CHƯƠNG 6
Miệng thì nói là chẳng âu lo, chẳng muộn phiền, nhưng thật chất cả đêm qua Thiên Anh không hề ngon giấc.
Mặt trời chỉ mới vừa nhú mình ra khỏi màn đêm dài, Thiên Anh cũng đã theo nó mà tỉnh dậy. Đón lấy những tia nắng đầu tiên của ngày mới, cô vươn vai, cái miệng ngáp dài một hơi, ngửa đầu tận hưởng hương vị ngọt ngào của mùa giáng sinh đang cận kề.
Hôm nay nhiệt độ càng xuống thấp, thế nên mới sớm ra bụng dạ đã biểu tình. Vừa bước xuống bậc thang, nghe mùi thơm lừng của trứng là cô đoán ngay được Thị Trâm đã làm món gì. Chính là món trứng cuộn cơm mà cô hằng yêu thích.
Dự định phi xuống thật nhanh để thưởng thức, nhưng, cuộc đối thoại của cha và Thị Trâm đã khiến cô phải dừng chân. Vội vã núp vào khúc quanh của bậc thang để tránh đi ánh mắt của họ, Thiên Anh bắt đầu tập trung nghe ngóng.
- Hôm nay con cứ đến trường. Chuyện của Thiên Anh, bác sẽ lo. - Ông Mạnh tay vung tờ báo, sau đó chậm rãi gấp nó lại, tiến đến bàn ăn.
Thị Trâm tay vừa dọn món, miệng vừa trả lời:
- Vâng, nhưng có gì cần giúp đỡ cứ gọi con.
Trong khi ông Mạnh đã bắt đầu dùng bữa, thì Thị Trâm bên cạnh vẫn đang chần chừ, nét mặt âu lo lộ rõ qua hàng lông mày khẽ nhíu lại, dường như cô có điều muốn nói.
Phát hiện ra dáng vẻ ngập ngừng của Thị Trâm, ông Mạnh bèn buông thìa, nghiêm ngặt nhìn về phía cô.
- Có chuyện gì không ổn sao? Sao không ngồi xuống ăn đi.
Thị Trâm lúc này mới từ tốn tiến gần ông hơn, chầm chậm kéo ghế ngồi xuống ngay bên cạnh. Ban đầu cũng chẳng định nói ra, nhưng sau cùng cô cũng quyết định sẽ thành thật khai báo mọi chuyện.
- Thưa bác, con có chuyện này muốn nói...
- Chuyện gì?
- Chẳng hiểu sao từ tối hôm qua đến giờ, con chip nghe lén không còn hoạt động nữa. Con không thể nghe được bất cứ điều gì từ Tuyền Hinh.
Thị Trâm vừa mới dứt lời, Thiên Anh trợn tròn đôi mắt như không tin vào những gì vừa nghe thấy. "Con chip nghe lén" sao? Tại sao cô lại chẳng hề biết gì về chuyện này?
- Không hoạt động nữa? Sao lại như thế? Con chip đó đâu thể nào hỏng nhanh vậy được? - Ông Mạnh nhíu mày, trên đuôi mắt ngay lập tức xuất hiện vài nếp nhăn.
- Con cũng chẳng biết, nhưng thật sự là không còn tín hiệu gì nữa. Con nghi ngờ Tuyền Hinh đánh rơi chiếc vòng, làm vỡ viên đá rồi ạ.
Nghe đến đây, Thiên Anh mới thật sự cảm thấy như có một luồng điện vừa xẹt ngang trong người. Cơn thịnh nộ từ đâu cuốn đến khiến toàn thân cô nóng ran, những ngón tay co lại tạo thành tiếng răng rắc đầy giận dữ. Mang theo ngọn lửa đang cháy hừng hực, cô một mạch tiến đến phía cha và Thị Trâm.
- Hai người, hai người... gắn thiết bị nghe lén vào chiếc vòng sao?
- Thiên Anh... Em dậy từ khi nào vậy? - Thị Trâm hốt hoảng khi trông thấy Thiên Anh bất ngờ xuất hiện.
