Quyển 1 Chương 2
Thần trí trong bóng đêm chậm rãi khôi phục, giúp anh kháng cự lại với luồng lãnh ý, tiếp đó, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng bước chân luân phiên, tiếng đàm luận, còn có các loại tiếng chuông kỳ quái. Niếp Hành Phong chậm rãi ngẩng đầu, sau khi hai mắt thích ứng được với không gian ánh sáng, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc đồng hồ điện tử treo tường xa xa đang hiển thị con số chín giờ sáng. Anh ngồi ở trên chiếc ghế nơi hành lang, có rất nhiều người lui tới vội vàng qua hành lang, trong không khí tràn ngập mùi vị mãnh liệt của thuốc khử trùng–chính anh giờ phút này đang ở tại phòng cấp cứu bệnh viện.
Niếp Hành Phong xoa sau đầu, không có bị băng bó, cũng không cảm thấy đau đớn, trí nhớ trong nháy mắt mờ mịt, nhưng rất nhanh liền nhớ lại tràng cảnh Cố Tử Triều bị người tập kích, vội vã đứng lên chạy về hướng phòng cấp cứu.
Nguyên lai anh được người đưa vào trung tâm cấp cứu, lại còn hôn mê lâu như vậy, bất quá may không có vấn đề gì, hy vọng Cố Tử Triều cũng được bình an như thế.
Niếp Hành Phong ở trong khoa cấp cứu bệnh nhân dạo qua dạo lại một vòng, không tìm được Cố Tử Triều. Mỗi gian phòng bệnh đều chật người, y tá bận rộn chăm sóc cấp cứu những bệnh nhân mắc bệnh, cả không gian tràn ngập không khí khẩn trương, không ai để ý tới anh, anh không thể làm gì khác hơn là tiện tay ngăn cảm một cô y tá đang đi qua trước mặt.
“Xin hỏi…”
Vươn tay lại xuyên qua thân thể của y tá, Niếp Hành Phong còn chưa kịp phản ứng lại, đã ngạc nhiên phát hiện y tá kia đi xuyên qua thân thể chính mình, lồng vào nhau khi chạy tới, anh vội vàng quay đầu lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn bóng lưng đối phương đi xa.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, một y tá từ hành lang đối diện chạy vội tới khám bệnh cho một ông bác ở giường bệnh, mọi người xuyên qua thân hình của Niếp Hành Phong, phảng phất như anh giống như không khí, chỉ là sự tồn tại hư vô.
Tại sao lại có thể như vậy!? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!?
Khủng hoảng chưa từng có xâm chiếm suy nghĩ của Niếp Hành Phong, anh hoảng sợ nhìn lại thân hình của chính mình, tựa hồ không nhìn ra cái gì quái dị, nhưng…Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh, sau đó hoảng sợ phát hiện trong cánh cửa thủy tinh không hề ánh lên hình ảnh bản thân.
Anh đã chết sao? Hay là linh hồn thoát ra? Hay là…
Đại não một mảnh hỗn loạn, Niếp Hành Phong cố gắng nhớ lại những chương trình thần bí gần đây có xem, nhưng lại không tìm được một tư liệu nào hữu dụng đối với mình.
Nghĩ lại, từ lúc anh bị đánh ngất, đến lúc không hiểu sao lại ngủ ở hành lang bệnh viện, trong lúc đó nhất định phải xảy ra chuyện gì đó, nếu như anh biết được, nói không chừng có thể giải quyết được hiện trạng quỷ dị trước mắt, cho nên anh phải tìm ra Cố Tử Triều, hoặc là người đưa chính mình đến bệnh viện.
Niếp Hành Phong ở trên hành lang chạy loạn, lần lượt ghé qua đủ loại phòng, sau một phen tìm kiếm, anh dừng chân trước một phòng bệnh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, anh thấy người bệnh đang nằm trên giường ở bên trong–đó là thân thể chính mình, cùng đệ đệ, Tiểu Ly, còn có một cảnh sát anh đã gặp mặt một lần Ngụy Chính Nghĩa, anh vội vã chạy vào.
Trên người anh cắm các loại dụng cụ trị liệu, nhịp tim hiển thị qua dạng sóng gợn đập nhẹ, chứng minh tính mạng của anh đã được kéo dài–anh không chết, chỉ là thành trạng thái thực vật, điểm kỳ dị chính là, hồn phách đã xuất ra ngoài.
