Gia Khuyển
|
|
Gia Khuyển
Tác giả:Ngụy Tùng Lương
Edit: Ngân Cà rốt béo
Thể loại: Dưỡng thành, niên thượng, ngọt sủng, ôn nhu sủng nịch công x nhuyễn nhu ngây thơ thụ, gương vỡ lại lành, song tính, HE
Văn án:
Một người là con nuôi, một người là con ruột, vốn là mối liên hệ lạ kì, chỉ là không ngờ sau lại trở thành thân thuộc.
Hoa Mân Côi (Rosa Banksiae) ngượng ngùng lặng lẽ kéo tới, mùa xuân sớm trở về, em như ngọn lửa đem cánh rừng ta thiêu đốt.
**Rosa Banksiae, tên thường gọi hoa Mộc Hương, Hoa mân côi, Kim ngân Nữ, là một loài thực vật có hoa thuộc họ hoa hồng Rosaceae, có nguồn gốc từ miền Trung và miền Tây Trung Quốc, ở các tỉnh Cam Túc, Quý Châu, Hà Nam, Hồ Bắc, Giang Tô, Tứ Xuyên và Vân Nam.
*Nên là sẽ không có gì gút mắc khi trong truyện có lúc tớ dùng từ Hoa Mân Côi, có đôi khi lại dùng từ Hoa Hồng nhé.
Quét mìn: Song tính dưỡng thành niên thượng
Không có quan hệ máu mủ, trên pháp luật cũng không có quan hệ ràng buộc, đơn giản bình thường hằng ngày nuôi hài tử.
Tác giả weibo: Trung tâm vũ trụ gửi chó con địa phương.
Nội dung nhãn mác: Sinh tử điềm văn
Vai chính: Quý Việt Đông - Quý Thư┃ vai phụ: ┃ cái khác:
Edit đơn giản vì yêu thích nội dung.
Chưa được sự đồng ý của tác giả.
Không yêu thì vẫy tay hẹn gặp lại. Không cần nói lời cay đắng.
|
Chương 1
Thời điểm nhận được tin tức Quý lão gia bệnh tình nguy kịch, Quý Việt Đông hiện ở Nga đang trên bàn đàm luận một cuộc thương thảo ký hợp đồng, hắn lập tức gác lại mọi chuyện, đặt chuyến bay sớm nhất bay về nước. Từ sân bay quốc tế đi ra đã nửa đêm, hắn không ngừng lại trực tiếp tới bệnh viện. Đến bệnh viện, lão gia tử đã nằm ở trên giường bệnh, hô hấp như khó khăn từng hơi yếu ớt, bên giường lít nha lít nhít một đám người, ông ráng giữ một hơi cuối cùng chính là muốn chờ Quý Việt Đông trở về. Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, cửa phòng bệnh bị phá vỡ, Quý Việt Đông gỡ khăn quàng cổ lông dê, áo khoác đã cởi vắt tại khuỷu tay, hắn đẩy đám người chặn đường phía trước, đi thẳng tới trước giường bệnh Quý lão gia. Ngày xưa từng là nhân vật rung chuyển trời đất chung quy cũng chạy không thoát khỏi bệnh tật quấy nhiễu, Quý lão gia nằm thoi thóp, vừa nhìn thấy Quý Việt Đông, hai mắt vẩn đục mới giật giật. Đem Quý Việt Đông lưu lại,lại bảo những người khác trong phòng bệnh tất cả không chừa một ai đi ra ngoài, trong phòng bệnh trở nên im ắng, ánh sáng màu xanh lam nhọt nhạt rơi vào trên mặt lão nhân sắp chết. Quý Việt Đông kinh ngạc nhìn ông, đôi môi Quý lão gia khô quắt trắng bệch, suy yếu nói rằng: "Việt Đông, ta làm sai một chuyện." Mùa đông, ngày nào cũng vậy đều rất lạnh đến rét căm, Quý Việt Đông bỏ áo khoác, chỉ mặc một cái áo sơ mi đen đứng ở ban công hứng gió hút thuốc. Đêm qua Quý lão gia nhắm mắt, thời điểm ra đi ông nắm thật chặt tay Quý Việt Đông, biểu thị tâm rất bất an. Ông muốn Quý Việt Đông thay ông chăm sóc một người, một người ông đã ẩn giấu mười bảy năm, nhi tử của ông, Quý Thư. Đối với uỷ thác trước khi lâm chung này, Quý Việt Đông cảm thấy kinh sợ, phải biết hắn là con trai nuôi của Quý lão gia, mấy năm qua vào thời điểm tình trạng thân thể Quý Quan Đức đáng lo ngại, nắm đại quyền xem như là đều giao cho hắn quyết định. Hắn tự phụ cho rằng chính hắn biết rõ toàn bộ Quý gia, lại không nghĩ rằng cha nuôi còn một đứa con ruột, dĩ nhiên giấu đi sâu như vậy. Hắn nghĩ tới Quý Quan Đức đêm qua, vị kia vĩnh viễn cao cao tại thượng là người uy nghiêm tâm tư khó lường, lại cơ hồ khẩn cầu hắn, nói Quý Thư thân thể không tốt, ta vẫn luôn đem nó giấu ở Thụy Sĩ, thuê sẵn quản gia cùng người làm chiếu cố nó, ngươi thay ta đem nó nhận về, thay ta