"Những cực khổ mà chúng ta phải chịu đựng hôm nay sẽ trở thành vòng nguyệt quế của tương lai." Leon ngồi trong góc râm với Tang Hạ ở quán cà phê ngoài trường học.
"À há há há há há..." Tiếng cười của Tang Hạ nghe như tiếng ma quỷ, cả người nghiêng trái ngã phải, "Ki... Kiss Me là cái quỷ gì há há há há... Hình ảnh này quả thực sẽ chọc mù mắt chó của tớ đấy há há há há há há ——"
"..." Leon giữ nguyên một gương mặt tuấn tú.
"Vậy cậu... há há há... vẫn luôn chĩa cái "Kiss Me"... trực tiếp về phía... hắn hả?"
"... Phải." Leon khó nhọc đáp, "Hơn nữa, cậu dùng đúng cái chữ "chĩa" rồi đấy. Lúc đó ta quả thực..."
"Xin lỗi." Tang Hạ ngắt lời anh, "Tớ vẫn chưa cười xong nhé."
Vì vậy Leon không thể không kiên nhẫn rồi nhìn Tang Hạ cười một cách đa dạng suốt ba phút dài, mãi đến lúc ông chủ tiệm cà phê nghe không nổi nữa mới nhắc nhở hai người bọn họ rằng nơi này còn có khách khác.
"Cậu cư nhiên cười mà không thấy ngại luôn đó hả?" Leon lạnh lùng chế giễu, "Tất cả những điều này toàn được cậu ban tặng hết đấy."
"Đùa gì thế?" Tang Hạ kêu lên, "Vì có tớ nên cậu và hắn mới có được một khoảng thời gian để ở bên nhau thân mật như vậy mà. Nhờ vậy mà cậu mới có thể hưởng thụ cảm giác được cha xứ chăm sóc chu đáo đó nhé. Mặc dù nói cho cùng thì hai người cũng chẳng làm tới bước gì, nhưng chẳng lẽ cậu không cảm thấy tinh thần sảng khoái à? Khó chịu mà cậu còn chĩa cái "Kiss Me" đó lên được chắc?"
Leon không có gì để nói, khóe miệng lầm bầm.
Tang Hạ dán lỗ tai tới trước mặt anh: "Xin lỗi nha, tớ chẳng nghe thấy cậu đang nói cái gì hết trơn á."
Leon không thể không nói: "Cảm ơn."
Tang Hạ bày ra vẻ mặt thỏa mãn: "Cho nên hắn không hề phát hiện ra điều gì phải không? Bây giờ tớ vẫn có thể ngửi thấy mùi hương trên người cậu nữa cơ. Lúc Alpha mấy cậu động dục cũng chẳng có một chút kín đáo gì hết."
"Ta không biết." Leon thưởng thức một muỗng cà phê, mi mắt buông xuống, góc nghiêng trông mạnh mẽ và khôi ngô nhưng trên mặt lại có một nét lạnh lùng và nóng nảy.
Đối diện con đường dọc theo sân trường đã có vài tiểu O đứng dưới tán cây nhìn lén Leon từ rất lâu nhưng đều không dám tiến về phía trước một bước.
Trưởng tử nhà công tước với thân phận lúng túng này đã không phải là thằng nhóc bị mọi người ghét bỏ năm đó nữa rồi. Anh tuấn tú và oai hùng, tài trí xuất chúng, lại còn là đội trưởng của chiến đội cảnh vệ hải lục nữa chứ. Còn trẻ như thế nhưng thành tựu của anh đã vượt xa phần lớn mấy người trưởng thành lớn hơn mình mười tuổi, thậm chí là mấy chục tuổi mất rồi.
Từ lúc mười sáu tuổi tới nay, Leonardo đã trở thành một vị nam thần được công nhận bởi các học sinh trong trường công Hoa Đô, là đại biểu của nhóm Alpha và cũng là người tình trong mộng của toàn thể tiểu O tràn đầy sắc xuân.
Nhưng Leon cũng chẳng mấy để tâm tới những ánh mắt nóng bỏng luôn vây quanh mình. Kiểu sùng bái và cuồng nhiệt u mê lúc còn trẻ người non dạ kia đều kém xa so với người mà chỉ liếc mắt một cái đã thấy được nét ôn hòa, trầm ổn nhưng nhẹ nhàng kia. Hắn là người có thể làm cho máu huyết cả người của anh sôi trào trong nháy mắt và răng nanh ngứa ngấy khó nhịn được theo bản năng.
"Ian hắn rất kiên quyết." Leon nói, "Nếu hắn đã có ý định che lấp, muốn nhìn nét mặt của hắn để moi ra đầu mối gì thì vẫn là một chuyện rất khó. Ta nghĩ, dưới cái nhìn của hắn, đây chỉ là nỗi kích động thường xảy ra vào thời kỳ trưởng thành mà thôi."
"Hắn còn mang chiếc nhẫn kia không?" Tang Hạ hỏi.
"Chưa từng rời khỏi người." Leon cười khổ, ngón tay thon dài khuấy chiếc muỗng bằng đồng để tạo nên một đóa hoa trong ly cà phê.
Tang Hạ nói: "Tớ không biết có phải là Tòa thánh đã cung cấp một loại thuốc ức chế đặc biệt cao cấp không nữa, nhưng nói chung thuốc ức chế dành cho Omega trên thị trường cũng có vài tác dụng phụ đấy. Nếu sử dụng lâu dài thì sẽ bị đau đầu. Tình trạng phản tác dụng sau khi ngừng thuốc cũng rất nghiêm trọng nữa. Cha xứ hắn đã dùng nhiều năm như vậy, tớ nghĩ có lẽ là hắn không dám ngừng thuốc thôi."
Leon ghì chặt lấy chiếc muỗng cà phê một cái.
"Còn có tác dụng phụ nữa à?"
