Thực Sắc
|
|
Chương 20
Thật là kỳ lạ, trên đường về thì mệt mỏi, chân cũng nhấc không lên kết quả vừa xuống máy bay kéo hành lý thì lại bước đi như bay, tâm tình vui vẻ cước bộ cũng nhanh nhẹn nhẹ nhàng.
Chẳng lẽ là bởi vì đã ngủ lúc trên máy bay? Ân! Nhất định là như vậy!
Trần Thiên Ngữ trở lại nhà của Jeanne đã là tám giờ tối, còn chưa vào cửa chợt nghe thấy tiếng cải vả bên trong.
“Ngươi nói lại lần nữa xem! Ngươi hôm nay đã đi đâu.”
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, còn muốn ta nói cái gì.”
“Ngươi biến đi a, ngươi biến đi! Nói cho ngươi biết, hôm nay ta đến cửa hàng, căn bản là không có bóng dáng ngươi! Ngươi còn dám nói ngươi đến cửa hàng?”
“…. Ngươi ồn ào cái gì a, dưới lầu đều nghe thấy được.”
“Nghe thì đã làm sao? Tốt nhất là để tất cả mọi người nghe một chút ngươi là cái loại gì! Ngươi khiếp nhược như vậy còn sợ người khác biết?”
Trần Thiên Ngữ đứng ở cửa — lại cãi nhau nữa a?
Vệ Phong đột nhiên nổi giận, lớn tiếng nói: “Ngươi cho là ngươi tốt hơn ta chỗ nào! Ngươi soi gương một chút đi! Ngươi chính là người đàn bà chanh chua!”
Jeanne cũng nổi giận: “Người đàn bà chanh chua? Vậy ngươi là cái gì — ngươi chính là một tên quỷ nghèo ăn cơm nữ nhân!”
Tiếng ném đồ đạc, âm thanh chửi bới như bệnh tâm thần truyền đến, Trần Thiên Ngữ thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, lôi kéo rương hành lý đi xuống lầu. Muốn đến khách sạn ngủ một đêm, tìm được xe mới của nàng đang đậu trong tiểu khu, vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Cao Ấu Vi.
“Thân ái, ngươi đã trở về? Nhớ ta không?”
Mỗi lần Cao Ấu Vi dùng lời như vậy mở đầu, Trần Thiên Ngữ đều có rất nhiều lời để dời đi đề tài: “Đã trở về, mệt chết đi được, đang chuẩn bị đi ngủ.”
“Lại ngủ sớm như vậy? Không muốn ăn một bữa? Ta đang ăn món Nhật, có hứng thú hay không?”
Nói đến ăn Trần Thiên Ngữ tự nhiên là có hứng thú, Cao Ấu Vi nói nhà hàng kia cũng là chỗ nàng vừa ý. Trên phi cơ không ăn cơm, lúc này quả thật là có chút đói bụng, thẳng thắn trực tiếp lái xe đi tìm Cao Ấu Vi.
Đến rồi nhà hàng thì nhìn thấy chế tác Vương của “Đầu lưỡi Quyết chiến” Ngồi đối diện Cao Ấu Vi, chế tác Vương cười chào hỏi Trần Thiên Ngữ: “Trần lão sư tới rồi?”
Cao Ấu Vi cười híp mắt nói: “Mau tới đây ngồi.” Đem một chiếc lá tùng mới ngâm trong nước lạnh đặt trước mặt nàng, thay nàng gắp thịt: “Nếm thử, trực tiếp vận chuyển bằng máy bay đến, rất tươi.”
“Có lòng a.” Trần Thiên Ngữ nhìn thấy chế tác Vương liền nhớ lại lần trước gặp mặt thì rất xấu hổ, ít nhiều có chút không được tự nhiên. May là có mỹ thực ở bên, bụng cũng đói, chào hỏi xong rồi lát nữa nói tiếp
Cua ăn xong, Cao Ấu Vi lại gọi cá ngừ lam kỳ, ăn xong Cao Ấu Vi lại gọi thêm cá cơm hải đảm, cá cơm tiêu diệt xong, thịt bò Kobe lại xuất hiện trước mặt nàng.
Trần Thiên Ngữ đã có chút no rồi, thấy thịt bò Kobe cũng có chút ngán, nghĩ đến lần trước ăn sườn lợn rán tạo thành tai nạn, quyết định trước để qua một bên nghỉ một lát.
Trần Thiên Ngữ lau miệng, nheo mắt lại nhìn Cao Ấu Vi — ân cần như vậy có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.
Cao Ấu Vi ẩn ý đưa tình: “Ăn no rồi sao? Mỹ thực đại thần làm sao có thể có cái dạ dày nhỏ như vậy?”
Chế tác Vương cũng cười theo: “Trần lão sư cứ ăn tự nhiên, hôm nay ta mời khách.”
Trần Thiên Ngữ: “Chuyện lần trước là ta thất lễ, hôm nay nên là ta mời khách mới đúng.”
Chế tác Vương cười đến ánh sáng đầy mặt: “Ai nha Trần lão sư đừng khách khí. Ăn trước, ăn xong chúng ta bàn lại.”
“Ta ăn no rồi, muốn nói chuyện gì thì trực tiếp nói đi.”
Cao Ấu Vi nói: “Trần lão sư hôm nay vừa mới lấy tư liệu cho sách mới trở về có chút mệt mỏi. Nếu không chúng ta liền nói ngắn gọn đi.”
Trần Thiên Ngữ nói: “Vẫn là nói chuyện chương trình kia đi.”
Lần này Phương lão bản cùng Tang Thanh Nhã không đến, chế tác Vương nói hắn đã cùng Phương lão bản bên kia thương lượng xong, chỉ cần Trần lão sư lộ diện, tỷ suất xem đài khẳng định không thành vấn đề. Nói về kết cấu của chương trình, chính là không khác chương trình Đầu Bếp Tranh Tài là mấy , các đầu bếp lớn luân phiên nấu ăn, sau đó cho các nhà phê bình khách mời ăn thử, các nhà phê bình cho nhận xét, cho điểm phân cao thấp. Trần Thiên Ngữ liền phụ trách phần nói lời độc ác là được rồi, đến lúc đó tổ kịch bản sẽ đưa kịch bản cho nàng, hai ngày trước mỗi kỳ chương trình sẽ có người mang kịch bản đến cho Trần Thiên Ngữ. Có thể trực tiếp dựa theo kịch bản mà nói, dĩ nhiên, ẩm thực gia nổi danh như Trần Thiên Ngữ cũng có thể tự mình viết ra kịch bản, có đặc điểm riêng của bản thân, như vậy cũng tốt, đến lúc đó cùng biên kịch trao đổi là được rồi.
Nếu đã đến bước này, Trần Thiên Ngữ cũng không tiện cự tuyệt, cùng lắm thì bắt đầu từ ngày mai hảo hảo giảm cân, không đến mức quá khiến người ta chê cười trên màn ảnh.
Chế tác Vương cầm hợp đồng giải thích, bên trong là trình tự, cũng có thỏa thuận về thù lao của Trần lão sư , Trần lão sư xem, nếu không hài lòng có thể bàn lại.
Trần Thiên Ngữ cầm hợp đồng đến chăm chú nhìn một chút, cùng hợp đồng thông thường không có gì bất đồng, thù lao cũng rất lớn, liền ký tên.
Nhìn Trần Thiên Ngữ ký tên Cao Ấu Vi cùng chế tác đều mặt mày rạng rỡ, Cao Ấu Vi muốn rượu trợ hứng, chế tác Vương đến phòng về sinh, Trần Thiên Ngữ nói nàng lái xe đến không thể uống rượu.
“Không có việc gì, lát nữa ta là người đưa ngươi trở về thì được rồi. Vẫn ở chỗ Jeanne sao?” Cao Ấu Vi hỏi.
“Đêm nay không về chỗ đó.”
“Làm sao vậy?”
“Mỗi ngày đều cùng bạn trai đại chiến, ta đến đó cũng thêm khó chịu.”
“Vậy đơn giản nha! Đến chổ ta ở nha, chỗ ta rộng — ôi, Thiên Ngữ nha ngươi thế nào không nói với ta, còn ở khách sạn cái gì! Ngươi chính là quá khách sáo với ta rồi, chúng ta là quan hệ gì chứ, ta sẽ là của ngươi!”
Trần Thiên Ngữ ghét bỏ nói: “Vẫn phải khách sáo với ngươi mới tốt. Không đi, thấy ba mẹ ngươi ta đau dạ dày…..”
Cao Ấu Vi khóc lớn: “Thiên Ngữ nha, ngươi lại không thương ta sao — không thể không yêu ta nha!”