chăm sóc nó. Câu nói sau cùng là, cổ phần Quý gia Quý Thư đang giữ đều sẽ thuộc về Quý Việt Đông hắn. Điều này làm cho Quý Việt Đông húp một ngụm khí, Quý Quan Đức nói cho cùng vẫn không tín nhiệm hắn, cảm thấy hắn sẽ không hảo hảo làm việc, liền dùng cổ phần tới mê hoặc hắn. Quý Việt Đông mạnh mẽ hít một hơi thuốc lá, tàn thuốc nhỏ bé lấp loé đốm lửa bị hắn bóp tắt, gió đêm thổi vung sợi tóc của hắn cùng góc áo sơ mi, sườn mặt rơi vào trong đêm tối, người người đều nói Quý Việt Đông chính là một con chó của Quý gia. Quý Quan Đức còn tại, hắn là chó Quý Quan Đức nuôi, bây giờ Quý Quan Đức chết rồi, liền đẩy ra thêm một Quý Thư. Dây thừng trên cổ dành cho lang khuyển Quý gia giờ thay đổi chủ nhân, Quý Việt Đông sờ cổ, ngẩng đầu khóe miệng không hề có một tiếng động cười nhạo. Quý Việt Đông rất nhanh dựa theo ủy thác đi tìm Qúy Thư, trước khi hắn tới đã cùng người vẫn luôn chăm nom Quý Thư liên lạc. Từ Quý gia đi ra một lão nhân, ước chừng sáu mươi, phía sau lưng lọm khọm đến lợi hại, cả đời đều vì Quý Quan Đức bán mạng, Quý Việt Đông gọi ông Lương thúc. Trên đường đi gặp Quý Thư, Quý Việt Đông hỏi về Quý Thư, Lương thúc nói cho hắn biết, Quý Thư đêm qua ngủ không được ngon giấc, sáng sớm giáo sư dạy kèm ở nhà đến, cậu cũng không dậy, bây giờ còn đang trong phòng ngủ. Quý Việt Đông liếc nhìn thời gian, đồng hồ đeo tay còn chưa điều chỉnh, có thể tính toán cũng nên là xế chiều. Quý Việt Đông cùng Lương thúc đi đến nơi Quý Thư ở. Chỗ không lớn, là tòa nhà ba tầng lầu cao tiểu dương phòng, ngói tam giác, tường gạch màu trắng, xung quanh trồng rất nhiều cây, đâu đâu cũng có hồ cùng thảm thực vật, không khí rất tốt. Sau khi đến, Quý Việt Đông đứng trước cửa gỗ ở màu trắng, nói với Lương thúc: "Nếu Quý Thư ngủ không ngon, vậy tôi ngày mai lại tới, vừa vặn tôi cũng dư thời gian." Mí mắt lười nhác, trên mặt anh tuấn lộ ra vừa đúng vẻ uể oải. Lương thúc cười nói: "Không cần, Quý thiếu, phòng tôi đã chuẩn bị tốt cho ngài." Quý Việt Đông vung vung tay, khách khí nói: "Quá phiền toái." Lương thúc kéo cửa, mời Quý Việt Đông đi vào, "Sẽ không, phòng có rất nhiều, Quý tiểu thiếu gia ở tại lầu ba." Lương thúc miệng nói tay đã đem hành lý của Quý Việt Đông cầm trong tay, tới, "Đi thôi, tôi đưa ngài tới phòng." Quý Việt Đông ở lầu một, căn phòng hướng ra ngoài, đẩy cửa sổ có thể nhìn thấy một cảnh tuyết trắng bạc. Quý Việt Đông chăm chú nhìn, sau đó ngồi ở mép giường, hắn xoa mi tâm, trút đi trên người áo khoác, vén chăn mới đổi hảo nằm ngủ. Tỉnh lại lần nữa, trời đã tối, trong phòng mờ mịt một mảnh, cửa sổ vẫn mở, có ánh trăng cùng tuyết tan rọi vào. Quý Việt Đông chậm rì rì ngồi dậy, hắn cũng không biết ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại đầu óc không được rõ ràng, nhưng thật sự đói bụng. Đạp lên dép lê không vừa chân, phía trên trang trí một đôi thỏ nhỏ đáng yêu, hắn tự động quên cảm giác khó chịu, đẩy cửa đi tới phòng khách. Lương thúc không ngủ ở đây, ban ngày ông sẽ qua đến buổi tối sẽ trở lại nhà chính. Quý Việt Đông mở đèn, vòng qua bộ ghế sôpha, trong phòng bếp có mấy cái bánh sandwich, Quý Việt Đông thuận tay cầm lên cắn một miếng, mở tủ lạnh rót cho mình một ly sữa bò. "Cái kia, sandwich là của em." Hắn ăn xong một cái, thời điểm chuẩn bị ăn cái thứ hai, bất thình lình nghe tiếng người nói. Quý Việt Đông sững sờ, quay đầu nhìn, dưới ánh đèn phòng khách mờ nhạt, mặc đồ ngủ màu trắng, ôm con thỏ nhỏ, một thiếu niên gầy yếu rụt rè. Quý Việt Đông cắn sandwich trong miệng chưa kịp nhai, kinh ngạc mà nhìn đứa nhỏ trước mắt, hắn từng nghĩ tới, nhi tử của Quý Quan Đức - Quý Thư đến tột cùng là nhân vật như thế