Thiếu Niên Ca Hành
|
|
Chương 155: Sát cơ đêm trước Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Đêm trước Anh Hùng yến.
Toàn bộ Lôi gia bảo đèn đuốc sáng choang, mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc hôm sau. Một ngàn vại rượu ngon được mấy chục chiếc xe ngựa lục tà lục tục vận chuyển vào Lôi gia bảo. Tổng quản hiện tại của Lôi gia bảo, Lôi Thiên Ngân lau mồ hôi lạnh trên trán, lớn tiếng mắng: “Mau lên một chút cho ta! Mau lên cho ta! Làm trễ nải bữa tiệc ngày mai, ai trong các ngươi đều không chịu nổi trách nhiệm đâu!”
“Thiên Ngân.” Một giọng nói trầm trầm gọi hắn.
“Ai gọi ông đây? Không thấy ông đây đang bận à?” Tiếng người ầm ĩ, Lôi Thiên Ngân không nghe rõ giọng người kia, quay đầu lại mắng ngay.
“Khổ cực rồi.” Người nọ cười một tiếng, khoanh tay trong áo.
Lôi Thiên Ngân mỉm cười nói: “Môn chủ, Thiên Ngân thất lễ rồi.”
“Từ khi ta trở thành gia chủ, đã lâu rồi Lôi gia bảo không náo nhiệt như vậy.” Lôi Thiên Hổ đi tới bên cạnh Lôi Thiên Ngân, nhẹ giọng nói.
“Môn chủ không phải người thích phô trương.” Lôi Thiên Ngân vừa nói vừa hét lớn: “Rượu kia không để ở đây. Sai rồi, sai rồi. Để sang bên kia cho ta!”
“Thật ra trong lòng mọi người đều thầm oán hận phải không. Thiên Ngân, mặc dù mấy ngày nay ngươi rất cực khổ, nhưng đã lâu rồi ta không thấy ngươi nói chuyện như vậy.” Lôi Thiên Hổ chậm rãi nói.
Lôi Thiên Ngân lau mồ hôi cười nói: “Ta là một quản gia, mặc dù lúc bình thường luôn than phiền phức, than mệt, nhưng cũng phải tổ chức một số chuyện lớn mới xem như có chút thành tựu. Võ công của ta không tốt, không thể trở thành anh hùng, nhưng làm người tổ chức Anh Hùng yến cũng không tệ.”
“Đúng rồi, Thiên Ngân. Mấy hôm nay có tin tức về Lôi Vô Kiệt không?” Lôi Thiên Hổ đột nhiên hỏi.
Lôi Thiên Ngân lắc đầu một cái: “Ngài đang nói tới đệ tử của Lôi Oanh à, vốn dĩ người chị phụ không có tư cách tham gia Anh Hùng yến. Nhưng môn chủ đã cho phép đặc biệt, ta cũng đã phái người ra ngoài tìm hắn từ lâu, nhưng vẫn không có tin tức gì đưa về.”
“Ta hiểu rồi.” Lôi Thiên Hổ gật đầu một cái: “Khách khứa ngày mai đều đã vào trong trang viên nghỉ ngơi rồi à?”
“Các đại thế gia Giang Nam ngày mai mới tới. Các đại sư Thiếu Lâm tự, các đạo trưởng nũi Võ Đang đều đã vào trong trang viên nghỉ ngơi. Ba tháng trước Tuyết Nguyệt thành nói đại đệ tử Đường Liên sẽ về Đường môn trước rồi tới Lôi gia bảo. Ta đoán chắc đi cùng Đường môn. Có điều lần này Đường môn thật sự nể tình, Đường lão thái gia đích thân tới. Có điều trước đó Tuyết Nguyệt thành có gửi thư đến, còn nói có một vị khách thần bí cũng tới. Chẳng lẽ là Tửu Tiên - Bách Lý Đông Quân?”
“Sao vậy, muốn thấy Bách Lý Đông Quân à?”
“Tửu Tiên trong truyền thuyết có thể theo đuổi vị trí đệ nhất thiên hạ, đương nhiên là muốn gặp rồi.” Lôi Thiên Ngân gãi đầu một cái: “Dù sao chúng ta cũng là một trong những minh hữu lớn nhất của Tuyết Nguyệt thành, chỉ phái một đại đệ tử tới có phải hơi lạnh nhạt không?”
“Vị khách thần bí chắc là Lý Hàn Y.” Lôi Thiên Hổ nói.
“Lý Hàn Y? Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y? ta còn tưởng không phải Bách Lý Đông Quân thì là Thương Tiên Tư Không Trường Phong chứ. Chẳng phải Lý Hàn Y vẫn luôn bế quan trên Thương Sơn luyện kiếm, mấy năm liền không ra khỏi thành một bước à?” Lôi Thiên Ngân ngây ra nói. “Sao nào, không muốn cô ấy đến à?” Lôi Thiên Hổ hỏi.
“Cái này thì không... Dù sao cũng là một trong Ngũ Đại Kiếm Tiên, ngày thường chúng ta đâu có gặp được. Chỉ có điều...” Lôi Thiên Ngân chép miệng nhìn sang bên phải: “Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên mà tới thật, vị bên trong kia...”
“Cái này không cần tổng quản nhọc tâm.” Lôi Thiên Hổ cao giọng cười lớn, vỗ vỗ lên vai Lôi Thiên Ngân rồi đi ra khỏi gian nhà.
Lôi Thiên Ngân kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lôi Thiên Hổ cười to như vậy. Trong ấn tượng của hắn, vị môn chủ trẻ tuổi này rất khác với môn chủ tiền nhiệm. Tính cách Lôi Thiên Hổ yên tĩnh ít nói, trước nay chưa từng nổi giận nhưng cũng rất ít khi cười. Mấy năm qua tuy Lôi gia bảo vẫn ngồi vững trên vị trí thế gia đệ nhất Giang Nam, nhưng không thể khuấy động phong vân như mười năm trước nữa. Thế nhưng hôm nay Lôi Thiên Hổ đột nhiên cười lớn, ánh sáng bùng lên trong mắt hắn khiến Lôi Thiên Ngân cũng phải kinh ngạc.
“Ngày hưng thịnh trở lại của Lôi gia bảo sắp tới rồi.”
Còn trên con đường, Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc, Diệp Nhược Y đang thúc ngựa phóng như điên. Sau khi hai người của Bách Hiểu đường hiện thân, tất cả sát thủ của Ám Hà đều không còn tung tích.
“Tiêu Sắt, hai bằng hữu này của ngươi cũng giỏi đấy!” Lôi Vô Kiệt khen.
