Có Gan Ném Xà Phòng Thì Có Gan Tỏ Tình Đi
|
|
Chương 40 – Gặp mặt offline
Chuyển ngữ: diuisca Chỉnh sửa: andrea
Học sinh tiểu học: Không đọc sao? Vậy thì em không cho  ̄^ ̄
Trì Phi Điềm: … …
Trì Phi Điềm mới nhìn đoạn đầu tiên đã tắt luôn file! Anh cảm thấy xấu hổ tới mức đỏ hết cả mặt!
Lần này Học sinh tiểu học viết truyện 18+ còn dâm duê hơn bất cứ thứ gì, đây thật sự do một thằng nhóc cấp hai viết sao? Đúng là hết thuốc chữa, ai sẽ tin đây là bông hoa của tổ quốc chứ? Không thua mấy bụi cỏ độc bao nhiêu đâu!
Nhất là khi tự thay tên anh và Tống Quy Phàm vào, quả thực như đang xem xuân cung đồ sống bản chữ viết của hai người vậy.
Tim Trì Phi Điềm đập thình thịch, anh nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, đi tới gần cửa, xác nhận là cửa đã đóng kỹ mới khóa chốt lại, quá giấu đầu hở đuôi rồi, không khéo Tống Quy Phàm còn mò sang xem sao ấy chứ.
Trì Phi Điềm chắc chắn đã đóng chặt cửa mới bò lại lên giường, nhét laptop vào chăn rồi mình cũng chui vào luôn, nằm cuộn tròn lại như quả bóng, sau đó mặt đỏ tim đập mở file vữa nãy ra.
Tiếp tục xem…
hhhhhhh…
Học sinh tiểu học: Đại đại, đừng nói anh vừa đi đóng kín cửa sau đó trốn vào chăn bắt đầu đọc truyện 18+ nhé?
Nhóc mới đóng cửa trốn vào chăn (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trì Phi Điềm lập tức thẹn quá hóa giận, nhanh chóng duỗi đầu ra khỏi chăn, chuyển laptop ra ngoài một tí.
Trì Phi Điềm: E hèm, anh không thèm ở trong chăn.
Học sinh tiểu học: Ở ngoài sẽ bị cảm mạo, vào chăn đi.
Trì Phi Điềm: == khẩu khí của nhóc có phải hơi có vấn đề không?
Học sinh tiểu học: Thật xin lỗi đại đại, em sai rồi QAQ
Trì Phi Điềm: =|=
Trì Phi Điềm vùi đầu tiếp tục đọc, tiếp tục đọc… Mặt càng ngày càng đỏ lên, tim đập mỗi lúc một nhanh, thân thể thì khô nóng hơn bao giờ hết, có lẽ do trong chăn kín quá nhỉ…
Đây là lần đầu tiên anh đọc cái thứ truyện không có tiết tháo này, thẹn không chịu được luôn.
Học sinh tiểu: Đại đại sao anh vẫn chưa đọc ra tiếng, chẳng lẽ anh yên lặng đọc thầm rồi xấu hổ tim đập?
Trì phi Điềm: …
Nhóc mới xấu hổ tim đập (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trì Phi Điềm: Đại đại anh không muốn sô pha nữa, tự nhóc chơi đi!
Học sinh tiểu học: Thật đáng tiếc.
Trì Phi Điềm: Tiếc cái mắm gì, anh còn có vấn đề chưa hỏi nhóc, nhóc cấu kết với Trăng sáng ao sen lúc nào?
Chuyện Học sinh tiểu học cấu kết với Trăng sáng ao sen Trì Phi Điềm vẫn còn chưa hưng sư vấn tội, có điều đoán chừng do lúc anh về nhà quên tắt máy tính, sau đó mẹ Trì thầm chíp chíp bông bông dùng số anh đăng nhập vào để xem anh có qua lại với người không đứng đắn nào không, kết quả vừa lúc thấy tin nhắn Học sinh tiểu học gửi tới.
Đoán chừng sau khi nhắn với mẹ Trì vài câu, Học sinh tiểu học thoáng cái đã đoán ra thân phận của mẹ Trì.
Một già một trẻ cứ vậy mà cấu kết sau lưng anh!
Đúng là không thể không phòng!
Học sinh tiểu học: … … Trăng sáng ao sen gì chứ?
Trì Phi Điềm: Còn giả vờ?
Học sinh tiểu học: Hu hu hu đại đại ghế sô pha tặng hết cho anh, anh đừng giận em, em muốn đi xem Hải Miên bảo bảo ╭(╯^╰)╮
Trì Phi Điềm: Bây giờ đã nửa đêm rồi ai chiếu Hải Miên bảo bảo cho nhóc xem?!
Học sinh tiểu học: Đại đại hẹn gặp lại, đại đại ngủ ngon!
Trì Phi Điềm: …
# đúng là mọi nẻo nhân sinh đều có ảnh đế #!
Trì Phi Điềm: Quay lại đây!
Học sinh tiểu học: Chào ngài, tôi là mẹ của Lục Thần, nó vừa bị tôi đánh cho một trận bắt đi ngủ rồi :-d
Trì Phi Điềm: … Thứ sáu tuần tới sẽ có tác giả ký bán, đại đại anh cũng đi, chẳng lẽ nhóc không muốn tới xem sao! (→→)
Học sinh tiểu học nhanh chóng hồi âm: A, đại đại anh muốn đi ký bán sao?
Trì Phi Điềm: Nhưng mà không có ai mua sách của anh đâu _(:3″ ∠)_ anh chỉ đến gặp mặt offline thôi, người khác mới ký bán. Địa điểm ký bán là sân vận động Tân Thành, không phải khá là gần nhà nhóc sao, anh sẽ mời nhóc ăn kem Haagen-Dazs, nhân viên của tiệm anh hình như vừa sưu tầm đủ phụ kiện của bộ Transformers, anh sẽ cướp cho nhóc.
Tiểu Quách đã lâu không xuất hiện đang ôm Transformers trong ngực xem ti vi lặng yên hắt hơi một cái.
Nhắc tới chân tướng của câu đầu tiên cũng thật sự vô cùng gian khổ, mặc dù anh không bỏ ra nhiều nỗ lực lắm với cuốn sách này, nhưng sách anh trừ Tôn Ngộ Sắc khen thưởng ra, trái lại không có bao người thực lòng yêu thích nó.
Trên thế giới này người thưởng thức anh có phải chỉ có mình Tống Quy Phàm hay không?
Trì Phi Điềm đột nhiên hơi bi thương, may mắn là còn có Học sinh tiểu học cho anh động lực.
Học sinh tiểu học: Gặp mặt offline? Với ai?
Trì Phi Điềm: Có phải nhóc lại bắt sai trọng điểm rồi hay không?! =|=
Mấy đứa nhóc bình thường nghe thấy được ăn và Transformers không phải đều hoan hô vui vẻ sao? Lục Thần đúng là quá thành thật, vốn còn tính tặng nó một món quà gặp mặt, xem ra không cần nghĩ cách cướp Transformers của Tiểu Quách rồi…
Học sinh tiểu học: Đại đại, anh muốn đi gặp mặt offline, sư mẫu có biết không?
Trì Phi Điềm: Nhóc hình như đặc biệt để ổng trong lòng nha, yên tâm, ổng tốt lắm, không dữ đâu, hơn nữa hôm đó ổng cũng đâu có đi.
Học sinh tiểu học: Đúng, đúng vậy… Đại đại, vậy thì, hẹn gặp vào thứ sáu.
Trì Phi Điềm: Ok.
Nói cho khô cả họng, Trì Phi Điềm lướt qua khu bình luận, phát hiện Học sinh tiểu học đã nhường ghế sô pha lại, thẳng tay xóa bình luận kia rồi, ghế sô pha đã biến thành Tống Quy Phàm.
Đúng là Học sinh tiểu học ngoan nhất, không hổ là người hâm mộ của anh!
Trì Phi Điềm đột nhiên có cảm giác hạnh phúc, cái gì gọi là tình yêu, là đây chứ đâu! Tình nhân người ta đêm buông là chịch choạc, còn anh tối đến là lén lút đi cướp ghế sô pha cho Tống Quy Phàm, quả là bạn trai max năng lực… Mặc dù cũng chẳng đáng là bao nhưng sau này Tống Quy Phàm phát hiện nhất định sẽ vô cùng cảm động!