nào. Tuy rằng ngoài mặt yếu thế nhưng lại có thể bày mưu nghĩ kế, ở chỗ tối âm thầm làm kẻ nắm quyền? Hay là một kẻ con ông cháu cha nhút nhát bị cưng chiều đến hỏng não? Hắn nghĩ tới rất nhiều loại, mà chỉ có giờ phút này chính là loại hắn không nghĩ tới, đại khái là hắn căn bản cũng không có tiếp xúc qua loại này đàn ông như này, thần sắc nhu nhược cùng khuôn mặt đẹp đẽ diễm lệ, như hai trường phái kết hợp, khí chất phức tạp ngượng ngùng tựa một đóa hoa mân côi. Quý Việt Đông nuốt xuống sandwich trong miệng, hắn cầm ly sữa bò, lảo đảo đi tới trước mặt Quý Thư, cúi đầu, đem ly sữa bò đưa tới trong tay Quý Thư. Quý Thư theo bản năng tiếp nhận, ngẩng đầu lên nhìn Quý Việt Đông. Nam nhân cao lớn đĩnh đạc, hướng cậu cười, nụ cười không cảm giác được nhiệt độ. Quý Thư nhìn hắn, rũ mắt xuống nhìn chằm chằm bàn tay đối phương duỗi tới, lòng bàn tay rộng lớn. "Quý tiểu thiếu gia, tôi là con trai nuôi của phụ thân cậu, Quý Việt Đông, trước khi lâm chung phụ thân cậu giao phó tôi đưa cậu về nước, đồng thời..." Quý Việt Đông dừng một chút, tay Quý Thư đột nhiên dò vào lòng bàn tay hắn, hắn nhếch miệng, đối Quý Thư tiếp tục nói: "Đồng thời trước khi cậu thành niên, tôi tạm thời trở thành người giám hộ của cậu."
|
Chương 2
"Dép lê cũng là của em " Quý Việt Đông một phen tự giới thiệu mình đổi lấy chỉ là câu này, hắn thuận theo Quý Thư nói, cúi đầu nhìn bản thân đang xỏ dép thỏ, dép lê trên chân hắn nhìn có chút buồn cười. Đưa dép lê tới trước chân Quý Thư, tất bông màu xám đang trực tiếp dẫm trên sàn nhà bằng gỗ, Quý Thư nhíu mày nhìn chung quanh một hồi mới coi như tạm ổn mà mang dép thỏ vào. Quý Thư hẳn là sợ người lạ, Quý Việt Đông lại gọi cậu một tiếng, cậu không phản ứng, cúi đầu từ bên cạnh Quý Việt Đông đi tới nhà bếp đem sandwich còn lại bưng ra. Quý Việt Đông thấy cậu không dám nhìn thẳng mình, sờ mũi có điều suy tư. Chờ Quý Thư lên lầu, Quý Việt Đông cũng không cùng cậu nói thêm câu nào. Hắn sau khi tỉnh lại liền không ngủ được, Quý Việt Đông liếc nhìn thời gian, mặt trời mọc còn có hai giờ, hắn rót cho mình ly nước, ngồi ở phòng khách, trên ghế salông lấy ra sổ ghi chép bắt đầu làm việc. Quý Thư không trở lại lầu ba, cậu bưng sandwich đi tiểu phòng khách ở lầu hai, mở TV, màn hình màu trắng hiện ra hình ảnh. Cậu không yên lòng, cách chốc lát ấn nút tạm dừng, đá văng dép lê, từ lầu hai lặng lẽ đi xuống. Trong cái mâm sandwich bị cắn một nửa như là bị chó con gặm qua, loang loang lổ lổ bất kham. Quý Thư đi tới chỗ rẽ cầu thang, dưới ánh sáng đèn điện, cậu nằm nhoài trên tay vịn cầu thang làm từ chất gỗ nhìn xuống. Nam nhân đeo mắt kính ngồi ở trên ghế sa lon, nhíu mày nhìn màn hình máy vi tính xách tay, trên tai có một cái tai nghe màu trắng, không có bị người kia phát hiện, cậu chăm chú nhìn rất lâu. Quý Việt Đông mở hội nghị qua video, nghe mấy người giám đốc báo cáo công việc, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hướng về chỗ rẽ cầu thang. Quý Thư bất thình lình bị dọa, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngồi ở trên bậc thang, cái miệng nhỏ thở hổn hển, cậu nắm chặt ống tay áo không dám động, cầu khẩn đối phương không thấy mình, lại nghe được một âm thanh nặng nề, "Quý Thư?" Quý Thư chấn động ngẩng đầu lên, ánh mắt như là động vật nhỏ trong rừng bị thợ săn quấy nhiễu, Quý Việt Đông thả nhẹ tốc độ nói, "Em sao lại ngồi ở chỗ đó?" Quý Thư trên mặt đỏ lên, vẫn là một câu nói cũng không nói, chống đất bò dậy, lảo đảo quay người lên lầu. Quý Việt Đông đánh giá cậu, cười khẽ một tiếng, bị Quý Thư nghe thấy được. Trời mau sáng, Quý Việt Đông kết thúc hội nghị, lấy mắt kính xuống, Quý Việt