Tiêu Sắt cau mày: “Đó là vì hiện giờ Ám Hà chỉ muốn cản đường chúng ta, không phái sát thủ chân chính. Vì sao bọn họ lại muốn ngăn cản chúng ta như vậy, trong Lôi gia bảo sắp xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Lôi Vô Kiệt căng thẳng, không cười nổi nữa, quay sang hỏi Đường Liên: “Đại sư huynh, bao lâu nữa mới chạy tới?”
“Còn khoảng...” Đường Liên cau mày suy nghĩ. “Không cần nghĩ nữa.” Diệp Nhược Y vung roi ngựa, phóng lên đầu: “Bất kể còn bao lâu nữa, chỉ cần chạy liên tục, bất kể ngày đêm, chạy hết khả năng của chúng ta là được.”
Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, cũng vung roi đi theo: “Diệp cô nương nói chí phải!”
Tiêu Sắt thúc ngựa tới bên cạnh Đường Liên nói: “Đường Liên, trong số những kẻ có tâm địa bất chính với Lôi gia bảo lần này, ngoại trừ Ám Hà, ngươi nghĩ Đường môn có ra tay hay không?”
“Ta không biết!” Đường Liên lắc đầu một cái.
“Vậy nếu Đường môn ra tay, ngươi lựa chọn ra sao?” Tiêu Sắt lại hỏi.
“Ta sẽ ngăn chuyện này xảy ra!” Đường Liên nghiêm mặt đáp.
“Được.” Tiêu Sắt hét lên một tiếng: “Đi!”
“Mau mau mau, cất chỗ rượu này đi cho ta. Cất xong mọi người về nghỉ ngơi. Mai đừng để Lôi gia bảo chúng ta mất mặt đấy!” Lôi Thiên Ngân lớn tiếng hét.
“Rõ!” Các đệ tử trẻ tuổi cười đáp.
“Tứ Nhất, Lạc Kiều. Hôm nay hai người các ngươi chịu khổ một chút, phụ trách gác đêm.” Lôi Thiên Ngân chỉ hai đệ tử trẻ tuổi nói.
Hai đệ tử kia vội vàng gật đầu: “Vâng.”
Sau đó Lôi Thiên Ngân và các đệ tử khác đều rời khỏi, chỉ còn hai đệ tử phụ trách gác đêm canh giữ trong sân, đề phòng có kẻ tiến vào. Nhưng bọn họ không thấy trong góc có một số khách khứa lặng lẽ tiến vào.
Từng đám nhện màu đỏ cực kỳ bé nhỏ từ từ lẻn vào trong sân. Trong bóng đêm như vậy không thể thấy rõ tung tích của chúng. Bọn chúng cẩn thận từng chút một bò tới bên vò rượu, miệng hé mở. Một giọt nước trong suốt rơi vào trong vò rượu.
Không màu không vị, ngay cả Lĩnh Nam Ôn gia dùng độc đệ nhất thiên hạ cũng không thể phát hiện, Tiên Hà Lộ.
Không thể khiến người ta bị độc chết, nhưng chỉ một giọt này đủ khiến công lực tan hết, trong vòng hai canh giờ không thể động đậy.
Trên sườn núi cách Lôi gia bảo không xa, một cô gái mặc váy dài màu đen đầy quyến rũ đang đứng đó. Sau lưng cô là vài nữ tử cũng yêu kiều như vậy. Những cô gái này giơ tay ra, váy dài bay phất phới, bầy nhện nho nhỏ không ngừng bò ra từ dưới váy.
Ám Hà Mộ gia, Mộ Vũ Mặc.
|
Chương 156: Anh hùng dự tiệc Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Trưa hôm sau.
Anh Hùng yến.
Đây coi như đại hội mỗi năm một lần, hàng năm đều có một môn phái danh tiếng lẫy lừng đứng ra tổ chức, quần hùng trong thiên hạ tập trung tại đây, khi có việc lớn thì bàn việc lớn, không có việc lớn thì mặc sức uống rượu, trao đổi tâm đắc võ học hoặc liên kết thành đồng mình, giao dịch gì đó. Cũng có một số ân oán giữa các môn phái được đưa tới Anh Hùng yến hòa giải. Lúc này môn phái chủ trì Anh Hùng yến cần phái người đứng ra giải quyết những chuyện này
Nhưng đó chỉ là Anh Hùng yến những năm trước.
Anh Hùng yến những năm trước, tuy môn phái tổ chức đều nỏi tiếng khắp giang hồ, nhưng không thế lực nào sánh được với Lôi gia bảo. Bởi vì Lôi gia bảo là đại thế gia, cây to đón gió lớn, uy danh cũng lớn, gây thù chuốc oán cũng nhiều, không thích hợp đứng ra tổ chức Anh Hùng yến. Nhưng lần này Lôi Thiên Hổ vốn luôn hành xử khiêm tốn lại đoạt việc tổ chức Anh Hùng yến từ tay Giang Nam Đoàn gia.
Gia chủ Đoàn gia từng tuyên bố hùng hồn ‘khí khái phong lưu chốn Giang Nam, họ Đoàn nhà ta độc chiếm tám phần’, Đoàn Phi Hồng thấy gia chủ Lôi gia đích thân tới thăm hỏi, chẳng hề để ý tới khí khái phong lưu gì, dẫn toàn bộ mọi người trong trang tới nghênh đón. Hơn nữa ngay ngày hôm sau hắn lập tức truyền tin khắp giang hồ, Anh Hùng yến năm nay đổi thành Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo tổ chức.
Thay đổi này cũng mang ý nghĩa một trong Thiên Hạ Tứ Thành, võ thành Vô Song cùng những thế lực tập trung với họ sẽ không tham gia Anh Hùng yến năm nay. Mặc dù Vô Song thành và Lôi gia bảo không có xích mích gì, nhưng bao năm qua Vô Song thành vẫn luôn tranh đoạt vị trí thiên hạ đệ nhất thành với Tuyết Nguyệt thành, Lôi gia bảo coi như đồng minh lớn nhất của Tuyết Nguyệt thành, đương nhiên họ sẽ không lộ diện. Cho nên tuy chủ nhân sau lưng Anh Hùng yến năm nay là Lôi gia bảo danh chấn thiên hạ, thế nhưng khách khứa lại ít đi phân nửa. Nhưng chuyện này vẫn trong dự liệu, chuyện mà người trong giang hồ tò mò là, không biết Đường môn có đến không?
Tuyết Nguyệt thành có ba thế gia đồng minh uy phong lẫm liệt, Thục Trung Đường môn, Lĩnh Nam ‘lão tự hào’ Ôn gia cùng với Giang Nam Phích Lịch đường Lôi gia bảo. Đều là đồng minh, lẽ ra Đường môn nên có mặt.
