Hồng Phúc Dao
|
|
Neleta Chương 20 Đúng hẹn đi tới bên hồ, Ly Nghiêu liếc mắt liền thấy được thuyền phường của Lưu Tích Tứ, bất quá thuyền phường ngoại trừ mấy chiếc đèn lồng ra, bên trong thuyền lại không một tia ánh sáng, Ly Nghiêu liếc nhìn bốn phía, nắm chặt kiếm bên hông mang theo thủ hạ đạp trên mặt nước lên thuyền. Vừa lên thuyền, liền có người Ly Nghiêu chưa từng thấy đi đến trước mặt hắn nói: “Ly công tử, vương gia dặn dò, ngoại trừ công tử ra, những người khác không được đi vào.” Người này Ly Nghiêu nhận ra, là một trong ba nam quan Nghênh Hoan lâu đưa tới. Nhìn nhìn trên thuyền, xung quanh đứng mấy tên thị vệ, có người bên cạnh Lưu Tích Tứ, cũng có mấy người không rõ mặt, bất quá Ly Nghiêu lại yên tâm, lưu lại thủ hạ, hắn cởi hài vào thuyền. “Ly công tử, thỉnh tắm rửa trước.” Vừa vào thuyền, lại có hai người tiến lên muốn giúp hắn thoát y, Ly Nghiêu thay y phục mỏng theo người đi vào dục gian. Người dẫn hắn vào sau khi dọn xong bố khăn cho hắn liền lui ra ngoài, Ly Nghiêu khuấy khuấy nước nóng trong thùng gỗ, nghĩ tới Lưu Tích Tứ lại đang nghĩ điều gì hảo ngoạn, đi trêu chọc mình. Thoát y, vào thùng, Ly Nghiêu chậm rãi tẩy trừ chính mình, hắn cùng Lưu Tích Tứ tuy rằng đã ngủ cùng một giường, nhưng ngoại trừ hôn môi ra, bọn họ vẫn chưa làm đến bước sâu hơn. Lưu Tích Tứ không có cái tâm kia, hắn cũng không gấp, hắn hy vọng kết hợp của hai có thể phát sinh dưới tình huống một cách tự nhiên. Ly Nghiêu rõ ràng, theo tính tình của Lưu Tích Tứ, tuyệt đối sẽ không chịu ở dưới thân hắn, nhưng nếu chính mình làm bên nhận kia, dựa vào tình trạng của hắn, sợ sẽ có chút phiền toái. Bất quá Ly Nghiêu không ngại được Lưu Tích Tứ ôm, dù sao, hắn thích chính là tiểu bá vương gọi là Lưu Tích Tứ. Ly Nghiêu tắm sạch sẽ mặc áo đơn màu trắng ra khỏi dục gian, nhưng vẫn chưa thấy Lưu Tích Tứ, mà là được người dẫn đến một cách gian khác, bên trong bày một cái bàn, phía trên đặt đầy thức ăn. “Thỉnh Ly công tử dùng cơm.” Hai người hầu hạ hắn nói xong, liền lui ra ngoài. Ly Nghiêu cười một tiếng, ngồi xuống yên lặng ăn, sau khi ăn no tám phần, hai người kia lại đưa lên nước súc miệng, nước rửa tay cho hắn. Sau khi tất cả làm xong, Ly Nghiêu uống trà trong một khắc, mới nghe được hai người kia nói: “Ly công tử, vương gia muốn gặp ngài, thỉnh đi bên này.” Ly Nghiêu đi xuống đáy khoang thuyền, vòng qua sau một tấm bình phong thật lớn, hai người dẫn hắn tới không đi theo, chỉ là ra dấu tay để hắn đi vào. Trước mắt là tầng tầng rèm vải, thảm trên mặt đất là hai lớp dày, còn đặt mấy chiếc gối mềm. Thực mờ ám, Ly Nghiêu chỉ có thể nhìn thấy phía trong cùng có ánh sáng, khoang thuyền rất lớn, Ly Nghiêu xốc lên từng tầng rèm vải đi vào, thảm thật dầy, nghe không được một chút tiếng vang, khi Ly Nghiêu cách ánh sáng càng ngày càng gần, kinh diễm cùng ngọn lửa trong mắt hắn cũng càng ngày càng rực. Ba viên dạ minh châu rất lớn khảm nạm trên vách thuyền được che kín bằng thảm, sau khi Ly Nghiêu vén tầng rèm vải cuối cùng, hắn đứng ở nơi đó mắt nhìn xuống Lưu Tích Tứ nửa dựa trên gối mềm, ánh mắt quét qua Lưu Tích Tứ chỉ mặc sa y, bên trong không mặc gì, mà bộ vị bí ẩn nhất của Lưu Tích Tứ, lại được một cái chăn mỏng tùy tiện đắp lên, chỉ cần Lưu Tích Tứ động chân một cái, nơi bí ẩn u ám kia sẽ phơi bày ra trước mặt Ly Nghiêu. “Ngươi thật là chậm, ta chờ đã sắp muốn ngủ rồi.” Tóc đen dài xõa trên giường, khiến cho Lưu Tích Tứ nhìn qua vừa lười biếng lại mị hoặc. Mà theo tay áo nâng lên hạ xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen của Lưu Tích Tứ. Ly Nghiêu lộ ra mạt tà cười, kéo đai lưng của chính mình ra, cởi ra áo khoác, trần trụi nằm bên cạnh Lưu Tích Tứ, sau đó giật tấm chăn mỏng trên người Lưu Tích Tứ ra. Lưu Tích Tứ chẳng hề e lệ, mặc cho Ly Nghiêu không kiêng nể nhìn thân thể hắn, thậm chí lấy tay vuốt ve, hắn điểm lên hõm vai Ly Nghiêu, bất mãn nói: “Vết thương này của ngươi… khỏi thật là chậm…” “Vương gia rất bất mãn?” Kéo đai lưng Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu khiến cho hắn cũng trần trụi như mình. “Đương nhiên.” Lưu Tích Tứ thở nhẹ, vì bàn tay Ly Nghiêu dao động trên người hắn. “Vậy vương gia dự định phạt Ly Nghiêu như thế nào?” Nửa kéo Lưu Tích Tứ lên, Ly Nghiêu lộ ra có phần nôn nóng thoát sa y của Lưu Tích Tứ ra, ném qua một bên. “Vậy bổn vương phải hảo hảo suy suy nghĩ nghĩ…” Lưu Tích Tứ ngửa đầu, để cho Ly Nghiêu có thể dễ dàng hôn cổ hắn hơn, “Không bằng… phạt ngươi hầu hạ bổn vương đi, nếu ngươi làm cho bổn vương không thoải mái, bổn vương liền ném ngươi xuống sông làm mồi cho cá… Ư…” Hồng nhị trước ngực bị bắt lấy, Lưu Tích Tứ phát ra tiếng rên rỉ kiều mị, Ly Nghiêu lại buông hắn ra, ghé vào lỗ tai hắn hỏi: “Tích Tứ… bây giờ đổi ý… còn kịp…” Ngay sau đó, Ly Nghiêu liền kêu lên một tiếng đau đớn, thì ra là Lưu Tích Tứ lại dùng đùi cạ cái đỉnh cứng ngắc của hắn. “Ly Nghiêu… Ngươi nếu kém, sợ bổn vương cười nhạo thì nói sớm… Bên ngoài, bổn vương còn có những người khác đây…” Lưu Tích Tứ cố ý chọc tức Ly Nghiêu, môi hắn bị chặn lại, động tác của Ly Nghiêu trở nên hung mãnh, tay vuốt ve hắn càng mang theo tàn nhẫn trừng phạt. “Ly Nghiêu… Ta sợ đau… Ngươi nhẹ chút…” Lưu Tích Tứ đùa đã mà yếu ớt nói, tay đi tới giữa bắp đùi hắn, cẩn thận vân vê nơi mềm mại của hắn, mật động ẩm ướt thơm ngát, mang dấu vết đã tẩy trừ qua. Cơ thể Ly Nghiêu căng cứng rất nhanh, hai tròng mắt sắc tím cuồn cuộn, nâng lên nửa người dưới của Lưu Tích Tứ, y ôn nhu mà kích động liếm lên huyệt khẩu của Lưu Tích Tứ. “Ưm… Ly Nghiêu… Đừng… Đừng như vậy… A…” Sóng tình không hiểu làm Lưu Tích Tứ phi thường luống cuống, cho dù hắn có lớn mật hơn, lần đầu tiên dù sao vẫn có chút sợ hãi cùng căng thẳng. Đầu lưỡi tiến vào, Lưu Tích Tứ cả người như mặt nước, xụi lơ trên tấm thảm, đôi môi đỏ hồng rên rỉ lời xin tha thứ, tiến vào của Ly Nghiêu càng thêm hung mãnh. “Ly Nghiêu… Đừng liếm… A… Đừng…” “Ly Nghiêu… Ly Nghiêu…” Lưu Tích Tứ bắt đầu đá Ly Nghiêu, thế nhưng hắn toàn thân đã sớm vô lực, lực đạo đá lên trên người Ly Nghiêu giống như mèo cào, thấy Lưu Tích Tứ đã sắp không được, Ly Nghiêu cuối cùng nhả ra. Đầu ngón tay thay thế lưỡi, tuy có bôi trơn lúc trước, Ly Nghiêu vẫn là khó khăn xâm nhập một ngón tay, cơ thể Lưu Tích Tứ sợ hãi chống cự lại sự xâm nhập của dị vật, nhưng hắn lại thở gấp thả lỏng chính mình. “Ly Nghiêu… Nếu… Nếu ngươi đối người khác… cũng làm như vậy… ta sẽ giết ngươi…” Đã hai ngón tay, Lưu Tích Tứ chung quy là có chút ngượng ngùng, mở rộng hai chân, hắn nghiêng mặt đi, không nhìn Ly Nghiêu. Ly Nghiêu hôn lên bên cổ Lưu Tích Tứ, động tác trong tay nhẹ nhàng mà cứng nhắc, “Tích Tứ… Thực thích ta sao…” Trong thanh âm Ly Nghiêu mang theo kìm nén, không biết là bởi vì dục vọng nóng lòng phát tiết, hay là cái khác. “Biết rõ còn hỏi…” Tức giận cắn vai Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ nhịn xuống mở miệng la lên, “Ly Nghiêu… Không được làm đau ta…” “Sẽ không làm ngươi đau… Vương gia của ta…” ……… “A a… Ly Nghiêu… Ly Nghiêu…” “Tích Tứ… Tích Tứ…” Hôn xuống nước mắt của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu giật giật, đem mỗi một tiếng kêu to, mỗi một thần thái của Lưu Tích Tứ đều ghi tạc trong lòng. Lưu Tích Tứ trong khi động tình, là kiều mị như vậy, khiến cho y trầm mê như thế. Lưu Tích Tứ kiêu ngạo, lại lấy phương thức như thế dâng tặng lần đầu tiên