Đại Thúc Ngự Lang Chiến
|
|
Chương 103: Quá chân thật Nhìn hai người kia rời đi, văn phòng trống rỗng tức khắc có chút quạnh quẽ. Phiền muộn, cô độc chậm rãi tập kích thể xác và tinh thần, người đàn ông ôm chặt cánh tay, ánh mắt dại ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Không có hắn bên cạnh, Tiểu Vũ vẫn sẽ có hạnh phúc phải không?
Có chút bi ai, nhìn nơi xa, ánh mắt cũng càng ngày càng mờ ảo…
Những ngày tiếp theo trôi qua thật bình thường.
Vào ngày thứ bảy, sáng sớm. Từ trong mơ tỉnh lại, Lăng Vũ nhìn trần nhà, ánh mắt có chút mờ mịt, giơ tay sờ sờ môi đã có chút sưng to, có chút đau đớn.
Tối hôm qua lại nằm mộng… rất chân thật… Chẳng lẽ không phải mộng, mà là có người lẻn vào phòng, làm động tác thân mật?
Lăng Vũ có chút không thể tin tưởng, bởi vì với trực giác sát thủ, không có khả năng Lăng Vũ không cảm giác được có người tới gần. Nhưng khi cảm thấy mình đang trong mộng lại không phải mộng, mí mắt nặng trầm trọng không thể mở ra.
Rốt cuộc sai sót ở đâu? Chẳng lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng thôi sao? Từ khi mình rời khỏi tổ chức, liền bắt đầu có mộng này! Mà mỗi lần người kia đều sẽ nhẹ nhàng vỗ về, vuốt khuôn mặt, sau đó ấn một nụ hôn. Nụ hôn kia nhẹ như lông chim, làm mình cảm giác thực ấm áp. Vì thế sau khi người kia hôn xong, sắp rời đi, mình sẽ luôn không tự giác muốn đi bắt lấy cái người muốn rời khỏi. Muốn lưu lại người luôn ôn nhu, nhưng mỗi lần đều không thể như ý nguyện. Là mộng sao? Quá chân thật HuynhHn786.
Mà tối hôm qua, người nọ lại như mọi lần ngồi ở mép giường, vẫn như trước vỗ về vuốt khuôn mặt Lăng Vũ. Chỉ là lực đạo lại không giống lúc trước mềm nhẹ, mà Lăng Vũ còn cảm giác được người nọ đem chính mình ôm vào trong ngực. Ôm gắt gao, lực đạo rất lớn, tựa hồ muốn đem Lăng Vũ nhét vào trong thân thể người nọ. Làm Lăng Vũ có chút hô hấp không thuận, nỗ lực muốn mở mắt ra, nhưng cũng chỉ là uổng công.
Mộng sao? Nhưng cũng quá mức chân thật đi!
Không biết qua bao lâu, người nọ đem Lăng Vũ buông ra, sau đó Lăng Vũ liền cảm giác được trên môi một trận ướt nóng.
Trước sau như một, chỉ là nhiều hơn một cái ôm rắn chắc mà ấm áp, chỉ là quá mức mạnh mẽ mà thôi. Nhưng nụ hôn này cũng khác nụ hôn bình thường, có chút quyết tuyệt, lại có chút không muốn buông tha, còn có chút bi thương hỗn loạn ở bên trong. Quá nhiều loại cảm xúc hàm chứa ở bên trong, khiến cho Lăng Vũ đang ngủ cũng bị truyền nhiễm, tâm co rút đau đớn.
Chất lỏng ấm áp từ khóe mắt chảy xuống, chẳng lẽ chính mình rơi lệ sao? Có chút không tin muốn đưa tay sờ sờ khóe mắt, nhưng không được như ý. Chỉ là nằm mộng, mà rơi lệ thật. Là bởi vì người nọ mà rơi nước mắt.
Người nọ tựa hồ cũng phát hiện Lăng Vũ rơi lệ, dùng ngón tay có chút thô ráp giúp Lăng Vũ lau đi nước mắt chảy ra. Động tác nhẹ nhàng xúc động như len lỏi vào mỗi sợi dây thần kinh, cũng khiến chỗ sâu nhất trong nội tâm dâng lên từng vòng gợn sóng.
Nghĩ đến tối hôm qua, cảm nhận được người nọ đầy bi thương, lòng Lăng Vũ cũng đau đớn theo. Cái loại đau đớn này làm Lăng Vũ có chút hít thở không thông, muốn mở mắt ra nhìn xem người luôn xuất hiện ở trong mộng.
Cũng muốn trấn an người đã luôn ôn nhu với mình. Nhưng bản thân mình nổ lực như thế nào cũng không thể mở mắt ra.
Là bóng đè sao?
Người nọ hôn giằng co thật lâu, lâu đến thời điểm Lăng Vũ cảm giác sắp hít thở không thông, mới kết thúc nụ hôn tràn đầy bi thương kia, sau đó thả người. Bàn tay có chút thô ráp lại một lần nữa phủ lên khuôn mặt Lăng Vũ vỗ về vuốt ve.
Người nọ tựa hồ thở dài, đứng lại thật lâu mới rời đi. Vẫn như trước kia, nhưng tối hôm qua người nọ đợi lâu hơn một chút.
