Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi
|
|
Chương 5
Chương 5 : Nhà của Tần Dĩ Hằng là một ngôi biệt thự hai tầng, màu sắc thiên về tông lạnh. Từ huyền quan tiến vào chính là phòng khách, tất cả đồ vật đều đầy đủ, mà không gian an bài hợp lí thoạt nhìn lại có chút trống vắng. Sở Nghĩa không tiện tiếp tục quan sát, cùng Tần Dĩ Hằng bước vào, đứng ở bên cạnh ghế sô pha nhìn Tần Dĩ Hằng đang tiếp điện thoại. "Tốt, được, cậu gửi cho tôi, được" Chỉ nói một vài câu, không tới một phút Tần Dĩ Hằng liền cúp điện thoại. Hắn quay đầu đối mắt với Sở Nghĩa, Sở Nghĩa lập tức đứng thẳng người . Tần Dĩ Hằng : " Tôi hiện tại có chút việc phải đi làm việc. " Sở Nghĩa gật đầu : " Vâng. " Sau đó, Tần Dĩ Hằng dẫn Sở Nghĩa lên lầu, băng qua một cái hành lang rồi dừng lại trước một cửa phòng:" Đây là phòng ngủ. " Sở Nghĩa gật đầu: " Vầng" Tần Dĩ Hằng : " Thư phòng ở bên cạnh, có chuyện gì có thể đến tìm tôi " Sở Nghĩa gật đầu : "Đã biết " Cứ như vậy, Tần Dĩ Hằng liền đi làm việc. Không có hắn, Sở Nghĩa liền cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, hắn tiến vào phòng ngủ đóng cửa lại, thở ra một hơi thật dài rồi đi bật đèn. Phong cách trang trí rất đơn giản, cùng khí chất của Tần Dĩ Hằng đặc biệt hợp, Sở Nghĩa nhìn thoáng qua một vòng, thuận tiện thưởng thức đồ vật quý giá trên giá cùng bức tranh trên tường. Trong phòng ngủ có phòng tắm, Sở Nghĩa không tốn thời gian nữa, đem ba lô của mình thả lên trên ghế. Cũng như lúc đi công tác, hắn để một đống đồ dùng cá nhân cần thiết vào đầy một ba lô. Thời điểm lấy đồ rửa mặt đem vào trong phòng tắm, hắn mới nhận ra là mình không mang đồ ngủ. Sở Nghĩa cầm đồ đạc của mình, đứng ở trước gương trong phòng tắm phát ngốc vài giây. Hắn bình thường đi công tác đều không mang áo ngủ, chỉ cần một cái quần lót lên giường ngủ, muốn nhiều thì tăng thêm một cái quần dài mà thôi. Cho nên khi hắn tới đây liền quên mất. Sở Nghĩa nhìn mình trong gương khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn đồng hồ trên tay hiện lên là mười một giờ. Về nhà lấy chắc? Hắn dọn đồ dùng của mình cho tốt, đi ra khỏi phòng ngủ, gõ cửa thư phòng. Bên trong không có động tĩnh, mà Sở Nghĩa nghĩ vừa nãy Tần Dĩ Hằng nói có vấn đề gì cứ tìm tới hắn, vậy hắn bây giờ cũng không tính là làm phiền đâu nhỉ. Vì thế hắn nhẹ nhàng mở cửa, thò đầu vào thăm dò. Tần Dĩ Hằng ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn máy vi tính, có lẽ là nghe được phía cửa có động tĩnh, liền ngẩng đầu lên một chút. Sở Nghĩa rón rén bước vào thư phòng, thấy Tần Dĩ Hằng không lộ ra vẻ bị làm phiền mới nhẹ nhàng bước tới. Tần Dĩ Hằng đang đeo tai nghe, Sở Nghĩa bước lại gần không dám cùng hắn nói chuyện. Sở Nghĩa khẽ suy đoán, hắn có phải là không tiện nói chuyện, đang mở video hội nghị, hoặc là cái tương tự như vậy hay không. Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu một chút, giống như đang hỏi Sở Nghĩa có chuyện gì sao? Hắn cảm thấy bây giờ mà nói chuyện thì cũng không thỏa đáng lắm, hắn đảo mắt một vòng. Rồi cầm tờ giấy trắng ở phía máy in lên, cũng lấy một cây bút cắm trong hộp bút. 【 Em quên mang đồ ngủ theo, hiện tại về nhà một chuyến 】 Hắn viết xong dịch một bước nhỏ đến bên bàn làm việc, ngồi xổm một nửa xuống, đưa trang giấy cho Tần Dĩ Hằng. Bàn làm việc không cao không thấp, Sở Nghĩa ngồi xổm xuống ,mép bàn vừa vặn đến cổ của hắn, Tần Dĩ Hằng lấy tờ giấy nhìn chữ trên đó, đang muốn mở miệng cùng Sở Nghĩa nói chuyện. Nhưng khi quay đầu hắn liền nhìn thấy một bộ dáng mong chờ của Sở Nghĩa, hai tay đặt ở trên bàn, cằm đặt trên tay tròn mắt nhìn mình. Tần Dĩ Hằng nuốt xuống câu định nói, không kìm được cong khóe miệng, đối với Sở Nghĩa ngoắc ngoắc tay. Sở Nghĩa thu được tin tức, đưa cây bút qua. Tần Dĩ Hằng viết xuống phía dưới câu của Sở Nghĩa, trả lời hắn. 【 không cần trở về, mặc của tôi 】 Hắn đưa tờ giấy qua, mà Sở Nghĩa lại giống như đang sợ cái gì chỉ vươn một bàn tay, cũng rất nhanh mà nhận lấy tờ giấy. Tần Dĩ Hằng mắt nhìn máy tính, lại quay lại nhìn Sở Nghĩa liền hiểu rõ. Sở Nghĩa nghĩ lầm hắn đang gọi video, cho nên lo lắng mình sẽ vào cam. Sở Nghĩa đã bắt đầu tiếp tục viết chữ, Tần Dĩ Hằng nhìn bộ dáng cụp mắt chăm chú của hắn, không có mở miệng đánh gãy hắn, cũng không có giải thích mình hiện tại chỉ là đang xem một cái PowerPoint. Sở Nghĩa cúi đầu viết chữ, viết xong lại lần nữa đưa giấy cho Tần Dĩ Hằng, mà bởi vì Tần Dĩ Hằng chỉ mở một cái đèn bàn, Sở Nghĩa ngồi ở phần giữa chỗ sáng và tối, hắn cứ như vậy nhìn sang, đèn hắt sáng được một nửa người hắn, nửa còn lại bên tối. Tay Tần Dĩ Hằng để ở bàn phím, thật lâu sau không có bấm tiếp, nhìn đến ngây người. Sở Nghĩa ngẩng đầu, hai người liền nhìn nhau vài giây. Sở Nghĩa cũng phát hiện có chút không thích hợp, lại đem giấy đưa qua một chút, đối với Tần Dĩ Hằng khách khí cười cười. Tần Dĩ Hằng thu hồi ánh mắt, nhận trang giấy lấy, thấy được chữ trên giấy. 【 có thể khá là phiền phức hay không, em qua lại rất mau 】 Hắn bình tĩnh viết tiếp. 【mở tủ quần áo ra, ngoài cùng bên trái có một giá để đồ ngủ, em chọn lấy một bộ】 Tần Dĩ Hằng đưa giấy qua, Sở Nghĩa liền nhận. 【 Được, em cảm ơn 】 Theo lý mà nói, Sở Nghĩa nói xong lời này liền có thể rút lui, hắn cũng chuẩn bị đứng lên, nhưng khi nhìn thấy Tần Dĩ Hằng lấy tờ giấy lại, lại bắt đầu ghi chữ. Vì thế hắn không thể làm gì khác là tiếp tục chờ đợi. Vài giây sau, Tần Dĩ Hằng đưa tờ giấy tới, Sở Nghĩa nương theo đèn cúi đầu nhìn. 【 Đồ dùng trong phòng tắm đều có thể dùng】 Sở Nghĩa trả lời hắn. 【 Được 】 Tần Dĩ Hằng lại nói. 【 tôi còn phải làm trong chốc lát, em có thể đi ngủ trước 】 Sở Nghĩa lại trả lời. 【 Dạ】 Tần Dĩ Hằng đột nhiên hỏi. 【 ngồi xổm lâu như vậy, chân tê sao? 】 Sở Nghĩa ở trong lòng chửi thầm, hắn kỳ thật không cần phải ngồi xổm lâu như vậy, này không phải do ngài Tần tổng sao, đột nhiên muốn cùng hắn nói chuyện. 【 không tê, em đi tắm rửa trước, anh làm việc cực khổ rồi 】 Tần Dĩ Hằng rốt cuộc cũng không trả lời hắn nữa, xem tờ giấy của Sở Nghĩa, gật gật đầu với hắn, Sở Nghĩa thu được tin tức đứng lên. Vừa rồi còn nói chân không tê, vừa đứng lên liền bị báo ứng, cảm giác giống như có một ngàn con kiến đang gặm chân hắn vậy. Nhưng rốt cuộc nói cũng đã nói, Sở Nghĩa vì để tỏ vẻ chân mình thật sự không có tê mà chịu đựng phần thống khổ này, cùng Tần Dĩ Hằng vẫy tay hẹn gặp lại, làm bộ hiên ngang đi tới cửa. Cửa đóng lại trong nháy mắt, Tần Dĩ Hằng cầm đoạn đối thoại vừa rồi của hai người lên. Nói cũng không nhiều lắm, chỉ chiếm nửa tờ giấy. Chữ của Sở Nghĩa rất tốt, rất đoan chính, tuy rằng không có luyện qua, nhưng thoạt nhìn rất thoải mái, chính là kiểu khi thầy cô nhìn vào sẽ muốn tặng điểm cộng cho bài kiểm tra. Tần Dĩ Hằng gấp tờ giấy lại, rồi gấp lại lần nữa, kẹp vào trong quyển sách gần tầm tay mình nhất. Bên ngoài Sở Nghĩa mới vừa đóng cửa lại liền cúi xuống hung hăng đập đùi của mình. Trở lại phòng ngủ, hắn mở tủ quần áo theo lời của Tần Dĩ Hằng, sau đó nhìn đến cách bên trong được sắp xếp cầm lòng không nổi mà quào một tiếng. Không hổ danh là Tần Dĩ Hằng. Sắp xếp kiểu này cũng quá quy củ rồi đấy, âu phục treo một giá, quần tây treo một giá, trang phục âu phục lại treo một cái giá, áo sơmi treo một giá, đồ thể thao một giá...... Vừa xem liền hiểu ngay, mà hắn cũng theo lời nhìn phía ngoài cùng bên trái, cũng là cái giá nhỏ nhất của tủ quần áo, tất cả đều là đồ ngủ. Sở Nghĩa tùy ý chọn một bộ đồ màu xám nhạt, đóng tủ quần áo lại rồi đi vào phòng tắm. Tuy rằng Tần Dĩ Hằng nói đồ dùng trong phòng tắm đều có thể dùng, nhưng Sở Nghĩa vẫn là hơi xấu hổ khi dùng đồ của hắn. Tần