Nhưng Đường môn và Lôi gia bảo là kẻ thù truyền kiếp cả trăm năm, mấy chục năm trước Đường môn và Lôi gia bảo từng huyết chiến, đôi bên có hơn trăm người đã chết. Lại mấy chục năm trước nữa, lão thái gia thời bấy giờ của Đường môn và gia chủ Lôi môn lúc đó còn tử chiến nhiều lần, cuối cùng đồng quy vu tận. Sau đó do lúc trước Ma giáo đông chinh, hai nhà bị ép phải liên thủ, cuối cùng còn có Tuyết Nguyệt thành hòa giải, tạm thời bỏ qua ân oán. Nhưng cho dù không đến mức gặp mặt là rút đao nhưng cũng chẳng thể ngồi xuống uống rượu với nhau được.
Cho nên khách khứa tới dự tiệc đều hiếu kỳ, rốt cuộc Đường môn có tới không? Sẽ phái ai tới?”
“Gia chủ Giang Nam Đoàn gia, Đoàn Phi Hồng dẫn theo môn hạ đệ tử tới dự tiệc! Mời ngồi!” Lôi Thiên Ngân đứng ở cửa cao cao giọng hô.
Trường bạo sạch sẽ, thân thể thanh tịnh, toàn thân tràn ngập khí tức phong lưu, Đoàn Phi Hồng dẫn theo con trai trưởng Đoàn Tuyên Dịch cùng các đệ tử bước vào đại sảnh, chắp tay với Lôi Thiên Hổ ngoài cửa: “Lôi huynh.”
“Đoàn huynh.” Lôi Thiên Hổ cúi người gật đầu.
“Trưởng lão Thiếu Lâm tự, Viên Huệ đại sư dẫn theo môn hạ đệ tử tới dự tiệc! Mời ngồi!” Lôi Thiên Ngân hô tiếp, mặc dù môn phái cùng phe với Vô Song thành sẽ không tới, nhưng những đại phái võ lâm như Thiếu Lâm tự, Võ Đang mấy năm trước không tham gia Anh Hùng yến song năm nay lại phái môn nhân tới, coi như nể mặt Lôi gia bảo.
“Đệ tử phái Võ Đang, Du Hành Chu dẫn theo môn hạ đệ tử tới dự tiệc! Mời ngồi!”
“Trưởng lão phái Tiên Hà, Lãm Nguyệt tôn giả dẫn theo môn hạ đệ tử tới dự tiệc! Mời ngồi!”
“Tông chủ Kiếm Linh tông Vu Trường Phong dẫn theo môn hạ đệ tử tới dự tiệc! Mời ngồi!”
“Các chủ Hội Nguyệt các Tư Mã Lục Trần dẫn theo môn hạ đệ tử tới dự tiệc! Mời ngồi!” Lôi Thiên Ngân hô liên tục vài chục lần, khách khứ đã ngồi đầy lầu dưới, chỉ còn lại vài chỗ trống trên bàn chính. Thế nhưng chủ nhân của những chỗ ngồi này mãi vẫn chưa tới. Lôi Thiên Ngân nhìn Lôi Thiên Hổ một cái, Lôi Thiên Hổ nhẹ giọng nói: “Chờ một chút.”
Mãi tới khi một thiếu niên cưỡi lừa lảo đảo đi tới, móng của con lừa kia gõ lộc cộc lên đường đá, tiếng vang rất rõ ràng.
Khách khứa trong phòng đều im lặng, thò đầu ra nhìn vị khách kỳ quái này.
“Vị này là...” Lôi Thiên Ngân coi như biết nhiều người, nhưng cũng không nhận ra lai lịch của người trẻ tuổi này.
Người trẻ tuổi đột nhiên xoay người trên lừa, cười hì hì nhìn Lôi Thiên Hổ gọi: “Hổ gia, bao năm rồi không gặp.”
Lôi Thiên Hổ cười đáp: “Không biết lớn bé.”
“Môn chủ, vị này là...” Lôi Thiên Ngân nghi hoặc hỏi.
“Tại hạ là Ôn Lương của Lĩnh Nam ‘lão tự hào’ Ôn gia. Lão gia tử nhà chúng ta nói Ôn gia đều là lão độc vật, ra ngoài gặp khách sợ là khiến người trong Anh Hùng yến không dám dùng bữa, cho nên lâu rồi không dự tiệc. Năm nay không còn cách nào, Hổ gia tổ chức tiệc, Ôn gia nào dám không tới. Ta chỉ là một tiểu độc vật, độc thuật không đủ hoàn mỹ, mong mọi người yên tâm ăn uống.” Ôn Lương cao giọng nói.
Khách khứa trong phòng nghe vậy cười lớn. Lôi Thiên Ngân cũng cười nói: “Lão tự hào Ôn gia, Ôn Lương dự tiệc. Mời ngồi!”
“Vị thúc thúc này khách khí quá rồi.” Ôn Lương nhảy từ trên lừa xuống, nhẹ giọng nói với Lôi Thiên Ngân: “Con lừa này cõng ta đi suốt hai tháng mới tới đây, đã mệt lả ra rồi. Mong thúc thúc chăm sóc nó cho tốt, đừng để lũ ngựa tốt trong Anh Hùng yến bắt nạt nó.” Lôi Thiên Ngân thầm nghĩ người trẻ tuổi này thật thú vị, gật đầu cười đáp ứng.
“Hổ gia...” Ôn Lương quay sang phía Lôi Thiên Hổ nói.
“Mau cút vào cho ta.” Lôi Thiên Hổ quay đầu sang chỗ khác, không buồn để ý tới hắn.
“Lắm lời!” Ôn Lương bước vào đại sảnh, thoải mái ngồi trên bàn chính.
Ngoài cửa lại có hai tiếng ngựa hí, chỉ thấy hai người trẻ tuổi giống nhau như đúc ghìm cương ngựa lại. Lưng bọn họ đeo trường kiếm, một người tính cách hào sảng nhìn về phía đám người Lôi Thiên Hổ, một người khác có vẻ e ngại, luôn cúi thấp đầu.
“Lần này, là ai...” Lôi Thiên Ngân lau mồ hôi trên trán nhìn Lôi Thiên Hổ.
Lôi Thiên Hổ kinh ngạc: “Ta cũng chưa từng gặp hai vị này.”
“Hộ kiếm sư của Kiếm Tâm trủng, Hà Khứ!” Một giọng nói vô cùng phóng khoáng.
“Hà Tòng.” Một giọng khác lại có vẻ khép nép.
“Tới đây dự tiệc!”
“Kiếm Tâm trủng!” Quần hùng trong phòng đều kinh ngạc, Kiếm Tâm trủng trước nay không hỏi thế sự, sao lại tới tham gia Anh Hùng yến?
“Thể diện của Lôi gia bảo lớn đến vậy sao?” Trong phòng có người nhỏ giọng nói.
