Tuyệt Sủng Phu Nhân Của Ta
|
|
CHAP 36 ĐỆ NHẤT PHU NHÂN CỦA TA Nhìn Lê Hiên đem xe chạy đến trước một nhà hàng phồn hoa trên đường, Hàn Hân Nghiên kinh ngạc. Kinh ngạc không chỉ vì nhà hàng này, hơn nữa, nhà hàng này từ bên ngoài thoạt nhìn rất vắng vẻ...... Hơn nữa, trước cửa lớnnhà hàng có trải một tấm thảm đỏ...... Làm cái gì vậy?? Hàn Hân Nghiên nghi hoặc đi xuống xe, vừa định hỏi Lê Hiên nguyên nhân, chỉ thấy Lê Hiên hơi hơi cúi người, ôn nhu nói “Đại tẩu, mời......” Hàn Hân Nghiên nghi hoặc bước trên thảm, chỉ thấy Hàn Hân Nghiên vừa muốn bước đi, bỗng nhiên không biết từ nơi nào nhảy ra mười người nam tử vận âu phục tay cầm đàn violon. Chỉ thấy kia mười người chỉnh tề mà thống nhất tách, một bên năm người, mọi người thống nhất một tư thế, đem đàn violon chỉnh tề đặt tại trên vai chuẩn bị tư thế. ‘Ba’ Lê Hiên vỗ tay một cái. Những tiếng đàn ưu nhã du dương vang lên...... trên trời cũng không biết từ nơi nào, cánh hoa hồng bắt đầu bay xuống...... Hàn Hân Nghiên ngây ngẩn cả người.. Trên đường, người đi đường toàn bộ đều dừng lại, ngơ ngác nhìn Hàn Hân Nghiên bên này...... Trong lúc nhất thời, không khí lãng mạn cực kì...... “Lê, Lê Hiên...... Này, này...... Ngươi, các ngươi......” Hàn Hân Nghiên lắp bắp nói không ra lời . ......... Nước mắt bắt đầu có dấu hiệu tràn ra...... Lê Hiên cười cười, nói “Ai nha, đại tẩu như vậy liền cảm động mà khóc? Đại tẩu, vào đi thôi, lão đại ở bên trong chờ ngươi đã lâu” Hàn Hân Nghiên cười cười, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, nhìn cánh cửa lớn đang đóng, nghĩ đến bên trong Trạch đang chờ mình, độ cong khóe miệng Hàn Hân Nghiên càng lúc càng lớn...... Trạch...... Ta đã muốn bị ngươi làm hư ...... Ta hiện tại tham lam sủng nịch của ngươi, ỷ lại ôn nhu của ngươi...... Hàn Hân Nghiên đi đến trước cửa, lập tức còn có hai người chủ động kéo cửa mở ra , cung kính nói “Đại tẩu, mời......” Hàn Hân Nghiên hướng hai người mỉm cười, chậm rãi đi vào. Hàn Hân Nghiên vừa mới bước vào, ánh sáng bên trong đại sảnh bỗng nhiên tắt điện tối đen...... “Trạch......?” Hàn Hân Nghiên nhỏ giọng kêu lên. “Trạch, ngươi ở đâu?? Ngươi ở đâu?? Ta không thấy ngươi ......” “Trạch......??” “Đinh” một tiếng truyền đến. Âm thanh đàn violon nhất thời biến mất, giờ phút này truyền đến âm thanh nhu hòa của tiếng đàn dương cầm...... Ánh sáng nhu hòa chiếu trên người Mộ Vũ Trạch, Mộ Vũ Trạch nháy mắt trở nên nhu hòa, cả người đều tản mát ra một loại thâm tình và lãng mạn...... Cánh Hoa hồng lại một lần nữa chậm rãi bay xuống...... Một loại cảm giác đánh sâu vào trái tim Hàn Hân Nghiên...... Hàn Hân Nghiên kinh ngạc che miệng lại, mắt không nháy nhìn chằm chằm người ngồi trên bục cùng cây dương cầm ...... “You know what? You are my first lady” “Ta yêu ngươi......muôn đời muôn kiếp, yêu ngươi, không phải là qua lời nói mà thôi......” “Ta yêu ngươi, mỗi sớm mai lại càng yêu ngươi hơn......” “Đệ nhất phu nhân của ta......” “Ngươi sẽ không bao giờ phải một mình bước đi giữa biển người mênh mông cũng sẽ không bao giờ phải sợ một mình tỉnh giấc sau những cơn ác mộng. Những đau thương sẽ tan biến, điều tuyệt vời nhất sẽ mãi đến bên ngươi......” “Ta yêu ngươi ......muôn đời muôn kiếp, yêu ngươi, không phải là qua lời nói mà thôi….” “ta yêu ngươi, mỗi sớm mai lại càng yêu ngươi hơn” “Đệ nhất phu nhân của ta à….” “Ta yêu ngươi Ta yêu ngươi ......muôn đời muôn kiếp, yêu ngươi, không phải là qua lời nói mà thôi….” “Ta yêu ngươi, mỗi sớm mai lại càng yêu ngươi hơn” “Đệ nhất phu nhân của ta à….” “Đệ nhất phu nhân của ta......” “Đệ nhất phu nhân của ta......” (Đệ nhất phu nhân – Trương Kiệt) Giọng Mộ Vũ Trạch rất nhẹ, bài hát nguyên bản mang theo nhịp trống tiết tấu nhưng giờ phút này lại bị Mộ Vũ Trạch trình bày thành một bài hát trữ tình chỉ có tiếng dương cầm. Hàn Hân Nghiên cảm giác tâm đã rộn ràng...... Nốt cuối cùng hạ xuống, Mộ Vũ Trạch chậm rãi đứng dậy, nhìn người dưới đài vẫn nhìn mình, Mộ Vũ Trạch mỉm cười. Ôn nhu nói “Bảo bối, bài hát này, ta từ trước luôn nghĩ rằng phải hát cho ngươi nghe ......” “Trạch......” “Bảo bối, ta yêu ngươi.” “Trạch...... Trạch......” Hàn Hân Nghiên một bước xa xông lên đài, hung hăng nhào vào trong lòng Mộ Vũ Trạch. “Bảo bối...... Thích không?” Mộ Vũ Trạch hôn hôn lên tai Hàn Hân Nghiên, nhẹ giọng hỏi. “Trạch, thích, ta thích, ta rất thích rất thích. Thích không biết như thế nào cực kì thích...... Trạch. Trạch...... Ta rất thích, rất thích......” Liên tiếp thích, giờ phút ngăn cản cũng không được tâm Hàn Hân Nghiên kịch liệt nhảy lên, chỉ vì một mình Mộ Vũ Trạch mà nhảy lên. “Ha ha, bảo bối thích là tốt rồi, lại đây......” Mộ Vũ Trạch đem Hàn Hân Nghiên đến một bàn đã chuẩn bị thức ăn, một chai rượu vang, trong đại sảnh nhất thời sáng lên...... Nhìn trên bàn có các món ăn mình thích, Hàn Hân Nghiên không thể tin mở to hai mắt nhìn. “Này, này......” “Đến, bảo bối ngồi đi......” Mộ Vũ Trạch kéo ghế cho Hàn Hân Nghiên ngồi, đem Hàn Hân Nghiên ngồi trên ghế, rồi mới