Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi
|
|
Chương 15
Chương 15: Trong nhà có người, đương nhiên Sở Nghĩa không dám hành động lỗ mãng. Nhưng Tần Dĩ Hằng nói xong lời kia cổ hắn liền đỏ lên, cảm giác muốn lên cả mặt, hắn lúng túng lên tiếng ân rồi vội vàng lui về phía sau một bước. Lần này tốc độ đỏ lên cả mặt rất nhanh, Sở Nghĩa biết Tần Dĩ Hằng sẽ không rời phòng khách, đành phải tự mình tìm lấy cớ đi lầu một đi WC. Đóng cửa lại trong nháy mắt, hắn lập tức mở đèn đứng ở trước gương, quả nhiên liền thấy mình đỏ hết cả mặt. Hắn hứng nước trên tay, trực tiếp hất lên mặt, lại lấy khăn lau đi. Bình tĩnh lại, lúc này mới tốt hơn một chút. Lúc đi ra ngoài vừa lúc đụng vào bác gái từ trên lầu đi xuống, Sở Nghĩa là người trời sinh hiếu khách, như vậy hắn liền cười cười với bác gái: "Trên lầu quét tước xong rồi ạ." Bác gái cũng cười theo: "Quét xong rồi, Tần tiên sinh ở phòng khách, bác quét ở ban công trước." Sở Nghĩa gật đầu: "Dạ." Hắn vừa rồi bị Tần Dĩ Hằng từ chối, tuy rằng từ chối là lý do chính đáng, nhưng tốt xấu gì cũng là từ chối. Cho nên hiện tại hắn không thể không biết xấu hổ ngồi lại ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng Bác gái ở ban công, hắn liền đi đến phòng bếp rót hai ly nước, cũng đi theo đi ra ngoài. Bác gái đang nhặt trên mặt đất những lá cây rơi xuống, thấy Sở Nghĩa ra trong tay còn cầm hai ly nước, lập tức đứng thẳng. Sở Nghĩa đưa nước qua , khách khí nói: "Vất vả rồi ạ." Bác gái thụ sủng nhược kinh, vội vàng nhận, nói: "Không vất vả, quét tước ở nhà của Tần tiên sinh rất tốt, cậu ấy là khách hàng sạch sẽ nhất." Sở Nghĩa gật gật đầu rất đồng ý, nhà của Tần Dĩ Hằng cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là sạch sẽ và ngăn nắp. Không biết là ngượng ngùng hay là bởi vì thật sự khát nước, bác gái thế nhưng uống sạch cả một ly nước. Sở Nghĩa thấy thế duỗi tay muốn lấy, bác gái vẫn cầm cái ly: "Để bác tự cất đi, ly cất ở đâu bác biết mà" Sở Nghĩa lại đi qua, từ trong tay bác gái lấy cái ly lại : "Không cần khách khí như vậy đâu ạ, cháu tiện tay." Bác gái đành phải cười cười, không đoạt lại. Sở Nghĩa cúi đầu uống nước, thấy bác gái giống như có chút mất tự nhiên, cầm cây chổi không biết có nên quét hay không. Sở Nghĩa hạ thấp ly nước xuống: "Không cần phải để ý đến cháu, bác tiếp tục làm việc đi ạ." Bác gái cười cười, lần này mới cầm lấy cây chổi quét. "Tiên sinh tên gì?" Bác gái hỏi. "Kêu cháu Sở Nghĩa đi ạ." Bác gái gật đầu, lại hỏi: "Cháu là bạn của Tần tiên sinh sao?" Sở Nghĩa mở miệng tính phủ nhận, bác gái lại nói chuyện: "Rất ít thấy tiên sinh mang bạn bè đến." Sở Nghĩa tò mò: "Nhà anh ấy chưa từng có khách tới sao ạ?" Bác gái lắc đầu: "Có, nhưng mỗi lần khách đến đều mặc âu phục, hẳn là khách hàng đi. Chứ nào có bạn bè đến mà mặc âu phục, cùng cháu không giống nhau, không đối với Tần tiên sinh một mực cung kính, còn có thể cùng Tần tiên sinh cùng nhau ngồi chơi máy tính." Sở Nghĩa cúi đầu nhìn chính mình hôm nay một thân quần áo thể dục, nghĩ nghĩ, hình như cũng có điểm đạo lý. Hắn cười cười: "Tụi cháu không phải chơi máy tính, tụi cháu cũng đang làm việc." Bác gái cười cười: "Vậy cũng không giống nhau." Sở Nghĩa gật đầu: "Quả thật không giống nhau." "Trừ phi đi công tác, mỗi tuần ngày này Tần tiên sinh đều sẽ ở nhà, bác ở chỗ này làm 5 năm, có thể nhìn ra được ," bác gái đã nhận định Sở Nghĩa chính là bạn bè của Tần Dĩ Hằng, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới, Tần tiên sinh tính cách không nóng không lạnh như vậy, sẽ thân với một người rộng rãi như Sở tiên sinh đây." Sở Nghĩa cười rộ lên, không vạch trần, mà là hỏi: "Bác vì sao không cảm thấy cháu là người nhà của anh ấy?" Bác gái nghĩ nghĩ, đột nhiên lại gật đầu, giống như cảm thấy cũng rất có đạo lý: "Họ hàng sao, cháu là em trai của Tần tiên sinh sao?" Sở Nghĩa dừng lại, sau đó cười rộ lên. Bác gái này đều sẽ tự mình phán đoán thân phận của người khác. Bác gái lại nói: "Nhưng thật ra rất có khả năng, Sở tiên sinh cùng Tần tiên sinh giống nhau, đều rất tuấn tú." Sở Nghĩa nhướng mày: "Cảm ơn ạ." Bác gái lại thay đổi đi lấy cây lau nhà, đi qua bên người Sở Nghĩa , đột nhiên cảm thán một tiếng: "Đẹp thì đẹp, chính là còn không có đối tượng, lúc trước mẹ của Tần tiên sinh đến nhà có tán gẫu với bác chuyện này, mẹ Tần tiên sinh có vẻ rất buồn a." Sở Nghĩa nghẹn họng lại cười. Mẹ ai cũng đều giống nhau a. Sở Nghĩa nhanh chóng tiến vào nhân vật của mình: "Anh trai đã 30 tuổi." Bác gái nhăn mày lại: "Cũng không phải sao." Sở Nghĩa gật đầu: "Cháu cũng sầu." Bác gái ai một tiếng: "Nếu không phải Tần tiên sinh điều kiện tốt như vậy, bác cũng rất muốn giới thiệu cho hắn một người." Sở Nghĩa cười rộ lên: "Bác biết rất nhiều thanh niên độc thân sao?" Âm thanh của bác gái cao lên chút: "Đúng vậy." Vấn đề này Sở Nghĩa chỉ là thuận miệng hỏi, nhưng hắn không nghĩ tới bác gái đột nhiên chuyển chiến trường lên người hắn. Sở Nghĩa cực kì quen thuộc ánh mắt sắc bén này, mỗi lần hắn về nhà đều có thể thấy ánh mắt này trên mặt bạn của mẹ hắn. "Sở tiên sinh thì sao? Muốn bác giới thiệu cho một người hay không?" Bác gái tưởng là tìm được sinh ý giống nhau, cả người đều phấn chấn lên: "Bác biết rất nhiều thanh niên ưu tú, nam có nữ có." Sở Nghĩa:??? Không phải, bác gái, bác hy vọng các thanh niên độc thân có thể thoát kiếp này hắn có thể hiểu được, hiện tại người lớn tuổi đều vậy, dường như là cùng trào lưu , có thể hợp thành một cặp đôi thì trên mặt đều rất sáng sủa. Nhưng vì sao. Bác không giới thiệu cho Tần Dĩ Hằng, mà lại giới thiệu cho hắn? Khí chất của hắn, rất kém cỏi sao? Ầy, tuy rằng hắn thừa nhận khí chất của Tần Dĩ Hằng nhìn qua cao quý rất nhiều. Nhưng hắn...... Thôi, bại bởi Tần Dĩ Hằng cũng không có gì không thể không phục. Sở Nghĩa cười gượng một tiếng: "Không cần, cháu......" Bác gái lại ngắt lời hắn: "Không cần cùng bác khách khí, tuy rằng bác gái quen người có khả năng xứng đôi với Sở tiên sinh không nhiều. Nhưng tính cách tiên sinh đây rất tốt, tiên sinh tốt như vậy ở chung hẳn là sẽ không quá chọn đi, hai người ở bên nhau trò chuyện vẫn tương đối quan trọng." Giải thích như vậy, Sở Nghĩa ở trong lòng cũng thoải mái. "Không cần đâu ạ." "Không cần đâu." Hai âm thanh đồng thời vang lên, một cái đến từ Sở Nghĩa, một cái đến từ nơi cách xa hai mét . Sở Nghĩa cùng bác gái đồng thời quay đầu tìm âm thanh kia, Tần Dĩ Hằng không biết từ khi nào đã đứng ở cạnh cửa. Tần Dĩ Hằng ở trong tay cầm ly trà, nhàn nhạt nói: "Sở Nghĩa đã cùng tôi kết hôn." Bác gái trong khoảng thời gian ngắn không có thể giải thích được. Bác cầm cây lau nhà đầu tiên là nhìn Tần Dĩ Hằng, lại nhìn Sở Nghĩa một cái, cẩn thận nghi hoặc: "Hiện tại họ hàng cũng có thể kết hôn sao?" Sở Nghĩa không nhịn được cười, lần này hắn không nói dối: "Thật xin lỗi bác gái, vừa rồi cháu lừa bác, cháu không phải em trai của anh