của hắn cho y. Bao nhiêu năm rồi, từ sau khi y hiểu chuyện thì chưa từng khóc qua, cho dù là khi bị đao lưu lại một miệng máu trên người, y cũng dùng nụ cười để che dấu hận trong lòng, cho dù giết chết chính thân sinh phụ thân của mình, y cũng là cười. Nhưng tối nay, cảm giác đau nhức đã lâu, lại xuất hiện trong lòng y, khiến cho y muốn lần lượt chiếm lấy thân hình mỏng manh mà xinh đẹp dưới thân này, chiếm lấy tất cả ngọt ngào của Lưu Tích Tứ. Liếm bảy viên hồng chí trước ngực Lưu Tích Tứ vì luật động của chính mình trở nên ướt át kiều diễm, Ly Nghiêu phát tiết tình yêu của mình trong sít chặt mềm mại của Lưu Tích Tứ. ……… Lưu Tích Tứ mỏi mệt nằm trên người Ly Nghiêu, Ly Nghiêu bình tĩnh trở lại sau khi rửa sạch cho hắn, liền ôm hắn trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, cảm giác thoải mái làm cho Lưu Tích Tứ buồn ngủ. Nhưng Lưu Tích Tứ vẫn như cũ có chút kích động, hoan ái của hai người vượt quá sự chịu đựng mà hắn đoán trước. Lúc trước hỏi Liên Y mấy người bọn hắn đều nói mấy lần đầu sẽ đau, vì thế mặc dù chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi Ly Nghiêu chạm vào hắn, hắn vẫn là sợ. Bất quá, Ly Nghiêu mặc dù khiến hắn cảm thấy hơi đau, nhưng cái đau kia so với sung sướng sau đó, nó cơ hồ không còn quan trọng. “Ly Nghiêu… Ngươi có thật là lần đầu?” Lưu Tích Tứ không khỏi có chút hoài nghi, bất quá hắn hỏi đương nhiên là cùng nam tử. “Lần đầu tiên của Tích Tứ, ta sao có thể làm ngươi đau?” Dò mạch của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu kiểm tra thân thể hắn, sợ hoan ái kịch liệt vừa rồi sẽ có ảnh hưởng đối với Lưu Tích Tứ. Giương mắt thấy bộ dáng không tin của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu hôn lên hắn, “Đầu ngón tay ta có thuốc tê, vì thế lúc đầu sẽ không làm cho ngươi cảm thấy quá đau, chờ sau khi thuốc tê tan, ngươi cũng không còn cảm giác đau.” Lưu Tích Tứ lúc này mới vừa lòng, khóe miệng giương lên, “Ta đã nói sao một chút cũng không cảm thấy đau, còn tưởng là ngươi gạt ta.” “Tích Tứ, ta sẽ không gạt ngươi.” Sau khi nhìn đến ứ ngân xanh xanh tím tím trên người Lưu Tích Tứ, trong mắt Ly Nghiêu là tự trách, “Nhưng ta vẫn là không khống chế được bản thân, đả thương ngươi.” Lưu Tích Tứ lại “khúc khích” một tiếng, bật cười, giơ cánh tay mình nói: “Chẳng trách lúc ta nói thái tử ca ca bắt nạt Hãn Triệt, hắn một bộ cười nhạo ta, nói chờ ta trưởng thành sẽ biết. Thì ra, vết thương trên người Hãn Triệt lưu lại như vậy.” Càng nghĩ, Lưu Tích Tứ càng cảm thấy thái tử ca ca đáng thương, đã biết bị hiểu lầm, còn không thể giải thích. Ly Nghiêu vân vê ứ thanh trên người Lưu Tích Tứ, trầm hỏi: “Tích Tứ, vì sao hôm nay muốn làm như vậy? Theo tính tình của ngươi, ngươi sao cam tâm chịu dưới thân ta?” Hành động hôm nay của Lưu Tích Tứ, quả thực cực kỳ vượt ra khỏi dự liệu của Ly Nghiêu. Hiển thân vương Lưu Tích Tứ chủ động hiến thân, nghĩ đến cũng làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ly Nghiêu đoán không ra nguyên nhân Lưu Tích Tứ làm như vậy là gì. “Ta cũng nên khai huân đi, Mặc Huyền cũng không phải là đồng nam. Vả lại, theo tính tình của ta là thế nào? Ta chính là vương gia, đương nhiên phải người khác tới hầu hạ ta, nào có đạo lý ta hầu hạ người khác. Nếu ngươi là nữ tử, ta đương nhiên sẽ không chịu dưới thân ngươi. Nhưng ta ngươi đều là nam tử, chuyện hoan ái này, ta cũng không phải hoàn toàn không hiểu, đương nhiên biết ở phía trên tốn sức không tốt, ta mới không làm loại buôn bán lỗ vốn này. Ngươi nếu làm cho ta đau, ta có thể đem ngươi đạp xuống giường, lại đổi người khác, nếu hầu hạ ta được thoải mái, vậy lưu ngươi lại, đây mới là tính tình của Lưu Tích Tứ.” Lưu Tích Tứ biết lời nói sau cùng của mình chắc chắn sẽ làm cho Ly Nghiêu sinh khí, nhưng hắn chính là thích trêu chọc Ly Nghiêu. Như hắn đoán, lời này mới vừa nói xong, hắn đã bị Ly Nghiêu hôn suýt chút nữa nghẹt thở, bất quá Lưu Tích Tứ cũng không giận, đợi lúc Ly Nghiêu buông hắn ra, hắn thở hồng hộc mà nói: “Ly Nghiêu… Ngươi sau này nếu không thể làm cho ta thỏa mãn… Ta thật sự sẽ thay người…” Ly Nghiêu tà nịnh nhìn Lưu Tích Tứ, ngón tay bao quanh ngọc hành (1) của Lưu Tích Tứ, “Vậy Ly Nghiêu… cũng không thể sơ sót…” “Đấy là tự nhiên…” Mũi chân cọ xát trên đùi Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ hào phóng để cho Ly Nghiêu lần thứ hai tiến công thân thể của mình. Chú thích (1) ngọc hành: dương vật =)) ↑
|
Neleta Chương 21 Đêm khuya, ngoại trừ tiếng nước hồ chảy cùng tiếng côn trùng kêu vang yếu ớt, trong khoang thuyền cực kỳ yên tĩnh. Lưu Tích Tứ mệt chết ngủ thực trầm, nằm trong lòng Ly Nghiêu, ngay cả khí lực xoay người cũng không có. Dạ minh châu bị thu vào trong ngăn bí mật, để tránh quấy rầy mộng đẹp của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu lại nhờ vào nhãn lực tinh tế mà nhìn khuôn mặt khi ngủ của Lưu Tích Tứ. Xinh đẹp của Tích Tứ tối nay khiến cho y không dời mắt ra được, mà cảm giác hắn mang cho mình, càng làm cho y muốn cứ mãi nhìn hắn như thế. Ly Nghiêu đang nhìn chăm chú Lưu Tích Tứ bỗng nhiên cẩn thận buông Lưu Tích Tứ từ trên người mình xuống, nhanh chóng đứng dậy mặc y phục rồi nhanh chóng chạy lên phía trên thuyền. Nhận lấy kiếm từ trong tay thủ hạ, Ly Nghiêu hướng về phía mặt nước chém ra một chưởng, đáy nước lại nhảy ra mười mấy hắc y nhân. Thủ hạ của Ly Nghiêu bảo hộ xung quanh Ly Nghiêu, mà hộ vệ cho Lưu Tích Tứ cũng không thấy hoảng loạn, trong nháy mắt bảo vệ chặt chẽ chiếc thuyền. “Bảo hộ vương gia!” Hô một tiếng với thủ hạ, Ly Nghiêu từ trên thuyền nhảy ra ngoài, đạp lên mặt nước bay hướng về phía bờ, hắn không muốn tiếng đánh nhau đánh thức Lưu Tích Tứ. Thủ hạ của Ly Nghiêu chỉ có một người đi theo, những người khác thì nghe theo mệnh lệnh của hắn, ở lại trên thuyền. Khi Ly Nghiêu rời thuyền, cách đó không xa có mấy thân ảnh đi hướng phía Ly Nghiêu. Nhanh chóng chạy vào trong bụi lau, Ly Nghiêu chậm lại tốc độ, ngay tức khắc hắn đã bị hắc y nhân vây lại. Rõ ràng hắc y nhân tới vì Ly Nghiêu, sau khi hắn rời thuyền, toàn bộ hắc y nhân ẩn núp dưới đáy nước đuổi theo hắn tới đây. Hắc y nhân không nói hai lời giơ đao kiếm lên liền hướng Ly Nghiêu đâm tới, trên đao kiếm là mùi tanh của chất độc. Ly Nghiêu cũng không né tránh, kiếm trong tay huy động kiếm khí đánh vào thân hắc y nhân. Đánh nhau rất kịch liệt, võ công của hắc y nhân lần này so với lần trước càng thêm lợi hại, chiêu thức cũng càng thêm bén nhọn. Bọn họ dường như cũng không muốn giết chết Ly Nghiêu, từng đao hướng về chỗ dễ xuất huyết nhất trên thân thể Ly Nghiêu chém tới. Thủ hạ đi theo Ly Nghiêu, vừa không để cho mình bị thương, vừa đề phòng có người đánh lén Ly Nghiêu. Hai tròng mắt Ly Nghiêu đã là màu tím sâu thẳm, móng tay óng ánh lúc một kiếm đâm tới dọc theo thân kiếm xẹt qua, quẹt vào cổ thích khách, sau đó toàn thân tránh thoát đầu kiếm đâm về phía hõm vai hắn. Ly Nghiêu biết những người này là do ai phái tới, cũng biết bọn họ vì sao muốn làm cho mình đổ máu, nhưng hắn không thể cũng sẽ không để trên người mình có thương tích. Một tiếng huýt sáo vang lên, càng nhiều hắc y nhân từ trong bụi lau nhảy ra, khóe miệng Ly Nghiêu lại mang theo nụ cười thật sâu, cả người hắn giống như một lưỡi dao sắc bén, xé nát thích khách. Ngay lúc máu bắn tung tóe đầy trên người Ly Nghiêu, bốn phía đột nhiên bay ra vô số mũi tên, hắc