Một Vạn Câu Ta Yêu Ngươi
|
|
Chương 5
“250, anh nói em sao?” Nguyễn Thúc Dương lấy tay chỉ chóp mũi mình hỏi.
Biểu tình vô tội làm cho Hoa Thiên Tưởng có ý nghĩ muốn xúc động trước người này, sao quái nhân lại rơi xuống đây, thế nhưng có thể làm cho hắn mất hình tượng công cố giữ trong những năm qua không sót chút gì.
Tiểu Đinh bên cạnh chen vào nói: “Tuy rằng không phải lời hay gì nhưng đúng là…”
“250, ngươi là nói ta sao?”Nguyên Thúc Dương lấy tay chỉ trứ chính mình chóp mũi hỏi.
Biểu tình vô tội làm cho Hoa Thiên Tưởng nghĩ muốn xúc động tê tái vì người trước mặt, ở đâu rơi ra quái nhân thế nhưng có thể cho hắn nhiều năm qua duy trì hình tưởng lãng tử không còn sót chút gì nhưng đúng với biểu hiện của người yêu.
“Ta biết Hoa Thiên Tưởng sau lần đâu tiên vẫn thấy hay hỏi thăm ngươi!”
Hoa Thiên Tưởng cảm thấy được bộ dáng mình hiện tại nhất định dữ tợn, tiểu Đinh thối vì sao bây giờ lại gây thêm phiền.
“Quên đi, về tiền bạc anh không để tâm, nếu cưng hôm nay đơn thuần tới tìm anh, anh hoan nghênh. Nếu không thì mời.” Nếu thật sự thu tiền của y, hắn sau này mặt mũi Hoa Thiên Tưởng còn để đâu a!
“A? Chính là chính là…… kỳ thật em……” Nghĩ đến mục đích của mình, Nguyễn Thúc Dương cảm thấy không biết mở miệng làm sao, ngay cả nói chuyện đều nói lắp.
Hoa Thiên Tưởng có chút không kiên nhẫn, không muốn cùng người khác dây dữa lãng phí thời gian, thời gian buổi tốc của hắn rất quý giá.
“Có chuyện nói mau, anh còn nhiều việc.” Muốn đem nam nhân này đuổi đi, nói hay không thì nhanh lên.
Hắn ngồi trên ghế cao bên quầy bar, xoay trái xoay phải, muốn nhìn người xung quanh một chút, chính là không cố ý nhìn Nguyễn Thúc Dương.
Mà tiểu Đinh sống chết cũng không đi chỗ khác, cứ lau bàn chỗ bọn họ ngồi không ngừng, bộ dáng muốn xem kịch vui.
Nguyễn Thúc Dương có chút uể oải, y biết có một số việc y rất kiên trì cùng nguyên tắc, có đôi khi không nói thích người khác đối với người làm mình động tâm không cố ý xem nhẹ, trong lòng lòng vẫn có chút khổ sở.
“Cho ta một ly rượu.” Y hướng tiểu Đinh nói, tiểu Đinh hỉ hởn đưa ly rượu đến, Nguyễn Thúc Dương một hơi uống sạch.
Quay đầu, lớn tiếng nói với Hoa Thiên Tưởng: “Mời anh làm người của em. Chúng ta quen nhau được không?”
“Bang” một tiếng mọi người quay đầu lại nhìn phía bên này, tiểu Đinh cũng từ quầy bar xoay qua nhìn, kết quả lảm cho hắn thiếu chút nữa cười đến rút gân.
Nghe được y nói làm hắn kinh ngạc, Hoa Thiên Tưởng dưới chân liền bước trượt. Nga! Không phải, là té trên mặt đất, đương nhiên tư thế té tao nhã, quan trọng là… có người nói to nhỏ về hắn.
Ngươi xung quanh bắt đầu nhỏ to, đoán quan hệ của hai người.
Nguyễn Thúc Dương sờ sờ tóc, bây giờ Hoa Thiên Tưởng cái dạng này, rốt cuộc có đáp ứng hay không đáp ứng đây?
Hoa Thiên Tưởng bên này đã hoàn mất năng lực ngôn ngữ, trong lòng nghĩ ta hôm nay bị cái gì vậy, ban đầu nhì nhất chỉ là mặt mặt mũi thôi, đến bây giờ mặt mũi nhìn ông bà cũng không có.
Hắn thầm nghĩ mà muốn khóc a! Hoa Thiên Tưởng tung hoành cây cỏ hơn mười năm, không nghĩ tới bên trong áo đều bị một người 419 cũng không biết phá hủy tất cả.
Hoa Thiên Tưởng cảm thấy bản thận bây giờ như nữ diễn viên khổ tình, tưởng tượng nơi trống trải, như ngọn đèn mong manh đều nằm trên người nữ nhân đau khổ này. Hoa Thiên Tưởng trên người lạnh rung, chỉ thấy Hoa Thiên Tưởng quát to một tiếng: “Đia nhân oan uổng a!”
Mọi người nhìn, đây là chuyện gì a?
Tất cả mọi người bị câu nói Hoa Thiên Tưởng: Đại nhân oan uổng a! Đều lắc đầu.
Hoa Thiên Tưởng thừa cơ xông lên nắm lấy khoác Nguyễn Thúc Dương kéo đi, nếu y không muốn sống thì chiều. Chờ cho đến nơi vắng người, Hoa Thiên Tưởng mới quay đầu nhìn nam nhân hại người rất nặng này.
“Cưng ăn cơm no không có việc gì làm phải không? Nói ra mấy lời như vậy, ai chẳng biết Hoa Thiên Tưởng chỉ làm 1 không làm 0, ngày mai chắc chắn lời đồn bay đầy trời, danh dự của ta a!”
Nguyễn Thúc Dương nghiêm mặt nói: “Em là nói thật, mời anh kết giao cùng em được không?”
Đây không phải lần đầy Hoa Thiên Tưởng được người khác thổ lộ, cũng là lần thứ nhất được thổ lộ đến xấu hổ như vậy.
Đương nhiên cũng bị Nguyễn Thúc Dương gắt ao nắm chắc kết qu3a.
Bất quá, đây là sau này.
|
Chương 6
Trên thực tế dưới sự chờ mong của mọi người, sau khi hai người thông báo chuyện tình mãnh liệt về đêm cũng không hề phát sinh.
Nhìn Hoa Thiên Tưởng bộ dạng nhìn không ra, Nguyễn Thúc Dương bỏ lại câu: “Mong anh hảo hảo suy nghĩ một chút, em là thật sự muốn cùng anh kết giao nếu anh đồng ý thì gọi số điện thoại này cho em!” Mang danh thiếp đưa cho pho tượng Hoa Thiên Tưởng, xoay người rời đi.
Gió lạnh tiếp tục lùa qua lạnh rung, lá vàng khô xung quanh Hoa Thiên Tưởng bốn phía thổi ồ ạt.
“Hắt xì!” Gió lạnh có người bị cảm!
Cứ như vậy qua vài ngày, thời điểm Nguyễn Thúc Dương nghĩ sẽ buông tay.
Một cú điện thoại ngoài ý muốn làm cho y tin tưởng ý trời.
“Nguyễn Thúc Dương?” Dãy số xa lạ, người bên kia đầu dây mở miệng cũng là câu hỏi. Làm cho y tiếp điện thoại có chút bất ngờ không kịp suy nghĩ.
“Là ta, ngươi là…” Nguyễn Thúc Dương bừng tỉnh đại ngộ. “Tiếng của cưng sao lại biến thành như vậy?”
“Còn không phải là vì cưng, khụ khụ…… Hôm đó đột nhiên chạy đi không cầm theo áo khoác, khụ khụ…… anh bị cảm mạo hơn nữa ho khan phát sốt…… khụ khụ……”
“Vậy anh gọi điện thoại đến là…?” Thật đúng là đáng thương, Nguyễn Thúc Dương nghĩ.