Advertisement / Quảng cáo
Tang Hạ bảo: "Tác dụng phụ nghiêm trọng nhất mà tớ biết là sẽ tạo nên một Omega không thể sinh đẻ đó. Nhưng có lẽ cha xứ không cần phải lo lắng về chuyện này đâu. Tớ cảm thấy có lẽ xưa nay sinh dục cũng chẳng hề nằm trong danh sách kế hoạch của hắn hay gì đó mà."
Leon lại khuấy muỗng cà phê một lần nữa, lặng im suốt nửa ngày mới chợt nói ra một câu thơ cầu nguyện.
"Ánh sáng thánh khiết của con, ngài làm ấm cơ thể của con, chiếu thẳng vào linh hồn của con, nhưng cũng xuyên qua những khe hở giữa ngón tay của con. Con phải làm sao mới có thể giữ ngài ở lại..."
"Với tình yêu thuần khiết nhất của con hay với lời khẩu cầu thấp bé nhất của con đây ạ?" Tang Hạ thấp giọng nối liền.
"Mong ngài hãy chăm sóc con, ánh sáng có một không hai của con." Hai người trẻ tuổi trầm giọng niệm với nhau, "Mong rằng con có thể mãi mãi ở bên ngài..."
Ánh nắng ngã về đằng tây vào buổi chiều tối, thổi gió dưới bóng cây, thời gian yên bình trôi qua trong lúc hai người trẻ tuổi lặng lẽ đi dạo một vòng ngắn.
"Từ ngày đầu tiên hai chúng ta quen biết nhau, tớ đã nhìn ra sự si mê của cậu đối với hắn rồi." Tang Hạ cầm tay Leon, ôn nhu cười cười với anh, "Tớ biết cậu vẫn luôn khổ não về đoạn tình cảm này vì hắn sẽ mãi mãi không thể đáp lại cậu. Nhưng từ góc độ của một người đứng nhìn, tớ rất mong rằng cậu sẽ gặp được may mắn, Leon."
Mày kiếm của Leon khẽ hất lên như đang lặng người tự đặt câu hỏi.
Tang Hạ nói: "Người cậu ngưỡng mộ trông tốt đẹp như vậy, hắn là một nhân tài ưu tú khó tìm được giữa triệu người. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì đối với hắn mà nói, cậu luôn là người đặc biệt nhất. Mức độ hắn để tâm tới cậu không hề ít hơn cách cậu để ý đến hắn đâu. Có lẽ hai người không thể nào trở thành người yêu nhưng sự ràng buộc và cảm tình sâu đậm trước đó của hai người đủ để vượt qua vô số người bên cạnh rồi. Đây là một vận may đó, bạn tốt của tớ ơi."
Leon im lặng trong chốc lát rồi bắt ngược lại bàn tay của Tang Hạ, dùng sức nắm một chút.
"Cậu là một người bạn chân thành, Tang Hạ."
"Tớ biết mà." Tang Hạ đắc ý ngước gương mặt xinh đẹp lên, "Có thể có được một người bạn như tớ này là một vận may khác của cậu đấy nhé."
Hai người nắm tay nhau, vòng tay gần như rung lên cùng một lúc.
Leon và Tang Hạ nhìn nhau, vẻ mặt chợt thay đổi.
Buổi chiều nhàn nhã cùng với nỗi ưu sầu lúc mới lớn của thiếu niên, tất cả đều bị cơn chấn động gấp gáp của vòng tay một phát cắt đứt. Bước tiến thay đổi lịch sử đột ngột tăng nhanh, hối thúc đám người bên ngoài bước lên sân khấu, không cho phép họ trì hoãn vì chuyện riêng tư thêm bất cứ phút giây nào nữa.
Ngự lệnh đến từ Cung Champs ở đế đô quả thực truyền tới Friel với tốc độ nhanh nhất.
Công tước Oran nhận được một mệnh lệnh còn nghiêm khắc hơn so với những người khác: Cả nhà công tước thậm chí cũng không thể rời khỏi trang viên Parthenon nếu chưa nhận được thông báo mới nào nữa.
Bọn họ bị giam lỏng rồi!
"Nhưng Leon phải đến học ở trường quân đội Winston vào mùa thu cơ mà!" Vẻ khổ não của Ian còn vượt qua luôn cả vị phụ huynh nghiêm túc là công tước Oran nữa.
Trường quân đội Winston là học viện quân sự nằm kế bên thủ phủ của sao Châu Phủ, nó cũng có thể miễn cưỡng lẻn một cái đuôi vào trong tốp hai mươi của các trường quân đội ở đế quốc Byron.
Đây hiển nhiên cũng không phải là ngôi trường tốt nhất mà Leon có thể thi đậu, nhưng chỉ là sau khi công tước và Ian đã cân nhắc và thảo luận về nhiều mặt, cả hai đều cảm thấy đây là ngôi trường thích hợp với Leon nhất.
"Ngài cảm thấy chúng ta sẽ bị giam lỏng suốt mấy tháng luôn à?" Leon hỏi.
"Chẳng thể đoán được gì hết." Ian trông nghiêm nghị, hắn đang nhanh chóng xem lướt qua một đống văn kiện lớn, "Cuộc điều tra nhằm vào vụ nổ lần này thậm chí có thể sẽ kéo dài mấy năm nữa đấy. Nhưng Hoàng đế càng nghiêm khắc lại càng có nghĩa là ông ta nhận định rằng Hoàng thái tử đã bị người tính kế. Chỉ khi ông ta tìm ra ai đang nhắm vào người thừa kế của mình thì nguy cơ của chúng ta mới có thể được xóa bỏ thôi."
Thanh niên tóc vàng thả lỏng tâm tình vì câu "chúng ta" kia của cha xứ, cười rồi đổ người về trong ghế sô pha: "Có đến học ở Winston hay không cũng chẳng sao cả. Ngài hiểu ta mà."
Đương nhiên Ian biết được điều này rồi. Thiếu niên cao lớn trước mắt này đã sớm hoàn thành hết điểm số cấp ba lúc mười lăm tuổi, sau đó anh vẫn luôn tự học các môn của trường đại học quân sự.