y nhân ám sát Ly Nghiêu tránh không kịp, trở thành tấm bia tên. Ly Nghiêu nhìn hướng bốn phía, tàn ác trong mắt không có vì biến cố đột nhiên tới mà tiêu tan. Mà khi hắn nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn lại, huyết sắc trong mắt rút đi. Lưu Tích Tứ mắt ngái ngủ mông lung quấn khăn trải giường đi lên một tảng đá, trên chân nhưng lại đi tha hài (1), nhíu mày nhìn thi thể trên mặt đất, nói: “Đi xem còn có người sống hay không, dám quấy rầy mộng đẹp của bổn vương, giết không tha!” “Dạ!” Nhìn không thấy là ai đáp lại, chỉ biết là rất nhiều người, nhưng chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân rất nhỏ cũng không còn, hình như đã đi xa. Ly Nghiêu thu kiếm, đi về phía Lưu Tích Tứ, đã thấy Lưu Tích Tứ lui về phía sau hai bước, bụm mũi. “Ly Nghiêu, ngươi thối muốn chết…” Còn chưa nói xong, hắn đã bị Ly Nghiêu ôm thật chặt. Lưu Tích Tứ quyền đấm cước đá mà mắng: “Buông ta ra, Ly Nghiêu, ngươi thối muốn chết!” “Tích Tứ…” Ly Nghiêu ôm lấy Lưu Tích Tứ hướng về phía thuyền phường chạy đi, Lưu Tích Tứ ngoài miệng mặc dù mắng, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ôm lấy cổ Ly Nghiêu, chỉ nói câu, “Quay về rửa sạch cho ta.” ……… Lại trở về trong khoang thuyền, Ly Nghiêu không chỉ có đem chính mình, cũng đem Lưu Tích Tứ rửa. Ôm Lưu Tích Tứ một lần nữa nằm xuống, Ly Nghiêu còn chưa nghĩ ra nên mở lời như thế nào, Lưu Tích Tứ lại lên tiếng. “Ly Nghiêu, ta cũng không phải là cứu ngươi, nếu ngươi ngay cả chính mình cũng không thể bảo hộ, sẽ không xứng làm người của Lưu Tích Tứ ta. Nhưng Lưu Tích Tứ ta ghét nhất có người chạm vào đồ của ta, đã có người không chú ý, ta đương nhiên phải giáo huấn bọn chúng một phen.” Trước sau mâu thuẫn của Lưu Tích Tứ, lại có đạo lý của hắn. “Ngươi ở bên cạnh ta… phái người?” Cảm giác của Ly Nghiêu thực phức tạp. “Không phải ta ở bên cạnh ngươi phái người, là bên cạnh ta vẫn luôn có người. Ngươi với ta cùng một chỗ, ngươi có chuyện gì, ta đương nhiên là nhất thanh nhị sở.” Lời của Lưu Tích Tứ lộ ra cười nhạo, tựa như chê cười kiến thức nông cạn của Ly Nghiêu. Dựa vào thân phận của hắn, bên người sao có thể không có người bảo hộ. “Ngươi không tin ta?” Sự ra tay của Lưu Tích Tứ, ít nhiều khiến cho Ly Nghiêu cảm thấy không vui. Lưu Tích Tứ liếc mắt về phía hắn, nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có thể một chiêu giết hết tất cả bọn chúng?” “Không thể.” Cho dù là hai vị cao thủ trong cung kia, cũng không có thể làm được đến như vậy. “Nếu không thể ta vì sao phải ủy khuất chính mình ở chỗ này chờ ngươi?” Lời của Lưu Tích Tứ làm cho Ly Nghiêu có không hiểu trong nháy mắt, sau đó hắn liền hiểu, tối tăm trên mặt cũng không thấy nữa. “Khi nào tỉnh?” “Gối ôm không có, ta há có thể không tỉnh?” Nằm lên trên vai Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ kéo tay Ly Nghiêu qua để hắn vuốt ve phần eo mình, “Đợi ngươi nửa ngày, cũng không thấy ngươi quay lại, ta đương nhiên phải đích thân đi bắt người.” Lưu Tích Tứ nói bất quá là lấy cớ, bên cạnh Ly Nghiêu hắn quả thật an bài người, không phải là vì giám thị Ly Nghiêu, mà là sau lần đầu tiên Ly Nghiêu ở trước mặt hắn giết người hắn cũng biết, những người đó chắc chắn còn có thể đến. Hắn không sợ Ly Nghiêu chết, nhưng hắn nếu đã thích Ly Nghiêu, cũng sẽ không để cho Ly Nghiêu một mình đi đối mặt. Hắn phải biết rõ ràng bí ẩn trên người Ly Nghiêu, cũng sẽ dùng phương thức của chính mình bảo hộ Ly Nghiêu, giống như lúc trước hắn tự nói với mình như vậy, hắn sẽ không để cho người mình thích chịu ủy khuất. Nhưng Lưu Tích Tứ biết, nếu trực tiếp nói cho Ly Nghiêu, Ly Nghiêu nhất định sẽ mất hứng, vì thế, hắn chỉ có thể tìm cái cớ khác. Lưu Tích Tứ rất bất mãn, nghĩ hắn đã lớn như vậy, lúc nào mới vì người khác suy nghĩ nhiều như thế, có lẽ trên đời này ngoại trừ người thân ra, cũng chỉ có Ly Nghiêu mới có thể làm cho hắn phí tâm như vậy. Gối ôm đã trở lại, Lưu Tích Tứ thỏa mãn hừ mấy tiếng, lại ngủ, dù sao thân mình trải qua một phen gây sức ép, vừa rồi đi mấy bước kia đã làm cho hắn phải cố hết sức. Xoa thắt lưng mệt mỏi của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu ôm chặt hắn, sau khi Lưu Tích Tứ đã ngủ, Ly Nghiêu khẽ hôn lên môi Lưu Tích Tứ… Người này vào thời điểm như vậy, còn suy nghĩ cho mặt mũi của mình… Lưu Tích Tứ… gặp được ngươi… là phúc phận của Ly Nghiêu ta. ……… Từ sau đêm xuân Lưu Tích Tứ cùng Ly Nghiêu trên thuyền phường, hai người thỉnh thoảng ở trong thuyền phường qua đêm. Lưu Tích Tứ dường như cũng đã quên chuyện đêm đó, sau đấy không hề đề cập qua. Ly Nghiêu một mực chờ Lưu Tích Tứ hỏi mình thân thế của y, nhưng Lưu Tích Tứ một lần cũng không có hỏi, cho dù là lúc tự mình muốn nói hắn cũng không để cho nói, vẫn ngại hắn phiền, Ly Nghiêu cũng không nói nữa. Từng ngày trôi qua, trong nháy mắt, Ly Nghiêu và Lưu Tích Tứ quen biết đã nửa năm. Lưu Tích Tứ vẫn như cũ tùy hứng thích nháo, sau lão Nhất, mấy ám vệ khác cũng bị hắn chỉnh đến khổ không thể tả. Vẫn như trước có người tới giết Ly Nghiêu, nhưng mỗi lần sau khi Ly Nghiêu dẫn người rời đi, Lưu Tích Tứ đều sẽ ngẫu nhiên xuất hiện, lấy cớ cấp Ly Nghiêu cũng là vô cùng kì quặc, không phải trách thích khách quấy rầy nhã hứng đùa chó của hắn, thì chính là trách thích khách quấy rầy nghỉ ngơi của hắn và Ly Nghiêu. Ly Nghiêu cũng không vạch trần, chỉ là mỗi lần đều mau chóng giải quyết địch nhân, bồi Lưu Tích Tứ hồi phủ. Mà ngày hôm sau, Lưu Tích Tứ đã quên giết chóc một đêm trước, tiếp tục cùng y nháo, cùng người khác nháo. Nghênh Hoan lâu lại khai trương, bất quá lão bản lần này lại biến thành thủ hạ của Lam Vận Vanh. Lưu Tích Tứ mặc kệ Ly Nghiêu có đồng ý hay không, thường xuyên hướng Nghênh Hoan lâu chạy, Ly Nghiêu sợ hắn xằng bậy mặc dù không thích cái loại địa phương đó, cũng chỉ có thể cùng Lưu Tích Tứ đi. Mà Lưu Tích Tứ mỗi lần đều sẽ tìm mấy tiểu quan cùng bồi, cũng không quản khuôn mặt Ly Nghiêu có bao nhiêu lạnh lẽo, đùa giỡn, ôm ấp đủ loại. Trước người khác, Ly Nghiêu cấp Lưu Tích Tứ mặt mũi, nhưng sau khi trở về, Lưu Tích Tứ thường thường hai ba ngày không xuống được giường. Nhưng Lưu Tích Tứ không nhớ được lâu, sau khi khỏe lại tiếp tục đến Nghênh Hoan lâu tiêu dao… Vòng đi vòng lại… Lưu Tích Tứ cũng là không biết chán, giống như thích xem Ly Nghiêu biến sắc. Hai người cứ như vậy đùa giỡn, mà cách kỳ sinh sản của phụ thân Lưu Tích Tứ — Bạch Tang Vận chỉ còn hơn một tháng. Chú thích (1) tha hài: giày đàn ông kiểu cũ, chỉ có da bọc ở phía mũi, để hở mu bàn chân và gót chân, kiểu như dép lê ngày nay ↑
|
