Khổng Tước Kỳ Duyên
|
|
CHƯƠNG 481: MỞ ĐẦU CUỘC CHIẾN. Vũ Trì nghe những lời này cũng không quan tâm chỉ nhắm mắt dưỡng thần, còn Thiên Ninh thì khẽ nhíu mày liếc Tị Đô một chút, nhưng thấy Vũ Trì không lên tiếng cô cũng im lặng. Cô biết, nếu như cần thiết thì cha cô đã không lẳng lặng ngồi đó. Khiêu chiến Chí Tôn Thánh Đạo, đây không phải là một sự kiện đơn giản, vì thế phải suy nghĩ vô cùng cẩn thận mới có thể chọn ra đối thủ cho mình, bởi vì mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất. "Nếu các ngươi đã không có ai tiên phong, vậy để chúng ta" Trảm Đạo Đạo Chủ bước lên phía trước nói lớn. "Đối thủ của ta chọn là Vận Mệnh Thánh Đạo" Trảm Đạo, Trảm Đạo, trảm đứt đạo đồ, đây là bọn chúng còn muốn chém gẫy vận mệnh? Bị chọn khiêu chiến đầu tiên, ít nhiều đối với đám người của Tinh Hồn cũng là một sự "sĩ nhục". Vì thế Tinh Lạc Đạo Chủ trong ánh mắt đã loé lên vài tia tức giận, nhưng rất nhanh hắn cũng ép được nó xuống. "Ngươi chọn đơn chiến hay đoàn chiến" hắn lên tiếng hỏi. Kẻ khiêu chiến có hai phương thức để lựa chọn, đơn chiến thì là đơn giản đấu ba trận, thắng được hai tính là toàn thắng. Còn đoàn chiến sẽ lấy bảo vệ Thánh Tháp làm kết quả, Thánh Tháp nào bị đánh sập coi như thua cuộc. Lấy tổng lực của Trảm Đạo Thánh Đạo phải kém hơn Vận Mệnh Thánh Đạo nhiều, vì thế Đạo Chủ của bọn họ đã chọn đơn chiến ba trận. Nhưng lúc này, chợt Tinh Lạc lại lên tiếng: "Ta và ngươi đánh trước một trận, thế nào?" Đây là thẳng mặt khiêu chiến a. Tinh Lạc thực lực vô cùng tốt, chủ tu Thiên Diễn Đại Đạo rất có hoả hầu, nhưng so với Tinh Thần Thánh Đạo thì Vận Mệnh Thánh Đạo của hắn lại mạnh hơn nhiều. "Tốt, ta đấu với ngươi" Trảm Đạo Đạo Chủ cũng khẩn khái chấp thuận. Hắn vừa đáp xong, Tinh Lạc liền nhếch môi bay ra ngoài hai tay thủ ấn đánh xuống. Trảm Đạo Đạo Chủ cũng không chậm hơn vung đao chém thẳng lên trời. Hắn luyện đao nhưng không phải lấy đao vi nhất, mà đao trong tay hắn chỉ đơn giản là một món binh khí dùng để "trảm Đạo". Ấn đao va chạm vào nhau liền nổ tung toé, bắn ra từng đợt phù quang. Nhưng khi phù quang rơi xuống, những người đứng gần đó đều cảm thấy Thánh Đạo của mình rung chuyển. Nhíu mày một cái, Vũ Trì phất tay đem thời không ngăn cách, bảo vệ lấy người của mình. Không chậm hơn Vũ Trì, nhao nhao mấy vị Đạo Chủ khác cũng phóng ra lực lượng ngăn cản. Riêng Thiên Diễn Đại Đạo và Trảm Đạo Thánh Đạo, bởi vì không có Đạo Chủ bảo vệ nên đành phải tự thân mỗi người dùng ra thực lực. "Vận Mệnh xúc tích hoà cùng Trảm Đạo, bọn chúng chiến đấu cũng đừng liên