Trần Thiên Ngữ: “……”
Uống một chút rượu, tiễn chế tác Vương về, Cao Ấu Vi gọi người đến giúp Trần Thiên Ngữ lái xe. Trần Thiên Ngữ mới vừa ngồi vào trong xe Cao Ấu Vi liền chui vào,
Trần Thiên Ngữ: “Ai? Ngươi làm gì vậy?”
“Một mình ngươi ở khách sạn ta lo lắng! Ta muốn đi theo Thiên Ngữ nhà ta!”
“Ngươi theo ta mới khiến người ta không an tâm! Đừng làm rộn được không, ta mệt mỏi.”
“Thiên Ngữ — ngươi lại không thương ta sao — Thiên….”
“Được, được! Đừng kéo dài âm tiết nữa! Giống như cảnh báo phòng không vậy! Đi thôi! đi!”
Cao Ấu Vi “meo” một tiếng nhào vào trong lòng Trần Thiên Ngữ, một giây kế tiếp đã bị đẩy ra.
Hai người đến khách sạn, Cao Ấu Vi hoan hoan hỉ hỉ vào ở, Trần Thiên Ngữ vừa cà thẻ thì nói là muốn thêm một phòng.
Cao Ấu Vi: “!”
Trần Thiên Ngữ cầm hai tấm thẻ phòng: “Ngươi ở phòng bên cạnh.”
Cao Ấu Vi: “Thiên Ngữ — ngươi lại….”
Trần Thiên Ngữ kéo hành lý chạy tới lối rẽ.
Cao Ấu Vi vui vẻ theo sát phía sau Trần Thiên Ngữ dự định chạy ào vào trong phòng, nhưng bị Trần Thiên Ngữ một cước đá ra.
“Cao Ấu Vi ngươi đừng như vậy….” Mới vừa nói phân nửa tựa hồ nghe thấy âm thanh của Vệ Phong từ ngã rẽ phía sau truyền đến.
“Thực sự tức chết ta.”
Còn có một giọng nói của nữ nhân: “Đừng tức giận đừng tức giận, đêm nay ta hảo hảo phục vụ ngươi….”
Vừa nghe giọng nữ kia cảm thấy vô cùng quen thuộc Trần Thiên Ngữ trong lòng căng thẳng lập tức lôi kéo Cao Ấu Vi vào phòng, một cái xoay người đem Cao Ấu Vi đè trên tường khiến nàng chớ lộn xộn đừng lên tiếng.
Tay Cao Ấu Vi bám vào tường, cười đến không thể tin tưởng: “Thiên Ngữ…. Không nghĩ tới ngươi nhiệt tình nổi lên lại gấp gáp như vậy nha.”
Trần Thiên Ngữ chăm chú nghe, thanh âm của nữ nhân kia quả thật là Martha….
Nghe tiếng mở cửa, Trần Thiên Ngữ len lén lộ ra cái đầu nhìn thoáng qua, Vệ Phong cùng Martha đi vào phòng cuối hành lang.
Chờ một chút…. Tình huống này….
Trần Thiên Ngữ không cẩn thận thấy được một màn kỳ diệu như vậy nhất thời có chút hoảng hốt, đột nhiên thân thể hoàn toàn chết lặng, Cao Ấu Vi đem nàng kéo đến trên giường, rất nhanh đã cởi áo khoác ném lên giá áo, liếm môi ánh mắt mê ly.
“Tiểu điềm tâm, ta đến~.”
Cao Ấu Vi lại một lần nữa bị đá ra cửa, cả áo khoác của nàng cũng bị ném ra….
|
Chương 21
sau khi Trần Thiên Ngữ đem Cao Ấu Vi đuổi ra ngoài, trong lòng có một tia cảm giác hỗn loạn.
Vì sao Vệ Phong sẽ cùng Martha cùng một chỗ?
Jeanne cùng Martha từ đại học đã như hình với bóng, theo Trần Thiên Ngữ nhìn thấy Martha chính là cùng lớn lên với Jeanne, hai người cảm tình tốt giống như chị em song sinh vậy. Nhưng không nghĩ tới…
Điện thoại có chuông báo tin nhắn, Trần Thiên Ngữ vừa nhìn, là Cao Ấu Vi gửi tin nhắn cho nàng.
“Muốn nói cho Jeanne biết không? Khuê mật cướp bạn trai, thực sự là trò hay.”
Trần Thiên Ngữ tức giận nhắn lại: “Ngươi đừng làm thêm phiền được chứ? Chuyện như vậy ngoại nhân khó mà nói cái gì…Xem rồi hãy nói, nói không chừng có hiểu lầm gì đó.”
“Đúng, đúng, Thiên Ngữ nhà ta nói cái gì cũng đúng. Thiên Ngữ, thật sự không muốn người ta cùng ngươi nhiều một chút sao? Ngươi thật sự không biết sợ sao?”
Trần Thiên Ngữ ném điện thoại sang một bên dự định tắm, Cao Ấu Vi lại gửi một tấm ảnh chụp trong phòng tắm. Mái tóc dài của nàng đổ ra sau ót, rũ xuống khoát lên bọt biển, cổ của Cao Ấu Vi tinh tế trơn mịn, xương quai xanh rất xinh đẹp.
“Đến rồi thời gian trao đổi ảnh đi tắm rồi!” Cao Ấu Vi còn kèm theo một đoạn ghi âm.
“Ấu trĩ.” Trần Thiên Ngữ nói cho mình nghe, không trả lời.
Trần Thiên Ngữ tắm xong trở lại, vừa lau tóc vừa sững sờ, cảm giác không vui trong lòng đè éo ngực nàng vô cùng nặng nề. Nàng cầm trên điện thoại di động lên Weibo nhìn thoáng qua Weibo của Jeanne, mới nhất là ảnh chụp hai ngày trước nàng và Martha ăn cơm chung, hai người mặt dán mặt cùng chu môi, mô tả là dòng chữ ” Hôm nay lại cùng khuê mật ăn pasta, thỏa mãn!”
Trần Thiên Ngữ nhìn hộp thư riêng của nàng, nhìn avatar của Jeanne một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đóng lại.
Đến Hồ Nam trong khoảng thời gian này Trần Thiên Ngữ căn bản là quên mất còn có thứ gọi là Weibo, nhìn một chút nhắn lại đại đa số đều là hỏi nàng đi đâu, vì sao lâu như vậy không đăng ảnh mỹ thực nữa. Một ngày không gặp Trần lão sư lời nói ác độc một ngày không được sống yên.
Nhắn lại rất nhiều, Trần Thiên Ngữ lướt đến lướt đi nhưng cũng không thấy nhắn lại của cô nương Dùng Bồn Ăn Cơm, phỏng chừng là bị chìm ngập trong biển người mênh mông. Theo thói quen tìm id của Dùng Bồn Ăn Cơm, vào trang chủ Weibo của nàng.
Không nghĩ tới, bồn cô nương đã có một bài đăng trên Weibo.
Trần Thiên Ngữ cả người từ trên giường bật dậy!
Bài đăng kia chỉ bốn chữ: Đã lâu không gặp.
Trần Thiên Ngữ thấy thế nào đều nghĩ Weibo này thật là kỳ diệu… Gần một tháng nàng biến mất bồn cô nương lần đầu tiên lên tiếng sau hơn hai năm đăng ký Weibo. Weibo của Trần Thiên Ngữ vẫn duy trì tần số cập nhật, vô luận là vì tạp chí xã cũng tốt vì nhà xuất bản cũng tốt, có không có đều phải viết một chút, mới không bị lãng quên. Trong khoảng thời gian này ở Hồ Nam nàng thực sự quá bận, huống hồ liên quan đến nội dung sách mới nàng cũng không tiện sớm công khai. Kế hoạch tuyên truyền sách mới Mạc Lam còn chưa đưa ra, Vì vậy Weibo cứ như vậy mà hoang phế.
Không nghĩ tới cuối cùng Weibo của Bồn cô nương lại bùng nổ!
Bồn cô nương thực sự là một cô gái nội liễm lại tinh tế.
Gần đây tâm tình của Trần Thiên Ngữ dao động khá lớn, hôm nay tâm tình giống như đã trải qua xuân hạ thu đông. Thấy Weibo của Bồn cô nương tâm tình cũng trở nên ấm áp, cũng thật sự mệt mỏi, dự định đi ngủ.
Trước khi ngủ nàng theo dõi Weibo của Bồn cô nương…nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên thôi đi, không nên công khai theo dõi, like một cái là được rồi, nhưng vạn nhất bài đăng Weibo này không có liên quan gì đến nàng đó không phải là tự ném mặt mũi rồi sao, vẫn là thôi đi.