ấy." Bác gái gật đầu a một tiếng. Một cái khiếp sợ chưa hết, khiếp sợ khác lại tới, bác gái chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, mới không nhịn được kinh ngạc: "Hai người đã kết hôn sao?" Sở Nghĩa gật đầu: "Đúng vậy ạ." Bác gái cười rộ lên: "Chúc mừng chúc mừng, mới vừa kết hôn sao?" Sở Nghĩa: "Vâng." Bác gái thoạt nhìn rất vui mừng: "Thật tốt thật tốt! Đều là thanh niên tuấn tài a." Sở Nghĩa nói: "Cảm ơn bác." Sở Nghĩa quay đầu qua thấy Tần Dĩ Hằng đã rời đi, có lẽ là ngồi mệt người, đứng lên đi một chút nghỉ ngơi trong chốc lát. Bác gái bởi vì cùng Sở Nghĩa nói chuyện nên tiến độ quét tước chậm rất nhiều, Sở Nghĩa trong tay còn có đơn hàng chưa có làm xong, liền không quấy rầy nữa đem cái ly bỏ vào phòng bếp liền về tới phòng khách. Vừa mới ngồi xuống, Tần Dĩ Hằng liền nói: "Tôi cho rằng em là người rất yên tĩnh" Sở Nghĩa dừng một chút, hắn không biết Tần Dĩ Hằng có ý tứ gì. Nghĩ nghĩ, Sở Nghĩa hỏi: "Em quấy rầy đến anh sao?" Tần Dĩ Hằng: "Không có." Hắn lại nghĩ nghĩ, vẫn giải thích một chút: "Nếu gặp được người lần sau sẽ thường xuyên gặp mặt, em sẽ cùng đối phương tán gẫu một ít" Sở Nghĩa hắn còn có điểm mù mặt, nói chuyện nhiều chỗ tốt chính là có thể nhớ kỹ mặt người đó, để ngừa viêch trên đường ngẫu nhiên gặp được nhận không ra lại xấu hổ. Tần Dĩ Hằng nghe hắn nói lời này liền quay đầu sang hỏi: "Tôi thì sao?" Sở Nghĩa dừng lại. Tần Dĩ Hằng hắn, quả thật là người về sau thường xuyên gặp mặt, quá thường xuyên. Nhưng Tần Dĩ Hằng...... Sở Nghĩa ở trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào. Chẳng lẽ nói, Tần tiên sinh ngài có một loại khí chất làm cho người khác không dám nói lời nào? Hắn đương nhiên không dám. Vì thế hắn đem vấn đề ném về: "Anh đang hy vọng em cùng anh sau này nói chuyện nhiều hơn sao?" Sở Nghĩa theo bản năng cảm thấy Tần Dĩ Hằng sẽ cự tuyệt. Dù sao việc nói chuyện phiếm này căn bản hai người đều phải muốn nói, không thể là một người muốn, nhất định đang nói không được đứng dậy. Tần Dĩ Hằng lại là người không thích nói chuyện vô nghĩa, nói chuyện phiếm thì nghỉ đi. Nhưng hắn không nghĩ tới Tần Dĩ Hằng lại trả lời hắn: "Đúng vậy." Sở Nghĩa không có thể lập tức phản ứng lại: "A?" Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi hy vọng em có thể cùng tôi nói chuyện nhiều hơn. " Sở Nghĩa nuốt nuốt nước miếng, cứng nhắc mà trả lời: "Được." Nhưng là. Tán gẫu. Cái gì a? Cũng may lúc này, bác gái từ ban công đi đến, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị quét tước phòng khách. Sở Nghĩa lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Động tác bác gái rất mau, cũng rất an tĩnh, Tần Dĩ Hằng đang làm việc, Sở Nghĩa cũng không tìm bác gái nói chuyện nữa, cùng bác gái đối diện cười cười rồi không có tiếp theo. Bất quá hai mươi phút sau đó, bác gái đã dọn dẹp phòng khách xong rồi, bà trở lại ban công phía trước, lấy giẻ lau cùng cây lau nhà giặt sạch, rồi cùng hai vị chủ nhân nói tạm biệt. Cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn lại có Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng. Từ lúc Tần Dĩ Hằng nói muốn nói chuyện đến bây giờ, Sở Nghĩa đầy đầu đều là phải cùng Tần Dĩ Hằng nói cái gì? Hắn thậm chí còn mở ra word văn bản, đem những gì có thể nói đều ghi ở bên trong. Nhưng lâu như vậy cũng mới có 10 điều. Sở Nghĩa nhéo nhéo ấn đường. Đang tự hỏi thì Tần Dĩ Hằng đột nhiên khép máy tính lại, đặt ở trên bàn trà. Sở Nghĩa vội vàng sờ con chuột, thu nhỏ hồ sơ, làm bộ chính mình đang bận. Dư quang hắn thấy Tần Dĩ Hằng liếc mắt nhìn hắn, sau đó đứng lên. Sở Nghĩa cho rằng Tần Dĩ Hằng rời đi, thở dài một hơi. Nhưng còn chưa kịp thở xong, Tần Dĩ Hằng lại đột nhiên ngồi xuống, lại còn ngồi ở bên cạnh hắn. Tay Sở Nghĩa cứng lại, đầy đầu đều là nền trắng chữ đen. "Tôi và em học cùng một trường em biết không?" "Nhà tôi ở thành phố B, thành phố B em từng đi chưa?" "Buổi tối ăn cái gì?" "Làm cơm hay đi ra ngoài ăn?" ...... Hắn còn chưa có quyết định nên trả lời cái nào, Tần Dĩ Hằng lại mở miệng. Tần Dĩ Hằng: "Lưu đồ trong máy tính đi." Sở Nghĩa nghe lời gật đầu, lưu văn kiện lại. Tần Dĩ Hằng ngay sau đó duỗi tay qua, khép máy tính hắn lại, cũng đặt ở trên bàn trà. Sở Nghĩa nhìn máy tính, rồi nhìn lại Tần Dĩ Hằng. "Làm cái...... Ngô." Hắn bị hôn. Hắn lại bị hôn. Hai người môi đụng trong nháy mắt, nhanh chóng có cảm giác tê dại, toàn thân hóa thành vũng nước , rồi sau đó, trái tim Sở Nghĩa kịch liệt nhảy lên. Tần Dĩ Hằng giống như chủ mưu đã lâu, cũng như nhịn thật lâu, hơn nữa còn đã chuẩn bị đầy đủ, mới chạm môi không lâu, liền công tiến vào. Sở Nghĩa hoàn toàn không chống đỡ được, không ổn định thân mình ngã xuống trên sô pha. Tần Dĩ Hằng đuổi theo hắn, mấy ngày trước còn không muốn cùng hắn nắm tay, lần này bắt được cổ tay của hắn, hướng xuống dưới, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau. Thần kinh Sở Nghĩa kích động cao độ. Không xong.
|
Chương 16
Chương 16: Sở Nghĩa tỉnh lại lần nữa bên ngoài trời đã tối rồi. Sô pha vừa nhỏ vừa eo hẹp, Sở Nghĩa thoáng hơi động, liền cảm giác muốn ngã xuống, trên người hắn đắp một cái chăn, mà trong chăn trên người hắn cái gì cũng không mặc. Tần Dĩ Hằng không có ở bên cạnh, Sở Nghĩa từ yết hầu vươn phát ra một tiếng thở dốc, rồi sau đó ngồi dậy. Trên mặt đất rải rác đều là quần áo của hắn, phòng khách không có bật đèn, nhưng phòng bếp bên kia có chút ánh sáng tiến vào, Sở Nghĩa hướng phòng bếp nhìn vào, nhưng hướng mắt hắn ở chỗ điểm mù, nên hắn cái gì cũng không thấy được. Ngủ lâu quá khiến đầu hắn có chút choáng, hắn trước tiên từ trên mặt đất nhặt quần áo của mình mặc vào , sau đó lại từ trên bàn rót một ly nước , mới có chút tỉnh táo. Sở Nghĩa gục đầu xuống, đem mặt chôn ở lòng bàn tay. Bọn họ đây là...... Làm cả một buổi chiều a...... "Tỉnh?" Âm thanh của Tần Dĩ Hằng đột nhiên xuất hiện, Sở Nghĩa ngẩng đầu lên. Sở Nghĩa: "Dạ." Hắn đáp xong cúi đầu uống nước. Tần Dĩ Hằng nói: "Tới ăn cơm." Sở Nghĩa gật đầu: "Được." Tần Dĩ Hằng đi mở đèn phòng khách, Sở Nghĩa không kịp thích ứng mà híp đôi mắt lại , liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện đã là 8 giờ tối. Hắn căn bản không biết mình ngủ lúc nào, chỉ nhớ rõ đến lúc cuối, hai người sau khi kết thúc, Tần Dĩ Hằng ôm hắn, hỏi hắn có phải rất buồn ngủ không. Sở Nghĩa buồn ngủ, nhưng hắn không tính cứ như vậy mà ngủ, hắn nghĩ trước tiên tắm rửa một cái, nếu không có tinh thần tắm rửa ít nhất cũng phải mặc quần áo vào đã. Nhưng ngữ khí của Tần Dĩ Hằng thật sự là quá mức ôn nhu, Sở Nghĩa đáp hắn một tiếng ân, sau đó Tần Dĩ Hằng ôm chặt hắn lại, giơ tay xoa đầu hắn, hạ giọng nói : "Mệt nhọc liền ngủ đi." Sở Nghĩa thành công bị ru, không phụ kỳ vọng, lập tức ngủ thiếp đi. Một nam nhân cao 1m78, lại thêm một nam nhân cao 1m87, vốn dĩ sô pha đối với bọn họ cực kì nhỏ, thế nhưng cả hai vẫn chen chúc ôm nhau. Sở Nghĩa ngửi được chính là mùi hương của Tần Dĩ Hằng , cảm thụ chính là nhiệt độ cơ thể của Tần Dĩ Hằng , nghe được chính là nhịp tim của Tần Dĩ Hằng. Một giấc ngủ này của hắn, rất thoải mái. Tần Dĩ Hằng nói xong liền đi đến phòng ăn, Sở Nghĩa uống hết ly nước sau đó trước tiên đi phòng tắm. Rửa mặt, Sở Nghĩa dụi dụi mắt nhìn chính mình trong gương . Tóc rất loạn, nhưng bởi vì sau khi quan hệ mệt nhọc nhìn lại có chút tự nhiên, loạn nhưng ngược lại nhìn rất đẹp , hắn tùy ý làm rối một chút, làm chính mình thoạt nhìn có chút buông thả. Tầm mắt xuống chút nữa. Sở Nghĩa nhíu mày. Phía dưới cổ này là cái gì? Sở Nghĩa tới gần gương, ngẩng đầu lên trực tiếp đem cổ áo kéo lên. Hắn dừng lại hai giây, lại nghiêm túc mà đem cổ áo sửa sang lại cho tốt, thẳng đến khi nhìn không thấy mới thôi. Lần này, hình như Tần Dĩ Hằng không giống mấy lần trước. Sở Nghĩa nghĩ nghĩ liền nhấp miệng, nhưng quá vô dụng, ý cười vẫn rất dễ dàng liền từ khóe miệng cong lên. Hắn đột nhiên nghĩ đến , hình ảnh Tần Dĩ Hằng bắt hắn kêu Tần lão sư. Chính xác là...... "Kêu tôi Tần lão sư." "Tần lão sư." "Trừ bỏ lão sư, tôi còn là người nào của em?" "Lão công." Sau đó bọn họ liền...... Trời a. Thế mà hắn cũng có thể đối thoại với Tần Dĩ Hằng. Quá cảm thấy thẹn đi. Tần Dĩ Hằng khi đó âm thanh êm tai đến muốn giận sôi người. Hiện tại chỉ là hồi tưởng, nội tâm của Sở Nghĩa cũng đã có điểm xao động. Sở Nghĩa khụ khụ, nhìn trong gương mặt của mình dần dần bắt đầu có điểm hồng, nghiêm túc nhìn xuống dưới. Bình tĩnh một chút Sở Nghĩa. Từ phòng tắm bước ra, Sở Nghĩa khôi phục thái độ bình thường, thoạt nhìn nội tâm không hề gợn sóng. Trên bàn cơm bày bốn đồ ăn một canh, chén đũa cũng đã dọn xong, Sở Nghĩa lại đây khi Tần Dĩ Hằng đang múc canh. Món ăn rất phong phú, có cá có thịt, thoạt nhìn rất ngon, Sở Nghĩa kéo ra ghế dựa không nhịn được tò mò: "Anh làm?" Tần Dĩ Hằng lắc đầu: "Cơm hộp." Sở Nghĩa nga một tiếng, nghi hoặc: "Nhà này cơm hộp thoạt nhìn không tồi a," Sở Nghĩa nhìn thấy logo của quán bên cạnh cái đĩa, hắn thoáng kinh ngạc: "Cái đĩa cũng đưa tới?" Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ân." Sở Nghĩa ra oai bản thân một chút , đối diện logo, nói ra chữ trên logo: "Nhà hàng Hải Thiên " hắn ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Cái này logo là em thiết kế." Tần Dĩ Hằng nghe nói cũng tò mò , mắt cũng nhìn logo trên đĩa. Sở Nghĩa tiếp tục nói: "Khi đó em mới vừa thành lập phòng làm việc, phòng làm việc cũng chỉ mình em, tiệm cơm Hải Thiên cũng vừa mới khai trương, còn không có cao cấp như hiện tại , logo của họ, biển số nhà quảng cáo những cái đó, tất cả đều là em làm," Sở Nghĩa cười cười: "Hiện tại cũng còn hợp tác, bất quá đơn hàng của họ em đều giao cho Tiểu Triển" Tần Dĩ Hằng lộ ra ánh mắt thưởng thức , gật gật đầu: "Rất không tồi." Sở Nghĩa cười ngồi xuống: " Nhà hàng của họ phụ trách làm giám đốc khoảng thời gian trước còn mời em tham gia triển lãm thiết kế, bất quá lại không được, em khi đó không rảnh, cần phải đi công tác" Sở Nghĩa ngữ khí hạ xuống: "Triển lãm thiết kế rất tốt, tới rất nhiều nhà thiết kế lớn, em không đi được, quả thực đáng tiếc." Tần Dĩ Hằng: "Ân." Sở Nghĩa: "Nguyên lai nhà họ cũng có cơm hộp a." Tần Dĩ Hằng: "Có." Sở Nghĩa: "Nhà hắn phục vụ rất tốt." Tần Dĩ Hằng: "Cũng được." Sở Nghĩa: "......" Chính mình muốn em cùng anh nói chuyện phiếm, đến lúc em và anh hàn huyên, anh lại như vậy...... Rất không tồi, ân, có, cũng được. Sở Nghĩa miệng lệch đi, cầm lấy đôi đũa. Không nói nữa. Vì thế bữa cơm này cứ thể im lặng trôi qua. Sau khi ăn xong Tần Dĩ Hằng đi tiếp điện thoại, Sở Nghĩa ở phòng bếp tiếp tục thưởng thức cá , cũng không thấy hắn cúp điện thoại, nghĩ thầm chắc là chuyện công ty, hắn không dám quấy rầy. Thân thể cứ dính dính, hắn chịu không được, trực tiếp đưa cho Tần Dĩ Hằng một ánh mắt, mặc kệ Tần Dĩ Hằng có hiểu hay không, đi lên lầu tắm rửa. Tắm rửa xong, hắn ở hành lang trên lầu liếc mắt một cái, Tần Dĩ Hằng còn đang gọi điện thoại. Nhưng đã đeo tai nghe, cũng đã cầm máy tính. Sở Nghĩa đành phải trở về phòng ngủ . Máy tính không có mang lên, Sở Nghĩa trên tay chỉ có điện thoại, hắn rất nhàm chán, lại lười xuống lầu lấy. Ở trên giường nằm bò tự hỏi trong chốc lát,lại nhìn chằm chằm ipad ở mép giường trong chốc lát, hắn cầm lấy điện thoại gửi cho Tần Dĩ Hằng một tin. Sở Nghĩa: Em có thể mượn Ipad của anh không? Tần Dĩ Hằng rất nhanh trả lời: Có thể Tần Dĩ Hằng: Mật mã cùng cửa phòng giống nhau. Sở Nghĩa: Vầng Sở Nghĩa: Em chỉ xem phim. Tần Dĩ Hằng không trả lời lại, Sở Nghĩa nghĩ, Tần Dĩ Hằng chắc là không quá để ý. Những ngày ở chung, Sở Nghĩa nghĩ, đoạn hôn nhân này, trừ bỏ tình yêu, Tần Dĩ Hằng cái gì cũng tốt. Vô điều kiện tin tưởng Sở Nghĩa, ấm áp với hắn, không khách khí với hắn. Thần tiên lão công. Còn có thể sinh hoạt tốt đẹp. Tự do lại hài hòa, hoàn toàn chính là sinh hoạt rất nhiều người tha thiết và ước mơ. Sở Nghĩa không nhịn được một tiếng thở dài. Nhưng chính là Tần Dĩ Hằng người nam nhân này quá tốt đẹp, này chẳng qua mới một chút thời gian, Sở Nghĩa cũng đã có điểm chống đỡ không được. Mị lực của bản thân Tần Dĩ Hằng cực ghê gớm, còn thích dụ dỗ hắn, chính là cái loại không nghĩ được là mình đang dụ dỗ hắn, trọng điểm là hắn còn cực thích kiểu này. Hai ngày này tim hắn đập gia tốc vô số lần, còn nhiều hơn trong mười năm hắn sống. Sở Nghĩa nghĩ, hắn có thể hay không trong tương lai sẽ có ngày yêu Tần Dĩ Hằng? Hắn sờ sờ cằm, hẳn là sẽ đi. Hơn nữa đứng ở góc độ của người đứng xem , việc hắn yêu Tần Dĩ Hằng hẳn là hoàn toàn là theo lý thường , hơn nữa rất mau sẽ thực hiện. Sở Nghĩa tiếp tục sờ cằm. Hiện tại hắn có thể tốt đẹp mà cùng Tần Dĩ Hằng ở chung, nhưng hắn không biết khi hắn thích Tần Dĩ Hằng , sẽ biến thành cái dạng gì? Sẽ trở nên hèn mọn sao? Nhưng cũng phải nghĩ lại, hắn cùng Tần Dĩ Hằng là vợ chồng hợp pháp, hắn yêu Tần Dĩ Hằng cũng không có gì, chỉ cần không ly hôn, Tần Dĩ Hằng vĩnh viễn đều là của hắn. Chỉ là thứ tình yêu thứ , người rơi vào đều sẽ muốn công bằng, mình yêu người đó, đương nhiên cũng rất hi vọng người đó cũng sẽ yêu mình. Sở Nghĩa thế nhưng có điểm chờ mong mình thích Tần Dĩ Hằng, giống muốn nếm thử cảm giác chưa từng trải qua. Hắn gõ gõ cằm. Nếu là hắn thích Tần Dĩ Hằng, có khi Tần Dĩ Hằng cũng có thể thích hắn. Này nhưng quá tốt đẹp đi. Hắn lại gõ gõ cằm. Này nhưng ý nghĩ quá kỳ lạ đi. Tần Dĩ Hằng loại người này sẽ thích người khác? Suy nghĩ nhiều, tưởng xa, Sở Nghĩa nhún nhún vai, cúi đầu nở nụ cười, cầm lấy Ipad trong tay. Cái gì cùng cái gì a. Ipad được giải mật khẩu, bởi vì mấy ngày nay rất bận, Sở Nghĩa có nhiều trận thi đấu bóng rỗ chưa xem, hiện tại hắn tính xem lại. Hắn không biết Tần Dĩ Hằng mấy giờ về phòng, xem xong một hồi đã sắp 11 giờ rưỡi, buổi tối thời gian còn thừa không nhiều lắm, Sở Nghĩa nhìn tiến độ trước mắt một hồi, quyết