lụy người khác chứ" Ngũ Hành Đạo Chủ hừ lạnh nói ra. Phía trên, Tinh Lạc và vị Đạo Chủ kia đã đánh nhau long trời lở đất. Trảm Đạo, không hổ với danh xưng của mình, mỗi lần chém ra đều đem vận mệnh triệt tiêu, ép cho Tinh Lạc chỉ có thể lui về sau. Mắt nhìn Tinh Lạc lung lây sắp đổ đám người Tinh Hồn đều vô cùng bất an, riêng chỉ có Tuyết Dạ là vẫn bình thản cười nhạt. "Trảm Đạo, để ta trảm đoạn vận mệnh này của ngươi" Trảm Đạo Đạo Chủ quát lên, đao đưa lên kèm theo đó là giông tố kéo tới. "Trảm...phốc..." Một đao hoành không chém tới. Vốn tưởng thất bại phải là Tinh Lạc, nhưng không kẻ bị đánh bay ra ngoài lại là tên Đạo Chủ. Dưới chân Tinh Lạc một pháp đồ đã hiện ra, hắn đưa tay tiếp lấy đao, một tay kết ấn đánh mạnh vào ngực đối phương. "Vận Mệnh, một mình ngươi đối kháng vận mệnh được sao? Vận mệnh của ngươi phải là bại dưới chân ta" một chân tiếp tục dẫm xuống, Tinh Lạc đánh cho tên Đạo Chủ đứt ra nữa thân người. "Đây là có chuyện gì?" Rất nhiều người nhìn thấy kết cục đột ngột biến đổi liền hô lên. Ở đây chỉ có vài người thực lực cao, tinh mới mới nhận ra mấu chốt của vấn đề. "Tinh Lạc dùng Vận Mệnh Thánh Đạo khống chế một phần của Trảm Đạo Đạo Chủ thay mình đở đòn. Cho nên nói Trảm Đạo Đạo Chủ chém vận mệnh của Tinh Lạc, cũng là chém vào vận mệnh của mình" Tuyết Dạ một bên giải thích cho Tuyết Mạn và Tử Vi Tinh Quân. Chỉ có điều khi Tinh Lạc định hạ sát thủ, thì Trảm Đạo Đạo Chủ cũng đã dùng hạ tử thủ huy đao chém xuống một nhát. "Phốc..." Lần này Tinh Lạc dù cố chống đỡ cũng phải tổn thương ba phần. "Haha, Vận Mệnh của ngươi là đời này sẽ không bao giờ đi đến đỉnh phong, haha" Trảm Đạo Đạo Chủ cười lạnh. Hắn nghĩ mình phải chết không nghi ngờ, cho nên mới kéo Tinh Lạc một chân. Nhưng lúc này, đột nhiên bên tai hắn đã truyền tới âm thanh của Tuyết Dạ nói gì đó. Rất nhanh, Trảm Đạo Đạo Chủ liền mở miệng hô "đầu hàng". Có điều, Tinh Lạc cho dù nghe cũng thấy cũng không hề ngừng tay mà vận dụng ra Vận Mệnh Chi Môn đánh xuống. "Bang..." Đột nhiên thời không ngưng động, không biết từ lúc nào Vũ Trì đã xuất thủ kéo Trảm Đạo Đạo Chủ về phía mình. "Tinh Lạc Đạo Chủ, làm người tâm cũng không nên quá nhỏ. Trảm Đạo Đạo Chủ đã đầu hàng, ngươi cũng không cần hạ thủ vậy chứ" Vũ Trì cười lạnh. Vũ Trì chiếm được lý lẽ, dù xem vào cuộc chiến ngăn hắn giết người, nhưng Tinh Lạc cũng không thể phản bác lại. Đạo Chủ thua, Trảm Đạo Thánh Đạo cũng không tiếp tục chiến, tất cả đều đầu hàng. Lúc này, Bích Lạc Tinh Chủ cũng đi ra chỉ tay vào Huyết Minh khiêu chiến Hư Vô Thánh Đạo.
