Trọng Sinh Thành Liệp Báo
|
|
Tuy không thể giết chết Phỉ Lực, nhưng tính cả cú đầu tiên thì đã đâm hai lỗ trên người nó, kết quả này làm La Kiều khá hài lòng. Cậu leo xuống mỏm đá, nhặt thêm mấy nhánh cây khô. Chỉ cần Phỉ Lực còn nằm trên mặt đất, Ai La không có khả năng bỏ mặc mà chạy tới đây, phóng Phỉ Lực thêm vài nhát rồi dắt con trai chạy trốn. Vì thế, động tác của cậu phải thật nhanh.
Cùng lúc đó, voi con Cách Nạp mình đầy vết thương cũng chạy tới dưới mỏm đá, chuẩn xác tìm được La Kiều đang định quay về hang động.
Cách Nạp giật mình cuộn cái mũi, một con liệp báo đực tiến hóa? ! Nó được một con liệp báo cứu? !
La Kiều lập tức lui về sau hai bước dài, cố lấy bình tĩnh, điểm này của động vật ăn thịt thực không tốt, ngửi thấy mùi máu liền chảy nước miếng, lại còn ở ngay trước mặt người ta, này quả thực không tốt chút nào.
Một báo một voi nhìn nhau, La Kiều mở miệng nói: “Cái kia, nhánh cây chính là của ta, lúc nãy ta phóng hai cái tên chết tiệt kia, ngươi cũng thấy rồi đi?”
La Kiều vừa nói vừa khoa tay múa chân, tuy không thông ngôn ngữ loài voi, nhưng tốt xấu gì cũng có thể dùng động tác đi.
Cách Nạp biểu thị mình hiểu, sau đó nó đi tới một gốc cây bên núi đá, rắc một tiếng, dùng mũi bẻ gãy một nhánh cây, ném tới dưới chân La Kiều.
La Kiều nhìn nhánh cây, lại nhìn nhìn Cách Nạp, chỉa chỉa mình: “Cho ta à?”
Cách Nạp cuộn cái mũi phe phẩy cái tai, lại rắc một tiếng, nhánh cây dưới chân La Kiều biến thành hai.
La Kiều sờ sờ mũi, nếu gặp được mụ mụ của đứa nhỏ này, mình nhất định phải khen ngợi một phen.
Sức của Cách Nạp lớn hơn La Kiều rất nhiều, cậu chỉ có thể ôm năm nhánh cây khô leo lên tảng đá, nhưng có Cách Nạp hỗ trợ thì nhiều hơn cũng không thành vấn đề.
Lần này, không chỉ Phỉ Lực nằm trên mặt đất, ngay cả Ai La đang lo lắng cho anh trai cũng gặp xui xẻo. Tuy nhánh cây Cách Nạp bẻ không được mài nhọn, nhưng lại có số lượng khổng lồ, không thể xuyên thủng Phỉ Lực cùng Ai La nhưng vẫn có khả năng đâm thành nửa con nhím.
Khổ nhất chính là mấy cái cây, phàm là những nhánh cây ở độ cao mà Cách Nạp có thể với tới đều bị bẻ sạch, lộ ra trạng thái hệt như bệnh rụng tóc.
Có lẽ ông trời cảm thấy hai anh em sư tử này vẫn chưa đủ xúi quẩy, ngay lúc hiệu quả gây tê trên người Phỉ Lực dần dần biến mất, một trận voi rống rõ to ở cách đó không xa truyền tới, hơn sáu mươi con voi trưởng thành tạo thành một đội ngũ khổng lồ xuất hiện trước mặt sư tử cùng La Kiều.
La Kiều lau mồ hôi, cuối cùng cũng tới. Lúc Phỉ Lực cùng Ai La công kích voi con, cậu đã thấy đàn voi ở xa xa, nếu không có chúng, La Kiều căn bản sẽ không lỗ mãng chạy đi công kích sư tử như vậy.
Cách Nạp nghe thấy tiếng rống quen thuộc, nhìn thấy mấy con voi đi đầu thì nhất thời phát ra một tiếng kêu vui sướng, sau đó chạy về phía đàn voi.
Phỉ Lực cùng Ai La ở cách đó không xa, nhưng Cách Nạp không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
La Kiều cũng ngừng công kích Phỉ Lực cùng Ai La, cậu bắt đầu đồng tình với hai anh em này, hơn sáu mươi con voi trưởng thành a, một con cũng đủ dặm chết bọn họ rồi… Được rồi, La Kiều không thể không thừa nhận, hai chữ đồng tình này phải bỏ vào ngoặc kép a.
Phỉ Lực cùng Ai La hiện giờ hối hận tới thắt cả ruột, sớm biết đàn voi ở ngay gần đây, bọn nó tuyệt đối sẽ không rước lấy mối xui xẻo này. Ăn mảnh gì đó, chạy trối chết quan trọng hơn a!
Không biết Cách Nạp nói gì đó với thủ lĩnh Ma Sa, dù sao chui vào tai La Kiều đều là những tiếng kêu giống nhau, chẳng qua âm thanh có cao có thấp mà thôi. Mã Sa phát ra một tiếng rống rõ to, lập tức hơn mười con voi cái trưởng thành cường tráng vọt ra khỏi đội ngũ, vung mũi phóng về phía Phỉ Lực cùng Ai La! Tư thế kia giống như cả mặt đất cũng bị chúng giẫm đến rung chuyển.
La Kiều bắt đầu may mắn, may mắn cậu thức thời a, xem hai cái tên xúi quẩy kia kìa, dám bắt nạt đứa nhỏ nhà người ta, kết quả bị cha mẹ chúng tìm tới cửa, dần cho một trận.
Bị hơn mười con voi trưởng thành dạy dỗ, nếu bọn chúng có thể sống sót qua hôm nay thì quả thật là điều kỳ tích.
Bất quá, tuy cậu giúp Cách Nạp nhưng không có biện pháp câu thông với voi, vì thế cũng không biết đứa nhỏ xui xẻo này đã nói gì với cha mẹ mà một đám voi thở phì phì chạy ngang qua núi đá của cậu cùng hai tiểu liệp báo, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có.
La Kiều xác định, đám voi đều nhìn thấy cậu nhưng bọn nó hoàn toàn không để tâm tới!
Này là sao a? Rõ ràng là một vị anh hùng dốc sức muốn nổi danh, thuận tiện ôm chân mấy vị khổng lồ, kết quả chuyện tốt đã làm xong nhưng tên vẫn không nổi?
Ngay lúc La Kiều ảo não muốn chết thì dì của Cách Nạp đột nhiên rời khỏi đàn đi tới trước núi đá, rống to một tiếng với La Kiều.
La Kiều cứng đờ lau nước miếng trên mặt, không cho ưu đãi, còn phun nước miếng đầy mặt cậu, này còn thiên lý nữa không a? !
Sự thực, dì của Cách Nạp đang biểu đạt sự cám ơn với La Kiều, hơn nữa đối với La Kiều mà nói, sau này nếu có việc gì cứ đến đàn voi Mã Sa tìm nó, nó tuyệt đối sẽ dốc sức hỗ trợ!
Nào ngờ La Kiều căn bản nghe không hiểu nó đang nói gì.
Đây là chỗ hỏng của việc ngôn ngữ không thông, bởi vậy có thể thấy, học tập ngoại ngữ quan trọng cỡ nào!
Sau khi đàn voi đi, La Sâm cùng La Thụy chạy tới bên người La Kiều, vươn móng vuốt chọt chọt La Kiều vẫn còn cứng đờ, nghiêng đầu, ba ba làm sao vậy? Rõ ràng đã dạy hai con sư tử kia một bài học, cũng không phát sinh xung đột với đàn voi…
La Kiều thật vất vả hồi phục tinh thần đang tính toán mang hai tiểu liệp báo ra ngoài đi săn, không ngờ một tiếng voi rống truyền tới, dì cùng chị của Cách Nạp dùng ngà cùng mũi của mình cuốn một con ấu tể của bò tót đen tới trước mặt La Kiều.
Dì La Lan của Cách Nạp dùng chân trước đá thi thể ấu tể bò tót, ý tứ thực rõ ràng, cho ngươi ăn đó. Sau đó, nó thực tự nhiên xoay người rời đi.
La Kiều nuốt nước miếng, nhìn ấu tể bò tót bị giẫm bẹp, nghi ngờ nhìn về phía La Lan đã đi xa hơn mười mét, voi ăn chay đi, đúng không nhỉ?
Bất quá thế này có thể xem là đàn voi tỏ ý cám ơn đi?
Liệp báo sẽ không ăn con mồi chết một thời gian dài, La Kiều chỉ có thể cùng hai đứa con trai dùng ánh mắt mong chờ, chảy nước miếng nhìn thi thể ấu tể bò tót, sau đó ngoan ngoãn mang theo chúng đi bắt hai con thỏ hoang ăn đỡ đói. Ăn xong, trở về tiếp tục nhìn thi thể bò tót chảy nước miếng.
Cho dù là ấu tể nhưng cũng thiệt nhiều thịt a…
Lúc Mông Đế tìm đến liền bị thi thể ẩu tể bò tót chắn trước cửa nhà La Kiều dọa hoảng.
“Ngươi bắt à?”
“Không phải.”
“Thế đâu ra đấy?”
“Nếu ta nói bị sét đánh chết, ngươi tin không?”
Mông Đế lắc đầu.
“Được rồi, nói thật cho ngươi biết, là voi tặng cho ta ăn.”
Gì? !
“Thật mà, thật sự là voi tặng cho ta. Con trai, ba ba nói thật đúng không?”
Hai tiểu liệp báo đang gặm con lợn warthog mà Mông Đế mang tới, nghe La Kiều hỏi thì lập tức gật đầu.
Mông Đế ngạc nhiên hỏi: “Thật sự là voi? Ngươi có giao tình với chúng từ lúc nào? Bọn nó không phải luôn ghét chúng ta sao…”
“Đó là ngươi. Ta là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, voi thấy còn tặng thịt cho ta ăn.” La Kiều động động lỗ tai, hất cằm, ý bảo Mông Đế: “Dù sao ta với con trai cùng không thể ăn, ngươi ăn đi.”
