhiều, nhưng hiện nay, xem ra, Khổng Tước là sẽ không tha thứ cho hắn về sự tình kia. Thôi, hết thảy đều là chính mình si tâm vọng tưởng đi. Hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó lẳng lặng cười, nói:“Tuyên Tuyên, chuyện kia ta xin lỗi ngươi, mặc kệ nói như thế nào, đều là ta khiến ngươi mất tiên nguyên trước đây, làm cho ngươi không thể đứng hàng tiên ban…… Nhưng trước mắt ta cũng sắp chết, ngươi có thể quên đi chuyện quá khứ, quên đi chuyện không vui này, ngươi vẫn là…… Không Tước tộc trưởng kiêu ngạo.” Cúng quên luôn ta đi, như vậy ngươi sẽ không phiền não nữa. Tay Tố Ninh theo thói quen tính sờ tước linh trước cổ, ôn nhu tinh tế vuốt ve, chỉ cần có nó, có nó vĩnh viễn làm bạn với ta là được. Trong mắt Khổng Tước hiện lên một tia hoảng hốt, hắn là…… Thật sự sẽ chết sao? Đúng vậy, hắn từng ở trước mặt mình đem nội đan cho hài tử của bọn họ, hiện tại đã không có nội đan, hắn lấy cái gì để duy trì sinh mệnh. Tố Ninh hé mở con mắt, đôi mắt xưa nay luôn ôn hòa, giờ phút này chỉ còn lại trống vắng cùng tuyệt vọng! Khổng Tước cùng hắn tương giao nhiều năm, chưa bao giờ gặp qua bộ dáng thống khổ như vậy của hắn, suy yếu đến mức có thể lập tức hóa thành khói nhẹ, không biết vì sao sao trong lòng Khổng Tước càng càng cảm thấy khó chịu, nói:“Nói hưu nói vượn, ngươi cũng tu hành nhiều như vậy năm, cho dù mất nội đan, cũng có phương pháp cứu, sao có thể dễ dàng……” Nói tới đây hắn dừng một chút, ý nghĩ kia làm cho lòng hắn phát run, nói không nên lời,“Huống hồ…… Ngươi cũng không quản tiểu hồ ly kia, sao ta lại đi quản nó!” Tố Ninh chỉ cảm thấy trong lòng chợt trống rỗng, hắn không dám tin, giương mắt nhìn Khổng Tước, sau một lúc lâu, hô một câu:“Tuyên Tuyên…… Dù sao nó cũng là cốt nhục của ngươi, ngươi sao có thể như thế! Ngươi……” Trong lòng đau nhức, thân ảnh hắn nhoáng lên một cái, vô tri vô giác ngã xuống. Đóa Đóa nghe được phụ thân nói chuyện được một nửa thì ngừng, tiếp theo là tiếng hô kinh hoàng của Khổng Tước, nó không kịp suy nghĩ, liền đi vào. Cánh tay Khổng Tước vừa động, ôm lấy thân mình yếu đuối của Tố Ninh, khuôn mặt tuấn mĩ ôn nhu trắng bệch như tờ giấy, không có một tia sinh khí. Bộ dáng này hình như hắn đã gặp qua. —————————————————– Lần đó là như thế nào a…… Mình mất đi thần trí, nhưng thân thể lại khắc ghi cái thời khắc kia…… Tứ chi cực nóng dây dưa, khoái cảm dục tiên dục tử…… Mình tựa hồ còn nhớ mang máng, đôi mắt hắn hồng hồng vì nhiễm dục vọng, thân thể cũng là bộ dáng như vậy. “Tuyên Tuyên……” Đúng vậy, hắn từng gọi qua tên mình như vậy, cái đêm mê loạn kia…… Người hắn thực mê hoặc, dưới ánh trăng đỏ ửng một mảnh… Hai má hắn tái nhợt, mắt tiếp nhắm lại còn vương nước mắt, nhưng hắn không hề động, từ đầu đến cuối đều không có phản kháng lại mình. Rõ ràng là hắn cố ý dụ dỗ, vì sao hắn lại thống khổ như thế? Nhưng mình không có dừng lại, bởi vì bản năng đã chi