|
CHƯƠNG 482: BÍCH LẠC THUA CUỘC. So về uy danh hay thực lực, Bích Lạc tự nhận mình chỉ có hơn chứ không hề kém Huyết Minh. Đây cũng giống như Tuyết Dạ không phục Tinh Lạc vậy. Chỉ có điều, Tuyết Dạ vẫn chọn đứng bên Tinh Thần Thánh Đạo, còn Bích Lạc lại không, bà ta là muốn phá hủy nó. Để cho không chỉ là Thái Dịch, mà tất cả phải thấy bà ta mới xứng đáng ngồi ở cương vị Đạo Chủ đó. Cũng như trận chiến trước, để không làm mất quá nhiều thời gian, Bích Lạc cũng chọn đơn đấu bắt đầu từ bà ta và Huyết Minh. Người tu luyện Hư Vô Thánh Đạo đa phần đều chọn đi con đường thích khách, dùng hư vô ẩn giấu bản thân, sau đó cho kẻ địch một đòn trí mạng. Bích Lạc cũng vậy, lúc trước bà ta cũng theo con đường này. Nhưng riêng Huyết Minh lại khác, hắn chọn cách đánh chủ khống, dùng hư vô vây khốn và đánh lừa cảm giác của đối phương. Hư vô xâm lấn, đao của Bích Lạc bắt đầu huy động chém ra, nhưng mỗi lần chém vào hư vô lại giống như xuyên qua làn khói, tan rồi lại hợp. Đây chính là thứ đáng sợ của Hư Vô Thánh Đạo, vô hình vô vật chất, che lấp đi khí tức của tất cả. Vì lẽ đó Bích Lạc cũng không thể xác định được Huyết Minh ở đâu. Lúc này, Huyết Minh cũng đã luyện hoá xong hư vô, đem nó hoá thành một đại đỉnh mà đánh xuống. "Bang..." Một đao Bích Lạc chém ra, chỉ đơn thuần Đao Thánh Đạo nhưng nó sắt bén đến mức không chỉ chém đại đỉnh ra thành hai nữa, mà còn chém ra một con đường thẳng đến chổ Huyết Minh. Mắt thấy Bích Lạc vung đao lao tới, thân ảnh của Huyết Minh cũng dần tan biến trong hư vô. "Haha, Bích Lạc, mất đi Hư Vô Thánh Đạo ngươi còn lại mất phần thưc lực?" Huyết Minh cười nhạo, lần nữa dùng hư vô áp tới muốn vây khốn Bích Lạc vào bên trong. Chỉ là lúc này Bích Lạc cũng cười khẩy một cái, từng luồng đao khí như cuồng phong đã xuất hiện đẩy lui hư vô ra xung quanh. Bổng nhiên, từ phía trên một long trảo thật lớn úp xuống. Huy đao ngăn cản, Bích Lạc nhẹ lách qua một bên tiếp tục chém xuống. Nhưng chỉ thấy hư vô như có linh trí cuống lấy đao của bà ta. Cùng lúc đó long vĩ đã quất tới, nhưng rất tiếc không thể xuyên qua được đao khí của Bích Lạc. "Hư Vô Thánh Long?" Bích Lạc nhíu mày một cái tách ra hư vô, vung đao chém xuống đầu long. Nhưng chỉ thấy đầu long dữ tợn này đột ngột biến mất, thây vào đó là Huyết Minh tay cầm Long Thương đở lấy đao bà ta. Từ Long Thương, đầu Hư Vô Thánh Long lần nữa đột nhiên xuất hiện cắn tới Bích Lạc, không còn cách nào khác bà ta chỉ đành lui lại phía sau. "Thì ra là Chiến Hồn, xem ra Thái Dịch rất coi trọng ngươi, đến nổi giao cho ngươi một đầu Hư Vô Thánh Long Long Hồn quý hiếm" Bích Lạc hừ lạnh, trong mắt còn có mấy phần ganh tỵ. "Ngươi trách Thái Dịch tiền bối thiên vị ta, nhưng sao không nhìn lại bản thân mình? Chỉ vì không thuận ý ngươi, ngươi liền muốn đạp đổ Hư Vô Thánh Đạo. Người như ngươi, nếu ta là ta cũng sẽ không tin tưởng ngươi" Huyết Minh lạnh lùng lên tiếng. "Muốn dạy đời ta, ngươi còn chưa có