- Đây mới là lý do vì sao hai người lại bảo tôi tặng chiếc vòng ấy cho Tuyền Hinh?
Thị Trâm vội vã ngăn lại cơn nóng giận trong Thiên Anh:
- Thiên Anh, em nghe chị giải thích đã...
- Cứ tưởng mục đích của hai người chỉ là khiến Tuyền Hinh phải cảm mến tôi, nên mới bảo tôi tặng chiếc vòng cho cô ta. Thì ra hai người vốn dĩ đã thông đồng với nhau, để gắn cả thiết bị nghe lén vào đó sao?
Tuy biết là vô ích, nhưng Thị Trâm vẫn tiếp tục can ngăn:
- Thiên Anh, không phải như em nghĩ.
Thiên Anh trừng mắt, nhìn thẳng vào Thị Trâm:
- Hai người xem tôi là gì vậy? Tại sao mọi chuyện chỉ có cô biết, còn tôi thì không biết? Tại sao vậy? Tại sao chung một thuyền, mà tôi luôn phải là người ra rìa? - Thiên Anh hét lên, mặc cho sự giận dữ dường như đang thiêu cháy cả ruột gan, và cô chính là đang dần mất cả lý trí.
- Rõ ràng hôm qua cô về trước tôi. Vậy mà vẫn biết được chuyện tôi sẽ đi dự tiệc. Thì ra... là có con chip giúp đỡ. - Thiên Anh liếc mắt, cái môi nhếch lên trăm phần đau đớn.
Từ khi có sự xuất hiện của Thị Trâm, cha dường như không còn tin tưởng vào cô trong bất cứ chuyện gì. Mọi công việc hay trọng trách, ông đều dồn hết cho Thị Trâm.
Từ khi có sự xuất hiện của người phụ nữ đó, cha không còn xem cô là bảo bối duy nhất trên đời. Mỗi câu yêu thương, mỗi lời nhung nhớ, mỗi sự quan tâm, tự lúc nào đã phải san sẻ và chia bớt cho người còn lại.
- Cha, nếu như cha không tin tưởng con đến như vậy, cha giao nhiệm vụ cho con làm gì? Giao cho con làm gì để rồi hai người lại lén lút kiểm soát con như vậy?
- HAI NGƯỜI LÀM VẬY CÓ CẢM THẤY QUÁ ĐÁNG KHÔNG??
Tiếng gào thét chỉ vừa dứt, Thiên Anh bất ngờ hứng trọn bàn tay thô ráp của cha. Một bạt tay đau đến xé lòng. Một cái tát rát da thịt, và xót xa tự trong tâm. Cái tát này, Thiên Anh nhất định sẽ không bao giờ quên, mãi mãi không bao giờ quên.
- Con nói đủ chưa hả? - Ông Mạnh nghiêm khắc buông lời.
- Cha đánh con? - Đáy mắt Thiên Anh đã bắt đầu nhỏ bong bóng. Những giọt chất lỏng trong veo, đắng nghét và bi thương vô cùng.
- Con còn dám nói? Nếu không phải vì suốt một tháng qua, con chẳng làm được gì ra hồn thì cha có phải chen vào phụ một tay không? Kêu con hỏi thăm về gia đình con bé thì con bảo không phải lúc. Kêu con giả vờ ghé nhà nó chơi để xem có tìm được thông tin gì không thì con lại bảo không nên gấp gáp. Con muốn cha tin tưởng con như thế nào đây?
Lúc này, Thị Trâm bên cạnh cũng e dè cất lời giải thích.
- Thiên Anh, thật ra chị và bác không phải không tin em. Chỉ là chị thấy nếu có con chip bên cạnh thì sẽ khá tiện lợi trong những lúc Tuyền Hinh ở nhà. Em thử nghĩ xem, khi Tuyền Hinh nói chuyện điện thoại với ai đó, ta đều có thể nghe được, thật sự sẽ dễ dàng hơn trong mọi chuyện đấy.
- Nhưng, hai người có biết làm vậy là xâm phạm quyền riêng tư của người khác không?
