Đổ Thạch Sư
|
|
Chương 20: Nhanh lớn lên
Carlo hiện tại có chút không được tự nhiên, hắn vốn không phải là người am hiểu giao tiếp thế nào, Bích Khê để hắn lưu lại phòng khách chiêu đãi người ta thật sự là có chút quá mức miễn cưỡng người, hơn nữa Vincent cũng không phải là một người có tính cách nhiệt tình, hắn lãnh đạm chỉ dùng mấy từ ‘Ân, a’ để trả lời một cách đơn giản. Dần dần, tươi cười trên mặt Carlo cảm giác có chút chống đỡ không được, nhất là hiện tại…
Nụ cười trên mặt người thanh niên này thật đáng sợ… Carlo khô khan cười theo vài tiếng, đang lúc hắn cố gắng tìm đề tài thì Bạch Tử Thạch bưng một đĩa thức ăn đi ra , trên mặt Carlo lập tức lộ ra nụ cười cảm tạ rất khoa trương: “A, xem ra cơm sắp làm xong .”
Bạch Tử Thạch cẩn thận bưng đĩa đi ra phòng khách, nói thật, đúng là có chút nặng a. Vì trên tinh cầu dụng cụ đựng đồ ăn thay vì nói là đĩa thì chẳng bằng nói là chậu, cái trên tay cậu bưng đường kính gần nửa mét, đó còn là Bích Khê cân nhắc đến thân thể cậu, mới để cậu bưng ra đĩa này. Ăn uống của thú nhân, á thú nhân đối với Bạch Tử Thạch mà nói, đó là tương đối kinh khủng. Khi lần đầu tiên đến phòng bếp, cậu đã bị dọa sợ, không thể nào, tất cả đồ dùng trong nhà bếp nhỏ nhất cũng có đường kính 20cm, theo Bích Khê nói, đấy là cái bát của Khoa Đặc Đặc lúc một tuổi… Thế nên, nhớ tới khi ở bệnh viện cái đĩa kia mà nói đối với cậu cũng khá lớn rồi, tốt xấu gì nó cũng là một cái đĩa phải không?
Từ cửa phòng bếp tới cái bàn ở phòng khách khoảng gần 100 thước, Vincent nhìn Bạch Tử Thạch hai tay cầm bên cạnh cái đĩa, bước nhỏ bước nhỏ hướng bên này đi tới, ánh mắt đen nhánh chuyên chú nhìn chằm chằm vào cái đĩa cùng dưới chân, vẻ mặt như lâm đại địch, giống như trong tay cậu thực ra không phải cái đĩa mà là vật gì đó nguy hiểm. Tuy rằng cậu đi thực vững chắc, nhưng làm cho người ta cảm thấy hơi có chút vất vả. Tình trạng này giống như trước đây hắn ở trên đường thấy ấu tể đang chơi đùa, đó là tiểu hài tử ước chừng hai tuổi, bước đi đã rất ổn, a cha bé nhét vào trong tay bé một quả bóng tròn, ấu tể vui vẻ cầm lấy đi chầm chậm đến bên người a ba bé, sau đó đem quả bóng ném tới, cảnh tượng rất đáng yêu, cảnh ấu tể giơ chân nhỏ bước đi làm người khác nhịn không được cảm thấy dễ thương và yêu mếm. Khoảng cách một trăm thước này Bạch Tử Thạch đi mất khoảng ba bốn phút, Vincent nhìn cậu đem đĩa đặt lên mặt bàn, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái, tựa như hoàn thành chuyện gì thực giỏi, nhịn không được liền bật cười, người như cậu dễ làm bùng lên yêu thương dạt dào trong lòng, làm cho hắn hận không thể hung hăng đem người ôm vào lòng nhu nhu. Đây cơ hồ là lần đầu tiên trong ba mươi sáu năm sinh mệnh hắn cảm thấy cảm giác mềm mại như vậy dâng trào lên. Bạch Tử Thạch kỳ quái nhìn hắn một cái, lại lần nữa đi vào phòng bếp, tuy rằng một lần làm nhiều đồ ăn thế này sức cậu không đủ, nhưng vẫn có thể giúp Bích Khê một số việc nhỏ . Hơn nữa, đợi cậu giúp Bích Khê xong, còn tự mình làm mấy thứ. Tiếp sau đó, Vincent không thấy Bạch Tử Thạch từ phòng bếp đi ra nữa, mang thức ăn lên, bày dao nĩa đều là Bích Khê, thẳng đến lúc Bích Khê gọi Bạch Tử Thạch ra ăn cơm, cậu mới xuất hiện. Bích Khê đem cậu kéo đến ngồi bên cạnh Vincent, cười vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Bạch hôm nay còn đặc biệt xuống bếp, làm một món ăn ta chưa từng thấy qua, tên là… bánh bao? Gọi là tên này đi… Ăn cơm xong vừa vặn làm điểm tâm.” Điểm tâm sau bữa ăn… Bạch Tử Thạch đối với quyết định này không phát biểu ý kiến gì. Carlo đối với điều này tỏ ra rất tò mò, ngay cả Vincent cũng có chút cảm giác chờ mong, nhất là cái kiểu ngạc nhiên và tán thưởng rất khoa trương của Carlo, làm cho Bạch Tử Thạch nhất thời cảm thấy áp lực đột nhiên tăng thêm, chung quy cảm thấy đây là một loại sứ mệnh quỷ dị, cậu cảm thấy mình giống như trở thành tiên phong sứ giả giữa địa cầu và Bác Nhã đại lục, vì trao đổi văn hóa giữa hai địa cầu làm nên cống hiến to lớn… Chính vì một loại đồ ăn tên là bánh bao. Còn có, Carlo đại thúc, ta cảm thấy ngươi nên đợi đến lúc ăn xong rồi mới cái gì mà hương vị nhất định rất đặc biệt ăn thật ngon đi, còn có tuy rằng ta ở nơi này là vị thành niên, nhưng không có nghĩa là tay chân của ta tàn phế a a a, biết làm một ít cơm có đáng để ngươi tán thưởng ta cái gì mà cần cù, nhu thuận quỷ quái gì đó như vậy sao? Bạch Tử Thạch yên lặng phun tào, sau đó dùng dĩa hung hăng xiên một củ Lạc Tháp, đem nó bỏ vào trong ‘Bát nhỏ’ của mình – [ Bát chuyên dùng cho Khoa Đặc Đặc một tuổi], bắt đầu quá trình nhai dài dằng dặc, một phút đồng hồ sau, một cây Lạc Tháp rốt cục bị cậu tiêu diệt trong khoang miệng. Ân, có tiến bộ, luôn ăn loại thức ăn gì đó thật dai quả nhiên là tốt cho việc rèn luyện răng lợi, cậu tổng cảm thấy gần đây răng mình tựa hồ sắc bén không ít, lần đầu ở bệnh viện ăn loại thức ăn tên là Lạc Tháp này, tuy rằng hương vị không sai, nhưng cậu mất khoảng hai phút mới gian nan đem nó cắn nát để nuốt xuống đi. Tuy rằng khi cậu vừa mới ở bệnh viện thanh tỉnh lại đồ ăn ăn được đều là những thứ rất mềm, nhưng Bạch Tử Thạch không muốn phiền toái quá mức cho một nhà Lan Gaia và Bích Khê, cậu phát hiện những thứ hợp khẩu vị của cậu đều rất đắt tiền. Ngay tại lúc Bạch Tử Thạch gian nan ăn cơm của mình, bỗng nhiên một khối thịt ‘thật lớn’ rơi xuống trong bát của cậu, Bạch Tử Thạch ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt đạm mạc của Vincent: “Ăn nhiều thịt mới có thể nhanh lớn lên.” Phốc cáp… Carlo đang giơ dao nhỏ cắt thịt Á Qua thú nướng, nghe vậy vội vàng cúi đầu che giấu nụ cười đang khếch đại —- ‘nhanh lớn lên, mới có thể xơi’, đây là nội dung không phúc hậu trong đầu Carlo đại thúc. Bạch Tử Thạch nhìn khối thịt dày dày to khoảng bằng hai bàn tay mình trong đĩa, lại nhìn vẻ mặt kiên định của Vincent, rồi cậu thở dài một hơi, dùng dao nhỏ gian nan đem thịt rạch ra, cắt xuống một khối nhỏ, xiên nó bỏ vào miệng, nhai nhai, nhai nhai, nhai nhai… cuối cùng nuốt xuống. Lại cắt một khối nhỏ, bỏ vào miệng, nhai nhai, nhai nhai, nhai nhai… Vincent nhìn không nổi, vật nhỏ này ăn một bữa cơm sao lại gian nan như vậy? Tuy rằng bộ dạng cậu cố dùng quai hàm nhai nhai không ngừng rất khả ái, nhưng nửa ngày mới ăn được một tý đồ ăn thế này cũng thực làm cho người ta sốt ruột! Dứt khoát nhận lấy cái đĩa của Bạch Tử Thạch, Vincent dứt khoát đem thịt dựa theo kích cỡ mỗi lần Bạch Tử Thạch cắt,‘Xoát xoát xoát’ vài cái, tất cả đều cắt xong, Bạch Tử