Là bóng đè sao? Thật sự là mộng sao? Nghi vấn đó vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu Lăng Vũ. Hết thảy những gì tối hôm qua phát sinh, lại một lần nữa hiện lên trong đầu Lăng Vũ vào sáng sớm sau khi tỉnh lại.
Nghĩ đến nụ hôn có chút quyết tuyệt kia, tâm Lăng Vũ đột nhiên co rút đau đớn, giơ tay ấn ở ngực, muốn xoa dịu đau đớn. Rồi sau đó lại giống nghĩ đến cái gì, Lăng Vũ tức khắc từ trên giường bò dậy, đi đến tủ quần áo, đứng trước gương soi.
Khi nhìn vào gương, dấu sưng đỏ kia làm mặt Lăng Vũ thoáng chốc tái nhợt. Giơ tay không ngừng xoa xoa hai mắt của mình.
Không thể tin được, phòng mình thật sự có người tiến vào, lại còn mỗi đêm đều đối với mình làm việc như vậy. Là ai?
Lăng Vũ không ngừng phỏng đoán, nhưng đều bài trừ.
Mình thế nhưng không cách gì nghĩ ra là ai. Hơn nữa mỗi đêm người nọ đều sẽ tới, người nọ rốt cuộc là ai? May mắn người nọ cũng không phải muốn mạng mình, bằng không hiện tại mình cũng chỉ có thể đến âm tào địa phủ suy nghĩ vấn đề này!
Vô pháp nghĩ ra nguyên nhân, Lăng Vũ quyết định tạm thời đặt vấn đề này ở một bên, tính toán hai ngày này chú ý một chút, không thể ngủ say như vậy.
Giương mắt nhìn đồng hồ báo thức đặt ở tủ đầu giường.
Đã 8 giờ, ngoài cửa phòng thế nhưng không có một chút động tĩnh, xem ra hai người kia còn ngủ chưa có dậy. Bỗng nhiên Lăng Vũ nhớ tới hôm nay là thứ bảy, hiểu rõ gật gật đầu, sau đó lại trở về trên giường.
Nếu không cần đi làm, vậy mình liền ngủ tiếp trong chốc lát, dù sao hôm nay cũng không có gì cần làm!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ nằm xuống nhắm lại đôi mắt xinh đẹp.
Ở thời điểm Lăng Vũ sắp ngủ, tiếng chuông điện thoại di động để ở ngăn tủ đầu giường vang lên. Thở dài một hơi, sau đó Lăng Vũ xoay người, mở ngăn tủ lấy di động ra. Nhìn dãy số, Lăng Vũ tức khắc bật dậy ngồi trên giường, sau đó ấn tiếp cuộc gọi đến.
|
Chương 104: Nỗi lòng ba mẹ Tiếp cuộc gọi, trong lòng Lăng Vũ tò mò.
Sao ba mẹ sớm như vậy đã gọi điện thoại đến đây?
Trước giờ Lăng Vũ đại khái hai ba ngày gọi điện thoại về nhà một lần, hơn nữa đều là buổi tối. Mà ba mẹ nếu muốn tìm cũng sẽ gọi đến vào buổi tối.
Sao hôm nay gọi sớm như vậy?
Lăng Vũ trong lòng nghiền ngẫm, mà đầu bên kia cũng lập tức truyền đến giọng ba Lăng.
“Vũ Nhi, dậy chưa con! Ba đánh thức con hả? Hôm nay không đi làm hẳn là con còn đang ngủ rồi!”
Tiếng cười của ba Lăng vang lên trong điện thoại. Nghe được giọng ba mình, Lăng Vũ tức khắc tỉnh táo, trong lòng ấm áp, khóe miệng cong lên, nở nụ cười, nói:
“Không đâu! Con dậy rồi. Ba, sớm như vậy gọi điện thoại cho con có chuyện gì sao? Không phải chỉ là gọi điện thoại kêu con rời giường đó chứ?”
Lăng Vũ cười nói, ngữ khí đã có chút làm nũng. Nghe được, ba Lăng sủng nịch bật cười, sau đó nói:
“Nói nhiều! Sớm như vậy gọi điện thoại còn không phải vì mẹ con thúc giục! Chính là muốn sớm như vậy đánh thức con. Lớn rồi cũng không biết tự mình dậy, cũng không biết ngượng ngùng cái gì…”
Ba Lăng mới vừa vừa nói xong, đầu điện thoại bên kia liền vang lên tiếng mẹ Lăng mắng to.
"Ông già… cái ông già này, kêu ông gọi điện thoại cho con trai, còn dong dài như vậy! Ông không nói, để tôi nói! Hừ!"
"Ai! Sao lại thành tôi sai rồi. Ai… Ai… Ai, đừng đoạt điện thoại!"
Chỉ chốc lát sau điện thoại đã bị đổi chủ, sau đó giọng nói hiền lành của mẹ Lăng liền từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Nghe được ở đầu bên kia điện thoại ba mẹ ồn ào một trận, trong lòng Lăng Vũ vô cùng ấm áp. Đây là cuộc sống Lăng Vũ mong muốn nhất. Ba mẹ thân thể khỏe mạnh, vui vẻ mới là nguyện vọng lớn nhất.
“Vũ Nhi, để mẹ nói, cái ông già này là ngại phiền toái, hừ! Đi đi đi, không cần ông ở chỗ này quấy rối! Kêu ông nói ông lại không nói!”
Điện thoại đầu kia, mẹ Lăng còn giận dỗi ba Lăng, sau đó lại là một trận ầm ĩ.