Ông Mạnh bỗng nhiên hừ lên một tiếng, tay gỡ gọng kính, ném phăng xuống mặt bàn:
- Nói đi nói lại, con giận dữ cũng chỉ là vì con bé đó, đúng chứ?
- ......
- Thiên Anh, cha nhắc nhở con, đây chỉ là nhiệm vụ, chỉ là nhiệm vụ biết chưa? Làm ơn đừng để tình cảm xen vào chuyện này!
Nghe cha nói như vậy, Thiên Anh bất giác lặng thinh. Tại sao cha lại phát hiện ra, cô đang dần có tình cảm với Tuyền Hinh chứ? Trong khi, chính bản thân cô còn chưa kịp nhận ra...
***
Sau khi biết được chuyện, Thiên Anh trong lòng bồn chồn không yên, cứ đứng rồi lại ngồi, ngồi rồi lại tiếp tục đứng. Cô chính là đang lo nghĩ đến chuyện khi bị Tuyền Hinh phát hiện, không biết nàng sẽ đối xử với cô như thế nào. Không khéo mối quan hệ bạn bè này cũng từ đây mà đổ vỡ.
Nghĩ đoạn, Thiên Anh quyết định đến trường sau giờ tan học, để lấy lại chiếc vòng nhân lúc Tuyền Hinh còn chưa phát giác.
Nhưng hôm nay, cô đã đứng trước cổng trường một lúc khá lâu rồi cũng chẳng thấy bóng Tuyền Hinh bước ra. Học sinh mỗi lớp đều đã lũ lượt rời trường, từng phút từng phút trôi qua đều đang dần trở nên vắng lặng. Không lâu sau, nơi khuôn viên ồn ào bỗng chốc chỉ còn lại hàng cây hiu quạnh. Nhưng, Tuyền Hinh vẫn chưa xuất hiện.
Vô tình, cô trông thấy lớp trưởng Hàn Hàn và Thị Trâm bước ra từ phòng giám thị. Thiên Anh nhanh chóng núp vào cột đèn gần đó.
Vì không thể để Thị Trâm biết chuyện cô lén lút ra ngoài tìm Tuyền Hinh, Thiên Anh đành phải đợi bóng Thị Trâm khuất dần nơi cuối phố, rồi sau đó mới chịu ló mặt ra.
Hàn Hàn đang lúc chuẩn bị giơ chân đạp xe thì bất chợt cảm thấy một lực kéo vô hình nào đó đã níu cô lại. Vội vã quay lại nhìn, nhận ra đó là Thiên Anh.
- Thiên Anh?
Không vòng vo nhiều lời, Thiên Anh rất nhanh đã hỏi sang vấn đề chính:
- Tớ muốn hỏi cậu, hôm nay Tuyền Hinh không đi học à?
Hàn Hàn xuống xe, đá chóng, dựng gọn gàng ngay bên lề phố.
- Tớ cũng đang định tìm cậu đây. Hôm nay Tuyền Hinh nghỉ học. Trước đây, cậu ấy rất ít khi vắng mặt, mà cho dù có cũng đều có giấy có phép. Chẳng hiểu sao hôm nay lại...
- Vậy sao? Để tớ gọi cậu ấy thử. - Thiên Anh vừa nói vừa vội rút điện thoại.
- Tớ gọi rồi, thuê bao không liên lạc được. Thế nên tớ mới lo.
Tuy Hàn Hàn nói thế, nhưng Thiên Anh vẫn một mực gọi thử. Đúng như lời Hàn Hàn đã nói, thuê bao của Tuyền Hinh đã bị khóa.
Đột nhiên Thiên Anh cảm thấy lòng trăm phần lo lắng. Tuyền Hinh sẽ không sao chứ? Tại sao điện thoại lại không gọi được? Tại sao hôm nay lại không đến trường? Thiên Anh thật sự không tài nào gạt bỏ được những câu hỏi mơ hồ đang quẩn quanh trong tâm trí.