Mông Đế vẫy vậy đuôi, rốt cục nhịn không được biến hóa hình thái bổ nhào về phía La Kiều, hung hăng cắn sau gáy cậu, cho ngươi người gặp người thích, cho ngươi hoa gặp hoa nở này!
Vung móng vài cái đã kềm chặt La Kiều, ôm cậu bước vào hang động.
La Sâm cùng La Thụy gặm lợn warthog xong thì phát hiện ba ba không thấy đâu, động động lỗ tai, quả nhiên, ba ba lại bị tên xấu xa kia tha đi rồi. Hai tiểu liệp báo bình tĩnh liếm lông cho nhau, sau đó xoay người trở về hang, tiếp tục áp sát vào vách đá lắng nghe động tĩnh.
Cho dù bọn nó hoàn toàn không nghe được gì cả….
Hoàn Chương 83.
|
Trọng Sinh Thành Liệp Báo [84]
****
Một cặp vợ chồng chó rừng mang theo ba đứa con sinh sống trong một gò mối ngoài biên giới lãnh địa La Kiều. Gò mối bị loài thú ăn kiến khoét ra một cái lỗ, cộng thêm vợ chồng có rừng cố mở rộng cái hang vừa vặn đủ cho một nhà chúng ở lại.
Loài thú ăn kiến sẽ không ăn sạch con mối trong tổ, nguyên nhân gò mối này bị vứt bỏ rất có thể đã bị một loài kiến quân đội tập kích. Loại kiến sát thủ này một khi phát hiện gò mối bị phá hư chúng sẽ dũng mãnh xông vào. Loại mối trong gò đất tuy có kích thước to hơn nhưng vì số lượng của đối phương quá đông nên cuối cùng, kết cục chính là trở thành thức ăn của kiến quân đội.
Con mối là thực vật chủ yếu của rất nhiều động vật trên thảo nguyên, tỷ như loài chó sói đất, một loài họ hàng của linh cẩu, thú ăn kiến, thậm chí là cáo tai to cùng chồn đất thỉnh thoảng cũng ăn mối để đỡ đói. Nhưng không có loài động vật nào giống kiến quân đội, nếu gặp phải gò mối có thể tiến vào, chúng sẽ đuổi tận giết tuyệt. Không chỉ kiến lính, kiến thợ, kiến con, ngay cả con kiến chúa cũng bị kéo ra vận chuyển về sào huyệt kiến quân đội để nuôi nấng kiến chúa cùng kiến con của chúng.
Kiến quân đội là một sát thủ đáng sợ, một khi chúng dốc toàn bộ sức mạnh, đám côn trùng trong cây cối cùng thảo nguyên phải cẩn thận. Vô luận là bò cạp, nhện hay bọ ngựa đều không phải đối thủ của loài kiến quân đội đáng sợ này. Bất quá kiến quân đội không ăn tạp giống loài kiến Myremecia pilosula họ hàng xa của mình, nếu gặp con mồi lớn hơn một chút, tỷ như rắn, chúng sẽ từ bỏ, tự nhiên cũng không tìm nhóm mèo lớn gây phiền phức. Kiến Myremecia pilosula xem tất cả những sinh vật có thể cử động là con mồi, cho dù là sư tử, liệp báo, hoa báo, đối với chúng mà nói đó chính là một bữa tiệc lớn, ngay cả voi cũng bị loài kiến này từ vòi chui vào trong cơ thể.
Cho nên nói, kiến ăn thịt voi không phải chỉ là chuyện hoang đường.
La Kiều từng nghe đồng nghiệp nói tới hai loài kiến này, người nọ từng chỉ vết đốt trên cánh tay và nói cho cậu biết, lúc ấy anh ta đã trang bị đầy đủ để đi chụp hình kiến quân đội cùng kiến Myremecia pilosula, nhưng không ngờ chúng nó lại chủ động công kích và kết quả là anh ta cơ hồ mất nửa cái mạng.
Vùng thảo nguyên mà La Kiều sinh sống không phải nơi mà đám kiến quân đội thường xuyên ghé thăm, chúng sống ở đám cây cối ven thảo nguyên. Kiến Myremecia pilosula thì ở vùng rừng nhiệt đới xa hơn chút nữa, hơn phân nửa thời gian trong năm chúng hoạt động dưới lòng đất, chỉ có vào mùa mưa mới dốc toàn bộ lực lượng tìm kiếm thức ăn. Muốn gặp chúng, so với gặp kiến quân đội còn khó hơn.
Trên địa cầu, hai loài này sinh trưởng ở những đại lục khác biệt, cách nhau cả một đại dương, mà ở tinh cầu Lạc Tát này, La Kiều có thể nhìn thấy chúng trên cùng một mảnh đất, không biết, này là may mắn hay xui xẻo?
Vợ chồng chó rừng chiếm cứ gò mối bị vứt bỏ, cũng bắt đầu sinh sống ở đây. Nơi này rất gần lãnh địa liệp báo, chúng có thể theo dõi liệp báo, kiếm chút thịt nát lấp bụng. Kỳ thật cuộc sống của chó rừng cũng không thoải mái gì, vì ăn no và nuôi nấng ấu tể, chúng không chỉ mạo hiểm theo dõi nhóm mèo lớn, còn phải tự mình đi săn, có lúc còn ăn cả côn trùng cùng hoa quả. Cặp vợ chồng này đối với La Kiều cũng không xa lạ, bọn chúng chính là hai con chó rừng đã dụ linh cẩu tới cướp đoạt thi thể mãng xà với đám kên kên. Vợ chồng có rừng có ba đứa nhỏ, cho dù thức ăn vào mùa khô rất thiếu thốn, chúng cũng vì ấu tể mà cố tìm đủ thức ăn.
Khác với nhóm mèo lớn, chó rừng sẽ chôn một ít con mồi bắt giữ được trong mùa mưa, để dành lúc thiếu thốn thức ăn sẽ moi ra ăn. Nhưng số này chỉ duy trì được trong một hai tháng đầu mùa khô, sau đó chúng sẽ càng vất vả hơn nữa.
Sáng sớm, vợ chồng chó rừng chui ra khỏi hang, nhóm chó rừng con cũng được mụ mụ dẫn ra, chó rừng mụ mụ Na Lệ Sa dịu dàng liếm lông cho đám nhỏ, làm vậy có thể ngăn ngừa kí sinh trùng sinh sôi, giữ da lông sạch sẽ cũng có lợi cho việc bảo trì nhiệt độ cơ thể.
Chó rừng ba ba ngáp một cái, nó chuẩn bị bắt đầu một ngày bôn ba vất vả.
Theo mặt trời lên cao, vợ chồng chó rừng một lần nữa đuổi đám nhỏ về gò mối, tính toán ra ngoài kiếm ăn. Nhưng hôm nay nhất định là một ngày hoàn toàn không bình thường, tiếng bước chân làm rung chuyển mặt đất cùng tiếng voi rống điếc tai làm hai vợ chồng chó rừng ra ngoài kiếm ăn nghiêng ngã đến ngã nhào.
“Chồng yêu, mau trốn đi!”
Sa Lệ Na ý thức được tình huống không thích hợp, lập tức gọi chó rừng ba ba cùng mình trốn về hang. Hai con chó rừng cấp tốc chạy về gò mối, khẩn trương nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay sau đó chúng bị một màn trước mắt dọa ngây người.
Hai con sư tử đực trẻ tuổi của sư đàn Hoắc Tư Bỉ đang cắm đầu chạy, vợ chồng chó rừng cho tới giờ mới biết sư tử có thể chạy nhanh đến vậy. Hai con sư tử này đã đánh vỡ cực hạn của chúng và đã phải trả một cái giá cực lớn, chúng bắt đầu sùi bọt mép.
Truy đuổi sát phía sau chúng là hơn mười con voi trưởng thành cao lớn đủ để xưng bá trên thảo nguyên này. Cái ngà thật dài, cái vòi cuộn lên cao cao cùng những cái chân tráng kiện hệt như đang muốn lấy mạng hai con sư tử kia, gắt gao bám sát phía sau. Chỉ cần có cơ hội, đàn voi sẽ nâng chân giẫm hai con sư tử kia lòi ruột.
Vợ chồng chó rừng hoảng hốt nhìn nhau, trừ bỏ trâu, chúng rất hiếm khi nhìn thấy loài động vật nào khác dốc sức đuổi giết sư tử như vậy.
“Chồng yêu, mau nhìn kìa!”
Chó rừng ba ba nhìn theo hướng Na Lệ Sa chỉ, chỉ thấy con sư tử đực chạy phía sau rõ ràng đã bị thương, miệng vết thương của nó không ngừng chảy máu, nhưng không giống vết thương do voi gây ra.
Sư tử cùng voi chạy qua không bao lâu thì lại có một đám voi chạy ngang qua nhà chó rừng, sau một trận bụi đất mù mịt, hai con voi cái cường tráng dùng ngà cùng vòi của mình kéo một ấu tể bò tót quay về đường cũ, ngược với hướng đàn voi khi nãy chạy qua.
Vợ chồng chó rừng ngây ngốc. Voi không phải loài ăn chay sao? Chúng giết bò tót làm gì?
Vợ chồng chó rừng bàn bạc một chút, hôm nay cứ ngoan ngoãn ở lại hang bồi đứa nhỏ đi, đói một ngày cũng không sao, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ toi mạng.
Đồng dạng bị dọa tới phát ngốc còn có nhóm linh cẩu của đàn Gia Nhĩ Na.
Đêm qua bọn nó vừa bắt được một con dê rừng, ăn rất ngon. Mặt trời vừa lên, chúng đang định về nhà ngủ. Tuy việc chúng chiếm cứ vùng đất này làm lãnh địa không được sư tử chấp nhận nhưng nữ thủ lĩnh Gia Nhĩ Na vẫn cố chấp mang tộc đàn kiên trì sinh sống ở nơi này. Nhóm linh cẩu chỉ có một tính toán, chỉ cần sư tử không thể giết chết chúng thì chúng tuyệt đối sẽ không rời đi!