Dĩ Hằng đối với hắn không thấy khách khí là một chuyện, nhưng Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn không quá thích người khác chạm vào đồ của hắn, Sở Nghĩa cảm thấy Tần Dĩ Hằng khả năng có khiết phích. Buổi sáng không cùng hắn bắt tay, buổi tối không đeo dép của người khác, lúc đăng ký kết hôn dùng đều là bút mình mang, cho đến bây giờ, còn không có cùng hắn đụng chạm một tí. Cho nên đồ vật của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa vẫn không nên chạm vào là tuyệt vời. Tắm rửa xong, đem trang phục của mình chuẩn bị sắp xếp gọn gàng lại bỏ vào ba lô, quần áo dơ cũng chuẩn bị tốt túi ni lông sắp xếp gọn, chuẩn bị ngày mai mang về nhà. Hắn mới vừa thu thập xong ba lô, kéo khóa lên, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra. Sở Nghĩa quay đầu lại nhìn, vừa lúc chạm với ánh mắt của Tần Dĩ Hằng . Tần Dĩ Hằng chậm rãi đi vào, hình như là đang nhìn quần áo hắn mặc. Sở Nghĩa cười cười: "Dài quá." Ống tay áo che khuất nửa bàn tay, quần cũng dài che khuất nửa mu bàn chân. Tần Dĩ Hằng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Nhưng Sở Nghĩa không thấy được yết hầu của Tần Dĩ Hằng mất tự nhiên mà di chuyển lên xuống một chút. Kế tiếp Sở Nghĩa cũng không còn chuyện gì, Tần Dĩ Hằng đi tắm rửa. Hắn chơi điện thoại trong chốc lát, tự mình xây dựng tâm lý một phen, quyết định leo lên giường. Cái giường này rất lớn, hắn ngủ bên trái, Tần Dĩ Hằng ngủ bên phải, ở giữa còn có thể ngủ một người nữa, Sở Nghĩa đi lên dựa vào một bên nằm xuống. Rất nhanh, Tần Dĩ Hằng từ trong phòng tắm đi ra. Đã tới thời gian đi ngủ, Tần Dĩ Hằng tắt đèn, như Sở Nghĩa dự liệu vòng sang bên kia xốc chăn lên nằm xuống. Sở Nghĩa cảm giác được giường hãm xuống một chút. Rồi sau đó, đèn bàn cũng tắt. Trước mắt đột nhiên đen kịt, Sở Nghĩa theo thói quen tính nhắm mắt. Nhưng hắn có chút ngủ không được. Này hình như là hắn 26 năm qua lần đầu tiên ngủ cùng người khác, khó chịu khẳng định là khá khó chịu, sau đó mất ngủ, hắn cảm thấy mình có khi sẽ mất ngủ rồi. "Em ngủ thành thật không?" Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng hỏi. Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Chắc là thành thật ạ." Bạn đại học cùng phòng với hắn trước nay chưa chửi hắn bao giờ, cũng từng nói qua hắn ngủ rất an tĩnh. Tần Dĩ Hằng nói: "Chất lượng ngủ của tôi không tốt lắm, cho nên lúc ngủ tận lực đừng làm động tĩnh quá lớn, cũng đừng đụng đến tôi." Sở Nghĩa ngừng thở, trả lời: "Dạ." Sở Nghĩa thật cẩn thận không dám nhúc nhích, rất nhanh Tần Dĩ Hằng bên kia không còn động tĩnh nữa. Dần dần, thời gian trôi qua rất lâu, cổ hắn vì tóc quệt một hồi lâu rất ngứa, Sở Nghĩa nghĩ Tần Dĩ Hằng hẳn là đã ngủ rồi , vì thế hắn nâng tay lên, rất nhẹ rất chậm cào một chút. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng đột nhiên cử động. Sở Nghĩa cứng tay ở cổ. "Không ngủ sao?" Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng nói chuyện. Sở Nghĩa sợ hãi: "Không có." Tần Dĩ Hằng không nói, Sở Nghĩa không chịu được nhẹ nhàng cào lần nữa, mới chậm rãi thu tay lại. Vài giây sau Tần Dĩ Hằng lại nói chuyện. Lần này âm thanh hình như thấp hơn một chút. Hắn nói: "Sữa tắm em dùng không phải sữa tắm của tôi." Sở Nghĩa: "Ân?" Hắn có chút nghi hoặc, làm sao vậy? Nhưng hắn vẫn trả lời: "Em có mang của mình." Tần Dĩ Hằng lại không nói Lại qua nửa phút, Tần Dĩ Hằng lại nói chuyện. Nhưng lần này hắn đột nhiên hô một tiếng: "Sở Nghĩa." Bị kêu tên, Sở Nghĩa hoảng hốt, vội vàng nói: "Có tại hạ." Giọng Tần Dĩ Hằng có chút khàn: "Kết hôn có hành động làm tình, có thể chấp nhận được không ?" Sở Nghĩa không kịp phản ứng lại : " Cái gì cơ ạ?" Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Có thể chứ?" Sở Nghĩa đột nhiên nóng lên: "Có thể, có thể."
|
Chương 6
Chương 6: Ký ức một tháng trước liền quay trở lại, thân thể và cảm xúc đều trùng hợp. Bất đồng chính là tối hôm nay Sở Nghĩa rất tỉnh táo, hắn hiểu rõ chính mình đang làm gì, cũng biết rõ là hắn đang ở cùng với ai. Cuối cùng trước khi thật sự đi ngủ, mắt Sở Nghĩa nhìn điện thoại, đã là ba giờ sáng. Sau đó hắn liền ngủ một giấc tới hừng đông. Buổi sáng, ánh sáng được rọi vào từ khe cửa sổ qua chiếc màn không được kéo kĩ chiếu lên trên giường, Sở Nghĩa mơ mơ màng màng tỉnh lại, tiếp theo hắn phát hiện mình đang ở trong lồng ngực của một nam nhân. Nhiệt độ cơ thể ấm áp, tay còn đặt ở trên eo hắn. Nhưng trước tiên phải phản ứng như thế nào với tình huống này, Sở Nghĩa theo bản năng kêu một tiếng. "A!" Thuận tiện hắn nhớ tới ngày hôm qua hắn làm sao tới đây. Thuận tiện hắn nhớ tới tại sao mình lại ở trên cái giường này. Thuận tiện hắn nhớ tới tại sao mình lại ở cái bộ dạng này. Âm thanh hét chói tai cũng thành công đánh thức Tần Dĩ Hằng dậy. Tim của Sở Nghĩa đập rất nhanh, tinh thần sau khi trở về cũng bởi vì mình bị dọa sợ liền trở nên phi thường ngượng ngùng, hắn thấy Tần Dĩ Hằng đầu tiên là nhíu nhíu mày, sau đó mới thấy Tần Dĩ Hằng mở mắt. Trước khi tỉnh táo người luôn gặp đủ loại tình cảnh xấu hổ, cũng theo lý thường hẳn là muốn khống chế trường hợp, kết quả là, Sở Nghĩa nghĩ qua não, tự nhận là hợp lý hỏi câu: "Anh mấy giờ bay?" Tần Dĩ Hằng nghĩ nghĩ, mới trả lời: "Buổi chiều ba giờ." "Ồ!" Hắn khéo đưa đẩy viện cái cớ nói dối: "Em sợ anh ngủ muộn." Tần Dĩ Hằng chỉ là đơn giản ừ một tiếng, sau đó hắn phát hiện mình thế mà lại ôm Sở Nghĩa, thân thể rất thành thực cứng đờ , vội thu tay về. Ngày hôm qua Sở Nghĩa ngủ ở bên trái, Tần Dĩ Hằng ngủ ở bên phải, mà hiện tại, Sở Nghĩa ngủ ở bên phải, Tần Dĩ Hằng.. cũng ngủ ở bên phải. Rõ ràng trước khi ngủ, Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng ngủ vẫn rất thành thật, tự mình ngủ bên mình, ở giữa còn cách vừa một người, tại sao chỉ qua một giấc ngủ dậy liền biến thành như vậy. Loại chuyện này đương nhiên nghĩ không ra, Tần Dĩ Hằng buông Sở Nghĩa ra, Sở Nghĩa giành lấy tự do cũng xốc chăn lên, xuống giường. Đều nói cảm xúc buổi tối của người rất dễ dàng xúc động, hiện tại xem ra thực sự là như thế. Bọn họ ngày hôm qua rõ ràng không uống rượu, nhưng tình huống hiện tại lại giống như bọn họ đã say rượu buổi tối. A, đương nhiên, hắn không biết một tháng trước Tần Dĩ Hằng có uống say hay không. Không uống say hẳn là cũng uống nhiều rồi, bằng không loại băng sơn mỹ nhân này sao có thể sẽ cùng hắn làm bậy. Còn cả đêm. May mắn ngày hôm qua Sở Nghĩa trước khi ngủ đã chuẩn bị tinh thần đem áo ngủ vội vàng mặc vào, bằng không hiện tại sẽ càng xấu hổ. "Mấy giờ?" Người đang nằm trên giường đột nhiên hỏi một câu như vậy. Sở Nghĩa nhìn trái nhìn phải, ở tủ đầu giường nhìn thấy chiếc điện thoại rồi hắn cầm lên, đang chuẩn bị chạm vào màn hình thì điện thoại di động đột nhiên sáng lên. Có người gọi điện thoại đến, trên màn hình biểu hiện "Hứa Kính". Sở Nghĩa đối với người này không có ấn tượng, hắn liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói với Tần Dĩ Hằng : "9 giờ 40." Tiếp theo hắn nhận điện thoại. "Hứa tiên sinh, chào ngài." Sở Nghĩa tự động đem người này nghĩ là khách hàng của mình. Bên kia rõ ràng tạm dừng thật lâu mới hỏi Sở Nghĩa: "Xin chào, xin hỏi Tần tổng đang ở đâu?" "Tần tổng?" Sở Nghĩa nghi hoặc, quay đầu nhìn nam nhân cũng xốc lên chăn bước xuống giường : "Anh tại sao lại biết......" Hắn nói đến một nửa đột nhiên ý thức được cái gì, tiếp theo hắn một dừng lại, lấy điện thoại từ bên tai xuống. Mông lung nhìn chiếc điện thoại màu đen, như vậy chắc chắn không phải điện thoại của hắn. Mà lúc này Tần Dĩ Hằng cũng đi tới phía sau hắn. Sở Nghĩa thập phần xin lỗi, cúi đầu đưa điện thoại qua. "Alo." giọng