- Đến nhà tìm cậu ấy. - Thiên Anh hạ quyết định cuối cùng.
Sau đó quay sang chiếc xe đạp của Tuyền Hinh, nói tiếp:
- Cậu gửi xe vào trường đi. Tớ chở cậu.
- Được được. - Hàn Hàn cũng liền nghe lời, dắt vội con ngựa sắt thân thuộc, tạm gởi lại nhà xe trường.
- Nhanh lên, chậm chạp quá. Làm gì cũng phải lẹ làng chứ.
Dường như không thể giấu nổi vẻ sốt ruột đang khắc rõ trên gương mặt, Thiên Anh không ngừng hối thúc, không ngừng giục giã.
- Từ từ. Làm gì ghê vậy! - Hàn Hàn di chuyển nhanh hơn, ít phút sau chiếc xe đã được dựng thẳng tắp vào trong bãi.
|
CHƯƠNG 7
Thiên Anh lần đầu tiên đặt chân bước vào khu chung cư của Tuyền Hinh, phát hiện ra mọi thứ đều đã cũ đến rã nát. Những mảng tường trắng đã dần ngả vàng và hằn lên nhiều vết nhơ. Bậc thang thì cao, nhiều chỗ còn bị nước tràn lênh láng, trơn trượt và rất khó để đi lại. Hằng ngày đều lên lên xuống xuống như thế này, không sớm thì muộn cũng sẽ có ngày bất cẩn mà trượt chân.
Nơi đây sẽ còn có thể châm chước nếu như Thiên Anh không vô tình trông thấy một ống chích đã sử dụng nằm chễm chệ cạnh sọt rác. Chính vì điều này, cô mới cảm thấy hoàn cảnh sống của Tuyền Hinh nhất định cần phải thay đổi.
Suy suy nghĩ nghĩ một lúc, tự lúc nào Thiên Anh và Hàn Hàn cũng đã đứng trước cánh cửa màu bạc cũ kỹ, hình như có vài đôi chỗ đã tróc sơn. Trước cửa đề biển phòng số 403.
- Cửa không khóa, gõ thử xem. - Hàn Hàn vừa nói là làm, tay gõ gõ cánh cửa tạo ra thứ âm thanh khe khẽ.
Không như mong đợi, người bước ra mở cửa không phải là Tuyền Hinh, mà lại là một chàng trai lạ mặt.
- Cậu là...? - Hàn Hàn bất ngờ thốt lên, cứ ngỡ rằng mình đã đi nhầm phòng, nên vội vàng nhìn lại bảng số.
- Này, cậu nhớ nhầm phòng rồi. Tuyền Hinh sống một mình, không sống chung với ai khác đâu. - Thiên Anh huých tay Hàn Hàn nói nhỏ.
- Không nhầm, rõ ràng là 403. - Hàn Hàn bên cạnh vẫn một mực khẳng định bản thân không hề lầm lẫn.
Cậu trai kia một lúc sau mới ôn nhu buông lời:
- Hai em đến tìm Tuyền Hinh phải không?
Thiên Anh và Hàn Hàn ngay tức khắc liền đồng loạt gật đầu.
- Hai em vào đi. Tuyền Hinh đang bên trong. - Chàng trai cười nhẹ, tiện tay mở rộng cửa chào đón.
Vừa mới bước vào đã trông thấy Tuyền Hinh một mình ngồi trên tấm nệm mỏng. Nét phờ phạc hằn rõ trên gương mặt.
- Tuyền Hinh, bị sao vậy? Cậu khóc hả? Sao mắt sưng vù thế này? Ai làm gì cậu? - Thiên Anh lao như tên bắn, tiến thẳng đến cạnh nàng.
- Bình tĩnh đi. Cậu hỏi như vậy thì người ta biết trả lời như thế nào. - Hàn Hàn tuy cũng đang rất lo, nhưng ít nhất thì cũng không quá khẩn trương như Thiên Anh.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Tuyền Hinh, chất giọng ngọt lịm đan xen sự quan tâm chân thành nhất:
- Tuyền Hinh, có phải vừa xảy ra chuyện gì không? Cậu kể cho bọn tớ nghe, để xem bọn tớ có thể giúp gì được.