Trì Phi Điềm mở chuyên mục tác giả ra, gửi từng bao lì xì một đến khi đủ 520 tệ cho Tôn Ngộ Sắc, tuy nghèo, nhưng mà 520 tệ đúng là rất lãng mạn nhỉ! Anh liên tục nhấp chuột gửi từng cái một tới mức ngón tay phát đau, con chuột cứ vang lên lách cách.
Mười phút sau, anh tắt máy tính, trong đầu cứ toàn là cảnh hhhhhh… Sao mà khổ quá vậy nè! [ngọn nến]
Trì Phi Điềm nằm trên giường lăn qua lộn lại vài vòng, thật sự từng giờ từng phút đều muốn ôm gối nhập cư trái phép vào phòng Tống Quy Phàm.
Không ngủ được.
Vẫn cứ ngủ không được.
Đúng lúc này, cửa bỗng dưng bị đẩy nhẹ ra…
Tống Quy Phàm ôm gối bước vào, khẽ nói: “Không ngủ được sao?”
|
Chương 41 – Chung chăn chung gối gì gì đó
Chuyển ngữ: diuisca Chỉnh sửa: andrea
Nếu người trong lòng của bạn nửa đêm xông vào phòng, dùng âm thanh trầm thấp khiêu gợi hỏi: “Không ngủ được sao?”
Vậy bạn nhất định phải giả vờ muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào một lát, như vậy mới có thể đạt được quyền chủ động.
Trì phi Điềm cảm thấy EQ của mình không thấp, anh am hiểu sâu sắc điều đó, cơ mà, chân tướng thật sự thì…
“Không ngủ được, anh muốn tới ngủ cùng ư?” Trì Phi Điềm ngẩng đầu trừng to mắt, căng thẳng ôm lấy chăn làm ra tư thế phòng ngự, nhưng mà suy nghĩ gì trong đầu cũng lộ cả lên mặt rồi, chỉ kém nước không chảy máu mũi mà thôi.
“…” Tống Quy Phàm hơi câm nín.
Đầu giường có một chiếc đèn ngủ màu cam, Tống Quy Phàm đứng trước cửa ra vào, khuôn mặt bị ánh sáng nhu hòa chiếu vào trở nên vô cùng dịu dàng. Một gian phòng, một cái giường lớn, một cái chăn, thêm một Trì Phi Điềm. Bầu không khí trở nên rất kiều diễm, có điều…
Chẳng hiểu nhảy đâu ra một tên sát thủ giết phong cảnh.
Tống Quy Phàm ho một cái, đi tới bên giường, chống hai tay xuống cúi người nhìn chằm chằm Trì Phi Điềm.
Ánh mắt Trì Phi Điềm nhìn lại đầy sáng ngời.
Nhìn đi nhìn đi, xem ai xấu hổ trước!
Tống Quy Phàm cúi người về phía trước, chóp mũi hắn càng lúc càng tới gần anh.
Trì Phi Điềm nhìn lông mày, nhìn đôi mắt, nhìn tiếp chiếc mũi thẳng tắp, lướt qua đôi môi hắn, cùng với bóng dáng bé nhỏ của mình phản chiếu trong ánh nhìn của hắn, dưới ánh đèn soi rọi, hết thảy càng trở nên đẹp đẽ hơn.
Hơi thở lắt nhắt dồn dập của Tống Quy Phàm phả lên môi và nhân trung của Trì Phi Điềm khiến cho cả người anh căng cứng, một giây nữa thôi là hôn nhau rồi. Trì Phi Điềm căng thẳng trừng Tống Quy Phàm, mà đối phương thì ngày càng gần, ngày càng gần, cho tới khi chóp mũi hai người đụng vào nhau… Ánh nhìn Trì Phi Điềm tập trung, đột nhiên biến thành mắt gà chọi.
(1) mắt gà chọi
Kết quả hình ảnh cho æ鸡ç¼.
“…”
Tống Quy Phàm khẽ cười.
Lúc này Trì Phi Điềm mới phản ứng lại, phẫn nộ dụi dụi mắt cho tỉnh táo… Anh vậy mà bị trêu chọc sao! Cao thủ tình trường như anh mà cũng bị trêu chọc sao!
“Ừ, anh tới ngủ cùng.” Tống Quy Phàm nâng người lên, vô cùng thản nhiên nói. Hắn mặc áo phông ngắn tay và quần dài ở nhà, nhìn anh từ trên cao xuống, dáng người trông cao ngất, cho dù mặc chẳng khác gì người ta nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, có điều Trì Phi Điềm bây giờ không rỗi hơi quan tâm chuyện này…
Anh tức giận đá một phát vào chân Tống Quy Phàm, “Ai nói phải chăm sóc em chứ, không chủ động tới làm ấm giường thì thôi, còn dám chọc em như vậy, bình thường xấu hổ toàn là giả vờ đúng không…”
Tống Quy Phàm đột nhiên nhanh chóng quay người: … ><
“Bây giờ anh còn xấu hổ cái mắm à, muốn tới bệnh viện gần nhà điều trị không…” Trì Phi Điềm tức giận đá thêm cái nữa.
Đợi đã, vừa nãy anh đá trúng vị trí nào vậy? Hơi cưng cứng…
“…”
“… …”
A a a a a a không xảy ra chuyện gì chứ!
“Không sao… không sao hết.” Tống Quy Phàm biết anh đang nghĩ gì, xấu hổ đến rỉ máu, đưa lưng về phía anh nhỏ giọng nói.
Mặt Trì Phi Điềm cũng đỏ tới mang tai rồi, nhanh chóng vùi mình vào chăn, quyết định giả chết.
Ơ mà bây giờ phải làm sao đây, cả hai đều có phản ứng, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm cho xong, trực tiếp đẩy ngã luôn!
Nghe nói lần đầu làm sẽ đau lắm á, không biết hoa khôi giảng đường làm thụ có chịu nổi không, hoặc hai người cứ tuốt ống cho nhau là được rồi, dù vậy thôi cũng hạnh phúc lắm ớ… Trì Phi Điềm chôn mình trong chăn, bắt đầu não bổ ra vài cảnh xấu xấu hổ hổ.
Mặc dù không có kinh nghiệm nhưng kiến thức vẫn phải có, có nên mua ba con sâu không nhỉ, nửa đêm rồi còn chạy tới cửa hàng tạp hóa mua sẽ bị cười nhạo đấy! Có điều bị cười nhạo cũng không sao hết, cần gì nữa ta… gel bôi trơn sao, ừm phải mua cái chất lượng tốt một tí, bằng không hoa khôi giảng đường chịu không được anh sẽ rất đau lòng… Cơ mà nói thế nào cũng không đi mua được, nên anh chỉ có thể nín nghẹn kích thích lại sao?
Nuuuuuuu, yameteee!
Bây giờ là lúc người men lì như anh đứng lên đưa ra lời mời như một con dã thú!
Nói thế nào mới được nhỉ?
“Tống Quy Phàm, bọn mình chịch phát đi!”
“Tống Quy Phàm, bọn mình chơi đẩy dầu nhớt đi!”
Đúng là ngu hết chỗ nói, biết trước thì đã tìm hiểu mấy phim truyền hình Mỹ xem nam chính đưa ra lời mời vừa mập mờ vừa thân sĩ với nữ chính như thế nào rồi…
Mà mấu chốt là…
Hoa khôi giảng đường hình như khỏe hơn anh…
Khoan, chẳng khoa học tí nào, nghe Dương Hoa Lộ bảo, ai ở trên giường chiếm thế chủ động thì người đó là công, mà lỡ hoa khôi giảng đường đòi làm công, anh yếu quá không địch lại thì làm sao…
# nghĩ đã thấy đau cúc #
Trong đầu Trì Phi Điềm lộn nhào như miếng bột nhão, anh cảm thấy giường hơi lún xuống do có người ngồi lên, dấu chấm than trên đầu Trì Phi Điềm “bùm” một cái sáng lên, chuyện này tiến triển nhanh quá đấy!
Chăn bị kéo ra một kẽ nhỏ, ánh sáng từ bên ngoài tràn vào, Trì Phi Điềm run rẩy, ngón chân cũng vì căng thẳng mà co lại, nhanh tay kéo chăn về, nhưng chưa được một chốc thì nó lại bị kéo ra, Trì Phi Điềm lại tiếp tục kéo về trùm quanh mình.
