Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
|
|
Chương 35: Anh dũng tiến lên
"Đứng lại đứng lại." Tiểu Cửu nhe răng nhếch miệng nghiêm túc nói "Lập tức tiến lên, ngươi nếu đã lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ mà không hoàn thành nhiệm vụ hệ thống sẽ trừng phạt ngươi." Hạ Thiên Tịch chợt dừng chân lại, kể từ khi trong đầu có hệ thống, y mỗi lần lựa chọn nhiệm vụ đều hoàn thành, trước nay còn không có thất bại qua, cho nên không biết có trừng phạt như vừa nói. Hiện tại bị tiểu Cửu nhắc nhở, Hạ Thiên Tịch không thể không dừng lại hỏi "Vậy nhiệm vụ thất bại sẽ bị trừng phạt như thế nào?" "Hừ...biện pháp trừng phạt của hệ thống rất nhiều, ví dụ như chịu dòng điện 100.000V, đóng băng một giờ, tịch thu tinh thần lực, nghiêm trọng hơn nữa là cùng người giải trừ trói buộc." "Thật sự có thể giải trừ trói buộc?" Hạ Thiên Tịch lập tức hưng phấn hỏi. Tiểu cửu lắc cái đuôi nhìn Hạ Thiên Tịch đang mắt sáng lấp lánh nói "Đương nhiên có thể." "Vậy có tạo thành thương tổn gì tới ta không?" "Sẽ không." Hạ Thiên Tịch lập tức trên mặt hiện tươi cười. "Bởi vì ngươi sẽ chết." "..." Oán hận trừng mắt nhìn tiểu Cửu một cái, Hạ Thiên Tịch thu hồi biểu tình hộc máu, lúc này không thể không hướng tới phía viêm ma thú. Người đang chiến đấu với viêm ma thú đã vô lực, năng lượng cả người bị tiêu hao hết, cơ giáp triệu hồi ra vì không còn năng lượng nên đã biến mất, giờ phút này Hạ Thiên Tịch mới nhìn rõ học viên đang chật vật kia cư nhiên là đội trưởng tiểu đội của y. Năng lượng trong cơ thể Vân Duệ đã tiêu hao không còn một mảnh, vô lực té trên mặt đất, mắt thấy viêm ma thú giơ lên móng vuốt sắc bén hung hăng chụp vào hắn, trên mặt Vân Duệ có nồng đậm thần sắc sợ hãi, hắn nhắm mắt lại không muốn nhìn đến cảnh bản thân bị con viêm ma thú này chụp tới huyết nhục bay tứ tung. Nhưng đang chờ đợi, móng vuốt thật lớn của viêm ma thú không có chụp tới, trước người thoảng qua nhè nhẹ lương khí, khi Vân Duệ mở to mắt liền nhìn thấy một bức tường thiên lam sắc băng sương trước mặt, bức tường này phi thường xinh đẹp, lương khí nhè nhẹ tản mát trong không khí, hắn thậm chí còn nhìn qua được bức tường trong suốt là móng vuốt của viêm ma thú chụp tới tường băng. Vân Duệ bị một màn trước mắt làm cho quên cả phải chạy trốn như thế nào. "Chết chưa? Chưa chết còn không nhanh chạy đi?" Hạ Thiên Tịch nhảy đến trước mặt Vân Duệ nhướng mày ác thanh nói, tường băng D cấp ma pháp này của y căn bản là không ngăn được móng vuốt của viêm ma thú, một vuốt của viêm ma thú chụp tới làm cho tường băng bị nứt ra một cái khe, chỉ nghe răng rắc một tiếng, tường băng mỹ lệ bằng mắt thường thấy được từng đoạn rạn nứt, quá trình này có thể coi hết sức mỹ lệ, nhưng là viêm ma thú lại một lần nữa vung móng vuốt chụp tới, tường băng trước mắt viêm ma thú nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. "Dùng thổ hệ ma pháp, nếu đầu súc sinh này là thổ hệ ma thú, ngươi liền dùng thổ hệ đối phó với nó." Tiểu Cửu đã chui vào bên trong áo của Hạ Thiên Tịch, giao lưu thông qua tinh thần, thanh âm tiểu Cửu trong đầu Hạ Thiên Tịch vang lên. Lão tử phải dùng thổ hệ ma pháp gì? Cấp thấp đối với cấp 4, đúng là trắng trợn tìm chết a!
