10 Số Thập Phân
|
|
Ngô Ẩn nghĩ trong lòng: tên này hôm nay bị ấm đầu à? Ngô Ẩn quay lại trên giường nằm ngủ, mơ màng được một giấc thì tỉnh lại, thấy Lạc Phong vẫn nằm ngửa người dựa vào ghế salon, ánh đèn chiếu vào gương mặt nửa sáng nửa tối, biểu cảm rất khó coi. Cũng không hiểu vì sao, Ngô Ẩn nhẹ bước đi đến tủ lạnh, lấy ra hai lon bia, dùng một lon áp vào mặt của Lạc Phong. Bị một vật có nhiệt độ khác thường chạm vào, Lạc Phong giật một cái liền mở mắt, thấy Ngô Ẩn đang hướng lon bia vào mặt mình, ánh mắt ngạc nhiên, tay chậm rãi cầm lấy. Ngô Ẩn không nhanh không chậm ngồi bên cạnh Lạc Phong, bật nắp lon bia uống ực một cái. Lạc Phong vẫn cầm lon bia xoa xoa trong hai lòng bàn tay, ôn hoà mở miệng. "Anh thực sự muốn tôi rời đi rồi mới ngủ ngon được sao?" Ngô Ẩn liếc mắt, nhanh chóng trả lời, "Phải! Cậu sớm rời đi để tôi được an giấc mỗi đêm." "Phóc" tiếng lon bia của Lạc Phong vang lên. Một lớp bọt trắng trào ra, Lạc Phong đưa miệng lên hớp lấy. Ngô Ẩn vẫn quan sát một hồi, chủ động mở miệng. "Cậu hôm nay bị ốm à?" "Không!" "Cậu bị chó cắn, mất tiền, bị cảnh sát phạt,... Đúng rồi! Cậu là thất tình?" hai mắt hớn hở. Lạc Phong nghe đến hai chữ "thất tình" liền ngông cuồng đáp lại. "Phải! Thất tình anh." Ngô Ẩn thu liễm hai mắt tức giận, cái tên này quả thực hết thuốc chữa. Dộng lon bia xuống bàn, lập tức đứng lên. Lạc Phong nhanh tay níu lại, kéo cậu ta vào ngực ôm thật chặt, còn áp sát mặt mình vào mái tóc đinh cắt ngắn kia, nhắm mắt tận hưởng. Ngô Ẩn như mọi khi vẫn vùng vẫy, nhưng cũng như mọi khi mà ngoan ngoãn nằm yên sau đó. Lần này có chút nhượng bộ, ót tựa vào bờ ngực của Lạc Phong mà lên tiếng. "Này bí nhân biến thái, tôi hôm nay vui vẻ, bố thí cho cậu một cuộc nói chuyện nghiêm túc. Mặc dù không thân thiết, nhưng có chuyện gì thì cứ nói." Lạc Phong, một tay ôm Ngô Ẩn, một tay cầm lon bia lên uống. "Thực ra chuyện này tôi đã từng đề cập với anh, do anh không để ý tới." Ngô Ẩn suy nghĩ một lúc, thực sự nghĩ không ra chuyện gì. Trong đầu cậu ta chỉ toàn là những vẻ mặt, những lời nói biến thái của Lạc Phong, hiện tại cũng chỉ im lặng. Lạc Phong lại lên tiếng. "Lớp võ karate sắp bị khai trừ." Nghe đến đây, Ngô Ẩn thực sự có chút ấn tượng, lúc rửa chén ở nhà văn hoá Lạc Phong đã từng nói với mình. Lạc Phong vẫn ừng ực uống bia, rồi lại ung dung. "Trong vòng ba ngày phải kiếm được 50 võ sinh mới thì may ra...Anh biết không, lớp võ này là cả tâm huyết của tôi..." Nói xong lại uống. Ngô Ẩn nằm trong lồng ngực Lạc Phong, suy nghĩ một lúc liền mở miệng hỏi. "Bí nhân, với tư cách là người không hề ưa cậu, tôi có thể giúp gì?" (Hỏi lầy =)) Pino) Lạc Phong cười một tiếng không kiềm được. "Hahaha...câu nói này của anh sao lại trẻ con như vậy?" Ngô Ẩn mắng thầm: mẹ kiếp, lão tôn không phải lúc nào cũng tốt bụng đâu đấy. Lạc Phong bỗng ngưng cười, cầm lon bia của Ngô Ẩn đặt vào tay cậu ta, hai lon bia chạm vào nhau, cả hai uống ừng ực. Nuốt bọt bia vào bụng, Lạc Phong mở lời. "Anh giúp tôi một chuyện được chứ?" Ngô Ẩn bỗng nghiêm túc. "Nói." Lạc Phong áp mặt mình sát lại gần Ngô Ẩn, lời nói mê đắm. "Cho tôi hôn một cái." "Binh" một cú gõ vào đầu Lạc Phong. Ngô Ẩn lập tức đẩy Lạc Phong ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn. Một lúc sau liền không suy nghĩ mà dùng cánh tay phải khoác vào vai Lạc Phong. "Hiện tại, tôi chỉ có thể làm thế này với cậu." Lạc Phong bất ngờ không nói thành lời, cũng chậm chạp dùng cánh tay trái khoác vai Ngô Ẩn. Hai người đàn ông trong màn đêm khoác vai nhau tâm sự, ánh đèn chỉ còn le lói, tình cảm dần dần lấp đầy.