Neleta Chương 22 Đầu mùa đông ở Huệ Diệu mưa dầm kéo dài, thái hoàng Lưu Tuyên nhiễm phong hàn, Bạch Tang Vận vì bụng càng lúc càng lớn, bệnh trạng không khỏe cũng càng ngày càng rõ, giống như lần đầu tiên hắn có thai, càng đến gần kỳ sinh sản càng khó chịu. Lưu Tích Tứ, Lam Vận Vanh dọn về cung, thái tử Lưu Vận Tranh cũng từ Đông cung chuyển vào trong Vĩnh Hoài cung. Trời ảm đạm dường như biểu thị không bình tĩnh trong cung, ngay cả Lưu Tích Tứ ưa nháo cũng yên lặng hơn nhiều. “Phụ thân, người uống chút nữa đi, nhị thúc nói người mấy ngày nay gầy đi.” Lưu Tích Tứ bưng bát, tự mình hầu hạ phụ thân uống canh. Không biết làm sao Bạch Tang Vận nôn nghén đến lợi hại, đầu này uống xong đầu kia liền phun ra. Lúc mấy ngày đầu Lưu Tích Tứ thấy lần nào là khóc lần đấy, khuôn mặt Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh lại càng lạnh đến mức khiến cho người trong cung ngoài cung cũng nhượng bộ lui binh. “Cha bất quá là không có khẩu vị, coi một đám các con, tựa như ta bị cái bệnh nan y gì ấy.” “Cha!” Bạch Tang Vận thấy ba nhi tử sốt ruột, thở dài, đau đầu mà nói: “Lúc trước khi cha có mang các con, nôn so với bây giờ còn lợi hại hơn, đây bất quá chỉ là phản ứng bình thường, đừng giống như phụ hoàng, phụ vương các con. Bây giờ nếu có việc, các con cứ đi làm, không có việc thì đi bồi hoàng gia gia.” “Phụ thân, Tứ nhi mặc kệ chuyện gì, Tứ nhi mới từ chỗ hoàng gia gia về, bây giờ đương nhiên phải bồi phụ thân.” Lưu Tích Tứ rất khó tưởng tượng được, nếu hắn là phụ thân, chắc chắn sẽ chịu không nổi. “Tứ nhi, phụ thân nghe nói con kết giao với một vị bằng hữu, con ngày ngày ở trong cung, chẳng phải là lạnh nhạt người ta?” Thấy Lưu Tích Tứ một bộ muốn nói lại thôi, Bạch Tang Vận tỏ ý bảo hai nhi tử đi ra ngoài, nhân lúc trước khi hai người kia trở lại, hắn muốn cùng với con trai út tâm sự. “Tứ nhi, mặc dù nói chuyện của các con phụ thân rất ít khi hỏi đến, các con cũng không thích phụ thân quản quá nhiều, nhưng có một số việc, phụ thân vẫn là sợ các con phạm sai lầm, giống như Vận Tranh và Vận Vanh hai người bọn chúng…” Bạch Tang Vận đã biết từ rất sớm về sự tồn tại của Ly Nghiêu, hắn mặc dù ở sâu trong cung, nhiều chuyện hắn không nói không biểu thị hắn không rõ. Hắn quen để cho nhi tử tự mình xử lý chuyện của bọn chúng, lúc bọn chúng nảy sinh sai lầm, hắn mới ra mặt. Vì thế trước khi dưỡng tử không chịu nổi, hắn phải quyết đoán mà đưa dưỡng tử xuất cung. Mà con út mấy ngày nay người còn ở trong cung, nhưng tâm lại có phân nửa không biết đã đi đến nơi nào. “Tứ nhi, có tâm sự gì không ngại nói cùng phụ thân nghe xem, ta biết con không muốn phụ thân lo nghĩ, bất quá phụ thân rất muốn hảo hảo tâm sự với con.” Lưu Tích Tứ cúi đầu không nói lời nào. Tiến cung bồi hoàng gia gia cùng phụ thân một nửa là không yên lòng, một nửa kia lại là vì muốn tránh khỏi Ly Nghiêu. Lưu Tích Tứ thực phiền, nghĩ đến Ly Nghiêu hắn càng phiền, cho nên hắn đơn giản dọn vào trong cung, rời đi cái phủ đệ nơi chốn đều có bóng dáng Ly Nghiêu kia, đến cái chỗ cho sạch mắt. Hắn muốn tìm người để nói nói, nhưng Hãn Triệt không có ở đây, hai huynh trưởng của mình — vẫn là quên đi, phụ hoàng và phụ vương, nói không chừng hắn nói còn chưa nói xong, mạng Ly Nghiêu đã không còn, cũng chỉ có phụ thân thích hợp nhất, nhưng thân mình phụ thân hiện giờ… Lưu Tích Tứ càng thêm oán hận Ly Nghiêu, nếu không phải y, hắn cũng sẽ không buông không ra như bây giờ. “Tứ nhi, chính là cãi nhau với người ta?” Thấy nhi tử không muốn nói, Bạch Tang Vận chỉ có thể đoán. Lưu Tích Tứ bĩu môi: “Nếu có thể cãi, thì đã tốt. Người nọ đáng chán có thể so với nhị ca, vả lại, con bây giờ không thèm cãi nhau với hắn.” “Phụ thân cả ngày ở trong cung cũng buồn, nói nói với phụ thân, coi như cho phụ thân giải buồn đi.” Bạch Tang Vận cho nhi tử một lối thoát. Lưu Tích Tứ cân nhắc một chút, cũng không băn khoăn nữa, nói chuyện của hắn cùng với Ly Nghiêu ra, đương nhiên che giấu một số chuyện phụ thân không được phép biết đến. “Phụ thân, vừa bắt đầu gặp hắn, Tứ nhi chỉ cảm thấy tò mò, hắn vì sao chỉ cho Tứ nhi mượn một nửa sách, vì sao không thích cười nhưng lại luôn treo lên nụ cười, hắn muốn lấy được cái gì tốt từ Tứ nhi… Nhưng về sau ở chung lâu, Tứ nhi cũng thích cùng một chỗ với hắn. Phụ thân, Tứ nhi từ nhỏ thấy nhiều đám người a dua nịnh hót, Ly Nghiêu kia ngoài miệng kêu ‘vương gia vương gia’, nhưng trong đầu căn bản không có đem con làm vương gia, cùng một chỗ với hắn, con cảm thấy thoải mái… Mà thứ hắn muốn, cũng nói rõ ràng…” “Nếu biết hắn muốn thứ gì, Tứ nhi vì sao lại bất mãn?” Bạch Tang Vận có hứng thú với Ly Nghiêu, muốn nhìn xem người có thể làm cho Tích Tứ nóng ruột nóng gan có bộ dáng ra sao. Mặt Lưu Tích Tứ lạnh xuống hiếm thấy, mơ hồ lộ ra thần thái nổi giận của phụ hoàng hắn Lưu Hoài Diệp. “Cái hắn muốn… bất quá là muốn cái mới mẻ, có thể đoạt được Hiển thân vương Lưu Tích Tứ, đây là chuyện rất có mặt mũi, nói ra có ai mà không thèm muốn!” “Tích Tứ, mặc dù không biết đầu ngón tay hai người các con xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi nghe con nói chuyện cùng hắn ở chung, phụ thân cũng cảm thấy hắn là là thật tâm quý mến con, không phải vì ham cái mới mẻ… Tứ nhi, thân phận của con giống như con nói vậy, kẻ khác nịnh bợ lấy lòng còn không kịp, sao phải đi mạo hiểm phiêu lưu cố ý trêu chọc con. Trong chuyện này nhất định có cái gì hiểu lầm, con phải nghĩ rõ ràng, hỏi rõ, đừng đi con đường giống phụ thân.” Bạch Tang Vận thấm thía khuyên bảo, khi hắn lần đầu tiên nghe được con út cùng một nam tử qua lại thân thiết, hắn cũng có chút tư vị nói không ra, ba nhi tử của mình thích vẫn là nam tử… Là thiên ý hay là duyên cớ của hắn. Nghe phụ thân vừa nói như thế, lửa giận mấy ngày nay của Lưu Tích Tứ đi hết phân nửa, bất quá hắn sẽ không dễ dàng tha cho Ly Nghiêu. “Phụ thân, người nên nghỉ ngơi, nếu cứ như thế lát nữa phụ hoàng bọn họ chạy tới, thấy người còn chưa ngủ, chắc chắn sẽ phạt Tứ nhi.” Bạch Tang Vận hiểu nhi tử đã nghe lọt, cũng không lo lắng nữa, sau khi nằm xuống hỏi một câu: “Xem ra Tứ nhi là thực thích Ly Nghiêu kia?” “Thích thì đúng là thích, bằng không Tứ nhi cũng sẽ không đem chính mình cho hắn, bất quá, bây giờ không thích nữa.” Lưu Tích Tứ nói xong, mới phát giác chính mình nói lỡ, thè thè lưỡi, nói với phụ thân đang ngơ ngẩn: “Phụ thân, Tứ nhi trẻ người non dạ, mắc mưu người xấu, người cũng đừng sinh khí với Tứ nhi.” Ngoại trừ thở dài, Bạch Tang Vận vẫn là thở dài. “Tứ nhi, các con đã đến bước này, lại càng không thể làm như trò đùa. Phụ thân hiểu con, nếu không phải chấp nhận hắn, con cũng sẽ không đem chính mình cho hắn.” “Phụ thân, Tứ nhi đã biết, Tứ nhi sẽ nghe lời phụ thân, người mau ngủ đi, phụ thân nhất định phải sinh cho Tứ nhi một muội muội.” Nhìn thấy nhi tử nở nụ cười, Bạch Tang Vận cũng không nói thêm nữa, yên tâm ngủ. Lưu Tích Tứ chăm chú nhìn khuôn mặt khi ngủ của phụ thân, tầm mắt chuyển lên trên bụng cao cao hở ra của phụ thân. Phụ thân, người nhất định là cực kỳ yêu phụ hoàng cùng phụ vương, mới có thể cam nguyện chấp nhận thống khổ lớn như vậy sinh hạ hài tử vì bọn họ… Hoàng thúc từng nói cho hắn, phụ vương suýt chút nữa cùng đi với phụ thân rồi, phụ thân là tất cả của phụ vương đi… Hắn tin đối với phụ hoàng mà nói, phụ thân cũng là tất cả. Mà Ly Nghiêu… Hắn thích Ly Nghiêu, đây là không thể nghi ngờ. Cùng một chỗ với Ly Nghiêu, hắn thường quên chính mình là vương gia, muốn làm cái gì muốn nói cái gì, đều không có gì lo ngại. Cũng không biết là từ khi nào bắt đầu, Ly Nghiêu đã chui vào tâm hắn, có lẽ là nụ cười giả tạo trên mặt y, hay là độc phấn ở đầu ngón tay y, có lẽ là thủ đoạn khi y giết người, cũng có thể là khối huyết ngọc liên quan tới tính mạng y kia… Ly Nghiêu khác với tất cả những người hắn biết, mang theo chút tang thương trong sách, lại mang theo chút tà khí, tóm lại… Ly Nghiêu khiến cho hắn cảm thấy mới lạ. Nhận được thư của Thúy Thúy, hắn đã biết được một chuyện của Ly Nghiêu, hắn không vì gì mà lại đặc biệt thương tâm. Trong mắt hắn, Ly Nghiêu là cái loại người khoái ý giang hồ, nhưng người như vậy lại bị khối ngọc ràng buộc, hắn lần đầu tiên muốn vì