“Bác sĩ có nói khi nào chủ tịch có thể tỉnh lại không?” Ngụy Chính Nghĩa hỏi.
Niếp Duệ Đình lắc đầu, làm Niếp Hành Phong kinh ngạc chính là vẻ mặt của đệ đệ một chút cũng không lo âu, Tiểu Ly cũng cúi đầu nghịch với con mèo trong tay nó, tựa hồ tất cả mọi người đều không đem việc anh gặp chuyện không may để trong lòng.
Toàn kẻ không có lương tâm!
“Lại nói tiếp, cảnh cục cùng Niếp gia các anh thật giống nhau, bọn tôi xử lý án kiện thì hầu như một nửa là có liên quan đến chủ tịch.” Ngụy Chính Nghĩa nhún nhún vai, cùng Niếp Duệ Đình cười nói: “Chủ tịch bất tỉnh, khẩu cung cũng không lấy được, nếu sư phụ còn ở đây thì tốt rồi, người nhất định sẽ có biện pháp.”
“Yên tâm đi, đây cũng không phải lần đầu tiên, đại ca ngủ một giấc, rất nhanh sẽ tỉnh lại, đến lúc đó lại lấy lời khai.”
“Cũng đành vậy, lần trước tai nạn xe nghiêm trọng như vậy chủ tịch còn không bị ngoại thương, một gậy này thì tính là cái gì?” Ngụy Chính Nghĩa tiếp tục cười.
Tai nạn xe nghiêm trọng? Niếp Hành Phong nhăn mặt cau mày, lần trước tai nạn xe ông nội nói chỉ là va chạm nhỏ…
“Thật tốt là ông nội đã đi du lịch, nếu không nhất định ông sẽ lo lắng.” Hoắc Ly vỗ vỗ lồng ngực nhỏ, “Để em ở lại chăm sóc Niếp đại ca đi.”
“Không cần đâu.” Niếp Duệ Đình nói: “Đại ca chỉ ngủ thôi, chăm sóc hay không cũng giống nhau. Kỳ thật theo ý anh, những cái dụng cụ này cũng chẳng cần, có quỷ mới biết lần này đại ca lại xuyên đi đến nơi nào rồi.”
Tiểu tử thối đáng chết này, một chút cũng không đem chuyện tính mạng đại ca nó để trong lòng, Niếp Hành Phong tức giận quăng cho Niếp Duệ Đình
một cú đánh, bất quá rất hiển nhiên, động tác của anh đối với Niếp Duệ Đình không sinh ra nửa điểm ảnh hưởng.
Gió lạnh phất quá, Nhan Khai nhíu mày, đôi mắt lạnh nhìn lại phía Niếp Hành Phong đang đứng, Niếp Hành Phong vội hỏi: “Anh có thể nhìn thấy tôi phải không?” Nhan Khai là quỷ, anh là hồn, cũng xem như cùng một loại, có thể nhìn thấy anh cũng không kỳ quái.
Nhưng thật đáng tiếc, Nhan Khai đối với sự tồn tại của anh không chút nhận thức, đem ánh mắt chuyển đi nơi khác, Niếp Duệ Đình lại đột nhiên khổ não mà nhăn mặt cau mày, tránh ra xa Ngụy Chính Nghĩa, nhỏ giọng nói với Nhan Khai: “Nếu anh nhìn thấy hồn phách đại ca tôi, tôi van anh làm cho anh ấy hồi hồn sớm một chút, anh ấy vẫn hay mượn cơ hội mà nghỉ ngơi dài hạn, một mình tôi quản lý công ty, sẽ rất khổ cực.”
“Buông tha cho ý nghĩ ngu ngốc của cậu đi.” Nhan Khai lạnh lùng nói: “Rời đi chính là chân thân của chủ nhân, không phải hồn phách bình thường, tôi nhìn không thấy.”
Chuyện ma quỷ luyên thuyên, Niếp Hành Phong nửa câu nghe cũng không hiểu, không thể làm gì khác hơn là bay tới trước mặt Tiểu Bạch, cái lỗ tai mèo của Tiểu Bạch giật giật, bất quá lại lập tức cụp xuống, đối với sự tồn tại của anh không một chút phản ứng.