Càng nghĩ, vẫn là like và chia sẻ lên Weibo.
Trước khi ngủ đắp mặt nạ thoa tinh dầu các loại, thoa rồi rửa sạch các loại bảo dưỡng xong dự định đi ngủ, mở Weibo vào mấy trăm nhắn lại, kéo tới kéo lui, không có Bồn cô nương.
Trần Thiên Ngữ mang theo một chút mất mác đi vào giấc ngủ, trước khi buồn ngủ đến khóe miệng hơi cong lên.
Không biết có phải do ngủ khách sạn không quen hay không, Trần Thiên Ngữ đã nằm mơ.
Trong mộng Trương Tĩnh Hân đang nấu ăn trong một ngôi nhà cũ nát, từng làn khói bay ra như cháy nhà. Trần Thiên Ngữ đứng ở dưới lầu xuyên qua cửa sổ đã vỡ một nữa nhìn lên, nhìn thấy Trương Tĩnh Hân còn rất bình tĩnh mà làm cơm.
“Trương Tĩnh Hân —! Trương Tĩnh Hân —!” Trần Thiên Ngữ lớn tiếng gọi tên của nàng nhưng nàng tựa hồ không nghe thấy, nàng cũng không nhịn được nữa chộp lấy chiếc khăn lông ướt ở đối diện bưng miệng mũi liền chạy lên!
“Ngươi không muốn sống nữa sao! Cháy rồi sao lại không chạy!” Trần Thiên Ngữ rốt cục ở trong làn khói dày đặc tìm được Trương Tĩnh Hân, lôi kéo nàng muốn mang nàng đi. Trương Tĩnh Hân giãy dụa, Trần Thiên Ngữ nhìn nàng, nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng thập phần cổ quái, cầm trong tay một cái bồn rất lớn, trong bồn chứa đầy thịt khô chiên cơm…..
“Ăn hết nó, không thể lãng phí.” Biểu tình của Trương Tĩnh Hân nghiêm túc vạn phần, giống như là chủ nhiệm lớp thời cao trung!
“Ta… Ta ăn không hết!” Trần Thiên Ngữ khổ sở: “Ai muốn dùng bồn ăn cơm chứ! Ta không phải heo!”
“Không phải ngươi? Ngươi thật sự không phải?” Trương Tĩnh Hân chậm rãi tới gần nàng, thịt khô chiên cơm không giống như là thức ăn, ngược lại giống như vũ khí sẽ tổn hại đến tính mạng nàng.
Đối mặt với sự chất vấn của Trương Tĩnh Hân, Trần Thiên Ngữ cuối cùng không lời chống đở: “Ta…..”
Bồn cơm chiên kia đột nhiên tự mình treo lơ lửng giữa không trung, giống như huyết tích trong truyền thuyết! Trần Thiên Ngữ kinh hãi giơ tay lên chống đỡ, một chậu cơm chiên chẳng biết lúc nào biến thành dầu sôi, đổ lên cánh tay nàng. Toàn tâm đau nhức nàng giật mình tỉnh lại, một thân mồ hôi lạnh.
Rèm cửa sổ đã có nắng sớm, Trần Thiên Ngữ lau mồ hôi trên trán, đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa sổ ra.
Tầng hai mươi của khách sạn, cảnh trí coi như không tệ, hôm nay khí trời cũng tốt, mây trắng nhàn nhã di chuyển, xe lái trên đường tốc độ rất chậm, rất chậm, dòng xe cộ bị tách ra, có chút không chân thật.
Bàn tay Trần Thiên Ngữ đặt trên cửa sổ thủy tinh, cảnh trong mơ khiến tâm tình vốn kịch liệt hoàn hoãn đi. Ánh nắng buổi sáng sớm ôn nhu chiếc lên vết bỏng trên tay nàng, tựa hồ còn lưu lại một tia nóng rực.
Phần cuối của giấc mơ kia rất kinh khủng, nhưng Trương Tĩnh Hân bưng một chậu cơm chiên là có ý gì!
Hương vị của cơm chiên giống như từ trong mộng bay ra dây dưa khứu giác của nàng, Trần Thiên Ngữ lập tức chạy đi rửa mặt xuống lầu ăn cơm.
Khi đói bụng liền muốn ăn cơm gạo trắng, loại thói quen này cũng là từ nhỏ đến lớn mà dưỡng thành.
Trần Thiên Ngữ đến nhà hàng món Trung, liếc mắt liền nhìn thấy Cao Ấu Vi đã ôm cây đợi thỏ ở đó.
“Thật chậm a, Thiên Ngữ, hôm nay không phải ngươi còn phải đến tạp chí xã sao?”
“Đúng là phải đi, một đống việc đang chờ ta, cho ta một lý sữa tươi!”
“Ngày mai kịch bản sẽ gửi đến cho ngươi, không thành vấn đề đi?” Cao Ấu Vi thử dò xét nói.
“Vội vả như vậy?”
“Có thể không vội sao? Vốn là muốn tranh thủ lúc Quốc Khánh nhưng không kịp, Phương lão bản đều nổi đóa. Kéo một ngày chính là mất tiền một ngày, sớm quay xong sớm thu tiền.”
Trần Thiên Ngữ lắc đầu: “Nhân sinh của ngươi đâu đâu cũng tràn đầy miễn cưỡng.”
Trần Thiên Ngữ buổi sáng đi tạp chí xã, bài viết kỳ này do Phó chủ biên phụ trách, bản thảo của kỳ mới cũng đac chất đống trong hộp thư của nàng.
Vì bắt kịp thời gian nàng phải xem bài viết đến đến hai giờ ba mươi chiều, mở buổi họp ngắn quyết định xét duyệt lần hai, dạ dày Trần Thiên Ngữ mơ hồ có chút đau, vội vội vàng vàng đi ăn cơm.
Đến nhà hàng, món ăn mới lên đến liền nhận được điện thoại của Mạc Lam, nói kịch bản đã được gửi đến, có thời gian thì xem trước, chiều nay đến sudio.
“Nhanh như vậy? Không phải nói rõ ngày mai mới có kịch bản sao?”
Mạc Lam cũng bối rối: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra a ta chính là truyền lời mà thôi, nếu không thì Trần tỷ, chính ngài hỏi một chút Cao lão bản đi.?”
Trần Thiên Ngữ cũng lười hỏi lại, nói cho cùng kịch bản lấy tới xem một chút là được rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong dạ dày cũng bớt đau, Trần Thiên Ngữ lại muốn trở về tạp chí xã xử lý một ít chuyện vụn vặt, trước khi tan sở đem kịch bản đóng dấu kẹp vào túi tài liệu, ném vào túi mang về.
Xuống bãi đỗ xe lấy xe, Trần Thiên Ngữ nhớ đến hành lý của mình còn đang ở trong cóp sau.
Sự việc giữa Vệ Phong cùng Martha không biết Jeanne đã biết được bao nhiêu, không muốn quay về chổ Jeanne, nói không chừng vợ chồng son lại đang cãi nhau.
Trần Thiên Ngữ quay đầu xe, thẳng đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện của Trương Tĩnh Hân.
Trần Thiên Ngữ tâm huyết dâng trào không nghĩ bị chặn ở giữa chừng, thật vất vả đến đầu ngõ nhưng làm thế nào cũng không tìm được chỗ đậu xe, người đông, xa cũng không dám lái nhanh.
Tốc độ rùa bò lái đến hai con đường trước hẻm mới tìm được bãi đỗ xe có thu phí, nàng xuống xe đi bộ trở lại, cảm giác dạ dày càng ngày càng đau.
Nhịn đau đi vào Hoa Tiền Nguyệt Thiện thì đã hơn chín giờ, quán ăn đã tiến vào thời điểm uống trà nói chuyện trời đất, không ít người, nhưng không tính là ồn ào chen chút.
“Yêu, Trần lão sư, khách quý nha.” Trương Vị Đồng cười khanh khách bước đến: “Đã lâu không có đến nha, có nhớ ta không?”
Trương Tĩnh Hân đang thu tiền, hướng Trần Thiên Ngữ bên này nhìn thoáng qua.
Trong tay Trần Thiên Ngữ cầm túi đựng laptop, nếu như để nằm ngang thì chút trọng lượng đó căn bản khó xử không được nàng, nhưng lúc này dạ dày của nàng giống như là bị ai dùng lực vặn xoắn, toàn tâm đau nhức, laptop cũng sắp rơi xuống đất rồi.
Trương Vị Đồng cũng phát hiện sự khác lạ của nàng nhanh chóng đỡ lấy Trần Thiên Ngữ: “Không sao chứ Trần lão sư?”