trở lại ngồi ở vị trí của mình. “Bảo bối nếm thử, món ngươi thích ăn......” Mộ Vũ Trạch gắp món sườn xào chua ngọt mà Hàn Hân Nghiên thích ăn nhất. Hàn Hân Nghiên hạ mắt, nội tâm không ngừng rung động...... Há miệng khẽ cắn ...... Mộ Vũ Trạch chờ mong nhìn Hàn Hân Nghiên “Thế nào? Ngon không??” “......” “?? Bảo bối?? Không ngon à??” Mộ Vũ Trạch thấy Hàn Hân Nghiên không nói gì, chính mình liền ăn miếng Hàn Hân Nghiên chưa ăn hết...... Không có a, rất ngon a...... “Bảo bối??” Chỉ thấy Hàn Hân Nghiên vừa ngẩng đầu, liền thấy nước mắt dàn dụa.. Dọa Mộ Vũ Trạch thiếu chút nữa không cầm chắc đôi đũa. “Làm sao vậy?? Làm sao vậy?? Bảo bối như thế nào khóc? Không thích ăn sao? Vậy không ăn, chúng ta ăn món khác......” “Phốc......” Thấy Mộ Vũ Trạch khẩn trương, Hàn Hân Nghiên nhịn không được nở nụ cười...... “...... Bảo bối????” Hàn Hân Nghiên cười, triệt để làm cho Mộ Vũ Trạch không biết làm sao ...... Muốn biết, đường đường Mộ vương cư nhiên cũng có một ngày không biết làm sao...... “A a a...... Trạch, không có a, rất ngon, ta thực rất thích.” “...... Kia, vậy ngươi......” Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch, thâm tình lại phức tạp nói “Trạch...... Ngươi không thấy ngươi rất sủng ta sao?” Mộ Vũ Trạch ngẩn người, nói gì vậy? “Ngươi là lão bà của ta, không sủng ngươi thì sủng ai?” Hàn Hân Nghiên đỏ hồng hốc mắt “Trạch, ta thật sự yêu ngươi yêu đến tâm đều đau , ngươi biết không...... Ta nghĩ ngày nào đó ngươi không còn yêu ta nữa, ta sẽ chết, ta thật sự sẽ chết ......” Mộ Vũ Trạch thở dài, buồn cười nói “Đứa ngốc, nói cái gì vậy hả? Cho dù ngươi nghĩ rời xa ta, ta cũng sẽ không cho phép, ngươi vĩnh viễn đều chỉ có thể ở bên cạnh ta, chỉ có thể thuộc về một mình ta. Không có ta, ngươi sẽ chịu không chịu được, cũng giống ta, không có ngươi, ta làm sao chịu nổi......” “Trạch......” “Ta thích sủng ngươi, ta muốn sủng ngươi, ta chỉ sủng ngươi, ta chỉ sủng người ta để trong lòng, ta chỉ sủng khi ta yêu , ta chỉ sủng khi ta muốn .” “Ta yêu ngươi, ta để ý ngươi, ta muốn ngươi, ta chỉ muốn ngươi...... Cho nên, bảo bối, sủng ngươi là điều trời đất không thể di dịch được.” Mộ Vũ Trạch cười nói. ...... Hàn Hân Nghiên nở nụ cười...... Thực hạnh phúc, thực hạnh phúc...... Trạch, ngươi biết không, ta rất cảm tạ ông trời khiến cho ta gặp được ngươi...... Ta cũng biết ơn Bạch Nhã Tĩnh vô tri, ta cảm tạ ta ngay lúc đó da mặt dày...... Đơn giản là, ta có ngươi...... Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ khụ...... Ô mắt...... Link bài hát cho ai cần: + youtube: www.youtube.com/watch?v=7njvvZdZAgs ( có sub) + zing mp3 : http://mp3.zing.vn/bai-hat/-De-Nhat-Phu-Nhan-Truong-Kiet/ZW6IZZCU.html
|
|
CHAP 37 HÀN HÂN NGHIÊN KHÔNG CÓ BẠN NHẢY Tâm tình Hàn Hân Nghiên hôm nay... Một chữ là tốt. Hai chữ là rất tốt Ba chữ là phi thường tốt Nghĩ đến tối hôm qua, Hàn Hân Nghiên chính là chết trong mật ngọt...... Xem thời tiết hôm nay tốt như vậy, vì thế, Hàn Hân Nghiên muốn đi dạo phố ...... Lấy điện thoại ra, gọi vào số Mộ Vũ Trạch“......” “Uy? Bảo bối. Chuyện gì?” giọng nói ôn nhu Mộ Vũ Trạch truyền đến, khóe miệng Hàn Hân Nghiên không thể không cong. “Trạch...... Ta ở nhà rất nhàm chán , ta muốn đi dạo phố......” Hàn Hân Nghiên ngọt ngào nói. “Ân, như vậy a, vậy được rồi, đi đi, muốn mua cái gì thì lấy thẻ của ta.” Mộ Vũ Trạch cười cười nói, quét thẻ nhiều vào, dù sao mình cũng không thiếu tiền. “Nhưng là...... người ta muốn ngươi theo giúp ta. Dạo phố một mình thì có gì vui?” Hàn Hân Nghiên nghe xong, bất mãn đô đô miệng. “...... Bảo bối, hôm nay không được, hôm nay công ty có chút việc, ngày mai đi, ngày mai ta đi cùng bảo bối?” Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ nói “...... Hừ ! Chán ghét, ta không cần ngươi đi cùng, ta tự mình đi.” Hàn Hân Nghiên căm giận nói xong, liền cúp điện thoại, nhìn di động trong tay, Hàn Hân Nghiên oán hận nói “Trạch thối! Trạch khốn kiếp! Không theo giúp ta, ta quét nát thẻ của ngươi luôn!!!!” Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ nhìn điện thoại trong tay, sủng nịch cười, phỏng chừng là giận rồi. Thật là ..... Mộ Vũ Trạch thở dài, vì thế liền chuyển ngữ khí thản nhiên nói với Lê Hiên bên cạnh “Điều tra ra sao rồi?” Lê Hiên cung kính cúi đầu, nói “Đúng vậy, lão đại, đã tra được .” “Nói!” Lê Hiên híp đôi mắt, trầm giọng nói “U Minh điện bị ám toán, quả thật là Quách Lân ra tay......” Vừa dứt lời, Lê Hiên liền cảm giác được trong không khí tràn ngập một cỗ hơi thở nguy hiểm. “Còn gì nữa?” “Quách Lân không biết dùng cái phương pháp gì, mấy tháng qua đã dùng tiền mua được một trong những đại bang phái, bang Trưởng Danh. Hơn nữa còn ngầm phái người ám sát người đứng đầu bang Trưởng Danh, thần không biết quỷ không hay hắn thay thế được vị trí bang chủ bang Trưởng Danh. Hiện tại cơ bản tất cả đều là thủ hạ thân tín của Quách Lân.” Ngón tay Mộ Vũ Trạch gõ có quy luật trên mặt bàn, tựa hồ đang suy tính cái gì...... “Còn mùi hương ở U Minh điện.” “Là Quách Lân phái người mua được từ trong tay một nhà buôn lậu nhỏ tại Tây Môn, mê hương kia có chút nhiếp hồn hương, hít vào một lượng lớn sẽ làm người ta ra ảo giác, lợi hại là mùi hương kia tiêu tán rất mau và đến ba ngày mới hết tác dụng.” “......” Lê Hiên nhìn lão đại thật lâu không nói gì, vì thế tiếp tục nói “Lão đại, ta đã cho người bắt tên buôn lậu kia.” Mộ Vũ Trạch thản nhiên ừ một tiếng. Tiếp tục suy nghĩ. Bang Trưởng Danh phải không...... Xem ra U Minh điện đúng là lâu lắm rồi không thị uy nên người đều quên rốt cuộc ai mới là Hoàng đế. Quách Lân, ngươi đã chủ động đến trêu chọc ta, như vậy, chắc phải có chuẩn bị để chịu hậu quả...... “Lão đại......” Lê Hiên nhẹ nhàng kêu lên. “Ân? Còn có cái gì......” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói. “Lão đại, cuối tuần này Quách gia mở yến hội, Quách gia chủ mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người trong giới thượng lưu, nói là trao đổi. Kỳ thật là Quách gia chủ muốn Quách Kì xem mắt......” Lê Hiên chậm rãi nói. “Nga?” Mộ Vũ Trạch nhíu mày “Ngươi muốn nói cái gì?” Lê Hiên nói “Ân...... Quách gia chủ ngày hôm qua đưa thiệp mời đến công ty .” “Nga, phải không.” Mộ Vũ Trạch không thèm để ý nói. “Ân...... Hắn còn nói, hy vọng có thể cùng lão đại có cơ hội hợp tác.” Lê Hiên nói, trong lòng thì châm chọc: Nói đùa, một Quách thị nhỏ nhoi cũng vọng tưởng ngang bằng đề nghị với lão đại? Không biết tự lượng sức mình. “Không có ý nghĩa, không cần để ý tới.” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói “Tốt lắm, đi với ta đến U Minh điện một chuyến, ta cần vào mật thất.” Lê Hiên vừa nghe, đem thân mình thẳng tắp “Vâng! Lão đại.” Bang Trưởng Danh, ta sẽ làm cho ngươi biến mất chỉ trong một đêm...... Mộ Vũ Trạch mang theo Lê Hiên đi U Minh điện. Bên này trên đường Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ rất là không vui . Có ba nguyên nhân...... Thứ nhất : Là vì trạch không ở bên người, cho nên chính mình không có gì hứng thú đi dạo phố. Thứ hai: thời điểm tâm tình không tốt lại đụng phải một người không muốn gặp mặt, tâm tình tự nhiên càng kém. Thứ ba: Mấu chốt là cái người khiến tâm tình mình rất không tốt hiện tại đang ở đây mặt đắc ý, kiêu ngạo nhìn mình...... Khoe khoang?? Ai...... Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ thở dài. Không biết hôm nay mình ra cửa có xem lịch không nữa. Đúng là xui xẻo...... Hàn Hân Nghiên vì cái gì không vui? Bởi vì nàng đụng trúng người bạn cùng lớp từ tiểu học cho đến trung học.. Hoàng Mẫn Tuyên...... Đụng ngã ngươi ta mà còn…. Muốn chuồn quá....... Vì cái gì Hàn Hân Nghiên chán ghét người bạn học cùng lớp này, nói thật dễ nghe, chính là hâm mộ mình, muốn bộ dáng có bộ dáng, muốn gia thế có gia thế, muốn đào hoa có đào hoa...... Là hâm mộ a.. Nói khó nghe, thì là ghen tị...... Ghen tị Hàn Hân Nghiên cái gì cũng tốt... Lúc trước vẫn luôn nghĩ cách vượt qua Hàn Hân Nghiên như thế nào? Lần này lại đây khoe khoang một ‘nam nhân thành công’. Hoàng Mẫn Tuyên cũng không có nghĩ một năm rồi không gặp, lại ở trong này gặp Hàn Hân Nghiên, mà lúc này thật đúng là tốt đến vội, trước kia, mình là người nổi bật ở lớp học, có không ít người nhân hâm mộ, ghen tỵ với mình, nhưng chưa đắc ý được lâu, Hàn Hân Nghiên đột nhiên xuất hiện, từ đó mình ở lớp học trở thành trò cười. Gia thế so ra kém, nhân duyên so ra kém, ngay cả bộ dạng tự tin so ra đều kém. Mắt thấy sự nổi bật của mình hoàn toàn bị đoạt đi, điều này sao không để chính mình ghen tị, phẫn hận? Còn tại cao nhị, Hàn Hân Nghiên bởi vì gia thế liền nhảy lớp đến đại học, khiến mình không nghĩ tới, Hàn Hân Nghiên đi thì chính mình mới có thể nổi bật không phải? Hiện tại mình cũng không phải là mình lúc trước...... Hàn Hân Nghiên, ta xem ngươi lúc này thưởng thức ta nổi bật như thế nào? Nghĩ đến đây, Hoàng Mẫn Tuyên trong mắt chợt lóe một tia đắc ý. “Chí ~ người ta khát nước , chúng ta qua quán cà phê kia nghỉ ngơi một chút đi!” Hoàng Mẫn Tuyên đối nam tử soái khí bên cạnh làm nũng nói, tay còn nhẹ nhàng lay lay ống tay áo nam tử.. Hàn Hân Nghiên nhìn một hồi đau dạ dày...... Thiên a, ai tới nói cho nữ nhân này biết ánh mắt không có vấn đề đi? Không phát hiện ánh mắt đáng khinh nam nhân kia nhìn chằm chằm vào chính mình sao? Loại này không khí này cư nhiên còn có thể khởi xướng làm nũng a? Có thể hay không bệnh như vậy?? Nam tử kia tên Lâm Hải Chí, là con một của một xí nghiệp khóa quốc nổi danh, xem ra lớn lên giống như không có trở ngại, chính là người nhát gan, hơn nữa còn háo sắc...... Kinh không ngừng dụ hoặc. Hoàng Mẫn Tuyên như vậy, nam tử kia cũng lấy lại tinh thần, đối Hoàng Mẫn Tuyên cười cười,“Hảo a,” Hoàng Mẫn Tuyên đối Hàn Hân Nghiên đắc ý cười “Tiểu Nghiên, chúng ta cũng có đã hơn một năm không gặp, cùng nhau uống một chén đi, Chí mời khách, không cần khách khí......” Nói xong liền lôi kéo Hàn Hân Nghiên hướng quán cà phê đi. Hàn Hân Nghiên ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nàng có thể nói không sao?? Đợi cho ba người đều ngồi xuống, Hoàng Mẫn Tuyên cười hỏi Hàn Hân Nghiên “Tiểu Nghiên, ngươi uống cái gì? Đừng khách khí, bạn trai ta mời khách......” Lâm Hải Chí cũng cười nói “Đúng vậy, đừng khách khí......” Hàn Hân Nghiên nhìn nhìn cảnh vật chung quanh, nơi này chi phí hẳn là cao đi, lập tức cũng biết đối phương cố ý khoe khoang ...... Vì thế bất đắc dĩ nói “Tùy tiện đi, ta Lam Sơn cà phê đi.” Hoàng Mẫn Tuyên nói “Đừng khách khí a, chút tiền ấy ta còn không để trong lòng......” Hàn Hân Nghiên cười nhẹ “Ân, ta không thích uống cái khác.” “Vậy được rồi, phục vụ......hai bôi màu tím tâm tình, một ly Lam Sơn......”