một người ngoài mà khóc, cũng vào đêm đó, hắn biết, mình thật sự thực thích Ly Nghiêu, vì thế hắn đem chính mình cho Ly Nghiêu, không phải bởi vì thương xót y, mà là cảm thấy một đêm kia sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, mặc dù hắn bây giờ rất giận Ly Nghiêu, nhưng hắn không hối hận quyết định của chính mình, Lưu Tích Tứ hắn cũng sẽ không vì chuyện đã làm mà hối hận. Nhưng… nếu Ly Nghiêu thực sự lừa hắn, hắn sẽ không chút do dự giết y, đây là cái giá mà y phải trả; nếu là hiểu lầm, hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Ly Nghiêu. Nếu như sau này, Ly Nghiêu chết sớm hơn hắn… Hắn sẽ khóc, sẽ đem tất cả thương tâm đều khóc ra, sau đó hắn liền quăng Ly Nghiêu thật xa, hắn sẽ tìm thật nhiều người tới hầu hạ mình, còn có thể thú mấy vương phi xinh đẹp… Làm cho Ly Nghiêu ở dưới lòng đất cũng không thể sống yên ổn! Cho nên, Ly Nghiêu, ngươi tốt nhất chớ chọc ta sinh khí. ……… “Tích Tứ, cũng đã chừng mười ngày không thấy vị tiểu gia kia của ngươi? Ngươi hưu hắn rồi?” Lưu Mặc Huyền tiến cung thăm hoàng gia gia cùng đại bá, tâm tình vô cùng tốt hỏi, cùng với vẻ mặt tức giận của Lưu Tích Tứ tạo thành đối lập rõ ràng. “Ngươi làm sao lại gầy đến như vậy? Trúc nhị còn ở quý phủ của ta đấy, coi chừng ta nói cho hắn biết ngươi có niềm vui mới.” Lưu Tích Tứ hỏa đại nhìn mặt Lưu Mặc Huyền xuân phong đắc ý (1), có tin hắn giấu Trúc nhị đi hay không. “Đừng đừng, Tích Tứ, cơm có thể ăn bậy, nói lại không thể nói bậy, chỗ ta làm sao có niềm vui mới gì chứ? Ngươi đừng hại Văn Khanh hiểu lầm ta, còn nữa, Tích Tứ, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng gọi hắn Trúc nhị.” Lưu Mặc Huyền không dám cười, vội vàng xin khoan dung, từ sau lần trước, hắn không còn dám xem thường đường huynh này của hắn nữa. “Hừ! Ngươi nếu còn dám chọc ta, ta liền mỗi ngày ngay trước mặt ngươi gọi hắn Trúc nhị.” Thấy Lưu Mặc Huyền không dám nói nữa, Lưu Tích Tứ mới bỏ qua, “Ta hỏi ngươi, sao còn không đem Trúc… Văn Khanh kia của ngươi đón đi, phủ đệ của ta cũng sắp biến thành của ngươi rồi.” Nhãn tình Lưu Mặc Huyền sáng lên, thần bí nói: “Tích Tứ, tháng sau là sinh nhật Văn Khanh, ta muốn cho hắn ngạc nhiên, với lại ta cũng sắp trưởng thành, chờ ta có phủ đệ của chính mình, ta liền đón hắn đi.” “Tùy ngươi, dù sao ta cũng tính toán ở lâu trong cung.” Nghe Lưu Tích Tứ vừa nói như vậy, Lưu Mặc Huyền đánh hơi được mấy phần bất thường. “Tích Tứ, Ly Nghiêu kia của ngươi đâu? Ngươi hưu hắn rồi?” Khuôn mặt Lưu Tích Tứ vừa mới dịu đi lại trầm xuống, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đang suy nghĩ hưu thư nên viết như thế nào!” Ly Nghiêu, ta cho ngươi một ngày nữa, nếu ngươi hôm nay còn chưa trở về, thì vĩnh viễn cũng đừng có trở lại! Chú thích (1) xuân phong đắc ý: hình dung đã được như nguyện, tâm tình vui vẻ, đắc ý, gần nghĩa với vênh váo tự đắc ↑
|
Neleta Chương 23 Đầu ngón tay Lưu Tích Tứ gõ gõ trên bàn, thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh không dám thở mạnh đứng ở một bên. Cửa mở to, Lưu Tích Tứ ngồi ngay chính giữa ghế, trên khuôn mặt thích cười một mảnh băng hàn, phẫn nộ trong lòng hắn theo tiếng gõ truyền ra phía ngoài. Muốn hỏi Lưu Tích Tứ vì sao sinh khí như vậy phải nói từ mười ngày trước hôm Lưu Tích Tứ tiến cung. Từ sau khi quan hệ của hắn cùng với Ly Nghiêu ngã ngũ, Ly Nghiêu liền chuyển vào Thanh Liễu cư của hắn. Hai người mặc dù không thể nói là như keo như sơn, nhưng cũng là cực kỳ thân mật, đám người trong phủ thấy thường thường mặt đỏ tim đập. Đêm đó, sau khi hai người ôn tồn, Lưu Tích Tứ còn chưa phục hồi tinh thần lại từ hoan tình, thủ hạ của Ly Nghiêu đã ở ngay bên ngoài đánh một cái huýt sáo cho Ly Nghiêu. Ly Nghiêu bỏ lại câu “Ta đi một chút sẽ về”, người vẫn chưa có quay lại. Lưu Tích Tứ lúc ấy mặc dù buồn bực, nhưng hắn nghĩ Ly Nghiêu sẽ không đi quá lâu, hơn nữa hắn có an bài người bên cạnh Ly Nghiêu, hắn cũng là không quá lo lắng. Nhưng Ly Nghiêu đi chuyến này, lại thẳng tắp ra khỏi kinh, không chỉ có ra kinh, lại thêm mang theo thủ hạ của y ly khai kinh thành, còn bỏ rơi người Triêu Thiên giám, chỉ lưu lại một lời nhắn, bảo Lưu Tích Tứ chờ y. Khi Lưu Tích Tứ nhận được tin này, có thể thấy rõ ràng khiếp sợ trong lòng. Nhưng hắn không muốn nghi ngờ Ly Nghiêu, một mặt phái người tiếp tục điều tra tin tức của Ly Nghiêu, một mặt liên lạc với Thúy Thúy, để nàng chú ý Ly Nghiêu có trở về phương bắc hay không. Lưu Tích Tứ cứ như vậy ở quý phủ đợi mấy ngày, mà Ly Nghiêu lại chậm chạp không thấy bóng dáng, lại không có tin tức. Lưu Tích Tứ dưới cơn nóng giận dọn về cung. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng Lưu Tích Tứ cho Ly Nghiêu, nếu Ly Nghiêu vẫn chưa trở lại, bên Lưu Tích Tứ này e rằng sẽ xảy ra chuyện. “Vương gia, thuộc hạ đã tra được tung tích nữ tử đêm đó gặp Ly Nghiêu ở ngoại ô kinh thành.” Một gã ám vệ bẩm báo. “Người ở đâu?” Đầu ngón tay Lưu Tích Tứ gõ nhanh hơn. “Bẩm vương gia, Ly Nghiêu an trí nàng trong nhà một người thợ săn, ở chung một chỗ với nữ tử kia còn có một nam đồng ước chừng năm tuổi.” “Mang người về cho bổn vương!” “Dạ!” Theo lời nói lạnh lẽo muốn đông cứng lòng người của Lưu Tích Tứ, mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa chạy thẳng tới ngoại ô kinh thành. Xuyên qua mưa thu lạnh lẽo, trong phủ Hiển thân vương chập tối càng lộ vẻ rét lạnh. ……… “Quỳ xuống!” Nhìn thấy nữ nhân bị thị vệ quăng trên mặt đất, Lưu Tích Tứ đập vỡ chén trà sứ men xanh trong tay. Đêm đó, người đi theo Ly Nghiêu nhìn thấy Ly Nghiêu ôm một nữ tử, cực kỳ thân mật, Lưu Tích Tứ nghe được thiếu chút nữa hộc máu. “Ly Nghiêu đâu?” Đối mặt nữ nhân y sam lộn xộn, run lẩy bẩy, Lưu Tích Tứ không có chút thương tiếc nào. Hài tử được nữ nhân kia ôm vào trong ngực ra dấu hai tay, mang theo phẫn nộ muốn nói cái gì, nhưng yết hầu phát không ra tiếng chỉ có thể làm cho người ta nghe được hơi thở “phì phì”. “Ly Nghiêu đâu?” Lưu Tích Tứ hỏi lại lần nữa, giọng hắn mang theo sát ý khiến cho nữ nhân đánh một cái rùng mình, nhưng không trả lời, chỉ là hỏi: “Ngài… Ngài chính là Hiển thân vương?” “Bổn vương hỏi lại ngươi lần nữa, Ly Nghiêu đâu?” Kiên nhẫn của Lưu Tích Tứ đã sắp tới cực hạn. “Vương gia?” Nữ nhân tựa hồ hiểu được Lưu Tích Tứ chính là Hiển thân vương kia, bối rối từ trong lòng lấy ra một thanh chủy thủ, trình lên, nhìn thấy thanh chủy thủ này, Lưu Tích Tứ xông lên phía trước đoạt lấy chủy thủ. Đây là thanh chủy thủ dưới gối hắn, về sau hắn đưa cho Ly Nghiêu, bây giờ, lại ở trên người một nữ nhân khác, Lưu Tích Tứ tức đến tay cũng bắt đầu phát run. “Vương… Vương gia, Ly đại ca nói nếu Hạnh Nhi gặp được Hiển thân vương, thì nói cho hắn, y trong vòng nửa tháng nhất định sẽ trở về, đợi sau khi y trở về, mặc cho Hiển thân vương xử trí.” Khẩu âm của Hạnh Nhi và Ly Nghiêu giống nhau, nhưng lời của nàng chẳng những không khiến cho Lưu Tích Tứ bình tĩnh chút nào, ngược lại càng làm cho Lưu Tích Tứ nổi trận lôi đình. “Hắn ở đâu?” Hạnh Nhi lắc đầu, cắn môi nói: “Vương gia, Ly đại ca nói hắn sẽ chính miệng giải thích với vương gia, Hạnh Nhi không biết… Hạnh Nhi chỉ là tìm đến Ly đại ca…” Ánh mắt Hạnh Nhi né tránh nói cho Lưu Tích Tứ, nàng biết Ly Nghiêu đi đâu, nhưng Ly Nghiêu không cho nàng nói. “Giỏi… Rất giỏi… Giỏi cái chính miệng giải thích của ngươi… Giỏi cái Ly đại ca của ngươi… Xem ra, quan hệ của ngươi và Ly Nghiêu