Nghe được điện thoại này, Lăng Vũ một trận buồn cười.
Ba mẹ đúng là luôn ồn ào, từ tuổi trẻ đên nay chính là đều như vậy. Đã sống hơn nửa đời, còn giống như trẻ con làm ầm ĩ. Có lẽ đây là phương thức ở chung của ba mẹ đi.
Lăng Vũ cười, nghĩ đến ba mẹ có thể tương thân tương ái cả đời mà thực vui mừng.
“Vũ Nhi! Vũ Nhi!”
Mẹ Lăng gọi làm Lăng Vũ đang đắm chìm ở trong suy tưởng lập tức phản ứng lại.
“Dạ! Mẹ, Vũ Nhi ở đây! Chuyện gì a? Sớm như vậy!”
Nghe được Lăng Vũ đáp lời, mẹ Lăng lập tức tiếp tục nói:
“Mẹ đang nói sao đột nhiên con không đáp lời? Đã kêu con vài tiếng cũng không thấy con đáp lại.” Mẹ Lăng oán trách, nhưng trong giọng nói vẫn là không thể thiếu sủng nịch. Nghe được mẹ trách cứ, Lăng Vũ nhanh giải thích HuynhHn786.
“Mẹ, vừa rồi là Vũ Nhi không tốt, đang suy nghĩ quá mức nhập tâm! Cho nên không nghe thấy mẹ gọi, hì hì…”
Lăng Vũ nhận sai giải thích, khiến mẹ Lăng cười rất nhiều. Bỗng nhiên nhớ tới mục dích gọi điện thoại, vì thế bà liền nhanh vòng trở về, nói với Lăng Vũ:
“Vũ Nhi, mẹ sớm như vậy gọi điện thoại là muốn cùng con thương lượng một việc. Nhưng quyết định cuối cùng là do con. Con không cần có quá lớn áp lực, mẹ cũng chỉ là hỏi một chút!”
Mẹ Lăng có chút chần chờ, làm Lăng Vũ sinh ra lòng hiếu kỳ, vì thế liền nghiêm túc lên.
“Mẹ liền nói đi! Con nghe đây!”
Lăng Vũ nói, làm mẹ Lăng như là uống thuốc an thần, vì thế liền tiếp tục nói:
“Là thế này, mẹ thấy con tuổi cũng không nhỏ, cũng đã 30 tuổi! Đã tới tuổi nên kết hôn. Con xem con trai bác hai cũng đã có hai đứa con. Có phải con cũng nên suy xét một chút? À, con cũng đừng ngại mẹ quản quá nhiều, cuối cùng đều là xem ý tứ của con!”
Mẹ Lăng thật cẩn thận nói, sau đó liền chờ Lăng Vũ bên này hồi đáp.
Mẹ Lăng nói tức khắc làm Lăng Vũ sững sờ. Vẫn biết ba mẹ hy vọng mình giống con cái gia đình khác, cưới vợ sinh con. Cũng hy vọng mình có gia đình hòa thuận, có người ở cùng, có con nối dõi.
Lăng Vũ biết tâm nguyện của ba mẹ kỳ thật rất đơn giản, chính là hy vọng có thể thấy mình hạnh phúc khi bọn họ còn sống. Nhưng bọn họ không biết, con trai bọn họ đã không cách gì thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhoi này.
Nếu chưa từng gặp được Minh Hiên, Lăng Vũ hoàn toàn có thể khẳng định sẽ gật đầu thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ. Nói không chừng, từ mấy năm trước cũng đã thành hôn, và hiện tại có lẽ đã có con.
Chỉ là thế gian này không có nếu như, mà chính mình cũng không có biện pháp thay đổi sự thật!
Lăng Vũ không có khả năng che lại lương tâm, vì thỏa mãn nguyện vọng của ba mẹ mà đi tìm một người con gái không yêu kết hôn. Kia không chỉ có là đối lừa ba mẹ, cũng không trách nhiệm với con gái nhà người ta. Lăng Vũ làm không được lừa gạt như vậy, cũng không thể đi huỷ hoại một đời con gái nhà người ta. Chỉ là hiện tại nên trả lời ba mẹ như thế nào đây? Tuy rằng mẹ vẫn luôn cường điệu nói quyết định cuối cùng đều do mình. Nhưng ba mẹ cũng hy vọng mình có thể cho bọn họ một đáp án. Mình có tài đức gì đâu? Lại may mắn có ba mẹ yêu thương mình như vậy.
Muốn biểu đạt lập trường, lời tới bên miệng vẫn nuốt trở về.
Mà đầu bên kia điện thoại ba Lăng mẹ Lăng cũng có chút lo sợ bất an chờ Lăng Vũ trả lời.
Nhưng Lăng Vũ bên này vẫn luôn trầm mặc, làm mẹ Lăng có chút hối hận vừa rồi xúc động. Mà ba Lăng ở bên cạnh vẫn luôn ám chỉ mẹ Lăng nói sang chuyện khác, không cần đề cập chuyện kia. Nhưng mẹ Lăng mẹ vẫn chờ Lăng Vũ trả lời. Bà hy vọng Lăng Vũ có thể tự mình cho một cái hồi đáp.
