Sở Sở
|
|
Hôn sự của Sở gia và Ly Ngọc Đường là đại sự trong chốn bạch đạo võ lâm, rất nhiều hào khách sau khi võ lâm đại hội kết thúc, còn chưa kịp về nhà đã vội vã đến thẳng Duyện Châu để tham dự.
Khanh Tam cô nương vốn là nhân tài xuất chúng nhất của Khanh gia ba đời gần đây, còn Sở thiếu đương gia lại là đệ tử thế gia anh tuấn, võ công phi phàm. Quan trọng hơn, môn nhân Sở gia vốn không nhiều, nếu cùng con cháu nhà Ly Ngọc Đường kết thân, thanh uy chắc chắn sẽ cao vút đến tận trời xanh.
Tiểu Liễu ở tại biệt uyển. Bọn thị vệ cùng bọn hạ nhân đều nói thiếu chủ sắp thành hôn, tuy Sở Lam luôn tránh cho Tiểu Liễu tiếp xúc với người khác nhưng qua thời gian dài, ai ai cũng ít nhiều biết vị “Nhị công tử” kia trời sinh tính tình nhu thuận vâng lời, bao ngày rồi mà vẫn an phận, không dám tỏ bất cứ thái độ gì.
Mùng chín tháng năm, trước ngày kết hôn một ngày, Sở Lam về muộn, dùng canh tam thái Tiểu Liễu làm cho hắn xong, rồi hảo hảo uống một ấm trà Đông Sơn bích loa xuân, sau đó mới kéo tiểu hài nhi đến phòng ngủ của hai người.
Cùng Sở Lam hoan hảo không biết đã bao nhiêu lần, vậy mà Tiểu Liễu chung quy vẫn có ít nhiều ngượng ngùng xấu hổ, cho dù không hề khước từ giãy dụa, thế nhưng mỗi khi Sở Lam muốn y làm thêm chút chuyện khác người, y vẫn là chết cũng tuyệt đối không tuân theo.
Sau khi hai người cởi y phục của đối phương xong, Sở Lam bỗng cau mày: “Ngươi làm sao mà dưỡng như thế nào cũng không mập lên được?”
Tiểu Liễu trộm nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói: “Như vậy là đã mập lên rất nhiều rồi.” So với khi sống trên hoa thuyền trước đây, Tiểu Liễu vóc người đã cao lên không ít, thần sắc kỳ thực cũng tốt hơn. Sở Lam ngồi trên giường, đặt tiểu hài nhi lên đùi ngồi đối diện với hắn, còn ngón tay thì từ từ trượt xuống hai điểm phấn hồng vân vê nhào nặn.
Tiểu Liễu cảm thấy không quen, hướng thân người về phía trước, nhỏ giọng nhắc : “Nến…”
“Ngươi còn cái gì mà ta chưa thấy qua, sao còn muốn tắt nến?”
Tiểu Liễu mặt đỏ lên, y cũng không phải sợ Sở Lam trông thấy thân thể mình, mà là trong phòng điểm đăng như vậy, chỉ e người khác ở ngoài cửa sổ sẽ nhìn thấy động tĩnh trong phòng. Y thực sự không muốn.
Ghé vào trước ngực Sở Lam, Tiểu Liễu thì thầm nói: “Bên ngoài.”
Sở Lam lúc này mới hiểu được, giễu cợt: “Bọn nó dám!” Nói xong, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y lên, một hơi hôn tới, cùng tiểu hài nhi giao triền thân mật như mọi lần. Bất quá ở trên giường, hắn vẫn đem trướng liêm hạ xuống, khiến cảnh xuân không thể lộ được ra ngoài.
Không một ai nhắc đến sự tình ngày mai sắp tới, tận hứng hai lần mới chịu yên ngủ.
Sở Lam khe khẽ vỗ về thân thể tiểu hài nhi trong lồng ngực, rồi đột nhiên cất tiếng: “Sở Liễu, ngươi đừng trách ta, ngày trước lúc còn trên núi đều là ta đối với ngươi không tốt.”
Tiểu Liễu vô cùng mệt mỏi, nghe xong lời này, tim liền loạn nhịp, đập mạnh một trận.
Chuyện bị người nọ khi dễ ức hiếp trong quá khứ dường như đã qua thật lâu thật lâu, nếu hắn không nhắc tới, y cũng chẳng thể nhớ ra.
Thấy Tiểu Liễu im lặng, Sở Lam tiếp tục: “Ta mấy ngày nay luôn nghĩ, ta trước đây đã đối ngươi bất hảo, vậy sau này ta sẽ đối ngươi thật hảo, phi thường hảo, so với bất luận kẻ nào cũng hảo hơn.”
Tiểu Liễu trong mắt nóng lên, lệ rưng rưng ầng ậng tuôn trào.
Thứ cảm giác y đã cố đè nén bao lâu nay tựa hồ như muốn vỡ ra, nhưng dù có chết y cũng không mở miệng nói.
Y đâu cầu cái gì khác, nhiều năm như vậy trôi qua, ngoài Tề Gia Nghĩa, chưa từng có ai đối y hảo.
Thế nhưng y biết, Sở Lam, hắn đối y hảo.
Bất quá so với công tử lại có phần khác biệt.