cũng không bình thường…” Lưu Tích Tứ giận quá hóa cười, đẩy cánh tay Hạnh Nhi ra kéo nam đồng kia lên. Hạnh Nhi túm lấy chân Lưu Tích Tứ van khóc: “Vương gia, ngài muốn phạt thì phạt Hạnh Nhi, Thương nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nó không nói được, cầu vương gia tha cho nó.” “Thương nhi? Hắn gọi là Ly Thương?” Nhìn ngũ quan của nam đồng rất giống Ly Nghiêu, trong miệng Lưu Tích Tứ có vị máu. Thấy Hạnh Nhi gật đầu, Lưu Tích Tứ quăng người xuống đất cũng sắc nhọn hô: “Người tới! Áp chế bọn chúng cho bổn vương, trước khi Ly Nghiêu trở về không được phép cho bọn chúng một ngụm nước một ngụm cơm!” Hạnh Nhi cùng Ly Thương bị dẫn xuống, Lưu Tích Tứ giơ bình hoa trên bàn lên liền ném xuống mặt đất, cuối cùng bất cứ thứ gì trong phòng có thể đập được Lưu Tích Tứ đều đập hết. “Ly Nghiêu ơi, Ly Nghiêu, bổn vương thật sự là nhìn sai ngươi… Ly Thương… Là ngươi giả bộ được rất giống, hay là bổn vương quá ngốc!” Vốn là nghe xong lời của phụ thân, hắn còn nguyện ý cho Ly Nghiêu một cơ hội giải thích, nhưng hiện tại… Ly Nghiêu, bổn vương sẽ cho ngươi được chọn cách để chết! Sau khi Lưu Tích Tứ phát tiết đủ, Thanh Liễu cư đã hoàn toàn thay đổi, giường lớn hắn và Ly Nghiêu cùng ngủ, bị Lưu Tích Tứ lấy đao chém một cái tan tành. Màn, đệm chăn biến thành vải và sợi bông rơi lả tả bốn phía, ngồi xổm trên mặt đất, Lưu Tích Tứ bụm mặt, không để cho nước mắt của mình rơi xuống. Đêm đó Lưu Tích Tứ dọn về cung, sau đó một canh giờ, thánh chỉ hạ, phủ Hiển thân vương một lần nữa chọn nền xây dựng, địa điểm chọn ở bên trong phố Bình An cách Đông cung không xa, Lưu Tích Tứ muốn hủy đi toàn bộ tất cả của Ly Nghiêu. Đêm đó, một người chạy về cung, cũng không phải người Lưu Tích Tứ đang chờ. ……… “Phụ thân, hài nhi bất hiếu, hài nhi không nên rời khỏi người.” Bạch Hãn Triệt rời kinh hơn nửa năm trước khi cửa thành đóng lại về tới kinh thành. Chưa nghỉ ngơi, hắn tiến thẳng vào cung. Nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Bạch Tang Vận sắp sinh, Bạch Hãn Triệt quỳ gối bên giường Bạch Tang Vận thế nào cũng không chịu đứng dậy. “Triệt nhi, con như vậy không phải là để làm cho phụ thân đau lòng sao? Mau đứng lên.” Bảo nhi tử kéo Hãn Triệt đến, Bạch Tang Vận tỉ mỉ nhìn dưỡng tử, nhìn một hồi, cao hứng nói, “Triệt nhi cao hơn không ít, còn mập lên, xem ra ở bên ngoài trải qua không tệ, phụ thân không hối hận đưa con kinh.” Lời này, Bạch Tang Vận bề ngoài là nói cùng dưỡng tử, nhưng thực tế cũng là cảnh cáo hai nhi tử. Trên mặt Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh giấu không được vui sướng, nghe được lời của phụ thân, tất nhiên là ra sức gật đầu. “Phụ thân, hài nhi không bao giờ đi nữa, hài nhi ở trong cung bồi người.” Trong hơn nửa năm này, Bạch Hãn Triệt nhớ nhất chính là phụ thân phi thường thương yêu hắn, trở lại trong cung, tâm hắn mới buông xuống được. “Hãn Triệt, ta bây giờ cũng dọn về cung ở, ngươi ở với ta đi, nhân tiện nói cho ta nghe một chút ngươi đi những đâu, nhìn thấy cái gì hảo ngoạn không.” Trên mặt Lưu Tích Tứ một chút cũng nhìn không ra tức giận của hắn lúc trước, nhưng mỗi người ở đây ngoại trừ Bạch Hãn Triệt ra, đều biết chuyện Lưu Tích Tứ buổi tối đập tan vương phủ, cũng biết nguyên do trong đó. “Tích Tứ, ngươi lại loạn cái gì.” Lưu Vận Tranh gầm nhẹ một tiếng, nhân tiện trừng mắt nhìn Lưu Tích Tứ một cái, không cho phép hắn cướp người với mình. “Ta loạn cái gì chứ? Ta muốn cùng Hãn Triệt trò chuyện cũng không được hay sao?” Lưu Tích Tứ một chút cũng không sợ trừng lại, lại nhìn về phía phụ thân, “Phụ thân, đêm nay cho Hãn Triệt ở chỗ con đi, Tứ nhi lâu như vậy không gặp Hãn Triệt, nhớ muốn chết.” “Tứ nhi, để thái tử ca ca và nhị ca con bồi Hãn Triệt đi xuống rửa mặt chải đầu đàng hoàng, lại ăn ít thứ, phụ thân có chuyện nói với con.” Bạch Tang Vận giải vây cho nhi tử. Vừa nghe phụ thân lên tiếng, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh kéo Bạch Hãn Triệt bỏ chạy, chỉ sợ Lưu Tích Tứ cướp người với bọn họ. Bạch Hãn Triệt mặt lộ vẻ khó khăn, nhưng sau ánh mắt trấn an của phụ thân, lúc này mới đỏ mặt rồi đi. “Tứ nhi, muốn khóc thì cứ khóc lên đi, đừng nghẹn ở trong lòng.” Bạch Tang Vận vuốt đầu đứa con út, hắn sợ hài tử không qua được cửa ải này. Mặc dù không tin Ly Nghiêu kia thực sự lừa Tích Tứ, nhưng chuyện trước mắt Bạch Tang Vận có thể làm chỉ là an ủi hài tử. “Phụ thân, Tứ nhi mới không khóc, chỉ có chuyện Tứ nhi để cho người khác khóc, nào có đạo lý người khác làm cho Tứ nhi khóc. Chẳng qua là một tên lừa gạt, nào đáng giá Tứ nhi khóc vì hắn. Phụ thân, người đừng lo lắng, Tứ nhi là nhi tử của phụ thân, sẽ không thể không buông được. Tứ nhi coi như bị chó cắn miệng, sau này chú ý chút là được.” Lưu Tích Tứ không có nói sai, sau khi Thanh Liễu cư bị hắn hoàn toàn phá hủy, hắn cũng sẽ không lại vì Ly Nghiêu mà rơi một giọt nước mắt. “Con có thể vượt qua là tốt nhất. Vạn sự chớ cưỡng cầu, phải là của con cuối cùng cũng sẽ là của con. Phụ thân hi vọng con vẫn là cái tiểu bá vương kia, con bỗng nhiên im lặng, phụ thân thật đúng là không quen.” “Phụ thân, người cứ yên tâm đi.” Bạch Tang Vận mặc dù khuyên nhi tử, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương cũng không mặc kệ, Lưu Hoài Diệp nói: “Tứ nhi, ngươi muốn làm cái gì cứ đi làm, hết thảy có phụ hoàng chịu trách nhiệm cho con.” Lam Khuyết Dương càng tuyệt, y trực tiếp đem hai gã ảnh tử thủ hạ cho Lưu Tích Tứ, để cho hắn tùy ý sai phái, nói cách khác, nếu Lưu Tích Tứ muốn giết Ly Nghiêu, chỉ cần hắn hạ lệnh, Ly Nghiêu liền tuyệt đối sống không được đến ngày hôm sau. Lưu Tích Tứ không muốn ảnh tử của phụ vương, thân là vương gia, nợ của hắn hắn tự mình đi tính, Ly Nghiêu lừa hắn, vậy hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình. ……… “Triệt nhi là không có việc gì, nhưng Tứ nhi… Hi vọng nó thực sự có thể vượt qua.” Đám hài tử đều đi rồi, Bạch Tang Vận mới lộ ra thần sắc lo lắng. “Tang Vận, ngươi bây giờ đừng nghĩ cái gì, chỉ cần nghĩ sinh cho ta một nữ nhi.” Lưu Hoài Diệp giúp Bạch Tang Vận giải sầu, hắn và Lam Khuyết Dương đã phái người mai phục ở trên đường chờ Ly Nghiêu rồi. “Nếu lại là nhi tử thì sao?” Bạch Tang Vận cũng muốn sinh một nữ nhi, đáng tiếc, chuyện này hắn không làm chủ được. “Không thể nào, ta đoán thai lần này tám chín phần mười là một nữ nhi.” Lưu Hoài Diệp vuốt bụng Bạch Tang Vận, cầu nguyện trời xanh cho mình một công chúa. “Ta đoán cũng là một nữ nhi.” Lam Khuyết Dương cũng sờ lên, hi vọng sờ như vậy, hài tử trong bụng Bạch Tang Vận sẽ thực sự là một nữ nhi. “Mọi việc chớ cưỡng cầu.” Tựa vào trong lòng Lưu Hoài Diệp, Bạch Tang Vận nói. Hắn mơ hồ có loại cảm giác rằng, Ly Nghiêu kia là thật tâm đối đãi với Tứ nhi, trong chuyện này nhất định có gì hiểu lầm… Bụng động một cái, Bạch Tang Vận cũng cảm nhận được thai đạp giống như hai nam nhân cùng nhau cười, nắm lấy tay bọn họ, hắn khuyên, “Chuyện của Tứ nhi, các ngươi đừng can thiệp quá nhiều, ta tin tưởng Ly Nghiêu kia không phải kẻ lừa gạt. Ta biết các ngươi nhất định đã phái người, rút về đây đi, Tứ nhi cũng nên trưởng thành, để cho nó học nên làm như thế nào, đối với nó sau này mới có lợi. Quan tâm ắt sẽ loạn, đừng để cho Tứ nhi làm phải chuyện sẽ hối hận cả đời. Nếu nó gặp phiền phức, các ngươi lại ra mặt cũng không muộn.” “…” Lưu Hoài Diệp thở dài, “Được, ta nhất định nghe lời ngươi.”
