"Ba, cơm tối con đã làm xong cho ba, buổi sáng bà nội đưa bánh bí ngô tới, con hâm nóng để trong nồi cho ba rồi đó, ba ăn chút cháo gì đó đi, ăn xong rồi tắt đèn đi ngủ sớm một chút, đừng chờ cửa, thời tiết lạnh lắm."
Quách Tĩnh Tĩnh sửa sang lại nếp nhăn trên vạt áo, sửa lại một chút cổ áo, thời điểm đi ngang qua phòng khách, nói mấy câu với Trương Thanh đang ngồi trên ghế salon, vừa mới chuẩn bị rời đi, Trương Thanh đứng lên kéo cậu lại.
"A Tĩnh con chờ một chút."
Trương Thanh đi tới, siết đồ trong tay nhét vào túi quần Quách Tĩnh Tĩnh, nháy mắt mấy cái cười nói: "Ăn cơm tối xong đừng có gấp gáp trở về, trấn trên không phải có một rạp chiếu bóng sao? Con mang A Mỹ đi xem phim một lát, nhớ mua chút đồ ăn đi vào, đừng quá hẹp hòi, lần đầu tiên hẹn hò, con gái cũng phải có thể diện."
Quách Tĩnh Tĩnh móc ra một ngàn đồng tiền Trương Thanh cho mình, không muốn lấy.
"Ba, không cần, tiền xem phim con có mà."
"Con có cái gì chứ, không có việc làm, ba là ba con, con khách khí cái gì? Sau này chờ ba già rồi, ba còn phải trông cậy vào con đó. Được rồi, đi nhanh đi, đừng để cho con gái nhà người ta chờ đợi, lần đầu hẹn hò mà đến trễ sẽ để lại ấn tượng xấu đấy."
Trương Thanh đẩy Quách Tĩnh Tĩnh ra bậc cửa, Quách Tĩnh Tĩnh bị đẩy vô tình còn bị vướng chân ngã lộn mèo một cái, cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu nhìn Trương Thanh một chút, Trương Thanh vẫy tay thúc giục cậu đi mau.
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt, cuối cùng vẫn là đem tiền nhét vào trở về trong túi, mím môi nói: "Ba, ba yên tâm, con rất nhanh sẽ tìm được công việc mới."
Nói xong, cậu xoay người đẩy xe điện ở trong sân ra cửa. Trương Thanh nhìn bóng lưng cậu lái xe điện, du du thở dài: "Ai, con có việc hay không cũng không vội, kết hôn xong thì tốt rồi."
Lời này Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên không thể nghe được.
Quách Tĩnh Tĩnh lái xe đi tới nông gia nhạc của Triệu A Mỹ, nông gia nhạc này ở trấn trên rất nổi danh, có vị trí tốt, nghe nói không ít người có tiền yêu thích tới nơi này nghỉ ngơi. Bên trong nông gia nhạc có suối nước nóng, thông thường ngâm một lần cũng phải hơn một trăm. Quách Tĩnh Tĩnh luôn muốn chờ đến khi có tiền lương của mình thì có thể thực hiện nguyện vọng đến đây một lần, bây giờ ngược lại, sẽ không bao giờ có thể nữa rồi.
Quách Tĩnh Tĩnh không đi cửa chính của nông gia nhạc, tựa vào cửa chờ Triệu A Mỹ tan làm. Cậu tới có chút sớm, bốn giờ rưỡi đã đến, đợi nửa giờ Triệu A Mỹ mới tan việc đi xuống lầu, cùng với một em gái đồng nghiệp khác khoác tay nhau đi ra, cô gái kia chỉ Quách Tĩnh Tĩnh nói với Triệu A Mỹ: "Mau nhìn, bên kia có anh đẹp trai kìa, dáng dấp thật là đẹp mắt, là tới đón bạn gái tan việc sao? Thật hạnh phúc nha!" Triệu A Mỹ thấp giọng cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: "Là bạn của chị tới đón, em đừng nói bậy bạ."