Cái này gọi là mặt dày mày dạn , có đôi lúc, cần phải lấy sinh mệnh làm cái giá để tỉnh ngộ. May mắn các sư đàn đang có xung đột, sinh mệnh của đám linh cẩu tạm thời không bị uy hiếp.
Ngay lúc nhóm linh cẩu vừa mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp thì hai con sư tử xông vào lãnh địa của chúng. Nhóm linh cẩu hoảng sợ, chúng nghĩ sư tử rốt cục đã mất hết kiên nhẫn, muốn tới công kích mình, nhưng không ngờ hai con sư tử đực kia căn bản không thèm liếc mắt đến chúng, chỉ vội vàng chạy tới trước.
Sao lại thế này?
Đám linh cẩu xoay mặt nhìn nhau, một đám đông như vậy mà sư tử không thèm liếc mắt đến một cái?
Tiếng voi rống từ phía sau truyền tới đã cởi bỏ nghi hoặc của đàn linh cẩu, hơn mười con voi trưởng thành đuổi sát phía sau sư tử xông vào nhà của chúng. Đàn linh cẩu cũng bị voi dọa, giống như mèo lớn, voi cũng không thích thú gì với linh cẩu. Đối với những kẻ khổng lồ ngang ngược trên thảo nguyên này, chúng hoàn toàn không khách khí với bất cứ kẻ săn mồi nào.
Đàn linh cẩu lập tức chạy tứ tung, nhưng đám voi lại không để ý đến chúng mà chỉ tập trung đuổi theo sư tử.
Tình cảnh nhóm chó rừng nhìn thấy lần thứ hai tái hiện trước mặt linh cẩu, chúng cũng kinh ngạc trợn to mắt nhìn đàn voi cùng ấu tể bò tót bị chúng vác trên ngà. Khác với chó rừng là chúng cũng thấy được mụ mụ của ấu tể kia, đó là một con bò tót đen trưởng thành rất cường tráng, nếu chỉ là một hai con, con bò tót này sẽ bảo vệ tốt ấu tể của mình, nhưng nó lại đối mặt với cả đám voi, hơn nữa đám voi này rõ ràng có oán thù với bò tót, vòi của một trong số chúng vẫn còn lưu lại vết thương của sừng bò tót lưu lại, con bò tót mụ mụ kia cuối cùng chỉ đành ôm vết thương bị voi đuổi đi, còn đứa nhỏ của nó lại bị voi đem làm quà cám ơn tặng cho liệp báo.
Đàn linh cẩu thấy một màn này, sau khi đàn voi rời đi, nữ thủ lĩnh Gia Nhĩ Na đã mang theo tộc đàn lặng lẽ đi theo sau con bò tót bị thương. Tuy chúng đã ăn rất no, nhưng một con bò tót bị thương thật sự quá hấp dẫn.
Ngày này, trên thảo nguyên đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng, voi không chút lưu tình đuổi giết sư tử, thậm chí còn rượt tới tận sâu trong lãnh địa sư tử, mà liệp báo lại nhận được quà của voi, một con bò tót đen cường tráng bị một đám linh cẩu mà nó từng xem thường cướp đi sinh mệnh. Lúc mèo đồng cỏ cùng cáo tai to nhận được tin tức thì đàn voi kia đã đuổi kịp một trong số hai con sư tử kia, chân sau của nó bị thương, chỉ có thể tụt lại phía sau, anh em của nó muốn trở lại cứu nhưng lại phát hiện mình bất lực.
Đàn voi đã vây quanh Phỉ Lực, nó không còn chỗ trốn.
Ai La chỉ có thể lo lắng nhìn Phỉ Lực bị đàn voi vây quanh, nó hiện giờ ngay cả chính mình cũng khó bảo toàn, căn bản không có biện pháp cứu anh trai.
Ngay khoảnh khắc nguy cấp này, nhóm sư tử cái của sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng Nạp Tư xuất hiện. Tuy Ai La không muốn thấy Nạp Tư, nhưng hiện giờ nó chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Phỉ Lực.
Nhóm sư tử cái cũng không muốn chủ động đi tìm voi gây chuyện, huống chi có tới sáu mươi con, chúng nó ăn no rững mỡ lắm mới tự đi tìm chết.
Ai La thủy chung không muốn từ bỏ anh trai mình, Phỉ Lực còn sống, nó không thể trơ mắt nhìn anh mình bị đàn voi giết chết!
Không ngờ, Nạp Tư lại đồng ý giúp đỡ Ai La, hai con sư tử đực đã yêu cầu, nhóm sư tử cái cũng rất khó cãi lại. Tuy hai con sư tử đực này đều không phải đối thủ của Áo La Tư, nhưng nó không có nghĩa là địa vị của nhóm sư tử cái có thể ngang hàng với chúng.
Nhóm sư tử của sư đàn Hoắc Tư Bỉ bắt đầu giả vờ phát động công kích về phía đàn voi, chúng nó không lỗ mãng trực tiếp xông tới mà thừa dịp đàn voi còn tập trung chú ý vào Phỉ Lực đang bị vây quanh đi công kích voi con trong đàn.
Hành vi này đã chọc giận đàn voi, vòng vây bên người Phỉ Lực rốt cục cũng mở ra một khe hở. Ai La nhân cơ hội này gào to với anh trai: “Mau tới đây! Mau chạy tới đây!”
Phỉ Lực cố dốc chút sức lực cuối cùng, kéo cái chân bị thương từ khe hở chạy ra!
Sư đàn đạt được mục đích nên cũng không ham chiến, đều tự động tìm một đường tốt rút lui. Lùm cây rậm rạp, cây cỏ khô vàng, đàn voi rất nhanh đã phát hiện, chúng mất dấu sư tử.
Tiếng voi rống rõ to mang theo phẫn nộ lần thứ hai vang lên, đàn sư tử chết tiệt này!
Lúc hỗn loạn phát sinh, sư đàn Áo La Tư cũng ở ngay gần đó, đêm qua chúng nó vừa bắt được một con trâu, sau khi ăn no liền chui vào lùm cây ngủ, sáng nay lúc trở lại ăn thịt con mồi thì thấy được sư đàn Hoắc Tư Bỉ bị voi đuổi giết.
“Đám kia sao lại chọc tới voi?”
“Có trời mới biết.”
Hoắc Na cùng Sa Na dắt nhóm sư tử con đến ẩn núp trong một bủi cỏ xa hơn, bọn nó cũng không hi vọng nhóm ấu tể của mình bị vạ lây.
Đề Na chăm chú quan sát trận xung đột giữa sư tử cùng voi này, thẳng đến khi nó chấm dứt. Sau khi voi rời đi, Đề Na đột nhiên đột nhiên xoay người nói với Áo La Tư đang ngồm ngoằm ăn thịt: “Chồng a, ngươi có chuyện làm rồi kìa.”
“A?” Áo La Tư ngẩng đầu, liếm liếm vết máu bên miệng: “Cái gì? Vợ a, đừng nói ngươi muốn ta đi giết voi nha?”
Dứt lời, Áo La Tư tựa hồ cảm thấy mình vừa nói ra một chuyện cười rất thú vị, nhịn không được toét miệng cười.
Đề Na không chút biến sắc nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Áo La Tư, quơ móng vuốt chụp một phát, Áo La Tư bị đánh đến nhe răng, móng vuốt sắc bén đầy uy hiếp đặt ngay cổ họng nó, Đề Na từ trên cao nhìn xuống Áo La Tư, giọng lạnh như băng: “Đừng gọi ta là vợ, gọi nữ vương!”
“….nữ vương…”
“Tốt lắm.” Đề Na gật gật đầu, thu hồi móng vuốt, giống như trấn an mà liếm liếm mặt Áo La Tư: “Chồng yêu, chẳng lẽ ngươi không muốn mở rộng lãnh địa sao? Nhìn đám đáng thương bị truy đuổi đến không còn đường trốn kia kìa, đó là một cơ hội!”
Nhóm sư tử cái trong đàn lập tức hiểu ý Đề Na, Áo La Tư có muốn giả vờ hồ đồ cũng không có khả năng.
“Ít nhất.” Áo La Tư lấy lòng liếm liếm khóe miệng Đề Na: “Để ta ăn no cái đã…”
Muốn nhân cơ hội mở rộng lãnh địa không riêng gì sư đàn Áo La Tư, những sư đàn gần đó đều rục rịch. Ngay cả linh cẩu cũng quyết định tới lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ tìm hiểu rõ ràng, nếu đàn voi thật sự giết chết hai con sư tử đực kia thì tốt quá!
Sáng sớm hôm sau, lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ lại bị chia cắt, lúc này, vươn móng vuốt không chỉ có sư đàn Áo La Tư, ngay cả một sư đàn nhỏ chỉ có một đực ba cái cũng chiếm được một mảnh lãnh địa dưới vuốt sư đàn Hoắc Tư Bỉ.
Về phần voi con Cách Nạp làm phát sinh trận tranh chấp này hoàn toàn không để tâm tới chuyện đám sư tử một lần nữa phân chia lãnh địa. Cách Nạp đang bận bú sữa, con voi cái vừa mất đi đứa nhỏ đã cùng dì Cách Nạp nuôi nấng nó.
Thẳng đến ngày voi con đực này trưởng thành, rời đàn sống một mình.
Còn về phần La Kiều đã giúp đỡ Cách Nạp, trong một buổi sớm mai bắt đầu một ngày mới đang dựng ngón giữa với Mông Đế vẫn còn chưa rời đi.
Mông Đế không hiểu hàm nghĩa của động tác này, nhưng như vậy không có nghĩa là nó không hiểu được biểu tình của La Kiều lúc này. Vì thế, La Kiều mới được giải thoát khỏi một đêm kích tình mãnh liệt, chỉ còn sót lại một hơi lại bị Mông Đế chặn môi, áp ngã xuống đất.