Thạch nhìn mắt đều thẳng , đao quang kiếm ảnh trong tiểu thuyết võ hiệp hôm nay xem như được kiến thức rồi, cậu trên cơ bản ngay cả bóng dao còn chưa thấy, Vincent dừng lại, thịt đã thành từng miếng nhỏ, thậm chí còn là từng miếng nhỏ rất mỏng! Vincent vạn tuế! Tuy rằng việc bị xem như tiểu hài tử chiếu cố làm cho Bạch Tử Thạch có chút không được tự nhiên, nhưng xem tốc độ ăn cơm của mình nhanh hơn không ít, Bạch Tử Thạch cười tủm tỉm nói cảm ơn với Vincent, xiên từng miếng thịt nhỏ bỏ vào trong miệng. Ngô… Miếng thịt mỏng tang cũng dễ nhai hơn. “Nhanh ăn đi.” Vincent nhìn đối phương ánh mắt cười loan loan, nhịn xuống xúc động sờ sờ đầu đối phương, bình tĩnh trả lời, Bạch cũng không thích người khác sờ đầu cậu. Sau khi ăn xong, bánh bao của Bạch Tử Thạch cũng vừa lúc hấp xong, nói thực ra, dùng nguyên liệu đều tương đối địa phương hóa, Bạch Tử Thạch cũng không biết hương vị thế nào, bất quá ngửi ngửi hương vị cùng với bộ dáng Carlo đại thúc ăn rất cao hứng, Bạch Tử Thạch cảm thấy chắc là không đến nỗi tồi đi. Tuy rằng cậu cũng rất muốn nếm thử, nhưng khối thịt mà Vincent gắp cho cậu đã làm bụng cậu trương lên rồi, đến nơi này sau nửa năm, lượng cơm ăn của cậu đúng là đã lớn không ít, nếu như là trước kia, một khối thịt thất dày như thế cậu tuyệt đối ăn không vô, huống chi cậu còn ăn các thứ khác. Vincent rất không hài lòng, Bạch Tử Thạch cả bữa cơm chỉ ăn mấy củ Lạp Tháp với một miếng thịt kia, lượng cơm ăn ít thế chỉ có thể bằng ấu tể vừa mới sinh vài năm, cứ thế này sao có thể mau lớn đây? Bất quá, cái gọi là bánh bao gì đó… Hương vị thật đúng là không sai, trước đây sao lại không có ai nghĩ ra cách làm này nhỉ? Vincent nhìn tiểu á thú nhân nhà mình, trong lòng càng lộ ra vừa lòng, nhỏ như vậy có thể làm ra thức ăn kỳ lạ mỹ vị, tiểu đông tây này càng nên trông coi tốt hơn. Bạch Tử Thạch đang cầm một cái chén nho nhỏ, uống chút nước ấm, sau đó chờ Vincent ăn xong, Bích Khê thoạt nhìn còn phải bận rộn một lúc nữa, những vấn đề của cậu không bằng hỏi luôn Vincent có vẻ tốt hơn. Vì thế Bạch Tử Thạch cười híp mắt vẫy tay: “Vincent, ngươi tới.” “Làm sao vậy?” “Vấn đề ta hỏi hôm nay ngươi còn chưa có trả lời ta đâu!” Bạch Tử Thạch cũng rót một chén nước cho Vincent, tiếp đãi ân cần như vậy làm tâm tình Vincent càng trở nên tốt hơn. Hắn nghĩ nghĩ nói: “ Tiên phong của thú triều tháng tuyển đều là thú nhân đã từng tham gia vài lần thú triều tháng, có kinh nghiệm, nhiệm vụ của bọn họ chính là nơi nơi kiểm tra dấu vết hoạt động của dã thú trong rừng rậm xung quanh thành trấn, sau đó làm thành một bản đồ khái quát. Bởi vì đây là nhiệm vụ bộ lạc ban bố, cho nên trong bộ lạc sẽ có trợ cấp, nước, đồ ăn, bảo thạch cùng với thuốc men phòng sẵn, máy liên lạc linh tinh. Ngươi biết là, bảo thạch có thể làm cho chúng ta tiến hóa bao gồm cả phỉ thúy là tổng cộng có năm loại, Phỉ Thúy, Lam Ngọc, Vũ Hoa Thạch, Pha Ly Toản cùng với Hồng Thạch. Mà bộ lạc khi mỗi lần thú triều tháng bảo thạch phân phối chính là Lam Ngọc, trừ Phỉ Thúy ra nó ẩn chứa năng lượng cao nhất. Bạn lữ của Edward sở dĩ muốn vì hắn tìm kiếm phỉ thúy chính là vì gia tăng tính an toàn cho hắn. Điều này thực ra rất bình thường, không chỉ vì an toàn, thú nhân tham gia thú triều tháng, nhất là tiên phong, kỳ thật rất dễ gặp được động vật bình thường không săn được, tìm được vật gì đó rất trân quý. Sức mạnh càng cường đại, ngươi có thể lấy được càng nhiều. Cho nên, thú nhân, á thú nhân trước lúc thú triều tháng liều mạng tìm kiếm phỉ thúy nhiều vô số kể.” “Về ngươi hỏi vì sao phỉ thúy không phải do bộ lạc khống chế. Ta chỉ có thể nói phương diện này có nhân tố lịch sử rất phức tạp, còn có đặc tính tạo thành của bản thân phỉ thúy. Phỉ thúy là một loại bảo thạch rất đặc thù, hơn nữa cho đến tận nay, trên cả đại lục mỏ phỉ thúy được phát hiện ra chỉ có Á Thành có. Số lượng phỉ thúy so với các loại bảo thạch khác, tương đối thưa thớt. Trừ bỏ phỉ thúy ra, các loại bảo thạch khác các bộ lạc đều có thể tìm được nguồn tài nguyên khoáng sản phong phú, thu thập cũng không khó khăn, cho nên những tài nguyên này là do bộ lạc khống chế. Nhưng phỉ thúy thì không, nó thuộc về Á Thành, thuộc về á thú nhân. Á Thành là trung tâm toàn bộ đại lục, nàng xuất khẩu phỉ thúy nguyên thạch cho đại lục, đối với Á Thành mà nói, không quản bộ lạc hay chỉ một cá nhân, chỉ cần có người đến mua, liền bán. Tuy rằng đại bộ phận nguyên thạch vẫn là các bộ lạc mua, nhưng giao dịch nguyên thạch cá nhân vẫn có tồn tại.” “Bộ lạc vì sao không hủy bỏ loại giao dịch cá nhân này?” “Không phải bộ lạc không hủy bỏ, mà là không có cách nào hủy bỏ được. Mao liêu thuộc về á thú nhân, chỉ có á thú nhân mới có thể giải khai mao liêu lấy ra phỉ thúy bên trong. Đừng nhìn địa vị của á thú nhân ở trên đại lục rất cao, điều này không phải ngay từ đầu đã là như vậy. Có thể nói sự tồn tại của phỉ thúy nguyên thạch đã thay đổi địa vị xã hội của á thú nhân, cũng thay đổi toàn bộ xã hội thú nhân.”
|
Chương 21: Lần đầu tiên hôn
“Lịch sử thú nhân trên toàn bộ Bác Nhã đại lục qua nghiên cứu cho thấy có khoảng hơn hai nghìn ba trăm năm, bước vào thời kỳ bộ lạc cũng có khoảng chừng hai nghìn năm, bởi vì khi đó thú nhân cũng không cường đại như hiện tại, bọn họ thường xuyên gặp phải vấn đề sinh tồn, tỉ lệ tử vong rất cao. Bởi vì các thú nhân ngày thường phần lớn thời gian đều đi săn cùng với vật lộn với dã thú để bảo vệ gia viên, thế nên quá trình xã hội của đại lục rất chậm chạp. Mà á thú nhân bởi vì trời sinh yếu nhược, sức chiến đấu thấp, nên lúc đó địa vị rất thấp, bọn họ là tài sản của bộ lạc, người mạnh là vua thế giới thú nhân sẽ đem á thú nhân trở thành chiến lợi phẩm. Trong một khoảng thời gian rất dài loại tình huống này đều không thể thay đổi.” Vincent thanh âm trầm thấp mà ôn hòa, chậm rãi đem xã hội ngàn năm trước tái hiện trước mặt Bạch Tử Thạch.
Đối với cách nói của hắn Bạch Tử Thạch rất kinh ngạc, mặc dù đối với xã hội này không hiểu nhiều, nhưng địa vị á thú nhân ở trong xã hội cậu vẫn nhìn ra được, bình thường trong một nhà đương gia làm chủ thường đều là á thú nhân, hơn nữa á thú nhân trong bộ máy tổ chức của bộ lạc nhậm chức tương đối nhiều, mặc dù ở nơi này lấy gia đình làm chính, đối với xã hội mà nói mỗi tiểu gia đình tương đối độc lập, chính phủ bộ lạc cũng không có quyền phát biểu mạnh mẽ như trên địa cầu, điều này tương đối không đơn giản. Dùng cách nói trên địa cầu mà nói, Bạch Tử Thạch cảm thấy Bác Nhã đại lục là một xã hội mẫu hệ thị tộc.