Ước chừng yên lặng một phút đồng hồ, Lăng Vũ vẫn không muốn liền như vậy đả kích tâm tình ba mẹ đầu bên kia điện thoại, cho nên quyết định tạm hoãn đề tài này. Lăng Vũ muốn tìm thời gian thích hợp đem sự tình nói cùng ba mẹ. Đặc biệt là tính hướng của mình, Lăng Vũ hy vọng ba mẹ có thể tiếp thu chính mình.
Hạ quyết tâm, Lăng Vũ liền khôi phục ngữ khí nhẹ nhàng nói với ba mẹ đầu bên kia điện thoại.
“Ba mẹ, nguyên do là nói chuyện này a. Bất quá Vũ Nhi hiện tại còn chưa có suy xét phương diện này. Dù gì hiện tại Vũ Nhi cái gì cũng không có, cho nên hiện tại Vũ Nhi đem tâm tư đặt ở công việc, sự tình kia về sau lại cùng ba mẹ thương lượng đi! Dù sao hiện tại con cũng không phải thực sốt ruột đâu!”
Lăng Vũ tận lực bảo trì ngữ khí vững vàng, không hy vọng ba mẹ đầu kia điện thoại nghe được dị thường.
Lăng Vũ nói làm mẹ Lăng bắt đầu đau lòng. Bà biết đứa con bảo bối là để ý bọn họ, không nghĩ làm bọn họ lo lắng, cho nên không dám đem tâm tư chính mình nói ra. Bất quá bà cũng không nghĩ vạch trần, trong lòng biết đứa con bảo bối của bọn họ yêu thương ba mẹ thì tốt rồi.
Nghĩ như vậy, mẹ Lăng cũng không theo hỏi Lăng Vũ nữa. Sau đó hai mẹ con lại tùy tiện nói chuyện khác, rồi kết thúc cuộc gọi.
Nhìn điện thoại, Lăng Vũ tức khắc giống khí cầu xì hơi, xụi lơ ngã trên giường. Nghĩ chính mình là nên tìm thời gian nói chuyện cùng ba mẹ. Mình không có khả năng vẫn luôn dùng lý do thoái thác ba mẹ.
Mà bên này, ba Lăng mẹ Lăng sau khi kết thúc cuộc gọi, liền bắt đầu oán giận nhau.
“Tôi nói rồi, bà sao còn muốn đi hỏi Vũ Nhi cái sự tình kia. Bà lại không phải không biết Vũ Nhi là… là… là thích... chính là… là… đồng tính! Bà còn đi khó xử con nó làm gì? Ai…”
Nghĩ đến tính hướng của Lăng Vũ, ba Lăng có chút bất đắc dĩ thở dài. Mà mẹ Lăng nghe được ba Lăng oán giận trong lòng cũng không chịu nổi.
“Ông à, tôi cũng chính là muốn xác định một chút mà thôi. Ông nhìn xem, Vũ Nhi hiện tại vẫn là một mình. Tôi lo lắng…”
Mẹ Lăng còn chưa nói xong, nước mắt liền rớt xuống. Ba Lăng thấy lập tức liền luống cuống, sau đó lập tức ngồi bên cạnh an ủi mẹ Lăng.
“Chúng ta hiện tại đã 50 mấy tuổi! Còn chưa tới 60 tuổi. Tuy rằng thoạt nhìn có chút già, nhưng chúng ta không phải còn rất tinh thần sao! Cho nên, bà không cần nghĩ nhiều những cái đó được không, chỉ cần Vũ Nhi thời điểm ở bên chúng ta sống vui vẻ là được, chuyện khác chúng ta cũng không cần nghĩ nhiều.”
Ba Lăng tuy rằng nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn không phải thực để ý, nhưng từ đôi mắt già nua vẫn có thể nhìn ra được lo lắng.
Ông cũng lo lắng sau khi hai người không còn, sẽ không còn ai có thể giống bọn họ dụng tâm đi chiếu cố Vũ Nhi. Ông cũng lo lắng Vũ Nhi sau khi bọn họ đi rồi, vẫn là sống một người lẻ loi hiu.
Tuy rằng bọn họ hiện tại còn chưa đến 60, nhưng bọn họ rõ ràng cảm giác được thân thể của mình ngày sau không bằng ngày trước. Cho nên ông có thể hiểu ý tưởng vợ của mình. Nhưng ông cần biểu hiện kiên cường, bằng không, hai người đều sẽ suy sụp, đến lúc đó sẽ làm đứa con ở xa lo lắng.
“Ông già, ông nói đi, Vũ Nhi sẽ tìm được người giống người lúc trước, thực săn sóc nó không? Tôi không muốn Vũ Nhi về sau một người lẻ loi hiu quạnh cả đời!”
Mẹ Lăng mẹ dùng ngữ khí mang theo một ít khóc nức nở nói với ba Lăng. Nhưng ai có thể biết trước được? Ba Lăng cũng không biết.
|
Chương 105: Minh Hiên kỳ lạ Ba Lăng dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng mẹ Lăng an ủi nói.
“Sẽ có, Vũ Nhi ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như vậy, sẽ có người nguyện ý chăm sóc Vũ Nhi!”
Mẹ Lăng không có đáp lại, hai người trầm mặc, sau đó đều lâm vào hồi ức.