|
Chương 36: Bi ai Hạ Thiên Tịch
Hạ Thiên Tịch giờ phút này rất muốn chửi má nó, nhưng là y cũng không có nhiều thời gian mà chửi má nó, chỉ phải căng da đầu đối phó. "Đất nứt." Khi tường băng biến mất, Hạ Thiên Tịch nhanh chóng hạ xuống ma pháp, một vùng đất nứt nhỏ ra xuất hiện dưới chân ma thú, mặt đất tách ra một cái khe, nhưng mà viêm ma thú cao tới năm thước, lớn ba thước, một mảnh đất nứt này của y đường kính cũng không quá một thước, căn bản là đối với viêm ma thú này không gây ra nổi thương tổn gì. Mà Vân Duệ sau khi Hạ Thiên Tịch tiến tới liền chống đỡ thân thể trốn sang một bên, nhìn Hạ Thiên Tịch cuốn lấy viêm ma thú, Vân Duệ khẽ cắn môi, trong mắt có tình tự không nói rõ, khi gặp phải con viêm ma thú này tiểu tổ đã bị dọa cho chạy tứ tán, để lại duy nhất một mình hắn, đến cuối cùng thật không ngờ là phế vật này tới cứu hắn. Nhưng là nhìn thân ảnh hốt hoảng của Hạ Thiên Tịch đang chật vật chạy trốn dưới chân viêm ma thú, Vân Duệ khẽ cắn môi nhanh chóng xoay người rời đi, nói hắn vong ân phụ nghĩa cũng được, chỉ cần có thể bảo trụ tính mạng, hắn chỉ có thể làm như vậy, hiện tại năng lượng của hắn đã tiêu hao hết, ở lại cũng chỉ chờ khi viêm ma thú ăn hết Hạ Thiên Tịch rồi đến lượt mình, cho nên Vân Duệ nhanh chóng rời đi. Hạ Thiên Tịch không có chú ý tới Vân Duệ rời đi, y hiện tại không có tinh lực để chú ý tới Vân Duệ, y đang hốt hoảng chạy trốn dưới công kích của viêm ma thú, thân ảnh chật vật dưới thân viên ma thú đang trốn đông trốn tây, niệm ma pháp vốn là một việc hao phí tinh thần lực, tinh thần lực của y vốn dĩ không cao, huống chi bản thân cũng chỉ là một pháp sư cấp thấp, đối phó với viêm ma thú còn chưa được nửa giờ, Hạ Thiên Tịch cảm giác được tinh thần lực của mình đã hao phí nhiều, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt, tinh thần lực tiêu hao làm cho thân thể y có điểm lung lay muốn đổ. Cố tình hạ xuống một pháp thuật đất nứt, tường băng, kiếm băng, đối phó với viêm ma thú đều không có gây được thương tổn gì, điều này làm cho Hạ Thiên Tịch phi thường muốn mắng cha gọi mẹ, không phải nói trong rừng rậm tử vong chỉ có ma thú cùng tang thi cấp một hai thôi sao? Đầu viêm ma thú cấp bốn này là sao? "Chậc chậc, có vẻ ngươi muốn bỏ lại mạng ở nơi này." Tiểu Cửu vẫy cái đuôi vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa. "Câm miệng" Hạ Thiên Tịch mặt xám mày tro chật vật chạy trốn, tức giận rống lên "Lão tử chết đối với ngươi có ích lợi gì?" "Ta có thể lại lựa chọn một người có sức chiến đấu cao hơn." Tiểu Cửu thật sự là một chút cảm tình đều không có nói. Hạ Thiên Tịch thật muốn một ngụm máu phun chết con chó ranh này. Cố tình lúc này lại họa vô đơn chí, trong rừng rậm dây đằng điều mọc thành bụi, Hạ Thiên Tịch hoảng loạn chạy trốn đến mức đường còn không kịp nhìn, lập tức dưới chân bị một cây đằng điều thô to cuốn lấy ngã sấp xuống đất, cùng với mặt đất tiếp xúc thân mật, Hạ Thiên Tịch bị ngã đến đầu váng mắt hoa, nhưng còn chưa đợi y đứng dậy một bóng ma thật lớn phủ xuống, viêm ma thú mở ra cái miệng rộng như bồn máu, gầm rú cúi đầu muốn đem Hạ Thiên Tịch một ngụm nuốt vào trong bụng.