Liệp báo ba ba đáng thương chính là ví dụ điển hình cho câu nói tự làm bậy không thể sống.
La Sâm cùng La Thụy dựa vào nhau, cùng cọ cọ, nhàm chán quơ móng chơi đùa, ba ba sao vẫn chưa trở lại, bọn nó lại đói bụng a.
Hoàn Chương 84.
|
Trọng Sinh Thành Liệp Báo [85]
****
Đàn voi Mã Sa ở lại lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ bốn ngày, trong khoảng thời gian này chúng cố hết sức tìm sư đàn Hoắc Tư Bỉ gây phiền toái. Đáng được ăn mừng chính là cuối cùng đàn voi cũng không đuổi tận giết tuyệt. Sự thực thì, trừ bỏ trâu, không còn loài động vật nào sẽ không chết không ngừng với sư tử. Đàn voi cho sư tử một bài học, lúc lựa chọn con mồi tốt nhất nên cẩn thận.
Theo lời giải thích của La Kiều chính là nếu không có bản lĩnh thì đừng ôm việc vào người. Sư đàn Áo La Tư có thể giết chết Duy Tạp chính vì chúng có thực lực, cả sư đàn huy động toàn bộ sức lực, còn có kế hoạch chặt chẽ chu đáo. Phỉ Lực cùng Ai La chỉ là nhất thời nảy lòng tham, hơn nữa còn đụng trúng ngay đàn voi đang xục xạo khắp nơi tìm kiếm đứa nhỏ thì lại phát hiện hai tên không muốn sống muốn ăn thịt voi con, không giẫm chết ngươi thì giẫm ai? Hận thù với sư đàn Áo La Tư trước đó trong nháy mắt đổ hết lên đầu sư đàn Hoắc Tư Bỉ. Nói tóm lại, sư tử Hoắc Tư Bỉ muốn làm chuyện xấu không thành còn bị sư tử khác bôi đen, giá trị may mắn của chúng đã trượt không phanh, bất cứ lúc nào cũng có thể phá nát cực hạn, tiếp tục trượt xuống mức âm.
Voi con Cách Nạp sau khi trở về đàn liền khôi phục bản tính hoạt bát, có dì cùng chị ở bên người, nó không cần e ngại bất cứ nguy hiểm nào bên ngoài. Bất quá lúc chơi đùa với anh chị họ, nó ngẫu nhiên sẽ nhớ tới con liệp báo đã giúp đỡ mình, có nên nói với dì tới thăm nó một chút không?
Đàn voi Mã Sa hoành hành ngang ngược trong lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ. Đám sư tử của sư đàn thì đang trốn đông trốn tây, ý đồ né tránh đám voi dã man không chịu nói lý này. Tình cảnh đàn voi Mã Sa làm sư đàn Áo La Tư uất nghẹn mấy tháng trước lại tái hiện, chẳng qua sư đàn Hoắc Tư Bỉ không có được lực như sư đàn Áo La Tư, chỉ có thể tiếp tục nén giận.
Vết thương ở chân sau Phỉ Lực rất nghiêm trọng, nơi bị nhánh cây đâm trúng có dấu hiệu nhiễm trùng, này rất có thể sẽ lấy mạng nó. Ai La luôn tận hết khả năng bồi bên cạnh Phỉ Lực, giúp nó liếm miệng vết thương cộng thêm an ủi. Hai anh em lúc này biểu hiện thân thiết không giống bình thường, chúng có huyết thống tương liên, từ lúc sinh ra đã luôn cùng nhau, nếu mất đi đối phương, sinh mệnh của chúng cũng không còn vẹn toàn. Sư đàn không ngừng di chuyển, Phỉ Lực không bắt kịp thì Ai La sẽ biến hóa hình thái, cõng nó trên lưng đi theo phía sau sư đàn.
Trừ bỏ Tổ Oa cùng Sa Oa, Nạp Tư cùng những con sư tử cái khác đều tỏ ra thờ ơ, Sa Oa bất đầu có nhận thức chung với Tổ Oa, hai con sư tử đực trẻ tuổi này nếu có thể sống sót nhất định sẽ hùng mạnh không hề thua kém Áo La Tư.
“Tổ Oa, hiện giờ ta tin lời ngươi rồi.” Sa Oa nằm nghiêng trên mặt đất, gối lên lưng Tổ Oa, mang thai làm nó có chút khó chịu, nó cần thức ăn, nhưng đám voi kia cứ chậm chạp không chịu rời đi, không có gì hỏng bét hơn chuyện này. Nó hiện giờ cũng giống như những con sư tử cái đang mang thai khác, chỉ có thể cố gắng nghỉ ngơi tiết kiệm thể lực.
“Tin cái gì?” Tổ Oa nghiêng đầu liếm trán Sa Oa, chị em chúng luôn rất thân thiết: “Tin tưởng chúng là những tên không tồi sao?”
“Đúng vậy. Bất quá chúng phải sống sót tiếp thì mới được.”
“Ừ.” Tổ Oa gật gật đầu: “Phải sống sót mới được, với lại, đám voi kia cũng cần phải đi đi?”
“Cho dù chúng đi, sư đàn Áo La Tư cũng tới tìm chúng ta gây rối, ngay cả sư đàn bé cỏn con có bốn con sư tử cũng dám xâm chiếm lãnh địa chúng ta, thực sự không còn gì uất ức hơn nữa…”
Sa Oa oán giận một phen, Tổ Oa không có cách nào an ủi. Sư đàn Hoắc Tư Bỉ chiếm cứ vùng châu thổ mấy trăm năm nay chưa từng gặp phải tình cảnh khó khăn như hiện tại, từ lúc tổ tiên chúng tới vùng châu thổ, chiếm lĩnh lãnh địa dồi dào này, sư đàn Hoắc Tư Bỉ vẫn luôn là sư đàn lớn số một số hai ở đây, hiện giờ chỉ có thể co đầu rút cổ chui vào sâu bên trong. Đây là sỉ nhục mà biết bao nhiêu năm nay chưa từng trải qua, đời mụ mụ, bà nội kế thữa lãnh địa cũng liên tục có sư đàn khác xâm chiếm, nhưng Tổ Oa cùng Sa Oa chưa bao giờ uể oải cùng phẫn nộ như hiện giờ.
“Một ngày nào đó…”
Tổ Oa hung hăng bấu vào đất, móng vuốt sắc bén lưu lại những vết cào thật sâu. Một ngày nào đó, nó muốn những kẻ vô sỉ kia phải trả giá!
Xung đột giữa sư tử và voi tiến triển thế nào, La Kiều không có hứng thú. Cậu chỉ biết, sư tử chọc giận voi, voi đang đuổi giết sư tử, vậy là đủ.
Sáu mươi con voi trưởng thành, nếu không thể dạy cho đám sư tử kia một bài học khó quên thì La Kiều sẽ bứt sạch lông trên đuôi sóc đất!
Sóc đất đang moi hạt giống biểu thị mình thực vô tội, sư tử cùng voi đánh nhau liên quan gì tới nó a? Liệp báo thề thì cứ thề đi, làm chi phải vặt đuôi nó? Bộ sóc đất dễ khi dễ lắm sao? Được rồi, nó quả thật rất dễ khi dễ a…
Bất quá La Kiều hiện giờ cũng không vội vàng tìm sóc đất gây rồi, cậu mang theo hai tiểu liệp báo núp bên bờ sông Tát chờ con mồi chui đầu vào lưới.
Hai ngày trước Mông Đế đã rời khỏi lãnh địa La Kiều, thuận tiện tha đi con bò tót ấu tể kia, La Kiều quỳ rạp trên đất hấp hối nhìn Mông Đế phấn chấn rời đi, oán giận cắn răng, này tính là gì chứ? Ăn uống no đủ còn chưa tính, còn muốn mang về nữa? ! Mang về ba bữa sáng trưa chiều thêm luôn bữa khuya?
La Kiều tràn ngập phẫn uất hoàn toàn quên bén đi con bò tót kia chính là mình tặng cho Mông Đế.
Bất quá, cho dù cậu nhớ tới thì tuyệt đối cũng coi như mình vừa mất trí nhớ.
Sau khi Mông Đế rời đi, La Sâm cùng La Thụy mới dám tới gần La Kiều, nhìn La Kiều bị hoa báo khi dễ gần một ngày một đêm, La Thụy liếm liếm lỗ tai La Kiều, lại cọ cọ trán, La Sâm thì kéo một con thỏ hoang đưa tới trước mặt cậu.
La Kiều nhìn thỏ hoang, lại nhìn hai tiểu liệp báo: “Con trai?”
La Sâm quay đầu đi, động động lỗ tai, nhưng không nói tiếng nào. La Thụy hệt như đang làm nũng mà liếm tai La Kiều: “Đây là ta cùng anh trai bắt đó, ba ba ăn đi.”
La Kiều cảm động muốn vừa chạy vừa khóc, bất quá chạy được nửa đường thì thể lực chống đỡ hết nổi nên ngã nhào xuống đất, vừa lau nước mắt vừa nức nở nói: “Con ngoan, thực hiếu thảo a, nhà ai có được đứa nhỏ tốt như vầy chứ…”
Vô cùng cảm động, La Kiều cùng hai tiểu liệp báo cùng nhau ăn thịt con thỏ hoang ba ba gầy còm kia, lúc thể lực khôi phục, cậu lập tức mang theo con trai ra ngoài tìm kiếm con mồi, nhất định phải tìm ra bữa tiệc lớn cho hai đứa!
La Kiều đi quá mau nên không gặp được Mông Đế kéo theo con quyến linh ẩu tể trở lại. Nhìn hang núi trống rỗng, Mông Đế một ngụm cắn đứt cổ họng con mồi, ấu tể vừa nãy còn giãy dụa lập tức bất động.
Dám chạy? Chờ đó!
Mông Đế vồ hụt, phẫn nộ a…
Liệp báo ba ba không hề hay biết gì, hallelujah!