Nguyên lai nơi này cũng đã từng là xã hội phụ hệ thị tộc (xã hội nam quyền). Bạch Tử Thạch tưởng tượng một chút tình huống xã hội hai nghìn năm trước, đại khái cũng có phần hiểu rõ, giống như là xã hội Trung Quốc phong kiến cổ đại, bất quá tình trạng nơi này hẳn là tốt hơn, khi đó thú nhân đối với mức sống yêu cầu không cao, xã hội kết cấu đơn giản, đối với bọn họ mà nói, á thú nhân trừ việc sinh sôi con cái ra thì chính là gánh nặng của cả bộ lạc đi.
“Tỷ lệ sinh sản của á thú nhân vẫn luôn thấp hơn nhiều so với thú nhân, nhưng bởi vì tỉ lệ tử vong của thú nhân thật sự là rất cao, ngược lại số lượng á thú nhân tương đối nhiều, vì vậy ở thời xưa, một thú nhân cường đại thường có thể có nhiều á thú nhân. Á thú nhân cũng là vật vứt đi khi cần thiết, khi thức ăn không đủ, khi mùa đông tới, vì tiết kiệm tài nguyên để cho bộ lạc kéo dài tiếp, tuổi già, không thể sinh dục và á thú nhân còn nhỏ sẽ bị vứt bỏ. Rất nhiều á thú nhân chết vì bị thú nhân bộ lạc vứt bỏ.” Bạch Tử Thạch tưởng tượng thấy những á thú nhân kia gương mặt đờ đẫn bị bộ lạc vứt bỏ, sau đó từ từ chết đi, có lẽ là chết đói, có lẽ là chết rét, hoặc là bị dã thú giết chết thậm chí ăn tươi, cậu rùng mình một cái. Vincent nhạy cảm nhận ra, hắn dời đi đề tài, bắt đầu nói đến phỉ thúy: “Phỉ thúy ra đời thay đổi hết thảy những điều này. Toàn bộ Bác Nhã đại lục từ bộ lạc nguyên thủy tiến hóa đến xã hội bây giờ chỉ dùng 812 năm. Các nhà sử học đem cái ngày đầu tiên phát hiện ra phỉ thúy liệt vào sự kiện quan trọng của đại lục. Phát hiện ra phỉ thúy nguyên thạch là một á thú nhân gọi là Oliver David, không ai biết sao hắn lại phát hiện ra phỉ thúy cùng với tác dụng thần kỳ của phỉ thúy, trong ghi chép nhỏ nhặt còn sót lại nói là, cái ngày đó Oliver David mất tích một ngày, ngày hôm sau lúc hắn trở lại, trong tay cầm một khối Mặc Phỉ, đem nó giao cho a cha mình, những ngày sau đó, những thú nhân khác phát hiện sức lực a cha của hắn càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, a cha của hắn thậm chí có thể thấy rõ dã thú ở chỗ vô cùng xa. Lịch sử thú nhân chính là từ lúc này bị thay đổi.” “Bởi vì trong phỉ thúy nguyên thạch chứa loại vật chất U Tháp, thú nhân không thể tới gần, vì vậy khai thác nguyên thạch chỉ có thể do á thú nhân làm, gần như tất cả á thú nhân của bộ lạc đều bị phái đi khai thác phỉ thúy nguyên thạch. Khi đó còn chưa có kỹ thuật tân tiến thế này, toàn bộ dựa vào nhân lực. Á thú nhân đã có thói quen bị áp bức lúc đó còn bị áp bức càng thêm nghiêm trọng, bọn họ mỗi ngày không ngừng nghỉ đào mỏ, khai giải nguyên thạch, thế nhưng những phỉ thúy đào được vẫn không thể thỏa mãn được nhu cầu của thú nhân, rất nhiều á thú nhân cũng chết vì mệt mỏi quá độ. Tính ăn mòn của U Tháp đối với da á thú nhân làm rất nhiều á thú nhân hai tay vô lực, nứt nẻ, thậm chí đến cuối cùng ngay cả đồ vật cũng không thể cầm được. Bọn họ làm việc dưới cường độ cao, còn phải gánh vác trọng trách sinh sản. Dưới tình huống như vậy, cho dù là á thú nhân luôn luôn bị giáo dục phải lấy bộ lạc làm hàng đầu cũng không chịu được. Oliver David lãnh đạo á thú nhân lần đầu tiên khởi nghĩa. Bọn họ dùng thời gian dài đến hai năm, thu thập thức ăn đồng thời lợi dụng U Tháp trong khu mỏ phỉ thúy nguyên thạch xây lên tường rào thô sơ. Thú nhân không có cách nào đến gần khu mỏ, bọn họ không chiếm được phỉ thúy, cũng mất đi phần lớn á thú nhân, sinh sôi trở thành một vấn đề khó khăn lớn. Tình trạng này giằng co liên tục kiên trì hai năm, hai bên chết mất rất nhiều người, bất kể là á thú nhân hay thú nhân, nội bộ hai phe nổi lên tranh cãi rất lớn về vấn đề có tiếp tục khởi nghĩa hay không, hoặc có muốn áp dụng phương pháp ôn hòa là để á thú nhân trở về hay không. Oliver trấn áp các tiếng nói bất hòa trong nội bộ á thú nhân, á thú nhân kiên trì chịu đựng, nhưng các thú nhân đã hưởng qua lợi ích của phỉ thúy không chịu nổi, sau khi lưỡng bại câu thương, các thú nhân bắt đầu thỏa hiệp, bọn họ thành lập điều lệ bảo đảm cho sinh tồn và cuộc sống của á thú nhân, hơn nữa thừa nhận sự độc lập của khu mỏ phỉ thúy. Á thú nhân bắt đầu dần dần trở về bộ lạc của bọn họ. Oliver chiếm được thắng lợi, nhưng hắn không để ý đến sự trấn an của thú nhân, không trở lại thú nhân bộ lạc nữa, mà cùng rất nhiều á thú nhân không muốn trở về ở khu mỏ thành lập bộ lạc thuộc về á thú nhân, bắt đầu buôn bán phỉ thúy với các thú nhân bộ lạc. Khu mỏ của bộ lạc, nó chính là tiền thân của Á Thành. Bọn họ đem phỉ thúy nguyên thạch bán cho các bộ lạc, bộ lạc dùng các loại nhu yếu phẩm sinh sống trao đổi. Loại phương pháp giao dịch này kéo dài rất lâu vẫn không có thay đổi, phỉ thúy cũng liên tục do bộ lạc điều khiển, thi hành chế độ phân phối. Đổ thạch, ban đầu là một loại trò chơi của Á Thành. Bởi vì trong nguyên thạch có phỉ thúy hay không, chủng loại phỉ thúy, địa, thế nước như thế nào đều không biết. Á thú nhân bắt đầu chọn lựa nguyên thạch, ganh đua so sánh ánh mắt ai tốt hơn, sau lại dần dần tăng thêm một số tặng vật. Bởi vì khu mỏ bộ lạc tọa lạc tại vị trí trung tâm các bộ lạc, thế nên các phương hướng đều có thị trường giao dịch, người phụ trách mỗi thị trường giao dịch ánh mắt chọn lựa nguyên thạch không giống nhau, nguyên thạch bộ lạc mang về giải ra được chất lượng phỉ thúy cũng nhiều ít không giống nhau, như vậy, bộ lạc đến chỗ bọn họ mua nguyên thạch dần dần nhiều ít không cùng lúc. Cho nên đổ thạch ở khu mỏ bộ lạc từ từ thịnh hành lên. Á thú nhân ở khu mỏ bộ lạc địa vị xã hội dần dần cao lên, đạt đến địa vị mà lúc ấy á thú nhân không dám tưởng tượng đến, những á thú nhân trở lại trong bộ lạc mình cũng hy vọng nhận được địa vị như thế. Trong bọn họ có rất nhiều á thú nhân là người có công trong khởi nghĩa, Oliver cho bọn họ quyền lợi chọn mua ở khu mỏ, điều này làm các bộ lạc hàng năm có hạn ngạch số lượng mua vui mừng khôn xiết. Bởi vì khoáng thạch mà á thú nhân chọn mua sẽ không tính trong phạm vi hạn ngạch. Lúc đó á thú nhân chọn mua và bộ lạc trải qua một