Không sợ chết, sợ đau
|
|
19. Tôi rụt rụt vai, ngẩng đầu thử nhìn thăm dò anh mấy lần, không trả lời. Lý Thâm lại thở dài một tiếng, đưa tay lên chạm vào hai má tôi, hạ giọng nhẹ nhàng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Đừng kết hôn! Trong lòng tôi hô lớn như vậy, nhưng mở miệng nói ra, lại vẫn biến thành một câu khác: “Anh có thể đi thăm Tần Tiếu Dương một chút được không?” Anh biến sắc, chầm chậm rũ tay xuống, nhìn thẳng tôi chằm chằm. Lưỡng lự hồi lâu, mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ: “…Được.” Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ cong, không tự chủ được mà hiện lên ý cười. Lý Thâm nhíu mày không vui, lập tức buông cánh tay tôi ra, ngữ khí vừa lạnh vừa cứng rắn: “Không còn nhiều thời gian nữa, mau đi thôi.” Dứt lời, cửa thang máy vừa đúng lúc mở, anh bước ra ngoài, đầu không ngoảnh lại. Tôi vội vàng đuổi theo bắt kịp bước chân anh, mới vừa rồi còn phiền muộn đến chết đi sống lại, bây giờ đã lấy lại tinh thần. Tim đập thình thịch, lòng tràn đầy vui sướng, cũng không biết là vì Tần Tiếu Dương đang bệnh nặng nằm trên giường, hay vì Lý Thâm đột nhiên thay đổi thái độ, anh tuy rằng luôn miệng nói hận tôi, nhưng cuối cùng lại vẫn thuận theo ý tôi. Giữa lúc còn suy nghĩ miên man, chúng tôi đã tới nơi cần đến. Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, để Lý Thâm vào nhà thăm Tần Tiếu Dương, còn mình thì chạy xuống dưới lầu đứng chờ. Tôi không có dũng khí đứng ngốc ở đó cùng bọn họ. Tôi chỉ sợ mình sẽ không nhịn được đố kị. Hoặc giả, kỳ thực trái tim tôi đã bắt đầu ẩn ẩn đau rồi, chỉ có điều giày vò đã quá lâu, cuối cùng cũng dần tê liệt. Tôi một lòng chỉ nghĩ phải đem Lý Thâm rời khỏi hội trường tổ chức tiệc cưới, lại quên mất không nghiêm túc suy xét, vạn nhất hai người kia làm lành với nhau thì sao, đến lúc ấy mình phải làm thế nào? Lui về vị trí cũ, tiếp tục lặng lẽ yêu đơn phương? Hay lại tìm một người để yêu lần nữa? Sớm biết tình yêu thống khổ như vậy, ngày trước không nên dễ dàng lún sâu vào mới phải. Bất quá, cũng không sao cả. Nếu Lý Thâm có thể tha thứ cho tôi từ bây giờ, không giận dỗi mà đi kết hôn với một người phụ nữ nào đó, tôi sẽ chẳng ngại thất tình thêm vài lần. Vừa nghĩ vừa đi đi lại lại dưới chân cầu thang, đã hi vọng hai người bọn họ có thể hòa hảo, lại vẫn cảm thấy trước ngực ẩn ẩn phát đau, mười mấy phút đồng hồ ngắn ngủi dài như cả thế kỷ, đáy lòng chịu hết mọi giày vò. Một lát sau, đột nhiên có người vỗ vỗ lên bả vai tôi, nhẹ nhàng gọi: “Lý Tân Kỳ.” Tôi cả kinh, tưởng Lý Thâm cuối cùng đã xuống rồi, vội vàng quay đầu lại, ai ngờ lại đối diện với một gương mặt cực kỳ quen thuộc – khóe mắt hơi cong lên, bên môi ngậm một nụ cười mỉm ẩn tà khí, mi mục phong lưu. “Lăng Chính?!” Tôi bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, bất giác lùi về phía sau một bước. “Đã lâu không gặp.” “Tại sao cậu lại ở chỗ này?” “Tôi đã nói từ trước rồi mà, rảnh rỗi sẽ tới tìm cậu ôn chuyện cũ.” Hắn nghiêng đầu, nhẹ nhàng giơ giơ bàn tay phải đeo găng tay màu đen, nụ cười sáng lạn, “Thế nào? Cùng đi uống một chén cafe chứ?” “Thứ lỗi, tôi hôm nay rất bận.” “Ài, đã bảy năm rồi, thật vất vả mới có cơ hội diện kiến một lần, sao cậu lại không chịu nể mặt tôi một chút?” Nói xong, hắn uể oải vỗ vỗ bàn tay. Lập tức liền có hai người đàn ông trẻ tuổi từ phía sau hòn non bộ cách đó không xa bước ra, bọn họ mặc áo sơ mi có kiểu dáng gần giống nhau, tóc nhuộm xanh xanh đỏ đỏ, vẻ mặt hung ác, vừa nhìn liền biết không phải người tốt. Lăng Chính hướng về phía bọn họ cười tủm tỉm, nói: “Lý tiên sinh không muốn nể mặt tôi, các người giúp tôi khuyên nhủ cậu ấy cho tốt đi vậy.” Đám người kia… quả nhiên đi hướng về phía tôi. Đáng tiếc tôi quá mức sơ ý, gần đây chỉ một mực phiền não chuyện của Lý Thâm, hoàn toàn quên mất việc phòng bị Lăng Chính. Tôi nghiến nghiến răng, bất động thanh sắc thối lui về phía sau, âm thầm phỏng đoán khả năng chạy trốn. Thế nhưng, hai người kia không hề cho tôi một chút mảy may cơ hội để giở trò, vừa đi đến nơi liền đánh một quyền lên bụng tôi, một trái một phải chế trụ bả vai tôi. Đang trong giờ hành chính, xung quanh tịnh không có người đi lại, chỉ có một chiếc xe tải màu trắng đang đi tới từ chỗ rẽ, chầm chậm dừng lại trước mặt chúng tôi. Tài xế trên xe cũng là một bộ diện mạo lưu manh, rõ ràng cùng một đám người với Lăng Chính. “Đem người đi.” Lăng Chính vung vung tay, tôi liền bị nhét mạnh vào trong xe, sau đó liền thấy hắn cũng chui vào cùng, sầm một tiếng đóng cửa lại, giơ tay lên bổ một cái vào sau gáy tôi. Đầu váng mắt hoa. Tôi kiệt sức nhắm mắt lại, chầm chậm chìm vào trong bóng tối. Khi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một gian nhà kho cũ nát, tay chân bị dây thừng trói lại, không thể động đậy. Mà Lăng Chính với vẻ mặt tươi cười lại đang khoanh tay đứng ngay bên cạnh. Tôi nhìn xung quanh, giãy dụa ngồi dậy, hung hăng trừng hắn, nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám giở trò bắt cóc, lá gan của cậu thật sự là càng ngày càng lớn.” Lăng Chính mỉm cười, ngồi xổm xuống thật chậm, tay trái đè nghiến lên cánh tay tôi, tay phải lại xoa xoa nhẹ lên má tôi, nhãn mâu lưu chuyển, mơ hồ xẹt qua một tia sát ý. “Ha, tôi ở trong tù lăn lộn đã lâu như vậy, còn loại sự tình gì chưa từng kinh qua? Còn có gì phải sợ nữa?” Xúc cảm của chiếc găng tay màu đen kia thật lạnh lẽo, rờn rợn cảm giác ghê tởm. Tôi nghiêng đầu, cố gắng cưỡng lại xung động muốn nôn, lầm bầm hỏi: “Cậu lần này… quay về là để tìm tôi báo thù?” “Đúng hơn mà nói, là