CHAP 12 CHÍNH NGƯƠI TỰ CHỊU "Sĩ nhục ngươi? Hừ, Bạch Nhã Tĩnh, ngươi còn cần ta sĩ nhục sao? Chính bản thân ngươi cũng đã là một sỉ nhục rồi!” Mộ Vũ Trạch châm chọc nói, trong mắt lãnh quang nhìn chằm chằm vào Bạch Nhã Tĩnh. Lê Hiên lại một lần nữa lau cái trán: Lão đại, không mở miệng còn không biết, khi mở miệng, quả thực không cho người ta ngóc đầu dậy nổi a. Vẫn là lão đại cường hãn! “Trạch, ngươi như thế nào có thể nói ta như thế, ta yêu ngươi như vậy, nếu là bởi vì chuyện lúc trước mà ngươi giận ta, ngươi có thể mắng ta, có thể đánh ta, nhưng ngươi không cần vũ nhục ta như vậy, mong ngươi tôn trọng ta !” Bạch Nhã Tĩnh mặt trắng không cò giọt máu, cả người đều đang run rẩy. Mộ Vũ Trạch nhìn Bạch Nhã Tĩnh, trong ánh mắt càng thêm khinh thường “Tôn trọng? Bạch Nhã Tĩnh, đối với ngươi, chưa bao giờ cần tôn trọng, bởi vì một phản bội ta thì không đáng có sự tôn trọng của ta...... Huống chi, loại nữ nhân giống ngươi, ta đánh ngươi lại sợ làm bẩn tay của ta!” “Mộ Vũ Trạch, ngươi đừng quá đáng! ta hôm nay đến không phải cho ngươi nhục mạ ta!” Bạch Nhã Tĩnh xả cổ họng kêu lên. “Nga? Phải không? Nếu không phải chính ngươi tìm đến dể bị sĩ nhục, vậy ngươi đến là để bị coi thường a?” Mộ Vũ Trạch nhếch khóe miệng, ưu nhã vuốt trên trán, đôi mắt nhìn Bạch Nhã Tĩnh, đó là một vương giả đối một người đê tiện bằng ánh mắt khinh thường! Bạch Nhã Tĩnh âm thầm hít sâu lấy lại bình tĩnh, Trạch nhất định còn tức giận, cho nên mới cố ý nói như vậy, không thể tức giận, bằng không thật sự sẽ không được lòng của nàng, như vậy tiền đồ của mình cũng không có hy vọng, cho nên hiện tại để trạch muốn nói như thế nào, chính mình không thể nổi nóng.(quả mặt dày mà) Bạch Nhã Tĩnh lại ngẩng mặt lên, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng vẫn ôn nhu nói “Trạch, mặc kệ ngươi nói ta như thế nào ta không để bụng, chỉ cần ngươi biết ta vẫn còn yêu ngươi là được” ‘Oành’ một tiếng, Mộ Vũ Trạch cầm một phần văn kiện trong tay hung hăng ném về một hướng ném, bỗng nhiên đứng lên đem cái ghế kia đạp mạnh một cái, ghế kêu lên một tiếng 'rắc' rồi đổ về một bên. “Bạch Nhã Tĩnh, ta nói cho ngươi biết ngươi không có tư cách nói yêu ta!” Mộ Vũ Trạch phẫn nộ thô bạo nhìn Bạch Nhã Tĩnh. Một bên Lê Hiên bị Mộ Vũ Trạch lần này dọa cho không dám ho he một tiếng, cả thở cũng không dám. “Ta..., Trạch, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta?” Bạch Nhã Tĩnh mặt lộ vẻ đau thương nói, nội tâm cũng hoảng hốt không thôi, động tác bạo lực của Mộ Vũ Trạch cũng đem nàng dọa cho sợ hãi. “Tin tưởng ngươi? Hừ, dựa vào cái gì?” Mộ Vũ Trạch khinh thường nói, “Bằng ta yêu ngươi!” Bạch Nhã Tĩnh nói lời thề son sắt, hai mắt cũng kiên định nhìn Mộ Vũ Trạch. Không có sai, Bạch Nhã Tĩnh quả thật là yêu Mộ Vũ Trạch, nhưng cũng có một phần lớn là yêu tiền tài quyền lợi, tình yêu không có lực hấp dẫn lớn như vậy, bất quá hiện tại tình yêu tiền tài quyền lợi đều ở trên một người, như vậy đối Bạch Nhã Tĩnh mà nói là không còn chuyện gì tốt hơn, chỉ cần bắt lấy tim Mộ Vũ Trạch...... “Ta đây dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói. Giống như vừa rồi con người bạo lực kia không phải nàng. “Ta sẽ làm cho ngươi tin tưởng ta!” Bạch Nhã Tĩnh kiên định nhìn Mộ Vũ Trạch. Trong nháy mắt, Mộ Vũ Trạch tựa hồ thấy được lúc trước khi đến trường, cái gì còn không sợ Bạch Nhã Tĩnh, vì mục tiêu của chính mình, là kiên định như vậy...... Hiện tại Mộ Vũ Trạch nháy mắt, Bạch Nhã Tĩnh đi tới hôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Vũ Trạch. Mộ Vũ Trạch nhất thời mạnh mẽ đẩy ra“ Ngươi làm gì đó? Tránh