Trong ba năm ngắn ngủi, anh đã giải quyết hết các chứng chỉ văn hóa của quân sự học và chỉ huy học, bây giờ chỉ chưa tiến vào trường quân đội để tiếp nhận một ít hệ thống huấn luyện quân sự, làm quen với cách thao tác cơ giáp và hòa làm một với vai trò một đứa con có xuất thân chính thống mà thôi.
Rất ít người biết được chuyện này, thầy giáo giảng dạy cho Leon là những người đến từ trường quân đội ở đế đô mà Ian đã tìm quan hệ và mời tới, nhưng họ vẫn không biết thân phận của thiếu niên ở trên hệ thống là gì cả.
Ở bên ngoài, mỗi ngày Leon vẫn dành thời gian đến trường công Hoa Đô, thành tích ưu tú nhưng không khoe khoang một cách quá phận. Anh còn là một ngôi sao bóng đá nữa, anh đã dẫn dắt đội bóng của trường đoạt được vài chiếc cúp vô địch league. Trước khi tốt nghiệp, nhà trường thậm chí còn cho thằng nhóc này trà trộn vào làm đại biểu cho nhóm sinh viên tốt nghiệp nữa cơ.
"Bệnh đa nghi của Hoàng đế thực sự đã tiến vào thời kỳ cuối rồi đây." Leon nằm ngang người trong ghế sô pha, ăn khoai tây chiên kêu rôm rốp, đôi chân dài to khoát lên tay vịn của ghế.
"Cả nhà của bọn ta sống ở một nơi xa xôi trong hương thôn này, cả ngày chỉ ra biển giết thủy quái, gió thổi sóng tới, ngay cả chuyện heo lai giống trong thôn mà cha cũng phải đi giải quyết nữa. Nhưng Thái tử của ông ta vừa có chuyện, chuyện đầu tiên mà ông ta nghi ngờ vẫn là cha ta đã giở trò ở sau lưng à? Hay là ở trong mắt của ông ta, đế đô to lớn kia sẽ chẳng còn ai có thể uy hiếp được Thái tử của ông ta nữa?"
"Ta cũng không thể đoán được suy nghĩ của Hoàng đế của quý quốc. Nhưng vào những lúc bất thường này, giấu mình một chút sẽ chẳng có hại gì đâu." Ian đang bận phê duyệt văn kiện, vì Leon luôn tới quấn lấy khiến hắn cũng không tiện đến phòng làm việc chính của Joseph để làm việc nên chẳng thể làm gì khác hơn là mang một đống việc lớn về để xử lý.
Ian đang bận nhưng vẫn không quên lải nhải: "Leon, đừng ăn khoai tây chiên trên ghế sô pha của ta nữa, đã nói con bao nhiêu lần rồi. Con mà làm dơ thảm trải nền là bà Cameron sẽ nhắc mãi với ta đấy."
Leon lau miệng sạch sẻ rồi ngồi xổm xuống bên cạnh Ian đang làm việc.
Ian làm việc chăm chỉ và nhanh nhọn, quả thực là khác biệt một trời một vực so với những lời nói ôn hòa và chậm rãi của hắn ngày xưa.
Đống văn kiện phiền phức chất đầy trong bảng quang tử của hắn, hắn chỉ lướt qua vài lần mà trong đầu đã lập tức nắm được ý chính. Câu trả lời khá đơn giản và ngắn gọn, dùng lời nói sắc bén mà vạch ra điều thiếu sót của đối phương, cũng đưa ra ý kiến để xử lý đâu vào đấy hết.
Mặc dù cha xứ không đánh võ nhưng lúc xử lý việc chính trị, hắn lại mang đến một cảm giác lanh lẹ và dũng cảm như một cây kiếm được chĩa thẳng lên trời, làm cho người ta không ngừng kính nể.
Lệnh cấm của Hoàng đế khiến cho công tước Oran mắng to những lời thô tục trong thư phòng suốt một tiếng đồng hồ. Nhưng ông và Ian cũng như Hughes đã lén lút thương nghị, họ đều cảm thấy sự kiện lần này sẽ không mang đến quá nhiều ảnh hưởng đối với mình.
Nhưng lệnh cấm này quả thực nằm trúng ngay ý muốn của Leon luôn.
Trường học đã nghỉ hè, anh hợp lẽ mà không cần đi làm công nữa, anh cũng xin nghỉ ở chiến đội luôn. Anh chàng này chẳng có việc gì, mỗi ngày vừa mở mắt là chạy ngay tới giáo đường. Ngoài mặt là đến cầu xin thần linh phù hộ, trên thực tế là quấn lấy Ian để làm nũng và bán ngốc.
"Ta không thể rời khỏi trang viên Parthenon, mà ngài lại vừa vặn ở trong khu vực của trang viên, mà đây cũng là một nơi thú vị duy nhất gần đây nữa chứ. Ngài không thể để ta cả ngày chỉ biết đi tới chuồng ngựa hoặc chuồng heo và phát ngốc ở trong đó đâu nhé."
Leon lăn lộn cọ loạn trên ghế sô pha của cha xứ, anh tha lấy đệm tựa rồi quơ qua quơ lại như một con chó lông vàng bự chảng đang tha mồi.
"..." Ian ôm trán.
Trở nên nhẹ dạ với thiếu niên này là điểm trí mạng của hắn, mà hắn cũng không định thay đổi nhược điểm này. Hắn không nỡ đuổi người nọ đi nên không thể làm gì khác hơn là dễ dàng tha thứ cho hành vi từng bước xâm nhập dần vào của Leon.
Vì vậy thiếu niên tóc vàng này lại xây một cái ổ trên ghế sô pha trong thư phòng của cha xứ như một con rồng đã tìm được một hang động thích hợp. Mỗi ngày sau khi luyện võ xong, anh sẽ chạy ngay tới và ngồi xổm ở chỗ này, còn chở toàn bộ đồ ăn vặt, hoạt hình và máy chơi game tới đây nữa cơ.