Đông đi ra ngoài sân, mở cửa nhìn xanh biếc một màu lam chậm rãi hiển hiện ánh bình minh. Hắn đứng một lát, lại muốn hút thuốc, mò bật lửa trong túi. Quý Việt Đông ho khan một tiếng, vừa vặn lúc này Lương thúc đẩy cổng tiến vào, nhìn thấy Quý Việt Đông đã tỉnh rồi, ông hơi sững sờ, đi mấy bước, "Quý thiếu dậy sớm như vậy?" "Không ngủ được." Quý Việt Đông kẹp thuốc lá, Lương thúc nhìn thấy nhân tiện nói: "Muốn hút thuốc sao? Tiểu thiếu gia không ngửi được mùi thuốc lá, phụ cận có nơi chuyên giành để hút thuốc." Quý Việt Đông vung vung tay, đem khói thả về, "Không cần, coi như cai thuốc lá." Không có mặc áo khoác, đứng ở bên ngoài vẫn còn có chút lạnh, Quý Việt Đông trở lại phòng khách, Lương thúc tại trong phòng bếp hỏi hắn muốn ăn cái gì, Quý Việt Đông không kén ăn nói cái gì ăn cũng được. Lương thúc ở bên trong đợi một phút chốc, chờ sủi cảo nấu chín, đi ra nói, "Tôi đi trên lầu nhìn tiểu thiếu gia đã dậy chưa." Quý Việt Đông nghĩ đến đêm qua, nhân tiện nói: "Để tôi đi xem." Hắn lên lầu, Lương thúc từ sau liếc mắt nhìn, ngẩn người, mới phát hiện Quý Việt Đông không có mang dép lê. Quý Việt Đông cũng không đi đến lầu ba, vừa tới lầu hai liền thấy trong tiểu phòng khách mơ hồ có ánh sáng, hình ảnh trên TV đã kết thúc, màn hình cố định tại dòng phụ đề màu trắng. Quý Thư như con mèo nhỏ cuộn mình nằm nhoài trong ghế sôpha ngủ, áo ngủ màu trắng nhìn vải vóc rất mềm mại, từ trong áo ngủ lộ ra mắt cá chân tinh tế gầy yếu. Quý Việt Đông đến gần chút, Quý Thư ngủ sâu, khuôn mặt vùi hết phân nửa vào trong chăn bông, mí mắt tinh tế nổi hoa văn theo mạch máu, nhìn thật sự yếu đuối, lông mi khẽ động, cậu mở mắt ra, mê man nhìn Quý Việt Đông. Nam nhân cao to thành niên nam tính như hùng sư đang xâm lấn lãnh địa của mình, Quý Thư ngốc chậm chạp nhìn, ngửi được khí tức trên người Quý Việt Đông, nước hoa nhàn nhạt mùi gỗ nhu hòa không chút bức bách xâm lược. Thấy Quý Thư phản ứng chậm, Quý Việt Đông nhìn cậu từ trên xuống dưới, nhẹ giọng đối với cậu nói rằng: "Bạn nhỏ, nên rời giường." Quý Thư chấn động, phục hồi tinh thần, mặt ngay lập tức liền đỏ bừng lên, như tiểu chuột đồng lập tức rụt trở lại, cằm chôn ở trong đầu gối, mở mắt thật to nhìn Quý Việt Đông. Quý Việt Đông vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc kiểu người như vậy, hắn nhìn Quý Thư, tốc độ nói không tự chủ được cũng trì hoãn, nửa dụ dỗ nói: "Xuống lầu thôi, cùng nhau ăn một bữa cơm." Dưới lầu sủi cảo Lương thúc đã ra nồi, nóng hổi bốc khói. Quý Thư từ nhỏ đã ở lại chỗ này, quốc ngữ không được tốt lắm, yêu thích nhất chính là đồ ăn. Quý Việt Đông ngồi xuống, tiện tay thay cậu kéo ghế dựa, Lương thúc đem thìa canh đưa cho cậu, cậu cầm lấy cái muôi múc một cái sủi cảo. Quý Việt Đông dùng đũa gắp, sủi cảo cùng dấm chua mùi vị cũng không tệ lắm. Quý Thư nhìn hắn ăn hết cái này tiếp theo lại ăn cái kia, hai tay đều không tự chủ cứng đờ, có chút gấp, gắp hai cái vào trong bát, nhét cả hai cái vào cùng một lượt, hai má phình ra, bởi vì quá nóng, che miệng lè lưỡi ra để giải nhiệt. Kỳ thực Quý Việt Đông vẫn luôn dùng một đạo ánh mắt nhìn cậu, thấy cậu như vậy liền rót ly nước đẩy vào trong tay Quý Thư, Quý Thư nâng cốc uống một hớp lớn, nuốt xuống sau nhỏ giọng đối với hắn nói, "Cảm ơn." Đây là câu nói thứ ba Quý Thư cùng hắn nói, Quý Việt Đông nhướng mày nở nụ cười. Chờ bọn hắn ăn xong, Lương thúc tới nhà bếp dọn dẹp, Quý Việt Đông cùng Quý Thư ở trong phòng khách, Quý Thư ngồi ở ghế sô pha nhỏ một người ngồi, Quý Việt Đông cùng cậu nói tới chuyện về nước. Mấy ngày nay Lương thúc đã đều cùng Quý Thư nhắc qua chuyện ở Quý gia, Quý Thư tỉnh tỉnh mê mê nghe được