|
Neleta Chương 24 Ngày thứ hai, Lưu Tích Tứ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, giống như một người không có việc gì bồi mấy vị lão nhân gia dùng bữa, tiếp đấy sau khi cùng với Bạch Hãn Triệt chăm sóc phụ thân nghỉ trưa, hai người trở lại tẩm cung của Lưu Tích Tứ uống trà nói chuyện phiếm. “Hãn Triệt, mau nói nói với ta, ngươi đã đi những đâu?” Vừa vào phòng, Lưu Tích Tứ liền không thể chờ đợi được hỏi. “Xuất kinh, ta liền vẫn đi về hướng nam, sau đó lại về phía tây, đi đến chỗ nào tính chỗ đó. Lần này đi ra ngoài, ta mới biết được Huệ Diệu lớn như thế nào, hơn nửa năm nay, ta ngay cả ba phần cũng chưa đi hết đâu.” Bạch Hãn Triệt quay về đã không còn lo âu cùng buồn khổ trước kia, cả người thay da đổi thịt. Hắn và Lưu Tích Tứ nói một mạch những gì đã nhìn thấy nghe thấy, khiến cho Lưu Tích Tứ hâm mộ không thôi. “Chờ sau khi phụ thân sinh, ta cũng muốn đòi phụ hoàng, phụ vương, đi ra ngoài nhìn xem. Nghĩ đến ta đã lớn như vậy, ngoại trừ kinh thành và khu vực săn bắn, đúng là chỗ nào cũng chưa từng đi qua đâu, nghĩ đến trong lòng thật sự là không cam lòng, thái tử ca ca và nhị ca còn đi qua không ít nơi đấy.” Lưu Tích Tứ chu miệng lên, biểu hiện ra trọn vẹn bất mãn của hắn. Đã nghe nói chuyện của Lưu Tích Tứ và Ly Nghiêu, Bạch Hãn Triệt thấy hắn vẫn giống như bình thường, không yên tâm hỏi: “Tích Tứ, ngươi có ổn không.” Tích Tứ khi còn bé, sinh khí sẽ vừa khóc vừa mắng chửi người, nhưng Tích Tứ lúc này lại bình tĩnh đến dọa người. “Ta vì sao lại không ổn?” Lưu Tích Tứ cười rộ lên, “Hãn Triệt, ngươi từ nhỏ đã bị thái tử ca ca cùng nhị ca khi dễ, ngươi có khi nào thấy ta bị khi dễ chưa? Bất quá là một ngoại nhân, há có thể khiến cho ta sinh khí. Ta rất ổn, đến là ngươi, ngươi lần này trở về, sợ cũng bị hai người kia khi dễ đến chết.” Lưu Tích Tứ có thâm ý nhìn nhìn Bạch Hãn Triệt từ trên xuống dưới, làm cho Bạch Hãn Triệt mặt đỏ tới mang tai. “Tích Tứ, ngươi học xấu.” Tính nết Bạch Hãn Triệt càng ngày càng giống Bạch Tang Vận không thể chống đỡ được lời nói không thèm giấu giếm ý tứ của Lưu Tích Tứ. “Ha ha, Hãn Triệt, ta nói chính là lời nói thật, ngươi trông ngươi vừa trở về, thái tử ca ca và nhị ca cũng không cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, liền ra tay với ngươi, ta còn tưởng Hãn Triệt ra ngoài một vòng trở về có thể lợi hại chút chứ.” Lời này của Lưu Tích Tứ chỉ đương nhiên là khác thường khi đi đứng ngày hôm nay của Bạch Hãn Triệt, cùng mặt của hai vị huynh trưởng mình xuân phong đắc ý. Mặt Bạch Hãn Triệt cũng nhanh chóng vùi vào trong chén trà, vành tai cũng đỏ lên. “Tích Tứ…” Nghe Bạch Hãn Triệt xin khoan dung, Lưu Tích Tứ cũng không đùa hắn, nghiêm mặt nói: “Hãn Triệt, ta luôn luôn cầm được thì cũng buông được, ngươi yên tâm đi.” Bạch Hãn Triệt lúc này mới ngẩng đầu, yên tâm mà nói: “Tích Tứ, ngươi có thể nghĩ như vậy chính là không còn gì tốt hơn. Tựa như phụ thân nói, có lẽ trải qua chút sự tình đối với chúng ta mà nói mới là tốt.” “Đúng vậy, phụ thân không phải là như vậy đi tới sao.” Lưu Tích Tứ thở phào, chuyện của hắn gặp phải so sánh với phụ thân quả thực là tiểu vu kiến đại vu (1), hắn cần gì phải đi hao tổn tinh thần. ……… Tiễn bước Bạch Hãn Triệt, Lưu Tích Tứ ngồi ở cửa nhìn trời đờ ra. Tối hôm qua, hắn suy nghĩ một đêm, từ trong miệng Hạnh Nhi kia, hắn biết Ly Nghiêu sẽ trở về. Nhưng trở lại thì làm sao? Không nói một tiếng liền không có bóng dáng, lưu lại một câu chờ y trở về, Lưu Tích Tứ hắn khi nào trở thành nữ tử đáng thương phải đau khổ chờ phu quân? Hắn giận cái không từ mà biệt của Ly Nghiêu, giận Ly Nghiêu không tin hắn, giận Ly Nghiêu lại cho phép nữ nhân khác gần người, còn bảo người khác tới giấu giếm hắn… Giận tới cực điểm, hắn ngược lại không dậy nổi. Vì thế hôm nay ngủ dậy hắn bảo thủ hạ thả hai người kia ra, tìm chỗ ở khác cho bọn chúng cũng để lại bạc. Tội gì vì một Ly Nghiêu mất đi thân phận vương gia của hắn đi làm khó dễ người chẳng dính dáng gì? Đưa người ra khỏi phủ, hắn cùng với Ly Nghiêu coi như là cắt đứt sạch sẽ. Gỡ xuống trâm gỗ hạch đào trên đầu, Lưu Tích Tứ ném vào bồn tắm lớn, kể cả tình cảm của mình. “Người tới! Bổn vương muốn xuất cung!” Vỗ vỗ vạt áo, Lưu Tích Tứ quyết định đi ra ngoài tìm việc vui, buồn lâu như vậy, hắn cũng nên biến trở về Lưu Tích Tứ ban đầu. Xuất cung, đi xem tân phủ đệ đang thi công của mình, nói ra một vài yêu cầu, Lưu Tích Tứ liền kêu Lưu Mặc Huyền cùng đi Nghênh Hoan lâu. Lưu Mặc Huyền từ sau khi cùng một chỗ với Trúc nhị, thu không ít tâm, Lưu Tích Tứ vốn cũng không muốn tìm hắn, nhưng hai huynh trưởng của chính mình là tuyệt đối không đi cái loại địa phương đó, tìm tới tìm lui, cũng chỉ có Lưu Mặc Huyền có thể bồi hắn đi. Lưu Mặc Huyền cũng rõ ràng điểm này, bất quá trước khi đi không quên nói một tiếng với Trúc nhị. Tới Nghênh Hoan lâu, Lưu Tích điểm hoa khôi vừa mới treo bài, Lưu Mặc Huyền chỉ gọi người cùng ngồi, cũng không giống như Lưu Tích Tứ ôm người vừa ôm vừa sờ. Hưng trí của Lưu Tích Tứ rất cao, không chỉ để cho hoa khôi Xuân Lôi tự mình hầu hạ hắn, lại muốn đêm đầu của Xuân Lôi, chuẩn bị hảo hảo hưởng thụ một phen. Phóng đãng Lưu Tích Tứ chưa bao giờ biểu hiện, làm cho Lưu Mặc Huyền lau mồ hôi, nghĩ thầm nếu sau khi Ly Nghiêu kia trở lại biết, Lưu Tích Tứ đầu này sợ sẽ không dễ chịu, dù sao Ly Nghiêu không phải một người có thể dễ dàng tha thứ Lưu Tích Tứ làm như thế, nhưng Lưu Tích Tứ bây giờ một bộ tư thế đã hưu Ly Nghiêu, Lưu Mặc Huyền cũng không biết nên khuyên như thế nào. Phái người đi thông tri thanh Lam Vận Vanh, bảo y tới khuyên khuyên Lưu Tích Tứ, đừng để cho hắn làm ra cái chuyện hối hận gì, kết quả Lam Vận Vanh chỉ một câu: “Xong việc bảo người ta nhìn Xuân Lôi uống xong thuốc nước ngừa thai, đừng làm ra phiền toái.” Điều này làm cho Lưu Mặc Huyền biết, giữa Lưu Tích Tứ và Ly Nghiêu sợ là không quay lại được. “Tích Tứ, đêm đã khuya, ngươi đã uống không ít, ta đưa ngươi hồi cung.” Lưu Mặc Huyền cuối cùng muốn thuyết phục một lần nữa, mà Lưu Tích Tứ nhưng là kéo người đi thẳng lên lầu. “Mặc Huyền, đêm nay ta không hồi cung, ngươi trở về đi.” Say khướt được Xuân Lôi dìu, Lưu Tích Tứ vào sương phòng của Xuân Lôi. Mang người lên giường, Lưu Tích Tứ tháo sa y của