phối thân thể hết thảy! Khi mình tỉnh táo lại vào hôm sau, tháp thượng đã là rỗng tuếch, cái gì đều không có, ngay cả tiên lực hắn vất vả luyện cũng không thấy. Tiên nguyên căn cơ đã mất, lại còn hoan ái, nếu không có ba ngàn năm tu vi, chỉ sợ rất khó lại có tiến triển. Vì thế, mình hận. Nhưng nay…… ———————————————- Khổng Tước mê mang, nhìn bộ dáng hấp hối của Tố Ninh trước mắt, mọi trí nhớ mơ hồ lại rõ ràng lên. “Phụ thân, phụ thân!” Một thân ảnh mảnh khảnh đoạt đi người trong lòng hắn, ngón tay Khổng Tước căng thẳng, trực giác hắn mách bảo phải càng nhanh ôm chặt ngươi kia trong ngực. Thân thể của Tố Ninh mềm mại nhu thuận, bị Đóa Đóa bá đạo ôm lấy, hai má vẫn ôn nhuận mĩ ngọc như bình thường, nhưng không có một tia độ ấm. Nhiệt độ cơ thể của Tố Ninh đang dần dần lạnh xuống. Đóa Đóa đặt tay trên uyển mạch của Tố Ninh, không có một tia phập phồng, bàn tay nhỏ bé run run tiến lên trước mũi dò xét hơi thở của hắn,“Oa –” một tiếng khóc đi ra,“Phụ thân đã chết! Ngươi trả phụ thân cho ta! Trả phụ thân cho ta!” Đã chết! Sắc mặt Khổng Tước đại biến, đến xem hơi thở tâm mạch của Tố Ninh, quả nhiên là một mảnh tĩnh mịch! Tay của Tố Ninh tượt xuống, Đóa Đóa ôm chặt lấy Tố Ninh, bộ dáng của nó không hề tức giận, chỉ tan nát cõi lòng như bị đao chém, khóc lớn nói:“Phụ thân, ngươi đừng chết, đừng bỏ lại ta, phụ thân, van cầu ngươi……” Tiếng khóc lớn của Đóa Đóa gọi thần trí Khổng Tước trở về, hắn nhìn người trước mắt. Đã từng có thần thái nhanh nhẹn, là người thân cận nhất của mình, song mắt tà mị luôn ôn nhu, thường yên lặng nhìn chăm chú vào mình…… Cũng không biết từ khi nào, cặp mắt kia lại có u buồn cùng đau khổ, hắn là vì mình mà đau thương sao? Hôm nay, cặp mắt sáng động lòng người kia lại toát ra cô đơn cùng tuyệt vọng, sau đó chậm rãi nhắm lại, yên lặng như vậy, không có một tia dao động, có lẽ không bao giờ mở ra nữa …… Xem như mình đã trả thù được, nhưng vì sao……Vì sao mình lại không có cảm giác coa hứng như trong dự đoán. Trong lòng tràn đầy vị chua xót, tiếp theo, có một cỗ kịch liệt đau đớn, hắn chậm rãi hít vào một hơi, lại phát hiện mình không thể hô hấp, nhìn bộ dáng của Tố Ninh, một búng máu đột nhiên trong miệng phun ra, dính trên người Tố Ninh cùng Đóa Đóa, thật là đáng sợ. Hắn vội vàng lấy tay lau đi vết máu, lại phát hiện trên cổ Tố Ninh mang tước linh của mình, nhớ tới bộ dáng lúc trước Tố Ninh sống chết cũng không mang trả lại mình, trong phút chốc, đột nhiên hiểu được chân ý của người kia — Tố Ninh luôn luôn dùng toàn tâm toàn ý mà yêu chính mình! Mình từng nghĩ rằng Tố Ninh không từ thủ đoạn, thậm chí là không tiếc nghịch thiên sinh hạ hài tử, nhưng hết thảy đều bởi vì tình yêu của Tố Ninh với mình! Hiện tại hắn đã tuyệt vọng, hắn tình nguyện đem tu vi cả đời giao lại cho hài tử, một mình một người mang theo kia tình yêu vô vọng mà chết đi! Không, không, mìnhkhông cho phép!