cậu và Chu Lẫm.” Nghe vậy, huyệt thái dương của tôi thình thịnh đập mạnh, kinh hãi. “Người chém đứt ngón tay cậu là tôi, người hại cậu phải ngồi tù cũng là tôi, không có bất cứ liên quan nào tới Chu Lẫm! Cậu đừng đi tìm hắn gây phiền toái!” “Không liên quan?” Lăng Chính nhíu nhíu lông mày, khuôn mặt thoáng chốc trở nên dữ tợn, nói nhấn từng chữ, “Tôi cùng tên hỗn đản họ Chu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình so với anh em ruột thịt còn tốt hơn, từng nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Thế nhưng kết quả thì sao? Tên nhãi kia chẳng những cướp người phụ nữ của tôi, còn liên hợp cùng người khác đối phó tôi! Cậu nói xem, tôi rốt cuộc có nên trả thù hắn hay không?” Tôi thoáng nghẹn thở, không thể phản bác. Lăng Chính lại cười cười, rút ra một con dao từ phía sau, quơ quơ trước mặt tôi, hỏi: “Hừ, tôi nên chặt một bàn tay của cậu trước, hay nên chặt một bàn chân của cậu trước thì thú vị hơn đây? Hoặc là, dứt khoát chờ Chu Lẫm tới, xử lý cậu trước mặt hắn?” Tôi trợn trừng hai mắt, không đáp lời, chỉ dùng sức nhìn hắn trừng trừng. Đang lúc giằng co, một tên thanh niên áo đen đột nhiên xông vào, cung cung kính kính hô: “Lão đại.” “Chuyện gì?” Lăng Chính đứng lên, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay, tên thanh niên áo đen kia liền bước nhanh tới, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu. Hắn nghe xong, ánh mắt hơi lóe lóe, vẻ mặt cổ quái liếc nhìn tôi. “Lý Tân Kỳ, tôi từ trước tới giờ đã luôn cảm thấy vận khí của cậu đặc biệt tốt, hôm nay xem ra, quả nhiên không sai.” “Là ý gì?” “Ngay cả lúc bị bắt cóc, cũng có người đến bồi cậu, chẳng lẽ còn chưa đủ may mắn hay sao?”
|
20. Tôi giật mình, kinh hô: “Cậu bắt cả Chu Lẫm tới?” “Đừng nóng vội, các người sớm muộn cũng sẽ được diện kiến, đáng tiếc… không phải bây giờ.” Nói xong, hắn thần thần bí bí nhếch mép cười, tay trái bật tách một cái. Trước cửa lập tức vang lên tiếng bước chân đứt quãng, không lâu sau, tôi liền nhìn thấy Lý Thâm bị người đẩy vào từ bên ngoài. Hai tay anh bị trói sau lưng, quần áo bất chỉnh, mái tóc hỗn loạn, khóe mắt còn có một vết bầm, hiển nhiên là vừa đánh một trận với người ta. “Anh?” Tôi bỗng chốc liền mở lớn hai mắt, kinh ngạc không thôi, “Sao anh lại ở chỗ này?” “Thế nào? Rất kinh ngạc đi?” Lăng Chính chầm chậm nhướng mi, cười trêu tức, “Chẳng những có một tên bạn tốt sẵn sàng cứu mình không tiếc cả mạng sống, còn có một người anh trai tốt bất chấp dấn thân vào hiểm nguy, Lý Tân Kỳ, cậu thật đúng là khiến người khác phải hâm mộ đó.” Tôi há miệng thở dốc, á khẩu không sao trả lời được. Lý Thâm cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, diện vô biểu tình đi về phía tôi, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, thần sắc