Tuyền Hinh nhìn họ, mí mắt sưng húp trông rất bi thương. Chắc hẳn đêm qua nàng đã khóc rất nhiều, vẻ mặt mỏi mệt ngay trước mắt chính là đã tố cáo tất cả. Nàng lắc nhẹ mái đầu, đôi môi nhợt nhạt cố nhoẻn lên như một sự gượng ép:
- Cám ơn hai người đã đến thăm. Nhưng không sao đâu. Tôi ổn mà.
Thiên Anh bỗng dưng quay sang phía chàng trai bên cạnh, không nói không rằng đã chạy đến nắm lấy cổ áo cậu, hung hăng buông lời:
- Cậu là ai? Cậu đã làm gì Tuyền Hinh? Tuyền Hinh trước đây không hề có bạn bè thân thích. Tại sao cậu lại ở nhà cậu ấy?
- Thiên Anh, cậu làm gì vậy, buông anh ấy ra đi. Anh ấy không phải người xấu. - Tuyền Hinh ngay lập tức lên tiếng, muốn chạy đến ngăn cản nhưng thể trạng thực sự đã sức cùng lực kiệt.
Hàn Hàn cũng thốt thoảng một phen, nhanh chóng tách Thiên Anh ra khỏi cậu trai ấy.
- Thiên Anh, không biết đầu không biết đuôi, đừng phán bậy bạ, buông anh ấy ra trước đi.
Tuy rằng thái độ của Thiên Anh thật sự quá bất lịch sự, nhưng cậu cũng rộng lượng bỏ qua tất cả, ôn nhu cất lời:
- Em là Thiên Anh, bạn của Tinh Thần phải không?
Nghe đến tên của Tinh Thần, Thiên Anh càng thêm bất ngờ, đôi mắt ngay lập tức mở to:
- Cậu cũng biết Tinh Thần sao? Cậu là ai vậy?
- Không nhớ anh sao? Anh là Tư Trần, phục vụ trong quán X đấy.
Thiên Anh buông cổ áo cậu ra, bắt đầu lục lọi lại trí nhớ để tìm kiếm hình ảnh của một người có tên là Tư Trần. Nhưng sau cùng thì cũng chẳng có ấn tượng gì mấy.
- Không nhớ. - Thiên Anh lắc nhẹ đầu.
- Em không nhớ cũng phải, dạo gần đây em cũng đâu lên quán hoài. Còn Tinh Thần thì khác, dường như là khách quen của quán, ai ai cũng biết.
Thiên Anh bỗng dưng nhíu mày:
- Nhưng nói đi nói lại, cũng đâu liên quan gì đến Tuyền Hinh? Tôi hiện tại chỉ muốn biết Tuyền Hinh đã xảy ra chuyện gì thôi.
Tư Trần chau lại nét mặt, hai tay tu sửa lại cổ áo, sau đó chậm rãi thuật lại mọi chuyện:
- Tinh Thần vì ganh ghét em và Tuyền Hinh quen nhau, nên đã tìm cách hại cô bé. Anh chỉ là người vô tình nghe thấy, cũng như vô tình trông thấy, nên đã cứu cô bé một phen thôi.
- Anh nói gì? Tinh Thần muốn hại Tuyền Hinh sao? Không thể nào, cậu ấy không làm vậy đâu.
Thiên Anh lắc đầu nguầy nguậy. Cố gắng bỏ ngoài tai và phủ nhận những gì vừa nghe thấy. Thiên Anh căn bản là vẫn chưa từng thấy được bộ mặt thứ hai của Tinh Thần. Nên sự thật này đối với cô mà nói là một điều hết sức phi lý.
- Em tin cũng được, không tin cũng được. Anh chỉ biết là Tinh Thần đã phái người để làm nhục Tuyền Hinh. Cũng may có anh kịp thời ra tay. Nếu không anh nghĩ, cả đời này em chắc chắn sẽ hối hận vì đã gián tiếp hại đời bạn em.