nói của Tần Dĩ Hằng khàn cực kì . " Ừ...... Ngủ hơi muộn...... ừm......" Tần Dĩ Hằng vừa nói vừa đi vào phòng tắm, Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt nhìn theo hắn rời đi, tiếp theo từ bên kia giường cầm điện thoại của mình lên. Không trách hắn nhận sai được, hai người bọn họ dùng cùng một kiểu điện thoại, cũng cùng màu, hơn nữa đều không có ốp lưng. Tần Dĩ Hằng ở phòng tắm rửa mặt xong lại đi đến thư phòng, Sở Nghĩa thừa dịp thời gian này vào phòng tắm rửa mặt và cầm quần áo mới đi vào thay. Nhưng không quá khéo léo, khi ra khỏi phòng tắm vừa lúc gặp được Tần Dĩ Hằng, mà hắn đang thay quần áo. Cùng là nam nhân nhìn hắn thay quần áo quả thật không có gì, nhưng Sở Nghĩa vẫn theo bản năng quay ra sau. Bởi vì hắn đã đóng cửa phòng tắm, cho nên khiến hắn giờ phút này giống như một đứa nhóc đang bị phạt. Trong không khí truyền đến âm thanh đeo thắt lưng , cạch cạch , từng cái một đập vào trái tim của Sở Nghĩa. Hắn lại đứng trong chốc lát, tính thời gian không sai biệt lắm mới quay lại. Tần Dĩ Hằng đang cài cúc áo sơ mi, bức màn đã bị hắn kéo ra, ánh sáng không quá chói mắt rọi trên mặt đất, Tần Dĩ Hằng không có đứng ở chỗ nắng nhưng cũng làm cho người khác cảm thấy chói mắt cực kì. Sở Nghĩa nhìn đến ngây người. Trời ạ, cái này là hình ảnh thần tiên đúng không . Tần Dĩ Hằng, hắn, hắn ngay trước mặt hắn, cài cúc áo. Cài xong cúc áo liền đeo caravat, đeo xong cà vạt rồi mặc áo khoác âu phục, sau đó thuận tay cài lại một chút. Sở Nghĩa chỉ kém tí nữa hôn mê. "Tí nữa liền có tài xế đến đón tôi, em muốn đi không? Thuận đường đưa em đến phòng làm việc." Tần Dĩ Hằng đột nhiên quay đầu nói với Sở Nghĩa. Sở Nghĩa bị bắt gặp, lập tức chuyển hướng ánh mắt: "Ách , được, a, không phải," hắn phục hồi tinh thần lại: "Em có xe." Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi đi công tác mấy ngày nay, em có thể cho tài xế của tôi đón khi tan tầm " Sở Nghĩa xua tay: "Không cần." Tần Dĩ Hằng không có ép buộc, hai người cùng đi xuống lầu, trước khi ra cửa bụng của Sở Nghĩa đột nhiên cực kỳ không biết xấu hổ kêu một tiếng. Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn hắn. Sở Nghĩa xấu hổ nhìn Tần Dĩ Hằng cười cười. Tần Dĩ Hằng: "Đói bụng sao?" Sở Nghĩa gật đầu: "Đói." Tần Dĩ Hằng đột nhiên cười, không biết có phải là ảo giác của Sở Nghĩa hay không, Tần Dĩ Hằng cười với hắn như thế nhưng trông lại ôn nhu và sủng nịch vô cùng. Tần Dĩ Hằng: "Không vội thì trước tiên chúng ta đi ăn bữa sáng " Vì thế , Sở Nghĩa vẫn là ngồi trên xe của Tần Dĩ Hằng. Xe còn chưa ra khỏi tiểu khu, tài xế đằng trước liền hỏi: "Tần tổng, đi công ty trước hay sao?" Tần Dĩ Hằng lấy máy tính ra: "Không đi công ty, cậu hỏi em ấy một chút xem muốn đi nơi nào ăn cơm." Trong xe có ba người, Tần Dĩ Hằng nói hỏi em ấy một chút đương nhiên là chỉ Sở Nghĩa. Kết quả là tài xế hỏi: "Tiên sinh, đi đâu bây giờ?" Tần Dĩ Hằng đã đem lực chú ý vào công việc, Sở Nghĩa vốn muốn hỏi hắn thường xuyên ăn sáng ở chỗ nào, nhưng thấy hắn như vậy cũng không dám làm phiền, chỉ có thể dựa vào ghế phía trước cười hỏi tài xế: "Tần tổng bình thường đều đi chỗ nào ăn bữa sáng vậy?" Tài xế cũng theo lễ phép cười rộ lên: "Nếu có thời gian chúng ta sẽ đi xa một tí, đường Thành Đông, đường Hợp Bắc hay ven đường đều có cửa hàng ăn sáng, xem tâm tình của Tần tổng thôi, nhưng nếu không có thời gian, dưới lầu của công ty Tần tổng có một nhà, cũng rất không tồi." Sở Nghĩa gật gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy hiện tại là thời gian đủ hay là không đủ?" Tài xế nghĩ nghĩ: "Hiện tại đã gần giữa trưa, Tần tổng thời gian này rất ít khi ra khỏi cửa." Sở Nghĩa a một tiếng: "Vậy tính thời gian không đủ?" Tài xế cười rộ lên: "Có thể nói là như vậy." Sở Nghĩa: "Vậy đi công ty anh ấy đi." Tài xế: "Được rồi." Tài xế tuổi không lớn, không đến 35 tuổi, kỹ thuật lái xe tốt, EQ cao, ít phí lời, đã theo Tần Dĩ Hằng 5 năm. Sở Nghĩa cứ như vậy cùng tài xế trò chuyện, hắn không chú ý đến Tần Dĩ Hằng nên không biết hắn đã ngẩng đầu lên lúc nào, lẳng lặng nhìn Sở Nghĩa cúi người hướng đến phía trước, nhìn hai người trong xe nói chuyện phiếm. Sở Nghĩa tiếp tục trò chuyện: "Tôi gọi anh như thế nào?" Tài xế nói: "Tần tổng kêu tôi Tiểu Trần, cậu cũng kêu như vậy đi." Sở Nghĩa: "Được thôi." Tâm tình Tiểu Trần rất tốt, cùng Sở Nghĩa nói chuyện, hắn hỏi: "Tiên sinh, ngài họ gì?" Sở Nghĩa: "Tôi họ Sở, nếu là chúng ta thường xuyên gặp mặt, anh kêu tôi là Sở Nghĩa đi." Tiểu Trần lời còn chưa kịp nói, Tần Dĩ Hằng đột nhiên chen vào nói. "Kêu em ấy Sở tiên sinh," Ngữ khí Tần Dĩ Hằng không tốt lắm: "Đừng làm ồn nữa." Tài xế liền nhanh chóng im lặng, Sở Nghĩa cũng không dám nói nữa. Tự nhận là không làm phiền đến Tần Dĩ Hằng làm việc, Sở Nghĩa an phận làm tốt, không tùy tiện, không dám nói nữa. Không bao lâu, xe dừng ở trước tòa nhà cao ốc, Tiểu Trần xuống dưới mở cửa xe cho Tần Dĩ Hằng rồi sau đó vòng đến một bên khác, tính toán cũng mở cửa xe cho Sở Nghĩa nhưng Sở Nghĩa đã xuống xe, còn khách khí nói cảm ơn với Tiểu Trần . Sở Nghĩa cùng Tiểu Trần nói hẹn gặp lại, đi theo Tần Dĩ Hằng ăn sáng ở chỗ được gọi là cửa hàng dưới lầu công ty . Sở Nghĩa rất đói bụng, đói bụng đương nhiên liền ăn rất nhiều. Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn rất bận, vào trong tiệm vẫn cứ ở làm việc, Sở Nghĩa không dám quấy rầy, bởi vì vừa rồi ở trên xe bị quát hiện tại hắn còn không dám thở mạnh, thức ăn được dọn lên liền cúi đầu yên lặng ăn, ăn xong yên lặng lau miệng, ngoan ngoãn ngồi chờ Tần Dĩ Hằng. Đại khái hơn nửa giờ, Tần Dĩ Hằng rốt cuộc cũng khép máy tính lại, ngẩng đầu lên. Sở Nghĩa đang phát ngốc, lập tức lên tinh thần, vội ngồi thẳng. "Ăn no rồi?" Tần Dĩ Hằng hỏi Sở Nghĩa. Sở Nghĩa gật đầu: "Vâng." Tần Dĩ Hằng nghi hoặc: "Không cần đi làm sao?" Sở Nghĩa: "......" Hắn...... Có thể nói cái gì đâu? Sở Nghĩa không thể làm gì hơn mà tìm cho mình một cái bậc thang: "Em buổi sáng không vội." Không vội cái rắm, Tiểu Triển ở WeChat cũng nhắn cho hắn hàng trăm tin, vẫn luôn cầu sự giúp đỡ của ông chủ. Sở Nghĩa ở trong lòng cười khổ. Còn không phải là vì chờ anh sao. Còn nữa, cùng nhau ăn cơm, cũng cùng phải rời đi cùng, này không phải...... chuyện bình thường sao? Tuy rằng, hắn biết Tần Dĩ Hằng không phải là đuổi hắn đi, chỉ là Tần Dĩ Hằng không có tư duy của một người bình thường. Bữa sáng của Tần Dĩ Hằng chính là một ổ bánh mì, bánh mì ở bên ngoài có một lớp giấy, bởi vì vừa rồi quá nhàm chán mà Tần Dĩ Hằng còn đang làm việc, Sở Nghĩa liền cẩn thận lột lớp giấy đó ra. Nhưng hiện tại Tần Dĩ Hằng cúi đầu nhìn bánh mì, giống như có chút chần chờ. Sở Nghĩa đầu tiên là nghi hoặc, rồi sau đó mới nhớ tới Tần Dĩ Hằng có khiết phích. "Ách," Sở Nghĩa không được tự nhiên mà đỏ mặt: "Cái kia......" Không chờ hắn nói , Tần Dĩ Hằng đột nhiên cầm bánh mì lên rồi rất tự nhiên cắn một miếng. Sở Nghĩa thở nhẹ nhõm một hơi. Tần Dĩ Hằng ăn không nhiều lắm, rất nhanh là có thể ăn xong ổ bánh mì, Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, hỏi: "Tí nữa là Tiểu Trần đưa em đến phòng làm việc hay sao ạ?" Hắn cho rằng đã sắp xếp xong, dù sao thời điểm ở nhà Tần Dĩ Hằng đã nói qua với hắn, huống chi hắn hiện tại không có lái xe lại đây. Nhưng biểu tình Tần Dĩ Hằng giống như không hề có chuyện này. Tần Dĩ Hằng nói: "Tiểu Trần buổi chiều phải đưa tôi ra sân bay." Sở Nghĩa ồ một tiếng, nhìn thời gian, mới 11 giờ rưỡi a. Bất quá hắn không dám nói : kịp thời gian mà, chỉ có thể ngược lại nói: "Được, em đón xe qua vậy" Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Tôi đưa em qua đi." Sở Nghĩa: "A?"