như thường. Mặc dù bị người ta bắt cóc, anh vẫn tàn khốc cực cùng, hoàn toàn không đem kẻ gây tội đặt vào trong mắt. Thấy thế, khóe môi Lăng Chính hơi giật giật, tựa hồ có chút tức giận. Tôi sợ hắn vì vậy mà nổi giận, vội vàng chắn trước người Lý Thâm, la lớn: “Anh tôi và cậu không thù không oán, cậu bắt cả anh ta đến làm cái quái gì?” “Đần độn! Cậu tưởng rằng tôi thích tìm phiền toái lắm sao? Là tên này tự thích đóng vai anh hùng, đi theo tới tận đây.” Nói xong, một cước giẫm lên tôi thật mạnh. Tôi hít ngược một hơi, còn chưa kịp kêu đau thành tiếng, đã nghe thấy “ầm” một tiếng vang thật lớn. Không biết Lý Thâm làm cái thủ đoạn gì, lại đem giày trên chân phải đá ra, phóng xát qua má Lăng Chính. Hai tay anh bị trói ở sau lưng, trên chân lại mất đi một chiếc giày, bộ dạng thật là buồn cười, thần tình trên mặt lại lạnh như băng, khí thế mười phần, nói rành rọt: “Đừng đụng vào cậu ta!” Tôi thoáng ngây người, trái tim lập tức nhảy dựng lên kinh hoàng, mạc danh kỳ diệu đỏ mặt. Lăng Chính lại chỉ đứng bất động tại chỗ, nghiến chặt răng, gắt gao nhìn Lý Thâm chằm chằm. Một lúc lâu sau, mới mỉm cười nhún nhún vai, thuận tay kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống, trong miệng ư ử nhẩm một ca khúc. Bầu không khí quỷ dị. Trong lòng tôi khiếp sợ bất an, thực sự đoán không ra Lăng Chính đang muốn làm cái quỷ gì, Lý Thâm lại vẫn như trước một bộ bình bình tĩnh tĩnh, trấn định như thường. Một lát sau, điện thoại di động của Lăng Chính vang lên. Thừa dịp hắn nghe điện thoại, Lý Thâm nghiêng nghiêng đầu, đem môi kề tới bên tai tôi, hạ giọng nói: “Đừng sợ, tôi đã báo cảnh sát rồi, hẳn là có thể thoát hiểm ngay thôi.” “A? Anh đã có cơ hội báo cảnh sát, sao còn có thể bị bắt?” Lý Thâm hơi ngẩn người, không trả lời, chỉ mị mị mắt, nhìn tôi không chớp. “Anh?” “…” Anh thở dài, đột nhiên biểu tình nhu hòa xuống, nói một câu rất khẽ, “Tôi lo cho cậu.” Tôi chấn động toàn thân, cảm thấy cả người lỗn loạn mờ mịt, đại não trống rỗng, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh. Một đôi mắt đen u u ám ám kia, nhìn như hàn ý bức nhân, lại phảng phất hàm chứa vô hạn nhu tình. Tim tôi đập đến lợi hại, chớp chớp mắt, vừa muốn mở miệng nói, bên tai lại truyền đến tiếng mắng to của Lăng Chính: “Cái gì? Không bắt được người? Ngay cả việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, các người rốt cuộc là ăn phải cái gì hả?” Mới nói được một nửa, hắn bỗng dừng lại, khuôn mặt dần dần vặn vẹo, đồng tử co rút, cúi đầu phun ra hai chữ: “Chu, Lẫm?” Tôi cả kinh, cũng căng thẳng theo, ngưng thần nín thở, tỉ mỉ quan sát biểu tình của Lăng Chính. Chỉ thấy tay cầm điện thoại của hắn hơi run run, thần sắc âm tình bất định, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại nhíu