Công tử đối y hảo, y thực không tiếc thân mình để báo đáp công tử.
Thế nhưng Sở Lam đối y hảo, y lại không hề thụ sủng nhược kinh (vì được sủng ái mà lo sợ), trái lại còn cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Bởi vì tận đáy lòng y, Sở Lam là một người vô cùng đặc biệt. Nhớ khi đó còn ở trên núi, tại tiểu viện phía trước gian thạch ốc, dưới ánh dương quang ấm áp của mùa đông, lần đầu tiên y gặp hắn, một thiếu niên tiêu sái từ trên ngựa nhảy xuống. Ngay lúc ấy, trong lòng y đã bất giác trào dâng một loại tư vị thật khác thường.
Sau khi bắt nạt y, hắn lại lãnh đạm thờ ơ, tựa như không hề quan tâm đến y. Thế nhưng sau đó hắn lại cứu y, kể với y rất nhiều chuyện, bắt y nói thật nhiều, buộc y làm biết bao chuyện xẩu hổ muốn chết. Hắn ăn cơm y làm, cùng y sinh hoạt tại biệt uyển. Lúc đó y đã hiểu rõ, y đã thực sự thích hắn mất rồi.
Y mong muốn Sở Lam cũng thích y, mặc dù chuyện đó là không bao giờ có thể. Y chỉ dám chôn dấu tâm tư trong đáy lòng mình, thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Thế nhưng, ngày mai hắn sẽ kết hôn.
“Thực sự.” Sở Lam chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, không hề phát hiện Tiểu Liễu đang rơi lệ, lặng lẽ nói: “Dù ở cùng sư phụ sư mẫu, mẫu thân, sư huynh sư tỷ, hay Sở Vân cũng không bao giờ có thể dễ chịu thoải mái như khi được ở cùng ngươi. Tiểu Liễu, ta thích ngươi.”
Tiểu Liễu nhớ lại cuộc sống khuất nhục mười mấy năm qua, nhớ lại quá khứ bị người ta coi như vật sở hữu mà bỡn cợt trêu đùa, khổ sở không nói lên lời.
Nhưng nghe Sở Lam nói vậy, y lại cảm thấy những việc kia không có hề gì, kể cả y không đạt được nguyện ước cũng chẳng hề gì nữa.
Tất cả đều không còn quan trọng.
Đều đáng giá.
Ngoài mành, đèn đã tắt. Trong bóng tối, lần đầu tiên Tiểu Liễu vươn tay ra chạm vào Sở Lam.
Y khẽ gọi: “Sở Lam”
Sở Lam sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được, tiểu hài nhi đang gọi hắn.
Hắn gắt gao ôm y vào trong lồng ngực, oán hận nói: “Ngươi rốt cuộc đã kêu tên ta. Ngươi phải gọi ta Lam, gọi ta Sở lang, bảo ta tướng công, tự ta là Tử Tắc, Tử trong tử sắc. Ngươi kêu tự của ta cũng được….” Hắn hưng phấn nói mãi không dừng.
Tiểu Liễu vẫn cầm chặt tay hắn.
Có được thời khắc này, đối với y là đã đủ rồi.
|
Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Sở Lam đã tỉnh.
Lúc này, sắc trời vẫn còn nhợt nhạt, Tiểu Liễu cũng ngồi dậy nhưng không hề nói chuyện, chỉ yên lặng ngắm nhìn hắn.
Đám nha đầu hầu hạ Sở Lam đều đã bị hắn đuổi về biệt uyển. Hắn tự mình mặc quần áo, nhưng loay hoay một hồi vẫn không tìm được trung y (lớp áo giữa nội y, ngoại y) và sấn khố (quần trong) đâu.
Tiểu Liễu rời giường, thành thục lôi từ trong tủ quần áo chồng chất y phục ra một bộ rồi đưa cho hắn. Sở Lam liếc mắt trộm nhìn, thấy tiểu hài nhi chỉ mặc một chiếc sấn khố chật chật, dây lưng buông lỏng, lộ ra một đường eo nhỏ cùng chiếc rốn tròn tròn, trên người là đóa đóa ngân sắc do mình tạo ra, liền nhắm mắt, khàn khàn nói: “Chút nữa mặc quần áo cũng được.”
Tiểu Liễu sửng sốt, sau đó lườm tên sắc lang kia một cái, không thèm nghe hắn, trái lại thẳng tay cầm lấy y phục trong tay hắn, mặc cho hắn, vừa sửa sang vừa khẽ hỏi: “Thành thân phải mặc hỉ phục, ngươi đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Sở Lam nghe xong mới nhớ, hỉ phục đã được hảo hảo chuẩn bị từ lâu. Bất quá lúc này có Tiểu Liễu hầu hạ hắn mặc quần áo, hắn chỉ muốn vui vẻ hưởng thụ, úp úp mở mở không nói nên lời.
Lát sau, ngoại y cũng được mặc xong.
Sở Lam nhìn Tiểu Liễu một cái, thấy y thực sự không có gì khác thường mới nói: “Chờ ta, tối ta sẽ về.”
Tiểu Liễu mím môi.
Chẳng lẽ động phòng đêm tân hôn hắn cũng không lưu lại sao?