Trương Tĩnh Hân tính tiền xong xong bước nhanh đến: “Làm sao vậy?”
“Đau…..” Thân thể Trần Thiên Ngữ hoàn toàn mềm nhũn ngã vào lòng Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân sờ một cái, phía sau lưng đều ướt đẫm: “Đau dạ dày…..”
“Mau ngồi xuống.” Trương Tĩnh Hân đỡ Trần Thiên Ngữ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, để Trương Vị Đồng đến tiệm thuốc mua thuốc.
“Đau dạ dày tại sao không trở về nhà, còn chạy ra ngoài?” Trương Tĩnh Hân thay nàng rót một ly hồng trà giảm cơn đau, Trần Thiên Ngữ uống xong đau dạ dày cũng bớt đau đôi chút.
Trần Thiên Ngữ nói với Trương Tĩnh Hân lý do nàng không trở về nhà, nhưng chỉ là nói lướt qua chuyện của Vệ Phong cùng Martha.
“Vốn dĩ muốn tới đây ăn cơm tối, xem ra cơm tối ăn không được rồi… Cho ngươi thiêm phiền phức thật ngại quá.”
Trương Tĩnh Hân nói: “Nói lời như vậy không có ý nghĩa, lát nữa ngươi uống thuốc rồi nghỉ ngơi một chút.”
Trương Tĩnh Hân cũng không trở lại chỗ cũ mà ngồi cùng Trần Thiên Ngữ, để Tiểu Diệp đến quầy thu ngân.
Trần Thiên Ngữ nhìn khuôn mặt Trương Tĩnh Hân thường ngày không thích cười, nhưng thế nào hôm nay đều là vạn phần ôn nhu.
Uống thuốc xong đợi gần mười giờ cũng không thấy dạ dày bớt đau, nhận thấy quán ăn sắp đóng cửa Trần Thiên Ngữ cũng không tiện quấy rầy nữa, đứng dậy muốn đi.
“Ngươi như vậy còn muốn đi thế nào.” Trương Tĩnh Hân gọi nàng lại: “Đau dạ dày còn lái xe, không muốn sống?”
“Ta đây cũng không có thể ở trong quán của ngươi….”
“Ta tiễn ngươi.” Trương Tĩnh Hân đi lấy túi xách: “Ngươi như vậy cũng đừng một mình ở khách sạn, tối nay ở nhà ta đi.”
|
Chương 22
“Đến chỗ ngươi có quấy rầy ngươi hay không?” Trần Thiên Ngữ hôm nay tới Hoa Tiền Nguyệt Thiện kỳ thực chỉ là có chút muốn gặp Trương Tĩnh Hân, hiện tại trực tiếp được mời về nhà, Trần Thiên Ngữ trái lại thấy sợ hãi.
“Sợ quấy rầy Tiểu Đỗ?”
“…….”
“Đến đi, Trần lão sư trèo hàng rào nhà ta thì ta cũng biết không phải ngươi khác người.”
Lại là Tiểu Đỗ lại là hàng rào…. Trần Thiên Ngữ thế nào có chút muốn đánh nàng đâu?
Trương Vị Đồng mua thuốc dạ dày cho Trần Thiên Ngữ, uống một lúc cũng không thấy khởi sắc. Trương Tĩnh Hân để Trương Vị Đồng phụ trách trông coi quán ăn, nàng đưa Trần Thiên Ngữ về trước.
Trương Tĩnh Hân đem Trần Thiên Ngữ đỡ đến ghế phó lái, giúp nàng cài dây an toàn , hỏi: “Xe ngươi đậu chỗ nào rồi?”
Tất cả lực chú ý cùng tinh lực của Trần Thiên Ngữ đều đặt vào đau dạ dày, vừa đi mấy bước này thì chao đảo nhiều lần cảm giác được tồn tại của dạ dày, chọc nàng đổ một trán mồ hôi.
Bên trong xe mở đèn, Trương Tĩnh Hân dán đến gần, trên khuôn mặt đều là ánh sáng nhu hòa trong xe, Trần Thiên Ngữ phát hiện Trương Tĩnh Hân không trang điểm, nhưng hàng mi rất dày, còn rất cong.
Trần Thiên Ngữ hoãn khí nửa ngày, Trương Tĩnh Hân thấy nàng rốt cục muốn lên tiếng, có lễ phép chống cửa xe duy trì tư thế đúng mực không đến mức dựa sát vào đối phương, nghiêng tai gần bên môi Trần Thiên Ngữ để âm thanh hư nhược của nàng có thể thuận lợi tiến vào thính giác của nàng.
Trần Thiên Ngữ nói: “Lông mi của ngươi…..dính rồi.”
Trương Tĩnh Hân: “……”
Đổi thành người khác ai cũng sẽ không nghĩ tới Trần Thiên Ngữ ở những thời khắc mấu chốt còn có thể đem chút tinh lực còn sót lại đặt vào những nơi kỳ quái.
Trương Tĩnh Hân thực sự nhịn không được, bật cười: “Trần lão sư, lần trước thức đêm ngươi cũng mệt thành như vậy còn không quên đùa giỡn lưu manh sờ tay ta, hiện tại đau dạ dày đến độ đổ mồ hôi lạnh còn quán sát lông mi của ta, Trần lão sư ngươi…..” Trương Tĩnh Hân nâng thắt lưng lui về sau, muốn nói cái gì nữa nhưng có chút hết từ để nói rồi.
Bị Trương Tĩnh Hân nói như vậy Trần Thiên Ngữ cũng cảm giác mình quá khác người, nở nụ cười không ngờ bị nước bọt sặc đến ho khan . Ho một cái liền động đến dạ dày, đau đến nàng bám vào cửa xe không dám thở mạnh.
Trương Tĩnh Hân: “Trần lão sư ngài đều như vậy rồi thì đừng cử động, ta mang ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Xe đậu chỗ nào rồi?”
“Ở…. Tiểu khu Phía trước.”
“Có thu phí không?”
“Có.”
“Có là được rồi, ngày mai sẽ lái về cho ngươi.”
Xe từ con hẻm chật hẹp chậm rãi chui ra ngoài, đèn đỏ dừng xe, đèn xanh chạy tiếp, hết nửa ngày rốt cục đến Ngũ Hoàn.
“Trương lão bản, ngươi có thể lái chậm một chút không? Ta sợ ta lúc này không chụi nổi xóc nảy, rất buồn nôn.”
Trương Tĩnh Hân nói: “Được, ta lái xe coi như vững, chậm thêm chút nữa coi như tản bộ.”
Thời gian này chỉ cần không đến Tam Hoàn thì chỗ nào cũng không quá đông đúc, từ Ngũ Hoàn hướng quốc lộ duyên hải một đường thông thuận.
“Trần lão sư đỡ hơn chút nào không?” Trương Tĩnh Hân kéo trần xe xuống, gió biển thổi đến rất thoải mái. Trần Thiên Ngữ mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, bị gió thổi qua liền thanh tỉnh.
“Không đau như trước nữa, nhưng vẫn vô cùng khó chịu….”
“Tốc này sẽ không muốn nôn đi?”
“Ngươi lái ổn, không cảm thấy muốn nôn.”
“Vậy được rồi. Lập tức đến.”
“Ta…. Trước kia ta cũng ở nơi này.”
Trương Tĩnh Hân nhìn về phía trước cười: “Đúng vậy hàng xóm, ta cũng sắp quên. Ngày đó ta từ sân thượng nhìn một chút, thấy biệt thự của ngươi trang trí lại tiến độ rất nhanh, phỏng chừng không bao lâu ngươi lại có thể dọn về.”
Từ sau khi biệt thự ở tiểu khu Lộc Sơn này bị đốt Trần Thiên Ngữ quả thật không có chỗ ở cố định, đi đâu cũng gặp chuyện thật không nghĩ đến bây giờ thân thể lại xảy ra vấn đề, có phải nên xem hoàng lịch nhìn vận thế gần đây có phải đã làm không nên làm cái gì không nên làm chọc đại quỷ tiểu quỷ nào đó trên đường rồi không?
Trương Tĩnh Hân đừng xe , đỡ Trần Thiên Ngữ xuống xe. Tuy rằng dạ dày vẫn đau nhưng nàng vẫn có thể tự mình đi được, nàng xua tay ý bảo không sao, nàng có thể tự đi. Trương Tĩnh Hân đi trước, lúc ngang qua sân Tiểu Đỗ nghe tiếng bước chân xa lạ chợt lớn tiếng sủa vang.