Tống Quy Phàm đột nhiên mân mê vỗ lên mông anh một cái…
Vỗ đâu không vỗ sao lại vỗ chỗ đó… Cả người Trì Phi Điềm giật nảy.
Ơ mà khoan, anh hẳn nên là người chủ động chứ, bình thường anh đã sớm xông lên rồi, nhưng mà giờ tự dưng nghĩ tới cái vấn đề công thụ kia, Trì Phi Điềm dường như thấy trên đầu mình đang thắp một ngọn nến…
Mẹ nó!
Anh men lì như vậy, tuyệt đối sẽ có thể đè được hoa khôi giảng đường! Trì Phi Điềm nói là làm, vội hất khăn voan cô dâu (?) lên.
Tống Quy Phàm ngồi đó trừ tai hơi đỏ ra thì vẫn một mặt bình tĩnh mà nhìn, đang muốn nằm xuống cạnh anh thì bỗng bị Trì Phi Điềm giơ tay chụp một phát trước ngực. Trì Phi Điềm chạm lên cách một lớp vải, như có điều suy nghĩ mà nhéo nhéo cơ ngực của Tống Quy Phàm.
“Cảm giác không tồi đâu!”
Tống Quy Phàm: “…”
Giãy dụa suốt mười giây, Trì Phi Điềm cuối cùng cũng “đã nghiện còn ngại” cho Tống Quy Phàm lên giường nằm, hai người đắp chung một chiếc chăn, súng nhìn súng mà kề cạnh nhau, ai cũng chẳng dám nhìn ai.
Cơ nhưng nhiệt độ ma sát nơi bàn tay ban nãy dường như truyền tới hầu hết dây thần kinh trong cơ thể, khiến cho Trì Phi Điềm mãi cũng không thư giãn được, cả người căng cứng thẳng tắp.
Hồi hộp tới mức muốn rớt mồ hôi hột luôn.
Chung chăn chung gối gì gì đó… bây giờ đến cả cái ôm chiếc hôn có làm được hay không cũng là một chuyện! Đối với Trì Phi Điềm có vẻ ngoài phóng đãng nhưng tâm hồn bảo thủ (?) mà nói, việc này ngang với chuyện kết hôn cùng đối phương rồi hướng về cung điện thề ước hôn nhân, huống gì lời thề ước kia còn chưa có sự đồng ý của nhân thân nữa chứ.
“Hay là bọn mình đắp chăn bông nói chuyện thuần khiết đi…”
Tống Quy Phàm cứng nhắc nói đứt quãng.
“Được…” Giọng điệu Trì Phi Điềm đầy u oán.
Đậu xanh ra máu, quần tôi cũng cởi rồi mà anh lại nói với tôi câu đó?!
Vì vậy tối đó, hai người “vui vẻ” đắp chăn nói chuyện trong sáng…
Cả hai nằm nhìn nhau, khoảng cách ở giữa chỉ bằng một ngón tay, không những mập mờ mà còn rất dễ khiến người ta liên tưởng đen tối.
Một hỏi một đáp bắt đầu…
Bầu không khí vô cùng “ấm áp”…
“Cái bánh hồi chiều cô nào đó đưa tới đâu rồi?”
“… Em còn nhớ?”
“Ăn ngon không?”
“Chưa ăn, thoạt nhìn cũng không ngon lắm.”
“Mẹ nó, không phải anh độc chiếm chứ?”
“Không phải độc chiếm, tịch thu thôi.”
“Cái cô kia trước đây em chưa từng gặp thì phải?”
“Chưa từng gặp, có lẽ là hộ gia đình vừa chuyển tới.”
“Hừ, quỷ lừa gạt, chưa từng gặp sao lại tặng anh bánh chứ? Người quen của anh sao, cớ gì không giới thiệu cho em biết? Yên tâm đi em không tức giận đâu ha ha ha ha ha ha.”
“Không quen, cũng không có ý làm quen, không cần phải giới thiệu.”
Dồn dập mấy câu liền, mùi chua cũng bốc ra khỏi phòng ngủ rồi.
“Chậc chậc, đúng là không hợp tình người mà ~.” Trì Phi Điềm nhỏ giọng lải nhải, tâm thủy tinh của cô gái kia chắc cũng vỡ nát rồi, nếu là người khác thì đã nói vài câu an ủi, sau đó tiễn họ về, tốt nhất là nên nắm tay họ, khoác cho đối phương thêm cái áo khoác nhỏ gì gì đó….
Cơ mà ứ hiểu sao anh thích cách chơi của Tống Quy Phàm hơn ~\(≧▽≦) ~.
Tống Quy Phàm liếc mắt trông Trì Phi Điềm đang cười đến không ngậm được mồm, bèn cố ý nhếch cằm lên, vô cùng ngạo khí, như đang đợi người ta tới khen ngợi mình.
“Tống Quy Phàm, anh thật là đẹp trai!” Trì Phi Điềm ghé qua hôn lên cằm hắn một cái.
Môi thì mở ra, khóe miệng hơi giương lên, ai mà không nhìn ra tâm tư của Tống Quy Phàm chứ, muốn được khen sao, cho hắn là được chứ gì!
Tống Quy Phàm: Được, được khen rồi! ><
“Cho nên?” Tống Quy Phàm đột nhiên nghiêng đầu, chóp mũi vừa lúc lướt qua má Trì Phi Điềm, dưới ánh đèn vàng quất, gương mặt Trì Phi Điềm hơi đỏ lên, trông vô cùng mập mờ.
“Cho nên cái gì?”
Lúc Trì Phi Điềm chưa kịp phòng bị, Tống Quy Phàm đã ôm anh vào ngực, đôi môi liếm nhẹ lên vành tai anh, giọng điệu mơ hồ không rõ khiến toàn thân Trì Phi Điềm tê dại một hồi.
“Tiểu Trì, anh đẹp trai như vậy thì chúng ta làm tình đi.”
|
Chương 42 – Ngọt ngọt ngào ngào
Chuyển ngữ: diuisca Chỉnh sửa: andrea
Chuyện người khác làm vào mỗi sáng sớm chắc là thơm môi một cái, sau đó quấn lấy nhau triền miên tình thú một lát. Còn Trì Phi Điềm thì…
Tống Quy Phàm ngồi xếp bằng trên giường, cả người trần trụi, trên thân còn in đầy những dấu hôn thẹn thùng, tủi thân nâng đầu nhìn Trì Phi Điềm hào hứng bừng bừng mà đếm tiền. =|=
Một tờ.
Hai tờ.
Ba tờ.
Thật là nhiều Mao gia gia quá quá đi, đúng là ông chồng tốt.
(1) Hình Mao Trạch Đông trên tờ tiền. Mình thấy Mao gia gia nghe hay hơn nên để nguyên.
Âm thanh đếm tiền thật hết sức dễ nghe, Trì Phi Điềm đang học theo tật xấu đưa ngón tay nhấp nước bọt trong miệng thì bị Tống Quy Phàm bắt lại, “Nuôi cái tật xấu này lúc nào?’
“Ngoan, chớ phá ~!” Trì Phi Điềm thè lưỡi liếm ngón tay, còn khẽ lướt qua tay hắn, không nặng không nhẹ, hơi ngứa, cứ như mèo con đang làm nũng.
Tống Quy Phàm bị ghẹo như thế thì càng nắm chặt tay anh hơn… Tuy rằng là một tay toàn nước miếng QAQ.
Trì Phi Điềm vẫn đang đắm chìm trong số tiền lương vừa được nộp lên, ôm hết thẻ bạc ngân hàng và Mao gia gia vào lòng, kích động trù tính cho cuộc sống sau này của cả hai: “Tấm thẻ đầu tiên này nên làm gì đây?! Ừm! Bọn mình bỏ chung tiền lương vào trong nó, chờ tích đủ tiền rồi sau này sẽ sang Tây Ban Nha kết hôn!”
Kết, kết hôn?
Mặt mày Tống Quy Phàm cong cong, vừa định nói lời hay ý đẹp thì chợt nghe Trì Phi Điềm hớn hở bổ sung thêm một câu: “Ở nước ngoài có rất nhiều trai đẹp!”
“… …” Người nào đó vừa rồi còn cho là mình được cầu hôn mà xấu hổ giờ phút này mặt xám như tro tâm thì đã chết.
