Tuyệt Sủng Phu Nhân Của Ta
|
|
lâu quá ko ra sợ mấy mem ko nhớ cốt chuyện gia tóm tắt lại truyện cho mấy mem :\ :\ :\ Mộ Vũ Trạch là người thừa kế tập đoàn Mộ thị đứng đầu TG bị ba mẹ bắt buộc đi học nếu ko sẽ ko cho nàng thừa kế. Trong buổi đi học đầu tiên nàng gặp đc Hàn Hân Nghiên. Hai người dây dưa từ đó: lạnh lùng => đau lòng => nhận ra => yêu nhau. Nhiều học sinh trong trường giở trò với HHN vì ganh tỵ, MVT 1 mình cân hết cả thế giớ đòi lại công đạo cho bảo bối trong lòng (ngọt đến rụng răng editor đến người đọc, ngọt đến thiên địa bất dung ) tuy nhiên cũng có lúc giận dỗi, có chút ngược nhưng ko ngược lắm đâu vì đây là truyên công sủng thụ đến tận trời a. Tiếp câu chuyện đang dở "gần" đây: trong 1 lần dạo phố HHN chạm mặt bạn học cũ, 1 người ganh tỵ bạn nhỏ Nghiên của chúng ta vì ngoại hình, gia cảnh, sự chú ý của mọi người. Cô ta muốn HHN dẫn người yêu đến bữa tiệc do nhà họ Quách cho cô ta gặp mặt và khoe thằng bồ có chút tiền ra khè Tiểu Nghiên thế là HHN lỡ dại đồng ý. Sau đó Nghiên hỏi Trạch có rảnh vào ngày bữa tiệc diễn ra ko, Trạch bảo bận( thật ra là biết rồi vì muốn HHN bất ngờ nên nói dối) vậy là HHN giận. MVT lo lắng, HHN báo lại sẽ đi dự tiệc Trạch ko cần lo. Vào tiệc Ganh Tỵ đồng học sĩ nhục, làm khó, cố ý cho HHN xấu mặt..... Vào chap mới nào
CHAP 40 ĐÁNG CHẾT, TỐT NHẤT TẤT CẢ ĐỀU XUỐNG ĐỊA NGỤC ĐI Chung quanh âm thanh gì cũng có, nói Hàn Hân Nghiên tâm mặt bất nhất, có người nói Hàn Hân Nghiên vô tội , cũng có người nói Hàn Hân Nghiên thanh cao...... Hàn Hân Nghiên yên lặng nghe, không nói được một lời. Kỳ thật không ai biết trong lòng nàng giờ phút này thực khó chịu, nàng nhớ Trạch, rất nhớ rất nhớ. Ở bên Trạch, nàng có thể vô ưu vô lự...... Nàng có thể vui vẻ là chính mình...... Sẽ không giống hiện tại, áp lực như vậy...... Nàng thật sự rất nhớ Trạch...... Trạch...... Trạch, ta rất nhớ ngươi...... “A, làm sao vậy? Đại tiểu thư Hàn thị như thế nào không nói? Chớ không phải là bị ta vạch trần sự thật nên không dám nói lời nào?” Hoàng Mẫn Tuyên đắc ý cười, nàng hiện tại muốn nhìn Hàn Hân Nghiên còn có thể làm được gì?? “Hoàng Mẫn Tuyên, ta không phải không dám nói, mà là khinh thường nói với ngươi, bởi vì ngươi không xứng!” Hàn Hân Nghiên cười lạnh nói ! nàng bỏ qua, một lần hai lần nhằm vào chính mình còn chưa tính, chính mình có thể không so đo, nhưng là như thế nào lại có người đáng ghét như vậy, không thấy mình khó lòng chịu đựng nổi liền cảm thấy khổ sở vì bất thành? Thật đúng là.. xem Hàn Hân Nghiên nàng là quả hồng mềm yếu!!! “Ngươi!!” Hoàng Mẫn Tuyên khó thở, cư nhiên cầm lấy ly rượu bên cạnh liền hất cả ly vào mặt Hàn Hân Nghiên! “Ngược lại miệng lưỡi thật lưu loát!!” Hoàng Mẫn Tuyên nhìn bị nhìn ly rượu đỏ trên người Hàn Hân Nghiên, trong lòng một trận khoái cảm!! Nhục nhã, đây là nhục nhã!! Hàn Hân Nghiên nắm chặt tay thành quyền, gắt gao cắn môi dưới, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Mẫn Tuyên. “Ngươi sẽ vì những hành động và lời nói ngày hôm nay mà trả giá đắt!” Hoàng Mẫn Tuyên nghe xong sửng sốt, trong lòng chợt lóe một tia bất an, nhưng là rất nhanh đã bị Hoàng Mẫn Tuyên quăng ra sau đầu, bây giờ còn có cái gì khiến Hàn Hân Nghiên xấu mặt càng làm cho mình vui vẻ ? “Hừ! Khẩu khí ngược lại là không nhỏ? Chỉ bằng ngươi? Chính là một Hàn thị?? Xem ra ngươi rất tự tin đi” Hoàng Mẫn Tuyên cười nói. Chính là một Hàn thị, cùng Quách gia và Lâm thị căn bản không đáng nhắc tới!! “Nga? Phải không?” lúc Hoàng Mẫn Tuyên cười nhạo nói hết câu đó thì đột nhiên theo cửa truyền đến một âm thanh lạnh lùng!! Mọi người đều là cả kinh, nhìn tới hướng phát ra tiếng...... Vừa thấy người bước vào toàn bộ đại sảnh nhất thời yên tĩnh!! Trong không khí mang theo một trận không khí lạnh! Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nhìn một đám người đứng trong đại sảnh, lại nhìn bảo bối của mình bị người người khi dễ thành bộ dáng này, người Mộ Vũ Trạch nhất thời nổi lên sát khí đầy. “U ~ đây là có trò hay để xem a?” Bắc Huyền Hạo cà lơ phất phơ châm chọc cười nói. Còn Lê Hiên đi theo phía sau Mộ Vũ Trạch không nói gì, chỉ là ánh mắt rất lạnh. Mộ Vũ Trạch đi đến bên người Hàn Hân Nghiên, nhu tình trong đôi mắt tất cả đều là đau lòng cùng phẫn nộ. “Bảo bối...... Thực xin lỗi, ta đã tới trễ.” Mộ Vũ Trạch cũng không quản Hàn Hân Nghiên giờ phút này chật vật, đem Hàn Hân Nghiên hung hăng ôm trong lòng. Hàn Hân Nghiên cái mũi đau xót, nước mắt liền như vậy chảy xuống “Trạch, ta rất nhớ ngươi! Rất nhớ ngươi ! !” Mộ Vũ Trạch hôn thân Hàn Hân Nghiên hai má, ôn nhu nói “Ngoan, không có việc gì , bảo bối, giao cho ta.” Nửa ngày, Mộ Vũ Trạch mới buông Hàn Hân Nghiên ra, xoay người toát ra xung quanh một hơi lạnh lẽo, tất cả mọi người khẩn trương cẩn thận hô hấp. Mộ Vũ Trạch nhìn về phía Hoàng Mẫn Tuyên, bên môi hơi hơi gợi lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, quanh thân đều lộ ra một khí chất của đại quân