Bên kia nghiến răng nghiến lợi: “Cưng có bị ngu ngốc hay không? Đương nhiên là muốn cưng đến giúp ta, người giúp việc hôm nay xin phép nghĩ rồi. Ta không có gì ăn, sắp chết đói.” Những lời này nói trôi chảy không hề vấp, Hoa Thiên Tưởng thật đang bệnh sao còn có tinh thần vậy a?
“……” Nguyễn Thúc Dương nghĩ, anh lại không nói cho em biết đương nhiên em muốn hỏi một chút.
“Xảy ra chuyện gì? Không muốn? ……Khụ khụ…… ta như vậy cưng là tại lỗi của cưng, cưng không đến không được.” Bên kia nói giọng đáng thương
Nguyễn Thúc Dương trong đầu không khỏi tưởng tượng, Hoa Thiên Tưởng trên giường nằm chèo quẻo như bánh quai rất đáng thương.
Mồ hôi lạnh chảy xuống, “Ân, vậy nhà anh ở chỗ nào?”
Hoa Thiên Tưởng rất nhanh nói địa chỉ nhà, rồi mới sợ y đổi ý nên nói một câu có công đạo: “Cưng mau một chút, anh sắp chết đói.” Rồi mới cúp máy.
Nguyễn Thúc Dương nhìn màn hình di động chuyển thành màu đen, nghĩ thầm, Kể lể thê thảm như vậy không phải chỉ muốn em mua đồ ăn đến thôi sao?
Nghĩ nghĩ vẫn là quyết định ra siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, rồi mới lái xe đến khu chung cư cao cấp của Hoa Thiên Tưởng.
Bởi vì là ban ngày (chu ngày), xe cộ trên đường đông gấp đôi bình thường cho nên chờ lúc Nguyễn Thúc Dương đến dưới nhà Hoa Thiên Tưởng đã là qua một tiếng.
Lúc đi vào bên trong không khỏi đề ra nghi vấn một phen, cho đến khi bảo vệ gọi cho Hoa Thiên Tưởng xong mới cho đi vào.
Lên thang máy bấm tầng 20 theo lời Hoa Thiên Tưởng.
Tìm được cửa nhà của Hoa Thiên Tưởng nói, xoa bóp mặt một chút trước khi nhấn chuông.
Qua vài phút, tiếng cửa mở cửa rồi mới thấy mặt Hoa Thiên Tưởng trắng bệnh phía sau cửa.
“Cưng cuối cùng đã đến…… khụ khụ……vào đi!” Rồi mới tránh qua cho Nguyễn Thúc Dương đi vào.
Nguyễn Thúc Dương cùng hắn vào căn phòng lớn, nhìn Hoa Thiên Tưởng như u hồn bay tới trong phòng, nhảy lên giường lớn nằm bất động.
Bị hành vi của hắn làm cho hoảng sợ, Nguyễn Thúc Dương mới quay đầu thưởng thức căn phòng ở lớn cả 100m2.
Ba phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng tắm, một nhà bếp. Thật là nơi phù hợp với nam nhân độc thân lại có tài, trang trí đơn giản mà không mất tính hoa lệ, giống như không gian phòng khách được trang trí bằng đèn thủy tinh.
Duy nhất là cho Nguyễn Thúc Dương vừa lòng chính là tấm lông dê màu xám trong phòng khách, trang trí phối hợp hoàng hảo thiên y vô cùng, trước ghế sô pha là bàn trà thấp làm cho Nguyễn Thúc Dương đi đến nhìn thảm lông dê tinh khiết làm từ thủ công của Ai Cập.
Bởi vì thói quen nghề nghiệp làm cho y cứ quan sát thưởng thức phòng ở, quên cả mục đích mình đến đây.
Chỉ khi phía sau truyền đến tiếng như động đất: “Họ Nguyên kia, anh gọi cưng tới cũng không phải cho cưng tham quan nhà của anh.”
Nguyễn Thúc Dương phát ra tiếng cười ha hả, rồi mới tìm nhà bếp chui vào.
Nhìn nhìn tủ lạnh, thấy mình may mắn vì sáng suốt, tủ lạnh nhà Hoa Thiên Tưởng trừ bỏ bia cùng đồ uống ra thì cả một cái trứng chim cũng tìm không ra.
Cũng may nhiều năm vào nhà bếp không phải là vô ích, thiết bị ở đây vẫn đầy đủ, tìm cái nồi bỏ gạo vào, rửa con cá, mở gas ninh cháo.
Hoa Thiên Tưởng nhìn nam nhân vạn năm cũng chưa vào nhà bếp, vội đông vội tây qua lại không ngừng.
Cảm giác kỳ dị cũng dâng lên, này là lần đầu tiên có người bất kể đại giới vì hắn làm việc này.
Hôm nay dì Thẩm vì đứa con bị bệnh nên xin phép nghỉ, mà hắn vừa tỉnh lại mới phát hiện bụng mình đói, trong nhà cái gì cũng không có.
Mấy ngày nay còn bệnh, làm hắn chịu nhiều đau khổ. Mà hậu chứng sinh bệnh lớn nhất là tay nhân như nhũn ra, cả người vô lực. Hắn tự nhiên cũng không thể ra ngoài để ăn cái gì.
Nguyên bản muốn gọi đồ ăn bên ngoài mang đến, có thể vừa nghe tên món ăn liền cảm thấy mất hứng.
Hắn lại không có bằng hữu, đại đa số đều là bạn trên giường, ngươi nghĩ ngươi có thể trông cậy vào bạn giường cho ngươi chút tình yêu ấm áp sao?
Nghĩ đến hắn thấy thần tình hắc tuyến, rồi mới không biết làm sao đã nghĩ đến người hại hắn sinh bệnh.
Cũng may không có bỏ đi danh thiếp của y, nhìn theo số điện thoại mà gọi, chờ thời gian rất lâu cũng chưa ai bắt máy, hắn còn tưởng rằng y không nghe. Chờ bảo an gọi điện thoại báo có người tới, hắn mới biết được người kia thật đã đến.
Nguyễn Thúc Dương cảm thấy có người nhìn phía sau lưng mình, nói không biết là nói xạo.
Y quay đầu quả nhiên nhìn Hoa Thiên Tưởng ngây ngốc tiều tụy: “Có chuyện gì? Anh vẫn nằm ngủ chút nữa đi, cháo nấu thêm chút nữa mới có thể ăn.”
“Cháo? Anh cũng không muốn ăn món đó!” Thói quen thiếu gia toát ra đầu.
Nguyễn Thúc Dương không đồng ý lắc đầu: “Khó mà làm được, anh bây giờ là người bệnh, hơn nữa anh bị bệnh nhiều ngày rồi không thể ăn mấy thứ dầu mỡ, cháo đối với tiêu hoa của anh có lợi.”
“Nga!” Có lẽ sinh bệnh, Hoa Thiên Tưởng không có nhảy dựng lên phản bác.
“Nhanh đi ngủ thêm chút đi!” Không được, ngủ cả ngày rồi, mình ngồi đây nhìn cưng ấy nấu thức ăn đi!
Nguyễn Thúc Dương nhìn theo hắn, thấy hắn ngồi trên bàn ăn cũng không phản đối. Tiếp tục vào nhà bếp làm mấy món ăn sáng nhẹ.
|
Chương 7
Gió cuốn mây tan, cháo trắng dùng ăn sáng đều sạch sẽ, một chút đều không có hình tượng công tử cao quý ngày thường.
Ăn xong còn vỗ vỗ cái bụng đã căng to của mình.
“Ăn ngon, no nê.” Vừa nói vừa rút khăn mặt lau chút cháo còn dính khóe miệng. Nhìn thấy Nguyên Thúc Dương cơ hồ vẫn chưa động vào đũa, liền hỏi: “Cưng không đói bụng sao? Sao vẫn không ăn a?”
Nguyên Thúc Dương nghĩ thầm, Anh ăn như vậy, em sao còn dám động đến đũa a! Cũng may mình cũng không đói, liền lắc lắc đầu nói: “Em còn no, trước khi ra ngoài có ăn rồi.”