chặt mày, cuối cùng nhếch nhếch khóe môi, bật cười lớn. “Bạn tốt Lý Tân Kỳ của cậu bây giờ đang ở trong tay tôi, nếu không muốn hắn xảy ra chuyện, cậu lập tức lăn đến đây cho tôi!” Hắn đi từng bước tới trước mặt tôi, đưa tay kéo tóc tôi, nụ cười bừa bãi, “Này, nói một tiếng cho tên họ Chu kia nghe.” Tôi trừng mắt liếc hắn, hít sâu mấy hơi, mở miệng liền hét: “Lăng Chính này vừa biến thái vừa thần kinh rồi, cậu không cần phải để ý tới hắn, có thể chạy được bao xa thì chạy ngay đi!” Vừa dứt lời, dưới bụng liền ăn thêm một quyền. Lăng Chính oán hận nện điện thoại xuống mặt đất, từ trên cao nhìn xuống tôi, khóe môi mặc dù mang ý cười, ánh mắt lại vừa âm lãnh vừa ngoan độc, khiến tôi trực tiếp sởn gai ốc. “Lý Tân Kỳ, cậu thật đúng là đủ nghĩa khí. Cũng được, nợ cũ giữa tôi và cậu, liền dứt khoát tính toán xong trong hôm nay luôn đi.” Vừa nói hắn vừa rút ra con dao sáng loáng kia lần nữa, xoay một vòng trước mặt tôi, âm trầm hỏi: “Một bàn tay hoặc một bàn chân, cậu tự chọn.” “Tay.” Tôi còn chưa kịp có phản ứng đã bất chợt nghe thấy Lý Thâm bên cạnh lạnh lùng nói, “Tay phải của tôi.” Nghe vậy, cả tôi và Lăng Chính đều sững sờ, nhất tề nghiêng đầu sang nhìn anh. Tôi thấy biểu tình Lý Thâm rất nghiêm túc, vội vàng lắc đầu quầy quậy, la lớn: “Anh, anh đừng nói bậy nói bạ! Tên biến thái này từ trước đến nay thủ đoạn độc ác, chuyện gì cũng làm được.” Anh lại chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, chỉ nhìn chằm chằm Lăng Chính hồi lâu, nói: “Lý Tân Kỳ ngày trước chém đứt hai ngón tay của cậu, bây giờ tôi trả lại cho cậu một bàn tay phải, hẳn là đủ rồi chứ?” Lăng Chính mạn bất kinh tâm ngắm nghía con dao trong tay, cười xùy một tiếng, nói: “Đây là ân oán giữa tôi và Lý Tân Kỳ, không liên quan gì tới anh.” “Cũng chưa chắc.” Lý Thâm nhắm mắt, ngữ khí bình bình ổn ổn, khinh miêu đạm tả nói thẳng thừng, “Bảy năm trước, người chém thương tay cậu là Lý Tân Kỳ, nhưng người hại cậu ngồi tù… là tôi.” Lời vừa nói ra, không chỉ Lăng Chính, ngay cả tôi cũng ngây người. “Anh, anh hôm nay không phải bị đụng hư não rồi chứ? Sao toàn nói lung tung vậy?” “Tôi biết các người huynh đệ tình thâm, nhưng cũng không đáng phải bịa ra lời nói dối vụng về như vậy để đi lừa người. Tôi trước kia chẳng quen biết anh, ngồi tù hay không, có thể liên quan quái gì đến anh?” Lý Thâm liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng cười, lành lạnh hỏi ngược lại: “Cậu cho rằng, năm đó là ai đem chứng cứ đánh lộn ẩu đả của cậu đưa cho cục cảnh sát? Lại là ai mua chuộc thủ hạ của cậu, khiến cho bọn hắn nhất tề xác nhận tội của cậu là thật?” Dứt lời, nụ cười trên mặt Lăng Chính cuối cùng cũng biến mất, ánh mắt thoáng chốc trở nên hung ác, vung tay lên, dao nhọn hướng thẳng về phía Lý Thâm đâm tới.