Bởi vì tạm thời không muốn nhìn thấy Mông Đế nên La Kiều trực tiếp mang theo La Sâm cùng La thụy đi tới bờ sông Tát. Lần đầu tiên đi săn thành công không chỉ làm hai tiểu liệp báo tự tin hơn, lá gan của liệp báo ba ba cũng lớn hơn một chút. Trước kia, trừ phi bất đắc dĩ, cậu sẽ không mang con trai đến đây, ở đây ở đâu cũng có cá sấu cùng hà mã, nguy hiểm ẩn úp khắp nơi. Nhưng hiện giờ thì khác, hai tiểu liệp báo có thể bắt được thỏ hoang chứng minh tốc độ cùng thể lực của chúng không ngừng tăng trưởng, chỉ cần đề cao cảnh giác thì rất ít động vật có thể đuổi kịp tốc độ của chúng.
Mục tiêu ban đầu của La Kiều là đám linh dương tới bờ sông uống nước, nhưng lúc nhìn thấy một con hà mã mới sinh không lâu thì lập tức thay đổi ý tưởng. Một cái chân trước của con hà mã kia bị thương, ở phần nối giữa chân trước và mình nó có một vết thương dài chưa kịp khép lại, nó chỉ có thể dựa vào ba chân để đứng thẳng, đi đường cũng khập khiễng. Theo tình huống miệng vết thương thì có thể do cá sấu gây ra
Ở trong nước có lẽ nhìn không ra, nhưng một khi hà mã con lên bờ, hành động vụng về của nó sẽ trở thành vết thương trí mạng.
Phát hiện điểm này không riêng liệp báo, còn có đám cá sấu bên bờ sông.
Quan hệ của hà mã cùng cá sấu rất kỳ diệu, chúng có thể sinh sống trong cùng một vùng thủy vực, bình an vô sự. Có lúc cũng phát sinh xung đột, không phải ngươi chết thì chính là ta mất mạng. Cá sấu có thể giết chết một con hà mã trưởng thành, hà mã cũng có thể một ngụm cắn đứt cá sấu thành hai đoạn.
Hà mã mụ mụ luôn bảo vệ đứa nhỏ của mình, cho dù là lúc mang theo nó lên bờ hoặc trở lại trong nước, bọn nó sẽ há cái miệng rộng, dùng răng nanh cảnh cáo đám cá sấu cùng những con hà mã khác cách xa đứa nhỏ của mình một chút!
Muốn bắt được con hà mã này cũng không dễ dàng.
“Thực hao tâm tổn trí a…”
Hà mã mụ mụ trông coi rất nghiêm mật, nhưng đó không có nghĩa là La Kiều không tìm thấy cơ hội, điều cậu cần hiện giờ chính là kiên nhẫn.
La Sâm cùng La Thụy dựa vào người La Kiều, chăm chú nhìn từng cử động của cậu, La Kiều nói với hai tiểu liệp báo, bọn họ trời sinh có được tốc độ, nhưng đôi lúc cũng phải biết linh hoạt biến hóa.
“Giống con hoa báo kia đối với ba ba sao?”
Câu hỏi của La Thụy làm La Kiều nghẹn một chút, nói thật đi, con trai, ngươi thật sự không phải cố ý chứ?
La Thụy động động lỗ tai, biểu tình thực vô tội. Được rồi, liệp báo ba ba xác thực con trai mình rất đơn thuần, vì thế, cậu chỉ có thể cố cắn răng nuốt cơn nghẹn vào lòng.
Ba cha con đợi ở bờ sông suốt mấy giờ liền, theo nhiệt độ không khí ngày càng cao, không khí ở đây cũng trở nên căng thẳng, vùng nước có hạn lại có quá nhiều hà mã chen chúc, cơ hồ ngày nào cũng phát sinh xao động cùng hỗn loạn.
La Kiều chờ đợi chính là giờ phút này!
Đám hà mã trưởng thành bắt đầu chen chúc, hà mã con vì sợ đồng bạn giẫm chết hay bị thương không thể không tìm kiếm khe hở để leo lên bờ. Con hà mã bị thương kia đi theo phía sau một con hà mã con trường tráng, động tác rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Hỗn loạn ở giữa sông vẫn còn tiếp diễn, hai tiểu liệp báo đi theo La Kiều đã từng nhìn thấy trường hợp này nên cũng không cảm thấy sợ hãi, hiện giờ toàn bộ lực chú ý của chúng đều đặt trên người con hà mã tập tệnh kia.
“Ba ba!”
“Suỵt…”
La Kiều ý bảo hai tiểu liệp báo đừng lên tiếng, cậu vẫn còn đang chờ đợi, thẳng đến khi xác định mụ mụ của hà mã con vẫn chưa lên bờ vì bị kẹt trong đàn hà mã, hơn nữa khoảng cách của mục tiêu cùng những con hà mã khác cũng ngày càng xa. La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo nương theo dải rừng lặng lẽ tiếp cận hà mã con, xem xét đúng thời cơ rồi đột nhiên nhảy ra khỏi bụi cỏ, cắn chặt sau gáy hà mã con, kéo nó lùi vào trong dải rừng, hai tiểu liệp báo hiểu được ý đồ của La Kiều, chúng cũng nhào tới giúp cậu kéo hà mã.
Tiến vào dải rừng, La Kiều lập tức biến hóa hình thái, túm lấy một tảng đá hung hăng đập vào đầu hà mã con. Quá trình giết chóc quá nhanh, hà mã con căn bản không có cơ hội cầu cứu mụ mụ mình.
Lúc hà mã cái thoát ra khỏi mớ hỗn loạn bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm đứa nhỏ, hà mã con đã vĩnh viễn không có biện pháp đáp lại nó nữa.
Cá sấu bên bờ sông nhìn thấy hết thảy, nhưng chúng nó chỉ uể oải há lớn miệng cho đám chim nhỏ rỉa mớ thịt vụn dính trong răng, không hề có ý nhắc nhở hà mã mụ mụ.
Cá sấu máu lạnh, bởi vì máu của chúng, tính tình của chúng rất lạnh lùng.
Ba con liệp báo núp trong lùm cây ở dải rừng, ăn ngấu nghiến. Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn trong không khí, dải rừng rậm rạp che khuất bóng chúng nó, đám kên kên xoay quanh trên không trung không hề phát hiện bữa tiệc lớn miễn phí này.
Nhưng La Kiều ăn bữa cơm này cũng không quá an tâm, cậu cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Nhịn không được đứng lên quan sát xung quanh, rốt cuộc ở sau một thân cây phát hiện ra nguyên nhân làm cậu cảnh giác. Bất quá, người này không phải địch nhân, có thể xem là bằng hữu.
“Gia Mã?”
Tháp Tháp từ phía sau Gia Mã đi tới, nhìn La Kiều cùng hai tiểu liệp báo: “Đã lâu không gặp.”
La Kiều nhìn La Sâm cùng La Thụy đang rất vui sướng, lại nhìn hai mẹ con vừa đột nhiên xuất hiện, cậu động động lỗ tai, nói: “Muốn ăn cùng không?”
Một câu, đổi lấy ánh mắt khinh bỉ của Gia Mã. Lúc La Kiều nghĩ em gái này sẽ dắt con trai xoay người rời đi thì em gái xinh đẹp lại dắt đứa con đi tới, nằm úp sấp, bắt đầu ăn.
Tuy bị khinh bỉ, nhưng La Kiều vẫn cảm thấy vui vẻ vì Gia Mã cùng Tháp Tháp xuất hiện, quả nhiên, cậu chính là M sao?
Bất quá La Kiều không biết, trên một nhánh cây Kigelia cách đó khoảng năm trăm mét, Bích Thúy Ti ánh mắt sáng rực nhìn cậu cùng Gia Mã, một con liệp báo đực, một con liệp báo cái, ba con liệp báo con… Mông Đế, ngươi cũng có ngày hôm nay a!
Hoàn Chương 85.
|
Trọng Sinh Thành Liệp Báo [86] Nữ Nhân Không Dễ Chọc
***Cáo: Hệ thống Comt bình thường rùi nha mọi người =3=
****
Một con hà mã mới sinh không lâu tuy không lớn nhưng cũng đủ uy no năm con liệp báo.
Sau khi ăn xong, La Kiều cùng Gia Mã mang theo ba tiểu liệp báo rời khỏi thi thể hà mã con. Lần này La Kiều chọn địa điểm ăn cơm rất bí mật, cho đến tận lúc này cũng không có kên kên xuất hiện. Nhưng tiếng kêu của chó rừng đã rất gần, này có nghĩa những động vật ăn thịt thối khác cũng sẽ lục đục đuổi tới, La Kiều cùng Gia Mã đều không muốn để đứa nhỏ nhà mình gặp nguy hiểm, liệp báo ba ba cùng liệp báo mụ mụ về phương diện này lại hiếm có có mặt nhất trí như vậy.
Trùng hợp chính là, chúng không hẹn mà cùng chọn nằm nghỉ ngay dưới gốc cây Kigelia mà Bích Thúy Ti đang nằm. May mắn Bích Thúy Ti đã rời đi, nó phải về lãnh địa tìm ấu tể của mình, nếu không không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Chẳng qua, một con báo có tính bát quái như Bích Thúy Ti, một khi gặp Mông Đế trong lãnh địa thì ngày La Kiều gặp bi kịch cũng không còn xa.
“Sao các ngươi lại tới bờ sông Tát?”
La Kiều vừa liếm vết máu trên mặt La Sâm vừa hỏi Gia Mã. Gia Mã là một mụ mụ cẩn thận, trừ phi cần thiết, nó sẽ không mang Tháp Tháp tới bờ sông Tát tràn đầy nguy hiểm như vậy, con mồi trong lãnh địa cùng phụ cận cũng đủ uy no nó cùng đứa nhỏ.
“A a!”
“Trong lãnh địa xuất hiện một con liệp báo kì quái?”