Tống Quy Phàm mấp máy môi, ôm tay khẽ dựa lưng vào giường, nói nghe như thật: “Madrid quá hỗn loạn, mấy hôm trước trên thời sự còn bảo chỗ đó xảy ra nhiều vụ trộm cướp lắm.”
Trì Phi Điềm hoàn toàn không để ý tới hắn, lại lôi tấm thẻ bạc tiếp theo ra, vỗ vào mặt mình, vô cùng say mê ngửi mùi tiền (?): “Cái này sẽ dùng cho sinh hoạt hằng ngày, còn cái này là tiền trợ cấp dưỡng lão.”
Dưỡng lão?
Tống Quy Phàm ngước mắt nhìn Tiểu Trì ôm Mao gia gia cười tới không ngậm được mồm, vẫn là dáng vẻ vô ưu vô lo, năm nay anh hai mươi sáu rồi, tiếp qua mười năm nữa, nơi khóe mắt đang cười chắc sẽ có thêm vài nếp nhăn, lại tiếp qua hai mươi năm, khóe miệng sẽ dần sụp xuống, nhưng vẫn còn anh tuấn, hơn nữa sự mài dũa của năm tháng cũng sẽ không khiến anh mất đi mấy phần hồn nhiên ấy.
Khi anh còn trẻ đã có nhiều cô gái ngấp nghé anh như thế, chờ tới tuổi trung niên nhất chi hoa, khẳng định sẽ càng có nhiều già trẻ muốn ăn sạch hơn.
(2) trung niên nhất chi hoa: càng già càng mê người, tướng mạo càng xuất chúng.
Nghĩ tới đây, Tống Quy Phàm đã không thể bình tĩnh nổi…
“Chờ già rồi, nếu anh lớn tuổi si ngốc.” Tống Quy Phàm nghiêng đầu nhìn cửa sổ, lông mi khẽ run rẩy.
Trì Phi Điềm ngẩng đầu không hiểu nhìn hắn, Tống Quy Phàm về già sẽ si ngốc sao, đừng có đùa, người không động não cả ngày lười biếng mới về già si ngốc, ai như Tống Quy Phàm chỉ biết làm việc tới chết…
Tống Quy Phàm thản nhiên nói: “Em cứ dùng số tiền kia đưa anh tới viện dưỡng lão…”
Trì Phi Điềm sửng sốt, a a a a, anh thực cảm động tới lệ rơi đầy mặt nè, không ngờ Tống Quy Phàm vì không muốn tạo thành gánh nặng cho anh mà chủ động nói ra lời như vậy, hưm hưm hưm Tống Quy Phàm cứ luôn suy nghĩ cho anh, ba năm trước chia tay cũng thế, bây giờ mần nhau xong cũng vậy luôn.
Thân là tuyệt thế tổng công (?), mình phải săn sóc thật tốt cho tâm tình của hoa khôi giảng đường, không thể để hắn đa sầu đa cảm được.
Trì Phi Điềm quyết liệt ghét bỏ, ném hết thẻ ngân hàng và Mao gia gia qua một bên, khí phách mà ôm lấy Tống Quy Phàm, cằm đặt trên bả vai dài rộng của hắn, sắp xếp lại từ ngữ, vô cùng tàn khốc bá đạo mà tuyên bố như một sếp tổng: “Em sẽ không cho anh tới viện dưỡng lão đâu, anh sống là người của em, chết cũng là quỷ của em!”
Tống Quy Phàm: “… …”
Anh thừa lúc Trì Phi Điềm không chú ý, dùng đôi chân dài hất văng thẻ ngân hàng ra xa.
Mặc dù gió của Tiểu Trì thổi hơi sai hướng, nhưng mà có thể đánh bại được thẻ bạc ngân hàng, thu hút được sự chú ý của một người xem tiền như mạng, thì mình cũng giỏi lắm đấy. :-d
# đời người như một trò đùa, hết thảy đều dựa vào diễn sâu, yếu tố quyết định hạnh phúc, chính là thành thạo diễn tròn hai vai trà xanh và hoa sen trắng #
___
Trì Phi Điềm nhét đầy thẻ vào ví, cả người có tinh thần hẳn, cho dù là đang mở cái xe rởm ra, cũng không thể át được hơi thở hạnh phúc khi yêu đương ngược chết mấy con cún độc thân.
Quãng thời gian đó trôi qua rất thoải mái, Tống Quy Phàm quy định anh phải ngủ đúng giờ, không chỉ không cần thức khuya mà những sổ sách phức tạp trong nhà hàng cũng có người xử lý thay, tay trái ôm phú soái, tay phải ôm thẻ bạc. Trì Phi Điềm cảm thấy như mình đang chào đón đỉnh cao của nhân sinh.
Trừ việc… cúc có hơi đau. = 皿 =
Theo thống kê của Tiểu Quách quản lý đại sảnh và ông chủ kiêm kế toán tài vụ gà mờ Trì Phi Điềm thì lưu lượng khách hàng sẽ cao điểm vào hai giai đoạn mỗi tuần, Trì Phi Điềm dự kiến sẽ kiểm toán và họp nhân viên vào khoảng thời gian này luôn.
Cả hai việc có một điểm giống nhau, đó đều là những ngày mà Trì Phi Điềm sẽ xuất hiện trong nhà hàng.
Tiểu Quách lần nào tiếp đón khách nữ cũng luôn luôn nhiệt tình cởi mở kể hết tất tần tật tình huống độc thân của ông chủ mình, tặng kèm cả số đo ba vòng, cân nặng, bát tự, cầm tinh…
Vì lưu lượng khách hàng, Tiểu Quách không chút đắn đo bán rẻ ông chủ, dùng một đáp án đổi lại sự vui vẻ trong ánh mắt si mê của mấy cô gái: “Ổng chưa có bạn gái đâu, hơn nữa hôm trước ổng còn kể với em là thích mấy cô xinh đẹp tóc dài, ơ vừa khéo giống hệt chị luôn ớ…”
“Hì hì hì hì ~ vậy sao?” Cô gái nhộn nhạo cười ngoác cả mồm.
Tiểu Quách lau mồ hôi, cảm giác mình nên ẩn giấu công danh [nắm tay], vì nhà hàng mà tạo nên cống hiến lịch sử.
Một câu kết luận thôi, cái thế giới chỉ nhìn mặt này… Cái thế giới bán bạn bè này…
Buổi tối bị giày vò quá dữ nên sáng mai Trì Phi Điềm ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao tít, lúc anh xuống lầu lấy xe thì phát hiện bụi bặm chất đống trên xe được được giội rửa đặt trong gara, thoạt nhìn cứ như xe mới, lấp la lấp lánh những ngôi sao nhỏ.
Trì Phi Điềm lượn một vòng, phát hiện cần gạt bị gãy cũng đã được thay, kính chiếu hậu bị nứt cũng đã được đổi, trên gương chiếu hậu còn buộc một con cún nhỏ rất đáng yêu.
Trong gara mờ tối, hơi thở mơ mộng vẫn còn sót lại, nhìn qua thôi cũng biết là kiệt tác của người nào.
Điện thoại rung một cái, là tin nhắn của Tống Quy Phàm sáu giờ đã rời giường: “Xuống lầu rồi chứ, đi đường cẩn thận, trên ghế lái phụ có áo lông, nhớ khoác vào, đừng để bị cảm. :-d”
Hôm qua anh vừa lôi cái áo đó ra ủi một tí mà Tống Quy Phàm liếc cái đã biết hôm nay anh phải mặc ư?
Đúng là tri kỷ mà.
Trì Phi Điềm nhanh chóng hồi âm: “Tiểu Phàm Phàm, sao anh biết em đang lấy xe?”
“Anh cài cho em 9 giờ dậy, ăn xong bữa sáng ít nhất 40 phút, đi xuống thang máy cũng mất 3 phút. :-d”
Trời ơi, hắn đi làm thám tử được rồi đấy.
Ngay sau đó lại có thêm một tin nhắn gửi tới: “Còn nữa, xóa cái chữ ‘Tiểu’ ngay. :-d”
Đọc tin nhắn đầu xong là anh đỏ mặt luôn đúng không?