(cái này gia ko biết bôi màu tím tâm tình là gì luôn. Xin chỉ bảo a~~) “Hảo, thỉnh chờ......” Người phục vụ rời đi, Hoàng Mẫn Tuyên thế này mới đánh giá Hàn Hân Nghiên giờ phút này. Hôm nay Hàn Hân Nghiên bởi vì không ai làm bạn dạo phố, cho nên không ăn mặc đẹp, một thân đơn giản, thoạt nhìn thực tú lệ thanh thuần...... Hoàng Mẫn Tuyên trong mắt chợt lóe một tia ghen tị, lập tức lại cười cười nói “Tiểu Nghiên, lâu như vậy không thấy, có khỏe không?” Hàn Hân Nghiên ngẩn người, cười nói “Ân, hết thảy mạnh khỏe.” Hàn Hân Nghiên mặt ngoài ôn hòa, trong lòng quả thật nhịn không được thổ tào: Còn Tiểu Nghiên, ta và ngươi rất quen thuộc sao? Quả thật còn tưởng rằng ta không biết ngươi đang diễn a? Ai...... Hôm nay quả nhiên không phải ngày lành. Hoàng Mẫn Tuyên nghe xong cũng không có để ý cái gì, khiến nàng để ý là một cái khác “Kia, ngươi hiện tại có bạn trai ??” Bởi vì nàng thấy được trong mắt Hàn Hân Nghiên chứa hạnh phúc cùng ngọt ngào. Hàn Hân Nghiên dừng một chút, nhìn nhìn chằm chằm vào chính mình xem Hoàng Mẫn Tuyên cùng Lâm Hải Chí, hạ thấp mi mắt thản nhiên nói “Không có, ta không có bạn trai.” “Thật sao??” Hoàng Mẫn Tuyên vừa nghe, không thể nhịn xuống một trận cao hứng. Hàn Hân Nghiên nhíu nhíu mày, không nghĩ sẽ cùng người trước mắt tiếp tục nói chuyện với nhau, cà phê mình cũng không có khẩu vị uống...... Vì thế đứng dậy nói “Ân, ta còn có việc, đi về trước. Lần sau gặp lại.” Hoàng Mẫn Tuyên vừa thấy Hàn Hân Nghiên muốn đi, trong lòng một trận vui vẻ, rốt cục phát hiện ngươi có chỗ so ra kém hơn ta ...... Hoàng Mẫn Tuyên cũng đứng lên cười nói “Đúng rồi, Tiểu Nghiên, ngươi là độc nữ của Hàn thị, hẳn là cũng nhận được thiệp mời đi.” “Thiệp mời?” Hàn Hân Nghiên nghi hoặc hỏi. Thiệp mời cái gì? “Không biết sao? Chính là Quách thị mời thiếp, chỉ cần xã hội thượng lưu người thành công đều được mời dự tiệc, nói là muốn mọi người giao lưu trao đổi, đến lúc đó ngươi sẽ đi đi......” “...... Ta......” “Ta đã biết ngươi sẽ đi , một cơ hội tốt ngươi như vậy như thế nào ngươi lại không đi, dù sao ngươi cũng là người thừa kế Hàn thị, bất quá a......” Nói đến này, Hoàng Mẫn Tuyên cố ý tạm dừng, lập tức cười nhạo nhìn Hàn Hân Nghiên. “Bất quá ngươi không có bạn trai, đến lúc đó không có bạn nhảy sẽ dọa nhiều người a...... Ha ha là đi, bất quá ta tin tưởng tư chất Tiểu Nghiên, hẳn là tùy tiện sẽ tìm được bạn nhảy như ý ...... Ta chờ mong ngươi nga, Tiểu Nghiên......” Hoàng Mẫn Tuyên cười không có hảo ý, Hàn Hân Nghiên trong lòng một trận tức giận...... Hoàng Mẫn Tuyên, xem ra ta đối với ngươi dễ dàng tha thứ, quá rộng lượng đi.... “Yên tâm! Ta nhất định sẽ đi, sẽ không làm ngươi thất vọng ......” Hàn Hân Nghiên ôm lấy miệng, tà cười nói. “Hừ! Vậy là tốt rồi!! ta chờ ngươi” Hoàng Mẫn Tuyên oán hận nói. Thẳng đến Hàn Hân Nghiên đi, Lâm Hải Chí vẫn đang nhìn Hàn Hân Nghiên rời đi...... Trong mắt tất cả đều là si mê. “Khốn kiếp! Hoàn hồn!! Nhìn cái gì vậy? Còn chưa xem đủ sao?” Hoàng Mẫn Tuyên nổi giận nói.. “Khụ khụ khụ khụ......trong lòng ta, ngươi đẹp nhất ......” Lâm Hải Chí lấy lòng nói “Nàng như thế nào hơn được ngươi đâu? Ngươi vĩnh viễn là đẹp nhất .” “Hừ! ngươi biết rõ là hảo!!!” Hoàng Mẫn Tuyên hừ một tiếng,“Đi thôi, ngày hôm qua ta nhìn trúng một bộ đồ da, theo giúp ta đi mua......” “Lại mua?? Ngươi mấy ngày hôm trước không phải mới mua sao?” Lâm Hải Chí bất mãn nói, chính mình có tiền cũng không như vậy. “Làm gì, không được?” “Đi! Đi thôi,” Tác giả có lời muốn nói: Của ta vi tín hiệu là:tzy4869 hì hì...... Cảm thấy hứng thú có thể gia ta ~[ thỉnh đánh hạ ghi chú đi]
|
CHAP 38 HÀN HÂN NGHIÊN KHÔNG CÓ BẠN NHẢY LÀM SAO ĐƯỢC? Hàn Hân Nghiên mặt đầy tức giận về nhà, quả nhiên chính mình về sau xuất môn phải xem lịch, chính mình muốn nói không nghĩ đụng tới người Hoàng Mẫn Tuyên này, mỗi lần đều nhằm vào chính mình, gia thế tốt cũng không phải lỗi của mình. Di động Hàn Hân Nghiên reo lên...... “Uy...... Ba?” Hàn Hân Nghiên tiếp nhận điện thoại. “Nghiên Nghiên a, công ty ngày hôm qua nhận được thiệp mời của Quách thị, ngươi thay mặt ta đi đi” Hàn ba ba cười nói. “......” Quả nhiên nhận được . “Ngươi dù sao cũng là người thừa kế Hàn thị, ngươi đi đi, nhận được thiệp mời, ngươi không đi cũng không thể nào nói nổi.” Hàn ba ba tiếp tục nói. Hàn Hân Nghiên đầy mặt hắc tuyến “Vì cái gì là ta a? Thiệp mời kia