Bất quá y vẫn là khẽ gật đầu.
Sở Lam hôn nhẹ khuôn mặt y một cái rồi xoay người bước đi.
Tiểu Liễu đến bên giường ngồi xuống, lặng lẽ gục đầu.
Hắn đi thành thân…
Kỳ thực trong lòng y có chút vui vẻ, không phải vì Sở Lam hứa sẽ đối y tốt, mà bởi vì tối hôm qua, tâm ý của y cuối cùng cũng đã được hồi đáp.
Y nghĩ, chuyện tình cảm và tính sổ đúng là không giống nhau, tính thế nào cũng không thể rõ ràng rành mạch.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, người nọ quay lại ư! Hai con mắt y bất giác sáng ngời…
Sở Lam vội vã chạy vào, trong tay cầm một chiếc dây xích màu bạc , Tiểu Liễu nhìn hắn, định làm cái gì vậy a?
Sở Lam cũng không lên tiếng, đem một đầu dây xích vòng quanh mắt cá chân Tiểu Liễu rồi khóa lại, đầu còn lại hắn mang ra ngoài, khóa quanh cột long phượng ở đại sảnh.
Xong xuôi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đây là Tỏa Long Liên (xích khóa rồng) của sư phụ ta, ngoại trừ chìa khóa có thể mở thì bất cứ thứ bảo kiếm nào chém cũng không đứt, ngươi phải ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Nhìn dải xích kéo dài đến tận đại sảnh, Tiểu Liễu dở khóc dở cười.
“Ta sẽ không đi.” Y nhẹ nhàng nói.
Sở Lam ôm lấy Tiểu Liễu, ôm thật chặt như thể không bao giờ buông ra nữa.
Hắn sợ y đi, nhưng thế này cũng thật đáng lo lắng…
Là tại hắn suy nghĩ nhiều? Bất quá hắn chỉ ly khai y nửa ngày thôi, nhưng không hiểu sao lòng hắn vẫn thấy bất an.
Một hồi sau, Sở Lam mới buông Tiểu Liễu ra, chăm chú nhìn vào mắt y. Mới đầu Tiểu Liễu né tránh ánh mắt sáng rực đó, nhưng sau lại tựa như thể bị hút vào, hai người cứ si ngốc mà ngắm nhìn nhau.
Đôi mắt xuân thủy kia đang nhìn y!
Sở Lam chầm chậm đặt một nụ hôn lên miệng Tiểu Liễu.
Môi vừa mới rời khỏi, Tiểu Liễu đã tiến tới, khẽ chạm nhẹ môi Sở Lam một cái, chạm xong, cả khuôn mặt liền đỏ bừng, đầu cúi xuống trước ngực.
Sở Lam sững sờ, sau đó cười rộ lên, vô cùng đắc ý, phi thường hài lòng, ôm lấy tiểu hài nhi hôn tới tấp một trận.
Bất quá dù thế nào thì hắn cũng phải đi, Sở Lam lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn là nói ra: “Ta đem chìa khóa dây xích đặt ở dưới tảng đá lớn trên mảnh đất ngươi trồng rau trong viện. Vạn nhất có chuyện gì, ngươi hãy gọi người tới thay ngươi mở xích.” Hắn tính vô cùng chu toàn, sợ ngộ nhỡ có hỏa hoạn hay xảy ra việc bất trắc nào đó, như vậy chỉ làm hại tới tiểu hài nhi mà thôi.
Tiểu Liễu thấy hắn hành động kỳ quái, trong lòng vừa vui lại vừa trào dâng tư vị chua xót không nói nên lời. Hắn còn đối y dặn dò mấy tiếng: “Nhanh mặc y phục! Để hở cả ngực với lưng cho ai nhìn a!?” rồi nghênh ngang đi.
|
Tiểu Liễu nghe lời Sở Lam mặc quần áo. Mặc xong, y ngắm nhìn Tỏa Long Liên, tuy là xích nhưng cũng đủ dài để y có thể đến gian ngoài hay thư phòng, nhưng lại không thể ra tới điền lý, ngoại trừ nhờ người khác thì y không có cách nào tự lấy chiếc chìa khoá đươc.
Trong biệt uyển, bọn thị vệ thấy y đi kéo theo một sợi dây xích, không khỏi quái dị, nhưng xét tính tình thiếu chủ mình vốn vô cùng cổ quái, bọn chúng cũng không dám nhiều lời.
“Tỏa Long Liên” không phải vàng không phải bạc nên rất nhẹ, kéo đi kéo lại bao nhiêu lần vẫn không cảm thấy khó chịu. Hôm nay, lão tiên sinh không có tới, mà Tiểu Liễu học được cũng khá nhiều nên khi lão không tới dạy, y vẫn đến thư phòng quy củ ngồi xuống, đem một chồng sổ sách ra ôn lại, tỉ mỉ sử dụng bàn tính. Thời gian qua rất nhanh, mới đó mà Sở Lam đã đi được một canh giờ.
Đột nhiên, Tiểu Liễu tựa hồ nghe thấy tiếng người gọi y từ bên ngoài truyền đến…Hình như là thanh âm của công tử!