Tư Trần cất lên từng câu từng từ mạch lạc và rõ ràng đến mức, Thiên Anh liền cảm giác như vừa có cục tạ ngàn cân nặng nề rơi xuống. Toàn thân tê cứng, bàng hoàng và choáng váng tột độ. Hai tai ngay lập tức trở nên lùng bùng không ngớt.
Hàn Hàn bên cạnh mặt mày cũng xuống sắc không kém. Đôi mắt mở to, vốn dĩ là không thể nuốt nổi sự thật hãi hùng đang phơi bày ngay trước mắt.
- Anh nói sao? - Cả Hàn Hàn và Thiên Anh cùng đồng thanh.
- Anh thật không hiểu nổi em, tại sao lại để Tuyền Hinh đi bar một mình. Nghe bảo đêm qua là lần đầu tiên cô ấy đến những nơi như thế.
- Đi bar? Không không, em không biết chuyện Tuyền Hinh đi bar. - Thiên Anh lắc đầu, ngay lập tức nhìn về phía Tuyền Hinh. Đáy mắt ươn ướt tự lúc nào.
Thiên Anh khẩn trương nắm lấy bờ vai gầy gò của Tuyền Hinh, gấp gáp tuôn lời:
- Cậu, đêm qua cậu đã tới quán X sao? Chẳng phải đã nói tôi không đi, cậu cũng không được đi sao? Tại sao lại không nghe lời như vậy?
Chuyện xảy ra đêm qua, Tuyền Hinh dù chẳng muốn nhớ lại, nhưng chúng cũng từng mảng từng mảng ùa về tựa như một sự ám ảnh. Khiến cơn hoảng loạn vẫn tiếp tục đeo bám lấy cô, giày vò cô trong đau đớn. Bất giác, nước mắt cô rơi, cảm thấy bản thân bỗng chốc trở nên yếu đuối khi Thiên Anh đến cạnh.
- Tôi... xin lỗi... Xin lỗi... vì đã không nghe lời cậu. - Tuyền Hinh trả lời đan xen tiếng nức nghẹn ngào.
Hàn Hàn đứng đấy, cũng nhanh tay lau đi giọt lệ đang trực trào nơi đáy mắt. Cô níu lấy vạt áo của Tư Trần, nhẹ giọng:
- Anh ra ngoài với em một chút, em có chuyện cần hỏi.
- Nhưng còn Tuyền Hinh...
- Được rồi, có Thiên Anh ở đây, anh không phải lo. - Hàn Hàn rất nhanh đã kéo tay Tư Trần rời khỏi.
***
Căn phòng bây giờ chỉ còn lại Thiên Anh và Tuyền Hinh...
- Tại sao cậu lại đến bar? Có phải Tinh Thần đã ép buộc cậu đến đó? - Thiên Anh hỏi.
Tuyền Hinh lắc nhẹ mái đầu trả lời:
- Những chuyện đã xảy ra thì đừng hỏi lại. Dù sao tôi cũng chẳng sao rồi. Nhưng còn một chuyện, tôi phải nói với cậu...
Thiên Anh đang chau mày liền vội thả lõng, vẻ mặt thắc mắc vô cùng:
- Chuyện gì?
- Chiếc vòng cậu tặng tôi, bị đứt rồi, viên đá cũng đã vỡ. Tôi không kịp nhặt lại những mảnh vụn. Thật sự xin lỗi... - Tuyền Hinh trầm mặc, đầu cúi gầm lí nhí trong miệng. Nghĩ đến đêm qua, nàng lại càng thêm oán hận tên hung hăng ấy. Người đã để lại trong cô một sự ám ảnh đến nghẹn lòng.
Thiên Anh bên cạnh thì thở phào ra một hơi, cũng may nó đã bị vỡ, nếu một ngày nàng phát hiện ra trong đấy có chứa thiết bị nghe lén, chắc chắn mối quan hệ này sẽ không còn được cứu vãn. Thế mà mới ban sáng cô còn lo đến sốt vó, nghĩ đến nát óc để kiếm cớ đòi lại chiếc vòng. Bây giờ thì không cần nữa rồi.