HẾT CHƯƠNG.
|
Chương 17: BẢY ĐÊM ĐẾN THĂM BỆNH - ĐÊM THỨ BẢY: THÊM MỘT CÁI VALI Trans+Edit: Pino - Lytaa Nguồn: www.wattpad.com/pinoneverdie ---------
"Ngô Ẩn, Ngô Ẩn, cậu có nhà không?" Tiếng đập cửa nhà Ngô Ẩn vang lên. Trong cơn say ngủ, Ngô Ẩn mơ màng tỉnh dậy, thấy mình và Lạc Phong gục ngủ trên salon, Lạc Phong còn đang tựa đầu vào vai mình mà ngủ, vẻ mặt dịu hiền khác thường, bần thần một lúc mới đánh thức hắn ta. "Bí nhân, dậy mau, có người đến tìm tôi." Lạc Phong mè nheo không muốn dậy, còn muốn nhào lên định hôn Ngô Ẩn một cái mới chịu buông, nhưng vẫn là bị Ngô Ẩn cản lại. Ngô Ẩn vội ra mở cửa, một trận ngạc nhiên. " An An ? Cô làm gì ở đây?" "Tôi được lệnh của sếp Trương đến đây, gọi điện thoại cho cậu sao không được?" Lúc này Ngô Ẩn mới chợt nhớ, lần trước giằng co với Lạc Phong đã bị rớt hư điện thoại còn chưa đi sửa, thảo nào mấy ngày nay lại yên ắng như vậy. " À, điện thoại tôi bị hư, có chuyện gì vào nhà hẳn nói." "Không cần thiết, tôi đến để chuyển lời từ sếp Trương, hỏi cậu về bản kế hoạch quảng cáo đến đâu rồi? Ngày mai cậu đi làm lại phải trình lên cho ông ấy." Lúc này Ngô Ẩn như bị ngàn cân đá đè bẹp. - Mẹ kiếp! Sao mình lại quên hẳn chuyện làm kế hoạch? - Lúc này tay chân bủn rủn, cảm giác khó thở ập tới, chỉ còn biết nhìn An An mà không nói lời nào. "Thôi được rồi! Tôi chỉ ghé qua một chút để chuyển lời, bây giờ phải đi làm, hẹn ngày mai gặp lại cậu." An An quay bước rời đi, Ngô Ẩn như một cái xác chết đâm đầu vào giường. Lạc Phong từ nhà vệ sinh bước ra thấy vậy liền hỏi. "Chuyện gì?" Ngô Ẩn vẫn nằm đó không nói lời nào. Tối qua còn anh dũng hiên ngang khoác vai người ta mà an ủi, bây giờ công việc của mình ập đến giải quyết không xong. Ngô Ẩn ơi Ngô Ẩn, mày sống thật quá hư danh. Buổi sáng tại nhà văn hoá. "Cảm phiền cho tôi ghi danh." "Nhà văn hoá quận Triều Dương xin chào, cho hỏi ngài muốn ghi danh bộ môn nào?" "Karate." Nữ nhân viên phòng ghi danh nghe xong có chút ngưng trọng, nói nhỏ với người kia. "Thưa ngài, lớp karate sắp bị khai trừ, nghe đâu chỉ còn một hai ngày nữa, ngài ghi danh bây giờ chẳng phải uổng phí?" "Bị khai trừ? Không thể nào! Là lớp của lão sư Lạc Phong?" Người đến ghi danh trợn mắt hoảng hốt. "Đúng vậy! Nghe nói phải có 50 võ sinh tới ghi danh mới có thể duy trì, mà chuyện này làm sao có thể?" Nữ nhân viên ghi danh nhiều chuyện một chút.