“Nghe nói Kiếm Tâm trủng hiện giờ do trùng chủ tiền nhiệm Lý Tổ Vương lão gia tử trông coi. Với tính khí của lão gia tử đó mà cũng phái người tới tham gia Anh Hùng yến à?”
Tổ tiên Kiếm Tâm trủng từng rèn thanh kiếm hạng tư thiên hạ ‘Tâm kiếm’, lão trủng chủ Lý Tổ Vương vẫn còn khỏe mạnh, từng rèn ra thanh kiếm hạng bảy thiên hạ Động Thiên Sơn. Lý Tâm Nguyệt kế thừa Kiếm Tâm quyết còn dùng một kiếm nhắm thẳng vào thiên tử, uy thế danh chấn thiên hạ. Kiếm Tâm trủng bề ngoài chỉ rèn kiếm, nhưng địa vị trong lòng người giang hồ chẳng hề thấp hơn thế gia bình thường.
“Lão gia tử của chúng ta nói, nơi ở của Kiếm Tâm trủng khó tìm, không nhận được thiệp mời cũng rất bình thường. Nhưng dẫu sao hai nhà cũng là thông gia, không tham gia bữa tiệc này không được. Cho nên hai anh em chúng ta tới đây dự tiệc!” Hà Khứ cao giọng nói.
Lôi Mộng Sát và Lý Tâm Nguyệt thành đôi với nhau là chuyện cả thiên hạ đều biết. Nhưng Lôi Mộng Sát là đệ tử bị Lôi gia bảo gạch tên, hai chữ thông gia... Lôi Thiên Hổ có dám nhận không?
Lôi Thiên Hổ hắng giọng một cái: “Hộ kiếm sư của Kiếm Tâm trủng, Hà Khứ Hà Tòng tới dự tiệc! Thông gia tới chơi, vui mừng khôn xiết. Mời ngồi ghế trên!”
|
Chương 157: Kẻ thù truyền kiếp gặp mặt Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Hà Khứ Hà Tòng, hai người xoay người xuống ngựa, chắp tay thi lễ với Lôi Thiên Hổ: “Lôi bảo chủ, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Hân hạnh được gặp hai vị, chẳng hay gần đây thân thể của Lý lão gia tử có mạnh khỏe không?” Lôi Thiên Hổ cười nói.
“Lão gia tử vẫn khỏe, nhưng đường xá xa xôi, cuối cùng không thể đích thân tới, mong Lôi bảo chủ chớ trách.” Hà Khứ tiến lên nói.
“Không sao. Lý lão gia tử phái hai vị tới, Lôi mỗ đã hết sức vinh hạnh rồi, mời vào trong ngồi.” Lôi Thiên Hổ nói.
Hà Tòng quan sát xung quanh một hồi, hạ giọng nói: “Sao không thấy tiểu trủng chủ?”
Lôi Thiên Hổ nghe được bèn hỏi: “Tiểu huynh đệ đang tìm ai à?”
Hà Khứ đáp thay em trai: “À, lần trước lão trủng chủ tạm biệt cháu ngoại, rất nhớ mong, thế nhưng...”
Lôi Thiên Ngân ở bên cạnh nghe vậy đầu óc mơ hồ: “Cháu ngoại của Lý lão gia tử... ai vậy?”
Lôi Thiên Hổ biết ẩn tình nghi hoặc: “Vô Kiệt, hắn gặp Lý Tổ Vương lão gia tử rồi à?”
“Đúng vậy, bọn họ bị Ám Hà đuổi giết, đã vào Kiếm Tâm trủng tránh né một chút.” Hà Khứ đáp nhưng không nói chuyện Lôi Vô Kiệt đã kế thừa Tâm kiếm.
“Ám Hà.” Lôi Thiên Hổ cau mày trầm giọng nói: “Vô Kiệt còn chưa về Lôi gia bảo.”
“Chẳng lẽ...” Hà Khứ trong lòng căng thẳng, trầm ngâm nói.
“Hai vị cứ vào trong phòng ngồi trước đã, mấy ngày trước ta đã phái môn hạ đệ tử ra ngoài tìm hắn, tới giờ vẫn chưa có tin tức gì truyền về. Chắc là đi đường chậm trễ, không sao đâu.” Lôi Thiên Hổ nói.
Hai anh Hà Khứ Hà Tòng nhìn nhau, tuy trong lòng vẫn lo lắng nhưng dù trong cũng đang trong buổi tiệc, không tiện nói chuyện này, bèn chắp tay đi vào phòng khách. Đệ tử Lôi môn tiếp khách dẫn bọn họ tới bàn chính, người duy nhất trên chiếc bàn đó là Ôn Lương mỉm cười chào bọn họ: “Chào hai vị thiếu hiệp Kiếm Tâm trủng.”
“Hân hạnh? Chẳng hay vị thiếu hiệp này là?” Hà Khứ đáp lễ nói.
“Tại hạ Ôn Lương, tới từ Lĩnh Nam Lão Tự hào Ôn gia.” Ôn Lương nho nhã lễ phép đáp.
“Ôn gia... Hân hạnh hân hạnh.” Hà Khứ mỉm cười kéo Hà Tòng ngồi đối diện Ôn Lương. Hai người bọn họ lớn lên trong Kiếm Tâm trủng từ nhỏ, không hiểu nhiều đối với chuyện đối nhân xử thế trên giang hồ nhưng cũng nghe qua một số truyền thuyết giang hồ. Bọn họ cũng nhớ được một số điểm quan trọng khi hành tẩu giang hồ, một trong số đó là...
Tuyệt đối đừng ngồi cạnh người Ôn gia!
Ôn Lương gãi đầu một cái: “Miệng thì nói hân hạnh mà hành động thì thành thực quá nhỉ?”
Lôi Thiên Hổ vẫn cung kính đứng ngoài cửa.
Lôi Thiên Ngân nhìn ánh mặt trời chói chang trên đầu, buồn bã nói: “Không đến nữa, e là quá giờ lành mất rồi.”
Trong danh sách khách khứa còn hai phái chưa tới. Đường môn và Tuyết Nguyệt thành.
“Ta thấy rõ ràng là Đường môn không nể mặt Lôi gia bảo, vốn không định tới đây.” Trong phòng khách có người xì xào bàn tán. “Ta thấy chưa chắc đã đơn giản như vậy, chẳng phải Tuyết Nguyệt thành cũng chưa tới ư? Không khéo là hai bên móc nối với nhau rồi, đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành hiện nay xuất thân từ Đường môn, có lẽ Đường môn đã thuyết phục được Tuyết Nguyệt thành, định bài xích Lôi gia bảo.” Có người nói.
“Thế sao người của Ôn gia lại tới?” Bên cạnh có người hỏi hắn.