“Nga!” Hoa Thiên Tưởng cặp mặt đều nói lên tâm trạng thành tâm: “Không nghĩ đến thủ nghệ của cưng hảo nhu thế, so với thức ăn bên ngoài còn hơn hơn.”
Hắc tuyến! Nguyên Thúc Dương vừa dọn chén dĩa vừa nói: “Đó là vì anh đói bụng, em sống độc thân, nếu muốn có dinh dưỡng cân đối cũng chỉ có thể tự mình nấu ăn thôi. Thời gian dài lâu có thể nấu được vài món.” Huống chi đây chỉ là nấu cháo mà thôi.
Kỳ thật y chưa nói bởi vì người yêu trước kia là người rất kén chọn, vì cho người đó có thể ăn nhiều một chút, y cố ý đi học nấu ăn. Không nghĩ đến giờ có thể phát huy công dụng.
Hoa Thiên Tưởng nhìn nam nhân trong nhà bếp rửa chén, có chút đăm chiêu nhìn bóng dán ý nghĩ vấn đề phức tạp.
“Nguyên Thúc Dương, vì sao lại thích anh? Cưng hẳn biết anh là dạng người gì, sao còn có thể nói muốn cùng anh quen nhau?”
Nam nhân không quan đầu lại, tiếp tục chuyện đang làm trong tay.
Một lát sau, mới mở miệng nói: “Không biết a! Buổi tối hôm đó em đã suy nghĩ hai ngày, rồi mới quyết định phải cùng anh quen nhau. Có lẽ chúng ta đều thật tĩnh mịch đi!”
Tĩnh mịch? Hoa Thiên Tưởng ngẩn ra. Từ này sao có thể cùng hắn nói chung một chỗ?
“Anh nghĩ đó không phải là từ thích hợp để nói anh a!”
Rửa chén xong, dựa theo trình tự thu dọn, lại lấy khăn lau ra lau sạch các vết bẩn trên bàn.
“Tĩnh mịch thật sự không phải nhìn ra được, mà là cảm giác được. Tĩnh mịch của anh không ai có thể hiểu được anh tột cùng suy nghĩ cái gì!” Nguyên Thúc Dương cũng không biết bản thân nói đúng hay không nhưng y nhìn Hoa Thiên Tưởng đôi khi có cảm giác như vậy.
“Ha hả……” Cười gượng hai tiếng, Hoa Thiên Tưởng cũng không nói gì.
Hắn thật không ngờ người không gặp hắn quá ba lần lại có thể nói ra tâm tư của hắn. Chỉ cần là người đều hy vọng có thể tìm được tình yêu thật sự, mà khi hắn không thể chùn bước cũng mong mình sẽ tìm được kết quả gì đó cho bản thân.
Lưu luyến hoa cỏ, bất quá là vì không cho bản thân nhớ đến chuyện cũ. Cho dù cách nhiều năm rồi hắn cũng cùng nhiều dạng người giao tiếp, chính là không ai có thể hiểu được hắn.
Không biết lúc nào, Nguyên Thúc Dương đã dọn xong nhà bếp, đi đến bên cạnh hắn.
“Nếu anh không có gì nữa, em về đây.”
Nhìn nam nhân không gặp nhau quá ba lần, lần đầu tiên là vì kết bạn, lần thứ hai khiến hắn bên ngoài bị mất mặt, lần thứ ba là hiện tại. Hắn có lúc bất lực với người này, tựa như mỗi lần thấy y cảm giác đều khác nhau.
“Cưng…… cưng nói chuyện kia có còn không?” Nhẹ giọng hỏi.
“Cái gì?” Nguyên Thúc Dương không nghe rõ hắn nói cái gì.
Lớn tiếng quát: “Anh hỏi em chuyện lần trước em nói có còn không?”
“Nga! Anh nói chuyện đó a! Đương nhiên, em nói sẽ không đổi ý đâu.”
Nghe nói vậy, Hoa Thiên Tưởng trợn mắt xúc động, cảm thấy bản thân chùi đầu vào rọ.
Nghĩ nghĩ vẫn nói thêm một chút: “Tuy rằng anh đồng ý cùng cưng quen nhau nhưng anh hy vọng em đáp ứng anh một điều kiện.”
Nguyên Thúc Dương gật đầu, “Hảo, anh nói đi!”
“Anh nghĩ sinh hoạt cá nhân đối phương không cần can thiệp lẫn nhau.” Hoa Thiên Tưởng nhún vai, hai tay chấp lại: “Em cũng biết anh là người thích chơi đùa, không thể bỏ thói quen cố định một người trong cuộc sống.”
Cảm thấy được Hoa Thiên Tưởng nói có lý, Nguyên Thúc Dương đáp ứng rồi làm cho hắn sau này hối hận về điều kiện đó không thôi.
“Như vậy vì chúc mừng chúng ta trở thành tình nhân, trước hôn một cái được không?”
Playboy bản tính sống lại, mặc dù có bệnh trong người cũng không quên những chuyện này.
Nguyên Thúc Dương bị đè hướng tới miệng, có chút dở khóc dở cười.
Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn dâng môi cho người kia.
Hơi thở rối loạn, Nguyên Thúc Dương thật không ngờ chỉ hôn nhẹ có thể làm lý trí mình biến loạn như vậy.
Đẩy nhanh người còn muốn tiếp tục ra: “Không, từ bỏ. Anh còn bệnh, chờ anh hết bệnh rồi nói sao, được không?”
Hoa Thiên Tưởng nghĩ tình trạng trước mắt của mình, cũng không đòi hỏi gì.
Nguyên Thúc Dương nhìn vẻ mặt hắn lộ vẻ tĩnh mịch, nhìn không được sờ sờ mặt hắn nói: “Anh uống thuốc, ngủ trước được không, em ở trong này cùng anh.”
Hoa Thiên Tưởng lúc này mới giãn mày ra, vô luận là người vĩ đại thế nào, lúc sinh bệnh đều là tối bất lực, tối cần ấm áp.
Mà thói quen cần thân nhiệt làm ấm của Hoa Thiên Tưởng vẫn như thế.
Ôm chặt người trước mắt, dúi đầu vào vai y, âm thanh rầu rĩ truyền ra: “Theo giúp anh ngủ ngon được không? Chỉ ngủ thôi, không làm gì khác.”
“Hảo.”
Nhiều năm về sau, mỗi khi Nguyên Thúc Dương hồi tưởng hai người trong lúc đó ấm áp ra sao đều có một loại cảm giác nói không nên lời.
Có lẽ lúc anh lộ ra sự tĩnh mịch, em liền yêu anh, không phải sao?
Chương 8
Nếu ngươi yêu một playboy, tuy rằng hai ngươi quen nhau vẫn là nghĩ muốn cản hắn không ngừng tìm bạn bên ngoài, ngươi làm được sao?
Trên máy tính xuất hiện một đoạn văn, Nguyên Thúc Dương chờ độc giả trả lời.
[Ngươi nói là bản thân mình sao? Ngươi là Gay?]
Đối phương rất nhanh liền trả lời. Tuy rằng chỉ nhìn qua màn hình, Nguyên Thúc Dương cũng không cảm thấy đối phương khinh khi mình.
[Đúng vậy!]
Đối phương gửi lại một khuôn mặt cười.
[Ha hả…… kỳ thật ta cũng vậy nga! Ngươi nói chuyện kia, nói thật ra ta cũng không biết làm sao. Có lẽ ta còn không tìm được người yêu!]
Quả nhiên không ai biết giúp hắn làm sao! Hoặc là nói mỗi người có cách giải quyết khác nhau, đương nhiên sẽ không có kết cục giống nhau.
[Nga! Là vậy à! Kia cám ơn ngươi!]
[Từ từ, ta nghĩ có truyền thuyết từ xưa, nếu ngươi tin truyền thuyết đó? Đối với người yêu của mình nói một câu ‘ta yêu ngươi’, người kia cũng sẽ yêu ngươi.]