La Kiều khó hiểu nhìn về phía Gia Mã, chỉ vì một con liệp báo kì quái mà liền mang đứa nhỏ rời khỏi lãnh địa? Em gái bưu hãn này mà sợ ai a?
“A a a!”
“Thật sự kì quái như vậy à?”
La Kiều nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Tháp Tháp, hiển nhiên, cậu cảm thấy lời Tháp Tháp nói càng đáng tin hơn.
“Thật sự rất kỳ quái.” Tháp Tháp vừa liếm móng vuốt của mình vừa nói: “Bởi vì mụ mụ không thể xác định nó có phải thật sự là liệp báo hay không, vì thế mới mang ta tạm thời rời đi. Chờ nó đi rồi sẽ quay về lãnh địa.”
La Sâm cùng La Thụy cũng bị lời Tháp Tháp hấp dẫn.
Tháp Tháp ngẩng đầu, Gia Mã giúp nó liếm vết máu dính trên cằm, sau đó mới nói tiếp: “Tuy mặt nó lớn lên giống liệp báo nhưng trừ bỏ hai vệt đốm ở mặt, trên người nó cơ hồ không có bất cứ vết đốm lấm tấm nào!”
Không có đốm?
“Giống như sư tử hả?”
“Đúng vậy, giống hệt như sư tử! Bất quá lông nó không ngắn như sư tử, cũng không có lông bờm. Cũng vì thế nên mụ mụ mới không thể xác định.”
Một con liệp báo không có đốm lấm tấm?
Quả thực rất kì quái, khó trách Gia Mã ngay cả đánh nhau cũng không muốn, trực tiếp mang Tháp Tháp chạy trốn. Bất quá, con liệp báo kia quả thực làm La Kiều có chút tò mò, không phải là đứa nhỏ của sư tử cùng liệp báo đi?
Không thèm nghĩ đến chuyện sư tử cùng liệp báo rốt cục có thể sinh đứa nhỏ hay không, La Kiều vô thức tự tưởng tượng một chút, vẻ mặt cũng biến đổi…
Biểu tình đáng khinh của La Kiều làm Gia Mã nheo mắt, không chút lưu tình vỗ một vuốt vào mũi La Kiều.
“A a a!” Bớt suy nghĩ vớ vẩn đi! Căn bản không có khả năng!
“Ta không…” La Kiều nâng móng bụm mũi, đau muốn chảy nước mắt luôn, nhớ tới lúc trước Kiệt Lạc bị Hi Đạt đánh tới phun máu mũi nhưng vẫn không quên truy đuổi em gái, quả thật bội phục sát đất. Đừng nhìn anh bạn này có gương mặt búp bê, thật thực chính là đàn ông chân chính a! Đổi lại là cậu, La Kiều cảm thấy, cái mũi bị đánh chảy cả máu thì thôi đi, lại còn phải đi chọc em gái vui vẻ, cậu tuyệt đối không làm được!
“Bất quá cứ ở ngoài lãnh địa như vậy cũng không tốt đi?” Mang theo Tháp Tháp, ngủ nghỉ chính là một vấn đề.
La Sâm, La Thụy vệ sinh da lông sạch sẽ xong thì lập tức nhào qua cùng Tháp Tháp chơi tiếp. Ba con liệp báo chỉ kém nhau một tháng tuổi, thể trạng cũng xấp xỉ. Tháp Tháp đã rút đi vẻ đáng yêu trước đây, càng ngày càng giống một con liệp báo trưởng thành. Cổ của nó so với La Sâm cùng La Thụy còn thô hơn, ngực cũng dày rộng hơn, sau khi lớn, sức lực của nó tuyệt đối lớn hơn anh em La Sâm La Thụy.
La Kiều kìm không được liếc mắt nhìn cổ cùng ngực Gia Mã, suýt chút nữa lại rước tới một vuốt. Thể trạng của Tháp Tháp tuyệt đối không phải di truyền từ Gia Mã, kia khẳng định đến từ cha nó. Liệp báo mới bảy tháng tuổi đã có bộ dáng cường tráng như vậy, trong số liệp báo là cực kỳ hiếm thấy, có thể thấy cha nó có thể trạng vạm vỡ cỡ nào, tuyệt đối sẽ không yếu hơn Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc.
Có ý muốn hỏi han Gia Mã một chút nhưng lại cảm thấy mình hỏi vấn đề này có chút không thích hợp. Hệt như hỏi vợ người ta, chồng em có đủ sức hay không, nếu ở kiếp trước đã sớm bị ngũ chỉ sơn hầu hạ. (tức là ăn tát á :3)
Thế nhưng Gia Mã lại hào phóng, thẳng thắn nói cho La Kiều biết ba ba của Tháp Tháp là ba anh em.
“Ba anh em?” Ba con? ! La Kiều kinh hoảng. Em gái quả nhiên dũng mãnh a!
“A a a! A a a a a a!” Đúng vậy, đều là liệp báo công rất cường tráng!
Gia Mã đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cường tráng, vừa nói còn không quên liêc mắt nhìn thể trạng nhỏ bé của La Kiều. La Kiều nổi giận, cậu vẫn chưa được bốn tuổi có được không! Xem mụ mụ Sa Mỗ của cậu đi, còn chị gái Hi Đạt nữa, cậu trưởng thành nhất định sẽ là một con liệp báo cường tráng!
“A a.” Quên đi.
Gia Mã quay đầu, thờ ơ không muốn tranh cãi vấn đề này với La Kiều. Trong mắt nó, La Kiều không có gì khác mình, đều phải dưỡng đứa nhỏ, có thể đi săn là tốt rồi, thể trạng không thể yêu cầu quá cao.
Cũng may Gia Mã không nói những lời này ra miệng, nếu không La Kiều khẳng định sẽ xù lông, tiếp đó là phát điên bổ nhào về phía Gia Mã, và kết quả cuối cùng không có gì bất ngờ là bị đập một trận.
Liệp báo đực có giá trị vũ lực còn thua một em gái, đau thương không gì bằng…
Ba con liệp báo chơi một hồi, không biết từ đâu tìm ra một con rùa đất to bằng bàn tay, chúng dùng móng vuốt lật ngược con rùa, gẩy gẩy chơi đùa. Bốn chân của con rùa đều rụt vào trong mai, bất động như một tảng đá nhưng vẫn không thể làm giảm bớt hứng thú của tiểu liệp báo.
La Thụy chơi một hồi, đột nhiên nói: “Ta với anh trai từng ăn thứ này rồi, hương vị không tệ a.”
Dứt lời, hai mắt Tháp Tháp lập tức tỏa sáng, rùa đất co rụt trong mai nhất thời mồ hôi đổ như mưa, hôm nay nó không nên ra khỏi nhà! Sớm biết đi hẹn hò với em gái lại gặp tai họa bất ngờ như vậy, có đánh chết nó cũng không ra ngoài!
La Kiều nhìn một màn trước mắt, đỉnh đầu xuất hiện một chuỗi hắc tuyến. Hiện tại cậu đã biết vì sao Sa Mỗ đánh mình, cậu đã dạy tiểu liệp báo phá vỡ thực đơn thường thức của chúng! Phải bẻ chúng về chính đạo, nhất định phải uốn nắn lại!
Gia Mã nghe thấy lời La Thụy liền híp mắt nhìn cậu. Bộ lông sau gáy La Kiều bị nhìn đến dựng đứng, em gái này rõ ràng đang nói: nếu con của nó bị lừa thành công, sớm muộn gì nó cũng đánh cậu một trận!
Được rồi, La Kiều thật muốn khóc, nếu ông trời cho cậu một cơ hội, cậu làm lại từ đầu được không a?
Cuối cùng ba con liệp báo cũng không ăn thịt con rùa đất kia, chúng vừa mới ăn rất no, không cần phải phí sức cạy mai rùa. Con rùa đất may mắn tránh được một kiếp dùng tốc độ trước giờ chưa từng có chui vào bụi cỏ, lau lau mồ hôi lạnh, thảo nguyên rất nguy hiểm, liệp báo rất hung tàn, ra ngoài phải cẩn thận a! Em gái tuy quan trọng, nhưng không thể vì em gái mà không muốn sống a…
Sau khi nghỉ ngơi, La Kiều tính toán mang theo La Sâm cùng La Thụy quay về lãnh địa, Gia Mã tạm thời sẽ đến lãnh địa cậu sống vài ngày.
“A a a a a a!” Ta sẽ bắt con mồi làm phí cư trú!
La Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy này cũng không phải vấn đề lớn, dù sao Gia Mã cũng từng sống ở lãnh địa, giữa chúng ngay cả chút mờ ám cũng không có, cho dù La Kiều muốn cọ cọ chiếm chút tiện nghi, phỏng chừng sẽ bị Gia Mã vung vuốt chụp bay, không, không phải phỏng chừng, là tuyệt đối…
Vứt bỏ những vấn đề em gái em trai ra khỏi đầu, lại đá bay những suy nghĩ linh tinh ngẫu nhiên hiện lên trong đầu, La Sâm cùng La Thụy gặp lại Tháp Tháp đều rất vui vẻ, nghe thấy Gia Mã nói muốn dẫn Tháp Tháp tới sống tạm ở lãnh địa của mình, hai đứa đều mở to mắt long lanh nhìn La Kiều. Thân là liệp báo ba ba cuồng con trai, tự nhiên lập tức đáp ứng.
Đối với việc ba cha con lại lăn thành một đoàn, Gia Mã biểu thị không thể hiểu nỗi, chẳng lẽ con liệp báo này không biết, tiểu liệp báo ở độ tuổi này không nên cứ làm nũng như vậy sao? Quả nhiên phương pháp giáo dục của con liệp báo đực này có vấn đề!
Quay đầu lại nhìn Tháp Tháp, hi vọng Tháp Tháp không bị ba cha con này dụ dỗ. Gia Mã bắt đầu do dự, nó mang Tháp Tháp tới lãnh địa La Kiều tá túc có lẽ không phải chủ ý tốt…
Vô luận Gia Mã nghĩ thế nào, năm con liệp báo vẫn trở về lãnh địa La Kiều trước lúc chạng vạng.