Là ai nói mèo đen thông linh a? Sau mấy lần chạm vào Tiểu Bạch thất bại, Niếp Hành Phong tự giễu mà cười cười, anh rốt cuộc rõ ràng một điều, nơi này không ai có thể nhìn thấy được mình.
“Tôi đi xem bác sĩ Cố một chút, các anh nếu có tin tức gì, nhớ nói cho tôi biết.” Ngụy Chính Nghĩa cáo từ rời đi.
“Theo kinh nghiệm quá khứ, trong khoảng thời gian ngắn, chủ tịch sẽ không hồi hồn.” Tiểu Bạch lười biếng mà ngẩng đầu, làm nghĩa vụ nhắc nhở, bất quá Ngụy Chính Nghĩa đã ra khỏi cửa, không có nghe thấy.
Niếp Duệ Đình lại nghe thanh thanh sở sở, quay đầu, mặt trắng bệch nghiêm mặt hỏi Nhan Khai, “Anh nói cho tôi biết, tại sao một con mèo lại có thể nói?”
Đệ đệ ngu ngốc, so sánh với chuyện mèo có thể nói chuyện, bị quỷ hồn quấn lấy cả ngày không phải càng đáng sợ hơn sao?
Lại tiếp tục đợi tựa hồ cũng không có ý nghĩ gì, Niếp Hành Phong rời khỏi phòng bệnh, đuổi theo Ngụy Chính Nghĩa, theo cậu ta tới một gian phòng bệnh ở lầu một. Cố Tử Triều đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, trên đầu quấn đầy băng gạc, ánh mắt uể oải, nhìn qua vẻ mặt hết sức mệt mỏi, thấy Ngụy Chính Nghĩa tiến vào, vội ngồi dậy.
“Cảm thấy thế nào rồi?”
“Cái ót đau đến lợi hại, bất quá bác sĩ nói não chỉ bị chấn động nhẹ, không đáng ngại, quan sát thêm một thời gian là có thể rời đi.” Cố Tử Triều bưng đầu, lại hỏi: “Điều tra có kết quả sao?”
“Không có, bất quá hung thủ che mặt, hiện trường lại không lưu lại vân tay dấu chân, hắn nhất định là đã đột nhập cướp bóc nhiều lần, hoặc là trước đó đã tìm hiểu, có chuẩn bị mà đến.”
Cố Tử Triều nâng lại kính mắt trên mũi, cau mày hỏi: “Nơi đó vốn là phòng làm việc, vật phẩm quý cũng không nhiều, trọng yếu nhất là tư liệu của người bệnh, hy vọng không bị mất.”
“Tôi đã phái người bảo vệ tốt hiện trường, nếu như anh phát hiện tư liệu bị mất, bất cứ khi nào cũng có thể liên lại với tôi.”
“Cám ơn.” Cố Tử Triều dừng dừng, lại hỏi: “Không biết Niếp tiên sinh thế nào rồi? Bởi vì chuyện của tôi mà khiến anh ấy bị cuốn vào sự việc này, tôi thật sự thấy rất có lỗi.”
“Anh ấy vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê.”
Thấy tinh thần Cố Tử Triều không tốt lắm, Ngụy Chính Nghĩa tùy tiện hàn huyên vài câu, sau khi dặn dò anh ta mọi việc cẩn thận, liền đứng dậy cáo từ.
Thì ra Cố Tử Triều cũng không thấy được bộ dáng hung thủ.
Niếp Hành Phong thấy thật đáng tiếc mà theo Ngụy Chính Nghĩa ra ngoài, sắp xếp lại những lời của bác sĩ để hiểu rõ tình huống, mới biết được Cố Tử Triều sau khi hung thủ rời đi thì tỉnh dậy, giãy dụa gọi điện thoại báo cảnh sát. Anh ta chỉ bị chút thương tích ngoài da, chính mình bị nguyên một cây gậy đánh golf đánh một cú mà hôn mê thời gian dài, bất quá nghe bác sĩ nói xong thì cảm thấy rất kỳ quái.
“Nếu như là người khác, tôi nhất định có thể phán đoán khả năng anh ta trở thành người thực vật có thể vượt quá chín mươi phần trăm, nhưng mà nếu là Niếp tiên sinh, anh ấy là cát nhân thiên tướng, có lẽ không đến vài ngày sẽ tỉnh lại thôi.”