“Tiểu Đỗ, ngồi xuống.” Trương Tĩnh Hân vừa ra lệnh Tiểu Đỗ liền ngồi xuống, một đôi mắt to oai vệ nhìn chằm chằm Trần Thiên Ngữ xa lạ, một khắc cũng không buông lỏng.
“Này….. Tiểu Đỗ, ngươi có khỏe không?” Trần Thiên Ngữ từ nhỏ đã sợ chó, càng không cần phải nói đến loại chó dữ như Doberman. Mặc dù Tiểu Đỗ hiện tại ngoan ngoãn như cục cưng mà ngồi xổm trên cỏ không lên tiếng, nhưng trong đầu Trần Thiên Ngữ đã huyễn tưởng ra hơn một trăm lần Tiểu Đỗ đột nhiên nhảy lên từ các loại góc độ cùng các loại phương thức đem nàng cắn chết.
Nghe Trần Thiên Ngữ cậy mạnh bắt chuyện rồi lại mang theo âm rung, Trương Tĩnh Hân thả chậm bước chân chen giữa Trần Thiên Ngữ cùng Tiểu Đỗ: “Thế nào, Trần lão sư sợ chó?”
Trần Thiên Ngữ vô luận đi đến chỗ nào trong sân cũng không nhịn được quay đầu lại “giám sát” Nhất cử nhất động của Tiểu Đỗ: “Sợ….Nếu Không sợ lần trước ta có thể bị Tiểu Đỗ nhà ngươi treo ở hàng rào hơn một tiếng đồng hồ sao?”
Trương Tĩnh Hân cười nói: “Ở cạnh biển hoang vắng, nuôi một con chó giữ nhà tương đối an tâm.”
“Phải….. Ta biết…..” Trần Thiên Ngữ bước nhanh vào nhà, một khắc lúc Trương Tĩnh Hân đóng cửa lại nàng mới xem như triệt để an tâm.
Sau khi Tháo xuống sợ hãi đối với Tiểu Đỗ dạ dày đã rời khỏi lại tới làm nàng khó chịu, Trương Tĩnh Hân để Trần Thiên Ngữ ngồi trên trên ghế sa lon cạnh tủ giày, ngồi xổm xuống thay nàng tháo dây giày.
Trần Thiên Ngữ nhìn ra Trương Tĩnh Hân là muốn cởi giày giúp nàng, ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng đem nàng kéo lên: “Trương lão bản… Đừng như vậy, ta…. Ta vẫn có thể tự mình làm được.”
Trương Tĩnh Hân cũng không lại tiếp tục, đi qua một bên mở tủ giày lấy ra một đôi dép lê hồng nhạt, nhãn hiệu còn treo ở phía trên. Nàng từ trong ngăn kéo lấy ra một cái kéo cắt bỏ nhãn mác, rồi đặt ở trước mặt Trần Thiên Ngữ.
“Nhìn ngươi bây giờ tinh thần tốt hơn so với lúc còn trong quán rồi, có lẽ là công lao của thuốc đau dạ dày cũng có công lao Tiểu Đỗ giúp nâng cao tinh thần. Bây giờ còn không thích hợp ăn cơm, ngươi trước nghỉ ngơi một hồi, chờ lát nữa đói bụng ta làm chút thức ăn cho ngươi.”
Thật sự khóc không ra nước mắt, Trần Thiên Ngữ thế nào cũng không nghĩ tới lúc trước nàng trăm phương nghìn kế muốn ăn được món ăn Trương Tĩnh Hân làm nhưng thế nào cũng không ăn được, mà bây giờ rốt cục có cơ hội có thể ăn thì lại đau dạ dày, vẫn là không cách nào ăn được.
Trần Thiên Ngữ mang dép muốn vào nhà, Trương Tĩnh Hân đứng góc quanh xoay người lại nói với nàng: “Trần lão sư, chớ để ý, gặp mẹ ta một chút đi.”
“A -?!” Trần Thiên Ngữ cả kinh , đây không phải chuyện đùa, nàng vẫn luôn cho rằng Trương Tĩnh Hân là ở một mình, không nghĩ tới nàng và mẹ của nàng sống cùng nhau? Mẹ nàng cũng quá an tĩnh rồi, thế nào cho tới bây giờ chưa từng cảm giác được sự tồn tại của nàng? Đột nhiên sẽ nhìn thấy mẹ nàng…. Hai tay trống rỗng cái gì cũng không có chuẩn bị, mẹ nàng nhất định sẽ nghĩ cô gái này một chút lễ phép cũng không có.
Thấp thỏm đi đến trong nhà , Trần Thiên Ngữ yên lặng luyện tập các loại dáng điệu tươi cười dịu dàng mà các bà mẹ sẽ thích, đi vào trong nhà thì thấy Trương Tĩnh Hân trong tay cầm ba ném hương đối mặt với một tấm ảnh trắng đen cúi đầu cúng bái. Nữ nhân trong ảnh tuổi trẻ mỹ lệ, khóe miệng hàm chứa mỉm cười, cả người phi thường nhu hòa, mang theo thỏa mãn, ngũ quan có tám phần tương tự Trương Tĩnh Hân. Trền bàn thờ đặt bà cái đĩa, hoa quả, thịt heo, cùng hai ly rượu, một ly đầy một lý trống rỗng.
Thì ra người mẹ hoa khôi chợ rau trong truyền kỳ của Trương Tĩnh Hân đã qua đời.
Trương Tĩnh Hân đem hương cắm vào trong lư hương không quay đầu lại mà lùi ra sau, suýt nữa thì đụng phải Trần Thiên Ngữ. Trần Thiên Ngữ chẳng biết lúc nào đã đi đến phía sau nàng, thắp ba nén hương nhất tịnh cúc cung.
Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ chốc lát, hồi thần nhanh chóng kéo nàng: “Trần lão sư dạ dày ngài còn đau, đừng để ý, mau ngồi xuống nghỉ tạm đi.”
“Ta thế nào cảm giác dạ dày của ta đã tốt rồi.” Trần Thiên Ngữ sờ sờ vị trí dạ dày, còn có chút đau, nhưng quả thực tinh thần đã tốt rồi.
“Tốt là được rồi, ta còn sợ dạ dày ngươi vẫn đau, ta cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể cho uống thuốc, thế nhưng thuốc cũng có ba phần độc, bệnh dạ dày muốn trị cũng có chút khó khăn, còn phải điều trị lâu dài.”
“Ta hôm nay chính là bận rộn nên quên ăn mới bị đau, đã lâu không tật xấu này nên có chút lơ là.”
“Áp lực cũng có thể tạo thành đau dạ dày, gần đây Trần lão sư vì sách mới bôn ba, phải chú ý nghỉ ngơi mới đúng.”
Trần Thiên Ngữ gật đầu, đau dạ dày rút đi, sau cảm giác đau thì buồn ngủ lại kéo tới, nhịn không được ngáp một cái.
“Mệt mỏi? Có muốn tắm trước hay không?”
“Nhưng ta…. Cái gì cũng không mang theo?”
“Không để tâm mặc của ta chứ, có đồ mới.”
“Nói cái gì mà để tâm, là ta làm phiền ngươi mới đúng.”
Trương Tĩnh Hân lấy quần áo cùng khăn tắm đến: “Nếu mệt mỏi liền nghỉ một lát rồi hãy tắm, còn nếu có thể tắm thì tắm rồi sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai tỉnh dậy thì sẽ tốt thôi.”
|
Chương 23
Nhà Trương Tĩnh Hân trang trí tương đối đơn giản, lấy màu trắng làm chính lam sắc là phụ có chút cảm giác Địa Trung Hải. Nhà nàng tương đối cao, vô luận là sân thượng hay là sân vườn cảnh biển đều trống trải.
Trương Tĩnh Hân bảo Trần Thiên Ngữ tự đi lên lầu tắm, Trần Thiên Ngữ còn muốn nói đây không giống như phong cách của Trương Tĩnh Hân, có thể khom lưng tháo dây giày nhưng lại bảo một người khách lần đầu tiên đến nhà tự mình đi tắm.
“Ngươi lên lầu hai thì có thể nhìn thấy phòng tắm.” Trương Tĩnh Hân tựa hồ nhìn ra lo lắng của Trần Thiên Ngữ, nói bổ sung.
Trần Thiên Ngữ đi tới lầu hai lập tức liền hiểu. Tuy rằng phòng ốc kết cấu giống như biệt thự số 8 trước đây của Trần Thiên Ngữ, nhưng nàng đã đem phòng ngủ đả thông, gắn cửa kính trở thành phòng sách, cái giường tròn thật to đặt đối diện phòng sách , chiếm hoàn toàn trung tâm lầu hai, chân giường hướng ra ban công, mỗi ngày tỉnh lại đầu tiên là có thể thấy phù vân cùng biển rộng. Cạnh giường là máy CD, kết nối hai cái loa, ngay phía trên có một cửa sổ thủy tinh, lúc này cửa sổ không mở, có thể thấy ánh sao.