định lần sau lại xem. Ipad cất đi, điện thoại hắn đột nhiên vang lên. Sở Nghĩa cúi đầu nhìn, là một dãy số xa lạ, hắn không nghĩ quá nhiều, trực tiếp nhận. "Xin chào." "Tiểu tử." Bên kia âm thanh truyền tới, Sở Nghĩa tâm đột nhiên trầm một chút. "Ba? Bên kia không có ý tốt cười rộ lên: "Còn có thể nghe ra được giọng của tao." Sở Nghĩa nắm chặt điện thoại. "Ghê gớm a, lấy số điện thoại tao cho vào danh sách đen?" Sở Nghĩa vẫn không nói lời nào. Bên kia tiếp tục: "Mày cho tao ngốc sao?" Sở Nghĩa hỏi: "Ba muốn làm gì?" Bên kia không có để ý đến những lời này củ hắn, mà là phát ra một âm thanh rất chói tai , hình như là cầm cái gì gõ vào cửa sắt. Sở Nghĩa tưởng tượng không ra hắn ở nơi nào, chỉ cảm thấy bên đó chắc chắn rất dơ. "Đêm không về ngủ? Vẫn là ở chỗ mẹ mày?" Bên kia lại hỏi: "Đừng nói cái gì đi công tác, tiểu tử kì ở phòng làm việc nói cho mày đi?" Sở Nghĩa vẫn là câu nói kia: "Ba muốn làm gì?" "Muốn làm gì? Tao còn có thể muốn làm gì?" Bên kia cười cười: "Lão tử không có tiền, đưa tiền cho tao." Sở Nghĩa: "Không cho, ông còn như vậy là tôi báo nguy." "Báo nguy nha, tao rất sợ hãi a," bên kia một bộ ngữ khí cười nhạo : "Tao mới phát hiện bà ngoại mày đã chết, mẹ mày còn chuyển nhà a, nàng không chết sao?" Sở Nghĩa: "Trần Kiến Thế!" "Ai da, quát lão tử." Trần Kiến Thế cười lạnh một tiếng: "Mày nếu không đưa tiền tao liền tìm mẹ mày, thành phố A nhỏ như vậy , thân thích các ngươi chỉ có mấy người, tổng có thể tìm được." Sở Nghĩa: "Ông dám!" Trần Kiến Thế: "Mày nghĩ tao là ai mà không dám?" Sở Nghĩa một trận hoảng hốt, vừa vặn lúc này Tần Dĩ Hằng mở cửa đi vào, Sở Nghĩa càng luống cuống. Hắn không nghĩ lại cùng Trần Kiến Thế vô nghĩa, thoáng nghiêng một chút đầu đưa lưng về phía Tần Dĩ Hằng, âm thanh nhỏ lại: "Tôi tí nữa gửi cho ông." Trần Kiến Thế bên kia lúc này mới cười rộ lên: "Được a, nhiều hay ít tao không nói, mày xem mày hiện tại có phòng làm việc rất lớn, so với tao tới lần trước náo nhiệt hơn nhiều, mày có thành ý lần sau tao không tìm tới nữa, số thẻ biết đi?" Tần Dĩ Hằng hướng tới tủ quần áo đi tới, cách hắn càng ngày càng gần. Sở Nghĩa càng nhỏ giọng: "Biết, cúp." Trần Kiến Thế: "Thật ngoan ......" Trần Kiến Thế lời chưa kịp nói xong, Sở Nghĩa trực tiếp cúp điện thoại. Tần Dĩ Hằng cầm quần áo đi phòng tắm, cũng không có phát hiện Sở Nghĩa không khoẻ. Cửa phòng tắm trong nháy mặt đóng lại, Sở Nghĩa co cả người co lại , lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
|
Chương 17
Chương 17: Sở Nghĩa buổi tối gặp ác mộng, mơ thấy hắn lúc sơ trung. Buổi tối hắn về nhà sau tiết tự học buổi tối, vừa mới đến dưới lầu liền nghe được trong nhà truyền đến tiếng ồn ào, hắn cảm giác có chuyện không ổn, vội vàng chạy lên lầu. Mở cửa, hắn thấy mẹ hắn vỡ đầu chảy máu ngã trên mặt đất, ôm bụng rên rỉ, mà ba hắn Trần Kiến Thế một bộ say khướt đứng ở một bên, nâng chân mắt thấy lại muốn đá xuống. Sở Nghĩa chạy nhanh tới ôm lấy mẹ, một chân kia liền đá vào lưng Sở Nghĩa . Nước mắt hắn tức khắc liền chảy ra, bất quá không phải vì hắn cảm thấy đau, bởi hắn sợ hãi, hắn cảm thấy khổ sở. Trần Kiến Thế uống rất nhiều rượu, toàn bộ phòng ở đều là mùi rượu, Sở Nghĩa giúp mẹ chắn một chân này sau đó xoay người đẩy Trần Kiến Thế , Trần Kiến Thế lảo đảo vài bước ngã xuống trên mặt đất. Sở Nghĩa vội vàng nâng mẹ dậy, thấy mẹ hắn hai mắt khép nữa lại liền bị dọa sợ, cặp sách ném một bên rồi cõng mẹ, vội vàng xuống lầu gọi một chiếc xe đi bệnh viện. Ở trong ấn tượng của Sở Nghĩa , Trần Kiến Thế đều đánh mẹ hắn, khi còn nhỏ trong nhà điều kiện tốt một chút, còn không có nghiêm trọng như vậy, mà mẹ hắn khi bị đánh đều giấu hắn, mười lần thì đến tám lần Sở Nghĩa không biết. Từ khi Sở Nghĩa lên sơ trung, Trần Kiến Thế bị nữ nhân bên ngoài đá, thiệt tiền bắt đầu uống rượu , hắn liền làm trầm trọng thêm. Sở Nghĩa cơ hồ mỗi ngày sau khi xong tiết tự học trở về, đều có thể nghe được âm thanh Trần Kiến Thế ở nhà rống to kêu to . Chuyện này hiện giờ cũng thành bóng ma trong lòng hắn, hiện tại hắn một khi ở bên ngoài nghe được có người cãi nhau, trong lòng liền không nhịn được hoảng hốt. Ngày đó cùng mẹ ở bệnh viện tâm tình Sở Nghĩa đến bây giờ đều còn nhớ rõ. Toàn bộ quá trình hắn đều khóc, nhưng hắn không dám khóc lớn, hắn sợ cảm xúc lớn hơn với lý trí, không có biện pháp xử lý chuyện trước mắt. Cùng bác sĩ nói chuyện khi Sở Nghĩa cực kì lo sợ, bác sĩ đang băng bó miệng vết thương cho mẹ hắn Sở Nghĩa cũng lo sợ, rốt cuộc chờ đến bác sĩ nói không có gì vấn đề lớn, nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt , Sở Nghĩa nội tâm lo lắng cũng dịu bớt. Đêm đó hắn đưa mẹ đi truyền nước biển, mẹ hắn ngồi ở trên giường, mặt sưng phù đến không ra gì, nhưng vẫn cười đối với Sở Nghĩa , sờ tóc của hắn, nói với hắn rằng mẹ không có chuyện gì. Sở Nghĩa không dám khóc lớn, không dám ôm mẹ, sợ đụng tới vết thương. Hắn khó chịu cực kỳ, chỉ có thể ngồi xổm xuống ôm lấy đùi mẹ không ngừng rơi lệ. Trần Kiến Thế bạo hành gia đình hàng xóm đều biết, Sở Nghĩa có rất nhiều chứng cứ, rất sớm liền muốn báo nguy, nhưng mẹ hắn vẫn luôn không cho, mẹ luôn nói là vì cái gọi là gia đình, nhất định phải nhẫn nại. Mẹ hắn là người phụ nữ rất ôn nhu, Sở Nghĩa không biết vì cái gì Trần Kiến Thế phải đối với nàng như vậy. Ngày đó mẹ hắn bị đánh thành như vậy, Sở Nghĩa rốt cuộc nhịn không nổi, hắn để mẹ ở thành phố A, cùng dì ở một đoạn thời gian, hắn thì tại thành phố B, một bên đi học một bên sửa sang lại tư liệu, báo cảnh sát. Nhưng lần đầu tiên báo nguy kết quả không phải tốt, bởi vì hắn không có sự đồng ý của mẹ, cảnh sát tới, mẹ lại không đứng ở phía hắn. Trần Kiến Thế thái độ hài lòng, cảnh sát chỉ đến điều tra, còn giáo dục Sở Nghĩa, liền rời đi. Bất quá cũng bởi vì lần này báo nguy, làm Trần Kiến Thế cũng trở nên hận Sở Nghĩa. Không lâu sau, Trần Kiến Thế tiếp tục uống say, tiếp tục đánh mẹ hắn, Sở Nghĩa trở về ngăn lại, Trần Kiến Thế liền lấy mảnh vở của bình hoa hướng Sở Nghĩa đâm qua. Sở Nghĩa né được một chút, nhưng không kịp thời né tránh, mảnh vở kia liền đâm vào đùi Sở Nghĩa. Mẹ hắn rốt cuộc cũng chịu báo nguy. Bọn họ sau đó cũng ly hôn. Sở Nghĩa nửa đêm tỉnh lại, sau lưng ướt nhẹp, đều là mồ hôi. Hắn giống như ở trong mộng cùng Trần Kiến Thế đánh một trận, bất quá hắn lúc đó là Sở Nghĩa hổi sơ trung , nho nhỏ một con căn bản đánh không lại Trần Kiến Thế. Trong mộng cuối cùng còn cảnh tượng, Trần Kiến Thế đem hắn ôm lên, ném tới chỗ phủ kín những mảnh nhỏ thủy tinh trên mặt đất. Bị ngã trên mặt đất cảm giác rất chân thật, hắn trợn tròn mắt mồm hô hấp lớn, có chút thở không nổi. Trái tim kịch liệt nhảy lên, bắp thịt trên cánh tay cũng nhảy lên kịch liệt, dường như thật sự cùng người khác đánh một cuộc chiến. Phòng ngủ không bật đèn, trong bóng đêm, Trần Kiến Thế kia mặt mày dữ tợn, giống như có hình giống nhau, vẫn luôn hiện lên