Cái gì a, như thế nào mà người nào cũng có thể dám khẳng định mà nói anh sẽ không có việc gì? Anh nếu thật sự không có việc gì, tại sao lại ở chỗ này giống du hồn đi dạo? Nơi này rốt cuộc là bệnh viện? Hay là viện thần toán!?
Đưa mắt nhìn Ngụy Chính Nghĩa rời đi, Niếp Hành Phong rất tức giận mà đạp bình nước bên cạnh một cước, đương nhiên, cử động của anh không tạo cho bình nước bất cứ thương tổn gì.
Đang lúc tức giận, sau lưng đột nhiên truyền đến một loại cảm giác quái dị khi bị người nhìn chăm chú, Niếp Hành Phong quay mạnh người lại.
Ở hành lang đối diện, một vị bác sĩ trẻ tuổi đang đi về hướng anh.
Nam tử vóc dáng tiêm gầy thon dài, tóc đen buông xuống vai, tướng mạo tuấn tú, mang theo khí chất tinh xảo tao nhã cổ điển, Niếp Hành Phong thần trí bừng tỉnh một chút, cảm giác người nọ tựa như từ một bức họa cổ bước ra, chung quanh người người qua lại tới lui đông đúc hỗn tạp, nhưng vẫn như cũ không cách nào che lấp được phần thanh lệ kia.
“Anh…”
|
Mơ hồ cảm giác đối phương có thể nhìn thấy mình, Niếp Hành Phong vô thức tiến về phía trước, nhưng lại thất vọng phát hiện đối phương thật ra là nhìn vách tường ở phía sau chính mình. Đó là mặt tường thủy tinh, có thể dùng toàn thân làm kính, khi nam tử soi vào vách tường chỉnh lại áo, Niếp Hành Phong cảm thấy trên người anh ta tản mát ra một loại khí tức lạnh lẽo, con ngươi anh ta là màu tím lãnh đạm, giống hoa tử đinh hương, tím đạm nhã mà lại lạnh như băng.
“Bác sĩ Lạc, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Một cô y tá đi qua chào hỏi nam tử một tiếng, cô gái còn có chút nhiệt tình đem món quà nhỏ đẩy qua, túi áo của nam tử đã phồng một đống chứng tỏ đoạn đường vừa rồi anh ta đã nhận không ít đồ.
Chắc là bác sĩ mới được điều tới, với tần suất vào bệnh viện của Niếp Hành Phong, bác sĩ anh không nhận thức ở nơi này thật đúng là không nhiều lắm, một nam tử được hoan nghênh đến trình độ này, với trình độ bát quái của bệnh viện Thánh An thì chỉ sau một thời gian ngắn chắc chắn sẽ nổi lên vô cùng.
Cảm thán một tiếng, Niếp Hành Phong tiếp tục bay về phía trước, anh không biết, ở chỗ góc ngoặt nam tử kia đã quay đầu lại, nhìn anh, tử mâu lạnh như băng lại thêm đông trụ vài phần.
“Niếp Hành Phong, giờ ngươi phải làm sao đây?”
Bây giờ nên làm cái gì đây? Không trông cậy vào bác sĩ được, đệ đệ lại càng không cần phải nói, anh nếu cứ phiêu đãng như vậy, nói không chững sẽ thật sự bị âm sai cho là cô hồn dã quỷ mà bắt đi. Nghĩ tới trường hợp kỳ quái đó, Niếp Hành Phong tự giễu mà thở dài.
“Tiểu thư, xin hỏi Niếp Hành Phong tiên sinh ở phòng bệnh nào?” Thanh âm vô cùng quen thuộc truyền đền, trong trẻo rõ ràng nhàn nhàn lãnh đạm, là Trương Huyền.
Niếp Hành Phong theo tiếng nhìn lại, thấy cậu ta đang nghiêng người tựa vào quầy thu tiền hỏi y tá gần đấy, lại bị cự tuyệt cung cấp thông tin bệnh nhân, cậu ta lại tiếp tục tiếp cận tiếp tục dùng tài ăn nói của mình, rất nhanh y tá đã bị cậu ta đùa giỡn bật cười, giúp cậu tra xét phòng bệnh.
Người này không hổ là trinh thám, đơn giản như vậy đã liền đem tin tức thu vào tay rồi.