vương vừa lạnh bạc vừa lãnh ý. Hoàng Mẫn Tuyên trong lòng run lên, cả người đều tại run!!! Giờ phút này tuyệt mỹ nhân giống như sắp bị một Ác Ma lấy mạng!! “Lê Hiên, nâng 20 chai Lafite lại đây,” Mộ Vũ Trạch nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói ra. Lê Hiên được lệnh, không đến một hồi, , hắc y nhân mang mắt kính súng lục giắt trên eo liền khiêng 20 chai Lafite lại . Nhất thời, toàn bộ đại sảnh tràn đầy một loại sát khí nặng nề. Quách gia chủ mày hung hăng nhíu nhíu, lấy lòng nhìn về phía Mộ Vũ Trạch nói “Này, Mộ tổng, chuyện này...... Nể mặt mũi của ta, liền bỏ qua đi, mọi người cùng giữa hòa khí”. Mộ Vũ Trạch cười “Mặt mũi của ngươi?” Quách Quân sửng sốt. “Mặt mũi của ngươi giá trị bao nhiêu tiền? Bảo bối của ta bị thương nghĩ như vậy thì xong việc, nghĩ cũng quá tốt đi, hôm nay, nơi này người từng tổn thương bảo bối của ta, một người ta cũng sẽ không buông tha,...... Ngươi cũng vậy, Quách đổng!” lời nói của Mộ Vũ Trạch khiến Quách Quân có chút chột dạ. Trong lòng run lên, hắn có dự cảm, đêm nay, nơi này ai thương tổn Hàn Hân Nghiên đều phải trả giá đắt. Ngay cả chính hắn một cái gì cũng chưa làm đều giống nhau. Mộ Vũ Trạch nhìn về phía Hoàng Mẫn Tuyên, nhẹ nhàng phun ra vài chữ “phá cho ta!” “Hoảng xoảng” mấy chục người đem 20 chai Lafite toàn bộ đánh nát, Lê Hiên lấy dũng cảm và lý trí dương mắt nhìn, đối với Hoàng Mẫn Tuyên chính là ướt sủng, bị 20 chai Lafite tạt trên người không có chút thương tiếc. Toàn bộ đại sảnh hít một ngụm khí, Lafite, Lafite, đó là Lafite a. Nhưng lại là Lafite năm 1787!!! Tất cả đều bị đập nát, này quả thực chính là tại ném tiền!!!! Hoàng Mẫn Tuyên giờ phút này hoàn toàn sửng sốt, phản ứng lại thì mới biết được chính mình hoàn toàn ướt đẫm, là bị Lafite năm 1787 tạt vào người...... Rượu đỏ Hoàng Mẫn Tuyên trên người, làm ướt hết lễ phục, thoáng chốc, trong không khí giống như hơn một loại hơi thở ái muội...... Đại sảnh một ít nam nhân đều ẩn nhẫn lửa dục chính mình kia. Bị ánh mắt lãnh lệ của Mộ Vũ Trạch quét qua, không khí hoàn toàn ngưng trệ ...... “Ngươi!!” Lâm Hải Chí phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ Vũ Trạch, tốt xấu gì Hoàng Mẫn Tuyên trên danh nghĩa cũng là bạn gái mình, nàng làm như vậy rõ ràng là đem mặt mũi chính mình chà đạp dưới chân sao?? Lê Hiên lấy ra một khẩu súng, hướng giữa trán Lâm Hải chí, lạnh lùng nói “Lão đại ta là người ngươi có thể tùy tiện trừng?” Mộ Vũ Trạch bảo Bắc Huyền Hạo đi lấy quần áo cho Hàn Hân Nghiên thay, trước hết mang Hàn Hân Nghiên đi khách sạn Hoàng Tộc vào phòng tắm của phòng vip rửa mặt một phen. Còn lại là sai người lấy ghế đến, ngồi ở giữa đại sảnh trên tay cầm một ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm Lafite, không nhanh không chậm...... Cứ như vậy cho tới khi Hân Nghiên quay lại...... Đợi cho Hàn Hân Nghiên rửa mặt xong, đổi quần áo đi ra, Mộ Vũ Trạch tràn đầy nhu tình lôi kéo Hàn Hân Nghiên ngồi ở trên đùi mình..... “Lê Hiên, tra, nơi này còn có ai chọc bảo bối của ta!” âm thanh của nàng trầm tĩnh như nước, lại lạnh lẽo như băng. Rõ ràng lời nói thực phổ thông, nhưng vào tai những người trong đại sảnh so với tiếng gầm gừ ma quỷ ở Địa Ngục còn muốn khủng bố hơn. Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn đế vương và đế hậu ngồi ở trung ương đại sảnh “Là, lão đại !” Không đến một khắc, Mộ Vũ Trạch nghe Lê Hiên báo lại, ánh mắt màu đỏ sậm thô bạo càng phát ra rõ ràng...... Rất tốt. Nguyên lai có nhiều người như vậy a. “Trạch” Hàn Hân Nghiên hơi mím môi, lôi kéo Mộ Vũ Trạch ống tay áo. “Mệt mỏi? Vậy bảo bối liền nằm trong lòng ta nghỉ ngơi đi, chờ một lát chúng ta trở về nhà, ân?” Mộ Vũ Trạch hôn hai má Hàn Hân Nghiên, mỉm cười. “Trạch, buông tha bọn họ đi, bọn họ kỳ thật cũng không có làm gì ta.” Hàn Hân Nghiên vẫn là mềm lòng ...... Mộ Vũ Trạch hai tay sờ sờ hai má trắng hồng của Hàn Hân Nghiên, nhẹ giọng nói “Bảo bối, mặc kệ là ai, ta quyết không cho phép có người thương tổn ngươi cho dù chỉ một chút, cho dù là nhìn nhưng không có ra tay giúp ngươi đều cũng giống nhau.” Hàn Hân Nghiên thân thủ ôm lấy của nàng cổ, chủ động đưa lên chính mình môi đỏ mọng, tựa hồ là muốn dời đi Mộ Vũ Trạch lực chú ý...... “Trạch...... Ta muốn về...... Ta, chúng ta......” Hàn Hân Nghiên đỏ mặt, ngượng ngùng nói. Mộ Vũ Trạch ngẩn người, khóe miệng trong nháy mắt cong lên...... Tay cũng bắt đầu không an phận muốn thâm nhập nơi nào đó...... “Trạch...... Đẳng, đợi, nơi này, chúng ta, chúng ta về nhà, về nhà ...... Được không !” Hàn Hân Nghiên cắn môi, khuôn mặt trắng noãn bây giờ hồng một cách kì lạ. Mộ Vũ Trạch cười nhẹ, sủng nịch nói “Bảo bối, đây là ngươi nói , không được hối hận a......” “Ách......” Không đợi Hàn Hân Nghiên phản ứng lại, đã bị Mộ Vũ Trạch từng bước từng bước hung hăng hôn...... Toàn bộ người trong đại sảnh rất...... “Trạch, trạch...... Ngươi...... Ngô ngô......” “Khụ khụ !” Quách Quân không thích, ho khan