[Có thật thần kỳ vậy không?] Nguyên Thúc Dương đánh một dấu chấm hỏi thật to.
Đối phương cũng gửi lại cái mặt quỷ.
[Ta không biết a! Chỉ là truyền thuyết, nếu ngươi tin thì cứ thử một lần, dù sao không mất chút thịt nào.]
[Được rồi, cám ơn ngươi!]
[Cám ơn cái gì, không cần không cần.]
Đối phương thật khách khí.
[Ta đi trước đây, 886.]
[886.]
Tắt máy tính, Nguyên Thúc Dương căn nhắc chuyện mới vừa nghe, cái được gọi là truyền thuyết.
Một vạn câu ta yêu ngươi? Muốn nói bao nhiêu lần a? Một năm mới có 365 ngày mà bọn họ lại không thể mỗi ngày gặp nhau.
Bất quá vẫn là thử một lần đi! Cho bản thân mình một cái kỳ hạn, nếu lúc mình nói đủ một vạn câu. Chính là lúc chúng ta chia tay, Hoa Thiên Tưởng.
Cùng Hoa Thiên Tưởng quen nhau không lâu, Nguyên Thúc Dương chỉ biết mình rất yêu Hoa Thiên Tưởng.
Bởi vì khi y nhìn Hoa Thiên Tưởng cùng nam nhân khác dựa vào nhau nói chuyện khe khẽ, y cảm thấy được tâm mình như lỗ hỏng, gió lạnh thổi sưu sưu qua.
Xoay người rời đi, không kinh động bất cứ ai.
Chạy đến bên hông tường ngoài quán Bar, miệng há to lấy khí, tay nắm chặt đến run.
Biết bản thân cũng không thể làm gì, bởi vì y đáp ứng Hoa Thiên Tưởng sẽ không can thiệp chuyện cá nhân.
Hôm nay, mình lại chạy tới tìm hắn, kết quả nhìn một cảnh như vậy cũng không làm được gì.
Nguyên Thúc Dương chỉ có thể nắm chặt tay, ngay cả móng tay cấn sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu đầm đìa cũng không có cảm giác.
Về nhà bằng cách nào y cũng không nhớ rõ, nhìn vết máu đã khô trên tay cũng chỉ dùng nước rửa trôi đi.
Mở máy tính, tìm người thường nói chuyện phiếm tâm sự.
Nếu người cùng mình quen biết y sẽ không nói nhiều như vậy, vì đối phương là bạn trên mạng, cho dù biết chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ.
Điện thoại Hoa Thiên Tưởng vang hồi lâu, nửa ngày mới bắt máy. Nguyên Thúc Dương có thể tưởng tưởng Hoa Thiên Tưởng làm sao giãy dụa để bắt máy.
“Uy, thân ái, sao gọi điện cho anh vậy?” Trong điện thoại âm thanh cãi ầm ĩ nhỏ đi nhiều, hẳn là hắn chạy đến đâu đó, so sánh nơi yên lặng trong điện thoại.
“Không…… không có gì!” Nghe được tiếng Hoa Thiên Tưởng, Nguyên Thúc Dương đột nhiên cảm thấy nói không ra lời.
“Đêm nay anh phải tăng ca, không thể đến với em. Ngày mai anh rảnh.” Nguyên Thúc Dương ở bên này cười khổ, tăng ca? Là tăng ca trên giường đi?
“Không cần, chờ anh làm việc xong hết thì tốt rồi. Hoa Thiên Tưởng……” Dừng một chút, điện thoại truyền đến tiếng nhu tình như nước của Hoa Thiên Tưởng:
“Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không có việc?”
“Không, em chỉ muốn nói với anh, em yêu anh.” Câu đầu tiên, nói ra khỏi miệng. Nguyên Thúc Dương thế như thở dài nhẹ nhõm.
Người bên kia hiển nhiên không ngờ y sẽ nói những lời này, ngốc lăng nửa ngày mới nói một câu: “Hảo hảo ngủ đi! Ngày mai tan sở sẽ đến nhà em.”
Tiếp theo chính là tiếng cúp máy.
Nghe được câu ‘em yêu anh’ của Nguyên Thúc Dương, Hoa Thiên Tưởng cảm thấy cả người kỳ lạ.
An ủi y một câu nhanh chóng cúp máy.
Trở về nam nhân bên cạnh mình, nam nhân lộ ra vẻ mặt quyết rũ, yêu mị bò lên hắn.
Hoa Thiên Tưởng nhìn cái dạng này, thế như thấy một trận ghê tởm. Nhíu mày nhìn, đang nghe nam nhân dùng tiếng nói trầm thấp: “Ai u, Hoa Thiên Tưởng, để cho anh dẫn người ta đi đến chỗ nào?” Hoàn toàn hỏng.
Ba chân bốn cẳng chạy, tay nam nhân không ngừng triền tới.
Bỏ lại câu: “Ta có việc đi trước, tối nay tiền thưởng của ngươi đều tính vào ta.”
Hốt hoảng chạy trốn, hắn dường như không nghe thấy tiếng cười cuồng loạn của tiểu Đinh
|
Chương 9
Mơ mơ màng màng nhìn đến nam nhân muốn mình muốn chia tay, nhìn y cười.
“Nguyên Thúc Dương, Nguyên Thúc Dương…… Tỉnh tỉnh, ngươi ngủ ở đây sẽ cảm lạnh.” Có người gọi y, ai a? Thanh âm hảo quen tai.
Nâng lên mí mắt nặn nề, mới nhìn rõ người trước mặt không phải là nam nhân kia, mà chính là thủ trưởng kiêm bạn tốt – Bùi Thính Nhĩ Trúc.
“Là ngươi a!” Ngồi thẳng dậy, thắt lưng đau quá, nhất định trong lúc ngủ không cẩn thận, tạo tư thế không đúng.
Bùi Thính Nhĩ Trúc trợn trắng mắt: “Không phải ta, ngươi cho là ai a?”
“Không co không có.” Khoát tay, nhanh làm sáng tỏ: “Ta chỉ không ngờ là ngươi gọi ta mà thôi. Tìm ta có gì sao?”
Bùi Thính Nhĩ Trúc kéo ghế ngồi xuống, “Không có việc gì, tới hỏi ngươi giữa trưa có muốn ăn gì không? Cùng nhau a? Đúng rồi, ngày hôm qua không có ngủ đủ hay sao? Để bây giờ ngủ gà ngủ gật vậy?”
“Ha hả……” Nguyên Thúc Dương cười gượng, muốn tìm cớ tránh truy vấn, “Ngươi nói muốn đi ăn mà, chúng ta thôi.”
Nói thật ra, mang thai đã được hai tháng, y bây giờ nhìn cái gì đều muốn ăn, có đôi khi bị sức ăn của mình dọa.
“Ăn cái gì?” Bùi Thính Nhĩ Trúc ngẩng đầu nghĩ xem muốn ăn cái gì rồi mới vỗ tay một cái, “Quyết định, đi ăn lẩu cá chua cay.”
“Hảo…… tốt!”
Cá, lúc trước mình thích ăn cá nhất! Bây giờ hình như có chút……
Ông chủ là lớn nhất, còn chưa đến giờ tan sở, Bùi Thính Nhĩ Trúc liền kéo Nguyên Thúc Dương trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, rời khỏi công ty.
Ra cửa, hướng bên trái có một khách sạn nhỏ, mặt tiền phía dưới là một nhà hàng lớn, bởi vì bọn họ thích ăn lẩu cá chua cay nên hai người thường xuyên đến đây.
Ông chủ là người Tứ Xuyên, nguyên liệu cũng đều từ Tứ Xuyên chuyển đến. Hương vị rất tuyệt, có khi đến ăn còn phải xếp hàng chờ bàn.
Hôm này vì ông chủ sử dụng đặc quyền cho nên lúc bọn họ còn chưa đến giờ ăn trưa, người cũng không đông lắm.