Y vội đứng lên, đi ra ngoài xem xét, quả nhiên đúng là Tề Gia Nghĩa đang theo dãy hành lang hấp tấp qua đây, mà đằng sau hắn còn có hai nha hoàn đỡ lấy một vị phu nhân búi tóc cao, khí chất vô cùng cao quý.
Thấy vị phu nhân kia, Tiểu Liễu biết mẫu thân của Sở Lam đã tới. Sở Lam lớn lên giống mẫu thân hắn rất nhiều.
Tề Gia Nghĩa nhận ra Tiểu Liễu, thở phào nhẹ nhõm mà kêu to lên: “Tiểu Liễu! Ngươi còn ở đây là tốt rồi!”
Tiểu Liễu cũng đáp lại: “Công tử.”, bất quá con mắt vẫn là đang nhìn vị phu nhân kia, thầm nghĩ, phải xưng hô như thế nào mới đúng đây.
Không đợi y đắn đo xong, vị phu nhân đã mở miệng lên tiếng: “Ngươi chính là nhị công tử của Sở gia chúng ta?”
Một câu nói tựa hồ như đâm thẳng tâm can, nhưng thấy ánh mắt của nàng không lộ ra ý tứ nào khác, y bỗng có một cảm giác quen thuộc, dường như y đã gặp tình cảnh này ở đâu đó rồi.
Tề Gia Nghĩa vội hỏi: “Bá mẫu, đây đều là do Sở Lam tự quyết định, không liên quan đến tiểu hài tử Tiểu Liễu.” Nói xong, hắn xoay người hướng Tiểu Liễu giới thiệu: “Tiểu Liễu, đây là nãi nãi Sở gia, cũng là mẫu thân của Sở Lam, ngươi mau tới bái kiến.”
Tiểu Liễu phủ phục đầu xuống hành lễ: “Bái kiến lão phu nhân.”
Lễ xong, y ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt Sở mẫu đang chăm chú nhìn y, nhãn thần chẳng hề mang chút sắc bén như lúc đầu, ngược lại còn trở nên nhu hòa êm dịu: “Quả thực là một hài tử hiền lành. Thôi được, từ nay sẽ kêu ngươi Sở Liễu, coi như ta thu nhận ngươi làm nghĩa tử.”
Tề Gia Nghĩa vui vẻ, hắn biết Sở bá mẫu rất nhân từ mà.
“Tiểu Liễu, bái kiến nghĩa mẫu a!”
Tiểu Liễu nhất thời bất động.
Y không hề né tránh ánh mắt của Sở mẫu, chỉ lẳng lặng đứng yên, ngay cả khi nghe thấy lời ưng thuận nọ, y cũng cắn chặt môi tuyệt không nói. Trong mắt Sở Yên Ngọc chợt có gì đó lóe qua. Tề Gia Nghĩa lúc này mới tỉnh ngộ sửng sốt, thiếu niên lanh lợi khiến kẻ khác đem lòng thương tiếc này hình như chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có chút gì đó thay đổi, không còn giống như trước nữa…Hắn ngập ngừng định nói tiếp nhưng lại bị Sở mẫu ngăn lại.
Sở Yên Ngọc chậm rãi nói: “Hôm nay ta đến để gặp ngươi lần đầu, bất quá cũng chính là lần duy nhất, là lần cuối cùng. Tuy ngươi có thể là một hảo hài tử, nhưng sau này ngươi cũng sẽ không thể ở lại đây, hãy mau theo Tề công tử đi đi.”
Tiểu Liễu cúi đầu xuống, không nói gì.
Tề Gia Nghĩa tiến đến gần vài bước, định khuyên giải an ủi y, đột nhiên thốt lên một tiếng: “Tỏa Long Liên của sư phụ!”
Nguyên lai Tiểu Liễu đang đứng ở cửa thư phòng, dây xích bên trong bị khuất tầm mắt nên Tề Gia Nghĩa cùng Sở mẫu tuyệt nhiên không phát hiện.
Sở mẫu nghe vậy cũng không chút biến sắc, tiến lên xem xét, nhưng thấy Tỏa Long Liên kia vô cùng kiên cố, thần tình không khỏi lo âu than nhẹ một tiếng.
“Bá mẫu, Sở Lam tính cách như thế này cần phải có người quản thúc. Hắn đâu thể tùy tiện khóa chân giam cầm người ta như vậy được!” Tề Gia Nghĩa phẫn nộ, nhìn về phía Tiểu Liễu càng thấy thêm thương tiếc áy náy.
Sở mẫu không đáp, trái lại nhìn Tiểu Liễu vẫn đang im lặng : “Ngươi là một hài tử thông minh, hẳn ngươi rõ Sở Lam sắp lấy vợ.” Nàng cố ý dừng lại một chút, nhưng thấy Tiểu Liễu không hề có biểu hiện kinh ngạc nào, trong lòng thầm than quả nhiên nhi tử cái gì cũng đã nói hết với y rồi. “Nếu Sở Lam là người ngoài thì không nói làm gì, nhưng hắn lại chính là Đương gia tương lai của Sở gia, bên cạnh hắn vốn không có vị trí cho ngươi.”