Trì Phi Điềm tưởng tượng một tí, trong đầu ngọt ngào vô kể, bong bóng phấn hồng gì bay tứ tung, bây giờ anh là đàn ông đã lập gia đình rồi!
Trì Phi Điềm mở cửa xe ra, phát hiện bộ ghế trong xe cũng được đổi rồi, trước mặt còn dính một dòng chữ “Tháng ngày bình an”, khóe miệng anh giương lên cao, liên tục nhắn gửi tình yêu của mình:”Tống Quy Phàm Tống Quy Phàm em yêu anh! (′`)”
Anh chạy xe ra khỏi cư xá, đi trên đường lớn tròn được năm phút thì đầu bên kia mới gửi tin nhắn tới, trịnh trọng thêm hai chữ nữa trong câu anh đã tỏ tình: “Anh cũng luôn luôn yêu em. :-d”
“Hoàng Hà đổ về phía Đông, tui đã có bạn trai, moa ~!”
“Đi theo ánh sáng của Bắc Đẩu trên trời, tui đã có bạn trai, ư ~!”
Trì Phi Điềm vui vẻ lẩm bẩm đôi câu ca, lái xe mà tâm hồn cứ bay bổng, không nhanh không chậm tiến về nhà hàng.
___
6:00 Tống Quy Phàm rời giường, đắp lại chăn cho Trì Phi Điềm, hôn lên trán anh một cái.
7:00 tránh được giờ cao điểm buổi sáng, lái xe đến công ty, ăn sáng ở nhà hàng sát vách.
7:30 sáng sớm tinh mơ, hắn phát hiện một nhân viên khác chạy vào được chỗ làm trước khi muộn giờ.
Đường Thấm cầm bản kế hoạch thiết kế, chuẩn bị tới văn phòng nghe phê bình.
Tuy cô mặc đồ công sở nhưng dáng người thon nuột, bước đi thướt tha mềm mại, coi như là bông hoa trong ngành đấy! Vì vậy cho dù tự luyến một chút cũng chẳng sao!
Nhưng mà cái hôm hiểu sai ý của ông chủ thì thật sự vô cùng xấu hổ!
Đường Thấm vừa đi vừa cầm di động điên cuồng chửi đổng oán trách trong nhóm nội bộ công ty.
Bổn cu nhang tui làm ngành thiết kế không phục đến chiến: Ổng chẳng có chút thân sĩ nào đâu, tôi đi toilet về thì phát hiện ông chủ xách trúc mã của tôi trốn rồi (╯‵□′)╯︵┻━┻
Dưa leo sát vách bao nhiêu tiền một cân: Ha ha ha ha ha ha ha thế có thanh toán không?
Bổn cu nhang tui làm ngành thiết kế không phục đến chiến: Đoán xem QAQ…
Điểu lớn là của chuỵ: Mấy người mau mau cứu tui đi! Ông chủ vừa tìm tui! Ổng muốn trước mười hai giờ trưa nay phải giao một đề án!
Cà chua sát vách ba tệ một cân: Đây không phải chuyện cô am hiểu nhất sao?
Điểu lớn là của chuỵ: Hu hu hu hu ổng muốn tui viết một trăm lẻ một chiêu lãng mạn đàn ông phải biết! Tui là cún độc thân! Cún độc thân 100%! Ai cứu vớt tui đi! ∑( ̄д ̄;)
Dưa leo sát vách bao nhiêu tiền một cân: Ha ha ha ha tự cô chơi đi 233333
Cà chua sát vách ba tệ một cân: Ha ha ha ha ha ha ông chủ đúng là đơn thuần quá, lần trước cô bày cho ổng ném xà phòng, ổng có làm theo không?
Điểu lớn là của chuỵ: Dùng chứ trời ơi! Tui chạy qua toilet nam thì thấy miếng xà phòng trên đất, tâm hồn tui tan vỡ luôn! Ông chủ cứ như chưa từng yêu đương ấy, tui nói ném xà phòng mà ổng cũng làm theo, xời!
Dưa leo sát vách bao nhiêu tiền một cân: Ngao ngao ngao không ngờ ổng bình thường nghiêm trang vậy mà…
Bổn cu nhang tui làm ngành thiết kế không phục đến chiến: Ủa sao tự dưng ổng cư tê thế hưm hưm hưm!
Đường Thấm lập tức thay đổi cái nhìn với ông chủ của mình, đầu năm nay đàn ông ngây thơ kiếp trước đều là thiên thần gãy cánh đấy!
Có điều khi cô đi vào văn phòng, Tống Quy Phàm mặt không cảm xúc mà ngẩng đầu, mang dáng vẻ khó chịu “chớ tới gần tôi, gặp cô là cánh tôi biến mất rồi” nhìn cô.
Đường Thấm lập tức: “Củ lạc giòn tan!”
# công ty này thật sự không còn chốn dung thân, ngày nào cũng bị ông chủ coi như tình địch #
Vì vậy hôm đó toàn bộ thiếu nữ có tâm hồn lãng mạn trong công ty cùng nhau ra trận, giúp cho chị thư ký vượt qua cửa ải khó khăn này!
Trước mười hai giờ trưa, thư ký đau khổ bò vào văn phòng, mệt mỏi rã rời giao cho ông chủ một cặp văn kiện.
Theo như chị thư ký kể lại thì ông chủ có vẻ rất hài lòng, vô cùng ngượng ngùng mà áp dụng luôn.
Đầu tiên hắn đổi màn hình máy tính thành chân dung một người đàn ông khác, sau đó tự chụp một bức ảnh, gửi qua tin nhắn cho ai đó.
# tuy rằng lúc viết một trăm lẻ một chiêu lãng mạn thì cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng nhìn ông chủ ngồi thực hiện từng cái một thì khi không lại thấy xấu hổ thay ổng #
# ông chủ liệu chăng có hai khuôn mặt, sao có thay đổi đến thành thạo đến như thế = 皿 = #
Sau khi Trì Phi Điềm họp hội nghị nhân viên xong (thật ra có vài ba người thôi) thì quay về hầm rượu, vừa xuống đã nhận được tin nhắn.
【Tiểu Trì, xem [đính kèm], anh luôn bên cạnh em :-d】
|
Chương 43 – Lãng mạn
Chuyển ngữ: diuisca Chỉnh sửa: andrea
Thứ năm, mưa nhỏ, có sương mù.
Trì Phi Điềm cả ngày hôm đấy đều không tập trung, biểu hiện cụ thể là nằm xoay bút sau quầy hàng, lại lơ đãng tự đâm bút vào ngón tay mình, lúc sắp xếp nhân viên đi mua hàng, không cẩn thận gọi nhầm đầu bếp Vương Đại Lang trong tiệm thành Võ Đại Lang (1).
(1) Võ Đại Lang đã bị cắm sừng lại còn bị vợ và tình nhân chung tay giết chết.
Bây giờ anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc mũ trắng của Tiểu Quách, dùng bút mực xanh vẽ vời lên trên nó. Mười giây đồng hồ sau, lại tiếp tục thở dài, đây đã là lần thứ mười rồi.
Mặc dù biết rằng những người đang yêu thì dễ có bệnh… Ờm, nhưng Tiểu Quách vẫn vô cùng để ý… chiếc mũ trong tay ông chủ mình.
Tiểu Quách cẩn thận ghé sát lại, nhìn Trì Phi Điềm từ dưới lên.
Không có cằm nọng, cũng chả có quầng thâm, chắc cũng không có chuyện lớn gì đâu.
“Nhìn đủ chưa?”
Trì Phi Điềm âm u phi bút máy qua, “cạch” một cái rớt trên sàn nhà.
“Anh chủ, hôm nay anh nói quá ít trời, có chuyện gì không vui sao, nói ra biết đâu em sẽ giúp được đấy.” Tiểu Quách vẫn chưa từ bỏ ý định hít thị phuy.
Chẳng lẽ bình thường anh là thoại lao (2) sao? Không phải ai anh cũng đối xử nhiệt tình như với Tống Quy Phàm, ngay cả chuyện nhàm chán như sáng nay ăn gì, cục phân có hình dáng ra sao cũng lôi ra hỏi đâu. Bình thường anh luôn cho rằng hình tượng của mình là cao lãnh, không sai, là cao lãnh.
(2) nói nhiều như ho khan khi bị bệnh lao
“Một con người thành công lại còn khá bảnh như anh, ít nói thì có gì mà lạ?” Trì Phi Điềm chống đầu, khinh thường nói.