là ngươi nhận, cũng không phải ta, hơn nữa, hiện tại Hàn thị bây giờ còn là thuộc về ngươi đi, muốn đi cũng là ngươi đi mới đúng!” “Khụ khụ khụ, này, ba ngươi ngày mai bắt đầu cùng mụ mụ thân ái của ngươi đi du lịch, cho nên, việc này liền nhờ ngươi .” Hàn ba ba lấy lòng nói. “Ngươi lại muốn đem công ty ném cho ta!!! Các ngươi hai người đi tiêu dao để cho ta làm cu ly?? Không có cửa đâu, không được!!” Hàn Hân Nghiên quyết đoán cự tuyệt nói. “Khụ khụ, ta biết Nghiên Nghiên luôn luôn rất hiếu thuận , tốt như vậy đi, liền quyết định như vậy đi, Nghiên Nghiên thực ngoan, a ~ ta phải đi thu thập quần áo, Nghiên Nghiên bái bai , thiệp mời ta sẽ kêu người đưa cho ngươi! Lão ba lão mụ yêu ngươi!” Hàn ba ba nhanh chóng nói xong liền đem điện thoại cúp. Hàn Hân Nghiên khóe miệng run rẩy nhìn điện thoại trong tay, một trận không nói gì. Lão ba da mặt giống như càng ngày càng dầy .... Quả nhiên, không đến 10 phút, có người đem thiệp mời tới... Hàn Hân Nghiên càng là đau đầu nhìn đại thiệp hồng trong tay. Không cần nghĩ cũng biết, cái này chính mình dù không muốn đi như thế nào thì cũng phải đi...... Mới vừa rồi đối Hoàng Mẫn Tuyên nói, chỉ là chính mình nhất thời tức giận nói. Hiện tại tốt lắm, ai...... Bạn nhảy a...... Hàn Hân Nghiên thở dài...... Không biết Trạch có thể hay không bồi chính mình đi. Cầm lấy điện thoại, gọi Mộ Vũ Trạch.. “Uy? Bảo bối? Làm sao vậy? Còn đi dạo phố sao?” Mộ Vũ Trạch âm thanh ôn nhu truyền đến, Hàn Hân Nghiên tâm tình trong nháy mắt liền hảo .. “Ân...... Không đi dạo nữa, không có tâm tình ......” Hàn Hân Nghiên ủy khuất nói, còn tính đô đô khóe miệng. “Ân? Làm sao vậy? Ai không có mắt chọc tới bảo bối nhà ta?” Mộ Vũ Trạch cười cười nói. “...... Ân, cũng không có gì, đúng rồi, Trạch, ngươi...... Cuối tuần này có rảnh không?” Hàn Hân Nghiên nhẹ giọng hỏi. “...... Ân? Này cuối tuần?” Mộ Vũ Trạch dừng một chút. Này cuối tuần, Quách gia khai yến hội, tuy rằng chính mình không định đi, nhưng là, chính mình muốn đi U Minh điện...... Còn có cùng Hải Đường và Hoa Chi Băng, Bắc Huyền Hạo thương lượng một việc...... “Không rảnh sao? Kia, kia cũng không có gì, ta là tùy tiện hỏi thôi......” Hàn Hân Nghiên vừa nghe Mộ Vũ Trạch dừng một chút, liền nói. “Ngạch...... Ta......” “Cái kia, Trạch chắc đang bận đi, ta đây trước hết không quấy rầy Trạch...... Trạch, bái bai...... Yêu ngươi.” Hàn Hân Nghiên cười cười. “Ân, ta cũng yêu ngươi......” Mộ Vũ Trạch sáng tỏ cười cười. Hàn Hân Nghiên treo điện thoại, Mộ Vũ Trạch đối Lê Hiên nói “Lê Hiên, đi điều tra xem hôm nay bảo bối gặp được người nào? Phát sinh quá chuyện gì?” Nàng cũng không bỏ qua bảo bối mới vừa rồi trong giọng nói có chờ mong, nghe được sự thất vọng khi chính mình do dự. Cho nên mình dám khẳng định là bảo bối gặp được chuyện gì ...... “Vâng lão đại.” Lê Hiên nói. Lê Hiên làm việc hiệu suất là rất tốt , không đến nửa giờ, Lê Hiên liền tra được nguyên nhân. “Lão đại, hôm nay đại tẩu đi dạo phố đụng phải người quen.” “Người quen? Ai?” Mộ Vũ Trạch nhíu nhíu mày. “Hoàng Mẫn Tuyên, cùng con một xí nghiệp Lâm Thiên, Lâm Hải Chí.” Lê Hiên đẩy gọng kính nói. “Nga? Lâm Hải Chí? Sau đó thì sao?” Mộ Vũ Trạch bán tựa vào nhuyễn ghế, mỉm cười, ánh mắt quả thật lãnh dọa người. “Hoàng Mẫn Tuyên hình như là bạn cùng bàn sơ trung của đại tẩu, hôm nay trên đường ngoài ý muốn đụng phải, cho nên đối với đại tẩu khoe khoang một phen.” Lê Hiên nói thời điểm thản nhiên hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường. “Khoe khoang??” Mộ Vũ Trạch có chút buồn cười. Thiên hạ này còn có cái tư cách gì có thể ở trước mặt bảo bối khoe khoang sao? Thiên hạ này chính mình có thể đoạt cho bảo bối, ha ha ha, thật sự là đáng cười, cư nhiên có người đối bảo bối khoe khoang...... Trong ánh mắt Mộ Vũ Trạch mang theo tia châm chọc cùng lãnh lệ, dám khoe khoang, vậy đừng trách chính mình đùa giỡn lại...... “Không có đâu!” Mộ Vũ Trạch âm thanh rất lạnh, ngón tay ở trên bàn gõ có tính quy luật. “Còn có chính là, kia Hoàng Mẫn Tuyên lấy thiệp mời Quách gia châm chọc đại tẩu, còn liệu định đại tẩu lần này không có bạn nhảy. Mà đại tẩu giống như cũng đáp ứng nói nhất định sẽ tham gia yến hội lần này......” “Nga? Bảo bối đáp ứng rồi?” Mộ Vũ Trạch cười cười, khó trách bảo bối vừa rồi có ngữ khí kia, xem ra là nghĩ hỏi chính mình ngày đó có thời gian bồi nàng cùng nhau đi hay không...... Ha ha...... Nghĩ đến bảo bối chờ đợi lại thất lạc ngữ khí, chính là yêu đến không được.. Vì thế...... Mộ Vũ Trạch dùng ngón trỏ lơ đãng khơi mào nhĩ tấn tiền một luồng toái phát( không hiểu lắm, ai biết xin chỉ giáo), khóe miệng hơi hơi nhếch lên, xinh đẹp tuyệt mỹ cười...... Nhất thời toàn bộ thiên địa ảm đạm thất sắc...... Lê Hiên hơi hơi trương miệng ngốc lăng nhìn. Lão đại, quả nhiên là tuyệt thế yêu nghiệt. “Lê Hiên, thông báo Hải Đường các nàng, chủ nhật hội nghị dời lại đi” Mộ Vũ Trạch đạm cười nói. “...... Vâng, lão đại......” Cuối tuần sao? Chính mình sẽ cho bảo bối một kinh hỉ ......