Xuân Lôi ra, ánh mắt mơ màng hôn lên bộ ngực sữa lộ một nửa của Xuân Lôi. Ngọc thể ôn nhuyễn dưới tay, hương cơ thể thơm dịu, khiến cho tay Lưu Tích Tứ vuốt ve dần dần dùng sức, chỉ chốc lát sau Xuân Lôi đã toàn thân xích lõa rên rỉ liên tục. “Xuân Lôi, bổn vương đây chính là lần đầu tiên, nếu làm đau ngươi, bổn vương sẽ bồi thường ngươi thật tốt.” Cởi áo bào của mình, Lưu Tích Tứ mở hai chân Xuân Lôi ra, nhìn u cốc ẩm ướt kia, đỉnh cứng rắn dưới thân biểu hiện vận sức chờ phát động của hắn. Hai tay Lưu Tích Tứ sờ lên hạ thân Xuân Lôi, tựa như muốn xem rõ ràng nữ tử nam tử rốt cuộc có gì khác biệt. Hắn biết tất cả mọi người cho rằng hắn vì Ly Nghiêu mà tính tình đại biến, kỳ thật, đây mới là bản tính của Lưu Tích Tứ hắn, ngoại trừ mấy lão nhân gia cùng mấy vị huynh đệ kia, hắn sẽ không để bụng đối với bất kỳ kẻ nào. Vốn, trong lòng thêm một Ly Nghiêu, nhưng Ly Nghiêu biết rất rõ ràng hắn để ý nhất cái gì, lại không ghi tạc trong lòng, một khi đã như vậy, hắn sẽ không lại vì y khắc chế tính tình của mình. “Vương gia…” Xuân Lôi thở gấp liên tục khắp người hồng triều khẩn cầu, khẩn cầu Lưu Tích Tứ dừng tra tấn của hắn lại, cho nàng an ủi. Lưu Tích Tứ tà mị cười rộ lên, gác hai chân Xuân Lôi trên người mình, nâng dục vọng của mình nhắm ngay u cốc hắn khao khát tiến vào kia. Lúc Xuân Lôi vì đau đớn mà kêu ra, Lưu Tích Tứ cũng không mang thương tiếc mà động lên, trong mắt trong sạch nhưng là một mảnh thanh minh, hết thảy đều không trở về được. ……… Trong sương phòng, Lưu Tích Tứ chỉ có áo chẽn, Xuân Lôi vừa mới phá thân thì thẹn thùng được hắn ôm vào trong ngực. Một gã thị vệ dẫn một người đi đến, nhìn thấy người nọ, mặt Lưu Tích Tứ lạnh xuống, mà người nọ lại bị tình cảnh trong phòng kinh sợ. “Vương gia… Thuộc hạ phụng mệnh chủ thượng, đến đây truyền tin, thỉnh vương gia ngài xem qua.” Người tiến vào chính là một vị thủ hạ của Ly Nghiêu, bộ dạng của Lưu Tích Tứ khiến cho hắn có cảm giác không rõ ràng. “Chủ thượng?” Lưu Tích Tứ cười lạnh một tiếng, “Chủ thượng nhà ngươi là ai? Chạy đến trước mặt bổn vương như thế, bộ dạng như bổn vương phải biết, ngươi cũng thật lớn mật.” Người tới mặt lộ vẻ hoảng loạn, vội vàng nói: “Chủ thượng nhà ta là Ly Nghiêu, vương gia…” Còn chưa có nói xong, đã bị Lưu Tích Tứ chặn lại. “Ly Nghiêu? Bổn vương không biết, người tới, ném người này ra ngoài, sau này ai muốn gặp bổn vương, hỏi rõ ràng cho bổn vương, lại tùy ý dẫn người tiến vào quấy rầy bổn vương, đừng trách bổn vương vô tình!” “Dạ!” Thị vệ tiến lên liền mang người đi, người nọ tránh thoát, quỳ xuống nói, “Vương gia! Chủ thượng hai ngày sau sẽ hồi kinh, trong lòng chủ thượng biết lúc này vương gia nhất định sinh khí, nhưng chủ thượng là không muốn vương gia ngài lo lắng mới giấu giếm vương gia, xin vương gia niệm ở một mảnh thâm tình chủ thượng đối với vương gia, niệm ở chủ thượng vì sớm ngày hồi kinh bất chấp bị thương nặng trở về, cầu vương gia tha thứ cho chủ thượng!” “Tống hắn ra ngoài cho bổn vương!” Lưu Tích Tứ ném mấy thứ ở bên cạnh hướng phía người nọ, vẻ mặt nổi giận khiến cho Xuân Lôi bị hoảng sợ ngã xuống đất. “Lại hồ ngôn loạn ngữ nữa, bổn vương liền cắt đầu lưỡi của ngươi, còn không tống hắn ra ngoài?!” Từ khi phát tiết ở trong phủ ngày hôm đó, đây là lần thứ hai Lưu Tích Tứ tức giận. Thị vệ xông lên phía trước kéo thủ hạ của Ly Nghiêu ra ngoài, Lưu Tích Tứ giơ bình sứ trong phòng lên liền đập xuống đất. “Hồi cung!” Cũng không thèm nhìn tới Xuân Lôi bị dọa khóc, Lưu Tích Tứ khoác vào ngoại sam liền đi. “Truyền lệnh xuống, từ bây giờ trở đi, bổn vương không gặp bất luận kẻ nào! Ai nếu thả người đi vào, liền tự chấm dứt cho bổn vương!” Lên cỗ kiệu, Lưu Tích Tứ tức giận hạ lệnh, thanh âm tức giận khiến cho mọi người xung quanh đánh một cái rùng mình. Sau khi cỗ kiệu đi xa, người bị tống ra cấp tốc hướng ngoài kinh chạy đi. Lưu Tích Tứ trở lại tự giam mình ở trong phòng, tiếng vang không ngừng truyền ra khiến cho người trong cung vội vã đi thông tri hoàng thượng cùng Khuyết vương. Phẫn nộ không cách nào kiềm chế khiến cho Lưu Tích Tứ khống chế không được lần thứ hai đập phá tan tành tẩm cung của hắn. Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương nghe tin mà đến chỉ là đứng ở cửa nghe Lưu Tích Tứ phát tiết bên trong. “A!!” Theo sau tiếng đồ sứ rơi xuống đất, truyền đến tiếng kêu gào mang theo phẫn nộ cùng thương tâm của Lưu Tích Tứ. Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương lúc này mới đẩy cửa đi vào, kéo người đang ngồi xổm trên mặt đất ôm vào trong lòng. “Đây là tính cái gì, tính cái gì? Khổ nhục kế?! Muốn nhìn ta thương tâm vì hắn, khổ sở vì hắn? Ta mới không khóc, ta mới không đau lòng, hắn cho dù chết cũng không liên quan tới ta…” Lần đầu tiên, ngay trước mặt phụ hoàng cùng phụ vương, Lưu Tích Tứ khóc, giống như một hài tử tìm không được phương hướng. “Tứ nhi, nếu không đau lòng, lại vì sao phải khóc?” Bạch Tang Vận chẳng biết tới từ khi nào được Bạch Hãn Triệt dìu đứng ở cửa nói. Lưu Tích Tứ nhìn phụ thân, vọt qua, “Phụ thân… Người nói cho Tứ nhi, Tứ nhi nên làm cái gì bây giờ? Tứ nhi… Tứ nhi… Con hận hắn, con hận hắn… Đều là hắn, đều là hắn, làm cho con khóc…” Hắn bị thương nặng… Hắn không thể chảy máu… Vì sao lại bị thương, hắn không phải lợi hại nhất sao. “Tứ nhi, con mệt rồi, trước tiên ngủ một giấc, chờ con tỉnh ngủ, phụ thân liền nói cho con biết nên làm như thế nào.” Vỗ nhi tử, Bạch Tang Vận nhìn về phía hai nam nhân của mình. Lam Khuyết Dương ra tay, Lưu Tích Tứ té xỉu trong lòng phụ vương. “Ôm Tứ nhi qua đi, mấy ngày tới để nó ở cùng ta.” Liếc nhìn gian phòng cực kỳ tan hoang, Bạch Tang Vận nói với thái tử, “Nếu Ly Nghiêu trở về, dẫn hắn tới gặp ta.” “Cha…” “Tang Vận…” Những người khác cũng không đồng ý. Bạch Tang Vận nhưng là yêu thương lau nước mắt của Lưu Tích Tứ, nói: “Ta đây làm cha còn chưa từng gặp Ly Nghiêu đâu, cũng nên gặp thử, để cho ta xem xem, là ai làm cho tiểu bá vương này của ta thương tâm như thế?” Bỏ lại ánh mắt trấn an, Bạch Tang Vận bảo Lưu Hoài Diệp đỡ hắn hồi cung, cứ tiếp tục như vậy, hai người đều sẽ thống khổ. Chú thích (1) tiểu vu kiến đại vu: phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn, cách ví von một người kém xa người khác
|