Lúc Ian đang bận rộn đến nỗi sứt đầu mẻ trán vì công việc, hắn lại nghe thấy âm thanh ăn thức ăn vặt rột rột, tiếng cười vui vẻ khi xem hoạt hình và âm thanh ầm ầm khi chơi game không ngừng truyền tới từ bên ghế sô pha kia.
Ian thực sự cảm thấy tiếng ồn được tạo ra bởi một mình Leon quả thực có thể lớn bằng cả một cái lớp trung học cơ sở luôn đấy.
"Nếu con thực sự cảm thấy tẻ nhạt thì có thể giúp ta xử lý một chút văn kiện..."
Lời còn chưa dứt, Leon đã ném máy chơi game tới góc tường rồi chuyển một chiếc ghế tới ngồi đối diện với Ian.
"Đến rồi nè." Thiếu niên tóc vàng cợt nhả, bẻ đầu ngón tay vang lên bốp bốp, "Ra sức cho ngài luôn nha cha xứ."
Từ đó trở đi, Leon liền đoạt được một đống việc của trợ lý từ trong tay Amanda, bao gồm nhưng không hề giới hạn: Pha trà mật ong bạc hà mà cha xứ thích uống nhất, nghe điện thoại, sắp xếp lịch trình (nhưng không thể đi cùng), tổng kết và chỉnh sửa văn kiện, tiếp đón khách tới viếng thăm...
Cha xứ Mitchell là một đóa hoa cao lãnh có tiếng ở Friel, tuấn tú, cao quý mà lại thánh khiết, mặc dù hắn đã từng cường điệu rằng bản thân chỉ trung thành với Thánh chủ thôi nhưng hắn vẫn không ngăn được mấy Alpha tự phụ tới cửa theo đuổi như trước.
Bây giờ, những người theo đuổi này vừa đi tới cửa, nghênh đón bọn họ không còn là Amanda khách sáo nữa mà lại là một con chó dữ canh cửa địa ngục...
Vóc người của Leon trông cường tráng nhất trong nhóm Alpha, nhưng anh vẫn còn đang trong thời kì sinh trưởng, chiều cao sẽ còn tăng hơn nữa. Cuộc sống trong chiến đội càng rèn luyện ra cho anh vẻ can đảm của một người quân nhân mà chẳng ai có thể tranh cãi được để đền bù vào những năm mất đi thân phận trước đó.
Anh căn bản không cần cao giọng hay sử dụng bất cứ từ ngữ gắt gỏng nào hết, anh chỉ cần nhìn chằm chằm vào vị khách bằng ánh mắt lạnh băng của mình, toả ra sát ý, lạnh nhạt nói cho đối phương biết rằng cha xứ không có thời gian rảnh, như vậy cũng đủ để đuổi đám kẻ xấu không thức thời này đi sạch sẻ rồi.
"Lúc thường cô còn làm gì nữa không?" Leon lén lút hỏi Amanda, "Cha xứ tăng ca cực khổ như vậy, ta có cần phải nắm vai bóp chân cho hắn không?"
Amanda khó khăn tổ chức lại ngôn ngữ: "Tôi... sẽ không làm vậy ạ. Nhưng thiếu gia Leon, ngài... có thể tự tiện ạ..."
Vì vậy, ngay lúc Ian mỏi mệt đẩy bảng quang tử ra, chuẩn bị bóp huyệt thái dương để giải lao một chút, Leon sẽ lặng lẽ chạy tới sau lưng hắn rồi cẩn thận đặt móng vuốt lên vai của hắn.
Ian: "..."
Kỹ thuật xoa bóp của Leon được truyền xuống từ huấn luyện viên nhưng anh cũng không dám dùng sức như khi huấn luyện viên thực thi trên cơ bắp cường tráng của mình lên cơ thể đơn bạc và mềm mại của cha xứ. Anh cẩn thận tới mức như đang nặn đất, ngón tay ấn lên cơ thịt dưới lớp áo sơ mi trắng mỏng manh, xoa bóp, vô thức dùng đầu ngón tay để miêu tả cả cơ thể có cốt cách thanh tú và dẻo dai này.
Sống lưng cứng ngắc của Ian dần thả lỏng, lời cự tuyệt vốn đã treo ở bên mép cũng biến mất giữa từng cảm giác thoải mái.
Trong thư phòng xung quanh u ám chỉ đốt đèn trên bàn sách, ánh sáng màu vàng ấm phủ lên cả hai người.
Khi ngón tay của Leon di xuống sống lưng của Ian, anh cũng cúi người xuống theo.
Hương cỏ trong veo trên người Ian kia càng ngày càng nồng nặc, nó tỏa ra từ trong tóc, sau tai và cổ áo của hắn, vừa lượn lờ vừa đậm lên, chui vào trong chóp mũi của Leon.
Hầu kết của Leon trượt lên trượt xuống, anh lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế hai tay đang khẽ run lên vì hưng phấn.
Là vì đang ở trong phòng sao? Mùi vị của Ian còn nồng nặc hơn rất nhiều so với ngày xưa, giai nhân không che giấu nữa mà cuối cùng cũng vạch trần khăn che mặt, ý cười thản nhiên và khoan thai đi về phía anh rồi.
Hai tay của Leon gần như bao lấy toàn bộ vòng lưng ốm của Ian, thuận theo đường nét trôi chảy mà vòng quanh chiếc eo gầy gò kia.
Cả người của Ian đột nhiên cứng lại như vừa tỉnh dậy từ trong giấc chiêm bao.
"Cảm ơn, Leon, vô cùng cảm ơn!" Cha xứ dùng sức ho khan một cái, chuyển thân thể đi, hắn cười gượng bảo, "Con thật sự vô cùng... săn sóc đấy. Ta cũng thấy hơi sợ rồi đây."
"Há!" Leon dương dương tự đắc, "Không phải ta thổi phòng kỹ thuật xoa bóp của mình đâu nhé cha xứ. Người bình thường còn chưa thể hưởng thụ được ta phục vụ đâu. Ta còn biết bó xương, đẩy gân và điểm huyệt nữa cơ. Ta có một sư phụ võ học là người Trung nữa, hắn truyền thụ những bài học cả đời của mình cho ta hết rồi. Quay đầu lại đi, để ta giúp ngài..."