|
"Năm mươi người?" Người đến ghi danh kia suy nghĩ một hồi lâu, vẫn ra quyết định. - Lạc Phong, xem ra lần này tôi có thể trả ân tình lại cho anh - "Tôi vẫn đăng kí." "Ngài..." nữ nhân viên ghi danh kinh ngạc. "Thôi được, xin ngài cho biết quý danh." "Nghiêm Chí Kiên." Tại căn chung cư của Ngô Ẩn. "Anh nói cái gì? Muốn giúp tôi quảng cáo lớp karate?" Lạc Phong ngạc nhiên. "Đúng! Chuyện này cũng một công đôi việc, vừa giúp được cậu vừa giúp được tôi." Ngô Ẩn rót một ly nước, uống xong liền nói. "Tôi đã suy nghĩ rất lâu mới có thể nghĩ ra ý này. Tôi sẽ lên kế hoạch quảng cáo cho lớp karate của cậu, mặc dù không biết trong vòng hai ngày sẽ thu hút bao nhiêu võ sinh đến đăng kí, nhưng ít ra vẫn còn hơn ngồi không chờ chết, tôi thì có thể có cái đem lên báo cáo với sếp." Lạc Phong cau mày, đối với những chiêu thức quảng cáo hoặc quảng bá thực sự không am tường cũng không hứng thú, nhưng lần này coi bộ phải thử một phen. "Được! Tôi cần làm những gì?" Lạc Phong ra quyết định trong tích tắc. Sau khi trao đổi với nhau đến chiều, Lạc Phong đi đến nhà văn hoá để thu gom tài liệu về lớp karate. Từ bãi giữ xe đi lên, nhìn thấy một tốp người xếp hàng dài ngay trước phòng ghi danh, Lạc Phong nổi máu tò mò. Một đoàn người nam nhân trông cũng khá cơ bắp đang xếp hàng để ghi danh. Cái này chắc là học viên đến đăng kí môn xiếc nghệ thuật. Ơ hay? Không lẽ môn xiếc nghệ thuật gần đây được ưa chuộng như vậy? Vẫn còn đang suy nghĩ, từ phía xa có một tên tiểu tử vọng tiếng. "Soái ca, soái ca, là tôi đây." Nghiêm Chí Kiên nhanh nhảu chạy tới trước mặt Lạc Phong, tươi cười bắt chuyện. "Lạc Phong soái ca, à không Lạc Phong lão sư." Lạc Phong thực sự không nhớ ra Nghiêm Chí Kiên. "Anh không nhận ra tôi sao? Ngày đó anh mua cháo đã ra tay giúp tôi thoát nạn." Lúc này Lạc Phong mới có chút ấn tượng, thuận miệng hỏi thăm. "Cậu tới đây làm gì?" "Tới giúp anh." Lạc Phong khó hiểu, "Giúp tôi?" "Phải đó! Tới giúp anh cũng như cơ hội để tôi đền ơn cho anh." Nghiêm Chí Kiên vẫn hớn hở. Lạc Phong thực sự khó hiểu. "Cậu nói rõ xem?" "Chẳng phải lớp karate sắp bị khai trừ sao? Tôi lúc tới đây đăng kí mới biết được. Đoàn người kia chính là bạn bè của tôi, đến để ghi danh lớp karate của anh." Lạc Phong kinh hãi nhưng vẫn giữ nét mặt ổn định bên ngoài - Thực ư? Tên nhóc con này bản lĩnh vậy sao? - "Cậu làm thế nào?"