“Ngươi không xem xem Ôn gia phái ai tới. Ngươi có nghe nói tới người này không?” Người kia kinh thường nói.
Ôn Lương nghe được, quay lại hứng thú nhìn người kia: “Ngươi chưa nghe nói tới ta?”
Người kia bị ánh mắt của Ôn Lương làm cho sợ hết hồn nhưng vẫn ương ngạnh nói: “Chưa từng.”
“Đương nhiên rồi, ta chưa từng đi lại trên giang hồ, làm sao ngươi nghe nói tới ta được.” Ôn Lương cười một tiếng, giơ ống tay áo, một con bò cạp màu đỏ đi lên ngón tay hắn: “Tiêu Hoa, ra nào, để vị huynh đài này làm quen với ta.”
“Tam Vĩ Độc Hạt (bò cạp ba đuôi)!” Có người kinh hãi hét lên.
Tam Vĩ Độc Hạt, một chích mất mạng.
Người kia chỉ tay vào Ôn Lương, cánh tay run rẩy: “Ngươi... ngươi định giết người trong Lôi gia bảo à.”
“Đâu có, Tiểu Hoa của ta rất ngoan, nó sẽ nghe lời ta, ngoan ngoãn đi theo ngươi. Chờ khi ngươi ra khỏi Lôi gia bảo, trở lại nhà mình, chuẩn bị ngủ một giấc thật say, nó sẽ cắn ngươi một cái.” Ôn Lương mỉm cười nhìn người kia: “Sau đó...”
“Có người tới!” Đột nhiên có người hô lên, mọi người vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài, Ôn Lương cũng thu hồi con bò cạp màu đỏ, nhìn ra bên ngoài với vẻ hứng thú.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa dừng lại, người cầm roi là một thiếu niên khoảng mười bốn tuổi. Hắn xuống ngựa, cung kính chờ một bên.
Có người vén màn che xe ngựa, từ trên xe bước xuống, tuổi chừng ba mươi, thân hình cao gầy. “Đường Hoàng?” Có người nhận ra hắn.
“Người quản lý việc dạy dỗ đệ tử ngoại phòng của Đường môn, Đường Hoàng? Đường môn phái người quan trọng như vậy tới? Ngoại trừ mấy vị lão gia tử ra, hiện giờ trong Đường môn người có địa vị cao nhất chắc chỉ có Đường Hoàng?” Có người kinh ngạc cảm thán.
“Xem ra Đường môn không dám thất lễ với Lôi gia bảo.”
Ai ngờ sau Đường Hoàng lại có hai người xuống.
“Hai người này là...” Có người hỏi.
“Một người là Đường Huyền dùng độc số một tại Đường môn, một người là Đường Thất Sát truyền nhân găng tay Thiên Yết của Đường môn, đều là người người quản lý việc dạy bảo đệ tử ngoại phòng.” Ôn Lương thản nhiên nói: “So với bọn họ, Ôn gia chỉ phái một mình ta, đúng là có hơi thất lễ.”
Ba người kiệt xuất nhất trong đồng lứa của Đường môn cùng hiện thân tại Anh Hùng Yến của Lôi gia bảo. Đối với người vốn là kẻ thù truyền kiếp như họ, đây không khác gì nể mặt bằng trời. Thế nhưng sau khi ba người xuống xe chỉ nghiêng người đứng đó, không hề có ý tiến tới chào hỏi Lôi Thiên Hổ.
“Ồ? Chẳng lẽ trong xe ngựa vẫn còn ai à?” Ôn Lương xoay chén rượu trong tay, trầm ngâm nói.
“Chẳng lẽ có ai trong Đường môn tam lão tới?” Trong đám người có kẻ xì xào bàn tán.
Lôi Thiên Hổ đột nhiên cất bước, đi tới trước xe ngựa, nhưng cũng không chào hỏi đám người Đường Hoàng mà chỉ ngẩng đầu nhìn xe ngựa.
Trong xe có một giọng nói già nua chậm rãi vang lên: “Thiên Hổ, chờ ta hút xong điếu này rồi xuống ngay.”
“Không sao.” Lôi Thiên Hổ cười một tiếng, cứ thế cung kính đứng giữa mặt trời chói chang, đợi hết thời gian hút điếu thốc.
Cuối cùng tấm màn che của xe ngựa cũng được vén lên, một ông lão người mặc áo bào đen, thân hình cao lớn hiện lên trước mắt mọi người.
Giang hồ hiện nay là do Tuyết Nguyệt thành, Vô Song thành chia đôi thiên hạ, Ngũ Đại Kiếm Tiên tung hoàng giang hồ, thiếu niên anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Nhưng vẫn có một số người, cho dù là thành chủ Tuyết Nguyệt thành Bách Lý Đông Quân, Cô Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương gặp mặt cũng phải cung kính gọi một tiếng tiền bối.
Kiếm Tâm trủng Lý Tổ Vương coi như một người. Ông lão từ trên xe ngựa đi xuống đương nhiên cũng là một người khác.
Đường môn, Đường lão thái gia.
“Thiên Hổ, đợi có lâu không.” Đường lão thái gia mỉm cười đưa tẩu thuốc trong tay cho thiếu niên đánh xe.
“Lão thái gia đích thân tới, có chờ một ngày một đêm cũng không sao.” Lôi Thiên Hổ đáp.
“Được, lễ phép hơn cha ngươi nhiều.” Đường lão thái gia cười một tràng dài, không nhiều lời, trực tiếp đi qua bên cạnh Lôi Thiên Hổ, dẫn ba người Đường Hoàng vào trong phòng.
Lôi Thiên Ngân vội vàng phản ứng lại, hô lớn: “Đường môn, Đường lão thái gia dẫn theo sư phụ ngoại phòng Đường Hoàng, Đường Huyền, Đường Thất Sát tới dự tiệc!”
Mỗi người của Đường môn tới đây đều xứng được báo danh hiệu hoàn chỉnh.
“Đây mới thật là Anh Hùng Yến.” có người cảm thán.
|
Chương 158: Ôn gia Ôn Lương Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
“Bảo chủ, sao người của Tuyết Nguyệt thành còn chưa tới? Sắp qua giờ lành rồi, thế này thì có đến cũng chẳng sao.” Lôi Thiên Ngân nhìn về phía xa, nhưng vẫn không một bóng người: “Nhưng khách khứa bên trong phải đợi lâu rồi.”
“Đợi thêm khoảng một nén nhang nữa đi.” Lôi Thiên Hổ nhẹ giọng nói.
“Được.” Lôi Thiên Ngân đáp.