"Không cần!" Ian giật mình, "Con cứ bỏ qua cho bộ xương dễ vỡ này đi, thiếu gia của ta ơi. Ta cảm thấy cơ thể của ta vẫn rất tốt, không cần phải bảo dưỡng quá làm gì hết. Vinh hạnh như vậy thực sự khiến ta lo sợ tái mét mặt mày đây này, sẽ không dám hưởng thụ thêm lần nào nữa đâu."
Tin tức tố tỏa ra từ trên người cha xứ đột nhiên yếu bớt đi rồi lại trở nên mỏng manh tới mức không ngửi thấy được nữa.
"Dù sao bất cứ lúc nào ta cũng tình nguyện ra sức cho ngài hết nha cha xứ." Leon khoát áo khoác lên khuỷu tay, cười hì hì nháy mắt với Ian, "Ta đi về trước đây, ngài cũng đừng làm việc đến quá muộn nhé. Mai gặp."
Advertisement / Quảng cáo
Cánh cửa được khép lại, tiếng bước chân trầm ổn của người trẻ tuổi dần đi xa.
Ian ngã về trong ghế tựa, uể oải mà thở dốc, mấy giọt mồ hôi sáng lấp lánh chảy xuống trán làm ướt cả một khuôn mặt thanh tú.
Nửa ngày sau hắn mới giơ tay lên và gỡ nhẫn giới luật xuống.
Nhẫn keng một tiếng rơi lên bàn sách rồi xoay một vòng. Thuốc ức chế ở bên trong đã được dùng hết, cần phải bỏ thêm vào một lần nữa.
Mà lần bổ sung thuốc vừa qua đã là chuyện của nửa tháng trước rồi. Mỗi lần thêm đầy thuốc vào là có thể dùng tới hai, ba tháng cũng chẳng có vấn đề gì cả. Vậy mà bây giờ mới mấy ngày đã xài hết rồi. Cứ thế mãi, Ian lo rằng cơ thể của mình sẽ chịu không nổi nữa.
Thực sự là...
Cha xứ đến phòng vệ sinh, hứng nước lạnh rồi vỗ lên khuôn mặt đang nóng hầm của mình, lặng lẽ than thở với nét ửng hồng trong gương.
"Con thực sự là bài khảo nghiệm mà Thánh chủ đã cho ta mà, Leon." Ian cười khổ.
Leon đứng giữa gió biển lạnh thấu xương của đêm khuya, ngóng trông nhìn lại cửa sổ sáng đèn của túc xá, con ngươi màu xanh phản chiếu một tia sáng băng cứng dưới trời sao.
"Ngài cũng cảm thấy như vậy đúng không Ian?"
Gió lạnh cuốn đi sự khô nóng trên người và cũng dẹp mất cơn kích động của anh, nhưng ngọn lửa chôn sâu dưới linh hồn vẫn đang đốt nóng rừng rực như cũ.
Thanh niên đứng trong gió, nhìn thật sâu và chăm chú về phía cửa sổ kia một lúc lâu mới leo lên phi toa trở lại trang viên.
Tiết mục xen giữa ngắn mà hai người đã ngầm hiểu ý này cũng không hề thay đổi cách họ ở bên nhau. Mỗi ngày, Leon vẫn chạy đến chỗ của Ian để giúp hắn như trước, anh sẽ ngoắt ngoắt cái đuôi chạy tới chạy lui, tạo ra những tạp âm và mấy điều vui vẻ.
Mà ở đế đô xa xôi, Cơ Quan An Ninh Quốc Gia đang thành lập một tổ điều tra chuyên án nhỏ và bắt đầu xem xét vụ nổ cực kỳ bi thảm này.
Mỗi ngày đều có quan chức hoặc người thiệp sự bị bọn họ mang đi. Có người sẽ trở lại mà cũng có người mất đi tin tức như thế đó. Người người ở Kassanova đang cảm thấy bất an. Người chống lại, cán sự của tổ chức kháng nghị, quan chức dính líu vào chuyện này, thậm chí có cả quan chức và kỹ sư của Viện Thiết Kế Năng Lượng, vô số người từ các đơn vị làm việc, thậm chí là mấy người đang trong nhà, tất cả đều bị bắt đi.
Trận bão màu đen này nhanh chóng từ hình thức điều ra vụ nổ biến thành một cuộc vận động chính trị lan truyền tới toàn quốc, đảng phái mượn cơ hội này công kích lẫn nhau một cách điên cuồng để diệt trừ những kẻ đối lập. Các vị chính trị gia ngồi quanh bàn ăn, vừa gặm nát thi thể của những người chết vì tai nạn vừa oán giận mà lên án đối phương là hung thủ.
Những người trong hoàng gia bị kết tội có quan hệ với Hoàng thái tử và Hoàng tử Lewis cũng bay vào trong phòng làm việc của Hoàng đế Felix như tuyết đang rơi. Mỗi ngày, Hoàng đế cũng đang nổi nóng, ngay cả lời nói ôn nhu và đầy kiên nhẫn nhất của Hoàng hậu Iris cũng chẳng thể động viên ông ta nổi nữa mà.
Mãi đến tháng tám ở Friel thì đế đô mới bước vào mùa xuân, cơn sóng gió này vẫn chưa được dẹp xuống. Lan truyền đến toàn là những tin tức tiêu cực khiến người ta cảm thấy chán ghét. Mỗi ngày đều có công văn và truyền tin được gửi tới cho Ian, tâm tình của hắn đã rất trầm trọng rồi.
Chỉ thấy được các vị chính trị gia đang đấu đá lẫn nhau, những vụ cấu kết vì quyền lợi xấu xí và cuộc sống của dân chúng ở tầng lớp hạ lưu vẫn không hề cải thiện, sự hi sinh của những người đã chết vì bệnh tật và vụ nổ chẳng hề có một chút giá trị nào cả.
