"Đi theo anh" Tiêu Chiến để lại một câu, kéo Tử Nghĩa đi lướt qua người Nhất Bác.
Nhất Bác nhìn hai đứa bé mỉm cười, cậu nói "Không sao đâu" rồi cầm tay hai đứa nhỏ dắt đi. Nhất Bác cũng giống như Tử Nghĩa, cậu nghĩ Tiêu Chiến muốn nhân cơ hội này làm rõ mối quan hệ của ba người. Nhất Bác nghĩ như vậy cũng tốt, thà một lần làm rõ mọi chuyện còn hơn là cứ để cậu mơ mộng hão huyền.
Khi đi ra khu vườn hoa vắng người, Tiêu Chiến mạnh tay quăng Tử Nghĩa một cái khiến cô ta xém chút ngã chúi đầu xuống bãi cỏ. Hành động này của anh làm cho cả Tử Nghĩa và Nhất Bác sửng sốt, cũng may lúc đó cậu đã đưa hai đứa nhỏ ra phía sau lưng mình, che khuất tầm nhìn.
"Cô đã đánh em ấy sao?" Tiêu Chiến trầm giọng hỏi Tử Nghĩa.
"Đúng vậy, là cậu ta không biết điều, cậu ta muốn cướp con của chúng ta"
"Con của chúng ta? Tôi với cô có con từ lúc nào, sao tôi không biết?" Tiêu Chiến nhếch miệng cười, lạnh giọng hỏi.
"Anh quên rồi sao? Chúng ta sắp kết hôn rồi mà, lúc đó em sẽ trở thành mẹ của Bánh bao" Tử Nghĩa chạy tới nắm lấy tay Tiêu Chiến.
"Kết hôn...? Đúng là tôi sẽ kết hôn, nhưng không phải với cô mà là với em ấy" Tiêu Chiến hất tay của Tử Nghĩa ra, anh quay sang nhìn Nhất Bác với ánh mắt ôn nhu.
Lời nói của Tiêu Chiến làm Nhất Bác đứng hình, cậu thật không tin nổi những gì mình vừa nghe.
"Chắc chắn là vì trong lúc đang tức giận, nên anh ấy mới nói vậy thôi" Nhất Bác tự nói với bản thân.
Tiêu Chiến phát hiện mình quên chìa khoá xe, anh đã quay lại phòng của mình để lấy. Trong lúc mở cánh cửa phòng, cái camera lúc trước anh gắn trên đó bị rơi xuống. Để kiểm tra xem nó có bị hư hỏng hay không, Tiêu Chiến đã mở ra kiểm tra thử. Khi xem lại những đoạn video lưu trữ, một đoạn fim không hay ho gì đã đập vào mắt của anh. Chính là hành động và cuộc đối thoại của Tử Nghĩa và Nhất Bác.
Lúc này Tiêu Chiến nhớ lại những hành động và lời nói của Nhất Bác dành cho mình. Anh nghĩ nguyên nhân khiến cậu trở nên như vậy chính là do Tử Nghĩa. Vừa lấy xe, vừa muốn nghĩ cách làm sao để giải thích cho Nhất Bác hiểu thì lại gặp phải chuyện này. Nếu đã như thế, anh sẽ ba mặt một lời nói rõ tâm ý của mình.
"Tiêu Chiến, anh lừa em. Anh nói sẽ cho em cơ hội rồi mà, anh đang nói dối đúng không?"
Tử Nghĩa một lần nữa chạy tới cầm tay Tiêu Chiến, giọng nói có chút hoảng hốt.
"Là mày, chính mày đã dụ dỗ anh ấy. Tao phải đánh cho mày tỉnh ra"
Tử Nghĩa gằn giọng nói với Nhất Bác, cô ta đang muốn lao tới chỗ cậu thì bị Tiêu Chiến túm lại.
"Đừng, bọn trẻ đang ở đây"
Thấy Tiêu Chiến định giáng cho Tử Nghĩa một cái bạt tai, Nhất Bác nhanh miệng can ngăn. Cậu không muốn để hai bé con nhìn thấy cảnh bạo lực. Vốn dĩ những chuyện không hay này, không nên để cho bọn trẻ chứng kiến, đây lại là sai lầm mà cậu gây ra.
Tiêu Chiến nói Nhất Bác đưa hai đứa nhỏ lên nhà trước, anh sẽ giải quyết chuyện này rồi đi cất xe ô tô.
"Tiểu Lam, chú xin lỗi. Chúng ta sẽ ăn kem sau vậy nhé" Tiêu Chiến nhẹ giọng nói với Tiểu Lam.
"Chú ơi, cô đó là người xấu. Cô đó đã đánh baba, còn muốn bắt cả em đi nữa" Tiểu Lam chạy tới bên cạnh Tiêu Chiến, cô bé mếu máo kể lại với anh.
Nhìn thấy bé con khóc tới hai mắt sưng húp, giọng còn có chút khản đặc, Tiêu Chiến càng thêm tự trách mình. Nếu anh dứt khoát một chút, có lẽ sẽ không để mọi chuyện đi tới bước này.