Trong căn phòng nhỏ, một cái lẩu lớn, rồi mới ăn hai món điểm tâm, trứng muối đậu hủ thang là một phần đặc sắc ở đây.
Hai người kiên nhẫn đợi, muốn ăn ngon đương nhiên phảm chậm rãi đợi. Cái gọi là làm việc chậm mới được tinh tế, để tâm vào món ăn tự nhiên là ngon nhất.
Nghĩ đến đây, Nguyên Thúc Dương trong lòng cười nhạo mình một chút, thời gian dài như vậy muốn cho người kia yêu mình còn không phải thất bại thảm hại.
Bùi Thính Nhĩ Trúc nhìn nhân viên mang tới các món ăn, lại nhìn đến bạn tốt ngồi ngẩn người, lấy tay quơ quơ trước mặt y.
“Nguyên Thúc Dương, thỉnh hồn quay về……” Nói xong, còn bô bô niệm chú ngữ, Nguyên Thúc Dương “Xì” một tiếng cười ra.
“Ngươi làm sao vậy a!” Biết bạn tốt có tâm sự nên cố chọc cười.
Nguyên Thúc Dương tự nhận một điều, so sánh người cũ có thể giao cho y một bằng hữu tốt như vậy coi như là chuyện bất ngờ nhất.
Còn có chính là Bùi Thính Nhĩ Trúc cùng y đều là người trong tộc, cho nên bọn họ có thể gặp được nhau thật sự là một chuyện khó tin.
“Nhìn ngươi dạo này rầu rĩ không vui, liền giúp ngươi vui vẻ a! Đúng rồi, nhìn ngươi mấy ngày nay đều mất hồn mất vía, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Không có ai chia tay người yêu còn có thể cao hứng đâu, chỉ là trả giá cho tình cảm thật tâm đó.
Cho nên bị Bùi Thính Nhĩ Trúc hỏi tâm sự, Nguyên Thúc Dương tự nhiên cũng cao hứng một chút.
Một ngụm uống cạn ly nước, t chua xót mở miệng: “Cũng không có gì, chỉ là chia tay với người kia thôi.”
“Nga! Chia tay a!” Tiếp những lời này, Bùi Thính Nhĩ Trúc cũng không biết nên nói cái gì.
Có đôi khi hắn thật sự trách mình, dù sao Nguyên Thúc Dương cũng từng là bạn trai của đàn em hắn do hắn giới thiệu, Nguyên Thúc Dương bị đàn em mình đá đi, lúc không vui mới quen Hoa Thiên Tưởng. Bùi Thính Nhĩ Trúc cảm thấy bản thân hình như có trách nhiệm gián tiếp cho chuyện này.
Mặc dù trong mắt người khác chuyện này không liên quan đến hắn, hắn vẫn thật thành tâm mà nói: “Thật xin lỗi.”
“Không liên quan đến ngươi mà.” Vỗ vỗ vai bạn tốt: “Không liên quan đến ngươi, là chuyện của riêng ta, cùng lắm thì là chuyện chia tay thôi.”
“Kia, Dương Dương của chúng ta sẽ sớm gặp được người yêu phong nhã hòa hoa.”
“Không cần đem ta nói như sủng vật của ngươi nuôi.”
Khi nói chuyện, đồ ăn cũng dần mang lên bàn, một số mùi thức ăn xông lên.
“Thơm quá nga!” Bùi Thính Nhĩ Trúc cầm đũa lên ngay, khẩu vị cay e ẩm làm cho nước miếng người ta đều chảy xuống bàn.
Hắn bên này đang cao hứng, lại thấy Nguyên Thúc Dương hình như không vui.
Tuy rằng mùi lẩu cá chua cay không có tanh nhưng vẫn làm dạ dày y muốn lộn cả lên.
Cấm lấy đôi đũa, cũng chỉ gấp chút dưa chua về ăn.
“Nè… ngươi… sao không ăn cá.” Miệng vẫn còn nhai thức ăn, Bùi Thính Nhĩ Trúc nói không rõ ràng.
Cũng may còn gọi thêm hai món khác, ăn món khác, Nguyên Thúc Dương nói: “Dạo này ăn uống không tốt, không muốn ăn mấy món nặng mùi.”
Bùi Thính Nhĩ Trúc rõ ràng có chút nghi hoặc, bởi vì trước kia Nguyên Thúc Dương rất yêu thích món ăn này, chưa từng nghe y nói qua không thể ăn.
“Không có việc gì, ngươi thích cứ ăn nhiều một chút, ta bây giờ chưa thấy đói. Ăn chút dưa chua là thấy no rồi.” Nghĩ hắn lo lắng cho mình không có đồ ăn ăn, cho nên an ủi nói.
Cũng không nghĩ đến đối phương suy nghĩ một chuyện khác.
“Dương, ngươi nói cho ta biết, sẽ không như ta nghĩ chứ?” Thật cẩn thận hỏi.
Bùi Thính Nhĩ Trúc sợ mình đa tâm nghĩ nhiều, chính là tình huống Nguyên Thúc Dương thật không bình thường. Hơn nữa gần đây y có chút béo lên, tuy rằng không rõ ràng lắm.
Không nghĩ tới Bùi Thính Nhĩ Trúc hỏi vậy, Nguyên Thúc Dương ngược lại muốn nói dối cũng không nói được.
Y cứ nghĩ trước khi bụng lớn để dành chút tiền, xin ở nhà nghỉ để chờ sinh, không nghĩ sẽ kể cho bất kỳ ai biết chuyện này. Không nghĩ tới, bồi Bùi Thính Nhĩ Trúc đi ăn một bữa cơm lại bị hắn nhìn ra manh mối.
Có lẽ là nguyên nhân là người cùng tộc, Bùi Thính Nhĩ Trúc nghe Nguyên Thúc Dương nói đến bệnh trạng gần đây, đã nghĩ đến chuyện bộ tộc họ có khả năng sinh con kia.
Nhớ tới trước đây, chính mình vẫn là một đứa nhỏ bình thường, hỏi lão ba y từ nơi nào đi ra, lão ba lưu manh của y chỉ vào bộ vị phía sau y, nói hai chữ. Làm cho tâm linh bé nhỏ của y chịu đả kích hơn nữa lảo ba còn nói một câu làm thay đổi cả cuộc đời y, bây giờ không nên nói.
“Ngươi nghĩ đến cái gì nữa rồi!”
Không thể nào! Bùi Thính Nhĩ Trúc vẻ mặt chịu đả kích, “Ta…… ta ta, ta nghĩ ngươi…… ngươi……. Ngươi là ở…… là ở…… phía trên.” Nói chuyện đều lắp bắp, sợ tới mức nói không rõ ràng.
Nguyên Thúc Dương mỉm cười, không nói gì.
Chương 10
Hoa Thiên Tưởng cực không thoải mái, vì cái gì? Nguyên nhân là cuộc sống bây giờ hắn không quen.
Rõ ràng hiện tại rất tốt, muốn tìm mấy người tình vui vẻ, vì cái gì hắn lại bắt đầu không có thói quen?
Khi hắn tìm được đối tượng mới, hẹn thời gian, thế như chờ mong có người sẽ tới bắt gian.
Hắn là hy vọng ai sẽ đến?
Lén lút hỏi tiểu Đinh, tiểu đinh còn chửi hắn: “Ngươi biến thái sao.”
Ai ~~~~! Hiện tại càng thêm khủng bố, Hoa Thiên Tưởng ta chưa bao giờ tin ta sẽ yêu ngươi thế mà bắt đầu chờ mong cuộc gọi vào buổi tối nói ‘em yêu anh.
Nằm dài thành một đống, Hoa Thiên Tưởng la liệt trên bàn làm việc than thở.
Thư ký mang văn kiện vào – Minh Mị. Nhìn bộ dạng không có sức sống của hắn, một sấp văn kiện liền rơi xuống bàn.
“Ai……” Hoa Thiên Tưởng lập tức nhảy dựng lên, ôm đầu bảo vệ.