Tề Gia Nghĩa muốn thay Tiểu Liễu giải thích, nhưng vì hắn luôn luôn tôn trọng Sở mẫu nên liền nhịn xuống, quay sang ôn nhu nói với Tiểu Liễu: “Ta sẽ đi tìm chìa khóa giải Tỏa Long Liên này, ngươi đừng lo!”
Tiểu Liễu nghe Sở mẫu nói vậy nhưng tựa hồ không hề có chút cảm giác.
Có lẽ…y đã sớm hiểu rõ, chỉ là vẫn không muốn nghĩ đến mà thôi.
Y cùng người nọ quả thực là trời và đất, mây và bùn.
Chỉ có tối hôm qua, có mấy ngày nay mà y đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Sở Yên Ngọc đột nhiên lên tiếng: “Sở Liễu”
Tiểu Liễu nhìn về phía nàng, lại bất chợt cảm thấy đôi mắt kia giống hệt đôi mắt của Sở Lam. Y tức khắc hiểu vì sao y lại cảm thấy tình cảnh này vô cùng quen thuộc, thì ra là vì dung mạo Sở Lam cùng mẫu thân hắn vô cùng giống nhau, thần tình tâm tính cũng là rất giống.
Sở mẫu khẽ thở dài, ôn hòa nói: “Dù có bị khóa bằng Tỏa Long Liên đi chăng nữa, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ phải cất bước khỏi nơi này thôi.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.
“Lão phu nhân!” Tiểu Liễu bất chợt hô lên.
Sở Yên Ngọc quay người lại, thấy tại nơi tận cùng của dãy hành lang gấp khúc, một thiếu niên nho nhỏ đứng trước cửa thư phòng, thần tình ngơ ngẩn, mục quang ngây dại.
Tiểu Liễu chậm rãi đưa tay lên, chỉ vào mảnh đất trồng rau trong sân, thanh âm khàn khàn nói: “Ở dưới tảng đá kia…có chiếc chìa khóa.” Một câu nói vô cùng đơn giản như vậy, nhưng tựa hồ đã lấy đi hết thảy sức lực của y.
Tề Gia Nghĩa trong đầu mê muội, nhưng vẫn đi lấy, quả nhiên là thấy chìa khóa, mừng rỡ quay về tháo chiếc dây xích.
Tiểu Liễu yên lặng, tay khẽ run rẩy trong lớp áo, ra sức nắm chặt.
Tối hôm qua, tay này đây còn đang nắm chặt tay hắn.
Sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.
Sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.
Thế nhưng y vẫn tuyệt không rơi lệ.
Sở Yên Ngọc mơ hồ hiểu vì sao nhi tử yêu thích tiểu quan này đến như vậy. Đứa con trai nàng tuy bá đạo ngang ngược nhưng thực ra tâm tình lại mãnh liệt như hỏa, tuy khôn ngoan tài cán nhưng thực ra lại cố chấp si tình. Mà Sở Liễu nhỏ bé kia tựa hồ như một hồ nước yên ả, một chiếc gương tinh khôi trong suốt.
Bởi vậy, nàng mới càng muốn cho y đi, dùng hết thảy sức lực cuối cùng của một người mẹ để khiến y xa rời Sở Lam.
“Gia Nghĩa, hảo hảo chiếu cố y.”
Tề Gia Nghĩa gật đầu, hắn sẽ không làm thiếu niên kia phải chịu đựng thêm ủy khuất nữa.
“Sở Liễu, ta sẽ cấp ngươi ngân lượng, cho ngươi một đời không lo lắng. Nếu như sau này Sở Lam con ta có đến tìm ngươi, ngươi tính thoái thác ra sao đây?”
“Ta…”
Tề Gia Nghĩa ngắt lời nói: “Bá mẫu, ta quyết sẽ không để cho sư đệ dây dưa thêm.”
Sở Yên Ngọc trầm ngâm phút chốc, bỗng nhiên lắc đầu cười, khó có thể hiểu nàng đang cười cái gì : “Thời gian gấp rút, các ngươi mau đi thôi, ta cũng phải về rồi.” Nói xong, nàng dẫn theo hai nha hoàn xoay người rời bước.
Thị vệ trong viện sớm được gia chủ phân phó, đã ẩn tránh ở nơi nào đó rất xa.
Tiểu Liễu trong lòng trống trải, tựa hồ đang chìm vào một cơn mê. Tề Gia Nghĩa hỏi y có muốn lấy thêm cái gì để mang đi không, y chỉ lắc đầu, lặng lẽ để Tề Gia Nghĩa dẫn y ra khỏi biệt uyển, sau đó bước từng bước lên mã xa.
Khi mã xa chuyển bánh về phía trước, y khẽ nhẹ vén rèm lên, quay đầu lại nhìn, sau này sẽ không còn trở lại đây được nữa.
“Thế nào? Ngươi yên tâm, Sở Lam sẽ không đuổi theo đâu.” Tề Gia Nghĩa an ủi nói, tâm nghĩ hài tử này đã bị sư đệ khiến cho sợ hãi, thật may mắn là được hắn cứu ra.
Tiểu Liễu khẽ gật đầu, buông rèm xuống.
Trước khi ly khai nơi ẩn cư của Tề Gia Nghĩa, lúc ở trên xe ngựa, Tiểu Liễu cũng vén rèm lên, nhưng y còn thấy thêm cả người kia nữa. Người kia nói nhìn cái gì vậy, chỗ rách nát như vậy có cái gì đáng nhìn.