|
CHAP 39 KHIÊU KHÍCH Bất tri bất giác thứ bảy đã tới. Lúc trước, Mộ Vũ Trạch nghĩ tạo cho Hàn Hân Nghiên một kinh hỉ, cho nên vẫn đều nói dối là đang rất bận, bất quá cũng không thể xem như toàn bộ đều là nói dối, Mộ Vũ Trạch luôn luôn mượn cơ hội an bài U Minh điện, U Minh điện bị ám toán, trong đại điện rất nhiều địa phương đều bị hủy, tổn thất cũng không ít, cho nên Mộ Vũ Trạch vẫn đều ở lại chỉnh đốn, hơn nữa còn phải an bài tốt ám dạ tổ chức...... Hàn Hân Nghiên tại buổi tối thứ bảy lại một lần nữa gọi điện thoại cho Mộ Vũ Trạch. Lúc ấy Mộ Vũ Trạch đang an bài nhiệm vụ cho các thành viên ám dạ tổ chức...... Tiếng chuông điện thoại liền như vậy vang lên...... “Uy? Bảo bối? Chuyện gì?” Mộ Vũ Trạch đương nhiên biết là chuyện gì, chỉ là bây giờ còn không thể nói cho Hàn Hân Nghiên mà thôi. Hàn Hân Nghiên do dự nửa ngày, thế này mới nói quanh co “...... Ân, cái kia, Trạch, ngươi ngày mai, thật sự, không rảnh sao?” Mộ Vũ Trạch bên này vô thanh nở nụ cười, chỉ là ngoài miệng còn phải đứng đắn nói “Ân, đúng vậy.” Tuy rằng đoán được, nhưng là Hàn Hân Nghiên vẫn là nhịn không được thất vọng. Thật sự không rảnh. Nghĩ lại vài ngày rồi chính mình trên cơ bản cũng chưa nhìn thấy Mộ Vũ Trạch, Trạch mỗi ngày đều đang bận rộn, triệt để không nhìn chính mình, Hàn Hân Nghiên liền cảm thấy một trận ủy khuất, Hoàng Mẫn Tuyên kia ngày mai lại muốn đến chế giễu, tâm tình trong lúc này nhất thời sinh khí, nước mắt liền như vậy chảy xuống...... “Trạch, ngu ngốc ngu ngốc!! Ta không nghĩ lí ngươi!!!” Nói xong Hàn Hân Nghiên liền treo điện thoại, còn đem điện thoại tắt đi. Đầu này Mộ Vũ Trạch một trận đau lòng. Nàng có phải hay không chơi đùa quá đáng, nàng giống như nghe thấy được tiếng khóc mơ hồ của bảo bối...... Liền gọi lại, cũng không nghĩ Hàn Hân Nghiên tắt điện thoại, Mộ Vũ Trạch nhất thời liền hối hận ...... Bất quá nghĩ lại ngày mai cấp bảo bối kinh hỉ, Mộ Vũ Trạch bản thân an ủi nói “Không có việc gì, ngày mai sẽ không có chuyện gì.” Càng thêm thấy đó là kinh hỉ...... Mộ Vũ Trạch trong lòng thầm nghĩ. Ngày hôm sau, Hàn Hân Nghiên đứng ở trước gương, bên trong là khuôn mặt tiều tụy chính mình, không khỏi thở dài nói “Ai, mà thôi, dọa người liền dọa người đi, cười liền cười đi, coi như cố ý thua nàng một lần tốt lắm.” Hàn Hân Nghiên vực dậy tinh thần, vỗ vỗ gương mặt, cầm lấy bộ váy liền áo bó sát người đạm sắc trên giường, đi vào phòng tắm thay đồ. Hàn Hân Nghiên nhìn nhìn quần áo trong tay, thản nhiên cười, cái này quần áo thoạt nhìn đơn giản phổ thông, nhưng là có người mắt nhìn đều biết đây là tác phẩm của đại sư T Lâm Z nổi tiếng toàn cầu, có tiền cũng cầu không được, cái này là Trạch tháng trước đưa cho mình, nói rất thích hợp với mình. Không nghĩ tới hôm nay lần đầu tiên mặc lại trong hoàn cảnh này...... Ai...... Mười phút sau, Hàn Hân Nghiên ra khỏi phòng tắm, nếu lúc này Mộ Vũ Trạch ở đây chắc chắn sẽ kinh diễm vạn phần...... Quả nhiên rất thích hợp với Hàn Hân Nghiên, phảng phất là quanh người Hàn Hân Nghiên tạo ra khí chất thanh tao xinh đẹp khiến nhiều người mất hồn, một đầu thanh ti thẳng tắp rủ xuống, đạm sắc váy liền áo gắt gao bao lấy dáng người ngạo nhân của Hàn Hân Nghiên, trước ngực trái là một đóa hoa hồng màu lam nhạt, phụ trợ hoàn mỹ trước ngực Hàn Hân Nghiên, vạt áo mang theo một ít sợi tơ đan lại với nhau, có dán chữ dưới chân, càng là sấn Hàn Hân Nghiên kia song tu trưởng tế bạch hai chân hoàn mỹ vô cùng (câu này gia ko hiểu tác giả muốn nói gì. Ai biết xin chỉ giáo...... Chính là quần áo đơn giản như vậy, quả thật ngoài ý muốn của Hàn Hân Nghiên. Thanh thuần lại mang theo nét xinh đẹp quyến rũ, tuyệt mỹ kinh diễm ở trên người Hàn Hân Nghiên biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn...... Hàn Hân Nghiên thực vừa lòng với chính mình trước mắt...... Nhìn chính mình thùy kiên tóc dài, nghĩ nghĩ, liền chính mình động thủ vãn một nhìn như rời rạc lại để người trước mắt nhất lượng búi tóc, lưu trữ một ít thanh ti tà khoát lên đầu vai, lại nhìn giờ phút này Hàn Hân Nghiên, biếng nhác, cao quý, thanh thuần, yêu mị...... Hai chữ, hoàn mỹ!! Hàn Hân Nghiên cười cười......Lấy di động ra, vừa định gọi điện thoại cho Mộ Vũ Trạch nói tiếng mình muốn đi tham gia yến hội, lại phát hiện di động chính mình bắt đầu tối hôm qua chính là vẫn trong trạng thái tắt máy...... Khởi động máy...... Liền thấy vài cái cuộc gọi nhỡ...... Là Trạch . Hàn Hân Nghiên mỉm cười...... Di động vang lên. “Bảo bối!! Có khỏe không?” Nhất chuyển được điện thoại, Hàn Hân Nghiên thì nghe thanh âm Mộ Vũ Trạch sốt ruột truyền đến. Lập tức cười. “Ân, không có gì, Trạch đừng lo lắng, tối hôm qua di động hết pin, ta quên sạc...... Ha ha.” Hàn Hân Nghiên cười nói. Mà bên này Mộ Vũ Trạch vừa lúc rốt cuộc nhịn không được phải đi về xem Hàn Hân Nghiên, vừa ngồi trên xe thể thao của mình đang chuẩn bị về nhà, liền nhận được Hàn Hân Nghiên điện báo ...... Mộ Vũ Trạch thở dài