La Kiều nhìn thấy một con voi đực trẻ tuổi ở gần núi đá. Năm con liệp báo lập tức dừng lại, nấp vào bụi cỏ cao. Con voi này đã nhiều lần xuyên qua lãnh địa La Kiều để tới hồ nước bên lãnh địa hoa báo uống nước, La Kiều cũng không xa lạ gì với nó. Nhưng này không có nghĩa là nó không nguy hiểm, ngay cả sư tử cũng biết, voi đực trẻ tuổi bỏ đàn hoặc tụ thành nhóm so với voi cái sống theo đàn còn nguy hiểm hơn! Nhất là những con voi đực trong kỳ động dục, trong đầu chúng trừ bỏ giao phối chính là đánh nhau! Ngay cả sư tử cùng hoa báo đều không tình nguyện đụng mặt chúng vào lúc này, huống chi là liệp báo.
Bất quá mùa mưa vẫn chưa tới, sức uy hiếp của con voi này vẫn chưa lớn đến vậy.
Nghĩ đến Mông Đế, La Kiều đột nhiên cứng đờ, cậu nhớ tới vì sao lúc Gia Mã nói muốn tới lãnh địa mình lại cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, con hoa báo lòng dạ hẹp hòi kia, nếu để nó nhìn thấy Gia Mã, chính mình khẳng định là đại họa lâm đầu!
Quay đầu nhìn Gia Mã, lại nhìn nhìn ba tiểu liệp báo, La Kiều bất đắc dĩ dùng móng vuốt ôm đầu, hi vọng mấy ngày này Mông Đế ngàn vạn lần đừng xuất hiện, nếu không, cái mạng nhỏ của cậu thiệt khó giữ.
Mông Đế sẽ không cắn chết cậu, nhưng nó lại muốn làm cậu đến chết! Kiểu chết này thực sự rất dọa người a…
Gia Mã cùng ba tiểu liệp báo nhìn thấy La Kiều một phút trước còn sáng ngời nhìn chằm chằm con voi, nhưng ngay sau đó hệt như cây cỏ bị phơi nắng đến héo khô nằm rạp trên mặt đất.
“A a?” Làm sao vậy?
La Kiều không muốn nói chuyện, cậu không có lời nào để nói, dứt khoát nằm rạp trên mặt đất chẳng ừ hử gì.
Ngay lúc La Kiều phát giác tình cảnh bi thúc của mình, Mông Đế không có biểu tình gì nhìn Bích Thúy Ti đang vui sướng khi người gặp họa. Mỹ nữ biến thành hình thái nhân loại có làn da chocolate ôm hai tiểu báo con trong lòng, bộ ngực đầy đặn mê người hệt như hai quả đào mật. Bất quá hai báo con đã cai sữa, Bích Thúy Ti chỉ ôm chứ không cho phép chúng bú sữa, đói bụng thì ăn thịt, đây là quy củ.
“Mông Đế, ta không nói dối.” Bích Thúy Ti lười biếng ngáp một cái, tùy ý đứa con gái bò trên vai, nhìn Mông Đế từ trên cây nhảy xuống, biến mất trong bụi cỏ, Bích Thúy Ti ở trên cây cười đến thực vui vẻ.
“Mụ mụ?”
“Không có việc gì.” Bích Thúy Ti ôm hoa báo đực qua cắn một ngụm: “Nghe này, cục cưng, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, nữ nhân đều không dễ chọc!”
Hoàn Chương 86.
|
Trọng Sinh Thành Liệp Báo [87]
****
Người ta thường nói điềm xấu thường không linh nghiệm như điềm tốt, thực thế thường tương phản với nguyện vọng. Nhưng đối với La Kiều mà nói, phàm là những chuyện xúi quẩy nhất thì thường rất linh nghiệm, hơn nữa cứ lo lắng cái gì thì nó lại ập tới!
La Kiều ngàn mong vạn muốn, chỉ còn kém thề thốt với mặt trời cầu nguyện với mặt trăng mà thôi, thế nhưng hoa báo Mông Đế hừng hực lòng đố kị vẫn xuất hiện trước mặt cậu. Thân hình vẫn cường tráng như vậy, da lông vẫn bóng loáng như vậy, ánh mắt thì rõ ràng đang muốn lột da róc xương, ăn sạch sẽ con liệp báo ba ba nào đó!
La Kiều run lẩy bẩy, trong đầu chỉ nghĩ đến một việc, cậu lúc này hệt như chiếc cốc đặt trên bàn cà phê. Trường ca khóc than, không quan tâm những từ này dùng lúc này có thích hợp hay không, nó thật sự có thể chuẩn xác biểu đạt tâm tình của La Kiều lúc này, cậu thực muốn khóc a…
Mông Đế chỉ chỉ Gia Mã cùng Tháp Tháp đang nghỉ ngơi trong hang, ý tứ thực rõ ràng, em yêu, giải thích đi!
“Cái kia…” La Kiều thật sự không biết nên giải thích thế nào, ăn ngay nói thật thì người ta phải tin mới được. Nhưng có có làm cậu càng bi thúc hơn không? Khó có dịp làm người tốt việc tốt liền bị Mông Đế bắt gặp tại trận, cậu thật sự không có ý biến thái gì cả, ngay cả ý tưởng muốn sờ sờ vuốt với em gái cũng không có, nhưng với loại hỏa nhãn kim tinh, trùm bới móc, lòng dạ hẹp hòi như Mông Đế thì cậu còn đường sống sao?
La Kiều suốt cả buổi vẫn không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mông Đế liếm liếm khóe miệng, mài mài móng vuốt, đầu móng tay sắc bén hiện lên một vệt sáng bén ngót, ánh mắt không chớp nhìn cậu chằm chằm, từ đỉnh đầu trượt đến cái đuôi, lại từ đuôi quay ngược trở lại. Bị ánh mắt kia đâm vào người thật sự làm người ta dựng tóc gáy. Bị Mông Đế nhìn như vậy, La Kiều sợ tới mức suýt chút nữa đã nhào qua ôm đùi Mông đế mà khóc: “đại gia, ta sai rồi, ta không nên trêu hoa ghẹo nguyệt…. A phi! Cậu mới không trêu hoa ghẹo nguyệt, cậu chỉ dẫn một con liệp báo cái về nhà mà thôi! Còn nữa, Mông Đế dựa vào cái gì mà tới xét nét cậu chứ? Hai tiểu hoa báo kia chẳng lẽ do Bích Thúy Ti cùng không khí sinh ra à? !
Kết quả, La Kiều bị ép tới nóng nảy, lòng can đảm cũng tăng vọt, cố hất cằm đối mặt với Mông Đế. Con thỏ nóng nảy còn cắn người a, huống chi là liệp báo!
Gia Mã ở trong hang dựng thẳng lỗ tai, vẻ mặt thích thú lắng nghe, thẳng đến khi nội dung cuộc tranh cãi của hai con báo kia càng lúc càng không thích hợp cho tuổi nhi đồng, nó lập tức kéo Tháp Tháp đang ở gần cửa hang, che lỗ tai lại, không để con trai mình học thói xấu. Tháp Tháp mơ mơ màng màng mở mắt, thấy bộ dáng của mụ mụ rất nghiêm túc thì ngoan ngoãn cọ cọ móng vuốt Gia Mã, sau đó lại ngủ tiếp.
La Sâm cùng La Thụy ở cùng hang động không được đãi ngộ này, hai tiểu liệp báo chen chúc ngay cửa hang, một chữ cũng không bỏ sót nghe hết toàn bộ trận chiến tranh miệng chưa từng phát sinh giữa liệp báo cùng hoa báo này. Với giá trị vũ lực của Mông Đế, La Kiều có thúc ngựa cũng không cản nổi, nhưng quá hăng hái cãi nhau làm La Kiều quên mất một sự thật, hoa báo là một con dã thú không hơn không kém, làm dã thú, chúng chưa bao giờ dùng cãi lộn làm phương thức giải quyết vấn đề.
Tiếng bàn tính bị đập vỡ vang lên lạch cạch, liệp báo ba ba tính toán ầm ĩ một phen thì có thể bẻ cong mọi chuyện trực tiếp bị hoa báo Mông Đế vung một vuốt trấn áp, sau đó ngậm gáy kéo vào một hang động trong núi, đi vào liền không trở ra.
Muốn dùng lối suy nghĩ của nhân loại để giải quyết vấn đề dã thú, La Kiều bi thúc như vậy thực không oan uổng.
Âm thanh bên ngoài đột nhiên chấm dứt, La Sâm lo lắng muốn đi xem nhưng lại bị La Thụy cắn đuôi.
“Làm chi cắn ta?” La Sâm quay đầu, khó hiểu nhìn đứa em: “Ta muốn đi xem ba ba. Nói không chừng con hoa báo kia tức giận sẽ cắn bị thương ba ba!”
“Sẽ không.” La Thụy bình tĩnh lắc đầu, ngồi chồm hổm trước mặt La Sâm: “Tuy nó thoạt nhìn rất hung hăng, nhưng tuyệt đối không có biện pháp với ba ba, tựa như ba ba từng nói cái gì mà… ân, cọp giấy?”
“Ồ.” La Sâm bất động, vẫy vẫy cái đuôi, La Thụy không dùng lực, vì thế mặc dù bị cắn nhưng không hề cảm thấy đau: “Nhưng cọp là con gì nha?”
“…ta cũng không biết…”
Hai tiểu liệp báo nhìn nhau, không nói gì nữa. Bọn nó ai cũng chưa từng gặp qua con cọp, người ta sinh ra ở một nơi bất đồng với chúng, còn cách cả một đại dương a.
Gia Mã dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng hồi lâu, không còn âm thanh tranh cãi truyền tới nữa, nó ngáp một cái, liếm liếm Tháp Tháp đang nằm bên cạnh, chỉ cần có La Kiều ở, con hoa báo kia sẽ không tìm mẹ con nó gây rối.