"Tiểu Lam đừng sợ, chú sẽ tìm cách đuổi cái cô xấu xa đó đi. Như vậy là được phải không?"
Tiêu Chiến khom người, mang tay xoa đầu bé con. Tiểu Lam hiểu ý anh gật đầu, cô bé chạy tới bên cạnh Nhất Bác rồi nắm lấy bàn tay của cậu. Nhất Bác quay sang nhìn Tử Nghĩa, thấy cô ta vẫn dùng ánh mắt căm phẫn nhìn mình, cậu muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Tiểu Lam, Bánh bao. Chúng ta cùng về nhà nhé" Nhất Bác cầm tay hai bé con rời đi.
"Chiến ca, những lời vừa nãy..." Không để Tử Nghĩa hỏi hết, Tiêu Chiến lập tức cắt ngang.
"Những lời đó đều là thật. Tử Nghĩa, tôi với cô vốn dĩ không thể đến với nhau được. Lúc trước tôi nói cho cô cơ hội, vì nghĩ rằng cô có thể chăm sóc tốt cho Bánh bao. Nhưng giờ xem ra không được nữa rồi"
"Là vì cậu ta đúng không?" Tử Nghĩa chỉ tay về hướng Nhất Bác mới đi khỏi.
"Cho dù không có em ấy, tôi với cô cũng không thể kết hôn được. Cô quên rồi à? Điều kiện để tôi đồng ý kết hôn với cô, không phải là khiến Bánh bao thích cô sao? Thằng bé lúc này không những không thích cô, mà nó còn sợ cô nữa. Cô nói thử xem, dựa vào cái gì mà tôi có thể tin tưởng giao thằng bé cho một người mẹ kế như cô"
"Chiến ca, em sẽ cố gắng mà. Chỉ cần chúng ta kết hôn xong, em sẽ làm mọi cách để Bánh bao thích em" Tử Nghĩa nằm lấy cánh tay của Tiêu Chiến, cô ta bỏ cả thể diện để năn nỉ anh kết hôn với mình.
"Làm mọi cách sao? Cô không biết cô khiến thằng bé sợ tới mức nào à? Đến ba nó đứng trước mặt, mà nó còn không dám chạy tới, chỉ vì tôi đang đứng bên cạnh cô đấy. Tôi có thể bỏ qua mọi việc, nhưng không thể bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám động đến gia đình tôi. Nể tình ba của cô, tôi tạm tha cho cô lần này. Hãy làm tốt công việc của mình, coi như lấy công chuộc tội đi"
Tiêu Chiến giận dữ nắm lấy hai bả vai của Tử Nghĩa lắc mạnh, đẩy cô ta về phía sau. Nhớ lại biểu hiện sợ hãi của Bánh bao núp phía sau Nhất Bác, bàn tay nhỏ túm chặt lấy ống quần của cậu khẽ run lên. Bánh bao cứ mở to đôi mắt đỏ hoe, long lanh nhìn Tiêu Chiến, thế nhưng chân lại không thể chạy tới gần anh. Khi ánh mắt chuyển sang phía của Tử Nghĩa, cậu bé lại khẽ giật mình trong ánh mắt còn có tia hoảng sợ.
"Điềm Điềm, mặt em làm sao thế?" Trác Thành đang ngồi ăn hoa quả ở bàn, thấy Nhất Bác đi vào với một bên mặt sưng đỏ, y liền hốt hoảng.
"Thành ca, nhỏ tiếng một chút. Em không sao đâu, chỉ là vô ý bị đập mặt vào cánh cửa" Nhất Bác đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu với Trác Thành.
"Baba bị người xấu đánh" Tiểu Lam lại mếu máo nói với Trác Thành.
Sau khi nghe Nhất Bác nói lại mọi chuyện, Trác Thành vừa giận dữ vừa lo lắng. Y giận vì Nhất Bác bị lôi vào chuyện tình cảm vớ vẩn của Tiêu Chiến, còn lo vì Tiêu Chiến đã nói sẽ kết hôn với cậu. Đang muốn dò hỏi ý tứ của Nhất Bác về chuyện này thế nào, thì Tư Hạ với Khiến An từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy khuôn mặt của Nhất Bác, cả hai mẹ đều kinh ngạc.
"Điềm Điềm, mặt con bị làm sao thế này?"
Mẹ Vương sốt sắng ngồi xuống cạnh Nhất Bác, bà nhẹ nhàng chạm lên má của cậu, sợ rằng sẽ làm cậu đau.
"Mẹ con không sao? Chỉ là một chút hiểu lầm" Nhất Bác mỉm cười, trấn an mẹ Vương
"Bà ngoại, baba bị người xấu đánh" Tiểu Lam chạy tới nắm lấy cánh tay của Tư Hạ, lí nhí nói.
"Sao cơ? Là ai đánh con vậy? Trước tiên chườm tạm cái này đã, lát nói sau cũng được" Khiết An mang một túi chườm đá tới đưa cho Nhất Bác.
"Bánh bao, con ra chơi với Tiểu Lam được không?" Tư Hạ thấy Bánh bao cứ ngồi lặng im trong lòng Nhất Bác, bà nhẹ nhàng nói với cậu bé.