|
21. Hô hấp của tôi nghẽn lại, trong nháy mắt không thể suy xét thêm bất cứ điều gì, chỉ nghiêng người sang, lao vút về phía bên cạnh, đè sấp lên người Lý Thâm. “Lý Tân Kỳ?!” Kèm theo một tiếng kinh hô, tôi cảm thấy có thứ gì đó sắc lạnh như băng đâm vào cánh tay, ngón tay trước tiên là một hồi tê liệt, ngay sau đó liền đau đớn thấu xương. Tôi nghiến chặt răng, rõ ràng đau đến lợi hại, lại ngay cả một tiếng kêu đau cũng không bật ra được. Gắng gượng hết sức ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt kinh ngạc đến cùng cực của Lý Thâm. Anh ngày thường lúc nào cũng vừa đạm mạc vừa lãnh tĩnh, bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều là một bộ dáng bình thản ung dung, hỉ nộ chưa từng lộ ra, giờ phút này lại mở lớn hai mắt, biểu tình ngốc trệ nhìn tôi, đáy mắt xẹt qua một tia hoảng loạn. Tôi cảm thấy dáng vẻ này của anh thực sự có chút buồn cười, còn thực sự cúi đầu cười khẽ, thì thầm đứt quãng: “Anh, đau thật.” Ánh mắt anh lóe lóe, thần tình lại thêm mấy phần cổ quái, hung tợn mắng: “Ngu ngốc! Cậu nhào về bên này làm cái quái gì?” “Không biết a, em còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tự chuyển động rồi…” Bất quá, thật may vì người bị thương là em chứ không phải anh. Tôi còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, trên đầu đã vang lên tiếng trào phúng lạnh lùng của Lăng Chính: “Cư nhiên tranh nhau giành lấy một dao của tôi, hai anh em các người thật đúng là kỳ quái.” Nghe vậy, Lý Thâm lập tức trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không liên quan đến mày.” Tôi lại tựa đầu lên vai Lý Thâm, hữu khí vô lực hỏi: “Tay phải của tôi hẳn là vẫn chưa gãy phải không? Cậu tiếp tục đi.” Dứt lời, liền cảm thấy cánh tay một trận co rút đau đớn, chắc là Lăng Chính lại đâm tới một dao. “Dừng tay!” Sắc mặt Lý Thâm tức thì đại biến, gấp gáp kêu lên. “Anh, đừng lo.” Tôi đau đến có chút tê dại, khe khẽ thở dốc, nói, “Nguyên bản chính là em nợ hắn, hôm nay vừa vặn làm một cái kết thúc.” Đang nói chuyện, bên tai lại truyền đến tiếng cười lạnh của Lăng Chính, cùng với âm thanh quái dị của cái ghế bị kéo lê trên mặt đất. Hắn lại đang làm trò gì? Tôi mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, đã thấy Lý Thâm mặt mày xanh mét, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lý Tân Kỳ, mau tránh ra.” “Không muốn.” “Hỗn đản! Cậu cứ đè lên tôi làm cái gì? Còn không mau cút ra!” Trong mắt anh toàn là nộ ý, nét mặt vặn vẹo đến gần như đáng sợ. “Em…” Há miệng thở dốc, vừa mở miệng liền nghe thấy một tiếng rầm cực lớn. … Một trọng vật nào đó hung hăng nện lên chân tôi. Tôi thoáng run rẩy toàn thân, mơ hồ nghe thấy được cả tiếng xương cốt gãy rạn. Thì ra, Lăng Chính đã trực tiếp đem chiếc ghế đập tới, khó trách phản ứng của Lý Thâm lại quyết liệt như vậy. Tôi cả người chuếnh chuếnh choáng choáng, không dùng nổi một điểm khí lực, nhưng ý thức vẫn rất rõ ràng, tự nhiên muốn cười. Một tay lại thêm một chân, Lăng Chính hẳn là giải được hận rồi chứ? Hi vọng hắn không gây khó dễ cho Lý Thâm. Nghĩ nghĩ một hồi, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, bên tai ong ong không ngừng. Trong phút chốc, từ cửa tựa hồ truyền đến tiếng bước chân ồn ào, sau đó chính là giọng nói trầm thấp của Lăng Chính: “Là hắn? Chu Lẫm… cuối cùng cũng tới!” Chu Lẫm! Tôi cả kinh trong lòng, giãy dụa quay đầu nhìn, lại không thể nhìn rõ cái