Nghĩ đến lúc trước, Vũ Nhi thường xuyên đưa một thanh niên tới nhà chơi. Thanh niên kia đối với Vũ Nhi là nơi chốn đều chiếu cố rất chu đáo. Mỗi lần, Vũ Nhi ở cùng thanh niên kia sẽ luôn cười tươi vui vẻ. Sau đó bận trước bận sau cầm đồ ăm cho người ta, thời điểm ăn cơm sẽ vội vàng gắp đồ ăn cho người ta. Chỉ là có chút lộn xộn, cái gì cũng đều cho vào chén người ta, cũng mặc kệ người ta có thích ăn hay không.
Nhưng thanh niên kia trước sau đều không có cự tuyệt, chỉ luôn mỉm cười nhìn Vũ Nhi bận rộn. Mặc kệ Vũ Nhi cho cái gì hắn đều ăn thực thỏa mãn.
Tuy rằng Vũ Nhi cực lực che giấu ở trước mặt vợ chồng bọn họ. Nhưng bọn họ vẫn nhìn ra quan hệ của Vũ Nhi cùng thanh niên kia không bình thường HunhHn786.
Vũ Nhi còn thường xuyên ở trước mặt hai người bọn họ cường điệu, nói người đó là bạn tốt thế này thế kia. Có lẽ là vì không muốn bọn họ nhìn ra quan hệ hai người không bình thường.
Vũ Nhi chính là bảo bối quý giá nhất của vợ chồng bọn họ. Đối với Vũ Nhi, bọn họ đã hiểu sâu đến trong xương cốt. Vũ Nhi trong lòng có tính toán gì bọn họ đều rõ ràng. Sao sẽ nhìn không ra, Vũ Nhi cùng người bạn kia quan hệ không chỉ là bạn bè tốt. Chỉ là bọn họ không có nói toạc ra, bọn họ chỉ hy vọng Vũ Nhi có thể vui vẻ là được.
Tuy rằng khi nhận ra Vũ Nhi cùng thanh niên kia có quan hệ yêu đương, vợ chồng bọn họ đích xác chấn kinh thật lâu. Bọn họ không tin được đứa con trai bảo bối thế nhưng là người đồng tính. Nhưng sự thật ở trước mắt bọn họ không thể không tin.
Bọn họ cũng đi tìm thanh niên kia hỏi chuyện, cũng đối với Minh Hiên có ấn tượng thực tốt. Lúc ấy bọn họ liền cảm thấy chỉ cần có người thật lòng yêu thương, chăm sóc tốt cho Vũ Nhi, là nam hay là nữ bọn họ đều thấy không sao cả.
Mà bọn họ cũng không phải nói không thích nhìn thấy con trai nhà mình giống con trai nhà bình thường, cưới vợ sinh con, cho bọn họ thêm cháu trai cháu gái gì đó. Nhưng sự thật không như bọn họ kỳ vọng. Trong lòng có chút tiếc nuối, một đoạn thời gian bọn họ vẫn không cách gì tiếp thu. Nhưng khi thấy Vũ Nhi cùng Minh Hiên ở bên nhau, khuôn mặt nhỏ luôn tươi cười, bọn họ liền cảm giác thực vui mừng, cũng thực thỏa mãn.
Nếu bọn họ vốn dĩ chính là hy vọng nhìn thấy Vũ Nhi vui vẻ hạnh phúc, vậy thì sao không thử tiếp thu hết thảy những gì của Vũ Nhi chứ?
Chậm rãi hai vợ chồng cũng bắt đầu tiếp nhận quan hệ của Vũ Nhi cùng Minh Hiên. Nhưng không biết vì cái gì, đột nhiên có một ngày Vũ Nhi không thấy. Mà Minh Hiên sau khi Vũ Nhi biến mất, vào rạng sáng đã chạy đến cửa nhà bọn họ không ngừng gõ cửa.
Lúc ấy, bọn họ cũng bởi vì Vũ Nhi mất tích mà thương tâm quá độ, cũng không thể ngủ. Cho nên khi nghe cửa bị gõ vang, bọn họ tức khắc từ trên sô pha đứng lên đi mở cửa.
Cho rằng người gõ cửa chính là Vũ Nhi, vì thế lòng tràn đầy vui mừng chạy ra mở cửa. Lại không có nghĩ đến đứng ở cửa là một người thanh niên, mà Vũ Nhi lại không thấy. Cửa vừa mở ra một khắc, người thanh niên liền quỳ gối xuống, đầy mặt hối hận, vừa hỗn loạn vừa bi thương vô hạn, đối với hai vợ chồng bọn họ chỉ nói một câu.
“Thực xin lỗi, chú Lăng, cô Lăng!”
Sau khi nói xong, hắn lại hướng bọn họ dập đầu lạy ba cái, cũng không đợi bọn họ phản ứng, liền đứng dậy rời đi.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, làm cho bọn họ căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khi bình tĩnh lại chỉ nhìn thấy trên mặt đất còn lưu lại một tờ chi phiếu 1 triệu tệ. Bọn họ giờ mới nhận ra vừa rồi xuất hiện ở trước mặt bọn họ chính là Minh Hiên.
Chỉ là không biết vì cái gì Minh Hiên muốn để lại nhiều tiền như vậy. Vì thế hai vợ chồng cầm tờ chi phiếu đuổi theo, muốn hỏi rõ ràng tình huống. Nhưng người cũng đã không còn bóng dáng.
Từ đó, Vũ Nhi liền thật sự biến mất, mà biến mất còn có thanh niên tên Minh Hiên kia.