|
Chương 7
Chương 7: Sở Nghĩa cảm thấy để Tần Dĩ Hằng đưa hắn đi làm hành động này cứ kì kì, nhưng Tần Dĩ Hằng không có cho hắn có cơ hội cự tuyệt, nói xong lời này liền đứng lên. Sở Nghĩa tầm mắt nhìn theo Tần Dĩ Hằng đứng lên, tiếp theo thấy hắn lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại. "Lái xe lại đây...... Tôi chở." Không đến mười giây liền cúp điện thoại, tiếp theo hắn liếc mắt nhìn Sở Nghĩa một cái, Sở Nghĩa vội vàng đứng lên. Lúc cùng đi ra ngoài, Sở Nghĩa đối với Tần Dĩ Hằng nói: "Kỳ thật không cần phải phiền anh như vậy" Tần Dĩ Hằng ngữ khí nhàn nhạt: "Em đây là đang khách khí với tôi?" Sở Nghĩa dừng một chút. Hắn biết Tần Dĩ Hằng không phải đang khách khí với hắn, Tần Dĩ Hằng chính là đang hỏi vấn đề. Sở Nghĩa nghiêm túc trả lời: "Không phải, em thấy anh rất vội, sợ chậm trễ thời gian của anh." Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Qua lại 30 phút." Sở Nghĩa nghe rồi cho rằng Tần Dĩ Hằng muốn nói không đáng ngại, nhưng không nghĩ tới Tần Dĩ Hằng lại nói: "Là rất chậm trễ." Sở Nghĩa đầy mặt dấu chấm hỏi, người nam nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Sở Nghĩa đành phải lại lần nữa đề nghị: "Có thể cho Tiểu Trần đưa em." Nhưng Tần Dĩ Hằng vẫn là: "Tôi đưa." Sở Nghĩa nghi hoặc: "Làm sao vậy? Vì cái gì không cho Tiểu Trần đưa?" Tần Dĩ Hằng: "Không biết." Sở Nghĩa:??? Xe đã tới rồi, Tần Dĩ Hằng đã lên xe, đề tài này cũng dừng ở đây. Tần Dĩ Hằng lái xe rất vững, trên xe không mở âm nhạc, không mở đài phát, không mở cửa sổ, an tĩnh đến làm Sở Nghĩa có chút không khoẻ. Xe đi trong chốc lát, Tiểu Triển gửi tới một tin , là bản nháp của đơn đặt hàng lớn buổi sáng, Sở Nghĩa cầm lấy di động phóng lớn chi tiết để quan sát, Tiểu Triển tiếp gửi đến một tin nữa, ting một tiếng. Sở Nghĩa xem xong bản nháp liền đem hình ảnh tắt đi, nhìn tin Tiểu Triển gửi đến là một tin nhắn thoại, hắn vốn định bấm gửi kêu hắn nói, nhưng không nghĩ tới ngón tay dừng lại đột ngột liền bấm vào, giọng nói phóng ra. "Lão đại ~ lão đại ~ lão đại ~ lần này có thể sao?" Ngữ khí phi thường mềm mại, đại khái là bị đối phương khi dễ vào sáng sớm, lại là nam nhân cao to, cũng biến thành không còn cách nào khác đi. Bất quá cách làm nũng này, Sở Nghĩa cảm thấy là Tiểu Triển học Dung Dung đi, Tiểu Triển khi ở phòng làm việc cũng không có như vậy. Sở Nghĩa cúi đầu bấm chữ: Có thể, chia cho khách hàng nhìn xem, anh lập tức đến phòng làm việc. Sở Nghĩa nhìn đến Tiểu Triển gửi tới một chữ tốt, liền đem điện thoại cất đi. Xe còn cách một con phố nữa liền đến phòng làm việc, Sở Nghĩa lại không có chuyện gì, hắn nhìn cây ngoài đường, nhìn biến số xe của mấy chiếc xe phía trước, nghịch nghịch ngón tay. Tần Dĩ Hằng đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Mới vừa rồi là nhân viên của em?" Sở Nghĩa nghe thấy lập tức ngồi thẳng : "Vâng." Hắn nghĩ đến quan hệ hiện tại của hai người liền giới thiệu một chút: " Hắn tới phòng làm việc của em đã hơn một năm, rất có ý tưởng ,cũng là có thể xem là em trai." Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, hỏi: "Độc thân sao?" Sở Nghĩa không đoán được tại sao Tần Dĩ Hằng sẽ đem đề tài chuyển tới đây, lần trước hỏi Tiểu Triển độc thân hay không là bạn của mẹ hắn, hắn trả lời độc thân, sau đó dì kia liền giới thiệu đối tượng ngay cho Tiểu Triển. Tần Dĩ Hằng hỏi vấn đề này, là muốn làm gì? Sở Nghĩa trả lời: "Độc thân." Tần Dĩ Hằng chỉ là ừ một tiếng. Sở Nghĩa liếm liếm môi, đại khái là thuận miệng hỏi đi. Nhưng Tần Dĩ Hằng lại hỏi: "Hắn bao nhiêu tuổi?" Sở Nghĩa: "24 tuổi." Tần Dĩ Hằng vẫn là ừ một tiếng. Sở Nghĩa gãi gãi đầu, tuy rằng Tần Dĩ Hằng hỏi vấn đề này trình tự cực kỳ giống muốn xem mắt với Tiểu Triển, nhưng hắn vẫn tin tưởng, Tần Dĩ Hằng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Xe ngừng ở cửa phòng làm việc, Sở Nghĩa tháo đai an toàn, đối với Tần Dĩ Hằng nói cảm ơn. Trước khi xuống xe, hắn nhớ tới một sự kiện. "Cái kia," Sở Nghĩa đem điện thoại lấy ra : "Đêm qua dãy số gọi điện cho em là số của anh sao?" Tần Dĩ Hằng: "Ân." Sở Nghĩa gật gật đầu, từ lịch sử trò chuyện lấy số ra, cũng nói thầm câu: "Hóa ra là anh có số của em" Sở Nghĩa cúi đầu đem tên viết thành "Tần Dĩ Hằng", tiếp theo hắn hỏi: "Anh dùng Wechat không?" Tần Dĩ Hằng: "Chính là dãy số này." Sở Nghĩa gật đầu, ngón tay tìm kiếm trong Wechat quả nhiên thấy được thông tin của Tần Dĩ Hằng xuất hiện. Hắn nhanh chóng thao tác, quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Em gửi cho anh lời mời kết bạn" Tần Dĩ Hằng mở ra, chấp nhận. Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, cũng không còn chuyện gì, mà Tần Dĩ Hằng rất bận, hắn cũng không dám quá chậm trễ thời gian của hắn, vì thế hắn nói thêm một câu nữa: " Anh khi nào xuống máy bay nhớ nói cho em một tiếng" Nói xong hắn chuẩn bị mở cửa xuống xe, nhưng Tần Dĩ Hằng lại hỏi hắn: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" Sở Nghĩa nhất thời nghẹn họng. "Không có việc gì, chính là......" Tới nơi rồi liền nói cho người nhà biết là chuyện đương nhiên, Tần tổng ngài, chưa từng làm hay sao? "Ha ha, trên đường cẩn thận." Sở Nghĩa đành phải xấu hổ cho xong chuyện, sau đó nói hẹn gặp lại rồi xuống xe. Tần Dĩ Hằng chỉ gật đầu, rất nhanh liền rời đi, Sở Nghĩa nhìn xe biến mất, trong lòng thổn thức cảm thán. Ai có thể nghĩ đến hắn tân hôn ngày đầu tiên, là cùng chồng mình tách ra, lại có ai có thể nghĩ đến, hắn tân hôn ngày đầu tiên, là cùng chồng minh lưu số điện thoại, thêm WeChat đâu. Sở Nghĩa xoay người tiến phòng làm việc, mới vào cửa , hai vị nhân viên của hắn đột nhiên hét lên. "Lão đại!" Dung Dung trượt ghế dựa lại đây, ngăn Sở Nghĩa lại: "Em nhìn thấy ai đưa anh đến rồi, là vị tiên sinh ngày hôm qua đúng không? Đúng không?" Tiểu Triển cũng đi theo lại : "Hôm nay muộn như vậy mới đến, vẫn là vị tiên sinh kia đưa anh tới, có phải hay không là ở cùng với anh ta một đêm" Sở Nghĩa liếc mắt nhìn Tiểu Triển một cái: "Vui vẻ như vậy, sửa xong bản thảo?" Tiểu Triển cười rộ lên: "Đúng vậy! Rốt cuộc cũng sửa xong bản thảo!" Sở Nghĩa vỗ vỗ bả vai Tiểu Triển : "Chúc mừng a." Hắn lại hỏi: "Các em chưa ăn cơm sao?" Dung Dung: "Ăn qua." Dung Dung cười nói: "Lão đại đổi đề tài nha, chúng em bình thường hỏi cái gì anh đều nói, lão đại trong lòng có quỷ! Nói nhanh lên." Sở Nghĩa bị hỏi như vậy, không hiểu ra sao, đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác ngọt ngào, mà hắn lúc này lại nghĩ tới Tần Dĩ Hằng, vì thế là càng ngọt ngào. Sở Nghĩa: "Được rồi, các ngươi nghĩ thế nào liền thế đấy, đừng hỏi nữa." Sở Nghĩa muốn biểu hiện tự nhiên một chút, nhưng không biết vì cái gì, nói ra như vậy liền cảm thấy thẹn thùng. Dung Dung trước tiên hét lên, Tiểu Triển đi theo vỗ tay: "Chúc mừng lão đại!" Sở Nghĩa ý cười càng sâu: "Cảm ơn, buổi tối đãi hai người ăn cơm." Sở Nghĩa trở về văn phòng của mình , đem thân thể chôn ở sô pha. Tần Dĩ Hằng ở bên cạnh, Sở Nghĩa chín phần