Đêm nay Vương Túc đành phải dọn qua thư phòng mà nghỉ tạm, thật khổ.
Sáng hôm sau
"Ca ca!!! Ca ca!!!". Vương Phi Vân vừa sáng sớm đã đập cửa thư phòng mà kêu lớn, Vương Túc từ trong bước ra, vẻ mặt hơi khó chịu:"Mới sáng ồn ào cái gì?".
Vương Phi Vân lập tức bày ra vẻ mặt bị tổn thương nhìn hắn
Thôi được rồi là hắn sai!!!!
"Vừa có người qua bảo hầu gia cho gọi hai chúng ta". Vương Phi Vân cười hì hì nói với Vương túc, thấy hắn vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc vẫn còn rối liền kéo hắn vào phòng:"Ca ca để ta giúp huynh!"
"Không....". Phản đối vô hiệu vì thế Vương Túc liền bị kéo ngồi lên ghế chỉnh tề, nhìn qua gương đồng chỉ thấy một bộ dáng chắm chú của y, gương mặt thiếu niên vẫn còn nét trẻ con, đây là lần đầu tiên hắn ở gần y như thế, và cũng là lần đầu tiên quan sát kĩ y như vậy. Da trắng nõn nà, bàn tay mượt mà, những ngón tay thon dài, thân mình nhỏ nhắn, chiều ca thì thua hắn cả 1 cái đầu, gương mặt góc cạnh thanh tú, mày liễu mắt phượng lộ lên vẻ tinh nghịch, ranh ma, tựa như yêu tinh ngàn năm vậy, ngay cả nữ nhân cũng sợ không đẹp bằng y.
"Ca ca xong rồi!". Vương Phi Vân sau khi buộc tóc cho hắn xong liền ra ngoài đợi, không lâu sau liền thấy Vương Túc một thân áo bào đen tuyền bước ra, khí thế thật bá đạo, chẳng bù cho hắn toàn thân mảnh mai, trên người khoát một bộ bạch y trắng toát tiên khí ngời ngời.
Cả hai cùng bước đến viện chính, Vương Túc đi trước Vương Phi Vân lẽo đẽo theo sau, cứ đi một chút thì
"Ca ca đi chậm thôi đợi ta với!"
"Ca ca tới chưa?"
"Ca ca ta đau chân!!"
.......
...
Và n lí do để Vương Túc quay đầu lại. Mãi đến gần trưa cả hai mới đến Viện chính.
Khi cả hai tới thì tất cả mọi người đã có mặt đông đủ cả. Ngồi ở nơi chủ vị là Vương Thuần( vương hầu gia) ngồi ở ghế mẫu vị là Chúc Thanh Thư ( hầu gia phu nhân) đứng cạnh Chúc Thanh Thư là con trai bà Vương Hạo Hiên. Ngồi dưới theo thứ tự là Bạch Ngọc Cẩm( mẫu thân 'nuôi' của Vương Túc) và Vũ Nguyệt Hằng(mẫu thân Vương Phi Vân).
Vương Phi Vân vẫn cứ nép mình sau lưng Vân Túc, nắm chặt vạt áo y, vừa rụt rè vừa liên tục đưa mắt hiếu kì nhìn xung quanh. Lòng y chỉ có một suy nghĩ 'không hổ là hầu phủ'.
Vũ Nguyệt Hằng vừa nhìn thấy y liền đưa tay ngoắt y lại:"Vân nhi lại đây với mẫu thân*!"
(*) vì hầu gia đều sủng cả 3 người nên vai vế ngang hàng đều gọi là mẫu thân hết cả cho đỡ loạn
Vương Phi Vân đưa ánh mắt hoài nghi nhìn nàng, càng níu chặt góc áo Vương Túc. Thấy y làm ra vẻ thỏ con giữa đàn sói Vương Túc chỉ biết lắc đầu cười, xoa đầu y, nhẹ giọng:"Đi qua đi!"
Vì vậy Vương Phi Vân liền rụt rè đi tới bên Vũ Nguyệt Hằng, ánh mắt còn luyến tiếc nhìn Vương Túc.
"Vân nhi đã khỏe hơn chưa?". Hầu gia nhìn Vương Túc
"Phụ thân sức khỏe đệ ấy đã hồi phục chỉ có trí nhớ là vẫn không có dấu hiệu hồi phục!". Tuy nói vậy nhưng trong lòng Vương Túc vẫn là mong y quên cả đời luôn đi, sống ngây thơ như vầy mới thật đáng yêu.