|
Chương 21 Hắn dựa vào cái gì mà khiến mình động tâm rồi lại rời khỏi mình. Khổng Tước cắn răng, kéo Tố Ninh vào lòng, cảm giác lạnh như băng khiến hắn run nhè nhẹ một chút, hắn liền niệm bí quyết, linh khí cuồn cuộn không ngừng truyền qua. Linh lực Vũ tộc cường đại đưa vào trong cơ thể Tố Ninh, nhưng thân thể Tố Ninh chỉ rung động một chút, sau đó không còn động tĩnh, hơi thở cùng tâm mạch không có nửa điểm dao động. “Không –” Khổng Tước dùng sức lay thân thể Tố Ninh,“Ngươi tỉnh lại, Tố Ninh, tỉnh lại!” “Đinh” một tiếng vang nhỏ, trâm ngọc của Tố Ninh rơi xuống, tóc bị tản ra, sợi tóc mang theo hương tùng nồng đậm, Khổng Tước tham lam ngửi cỗ hương khí kia, nhớ tới trước kia mình từng nói với hắn là hắn không đủ hoa lệ, quá mức mộc mạc không giống bộ dáng của một tộc trưởng, mà Tố Ninh luôn ôn hòa cười mà nhìn mình, cũng không biện giải, không sinh khí. Nhưng, hiện tại hết thảy đều không trở lại, mình muốn nói cho hắn, hương vị này kỳ thật tốt lắm, thật sự tốt lắm! Tố Ninh…… “Buông phụ thân!” Đóa Đóa buồn rầu, đẩy Khổng Tước ra, bỗng nhiên nhớ tới lời của Chu Tước, vội vàng đem nội đan trong lòng ra, lo lắng lấy tay mở đôi môi đã mất đi huyết sắc của Tố Ninh ra.“Phụ thân, mau ăn cái này đi, Thần Quân nói là hữu dụng với ngươi.” Đặt nội đan vào miệng phụ thân, tiếc rằng hơi thở của hắn đã sớm kết thúc, làm sao còn có thể tự mình nuốt. “Phụ thân — phụ thân!” Đóa Đóa tuyệt vọng đem đầu vùi vào lòng Tố Ninh, kêu khóc thảm thiết. Khổng Tước quát to một tiếng, thân mình run lên cướp lại thân thể Tố Ninh, lại bị Đóa Đóa kịch liệt né tránh, tê thanh nói:“Không được gặp mặt cha ta! Ngươi đi, lập tức đi!” Khổng Tước nhìn đôi phụ tử trước mặt mình, trong mắt đau xót vô cùng, đây là lần đầu tiên tong cuộc đời hắn biết được cảm giác tên là đau lòng, run rẩy mở miệng nói:“Yên tâm, ta nhất định trả lại cho ngươi một phụ thân mạnh khỏe.” Dứt lời, ngón tay đảo ngược để ở tâm mạch của chính mình, trong miệng thấp giọng ngâm xướng, một đạo quang mang màu tím bắn vào mi tâm Tố Ninh, cũng không có tán đi, lượn lờ trước mi tâm tong chốc lát, mới chậm rãi ẩn vào. Thân hình trắng bệch hư vô của Tố Ninh nhất thời nhìn qua ổn định rất nhiều. Đóa Đóa phục hồi tinh thần lại, cả kinh nói:“Đây là…… Định hồn chú,” Vừa nhấc đầu gặp sắc mặt tái nhợt của Khổng Tước, đôi mắt sáng ngời giờ phút này cũng có chút tan rã, không khỏi quan tâm nói:“Ngươi, có việc gì không?”