Mười năm thời gian, bọn họ không có một ngày không nghĩ về đứa con bảo bối. Chính là Vũ Nhi lại thật sự không có xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Lúc ấy bọn họ cũng nhiều lần đi hỏi thăm nơi Vũ Nhi cùng Minh Hiên từng xuất hiện, nhưng không có một người biết. Khi đó bọn họ còn nghĩ tới, nếu Minh Hiên đưa tiền cho bọn họ, vậy chứng minh hắn biết Vũ Nhi ở đâu. Họ nghĩ đến nhà ba mẹ Minh Hiên hỏi thăm, hẳn là sẽ biết nơi hai đứa nhỏ đang ở.
Nhưng khi đến trường học hỏi thăm bạn bè về gia đình Minh Hiên, mọi người đều nói không rõ bối cảnh gia đình Minh Hiên.
Bọn họ bắt đầu tuyệt vọng, mà người thân thích cùng bạn bè đều khuyên bọn họ nhanh đi báo án. Có lẽ cảnh sát có thể trợ giúp bọn họ tìm được Vũ Nhi. Cứ như vậy, bọn họ liền bắt đầu nhờ cảnh sát trợ giúp.
|
Chương 106: Đứa cháu tri kỷ Có cảnh sát tham gia, đầu tiên liền từ trường học điều tra. Chỉ là từ hồ sơ ở trường học phát hiện cha mẹ Minh Hiên mất từ lâu. Cái này làm cho manh mối bị chặt đứt.
Sau đó, cảnh sát cũng tìm theo nhiều hướng khách, nhưng những tin tức đều không có giá trị.
Thời gian qua lâu cục cảnh sát cũng đem vụ án mất tích chuyển thành án treo, không tiếp tục điều tra. Sau hai năm bên phía cảnh sát cũng không còn tìm kiếm.
Khi đó, bọn họ cũng đã tuyệt vọng, có lẽ thật sự như những người đó nói, Vũ Nhi đã gặp nạn. Lại nghĩ đến hành động của Minh Hiên ngày đó, bọn họ tựa hồ cũng có chút tin cách nói của người bên ngoài.
Vũ Nhi thật sự gặp nạn, có khả năng là bởi vì Minh Hiên, cho nên Minh Hiên mới lấy tiền tới bồi thường cho bọn họ. Bất quá, bọn họ cũng không có dùng tiền kia, bởi vì đối với bọn họ mà nói, tiền không minh bạch bọn họ dùng cũng không thể yên tâm thoải mái. Mà tiền kia rất có khả năng là dùng mạng Vũ Nhi đổi lấy, như vậy bọn họ càng không thể dùng.
Qua mấy năm, bọn họ đều ở trong thống khổ. Bọn họ không thể tin đứa con bảo bối đáng yêu thật sự liền như vậy biến mất. Bọn họ cũng đã oán hận Minh Hiên, hận hắn không có bảo vệ tốt cho Vũ Nhi.
Nhưng hận có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ hận thì con bọn họ liền sẽ trở về sao?
Nếu không phải có Tiêu Tiêu đến ở chung, có lẽ bọn họ thật sự không biết sống tiếp thế nào.
Tiêu Tiêu thực tri kỷ, nói sẽ thay thế Vũ Nhi chăm sóc hai vợ chồng bọn họ. Lúc ấy bọn họ nghe được thực vui vẻ, trong lòng cũng có chút vui mừng. Cũng là vì Tiêu Tiêu đã đến mới làm cho bọn họ chậm rãi thoát khỏi bi thương.
Tiêu Tiêu còn nói có lẽ anh họ chỉ là đi xa, cũng không phải gặp nạn, có lẽ vào ngày nào đó anh họ sẽ trở lại.
Khi đó Tiêu Tiêu mới hơn mười tuổi, lại biết đi an ủi bọn họ. Không muốn cô phụ thành tâm của Tiêu Tiêu, bọn họ cũng bắt đầu dựa theo cách nói của Tiêu Tiêu tự an ủi chính mình. Có lẽ là ông trời nghe được bọn họ cầu nguyện, Vũ Nhi thế nhưng thật sự đã trở lại. Không thể tin được, thật sự không thể tin được. Sau mười năm, bảo bối mà bọn họ luôn nhớ mong, thế nhưng thật sự đã trở lại HunhHn786.
Lúc ấy Vũ Nhi xuất hiện ở cửa, bọn họ đã rơi lệ, chính là lần rơi lệ hạnh phúc duy nhất trong suốt những năm tháng qua.
Vũ Nhi gầy, nhưng không sao cả, chỉ cần vẫn khỏe mạnh, đối với bọn họ đều không sao cả. Chỉ cần về sau làm nhiều món ăn ngon cho Vũ Nhi, tẩm bổ có lẽ liền sẽ dưỡng béo lên.
Hồi ức đến đây, ba Lăng cùng mẹ Lăng lại một lần rơi lệ. Cùng nhìn nhau, sau đó lại cùng cười. Mẹ Lăng thở dài một hơi nói.
“Ông à, ông nói lúc trước Minh Hiên hành động như vậy có nên nói cho Vũ Nhi biết hay không? Không biết Vũ Nhi có biết hay không?”
Nghe được mẹ Lăng kiến nghị, ba Lăng gật gật đầu nói.