Anh vừa dứt lời, máy fax sau lưng đã phát ra tiếng rung…
Tiểu Quách hiếu kỳ đi tới, cầm bản fax lên, phía trên in một bàn tay, khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, nhìn là biết tay đàn ông.
“Cái mắm gì đây, chẳng biết cha nào gửi tới một tấm ảnh bàn tay nè, tâm thần sao…”
“Gì gì, đưa anh xem nào.”
Trì Phi Điềm nhận bản fax, còn tưởng mình bị tên điên nào quấy rối trêu đùa, bèn chửi oang lên: “Ai gửi đây? Có bệnh sao?’
Có bệnh sao…
Có bệnh sao…
Bệnh sao…
Ngay lúc đó, điện thoại di động cũng gửi tới một tin nhắn.
【Muốn nắm tay em :-d. —— Tống Quy Phàm】
Trì Phi Điềm: “…” Thật là hạnh phúc. ( ̄_, ̄)
Tiểu Quách: “…” Với tư cách là một con cún độc thân bị đút cẩu lương. QAQ
Tống Quy Phàm ngồi trong phòng làm việc mặt không cảm xúc.
# một trăm lẻ một chiêu lãng mạn của đàn ông —— chiêu thứ chín #!
Thật ra cũng đâu có khó lắm, chỉ cần có người chịu dạy hắn, hắn là học thần, năng lực thông hiểu đạo lý rất cao, có thể học nhanh hơn những người khác nhiều, nhưng khiến người ta phải bực chính là, một trăm lẻ một chiêu mới đó đã dùng sắp hết rồi.
Tống Quy Phàm nghĩ nghĩ một lát, mở ID clone ở góc cuối màn hình ra, vô tư thẳng thắn theo dõi mấy ID của nhân viên trong công ty đang hóng hớt chuyện một thanh niên trốn đi quân sự đã tự sát từ năm nảo năm nao.
Đám người này thật là rảnh rỗi.
Tống Quy Phàm gõ gõ ngón tay lên bàn.
Dưa leo sát vách bao nhiêu tiền một cân: Hôm qua bà chủ đưa cơm tới, mấy cô có thấy không? Tôi còn thấy ông chủ đỏ mặt cơ, ngọt ngào honggg!
Bổn cu nhang tui làm ngành thiết kế không phục đến chiến: Đó chính là trúc mã của tôi đấy, họ Trì, sau khi về nước tôi đã đi xem mắt với ổng.
Dưa leo sát vách bao nhiêu tiền một cân: Ha ha ha lá gan cô cũng lớn quá ha, lại dám đi cướp đàn ông với ông chủ! Trách không được gần đây phải tăng ca nhiều thế =|=
Bổn cu nhang tui làm ngành thiết kế không phục đến chiến: Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc từ chức QAQ
Cà chua sát vách ba tệ một cân: Bà chủ trông rất gì và này nọ, (﹃) nhưng non quá, thoạt nhìn cứ như vừa tốt nghiệp đại học xong, hận không thể nhào tới bắt ổng lại cho mình hun một cái ~
Dám ngấp nghé người của hắn, Tống Quy Phàm ngồi trước máy tính nhăn cả lông mày, bật một file khác trong máy tính lên, mắt nhìn ghi chú của Cà chua.
Triệu Tiếu.
Dưa leo sát vách bao nhiêu tiền một cân: Ê nói này, đâu nhất định là bà chủ chứ, ổng và ông chủ ai trên ai dưới? Ai công ai thụ?! (/// ̄ 皿  ̄)○~
Cà chua sát vách ba tệ một cân: Tôi cá năm mao tiền ông chủ là công!
Bổn cu nhang tui làm ngành thiết kế không phục đến chiến: Tôi cũng cá ông chủ nằm trên!
Điểu lớn là của chụy: Hay là tui đi hỏi nhở?
Cà chua sát vách ba tệ một cân: Nhanh đi nhanh đi!! Dũng sĩ đầu tiên chặn pháo! Cô mãi mãi là tín ngưỡng của bọn tôi!
Cánh cửa thủy tinh bị đẩy ra.
Tống Quy Phàm giương mắt, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm thư ký.
Phương Mỹ Lệ: “… …”
Không khí hơi sai sai.
Nháy mắt không dám hỏi luôn!
Chủ đề trong nội bộ công ty nhanh chóng thay đổi!
Dưa leo sát vách bao nhiêu tiền một cân: [liên kết], mấy cô đọc cái này xem, tôi đã nằm vùng ở Amway trên weibo lâu rồi, chỗ này đúng là có chocolate chips (vụn socola) ngon nhất thế giới luôn.
Tiểu Vũ tham ăn: Hu hu hu em cũng muốn mua!!
Điểu lớn là của chụy: Gì đấy, tui nghía chút nào (﹃ )
Ba giây sau khi Phương Mỹ Lệ xám xịt lui ra khỏi phòng, quay lại máy tính tiếp tục nói chuyện, gõ cái biểu cảm chảy nước miếng xong thì…
Tống Quy phàm yến lặng đẩy cửa phòng làm việc ra, vừa khéo tay lanh mắt lẹ nhìn thấy thư ký đang vừa chảy nước miếng ăn đào khen ngon, vừa liên tục buôn dưa bán lê.
“… …”
Thư ký Phương Mỹ Lệ lệ rơi đầy mặt, than khóc thời vận không tốt, đường số mệnh quá mức lầm lạc. QAQ
Vì vậy giữa bị phạt tiền lương và lén lút đút lót, Phương Mỹ Lệ chọn phương án hai, tiếp tục viết thêm một quyển sách đầy vĩ đại!
Mang tên, “Một trăm linh hai tới hai trăm linh ba chiêu lãng mạn của đàn ông”!
# quỷ mới biết tại sao một gã đàn ông như ông chủ lại thích đọc mấy cái thứ tâm thiếu nữ này #
__
Lãng mạn đột nhiên xuất hiện khiến Trì Phi Điềm ngớ cả người.
A a a a a a a!
Hữu nghị muôn năm!
Khuôn mặt Trì Phi Điềm sáng lên trong chốc lát, như người máy được lên dây cót, thoáng cái nhảy dựng lên, vui vẻ đi tới đi lui sau quầy hàng, không thèm để tâm tới ánh nhìn của khách chút nào, anh ôm ảnh fax bàn tay dán lên trước ngực uốn a uốn éo, như đang âu yếm ôm cô vợ nhỏ vậy đó.
Tiểu Quách bó tay: “… Không hổ là một người đàn ông khá bảnh, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”
“Em thì biết cái gì, đây là lãng mạn!” Trì Phi Điềm mặt mày hớn hở khoe khoang với con cún FA, gần đây Tống Quy Phàm cứ như biến thành người khác, ngày nào cũng cho anh không ít ngạc nhiên.
Ví dụ như ngày đầu tiên, anh đi ra ngoài thì phát hiện trên kính chiếu hậu gắn một bức thư của Tống Quy Phàm.
Ngày hôm sau, anh và Tống Quy Phàm đi tới chợ gần đó mua đồ ăn, được bác gái bán rau trong chợ khen là hai người có tướng phu phu.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm… Tôn Ngộ Sắc liên tục giật được ghế sô pha._(:3″ ∠)_
Ngày thứ sáu, Tôn Ngộ Sắc đã viết cho anh một nhận xét rất dài, bình luận của hắn đã thu hút rất nhiều độc giả theo dõi.
Thật chẳng biết ai dạy hắn, nhiều năm qua vậy rồi cuối cùng cũng thông suốt.
Khóe miệng Trì Phi Điềm nhếch lên không ngừng, cảm thấy mình như muốn bay lên.
“A, lại là bà chủ sao!” Tiểu Quách vô cùng buồn chán mà lườm Trì Phi Điềm, đập bàn đầy hâm mộ lẫn ghen ghét: “Em muốn tố cáo, nãy anh dám chửi ổng có bệnh!”
“Giờ làm việc mà dám lời ong tiếng ve, trừ hai trăm tiền lương!”