Mùa xuân đã về tới đế đô và Kassanova, nhưng ở những nơi ánh sáng không chiếu tới, vô số người dân vẫn sống mãi trong sự rét lạnh.
Mà vào lúc này, cũng chỉ khi thấy được vẻ mặt yên bình và hạnh phúc khi đang ngủ của thiếu niên tóc vàng kia thì Ian mới nhận ra ra rằng thế giới này cũng chưa bết bát đến thế.
Ian lấy chăn mỏng ra rồi nhẹ nhàng đắp lên người Leon, giúp anh cởi giày ra để có thể ngủ thoải mái hơn một chút.
Thiếu niên trưởng thành quá nhanh, dáng người cao lớn của anh đã sắp không nằm vừa trong ghế sô pha nữa rồi. May thay, khuôn mặt của anh vẫn hồn nhiên và trong sáng như trước tựa như bầu trời trăng sao giữa đêm hè, làm cho người ta vừa nhìn mà đã cảm thấy trìu mến ngay.
Khi nó còn bé, cha mẹ của nó nhất định thích xem khuôn mặt của nó khi nó đang ngủ nhất đây mà. Ian nghĩ. Nhưng nếu Leon còn là một đứa bé, hắn nhất định cũng sẽ không nhịn được mà cúi người hôn lên khuôn mặt như thiên sứ của anh thôi.
Ian ngồi bên khay trà, lẳng lặng đưa mắt nhìn Leon một lúc lâu, cơ thể lại được nạp đầy năng lượng một lần nữa, lúc này hắn mới có sức để trở lại bên cạnh bàn học và tiếp tục xử lý những công văn kia.
Trong ghế sô pha, mi mắt của Leon hé ra một cái khe. Lần này đổi lại là anh nhìn chăm chú vào gò má của Ian, phác hoạ ra cơ thể đang đắm mình trong ánh sáng của cha xứ.
*
Đến tháng chín, khói thuốc súng cuối cùng cũng dần được đè xuống.
Kết quả của bước đầu điều tra vụ nổ lớn đã có, không ngoài dự đoán của công tước và Ian bọn họ, chuyện đó được định nghĩa là một vụ tai nạn.
Một vị tể tướng đã tự nhận lỗi và từ chức, mấy tên quan lớn bị cắt chức hoặc bị ép rời khỏi sàn đấu chính trị. Hệ thống quân cảnh của Kassanova đã thay máu, đoàn cố vấn của Hoàng thái tử cũng có một đợt thay đổi nhân sự rất lớn.
Lúc này, chính phủ đế quốc mới có thời gian quan tâm một chút đến những người đã chết vì tai nạn mà phân phát một khoản tiền trợ cấp cũng như nhượng bộ vài phần đối với chế độ đổi lấy tích phân. Những người dân hiền lành nhận được sự động viên nửa nạc nửa mỡ này không thể không nuốt xuống khí đục trong cổ họng và cắn chặt hàm răng mà sống tiếp.
Lệnh hạn chế dành cho hoàng thất cuối cùng cũng bắt đầu bị bỏ đi. Trưởng nữ của Hoàng đế được phép trở về đế đô và tới Cung Champs để đoàn tụ với cha mẹ. Các thành viên hoàng thất còn lại cũng vừa nhận được lệnh bỏ lệnh cấm và khôi phục lại tự do đi lại.
Lệnh bỏ lệnh cấm dành cho công tước Oran là do quan chức đế đô ngồi hạm từ mình đưa tới. Long trọng như thế là vì ngoài lệnh bỏ lệnh cấm ra, hắn còn có một phần ngự lệnh khác phải đưa tới trong tay công tước Oran nữa.
Quan chức trong bộ nội vụ của hoàng gia cũng không hề chào hỏi trước khi tới, nhưng đây cũng có thể xem là một chuyện bất ngờ khiến cho mọi người trở tay không kịp đi.
Ngày đó, Ian hiếm khi bỏ ra một ngày nghỉ và ra ngoài cưỡi ngựa với thằng nhóc Leon đã quấn lấy hắn suốt nửa tháng trời.
Hai người chạy một vòng lớn dọc theo bờ biển, cuối cùng lại tới tế đàn của Thần Mặt Trời rồi ngồi dùng trà chiều.
"Trà bạc hà mật ong và bánh bích quy cháy đường." Ian nhìn đống trà bánh mà mình thích ăn nhất rồi bắn một ánh nhìn đầy nhu tình trong lòng về phía Leon, "Chưa ai nói với con rằng con là một nam sinh rất ôn nhu và biết cách săn sóc sao, Leon?"
"Ta vốn là một vị thân sĩ mà." Leon ngồi trên bãi cỏ gặm lấy bánh hamburger phô mai bò nướng mà mình thích nhất.
Gió biển chậm rãi thổi, chim biển hót lớn và bay lượn dưới ánh mặt trời, tất cả đều giống y như mùa hè của sáu năm trước, chỉ khác ở chỗ là đứa nhỏ này đã lớn lên từ lâu, bờ vai rộng cũng đã có thể che đi ánh nắng cho vị cha xứ đang nằm chợp mắt trên bãi cỏ rồi.
"Nếu ta không tới học ở trường quân đội Winston được," Leon chợt nói, "Thì ta sẽ cứ gia nhập quân đội ở Friel cũng ổn vậy. Ta vốn cũng không muốn tới Winston, nơi đó cách... nhà quá xa, một chuyến cũng phải ba ngày đấy."
"Chim lớn rồi thì phải rời khỏi tổ, người lớn rồi thì phải xa nhà." Ian nhắm hai mắt lại, gối đầu lên cánh tay, "Nếu con ở lại Friel, không gian để con phát triển sẽ bị giới hạn lại. Đương nhiên, ta cũng cảm thấy Winston không xứng với sự ưu tú của con. Con phải đến Mars."
"Học viện Quân sự Hoàng gia Mars?"