- Không sao đâu, tôi sẽ tặng cậu chiếc khác nhé. Đừng khóc nữa, ổn rồi. - Thiên Anh cười nhẹ, chất giọng cô ấm áp và đầy thương cảm. Đây có lẽ lần đầu tiên, cô dịu dàng với một ai đó như thế này.
Tuyền Hinh sụt sịt một lúc, rồi cũng ngẩng mặt nhìn lấy Thiên Anh. Ít giây sau, nàng mới ngập ngừng lên tiếng:
- Thiên Anh, cậu... đã tìm được trường mới chưa?
- Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Cậu mong tôi bị đuổi học lắm hay sao? Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ được quay lại trường mà.
Tuyền Hinh khẽ thở hắt ra một hơi, dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng vẫn cứ nghẹn ứ mãi trong cuống họng không thể thành lời.
Nhận thấy sự im lặng từ đối phương, Thiên Anh lại càng thêm khó hiểu:
- Sao vậy? Có chuyện gì sao?
Suy nghĩ một lúc rất lâu, Tuyền Hinh mới rụt rè lên tiếng tiếp lời:
- Thật ra... tôi nghĩ... cậu chuyển trường mới là một quyết định sáng suốt đấy. Cậu thử nghĩ xem...
Tuyền Hinh còn chưa dứt lời, Thiên Anh đã tinh ý ngăn lại:
- Tuyền Hinh, tôi sẽ không chuyển trường. Cha đang rất cố gắng để giải quyết chuyện này. Cậu yên tâm.
- Không phải, nhưng mà...
Thiên Anh lại một lần nữa ngắt lời Tuyền Hinh:
- Tôi biết cậu nghĩ gì. Cậu đang cố tìm cách tránh xa tôi, đúng không? Cậu sợ Tinh Thần không thuận mắt, đúng không?
Thiên Anh thật sự đã đoán được mọi chuyện mà không cần nàng buông một lời giải thích nào. Tuyền Hinh nơi khóe mắt lại bắt đầu ửng đỏ, liền quay phắt mặt sang hướng khác.
- Cậu biết hết rồi, thì cần gì hỏi nữa. Hôm qua chiếc vòng bị vỡ, cũng là một điềm báo rồi. Tôi với cậu thật sự không có duyên làm bạn. À không, phải nói là tôi không có duyên làm bạn với bất kỳ ai.
Tuyền Hinh cắn răng chịu đựng, cô nói mà không thể ngăn lấy đôi bờ môi đang run lên từng hồi. Số phận đã định đoạt như thế, vốn là không tài nào có thể đổi dời.
Cô thầm trách ông trời, tại sao cứ mỗi khi có ai đó đang dần khiến cô quen thuộc, đang dần khiến cô ngoi lên khỏi cái ngục tù u ám của ngày trước để đón lấy ánh sáng của hy vọng, đón lấy những tia nắng ấm áp mà cô đã hằng mong muốn từ rất lâu, thì lại có những biến đổi ập đến, khiến cho cô, lại một lần nữa phải gục ngã, phải chào thua trước sự sắp đặt của định mệnh.
Đang đau đớn tận tâm can, Thiên Anh bên cạnh không những không an ủi mà lại còn trách ngược lại nàng. Nỗi đau nối tiếp nỗi đau, liệu có mấy ai hiểu thấu?
- Cậu đừng đổ tại duyên. Là tại chính bản thân cậu quá nhu nhược. Chỉ vì một chuyện cỏn con mà cậu nỡ đoạn tuyệt với tôi sao? Tôi có thể bảo vệ cậu mà. Tôi sẽ không để Tinh Thần gây chuyện với cậu một lần nào nữa.
Tuyền Hinh lắc đầu nguầy nguậy, tay dụi dụi lấy đôi mắt trông rất bi thương. Trên đời này, khổ tâm nhất không phải là khóc, mà là muốn khóc nhưng lại không tài nào khóc được.