Giống đực đều quyết định bằng gì kia. Đối với điểm này, Gia Mã vô cùng khẳng định.
La Kiều bị Mông Đế kéo vào hang, ngay sau đó đã bị Mông Đế biến thành hình thái nhân loại túm lấy cái đuôi, lông gáy lập tức dựng thẳng, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Mông Đế trực tiếp đè lên nhân thú một phen.
La Kiều quỳ rạp trên mặt đất vừa mới hộc ra một hơi, sau gáy đột nhiên bị Mông Đế cắn một ngụm, lúc cậu ý thức được sự tình không ổn thì Mông Đế đã một lần nữa biến thành hoa báo, La Kiều quay mạnh đầu, dựa vào độ mềm dẻo cực tốt của cơ thể, quơ vuốt hung hăng tát Mông Đế hai cái. Không ngờ như thế lại làm Mông Đế càng hưng phấn hơn, La Kiều nhất thời đau tới chảy nước mắt, bất chấp mọi thứ, cậu hé miệng nhe răng: “Ngươi biến lại cho ta! Bằng không ta cắn chết ngươi!”
Vừa nhe răng lại vừa khóc lóc, khóc đến mức tâm can Mông Đế nhún nhảy, lập tức biến về hình người, ôm La Kiều vào lòng, liếm liếm lỗ tai, nắm lấy móng vuốt cậu: “Ta muốn hôn ngươi.”
La Kiều còn có thể làm gì bây giờ? Đánh thì đánh không lại, chỉ có thể nghe lời. Biến về hình thái nhân loại, chủ động hôn lên môi Mông Đế, trong làn sóng nhiệt nóng bỏng này, La Kiều đột nhiên sinh ra một ý tưởng quỷ dị, trăm phương ngàn kế nghĩ cách giải thích đều là mây bay, đáng ra cậu nên bổ nhào tới tranh thủ xin chút khoan hồng lúc Mông Đế vừa xuất hiện mới đúng…
Con voi đực trẻ tuổi xuất hiện ở lãnh địa La Kiều vào ban ngày lúc này đã tiến vào lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ.
Mùi động dục của mấy con voi cái trong đàn Mã Sa hấp dẫn nó. Voi cái cũng không phải chỉ động dục vào mùa mưa, những con voi cái không có ấu tể, bình thường khoảng ba tháng sẽ động dục, tuy đàn voi thường tập trung tìm kiếm bầu bạn vào mùa mưa, nhưng cũng không ít nhóc con lỗ mãng như con voi đực trẻ tuổi này.
Nhóm voi cái trong đàn Mã Sa hiện giờ không có tâm tình gặp gỡ con voi đực này, chúng đang toàn tâm toàn ý tìm đám sư tử gây rối, cho dù đám sư tử sư đàn Hoắc Tư Bỉ trốn trong những lùm cây sâu bên trong lãnh địa cũng bị đàn voi tìm ra!
Bất quá những ngày tháng trốn đông trốn tây của sư đàn Hoắc Tư Bỉ cũng sắp chấm dứt, voi mỗi ngày đều phải uống nước, mà nguồn nước phụ cận lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ không đủ cung cấp cho sáu mươi con voi trưởng thành, chúng phải tìm kiếm nguồn nước mới. Đầm lầy trong lãnh địa sư đàn Áo La Tư chính là một chọn lựa không tồi, nơi đó không chỉ có nước ngọt, còn có bùn lầy, có thể dùng để bôi lên da, phòng ngừa phơi nắng cùng muỗi đốt, này đối với voi con rất quan trọng.
Voi đực trẻ tuổi đến không đúng lúc, vì thế nữ thủ lĩnh Mã Sa của đàn voi không chút khách khí xua đuổi nói, còn có hai con voi cái trẻ tuổi tiến lên hỗ trợ. Con voi đực này chỉ mới mười sáu tuổi, rất trẻ, nhóm voi cái thích những con voi tráng niên hơn bốn mươi tuổi hơn, nhóc con nên đi rèn luyện thêm vài năm đi.
Voi đực lưu luyến không rời, voi cái của đàn Mã Sa xua đuổi sau lưng nó, thậm chí còn không chút do dự dùng cái ngà voi sắc bén trắng như tuyết dài thật dài của mình mà chọt — vào — mông— voi đực…
Nhóm sư tử núp trong bụi cỏ hoảng hồn.
Voi quả nhiên là sinh vật khủng bố, thế nhưng tàn bạo như vậy!
Ánh mắt của anh em Phỉ Lực cùng Ai La, tính cả Nạp Tư nhìn về phía nhóm sư tử cái đều trở nên thật dịu dàng. Tuy những bà chị này thường xuyên quyền đấm cước đá bọn nó, nhưng ít nhất cũng không dùng răng nanh cắm vào mông mình, điều này, đối với giống đực mà nói cực kì quan trọng!
Chứng kiến một màn khiếp sợ này không riêng gì sư đàn Hoắc Tư Bỉ, còn có sư đàn Áo La Tư tính toán chờ đợi đàn voi rời đi sẽ đập sư tử Hoắc Tư Bỉ một trận.
Áo La Tư nhịn không được động động cái đuôi, lại bị Đề Na vươn vuốt chụp lên mông, sư vương hùng tráng cứng ngắc quay đầu lại, nhìn nhóm sư tử cái ở phía sau đang nhìn chằm chằm vào mông mình, nó nhịn không được kẹp chặt cái đuôi nhích qua một bên, cúi đầu, có nhiều vợ cũng là chuyện đau đầu a.
Cùng lúc này, trong lãnh địa của liệp báo Gia Mã, một con liệp báo trưởng thành da lông vàng nhạt, toàn thân không hề có chút đốm lấm tấm nào đang bi thương gẩy gầy mấy hòn đá vụn trên gò mối.
Nó dễ dàng sao? Thật vất vả mới tìm được một em gái, tuy mang theo đứa nhỏ nhưng nhìn thân hình kia, diện mạo kia, móng vuốt chụp một phát thực mất hồn a…
Nó đã chuẩn bị sẵn tư thế chờ đợi em gái bổ nhào về phía mình, cũng chọn lựa xong góc độ động móng vuốt sau khi em gái vung vuốt lên người mình để trông có vẻ vừa phóng khoáng lại mạnh mẽ, không ngờ sau khi em gái kia vừa thấy rõ bộ dáng của nó thì lập tức mang theo đứa nhỏ một đường chạy mất tiêu, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại. Thái độ của em gái thực rõ ràng, người ta không có hứng thú với nó a.
Liệp báo Tát Đặc không có lấm tấm thực bi thúc gào khóc. Anh em sinh cùng một lứa, chỉ duy nhất mình nó là không có đốm. Sống đến bây giờ, ngay cả móng vuốt của báo em gái cũng chưa từng sờ qua. Trừ bỏ mụ mụ bưu hãn Sa Mỗ cùng chị gái Hi Đạt, ngay cả anh em cùng huyết thống cũng không nguyện ý tiếp nhận nó, vừa mới độc lập liền khẩn cấp mỗi con một ngã.
Đoạn thời gian trước gặp lại Hi Đạt, Hi Đạt nói nó có một đứa em rất đặc biệt, mới vừa trưởng thành không lâu, đang nuôi dưỡng hai tiểu liệp báo. Tát Đặc nhịn không được muốn đến xem người anh em này, không ngờ trên đường gặp được một đóa hoa đào còn chưa kịp nở rộ đã héo tàn, lần thứ hai thất tình đả kích Tát Đặc quá nặng nề, làm nó quăng luôn người anh em còn chưa gặp mặt ra sau đầu.
Vợ chồng chồn mật ra ngoài kiếm ăn thấy Tát Đặc, trên đầu lập tức nhảy ra một dấu chấm hỏi cực lớn, đây là liệp báo hay một con sư tử bị co rút? Chẳng lẽ, trên thảo nguyên xuất hiện giống mới? Thoạt nhìn, con liệp báo đực dưỡng ấu tể kia cũng không tính là kì quái, cái tên không có lấm tấm này mới thực sự đặc sắc a!
Hai vợ chồng nhìn nhau, bất chấm con rắn đang giãy dụa dưới móng vuốt, chúng phải nhanh chóng báo tin này cho con chồn đất hàng xóm!
La Kiều đang bị Mông Đế ép tới thở không nổi đột nhiên cảm thấy lưng phát lạnh, cậu cảm thấy có ai đó đang nhắc tới mình. Mông Đế bất mãn việc cậu thất thần, dùng sức một cái, La Kiều suýt chút nữa thở không nổi.
Móng ông nội nó! Liệp báo không phát uy liền xem cậu là hello kitty à!
Ánh mắt La Kiều đột nhiên sắc bén, túm lấy bả vai Mông Đế xoay người thật mạnh, vị trí cao thấp của hai người nhất thời đảo lộn, lúc Mông Đế còn thất thần, đôi chân thon dài của La Kiều đã kẹp chặt thắt lưng Mông Đế, Mông Đế nhịn không được ngẩng đầu, mái tóc vàng nhạt xõa trên đầu vai, đầu lưỡi tìm kiếm liếm qua cánh môi đỏ sẫm như máu, ôm lấy sau gáy La Kiều kéo cậu đè thấp cơ thể, hung hăng hôn lên mối đối phương, một tay giữ chặt thắt lưng nhỏ gầy, trong lúc môi cùng môi ma xát, tiếng nói mê người truyền vào tai La Kiều: “Tiếp tục đi.”
Vì thế, La Kiều kiên quyết phủ định chính mình là kẻ cuồng giọng nói lại tiếp tục bị mê loạn đến choáng váng đầu óc, ngây ngốc tiếp tục.
La Sâm cùng La Thụy chen chúc ngủ thành một đoàn hoàn toàn không hay biết ba ba của chúng đang rất vui sướng đào hố rồi tự chôn mình xuống dưới, lại còn cười tủm tỉm nhìn hoa báo ở trên miệng hố xúc đất đổ xuống…
Hoàn Chương 87
|