Đường lão thái gia dẫn đám người Đường Hoàng, Đường Huyền, Đường Thất Sát vào trong phòng khách xong, toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung vào vị lão thái gia nổi danh khắp thiên hạ này. Đường lão thái gia vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, từ từ đi tới. Khi đi qua bàn của Thiếu Lâm tự còn quay sang nói: “Viên Huệ đại sư.”
Trong Thiếu Lâm tự Viên Huệ là trưởng lão với bối phận rất cao, nhưng vẫn thấp hơn một lứa so với Đường lão thái gia, vội vàng cung kính đáp lễ: “A Di Đà Phật. Lâu rồi không gặp Đường lão tiền bối, thần thái vẫn hồng hào như xưa.”
“Nhờ phúc của đại sư.” Đường lão thái gia không nói nhiều, đi mấy bước tới ngồi xuống ghế chủ, ba người còn lại ngồi bên cạnh Đường lão thái gia.
Nhưng trên bàn có hai thanh trường kiêm ngâm vang không dứt.
Đường Hoàng nhíu mày nhìn hai người trẻ tuổi đối diện.
Đường lão thái gia chậm rãi rót cho mình một chén trà rồi từ từ nói: “Thể diện của Lôi bảo chủ còn lớn hơn tưởng tượng của ta, Kiếm Tâm trủng cũng phái người tới à.”
“Xin chào Đường lão tiền bối.” Hà Tòng cực ít khi mở miệng đè thanh trường kiếm đang ngâm vang không ngừng xuống. “Không phải hai người vãn bối vô lễ, nhưng thanh kiếm này...”
“Ta biết, kiếm của Kiếm Tâm trủng được coi là có kiếm tâm, thông mang linh tính.” Đường lão thái gia đặt chén trà xuống, xua tay: “Không sao.”
Hai thanh kiếm lập tức yên tĩnh lại.
Hà Khứ lau mồ hôi trên trán: “Đúng là kỳ quái.”
“Không có gì kỳ quái, khi lão thái gia ngồi xuống còn cố ý để lộ sát khí thăm dò hai người, giờ lai lịch đã rõ, đương nhiên không cần để lộ thần thông nữa.” Ôn Lương vẫn ngồi bên cạnh cười xem mở miệng nói.
“Ai, sao lại vô lễ như vậy!” Đường Huyền trợn mắt nhìn sang.
“Tại hạ Ôn Lương.” Ôn Lương ôm quyền đáp.
“Người của Lão Tự hào Ôn gia? Ngươi là đệ tử của ai?” Đường Huyền lạnh lùng hỏi.
“Chỉ là kẻ bất tài, nói ra sợ làm nhục thanh danh của sư phụ.” Ôn Lương lắc đầu.
“Bảo ngươi nói thì nói đi, sao phải nói nhảm nhiều như vậy?” Đường lão thái gia cầm bình trà lên, rót một chén mới: “Uống chén trà rồi nói.”
“Đúng, rồi nói.” Đường Huyền nhận lấy chén trà của Đường lão thái gia, đưa cho Ôn Lương.
Ôn Lương vội vàng cung kính nhận lấy chén trà này, uống một hơi cạn sạch: “Trà của Đường lão thái gia, không dám không uống.”
“Ngươi không sợ bỏng miệng à.” Đường Huyền hừ lạnh nói. “Làm sao lại bỏng miệng được, vừa rồi trong chén trà của lão thái gia, Đường Huyền huynh có nhỏ một giọt Băng Thanh Thủy. Người thường mà uống vào chắc là máu huyết đông cứng mà chết?” Ôn Lương cười hì hì đáp.
Đường Huyền bị người ta nhận ra cũng chẳng tức giận, hắn nhìn Ôn Lương nói: “Nhãn lực có vẻ không tệ, lá gan cũng rất to. Nói đi, sư phụ ngươi là ai, đừng để lúc sau lại nói ta ức hiếp vãn bối.”
“Nói ra thì, ta không tính là vãn bối.” Ôn Lương gãi đầu một cái: “Sư phụ ta cũng cao tuổi rồi. Ông ấy tên là...”
“Ôn Hồ Tửu.”
Ôn Hồ Tửu, đây không giống tên người bình thường, nếu thật sự nói cái tên này ra thường sẽ khiến người ta khác cười nhạo. Đâu có ai tên là ‘Ôn Hồ Tửu’ kia chứ? Nhưng phòng khách vừa rồi còn huyên náo lại yên tĩnh trở lại, không ai dám cười, yên tĩnh hệt như lúc Đường lão thái gia bước vào. Bởi vì cái tên này, rất đáng sợ.
Cái tên này là do người đó tự đặt, khi còn trẻ người đó nói: “Ôn Hồ Tửu, xông xáo giang hồ”, sau đó rất phóng khoáng sửa lại tên mình.
Giờ người này đã già, già tới mức nửa người đã xuống mồ nhưng vẫn không đổi tên, lời nói lại thành “Ôn Hồ Tửu, nhìn ánh trời chiều hạ xuống phía tây.”
Khi còn trẻ hắn được tôn là Độc Bộ Thiên Hạ, sau này trở lại Ôn gia, thân phận địa vị không ngừng tăng cường, cuối cùng trở thành đệ nhất tại Lĩnh Nam Ôn gia.
Gia chủ Ôn gia, Ôn Hồ Tửu.
Luận bối phận, đúng là không thấp hơn Đường lão thái gia chút nào.
Ngay cả Đường lão thái gia cũng lộ vẻ hiếu kỳ: “Ngươi là đệ tử mà lão độc vật vừa thu nhận mấy năm gần đây?”
“Tại hạ Ôn Lương, người trong Ôn gia gọi ta là ‘Tiểu Độc Vật’. Hân hạnh được gặp mặt.” Gương mặt Ôn Lương đầy tự hào, chắp tay nói.
Đường Huyền sắc mặt âm trầm: “Sao nào, lần này ra khỏi Ôn gia, định khơi mào danh hiệu trên giang hồ à?” “Không sai.” Ôn Lương nhẹ nhàng cầm bình trà lên, cũng chậm rãi rót một chén trà đưa cho Đường Huyền: “Nếu thắng được người dùng độc thứ hai trong Đường môn Đường Huyền, chắc là nhát pháo đầu này sẽ nổ rung trời.”
“Thứ hai Đường môn?” Đường Huyền gõ nhẹ lên bàn, lạnh lùng hỏi.
“Nhất đạn lưu thủy nhất đạn nguyệt, bán nhập giang phong bán nhập vân.” Ôn Lương cố ý nghiêng đầu ngâm: “Người dùng độc đệ nhất Đường môn đương nhiên là Liên Nguyệt huynh.”
“Láo xược!” Đường Huyền cả giận quát.
“Im miệng.” Đường lão thái gia đột nhiên mở miệng, không biết đang nói với Đường Huyền hay đang nói với Ôn Lương.