|
Chương 37: Lăng Thần đã đến
Khi viêm ma thú mở ra cái mồm lớn như bồn máu, một cỗ tanh tưởi hôi thối thẳng tắp xộc vào mũi, Hạ Thiên Tịch bị huân thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi, ngẩng đầu lên nhìn cái mồm rộng như bồn máu cùng hàm răng đen vàng lởm chởm, Hạ Thiên Tịch nghiến răng nghiến lợi nói "Ta nếu phải chết, ta cũng sẽ đem con chó nhà ngươi chết trước." Cắn răng cố gắng dùng tinh thần lực không còn là bao khởi động một bức tường băng trước mặt, hy vọng bức tường này có thể cho y ba giây thời gian là được, Hạ Thiên Tịch nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, nhưng là tinh thần lực của y hao tổn quá nhiều, tường băng hoa lệ dưới một cái ngoạm của viêm ma thú biến mất, Hạ Thiên Tịch vừa mới từ trên mặt đất bò dậy còn chưa kịp chạy trốn, hàm răng thật lớn của viêm ma thú đã nhanh chóng hạ xuống người y, bị khoang miệng của viêm ma thú bao vây, cỗ mùi hôi thối tanh tưởi càng thêm nồng nặc, huân Hạ Thiên Tịch khiến y muốn trực tiếp cắt đứt luôn dạ dày, nhưng là trước mắt y đã không còn kịp hôn mê, bởi vì y sắp bị viêm ma thú ăn luôn... Hạ Thiên Tịch, khóc ròng! Thật vất vả sống lại một lần, lại bị một đầu súc sinh hôi thối ăn luôn, thật sự là vận đen đến tận cửa mà. Hạ Thiên Tịch thật muốn rống to, chính là y không có thời gian.... Ngay khi Hạ Thiên Tịch tưởng mình sắp bị đầu súc sinh ăn luôn, một mạt sắc lạnh quang mang thoáng hiện trước mặt, trầm thấp thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai "Còn thất thần làm gì? Còn không mau chạy ra ngoài?" Bên trong miệng viêm ma thú, một dáng người đĩnh đạc một thân cơ giáp chiến sĩ, đường cong lưu sướng xinh đẹp, giờ phút này chiến sĩ cơ giáp đang dùng hai tay cơ giáp chống đỡ khoang miệng của viêm ma thú hạ xuống. Hạ Thiên Tịch phản ứng lại, thân thể chợt lóe một cái từ bên trong miệng viêm ma thú chạy ra, tuy rằng cơ giáp triệu hồi ra không rõ bên trong là ai đang khống chế, nhưng là giọng nói lãnh liệt trầm thấp mang theo từ lực, trừ bỏ Lăng Thần còn có thể là ai? Trong lòng Hạ Thiên Tịch cảm xúc trăm mối ngổn ngang, chẳng qua tình hình hiện tại không cho y nghĩ nhiều, sau khi Hạ Thiên Tịch chạy ra Lăng Thần cũng lập tức chạy ra ngoài, Hạ Thiên Tịch mới phát hiện ra Lăng Thần đã là chiến sĩ cơ giáp cấp 3, chẳng qua cấp 3 so với cấp 4 vẫn là còn cách xa. "Gào..." viêm ma thú tức giận, thân thể to lớn run run đứng lên khiến đất cũng phải chấn động. Lăng Thần lắc mình đi tới bên cạnh Hạ Thiên Tịch, thanh âm lãnh liệt vang lên bên tai Hạ Thiên Tịch "Nhanh triệu hồi ra cơ giáp, chúng ta liên thủ công kích." Chính hắn còn không phải đối thủ của viêm ma thú, chỉ có thể cùng người khác liên thủ, nói không chừng còn có một tia hy vọng, cho dù không giết được viêm ma thú, chạy trốn cũng có thể nắm chắc. "Ta còn không phải là cơ giáp chiến sĩ." Hạ Thiên Tịch hữu khí vô lực nói. Thời gian ba tháng y chi lo tăng lên thể thuật, tinh thần lực, không có tăng lên độ phù hợp cơ giáp, căn bản là không có thời gian hấp thu năng lượng, thăng cấp thành cơ giáp chiến sĩ. Lăng Thần bỗng nhiên quay đầu, cơ giáp to lớn nhìn Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch cho dù không nhìn được biểu tình của Lăng Thần lúc này, nhưng là cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực bắn ra từ đài cơ giáp màu bạc kia, trên mặt không chỉ có một trận hoảng loạn. "Không phải cơ giáp chiến sĩ cũng dám vào rừng rậm Tử Vong, ngươi bị ngốc sao?" Thanh âm lãnh liệt của Lăng Thần có chút nghiến răng nghiến lợi. Ngươi mới ngốc, cả nhà ngươi mới ngốc. Hạ Thiên Tịch rất muốn phản bác, nhưng ngại người ta vừa mới cứu mình, y cũng ngượng ngùng phản đối lại.