Bánh bao vòng tay ôm lấy Nhất Bác, cái đầu nhỏ lắc lắc rồi úp mặt vào trong lồng ngực của cậu. Nhất Bác khẽ xoa lưng bé con, cậu biết lúc này Bánh bao vẫn còn hoảng sợ.
"Mẹ, lúc nãy có người định mang Bánh bao đi. Thằng bé vẫn còn đang hoảng sợ" Nhất Bác giải thích.
"Ai muốn mang Bánh bao đi? Là người nhà bên kia sao?" Vì quá gấp gáp, nên mẹ Uông đã lỡ miệng.
"Người nhà bên kia là sao ạ?" Nhất Bác tò mò hỏi mẹ Uông.
"À, ý mẹ anh là người nhà của Bánh bao ấy" Trác Thành nhanh chóng giải thích.
Nhất Bác nghe xong cũng chẳng suy nghĩ gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
"Mẹ tắm cho Tiểu Lam giúp con với nhé. Lát nữa, con sẽ tắm cho Bánh bao" Nhất Bác hướng tới mẹ Vương, nở một nụ cười sủng nịnh.
Tiêu Chiến trở về khách sạn cất ô tô, thì nhận được điện thoại của Hải Khoan. Anh ta nói đã có bản phác thảo chi tiết về dự án khu resort, muốn cùng Tiêu Chiến bàn bạc một chút. Gọi điện thoại cho Tử Nghĩa, Tiêu Chiến nói cô ta nhanh chóng chuẩn bị sổ sách ghi chép, sau đó lên phòng của Hải Khoan để họp bàn.
Nhất Bác bế Bánh bao về phòng, đặt cậu bé lên giường rồi ôn nhu nói "Bánh bao, con đừng sợ nữa nhé. Có ta ở đây rồi, ta sẽ không để ai đưa con đi"
"Baba, con muốn ở đây. Con không muốn đi với cô ấy"
Hai tay nhỏ xoắn xuýt lại với nhau, cái miệng mếu máo nói đến đáng thương. Bánh bao cứ bám lấy Nhất Bác không buông, chỉ vì cậu bé nghĩ Nhất Bác sẽ đưa mình cho Tử Nghĩa.
"Được, được. Đây là nhà của Bánh bao mà, nên con cứ ở đây tới khi nào con muốn" Nhất Bác nâng hai cái má ỉu xìu lên dỗ dành.
"Vậy con sẽ ở đây. Con sẽ nói ba dọn tới đây ở luôn" Gật đầu một cách mạnh mẽ, bé con vui mừng cười một cách thích thú.
Nhất Bác nghĩ trong đầu, đứa trẻ này cũng dễ dàng thoả mãn quá rồi. Mới chỉ đáp ứng một mong muốn nhỏ, đã có thể quên hết mọi thứ mà trở nên vui vẻ. Quá đáng yêu đi.
Đang chuẩn bị đồ để đưa Bánh bao đi tắm, Nhất Bác nhận được điện thoại, là Tiêu Chiến đang gọi tới. Cậu ngập ngừng, hít một hơi thật sâu rồi mới nghe máy.
"Em không sao chứ?" Tiêu Chiến nhẹ giọng hỏi.
"Ừm, không sao cả. Đừng lo"
"Lát nữa về, anh sẽ mua thuốc bôi cho em"
"Không cần đâu. Đã chườm đá rồi, tới mai sẽ không sao cả. Còn chuyện..." Nhất Bác muốn hỏi tới Tử Nghĩa, thế nhưng cậu lại sợ Tiêu Chiến sẽ hiểu nhầm.
"Em đừng nghĩ gì cả, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Mọi người ở nhà cứ ăn cơm tối trước đi, anh với Hải Khoan có lẽ sẽ về muộn"
Tiêu Chiến hiểu Nhất Bác đang muốn nói về chuyện gì. Anh nghĩ cần phải có thời gian để bày tỏ nỗi lòng của mình với cậu. Thế nên trước mắt cứ tạm thời gác lại, đợi giải quyết công việc ổn thoả mới tính chu toàn được.
"Vậy...Ừm..tạm biệt"
"Nhất Bác à..?"
"Sao vậy?"
"Xin lỗi em...tối gặp lại" Tiêu Chiến nói xong liền ngắt máy.
Nghe hai từ xin lỗi, trái tim trong lồng ngực Nhất Bác lại đập mạnh. Cậu tự hỏi, không biết là anh đang xin lỗi cậu về chuyện gì? Xin lỗi vì đã để Tử Nghĩa đánh cậu, hay xin lỗi vì chuyện đã nói sẽ cùng cậu kết hôn trong lúc anh nóng giận.
"Baba, Bánh bao muốn đi tiểu"
Tiếng nói của Bánh bao thức tỉnh Nhất Bác. Nhìn bé con vì nhịn tiểu mà hai chân xoắn hết vào với nhau, cậu liền bật cười. Bế vội Bánh bao vào nhà tắm, miệng không ngừng nói xin lỗi với bạn nhỏ.