nhẹ nhõm một hơi...... Bảo bối thật là...... Hù chết chính mình . “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...... Ta còn nghĩ đến...... Nghĩ đến......” Mộ Vũ Trạch nói quanh co nói, mất tự nhiên gãi gãi hai má. “Còn tưởng rằng ta sinh khí không để ý tới ngươi ? Ân...... Ta tối hôm qua là có chút sinh khí tới......” Hàn Hân Nghiên ánh mắt vừa chuyển, giảo hoạt nói. “A...... Kia, vậy ngươi hiện tại......” Quả nhiên, Mộ Vũ Trạch vừa nghe, nhất thời lại khẩn trương lên...... “Ha ha, tốt lắm, không đùa ngươi, ta không sinh khí......” Mới là lạ!! Hàn Hân Nghiên nói. “...... Bảo bối...... Ngươi học xấu......” Mộ Vũ Trạch sửng sốt, lập tức sủng nịch nói. “Hừ ! ai cho ngươi lâu như vậy không quan tâm ta, tốt lắm bất hòa ngươi nói, ta đi tham gia một yến hội, ta hiện tại chuẩn bị xuất môn, ta nói cho ngươi biết một tiếng.” “...... Ân? Yến hội” Mộ Vũ Trạch tất nhiên là biết đến. Bất quá bây giờ còn là muốn hỏi tượng trưng. “Ân, Quách gia mở tiệc chiêu đãi , ta đi trước...... Trở về nói sau! Trạch, bái bai.” “...... Ân, đi đường cẩn thận...... Bảo bối hôm nay ngày tốt, nói không chừng sẽ có kinh hỉ.” Mộ Vũ Trạch ý vị thâm trường nói, không đợi Hàn Hân Nghiên hiểu được, nhanh chóng cúp điện thoại, hiện tại, nàng muốn đi trang điểm chính mình, làm cho đến lúc đó bảo bối nở mày nở mặt mới được...... Mộ Vũ Trạch cười hảo không rõ mị...... Phía sau Mộ Vũ Trạch, Lê Hiên sau lưng chợt lạnh, lão đại mỗi lần cười như vậy đều không phải là chuyện tốt...... Hàn Hân Nghiên xuất môn, liền thấy một chiếc Lincoln ở ngoài cửa. “Tiểu thư......” Lái xe là một vị quản gia của Hàn gia, đã ở Hàn gia 10 năm, Hàn Hân Nghiên thực thích vị quản gia này. Vì thế thân thiết nói “Lý gia gia, đưa ta tới khách sạn xxx......” “Hảo, tiểu thư lên xe đi.” Mười phút sau, Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ nhìn cửa khách sạn Quách gia mở tiệc. Hôm nay Quách gia bao toàn bộ khách sạn cao quý này...... Yến hội lần này thật lớn a. Quách thị. Hàn Hân Nghiên nghĩ đến đợi lát nữa sẽ gặp phải Hoàng Mẫn Tuyên cười nhạo, liền một trận phiền não...... Vừa đi vào, liền nghe thấy âm thanh chán ghét kia phía sau truyền đến...... “U...... Này không phải Tiểu Nghiên sao?” Hàn Hân Nghiên vừa thấy, nghĩ rằng thật sự là ghét của nào trời trao của đó! mà thôi, cười liền cười đi. Ở xa liền thấy Hàn Hân Nghiên đứng ở cửa khách sạn Hoàng Mẫn Tuyên kéo Lâm Hải Chí đi tới, hôm nay Hàn Hân Nghiên một thân đơn giản vẫn đang sáng rọi chiếm ánh mắt người khác, để người khác không chú ý thật khó. Đến gần vừa thấy, quả nhiên, Hoàng Mẫn Tuyên sắc mặt biến đen...... Trong ánh mắt chợt lóe nồng đậm ghen tị...... Ánh mắt Lâm Hải Chí giờ phút này hoàn toàn dính trên người Hàn Hân Nghiên...... “Yêu...... Tiểu nghiên như thế nào chỉ đi một mình?? Bạn nhảy của ngươi đâu? Chẳng lẽ không biết yến hội lần này trên cơ bản rất cần có bạn nhảy?” Hoàng Mẫn Tuyên châm chọc nói. Hàn Hân Nghiên trong lòng không khoái, nhưng là trên mặt lại không có biểu tình gì, mặt vẫn lạnh nhạt. “Nàng...... Hôm nay có việc, tới không được.” Hàn Hân Nghiên thản nhiên nói. Hoàng Mẫn Tuyên vừa nghe, đắc ý cười nói “Ha ha, phải không? Ai nha ~ thật sự là đáng tiếc nha, vốn muốn nhìn bạn nhảy của Tiểu Nghiên bộ dáng như thế nào, đáng tiếc hiện tại là không cơ hội ......” “...... Sẽ có cơ hội .” Hàn Hân Nghiên như trước đầy mặt lạnh nhạt. Hoàng Mẫn Tuyên cười nói “Ha ha, phải không, ta hôm nay là lòng tràn đầy chờ mong a, đáng tiếc ......” <Chờ mong? Ngươi chờ mong cười nhạo ta thì có> Hàn Hân Nghiên trong lòng bất mãn nghĩ. Lâm Hải Chí cũng không nhẫn tâm nhìn nữ nhân bên cạnh mình khi dễ Hàn Hân Nghiên, dù sao cũng là mỹ nhân nha, có chút không đành lòng a. Vì thế lên tiếng nói “Tốt lắm, chúng ta nên đi vào......” Hoàng Mẫn Tuyên ngang nghiêng ngẩng cao đầu, tựa như gà trống thắng một trận chiến kéo cánh tay Lâm Hải Chí và Hàn Hân Nghiên bên người đi qua “Đúng vậy, nên đi vào, Tiểu Nghiên cũng cùng nhau đi......” Hàn Hân Nghiên không nói, nhìn Hoàng Mẫn Tuyên đi, thế này mới cũng đi vào. Trong lòng yên lặng thở dài: Kỳ thật chính mình thật sự không muốn đến...... Hàn Hân Nghiên vừa đi đến đại sảnh, nguyên bản mọi người đang nói chuyện, âm thanh những ly rượu chạm vào nhau, tất cả nhất thời yên tĩnh. Toàn bộ ánh mắt đều tập trung trên người Hàn Hân Nghiên đang đi vào...... Hàn Hân Nghiên đối với những ánh mắt đó đều không hiếm lạ, trên mặt bày ra nụ cười tiêu chuẩn đi vào trong đại sảnh chào hỏi Quách gia chủ Quách Quân. “Quách đổng !” Hàn Hân Nghiên lễ phép cười. Quách Quân nhìn người trẻ tuổi trước mắt không khỏi nhíu mày “Ngươi là......” “Hàn Diễm Phong là ba ta.” Hàn Hân Nghiên thản nhiên cười nói, “Nga! Nguyên lai là nữ nhi của Hàn tổng. Ân, không sai.” Quách Quân nghe xong, sáng tỏ cười. Nguyên lai là nữ tử duy nhất của Hàn thị. Hàn Hân Nghiên cũng cười, lập tức nhìn về Quách Kì bên cạnh Quách Quân, mỉm cười tỏ vẻ chào