ra hiệu, Mộ Vũ Trạch cau mày, có chút bất mãn. “Mộ, Mộ tổng, cái kia, hiện tại tình huống này, các ngươi, không tốt lắm, đi......” Mộ Vũ Trạch híp mắt, hơi hơi cười “Quách đổng nói phải, việc này ta cùng bảo bối là chuyện tư, các ngươi còn không có tư cách xem.” Quách Quân sắc mặt nhất thanh, nhất thời chán nản...... Quách Quân hiện tại rất muốn trừng trị người cuồng vọng nhất thiên hạ này, nhưng là...... Cũng chỉ là tưởng mà thôi, không có biện pháp, quyền lực không bằng, ngươi có biện pháp nào? Đáp án là, không có biện pháp. “Bất quá Quách đổng ngược lại là nhắc nhở ta, còn phải trước giải quyết các ngươi ta mới có thể mau chóng trở về cùng bảo bối thân thiết, các ngươi nói, là đi......” Mộ Vũ Trạch cười cười, trong mắt phong bạo gợn sóng. “Tốt lắm, chúng ta một đám đến giải quyết đi, đầu tiên là ngươi, Lâm Hải Chí?” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói. Lâm Hải chí trong lòng một lộp bộp...... Bất an . “Làm, làm gì?” “Lê Hiên, đem thanh nhiếp tượng đầu( chắc là cây trượng nào đó, ai biết xin chỉ giáo), đều rành mạch cho ta.” “Là, lão đại.” “ Kế tiếp, Bắc Huyền Hạo, chọc mù mắt hắn cho ta, ném ra ngoài cửa.” Dám mơ ước nữ nhân của ta, vậy cho ngươi vĩnh viễn đều mơ ước mà không được. Bắc Huyền Hạo cũng thu hồi bộ dáng vui cười, một tay xách Lâm Hải Chí lên, một thuộc hạ mở cửa ra Bắc Huyền Hạo dùng sức ném ra bên ngoài. Bên ngoài người qua đường chỉ thấy cửa khách sạn nguyên bản đang đóng chặt đột nhiên mở ra , sau đó không rõ vật thể gì bay ra...... Vừa thấy, cư nhiên là một cái người! Là một người trưởng thành. Loáng thoáng nghe thấy bên trong khách sạn truyền đến âm thanh “Các ngươi, chọc mù mắt hắn cho ta.” Lại thấy bên trong đi ra vài người mặc đồ đen, bạo lực trực tiếp đem Lâm Hải Chí chọc mù hai mắt...... Thoáng chốc, trên đường cái bối rối tiếng kêu sợ hãi!!! “Tốt lắm, kế tiếp chính là các ngươi......” Mộ Vũ Trạch ngồi ở trên ghế mỉm cười. Cả người lạnh lẽo lại tản ra một cỗ khí chất biếng nhác. “ Người nào nói những điều không tốt về bảo bối, mỗi người vả miệng 100 cái.” Bắc Huyền Hạo hiểu ý, cũng không biết từ nơi nào lấy ra một khối thiết bản, đối với những người này nguyên bản không cần thương tiết hung hăng đánh...... Đại sảnh lâm vào một loại hoảng sợ trạng thái hít thở không thông...... Mà những người may mắn còn lại không có việc gì kinh hãi vỗ trái tim chính mình...... Lê Hiên dùng tay trái đẩy gọng kính lạnh lẽo nhìn, tay phải cầm nhất đài cao thanh chất nhiếp tượng ky vỗ. 100 cái, không nhiều không ít, mắt thấy một đám mặt xưng phù so với đầu heo giống nhau, khóe miệng có tơ máu. Còn có chút nhân chịu không nổi 100 cái, liền ngất đi...... Mộ Vũ Trạch cười lạnh. Đứng lên, đem Hàn Hân Nghiên lãm tiến trong lòng, đi đến trước mặt vài người trên cao nhìn xuống...... Vương giả khí thế trong nháy mắt phát ra...... Áp lực khiến mọi người khẩn trương không dám nhúc nhích nửa phần...... Mộ Vũ Trạch nhếch nhếch khóe miệng, xoay người đối với nhiếp tượng đầu, cười lạnh nói “Thế giới này, có một nữ nhân, nàng gọi là Hàn Hân Nghiên, phu nhân tổng tài tập đoàn Mộ thị, tuyệt sủng vương hậu U Minh điện, thiện động giả, giết không tha!” Thiện động giả, giết không tha! Loại tuyên thệ này hoàn toàn khí phách...... Có lẽ lúc trước bọn họ không có đem Hàn Hân Nghiên cùng U Minh điện liên hệ với nhau, trải qua hôm nay, bọn họ đến chết cũng sẽ không quên ...... Ngày trước không có học viện kia nổi lên phong ba có lẽ toàn thế giới sẽ không nhận thức đến Hàn Hân Nghiên, bất quá, trải qua hôm nay, nàng sẽ làm mọi người, người toàn thế giới đều sẽ biết, nữ nhân này, Hàn Hân Nghiên...... Là tuyệt sủng vương hậu...... phu nhân duy nhất! ! ! Giờ phút này, mọi người trong đại sảnh, bất luận là ai, đều hoảng sợ , Mộ thị cũng thôi đi, nhưng quan trọng là U Minh điện!! Dân chúng bình thường đều sẽ biết, đối với quốc gia, thậm chí là thủ lĩnh cao cấp toàn cầu, hội đàm hổ biến sắc tồn tại khủng bố!! Trong thế giới này, chính là có tổ chức như vậy, ngay cả toàn bộ quốc gia, vì an toàn quốc gia cũng muốn kính ba phần...... Mà nàng, Mộ Vũ Trạch, chính là U Minh điện Mộ vương!! Coi rẻ hết thảy vương giả...... Mộ Vũ Trạch nhìn mọi người lâm vào hoảng sợ, thực vừa lòng. Xoay người, đối Lê Hiên nói “Ngày mai, nơi này người nào khi dễ bảo bối, hết thảy đều xuống Địa Ngục.” Dừng một chút, còn nói thêm “Trở về ngươi dùng phá dịch, xâm nhập máy tính cả nước lớn nhỏ, ta muốn mọi người đều thấy, danh tự ghi: Kết cục của việc khi dễ Nghiên Nghiên!” Lê Hiên mi giác giật giật, bình tĩnh đẩy gọng kính,“Vâng lão đại.” Hàn Hân Nghiên trong lòng Mộ Vũ Trạch, lòng tràn đầy cảm động cùng hạnh phúc, trạch...... Ngươi thật sự sủng ta đến làm người ta giận sôi . Đợi cho Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên rời đi, áp lực trong đại sảnh kia mới có thể dịu đi, có người may mắn, có người tuyệt vọng...... Tác giả có lời muốn nói: Thiên lạnh......~ là đi.