“…”
____
Lãng mạn như thế rồi nhưng Trì Phi Điềm cũng không vui nổi mười phút, chủ yếu là vì, anh gặp phải tình thế khó xử…
Ngày mai đã đồng ý sẽ đi gặp mặt offline rồi, nhưng hôm qua Tống Quy Phàm đột nhiên đề nghị, thứ sáu này cả công ty sẽ cùng đi leo núi, nước mắt lưng tròng ngôn từ tha thiết (thật ra là mặt không cảm xúc trực tiếp ra lệnh =|=) nói với Trì Phi Điềm, anh với tư cách là nội trợ hiền cũng phải đi.
Chưa quan tâm ba chữ “nội trợ hiền” là con mắm gì, quan trọng là thời gian, tại sao cả hai sự kiện đều chọn thứ sáu, trùng nhau cmnr.
Huống gì Trì Phi Điềm cũng không có ý kể với Tống Quy Phàm chuyện mình đi gặp mặt offline.
Cái gọi là gặp mặt offline, dùng danh từ dễ nghe thì sẽ nói là gặp mặt bạn trên mạng, còn nói khó nghe hơn chính là hẹn chịch. Lỡ mà Tống Quy Phàm không hiểu rồi lý giải sai thì sao?
Trì Phi Điềm chẳng hiểu sao có tật giật mình, nhất là chuyện Học sinh tiểu học.
Anh đặt mình vào hoàn cảnh của Tống Quy Phàm mà suy nghĩ, nếu hắn biết ba năm nay có một người luôn luôn theo chân anh, chọc anh vui vẻ, cho dù người kia không lớn tuổi, hay chỉ là quan hệ bạn bè, hắn cũng sẽ ghen đấy.
Nghĩ kỹ mà nói, Tống Quy Phàm mà biết chuyện này tuyệt đối sẽ không vui.
Trì Phi Điềm không muốn hắn không vui, vì vậy bèn vô cùng săn sóc mà quyết định giấu giếm =|=.
Bởi nên Trì Phi Điềm cứ khó xử hai bên, không tìm đường chết thì cũng không cần phải chết rồi.
Thủy Dã: Hay là tôi không đi đâu, bận lắm… Bận thật sự luôn…
Gõ chữ tới mức tay bị chuột rút: Cậu bận cái gì? Cứu thế giới?
Thủy Dã: Tôi vừa liên minh với Avengers =|= nói thật đấy.
Ngày viết một vạn Đại Ngư Đường: Ha ha, cậu còn thiếu nợ tôi đấy, chờ kiếm kề cổ đi!
Thủy Dã: Cậu đâu có biết địa chỉ nhà tôi.
Ngày viết một vạn Đại Ngư Đường: Tôi sẽ đến diễn đàn đông lưu lượng nhất phốt cậu, tiêu đề cũng nghĩ xong rồi, 《818 rau diếp đắng nợ tiền phải trả bằng máu》!
Thủy Dã: …
# lưu manh thật ra không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa! #
Nếu như bị phốt, Tống Quy Phàm chắc chắn sẽ biết!
Trì Phi Điềm do dự nhìn avatar của Học sinh tiểu học, nhóc ấy cũng đã sớm vui vẻ đổi tên thành: Tôi hẹn offline cùng đại đại yêu dấu, chờ em cưới anh!
Nếu như bỏ qua cái câu cuối cùng thì câu phía trước quả thực tràn đầy hi vọng nồng đậm tình thương mến thương của Học sinh tiểu học, kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng cao, nếu một thiếu niên đang mắc hội chứng tuổi dậy thì mà gặp phải đả kích, nói không chừng sẽ dễ dàng lâm vào tâm tình u tối, bi thương không kìm được…
Thật ra không phải không có cách, núi mà công ty Tống Quy Phàm muốn đi leo nằm ngay cạnh tuyến đường số ba, nếu như dùng vận tốc bão tố lốc xoáy chạy tới, khoảng cách từ đó tới chỗ offline cũng mất không quá nửa giờ đâu ==.
Huống gì nếu như kế hoạch A đua xe bão tố không được, anh vẫn thông minh cơ trí sắp xếp thêm kế hoạch B.
Trì Phi Điềm nhìn Tiểu Quách, bút máy trong tay ung dung lượn một vòng.
“Chúng ta thương lượng một chuyện đi, nếu hoàn thành được anh sẽ tăng lương cho cưng.”
“…”
Tiểu Quách rùng cả mình.
“Em từng nghe câu ‘Thay đổi mận đào’ chưa?”
“Anh chủ, câu thành ngữ này không phải dùng như vậy…”
(3) Trì đọc sai thành ngữ, câu gốc là: Thay mận đổi đào.
“Anh là chủ hay cưng là chủ?”
“…”
|
Chương 44 – Quản gia cần kiệm Tống Quy Phàm
Chuyển ngữ: diuisca Chỉnh sửa: andrea
Sáng thứ sáu, mới hơn bảy giờ đã có một đoàn xe lái tới tập hợp tại đường quốc lộ dưới chân núi.
Ngẩng đầu trông lên có thể thấy được mấy tòa miếu nhỏ bên núi non trùng điệp và mây mù uốn lượn bao quanh, nghe nói nơi này hương khói rất sung túc, lúc Trì Phi Điềm còn chưa lọt lòng, mẹ Trì đã tới đây lạy bà Tống Tử, nhưng anh ở Tân Thành lâu vậy rồi vẫn chưa từng tới đây.
Trì Phi Điềm đang nằm trong chăn thì bị Tống Quy Phàm kéo ra khỏi giấc ngủ mơ màng, lúc Tống Quy Phàm lái xe còn phân tâm duỗi tay ra đỡ đầu anh lại, sợ anh đập đầu vào cửa sổ, cơ mà anh vẫn khá choáng váng.
Trì Phi Điềm vừa bước xuống xe đã giật cả mình.
Tất cả mọi người đều nhìn anh là có chuyện gì! Nhất là ánh mắt lạnh lẽo của Đường Thấm.
Người trong công ty của Tống Quy Phàm rất nhiệt tình, mỗi tội ánh mắt ai cũng là lạ, cứ dính chặt trên người anh, chẳng lẽ công ty này có tuyệt kỹ mắt thần # trừng ai thì người đó mang thai # sao?
Trì Phi Điềm thấy thư ký Phương Mỹ Lệ rất quen, cứ cảm thấy đã gặp khuôn mặt xinh đẹp kia ở đâu rồi ấy, hình như là, ở buổi họp lớp…?
“Bà chủ, thật ra tôi là độc giả trung thành của anh!” Thư ký nhanh chóng chạy qua ôm đùi, đùi của ông chủ trơn trượt vô cùng khó ôm, vậy thì chạy qua ôm bà chủ thôi! Thừa lúc trong công ty vẫn chưa có ai nhận ra chuyện tinh phân của ông chủ và nhà văn hạng ba Thủy Dã ngoài cô, Phương Mỹ Lệ quyết định bắt lấy thời cơ, điên cuồng bợ đít.
… Trì Phi Điềm đang mở hộp sữa chua chợt đứng hình.
Ồ, không lẽ muốn anh ký tên cho sao?
Phương Mỹ Lệ nhìn Trì Phi Điềm đang mở nắp bút: “Nhắc mới nhớ dạo này anh có ý chuyển chiến tuyến đúng không? Hình như hơn hai mươi chương rồi nữ chính không hề xuất hiện, hai nhân vật chính được tả kĩ quá đấy, hay là trực tiếp chơi H đi, thật ra bà chủ nên dự tính cho kỹ, cái thể truyện hủ hủ gei gei này vẫn nên đầu quân cho Phác Giang vẫn hơn…”
“…” Trì Phi Điềm lúng túng đóng bút lại, thật ra cô là nằm vùng của Phác Giang đúng không.
“Thật ra tôi cũng là người hâm mộ của cô.” Trì Phi Điềm cười híp mắt gặm ống hút: “Hằng ngày của ông chủ muộn tao, không tệ đâu, quả thực miêu tả Tống Quy Phàm rất chân thật…”
“Xin bà chủ buông tha!”
Trì Phi Điềm lạc quan vui tươi, rất nhanh đã hòa nhập được với mọi người, Tráng Tráng mặc chiếc áo lông trắng mỏng là một gã đàn ông mạnh mẽ, không đành lòng nghe tiếp chủ đề mà Trì Phi Điềm và Phương Mỹ Lệ đang bàn, đỏ mặt xấu hổ ngồi xổm bên cạnh nhổ cỏ.