đoạn thời gian hợp tác, dần dần, giao dịch cá nhân bắt đầu tồn tại, đổ thạch cũng mượn lúc này truyền bá đi. 570 năm trước, công hội đổ thạch sư đầu tiên ở Á Thành thành lập, thiết lập chế độ đổ thạch sư. Đổ thạch sư chọn lựa nguyên thạch, tiết kiệm thời gian, nâng cao tỷ lệ sản xuất phỉ thúy, gia tốc quá trình tiến hóa của thú nhân, từ đó, uy hiếp sinh tồn giảm xuống xã hội bắt đầu có tinh lực phát triển những phương diện khác. Địa vị đổ thạch sư trong lịch sử trở nên không thể dao động. Cho tới bây giờ, giao dịch cá nhân của phỉ thúy nguyên thạch đã trải qua truyền thừa lâu đời, cho nên, hủy bỏ là không thể, bởi vì điều này chẳng khác nào là đang khiêu chiến với địa vị của á thú nhân trên toàn bộ đại lục.” Vincent kết thúc giảng giải của hắn. Bạch Tử Thạch thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh, cậu đối với á thú nhân gọi là Oliver David kia có một loại cảm giác không rõ, không chỉ là kính nể, còn có một chút cảm giác khác lạ, ý nghĩ kia ngay ở trong đầu, nhưng thủy chung làm cậu không nắm bắt được. Bất quá, một người như vậy ở năm đó nhất định là phong thái xuất sắc, khí độ siêu nhân, có thể chịu đựng những điều người khác không thể chịu đựng. Vincent nhìn bộ dạng tiểu đông tây trước mắt vẻ mặt ngẩn ngơ cùng mơ ước, cũng biết cậu đang suy nghĩ gì, điều này rất đơn giản, mỗi á thú nhân nghe qua đoạn lịch sử này đều sẽ đối với vị kia sinh ra mơ ước to lớn. Thậm chí trong thú nhân cũng ít có người không kính nể hắn, có thể nói Oliver David cho thú nhân trên Bác Nhã đại lục một sinh mệnh mới! Trên nét mặt Vincent mang chút thần sắt kiêu ngạo, Oliver David đáng để mọi người kính ngưỡng! Nhưng là. . . Vincent không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt dần dần hiện lên một tia ảm đạm cùng bất đắc dĩ. Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đứng lên: “Ta phải đi.” Bạch Tử Thạch từ trong ngẩn ngơ hoàn hồn, kinh ngạc nói: “Ngươi phải đi rồi sao? Nhanh như vậy!” Lời nói tiểu á thú nhân thốt ra làm Vincent cảm thấy vui vẻ, xem ra tiểu đông tây của hắn rất là không nỡ cùng mình tách ra a. Vincent vươn tay, dừng một chút rồi đặt lên vai Bạch Tử Thạch, vỗ vỗ nhè nhẹ: “Thời gian đã rất muộn rồi.” Bạch Tử Thạch lúc này mới phát giác sắc trời bên ngoài đã tối xuống, cậu gật đầu: “Vậy ngươi sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Ngừng một chút cậu lại hỏi, “Ta sau này còn có thể gặp ngươi không?” Vincent cũng có thể coi là một bằng hữu đầu tiên của cậu, mặc dù thỉnh thoảng sẽ đem cậu trở thành tiểu hài tử mà chăm sóc, nhưng lúc nói chuyện với nhau cho cậu một loại cảm giác rất ngang hàng, cậu rất thích cái thú nhân thoạt nhìn lạnh lùng này. Vincent mỉm cười: “Chỉ cần ngươi muốn.” Thanh âm của hắn trầm thấp mà ôn hòa, giống như một loại cám dỗ hoa lệ, Bạch Tử Thạch ngây ngốc một chút, không biết sao hai gò má lại đỏ lên. Vincent thu hồi tầm mắt đang nhìn chăm chú tiểu á thú nhân, thản nhiên nói: “Mấy ngày này ta sẽ ở giải thạch trường của Owen. Ngươi có thể đến đó tìm ta.” Bạch Tử Thạch đem cái gì đó không đúng lắm vừa rồi vứt khỏi đầu, cao hứng nói: “Tốt lắm, ngày mai ta đi tìm ngươi.” Niềm vui mừng của cậu thẳng thắn không hề che dấu, đôi mắt đen mỹ lệ vừa hoàn thành đường cong rất đẹp, gương mặt xinh xắn trắng nõn kỳ diệu, ánh đèn trong phòng chiếu vào làm phát ra ánh sáng nhu hòa ôn nhuận, trong lòng Vincent dâng lên một loại xung động cơ hồ không thể ức chế được, hắn muốn đem Bạch Tử Thạch hung hăng ôm vào trong ngực, một mực ôm che chở, không để người khác thấy cậu dù chỉ một chút. Bây giờ còn chưa được, cậu còn quá nhỏ! Vincent nắm chặt nắm tay, nhắm lại mắt, lúc mở ra đã là một mảnh đạm mạc: “Ngày mai gặp.” “Ân, ngày mai gặp.” Bạch Tử Thạch tiễn Vincent đến cửa, đứng ở nơi đó chờ hắn đi xa. Vincent cảm giác được ánh mắt sau lưng, bỗng nhiên có cảm giác hạnh phúc vì được chờ đợi chậm rãi dịu dàng tiến vào tâm linh của hắn, thư thái như vậy, bỗng nhiên hắn đứng lại, xoay người lại từ từ quay lại, Bạch Tử Thạch vẫn chưa đi vào, nhìn thấy hắn trở lại kinh ngạc mở to mắt: “Ngươi quên gì sao?” “Ân, đã quên một việc.” Vincent thần sắc lạnh nhạt, lạnh lùng trong mắt trong sắc trời ám tối nhu hòa không ít, Bạch Tử Thạch nghiêng đầu đang suy nghĩ hắn quên cái gì. Bỗng nhiên, trên trán có thứ gì đó ấm áp chạm lên, một chút rồi rời đi, khi Bạch Tử Thạch ý thức được đây là cái gì, nhất thời giật mình tại chỗ. Cậu không thể tránh khỏi dại ra nhìn Vincent, trong lòng bối rối, hỗn loạn. “Ngủ ngon.” Vincent nét mặt trước sau như một bình tĩnh, giống như cái xúc cảm vừa rồi kia chẳng qua là một cái mộng cảnh hư ảo của Bạch Tử Thạch. “. . . Ngủ ngon.” Bạch Tử Thạch hơi giật mình trả lời. Ánh mắt Vincent dừng lại một chút ở trên môi của cậu, tựa hồ có chút tiếc nuối, sau đó hắn xoay người, dứt khoát lưu loát đi, không quay đầu lại nữa. Bạch Tử Thạch ở cửa đứng một hồi, sau đó rốt cuộc cũng phản ứng, thiếu chút nữa giơ chân. Sát. . . Ánh mắt tiếc nuối của tên kia nhìn môi gia, là ý tứ khỉ gì? ý tứ – khỉ – gì?! Chẳng lẽ còn muốn bắt gia đáp lại ngươi một cái hôn chúc ngủ ngon sao? Hỗn đản! Ngô. . . Kỳ thực Bác Nhã đại lục cũng có thói quen hôn chúc ngủ ngon, đúng không, ngô. . . Nhất định đúng thế. Bạch Tử Thạch nghĩ như vậy, sau đó lung la lung lay trở về phòng.
|
Chương 22: Cậu ấy là của ta
Hôn chúc ngủ ngon, kỳ thực là một loại lễ tiết rất bình thường đi, đúng không. . .
Đúng cái rắm! Bạch Tử Thạch nhìn trên mặt Lan Gaia nghi hoặc rõ ràng, cười gượng: “Không có gì, cũng không có ai. . .”
“Bạch, sao lại đột nhiên hỏi loại lễ nghi hôn trán này? Thật sự không có ai làm hành động này với ngươi chứ?” Lan Gaia đối với phủ nhận của Bạch Tử Thạch tràn đầy nghi ngờ, hôn trán là một loại lễ nghi biểu đạt sự ân cần giữa người thân hoặc là giữa người yêu vô cùng thân thiết. Nếu là người nào khác hỏi thì không tính, nhưng nếu người khuyết thiếu kiến thức thông thường như Bạch hỏi, nhất định là đã thấy hoặc chắc chắn tự bản thân đã thể nghiệm qua.