Đối với thần thông của Trương Huyền, Niếp Hành Phong không thể nói là khâm phục hay là buồn cười, thật kỳ quái là cậu ta sao lại tìm tới nơi này, thấy cậu hỏi xong thì xoay người định chạy lên lầu, Niếp Hành Phong vội vã đuổi theo kéo cậu lại.
“Trương Huyền.”
Không có cảm giác hư vô thân thể giao nhau, lúc này đây, anh cầm chặt tay Trương Huyền, ấm áp truyền đến, trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể thuộc về đối phương. Trương Huyền quay đầu lại, thấy anh, kỳ quái nhướn mi lên, “Di? Chủ tịch, anh như thế nào lại ở chỗ này?”
Cậu trên dưới đánh giá Niếp Hành Phong, “Anh nhìn qua rất có tinh thần a, mấy tên của đài truyền hình kia lại nói anh bị trọng thương.”
Hai tay nắm chặt lẫn nhau, Niếp Hành Phong có loại cảm giác vui sướng khó nói thành lời, nguyên bản khủng hoảng không biết làm sao vì Trương Huyền xuất hiện liền biến mất, anh chậm rãi nói: “Thật tốt, cậu có thể nhìn thấy tôi.”
“Tôi thị lực hai mắt đều tốt, sao có thể không nhìn thấy anh?”
Tưởng rằng Niếp Hành Phong lại nói giỡn, Trương Huyền thân thiết mà vỗ vỗ bả vai anh. Chiêu tài miêu to đùng còn đang sống sờ sờ ở đây, cho dù cậu nhắm hai mắt lại cũng tuyệt đối có thể tự tin có thể nhìn thấy.
“Bởi vì tôi ly hồn rồi.” Niếp Hành Phong phát hiện tiểu trinh thám có đôi khi cũng rất chậm chạp, rõ ràng người chung quanh thấy cậu nói chuyện với không khí vẻ mặt đều quỷ dị, cậu lại không hề cảm thấy.
“Cậu không nhìn thấy sao? Nơi này ngoại trừ cậu ra, không ai có thể nhìn thấy tôi.”
“A!”
Nghe Niếp Hành Phong nói như vậy, Trương Huyền lúc này mới hậu tri hậu giác mà phát giác ra điều không thích hợp. Cậu tránh khỏi những ánh mắt kỳ quái, kéo Niếp Hành Phong đến một góc yên tĩnh vắng vẻ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Sao anh lại biến thành du hồn rồi?”
“Tôi cũng không biết, vừa tỉnh là đã như vậy rồi. Trước đừng nói nữa, đi theo tôi.”
“Đi đâu?”
“Phòng bệnh của tôi. Cậu không phải là thiên sư sao? Nhìn một chút xem có thể hay không giúp tôi hồi hồn.” Hai lần tiếp xúc khiến Niếp Hành Phong hiểu rất rõ thói hư tật xấu của Trương Huyền: “Tiền không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể giải quyết phiền toái, giá tiền tùy cậu ra.”
“Tiền không phải vấn đề, vấn đề là…” Đem đầu ngoảnh sang một bên, Trương Huyền nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là một thiên sư nửa mùa…”
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Niếp Duệ Đình cùng Hoắc Ly đã rời đi, nhìn thân thể chính mình đang trong trạng thái hôn mê trên giường, Niếp Hành Phong hỏi Trương Huyền, “Cậu có thể giúp tôi không?”
“Ý kiến của khách hàng là cao nhất, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Trương Huyền tiến lên xoa xoa bóp bóp mặt của Niếp Hành Phong, thành thật mà nói, da tay chiêu tài miêu thật là tốt, sau này phải hỏi anh ta bình thường dùng sản phẩm dưỡng da nào mới được, phải biết rằng, làm một người trinh thám thành công, tướng mạo cũng rất quan trọng.
Sờ xuống chút nữa, da thịt rắn chắc mềm dẻo, là kết quả của sự rèn luyện lâu dài, ngón tay tinh xảo mềm mại, vừa nhìn là biết chưa từng làm qua việc nặng. Trương Huyền miệng tấm tắc hâm mộ, sau khi ở trên thân thể Niếp Hành Phong phi lễ trắng trợn hơn nửa ngày, mới lưu luyến mà buông tay, quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, “Bất quá tình hình khách quan nói cho tôi biết, đây là một trường hợp rất khó.”
Anh đã sớm nhìn ra.