|
Nghiêm Chí Kiên tự đắc. "Đều là do anh đấy!" Lạc Phong lại càng không thể hiểu. "Do tôi?" "Phải! Tôi đã đưa hình của anh cho bọn họ xem và nói rằng anh là võ sư karate ở đây, ngoài ra trong lớp này còn có nhiều anh soái ca khác, nên họ liền tới đăng kí." Vui vẻ giải đáp thắc mắc. Lạc Phong lùng bùng lỗ tai. "Cái gì? Chẳng lẽ..." Nghiêm Chí Kiến nắm hai bàn tay lại, cười híp mắt đáp lời. "Phải, tất cả đều 'cong' ." Lạc Phong há mồm mở miệng không khép lại được, đây là một bộ mặt của vị võ sư nghiêm nghị đang hoảng sợ. Đám người kia người nào cũng trên dưới mét tám, thân hình tuy không đẹp bằng Lạc Phong nhưng cũng được xếp vào loại body chuẩn, người nào cũng tuấn lãng, phong cách nam tính năng động....mà lại là gay. Đây phải gọi là gay cực phẩm. Lạc Phong đối với chuyện giới tính không có thành kiến, nhưng là có chút khó tiếp nhận đám học viên mới này. Một người trong số đó vừa đăng kí xong, nhìn thấy Lạc Phong liền chạy tới. "Chào! Anh chắc là lão sư Lạc Phong?" Lạc Phong vẫn đem gương mặt dữ tợn của một vị võ sư ra hồi đáp. "Chào! Là tôi." "Về sau mong anh hướng dẫn tận tình, lúc nào cần đánh, anh cứ đánh tôi, tôi thích bạo lực một chút." Lạc Phong nghiêm chỉnh đáp lời. "Luyện võ vốn để rèn luyện cơ thể, nhưng không đến mức phải đánh đập." Người nam nhân kia tỏ vẻ không đứng đắn. "Vậy sao? Tiếc quá! Nhưng tôi sẽ cố gắng để được anh đánh." Nói xong bỏ đi, còn không quên thì thầm vào tai Lạc Phong. "Mông anh đẹp thật!" Nếu không vì luyện được chữ "nhẫn", Lạc Phong đã sớm đánh rục xương gã này. Chuyện có người tới đăng kí lớp karate...không biết nên mừng hay lo. Tối đến, mang hồ sơ về chung cư, Lạc Phong mới lôi cổ Ngô Ẩn lại ôm một cái. "Cậu lại bị cái gì nữa vậy? Mau thả tôi ra? Chuyện hồ sơ thế nào?" Ngô Ẩn khó chịu. Lạc Phong ôm siết lấy Ngô Ẩn, giọng điệu có chút bàng hoàng. "Ngô Ẩn tôi kể anh nghe một chuyện kinh khủng, vừa nãy ở phòng ghi danh, tôi...." "Ngô Ẩn à! Em tới rồi nè!" Tiểu Thanh bất ngờ mở cửa, kéo theo một cái vali to tướng. Trong phút nhất thời, Lạc Phong vẫn chưa kịp thả Ngô Ẩn ra. Hoá ra ngoài Lạc Phong được quyền ra vào nhà Ngô Ẩn, còn có tiểu Thanh, mà người ta là đàng hoàng chính chính có được chìa khoá gốc của chủ nhân căn nhà, không phải là loại copy như Lạc Phong. Ngô Ẩn như chớp đẩy Lạc Phong ra. "Tiểu Thanh sao em lại ở đây?" Ngô Ẩn kinh hoàng.
|
"Anh ta là ai?" "Cô ta là ai?" Tiểu Thanh và Lạc Phong đồng loạt lên tiếng hỏi. Ngô Ẩn bây giờ chỉ mong mình bị sét đánh chết. Ba người nhìn nhau được một lúc, Ngô Ẩn mới chủ động. "Tiểu Thanh đây là bạn của anh, cậu ta muốn ở nhờ vài ngày, tên Lạc Phong." Lúc này quay sang Lạc Phong. "Còn đây là........" Theo lẽ thường tình, Ngô Ẩn sẽ thoải mái mà nói tiểu Thanh là bạn gái mình, nhưng không hiểu sao lại không dám nhìn Lạc Phong để mở miệng. "......đây là......người yêu của tôi, tiểu Thanh. " mắt gượng gạo cúi xuống đất. Thực ra trong lòng Lạc Phong đã mong Ngô Ẩn sẽ nói người kia là em gái của cậu ta. Nghe được câu nói đó của Ngô Ẩn, Lạc Phong rất khó chịu, nhưng lại không có tư cách, cũng không có lý do để khó chịu. Lúc này đành ứng biến. "Chào, tiểu Thanh." Sau màn chào hỏi gượng gạo kia, tiểu Thanh lẳng lặng kéo vali vào nhà, sếp đồ xong liền đặt vali của mình kế bên vali của Lạc Phong. Cái tủ quần áo bây giờ đầy ắp đồ của ba người. Dĩ nhiên đồ của hai gã đàn ông vẫn là hoà hợp phong cách và màu sắc hơn là đồ của nữ giới chen vào. Buổi tối đi ngủ, tiểu Thanh nhìn thấy tấm nệm tiện lợi liền thắc mắc. "Hai người bọn anh sao phải ngủ riêng? Là nam nhân cả mà! Haha." vui cười một chút. Ngô Ẩn lúng túng, Lạc Phong đứng sau lưng ứng cứu. "Là tôi không quen nằm giường, nên mới đem tới để dùng" Tiểu Thanh cũng bâng quơ cho qua. Nhưng vẫn là khó chịu vì sự xuất hiện của Lạc Phong ở đây, lên tiếng cạnh khoé. "Lạc Phong, tôi mặc đồ ngủ hơi thoáng thế này anh có thấy phiền không? Tôi là người thích thoải mái nên phong cách mặc ngủ có chút thoáng đãng." Lạc Phong biết điều mà đem tấm nệm tiện lợi kéo ra thật xa chiếc giường của Ngô Ẩn. Khuya tới, tiểu Thanh và Ngô Ẩn tâm sự. Cô ta cố tình kéo cái đùi trắng nõn lên cho Ngô Ẩn nhìn thấy, nhưng tiếc thay, người ta đang đổ mồ hôi đưa mắt về phía Lạc Phong đằng xa kia đang nằm quay lưng lại với mình. "Ngô Ẩn à, ngày đó cãi nhau là do em nóng giận thái quá, em biết anh không mắng em đúng chứ?" vừa nói vừa dùng ngón tay ngoáy ngoáy vào cơ thể đang cởi trần của Ngô Ẩn. Ngô Ẩn nhàn nhạt trả lời, mắt vẫn nhìn Lạc Phong. "Đúng! Chỉ là hiểu lầm. Nhưng sao em lại dọn đến đây?" Tiểu Thanh bị hỏi câu này đột nhiên hoang mang. Chuyện là cô ta bị chủ nhà bên kia đuổi vì hết hợp đồng rồi vẫn không đóng tiền thuê dài hạn, đành phải mặt dày vác đồ đến đây. "Em nghĩ là chúng ta nên ở chung với nhau để hiểu nhau hơn. Quen nhau ba năm chúng ta cứ mãi cãi nhau. Thêm nữa....nhu cầu của anh lớn như vậy, ở cạnh nhau thế này chẳng phải tốt sao?" Tiểu Thanh biết rõ Lạc Phong nằm bên kia sẽ nghe thấy mà vẫn vô tư nói ra. Ngô Ẩn đổ hết mồ hôi lạnh. Dù sao cũng là chuyện chăn gối thầm kín, có người ngoài không nên nói thẳng. "Em nói lung tung gì vậy?" mắt vẫn túc trực nhìn lưng của Lạc Phong, hắn ta vẫn chưa từng động đậy. "Anh muốn chối? Lúc trước một ngày làm hai ba đợt, đôi khi còn bắt em làm nhiều tư thế khó, có lần sáng sớm còn làm ngay cửa sổ mở toang, hên là không có ai nhìn thấy....." Lời này của tiểu Thanh chính là dùng tình dục để trói buộc Ngô Ẩn, nhưng lại khiến cho cái người nằm trên nệm tiện lợi kia có chút khó thở. "Thôi ngủ đi đừng nói chuyện này nữa." Ngô Ẩn ra sức gạt bỏ. Không biết vì sao không muốn để cho Lạc Phong nghe những thứ này, sợ cậu ta đau lòng ???
Ánh sáng buông hạ dần, chỉ còn lại cái đèn ngủ mờ ảo. Trong lúc mê man ngủ say, Ngô Ẩn cảm thấy có luồng khí lạ ám xung quanh, mơ màng mở mắt. Vừa nhìn ra ai đang đứng bên giường của mình, đã lập tức bị bịt miệng. Lạc Phong dũng mãnh lôi cả thân thể cởi trần của Ngô Ẩn ra khỏi giường, không cho cậu ta lên tiếng, đi tới cửa, mở ra, vác cậu ta xuống bãi giữ xe chung cư. Gặp bác Xiễm. "Ngô Ẩn, Lạc Phong ? Hai cháu làm gì giờ này ở đây?" Ngô Ẩn vẫn bị bịt miệng, vùng vẫy ra sức kêu ứ ứ trong miệng cầu cứu bác Xiễm. Lạc Phong lạnh lùng trả lời. "Bọn cháu tập thể dục." Nói xong đặt Ngô Ẩn lên vị trí phía trước của mô tô, bản thân ngồi phía sau giam cậu ta lại , nổ máy bỏ đi. Bác Xiễm chỉ còn biết đứng đó thở dài. "Hai cái tên tiểu tử này..." Ba giờ sáng trời lạnh như băng giá, Ngô Ẩn một thân trần trụi, mặc mỗi cái quần đùi ngủ, ngồi trên xe mô tô gió tạt 80 km/h, lạnh không thể miêu tả. "Chó má! Lạc Phong ! Cậu muốn làm gì?" ... Đêm thứ bảy xem ra bão tố. Hết chương!
|