tư cách đó" không cần biết Huyết Minh có nói đúng hay không, nhưng Bích Lạc sẽ không bao giờ nhận mình sai. Lần đối chiến này, Huyết Minh cũng không trốn tránh nữa mà đã trực diện lao đến Bích Lạc. Đao thương chạm nhau, trong vòng chiến liên tục phát ra từng tiếng nổ lớn. Phía trước có Huyết Minh không hề kém cạnh, phía sau là đầu long liên tục quấy phá, Bích Lạc dần dần cũng rơi vào thế hạ phong. Đúng thật, Bích Lạc Tinh Chủ nổi danh không phải là Đao Thánh Đạo mà là Hư Vô Thánh Đạo xuất thần nhập hoá. Mỗi chiêu thức của bà ta đều lấy Hư Vô nắm chủ đạo, nay mất đi Hư Vô Thánh Đạo, thì Đao Thánh Đạo chẳng thể đảm đương nổi. "Phốc..." Một thương đâm tới, dù Bích Lạc có chống đở nhưng trong Hư Vô vô tận Huyết Minh vẫn chiếm phần hơn. Bị đẩy lùi lại, phía sau đầu long chớp lấy cơ hội một trảo đem Bích Lạc đánh bay ra ngoài. Phía ngoài, nhìn thấy Bích Lạc Tinh Chủ bị văng ra, ai náy đều hiểu kết quả như thế nào rồi. Trong trận chiến này, đến cuối cùng Huyết Minh đại biểu cho Hư Vô Thánh Đạo cũng thắng. Bích Lạc không chỉ thua đơn thuần như vậy, mà bà ta còn triệt để thua nhân tâm. Phản bội lại Thánh Đạo của mình, đây là điều mà khó ai có thể chấp nhận được. Lặng lẽ chống đao đứng lên, Bích Lạc mắt lạnh như băng ngước lên nhìn hư không vô tận, đột nhiên bà ta mở miệng quát thật lớn: "Ta Bích Lạc, từ nay buông bỏ Hư Vô Thánh Đạo" Theo tiếng của bà ta quát lên, từng tiếng lôi minh đã nổ vang trời. Trong cơ thể bà ta, lúc này Hư Vô Thánh Đạo cũng vĩnh viễn biến mất. ----- P/S: cảm thấy càng viết càng kém huhu
|
Nhiều nhân vật phụ làm lưu mờ đi nhân vật chính á anh
|
CHƯƠNG 483: VŨ TRÌ SẮP RA SÂN. Liên tiếp hai lần khiêu chiến đều thất bại, khiến cho mười Đại Đạo đều cảm thấy áp lực thật lớn. Sau một hồi không thấy ai khiêu chiến, cùng lúc Thần Thánh Đạo và Ma Thánh Đạo đều bay lên. "Ta khiêu chiến Sát Phạt Thánh Đạo" Thần Thánh Đạo Chủ hô lên. "Ta khiêu chiến Bất Tử Thánh Đạo" Ma Thánh Đạo Chủ cùng lúc cũng phát ra khiêu chiến. "Ta khiêu chiến trước" "Ta mới là người khiêu chiến trước" Ngay sau đó cả hai vị Đạo Chủ liền bắt đầu cải nhau, ngồi phía trên kẻ bị khiêu chiến Tị Đô ngoáy ngoáy lổ tai, hời hợt lên tiếng: "Các ngươi cùng đến đi, muốn đoàn chiến hay đơn chiến?" "Đoàn chiến" thật bất ngờ, hai vị Đạo Chủ lại lần nữa nói ra cùng kết quả. "Hừ, tốt thôi, như vậy để ta cùng lúc tiếp hai ngươi" Tị Đô vừa nói xong, tất cả người của Chiến Tranh Đại Đạo, Thần - Ma song Đạo đều bị hút vào một thế giới mới. Nơi này phân ra thành bốn gốc với bốn toà Thánh Tháp cao chót vót, phân biệt là Sát Phạt, Bất Tử, Thần và Ma. Nhìn bốn quân đoàn, không phải nói là chỉ có ba quân đoàn thôi, bởi vì Sát Phạt với Bất Tử cũng đều nằm dưới sự chỉ huy của Tị Đô. "Ninh nhi, con nói bên nào sẽ thắng?" Chợt Vũ Trì lên tiếng hỏi Thiên Ninh. Nghe câu này, ai cũng vểnh tai lên chờ câu trả lời của cô. Không chút nghĩ ngợi, Thiên Ninh đã đáp lại: "Là Chiến Tranh Đại