Phía trước giường là phòng tắm có vòi sen cùng bồn tắm lớn, phòng tắm ngăn cách bằng kính, bên tay trái bồn tắm là vòi sen, bên tay phải đặt một chiếc bàn, mặt trên bày đầy các loại sản phẩm tắm rửa, thậm chí còn có ly rượu cùng rượu nho. Ban công không chỉ có phòng tắm mà còn có nhà ấm trồng hoa, bồn tắm lớn bốn phía tất cả đều là hoa hoa thảo thảo… Cũng chỉ có vị trí cao hơn người khác một tầng mới có thể yên tâm mang bồn tắm ra gần ban công thế này. Nằm trong bồn tắm tắm rửa thì tầm nhìn còn tốt hơn ở trên giường.
Bồ đoàn, sách rơi trên mặt đất, một cái máy đi bộ….. Có thể nhìn ra Trương Tĩnh Hân là một người phi thường biết hưởng thụ cuộc sống, lầu hai mỗi không gian đều được bố trí tỉ mỉ. Mới vừa rồi ở dưới lầu vì có chủ nhân nên Trần Thiên Ngữ có chút ngượng ngùng không dám tỉ mỉ quan sát cách bày trí, lúc này nàng một mình ở lầu hai khó tránh khỏi đánh giá căn phòng trang trí theo phong cách tràn đầy tình thú này.
Nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh, Trương Tĩnh Hân hướng trên lầu thấp giọng gọi: “Ngươi có khỏe không Trần lão sư? Nước nóng bên tay trái.”
“Ừ, ta không sao! Lập tức tắm ngay!”
Bồn tắm lớn bốn phía trống trãi, Trần Thiên Ngữ tự nhận chưa tính là người bảo thủ, nhưng đối mặt loại này phương thức tắm rửa vô cùng OPEN này vẫn có chút bó tay bó chân.
Nàng vừa mở nước vừa cởi quần áo, lúc cởi quần áo luôn hướng nơi cầu thang mà quan sát. Thực sự lo lắng nên lại cầm quần áo mặc vào, đi tới bên cạnh cầu thang hướng dưới lầu nói: “Trương lão bản! Ngươi sẽ không đột nhiên lên lầu chứ? Phòng tắm nhà ngươi cũng quá hấp dẫn a, ta thế nào cũng có chút sợ hãi a.”
Giọng nói của Trương Tĩnh Hân mang theo chút ý cười: “Trần lão sư yên tâm tắm, ta chưa bao giờ mơ ước thân thể của ngươi, có được hay không?”
“…….”
Lời nói của Trương Tĩnh Hân Trần Thiên Ngữ tin tưởng, nhưng giờ này khắc này thế nào lại không muốn tin tưởng như vậy a!
Trần Thiên Ngữ lười biếng cởi y phục xuống đem người ngâm vào trong nước, quấn tóc lên gối đầu lên bồn tắm lớn.
Phải cảm thán, nhà Trương Tĩnh Hân thật là một chỗ tốt để nói chuyện yêu đương, chỉ cần có cái bồn tắm lớn này….. Nếu là cùng người mình thích cùng nhau tắm, ngẩng đầu là có thể thấy trăng sáng trên biển. Mở chút âm nhạc, uống chút rượu đỏ, lại làm một chút…..
Được rồi, được rồi, Trần Thiên Ngữ nghĩ đến chuyện luyến ái như vậy lại có chút đau dạ dày. Nàng từ trong bồn tắm đứng lên đến tắm vòi sen.
Đều nói lúc tắm rửa luôn luôn là thời gian để suy ngẫm nhân sinh đại sự, đại khái là bởi vì quá trình tắm khá dài lại không cách nào làm chuyện gì khác, không thể làm gì khác hơn là đem những sự việc những hồi ức trong quá khứ hiện tại, tương lai , tất cả những gì đáng hoặc không đáng suy nghĩ đều moi ra tắm một chút phơi một chút.
Trần Thiên Ngữ sống đã sắp được ba mươi năm, muốn nói không hề trải qua bất kỳ cảm tình gì đó là nói dối. Nhưng những kinh nghiệm này lại không có một cái nào có thể đi vào giai đoạn chính thức đã bị tính cách thích xoi mói của nàng đánh ra khỏi thế giới của nàng. Nàng luôn nói yêu cầu của nàng không cao a, đừng quá xấu đừng quá nghèo là có thể bên nhau rồi! Jeanne thẳng thắn — loại người nói yêu cầu không cao như ngươi kỳ thực yêu cầu là cao nhất! Người ta yêu đương có thể liệt kê ra một list các tiêu chuẩn, nhìn qua có vẻ đặc biệt xoi mói, thế nhưng chỉ cần dựa theo cái list đó mà tìm là được, tỷ lệ trực tiếp ghép thành đôi thành công cũng có thể gần đến 100%. Thế nhưng Trần Thiên Ngữ đâu? Đến một người liệt kê một người, có thể chân chính nói yêu đương cũng chỉ có thể dựa vào duyên phận.
Jeanne cũng không sốt ruột, dù sao thì mẹ của Trần Thiên Ngữ cũng chưa từng gấp nàng gấp cái gì, hơn nữa Trần Thiên Ngữ là nữ thanh niên ưu tú lớn tuổi, người theo đuổi không ít, phía sau còn có một ngốc có tiền kêu cha gọi mẹ, thanh thế rất cao, không tới phiên nàng lo lắng. Nàng chính là đặc biệt hiếu kỳ, Nếu ngày nào đó Trần Thiên Ngữ có thể nói một hồi luyến ái, nhất định là người đến từ hành tinh khác đi?
Không biết có phải nghĩ tới chung thân đại sự đều sẽ đau nhức hay không, lúc này thật sự đau dạ dày rồi.
Trần Thiên Ngữ từ trong phòng tắm đi ra có chút không chịu nổi, đau đến cả người muốn co lại thành con tôm, bước một bước cũng không đứng vững, đem vòi hoa sen từ trên giá đánh rơi, rơi xuống sàn gỗ gây ra âm thanh rất lớn.
Giọng nói của ngươi không sao chứ từ dưới cầu thang truyền đến: “Trần lão sư ngươi không sao chứ?”
Trần Thiên Ngữ đau dạ dày đến nói không ra lời, khăn tắm thì treo trên giá đầu bồn tắm lớn… Dựa theo xu thế này Trương Tĩnh Hân khẳng định sẽ lập tức lên lầu, nàng cũng không thể giống như con gà trụi lông cùng Trương lão bản đối mặt.
Trần Thiên Ngữ vươn cánh tay.
Dưới cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Đầu ngón tay run rẩy, lập tức sẽ với tới khăn tắm!
Đỉnh đầu của Trương Tĩnh Hân xuất hiện ở đầu cầu thang: “Trần lão sư?”
Chờ một chút! Này! Còn thiếu chút nữa!
Lầu hai hơi nước rất nặng, đoán chừng là lúc Trần Thiên Ngữ đang tắm đã kéo rèm cửa sổ lại.
Trương Tĩnh Hân lại hô một tiếng, như trước không ai trả lời. Nàng thử liếc mắt nhìn lên lầu, nhìn thấy Trần Thiên Ngữ khoác khăn tắm té trên mặt đất.
“Trần lão sư.” Trương Tĩnh Hân nhanh chóng lên lầu, đở Trần Thiên Ngữ ngồi dậy: “Dạ dày lại đau? Có bị ngã trúng chỗ nào không?”
Cuối cùng trước khi ngã xuống cũng đem thân thể gói kỹ lưỡng, trong lòng Trần Thiên Ngữ đang hát cảm tạ ông trời.
“Ta chính là…. Không biết chuyện gì xảy ra, dạ dày lại đau, đầu cũng đau.”
“Có thể là trở trời rồi thời tiết lạnh, thể chất ngươi sợ gió lạo bị gió biển thổi nên liền hư thoát. Đều tại ta không cẩn thận, ta đỡ ngươi đến trên giường nghỉ ngơi đi.”
Trần Thiên Ngữ còn có thể đi được, dưới sự dìu đỡ của Trương Tĩnh Hân thuận lợi ngã xuống giường.
Trương Tĩnh Hân chuyển hướng ngọn đèn trên đầu giường, mở lại đèn, nhìn thấy Trần Thiên Ngữ vặn mi, vẻ mặt cũng khổ não theo nàng: “Trần lão sư ta dẫn ngươi đi bệnh viện?”