phía trần nhà. Sở Nghĩa nhắm mắt lại bình tĩnh trong chốc lát, mới duỗi tay bật đèn bàn lên. Sợ làm phiền đến Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa mở đèn không quá lớn, hắn trên người đều là mồ hôi, tính đi tắm rửa một cái. Đã rạng sáng bốn giờ, đột nhiên như vậy tỉnh lại Sở Nghĩa đầu có chút trầm, nhưng người rất tinh thần, không có buồn ngủ. Buổi tối trước khi ngủ , hắn cầm điện thoại tra xét một chút điều kiện lập án cùng lập án kim ngạch, còn hỏi một bạn học đại học pháp luật. Nhưng người đó nói cho hắn, chuyện này với hắn mà nói, cực kì bất lợi. Trần Kiến Thế tuy rằng cùng mẹ hắn ly hôn, nhưng trên thực tế như cũ là ba hắn, bọn họ là có quan hệ thân thuộc, việc đưa tiền cho ba mình hẳn là theo lẽ thường tình, đến lúc đó Trần Kiến Thế đánh chết không thừa nhận, Sở Nghĩa cũng không có biện pháp. Bọn họ trò chuyện Sở Nghĩa không có ghi âm, còn nữa cục cảnh sát đối với loại án tử này chung quy phải kéo rất dài thời gian, mẹ hắn hiện giờ đang ở nhà dì hắn trong tiểu khu, Trần Kiến Thế người này lại chơi bời lêu lổng, rất dễ dàng là có thể tìm được hơn nữa còn có thể động thủ. Sở Nghĩa ngửa đầu đối mặt với vòi hoa sen, càng nghĩ càng loạn, càng không biết làm sao bây giờ. Tắm rửa xong trở về, Sở Nghĩa phát hiện đèn đầu giường hình như sáng thêm, không phải bộ dáng trước khi hắn rời đi. Hắn đi qua một chút, quả nhiên phát hiện Tần Dĩ Hằng đã tỉnh. Không biết là bị ánh sáng làm tỉnh, hay là bị hắn đánh thức, Tần Dĩ Hằng đã ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhìn hắn bước lại. Chờ hắn tới gần, Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Tại sao bây giờ lại đi tắm rửa?" Sở Nghĩa xốc lên chăn nằm vào, không tính gạt hắn: "Mơ một giấc, mồ hôi đầy người." Tần Dĩ Hằng: "Ác mộng." Sở Nghĩa: "Ân." Sở Nghĩa cũng dựa vào, tóc hắn còn chưa có khô, hắn nếu như vậy ở nhà, mẹ sẽ không cho hắn ngủ , cho nên cái này thói quen vẫn luôn được duy trì. "Tần Dĩ Hằng." Sở Nghĩa suy nghĩ thật lâu, kêu bên người người một tiếng. Tần Dĩ Hằng: "Ân." Sở Nghĩa: "Anh bị em đánh thức sao?" Tần Dĩ Hằng: "Tiếng đóng cửa phòng tắm đánh thức tôi." Làm ồn là đánh thức, nhưng Tần Dĩ Hằng thoạt nhìn cũng không có tức giận , có sao nói vậy. Sở Nghĩa lại hỏi hắn: "Không ngủ sao?" Tần Dĩ Hằng hỏi lại: "Em không ngủ sao?" Sở Nghĩa nói: "Em chờ tóc khô rồi ngủ." Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi chờ tóc em khô rồi ngủ." Sở Nghĩa thật hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy rất ấm áp. Hai người cứ như vậy ngồi. Sở Nghĩa thường xuyên phát ngốc, hắn không cảm thấy chính mình có cái gì, nhưng Tần Dĩ Hằng lúc này cũng bồi hắn phát ngốc, làm Sở Nghĩa cảm thấy quái quái. "Tần Dĩ Hằng." Hắn kêu một tiếng. Tần Dĩ Hằng đáp: "Ân." Sở Nghĩa: "Lúc trước tới tìm em, anh biết em là gia đình đơn thân sao?" Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi biết." Sở Nghĩa: "Vậy anh biết ba em không phải người tốt sao?" Tần Dĩ Hằng: "Hiểu biết một chút." Sở Nghĩa nói: "Em vừa rồi mơ thấy ông ấy." Tần Dĩ Hằng quay đầu nhìn hắn một cái, vài giây, mới nói câu hình như là an ủi nói: "Mơ mà thôi." Sở Nghĩa không biết Tần Dĩ Hằng biết nhiều hay ít, cũng không nghĩ tới ngay lúc này lại cùng Tần Dĩ Hằng tán gẫu về Trần Kiến Thế, hắn chỉ cảm thấy thân thế của mình như vậy không tốt, Tần Dĩ Hằng tốt như vậy, vì cái gì sẽ coi trọng hắn. Sở Nghĩa tay không tự kìm được mà nắm lại, thanh âm nhỏ chút, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Anh không chê em sao?" Tần Dĩ Hằng giống như cũng theo hắn nhỏ giọng lại: "Tôi vì cái gì muốn ghét bỏ em?" Sở Nghĩa đột nhiên cười một chút. Tần Dĩ Hằng thật tốt. An tĩnh ban đêm rất thích hợp nói chuyện phiếm. Lại ngồi trong chốc lát, Sở Nghĩa đột nhiên nghĩ đến Tần Dĩ Hằng nói câu thích hợp kia . Hắn mở miệng hỏi: "Anh vì cái gì lại cảm thấy chúng ta thích hợp?" Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu một chút, như là đàng nghiêm túc tự hỏi, tiếp theo nói: "Tôi xem qua tư liệu cùng thành tựu của em, em rất ưu tú." Sở Nghĩa bắt lấy không bỏ: "Người ưu tú có nhiều như vậy, anh vì sao không chọn người khác?" Tần Dĩ Hằng quay đầu xem Sở Nghĩa, biểu tình thoạt nhìn, giống như Sở Nghĩa lại hỏi thêm một vấn đề rất ngu ngốc. Tần Dĩ Hằng nói: "Chúng ta đã phát sinh quan hệ." Sở Nghĩa: "......" Hắn tại sao lại quên mất chuyện này. Tần Dĩ Hằng tiếp tục kiên nhẫn giải thích: "Trước có quan hệ, rồi sau đó mới có tôi hiểu biết em mà cảm thấy em thích hợp." Sở Nghĩa gật đầu, trong lòng: ok ok. Tần Dĩ Hằng đáng ra là Sở Nghĩa phải hiểu từ lâu, thứ nhất nói thẳng, thứ hai không muốn phí lời giảng người khác Trách không được ở trường học mỗi người đều nói hắn là đóa hoa cao lãnh, nếu không phải Sở Nghĩa có cái nhãn là vợ, Tần Dĩ Hằng chỉ sợ lười cùng hắn nói chuyện. Tần Dĩ Hằng thành công mà đem Sở Nghĩa lôi trở lại hiện thực, cũng quên mất giấc mơ. "Tần Dĩ Hằng," Sở Nghĩa đem tầm mắt chuyển đến chỗ tối, hỏi: "Anh có thích người nào chưa? Ban đêm thật sự rất thích hợp nói chuyện phiếm, hắn liền muốn bắt đầu công kích nội tâm ở sâu bên trong của Tần Dĩ Hằng . Cơ mà hắn cũng không có thành công tiến công, bởi vì Tần Dĩ Hằng rất mau trả lời: "Chưa." Sở Nghĩa dừng một chút, kế tiếp hình như không còn vấn đề gì. Tần Dĩ Hằng quả nhiên là Tần Dĩ Hằng. Nhưng hắn không còn vấn đề, Tần Dĩ Hằng lại có a. Như là đột nhiên học xong như thế nào để nói chuyện phiếm, Tần Dĩ Hằng đem hắn vấn đề ném về cho hắn: "Em thì sao? Có người thích sao?" Sở Nghĩa tự hỏi vài giây: "Không có đi." Tần Dĩ Hằng thoáng ngước đầu, quay đầu nhìn Sở Nghĩa: "Hứa Trí Minh không phải sao?" Hứa, Hứa Trí Minh? Sở Nghĩa cả kinh, am thanh cao lên: "A? Cái gì? Ai?" Tần Dĩ Hằng ngữ khí nhàn nhạt: "Học trưởng của em, Hứa Trí Minh." Sở Nghĩa hiện lên rất nhiều suy đoán, Tần Dĩ Hằng như thế nào sẽ biết Hứa Trí Minh? Nhưng cuối cùng hắn đầu óc vẫn là trống rỗng, há mồm nửa ngày, hỏi Tần Dĩ Hằng: "Đây cũng là anh tìm hiểu?" Tần Dĩ Hằng ngữ khí như cũ nhàn nhạt: "Không phải, em nói cho tôi?" Sở Nghĩa càng kinh ngạc: "Em?" Hắn sao có thể sẽ nói hắn thích Hứa Trí Minh? Sở Nghĩa: "Em nói với anh khi nào?" Tần Dĩ Hằng: "Em buổi tối ngày hôm đó uống say." Hắn nói xong lời này đột nhiên xốc chăn lên nằm xuống, bởi vì phòng ngủ chỉ mở đèn bàn bên Sở Nghĩa , Tần Dĩ Hằng nằm xuống như vậy, trực tiếp bị bao phủ trong bóng đêm. Tần Dĩ Hằng giọng nói trầm xuống: "Tôi ngủ." Sau đó hắn liền không có nói nữa. Sở Nghĩa có chút không thể hiểu được, mà nam nhân bên cạnh hắn một bộ tôi hiện tại lập tức phải ngủ, em đừng làm phiền đến tôi, Sở Nghĩa đành phải nhỏ giọng ân một tiếng. Sau đó Tần Dĩ Hằng bên kia vẫn không có động tĩnh. Sở Nghĩa:? Không phải, này tình huống như thế nào? Hắn ngày đó buổi tối cùng Tần Dĩ Hằng nói chuyện phiếm? Còn nói tới Hứa Trí Minh? Hắn còn nói thích Hứa Trí Minh? Không có khả năng đi......