Đạo, bởi vì bọn họ đoàn kết. Còn Thần - Ma hai đạo, bọn họ vốn là kẻ thù không đội trời chung, cùng một chổ tiến đánh Chiến Tranh Đại Đạo chẳng khác nào là cản đường nhau" Thiên Ninh nói rất có lý, đúng với những gì Vũ Trì và nhiều người ở đây đã nghĩ. Đúng thật, diễn biến tiếp theo của trận chiến đã minh chứng cho tất cả thấy lời của Thiên Ninh là đúng. Thần - Ma hai đạo bị Tị Đô dẫn dắt cùng tiến vào một trận chiến, bọn chúng không hề giúp đỡ nhau mà ngược lại còn đánh nhau sống chết. Không đợi quân của Tị Đô ra tay thì thực lực của cả hai đã giảm hơn phân nữa, cho nên khi Tị Đô xuất hiện thì chẳng mấy chốc hai Thánh Đạo này đã thua cuộc. Nếu không phải nhanh miệng nói ra "đầu hàng" thì cả hai Thánh Đạo này đã chết hết rồi. Chỉ có một điều Vũ Trì vẫn thắc mắc, không lẽ hai tên Đạo Chủ của Thần - Ma hai Thánh Đạo này lại có thiển cận đến mức không nhìn ra vấn đề lớn, nếu phải cùng hợp tác với nhau? Không, một tên Đạo Chủ không thể nào ngu đến vậy, nếu ngu thì đã không dẫn Thánh Đạo của mình đi được đến đây. Nếu vậy thì... Càng nghĩ Vũ Trì càng nhàn nhạt cười, xem ra ngồi tại đây không có kẻ nào ngu ngốc a! Thần - Ma thua cuộc, còn lại sáu Thánh Đạo đều lầm lầm lì lì, không ai muốn bước ra. Thấy vậy, Huyết Minh bất chợt lên tiếng: "Nếu các ngươi không khiêu chiến, vậy để Chí Tôn Thánh Đạo chúng ta khiêu chiến các ngươi, thế nào?" Để Chí Tôn Thánh Đạo khiêu chiến? Chỉ có kẻ ngu mới để như vậy. Có vẻ như sợ lời Huyết Minh trở thành sự thật, cùng lúc Tịch Diệt, Ngũ Hành, Vô Cực đều bay ra. "Các ngươi tranh giành để xem ai thua cuộc trước hay sao?" Tị Đô ngồi trên buông lời "súng đạn". "Ta khiêu chiến Vạn Vật Thánh Đạo, ta chọn đơn đấu" Tịch Diệt Đạo Chủ không quan tâm lời hắn. Ban nãy Đoàn chiến bọn họ cũng thấy thảm cảnh của Thần - Ma hai Đạo rồi, cho nên đơn đấu sẽ là một lựa chọn an toàn. "Tốt" Thiên Ninh chấp nhận khiêu chiến. "Ngươi muốn cùng ta đấu một trận duy nhất hay là đấu cả ba trận?" Cô hỏi tiếp. Một trận phân thắng bại... Thiên Ninh có thể vượt qua mấy vị Tinh Chủ ngồi ở vị trí Đạo Chủ này, chắc chắn không phải do may mắn. Tịch Diệt Đạo Chủ suy nghĩ một chút liền chọn đấu ba trận. Nhưng rất tiếc hắn không thể ép Thiên Ninh ra tay được, vì đơn giản ở hai trận đầu bọn hắn đã thua trong tay Hoa Tổ và Dược Tổ. "Thiên Ninh công chúa, ta muốn được chiến với cô một lần, được chứ?" Không cam tâm, tên Tịch Diệt Đạo Chủ lớn tiếng hỏi. Hắn gọi Thiên Ninh là công chúa, không phải Đạo Chủ, đây chính là một sự không tôn trọng, Thiên Ninh nghĩ vậy. "Đợi kết thúc Thánh Đạo Tranh Phong, ta sẽ tiếp ngươi" cô nàng chỉ liếc nhìn hắn một cái nói. Thấy Thiên Ninh mặt không chút cảm tình với mình, tên Tịch Diệt Đạo Chủ khẽ nhìn xuống một tên trong đội mình nhíu mày, như đang không hiểu vì sao. Sau Tịch Diệt, lại cùng lúc Ngũ Hành và Vô Cực phân biệt khiêu chiến Không Gian và Thời Gian, cũng tức là bọn chúng đang khiêu chiến Vũ Trì. "Như vậy đi, ta