đại khái, biết Quý Quan Đức chết rồi. Cậu biết Quý Quan Đức là phụ thân mình, mà mười bảy năm qua cậu chưa từng nhìn thấy, cũng chỉ là một cái xưng hô trên danh nghĩa. Quý Quan Đức đã qua đời đối với cậu mà nói e rằng cũng tựa như một người chưa từng gặp mặt lại biết họ tên người đó. Cậu vẫn như mọi ngày, dị thường duy nhất đại khái là hai đêm liền gặp phải ác mộng. Giờ khắc này, cậu nhìn nam nhân trước mắt, sau khi Quý Việt Đông nói xong, cậu mới nhỏ giọng nói rằng: "Lễ giáng sinh ở đây rất đẹp, anh... anh có thể cùng em đi xem không?" "Lễ giáng sinh?" Lương thúc vừa vặn từ phòng bếp đi ra, nghe bọn họ đối thoại, đứng bên cạnh nói tiếp: "Tiểu thiếu gia giáng sinh hàng năm đều sẽ đi tới thôn bán đồ từ thiện." Quý Việt Đông hỏi: "Vậy sẽ kéo dài trong bao lâu?" Quý Thư mở to mắt, mong đợi nhìn Quý Việt Đông, "Chỉ có một tuần lễ." Quý Việt Đông tính toán thời gian, cảm thấy cũng không lo ngại, có thể khiến Quý Thư cao hứng, chuyện tiếp theo cũng dễ thương lượng, hắn liền đồng ý. Quý Thư quả thực rất vui vẻ, thời điểm cười rộ lên khóe miệng hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ, đặc biệt lễ phép kêu hắn một tiếng Quý đại ca. Quý Việt Đông nhìn cậu, xem như là minh bạch, Quý Thư chính là một đứa nhỏ, người Quý gia giả dối đa nghi, cậu lại một chút cũng không có thừa hưởng loại tính cách này, chỉ cần người đó đối xử tốt với cậu, cậu liền tự nguyện cùng họ thân cận. - ----------------- ** Em nó sợ anh giành đồ ăn với em, anh lớn rồi giành đồ ăn với em nó làm gì...!!!!!!!!!!
|
Chương 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tại đây, hàng năm giáng sinh vùng thôn quê tập trung đều phi thường náo nhiệt. Quý Thư đem búp bê mình đan từ sợi len đều lấy ra thả ở phòng khách, cậu còn một chút chưa làm xong. Quý Việt Đông từ bên ngoài trở về, hắn và Lương thúc đi một chuyến tới cửa hàng phụ cận, mua một đôi dép lê cùng vài món đồ và quần áo. Quý Việt Đông đổi dép lê vừa chân, cuối cùng không cần phải đi chân đất trong nhà nữa, hắn đi tới phòng khách liền nhìn thấy Quý Thư ngồi ở đó ôm lấy mấy cuộn len. Quý Việt Đông đi tới, cầm một con búp bê lông xù, liếc mắt nhìn hỏi Quý Thư, "Đây là dê?" Quý Thư lắc đầu, cậu ngồi dậy đưa tay ra, Quý Việt Đông đem đồ chơi làm bằng len trả lại cậu, Quý Thư nói: "Là heo mà." Quý Việt Đông sững sờ, hắn khom người cúi đầu tiến đến bên cạnh Quý Thư nhìn con heo làm từ len kia nhiều thêm vài lần. Hô hấp của hắn có chút nóng, Quý Thư đem đầu cúi xuống lắc lắc. Quý Việt Đông hỏi cậu: "Hàng năm đều đi bán hàng từ thiện sao?" Quý Thư hướng trong ghế sôpha dựa vào, Quý Việt Đông lại thuận thế ngồi xuống, ghế sô pha nhỏ không lớn, vai Quý Việt Đông kề sát cậu, Quý Thư nhéo tiểu trư trong tay, thấp giọng nói: "Chỉ có ngày đó có thể đi ra ngoài." Quý Việt Đông sững sờ, lại nghe Quý Thư nói: "Lương thúc nói thân thể em không tốt, không thể đi ra bên ngoài." Quý Việt Đông nhíu nhíu mày, "Thân thể em thật không tốt sao?" Quý Thư không quá yêu thích bộ dáng Quý Việt Đông cau mày, nhìn rất hung ác, cậu đem mặt nghiêng qua một bên, "Em cũng không biết." Cậu kỳ thực cũng không biết mình đến tột cùng bệnh nặng như thế nào, phạm vi sinh hoạt của cậu rất hẹp, lúc nhỏ Lương thúc trông giữ cậu rất nghiêm, trước đây không hiểu chuyện luôn muốn đi ra ngoài, sau đó mấy lần bị bắt lại mắng về sau cũng không dám nữa. Những thứ có thể tiếp xúc rất ít, trong phòng không có di động hay internet, sách vở còn có phim điện ảnh đều là được chọn lọc thật kỹ, bởi vì từ nhỏ đã như vậy, cho nên cậu cũng không cảm thấy khác thường. Bầu không khí có chút trầm mặc, Quý Thư nắm trong tay đồ chơi tiểu trư, do dự