Nhưng hai người đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ có Ôn Lương giơ tay chỉ vào chén trà, nháy mắt với Đường Huyền.
Đường Huyền tức giận giơ tay ra định cầm chén trà, nhưng lại bị một người khác lấy trước.
“Ai!” Đường Huyền quay đầu lại, chỉ thấy Lôi Thiên Hổ người mặc áo lông hổ cầm chén trà, nhìn Ôn Lương lắc nhẹ nói: “Cho gì vào trong vậy?”
“Hổ gia tuyệt đối đừng uống.” Ôn Lương giơ tay ngăn lại: “Tuyệt đối đừng uống.”
“Là độc gì đó thấy máu là chết à? Hạ độc giết chết ta, ngươi dương danh giang hồ càng nhanh hơn chứ?” Lôi Thiên Hổ giơ chén trà lên miệng.
Cuối cùng Ôn Lương không nhịn nổi nói: “Bên trong vốn không có độc, chỉ móc ít ráy tai cho vào thôi...”
Toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ.
Lôi Thiên Hổ trước nay không lộ vẻ vui buồn, lúc này sắc mặt cũng không nhịn nổi, lúng túng đặt chén trà xuống. Quản gia Lôi Thiên Ngân lập tức tiến tới, lặng lẽ nhận lấy chén trà.
Đường Huyền ngồi đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng ngại thể diện của Lôi Thiên Hổ nên không phát tác.
Ôn Lương đùa dai bị vạch vấn quay đầu đi, không dám nhìn Lôi Thiên Hổ, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Thiên Hổ, Tuyết Nguyệt thành còn chưa phái người tới à?” Đường lão thái gia phá vỡ cục diện lúng túng này, mở miệng hỏi.
Lôi Thiên Hổ lắc đầu nói: “Trước đó Tư Không thành chủ đã nói đại đệ tử Đường Liên sẽ tới dự tiệc, nhưng phải qua Đường môn trước. Vốn ta tưởng mọi người sẽ cùng tới.”
“Vốn định đi cùng nhau, thế nhưng Đường Liên có chuyện đột xuất nên đi trước, ta tưởng hắn tới trước rồi cơ.” Đường lão thái gia đáp: “Chắc là đi đường gặp chuyện nên đến muộn. Khách khứa đợi cũng lâu rồi, hay là mở tiệc trước đi.”
Lôi Thiên Hổ gật đầu một cái, ngồi xuống.
Lôi Thiên Ngân vừa xử lý chén rượu xong nhìn Lôi Thiên Hổ một cái rồi gật đầu, cao giọng nói.
“Mở tiệc!”
|
Chương 159: Lôi môn Thuẫn Bài trận Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
“Sắp tới rồi! Đi tiếp năm dặm là tới Lôi môn!” Lôi Vô Kiệt nhìn về phía xa, lớn tiếng hô.
Đám người đã chạy suốt một ngày một đêm, đã rất mệt mỏi, thế nhưng thấy Lôi môn ngay trước mặt trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một luồng hào khí.
“Hy vọng là tới kịp.” Diệp Nhược Y hạ giọng nói.
Nhưng đột nhiên hai người ngăn cản trước mặt bọn họ, một mặc quần áo màu đen, mặt mũi tuấn tú, tay cầm một cây dù giấy chậm rãi bước tới, như một đức lang quân thế gia tao nhã lịch sự. Người còn lại là một ông lão nhưng bắp thịt rắn chắc, cầm một thanh đao bản rộng, như kẻ cùng hung cực ác tới từ địa ngục.”
“Lại là Ám Hà?” Lôi Vô Kiệt ghìm cương ngựa lại.
“Đúng là Ám Hà, nhưng lần này rất khác.” Đường Liên và Tiêu Sắt nhìn nhau, đều thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.”
“Gia chủ Ám Hà Tô gia, Tô Mộ Vũ, danh hiệu ‘Chấp Tán Quỷ’. Trước khi đảm nhiệm chức gia chủ Tô gia là hộ vệ trong bóng tối của đại gia trường Ám Hà ‘Khôi’. Mười hai năm trước đã đại biểu cho Ám Hà liên hợp với võ lâm Trung Nguyên đối phó với Ma giáo. Gia chủ Ám Hà Tạ gia, Tạ Thất Đao, danh hiệu ‘Tác Mệnh Quỷ’, là gia chủ thế hệ trước may mắn sống sót qua nội loạn Ám Hà mấy năm trước.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.
“Ồ. Mặt mũi chúng ta lớn vậy ư, gia chủ của Ám Hà cũng tới đuổi giết chúng ta?” Lôi Vô Kiệt gãi đầu một cái: “Được sủng ái thế này ta sợ lắm.”
“Nói thật nhé, đúng là ngươi nên thấy được sủng ái mà lo sợ. Nếu là ngươi nửa năm trước, khi vừa bước vào Tuyết Nguyệt thành, e rằng ngươi chẳng tiếp nổi ba kiếm của Chấp Tán Quỷ.” Tiêu Sắt hừ lạnh nói.
“Vậy bây giờ thì sao?” Lôi Vô Kiệt vung tay phải, Tâm kiếm lập tức rời vỏ.
“Nhiều nhất chỉ được trăm kiếm.” Tiêu Sắt nói như chém đinh chặt sắt.
Tạ Thất Đao nhìn thanh kiếm trong tay Lôi Vô Kiệt, lạnh lùng nói: “Hạng tư trong thiên hạ danh kiếm, Tâm kiếm. Hắn là Lôi Vô Kiệt, người giết Tô Xương Ly của Tô gia các ngươi. Giao hắn cho ngươi, những người khác cứ giao cho ta.”
Tô Mộ Vũ im lặng không nói một lời, chỉ bước từng bước về phía trước.
Lôi Vô Kiệt, Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc lập tức xiết chặt binh khí trong tay, ngay cả Diệp Nhược Y cũng bắt đầu ngưng thần tụ khí.
Đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên.
Tô Mộ Vũ dừng bước, đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đội ngũ tổng cộng tám người đang chạy thẳng về phía này. Tám người này có vẻ tuổi tác không lớn, trên lưng mỗi người đều cõng một tấm thuẫn to.
“Lôi Môn Bát Tuấn?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc nói.
Tám người kia cùng ghìm cương ngựa dừng lại, cầm đầu là một người trẻ tuổi mắt to mày rậm, đội cái mũ dính đầy bụi đất. Hắn tháo mũ ra thổi bụi rồi nhìn sang Lôi Vô Kiệt cười nói: “Sơn cùng thủy tận tưởng không đường, tìm được lại chẳng mất chút sức chi. Ha ha ha, Vô Kiệt sư đệ, đã lâu không gặp.”