|
|
CHAP41 CẦU NGƯƠI Mộ Vũ Trạch ôm Hàn Hân Nghiên, thanh âm ôn nhu có thể chảy ra nước “Bảo bối, có hay không dọa ngươi sợ?” Hàn Hân Nghiên lắc đầu, lẳng lặng ngồi trong lòng Mộ Vũ Trạch. “Trạch...... Mấy ngày nay, ngươi là không phải cố ý không để ý tới ta, có phải hay không nghĩa hôm nay cho ta một kinh hỉ?” Mộ Vũ Trạch cười cười “Ân, vì thế ta còn ăn mặc đẹp một phen.” Hàn Hân Nghiên ngẩng đầu, nhìn nhìn Mộ Vũ Trạch, hai má đỏ hồng, hôm nay Trạch, quả nhiên, ăn mặc rất soái khí, thực mê người...... Tóc dài định hình thành một kiểu tóc phiêu dật, trước tai có vài sợi tóc, trên tai trái có đeo khuyên tai ngọc xanh. Càng đi xuống, mặt Hàn Hân Nghiên càng đỏ hồng.. Đáng chết, Trạch làm gì gợi cảm như vậy...... Xương quai xanh hơi lộ ra, áo gió đen quấn quanh eo...... Dáng người hoàn mỹ kia lô ra rõ ràng không thể nghi ngờ...... Xuống chút nữa, quần bó sát hai chân đem Mộ Vũ Trạch tăng thêm một tầng mê hoặc...... Hàn Hân Nghiên nhìn đều cảm giác có loại miệng khô lưỡi khô thân thể nóng lên...... Phốc xích...... Mộ Vũ Trạch đột nhiên không giữ hình tượng bật cười.. “Bảo bối...... Làm sao vậy? Như vậy nhìn chằm chằm ta? chớ không phải là......” “Nói bậy...... Ta không có mê mẩn......” Hàn Hân Nghiên đỏ mặt nói xạo. Mộ Vũ Trạch buồn cười nhíu mày. Này có tínhlà bảo bối không đánh đã khai? Bất quá đối với chính mình có thể mê hoặc bảo bối cảm giác thực vui vẻ . “Ha ha...... Được rồi, bảo bối nói cái gì chính là cái đó .” Hàn Hân Nghiên nghe đến đây, trong giọng Mộ Vũ Trạch nói có ý cười...... Vì thế, Hàn Hân Nghiên thẹn quá thành giận ...... “Không cho cười, không cho chuyển đề tài!!” “...... Khụ khụ...... Bảo bối a, ta không nghĩ chuyển đề tài a.” Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ cười. “Nói mau, ngươi là không phải cố ý không để ý tới ta? Nghĩ cho ta một kinh hỉ??” “......Đúng vậy......” Mộ Vũ Trạch mím môi, nhẹ nhàng phun ra một chữ. Quả nhiên, Hàn Hân Nghiên vừa nghe cũng sắp bạo tẩu ...... “Quả nhiên ! ! ngươi vì thế mà nhiều ngày không để ý tới ta! ! Mộ Vũ Trạch ! ! ! ! ngươi thật khốn kiếp!!” Hàn Hân Nghiên đỏ hồng mắt,“Ta không cần ngươi cho ta kinh hỉ , ta chỉ nghĩ đơn giản muốn ngươi bên ta, bằng không ta như thế nào bị loại vũ nhục này!! Mộ Vũ Trạch, ngươi khốn kiếp!!!” Mộ Vũ Trạch đau lòng đem Hàn Hân Nghiên ôm chặt ,“Bảo bối, xin lỗi là ta suy xét không chu toàn, sẽ không bao giờ phát sinh loại sự tình này, về sau, chỉ cần bảo bối cần, ta đều sẽ bên cạnh bảo bối, xin lỗi bảo bối!” “Mộ Vũ Trạch, ngươi khốn kiếp, khốn kiếp ! ! ! ! cho ngươi không thèm nhìn ta, cho ngươi gạt ta !!” Hàn Hân Nghiên khóc lấy tay đánh vào lồng ngực Mộ Vũ Trạch...... “Tốt lắm tốt lắm, là ta không tốt, khiến bảo bối chịu ủy khuất , ta khốn kiếp! ta là kẻ khốn kiếp nhất khắp thiên hạ!!!” “......” Hàn Hân Nghiên tựa vào trong lòng Mộ Vũ Trạch, mới vừa rồi đánh quyền cũng thay đổi thành nắm kéo ống tay áo Mộ Vũ Trạch. “Kỳ thật, ngươi căn bản không cần cố ý cho ta kinh hỉ, ăn mặc đẹp, bình thường ngươi vẫn hoàn mỹ......” Càng nói về sau, âm thanh Hàn Hân Nghiên dần dần nhỏ.. Bên tai có xu thế phiếm hồng...... Mộ Vũ Trạch sủng nịch cười “Phải phải, tuân mệnh lão bà đại nhân! lần sau vi phu nhất định dựa theo tâm tư lão bà đại nhân mà làm việc!” Hàn Hân Nghiên đẩy Mộ Vũ Trạch “...... Chán ghét ! Mộ Vũ Trạch, ta còn không có tha thứ ngươi ! ! !” “Kia, bảo bối ngươi muốn như thế nào mới tha thứ ta?” “Ân...... Này, ta còn chưa nghĩ ra, nhìn biểu hiện của ngươi! hiện tại, ta mệt mỏi, ta muốn trở về phòng ngủ, ngươi, không được quấy rầy ta.” Nói xong xoay người bước đi . Mộ Vũ Trạch sủng nịch nhìn bóng dáng Hàn Hân Nghiên biến mất, dần dần, khóe miệng cười đã muốn chậm rãi phục hồi, cầm lấy điện thoại gọi cho Lê Hiên. “Lão đại !” “3 ngày, ta muốn những người hôm qua triệt để xuống địa ngục, về phần Quách gia...... Phá sản đi.” Trong mắt Mộ Vũ Trạch lóe lên tia tàn nhẫn...... Trong đại sảnh,lời nàng nói cũng không phải là đùa giỡn. Đừng tưởng rằng đơn giản như vậy buông tha các ngươi. 