Lan Gaia từng bước tới gần làm Bạch Tử Thạch có chút bối rối gật đầu lên xuống: “Thật không có, thật không có. . . Chẳng qua là thấy Bích Khê hôn Khoa Đặc Đặc mà thôi.” “Như vậy a. . .” Lan Gaia cười lên, nhắc tới tiểu tôn tử của mình, hắn cũng rất thích, “Khoa Đặc Đặc mới mười bảy tuổi, tiểu hài tử khó tránh khỏi có chút dính người.” Mới. . . Mười bảy tuổi. Bạch Tử Thạch hơi 囧 một tý, sau đó tự động thử chuyển đổi số tuổi, ngô, nơi này 30 tuổi = 18 tuổi, như vậy 17 tuổi cũng chính là chưa tới 11 tuổi. . . Như vậy trên thực tế bản thân cậu ở chỗ này cũng chính là một cái hài tử khoảng 13 tuổi. Bạch Tử Thạch dừng một chút, yên lặng đem Vincent từ vị trí sắc lang kéo xuống, nhớ tới bộ dạng Vincent giống như chiếu cố tiểu hài tử mà chiếu cố mình —- người ta thật ra chẳng qua là biểu đạt trân trọng đối với tiểu bối đi. . . Đúng không, đúng không, bằng không trừ luyến đồng phích ra, một người trưởng thành sẽ có tâm tư gì không nên có với một hài tử 13 tuổi chứ? Ngô. . . Mặc dù chuyện bị xem như tiểu bối vẫn cảm thấy có chút 囧. Bạch Tử Thạch nghĩ thông suốt hết thảy, nhất thời tâm tình thật tốt, coi như là đi tới một thế giới toàn dân giảo cơ (gay) đi, cũng không có nghĩa cậu phải cùng giảo cơ theo chứ. Dù sao hiện tại cậu không có loại khuynh hướng này, những thú nhân cao cao, to to, cường tráng, quá mức rắn chắc thoạt nhìn làm sao cũng không bằng phụ nữ dễ thương, hương hương, mềm mềm, xinh xắn. Về vấn đề có trở về được hay không. . . trong nhất thời Bạch Tử Thạch có chút ảm đạm, nếu như cậu thật sự không trở về được, thế thì ở chỗ này tiếp tục sống quãng đời còn lại, chỉ cần sớm chuẩn bị tốt những đồ dưỡng lão, cho dù không có bầu bạn, không có hài tử cũng có thể trải qua rất tốt phải không? Bạch Tử Thạch không cảm thấy chỉ bị xem như á thú nhân liền thật sự có thể sinh dục như á thú nhân. Nhưng, nếu như cậu thật sự bị loại thế giới toàn dân giảo cơ này đồng hóa. . . Như vậy, lão ba, xin lỗi, con của ngươi khiến ngươi tuyệt hậu rồi. Lan Gaia nhìn tiểu á thú nhân tâm tình có chút u ám, cũng không hỏi cậu làm sao, chẳng qua là ôn nhu đẩy cậu đi ăn cơm: “Lát nữa ta đưa ngươi qua nhà Bích Khê được không? Ta phải đến bệnh viện, Bàng Bích cũng cần tu sửa vài thứ sẽ không ở nhà.” Bàng Bích ở bên cạnh cười híp mắt gật đầu: “Bích Khê là bầu bạn rất tốt, Carlo con ta là một người có phúc khí. Hắn sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.” “Ta biết.” Bạch hướng về phía thú nhân thoạt nhìn hiền lành này cười cười, “Bất quá hôm nay ta cùng người khác hẹn gặp tại giải thạch trường của Owen.” “Kết giao bạn mới sao?” Lan Gaia nghe được câu này thực vì Bạch Tử Thạch cao hứng, tiểu á thú nhân bọn họ cứu về chỗ nào cũng tốt, chỉ là người có chút hướng nội, không thích cùng người khác gặp gỡ, “Để Bàng Bích đưa ngươi đi đi, trạm dừng đầu tiên của hắn vừa vặn ở gần đó.” Bạch biết hắn có chút không yên lòng mình, trong lòng ấm áp, liền gật đầu. Đến bên ngoài cửa hàng mao liêu của Owen, Bạch Tử Thạch nhìn bên trong từng đống mao liêu xếp đối nhau, nhịn xuống dục vọng đi vào chọn vài khối, cậu hôm qua đã đổ trướng hai khối mao liêu, hơn nữa đều là đại trướng những khối giá thấp nên danh tiếng đã truyền ra không ít. Năng lực của cậu không thể để cho bất luận kẻ nào biết, trong cái thế giới này, năng lực của cậu nếu để cho bất luận kẻ nào biết được đều là chuyện vô cùng nguy hiểm, Bạch Tử Thạch không có quên lịch sử á thú nhân bị bóc lột mà Vincent giảng giải. Trước cứ nơi nơi học tập đi, tối thiểu để cho tất cả mọi người biết ta đang học tập khắp nơi. Bạch Tử Thạch lấy lại bình tĩnh, rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh đi đến giải thạch trường. Hôm nay giải thạch trường vẫn tràn đầy người, Bạch Tử Thạch bất giác tìm kiếm thân ảnh Vincent trong đám người thú nhân, bỗng nhiên bị người phía sau thình lình gọi tên, cái loại thanh âm trầm thấp quen thuộc lạnh như băng này, trên mặt Bạch Tử Thạch mang theo nụ cười xoay người lại: “Vincent, sớm.” Thanh âm nhẹ nhàng mà vô cùng thân thiết này làm Allan lấy làm kinh hãi, thú nhân tóc nâu len lén nhìn về phía đồng bạn người vẫn luôn lãnh đạm với các á thú nhân, nhưng kinh hãi phát hiện ra thú nhân nào đó nét mặt luôn lạnh như băng bỗng nhiên nhu hòa hơn: “Sớm.” Bạch Tử Thạch có chút kỳ quái nhìn thú nhân đi bên cạnh Vincent, sao lại dùng loại vẻ mặt kính ngưỡng nhìn mình, mình làm chuyện gì ghê gớm lắm sao? Bạch Tử Thạch sờ sờ mặt mình, có vẻ rất là nghi hoặc. Nhìn hành động của Bạch, Vincent khẽ nghiêng người, ở chỗ Bạch Tử Thạch không nhìn thấy bình thản liếc nhìn Allan một cái. Thân thể Allan cứng đờ, nhưng ngay sau đó nở nụ cười sáng láng cùng Bạch Tử Thạch chào hỏi: “Này, ngươi hảo, ta là Allan, bằng hữu vô cùng vô cùng tốt của Vincent. Nếu có chuyện gì về Vincent muốn hỏi, cả ngày bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến tìm ta.” Kể cả hắn thích mặc tiểu nội nội (nội khố, đồ lót) dạng gì ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Ka ka, nếu để Aijiaer, Sylvester, Betty đám á thú nhân bọn họ biết Vincent cư nhiên ở Maca thành xa xôi coi trọng một tiểu đông tây còn chưa trưởng thành, biểu tình trên khuôn mặt cao ngạo của bọn họ nhất định rất thú vị. “Ngươi hảo, ta là Bạch Tử Thạch.” Bạch Tử Thạch đối với người thú nhân nhiệt tình thoạt nhìn giống như mặt trời này rất có hảo cảm, hắn cười lên cảm giác rất giống đại ca. Allan là một người thân thiện, chỉ chốc lát đã trở nên quen thuộc với Bạch Tử Thạch, tiểu á thú nhân này điểm nào lớn lên cũng nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn làm cho người ta rất thoải mái, cũng không có nửa phần như cái dạng tiểu á thú nhân nhõng nhẽo khó lấy lòng, cùng cậu ở chung cảm thấy rất tùy ý, Allan có chút hiểu tại sao Vincent lại coi trọng cậu, mặc dù thân thể của cậu còn chưa phát triển, có lúc ngay cả một số kiến thức thông thường cũng không rõ ràng, nhưng khí chất nói năng của cậu rất thành thục, không hề giống tiểu á thú nhân bình thường. Mấu chốt chính là. . . cậu lớn lên thật đúng là xinh xắn khả ái a. . . Cảm giác muốn nhét vào túi mang đi, khả ái đến mức người ta hận không thể ôm vào trong ngực nhéo một cái. Khiến người ta chú ý nhất chính là làn da mềm mại kia, Allan dám đánh cuộc cho dù là Gia Đức khoe khoang mình có làn da đẹp nhất cũng không đẹp được bằng làn da của cậu, thật không biết ở đâu lại nuôi được tiểu á thú nhân non mềm thế này, ngô. . . Tóm lại, Vincent thật có phúc, làn da mềm mại như vậy bất kể là sờ hay < beep —— >, nhất định thoải mái vô cùng. Bạch Tử Thạch không biết mình đã bị tên thú nhân trước mắt thoạt nhìn nhiệt tình, sáng sủa, chính trực này ý *** từ đầu đến chân một lần, còn hâm mộ diễm phúc của bằng hữu. Vincent mắt lạnh nhìn Allan cùng Bạch Tử Thạch một đường nói chuyện với nhau, cũng không có nét mặt không vui gì, điều này làm Allan một bên thỉnh thoảng nhìn lén, gan càng ngày càng lớn, đến cuối cùng thậm chí dám kéo kéo tóc Bạch Tử Thạch, bề ngoài thì thể hiện đứng đắn trên thực tế lại không biết nên khen hắn hèn mọi đến thế nào. Bạch Tử Thạch cùng Allan hàn huyên một hồi liền đến chỗ xung quanh giải thạch cơ, cậu còn không quên mục đích mình tới nơi này, đứng ở một bên xem người ta giải thạch, có đôi khi còn có thể xin người chủ đồng ý sau đó nhìn một hồi biểu hiện mao liêu của người ta, nhìn dáng vẻ Bạch Tử Thạch, mọi người đều biết đây là một người mới đang học tập, nhưng là người mới có vận khí không gì sánh bằng. Tin tức cậu ta hôm qua liên tục đổ trướng hai khối phỉ thúy tốt, hôm nay đã sớm truyền khắp giải thạch trường, người chủ cũng vui vẻ để phỉ thúy của mình dính chút vận khí tốt của Bạch Tử Thạch. Tầm mắt Vincent nhìn chăm chú vào Bạch Tử Thạch một hồi lâu, mới bình tĩnh quay ra nhìn Allan: “Allan Nordisk, chúng ta đã lâu không có tỷ đấu qua, ta rất nhớ những trận đấu hồi còn nhỏ.” Allan nhớ tới lần tỷ đấu gần đây cùng Vincent mình bị đánh thành đầu heo, sờ sờ quay đầu, lệ chảy đầy mặt: “Vincent, ta chỉ cùng cậu ấy nói mấy câu mà thôi, ngươi cần gì phải hẹp hòi như vậy a! ! ! !” Vincent nhìn Bạch Tử Thạch, chuyên chú ôn hòa, thanh âm vững vàng: “Cậu ấy là của ta.” Allan thở dài một hơi: “Vincent, ngươi không quên chúng ta tới Maca thành chẳng qua là tạm thời đi, đến lúc đó ngươi muốn cậu ấy phải làm sao đây?”
|
Chương 23: Kế hoạch dụ dỗ
“Cậu ấy là của ta.” Vincent giống như không nghe thấy câu hỏi của Allan, chỉ lập lại câu nói kia.