Hắn có còn là ông chủ hay không? Để cho thư ký nhìn thấy bộ dạng này? Thư ký không chú ý, nói với ông chủ: “Hoa tổng, văn kiện gấp cần ngài ký.”
Ngươi nói nữ nhân này hiền lành? Minh Mị liếc mắt xem thường Hoa Thiên Tưởng, hắn là nam nhân.
Đương nhiên đây là chuyện của trước kia, bây giờ Hoa Thiên Tưởng đã quen dần với chuyện bạo lực của Minh Mị.
“Chờ ngươi ký xong văn kiện, khỏe không?” Lạng lùng nói, bất quả hiệu quả đạt được đỉnh cao.
Hoa Thiên Tưởng lập tức ngồi thật uy nghiêm trên ghế ông chủ của mình. Bất quá không biết có phải là mị lực của hắn không đủ, ghế dựa cùng hắn đối nghịch, trọng tâm bất thình lình bị đổ dồn qua một bên làm Hoa Thiên Tưởng té trên mặt đất.
Đỉnh đầu là một đám quạ đen bay ngang qua, Minh Mị không biết ông chủ đang làm trò gì nữa.
Mà Hoa Thiên Tưởng làm như không có việc gì xảy ra cứ ngồi xuống, thân thù tìm văn kiện.
“Trần nhà phía trên lần trước bị ngươi ném đồ làm hư, cũng chưa bồi thường tiền sửa chữa. Tìm ta có gì sao?”
“Ha hả……” Đến phiên Minh Mị cười ngây ngô, hắn cái gì đều hảo đặc biệt là nụ cười như yêu tinh.
Cầm văn kiện trong tay đưa cho Hoa Thiên Tưởng. “Chúng ta phải lập tức khai phá công trình ‘Thái cảnh viên’, tư liệu của những công ty khác, cần ngươi nghiên cứu một chút rốt cuộc chọn xem nên giao công ty thiết kế nào. Theo cá nhân ta, công ty kiến trúc Phong Trúc, xem ra không tệ, vô luận giá cả ra sao thỉ thiết kế sư đều đi theo sát chủ đề tạo được phong cách chuyên nghiệp. Đương nhiên xem thêm mấy công ty nữa cũng không sao, chúng ta còn có thời gian để xem xét.”
Hoa Thiên Tưởng một bên nghe một bên gật đầu, Minh mị cười khuyết điểm nhỏ của hắn nhưng năng lực làm việc của hắn không tệ.
“Tốt lắm, ta xem tư liệu một chút, công trình lần này đầu tư khá lớn, nhất định phải thận trọng lựa chọn kiến trúc su thích hợp.” Dừng một chút, hắn còn nói: “Chuẩn bị tăng ca buổi tối.”
“Ta biết, Hoa tổng.”
Chui vùi vào công việc, Hoa Thiên Tưởng là người công tư rõ ràng, đi làm nên làm việc, việc tư sau khi tan sở mới làm. Dù sao công ty này là tâm huyết nhiều năm của lão ba, mà lão ba cũng chỉ có một mình đứa con bảo bối là hắn.
Mở các bản phương án thiết kể của các công ty thiết kế, đúng như Minh Mị nói công ty Phong Trúc đúng là phù hợp nhất, nắm chắt chủ đạo cũng như các vị trí lớn nhỏ để vẽ ra được bản vẽ tốt nhất.
Thiết kế sư phong cách không quá hoa lệ hoặc theo đuổi sự hoàn mỹ. Ngược lại mọi thứ thật giản dị nhưng chất chứa cảm giác ấm áp, hơn nữa tạo cho hắn cảm giác giống người kia, là người đầu tiên nói với hắn chia tay.
Nhớ rõ có một lần, Nguyên Thúc Dương nằm dưới mền cùng hắn nói chuyện phiếm, y nói hy vọng thiết kế ra được một nơi thật ấm áp, làm cho mọi người bên trong đều có cảm như đại gia đình
Cho đến khi hắn nhìn góc bản vẽ sáng sủa, tên thiết kế sư được ghi trên đó nhưng chính là Nguyên Thúc Dương.
Mắt Hoa Thiên Tưởng thiếu chút nữa lọt tròng, thật thật thật thật chính là y……
Hoa Thiên Tưởng thật vui a! Cao hứng đến nỗi đả quên chuyện chuẩn bị tăng ca ban đêm.
Tới thời gian tan sở, Hoa Thiên Tưởng mang nụ cười tươi rói, vui tươi hớn hở.
Minh Mị bị tăng ca, ánh mắt như muốn giết người, nhìn dáng nam nhân dần đi xa, xem ngày mai ta có xử ngươi hay không, trong lòng hắn căm giận nói.
Một chút cũng không nghĩ tới, vấn đề là rốt cuộc ai mới là ông chủ.
Hoa Thiên Tưởng vui sướng lên xe, vui sướng lái xe đến dưới nhà người nào đó rồi mới nhớ đến hình như mình cùng người nào đó đã chia tay.
Nhìn từ kính xe lên căn phòng có bức rèm trắng, đã nhiều tháng không thấy, người kia có khỏe không?
Cứ nghĩ ban công không có ai, đột nhiên một bóng người đi ra, là Nguyên Thúc Dương ra phơi quần áo.
Cho tới bây giờ Hoa Thiên Tưởng chưa từng rình mò như vậy, làm một chuyện phi thường không phù hợp với thân phận, ngoài trừ chuyện chạy xe trối chết.
Nguyên Thúc Dương đứng trên ban công, nhìn chiếc xe dưới Duẫn Hạo, có chút đăm chiêu……
Giống xe của người kia a! Bất quá làm sao có thể xảy ra! Thời gian chia tay đã lâu, đối phương một chút tin tức cũng không có, người kia mới sẽ không xuất hiện ở đây?
Cho nên tuyệt đối là do mình nhìn lầm rồi.
Đá văng suy nghĩ không thực tế, Nguyên Thúc Dương tiếp tục làm chuyện đang làm.
Chờ chút nữa còn phải cùng Bùi Thính Nhĩ Trúc đi gặp khách, tuy rằng không biết vì cái gì phải đi bất quá nếu đã đáp ứng rồi cũng không thể đổi ý.
Nhưng lại có đồ ăn miễn phí. Nghe nói đối phương là mỹ thực gia, ăm cơm chắc cũng phải nhà hàng sang trọng, ngược lại trước kia giáo sư đại học hay mời họ ăn nhà hàng trong khách sạn.
Món ăn đặc sắc cũng nếm không ít, vịt nướng bát bảo là tuyệt nhất.
Nghĩ đến nước miếng lại chảy dài, có lẽ trong bụng còn có tiểu bảo, cho nên dạ dày Nguyên Thúc Dương càng ngày càng lớn, một người ăn phần hai người mà.
Hiện tại Bùi Thính Nhĩ Trúc mỗi lần bồi y ăn cơm đều phải chống cằm nhìn y.
Hôm hay lúc hỏi nguyên nhân vì sao gọi y đi cùng, hắn thế nhưng dùng ngữ khí phẫn hận nói, bởi vì ngươi cần phải căn mà hơn nữa có thể ăn mạnh, mang ngươi đi là tự nhiên cho ngươi ăn cùng khách.
Nguyên Thúc Dương rất muốn nói lại, đối phương lai lịch nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, có công ty được chính phủ hỗ trợ, vậy mà bên này dắt theo nhiều người đi ăn là sao!
Y cũng rất muốn hỏi Bùi Thính Nhĩ Trúc vì sao rõ ràng là bọn hắn đi gặp khách hàng, sao có thể để đối phương trả tiền?
Y nhìn Bùi Thính Nhĩ Trúc không biết đang suy tính cái gi, lộ ra biểu tình muốn ăn thịt người, sợ tới mức y chạy trốn.
Phải biết rằng dưỡng thai rất quan trọng, xem nhiều khuôn mặt khủng bố quá sẽ không hảo.