Từ lúc Trương Huyền mượn cớ đánh giá kỹ mà làm cử chỉ phi lễ, Niếp Hành Phong đã đối với tên trinh thám kiêm thiên sư này không ôm bất cứ hy vọng gì rồi, bất quá bây giờ chỉ có cậu ta có thể nhìn thấy mình, trừ cậu ra, Niếp Hành Phong không nghĩ ra còn có thể nhờ người nào giúp nữa.
“Đừng lo lắng, tôi quay về đi tra tàng thư, nhất định có thể tìm được biện pháp giải quyết.”
Nghĩ đến nếu như tiếp được vụ này, chính mình nhất định có thể kiếm được một món nhất định, Trương Huyền hai mắt cười đến cong thành một đôi vầng trăng khuyết. Vì tiền đồ sáng lạn, cậu quyết định thật nhanh, xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh, suy nghĩ một chút, lại lộn trở lại, hỏi Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, anh làm sao bây giờ? Ở chỗ này chờ tôi? Hay là theo tôi về nhà cùng nhau tra tư liệu?”
“Tôi…”
Không đợi Niếp Hành Phong trả lời, tay đã bị Trương Huyền kéo, “Quên đi, mang anh về nhà vậy. Bệnh viện âm khí quá nặng, hắc bạch vô thường vốn rất thích đến ngắm cảnh ở địa phương này, nếu anh không cẩn thận bị bọn họ nhân tiện bắt đi thì thảm rồi.”
Khi đáp thang máy đi xuống lầu, Niếp Hành Phong nghe thấy bên tai truyền đến tiếng cười vui sướng, anh quay đầu nhìn một chút, Trương Huyền đang dựa lưng vào vách tường, vẻ mặt vui vẻ cười, đồng tử xanh biếc tựa hồ cũng bị tâm tình lây nhiễm, tản mát ra ánh sáng xanh lam xinh đẹp.
“Cậu hình như rất vui vẻ.”
Có thể bắt được cái cọc trúc Niếp thị tổng tài, Trương Huyền đương nhiên vui vẻ, bất quá chớ có đắc ý làm phật lòng người trước, điểm ý tứ tiểu tiết ấy cậu vẫn hiểu, vội nghiêm mặt nói: “Kỳ thật tôi là phát hiện mình có mắt âm dương rất lợi hại, cho nên vui vẻ thôi.”
“Cậu mỗi ngày đều vui vẻ vậy sao?”
“Hầu như vậy, bất quá không phải tuyệt đối, như tối hôm qua cực độ không tốt, tôi bị anh làm cho phát hoảng, bây giờ ngay cả một hột cơm cũng chưa kịp ăn đây này.”
Kỳ thật, là muốn mượn cơ hội gặp mặt Niếp thị tổng tài để ăn chực của anh ta một bữa cơm, ai ngờ sự việc không theo ý muốn, đợi đến nửa đêm Niếp Hành Phong cũng không có liên lạc lại với cậu, tức giận đến ôm bụng đói đi gặp chu công, sáng nay xem TV, mới biết được tin tức bác sĩ tâm lý Cố Tử Triều gặp chuyện không may. Trên đó không đề cập đến tên Niếp Hành Phong, nhưng theo tính toán thời gian, Trương Huyền lập tức liền đoán được người bệnh xui xẻo kia là anh, vì vậy điểm tâm cũng không ăn, liền một hơi chạy tới bệnh viện.
Lo lắng cho một người như vậy, không phù hợp với cá tính của cậu, bởi vì là thân phận Niếp Hành Phong hay bởi vì yếu tố nào khác, Trương Huyền không biết, cậu chỉ biết là, khi thấy Niếp Hành Phong trước mắt, trái tim vẫn luôn treo lên mới hạ xuống.
“Cám ơn.”
Nghe xong Trương Huyền giải thích, Niếp Hành Phong rất cảm động, Trương Huyền nhưng lại cười cười, vươnt tay vỗ vỗ vai anh, “Khách khí làm gì? Chúng ta vốn là bằng hữu mà.”
Tiền bồi thường xe còn chưa có lấy, cậu sao có thể để chiêu tài miêu gặp chuyện không may đây, đúng không?
Đi tới bãi đỗ xe, Trương Huyền thả mình lên chiếc xe, làm tôn lên thân hình thon dài cao thẳng của cậu, đầu máy toát ra vẻ tú khí, nhìn qua có chút không rõ thuộc loại gì.