là thanh tỉnh, dư lại một phần là hoảng hốt, kết hôn đã thành sự thật, nhưng hắn vẫn muốn mở di động xem album chụp giấy hôn thú xác nhận đến mấy lần. Cùng Tần Dĩ Hằng thời điểm ở bên nhau cảm xúc không có mãnh liệt như vậy, hiện tại hai người tách ra, Sở Nghĩa có cả trăm cảm xúc ngổn ngang. Ngọt có, nghi hoặc có, vui vẻ có, cuối cùng còn cảm thấy có một chút buồn cười. Sở Nghĩa sờ sờ đùi chính mình. Tần Dĩ Hằng giống như thật sự thích con ốc sên này, hiện tại hắn đè một chút liền thấy có chút đau. Trong đầu Sở Nghĩa đột nhiên hiện ra một ít hình ảnh, hắn không nhịn cười ra tiếng , cũng nâng tay lên che mặt lại. A, công tác công tác. Buổi chiều 4 giờ 13 phút, ở một thành phố khác có một máy bay đáp xuống. Hứa Kính từ trên kệ để hành lý đem đồ của mình cùng của Tần Dĩ Hằng mang xuống dưới, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài. Bất đồng với không khí của thành phố A , trời âm u vô cùng. Cầm hành lý ra sân bay, bên ngoài đã có người ở tiếp đón, tài xế tiếp nhận rương hành lý trong tay Hứa Kính , trợ lý của đối phương mời Tần Dĩ Hằng lên xe. Trợ lý trước tiên mang hai người đến khách sạn, Hứa Kính đem hành lý của Tần Dĩ Hằng kéo vào trong phòng, Tần Dĩ Hằng từ trong hành lý lấy máy tính ra , hắn đột nhiên liếc đến trên bức tranh trên tường . Sau cơn mưa ở trên bãi cỏ có một con ốc sên đang nằm. Tần Dĩ Hằng rũ mắt, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra, trên máy tính lại truyền đến âm thanh của bưu kiện . "Hứa Kính," Tần Dĩ Hằng kêu người bên cạnh, cũng đem di động cất đi: "Cậu gọi điện thoại cho Sở nghĩa" Hứa Kính quay trở lại, móc di động ra, một bên kiếm số một bên hỏi: "Làm sao vậy a?" Tần Dĩ Hằng click mở bưu kiện: "Không biết, hắn nói ta xuống máy bay nói cho hắn một tiếng." Hứa Kính đã gọi điện thoại, nghe được lời này, thừa dịp chưa kịp kết nối, vội vàng cúp. Tần tổng, ngài thật là, không dính khói bụi nhân gian a. Hắn đem điện thoại cất đi, kiến nghị: "Tần tổng, cái này vẫn là tự gọi cho cậu ấy đi" Tần Dĩ Hằng nhìn chằm chằm bưu kiện, ngữ khí thập phần lãnh đạm: "Có cái gì khác nhau?" Hứa Kính cân nhắc nội tâm, hay là khỏi nhúng tay vào việc này. Ai, vẫn là nói một chút đi. Hứa Kính: "Sở tiên sinh ý muốn xác định là ngài an toàn, cậu ấy không có chuyện gì, ngài gọi điện thoại hoặc là gửi cho cậu ấy cái tin nhắn, cho cậu ấy an tâm là được" Tần Dĩ Hằng rời tay khỏi bàn phím, quay đầu nhìn Hứa Kính, giống như đang xác nhận chuyện này là chuyện đương nhiên. Vài giây sau, hắn gật đầu: "Tôi đã biết." Nếu đã quản, Hứa Kính cũng không vội rời đi. Tần Dĩ Hằng lựa chọn dùng WeChat, nhắn vào ba chữ "Tôi tới rồi" , rồi gửi qua. Hứa Kính cười: "Tần tổng thêm Wechat của Sở tiên sinh rồi a" Hứa Kính nói xong lời này liền hối hận. Tuy rằng Tần Dĩ Hằng xác thật rất ít thêm WeChat của người khác, đặc biệt là có mục đích không được thuần khiết, nhưng Sở tiên sinh với Tần Dĩ Hằng là đôi vợ chồng, hắn hỏi cái này quá phí lời. Cũng may Tần Dĩ Hằng không có nghĩ nhiều, chỉ là ân một tiếng: "Buổi sáng mới thêm." Kết quả là, Hứa Kính muốn làm cho ông chủ cùng chồng mình thân cận một chút, liền đề nghị: "Tần tổng, ngài có thể nhìn xem vòng bạn bè của Sở tiên sinh." Đối với nhận thức của hắn về Tần Dĩ Hằng , Tần Dĩ Hằng khẳng định lười lật xem vòng bạn bè của người khác. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng lại nói: "Xem qua." Hứa Kính thoáng có phần kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc, hắn lại nghĩ, dù sao cũng là vợ chồng, không giống nhau không giống nhau. Tần Dĩ Hằng nói: "Đều là đồ hắn thiết kế ." Hứa Kính gật gật đầu. Sở Nghĩa khả năng đang bận không có lập tức trả lời, Tần Dĩ Hằng liền thoát ra, nhưng khéo léo thay, hắn phát hiện trên thông báo xuất hiện điểm đỏ. Hắn bình thường không có thói quen bấm vào, không biết như thế nào, bởi vì vừa rồi có xem của Sở Nghĩa, hắn liền bấm vào. Càng khéo léo chính là, thế mà lại là Sở Nghĩa. Tần Dĩ Hằng trực tiếp vào xem, trên cùng biểu hiện là Sở Nghĩa ba phút trước đăng lên vòng bạn bè. Một tấm ảnh bầu trời, rất âm u , phía trên viết "Buổi sáng mặt trời còn chói chang, hiện tại liền muốn mưa" Một động thái rất bình thường, Tần Dĩ Hằng xem xong không lướt xuống nữa, thuận tay rời khỏi . Loại chuyện này cũng sẽ đăng trên vòng bạn bè. Tần Dĩ Hằng nhìn màn hình máy tính, im lặng suy nghĩ. "Hứa Kính." Tần Dĩ Hằng kêu hắn. Hứa Kính đáp một tiếng. Tần Dĩ Hằng nói: "Việc cùng tôi kết hôn, có đáng giá để chia sẻ không?" Hứa Kính lập tức trả lời: "Đương nhiên đáng giá a." Tần Dĩ Hằng nhỏ giọng một chút: "Vậy vì cái gì hắn không đăng lên vòng bạn bè." Tui nên ghi đôi vợ chồng hay là chồng chồng đây :3
|
Chương 8
Chương 8: Sở Nghĩa đến nửa giờ sau mới xem tin nhắn của Tần Dĩ Hằng gửi đến, lúc đó hắn đang có một cái bản thảo về sổ tay tuyên truyền vừa được thiết kế xong , đang chuẩn bị để gửi đi cho khách hàng. Bưu kiện gửi đi thành công, máy tính truyền đến một tiếng leng keng , Sở Nghĩa mới phát giác chính mình đã nhìn ba chữ cực kỳ đơn giản" Tôi đến rồi" thật lâu. Xem ra Tần Dĩ Hằng đã hiểu ý nghĩa của việc nói mình an toàn khi đáp xuống? Sở Nghĩa khẽ suy nghĩ, hắn cầm lấy điện thoại của mình rồi trả lời lại, "Em không có việc gì, chỉ muốn xác nhận anh an toàn thôi". Hắn bấm xong liền do do dự dự, lúc này nguyên câu dừng lại chưa được gửi đi, Sở Nghĩa phân vân hồi lâu, cuối cùng vẫn là thay đổi, từng chữ từng chữ xóa đi, đổi lại thành "Tốt". Hắn vẫn còn có một đơn đặt hàng, đợi một phút đồng hồ cũng không thấy Tần Dĩ Hằng trả lời , liền đem điện thoại đặt xuống một bên, mở Wechat trên máy tính, click mở đơn hàng. Tuy rằng di động cùng máy tính đều dùng một cái Wechat, nhưng bởi vì thói quen làm việc của Sở Nghĩa, máy tính hay điện thoại ngẫu nhiên đều có một vài thông tin trôi đi, hắn thích ở trên điện thoại cùng bạn bè nói chuyến phiếm, trên máy tính thì dùng để làm việc. Vị trí trên cùng có năm vị khách, vừa rồi sổ tay tuyên truyền đã được hoàn thành, Sở Nghĩa thu được một khoản khi hủy bỏ đơn của vị khách đó, tiếp tục tiếp nhận cái khác làm việc. Phảng phất việc kết hôn ngày hôm qua chỉ là đi chỗ nào đó như một kỳ nghỉ kích thích , hôm nay liền trở về sinh hoạt bình thường hằng ngày của Sở Nghĩa. Nếu là không phải là cố tình nhớ tới, hắn thậm chí đã quên hắn đã là người có chồng. Đương nhiên, hắn không nhớ ra, liền có người giúp hắn nhớ, đến thời gian cơm chiều , mới ra khỏi văn phòng, Dung Dung liền hô to lên. "Lão đại!" Dung Dung tâm trạng cực tốt: "Tối nay ăn cái gì ngon?" Sở Nghĩa cười rộ lên: "Hai người muốn ăn cái gì?" Dung Dung: "Lẩu!" Sở Nghĩa: "Có thể." Dung Dung lại hỏi: "Vị nhà anh cũng đi cùng sao?" Sở Nghĩa lắc đầu: "Hắn đi công tác." Dung Dung thất vọng: "A? Ở bên nhau ngày đầu tiên liền đi công tác a." Sở Nghĩa lắc đầu: "Công tác rất vội, cũng bình thường, qua mấy ngày liền trở lại." Dung Dung ai thanh: "Lão đại tính tình thật tốt, nếu là bạn trai em, mới vừa ở