|
Chương 22 Định hồn chú là đại pháp, không có linh lực và tu vi cực cao thì không thể thi chú, nhưng bởi vì chú thuật nghịch thiên, cho nên tiêu hao linh lực, bị chú phản phệ cũng dị thường lợi hại, cố cũng không dễ dàng sử dụng. Trước mắt Khổng Tước là một mảnh tối đen, âm thầm vận chuyển linh lực, lại phát hiện trong kinh mạch rỗng tuếch, không còn nửa điểm khí lực. Hắn âm thầm cắn chặt răng, miễn cưỡng nói:“Đóa Đóa, ngươi đến chỗ vương thượng, thỉnh hắn mượn tiên vật.” Đóa Đóa nói:“Là cái gì?” Khổng Tước thở hổn hển một chút, gian nan nói:“Hỏa liên châu, có công hiệu khởi tử hồi sinh.” Kỳ thật hiện tại mỗi một câu nói, Không Tước đều cực kỳ hao tổn tinh lực, đau khổ chống đỡ, nhưng hắn trời sinh tính tình quật cường, không chịu hiển lộ, chỉ là đôi mắt không nhìn vào Đóa Đóa cùng Tố Ninh, cúi đầu nói: “Pháp thuật của ta duy trì được ba ngày, trong vòng ba ngày, Đóa Đóa, ngươi nhất định phải mang tiên vật về…Ta sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn nữa, ngươi…có thể mang hắn đến cho ta ôm, đượcc không?” Vừa nói vừa khẩn cầu, trong lòng Đóa Đóa mềm nhũn, liền khẽ gật đầu. Khổng Tước ôm lấy Tố Ninh, cảm động vạn phần, nhìn dung nhan tuấn mĩ gầy yếu, trong mắt sáng rọi lưu chuyển, là một loại ánh mắt ôn nhu yêu say cực độ, bỗng nhiên thân mình chấn động, quay đầu khụ vài cái, tơ máu theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống. Đóa Đóa cả kinh, run giọng nói:“Ngươi làm sao vậy?” Khổng tước thấy nó quan tâm liền thản nhiên cười, đó là tươi cười không có oán hận, minh diễm không thể tả.“Yên tâm, ta sẽ chiếu cố hảo phụ thân ngươi, chỉ là đột nhiên ta đã suy nghĩ thông suốt một sự tình…… Đóa Đóa đừng trì hoãn, nhanh đi, bằng không, thật sự không còn kịp rồi.” Bỗng nhiên trong lúc đó, tâm không hề bàng hoàng. Tố Ninh đã vì hắn mà trả giá như thế nào hắn đã hiểu được, lúc mất đi Tố Ninh, cũng làm cho hắn thấy rõ ràng cảm tình của mình. Hắn vuốt ve thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng trong lòng, mỉm cười hạ quyết tâm, nếu thật sự không cứu được Tố Ninh, hắn cũng không để Tố Ninh đi một mình. Thượng bích lạc hạ hoàng tuyền, chúng ta sẽ luôn cùng một chỗ, Tố Ninh. Đóa Đóa mặc niệm ngự vũ bí quyết, nhanh chóng chạy như bay, lo lắng trong lòng khiến nó phát lạnh phát run. Nó không còn thể diện trở về gặp Chu Tước, rõ ràng nói phải rời khỏi cũng là nó, hiện tại vì phụ thân hắn phải trở về, không chỉ trở về, còn muốn hỏi hắn mượn thánh vật của Vũ tộc. Tim giống bị đóng băng, nhất thời đau đớn vô cùng. Thật vất vả mới đến được thánh địa của Vũ tộc, Đóa Đóa đánh xuống thân hình, hai cái thị nữ đi đến, đều mặc thúy sắc sam tử, con mắt sáng, vô cùng xinh đẹp, dịu dàng nói:“Công tử dừng bước.” Đóa Đóa vội vàng hành lễ, nói:“Tuyết hồ tộc Tố đóa, đến cầu kiến Thần Quân.” Không ngờ thị nữ vừa nghe tên của nó, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:“Vương thượng có chuyện quan trọng, không tiện gặp ngươi, thỉnh nhanh chóng rời đi.”
|