…
Hoa Thiên Tưởng một bên lái xe một bên vỗ ngực mình, kêu một tiếng: “Nguy hiểm thật.”
Nghĩ lại cảnh vừa rồi, sao mình lại muốn trốn a!
Chính là nhìn đến bóng dáng người kia, trái tim liền đạp như không phải của mình nữa.
Chết rồi! Rốt cuộc bây giờ là sao?
Hoa Thiên Tưởng buồn rầu không thôi……
|
Chương 11
Hối hận, thật hối hận, phi thường hối hận……
Nguyên Thúc Dương vừa ăn chút đồ, một bên cho rằng mình đáp ứng bồi Bùi Thính Nhĩ Trúc đến ăn cơm là chuyện cực kỳ sai lầm.
Nhìn ánh mắt hai người như trước hay trao đổi, y quyết định dùng cơm bịt miệng mình thì ổn rồi.
Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng là nhiều năm như vậy hương vị vẫn hảo như trước.
Y không nghĩ tới hôm nay gặp khách thì ra là học trưởng của bọn họ lúc trước – Tiễn Hảo. Tên hắn đúng thật là Tiễn Hảo bởi vì hắn họ Tiễn (vô nghĩa), là chín đại đơn truyền, lúc cha hắn nhìn hắn được sinh ra, ông nội hắn cười to nói “Hảo.”, người trong nhà tưởng là tên liền đặt ngay tên này, chính là Tiễn Hảo hiện tại.
Bất quá trong mắt Bùi Thính Nhĩ Trúc chưa bao giờ thấy nam nhân này có cái gì hảo, rõ ràng là một gia khỏa tiểu lí tàng đao.
Nghĩ người như hắn nên gọi là hồ ly nhưng là một con thối hồ ly.
Tiễn Hảo mỉm cười: “Nguyên học đệ, đồ ăn hôm nay hình như rất hợp khẩu vị của ngươi.”
“Khụ……” Nguyên Thúc Dương lập tức dừng lại, sao đề tài lại chuyển đến y a! Cười ngây ngơ đáp: “Đúng vậy! Không nghĩ tới học trưởng còn nhớ món ăn nơi này, thật là cám ơn ngươi đã mời.”
“Thích thì tốt rồi, ta vì Trúc Trúc mới đến đây ăn. Bất quá hắn hình như không thích lắm, đều không ăn gì cả.”
Trúc Trúc? Nguyên Thúc Dương kinh hãi, lúc này học trưởng và Bùi Thính Nhĩ Trúc đã thân đến kêu nhủ danh hay sao? Bất quá Bùi Thính Nhĩ Trúc làm gì có nhủ danh? Y sao lại không biết?
Ánh mắt hoài nghi nhìn Bùi Thính Nhĩ Trúc, lại phát hiện mặt hắn đều vặn vẹo.
Hảo hảo…… đáng sợ…… 555 ~~~, Thật xin lỗi cục cưng, cho con nhìn thứ khủng bố như vậy.
Trúc Trúc!!! Hắt…… xì……, Bùi Thính Nhĩ Trúc nhịn không được rùng mình một cái. Nam nhân này gọi hắn là cái gì a?
“Họ Tiễn kia, ai gọi là Trúc Trúc a? Ngươi đang gọi sủng vật hay sao?” Vỗ bàn, Bùi Thính Nhĩ Trúc thiếu chút nhảy dựng lên.
Nguyên Thúc Dương cũng hiểu được ý nghĩ trong lời nói, có chút giống gọi sủng vật.
“Sao có thể vậy chứ?” Tiễn Hảo vẻ mặt không bằng lòng: “Đây là vì lần trước ngươi bảo ta gọi ngươi vậy mà, ta chỉ dựa theo ngươi phân phó thôi a!”
“Ta……” Bùi Thính Nhĩ Trúc như nuốt phải con ruồi, miệng mở lớn đã cứng lại.
Tiễn Hảo tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất: “Chính là lần trước, ngươi không phải nằm trên giường để ta ôm eo nhỏ, ngươi nói muốn ta gọi như thế mà, không phải sao?”
Trên giường… trên giường…? Nguyên Thúc Dương đã không thể nói gì được nữa, lúc trước hai người này thân đến vậy sao, lúc còn đi học không phải thề một mất một còn sao?
Tiễn Hảo cười đắc ý như hồ ly, mà Bùi Thính Nhĩ Trúc cũng như bị trúng bùa chú bất động từ khi nào.
Hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ rần đều có thể ấp trứng chim, Bùi Thính Nhĩ Trúc nhảy dựng lên, chỉ Tiễn hảo kêu lớn: “Ngươi nói cái gì? Vì sao ngươi như con hồ ly vậy? Ta chính là để lần đầu tiên cho lão bà của ta, sao lại cho nam nhân như ngươi.” Nói xong nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của Nguyên Thúc Dương, mới nhớ tới mình lời nói của mình có chút nguy hiểm.
Câm miệng thu binh, hắn đặt mông ngồi trở lại ghế.
Tiếp tục dùng ánh mắt giết chết nam hồ ly kia, mà Tiễn Hảo vẫn cứ cười, trong mắt hiện điều nan giải nào đó.
“Na…… cái kia…. Học trưởng, chúng ta… chúng ta có thể nói… có thể nói chuyện hôm nay không?” Nguyên Thúc Dương đành phải nhận mệnh đánh vỡ cục diện này, vì công tác mà đến, không thể chỉ ngồi im ăn cơm không thôi!
Không nghĩ tới Tiễn Hảo mở miệng nói: “Trúc Trúc cùng Nguyên học đệ ăn no không? Bây giờ thời gian cũng còn sớm, chuyện ký kết của chúng ta có thể hay không tìm quá bar, uống chút rượu tán gẫu a?”
Ách… Nguyên Thúc Dương đành phải nhìn ông chủ của y, Bùi Thính Nhĩ Trúc cũng nhìn y.
Bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi! Còn có không cần gọi ta là Trúc Trúc, thật khó nghe.” Mỗi lần nghe tên đó, hắn lại nghĩ đến một đêm hoang đường kia.
Tiễn Hảo không phản đối cũng không đồng ý, chỉ cười: “Kia đi thôi! Xe của ta bên ngoài.”
Nguyên Thúc Dương ngồi xe Bùi Thính Nhĩ Trúc tới, tự nhiên đều phải nghe theo ý kiến của ông chủ mình.
Bùi Thính Nhĩ Trúc tức giận nói: “Ta có lái xe đến, chúng ta chạy theo phía sau là được.”
“Cũng tốt, ngàn vạn lần đừng để lạc mất, Trúc Trúc.”
“Đã nói không được gọi ta như vậy.” Nghiến răng nghiến lợi, vì sao đụng phải nam nhân này đều không có chuyện gì tốt.
Nguyên Thúc Dương đi theo phía sau bọn họ không nhịn được trộm cười, còn không thấy qua bộ dáng Trúc Trúc bị ăn, người ta nói không phải oan gia không gặp nhau, có lẽ là hình tốt tốt nhất cho hai người phía trước.
Chạy theo Tiễn Hảo, không nghĩ là đến quán bar y từng gặp Hoa Thiên Tưởng!
Nguyên Thúc Dương lại bắt đầu hối hận, suy nghĩ trong lòng không biết gặp phải người kia thì sao?
Đến gần quán bar, nhìn lướt qua phát hiện không thấy người kia.
Theo Tiễn Hảo vào trong nơi khuất ngồi xuống, vị trí tối tăm này còn có chậu hoa che bớt tầm mắt, cho nên Nguyên Thúc Dương mới yên tâm ngồi xuống.
Từ WC đi ra, Hoa Thiên Tưởng vừa ngồi xuống đạ bị tiểu Đinh thần bí nói bên cạnh.
“Ngươi làm gì? Đừng làm mấy trò thần bí, ta không tưởng tượng được lại bị đại biến thái nhà ngươi muốn làm gì đâu.” Oán giận nói, hôm nay hắn cảm thấy đặc biệt phiền não, mới uống hai ly, cũng không tán tỉnh ai.