Hắn vốn là không thích mình ở cùng với công tử.
Y nghĩ, có lẽ sau này không nên làm phiền công tử nữa, y cũng đã có thể tự nuôi sống chính mình rồi.
Mã xa thẳng tiến, thoáng chốc đã ra khỏi thành Duyện Châu.
Tề Gia Nghĩa thúc ngựa chạy, hắn chung quy vẫn cảm giác Tiểu Liễu có gì đó khác thường, trước kia cứ đinh ninh là do bị sư đệ làm cho sợ hãi, nhưng giờ tỉ mỉ suy nghĩ lại dường như có điều không đúng.
Nhìn thần tình y có phần hoảng hốt, mơ hồ có sự cô đơn, lẽ nào Tiểu Liễu đối với sư đệ hắn cũng có tâm ý nọ?
Tề Gia Nghĩa ngồi thẳng lưng trên ngựa, lắc đầu, cười phá lên, làm sao lại có khả năng đó a! Hắn dụng lực quất thêm một roi nữa.
|
12 Khi Sở Lam đến nhà chính, bà mối, quản sự cùng nha hoàn lớn nhỏ đều đã cấp bách xếp thành một đoàn đứng chờ hắn. Vừa nhác thấy bóng thiếu chủ nhà mình, bọn họ vội vã chạy ra quây lấy hắn thành vòng tròn.
Đám nha hoàn thay hắn mặc hỉ phục, còn quản sự hướng hắn thông báo tỉ mỉ số lượng khách nhân, bài trí đồ ăn như thế nào, thậm chí còn kê khai đích xác chỗ ngồi của các môn phái đến dự tiệc nữa. Trong khi đó, bà mối lại liên tục dặn dò hắn khi đón dâu thì phải chú ý lễ tiết ra sao, bái đường, động phòng phải nhớ kĩ những cái gì…
Chỉ chốc lát mà Sở Lam đã bị bọn họ làm cho đau đầu nhức óc. Nếu bình thường thì hắn đã sớm phát cáu, nhưng hiện hắn đang lơ đãng không tập trung, mặc cho bọn họ an bài, ríu ra ríu rít xung quanh, hắn chỉ qua loa gật đầu coi như có lệ.
Sở Lam trong lòng không yên, vài lần đã định quay lại xem tình hình tiểu hài nhi như thế nào.
Tâm trí hắn quanh quẩn đâu đâu cũng là ánh mắt của Tiểu Liễu.
Trong ánh mắt mê muội phủ sương ấy chỉ có duy nhất một người, đó là hắn, cứ si ngốc mà ngắm nhìn hắn.
Hắn thầm nghĩ nhanh lên một chút, phải đem việc hôn sự này làm cho xong, ban đêm mới có thể sớm trở về biệt uyển được.
“Công tử, Thiếu Lâm có tới hơn hai mươi hòa thượng, nhưng mấy bàn tiệc chay chúng ta đều chưa lo đủ, người xem…”
“Quả phụ Giang Nam Mục gia cũng đến chúc mừng. Bất quá Mục gia đã bị diệt môn, chỉ e mang theo xúi quẩy. Người xem có nên giúp nàng an bài chỗ ngồi không?”
“Thiếu gia, người đừng nhúc nhích a, chỗ này còn chưa có hảo hảo mặc xong mà!”
“Thiếu gia, muốn đón dâu thì phải cấp người nương gia (nhà mẹ đẻ) hồng bao, bên trong hồng bao phải đủ chín đồng bạc, không thừa không thiếu, đây là quy củ của Ly Ngọc Đường…”
Thật vất vả chỉnh đi chỉnh lại, y phục mới được mặc xong. Mà Sở Lam mang trên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm tinh xảo, người càng lộ ra vẻ tuấn mỹ phi thường. Đám nha đầu bên cạnh hắn hai mắt cứ đăm đăm ngắm nghía, trong lòng còn vô cùng đố kị với Khanh Tam tiểu thư. Được gả cho một nhi lang tuấn tú, phúc phận này mấy đời tu mới có thể đạt được a!
Trước khi nghênh thú tân nương, Sở Lam còn phải qua thăm đáp lễ các chưởng môn cùng đương gia danh môn đại phái.
Lần này hắn thành thân đã có tận mười bảy, mười tám vị chưởng môn đại phái tới dự, còn chưa tính đến những môn phái nhỏ vô danh trên giang hồ khác.
Hắn đến tịnh xá Sở gia đáp lễ với các phái Thiếu Lâm, Côn Lôn, Hoa Sơn, nghe mọi người thiên thiên nhất thoại (nói dai nói dài nhưng vẫn là 1 ý)
“Sở thiếu đương gia tuổi trẻ tài năng anh tuấn, thú Ly Ngọc Đường Khanh Tam cô nương, chính là nhân duyên mỹ mãn trời ban!
“Sở gia cùng Ly Ngọc Đường kết thân chính là võ lâm chi phúc, là bạch đạo chi phúc a!”