gì, những gì thấy được, duy chỉ có gương mặt vừa anh tuấn vừa đầy tà khí của Lăng Chính kia. Tinh quang trong mắt hắn ngời sáng, môi mỏng hơi run run, vẻ mặt ban đầu là dữ tợn khủng bố, một thoáng sau lại đổi thành mừng rỡ như điên, khóe miệng khẽ cong lên, khoe đầy răng trắng. Tên này có lý nào chỉ là biến thái? Căn bản chính là phát rồ rồi! Tôi mặc dù lo lắng cho an nguy của Chu Lẫm, nhưng thân thể thực sự vẫn không thể động đậy, chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Lăng Chính xoay người, cười lớn mà đi ra khỏi cửa. Đợi hắn đi rồi, Lý Thâm nãy giờ cứng đờ một chỗ bỗng nhiên ho khan mấy tiếng, mở miệng hỏi nhỏ: “Lý Tân Kỳ, đau không?” “Hả?” Tôi chậm chạp quay đầu lại, bất giác dựa lên người anh, đáp, “Vẫn ổn.” Anh lẳng lặng nhìn tôi một lát, cuối cùng khôi phục lại nét mặt đạm mạc tựa thủy như lúc thường, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi vì sao cậu không nghe lời tôi?” “A?” “Tôi rõ ràng đã bảo cậu tránh ra.” Anh nói gằn từng chữ, ngữ khí nghiêm khắc đến dọa người. Kỳ quái chính là, tôi giờ phút này lại không hề cảm thấy sợ sệt chút nào, trái lại còn cười với anh một cái, nói: “Phiền toái này là do em gây ra, hiển nhiên nên do em tự giải quyết.” “Vậy tôi cố ý để bọn chúng đánh một trận, trói lại như cái bánh chưng trà trộn vào đây… còn có ý nghĩa gì?” Lòng tôi khẽ rung động, nghiêm túc nhìn lại, lúc này mới phát hiện Lý Thâm mặc dù mặt mũi băng sương, nhưng ánh mắt lại ấm ấm áp áp, nhu tình tựa thủy. Hô hấp không khỏi trở nên dồn dập, buột miệng đáp: “Chí ít, có anh ở bên cạnh, em cảm thấy rất an tâm.” “Lý Tân Kỳ…” “Anh,” Tôi nhắm mắt lại, đau đớn nơi miệng vết thương càng lúc càng mãnh liệt, “Em thực mệt.” “Ngu ngốc! Ai dạy cậu cứng đầu cậy mạnh như vậy hả? Tay phải của cậu đang chảy máu, chân phải có lẽ cũng gãy rồi, thần trí trở nên mơ hồ cũng là lẽ thường.” “Vậy phải làm sao bây giờ? Em sẽ chết sao?” “Cậu đã từng nghe nói có người nào vì loại tiểu thương này mà chết chưa? Chết vì dốt thì không ít.” Anh hung hăng mắng một câu, lập tức lại thả nhẹ biểu tình, ôn nhu nói, “Đừng lo, cảnh sát sẽ tới ngay thôi.” “Đã chờ lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy bóng dáng, nói không chừng căn bản là không có phần diễn.” “Thế nào? Cậu không tin tôi?” “Hì hì,” Tôi cười gượng hai tiếng, nói, “Để phòng vạn nhất, em vẫn là nên nói trước một chút di ngôn đi.” “Lý Tân Kỳ!” “Đùa thôi mà.” Tôi giờ phút này đã không còn mở nổi mắt, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ lẩm bẩm: “Bất quá, anh, có một câu em thực sự muốn nói với anh.” Tĩnh lặng. Cách một lúc lâu, Lý Thâm mới khe khẽ phun ra mấy chữ: “Cậu nói đi, tôi nghe đây.” Tôi hít sâu một hơi, dùng hết mọi khí lực hét: “Lý Thâm, tôi ghét anh.” “Hả?” “Em biết anh không thích người em trai là em, cũng biết anh hận em đoạt mất Tần Tiếu Dương, nhưng mà, vì sao anh lúc nào cũng khi nóng khi lạnh, âm tình bất định? Nếu anh ghét em, thì cứ thẳng thắn cách ra thật xa, vĩnh viễn đừng để ý đến em nữa. Nếu anh vẫn còn quan tâm tới em, thì có thể đối tốt với em một chút được không?” Càng nói lại càng cảm thấy ủy khuất, “Cho dù không thể dịu dàng săn sóc như Tần Tiếu Dương hay Chu Lẫm, chí ít, cũng không nên ác với em như vậy.” Vừa nói xong, Lý Thâm liền cúi đầu, cụng mạnh một cái lên trán tôi, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi chẳng muốn được so với bọn họ.”
|