3 ngày. Suốt 3 ngày, đại bộ phận con nhà giàu lâm vào hoàn cảnh so với Địa Ngục còn khủng bố hơn. 3 ngày, bọn họ mạc danh kỳ diệu phá sản, lại bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi. Hít thuốc phiện, đầu cơ trục lợi thuốc phiện ...... Thê ly tử tán, phụ tử tướng tàn ! !(đại ý tan cửa nát nhà) Mà Quách gia, Quách gia gia chủ nghị viện trong đại sảnh nổi trận lôi đình ! ! ! 3 ngày này, công ty xí nghiệp khắp nơi đều vô tình hay cố ý chèn ép Quách thị, cổ phiếu Quách thị ngày càng giảm...... Công ty nợ nần, hoàn toàn bị các nhà đầu tư rút vốn...... Nhân viên công ty đều bãi công kháng nghị. Đủ loại hiện tượng cho thấy Quách thị chuẩn bị phá sản ...... “Gia gia, ngươi tìm ta?” Quách Kì đi đến Quách Quân trước mặt. “sự tình Quách thị gần đây ngươi thấy thế nào......” Quách Quân mị mị nhãn tình nói. Quách Kì nghĩ nghĩ, chậm rãi nói “Có người ở nhằm vào chúng ta.” “Ngươi cũng đã nhìn ra......” “Ân, công ty không có khả năng bị mạc danh kỳ diệu bị rút đầu tư, nhiều công ty nhỏ vẫn đang muốn rút lui, xem ra sau lưng bọn họ khẳng định có người cưỡng chế. Nguồn đầu tư bị chặt đứt, một vài dự án nhỏ cũng vận hành không được, kinh tế thiếu, nhân viên bãi công kháng nghị, hiện tại biểu hiện một vấn đề, Quách thị lần này đi đến cuối cùng rồi ......”Quách Kì phân tích. Quách Quân nhắm chặt mắt, mặt lộ vẻ mỏi mệt. Nghe Quách Kì nói thật lâu không lên tiếng. Quách thị ở trong tay hắn có vài thập niên, nay sẽ mất ở trên tay hắn như vậy sao. “Gia gia......” Quách Kì lo lắng nhìn người nằm ở trên ghế. “Một khi đã như vậy, ngươi hẳn cũng biết lần này là ai làm.” “...... Ân.” ánh mắt Quách Kì hiện lên chút phức tạp. “Mà thôi, Kì nhi, ngươi đi cùng nàng nói một chút đi để nàng buông tha Quách thị. Quách thị cái gì cũng đáp ứng nàng, chỉ cần không cần đóng cửa là có thể ...... Ta không thể để công ty hiện tại như vậy bị hủy trên tay ta” âm thanh Quách Quân có chút bi ai...... “Gia gia......” “Đi đi......” Quách Quân vô lực phất phất tay. “......” Đợi cho Mộ Vũ Trạch trở lại công ty thì nghe thủ hạ nói Quách Kì tìm. Mộ Vũ Trạch nhếch nhếch khóe miệng, không thèm để ý nói “ cho nàng lên.” Quách Kì nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng tổng tài...... Mộ Vũ Trạch đạm mạc thanh âm truyền đến “Tiến vào.” Quách Kì mím môi, đẩy cửa đi vào. “Mộ tổng.” “Ân...... Có việc?” Mộ Vũ Trạch biết rõ còn cố hỏi. “Cầu ngươi buông tha Quách thị.” Quách Kì hạ đôi mắt, nhẹ giọng nói “...... Nga? Dựa vào cái gì? Ngươi có cái gì trao đổi?” Mộ Vũ Trạch buồn cười nhìn Quách Kì. Quách Kì không nói, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài. “Không biết mộ tổng muốn cái gì, chỉ cần là ta có, nhất định ta sẽ đáp ứng, chỉ cầu ngươi buông tha Quách thị.” Mộ Vũ Trạch khóe miệng nhếch nhếch, cả người tản mát ra một loại lãnh khí. “Ta nói, dựa vào cái gì, có tư cách gì cùng ta nói?” Quách Kì ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mộ Vũ Trạch Mộ Vũ Trạch hơi hơi sửng sốt. “Chỉ bằng ta thân là người Quách thị, là Quách thị tổng tài, ta không thể trơ mắt nhìn Quách thị cứ như vậy sụp đổ, nó là do gia gia ta vất vả vài thập niên sáng lập lên, ta không thể để ngươi hủy diệt nó như vậy!” Ánh mắt Quách Kì kiên định mà chấp nhất.. Mộ Vũ Trạch nhìn, thật lâu sau nhẹ nhàng nói “Hảo, đáp ứng ngươi.” Lúc này ngược lại là đến phiên Quách Kì ngây ngẩn cả người. Nàng vừa mới nói cái gì? Nhìn biểu tình kinh ngạc của Quách Kì, Mộ Vũ Trạch không kiên nhẫn . “Ngươi lại loại vẻ mặt này ta liền đổi ý .” “Ngạch...... Nha???” “Vì, vì cái gì?” Mộ Vũ Trạch đứng lên, đi đến trước mặt Quách Kì,“Bởi vì ánh mắt ngươi!” Kiên định, chấp nhất, so với ta lúc trước giống nhau. Cho nên, ta cho ngươi một lần cơ hội. “Nha????” “Tốt lắm, ta đã đáp ứng ngươi, sao còn chưa đi? Hay là muốn ta mời ngươi ăn cơm?” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói. “Nha????” Quách Kì không biết đây là nàng lần thứ mấy mình kinh ngạc nha . Nàng là bị Mộ Vũ Trạch làm cho mơ hồ...