|
Chương 38: Chạy trốn!
Lúc này viêm ma thú lần thứ hai công kích lại. "Cẩn thận." Thanh âm tức đến hộc máu truyền đến, Hạ Thiên Tịch còn không có phản ứng kịp cơ giáp màu bạc đã giơ lên hai tay túm lấy eo Hạ Thiên Tịch bế lên, nhanh chóng xoay người hướng phía sâu trong rừng rậm chạy đi. Viêm ma thú rống giận đuổi theo sau lưng, tuy rằng Lăng Thần là cơ giáp chiến sĩ cấp 3, nhưng đối thủ là ma thú cấp 4 nên cũng chỉ có thể chạy trốn, nếu không có Hạ Thiên Tịch hắn có thể dùng sức liều mạng, nhưng là lại mang theo một cái vướng bận nên không được. "Không được, ngươi càng chạy càng tiêu hao năng lượng, viêm ma thú liền tính theo chúng ta liều mạng." Hạ Thiên Tịch nhìn viêm ma thú đuổi theo bọn y, bọn họ đã chạy trốn trong rừng hơn một giờ, mà viêm ma thú vẫn cứ tức giận như cũ, không xa không gần đuổi theo bọn họ, thực rõ ràng là muốn tiêu hao năng lượng của bọn họ. Lăng Thần đã biến thành cơ giáp chiến sĩ, chạy nhanh như vậy cũng không thoát khỏi viêm ma thú, xác thực là thể lực đã tiêu hao. "Vậy liều mạng với nó." Lăng Thần chợt dừng chân lại, hắn cũng hiểu chỉ chạy trốn như vậy là không phải cách. "Không được, chúng ta đánh không lại nó." Hạ Thiên Tịch cắn môi, được Lăng Thần ôm hơn một giờ chạy trốn này, thân thể y đã nghỉ ngơi không sai biệt mấy, chẳng qua tinh thần lực tiêu hao không phải nhanh như vậy có thể khôi phục. Trong lòng suy nghĩ, Hạ Thiên Tịch giờ phút này cũng bất chấp bại lộ ma pháp, hiện tại vẫn là chạy trốn là quan trọng. "Ngươi tiếp tục chạy, ta có biện pháp bỏ rơi viêm ma thú." Lăng Thần không hoài nghi tiếp tục không chế giáp nhanh chóng chạy trốn, tuy rằng Hạ Thiên Tịch còn không phải là một chiến sĩ cơ giáp, nhưng là lại có thể duy trì một thời gian lâu như vậy khi viêm ma thú công kích rõ ràng là có tuyệt chiêu gì đó. Hạ Thiên Tịch nhanh chóng điều động ma lực trong cơ thể mình, ở trên chân Lăng Thần thêm một phép cương quyết thuật, khiến cho tốc độ của Lăng Thần có thể đề cao. Lăng Thần cũng cảm giác được cơ giáp biến hóa, hắn điều động năng lượng trong cơ thể khống chế cơ giáp nhanh chóng rời đi, tốc độ này vốn đã là cực hạn, giờ phút này lại chợt tăng lên, thật giống như có một luồng gió nâng thân thể hắn, giảm bớt trọng lượng cơ thể hắn, làm tốc độ của hắn lại tăng nhanh. Lăng Thần cũng không cho rằng đây là công lao của bản thân, hắn ngoài ý muốn liếc nhìn Hạ Thiên Tịch một cái. Hạ Thiên Tịch trong lòng ngực sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, ma pháp của y vốn dĩ tiêu hao quá nhiều, thân thể cũng không hoàn toàn khôi phục, lúc này lại vận dụng ma pháp, thân thể đã có điểm ăn không tiêu. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hạ Thiên Tịch, hàm răng gắt gao cắn môi dưới, tựa hồ rất thống khổ, trong lòng Lăng Thần chấn động, không hiểu sao đau lòng, không hề nghĩ nguyên nhân gì khiến tốc độ của bản thân tăng lên, nhanh chóng ở trong rừng vội vàng chạy. (Sau khi biến thân thành cơ giáp chiến sĩ, người bên ngoài không thể nhìn được người bên trong khống chế cơ giáp là ai, nhưng là người bên trong cơ giáp lại có thể nhìn được bên ngoài." Trải qua sự phối hợp của hai người, rốt cục bỏ rơi được viêm ma thú, trên đường Lăng Thần tìm được một một cái hang động đem giấu Hạ Thiên Tịch vào trong, đến tận trong động rồi Hạ Thiên Tịch mới dừng sử dụng ma pháp,đồng thời linh lực của y lúc này cũng không còn lại chút nào, cả người ướt đẫm mồ hôi ngã hẳn vào người Lăng Thần, sắc mặt tái nhợt dọa người, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu. Cả người Hạ Thiên Tịch lúc này ngay cả khí lực đứng lên cũng không có, sau khi Lăng Thần ôm y tiến vào trong động lập tức thu hồi cơ giáp, Hạ Thiên Tịch lập tức cảm giác được cái ôm ấm áp phía sau, tuy rằng Lăng Thần người này thoạt nhìn lạnh như băng, một khuôn mặt tuấn mỹ mang rất ít biểu tình, nhưng là cái ôm của hắn lại rất ấm áp.
|
Chương 39: Ma pháp bại lộ
Hạ Thiên Tịch giãy dụa suy nghĩ muốn từ trong ôm ấp của Lăng Thần thoát ra, nhưng là cả người y thật sự không còn tí sức lực nào. "Đừng nhúc nhích." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần thấp giọng quát, vừa ôm y vừa quan sát cẩn thận nơi hai người ẩn nấp xong mới nhìn người trong lồng ngực hỏi "Ngươi có khỏe không?" "Không sao, để ta nghỉ ngơi một chút là được." Ma lực cạn kiệt, cũng không biết khi nào có thể khôi phục lại, Hạ Thiên Tịch nhíu mày nghĩ mình thật sự có đủ xui xẻo. "Ngươi trước cứ uống chút dịch dinh dưỡng, nghỉ ngơi một chút." Lăng Thần nói xong liền lấy ra từ ba lô của mình một túi dịch dinh dưỡng đưa cho Hạ Thiên Tịch, hắn hiện tại có thể nhìn ra thể lực Hạ Thiên Tịch cạn kiệt nghiêm trọng, tuy rằng hắn thực nghi hoặc, nhưng là cũng không có dò hỏi ra miệng. "Ngươi là ma lực cạn kiệt, uống cái túi dịch dinh dưỡng kia căn bản là vô ích, nhanh xuất ra linh quả mà ăn, linh quả có thể trợ giúp ngươi khôi phục ma lực trong cơ thể." Thanh âm tiểu Cửu lại vang lên trong đầu. Hạ Thiên Tịch hiện tại thực sự muốn giết chết tiểu Cửu, rõ ràng không biết lượng sức còn ép y đi hoàn thành nhiệm vụ, y thiếu chút nữa đều phải chết. "Không nên oán giận, ngươi xem ngươi không phải không có việc gì sao? nhiệm vụ này cũng chỉ là rèn luyện ma pháp của ngươi mà thôi, cho nên nhiệm vụ thất bại cũng không bị hệ thống trừng phạt." Tiểu Cửu vẻ mặt tất cả là vì tốt cho ngươi nói. "Lão tử giết ngươi!" Phát hiện bị chơi, Hạ Thiên Tịch lập tức phẫn nộ rống giận. Một người một thú giao chiến tại tâm trí trong đầu, tuy rằng Lăng Thần không nghe được, nhưng là hắn nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt thần sắc không ngừng biến đổi, phượng mâu màu bạc của Lăng Thần hiện lên một mạt lạnh sắc quang mang. Sau khi đại chiến cùng tiểu Cửu một trận, Hạ Thiên Tịch thực sự là không còn