|
Chương 18
Chương 18: Ngày hôm sau, Sở Nghĩa ở nhà đợi một buổi sáng, xác định Trần Kiến Thế sẽ không xuất hiện, mới lái xe đi phòng làm việc. Hai ngày này thời tiết hạ nhiệt độ, hôm nay cả ngày trời đầy mây, còn hình như có dấu hiệu sắp mưa, Sở Nghĩa ra cửa bị gió thổi qua, mới phát giác mình mặc hơi ít. Sở Nghĩa ở bên ngoài đứng hơn mười giây, cảm thụ nhiệt độ không khí của hôm nay, vẫn quyết định trở về mặc thêm áo khoác. Nhưng tới lúc trở lại trong phòng , hắn mới nhớ tới, hắn lần trước lấy quần áo qua đây tất cả đều là đồ mùa hạ cùng mùa thu, áo khoác của hắn ở căn hộ của mình. Trở về lấy? Hoặc là mượn Tần Dĩ Hằng. Sở Nghĩa ném chìa khóa trên tay, lại vững vàng tiếp được, quyết định sử dụng vế sau. Vì thế hắn vừa đi lên lầu hai, vừa gọi điện thoại cho Tần Dĩ Hằng . Bên kia thật lâu mới tiếp lên, Sở Nghĩa chào một tiếng, nói thẳng: "Hôm nay có chút lạnh, em không mang áo khoác lại đây, bây giờ có thể cho em mượn không, buổi tối em lại trở về bên kia lấy." Bên kia phát tới một tiếng cười thực xấu hổ : "Sở tiên sinh, tôi là Hứa Kính, là trợ lý của Tần tổng." Sở Nghĩa tay mở cửa dừng một chút: "Xin chào." Hứa Kính: "Tần tổng đang ở mở cuộc họp, điện thoại không mang." Sở Nghĩa đứng ở cạnh cửa suy nghĩ vài giây: "Tôi biết rồi, không có việc gì." Hứa Kính hỏi: "Sở tiên sinh muốn mượn áo khoác của Tần tổng sao? Tôi có thể đi phòng họp giúp ngài hỏi ý kiến của Tần tổng một chút." "Không cần quấy rầy, không cần nói cho anh ấy," Sở Nghĩa mắt nhìn tủ quần áo: "Không có việc gì, anh đi làm việc đi, cảm ơn." Cúp điện thoại , Sở Nghĩa điện thoại đứng ở cửa phòng ngủ vài giây sau vẫn là quyết định không động vào đồ của Tần Dĩ Hằng. Tuy rằng Tần Dĩ Hằng trước đây đã nói với hắn, đồ vật của hắn có thể tùy ý sử dụng, nhưng hắn từ nhỏ dưỡng thành thói quen, không có sự đồng ý của người khác, tuyệt đối sẽ không động đồ của họ . Tâm lý không qua được, hắn liền không đi nữa , an ủi chính mình hai câu hôm nay cũng không có lạnh như vậy, liền xuống lầu rời đi . Nhưng cái an ủi này như là trò cười, Sở Nghĩa ra cửa bị gió thổi qua, cả người đều có chút phiêu. Không khí lạnh tập kích da thịt hắn không đến vài giây, hắn không nhịn được hắt xì vài cái. Chạy nhanh lên xe, nhanh chóng khởi động lên đường. Tới phòng làm việc rồi, hắn cũng chạy nhanh vào cửa. Khi đi ngang qua Tiểu Triển, Tiểu Triển nhìn đến hắn phát ra một tiếng oa nga. Tiểu Triển không nhịn được hỏi: "Lão đại thân thể thực cường tráng, hôm nay thế nhưng chỉ mặc áo hoodie." Sở Nghĩa run người, cười nói: "Em hiểu lầm lão đại rồi, lão đại hiện tại lạnh đến run bần bật." Tiểu Triển còn tốt, chờ Sở Nghĩa đi ngang qua Dung Dung , Dung Dung phát ra so Tiểu Triển tiếng kêu còn kinh ngạc hơn. Dung Dung: "Lão đại anh cứ như vậy chịu rét sao?" Sở Nghĩa cười rộ lên. Dung Dung đã mặc vào áo lông vũ. Sở Nghĩa bất đắc dĩ: "Em kích thích đến anh." Sở Nghĩa chạy nhanh vào phòng làm việc, cũng đóng cửa sổ lại. Hắn biết hôm nay rất lạnh, nhưng không biết hôm nay lại lạnh như vậy, hiện tại duy nhất có thể làm, chính là xoa xoa tay, hà hơi hai cái, sau đó mở ra máy tính, làm việc. Mở WeChat trên máy tính, Sở Nghĩa mắt nhìn phía trên đỉnh, tổng cộng có mười khách hàng , hắn dựa theo nặng nhẹ nhanh chậm đem nội dung làm việc viết lên ghi chú trên mặt bàn. Mở ra đồ làm phần mềm, điện thoại đột nhiên vang lên. Sở Nghĩa quay đầu nhìn , là Tần Dĩ Hằng gọi. Hắn cầm tờ giấy trắng , từ ống đựng bút rút ra bút chì, tiếp nghe điện thoại. "Chào anh~" Một tiếng này nói ra, Sở Nghĩa mới phát giác hắn giờ phút này đang lạnh đến phát run. Tần Dĩ Hằng hỏi hắn: "Quần áo có cầm không?" Sở Nghĩa nói: "Không có." Tần Dĩ Hằng: "Hôm nay mặc mấy áo?" Sở Nghĩa cúi đầu nhìn mắt: "Hai cái." Tần Dĩ Hằng: "Mặc cái gì?" Sở Nghĩa nghiêm túc: "Một áo ngắn tay, một cái áo hoodie." Tần Dĩ Hằng tạm dừng một giây, hỏi Sở Nghĩa: "Em biết hôm nay nhiệt độ không khí cao hay thấp không?" Sở Nghĩa: "Không biết." Tần Dĩ Hằng: "Hiện tại tra." Sở Nghĩa: "Nga." Hắn không cần tra, trên mặt bàn góc bên phải chính là lịch ngày và nhiệt độ. Sở Nghĩa: "12." Sở Nghĩa kinh hãi, hắn cảm thấy hắn giống như đang bị giáo huấn. Tần Dĩ Hằng: "Ở phòng làm việc sao?" Sở Nghĩa: "Ân." Tần Dĩ Hằng: "Tôi trong chốc lát kêu người đưa cho em áo khoác." Sở Nghĩa lúng ta lúng túng: "Nga, cảm ơn." Tần Dĩ Hằng bên kia ừ một tiếng, cúp điện thoại. Sở Nghĩa cầm điện thoại, tay còn bởi vì rét lạnh mà run rẩy. Tần Dĩ Hằng vừa mới nói cái gì? Đưa quần áo cho hắn? Sở Nghĩa tắt điện thoại, trong lòng đột nhiên ấm áp. Phương thức đưa quần áo hung hăng như vậy , hắn thế mà rất thích là chuyện như thế nào. Đem điện thoại đặt ở trên bàn, Sở Nghĩa lúc này mới tỉnh ngộ , hắn hôm nay cùng Tần Dĩ Hằng gọi điện thoại hình như tự nhiên rất nhiều, không giống trước kia hay xấu hổ cùng khẩn trương. Đây là chuyện tốt. Hơn nữa hôm nay Tần Dĩ Hằng đã quan tâm hắn. Hắn bắt đầu ảo tưởng, như vậy có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, hắn có thể cùng Tần Dĩ Hằng yêu đương. Tuy rằng bọn họ phát triển trình tự có điểm loạn, trước làm, lại kết hôn, lại quen biết, lại chưa xong còn tiếp. Nhưng sinh hoạt không phải đều có hi vọng sao. Sở Nghĩa hiện tại đối với sinh hoạt của bọn họ sau này rất có hi vọng. Bởi vì một cú điện thoại này, tâm tình của Sở Nghĩa tốt lên rất nhiều, tâm tình tốt, khách hàng đưa ra rất nhiều yêu cầu lung tung rối loạn, hắn cũng không cảm thấy phiền phức, toàn đồng ý, cũng nghĩ tôi tận lực thỏa mãn các người. Tần Dĩ Hằng cúp điện thoại không đến năm phút đồng hồ, Dung Dung đột nhiên lại đây gõ cửa, nói bên ngoài có người tìm. Sở Nghĩa thả bút chì xuống, trái tim không nhịn được trộm nhảy vài cái. Tốc độ nhanh như vậy? Nhưng khi hắn bước nhanh đi ra ngoài, chuẩn bị nghênh đón Tần Dĩ Hằng thì......... "Tiểu Nghĩa!" Chương Khải đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc. Sở Nghĩa kinh ngạc: "Cậu như thế lại tới thành phố A?" Chương Khải cười hì hì đi tới: "Kinh hỉ không kinh hỉ không." Hắn nói xong lời này đến Sở Nghĩa ôm một cái: "Ca lại đây đi công tác, đem sự tình xong xuôi liền tới đây tìm cậu, thế nào? Ăn chực ở chực thu lưu không?" Sở Nghĩa vỗ bả vai Chương Khải : "Đương nhiên." Sở Nghĩa nói rồi giúp Chương Khải kéo hành lý vào, cùng hắn đi vào văn phòng. Chương Khải là bạn thân Sở Nghĩa, hai người từ nhà trẻ đã bắt đầu cùng lớp, mãi cho đến sơ nhị, rồi sau đó Sở Nghĩa rời đi đến thành phố B, hai người mới không có liên lạc , thẳng đến khi đậu đại học, hai người mới lại lần nữa liên lạc. Chương Khải là người rất quen thuộc, hai người một lần nữa liên lạc không lâu, quan hệ liền càng ngày càng tốt, bởi vì lúc ấy Chương Khải cũng ở thành phố A thi vào đại học , hai người thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi. Sau lại Chương Khải tốt nghiệp đại học, lựa chọn làm việc ở thành phố B, số lần gặp mặt mới giảm bớt nhiều. Từ lần trước gặp mặt, đến bây giờ chắc đã qua nửa năm. Gặp bạn bè, Sở Nghĩa đương nhiên là vui vẻ. Chương Khải không phải lần đầu tiên tới phòng làm việc của hắn, quen thuộc rất nhiều, Sở Nghĩa giúp hắn đem hành lý để một bên, sau đó đi pha trà. Sở Nghĩa ngồi xuống đối diện Chương Khải , cũng không khách khí với hắn: "Hôm nay tớ khả năng không thể chơi với cậu, hôm nay trên tay còn một đống đơn đặt hàng." Chương Khải không thèm để ý: "Không có việc gì, tớ hôm nay không tính toán chơi, tớ buổi sáng 5 giờ rời giường, vẫn luôn bận đến bây giờ, giữa trưa còn đi cùng khách hàng tới thành phố A, quá mệt mỏi." Chương Khải lắc đầu, tự mình lấy là trà dưới bàn ra. Sở Nghĩa cười cười: "Tính toán ở thành phố A chơi mấy ngày?" "Ngày mai liền đi, ngày mai bay đến S tỉnh," Chương Khải ngẩng đầu nhìn Sở Nghĩa vứt cho cái mị nhãn: "Cho nên phải nhanh chóng đến nghiền