"Chị?" Em gái mặt đầy hâm mộ."Lần trước chị nói đi xem mắt là với anh ấy hả? Không nghĩ tới sẽ đẹp trai như vậy. Đúng rồi, chị không phải nói anh ta là bạn học của chị sao, bây giờ làm cảnh sát giao thông sao? A Mỹ, chị thật may mắn, dáng dấp đẹp trai chính là không giống nhau, em trước kia coi mắt những người kia, ai cũng thật xấu, mấu chốt lại còn nghèo, ăn bữa cơm mà mời em ăn dăm ba miếng mì, em cũng xấu hổ thay.
Triệu A Mỹ trên mặt như cũ treo một nụ cười, bất quá nụ cười kia so với vừa rồi còn đậm hơn, em gái kia kéo kéo cánh tay cô nhỏ giọng hỏi: "Ai, nhà anh ấy điều kiện như thế nào a?"
Triệu A Mỹ dừng một chút, híp mắt nói: "Cũng không có gì, ba anh ấy có nuôi một chuồng gà thôi."
"Hả! Nuôi gà? A Mỹ, vậy chị kết xong có khi chẳng cần đi làm nữa. Em nói chị biết nha, bây giờ nuôi gà kiếm được rất nhiều tiền, nhất là gà vườn, trứng gà bản địa các loại, tuyệt đối có có giá trị trong thành phố a!"
"Nào có khoa trương như em nói, được rồi được rồi, chị đi trước, em về nhà cẩn thận nhé, bái bai."
Triệu A Mỹ khoát khoát tay, từ biệt em gái, đi về phía Quách Tĩnh Tĩnh bước chân cực kì nhanh nhẹn, nhìn qua tâm tình thật sự rất tốt.
"Chờ rất lâu rồi sao?"
Triệu A Mỹ rất đúng lúc đi tới trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh cười hỏi, trong lời nói mang theo sự ân cần.
"Cũng không bao lâu, " Quách Tĩnh Tĩnh biết điều trả lời, "Cũng chỉ nửa giờ thôi."
Triệu A Mỹ sửng sốt một chút, tiếp theo liền ha ha cười lên, đối với Quách Tĩnh Tĩnh nói: " Ừ, lần sau em hỏi anh như vậy, anh nói nửa câu trước là ổn rồi, phần sau không cần nói đâu."
Quách Tĩnh Tĩnh biết ý Triệu A Mỹ, lại nói thêm một câu: "Anh nói thật, chỉ nửa giờ mà thôi, quả thật không bao lâu."
Triệu A Mỹ không biết làm sao nhìn cậu gật đầu: "Được rồi, em biết, vậy... Chúng ta buổi tối đi chỗ nào ăn cơm?"
Quách Tĩnh Tĩnh để cho cô lên xe, mình đi về trước ngồi lên, cái mông di di chỗ ngồi, Triệu A Mỹ ngồi cảm thấy thật rộng rãi, Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới trả lời một câu: "Em muốn ăn cái gì đều được."
"Em ăn cái gì cũng không có vấn đề, anh muốn ăn cái gì? Em bồi anh ăn."
Triệu A Mỹ thật ra là có ý tưởng, cô cố ý hỏi như vậy, chính là muốn xem Quách Tĩnh Tĩnh làm sao trả lời, cậu nếu là nói ăn mì, cô lập tức liền xuống xe.
Quách Tĩnh Tĩnh vừa định nói: Không thì ăn mì kéo, còn có cơm xào trứng cùng mì xào đây, muốn ăn cái gì cũng được; chợt nhớ tới lời dặn của Trương Thanh, lần đầu tiên hẹn hò chớ quá hẹp hòi, con gái không thích đâu. Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, nhưng ngoại trừ ăn mì cậu cũng không nghĩ ra được cái gì, vì vậy lại đem suy nghĩ nuốt trở về.
"Anh mời em em cơm, dĩ nhiên em phải thích mới được, em nói đi, nói cho anh địa chỉ là ổn."