tinh lực nào nữa, nhìn Lăng Thần bên người đang nhíu mi, dù sao thời điểm vừa mới thêm cho chân Lăng Thần cương quyết thuật đã khiến hắn hoài nghi, hiện tại y muốn hồi phục thể lực cùng ma lực nhất định phải ăn linh quả, xem ra y có lẽ phải bại lộ ma pháp của bản thân. Con ngươi Hạ Thiên Tịch quay tròn một vòng, đôi mắt nhìn Lăng Thần hung tợn uy hiếp "Nhớ kỹ, bất luận ngươi nhìn thấy cái gì, sau này đều phải quên đi cho ta." Lăng Thần nhướng nhướng mày, lười biếng nheo lại đôi phượng mâu hẹp dài, khóe môi gợi lên nụ cười tà khí nói "Đây là thái độ ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng?" Hạ Thiên Tịch bị một ngụm huyết sặc chết. Ân nhân cứu mạng? Được rồi, Lăng Thần xem như là ân nhân cứu mạng của y. Hạ Thiên Tịch trong lòng buồn bực, có chuyện gì buồn bực hơn so với việc bản thân bị người mà mình ghét cứu mạng? Y hiện tại cũng không có dư thừa tinh lực ứng phó Lăng Thần, lập tức từ không gian lấy ra hai trái thủy mật đào trắng trắng hồng hồng, thủy mật đào tươi ngon mọng nước hương thơm tản mát xuất hiện trong tay Hạ Thiên Tịch. Đồng tử màu bạc của Lăng Thần khi nhìn thấy bàn tay trống không của Hạ Thiên Tịch xuất hiện hai trái thủy mật đào liền co rút, một mạt bạc sắc chợt lóe rồi biến mất, khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì, giống như không có nhìn thấy Hạ Thiên Tịch lộ ra chiêu thức đó. Hạ Thiên Tịch tinh tế quan sát thần sắc trên mặt Lăng Thần, phát hiện trên mặt hắn không có biểu hiện gì thì cảm thấy một trận mất mát, chẳng lẽ hắn không hiếu kỳ? "Ngươi không hiếu kỳ sao?" Hạ Thiên Tịch đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần hỏi. "Hiếu kỳ cái gì?" Hạ Thiên Tịch giơ lên thủy mật đào trong tay, đưa một quả trong đó cho Lăng Thần, bản thân từng ngụm từng ngụm ăn một trái khác. Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch từng ngụm từng ngụm ăn thủy mật đào, thịt quả tươi ngon tràn trong khoang miệng, khiến cho hai má của y phình lên, đáng yêu giống như một con chuột hamter, hai tay ôm lấy thủy mật đào của mình gặm phi thường nghiêm túc. Thủy mật đào mọng nước bị Hạ Thiên Tịch từng ngụm từng ngụm ăn vào, chất lỏng ngọt ngào làm dịu đi cánh môi Hạ Thiên Tịch, chất lỏng không kịp nuốt xuống theo khóe môi chảy ra, chảy xuống cằm lướt xuống cần cổ duyên dáng, cuối cùng biến mất ở cổ áo. Kỳ thật bộ dáng Hạ Thiên Tịch giờ phút này rất là chật vật, y bị viêm ma thú đuổi theo lâu như vậy, quần áo đều nhăn nhúm bụi bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cũng đầy bùn đất, mái tóc hỗn độn rối bù, một người lôi thôi nhếch nhác như vậy hẳn là không có lực hấp dẫn gì mới phải, nhưng là Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch động tác giống như con chuột nhỏ, động tác vô tình toát ra lực hấp dẫn, Lăng Thần không tự giác nuốt nuốt nước bọt, bạc sắc đồng tử trong nháy mắt trở nên sâu thẳm rất nhiều.
|