“Được được được, ta biết cậu ấy là của ngươi.” Allan hết sức bất đắc dĩ, “Nhưng, tiểu đông tây này rõ ràng còn chưa trưởng thành, nhà của cậu ấy ở chỗ này, ngươi đi ra ngoài cũng là có việc phải làm, chẳng lẽ ngươi còn có thể mang theo cậu ấy cùng đi khắp nơi được sao?”
Vincent khó có được bố thí cho Allan một cái đáp án: “Ta không cần mang theo cậu ấy đi khắp nơi.”
“Không mang theo cậu ấy đi khắp nơi. . . Không mang theo cậu ấy đi khắp nơi, nhiệm vụ của ngươi. . . Ha? Ngươi không phải, không phải là như ta nghĩ đó chứ?” Allan không đầu không đuôi kêu được phân nửa thì đem âm thanh đè thấp xuống: “Ta nói, ngươi sẽ không phải muốn trực tiếp mang Bạch Tử Thạch về Á Thành chứ?”
“Uy, Vincent, ngươi chẳng lẽ cam nguyện bại bởi Sousa? Trước không nói đến tên hỗn đản kia suốt ngày tìm ngươi gây sự, nhưng nhiệm vụ lần này liên quan đến những thứ kia, ngươi cũng phải thận trọng a, không tìm được người mà cứ như vậy trở về, cũng chính là ngươi thẳng thắn vứt bỏ quyền thừa kế những thứ kia?” Allan thật có chút đỡ trán, hắn thật không hiểu Vincent ngày thường bình tĩnh tự chế giống như thánh nhân, sao đến thời điểm mấu chốt này cư nhiên biến thành loại người vì tình này. “Người ta đã tìm được rồi.” Allan lo lắng cho mình, Vincent cũng không phải là không biết, hắn nhìn tiểu á thú nhân giữa đám người chịu khó học hỏi người khác, nghiêm túc nói. “Tìm được rồi? Ngươi tìm được người. . . Chờ một chút. . .” Allan kích động nói năng lộn xộn đột nhiên dừng lại, hắn cũng quay đầu, nhìn về phía tiểu á thú nhân đang chỉ vào giữa một khối mao liêu nói gì đó, “Ngươi nói người, sẽ không phải là. . .” Ngón tay của hắn chỉ vào tiểu á thú nhân đang đứng bên trong. Vincent ánh mắt bình tĩnh gật đầu. Allan trong nháy mắt gục đầu xuống, hữu khí vô lực nói: “Vincent. . . Ngươi không có quên Bạch Tử Thạch cậu ấy chỉ là một tiểu thái điểu vừa mới vào nghề đổ thạch đi. Ngươi chọn cậu ấy thì coi như lần này chọn người không phải rõ ràng nhận thua hay sao?” “Kết quả ra sao, còn khó mà đoán được.” Vincent một chút cũng không có cảm giác mình chọn Bạch Tử Thạch có điểm gì không đúng, nhưng nhìn bộ dạng Allan nửa chết nửa sống, khó có được tốt bụng giải thích một chút, “Người mà tổ a yêu muốn chúng ta tìm chính là người trên phương diện đổ thạch có điểm đặc biệt, cũng không có nói là người đổ thạch có ánh mắt tinh chuẩn. Bạch cậu ấy mặc dù là thái điểu vừa mới nhập môn, nhưng vận khí của cậu ấy vô cùng tốt, có lẽ ngươi không biết, ngày hôm qua cậu ấy tổng cộng nhìn trúng ba khối mao liêu, trong đó hai khối đều là gạch liệu Owen đã chọn qua, đặt ở trong cửa hàng chỉ thuần túy để cho những người ngoài nghê yêu thích đổ thạch được thể nghiệm qua, có thể ở đó tìm ra phỉ thúy đều là ngàn dặm mới tìm được một. Khối lam phỉ hôm qua chính là từ trong gạch liêu giải ra được. Một khối mao liêu còn lại bị người ta mua mất giải ra được khoảng hai mươi mấy cân Phỉ Thúy Đậu Chủng, thế nước mặc dù không tốt lắm, nhưng là màu dương lục. Càng quỷ dị hơn là, cậu ấy mua một khối phế liệu đã bị cắt qua, mặt cắt đều là Bạch Miên, khối phế liệu này một nửa khác bị cắt thành mảnh nhỏ cũng không có thấy một điểm lục, nhưng cậu ấy cắt ra một khối Thủy Tinh địa. Ta xem trọng, chính là loại vận khí này của Bạch.” Nghe hắn nói thế, nét mặt Allan cũng nghiêm túc lên, hắn suy nghĩ một chút, vẫn không đồng ý: “Vincent, mặc dù ngươi nói rất có lý, nhưng loại số phận này nhìn không thấy sờ không được, làm sao ngươi bảo đảm loại số phận này sẽ luôn luôn đi theo cậu ấy? Ta cảm thấy còn không bằng tìm đổ thạch sư danh tiếng. Kỳ thực ta vẫn luôn không hiểu tại sao ngươi không trực tiếp ở Á Thành tìm người, mà hết lần này tới lần khác muốn tới bộ lạc sát biên giới thành thị.” “Ta đã quyết định.” nét mặt Vincent một chút cũng không vì lời nói của Allan mà dao động. Tại sao không ở Á Thành tìm kiếm, Vincent rũ xuống tầm mắt, hắn vẫn nhớ lời tổ a yêu nói với hắn lúc gần đi — Đi nơi nào xa một chút, nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn hơn. Bạch Tử Thạch ở giải thạch trường ngâm cả ngày, lúc á thú nhân phát hiện cậu luôn không dùng hắc văn bao tay đều hoài nghi cậu là cư dân Á Thành, Bạch Tử Thạch giải thích mấy lần, nhìn mọi người tựa hồ cũng không tin nên cũng chả giải thích lại nữa, dù sao nếu tất cả mọi người cho là như vậy đối với cậu cũng rất tốt. Tối thiểu, mọi người đối với sự may mắn làm người khác hâm mộ của cậu hôm qua có giải đáp tốt hơn — người ta đúng là từ Mộng Ảo Thành tới. Vincent luôn quan sát Bạch Tử Thạch, lúc cậu chuyên chú việc gì, trên mặt luôn không tự chủ lộ ra chút biểu tình, giống như bây giờ, Bạch đang sờ khối mao liêu kia. Nghe mọi người nói biểu hiện và v.v… đều rất tốt, đáng tiếc duy nhất chính là, mặt ngoài có một vết nứt chừng một ngón tay, từ trong vết nứt có thể loáng thoáng nhìn thấy một mảnh màu lục nhàn nhạt, quan điểm của người mua là mặc dù có nứt, nhưng vết nứt hẳn sẽ không chạy dọc theo vào bên trong, cũng không tạo thành hư hỏng lớn với bề mặt phỉ thúy bên trong. Một đám á thú nhân đi lên dùng cường quang khí quan sát xong thì quan điểm mọi người cũng không sai biệt lắm. Bạch cũng đi xem thử, cậu mặc dù cười nói mình không hiểu lắm, nói không rõ được, nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ tiếc nuối. Bộ dáng cậu như vậy, có lẽ là không xem trọng mao liêu này đi. Vincent suy đoán. Bạch Tử Thạch nhìn á thú nhân mới quen cao hứng bừng bừng đem bánh răng kề sát bên cạnh ke nứt sát thạch, trong lòng nhịn không được một trận thở dài, hắn bây giờ nhìn cao hứng như vậy, nhưng lát nữa, niềm vui này sẽ tiêu thất vô tung. phỉ thúy trong khối mao liêu này giống với khối phỉ thúy cậu từng cảm nhận qua lúc ở nhà Bích Khê, tử khí trầm trầm, vết nứt kia nhìn tựa hồ không chạy dọc vào, nhưng thực tế nó đã đem cả khối phỉ thúy phá hủy, năng lượng bên trong đại khái cũng đều xói mòn không sai biệt lắm. Bạch Tử Thạch trầm mặc một hồi, sau đó từ trong đám người lui ra. Vincent gọi cậu một tiếng, Bạch Tử Thạch hoàn hồn chạy tới chỗ hắn, đưa cho cậu một chén nước Lan Chi, Bạch Tử Thạch nói cám ơn nhận lấy rồi một hơi uống cạn. Vincent vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Mệt mỏi sao?” “Có chút.” “Bên này.” Vincent dắt Bạch Tử Thạch tới cửa hàng phục vụ ngoài trời ở ven giải thạch trường, sau đó cho Bạch Tử Thạch gọi một ly kem bơ, cái này giống kem ly trên địa cầu ăn vào có cảm giác giòn giòn, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, Bạch Tử Thạch ăn một miếng liền thích, điểm không hoàn mỹ chính là, cái thìa này thật sự có chút lớn ! ! ! Vincent nhìn tiểu á thú nhân trước mắt cầm cái thìa nho nhỏ bào từng tý từng tý đá bỏ vào miệng, lúc ăn thật thích thú thì đôi mắt còn vô thức híp lại, bộ dạng khả ái lúc nào cũng làm hắn nhịn không được muốn sờ sờ đầu cậu, niết niết mặt cậu, thậm chí ôm vào trong lòng hảo hảo hôn một cái. Cậu ấy là của ta. Vincent