Sở Lam đối với mấy thứ bạch đạo quyền quý này chán ghét vô cùng. Bất quá suy nghĩ lại, hôn sự vì lợi ích của gia tộc giữa hắn và Ly Ngọc Đường đây liệu có thể hảo hảo kéo dài bao lâu chứ? Hắn vẫn còn nhớ quãng thời gian tại sơn lý học nghệ, những ngày ấy tiêu diêu tự tại biết bao nhiêu, vậy mà hiện tại hắn lại phải mang trên mình trọng trách thiếu đương gia của Sở gia, phải gánh vác cả thứ mà họ gọi là thâm cừu đại hận sâu sắc giữa Sở gia cùng ma giáo.
Tâm trí hắn lơ đãng, một bên vừa lễ tiết ân cần chào hỏi thủ lĩnh các phái, một bên lại âm thầm nghĩ, mẫu thân sống như thế này đã bao lâu rồi? Hai mươi năm? Ba mươi năm?
Chẳng lẽ từ trước đến nay, nàng đối với cái loại thảo phạt chinh đấu ma giáo triền miên này chưa bao giờ có chút chán ghét?
Chẳng lẽ nàng giờ giờ khắc khắc nào cũng luôn coi trọng để tâm tới thanh uy của Sở gia trong chốn Võ lâm?
|
Sở Lam cưỡi Vô Trần – bảo mã của hắn đi nghênh thú Khanh Tam cô nương. Mà hôn sự này là chuyện oanh oanh chấn động khắp thành Duyện Châu nên hai bên đường người đứng coi đông nghìn nghịt, ào ào dồn tới tranh nhau xem phong thái tuyệt thế lưu truyền của Sở thiếu đương gia.
Tới Khanh gia, tiếng tiên pháo vang lên đinh tai nhức óc, bốn thị vệ khiêng kiệu hoa lập tức bị đám tiểu oa nhi chờ trước cửa từ sáng sớm ùa ra cản đường. Sở Lam xuống ngựa, theo lời bà mối căn dặn mà cấp hồng bao cho chúng.
Đám hài tử cuối cùng cũng tản đi, nhưng đợi một hồi tân nương vẫn là chưa thấy bóng.
Sở Lam vốn không kiên nhẫn, tâm nghĩ, chỉ là đám hỏi thành thân thôi, việc gì phải bày vẽ to chuyện như vậy.
Kỳ thực, đón dâu theo thông lệ, tân nương có thể kéo dài thời gian lên kiệu, đến khi tân lang thỉnh ba, bốn lần mới bước ra, căn bản muốn để cho người khác thấy nhà gái mình vô cùng dè dặt, nghiêm cẩn đáng giá.
Sở Lam nhíu mi, đứng ở môn khẩu nói: “Thỉnh tân nương lên kiệu.”
Đợt một lúc không thấy động tĩnh gì, hắn lại tiếp tục thỉnh, thanh âm đã không còn kiên nhẫn.
Nhưng tân nương vẫn là chưa xuất hiện, Sở Lam liền không thỉnh nữa, tâm nghĩ xem ngươi còn dám không ra hay không, xuy!
Quả nhiên, bên trong vang lên một trận xôn xao, sau đó tân nương đội mũ phượng hà phi, mang theo hỉ mạt (khăn che) đỏ thẫm từ môn lý đi ra.
Đây chính là lần đầu tiên Sở Lam thấy Khanh Tam cô nương. Tuy không nhìn được khuôn mặt, nhưng xem cước bộ nàng uyển chuyển thướt tha, chắc hẳn dung mạo cũng không tồi. Cô nương này đây sắp trở thành thê tử của hắn. Mới nghĩ đến “thê tử” hai chữ mà hắn đã thấy khó chịu không nói nên lời.
Nàng chính là thê tử của ta?
Nếu như tiểu hài nhi mặc hỉ phục này, không biết trông sẽ như thế nào đây.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Tiểu Liễu đội mũ phượng, khăn quàng vai, vẻ mặt xấu hổ, thần tình lúng túng nhìn mình, hắn liền cười cười, lại có chút tư vị không diễn tả được.
Khanh Tam cô nương bước từng bước một hướng phía kiệu hoa, chẳng biết hồi hộp căng thẳng ra sao, đi được vài bước đã lảo đảo trượt chân ngã xuống. Hai bên cùng kêu lên sợ hãi, còn Sở Lam tiến tới nâng nàng dậy, đôi tay trắng ngần của tân nương bỗng níu lấy áo hắn. Bên trong hỉ mạt, khuôn mặt Khanh Tam đã sớm đỏ lên bừng bừng.
Đây là thê tử của hắn ni!
Sở Lam liếc mắt nhìn đôi tay kia một cái, bất chợt một trận sững sờ.
Đôi tay trước mắt hắn kia tựa như biến đổi…thành những ngón tay thon nhỏ với vết chai sạn nhàn nhạt, cho dù cầm nắm hay khẽ liếm lấy cũng vẫn vô cùng xinh đẹp mê người…
Khanh Tam cuối cùng cũng bước lên kiệu hoa. Phụ mẫu nàng mất sớm, lúc này chị dâu thay mặt mà cấp nàng hai tiếng “Lên kiệu.” Trước khi Khanh Tam xuất giá, bà mối có dặn nàng khi lên kiệu khóc càng to thì nhà chồng sẽ càng hưng thịnh. Vì vậy, nàng theo đúng quy củ mà làm, cố gắng gào khóc thật lớn. Tiếng khóc của nàng và chị dâu nhất thời làm ầm ĩ một đoạn đường.