- Cậu bảo vệ tôi? Thế hôm qua, chẳng phải tôi đã suýt bị tên yêu râu xanh đó ăn thịt hay sao? Tôi không trách cậu. Chỉ là muốn nói, không phải lúc nào cậu cũng có thể ở cạnh tôi.
Thiên Anh lần đầu tiên cảm thấy nơi cuống họng đắng nghét, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là đau, cái gì là hạ mình níu kéo lấy một người, dẫu cho người đó... đã và đang một mực xua đuổi cô.
- Tôi hứa, tôi hứa sau này khi cậu cần, tôi sẽ xuất hiện ngay tức khắc. Đừng mà, đừng đuổi tôi đi. Đừng tránh xa tôi.
Thiên Anh khẩn trương nắm chặt lấy bàn tay Tuyền Hinh, cô muốn giữ, thật sự rất muốn giữ lấy Tuyền Hinh bên cạnh. Hai bàn tay ướt át lần đầu tiên chạm lấy nhau, lần đầu tiên đan vào nhau mà lại là trong hoàn cảnh đau thương này.
Tuyền Hinh đã tự nhắc mình không được phép xiêu lòng, cô liền liền hất tay Thiên Anh, ánh mắt kiên quyết không thể giấu nổi:
- Nói thì ai mà chẳng nói được. Ít ra cậu phải nghĩ cho tôi chứ? Cậu có biết cảm giác hôm qua của tôi là như thế nào không? Rất sợ, thật sự rất rất sợ đó. Lần này là tìm người đến để làm nhục tôi, lần sau, cậu có đảm bảo được cô ta sẽ không làm gì tàn ác chứ? Nếu biết được cậu là một người ăn chơi như thế, tôi nhất định sẽ không chấp nhận làm bạn với cậu, để rồi bây giờ phải rước họa vào thân thế này!
Thiên Anh bất giác lặng đi, những lời Tuyền Hinh vừa nói khiến cô như bừng tỉnh và nghĩ đến thực tại. Tuyền Hinh mắng không sai, cô chính là đã gián tiếp hại nàng, gián tiếp hại một con người vô tội. Lẽ ra, cô nên trả lại cho Tuyền Hinh cuộc sống yên bình của lúc trước, cuộc sống mà, không vướng bận bất cứ âu lo hay nỗi sợ nào. Lẽ ra, cô nên thấu hiểu cho tâm trạng của Tuyền Hinh sớm hơn...
- Tôi... tôi xin lỗi. Là tại tôi... - Thiên Anh buông tay Tuyền Hinh, chậm rãi đứng dậy, trịnh trọng gập người để thay cho một lời thứ lỗi chân thành.
Tuyền Hinh không dám nhìn, cứ sợ rằng, trong một giây nào đó, nước mắt của Thiên Anh sẽ khiến cô mềm lòng.
- Cậu nói đúng, có lẽ chuyển trường, là cách tốt nhất cho tôi, và cho cậu. Sau này, nếu có phút nào cô đơn, có giây nào bất chợt nhớ đến người bạn này, cứ gọi nhé. Cho dù là bận đến trăm công nghìn việc, tôi cũng sẽ vứt bỏ tất cả, chỉ để đến cạnh cậu.
Thiên Anh nhấc lên bước chân, bước chân trở nên nặng nề đến vô cùng. Thế là hết, cho dù không phải vì cái thiết bị nghe lén chết tiệt kia, mối quan hệ không tên này cũng phải đến hồi kết thúc.
Một tháng qua, thời gian tuy không dài, nhưng Tuyền Hinh thật sự đã để lại trong cô những ấn tượng sâu đậm nhất. Nếu như thời gian có vội trôi, cô vẫn tin là, trong tâm trí này, Tuyền Hinh sẽ mãi là người bạn đầu tiên khiến Thiên Anh nhung nhớ, mang đến cho Thiên Anh những thứ cảm xúc, thật kỳ lạ, thật muôn màu, thứ cảm xúc mà, trước đây cô chưa từng cảm nhận được ở bất kỳ ai...
|