“Không có việc gì, hôm nay bất có ai đến ngươi biết không?” Tiểu Đinh tiếp tục cố tình thần bí.
“Ai a? Ngươi nói thử xem?” Hoa Thiên Tưởng có chút không kiên nhẫn.
Mắt liếc khinh bỉ tiểu Đinh không quanh co lòng vòng nữa: “Chính là đối tượng khiến Hoa Thiên Tưởng ngươi phiền não.”
“Nguyên Thúc Dương?” Hắn căng thẳng, nắm bả vai tiểu Đinh lắc lắc: “Ngươi nói nhìn thấy y ở đây a?”
Tiểu Đinh thiếu chút nữa bị hắn làm bị thương, có cần kích động vậy không?
“Ngay tại bên kia, ta thấy hắn đến cùng hai nam nhân.” Chỉa chỉa góc yên lặng bên kia quầy bar, Hoa Thiên Tưởng nhìn ngón tay thẳng tới, chỉ nhìn thấy một đôi và đôi chân dài, bị bồn hoa che mất rồi.
Bất quá, hắn nghe tiểu Đinh nói y cùng hai nam nhân đến.
Quay đầu nhìn tiểu Đinh: “Ngươi nhận ra hai người kia không?”
Tiểu Đinh nhìn hắn bỗng nhiên biến thành đổ phu, trong lòng cười đắc ý a! Không nghĩ tới Hoa Thiên Tưởng cũng có ngày hôm nay…… ha ha! Trước mặt hắn cười to vài tiếng.
“Không… không… không biết.” Nói đứt quãng, nhẫn nại thật vất vả mới không có cuồng tiếu phát ra, tiểu Đinh quyết định đêm nay rời xa Hoa Thiên Tưởng, nếu không hắn không thể không chế nhạo.
Tìm hảo vị trí, nhìn lén bên kia, chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng của hai nam nhân, Hoa Thiên Tưởng nghĩ thầm, Nguyên Thúc Dương cưng sao tuyển hai nam nhân không chút tiêu chuẩn như anh chứ?
Đương nhiên thật lâu sau này, Hoa Thiên Tưởng vì những lời này mà trả giá rất lớn, người hỏi vì sao a? Vì sao phải nói cho ngươi biết, Hoa Thiên Tưởng sau này còn mặt mũi gặp người sao?
Chương 12
Chỉ thấy hai nam nhân nói chuyện thật vui vẻ, nhìn không thấy biểu tình Nguyên Thúc Dương, Hoa Thiên Tưởng ở bên cạnh gấp đến độ xoay không ngừng.
Ngảy cả vài nam nhân gần hắn cũng không thoải mái, cứ cách xa hắn một chút.
Tiểu Đinh nhìn thấy không ngừng lắc đầu, cùng người uống rượu nói, Hoa Thiên Tưởng thật là đổi tình rồi, ngay cả tính thíchh tích cực hoạt động ngày thường cũng không có.
Cuối cùng, Hoa Thiên Tưởng bóp cổ tay, đối tiểu Đinh: “Giúp ta tặng rượu.”
“Gì chứ?” Tiểu Đinh biết rõ còn hỏi.
“Vô nghĩa, ngươi nói đi! Đương nhiên là dò hỏi tình địch.”
“Ngươi không phải cùng người tay chia tay rồi sao? Còn đi dò hỏi tình địch làm cái gì? Ta còn nhớ rõ lúc trước không biết ai còn tại nơi này khui bia chức mừng hắn cùng người nào đó chia tay.” Tiểu Đinh không buông tha cơ hội nói móc Hoa Thiên Tưởng.
Bị nói trúng tử huyệt, Hoa Thiên Tưởng mặt đỏ lên, khẽ rống lên: “Ngươi quả ta, nói ngươi tặng thì tặng đi, cũng không phải không trả tiền.”
Đây chính là ngươi nói, tiểu Đinh trong lòng vui mừng hớn hở, phần trăm tháng này của hắn đã tăng gấp đôi.
Lấy một chai rượu tốt nhất, giao cho phục vụ đưa đến bàn trong góc, nhìn Hoa Thiên Tưởng còn đứng yên, tiểu Đinh thật muốn đá hắn một cước, “Còn không qua đó, ngươi đứng đây thì thăm do tình địch kiểu gì?”
Hoa Thiên Tưởng trợn to mắt thấy chai rượu đã uống sạch, trong mắt liền nhanh xuất huyết. Không phải hắn đau lòng vì tiền, nếu cho mình uống thì nói, chính là hiện tại là tặng cho người ta……
55555 ~~~~ tiểu Đinh thới, dùng ánh mắt giết người để nhìn.
Tiểu Đinh không chỉ không nhìn đến ánh mắt u oán của Hoa Thiên Tưởng, bất quả hảo tâm giúp hắn pha một ly ‘màu lam tuyết’. “Cái này ta mời, mau đi đi! Để trể đừng trách ai.”
“Thấy ngươi pha rượu này tạm tha ngươi.” Hoa Thiên Tưởng căm giận nói.
Phục vụ đưa ly rượu cho Nguyên Thúc Dương, ba người đều ngây lại, cuối cùng vẫn là Nguyên Thúc Dương mở miêng hỏi: “Chúng ta không có gọi a?”
“Là anh mời em uống, Dương.” Phục vụ lùi ra sau, Hoa Thiên Tưởng nói. Ly rượu màu lan giữa bàn bị ba người nhìn vẫn bất động.
Tiễn Hảo cùng Bùi Thính Nhĩ Trúc phản ứng coi như hảo, chỉ có chút mờ mịt, dù sao bọn không quen Hoa Thiên Tưởng.
Chỉ có Nguyên Thúc Dương phản ứng mạnh, nhìn người đột nhiên xuất hiện, lật tức giật mình đánh dậy, còn nghiêng tay làm rơi ly, nước trong ly là sữa rơi xuống trên người.
“A!” Giật mình nhìn dấu vết màu trắng trên quần mình, Nguyên Thúc Dương có chút dở khóc dở cười, thật đúng là chật vật!
“Dương, ngươi không sao chứ!” Bùi Thính Nhĩ Trúc không nghĩ y phản ứng mạnh như vậy.
Tiễn Hảo hứng thú nhìn hai người.
Hoa Thiên Tưởng chau mày, nghĩ thầm, Nhìn thấy anh cũng không đến nỗi phản ứng lớn như vậy chứ? Sao không uống say chứ?
Bất quá, hắn không có nhớ tới ly Nguyên Thúc Dương uống không phải là rượu.
“Ta đi toilet!” Hoa Thiên Tưởng nghiêng người qua cho y đi, Nguyên Thúc Dương bước nhanh vào toilet.
Nghĩ nghĩ, Hoa Thiên Tưởng nâng ly trên bàn lên: “Chào mọi người, ta là Hoa Thiên Tưởng, ta đi xem Dương thế nào, lát nữa quay lại giải thích cùng hai người.”
Nói xong cũng hướng đến toilet. Lưu lại phản ứng bất đồng của hai người.
“Hoa…… Hoa…… hắn chính là Hoa Thiên Tưởng?” Kia không phải là người chia tay với Dương sao? Còn là cha của đứa nhỏ trong bụng? Phức tạp a!
Hoa Thiên Tưởng? Hắn chính là tổng giám đốc của tập đoàn bông tơ sao? Tiễn Hảo ánh mắt chuyển a chuyển a, trong lòng liền bắt đầu chú ý.
Nhìn hắn như vậy, Bùi Thính Nhĩ Trúc khịt mũi, hừ một tiếng.
“Tiểu Trúc Trúc…… em có ý kiến gì sao?” Cánh tay câu qua cổ, đem Bùi Thính Nhĩ Trúc kéo vào trong lòng ngực mình.
Bùi Thính Nhĩ Trúc giãy dụa, chính là không đánh lại người này. Đành trong lòng ai thán, chính mình sao gặp phải hồ ly.
|