Sở Lam lên ngựa, nghe tiếng khóc của tân nương truyền đến từ phía sau, trong lòng rối loạn.
Hắn biết đó không phải là thứ khóc lóc chân thật.
Tiểu hài nhi cũng khóc, nhưng đều là do trên giường hắn làm cho y khóc. Còn đâu thường ngày chỉ thấy y rơi lệ chứ không hề dẫn theo một chút thanh âm nào.
Tân nương rốt cuộc khóc xong, đại đội nhân mã mở đường hồi phủ, trên đường hỉ nhạc minh tấu vô cùng náo nhiệt tưng bừng.
Sở Lam thầm nghĩ, may mà đám rước không đi qua biệt uyển, bằng không tiểu hài nhi nghe thấy nhất định sẽ đau lòng…Mà hôm nay trướng phòng tiên sinh đi nhận lễ kim (tiền biếu) nên không đến biệt uyển, không biết lúc này y đang làm gì a…
Bất luận tiểu hài nhi đang làm cái gì, chính mình vẫn là đang đi cưới vợ.
Sở Lam ngồi trên lưng ngựa, trong đầu quanh quanh quẩn quẩn đều là Tiểu Liễu.
Mãi cho đến khi trở lại Sở gia, xung quanh mọi người hoan hô reo hò, đông đảo bạch đạo quần hiệp giương mắt theo dõi, hắn mới thoáng tỉnh lại.
Tân nương từ trên kiệu bước xuống, đôi tay trắng mịn nhỏ bé bám vào vai Sở Lam, nhưng trong mắt hắn vẫn chỉ là hình ảnh của một đôi bàn tay khác. Hắn cõng tân nương dọc theo tấm thảm đỏ, tiến tới hỉ đường.
Mẫu thân hắn đang ngồi trên cao đường, hai bên đều là thủ lĩnh bạch đạo võ lâm đứng làm chứng cho hôn lễ.
Mọi người đều đang cười.
Hắn yên lặng đem tân nương đặt xuống, hai người cùng đi song song đến tiền đường.
Trong hỉ đường thắp đuốc đốt hương, bên ngoài pháo liên tục nổ, nhạc tấu lên từng thanh từng tiếng, không khí một mảnh vui mừng, tất cả mọi người đều đang nóng lòng chờ đợi cảnh bái đường thành thân của tân lang và tân nương.
Sở Lam tim tựa như không còn thuộc về bản thân mình nữa, đập càng ngày càng nhanh.
Nữ tử bên người đội mũ phượng choàng khăn đây không nên là thê tử của hắn.
Đứng ở bên cạnh hắn không nên là nàng.
Hắn trước kia luôn đối với việc đám hỏi này dửng dưng chẳng hề để ý, cho rằng bất quá chỉ là thú về một nữ nhân. Thú xong, hắn lại là hắn, người xuất giá là ai thì cũng không quan hệ tới hắn.
Nhưng cả ngày chạy qua chạy lại, hết phải đối phó với bên ngoài lại phải ứng phó với mấy tục lệ cưới hỏi. Tất cả những thứ phiền phức vụn vặt đó đều chỉ để nói lên một điều: Thành thân là việc vô cùng quan trọng.
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Mà Sở Lam đời này chưa bao giờ biết hối hận là gì.
Thế nhưng vào thời khắc này, hắn cảm thấy dường như mình đã làm sai cái gì đó.
Nhạc ngừng, một đồng tử đứng lên đọc chúc văn, tiếp đó tiếng chủ trì xướng lên: “Hương ẩn yên mờ, đăng hỏa rực rỡ, xin mời tân lang và tân nương cùng bước lên hoa đường.”
Sở Lam đưa mắt nhìn mẫu thân.
Sở mẫu ánh mắt bình ổn không chút gợn sóng, yên lặng nhìn nhi tử mình.
Sở Lam nhìn về phía tân nương, nhưng lại không phải là Sở Liễu của hắn.
Chủ trì buổi lễ hô lớn:
“Nhất bái thiên địa —”
Sở Lam và tân nương đồng thời hướng phía đường ngoại, cùng nhau quỳ xuống.
Khi cúi đầu, vô số ý niệm liền trào dâng lên trong lòng hắn.
Sở Liễu…
Hắn lúc này mới thực sự hiểu rõ.
Tối hôm qua, tiểu hài nhi một mực nắm tay hắn không rời, đến cả khi tay đã thấm đẫm mồ hôi, y vẫn là tiếp tục nắm.
Tự hắn đã nói thích y, bất quá y lại chưa hề nói.
Tiểu hài tử nhu thuận dị thường, cái gì cũng nguyện ý nghe theo hắn sắp xếp. Đó đâu phải bản tính trời sinh, đó là bởi vì y thích hắn.
Bàn tay kia nắm lấy tay hắn, lúc đầu tuy còn nơm nớp e sợ, nhưng sau đó đã ra sức nắm, mãi đến khi ngủ vẫn liều mạng nắm thật chặt.
|