tại đáy lòng tự nói với mình, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ hoài nghi mình có thể có được tiểu đông tây trước mắt này, chỉ có bảy năm thôi, hắn chờ được. Nhưng việc cấp bách là phải đem Bạch mang đi. Tính toán một chút, Vincent bỗng nhiên bình tĩnh mở miệng: “Ta phải đi.” Đi? ! Bạch Tử Thạch sửng sốt, ngước mắt nhìn Vincent, kem sữa còn dính trên khóe miệng cậu làm dáng vẻ Bạch Tử Thạch thoạt nhìn ngơ ngác, cậu mấp máy môi hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?” “Về Á Thành.” Vincent vươn tay, dùng ngón cái mềm nhẹ lướt qua cánh môi Bạch Tử Thạch, cảm giác mềm mại giống như cơn gió thổi qua làn da làm Vincent trong nháy mắt thất thần, nhìn ánh mắt của tiểu đông tây đối diện trong nháy mắt không được tự nhiên dao động, hắn bình tĩnh mở miệng, “Ở đó, dính kem.” Bạch Tử Thạch không được tự nhiên nhẹ ho hai tiếng, sau đó vươn cánh tay hung hăng chà xát miệng, trong lòng thì khinh bỉ mình nổi lên ý niệm xấu xa trong đầu, đã nói ngươi ở nơi này chỉ là một hài tử mười ba tuổi, còn luôn cảm thấy người ta đang chiếm tiện nghi của ngươi! ! Cậu lựa chọn không để mắt đến rung động mất tự nhiên tuôn trào trong lòng khi một khắc kia ngón tay thô ráp của đối phương chạm đến. Bạch Tử Thạch lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Khi nào thì đi?” “Năm ngày sau.” “Nhanh như vậy? !” Bạch Tử Thạch bật thốt lên câu hỏi làm Vincent tâm tình vui vẻ, tiểu đông tây của hắn không nỡ để hắn đi. Bạch Tử Thạch cũng có chút hối hận mình nhanh mồm nhanh miệng, hỏi như thế chẳng hóa ra mình quá gì đó gì đó với Vincent. Nói thật thì, đối với phản ứng của mình, Bạch Tử Thạch cũng cảm thấy có chút quá mức. Hai người rõ ràng mới quen biết được một ngày, nhưng cậu cảm thấy như hai người đã quen biết thật lâu, khi cùng đối phương ở chung rất tự nhiên thoải mái, nghe thấy đối phương phải đi, một loại cảm giác không muốn tự nhiên dâng trào, phi thường kỳ quái. Có lẽ bởi vì hai người bọn họ đều có cặp mắt đen hiếm thấy ở nơi này? Bạch Tử Thạch nghĩ tới một khả năng. “Trong nhà có một số việc.” Vincent nhàn nhạt giải thích. Mỗi người đều có chuyện riêng phải làm, Bạch Tử Thạch nhanh chóng bình ổn tâm trí mình, cậu dùng thìa quấy một ít kem đã tan mỉm cười nói: “Ta bây giờ mới biết nhà của ngươi tại Á Thành, nơi đó như thế nào?” Vincent suy nghĩ một chút: ” So sánh với Maca thành thì, Á thành vô cùng. . . văn minh, vô cùng xa hoa “ Xa hoa rất dễ hiểu, nhưng văn minh? Đây là ví dụ kiểu gì? Bạch Tử Thạch kỳ quái nhìn Vincent một cái. Vincent cũng không giải thích: “Ngươi tận mắt nhìn sẽ hiểu.” Bạch Tử Thạch lắc đầu: “Thôi quên đi, nơi này giao thông bất tiện, ta cũng không biết đến lúc nào mới có thể đến Á Thành xem một chút.” Vincent trong mắt lóe lên một đạo quang mang, hắn cúi đầu uống một hớp nước đá, hỏi: “Bạch, ngươi muốn đến Á Thành học tập không?” Học tập? Bạch Tử Thạch ngẩn ra, cái từ này cách cậu đã rất xa, nhưng bây giờ mới nhớ ra, cậu tựa hồ tựa hồ thật sự phải đi học, hiểu biết của cậu đối với đại lục này cùng với đứa trẻ con mới hiểu chuyện không khác biệt là mấy. Nhưng, đến Á Thành ư?
|
Chương 24: Đây tuyệt đối không phải tỏ tình
“Maca thành không có trường học sao?” Mặc dù Bạch Tử Thạch rất muốn đi xem Á Thành, thành trì được thế giới này gọi là Mộng Ảo Thành, nhưng, cậu vẫn lưỡng lự, từ khi cậu tỉnh lại đến bây giờ vẫn luôn ở trong Maca thành, thật vất vả mới ở trong thế giới xa lạ này có một nơi hơi quen thuộc, nói thật, cậu đối với việc rời đi nơi này vẫn có chút sợ hãi con đường tương lai không biết sẽ thế nào.
“Có.” Vincent rũ mắt xuống, “Nhưng, ta trường học ta giới thiệu cho ngươi là một trường học rất đặc thù —- học viện Oliver.”
“Oliver?” Bạch Tử Thạch nghĩ đến người á thú nhân thành lập lên Á thành, “Trường học chẳng lẽ là Oliver David thành lập ?”
“Đúng, lúc hắn về già thì thành lập trường này. Sau khi hắn qua đời, hậu nhân của Oliver mở chương trình học về đổ thạch trong trường học. Đến bây giờ, giữa học viện Oliver và công hội đổ thạch sư quan hệ rất tốt, hàng năm có thể đề cử mười người tốt nghiệp vào công hội. Đổ thạch sư là nghề nghiệp phi thường tôn quý trên thế giới này, mỗi á thú nhân đạt được danh hiệu đổ thạch sư không chỉ trên phương diện đổ thạch có ánh mắt tinh chuẩn, mà còn phải là người có phẩm đức cao thượng. Đổ thạch sư ở trong công hội đổ thạch sư có được quyền ưu tiên mua mao liêu, khi ngươi vì công hội cống hiến đầy đủ, thì thậm chí có thể vào khu mỏ chọn lựa, thậm chí là giảm giá mua. Không chỉ có những điều này, thân phận đổ thạch sư mang lại cho á thú nhân rất nhiều lợi ích tiềm ẩn. Thế nên, học viện Oliver trên căn bản là học viện mỗi người á thú nhân khát khao bước vào.”
“Nó là trường học chuyên dạy đổ thạch sao?” Bạch Tử Thạch thật sự kinh ngạc. “Không, không chỉ vậy, học viện Oliver rất lớn, sở hữu mười phân viện, đổ thạch học viện là một viện trong đó, ngoài ra còn có quản lý viện, cơ giới viện, xây cất viện, kinh tế viện, y học viện, văn học viện, biểu diễn viện, giáo dục viện, ôn lãng viện. Học viện Oliver là trường tổng hợp có thực lực mạnh nhất trong các học viện cao cấp trên đại lục.” Ngoài đổ thạch viện ra các học viện khác cũng tốt, nhưng. . .”Ôn lãng viện là dạy cái gì?” Bạch Tử Thạch có chút tò mò. Vincent liếc cậu một cái, bình tĩnh giải thích: “Ôn lãng viện còn gọi là bầu bạn học viện, bên trong giảng dạy rất linh tinh, nhưng mục đích chỉ có một, chính là làm cho á thú nhân trong học viện trở thành bầu bạn mà thú nhân bình thường tha thiết mơ ước.” Ha. . . ? Lại còn có phân viện như vậy? ! Bạch Tử Thạch có chút bị sặc. Vincent nhìn đôi mắt đen lúng liếng trợn tròn của Bạch Tử Thạch bộ dạng giống như giật mình không thôi, tâm tình sung sướng nhếch lên khóe miệng, đùa giỡn nói: “Bạch có muốn vào ôn lãng viện không?” Vào bầu bạn học viện? Không muốn, tuyệt đối không muốn! Bạch Tử Thạch dùng sức lắc đầu: “Ta mới không cần vào cái gì bầu bạn học viện!” Cậu chính là đàn ông! Tinh khiết đàn ông! “Ha hả. . .” Vincent bị phản ứng của cậu làm cho khẽ bật cười, tiếng cười thuần nam tính trầm thấp từ trong ***g ngực vang lên làm Bạch Tử Thạch không hiểu sao cảm thấy khuôn mặt có chút nóng. “Cái kia. . . học viện Oliver nếu nổi danh như vậy, người như ta căn bản là không thể nào bước vào. Ta ngay cả sơ đẳng học viện, trung đẳng học viện cũng chưa học qua, làm sao có thể trực tiếp vào học viện Oliver! Không thể nào.” “Ta nếu đã giới thiệu cho ngươi, ngươi chỉ cần suy nghĩ có muốn hay không là được rồi.” Vincent ánh mắt nhu hòa nhìn Bạch Tử Thạch, “Ta hy vọng ngươi có thể trong năm ngày này hảo hảo cân nhắc một chút, Bạch. . . Ta muốn ngươi cùng đi với ta.” Cái này. . . Rốt cuộc là ý tứ quỷ quái gì? Tỏ tình? Nha nha nha. . . Phi phi phi. . . Không thể nào là tỏ tình, Bạch Tử Thạch, đừng quên tuổi tác của ngươi trong lòng người ta! Còn có a, đừng tưởng rằng đi vào một cái thế giới toàn dân giảo