Ian mở mắt ra, nhìn lên trời xanh: "Trường quân đội hàng đầu toàn quốc, cũng là trường quân đội xếp hạng ba trong cả tinh hệ. Mars, nhân danh Chiến Thần, bồi dưỡng được vô số chỉ huy quân sự kiệt xuất cũng như chiến sĩ cơ giáp ưu tú anh dũng. Nó là trường cũ của các vị Chiến Thần."
Hắn nhìn về phía Leon: "Với tư chất của con, con cần phải đến học ở ngôi trường này."
Leon cười cười: "Chẳng phải cha và ngài đã thảo luận với nhau để ta không cần phải quá rêu rao à?"
Ian hổ thẹn: "Đúng thật là vậy, nhưng vì quan hệ với cha con nên cũng không thể không ủy khuất cho con rồi."
"Ta lại thấy không có vấn đề gì hết." Leon nằm nghiêng, đỡ đầu, thưởng thức độ cong duyên dáng của chiếc cằm cũng như xương quai xanh rõ ràng của cha xứ, ánh mắt làm càn mà xuyên vào trong cổ tay áo thun của hắn.
Răng nanh của anh lại thấy hơi ngứa rồi đó.
"Con phải bay cao và bay xa hơn nữa chứ." Ian chậm rãi khép đôi mắt lại. Mấy hôm tăng ca thêm giờ đã khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Leon yên tĩnh canh giữ ở bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn Ian cũng gần như ngây dại.
Sau đó, tiếng chuông trên vòng tay phá vỡ sự yên tĩnh chưa quá năm phút đồng hồ này.
Sau đó Leon đáp lại, cảm thấy tiếng chuông kia vừa mới phân rõ một đường ranh giới trong đời của mình, dứt khoát kết thúc những ngày tháng đồng quê thời niên thiếu và đưa anh vào trong cơn bão vũ trụ của vận mệnh.
Lúc Ian và Leon vội vã chạy về trang viên Parthenon, công tước Oran đã trò chuyện một lúc lâu với khách khứa ở trong thư phòng. Bầu không khí rất tốt, công tước cười vui cởi mở, ông còn khui ra một bình rượu nữa.
"Chúng ta không cần ở nhà nữa." Công tước nói với trưởng tử, "Không chỉ vậy, cả nhà chúng ta cũng phải trở về đế đô rồi!"
*
Felix IV nghiêm túc xử lý chính vụ một lần nữa, sau khi bảo vệ Thái tử xong, ông ta đột nhiên rất nhớ cháu trai xa tít đằng chân trời của mình.
Vì vậy, ông quyết định gọi cả nhà công tước Oran trở về cung từ Friel.
"Bệ hạ sẽ mừng đại thọ một trăm sáu mươi tuổi vào tháng mười một." Quan chức bộ nội vụ nói, "Ngài ấy rất hi vọng là đến lúc đó, tất cả người thân đều có thể ở bên cạnh chúc mừng với ngài ấy. Hoàng hậu Iris bệ hạ cũng rất muốn gặp nhóm cháu trai mà mình chưa bao giờ gặp gỡ ạ."
"Bệ hạ đã để lại cung Tiểu Hạ rất đẹp cho ngài làm phủ công tước và để ngài trở thành hàng xóm của cả nhà Hoàng tử Lewis rồi, thưa đại nhân." Một vị quan chức khác bảo, "Cân nhắc rằng cả nhà của ngài cũng sẽ ở lâu tại đế đô, có lẽ bọn nhỏ cũng cần phải chuyển trường nữa. Trưởng tử của ngài, có phải là vị thiếu gia Leon này không ạ? Bệ hạ đã phê chuẩn để hắn trực tiếp tiến vào hệ chỉ huy tác chiến của trường Quân đội Mars rồi ạ..."
Lần này, ngay cả vẻ mặt của công tước cũng đã thay đổi.
Leon nhìn lại về phía Ian, cả hai đều bày ra nét mặt khó thể tin được.
"Bệ hạ rất nhớ ngài đó, thưa công tước đại nhân." Quan chức cường điệu hơn nữa, "Ngài ấy hi vọng cả gia đình của ngài có thể chuyển nhà trong vòng năm ngày. Ngài ấy và Hoàng hậu đều đang chờ ôn chuyện với ngài trong cung Champs đó ạ."
Năm ngày, thời gian quả thực quá gấp.
Công tước tiễn quan chức đi, lúc này mới hùng hồn kêu quản gia thu dọn đồ đạc và hối thúc công tước phu nhân đang mang bọn nhóc đi nghỉ phép ở một hòn đảo nhỏ lập tức trở về ngay.
"Tại sao Hoàng đế lại muốn chúng ta đến đế đô ạ?" Leon hỏi.
"Vì Lewis không thành thật và vẫn luôn lén lút tính kế anh trai Raphael của hắn." Công tước vừa thấy quan chức rời đi mà đã trở mặt ngay, "Hoàng đế không quản được hai thằng con trai của mình nhưng lại không nỡ phạt nặng, ông ta chẳng thể làm gì khác hơn là kéo ta đến đó. Hắn chỉ đơn giản muốn nói với Lewis là ta cũng có tư cách kế thừa ngôi vị Hoàng đế, hi vọng có thể lấy ta ra để phân tán một ít lửa đạn đang nhằm vào Raphael mà thôi. Lão già vừa ngu xuẩn vừa độc ác..."
"Ông ta đang lợi dụng ngài, thưa cha." Leon lạnh lùng nói, "Chúng ta có thể lợi dụng ngược lại không ạ?"
Công tước dùng sức nắm lấy bờ vai của con trai, hai cha con ngầm hiểu ý nhau.
Mấy ngày kế tiếp, cả trang viên Parthenon đều đang bận rộn thu thập hành lý. Mãi đến tối hôm trước lúc rời khỏi khi Leon lên chiến hạm của hoàng gia để kiểm tra việc chuẩn bị, anh mới kinh ngạc phát hiện bọn họ cũng không chuẩn bị phòng cho Ian.