cùng nhau liền đi công tác, em khẳng định tức giận." Sở Nghĩa cười cười. Sinh khí thì coi như thôi đi, hắn cùng Tần Dĩ Hằng hiện tại có thể bình thường mà nói chuyện cũng đã rất không tồi, ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng , Sở Nghĩa mỗi một câu nói, đều cảm thấy quái quái. Ăn lẩu xong, Sở Nghĩa trước hết cho Tiểu Triển cùng Dung Dung tan làm, hắn thì trở lại phòng làm việc, đem đơn đặt hàng đi sửa một ít chi tiết nhỏ. Tan làm ngay khi trời đã hoàn toàn tối đen, thành phố đều đã sáng đèn, Sở Nghĩa xoa xoa ấn đường, quyết định lên xe đi về. Nhà hắn cách phòng làm việc không xa, mà hắn trước giờ chưa từng đi làm vào giờ cao điểm , cho nên từ nhà đến phòng làm việc chỉ tốn mất mười phút. Cho nên mười phút sau, Sở Nghĩa xe ngừng ở gara ngầm của tiểu khu hắn. Khi chuẩn bị xuống xe , điện thoại hắn vang lên, là đến từ mẹ hắn. Sở Nghĩa phản ứng đầu tiên đó là nhớ tới người mình vừa mới đi xem mắt gần đây nhất. Nga không đúng, người bữa trước nói đã có đối tượng hẹn hò, cùng Sở Nghĩa thẳng thắn nói chính mình kỳ thật đã có bạn trai cũng cảm ơn hắn, sau đó, hai người không có sau đó. Tuần trước cũng là một người làm trình tự viên cùng tuổi hắn, Sở Nghĩa sau khi trở về cũng chỉ cùng hắn nói chuyện vài câu, đối phương lấy mấy lời thổ lộ quê mùa nói với hắn, làm hắn cảm thấy cực kì không khoẻ. "Mẹ," Sở Nghĩa đã nghĩ kỹ lời giải thích, nhận điện thoại: "Làm sao vậy?" Mẹ hắn hỏi: "Sổ hộ khẩu trong nhà mẹ không thấy?" Sở Nghĩa không nghĩ tới mẹ mình hỏi chính là cái này, không chuẩn bị tốt, chỉ có thể ậm ừ hai tiếng: "Này, con......" Mẹ hắn có lẽ không nghe được, lại ở bên kia đầu điện thoại tiếp tục nói: "Là đặt ở ngăn kéo chỗ TV, như thế nào tìm đều tìm không ra a, con giúp mẹ nhớ lại, mẹ gần nhất có lấy sổ hộ khẩu để làm gì không?" Sở Nghĩa gãi gãi đầu, hỏi trước: "Mẹ muốn sổ hộ khẩu để làm gì?" Mẹ hắn ai nha một tiếng: "Xã khu có hoạt động, muốn photo copy sổ hộ khẩu." Sở Nghĩa liếm liếm môi. Này nếu đột nhiên nói cho mẹ hắn, hắn cùng một nam nhân không quá quen biết đi đăng ký kết hôn, mẹ hắn rất có khả năng lập tức liền đi qua giết hắn, nếu không thì ngược lại. mẹ hắn khẳng định muốn gặp Tần Dĩ Hằng. Chủ yếu là Tần Dĩ Hằng đi công tác. Hắn nhớ tới lời Dung Dung nói buổi chiều, mới về ở bên nhau ngày hôm sau liền đi công tác , việc này hình như là không tốt cho lắm, cho nên việc đăng ký kết hôn cứ từ từ hẵng nói. "Con lấy" Sở Nghĩa nghĩ nghĩ bắt đầu biện cớ: "Phòng làm việc hôm nay muốn làm cái chứng minh, nói là muốn sổ hộ khẩu." Mẹ hắn bên kia không có hoài nghi, nga một tiếng: "Xong chưa?" Sở Nghĩa: "Xong rồi." Mẹ hắn: "Xong rồi liền tìm thời gian mang về đây, mẹ làm tài liệu thứ sáu còn phải nộp lên." Sở Nghĩa thở ra một hơi: "Được." Mẹ hắn thở dài: "Con ...đứa nhỏ này, sổ hộ khẩu cầm cũng không nói một tiếng." Sở Nghĩa cười: "Con xin lỗi." Mẹ hắn lại hỏi: "Người tuần trước dì kia giới thiệu, bây giờ có liên hệ không?" Sở Nghĩa xoa bóp ấn đường, nên đến vẫn sẽ đến. Sở Nghĩa: "Không liên hệ." "Con.... đứa nhỏ này!" Mẹ hắn quả nhiên lại bắt đầu: "Này không thích, kia không thích, đứa bé kia cùng dì đó cảm thấy đước nói con cũng không tệ lắm đâu, con bây giờ làm sao kêu mẹ như thế nào trả lời người ta, con còn tiếp tục như vậy người ta lại giới thiệu cho con một người không tốt..." Sở Nghĩa vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn nghe, nghe mẹ hắn nghỉ ngơi một hơi, còn đang chuẩn bị tiếp tục nói, hắn nhân cơ hội xen mồm: "Mẹ, con đang yêu." Điện thoại an tĩnh hai giây. "Cái gì? Con đang yêu?" Mẹ hắn ngữ khí vừa kinh ngạc, cũng vừa vui vẻ. Sở Nghĩa chính là người điển hình ở trường không yêu đương, tốt nghiệp lập tức bị buộc đi kết hôn, rõ ràng mới 26 tuổi, nhưng ở trong mắt mẹ hắn , hắn chính là nam thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình, lại không kết hôn, một năm lại một năm nữa, liền càng không ai muốn cái loại này. Hắn là con một, mẹ hắn là phụ nữ đơn thân , hắn cùng mẹ quan hệ đặc biết tốt,bản thân hắn ngoan ngoãn, rất nhiều chuyện đều cùng mẹ nói vài câu, cùng chia sẻ. Không nói đến việc hắn là gay mẹ đã biết, đến chuyện như vậy, mẹ hắn còn thiếu chút nữa bị dọa sợ. "Người nào a? Bao nhiêu tuổi? Làm cái gì? Nhà ở đâu? Khi nào nhận thức a? Đã xác định là quan hệ sao? Người thế nào a? Đối với con được không?" Mẹ hắn liền hỏi toàn bộ vấn đề. Sở Nghĩa chơi chìa khóa xe trên tay, nghĩ nghĩ, mơ hồ nói: "Mẹ, chúng ta là yêu đương tự do , giờ không thể nói quá nhiều với mẹ, tóm lại là một người rất ưu tú, chờ có thời gian thích hợp , con dẫn hắn về nhà." Mẹ hắn vừa nghe đến mang về nhà lại càng vui vẻ, nếu con trai của mình nói như vậy, nàng liền không truy vấn nữa: "Được được, mẹ chờ tin tốt của con." Sở Nghĩa ừ một tiếng, bổ sung: "Không cần lại giới thiệu đối tượng cho con ." Mẹ hắn cực kì vui vẻ: "Chắc chắn." Cúp điện thoại, Sở Nghĩa thở ra một hơi, hắn mở cửa xuống xe, đi đến cửa thang máy, ngẩng đầu xem con số trên thang máy. Vừa thấy như vậy, hắn đột nhiên nhớ tới Tần Dĩ Hằng. Tần Dĩ Hằng...... Sở Nghĩa dừng một chút. Hắn như thế nào lại quay lại, hắn phải đi đến nhà của Tần Dĩ Hằng a Nhưng thang máy tới rồi, Sở Nghĩa lại suy nghĩ cẩn thận. Tần Dĩ Hằng còn ở đi công tác, hắn mấy ngày này về nhà ngủ ngon trước đã, Tần Dĩ Hằng trước khi đi có nói đem đồ dọn qua, hắn nghĩ kỳ thật không có gì cần dọn, nhà của Tần Dĩ Hằng cái gì cũng có, hắn đem quần áo mang qua là tốt rồi. Tới nơi rồi, Sở Nghĩa quyết định, bây giờ dọn đồ đạc đem qua đi, thuận tiện đem ba lô ngày hôm qua lấy về, bên trong còn có quần áo cần giặt. Nghĩ như vậy liền làm như vậy. Đồ của nam sinh hằng ngày vốn không nhiều lắm, Sở Nghĩa cầm một rương hành lý lớn, xếp vào bên trong một đống quần áo, còn có một ít đồ dùng bình thường cần đến liền rời khỏi nhà. Xe rất nhanh di đến Trăn Cảnh, lần này bảo vệ cửa nhận ra hắn tới, ở phía xa liền đối hắn khẽ gật đầu cười, tiếp theo đem cửa mở ra. Lại là buổi tối đến đây, Sở Nghĩa vẫn là không thể thấy rõ phong cảnh nơi này, hắn quen cửa quen nẻo mà đem xe đậu đến bên cạnh xe của Tần Dĩ Hằng, tiếp theo từ cửa sắt đi vào, ấn mật mã mở ra. Hắn cảm thấy chính mình vừa giống ăn trộm vừa giống chủ nhân. Nói ngắn lại chính là rất buồn cười. Xách theo cái rương đến lầu hai, lại tiến phòng ngủ, mở ngăn tủ ra sau đó Sở Nghĩa lâm vào trầm tư. Quần áo của hắn làm sao xếp? Sở Nghĩa sờ sờ cằm của mình, lấy điện thoại ra, do dự vài giây, vẫn là gọi điện thoại đến cho Tần Dĩ Hằng . Bên kia đến vài giây mới nhận điện thoại, an tĩnh bên tai lập tức truyền đến tiếng ồn ào. Sở Nghĩa liền cảm thấy khần trương, tim hắn đập bắt đầu nhanh hơn. "Sở Nghĩa?" Âm thanh của Tần Dĩ Hằng thông qua sóng điện truyền tới, rất thấp, ở trong lòng Sở Nghĩa gõ một chút. Sở Nghĩa: "Ân." Vì không dám quấy rầy Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa nhanh chóng nói chuyện chính: "Chuyện là như vậy , em mang quần áo lại đây, phải để chỗ nào?" Tần Dĩ Hằng trả lời hắn: "Trong tủ quần áo." Tần Dĩ Hằng ngữ khí bình bình đạm đạm, nhưng Sở Nghĩa lại nghe ra được một cảm xúc bất đắc dĩ. Cũng đã hỏi, Sở Nghĩa tiếp tục: "Để cùng chỗ với anh sao?" Tần Dĩ Hằng: "Ân, phân loại cho tốt, để cùng chỗ." Sở Nghĩa: "Được." Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Còn có việc sao? Tôi có chút vội." Sở Nghĩa vội vàng: "Không có việc gì, anh đi làm đi." Bên kia liền lập tức cúp máy, Sở Nghĩa cầm điện thoại đứng vài giây, mới cúi người đem va li mở ra. Tủ quần áo của Tần Dĩ Hằng phía dưới có rất nhiều chỗ trống, mà quần áo của hắn cũng bị để tới rồi một bên, cõ lẽ là để trống cho Sở Nghĩa. Sở Nghĩa học theo Tần Dĩ Hằng , đem đồ treo lên móc phân loại cho tốt, không cần treo móc thì phân loại xếp kỹ , quần áo Tần Dĩ Hằng toàn để bên trái, hắn thì để bên phải. Xếp quần áo tốt, hắn đem đồ dùng bình thường đến phòng tắm, kiểm tra lại một vòng, không có vấn đề gì mới đem va li trống không đi về nhà. Mấy ngày tiếp theo, Sở Nghĩa đều ở nhà của mình, mà may có mẹ một ngày một cú điện thoại , làm hắn thỉnh thoảng nhớ tới sự tồn tại của tần Dĩ Hằng, cũng làm hắn phảng phất thật sự có cảm giác khi yêu đương. Vì nhớ rõ Tần Dĩ Hằng trở về sau bày ngày, Sở Nghĩa cố ý để cái đồng hồ báo thức vào chủ nhật, hắn không biết Tần Dĩ Hằng thứ hai mấy giờsẽ trở về, cho nên hắn nghĩ, cứ qua sớm một ngày đi, hẳn là không có vấn đề gì. Nhưng Sở Nghĩa không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng nói thứ hai trở về, buổi tối thứ bảy lại gọi điện thoại cho hắn. Đêm khuya 11 giờ rưỡi, Sở Nghĩa bởi vì mấy ngày nay làm bản thảo, cơ hồ đã sớm ngủ, hắn khi nhìn đến trên màn hình di động hiện ba chữ "Tần Dĩ Hằng", liền cảm thấy hoảng hốt. "Em nghe." Sở Nghĩa giọng mũi rất nặng. Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Em đang ở đâu?" Sở Nghĩa: "Ở nhà." Tần Dĩ Hằng hỏi: "Nhà nào?" Sở Nghĩa tức khắc tỉnh táo lại: "Em, em ở......" Hắn ậm ừ một lát, Tần Dĩ Hằng lại nói chuyện: "Mấy ngày nay đều không có trở về ngủ?" Sở Nghĩa nắm chặt chăn, đáy lòng hoảng hốt. Tần Dĩ Hằng: "Trở về."
|
Chương 9
Chương 9: Tần Dĩ Hằng ngồi trên sô pha ở phòng khách cầm di động, nhìn hộp quà trên bàn trà, nghiêm túc tự hỏi. Cảm giác có người trong nhà rất ít, hắn không cần phải nghĩ nhiều liền có thể rõ ràng nhìn ra , Sở Nghĩa mấy ngày nay căn bản không có về nhà. Tần Dĩ Hằng mới vừa xuống máy bay không lâu, công tác của hắn kỳ thật còn có một chút chuyện, nhưng hắn hiện tại cái gì cũng không muốn làm, chỉ nghĩ chờ Sở Nghĩa trở về. Hắn chấp nhận lời đề nghị của Hứa Kính, mua cho Sở Nghĩa một món quà, còn bởi vì bên kia kết thúc sớm, hắn tự giác nhận thức rằng mình đã có gia đình nên không ở lại lâu mà là vội vàng lên máy bay buổi tối trở về. Nhưng mà, người nhà của hắn đâu? Tần Dĩ Hằng hiện tại ở trong lòng có điểm khó chịu. Lại ngồi một lát, ngoài cửa có tiếng vang, là tiếng truyền từ gara của hắn bên kia. Mắt Tần Dĩ Hằng nhìn đồng hồ, cách thời gian hắn cúp điện thoại là 15 phút. Lúc bình thường từ chỗ Sở Nghĩa đến nhà hắn, cần đến hai mươi phút thậm chí nhiều hơn, mà vừa rồi lúc gọi điện thoại giọng của Sở Nghĩa rất thấp, xem ra là bộ dạng bị đánh thức. Mười lăm phút. Tần Dĩ Hằng có chút vừa lòng. Rất nhanh, Sở Nghĩa ấn mật khẩu vào cửa cũng vội vàng, sau đó vội cởi giày tiến vào, hắn thấy Tần Dĩ Hằng đường hoàng ngồi ở trên ghế sô pha. Hình như hắn cũng có chút sợ hãi, nên bước từng bước chậm rãi đi tới. Đoán chừng là tùy ý mặc một chiếc áo hoodie rồi lại đây, sợi dây trên áo còn chưa kịp sửa sang lại, một cái ở bên ngoài, một cái giấu ở trong áo. Mà cái bên ngoài kia theo tiếng thở dốc của Sở Nghĩa khẽ đong đưa. Sở Nghĩa đứng ở sô pha bên cạnh không dám nói lời nào. Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, thấy tóc hắn còn rối, một nhúm tóc mái hơi hơi cuộn lại từ lông mày cong lên trên. Sở Nghĩa tròn mắt nhìn, ánh mắt lo lắng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tần Dĩ Hằng, còn có chút ủy khuất. Tần Dĩ Hằng đột nhiên không thấy khó chịu nữa. "Ngồi." Tần Dĩ Hằng mở miệng nói chuyện trước. Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng, đối diện với Tần Dĩ Hằng ngồi xuống. Tần Dĩ Hằng nói thẳng: "Em đối với hôn nhân của chúng ta có phải không hài lòng hay không?" Sở Nghĩa sợ hãi: "Không có, rất hài lòng." Ngữ khí của Tần Dĩ Hằng bình thản, nghe tới không giống như đang giận. Đương nhiên cũng không giống như là không giận. Tần Dĩ Hằng: "Lúc trước là đã thương lượng tốt em mới chuyển đến nơi này, đúng không?" Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy." Tần Dĩ Hằng: "Tôi đem nơi này định nghĩa thành nhà của chúng ta, cái này lý giải có sai sao?" Sở Nghĩa nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có sai." Tần Dĩ Hằng cau mày, ngữ khí trầm xuống: "Cho tôi biết lí do mấy ngày nay em không trở về nhà." Sở Nghĩa ở trong lòng liền bùm một tiếng, giống như trẻ nhỏ làm sai bị bắt chuyện tại trận, làm hắn luống cuống cực kì. "Em......" Sở Nghĩa lần trước cũng từng hoảng loạn như vậy, là do sơ trung bị bạn ngồi cùng bàn xúi giục đi tiệm net, bị mẹ bắt được. Hắn nuốt nuốt nước miếng, tìm lý do hợp lý, thẳng thắn nói: "Em lạ giường." Hình như là không dự kiến đến câu trả lời này, Tần Dĩ Hằng khẽ lệch đầu một chút. Tần Dĩ Hằng: "Lạ giường?" Sở Nghĩa: "Ân." "Lạ giường là gì?" Tần Dĩ Hằng đối cái từ này có chút xa lạ: "Đối với giường xa lạ có cảm giác bài xích?" Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy." Tần Dĩ Hằng: "Sẽ mất ngủ sao?" Sở Nghĩa ăn ngay nói thật: "Sẽ." Tần Dĩ Hằng nói ra nghi hoặc: "Đây không phải là càng cần phải về nhà, ngủ nhiều liền sẽ từ từ không xa lạ nữa sao." Sở Nghĩa: "Ách......" Không xong. Hình như là như vậy, không sai được. "Nhưng là anh không ở nhà," Sở Nghĩa sợ đến đầu óc rối loạn, không biết được là mình nên nói cái gì, vẫn là quyết định nói thật: "Anh không ở nhà, em sẽ mất ngủ, em sẽ càng khó chịu, sẽ càng ngủ không được." Sở Nghĩa nói xong mặt liền đỏ. Lời này với hắn mà nói, đã có thể là xem lời nói bày tỏ, làm tròn lên chính là đang nói: em nhớ anh, hy vọng anh có thể ở lại bên cạnh em. Hắn đã lớn như vậy, cơ hồ là chưa có lần nào nói lời thổ lộ. Nhưng hắn còn chưa có thẹn thùng xong, Tần Dĩ Hằng lại trở về câu...... "Sinh hoạt vợ chồng có thể giải quyết sao?" "A, a?" Sở Nghĩa nghe xong sửng sốt nửa giây, nháy mắt trừng lớn hai mắt: "Cái gì cơ ạ?" Tần Dĩ Hằng nghiêm trang: "Lần trước , lần trước nữa, chúng ta sau khi chấm dứt em có thể nói là lập tức ngủ, cho nên tôi mới không phát hiện em ở chuyện này có chút bối rối." Sở Nghĩa theo bản năng mà lùi lại phía sau, mặt nóng đến không chịu nổi: "A...... A?" Đề tài làm thế nào lại vòng đến nơi này? Tần Dĩ Hằng thấy hắn như vậy, hình như cũng vừa phát giác chính mình đang nói cái gì, hắn khụ khụ, đem chủ đề quay trở về: "Nếu chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, sau này sinh hoạt chung