“Lên xe đi.” Cậu vỗ vỗ yên sau nói.
“Cậu, để cho tôi và cậu ngồi chung?”
Thân xe nhỏ như vậy, một mình Trương Huyền ngồi đã thái quá lắm rồi, thêm anh nữa thì…Niếp Hành Phong không cách nào tưởng tượng tràng cảnh quái dị như vậy.
“Đúng là có chút nhỏ, bất quá anh là hồn phách, lại không nặng, không sợ đem xe của tôi đè hỏng.”
“Đây không phải vấn đề có nặng hay không.” Mà là hai người nam nhân ngồi chung một chiếc xe máy nhỏ, cảm giác thật rất kỳ quái.
Trương Huyền tựa hồ hiểu rõ rồi, cổ tay vừa chuyển, giống như làm ảo thuật, một sợi tơ vàng nhạt từ trong tay áo cậu rũ xuống, dưới ánh mặt trời hai tia sáng bạc theo sợi tơ mơ hồ lưu động.
“Đây là cái gì?” Phát hiện tiểu thần côn có chút tài năng, Niếp Hành Phong thu hồi tâm khinh thường.
“Không biết, tôi vừa mới lĩnh hội khi học đạo pháp, tôi cho nó một cái tên rất êm tai–tác hồn ti.”
Trương Huyền kéo tay Niếp Hành Phong qua, bàn tay rất ấm áp, hoàn toàn không có khí tức âm lãnh mà hồn phách phải có. Cậu nâng hạ đôi mi xinh đẹp, có cảm giác chiêu tài miêu này, mang về trước làm thần tài cúng hai ngày a.
Cậu đem tác hồn ti quấn một vòng lên cổ tay Niếp Hành Phong, “Anh nếu đã không muốn ngồi xe tôi, vậy chỉ có thể dùng phương pháp này thôi, nếu không hồn phách rất nhẹ, rất dễ dàng bị gió thổi bay. Công năng tác hồn ti của tôi anh cứ việc yên tâm, tuyệt đối so với vũ khí của người nhện chắc hơn gấp trăng lần.”
“Cậu sẽ không phải là chuẩn bị…”
Niếp Hành Phong chưa kịp đem suy đoán nói ra, Trương Huyền đã cưỡi xe máy, khởi động động cơ, lái xe phóng di.
Theo dự đoán, Niếp Hành Phong theo quán tính kéo lấy, theo xe máy đung đưa bay về phía trước, cũng may hồn phách cực nhẹ, giữa không trung bị gió từ từ cuốn bay, nếu như bỏ qua một bên chuyện không ngừng đâm đầu vào các loại xe cộ mà nói, coi như cũng có phần thích ý. Bất quá Niếp Hành Phong không có tâm tình nhàn rỗi thưởng thức phần thích ý này, anh đối với trạng thái hồn phách của chính mình chưa có hoàn toàn thích ứng, lại thấy trước mắt xe chạy như bay, không ngừng xuyên qua thân thể chính mình, chính thức trải qua những pha hành động mạo hiểm bản đẹp của Mỹ.
Trạng thái bay bay cuối cùng cũng dừng lại sau nửa tiếng đồng hồ, Trương Huyền đem xe dựng ở trước cổng một tòa nhà cũ, Niếp Hành Phong cũng tùy theo lảo đảo bay xuống, Trương Huyền tay kéo một cái, rất tiêu sái mà thu hồi tác hồn ti, hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“Cậu đem tồi làm diều giấy mà phóng đấy à!” Niếp Hành Phong tức giận nói.
Nếu như tiểu thần côn lái xe tối thì còn nói, hết lần này tới lần khác lại vô cùng nát bét, làm hại anh đoạn đường này cùng N cái xe thân mật tiếp xúc, nếu anh là thật thể, sớm đã bị đụng cho nát vụn từng mảnh rồi.
“Tối hôm qua anh cho tôi leo cây, hôm nay tôi thả diều anh một chút, cả hai huề nhau.” Trương Huyền bất cần mà nói.
Tên đáng chết này, cậu ta tuyệt đối là cố ý!
Niếp Hành Phong tự chủ khống chế đối với Trương Huyền rốt cuộc biến mất hầu như không còn, xông lên đang chuẩn bị cho cậu ta một trận giáo dục bằng bạo lực, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cửa sổ mở, Trương Huyền vội vã kéo anh tránh qua một bên, cùng lúc đó, một chậu nước bẩn từ trên không dội xuống.