hỏi. Quách Kì gặp Hàn Hân Nghiên đối chính mình cườithì ngẩn người, kỳ thật, nàng muốn hỏi Mộ Vũ Trạch như thế nào không có đến cùng nàng...... Hàn Hân Nghiên chào hỏi xong, mới vừa đi qua một bên liền có người tiến đến...... Một nam tử thanh tú đến gần Hàn Hân Nghiên, xoay một vòng làm ra một tư thế mời, cười nói “Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết ta có vinh hạnh mời tiểu thư cùng nhảy một khúc?” Hàn Hân Nghiên nhìn nam tử trước mắt, thản nhiên nói “Thật ngại, ta không cẩn thận, làm chân bị thương.” Nam tử vừa nghe, khóe miệng trừu trừu, sáng tỏ liền đi ...... Đi một, phía sau còn có thiên thiên vạn vạn chưa từ bỏ ý định ...... Hoàng Mẫn Tuyên phẫn hận nhìn, cho dù Hàn Hân Nghiên ở trong góc lại vẫn đang sáng rọi, trong lòng hận nguy rồi...... Dựa vào cái gì, nơi nào có Hàn Hân Nghiên thì tất cả mọi người chỉ vây quanh nàng!!!! Lâm Hải Chí cũng nghĩ sẽ đi lên mời Hàn Hân Nghiên, nhưng bất đắc dĩ, người bên cạnh lôi kéo hắn...... Thấy càng ngày càng nhiều người đi lên mời đều bị Hàn Hân Nghiên cự tuyệt , Lâm Hải Chí có tự tin chính mình sẽ thành công, vì thế rốt cuộc không chịu nổi đẩy Hoàng Mẫn Tuyên ra, lạnh lùng nói “Ngươi ôm thật chặt .” “Ngươi......” Hoàng Mẫn Tuyên nhất thời chán nản. Quả nhiên, Hoàng Mẫn Tuyên vừa buông tay, Lâm Hải Chí liền gấp gáp đi về hướng Hàn Hân Nghiên. Hoàng Mẫn Tuyên trong lòng nhất thời tức giận tận trời!!! Lâm Hải Chí, ngươi đây là có ý gì??? Hoàng Mẫn Tuyên áp chế tức giận trong lòng, cong khóe môi cười đi đến trước mặt Hàn Hân Nghiên, lại một lần nữa ôm lấy cánh tay Lâm Hải Chí. Lâm Hải Chí sửng sốt, trong lòng nổi lên phiền chán, muốn nói gì đó liền bị Hoàng Mẫn Tuyên đánh gãy . “Bạn trai ta muốn mời ngươi khiêu vũ, không biết Tiểu Nghiên có cho ta một chút mặt mũi mà nhảy cùng không?” Hoàng Mẫn Tuyên cười thực hoàn mỹ, nhưng là Hàn Hân Nghiên vẫn thấy được trong đó có ghen tị có tức giận. Khe khẽ thở dài nói “ngại quá ta không cẩn thận nên chân bị thương rồi, xin lỗi nhé.” Lại là lý do này!! Lâm Hải Chí cảm thấy bất mãn, nhưng lại không nghĩ cứ như vậy mà buông tha. Vì thế lộ ra khuôn mặt tươi cười, tự nhận là hoàn mỹ nói “Kia, không biết ta có thể được mời Hàn tiểu thư uống một chén?” Hoàng Mẫn Tuyên căng thẳng! Trong lòng lửa giận càng lớn. Lâm Hải Chí ngươi được lắm, ngươi cho ta là cái gì??? Hàn Hân Nghiên hai tay nắm chặt, hơi hơi chau mày bất đắc dĩ nói “Ngượng ngùng, ta không uống rượu.” Lâm Hải Chí khóe miệng thoáng trừu, không buông tha tiếp tục nói “ta có thể hay không mời Hàn tiểu thư ăn một bữa cơm?” Thấy Hoàng Mẫn Tuyên có xu thế bạo tẩu, Hàn Hân Nghiên rất là bình tĩnh phun ra vài chữ “Ngượng ngùng, vị kia ở nhà không cho phép ta cùng nam nhân lạ ăn cơm.” Lâm Hải Chí vừa nghe, không giữ được bình tĩnh, dù là một nam sinh ăn nói khép nép mời một người, nhiều lần bị các loại lý do cự tuyệt, trong lòng đều sẽ bất mãn, huống chi là Lâm Hải Chí này lại là công tử của một công ty lớn. Có chút tức giận “Hàn tiểu thư lạnh lùng cự tuyệt ý tốt của tôi như vậy?” Hàn Hân Nghiên nhíu nhíu mày, bất mãn nhìn hai người trước mắt, cố ý gây chuyện sao? “Không có......” “Ngươi!!!” Lâm Hải Chí bị hai chữ này làm cho chán nản. Sắc mặt xanh mét một mảnh. Thái độ Hàn Hân Nghiên làm cho mặt mũi hắn triệt để bị chà dưới chân, điều này làm cho hắn nhẫn đắc!!! “Nga? Không có sao?” Bắt được cơ hội, Hoàng Mẫn Tuyên châm chọc. “Tiểu Nghiên không phải nói không có bạn trai sao? Vậy ngươi vừa rồi nói vị kia là chuyện gì xảy ra? Không thể tưởng được đường đường người thừa kế Hàn thị sẽ nói dối, thật đáng cười...... Thật sự là để người ta khinh thường a.” Hàn Hân Nghiên lông mi nhíu nhíu, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mắt, đi theo Trạch lâu như vậy, cũng có chút uy. Hoàng Mẫn Tuyên cảm thấy một trận lãnh khí, bất quá nàng không nghĩ buông tha cơ hội cười nhạo Hàn Hân Nghiên trước công chúng...... “Chẳng lẽ không đúng sao ta nhớ rõ Tiểu Nghiên mấy ngày hôm trước mới cùng ta nói không có bạn trai, vậy lời nói vừa rồi như thế nào giải thích? Tiểu Nghiên, ngươi nếu không có bạn trai, chúng ta cũng sẽ không cười ngươi, không có bạn nhảy cũng không phải chuyện đáng cười gì, nhưng ngươi vì cái gì lại nói dối? Khó được ta bạn trai mời ngươi cùng nhảy một khúc, cũng là ngươi khinh thường Chí? U, nhìn không ra a, Tiểu Nghiên sẽ không là vì dựa vào thân phận người thừa kế Hàn thị mới khinh thường lời mời Chí như vậy đi?” Hoàng Mẫn Tuyên càng nói càng hăng say. Ngay cả trong đại sảnh, Quách Quân chỉ yên lặng nhìn, không có ý định hỗ trợ. Dù sao Lâm Hải Chí cũng là công tử của một công ty lớn, mà Hàn Hân Nghiên chỉ là người thừa kế Hàn thị tập đoàn mà thôi. Không cần vì một Hàn Hân Nghiên mà bỏ qua cơ hội quen biết Lâm Hải Chí. Quách Kì cau mày nhìn Lâm Hải Chí. Giờ phút này ánh mắt đều tập trung đến chỗ của ba người...... Hàn Hân Nghiên nhíu mày...... Trong lòng có chút vô lực không muốn đáp lại.
|