đem con heo bị Quý Việt Đông nói là con dê nhét vào trong tay hắn, Quý Thư nhỏ giọng hỏi: "Sau khi về nước là anh chăm sóc em sao?" Quý Việt Đông ngẩn người, không nghĩ tới cậu lại đột nhiên hỏi cái này, hắn tiếp nhận con heo ngu ngốc kia, ngứa tay trên đầu con heo kia móc móc ra vài len sợi, dưới ánh mắt lên án của Quý Thư mới buông tay ra, hắn nói: "Thời điểm công tác không bận rộn anh sẽ chăm sóc em." "Giống như Lương thúc vậy?" "Dĩ nhiên không phải, sẽ có bảo mẫu." Quý Việt Đông suy nghĩ một chút chính mình cần phải làm sao chăm sóc Quý Thư, cũng là một đầu óc mơ hồ. Hắn ba mươi mốt còn chưa kết hôn, đối với chuyện con cái thái độ chính là có cũng được mà không có cũng được. Hơn nữa Quý Thư cũng không nhỏ, lúc hắn mười bảy tuổi, hắn cũng đã một mình đi Đông nam á thay Quý lão làm việc. "Vậy còn anh?" Quý Việt Đông nghe cậu truy hỏi kỹ càng sự việc, có chút bất đắc dĩ, hắn nói: "Em muốn anh làm gì?" Quý Thư ngoẹo cổ nhìn hắn, cậu thật sự là một đứa nhỏ, tâm lý cảm xúc biến hóa trên mặt không giấu được Quý Việt Đông, tất cả đều làm cho hắn có chút sửng sốt, cậu hẳn là rất nghiêm túc mà suy nghĩ, hơi nhíu lông mày, nhưng lại có chút hưng phấn, cậu nói với Quý Việt Đông: "Giống như bây giờ ở bên cạnh em nói chuyện với em, được không?" Quý Việt Đông sững sờ, Quý Thư mong đợi nhìn hắn, đối diện ánh mắt như vậy rất khó nói không thể, Quý Việt Đông thấp giọng nói: "Anh sẽ tận lực rút chút thời gian bồi em." Quý Thư nghe liền nở nụ cười, có rất ít thời điểm cậu vui vẻ như vậy, cầm lấy hai con búp bê bằng len tự chơi đánh nhau, còn lôi kéo Quý Việt Đông chơi cùng. Quý Việt Đông dĩ nhiên cũng không từ chối, đem tiểu trư vừa nãy Quý Thư nhét vào tay mình gia nhập chiến cuộc. Bọn họ chơi một hồi, sau đó giáo sư dạy kèm ở nhà đến, Quý Thư liền theo lão sư đi lên lầu. Giáng sinh đêm đó, Quý Việt Đông nâng một cái hộp giấy cỡ bự xuất môn, bên trong chứa đầy búp bê rối Quý Thư làm. Quý Thư mặc áo khoác, Lương thúc bảo cậu mang theo khăn quàng cổ và mũ, Quý Thư đội mũ, Quý Việt Đông vòng tay đem sợi len rối trên mũ cậu lấy xuống. Lương thúc ở nhà, chỉ có hai người bọn họ, nơi này cách chỗ bọn họ không xa. Quý Thư có chút hưng phấn, cậu đi phía trước Quý Việt Đông, giày giẫm vào trong tuyết, nhảy nhảy nhót nhót lưu lại một đống vết chân. Quý Việt Đông bảo cậu cẩn thận chút, cậu lại quay đầu cười, nói mình có thể lập tức nhảy rất xa, mới vừa nói xong vấp một cái ngã lộn mèo một vòng. Quý Việt Đông đem hộp giấy thả xuống, bước nhanh tới đỡ Quý Thư dậy, Quý Thư trên mặt dính tuyết, quần có chút ướt. Quý Việt Đông cau mày hỏi cậu có sao không, cậu nửa dựa vào trong lồng ngực Quý Việt Đông còn khúc khích cười. Quý Việt Đông hỏi một lần nữa, cậu mới lấy lại tinh thần, đối Quý Việt Đông nói rằng: "Không đau, chính là có chút choáng." Quý Việt Đông xoa bóp một cái sau gáy cậu, xưa nay không ai chạm vào cậu như vậy, Quý Thư đần độn mà nhìn Quý Việt Đông. Bên trong tia sáng tối tăm, mặt Quý Việt Đông nhìn không rõ lắm, cậu cảm giác được Quý Việt Đông muốn buông mình ra, liền đem đầu đến gần, làm nũng đến thuận theo tự nhiên, cậu nói: "Rất choáng, anh giúp em nhu nhu." Quý Việt Đông sửng sốt đầy đủ vài giây, lòng bàn tay vẫn là duỗi ra đặt trên đầu cậu. Tóc Quý Thư rất mềm, y như chủ nhân của nó tính khí cũng rất nhuyễn. Quý Việt Đông thuận sau gáy Quý Thư nhẹ nhàng xoa xoa, xúc cảm dưới tay nhượng hắn nhớ tới chính mình trước đây thật lâu từng nuôi một con mèo Ba Tư, đôi mắt màu xanh lam, thật ngoan thật nghe lời thật biết điều. Đây là heo Đây là dê Heo với dê nó giống nhau chỗ nào hả anh???? Hay là tại em nó làm xấu anh nhìn không ra!!!!!