"Vì ta không thể đến đế đô với mọi người được." Ian nói với Leon, "Ta không nằm trong chiếu lệnh của Felix bệ hạ, mà thực ra ta căn bản cũng không nằm trong phạm vi điều khiển của ông ta. Bây giờ ta có chức vụ ở Friel, nếu ta muốn đến đế đô thì phải tới Tòa thánh Cylin để điều lệnh."
"Vậy..." Leon trông rất buồn bực, "Chúng ta sẽ tách ra hả? Ngài thậm chí còn có thể sẽ vắng mặt vào buổi sinh nhật lần thứ mười tám tuổi của ta luôn à?"
"Chỉ sợ là vậy rồi." Ian tiếc nuối nhìn anh.
Advertisement / Quảng cáo
"Bao lâu?"
Ian đi tới đi lui trong chốc lát, không thể không thừa nhận: "Ta không biết, Leon. Ta sẽ tranh thủ sớm ngày điều đến đế đô, nhưng về vấn đề thời gian, ta không thể nào cho con một con số chính xác được."
Người trẻ tuổi trầm mặc đứng đó, tóc rối màu vàng che phủ mặt mày, vẻ lạc lỏng nhạt nhòa trên mặt quả thực khiến lòng người nát tan.
Ian tiến lên trước một bước rồi cầm lấy bàn tay rộng lớn bền chắc của anh, hai tay nắm thật chặt.
"Dù chúng ta có cách nhau đến bao xa, dù ta đang ở đâu, ta cũng sẽ cầu xin thần linh phù hộ cho con một cách thành kính, Leon. Trái tim của ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh con, ta nguyện dùng tấm thân này để đỡ hết những gian nan của con, chỉ để bảo vệ con từ từ bước về phía trước thôi."
Leon lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía Ian, khuôn mặt anh tuấn không lộ ra vẻ gì hết.
Ian nói: "Đế đô là một nơi đầy ắp những điều thị phi, tất nhiên chuyến đi này của các con sẽ tràn ngập đủ loại khiêu chiến, trường quân đội Mars cũng không phải là một nơi đơn giản. Nhưng ta lại không thể ở bên cạnh và chăm sóc cho con, ta còn lo lắng hơn con nữa đây."
"Ta có thể tự chiếu cố bản thân mình thật tốt mà Ian." Leon kéo tay của Ian, ngón tay vuốt nhẹ lên những ngón tay hơi lạnh, sau đó anh cúi đầu, đôi môi thành kính hôn lên nhẫn giới có ký hiệu Thánh quang của cha xứ.
Mái tóc vàng xõa xuống lướt qua mu bàn tay của Ian, mang đến từng tia ngứa ngáy.
"Ta sẽ chờ ngài ở đế đô." Leon cuối cùng cũng nở nụ cười, "Không gì có thể đánh bại ý chí và phá hủy tín ngưỡng của ta cả. Ta sẽ trở thành một dũng sĩ chân chính của gia tộc Coleman. Ta sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của ngài."
Chỉ nháy mắt như thế mà Ian gần như muốn ôm lấy người trẻ tuổi trước mắt này. Trái tim của hắn thậm chí còn định lơ đi cảm xúc muốn bay nhào tới này nữa. Nhưng sự thận trọng bắt nguồn từ thân phận khiến hắn phải mạnh mẽ đè xuống nỗi kích động của mình.
Nếu như tâm ý đã tương thông, vậy có biểu đạt bằng cả chân tay hay không thì đã còn quan trọng gì nữa đâu?
*
Hôm sau lúc trời vừa sáng, chiến hạm hoàng gia mà cả nhà công tước đang ngồi trên sẽ khởi hành trong nắng sớm.
Họ sắp tiến hành một chuyến bay tám ngày liền trong không gian mới có thể tới được thủ đô của đế quốc, một trong bảy hoàng thành lớn nhất của cả tinh vực, thành phố Gloria.
Người tiễn đưa cũng rất đơn giản, chỉ có Ian, nhà mẹ đẻ của công tước và tướng quân Hughes —— con gái Tang Hạ của ông là "bạn gái của trưởng tử nhà công tước", "sẽ không thích hợp lắm nếu tách đôi tình nhân nhỏ này ra", vì vậy ngoài nhận được sự chăm sóc của hoàng gia ra mà cô còn được học viện hoàng gia Chính trị và Pháp luật ở đế đô chọn ra nữa.
Tang Hạ hưng phấn đến nỗi phải hít hai bình dưỡng khí mới không té xỉu, sau đó dưới ánh mắt không cam lòng của phu nhân Hughes, cô vô cùng vui vẻ chạy lên chiến hạm.
"Gặp lại sau, Ian." Leon nói một câu chào tạm biệt đầy ngắn gọn.
"Lên đường bình an." Ian gật đầu.
Chiến hạm từ từ bay lên không. Bóng dáng đứng phía sau cửa sổ thủy tinh sát đất nhanh chóng thu nhỏ, nhưng trước sau gì Leon vẫn có thể khóa chặt mắt lại trên dáng người thon dài màu xanh đậm kia.
Mãi đến lúc trạm hàng không trở thành một điểm đen, chiến hạm cũng bắt đầu tăng tốc, xung quanh hóa thành bầu trời sao lộng lẫy trong không gian.
Leon cuối cùng cũng đưa mắt lại, tầm nhìn rơi xuống lòng bàn tay.
Trong này có một ký hiệu Thánh quang mà Ian đã đưa cho anh để bảo đảm bình an, một miếng vàng màu xanh thuần, ngôi sao sáu cánh và ba hình tròn hợp lại thành một hoa văn đầy tinh xảo. Sau lưng ký hiệu có một dòng chữ được khắc thành một vòng tròn nhỏ.
"Những cực khổ mà chúng ta phải chịu đựng hôm nay sẽ trở thành vòng nguyệt quế của tương lai."
Leon nắm chặt ký hiệu bằng vàng, nhắm chặt mắt lại dưới sự chấn động của chiến hạm.
Hết Quyển Một.