“Người này sao có thể không biết đạo đức xã hội như vậy?”
Đối với nghi vấn của Niếp Hành Phong, Trương Huyền cười cười: “Anh ở vài ngày thành quen thôi.”
Cậu đem xe khóa kỹ, hai vỏ chuối tiêu lại từ trên trời rơi xuống, thấy cậu thong dong mà né tránh, Niếp Hành Phong bực bội ngược lại phải cười: “Cậu hình như đã rất quen rồi.”
“Đó là đương nhiên, mặc dù như vậy không đúng với đạo đức xã hội, nhưng tuyệt đối sẽ luyện cho anh năng lực phản ứng, đây là điều kiện cơ bản để làm trinh thám, anh xem tôi bước đi thành thần trăm bước luyện không sai a?” Trương Huyền kéo Niếp Hành Phong lủi vài cái vào khu nhà trọ, “Đến đây là an toàn rồi, có thể chậm rãi đi.”
Đây là khu chung cư rất cũ, nhà ngoài chất đống bụi bẩn, bởi vì khí trời chuyển nóng, tản ra một cỗ mùi quái dị; nhà lầu rất âm u, bởi vì chủ hộ đem đồ nhà mình bày ở bên ngoài, đường đi có vẻ tương đối chật hẹp, Niếp Hành Phong không khỏi nhíu chặt mày.
“Nơi này không có thành viên quản lý sao? Hoàn cảnh như vậy đối với thân thể mọi người cũng không tốt, tại sao không ai đề cập?”
“Đây là khu chung cư sắp phá đi rồi, ai còn đi xen vào việc của người khác? Hơn nữa, một tháng ba nghìn đồng, anh còn muốn ở chỗ xa hoa cái gì?” Trương Huyền đi tới lầu ba nơi cậu ở, mở cửa, nói: “Bất quá đừng lo, nhà của tôi rất sạch sẽ, tuyệt đối không có thứ gì đó…xuất hiện.”
Vừa mới dứt lời, một sinh vật màu đen liền đâm đầu bay tới, Trương Huyền vội vàng trong nháy mắt chém ra, đem thứ kia bắn ra ngoài cửa, sau đó rất trấn tĩnh nhìn vẻ mặt hắc tuyến của Niếp Hành Phong.
“Đây là xuyên qua cửa cách vách chạy tới, dưới loại tình huống này, anh không nhìn nó, nó chẳng khác nào không tồn tại.”
“Hiểu rồi.” Niếp tổng tài rất buồn bực mà chấp nhận thuyết duy tâm Trương Huyền nói.
Xét cho công bằng mà nói, nhà của Trương Huyền đúng là sạch sẽ, chỉ là có chút nhỏ hẹp. Phòng bếp cùng phòng khách ở cùng một chỗ, ngoài ra còn có một phòng ngủ nhỏ, phòng khách trừ bộ ghế sa lon cũ cùng TV ra, thứ bắt mắt nhất chính là một cái hương án tổ tiên đặt ở ngay giữa. Trong phòng vấn vít một mùi hương cúng, ngửi mùi thơm thản nhiên, trong lòng Niếp Hành Phong đột nhiên dâng lên một cảm giác thân thiết kỳ lạ.
Trương Huyền đi tới trước hương án, cung kính thắp ba nén hương cho tổ sư gia, thấy cậu thủ pháp hành lễ thuần thục, Niếp Hành Phong hỏi: “Đệ tử thiên sư cũng thành kính như vậy sao?”
“Không thành kính chút, sợ Tổ sư gia sinh bực bội, đem anh bắt đi.”
Sau khi Trương Huyền cúng xong chạy vào phòng ngủ, Niếp Hành Phong theo vào, thấy cậu ở dưới giường lôi ra một cái rương sách lớn, gục đầu tra tìm bộ sách ở bên trong, vừa tìm vừa nói: “Chủ tịch, anh ở trạng thái này rất phiền toái, trước kia tôi gặp qua hồn phách cũng không giống vậy, nói là linh hồn xuất ra mà cũng không phải linh hồn xuất ra, nói chết cũng không phải thực sự chết, tôi phải nhanh một chút giúp anh hồi hồn, nếu không người nhà anh nhất định lo lắng vô cùng.”
|