“Anh và ông chủ ai trên ai dưới?” Phương Mỹ Lệ lén lút nhìn bốn phía, đẩy đẩy kính đen, đột nhiên hạ giọng nói một câu.
Trì Phi Điềm phun ra một ngụm sữa chua trắng phau.
Phương Mỹ Lệ tức thì mặt đỏ tới mang tai, mấy người bên cạnh cũng vô cùng ăn ý quay lưng đi.
Nhân viên nhỏ thầm chíp chíp bông bông nhanh tay gõ chữ vào nhóm.
Dưa leo sát vách bao nhiêu tiền một cân: Mọi người mau nghía qua, vẻ mặt chị thư ký. Bắn rồi!
…
“Đương nhiên là tôi nằm trên.” Phải bảo vệ tôn nghiêm của đàn ông! Trì Phi Điềm không chút do dự tung tin vịt: “Cô đừng có nhìn khuôn mặt thường ngày của họ Tống mà lầm, thật ra ở nhà là một vợ quản nghiêm… à nhầm, chồng quản nghiêm!”
(1) bị vợ/chồng quản thúc nghiêm khắc
Vẻ mặt ai nấy đều không tin, duy chỉ có Phương Mỹ Lệ hít sâu một hơi, sùng bái điên cuồng gật đầu với Trì Phi Điềm như gà mổ thóc.
Ấn tượng của Trì Phi Điềm với cô nàng nhanh chóng từ “thư ký của Tống Quy Phàm” biến thành “là một người có tính cách không tồi có thể giao du làm bạn”!
# nguyên tắc kết bạn thì ra vừa đơn giản lại vừa thô bạo như vậy #
Tống Quy Phàm đậu xe xong thì nhanh chân quay lại, thuận theo ánh mắt của Trì Phi Điềm, rơi vào bộ ngực cup D nấp sau lớp áo lông của Phương Mỹ Lệ, tâm trạng cực kỳ không vui, lạnh lùng nói: “Cô ta có bạn trai rồi.”
“Tôi nào có, tháng trước vừa chia tay rồi…” Phương Mỹ Lệ yếu ớt nói.
Thế nhưng ông chủ đã ôm eo bà chủ, vô cùng máu lạnh đi ra xa.
Ai thèm quản cô có bạn trai hay không chứ…
Tiết trời mùa đông rất lạnh, xuôi theo sườn núi cũng chẳng có ai, trên đường đi phải bước qua mấy trạm tính phí, tất cả đều do Tống Quy Phàm bỏ tiền túi ra, Trì Phi Điềm nhìn mà đau thương không ngừng.
“Công ty em phúc lợi tốt thật đấy.” Trì Phi Điềm nói với Đường Thấm.
Tốt cái con khỉ!
Tống Quy Phàm chiết khấu lương thưởng ra đấy! Đường Thấm thầm trợn trắng mắt, ha ha hai tiếng: “Tiền đó rút ra từ thưởng cuối năm.”
Trì Phi Điềm lập tức tự hào hẳn: “Oa, Tống Quy Phàm nhà anh đúng là quản gia cần kiệm mà!”
(2) quản việc nhà cần cù và tiết kiệm
Đường Thấm: “…”
Tống Quy Phàm dừng lại ở chỗ vách núi, vẫy vẫy tay với Trì Phi Điềm, anh lập tức tung ta tung tăng vui mừng chạy tới. Từ nơi này trông xuống chỉ có thể thấy sương sớm trắng mênh mông cả một vùng, vực sâu vạn trượng khiến cho chân Trì Phi Điềm nhũn cả ra.
Tráng Tráng và Tiểu Tiếu hình như đang chụp ảnh, đứng tạo rất nhiều pose, Tráng Tráng ngồi xổm xuống, chụp từ dưới lên, lộ ra đôi chân dài miên man của Tiểu Tiếu.
“Ông chủ, muốn chụp một tấm không?”
Tống Quy Phàm là không phải kiểu người thích để lại dấu tích trong cuộc sống, rất ít khi chụp ảnh, trừ ảnh thẻ ra thì chỉ còn có mấy bức Trì Phi Điềm lén chụp.
Có điều Tống bỗng nghiêng đầu ôm Trì Phi Điềm đang sống chết không buông áo hắn ra vào lòng, khóe môi nhếch lên, tỏ vẻ tới đi.
“Tạo pose đi nào! Đẹp trai một chút!” Tráng Tráng phất tay.
Tống Quy Phàm và Trì Phi Điềm đều rất cao, hoàn toàn không cần chụp từ dưới lên để kéo dài chân, cũng chẳng cần photoshop, đẹp trai tự nhiên, đằng sau mây mù lượn quanh, vô cùng ưa nhìn.
Mười ngón tay Tống Quy Phàm đan chặt vào tay Trì Phi Điềm, gió lùa qua hai bên. Trì Phi Điềm đứng phía trước Tống Quy Phàm, đối diện là khe núi, trước mặt là gió lớn, thổi tóc anh bay tứ tung, khiến cả người anh lung la lung lay như sắp ngã, phía sau là lồng ngực của Tống Quy Phàm, mặc dù hơi sợ độ cao, nhưng anh vừa cảm nhận được hơi thở của Tống Quy Phàm thì trái tim chợt trở nên an ổn.
“Anh đã thấy lì xì em gửi anh rồi, năm trăm hai mươi cái, gõ chuột đau tay lắm phải không?” Tống Quy Phàm nhẹ nói bên tai anh, hơi nóng phả ra khiến anh vô cùng ngứa ngáy.
“Bây giờ mới thấy ư?” Điều đáng sợ nhất khi đùa giỡn là đối phương không có khiếu hài hước, may mà gần đây Tống Quy Phàm đã tiến bộ rất nhiều, Trì Phi Điềm nghi ngờ không biết có phải hắn mua sách gì dạy các chiêu thức lãng mạn, sau đó ngốc nghếch làm dựa theo trên sách hay không.
Trì Phi Điềm hừ một tiếng: “Sính lễ đấy.”
“Của hồi môn mới đúng.”
Dám bẻ lại sao?!
Tống Quy Phàm nghĩ ngợi một lát: “Của hồi môn là của em, sính lễ cũng là của em, tất cả đều cho em.”
Hắn vô cùng ngoan ngoãn, chất phác lại đơn giản mà nói ra câu đấy, thế nhưng có thể khiến Trì Phi Điềm giật mình, trong nháy mắt máu được buff full cọc.
“Được, Tống Quy Phàm, anh đừng hối hận!”
“Tách” một tiếng, hình ảnh hai gã đàn ông đón gió ngược kiểu Titanic đã được lưu lại.
Những người khác nhao nhao chạy tới hóng hớt, quả thực bị Tống Quy Phàm làm ngọt đến ê răng rồi, cặp đôi show ân ái này show từ dưới đất show lên trên trời, thật là không biết xấu hổ! Muốn giội một thùng xăng ném một một mồi lửa đốt cháy hết!
“Chờ rửa xong ảnh, em thấy treo đâu đẹp nhất?” Tống Quy Phàm nhìn Trì Phi Điềm trong tấm ảnh, bởi vì đứng bên vách núi nên vẻ mặt Tiểu Trì có hơi căng thẳng, cái mũi nhăn nhó, trông thấy đáng yêu.
“Còn chỗ nào nữa chứ, đương nhiên để bên cạnh ảnh kết hôn rồi.” Trì Phi Điềm ung dung nói, anh vẫn chưa hết sợ độ cao, mạnh mẽ yêu cầu đi vào trong mép đá, tay phải nắm chặt tay Tống Quy Phàm.
Tống Quy Phàm nắm chặt lại, khóe miệng vô cùng hưởng thụ mà nhếch lên cao.
Mấy người đi phía trước chợt nghe mùi drama…
Số lượng tin tức lớn thật, kết hôn sao? Còn treo ảnh? Không lẽ đang ở chung? Thế giới này quả thật chẳng chừa đường sống cho cún độc thân mà!
Khi Trì Phi Điềm đang vừa show ân ái với Tống Quy Phàm vừa leo núi, Tiểu Quách bên kia đã bắt xe taxi tới trung tâm thành phố, “bôn ba bán mạng” cho Trì Phi Điềm.
Nhiệm vụ hôm nay của Tiểu Quách: Tùy cơ hành động (0/1)!
Ký bán đã bắt đầu! = 皿 =
|