cơ, người khác nói cái gì cũng bị ngươi hiểu thành cơ tình dạt dào! Bạch Tử Thạch ở trong lòng hung hăng cảnh báo mình một phen, tuyệt không biết vành tai của cậu lặng lẽ đỏ lên. Tầm mắt của Vincent không tự chủ được nhìn chằm chằm cái tai hồng phấn của Bạch Tử Thạch, ngoài mặt nhìn qua hắn vẫn cứ bình tĩnh như cũ, nhưng chỉ có tự Vincent mới biết hiện tại hắn có bao nhiêu muốn đem tiểu á thú nhân đối diện kéo qua, ôm chặt lấy cả cậu ấy, sau đó ngậm cái tai xinh xắn trắng nõn vô cùng kia tùy ý trêu đùa, lúc đó, trên mặt Bạch nhất định tràn đầy đỏ ửng nhàn nhạt, nói không chừng còn có chống cự nho nhỏ giống như gãi ngứa, cậu ấy sẽ phát ra thanh âm yếu ớt, giống như cầu xin. . . Ừng ực. . . Vincent hầu kết hoạt động một chút, sau đó bắt buộc tầm mắt của bản thân dời đi, tiểu đông tây đối diện sắc mặt càng ngày càng đỏ. Bạch Tử Thạch chỉ cảm thấy ánh mắt thú nhân đối diện quá mức thâm trầm, lúc nhìn mình, ám sắc trong mắt khiến người ta một chút cũng nhìn không thấu, một tầng sâu nguy hiểm làm cậu không khỏi lên tiếng đánh vỡ bầu không khí càng ngày càng có chút quỷ dị này: “Cái kia. . . Vincent, ta rất cám ơn ngươi vì ta suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng, ta không thể đến học viện Oliver được. Ta tìm không thấy lý do để mình tiếp thu quà tặng trân quý thế từ ngươi.” Huống chi, một học viện như vậy, người có thể để người khác không cần thi qua mà có thể vào học ngay, là người có thân phận thế nào ở Á Thành thậm chí trên đại lục này, Bạch Tử Thạch mặc dù cũng không rõ ràng cụ thể, nhưng biết nhất định là không tầm thường. Vincent, ta đối với ngươi cơ hồ không biết gì cả, mà ngươi ngay từ đầu liền ôm thiện cảm thật lớn đối với ta, thiện cảm này từ đâu mà đến ta cũng không biết. Ngươi như này, làm trong lòng ta vừa cảm kích lại vừa cảm thấy đề phòng. Vincent tựa hồ xem thấu bất an của cậu, thú nhân rũ mắt xuống, dùng một cánh tay chống đầu của mình, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Tử Thạch: “Bạch, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, bởi vì, ta cũng không phải là hoàn toàn không có yêu cầu.” Có yêu cầu? Bạch Tử Thạch kinh ngạc nhìn Vincent, ở nơi này cậu ngoài cảm ứng lực chỉ có bản thân cậu biết ra, còn có sở trường gì có ích cho người khác sao ? “Bạch, ta hy vọng ba năm sau ngươi có thể tham gia một cuộc tỷ thí. Tỷ thí về phỉ thúy nguyên thạch.” Vincent nói tiếp. Bạch Tử Thạch trong lòng cả kinh: “Tại sao là ta? Ta chỉ là một thái điểu mới nhập môn!” Tại sao Vincent chọn mình, chẳng lẽ hắn đã biết cảm ứng lực của mình đối với phỉ thúy? Không thể nào a, chỉ mới một ngày mà thôi, thời gian dài như vậy á thú nhân may mắn lần đầu tiên đổ thạch liền đổ trướng cũng không phải chỉ có riêng mình. Rốt cuộc là cái gì đây? “Bạch, mặc dù ngươi chỉ là một người mới vừa nhập môn, nhưng ngươi có ưu thế rất nhiều người không có.” Vincent giương mắt nhìn về phía giải thạch cơ mà lúc nãy Bạch Tử Thạch ngốc bên cạnh, bên kia tiếng ồn ào xen lẫn tiếng tiếc hận cùng truyền tới: “Ai ~~ không nghĩ tới lại là vết nứt xấu, cư nhiên một đường đem cả khối phỉ thúy xuyên qua , khối phỉ thúy này chủng đều gần đạt tới Thủy Tinh Chủng , thật là đáng tiếc. . . Những vết nứt này!” Vincent khóe môi cong lên, hắn còn nhớ rõ nét đáng tiếc lóe lên trong mắt Bạch: “Bạch, nói cho ta, tại sao ngươi không đánh giá cao khối mao liêu kia?” Khối kia? Khối kia? ! Bạch theo tầm mắt Vincent nhìn sang, cậu lập tức ý thức được là cái khối mao liêu bề ngoài có vết nứt kia, trong lòng cậu cả kinh, không nghĩ tới cư nhiên là một ánh mắt liền bị người khác nhìn thấu, nhưng Vincent là nghĩ như thế nào? Còn nữa, sao lại trùng hợp như thế bị Vincent thấy được. . . Chẳng lẽ hắn vẫn luôn. . . Bạch Tử Thạch cân nhắc một chút ngữ khí, nói: “Ta cũng không nói rõ được, chẳng qua là cảm thấy nếu như là ta, ta chắc chắn sẽ không mua.” Vincent mỉm cười: “Đây chính là nguyên nhân ta chọn ngươi. Bạch, đổ thạch sư cũng tin tưởng trên thế giới này có vận mệnh. Ta cho rằng ngươi là người có được loại vận may này. Nhãn lực kinh nghiệm về đổ thạch những thứ này cũng có thể từ từ gia tăng, chỉ riêng loại vận may này nhìn không thấy sờ không được, hoàn toàn do trời sinh.” Vincent nói thế, ngược lại làm Bạch Tử Thạch thở dài một hơi, nguyên lai hắn đem hết thảy đều quy kết cho vận may: “Nhưng Vincent, ngươi cũng biết thứ vận mệnh này thấy được sờ không được, nếu như ta ở lúc tỷ thí, đúng lúc không có vận khí thì làm sao?” “Tổng phải thử một chút.” Vincent bình tĩnh nói, “Nếu quả thật là như vậy, thì ta cũng sẽ không chỉ làm mỗi phương thức tính toán này.” Uy uy uy, còn không bằng ngươi ngay từ đầu liền dùng phương pháp dự tính khác kia! Bạch Tử Thạch vẫn cảm thấy bản thân nhân vi lực bạc (khả năng của bản thân ít, ko đủ): “Tỷ thí này đối với ngươi mà nói hẳn là rất trọng yếu đi, ta sợ rằng làm không tốt, ta vẫn cảm thấy không thể đáp ứng.” Cậu lắc đầu, thủy chung cảm giác mình vẫn nên lão lão thật thật ngốc ở trong Maca thành thì có lợi hơn. Vincent trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng thở dài, tiểu á thú nhân này thật đúng là đặc biệt, nếu như là người khác, nghe có thể tiến vào học viện Oliver học tập, nhất định sẽ vội vàng đồng ý, dù sao chẳng qua chỉ cần tham gia một trận tỷ thí không quan hệ đến mình mà thôi. Nhưng chính bởi vì thế, Bạch mới là Bạch, ở trước hấp dẫn cực lớn vẫn có thể giữ được tâm của bản thân, tự mình chọn lựa cuộc sống mà mình muốn. Đáng tiếc là, Bạch, ta không thể để ngươi cách ta càng ngày càng xa. Vincent đưa tay cầm lấy tay Bạch Tử Thạch, vẻ mặt của hắn trở nên nhu hòa, pha lẫn tình cảm nhàn nhạt cùng hơi tiếc nuối: “Bạch, lý do như vậy vẫn không thể khiến ngươi đi theo ta đến Á Thành sao?” Bạch Tử Thạch rất khó xử, thành thật mà nói, sức hấp dẫn của Á Thành cũng không phải lớn bình thường, có thể tới tinh cầu này, Bạch Tử Thạch sao lại không muốn thấy hết cảnh sắc của tinh cầu này, huống chi vào đổ thạch viện Oliver còn có thể che dấu lực cảm ứng của cậu đối với phỉ thúy, đây là việc cậu để ý nhất cũng sợ người khác biết nhất. Thế nhưng, tinh cầu này đối với cậu mà nói thật sự là quá mức xa lạ cũng quá mức nguy hiểm, thế cho nên cậu cảm thấy cứ sống ở một chỗ mới là an toàn và thoải mái nhất. Còn lời đề nghị từ Vincent, bất an xao động và tương lai không rõ khiến Bạch Tử Thạch không dám tiến lên, cảm giác, cảm thấy một khi đáp ứng, tương lai sẽ phát sinh điều gì đó cải biến cực lớn. “Nếu như nói, trừ tỷ thí ra, chính ta cũng không muốn cùng ngươi xa nhau, ta muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngươi, như vậy ngươi có thể cân nhắc đến việc đi theo ta không?” Thanh âm Vincent trầm thấp mà nhiều từ tính, Bạch Tử Thạch trong nháy mắt sững sờ tại chỗ —- Vincent, điều này là có ý tứ – quỷ – quái – gì? ! Đây không phải là tỏ tình, không phải tỏ tình, không phải tỏ tình, tuyệt đối không phải tỏ tình a a a a! ! !
|