“Không muốn đi…..”
“Sao vậy?”
“Sợ đi bệnh viện, không đi.”
“….Cũng đã qua trùng cửu rồi, người còn sợ bệnh viện?”
“Chán ghét.”
“Dạ dày là không còn cách nào, ta sẽ rót chút hồng trà cùng mật ong cho ngươi. Đau đầu thì ta còn có cách, tuy rằng chưa tính là cao thủ bấm huyệt nhưng giảm bớt một chút cảm giác đau đớn vẫn là có thể.”
Trương Tĩnh Hân rót trà cho Trần Thiên Ngữ uống xong, đem mái tóc của nàng xỏa ra, đầu nhẹ nhàng đặt ở trên đùi, ngón tay thon dài luồn vào trong tóc nàng, đầu ngón tay dùng lực, ấn vào những huyệt vị trên đầu, thật thần kỳ, ngón tay Trương Tĩnh Hân nhu ấn nơi nào, nơi đó chậm rãi thư giãn giảm bớt đau nhức.
“Cảm giác có tốt không?” Giọng nói của Trương Tĩnh Hân có chút xa xăm,
“Ân…umh.” Trần Thiên Ngữ biết mình thanh âm của mình mơ hồ đến kỳ quái, đại khái là quá mức thoải mái, không khỏi chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Trước khi ngủ hình như nàng nghe thấy tiếng máy sấy, hơi nóng mền nhẹ mang theo mùi sữa tắm.
Cảm giác đau dạ dày theo ý thức mà xa dần: “Trương lão bản thật là ôn nhu.” suy nghĩ này trôi tới trôi lui trong đầu, cuối cùng triệt để trôi vào hỗn độn,
Khi tỉnh lại không biết là mấy giờ, thanh âm của sóng biển từ xa truyền đến, trên mặt biển vẫn một mảnh hắc ám.
Đói bụng — đây là cảm giác duy nhất khi tỉnh lại của Trần Thiên Ngữ.
Nàng sờ soạng đứng dậy, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến thanh âm quen thuộc lại xa lạ: “Làm sao vậy?”
Trần Thiên Ngữ lại càng hoảng sợ. Nàng theo bản năng cho là mình đang ở nhà, thế nhưng giọng nói của Trương Tĩnh Hân vừa vang lên nàng lập tức liền nhớ lại mình bây giờ đang ở trong nhà Trương Tĩnh Hân.
Trương Tĩnh Hân mở đèn đầu giường, hai người các nàng ngồi trên cùng một chiếc giường, mặc một tầng áo ngủ thật mỏng. Tóc đen của Trương Tĩnh Hân có chút tán loạn xỏa trên vai, đôi mắt khô rát mà nheo lại, nồng đậm buồn ngủ.
“Ta……” Trần Thiên Ngữ vẫn còn đang suy nghĩ nếu trần trụi nói rõ bản thân đang đói có phải không thích hợp hay không, bụng đột nhiên ột ọc bán đứng nàng..
Trần Thiên Ngữ xấu hổ vạn phần, Trương Tĩnh Hân lại cười: “Đói bụng không, ta nấu chút đồ ăn cho ngươi.”
“Này, Trương….. Trương lão bản!”
Trương Tĩnh Hân trực tiếp rời giường xuống lầu nổi lửa, Trần Thiên Ngữ theo sau ngăn cản: “Đừng, ta tiếp tục ngủ là được rồi.”
“Yên tâm, ta nấu chút thức ăn dễ tiêu.”
Trần Thiên Ngữ thấy Trương Tĩnh Hân lấy trứng muối, lột vỏ cho vào chén.
Mì sợi cho vào nồi, nguyên liệu vào nồi, sau khi Trần Thiên Ngữ ngửi được hương vị nồng đậm cũng nói không nên bất luận lời dị nghị gì nữa.
Thơm quá…. Thật là đói!
|
Chương 24
Trương Tĩnh Hân nhào bột kéo mì vô cùng lưu loát. Đợi rau củ cùng trứng muối nấu ra hương vị, mì tươi cũng làm xong. Trương Tĩnh Hân đem rau củ vớt ra chỉ còn một ít nộn vụn, cho mì vào nước dùng nấu thêm ba bốn phút liền ra nồi.
Trên mặt tô bày hai lát thịt thật mỏng, Trương Tĩnh Hân bưng mì đến trước mặt của Trần Thiên Ngữ: “Dạ dày không tốt chỉ có thể ăn chút mì, Trần lão sư chớ để ý, nguyên liệu nhà ta đều là tươi mới mua lúc sáng sớm, hiện tại chỉ có chút nguyên liệu chỉ có thể nấu tạm thứ này. Đại ẩm thực gia, mời nếm thử mì tươi ta làm.”
Một khi đối mặt với thức ăn, Trần Thiên Ngữ thích nổi giận mắng người trong dĩ vãng cũng lập tức không thấy, thần tình chuyên chú mà nghiêm túc, chấp đũa bóp muỗng vừa nhìn vừa ngửi, nước dùng vào miệng trong nháy mắt nét mặt của nàng cùng động tác đều ngưng đọng.
Trương Tĩnh Hân ngồi ở đối diện vẫy vẫy tay ở trước mắt nàng: “Không có chuyện gì chứ Trần lão sư, có chút khoa trương a.” Từ tối hôm qua bắt đầu Trương Tĩnh Hân nói nhiều nhất chính là : “Ngươi không có chuyện gì chứ.”
Trần Thiên Ngữ còn không đáp lời, xốc lên một đũa mì đưa vào trong miệng chậm rãi nhấm nuốt.
Mì nấu không bao lâu nhưng bởi vì sợi mì kéo tay rất mảnh nên ngon miệng còn giữ được độ day. Nước dùng hương vị đậm đà, tươi mà không mặn, có hương vị thanh trong của rau củ.
Mì tươi bật này…., nước dùng khẳng định không phải chỉ trong ngắn ngủi hơn mười phút mà ngao thành, nước dùng đã nấu thật lâu. Trứng muối là nguyên liệu quan trọng nhất trong món này, trứng muối sau khi cắt mỏng đem nấu hương vị hầu như hòa tan vào nước dùng, khiến vị canh càng đậm ,cùng hương vị cuả mì tươi dung làm một thể, bao gồm cả vị mặn. Mì tươi kéo bằng tay có trộn thêm dầu vào bột, mềm dẻo thích hợp, độ dày vừa phải, lớn nhỏ đồng điều ăn vào ngon miệng, cùng nước dùng hương vị giao hòa. Một ngụm nước dùng vào miệng, vị của trứng muối đặc biệt xuất hiện sau đó, một chén mì có bao nhiêu tầng hương vị, tuy là mì tươi làm nhanh nhưng cũng không phải có lệ.
Trần Thiên Ngữ ăn từng miếng một mất thời gian rất lâu, nghiêm túc thưởng thức, đầu óc cùng vị giác tương phụ tương thừa phân tích huyền bí trong tô mì này.
Chờ Trần Thiên Ngữ lấy lại tinh thần đang muốn hỏi nàng huyền cơ trong nước dùng, lại phát hiện Trương Tĩnh Hân chẳng biết lúc nào đã ghé vào trên chiếc bàn mà ngủ.
“Trương lão bản?” Trần Thiên Ngữ nhẹ nhàng mà gọi nàng một tiếng, không có phản ứng.
Dưới ánh đèn nhu hòa Trương Tĩnh Hân gối đầu lên cánh tay của mình mà đi vào giấc ngủ, gò má thanh tú, hàng mi dày kép lại, từ viền mắt mở rộng ra phía ngoài. Lần này Trần Thiên Ngữ thấy rõ ràng, Trương Tĩnh Hân không có chải mi cũng không bấm mi, nhưng lông mi vẫn hơi cong,
Trương Tĩnh Hân ngủ rất yên tĩnh hòa ái, Trần Thiên Ngữ lặng lẽ đặt đũa muỗng xuống, tắt đèn trần đi, không nên quấy rầy giấc ngủ của nàng.
Sự yên lặng của bờ biển, sáng sớm bên trong phòng khách, một người ngủ yên một người ăn mì. Trong không khí còn có hương vị của mì nước. Âm thanh Trần Thiên Ngữ từng ngụm uống nước mì cùng tiếng hít thở chậm rãi của Trương Tĩnh Hân giao hòa cùng một chỗ, theo thái dương mọc lên ánh mặt trời chiếu vào phòng, cảm giác hạnh phúc khi được ăn no cùng một cảm giác không rõ khác đang dâng lên.