“Chờ gặp Vũ Nhi lại nói cho con biết! Không biết Minh Hiên kia thế nào? Vũ Nhi đã trở lại, không biết đứa nhỏ kia thế nào?” “Quan tâm là chi? Còn nữa, không phải là bởi vì hắn, Vũ Nhi đâu biến mất mười năm. Tôi không muốn gặp lại hắn!”
Nghe được mẹ Lăng mang theo tức giận oán trách, ba Lăng cười vỗ vỗ lưng mẹ Lăng nói:
“Nói không chừng, lúc trước Minh Hiên cũng có lý do gì thì sao? Lại nói lúc trước tình huống như thế nào, chúng ta cũng không biết rõ ràng? Cho nên không cần đem mọi trách nhiệm đẩy lên người Minh Hiên!”
Ba Lăng khuyên. Rốt cuộc lúc trước là tình huống như thế nào, bọn họ xác thật không rõ ràng lắm.
“Ông à, tôi nhớ Vũ Nhi. Chúng ta hôm nào đi thăm Vũ Nhi đi! Tôi thật sự nhớ Vũ Nhi!”
Mẹ Lăng trưng cầu ý kiến ba Lăng. Ba Lăng vừa nghe, tâm cũng động, bởi vì ông cũng nhớ bảo bối của bọn họ.
“Được, chúng ta qua mấy ngày liền chuẩn bị thôi!”
“Ừ, chúng ta đừng nói cho Vũ Nhi biết trước, đến lúc đó cho Vũ Nhi một kinh hỉ được không? Còn có Tiêu Tiêu, chúng ta cũng đi xem nó thế nào. Mấy năm nay ít nhiều cũng nhờ có Tiêu Tiêu chiếu cố, chúng ta mới có thể qua đoạn thời gian thống khổ. Hay chúng ta mang món bọn nhỏ thích ăn đến đó! Hiện tại Vũ Nhi đã đi làm, khẳng định rất mệt, tới đó tôi phải tẩm bổ cho bảo bối của chúng ta! Ông thấy thế nào?”
“Được rồi! Tự bà quyết định đi! Vài ngày ngày nữa chúng ta đi mua vé!”
Cứ như vậy, ba Lăng cùng mẹ Lăng liền bắt đầu kế hoạch đi thành phố nơi Lăng Vũ đang làm việc, để thăm con trai bảo bối cùng đứa cháu tri kỷ.
|
Chương 107: Cơ hội Nằm ở trên giường Lăng Vũ nhìn nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường. Đã hơn 9 giờ, mà hiện tại không còn buồn ngủ đành phải đứng dậy đi rửa mặt.
Hôm nay nên làm gì cho hết thời gian đây?
Lăng Vũ lắc lắc đầu.
Chờ nhìn xem hai người kia có kế hoạch gì không!
Vừa nghĩ Lăng Vũ vừa đi đến phòng tắm. Trước khi tiến vào phòng tắm, Lăng Vũ lại quay đầu nhìn nhìn hai cửa phòng còn đóng chặt.
Hai đứa lười này, còn chưa dậy rời giường!
Cười cười, sau đó đi vào phòng tắm. Đang lúc Lăng Vũ ở phòng tắm rửa mặt, liền nghe được bên ngoài một trận gõ cửa kêu to.
“Vũ ca ca, mau rời giường đi! Chúng ta hôm nay đi ra ngoài chơi được không? Vũ ca ca, mau rời giường đi! Vũ ca ca… Vũ ca… Ôi… ôi!”
Âm thanh giống như giết heo, vừa nghe liền biết là Âu Dương Hạo gọi.
Vừa nghe làm không biết người ta còn tưởng rằng trong nhà đang ngược đãi trẻ em đó!
Vì thế Lăng Vũ chạy nhanh từ phòng tắm ra. Khi nhìn thấy cửa phòng Tiêu Tiêu vẫn đóng chặt, Lăng Vũ liền lập tức làm ra phản ứng, duỗi tay che lại miệng Âu Dương Hạo đang hô to, nhỏ giọng nói:
“Đừng kêu, anh không phải đã rời giường rồi sao! Em lớn tiếng như vậy, cẩn thận đánh thức Tiêu Tiêu!”
Lăng Vũ trách cứ nói. Khi nhìn Âu Dương Hạo trợn tròn hai mắt, sau đó hoảng sợ gật đầu, Lăng Vũ mới chậm rãi buông Âu Dương Hạo ra.
Lăng Vũ buông ra, Âu Dương Hạo lập tức thở hắt ra, sau đó vuốt khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, nhỏ giọng nói.
“Vũ ca ca, anh muốn hù chết em a! Cũng không phát ra âm thanh, sáng sớm, em còn tưởng rằng trong nhà có quỷ đó!”
Âu Dương Hạo nhỏ giọng nói thầm. Lăng Vũ nghe được cười khẽ, sau đó xoa xoa tóc Âu Dương Hạo nói: “Ai bảo em sáng sớm đã kêu như giết heo. Người khác nghe được còn tưởng rằng nhà này đang ngược đãi em đó!”
Lăng Vũ đánh giá lập tức đưa tới Âu Dương Hạo tức giận bất bình:
“Cái gì kêu như giết heo. Vũ ca ca, anh thật là không biết thưởng thức rồi, đem giọng nhẹ nhàng êm tai dễ nghe của em hình dung thành bộ dáng kia. Vũ ca ca, anh thật đúng là đáng ghét!”