ép cậu, buổi tối mời tớ ăn lẩu đi, hai ngày này quá lạnh." Sở Nghĩa gật đầu: "Được a." Chương Khải: "Cậu buổi chiều nếu không rảnh thì nói cho tớ nhà cậu đi, cậu cho tớ mượn cái máy chơi game." Sở Nghĩa gật đầu: "Có thể." Nhưng hắn nói xong ách một tiếng. Bình thường Chương Khải tới thành phố A đều là ở nhà hắn , Chương Khải rất thích máy chơi game hắn mua kia, có đôi khi thậm chí ở thư phòng nhà Sở Nghĩa chơi suốt đêm. Nhưng là hiện tại tình huống có biến. "Chương Khải, tớ......" Sở Nghĩa đang muốn nói chuyện Tần Dĩ Hằng , Chương Khải đột nhiên a một tiếng. Hắn quá gấp gáp, thời điểm đổ nước không cẩn thận văng lên tay mình. Sở Nghĩa lấy tờ khăn giấy cho hắn, cũng duỗi tay qua : "Tớ làm cho." Chương Khải không cùng Sở Nghĩa khách khí, đem ấm nước giao cho hắn. "Ai tớ mới phát hiện." Chương Khải xoa tay, thở nhẹ một tiếng: "Cậu hôm nay mặc ít như vậy a, cậu không lạnh sao?" Sở Nghĩa thở dài: "Lạnh a." Chương Khải đem giấy vứt vào thùng rác: "Lạnh vì cái gì không mặc nhiều lên?" Việc này, nói tới thì dài dòng quá. Đầu tiên, là bởi vì. Sở Nghĩa đang muốn nói chuyện , Chương Khải chậc một tiếng đột nhiên đứng lên, Sở Nghĩa nhìn theo hắn tầm mắt nâng lên, thấy hắn đem áo khoác của mình cởi ra. Sở Nghĩa hỏi: "Cậu làm gì?" Chương Khải: "Tớ mới vừa ở trên xe xong, còn ấm lắm, không phải cậu lạnh sao, cho cậu mặc." Chương Khải cởi áo khoác ra, bên trong chỉ một cái áo mỏng. Sở Nghĩa vội vàng xua tay: "Không cần, cậu mặc đi." Chương Khải: "Cùng tớ khách khí cái gì, tớ thật sự đang nóng." Chương Khải chưa cho Sở Nghĩa cơ hội cự tuyệt , vòng qua bàn trà liền đem áo khoác khoác lên trên người Sở Nghĩa. Chương Khải nhanh tay nhanh chân, Sở Nghĩa mới đem ấm nước để xuống, ác khoác đã mặc trên người hắn. Oa. Cự tuyệt là một chuyện, này cũng quá ấm áp. Nhưng cho dù như vậy, Sở Nghĩa vẫn là muốn cự tuyệt. Hắn đẩy ra Chương Khải, cũng cởi áo khoác ra: "Thật sự không cần, trong chốc lát có người đưa áo lại đây cho tớ, cậu mặc đi." Chương Khải dừng tay một chút: "Có người đưa quần áo cho cậu?" Hắn cười rộ lên: "Ai a?" Đề tài cuối cùng đã quay trở lại. Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn Chương Khải: "Có chuyện muốn nói cho cậu, tớ kết hôn." Chương Khải tay còn đặt ở trên vai Sở Nghĩa : "A? Cậu kết hôn?" Sở Nghĩa gật đầu, tiếp tục cởi áo khoác ra: "Đúng vậy." Đúng lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ hai cái. Chương Khải biểu tình hơi có chút sững sờ, hắn cũng tiếp tục áo khoác mặc lên người Sở Nghĩa, giống như không quá tin tưởng, nghi hoặc nói: "Cậu cùng ai kết hôn?" Cửa lại bị gõ hai cái. Chương Khải hơi không kiên nhẫn: "Tiến vào." Cửa bị mở ra, mà Chương Khải vẫn là tiếp tục hỏi hắn: "Cậu cùng ai kết hôn? Không phải là Hứa Trí Minh đi?" "......" Sở Nghĩa bất đắc dĩ: "Sao có thể......" "Sở Nghĩa." Âm thanh quen thuộc, Sở Nghĩa nghiêng mình một chút, lướt qua Chương Khải nhìn đến phía cửa. Này...... Sở Nghĩa không nghĩ tới, Tần Dĩ Hằng tự mình đưa quần áo lại đây. Mà hiện tại hình ảnh trong văn phòng ...... Chương Khải tư thể nửa ôm Sở Nghĩa , mặc áo khoác cho Sở Nghĩa , một bàn tay đặt trên vai Sở Nghĩa , một bàn tay đặt ở nút áo áo khoác. Sở Nghĩa vội vàng đứng lên. Chương Khải không phát hiện tình huống không đúng, hắn còn ở khiếp sợ chuyện Sở Nghĩa đột nhiên kết hôn, thậm chí nhìn thấy Sở Nghĩa lui về phía sau một bước, còn đem hắn kéo lại. "Không phải Hứa Trí Minh thì là ai?" Chương Khải thoạt nhìn thật sự rất tò mò: "Cậu còn có thể cùng ai kết hôn?" Sở Nghĩa: "......" Chương Khải, chúng ta kiếp sau lại làm huynh đệ đi.
|
Chương 19
Chương 19: Không trách Chương Khải không đem Tần Dĩ Hằng để ở trong mắt, Tần Dĩ Hằng ăn mặc âu phục lại không nói lời nào, trên tay cầm một cái áo khoác dày, rất khách khí mà đứng ở cửa, Chương Khải đưa lưng về phía cửa, chỉ liếc mắt một cái, tưởng là khách hàng của Sở Nghĩa. Sở Nghĩa đã đem áo khoác của Chương Khải cởi ra, nhanh chóng mà đưa cho Chương Khải, thấy Chương Khải không nhận, đành phải đặt ở một bên trên ghế. Chương Khải còn đang suy nghĩ chuyện Sở Nghĩa kết hôn, bất quá lúc này hắn đã có chút bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ cửa còn có người đang đứng, đành phải nhỏ giọng hỏi Sở Nghĩa: "Ai a? Rốt cuộc là ai a?" Sở Nghĩa đối với Chương Khải cười cười, vừa đi qua , một bên giơ tay hướng đến chỗ cửa. Chương Khải theo tay hắn nhìn đến phía cửa , lúc này mới thấy rõ mặt của Tần Dĩ Hằng. Hắn dừng một chút, đột nhiên nha một tiếng. Sở Nghĩa: "......" Hắn quen biết Chương Khải lâu như vậy, như thế nào có thể không biết Chương Khải nha một tiếng là có ý tứ gì. Thấy soái ca. Vì phòng ngừa Chương Khải làm ra chuyện khác người , Sở Nghĩa lập tức đứng bên cạnh Tần Dĩ Hằng . "Giới thiệu một chút," Sở Nghĩa đối với Chương Khải nói: "Vị này chính là chồng tớ, Tần Dĩ Hằng." Sở Nghĩa lại quay đầu nhìn Tần Dĩ Hằng: "Bạn của em, Chương Khải." Chương Khải đứng tại chỗ ngây người. Mà khi Sở Nghĩa nói chuyện, Tần Dĩ Hằng rất tự nhiên mà cầm áo khoác trên tay lên, mặc vào cho Sở Nghĩa. Mà Sở Nghĩa cũng rất tự nhiên mà thuận theo Tần Dĩ Hằng, đem cánh tay tròng vào tay áo khoác. Tiếp theo hai người nhìn nhau cười. Bất quá khi Tần Dĩ Hằng gài nút áo cho Sở Nghĩa , Sở Nghĩa có vẻ không còn tự nhiên nữa , biểu tình có chút giống như thụ sủng nhược kinh . Tiếp theo bọn họ bắt đầu có đoạn đối thoại. Sở Nghĩa: "Sao anh lại tự mình đưa tới?" Tần Dĩ Hằng: "Vừa vặn có rảnh." Sở Nghĩa: "Lấy áo ở đâu?" Tần Dĩ Hằng: "Về nhà lấy." Sở Nghĩa: "Anh về nhà? Làm phiền anh quá." Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa liếc mắt một cái: "Cho nên về sau còn dám không?" Sở Nghĩa lập tức: "Không dám." Tần Dĩ Hằng: "Ra cửa trước muốn làm gì?" Sở Nghĩa: "Xem thời tiết." Chương Khải cảm thấy mình có điểm dư thừa. Trong không khí tràn ngập mùi hương hồng phấn. Chờ Tần Dĩ Hằng gài hết nút áo, hắn nâng tay lên, bàn tay chạm lên đầu Sở Nghĩa, mới quay đầu nhìn Chương Khải bằng ánh mắt tò mò. Chương Khải lập tức đứng thẳng. Tần Dĩ Hằng: "Xin chào." Chương Khải: "Xin chào." Rất không thú vị mà chào hỏi, Tần Dĩ Hằng nói xong liền không tiếp tục nữa, mà là vỗ nhẹ đầu Sở Nghĩa hai lần: "Tôi đi trước." Sở Nghĩa ngước mắt nhìn Tần Dĩ Hằng: "Được a." Từ góc độ của Tần Dĩ Hằng nhìn qua, trên mí mắt của Sở Nghĩa như một cuộn sóng từ từ gợn lên, đuôi mắt cong lên, quả thực đáng yêu mê người. Hắn thoáng cúi đầu, nhưng cảm giác hiện tại nếu hôn cũng không hợp hoàn cảnh, hắn lại ngẩng đầu lên. Sở Nghĩa cùng Tần Dĩ Hằng đi tới cửa, thuận tiện cùng tài xế Tiểu Trần vẫy tay chào hỏi, tiếp theo tầm mắt nhìn theo bọn họ rời đi . "Cậu thật sự kết hôn a?" Chương Khải thật sự tò mò, hắn cũng nhìn theo hướng Tần Dĩ Hằng đi xa : "Hóa ra vẫn có nam nhân như vậy." Sở Nghĩa cười nhìn Chương Khải. Chương Khải: "Biểu tình đắc ý của cậu là như thế nào?" Sở Nghĩa giơ tay lên, rất vui vẻ nói: "Áo khoác của lão công." Chương Khải: "Đệt! Cậu cứ khoe đi." Sở Nghĩa cùng Chương Khải quan hệ rất không bình thường, Chương Khải có thể xem như là bạn tốt nhất của Sở Nghĩa . Chương Khải biết chuyện trong nhà của Sở Nghĩa, biết chuyện của Sở Nghĩa trong trường học , nửa năm trước Chương Khải tới thành phố A, cũng là vì Sở Nghĩa nói cho Chương Khải, Trần Kiến Thế tới. Ngày đó Chương Khải thậm chí ở trong điện thoại tuyên bố, muốn cùng Trần Kiến Thế đánh nhau. Bất quá sau khi Chương Khải lại đây , Trần Kiến Thế đã đi rồi, Sở Nghĩa không nghĩ tới Chương Khải sẽ chạy thật xa lại đây, trong lòng rất cảm kích cũng rất băn khoăn, đành phải trộm mua đôi giày Chương Khải vẫn luyến tiếc không dám mua đưa hắn. Chương Khải nhận được sau đó cùng hắn nói giỡn, nói về sau nguyện ý vì hắn vượt lửa qua sông, nhưng nói xong lời này , Sở Nghĩa nói hắn muốn ăn cơm chiên