Lôi Vô Kiệt cũng mỉm cười: “Kinh Bộ sư huynh vẫn xuất khẩu thành thơ như vậy. Tư Không Thiên Lạc buồn bực nói với Đường Liên: “Sư huynh? Sơn cùng thuỷ tận tưởng không đường, tìm được lại chẳng mất chút sức chi, hai câu này đâu có hợp với nhau?”
Đường Liên khó khăn lắm mới chờ được cứu binh, trừng mắt với Tư Không Thiên Lạc: “Sư muội, đừng nhiều lời.”
“Môn chủ bảo chúng ta ra ngoài tìm ngươi về, thế nhưng tìm thế nào cũng không được, vốn đã mang tâm lý chịu phạt trở về, không ngờ lại gặp mặt ngay trên đường về nhà thế này. Đi thôi, đi thôi, theo sư huynh về Lôi môn, còn kịp dự Anh Hùng Yến đấy. Đúng rồi, mấy vị này là...” Lôi Kinh Bộ nhìn đám người Đường Liên.
Đường Liên ôm quyền nói: “Tại hạ là đệ tử dưới trướng Đường môn Đường Liên Nguyệt, Tuyết Nguyệt thành Bách Lý Đông Quân, Đường Liên. Vị này là sư đệ của ta Tiêu Sắt. Hai vị cô nương này một là con gái Thương Tiên Tư Không Trường Phong, Tư Không Thiên Lạc; một vị là con gái người quen của Thương Tiên, Diệp Nhược Y Diệp cô nương.”
“Hóa ra là khách từ Tuyết Nguyệt thành tới, đi thôi đi thôi. Không đi e là không kịp.” Lôi Kinh Bộ nhìn sau lưng Đường Liên, nghi hoặc nói: “Hai vị kia là ai?”
Tạ Thất Đao chống đao đứng đó, mỉm cười không nói gì.
Tô Mộ Vũ ngẩng đầu lên: “Chư vị nói xong chưa?”
“Nhìn khẩu khí này không giống bằng hữu. Đúng là hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng, bất thị oan gia bất tụ đầu.” Lôi Kinh Bộ cảm thán.
Tô Mộ Vũ đột nhiên tung người nhảy một cái, cầm dù đánh thẳng tới, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã tới trước mặt mọi người.
Lôi Vô Kiệt cầm kiếm đang định ứng hiến lại thấy Lôi Kinh Bộ đã dẫn ngựa lao tới trước, lấy tấm thuẫn sắt lớn trên lưng ra, cứng rắn chặn một đòn của Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ thu dù, đứng lại. Lôi Kinh Bộ bị đánh bay ra ngoài, văng ra vài chục bước. Mọi người vội vàng vây lại, bảy người kia lập tức xuống ngựa. Lôi Kinh Bộ đứng lên, phủi bụi trên người như không có chuyện gì xảy ra: “Cường trung tự hữu cường trung hữu, ngã bất nhập địa ngục thù nhập địa ngục. Các huynh đệ, tên này khó chơi đấy!”
“Kinh Bộ sư huynh không sao chứ?” Lôi Vô Kiệt hỏi.
“Không sao. Vô Kiệt sư đệ, ngươi dẫn các vị khách quý tới Lôi gia bảo trước đi. Môn chủ muốn tìm ngươi gấp, nói là có chuyện quan trọng. Huống chi còn có khách quý của Tuyết Nguyệt thành, Anh Hùng Yến không có Tuyết Nguyệt thành liệu có còn là Anh Hùng Yến không?” Lôi Kinh Bộ phất tay: “Có chúng ta ở đây là được rồi. Lôi Môn Bát Tuấn, Thiên Môn trận pháp! Không thể để người ta coi thường Lôi gia bảo được.”
“Nhưng sư huynh...” Lôi Vô Kiệt do dự nói.
“Im ngay. Các huynh đệ, bày trận!” Lôi Kinh Bộ vung tấm thuẫn vỗ mạnh lên ngựa của Lôi Vô Kiệt.
Một tiếng ngựa hí vang lên! Lôi Vô Kiệt không điều khiển được tuấn mã dưới chân, chạy thẳng về Lôi gia bảo.
“Vậy xin nhờ các vị huynh đệ.” Đường Liên ôm quyền, cũng thúc ngựa theo sau.
“Đừng để chúng đi.” Tạ Thất Đao trầm giọng nói, cầm đao lao thẳng tới.
Nhưng có tám tấm thuẫn xếp thành một hàng ngăn cản trước mặt bọn họ.
Tô Mộ Vũ cau mày: “Đây là Lôi Thuẫn trận của Lôi gia bảo?”
Tạ Thất Đao nhìn thoáng qua một hồi rồi gật đầu: “Lôi môn có bí pháp bất truyền Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật, nghe nói có thể dùng tay gọi sấm sét chín tầng trời, nhưng đã thất truyền nhiều năm. Lôi Vân Hạc tái hiện môn công phu này rồi cũng mất tích nhiều năm, có điều tuy Cửu Thiên Dẫn Lôi thuật bị thất truyền nhưng còn lưu lại Lôi Thuẫn trận này. Nghe nói cũng có thể dẫn sấm sét đả thương người. Tiểu tử này trông thì điên điên khùng khùng nhưng có chút bản lĩnh thật sự.”
“Lão già, giọng điệu cũng không nhỏ, nói chuyện đúng là có cảm giác ‘lão phu liêu phát thiểu niên cuồng, thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương’.” Lôi Kinh Bộ cười lạnh nói: “Các huynh đệ, cho hắn mở mang tầm mắt nào.
Bảy người còn lại lập tức cao giọng đáp: “Được!” Tám người đồng thời giơ cao tấm thuẫn, lại đột nhiên hạ xuống. Chỉ trong chớp mắt, vài chục viên Phích Lịch tử từ trong khe hở của tấm thuẫn đánh về phía hai người.
Vài chục tiếng nổ vang lên, bụi đất bay khắp trời.
Lôi Kinh Bộ cười đắc ý: “Xem các ngươi còn phách lối không.
“Lão đại, hình như bọn chúng... còn sống.”Một đệ tử Lôi môn nhỏ giọng nói.
Chỉ thấy sau khi bụi bặm tan đi, Tô Mộ Vũ và Tạ Thất Đao vẫn đứng yên không chút tổn hại, Tạ Thất Đao nói: “Hóa ra là vậy, lực sát thương của hỏa được Lôi môn rất lớn, không thích hợp thi triển khoảng cách gần. Thế nhưng có tấm thuẫn hộ thân không phải lo chuyện bảo vệ mình. Hóa ra đây là Lôi Thuẫn trận. Thật khiến ta thất vọng!’
“Ngươi nói khoác!” Lôi Kinh Bộ cả giận nói: “Biến trận!”
|