|
CHAP 42 NỮ NHÂN NÀY HẮN ĐÃ ĐỊNH RỒI Đợi cho Quách Kì đi, Lê Hiên nhìn Mộ Vũ Trạch, nghi hoặc hỏi “Lão đại? Vì sao??” Mộ Vũ Trạch cười cười,“Bởi vì nàng là Quách Kì.” Lê Hiên nhíu mày, như biết cái gì mày giãn ra lập tức mỉm cười cũng không nói nữa. “Tốt lắm, đi về, trở về nhìn chị dâu !” Mộ Vũ Trạch hiếm khi nói đùa. Lê Hiên nhíu mày. Mà bên kia, Quách Lân phẫn nộ đem tư liệu đưa tay hướng trên bàn hung hăng ném. “Khốn kiếp!! đáng chết!!!” Lâm Bá đến bên cạnh Quách Lân, hai mắt phạm ngoan nói “Thiếu gia...... Chúng ta......” Quách Lân cắn răng, nắm tay thành quyền! ! “Mộ Vũ Trạch! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi ! ! ! tuyệt đối!” “Thiếu gia, lão gia bên kia đã muốn xác định Quách thị, Quách thị, đã muốn...... phá sản .” Lời nói Lâm Bá vừa dứt, Quách Lân hung hăng đạp một cái lên cái bàn. “Quách thị ! ! ! Quách Kì, Quách Quân ! ! tất cả đều là đồ vô dụng ! một phế vật, một lão bất tử ! Quách thị chính là bị hủy trên tay hai người!” “Thiếu gia !” “Lâm Bá ra lệnh đi, cho người của tổ chức đợi mệnh, buổi tối, ta muốn tấn công hang ổ của Mộ Vũ Trạch! còn có, thu mua các công ty xác nhập Mộ thị, ta muốn cổ phiếu Mộ thị rớt giá không vực dậy nổi! Mộ Vũ Trạch ta muốn làm cho ngươi sống không bằng chết ! ! ! !” (vơn ta chờ ngươi) Quách Lân lấy áo khoác, lái xe thẳng đến Quách gia. Vọt tới trước mặt Quách Quân rống. “Quách thị, chính là bị các ngươi biến thành như vậy??” Quách Quân nghe thấy tôn tử Quách Lân chỉ trích mình như vậy liền nhướng mày. “Quách Lân chú ý ngữ khí của ngươi! ! ! ngươi xem rõ ngươi đang cùng ai nói chuyện!” Quách Lân khinh thường cười !“Hiện tại như thế nào, nếu không phải lão bất tử ngươi đem công ty cho phế vật kia, công ty như thế nào có kết cục như vậy?” Quách Quân nghiêm khắc nhìn Quách Lân, ngữ khí rất là tức giận “Quách Lân, ngươi xem cho rõ ta mới là Quách gia gia chủ! ! ta làm cái gì không tới phiên ngươi chỉ trích! ta nói cho ngươi, muội muội ngươi so với ngươi tài giỏi hơn! !” Sắc mặt Quách Lân nhất thời xanh mét một phen kéo áo Quách Quân “Lão bất tử, ngươi lặp lại lần nữa! !” “...... Thiếu, thiếu gia ! !” Lâm Bá bị hành động của Quách Lân dọa, vội vàng kéo Quách Lân. “Cút ngay ! ! !” “Thiếu gia, đừng xúc động, đây là gia gia ngươi, là Quách gia gia chủ ! ! !” Quách Lân cười cười, ánh mắt chợt lóe một tia tàn nhẫn “Đúng vậy, hiện tại hắn vẫn là Quách gia gia chủ, bất quá, lập tức sẽ không phải nữa ! ngươi nói phải không? Gia - gia !” “Ngươi, ngươi ngươi......” Quách Quân bởi vì bị nắm mà mặt giờ phút này đỏ lên một mảnh “Lâm Bá, đem gia gia giam lại cho ta.” “Thiếu gia......” Lâm Bá do dự nhìn Quách Lân. Đây chính là Quách gia gia chủ a... “Như thế nào, Lâm Bá cũng không nghe lời của ta nói?” Quách Lân nghiêng mắt nhìn nhìn Lâm Bá do dự, thản nhiên nói. “......Thuộc hạ vĩnh viễn nguyện trung thành với thiếu gia.” Lâm Bá ở trong lòng thở dài...... Không có biện pháp, hắn không có biện pháp làm trái lời Quách Lân, bởi vì hắn nhìn Quách Quân từ nhỏ lớn lên ...... “Ân, vậy là tốt rồi, ta đã biết Lâm Bá là đau lòng ta.” Quách Lân đối Lâm Bá cười cười. “Lâm Bá, ngươi......” Quách Quân phức tạp nhìn trước mắt hai người, một là tôn tử, một là quản gia hầu hạ mình vài thập niên. Không nghĩ tới hôm nay...... “Giam lại......” “Vâng thiếu gia.” Chạng vạng, Lê Hiên đi vào phòng Mộ Vũ Trạch, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. “Lão đại đã đến......” Nghe vậy, tay Mộ Vũ Trạch đang lật xem tư liệu hơi ngừng lại , thản nhiên “Ân, nói Hải Đường chuẩn bị sẵn sàng.” “Vâng!” Đêm nay sao? Ha ha, Quách Lân, ta muốn nhìn xem ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực ! “Thiếu gia đã bố trí xong!” Lâm Bá đi đến bên người Quách Lân nói. “Có bao nhiêu người?” “Bang phái tổng cộng có ba ngàn người, đêm nay toàn bộ đều hành động còn có 5 tấn thuốc nổ đã chôn ở chung quanh U Minh điện, đêm nay U Minh điện tuyệt đối sẽ bị hủy không còn một mống!” “Ân, người thu mua cổ phiếu Mộ thị sao rồi?” “Thiếu gia yên tâm, không đến nửa tháng Mộ thị tuyệt đối là vật trong bàn tay của chúng ta.” “Ân, vậy là tốt rồi, Lâm Bá, vất vả ngươi.” Quách Lân vỗ vỗ bả vai Lâm Bá nhẹ nhàng cười. “Vì thiếu gia đều đáng giá !” Lâm Bá cười. “Đêm nay chúng ta sẽ chờ xem Mộ Vũ Trạch chết như thế nào, đúng rồi, người bên cạnh nữ nhân kia đâu?” Quách Lân đột nhiên nhớ tới Hàn Hân Nghiên vội hỏi, nữ nhân này, hắn yếu định rồi( bé chờ đi bé ko còn thấy ánh mặt trời đâu) “Ta đã phái người đi giám thị, thiếu gia yên tâm nàng không chạy thoát được đâu.” Chỉ cần là ngươi muốn, ta sẽ đều vì ngươi mà làm. “Vậy là tốt rồi, ta không hy vọng nàng có bất cứ thương tổn nào. Mộ Vũ Trạch vừa chết, ta liền cưới nàng, nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta!” Quách Lân bắt buộc nói. Nữ nhân này, hắn không nghĩ buông tha.( à ta rất muốn chửi thề…đậu xanh rau má#$#$$#$#@@@@...)