trứng Chương Khải làm , một giây trước còn phấn khởi phải vì Sở Nghĩa làm trâu làm ngựa, Chương Khải liền từ chối. Bạn vĩnh viễn kêu không tỉnh người giả bộ ngủ. Bạn vĩnh viễn không thể ăn cơm Chương Khải nấu. Tuy rằng hai câu này lời nói không có liên quan gì đến nhau. Nhưng kết cục giống nhau, đều là vĩnh viễn đều không thể. Người giả bộ ngủ người vĩnh viễn không tỉnh, Chương Khải vĩnh viễn sẽ không bước đến phòng bếp. Mà về chuyện tình cảm của Sở Nghĩa , Chương Khải ít nhiều cũng biết một chút. Trở lại văn phòng, Sở Nghĩa đơn giản cùng Chương Khải nói chuyện xưa của mình với Tần Dĩ Hằng. Bất quá hắn cùng Tần Dĩ Hằng thật sự không có chuyện xưa, Sở Nghĩa một đại nam nhân lại không có thói quen chia sẻ chi tiết, cho nên hai ba câu, không đến nửa phút liền nói xong rồi. Chương Khải nghe xong oa một tiếng, lại chậc một tiếng: "Quá giả đi, nếu không phải chuyện xảy ra với cậu, tớ sẽ cảm thấy là bịa ra." Sở Nghĩa nhún nhún vai. Chương Khải lại hỏi: "Vậy cậu cùng Hứa Trí Minh làm sao bây giờ?" Sở Nghĩa:??? Từ khi hắn bắt đầu quen biết Hứa Trí Minh , Chương Khải liền không ngừng mà trêu chọc hai người bọn họ. Sở Nghĩa: "Đủ rồi a." Chương Khải cười rộ lên: "Được được được, học trưởng cũng đã có bạn gái, tớ không nói nữa." Sở Nghĩa: "Này cùng hắn có hay không có bạn gái không có liên quan, tớ cùng hắn vốn dĩ không có chuyện gì." Chương Khải cười đến càng vui vẻ: "Đúng đúng." Sở Nghĩa bất đắc dĩ mà nhìn Chương Khải. Chờ Chương Khải cười xong, hắn liền nhịn không được nói: "Việc cậu kết hôn có mấy người biết?" Sở Nghĩa bật cười: "Có thể đếm được trên đầu ngón tay." Chương Khải: "Cậu liệt kê một chút." "Cậu, mẹ của Tần Dĩ Hằng , tài xế của Tần Dĩ Hằng, trợ lý của Tần Dĩ Hằng , bác giúp việc trong nhà Tần Dĩ Hằng ." Sở Nghĩa đem năm ngón tay nắm thành quyền, liền không nói. Chương Khải kinh ngạc: "Không còn?" Sở Nghĩa đột nhiên đem nắm tay mở ra: "Cùng với ngày đó nhân viên công tác ở Cục Dân Chính ." Chương Khải: "......" Chương Khải: "Thật là có thể đếm được trên đầu ngón tay, mẹ cậu cũng không biết?" Sở Nghĩa: "Tớ có nói với mẹ chuyện tớ đang yêu, cho nên muốn chờ Tần Dĩ Hằng rảnh thì cùng về nhà." Chương Khải a một tiếng. Chương Khải lại hỏi: "Không nói cho Trí Minh học trưởng?" Chương Khải ngữ khí kỳ dị, Sở Nghĩa chẹp một tiếng. Chương Khải nở nụ cười: "Ha ha ha, được tớ không nói." Đại khái là Sở Nghĩa từ nhỏ quá mức ngoan ngoãn, không nói qua yêu đương, scandal duy nhất cũng chỉ có Hứa Trí Minh, Chương Khải liền dốc hết sức trêu chọc. Sở Nghĩa: "Không cần thiết đi, nếu về sau Tần Dĩ Hằng muốn làm hôn lễ, tớ khả năng sẽ phát cho hắn cái thiệp mời." Chương Khải tấm tắc hai tiếng: "Này cũng quá ngược, học trưởng của cậu thích cậu như vậy." Sở Nghĩa: "Đừng nói bừa." "Tớ không nói bừa, hắn khi đó......" Chương Khải dừng một chút: "Thôi." Chuyện quá khứ không có gì để nói nhiều, còn nữa, Sở Nghĩa thoạt nhìn căn bản không để bụng chuyện này, trong miệng tùy tiện ân ân hai tiếng có lệ với Chương Khải, rồi đi làm việc. Chương Khải đành phải câm miệng, tiếp tục pha trà. Bất quá Sở Nghĩa mặt ngoài thoạt nhìn nghiêm túc làm việc, trên thực tế cách bàn làm việc lén lút cầm điện thoại di động. Chương Khải lần này lại đây, hắn khẳng định không thể để cậu ta ở lại một mình trong nhà, cũng không có khả năng đột nhiên để cậu ta ở khách sạn, về tình về lý, là muốn cho Chương Khải đi đến nhà Tần Dĩ Hằng ở. Vừa rồi Tần Dĩ Hằng ở đây hắn không hỏi, là vì sợ Tần Dĩ Hằng từ chối. Chương Khải đối với Tần Dĩ Hằng mà nói, chính xác là người xa lạ. Sở Nghĩa cúi đầu bấm chữ : Chương Khải buổi tối có thể ở nhà của chúng ta không? Hắn nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: Hắn bình thường tới thành phố A đều là ở nhà em. Sở Nghĩa gửi xong rồi đem điện thoại đặt ở trên đùi, tiếp tục vẽ bản thảo trên tay. Không bao lâu, điện thoại truyền đến thanh âm tin nhắn. Hắn không có tắt màn hình biểu hiện tình hình cụ thể và tỉ mỉ, tin nhắn của Tần Dĩ trực hiện lên màn hình điện thoại. Tần Dĩ Hằng: Có thể Sở Nghĩa nhấp miệng cười cười, tiếp tục phác thảo, không nghĩ tới, điện thoại lại vang lên. Vẫn là đến từ Tần Dĩ Hằng. Tần Dĩ Hằng: Em cùng cậu ta quan hệ thế nào? Sở Nghĩa: Rất tốt. Tần Dĩ Hằng: Có thể cùng hắn ăn một bữa cơm không? Sở Nghĩa: Anh có rảnh sao? Tần Dĩ Hằng: Có Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, tiếp tục bấm chữ: Hắn nói đêm nay muốn ăn lẩu. Còn nói muốn chơi máy chơi game của em. Cho nên em buổi tối có thể đem máy chơi game mang về nhà, để trong phòng khách không? Tần Dĩ Hằng: Có thể. Nhà hàng để Hứa Kính đặt, tôi 7 giờ có rảnh. Sở Nghĩa: Được Sau từ " được" này, Tần Dĩ Hằng không lại gửi tới tin nhắn nữa, xem ra là thật sự kết thúc đối thoại. Sở Nghĩa chạm vào điện thoại, khẽ lướt lên trên, sau đó là từ từ mà lướt xuống. Rõ ràng bọn họ không tán gẫu cái gì thú vị, Tần Dĩ Hằng gửi tin lại đây tin nhắn rất đúng đắn , nhưng Sở Nghĩa cứ một lần một lần mà xem lại . "Ngây ngô cười cái gì vậy?" Chương Khải đột nhiên đi tới. Sở Nghĩa ngẩng đầu nhìn, thấy Chương Khải đưa cho hắn một miếng bánh quy. Sở Nghĩa xua tay: "Không ăn." Chương Khải đem bánh quy thu lại bỏ vào miệng mình, tiếp theo ngồi trên bàn làm việc của Sở Nghĩa , vẻ mặt cười quái dị mà nhìn Sở Nghĩa. Hắn dương dương mi, cằm chỉ vào điện thoại Sở Nghĩa : "Cùng lão công cậu nói chuyện phiếm à?" Câu lão công làm trong lòng Sở Nghĩa tê rần. Sở Nghĩa: "Ân." Chương Khải: "Ai, cậu sẽ không nhanh như vậy liền thích người ta chứ?" Sở Nghĩa chính mình cũng không rõ lắm: "Không biết." Chương Khải lắc đầu: "Không có việc gì, lão công cậu ưu tú như vậy, còn đi thật xa để đưa quần áo cậu, có thể thích." Sở Nghĩa đột nhiên bất đắc dĩ , như là tìm được cảm giác đồng cảm: "Đúng không? Hắn rất tốt a." Chương Khải nghe được biểu tình ngạc nhiên: "Còn có nữa hả? Nói cho tớ nghe một chút đi." Sở Nghĩa nháy mắt nghĩ tới rất nhiều, vì thế hắn chọn một cái gần nhất: "Ngày hôm qua nửa đêm tớ mơ thấy ba, sau khi tỉnh giấc, anh ấy bị tớ đánh thức, anh ấy có khả năng biết một chút về việc nhà tớ , tớ nói cho anh ấy tớ mơ thấy ba, anh ấy liền nói, không phải sợ, tôi vĩnh viễn ở bên cạnh em." Đây là ngày hôm qua sau khi Sở Nghĩa tắt đèn , Tần Dĩ Hằng đối với hắn nói. Lúc đó trong nháy mắt, Sở Nghĩa cảm nhận ấm áp cực độ, Tần Dĩ Hằng nói câu quan tâm này, giống như thấm vào xương cốt hắn, vừa ngọt vừa tê. Bất quá rất đáng xấu hổ, hắn tại chỗ muốn cùng Tần Dĩ Hằng làm tình. Đương nhiên, hắn nhịn xuống. Chương Khải nghe được liền ngây người, chờ Sở Nghĩa nói xong, mới hiểu được đem bánh quy nuốt xuống . Chương Khải: "Hai người thật là vợ chồng mới kết hôn?" Sở Nghĩa: "Thật." Chương Khải: "Hai người thật sự hôm trước mới ở chung?" Sở Nghĩa: "Thật." Chương Khải: "Hai người thật sự kết hôn mới lần thứ hai gặp mặt?" Sở Nghĩa: "Thật." Chương Khải: "Tần Dĩ Hằng quá biết đi." Không riêng gì đưa quần áo, không riêng gì đoạn lời nói này của Sở Nghĩa , còn có sau khi đưa xong quần áo , là Chương Khải chính mắt thấy bọn họ nói chuyện. Tần Dĩ Hằng cùng Sở Nghĩa ngay lúc đó đối diện nhau, một cái tràn ngập sủng nịch, một cái tràn ngập tình yêu. Đây là đang nói tình yêu đi? "Sở Nghĩa," Chương Khải lời nói thấm thía: "Tớ tự đáy lòng chúc mừng cậu." Sở Nghĩa cười đến rất vui vẻ: "Cảm ơn." "Cho nên," Chương Khải chuyển để tài lập tức, đột nhiên hỏi: "Anh ấy sống thế nào?" Sở Nghĩa: "......" Chương Khải cười rộ lên: "Đừng thẹn thùng , tuy rằng ngày đó cậu uống say, nhưng ít nhiều cũng nhớ đi." Sở Nghĩa dừng một chút. "Ách......" Sự thật là...... Sở Nghĩa: "Chúng ta mấy ngày nay cũng, thường xuyên...... Cái kia." Chương Khải là người thông minh, lập tức liền nghe hiểu, đồng thời phát ra một tiếng: "Oa nga." Chương Khải: "Cho nên sống thế nào?
|