chấp hai ngươi cùng lên, thắng thua quyết định trong một ván, được chứ?" Cậu đưa ra ý kiến. "Không" "Không" cả hai vị Đạo Chủ đều đồng loạt từ chối. Vũ Trì cùng lúc chấp hai, như vậy là cậu có thể cùng lúc vận dụng Thời Không Đại Đạo. Ai không biết Thời Không Đại Đạo của Vũ Trì lợi hại chứ, để cậu sử dụng nó chẳng khác nào tự chuốc lấy khổ vào mình. Ban nảy có Thần - Ma làm tấm gương, để Tị Đô sử dụng được Chiến Tranh Đại Đạo dẫn đến chút nữa toàn quân bị diệt. Có tấm gương trước mắt nếu còn lao theo thì bọn họ cũng quá ngu rồi. "Chúng ta muốn đấu ba trận, tiến hành từng trận một"
|
CHƯƠNG 484: VŨ TRÌ RA CHIÊU. Thật ra mà nói Vũ Trì càng muốn một trận phân thắng bại để giảm bớt thời gian, nhưng nếu bọn họ đã muốn đấu ba trận như vậy thì cậu cũng chỉ đành làm theo. Thời Không Đại Đạo nhân tài đông đảo, nhưng để chắc chắn thắng trận cũng không có quá nhiều. Ở trận đầu tiên đối chiến Ngũ Hành Thánh Đạo Vũ Trì đã phái ra Khúc Môn Chủ. Ngày xưa để tu luyện được Không Gian Thánh Đạo, Vũ Trì cũng phải luyện thành Ngũ Hành Thánh Đạo. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Ngũ Hành Thánh Đạo cũng không vừa lòng với Không Gian Thánh Đạo lâu rồi. Khúc Môn Chủ thành đạo đã lâu, nhưng rất tiếc đa phần lại chuyên tu Trận Đạo, cho nên xuất trận không cầm cự được bao lâu liền thua cuộc. Mà nói đến Trận Đạo của Khúc Môn Chủ cũng không đến mức xuất thần nhập hoá như Tuyết Dạ, vì thế việc ông ta thua cuộc cũng là điều dể hiểu. Cũng may là ông không để bị thương, nếu không Vũ Trì sẽ cảm thấy ái ngại trong lòng. Trận thứ hai Vũ Trì phái ra Đinh lão, từ khi đột phá Tinh Vực Cảnh, thì những năm gần đây tạo nghệ Không Gian Thánh Đạo của ông ta đã vượt qua Khúc Môn Chủ, chiến lực cũng mạnh hơn. Để lấy lại thế cân bằng cho Không Gian Thánh Đạo, Khúc Môn Chủ đã liều mạng đánh một trận sống chết. Từng trải qua cái chết, cho nên Đinh lão không hề sợ chết. Hơn nữa ông ta biết, Vũ Trì sẽ không để ông ta chết. Đinh lão bạo nộ, bên kia vị Tinh Vực cảnh cũng không dám liều mạng như vậy, cho nên cuối cùng đành phải nhận thua. "Tốt rồi, cuối cùng cũng đến phiên ta ra trận" Vũ Trì phất tóc đứng lên bay ra. Cậu không hiếu chiến, nhưng nhìn người khác đánh nhau nhiều như vậy thì tay cũng có chút khó chịu. "Lên đi" từ trên cao cậu nhìn Ngũ Hành Đạo Chủ nói. Ngũ Hành Đạo Chủ tên là Tiêu Hoành, xuất thân từ Nguyên Tố Tinh Vực, năm đó nếu không phải bị Minh Trị chèn ép thì đã trở thành Tinh Chủ, chứ không phải là Thủy Ngọc Hiên. Vì lẽ đó, hắn luôn ôm hận, cái chết của Thủy Ngọc Hiên hắn cũng đã xuất ra không ít lực. Sau này, hắn bị Minh Trị truy sát đành phải nương nhờ Ma Thần Tinh Vực, trở thành chiến tướng của Tị Đô. Những năm qua hắn vì Ma Thần Tinh Vực làm không ít chuyện, nhất là sau khi Tị Đô cướp được Địa Khí của Bồng Lai hắn càng quyết tâm hơn, mong muốn Tị Đô sẽ để mắt mà giao Địa Khí cho hắn. Vì lẽ đó, hắn mới khiêu chiến Vũ Trì, một phần cũng vì muốn