“Xấu hổ a, Trần lão sư, ta cũng không biết chuyện gì xảy ra cư nhiên ngủ quên.”
Trên quốc lộ duyên hải, Trương Tĩnh Hân lái xe chở Trần Thiên Ngữ đi ra ngoài lấy xe, Trương Tĩnh Hân thuận tiện cũng đến trơng quán xem thử.
Trần Thiên Ngữ nhanh chóng nói: “Trương lão bản mỗi lần ngươi đều khách sáo như vậy ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Sáng sớm năm giờ liền thức dậy nấu mì cho ta ăn, muốn nói xấu hổ cũng là ta nói mới đúng.”
Trương Tĩnh Hân cười cười: “Dạ dày hiện tại cảm thấy thế nào, tốt hơn rồi sao?”
“Ân, đã không có cảm giác gì nữa.”
“Trần lão sư chính là công việc quá bận rộn ăn uống không quy luật? Kỳ thực không nên a, thân là ẩm thực gia không chỉ phải biết cái gì ăn ngon, cũng nên biết ăn cái gì là tốt, bảo dưỡng dạ dày là bản lĩnh giữ nhà cơ bản nhất đi.”
Trần Thiên Ngữ cười khổ: “Trương lão bản cũng đừng quở trách ta, dạ dày của ta là bệnh cũ, mấy năm này đều rất chú ý không để tái phát, ngày hôm qua chỉ là sơ sẩy.”
Trương Tĩnh Hân: “Vậy lần sau đừng để đau dạ dày nữa a, nếu không đi bệnh viện soi dạ dày sẽ khó chịu đến ngươi cả ngày ăn không ngon. Làm tiêu hao tiền vốn cách mạng của Trần lão sư.”
Trương Tĩnh Hân có chút dong dài, hai người vây quanh đề tài của dạ dày cùng ăn uống nói tán gẫu một trận. Tuy rằng trọng tâm câu chuyện một mực đảo quanh thức ăn, nhưng Trần Thiên Ngữ chung quy không có hỏi Trương Tĩnh Hân vì sao lúc trước chết sống cũng không để cho nàng ăn lại đột nhiên đổi tính sáng sớm rời giường vì nàng mà nấu mì. Cũng giống như chuyện mẹ của Trương Tĩnh Hân đã qua đời, nếu là nguyện ý nói thì nàng ấy sẽ nói, không cần miễn cưỡng đi hỏi.
Trần Thiên Ngữ nhìn trời xanh biển xanh xinh đẹp, ánh dương quang chiếc vào người nàng phi thường ấm áp, cảm giác ấm áp này tiến vào trong lòng nàng, khiến nàng tự tại lại an tâm.
Giống như cảm giác Trương Tĩnh Hân mang lại cho nàng,
Hiện tại, lúc này, rất tốt đẹp.
Đến Hoa Tiền Nguyệt Thiện, lúc xuống xe Trần Thiên Ngữ đột nhiên nhớ đến một việc, lắc mình trở về, nói: “Trương lão bản, ngươi nhiều năm nấu nướng, vì sao tay có thể mềm mại như vậy?”
Hình như Trương Tĩnh Hân thật không ngờ Trần Thiên Ngữ lại đột nhiên hỏi ra vấn đề kỳ quái như vậy, sửng sờ một chút, lập tức nở nụ cười: “Đây chính là bí mật thương nghiệp, bây giờ còn không thể tiết lộ.”
“Bí mật…..thương nghiệp.”
Trương Tĩnh Hân xoa khóe miệng xem như là lưu lại một nụ cười, lái xe đến sân sau Hoa Tiền Nguyệt Thiện, lưu lại Trần Thiên Ngữ một mình ngẩn người.
Trần Thiên Ngữ bưng dạ dày hảo hảo hầu hạ nó, một tuần này đều đúng hạn ăn cơm, lấy mì phở làm món chính cơm tẻ một miếng cũng chưa từng ăn, càng phải từ bỏ cà phê buổi sáng trà buổi chiều, thuê một phòng khách sạn ở vùng ngoại thành phối với sân thượng lớn, mỗi ngày đến ghi hình “Đầu lưỡi Quyết chiến” xong thì trở về khách sạn ngắm núi ba ba đánh chữ, chỉnh lý hình ảnh cùng tài liệu viết sách mới.
Bản thảo của sách mới sau khi Mạc Lam xem qua nói ra chút ý kiến trên phương diện kết cấu chỉnh thể để Trần Thiên Ngữ sửa chữa một chút, cơ bản là có thể sửa bản thảo rồi. Trần Thiên Ngữ nói gần đây ghi hình tương đối nhiều lần, phỏng chừng sửa bản thảo đến tháng sau mới có thể giao. Mạc Lam nói không vội không vội a, Cao tổng nói tất cả lấy thân thể Trần tỷ làm trọng, để Trần tỷ an tâm ghi hình.
Trần Thiên Ngữ hiểu rõ vì sao Cao Ấu Vi bỏ lại một câu nói như vậy để Mạc Lam chịu trách nhiệm, mấy ngày hôm trước thời điểm ghi hình xác thực xuất hiện một chút vấn đề, nhưng nàng xác thực không thẹn với lương tâm, cho dù chế tác Vương nhiều lần đơn độc tìm nàng hàn huyên nàng cũng vẫn như cũ quyết định giữ ý kiến của mình.
Nàng tuyệt đối là một người không muốn nói lời trái lương tâm.
Mười giờ tối thứ bảy, chương trình ẩm thực hot nhất hiện nay “Đầu lưỡi Quyết chiến” tập đầu tiên đã bắt đầu được năm phút, Hoa Tiền Nguyệt Thiện vừa đóng cửa tiễn một nhóm khách nhân cuối cùng, Tây Cần lau sàn nhà, Thu Quỳ một bước xa từ sau bếp bay ra, từ trong ngăn kéo quầy thu ngân tìm ra điều khiển từ xa mở ti vi, xem “Đầu lưỡi Quyết chiến”
“Yêu, Trần lão sư.” Trương Vị Đồng buông cái nơ nhỏ, quả đấm chống bên cạnh Thu Quỳ cùng nàng cùng nhau nhìn phía TV: “Không nghĩ tới tiểu Thu Quỳ cũng là fan của Trần lão sư?”
“Đầu lưỡi Quyết chiến.” Mới vừa bắt đầu, đang nhảy cổ động, từng nhà phê bình nổi danh xuất hiện trong tiếng nhạc. Có toàn thân khiêu vũ, có dáng vẻ người mẫu, có người nói câu slogan của mình.
“Ew —.” Trương Vị Đồng ghét bỏ nói: “Thật xấu hổ.”
Trương Tĩnh Hân từ quầy thu ngân ngẩng đầu liếc mắt nhìn, vừa lúc Trần Thiên Ngữ yên tĩnh xuất hiện, cười vẫy vẫy tay trước ống kính.
Trương Vị Đồng: “Ân, vẫn thích Trần lão sư như vậy, đúng không, tỷ tỷ.”
Trương Tĩnh Hân không để ý tới nàng, tiếp tục tính tiền.
Thu Quỳ cùng Trương Vị Đồng cùng nhau nhiệt liệt xem điểm sáng của chương trình: “Đầu bếp làm món ăn Hoài Dương kia rõ ràng làm tốt, tại sao phải bị đầu bếp của nhà hàng Ngọc Long PK rớt đài? Nhìn đến ta phát hỏa.”
Trương Vị Đồng cười nói: “Tiểu Thu Quỳ ngươi tưởng là thua thật sao. Ngươi có biết Phương tổng ông chủ của nhà hàng Ngọc Long chính là người đầu tư phía sau màn của chương trình này hay không, chương trình này chính là vì nâng đầu bếp của nhà hàng mình lên mà đầu tư nga, đầu bếp cho dù lợi hại hơn đều chỉ có thể lộ cái mặt làm nền mà thôi. Chớ nổi giận, hắc hắc.”
Thu Quỳ bĩu môi: “Thế nhưng….như vậy thật không công bằng a.”
“Có tiền liền có công bằng, ngươi xem.” Trương Vị Đồng chỉ vào người đang bưng một đĩa “thần ngư dược long môn” Cười đến rất đắc ý, nói: “Đây là đầu bếp chính của nhà hàng Ngọc Long, món ăn này của hắn vừa ra tới thì những nhà phê bình này khẳng định không một ai dám nói chữ “không”.”
Trương Vị Đồng vừa mới dứt lời, màn ảnh chuyển đến Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ gắp một miếng thịt cá đưa vào trong miệng, nhíu mày, buông đũa, một chữ tổng kết: “Tanh.”
|