"Vậy... Chúng ta đi ăn thịt bò bít tết nha? Em biết một nhà hàng tây mới mở, lần trước công ty ăn chung, đi tới nhà hàng kia, mùi vị không tệ, chính là giá cả có chút..."
"Được, vậy em chỉ đường đi."
Quách Tĩnh Tĩnh quả quyết, trực tiếp cắt dứt do dự của Triệu A Mỹ. Quách Tĩnh Tĩnh nhưng thật ra là sợ Triệu A Mỹ do dự, lại thay đổi suy nghĩ. Cậu đối với việc này quả thật sao cũng được, bởi vì đối với cậu mà nói, ăn cái gì đều giống nhau, thật sự đó, có thể lấp no bụng là tốt rồi.
Cuối cùng Quách Tĩnh Tĩnh mang Triệu A Mỹ đi ăn thịt bò bít tết, bất quá cuối cùng giá của bít tết khiến cậu thật kinh ngạc. Cậu vốn cho là thịt bít tết chỉ chừng ba trăm đồng thôi, không nghĩ tới giá một bữa ăn lại tốn hết toàn bộ số tiền ba cho cậu, khiến bước kế tiếp cậu không thể nào thực hiện được.
Hai người từ nhà hàng tây đi ra, đứng ở cửa có chút lạnh. Quách Tĩnh Tĩnh nhất thời không biết nên làm cái gì, phim này rốt cuộc có xem hay không? Làm thế nào bây giờ?
Triệu A Mỹ trộm nhìn lén nhìn cậu, trong lời nói mang theo thử dò xét nói: "Cái đó.. Thật đắt đúng không? Em cũng rất kinh ngạc, sao lại mắc như vậy."
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái: " Ừ, thật đắt, mấu chốt còn rất ít, ăn không đủ no, có chút tính không đến."
Triệu A Mỹ thu lại nụ cười, mím môi không lên tiếng. Cô có chút mất hứng, coi như cảm thấy đắt đi chăng nữa, nam nhân vào thời điểm này cũng không cần nói thẳng ra như vậy, như thế cô không biết nên phải làm thế nào cả.
"Vậy... Chúng ta về nhà đi, ngày mai em đem phần tiền của em trả cho anh, chúng ta mỗi người tự mình trả tiền đi."
"Tự mình trả tiền riêng? Tại sao?" Quách Tĩnh Tĩnh có chút không hiểu ý trong lời này của Triệu A Mỹ, "Anh mời em ăn cơm, tại sao phải tự trả tiền?"
Triệu A Mỹ cũng là đoán mò, ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: "Anh...Anh không phải cảm thấy rất đắt sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày: "Nhưng cái này liên quan gì tới việc trả tiền?"
Triệu A Mỹ ngẩn người, cười hì hì đi ra: "Thiệt là, em cũng không phải không biết con người anh như nào, lại cùng anh so đo cái này. Nhưng mà anh vẫn đứng bất động, rốt cuộc đang suy nghĩ gì đấy?"
Quách Tĩnh Tĩnh không đầu không đuôi hỏi: "Em muốn xem chiếu bóng sao?"
Triệu A Mỹ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, người này không phải là vì cái này xoắn xuýt lâu như vậy sao? Là sợ mình đi về trễ người nhà mất hứng sao? Không nghĩ tới mình lại hiểu lầm cậu, cậu lại quan tâm săn sóc như vậy.
Thật ra thì Triệu A Mỹ suy nghĩ có chút không đúng đắn, Quách Tĩnh Tĩnh lời này hoàn toàn là bắt chước ba cậu: hành trình "Lần đầu tiên ước hẹn", đáng tiếc trên người cậu không đủ tiền mua vé xem phim, nếu như Triệu A Mỹ không muốn xem, vậy thì tốt quá, cậu sẽ đưa cô về nhà. Triệu A Mỹ nếu muốn xem, vậy cậu cũng chỉ có thể nói cho cô biết, mình không có đủ tiền, có thể để lần sau đi xem hay không?