thể hiện trước mặt Tị Đô. "Vũ Đạo Chủ, đắc tội rồi" Tiêu Hoành đạp bước phóng lên đứng đối diện với Vũ Trì. Nhưng ngay lúc đó, không gian xung quanh hắn đã phong tỏa, đem thân thể, tay chân của hắn đều siết chặt lại. "Bùm...bùm..." Phản ứng rất nhanh Tiêu Hoành liền đem Ngũ Hành bao bộc lấy chân thân, bài xích không gian ra bên ngoài. Hắn được thế lấn tới, vội vàng đem Ngũ Hành đánh tới chổ Vũ Trì. Bổng nhiên không gian trở nên hư ảo, Ngũ Hành đánh tới như chạm vào mặt kín, ngay sau đó liền phản chiếu dội ngược về. Thấy tình thế không ổn Tiêu Hoành liền muốn phá ra một lổ thông đạo để ra ngoài, nhưng Vũ Trì cũng đã kịp bẻ cong không gian đá hắn trở lại. "Khiêu chiến ta cũng là ngươi, muốn chạy cũng là ngươi, ngươi nghĩ Vũ Trì ta dể dàng bị ngươi đùa giỡn vậy sao?" Vũ Trì lạnh lùng truyền lời vào tai Tiêu Hoành. "Vũ Đạo Chủ, ta không có ý đó, ta..." lúc này đứng trước Vũ Trì, Tiêu Hoành dường như không hề có lực phản kháng, cho nên...hắn sợ a. "Vậy ngươi có ý gì?" Vũ Trì vẫn lạnh lùng hỏi. "Là...là ta muốn giúp Không Gian Thánh Đạo, ta giành khiêu chiến trước để cho Vũ Đạo Chủ thắng nhanh, không tốn quá nhiều sức a" Tiêu Hoành nhanh chóng lừa dối. "Là vậy sao? Nhưng nếu bây giờ ta đơn giản thả ngươi đi, như vậy chẳng khác nào tiếp tay cho Vô Cực Thánh Đạo kia, để chúng được nước khi dể ta?" "Vậy, người muốn như thế nào mới chịu thả ta đi?" Tiêu Hoành thấy Vũ Trì không muốn buông tha mình, liền sợ hãi hô lên. "Ngươi nói sai rồi, ngươi nên nói ngươi phải làm gì để tha vừa lòng thả ngươi đi" Vũ Trì khẽ lắc đầu. Không cho hắn quá nhiều thời gian, Vũ Trì lại lên tiếng: "Nghĩ nhanh lên, nếu không ngoài kia có không ít kẻ sẽ nghi ngờ đó" Tiêu Hoành không phải kẻ ngốc, Vũ Trì vờn hắn ở đây mà không trực tiếp giết là vì muốn hắn làm việc cho cậu, nhưng mà phản bội Tị Đô sẽ không có kết cục tốt a. Nhìn ra bâng khuâng của hắn, Vũ Trì có chút nhẹ nhàng nói: "Ngươi đã từng một lần phản bội Nguyên Tố Tinh Vực, ngươi nghĩ Tị Đô sẽ tuyệt đối tin tưởng ngươi sao? Nếu như Tị Đô thật lòng coi trọng ngươi thì đã đem Địa Khí của Bồng Lai Tinh Vực cho ngươi rồi" Vũ Trì nói trúng tim đen của Tiêu Hoành, nhưng cũng làm sự bâng khuâng của hắn càng thêm lớn. "Vậy Vũ Đạo Chủ có hoàn toàn tin tưởng ta không?" Hắn hỏi. "Nghi ngờ thì không dùng, dùng thì không nghi ngờ, đây là triết lý của ta. Nhưng nếu ngươi muốn để ta hoàn toàn tin tưởng ngươi, thì ngươi cũng đừng có ý nghĩ đổi chủ lần nữa. Nếu không, cho dù ngươi trốn ở phương trời gốc biển nào, ta cũng có cách để ngươi sống không bằng chết. Nên nhớ, Vũ Trì ta rất ghét bị người khác phản bội. Tuy nhiên đổi lại, những thứ Tị Đô cho ngươi được thì ta cũng cho được, những thứ hắn không cho ngươi được thì ta vẫn cho được" Vũ Trì tự tin nói ra. Không biết Tiêu Hoành lựa chọn như thế nào, nhưng sau đó chỉ thấy hắn trọng thương sắp chết bị Vũ Trì đá ra ngoài. Khi cậu thu chân, còn khiêu khích nhìn Tị Đô một cái.
|