NhaHoai
Chương 32: Trọng sinh
"Bổn vương sẽ cho ngươi một cơ hội quay lại, tuy nhiên, ngươi sẽ phải trả một cái giá tương đương."
"Chỉ cần có thể bắt đầu lại, tôi nguyện hi sinh tất cả."
_
"Reng...reng...reng..." Lâm Minh nhíu mày tỉnh lại. Giấc mộng kì quặc khiến đầu hắn quay cuồng. Hắn vừa cố nhấc hai mí mắt nặng như đeo chì, vừa vươn tay với lấy điện thoại.
"Alo!"
"Đại ca, anh mau dậy đi! Lô hàng số 36 có vấn đề rồi!" Giọng nói vội vã đầu dây bên kia ngay lập tức đánh tỉnh hắn.
"Liễu Liễu*?" Hắn bật ra một cái tên, dường như không thể tin vào tai mình.
"Ầy đại ca, có thể đừng gọi em như thế được không?" Đầu máy bên kia chẹp miệng. "Tóm lại anh mau giải quyết đi. Lô hàng đang chuyển hướng tới Las Vegas đấy."
"Tôi biết rồi." Cúp máy, hắn ôm đầu bật cười. Uông Lưu** là thủ hạ trung thành nhất của hắn, mười lăm năm trước không may bỏ mình khi giao tranh với Trinh gia. Uông Lưu vẫn còn sống, vậy tức là hắn đã trọng sinh? Tuy nhiên, hiện tại hắn vẫn chưa rõ ràng đây là thời điểm nào. Lỡ như, trời cho hắn quay về khoảng thời gian khi người vừa tan biến, đấy phải chăng là sự trừng phạt ghê gớm nhất.
"Ưm..." Thanh âm mềm mại, khản đặc xuyên vào tai hắn. "Anh Minh?"
Chưa bao giờ, hắn cảm thấy quay đầu cần sức lực lớn như thế. Người ấy chống tay ngồi dậy. Làn da trắng sứ mềm mại, không ngừng làm nổi bật những dấu hôn đỏ hồng. Mái tóc lộn xộn, buông thả đong đưa trước vầng trán cao. Vài sợi nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi dài. Một số khác ôm lấy cổ trắng ngần. Những mảng ánh ban mai loang lổ, mơn man nước da vạn nhân mê khiến người tựa như một thiên sứ. Người mệt mỏi xoa mắt. Vài giọt lệ vương nơi hàng mi liễu xanh. Ngón tay thon dài tựa như một chiếc lông vũ cọ nhẹ vào lòng hắn. Đến bây giờ, hắn mới nhận ra người mang theo hơi thở thiên chân vô tà, lại phảng phất chút quyến rũ ma mị.
Quả nhiên, là bảo vật trân quý nhất thế gian.
"Tiểu Phàm!" Hắn hô một tiếng rồi vươn tay ôm lấy Bạch Phàm, vô tình động vào vết thương khiến cậu hít khí.
"Tiểu Phàm, có đau lắm không?" Hắn luống cuống hỏi, vội vàng đỡ người nằm xuống. "Anh xin lỗi, là anh không tốt!" Hắn đau lòng vuốt ve mái tóc đen tuyền.
Ngược lại với vẻ luống cuống, không tự nhiên của Lâm Minh, Bạch Phàm dường như vẫn chưa tỉnh mộng. Cậu cảm giác rằng, có lẽ mình đang mơ rồi. Làm sao có chuyện một kẻ đang ghét cay ghét đắng một người, hận không thể giết đi người đó lại sau một đêm liền đem người ấy đặt lên đầu tim?
Mình thật sự yêu anh ấy đến hỏng rồi! Bạch Phàm thầm nghĩ, chua chát cười. Dường như cảm nhận được suy nghĩ của người thương, Lâm Minh càng không biết làm sao để cứu vãn mối quan hệ này. Lão Thiên a~, nếu ngài có lòng tốt cho ta trọng sinh thì cớ sao không về sớm một hai năm ấy. Còn nhớ khi ấy, cậu vẫn giữ nụ cười dương quang xinh đẹp của tuổi 16, nào như bây giờ...
Hắn thật sự chỉ biết thở dài.
(*,**) Lưu trong tiếng Trung và Liễu là hai từ gần âm:))) Đó là lí do tại sao Lâm Minh cố tình nói trại đi.
P/S: Ây do hôm nay có bạn dọa nhảy cầu Long Biên tự tử nếu tôi không ra chương mới. Xuê, là tác giả tôi cảm thấy rất áp lực a~~~