Cho nên, đây là một sự hiểu lầm tốt đẹp.
Triệu A Mỹ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, anh mắt khi cười cong thành hình lưỡi liềm, không nói muốn cũng chưa nói không muốn, nói thẳng: "Đi thôi, anh mời em ăn cơm, em mời anh xem phim."
Em mời anh, cho nên không cần lo lắng em vì anh nên mới đi về trễ.
Triệu A Mỹ nghĩ như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy Triệu A Mỹ là một cô gái tốt. Một người rất công bằng, mặc dù giá cả có chút không giống nhau, bất quá không có quan hệ. Cậu là đàn ông, nhường nhịn là phải, không sao cả!
Mỗi người một cách nghĩ, nhưng khung cảnh lại dị thường hài hòa đèo nhau tới rạp chiếu phim.
Hai người bọn họ vừa rời đi, trong một căn phòng riêng biệt trên tầng hai của nhà hàng, trước cửa sổ rèm bị vén lên một góc, Hạ Phạm Hành nghiêng người dựa vào trước cửa sổ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một đôi bóng người vừa rời khỏi nhà hàng.
Trong phòng một người khác đem túi văn kiện hai tay đưa tới đặt trên mặt bàn, thái độ cung kính nói: "Đã xác định được, chuyện năm đó xảy ra ở thôn Mã Sơn, cách nơi này chỉ có mười phút chặng đường, năm đó ngôi nhà kia được xây đến nay còn có người ở."
Hạ Phạm Hành buông rèm cửa sổ trong tay xuống, quay người lại, đi tới cái bàn, tư thái lười biếng nhưng ưu nhã cầm lấy túi văn kiện kia, trầm giọng nói: "Sao? Lại còn có người ở?"
"Vâng."
Người đối diện cung kính gật đầu.
Ngón tay thon dài của Hạ Phạm Hành di chuyển trên sợi dây trắng cuốn ở tập văn kiện, mở ra lấy tài liệu bên trong, mở một trang lại một trang.
"Ma quỷ lộng hành?"
Hạ Phạm Hành tựa hồ thấy được chuyện gì buồn cười, nhưng nụ cười ở khóe miệng lại chẳng toát lên sự thích thú nào, ngược lại là có chút âm u.
"Ma quỷ lộng hành cũng dám ở, người ở đó thật đúng là không muốn sống."
Người đối diện cúi đầu không lên tiếng, phải nói là không dám tiếp lời.
Hạ Phạm Hành cũng không thật sự muốn anh ta trả lời cái đó, tiếp tục lật nhìn tài liệu phía sau, nhưng khi hắn thấy một tấm ảnh người ở trong căn nhà đó ở cuối cùng, Hạ Phạm Hành bỗng nhiên nheo lại mắt.
"Quách Tĩnh Tĩnh?"
"Đúng, là người ở trong căn nhà kia, cùng ở với người tên là Trương Thanh, là cha con với Quách Tĩnh Tĩnh."
"Cha con? Một người họ Trương một người họ Quách?" Hạ Phạm Hành có chút nghe không hiểu.
Hắn lại lật một cái, không có thông tin cặn kẽ về hai người họ.
"Không tra được là tình huống gì sao?"
"Ách..." Lúc ấy ngài nói muốn điều tra ngôi nhà chứ chưa nói điều tra người ở đó! Người ngồi đối diện có chút ủy khuất.
Hạ Phạm Hành nhìn anh ta một cái, đùng một tiếng đem tài liệu trong tay thả lại trên bàn, hơi nghiêng người về phía trước nói: "Đi thăm dò."
" Dạ, tôi đã biết."
Hạ Phạm Hành không nói nữa, cúi đầu quét qua tấm hình bị văn kiện che lại, nghĩ đến hình ảnh vừa mới thấy được, ánh mắt trở nên âm trầm, ưu tư không rõ.