Đối đáp vài câu với hầu gia xong, Vương Túc cũng bước tới bên cạnh Bạch Ngọc Cầm :" Mẫu thân!". Nàng nhẹ gật đầu, nói:" Túc nhi, ngươi cũng chớ vì chăm sóc y mà quên bản thân mình để rồi ngã bệnh thì không hay lắm."
"Vâng!"
Vương Hạo Hiên đứng một bên, bây giờ mới lên tiếng:" Phụ Thân hôm nay cho gọi chúng con tới là vì chuyện gì?"
Hầu gia vuốt râu lấy trong chiếc hộp bên cạnh ra 4 bái thiếp màu vàng rực, nói:" Sáng nay công công trong cung có đem bái thiếp mời cung yến vào tối nay, 3 người các ngươi ai cũng có bái thiếp riêng vì thế nên chuẩn bị cho tốt vào!"
Vương Túc chao mày hướng hầu gia lên tiếng:" Phụ Thân Vân nhi đệ ấy vừa tỉnh lại có nên để đệ ấy nghỉ ngơi thêm..."
"Ca ca ta muốn đi!!! Muốn đi !!! Muốn đii!!!". Vương Phi Vân lập tức nhào tới, được đi hoàng cung lại còn được ăn hà tất gì không đi?
"Đừng nháo, ngươi còn chưa khỏe". Vương Túc nhẹ nhàng an ủi y
"Ca ca ta sẽ ngoan mà..". Rồi lại dùng ánh mắt long lanh lóng lánh nhìn hắn
Tâm Vương Túc khẽ động, quay sang chỗ khác, tai cũng đỏ lên:" Được rồi! Nhưng nhớ là phải luôn ở cạnh ta, biết chưa?"
"Ân!"
Một màn huynh đệ tình thâm này cứ tưởng chẳng ai để ý lại vừa vặn đặt vào mắt Vương Hạo Hiên
'Tên Phi Vân này là mất trí nhớ đến lú rồi sao?'
Sau khi về phòng Vương Phi Vân liền ngay lập tức nhào lên giường muốn ngủ, liền bị Vương Túc kéo dậy
"Ca ca~ ta muốn ngủ~~"
"Đừng nháo nữa, tối nay là cung yến rồi còn không lo đi thử đồ chọn lễ"
"Không đi! Huynh có kinh nghiệm thì chọn cho ta đi!". Rồi Vương Phi Vân liền dùng ánh mắt mong chờ nhìn hắn, liền bị Vương Túc cốc đầu một cái:" Kinh nghiệm cái gì? Ta cũng là lần đầu tiên vào cung a"
"Thật sao??"
"Ta từng gạt ngươi chưa?"
"Bây giờ thì không ai biết lúc trước huynh có lừa ta không!"
Vương Túc bất đắc dĩ kéo y dậy, lại kiêu người hầu đem đủ loại y phục theo kích thước của Vương Phi Vân ra, rồi ngồi lựa giúp y
"Vân nhi bộ này thế nào?" Vương Túc đưa lên bộ hồng y đỏ thắm.
"Ca ta đi dự yến cũng đâu phải gả đi đâu!". Vương Phi Vân nữa tựa lên nhuyễn tháp trong phòng, giơ tay lười biếng, mắt khép hờ yêu mị. Vương Túc âm thầm nuốt nước bọt.
Liền quay sang đống y phục chọn tiếp, liên lấy ra một bộ hắc y:" Bộ này thì thế nào?"
"Ca ta cũng đâu phải thích khách ăn mặc đen sì thế này còn ra thể thống gì". Y vừa nói vừa chân gác lên chân kia, tay gối sau đầu nằm trên nhuyễn tháp
Vương Túc liền đuối lí, cuối đầu chọn y phục tiếp
"Màu xanh"
" Ca ta mặc bộ này chỉ sợ đến nơi liền không phân biệt đâu là ta đâu là cây nữa!"
"Màu vàng"
"Quá chói mắt rồi, hơn nữa màu này chỉ dành cho nữ tử!"
" Màu tím"
"Không thích!"
Vương Túc hung hăng quăng xuống đống đồ, tiến lại gần y, thấy y đang nhắm mắt liền trục tiếp xốc lên, nắm cổ áo sau gáy lên, xách đi nhẹ nhàng như xách một con thỏ, ném tới bên đống đồ
"Một canh giờ sau ta quay lại, còn chưa chọn y phục xong liền không cần đi dự yến". Nói rồi đẩy cửa bước ra.
Ad: chán hong muốn nói, người đâu cọc cằn hà¯\_(ツ)_/¯
:)))