có vài thứ tôi hy vọng em có thể khắc phục." Tần Dĩ Hằng ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Sở Nghĩa, nhỏ giọng nói: "Về sau không cần lén lút về nhà, được chứ?" Trong nháy mắt, Sở Nghĩa cảm thấy Tần Dĩ Hằng cực kì ôn nhu. Sở Nghĩa gật đầu: "Được." Tần Dĩ Hằng: "Mặt khác, hy vọng em có vấn đề gì có thể kịp thời cùng tôi nói chuyện, tôi là chồng em" Sở Nghĩa rất áy náy: "Được." Hắn nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Thực xin lỗi." Tần Dĩ Hằng thoáng cười cười, kêu tha thứ, Sở Nghĩa thấy thế rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tiếp theo, Tần Dĩ Hằng đẩy hộp trên bàn hộp qua. Sở Nghĩa thụ sủng nhược kinh (1): "Cho em?" Tần Dĩ Hằng đã nghĩ đến bộ dáng kinh ngạc của Sở Nghĩa. Hắn biết mà, tặng quà không phải là quan trọng. Hôm nay Hứa Kính đề nghị việc này, câu đầu tiên hắn hỏi chính là vì sao phải tặng quà? Rồi sau đó nghĩ nghĩ, lại bổ sung : không có chuyện gì đặc biệt, cũng không phải sinh nhật Sở Nghĩa , vì sao phải mua? Hứa Kính trả lời hắn: là tấm lòng, Sở tiên sinh nhìn đến nhất định sẽ vui vẻ. Tần Dĩ Hằng bị hai chữ vui vẻ trong lời nói của Hứa Kính xúi giục, liền đi mua, nhưng biểu tình ở trên mắt Sở Nghĩa hiện tại khiếp sợ hình như nhiều hơn. Tần Dĩ Hằng hạ mắt, bắt đầu hoài nghi việc tặng quà là dư thừa. "Cho em món quà này." Tần Dĩ Hằng trả lời hắn. Sở Nghĩa nhận lấy, lúc này mới lộ ra biểu tình vui vẻ , hắn nói: "Em mở nhé." Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, cầm lấy ly nước trên bàn. Phía bên ngoài hộp có một lớp giấy đóng gói, Sở Nghĩa thật cẩn thận từng chút lấy hộp ra, lại chậm rãi mở hộp ra. Là một chiếc đồng hồ đeo tay, màu đen, dây lưng đơn giản nhưng kiểu dáng thập phần đại khí, Sở Nghĩa nhìn chằm chằm nó nhìn hai giây, cảm thấy có chút quen thuộc. Hắn ngẩng đầu lên, mà lúc này, Tần Dĩ Hằng rất phối hợp lộ ra đồng hồ của mình trên tay. Tần Dĩ Hằng: "Cùng một kiểu, là đồng hồ đôi." Tâm Sở Nghĩa bị gõ mạnh mẽ một cái. Hắn biết Tần Dĩ Hằng chỉ là muốn hoàn thành nghĩa vụ trong hôn nhân, món quà này cũng là việc người chồng như hắn nên làm, cũng không phải muốn cho Sở Nghĩa bất ngờ, hay nhìn Sở Nghĩa vui vẻ. Nhưng Sở Nghĩa vẫn không tự chủ được động lòng. Theo với ngữ khí bình thản Tần Dĩ Hằng mà nói, "Cùng một kiểu, là đồng hồ đôi", những lời này cũng làm Sở Nghĩa dâng trào cảm xúc. Trời a, hắn rất thích! Trời a, này chắc chắn phải gọi là anh chồng thần tiên a! Hắn không nghĩ đến vừa rời xa khỏi nhà, chồng hắn thế mà lại mua cho hắn đồng hồ đôi. Đứa ngốc như hắn là từ nơi nào tới! Bất quá Sở Nghĩa trước nay đều là người dễ che giấu cảm xúc, cho dù trong lòng đã kích động đến muốn ngất xỉu, nhưng trên mặt vẫn sẽ là biểu hiện khéo léo. Vì thế hắn khéo léo cười cười với Tần Dĩ Hằng, cũng khách khí nói: "Cảm ơn anh." Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, tay vẫn luôn cầm ly nước rốt cuộc cũng đưa tới bên miệng uống một ngụm. Sở Nghĩa không phát hiện được khóe miệng Tần Dĩ Hằng khẽ cong lên. Thoạt nhìn Sở Nghĩa vẫn rất vui vẻ, quà mua là đúng rồi. Sự tình đã giải quyết xong, Tần Dĩ Hằng không cùng Sở Nghĩa ngồi nữa, đi lên lầu làm việc. Sở Nghĩa vừa rồi bị dọa đến quá sức, hơn nữa hắn quả thật cực kì lạ giường, cho nên tối nay, mất ngủ. Hắn rõ ràng biết là Tần Dĩ Hằng 12 giờ rưỡi trở lại phòng ngủ, cũng rõ ràng biết hắn sau khi trở về liền đi phòng tắm tắm rồi, rồi sau đó hai mươi phút bước ra, mang theo một thân mùi thơm lên giường. Rất quen thuộc việc giường bị hãm xuống, rồi sau đó đèn bàn bị tắt. Sở Nghĩa cũng theo nhắm hai mắt lại, hắn nhớ Tần Dĩ Hằng nói qua chính chất lượng ngủ của mình không tốt, liền không dám nhúc nhích. Nửa phút sau, Tần Dĩ Hằng mở miệng nói chuyện. "Ngủ rồi sao?" Sở Nghĩa dừng một chút. Hắn vốn nghĩ giả bộ ngủ, tuy rằng cũng không biết vì sao muốn giả bộ ngủ, nhưng hình như ai gặp được loại tình huống này đều sẽ lựa chọn giả bộ ngủ. Bất quá hắn tự hỏi vài giây, nghĩ đến hắn buổi tối mình đã tự nhận lạ giường. Không thể giả bộ. "Không có." Thật lâu không nói chuyện, cổ họng Sở Nghĩa rất khàn, hắn sợ Tần Dĩ Hằng không nghe rõ, lại lặp lại câu: "Không có." Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Ngủ không được sao?" Sở Nghĩa: "Có chút" Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi hôm nay có chút mệt, nhưng là nếu em yêu cầu tôi có thể giúp em." Sở Nghĩa trước một giây còn không có kịp phản ứng được Tần Dĩ Hằng đang nói cái gì, sau một giây nghĩ đến Tần Dĩ Hằng ở phòng khách có nói...... "Sinh hoạt vợ chồng có thể giải quyết sao?" Những lời này ở trong đầu Sở Nghĩa vang lên. Sở Nghĩa giật mình, từ chối: "Không cần, không cần cảm ơn." Biến thành nhiệm vụ không những trợ giúp còn hành bản thân. Tuy rằng Tần Dĩ Hằng để ý hôn nhân của họ giống như làm việc, nhưng Sở Nghĩa vẫn hy vọng có một số việc hắn có thể để tâm một chút, đặc biệt là loại chuyện này. Sở Nghĩa đột nhiên nghĩ tới, bọn họ tuy rằng làm thì đã làm, nhưng chưa từng hôn môi. Ách, không cần để ý, tóm lại ngàn vạn không cần làm như nhiệm vụ. Hai lần trước hắn có thể cảm giác được Tần Dĩ Hằng thật sự muốn hắn. Hắn cũng hưởng thụ ở trong đó nha. Nhưng đêm nay thì thôi bỏ đi, Tần Dĩ Hằng quả thật là rất mệt. Tần Dĩ Hằng không có tiếp tục lời nói này nữa, mà là hỏi: "Em khi lạ giường cần bao lâu mới có thể tốt?" Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Hai tuần đi." Lúc trước mới vừa lên cấp ba, mới vừa vào đại học, còn có mới vừa dọn đến chung cư của hắn, đều thích ứng đến hai tuần mới có thể ngủ. Tần Dĩ Hằng ừ một tiếng, hỏi: "Sẽ mất ngủ đến mấy tiếng?" Sở Nghĩa: "3, 4 giờ." Tần Dĩ Hằng hỏi: "Lúc mất ngủ thì làm gì?" Sở Nghĩa: "Mất ngủ cái gì cũng không làm, chỉ nằm." Tần Dĩ Hằng lại ừ một tiếng, sau đó: "Tôi muốn ngủ, em đừng làm phiền tôi, đừng đụng tôi." Sở Nghĩa: "......" Hắn còn tưởng rằng bọn họ còn phải tiến hành một cuộc đối thoại đêm khuya. Sở Nghĩa đành phải nói: "Vâng." Đây mới là Tần Dĩ Hằng a, hắn thiếu chút nữa đã quên người kia là đóa hoa cao lãnh trong truyền thuyết. Quan tâm chỉ là nghĩa vụ hôn nhân, lạnh nhạt mới là bản tính. Vấn đề giải quyết không được, vậy liên quan gì đến tôi. Thật tốt. Đêm này, Sở Nghĩa đến rạng sáng bốn giờ mới ngủ. Còn bởi vì nhớ kỹ Tần Dĩ Hằng nói không được lộn xộn , hắn xoay người cũng không dám, vẫn luôn vẫn duy trì tư thế nằm thẳng, nếu không thoải mái cũng chỉ là thoáng động động, sau đó lại tiếp tục nằm. Bởi vì lạ giường, mỗi lần xa nhà, hắn nhất định là mệt nhất vụ này, cho nên mấy năm nay hắn không dám đêm không về nhà ngủ, không phải giường của mình hắn thật sự không có biện pháp nhanh chóng đi ngủ. Dần dần, Sở Nghĩa rốt cuộc cũng không có ý thức. Nhưng sau khi hắn ngủ, người bên cạnh đột nhiên trở mình. Như là sợ đánh thức hắn, Tần Dĩ Hằng thở rất nhẹ. "Sở Nghĩa." Tần Dĩ Hằng nhỏ giọng kêu hắn. Không đáp. Tốt, ngủ rồi. (1) : thụ sủng nhược kinh – được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
|