|
CHAP 43 ĐÁNH LÉN U MINH ĐIỆN. “Lão đại, phía bắc U Minh điện có ước chừng một ngàn người” Hải Đường ẩn thân tại góc hẻo lánh, lỗ tai có đeo một bộ đàm nhỏ. Ở đại điện , Mộ Vũ Trạch biếng nhác nằm trên vương tọa ỷ, tay trái chống trên trán, tay phải gõ gõ tay vịn. Trong mắt chợt lóe một tia nghiền ngẫm cùng tàn nhẫn. “Ân, Hạo bên kia thế nào?” Mộ Vũ Trạch không thèm để ý hỏi. Tai nghe lập tức truyền đến tiếng của Bắc Huyền Hạo. “Lão đại, ta bên này có ước chừng một ngàn năm trăm người.” “Lão đại, bên này có ước chừng một ngàn. Mai phục chung quanh U Minh điện.” âm thanh Lê Hiên cũng truyền đến . Mộ Vũ Trạch khóe miệng nhếch lên, mị mị nhãn tình, giờ phút này trong không khí đều thoáng thoáng một cỗ hơi thở nguy hiểm. “Rất tốt, toàn thể xuất động sao? Quách Lân, thật đúng là tên bạo gan.” “Lão đại......” Bỗng nhiên tiếng Lê Hiên truyền đến. “Lão đại, xuất động .” Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nói “Chờ. Ta muốn làm cho bọn họ có đến mà không có về !” “Thiếu gia đã xong. Tùy thời có thể xuất động.” Lâm Bá đối Quách Lân nói. “Ân, tin tức chính xác?” Quách Lân cau mày, hắn có dự cảm bất hảo “Ân, yên tâm, ta đã phái vài người điều tra, đêm nay Mộ Vũ Trạch trên cơ bản đem thực hạ đi tập kích bất ngờ một đại bang khác. Giờ phút này U Minh điện chỉ có mấy chục người, đánh hạ rất dễ dàng.” Lâm Bá cười cười nói. “Đừng đắc ý , vẫn nên cẩn thận một chút.” Quách Lân vẫn đang không yên lòng, Mộ Vũ Trạch là loại người nào, nàng như thế nào khả năng yên tâm chỉ cho mấy chục người ở lại U Minh điện? Sợ là có bẫy. “Lâm Bá, đi điều tra lại, ta muốn xác nhận tình huống hiện tại của U Minh điện.” “Vâng thiếu gia.” “Lão đại, ra tay sao?” Lê Hiên nhẹ nhàng nói “Đúng ! đúng rồi, ngươi không cần núp nữa” Mộ Vũ Trạch phân phó nói. “Vâng lão đại,” Lê Hiên hiểu được ý của Mộ Vũ Trạch, cũng không núp ở chỗ tối mà trực tiếp đi ra. Người của Quách Lân trốn ở chỗ tối quan sát nhất thời cả kinh không dám nhúc nhích. Chỉ nhìn thấy Lê Hiên đơn giản xem xét tình huống, liền xoay người hướng bên trong đi, người kia phát hiện mình đã đổ một thân mồ hôi lạnh. Lê Hiên đi ước chừng 5 phút sau, người kia mới cẩn thận quay về. Lê Hiên nhếch nhếch khóe miệng, trong ánh mắt lóe lên âm ngoan. Muốn chết ! “Thiếu gia! Bên trong, bên trong thuộc hạ nhìn thấy Lê Hiên! !” Nghe thuộc hạ bẩm báo Lâm Bá, Quách Lân đều là cả kinh.. “Cái gì? Lê Hiên ở bên trong???” “Đúng vậy, thiếu gia, vài lần thiếu chút nữa bị phát hiện, nếu không phải ta kịp tìm chỗ ẩn nấp, phỏng chừng hiện tại đã bị bắt.” “...... Quả nhiên !! quả nhiên Mộ Vũ Trạch còn để lại ở U Minh điện một cánh tay đắc lực!” Quách Lân cắn răng nói. “Thiếu gia, chúng ta đây......” Lâm Bá do dự mà nói. Thuộc hạ bên người Mộ Vũ Trạch đều không đơn giản, nếu Lê Hiên ở U Minh điện, cũng khó trách Mộ Vũ Trạch yên tâm chỉ để mấy chục người trông coi nơi này. “Đánh!! Hiện tại nếu không đánh, nhóm người Mộ Vũ Trạch phái đi trở lại càng không có cơ hội.” Quách Lân nắm chặt quyền, lộ gân xanh trên trán. “Nhưng......” Lâm Bá giờ phút này có chút không xác định . Việc này không chấp nhận được nửa phần sơ hở, vạn nhất thất bại ...... hậu quả thật… Ngẫm lại, Lâm Bá liền cảm giác trên người lạnh lẽo một mảnh. “Sợ cái gì? Chúng ta còn có 5 tấn thuốc nổ, nếu thất bại, chúng ta vẫn có thể đem U Minh điện san bằng thành bình địa!! Mộ Vũ Trạch, ngươi vẫn thua ta một chiêu!!” Quách Lân đắc ý cười, hắn đoán được vạn nhất sự tình có phát sinh, cho nên mới có sự chuẩn bị này. Ha ha, trời cũng giúp ta!!! ( vơn giúp ngươi tìm chết nhanh hơn) “Phía Bắc nghe lệnh, hiện tại đi vào cho ta! ! Không chừa một ai! ! !” Quách Lân hét lớn phát lệnh. “Vâng thiếu gia ! ! !” Hải Đường nhìn tình huống trước mắt báo cáo “Lão đại, bắt đầu rồi.” “Lão đại, bên này cũng bắt đầu.” “Lão đại, bên này cũng vậy ! ! ha ha, có trò hay ” Mộ Vũ Trạch nghe, hơi chuyển mình tiếp tục nằm. “Nga? Phải không? Như vậy, chúng ta bắt đầu vui chơi đi.” “Được lệnh ! !” Nghe âm thanh Bắc Huyền Hạo hưng phấn. Mộ Vũ Trạch cười. Nhắm mắt lại giả ngủ. Hải Đường lắc lắc trong tay trường tiên, khóe miệng dương một mạt thị huyết cười. “Bao vây bọn chúng cho ta!” Hải Đường nở nụ cười xinh đẹp lại một lần nữa lắc lắc cái roi trong tay. Một chỗ khác, Bắc Huyền Hạo nghiền ngẫm nhìn của người mình bị vây quanh bởi một ngàn người cười nói “U? Làm cái gì vậy? Muốn làm khách?? Như thế nào không cùng ta báo trước? Bằng không