|
Chương 4
Búp bê rối trong thùng gỗ đều là tác phẩm do chính tay Quý Thư làm, đủ loại kiểu dáng đều có, khéo léo tinh xảo. Bọn họ đến gian bán hàng từ thiện, Quý Việt Đông đem tất cả đồ chơi nhỏ Quý Thư làm đều xếp ra. Búp bê sợi len vải màu đỏ nhung đặt ở một chỗ sinh động đáng yêu, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt của một vài đứa bé. Quý Việt Đông vốn đang sợ búp bê Quý Thư làm sẽ bán không được, nhưng sự thật là hắn lo xa rồi, ngắn ngủi nửa giờ, một thùng con rối đã bán hết. "Không còn sao?" Quý Thư liếc nhìn hộp giấy trống không, hỏi Quý Việt Đông. Quý Việt Đông kín đáo từ trong túi lấy ra tiểu trư ban nãy Quý Thư đưa cho hắn, "Còn lại cái này." Quý Thư tiếp nhận heo con từ trong tay hắn, lại lần nữa nhét về trong túi Quý Việt Đông, cậu nói: "Cái này là đưa cho anh." Quý Việt Đông cảm giác được trong túi nặng trình trịch. Dĩ vãng bán hàng từ thiện kết thúc Quý Thư đều là phải đi về, mà ngày hôm nay có chỗ bất đồng, bồi ở bên cạnh cậu chính là Quý Việt Đông. Hắn đem hộp giấy thu dọn, lại cùng Quý Thư đem tiền bán hàng từ thiện quyên đến xã phúc lợi. Quý Việt Đông chính mình cũng đưa thêm một khoản, coi như tích đức, hắn dạo này có chút mê tín. Bọn họ đi ra, khăn quàng trên cổ Quý Thư bị nới lỏng sắp rơi, Quý Việt Đông theo bản năng mà thay cậu buộc chặt. Quý Thư tùy ý động tác của hắn, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm màu lam đậm, trên nền tuyết đang rơi, hoa tuyết hình dạng năm góc nhọn, Quý Thư nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy Quý Việt Đông lại mở lòng bàn tay cho hắn xem hoa tuyết cậu vừa bắt được. Quý Việt Đông ngẩng đầu lên giống như là dỗ trẻ con, y theo ý tứ của Quý Thư mà nhìn mấy lần. Quý Việt Đông hỏi cậu có muốn đi dạo hay trở về, Quý Thư vui vẻ nói: "Em có thể đi dạo sao?" Quý Việt Đông bật cười, "Đi một chút, không quá lâu là được." Quý Thư một tiếng hoan hô, như con thỏ nhỏ nhún nhảy một cái hướng trong đám người nhảy tới nhảy lui. Quý Việt Đông đi theo phía sau cậu, căn dặn cậu đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận lại ngã. Quý Thư tại mỗi sạp hàng thượng đều phải dừng lại một quãng thời gian, cậu cầm trong tay cái mũ màu đỏ mới mua, hướng Quý Việt Đông vẫy tay. Quý Việt Đông cho là cậu muốn đổi mũ đang đội trên đầu thành cái mũ mới này, đi tới vừa định nói chuyện, cánh tay liền bị Quý Thư kéo, hắn bất ngờ hướng phía trước lảo đảo vài cái, Quý Thư thân mật nằm nhoài trên vai hắn, kéo cổ của hắn, thay hắn đem mũ đội vào. "Chúng ta mỗi người một cái mũ." Quý Thư dùng mũ len trên đầu mình lắc lắc cọ qua cọ lại mặt Quý Việt Đông, Quý Việt Đông thấy trên mặt có chút ngứa, đứng thẳng lưng, giơ tay lên chạm nhẹ quả đầu xù xù đội mũ đang hết sức cọ cọ không ngừng. Đây là trải nghiệm mà Quý Việt Đông chưa bao giờ có, đêm giáng sinh dưới tuyết trắng, cùng một đứa bé đi dạo phố phường phi thường tấp nập, mang mũ len màu sắc tươi đẹp, ăn bánh pho mát mới vừa ra lò. Quý Thư nói muốn uống ca cao nóng, Quý Việt Đông liền xếp hàng dài, mua hai ly ca cao nóng bốc khói ngùn ngụt. Quý Thư nâng ly giấy hài lòng uống, khóe miệng một vòng đều là sô cô la, chính cậu cũng không hề phát hiện, Quý Việt Đông thân thủ nhẹ nhàng thay cậu lau. Quý Việt Đông nhìn về phía Quý Thư, dưới ánh đèn, khuôn mặt cậu đẹp đến kinh người. Quý Việt Đông không phải chưa từng thấy những người trưởng thành có bộ dáng xinh đẹp, mà kiểu hình như Quý Thư, lại là lần đầu tiên nhìn thấy, yếu đuối đơn thuần cùng vẻ mỹ nhân hoa lệ ở cùng một gương mặt, khiến người âm thầm rung động. Quý Thư một chút cảm giác cũng không có, e rằng cậu thậm chí đối với xấu đẹp cũng không có phân chia. Cậu cảm nhận được cường độ ngón tay đặt trên môi mình, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm. Quý Việt Đông liền rút tay về, Quý Thư đem ca cao còn dính trên ly liếm sạch, ngẩng đầu khóe miệng hướng hắn cười, đối Quý Việt Đông nói: "Em muốn đi ngồi vòng quay." Phụ cận có một nơi giải trí, quy mô nhỏ, ban đêm phần lớn thiết bị đều tạm dừng, chỉ có vòng quay còn vận hành. Quý Thư sớm rất muốn đi, chỉ là vẫn luôn bị quản chặt, bây giờ cùng Quý Việt Đông, phát hiện Quý Việt Đông không thích quản giáo, rất nhiều lúc đều là