Âu Dương Hạo ra vẻ tức giận đối với lời Lăng Vũ nói. Lời nói tự luyến cùng với mang theo ngữ khí làm nũng, làm tâm tình Lăng Vũ thấy rất tốt. Giơ tay lại xoa xoa tóc mềm mại của Âu Dương Hạo, Lăng Vũ, tiếp tục nói:
“Được rồi, là anh không đúng. Vậy em nhanh đi rửa mặt, chờ anh đi mua một chút điểm tâm. A… Đúng rồi! Tiêu Tiêu hôm nay sao còn chưa có rời giường? Ngày thường lúc này Tiêu Tiêu đều đã làm xong bữa sáng, xem ra là tối hôm qua trở về quá muộn rồi!”
Lăng Vũ vừa nói xong, Âu Dương Hạo liền thuận tay đem tay đặt ở trên đầu cầm xuống, bất quá cũng không có lập tức buông ra, mà là không ngừng vuốt ve, miệng nói:
“Cái gì chứ! To con… A… Không… Là Tiêu Tiêu. Hắn tối hôm qua căn bản không có trở về nhà, cũng không biết là đi đâu lêu lổng?”
Âu Dương Hạo cố ý khoa trương. Nhưng hắn mới vừa nói xong, đã bị Lăng Vũ dùng cái tay khác bắt lấy bả vai hắn, nôn nóng hỏi:
“Em nói tối hôm qua Tiêu Tiêu không có trở về? Vậy Tiêu Tiêu đi đâu? Có nói cùng em đi đâu hay không?” Lăng Vũ liên tiếp hỏi chuyện khiến Âu Dương Hạo sửng sốt. Nhìn biểu tình trên mặt Lăng Vũ nôn nóng, làm Âu Dương Hạo trong lòng có chút khó chịu, bĩu môi, thất thần nói:
“Hình như là nói gần đây trường học rất bận. Bận cái gì em cũng không biết, dù sao phỏng chừng hẳn là mấy ngày này sẽ không về nhà!”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại là oán niệm:
"Hừ, cái tên to con kia tốt nhất đừng trở về, ở luôn trong trường học cũng được. Như vậy mình liền có thể vui vẻ cùng Vũ ca ca bồi dưỡng tình cảm!"
Nghe được Âu Dương Hạo nói Tiêu Tiêu là vì bận ở trường học chưa về, Lăng Vũ liền an tâm rồi. Dù sao Tiêu Tiêu thực ưu tú, hình như còn làm chức vụ gì gì đó. Lúc ấy Lăng Vũ cũng không có nghe rõ, bất quá Tiêu Tiêu ưu tú như vậy xác thật là rõ như ban ngày.
“Như vậy a! Tiêu Tiêu cũng chưa nói cùng anh. Anh cũng không biết? A… A, đúng rồi, em nhanh đi rửa mặt, vừa rồi anh hình như nghe em nói muốn đi ra ngoài chơi, vừa lúc anh cũng không có việc gì, vậy cùng nhau đi!”
Từ khi đến nơi này, Lăng Vũ thật đúng là chưa có biết nhiều về thành phố này. Trừ bỏ đi ra ngoài tìm công việc, đại bộ phận thời gian đều là ở nhà. Thừa dịp hôm nay cũng là ngày nghỉ, mà Tiểu Hạo lại vừa lúc có thời gian rảnh, không bằng đi ra ngoài dạo một chút, dù sao ở nhà cũng quá nhàm chán.
Vừa nghĩ, Lăng Vũ liền đi trở lại phòng tắm, nhanh chóng rửa mặt đánh răng rồi về phòng mình, tính toán tìm một bộ quần áo đơn giản mặc đi ra ngoài.
Nghe được Lăng Vũ nói đi chơi, Âu Dương Hạo tức khắc nhớ tới mục đích mình dậy sớm. Vì thế hắn lập tức vui vẻ gật đầu, sau đó cũng nhanh chóng chạy đi phòng tắm bắt đầu rửa mặt đánh răng.
Hắn đã sớm lên kế hoạch cùng Vũ ca ca đi ra ngoài chơi. Vừa lúc hôm nay lại là cuối tuần, mà tên to con cũng vừa lúc không ở nhà.
Thật là trời cũng giúp ta a!
Tưởng tượng cho tới hôm nay cùng ngày mai đều chỉ có hắn cùng Vũ ca ca đơn độc ở chung, Âu Dương Hạo trong lòng liền cao hứng. Khuôn mặt đẹp trai che kín bởi tươi cười sáng lạn, khi đánh răng thế nhưng còn vui sướng ngâm nga một giai điệu HunhHn786.
Nghĩ đến ngày thường, cái tên to con ở bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa còn cố ý vô tình ngăn chặn hắn tiếp cận Vũ ca ca. Chính là không cho hắn cùng Vũ ca ca quá mức gần, khiến cho hắn cũng không có biện pháp cùng Vũ ca ca đơn độc ở chung. Mà hôm nay lại thật vất vả tóm được cơ hội, không nắm chắc thật đúng là có lỗi với chính mình.
Kế hoạch ấp ủ đã lâu, du lịch hai người. Oa oa oa…
Cái ý niệm này tức khắc làm Âu Dương Hạo kích động không thôi. Tâm tư sớm đã bay vào ảo tưởng tốt đẹp, thế giới chỉ có hai người.
|