ta làm sao chiêu đãi tốt mọi người” “Ngươi, ngươi ngươi ! ! !” Lâm Bá không thể tin nhìn Bắc Huyền Hạo, trong lòng khủng hoảng. Vì cái gì?? Không phải nói chỉ có mình Lê Hiên sao? Vì cái gì?? Hỏng, bị lừa ! ! Lâm Bá giật mình ! ! cuống quít hét lớn “Mau ! mau phá vây ! ! lui lại ! ! !” Nhất thời, phía nam đại loạn ! ! “Còn muốn chạy?? Ta còn chưa có hảo hảo chiêu đãi đâu !” Bắc Huyền Hạo trên mặt không có còn bộ dạng phong lưu mà là mặt đứng đắn cùng tàn nhẫn ! “Lên cho ta! Không lưu một ai.” Bắc Huyền Hạo ra lệnh, đột nhiên một trăm người toàn thân vận hắc y chạy ra. Này, đây là...... “Ám dạ tổ chức nghe lệnh, nơi này một người cũng không lưu, thời hạn......” Bắc Huyền Hạo dừng một chút, trên mặt tươi cười càng là tàn nhẫn. “mười phút!” Lâm Bá vừa nghe hít một hơi khí lạnh! !mười phút, muốn giết sạch một ngàn người của mình?? Chỉ bằng một trăm người??? Không khỏi cũng quá khinh thường hắn đi.. Lâm Bá hung ác, cả giận nói “Toàn bộ lên cho ta! ! ta cũng không tin , chúng ta một ngàn người còn đánh không lại một trăm người ! ! !” Một ngàn người vừa nghe Lâm Bá nói, nhất thời bình tĩnh! một tiếng rống liền hướng tới đám người Bắc Huyền Hạo. Sát sát sát!!! trước mắt Lâm Bá từng thủ hạ ngã xuống, Lâm Bá chỉ có thể ngốc lăng nhìn hắc y nhân trước mắt chém giết từng người, trong lòng bỗng nhiên bi thương một mảnh. Lấy một địch năm...... Không, không chỉ, một địch mười cũng không thành vấn đề, rốt cuộc là tổ chức gì??? Mộ Vũ Trạch ngươi rốt cuộc là loại người nào ??? Lâm Bá chỉ cảm thấy một trận tuyệt vọng, chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ...... Thiếu gia...... Đúng rồi, thiếu gia. Lâm Bá bỗng nhiên chấn động, kéo một người đứng dậy liền hô “Mau, chạy mau đi ra ngoài! ! nói cho thiếu gia, có bẫy kêu thiếu gia trốn, nhanh lên mau ! ! !” Nam tử nghe vừa mới quay người đã bị Bắc Huyền Hạo một đao chém chết. “...... Còn muốn chạy?? Phải hỏi đao trong tay ta có đồng ý hay không? nếu vào được sẽ không dễ dàng đi ra như vậy! !” Nói xong, Bắc Huyền Hạo lớn tiếng kêu lên “Còn có ba phút nữa! ! !” hắc y nhân vừa nghe, tốc độ chém giết bắt đầu gia tốc ...... Lâm Bá triệt để tuyệt vọng...... Mà bên kia, Lê Hiên cũng là tiếng chém giết “Có can đảm tiến vào, vậy nhìn xem thân mình có hay không đi ra được, cho các ngươi nhớ, U Minh điện không phải nơi các ngươi có thể mơ ước ? Hừ !” Lại một đao, giải quyết một.. Lê Hiên lắc lắc chủy thủ trong tay, ghét bỏ nhìn máu trên chủy thủ “Thật bẩn!” “Ngươi, ngươi...... Huynh đệ, lên cho ta! ! ta cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy còn sợ hắn! !” “Lên! ! ! !” “ Tha mụ, liều mạng ! ! ! !” “Mẹ nó, lão tử chém chết ngươi!!!” Lê Hiên khinh bỉ nhìn một đám người xông lên. “Thật sự là không thể không nói, một đám ngu ngốc, nếu nghĩ muốn chết như vậy , vậy ta thành toàn cho các ngươi.” Lê Hiên đưa tay vung chủy thủ, tay phải cầm trường kiếm. “Ám dạ !! Lên cho ta !! sát !!!” Lê Hiên mắt hung ác, vọt lên đi đầu. Mộ Vũ Trạch ở đại điện nằm trên nhuyễn tháp, hai chân biếng nhác giao nhau đặt tại cùng nhau, nâng tay nhìn đồng hồ. “Ân, qua năm phút a?” Mộ Vũ Trạch híp mắt nhìn. “A ~” Mộ Vũ Trạch ngáp một cái, đối với tai nghe nói “Lại cho các ngươi ba phút, giải quyết cho ta......” “Nga, đúng rồi, còn có đem Quách Lân trói lại mang lại đây cho ta. Hạn năm phút nữa! Nếu không, toàn bộ đi Siberia một năm cho ta.” Ba người vừa nghe, lập tức không dám chơi nữa...... Tốc chiến tốc thắng...... Ân, ba phút...... Bốn phút...... Năm phút...... Đã đến giờ. Mộ Vũ Trạch vừa lòng nhìn. “Ân, không sai, thời gian vừa đúng.” “Hắc hắc, lão đại, chúng ta, không cần đi đi.” Bắc Huyền Hạo vừa nghe, lập tức lấy lòng nói. “...... Xem tâm tình của ta.” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói. “A ! ! lão đại, người sao có thể như vậy ! ! !” Bắc Huyền Hạo kêu rên nói... “Tốt lắm, người đâu?” Mộ Vũ Trạch chỉnh chỉnh quần áo nhẹ giọng hỏi. “Hoa Chi Băng.” Lê Hiên tay lau trường kiếm, thản nhiên nói. “Lão đại, người đã mang đến .” Hoa Chi Băng cầm tay Quách Lân áp hắn lại đây. Quách Lân vừa thấy đại đường Mộ Vũ Trạch bán nằm sắc mặt nháy mắt xanh mét một mảnh. “Mộ Vũ Trạch!!!” Quách Lân giận dữ hét. Mộ Vũ Trạch cau mày,“Hoa Chi Băng, hắn rất ồn.” Hoa Chi Băng hiểu ý, tiến lên nhét cái khăn vào miệng Quách Lân.. Quách Lân hung hăng nhìn Mộ Vũ Trạch, hận không thể giết nàng, loại sỉ nhục này, hắn sẽ đòi lại.( còn cơ hội để đòi à)
|