dung túng mình. Bạn nhỏ chính là như vậy, ai đối xử tốt với nó, ai chiều theo ý nó, nó liền thích cùng người đó chơi, hiện tại người cậu thích nhất chắc chắn là Quý Việt Đông. Quý Việt Đông đi mua vé, lại đây ngồi vòng quay đều là tình nhân, cũng có vài đứa nhỏ cùng người lớn đi theo canh chừng. Quý Thư đứng ở bên người Quý Việt Đông, nhìn nho nhỏ một nhúm, người bán vé cười hỏi là mang đệ đệ đi chơi sao? Quý Việt Đông tiếp nhận phiếu ngẩn người, Quý Thư cũng nghe được, ngẩng đầu lên nhìn hắn, Quý Việt Đông lấy tay xoa xoa cái đầu nhỏ đọi mũ len của Quý Thư, gương mặt nhẹ nhàng xuất hiện vết nứt. Đi tới xếp hàng ngồi vòng quay, Quý Thư đi theo sát rạt Quý Việt Đông, phải đi một đoạn cầu thang, tuyết đọng đã tan, mặt đất trơn trợt. Quý Việt Đông đỡ cánh tay Quý Thư, sau khi đứng lại Quý Thư hỏi hắn, "Em là đệ đệ anh?" Quý Việt Đông nói: "Phụ thân em có ơn dưỡng dục với anh." Tầm mắt Quý Thư rơi vào gương mặt Quý Việt Đông, Quý Việt Đông dừng một chút, nói bổ sung: "Tuy rằng chúng ta không có quan hệ ràng buộc về huyết thống, nhưng chúng ta vẫn là người thân." Đối với một Quý Thư không có hiểu rõ ý nghĩa từ ngữ bên trong quốc ngữ này, "Người thân" - cái từ này cậu từng nghe, chỉ là không hiểu, bởi vì cậu xưa nay chưa từng cảm thụ được nhiệt độ ấm áp từ hai chữ này mang đến. Nhưng bây giờ Quý Việt Đông một lần nữa nói cho cậu biết giữa cậu với anh là hai chữ "Người thân", Quý Thư đưa tay thăm dò, rụt rè nắm tay Quý Việt Đông. Cậu nói: "Vậy sau này em có thể gọi anh là ca ca sao?" Ánh đèn gắn trên vòng quay rơi vào biểu cảm trên mặt Quý Việt Đông, ánh vào trong mắt Quý Thư, là một mảnh ánh sáng rực rỡ sáng lạn. Rộn rộn ràng ràng tiếng người còn có tiếng nhạc giáng sinh, vùi lấp âm thanh Quý Việt Đông nói ra, Quý Thư nhìn hắn khẽ nhếch miệng, vẽ nên một độ cong hình tròn. Đứa nhỏ cắn môi dưới, lộ ra hai cái răng cửa, học theo hắn nhếch miệng lên. Vòng quay chậm rãi hạ xuống, đến phiên bọn họ. Quý Việt Đông cầm hai ly ca cao uống còn dư lại, Quý Thư nằm nhoài trên cửa sổ nhìn xuống, vòng quay chầm chậm tăng lên, mặt đất cách bọn họ càng ngày càng xa. Tử bầu trời màu lam liên với dãy núi A Nhĩ Ti Tư trắng sáng màu tuyết, khoảng không giao nhau giữa bầu trời và dãy núi tựa hồ có một khe hở đang phát sáng, đó là mỹ cảnh Quý Việt Đông nghĩ cũng không chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày hắn được chứng kiến. Quý Thư kéo tay hắn, ca-cao trong ly thiếu chút nữa đổ ra ngoài, Quý Việt Đông phản ứng tay nắm chặt tay cậu, bàn tay đứa nhỏ so với hắn nhỏ một vòng, có chút lạnh, Quý Việt Đông xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của cậu mấy lần. Quý Thư không có phát hiện, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác đối Quý Việt Đông nói: "Anh nhìn đi, tất cả đều trở nên thật nhỏ." Quý Việt Đông nhìn xuống, náo nhiệt quanh đây tạo thành một mảnh ánh đèn lấp loé, mặt hồ u lam, trên nóc nhà gỗ tuyết trắng bao phủ. Tầm nhìn trở nên bao la, hắn hướng một chỗ nhỏ nhỏ chỉ cho Quý Thư, nói: "Nơi đó chính là nơi chúng ta ở." Quý Thư thuận phương hướng ngón tay nhìn sang, ánh mắt như chuồn chuồn lướt nước, xa xa liếc mắt nhìn một chút, liền rút lại tầm mắt, lực chú ý tập trung ở ngón tay của Quý Việt Đông. Cậu nhích nhích lại gần, đem hai má mềm mại cọ qua cọ lại đầu ngón tay Quý Việt Đông, một dòng điện tĩnh không kịp đề phòng chạy qua, Quý Việt Đông chấn động, cúi đầu nhìn về phía Quý Thư, "Em..." Quý Thư đem tay của mình áp vào tay hắn, hâm mộ nói: "Ngón tay của anh thật dài." Quý Việt Đông bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn thấy Quý Thư như vậy, mới nói: "Anh lớn tuổi hơn em, tất cả phương diện đều là người trưởng thành, chờ em trưởng thành, cũng sẽ giống như anh." "Có thật không?" Quý Thư dùng ngón trỏ của mình nhẹ nhàng ôm lấy ngón trỏ Quý Việt Đông, Quý Việt Đông đối với cậu hứa hẹn: "Đương nhiên." Sau Giáng sinh, Quý Việt Đông liền muốn dẫn Quý Thư về nước. Lương thúc luôn chăm sóc Quý Thư không dự định trở về, hắn cũng không ép buộc ông, ông ở đây ở mười mấy năm, đều đã thành thói quen, vẫn là có ý định ở lại bên này. Quý Việt Đông không nói thêm gì, hắn đưa cho Lương thúc một khoản tiền, đầy đủ để ông dưỡng lão.
|