xa ta ra một chút!” Bị đẩy ra Bạch Nhã Tĩnh có chút thụ thương, vẫn là không thể được Trạch tin tưởng sao? “Trạch, ngươi là không yêu ta không phải?” Bạch Nhã Tĩnh nhìn Mộ Vũ Trạch đau thương nói. “Hừ, yêu? Nhờ phúc của ngươi, ta mới biết yêu của ngươi là hèn mọn như vậy, cho nên, Mộ Vũ Trạch ta khinh thường nói cho ngươi biết, hiện tại ta có bảo bối của ta, ta có nhà của ta, nói như vậy đã cho là tin tưởng ngươi chưa?” Mộ Vũ Trạch nói đến Hàn Hân Nghiên, trong mắt một mảnh mềm mại, đem Bạch Nhã Tĩnh có một trận ghen tị. “Ngươi yêu thượng người khác? Ngươi cư nhiên yêu thượng người khác? Mộ Vũ Trạch, ngươi gạt ta, ngươi yêu nhất vẫn như cũ là ta !” Bạch Nhã Tĩnh không chấp nhận được việc người mình yêu đi yêu người khác, rõ ràng mình là yêu nàng, rõ ràng mình muốn quay lại với Trạch, rõ ràng người nàng yêu là ta. Mộ Vũ Trạch nhìn Bạch Nhã Tĩnh, chân mày cau lại “Bạch Nhã Tĩnh, dựa vào cái gì ngươi phản bội ta thì ta cũng không được yêu người khác? Người gạt ta là ngươi!” “Là ta? Kia lại như thế nào? Ta không phải đã trở lại sao? làm sao ta không ở bên cạnh ngươi, ta vẫn yêu ngươi như cũ, đây là cũng không có thay đổi!(cmn như thế nào có thể nói như vậy đc?) Hiện tại ta đã trở về, ngươi lại nói cho ta biết ngươi yêu người khác ngoài ta? Vì cái gì? Mộ Vũ Trạch, ngươi nói cho ta biết vì cái gì!” Bạch Nhã Tĩnh có chút tê rống, nước mắt từ từ chảy xuống. Vì cái gì mà như vậy, rõ ràng không phải như thế, là nơi nào sai lầm rồi? Nàng không thích ta , ta đây trở về có ích lợi gì, tình yêu của nàng, quyền lợi của nàng, cũng không là của ta nữa! (vẫn có để ý quyền lợi của ngươi kìa MVT, chém chết mụ cho ta) Nói chưa dứt lời, nghe Bạch Nhã Tĩnh như vậy tê rống nói, Mộ Vũ Trạch lạnh lùng cười “Không vì cái gì cả, chẳng qua hiện tại, ngươi cái gì cũng không xứng!” “Mộ Vũ Trạch, ngươi gạt ta, ngươi lừa gạt ta! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!” Bạch Nhã Tĩnh vọt tới trước người Mộ Vũ Trạch , nắm áo khoác Mộ Vũ Trạch không ngừng quát to, bộ dáng kia nhìn biết đây là người đàn bà chanh chua. Mộ Vũ Trạch thô bạo bắt lấy cánh tay Bạch Nhã Tĩnh đang bắt lấy quần áo của mình, hung hăng vung, Bạch Nhã Tĩnh lập tức bị ngã. Mộ Vũ Trạch chỉnh lại quần áo, lạnh lùng nói “Ta chán ghét ai đụng vào ta ngoại trừ bảo bối của ta!” Lê Hiên ở một bên xem mở to hai mắt nhìn. Lão đại thật đúng là không thương hương tiếc ngọc a. (Hiên huynh ko cần thương hoa tiếc ngọc a đáng bị như thế) Mộ Vũ Trạch lãnh khốc đi đến trước mặt Bạch Nhã Tĩnh, lấy khí thế một vương giả nhìn xuống nàng “Bạch Nhã Tĩnh, ngươi không xứng cùng ta nói chuyện cảm tình, ta lừa ngươi? Rốt cuộc là ai lừa ai, ta hiện tại suy nghĩ, lúc trước là dây thần kinh nào sai lầm như thế nào lại yêu thượng loại nữ nhân như ngươi yêu hư vinh, ham quyền thế, bất quá, ngươi không nghĩ tới, người năm đó bần cùng đáng thất vọng trong mắt ngươi, cư nhiên ngươi đi rồi lại thay đổi nhanh chóng trở thành người cao quý nhất, Mộ vương!” Mộ Vũ Trạch châm chọc nói. “Không, ta, không phải...... Ta !” Bạch Nhã Tĩnh tựa hồ còn muốn giải thích cái gì. “Như thế nào? Hối hận sao? Lúc trước không phải là dựa vào bộ dạng xinh đẹp này câu dẫn tên nhà giàu kia sao? Như thế nào, còn chưa có thỏa mãn hử? Cùng hắn ở Mĩ cũng mưa thuận gió hoà đi? Hiện tại là như thế nào? Mục tiêu dời đi? Cảm thấy ta cường hãn hơn, cho nên trở về lại một lần nữa câu dẫn ta sao?” Mộ Vũ Trạch nói rất đúng. Mộ Vũ Trạch muốn khiến nàng đau khổ, muốn khiến nàng xấu hổ, lúc trước bị vứt bỏ bị phản bội đến thống khổ, nàng còn muốn chậm rãi khiến nàng ta từ từ mà nếm thử! “Ta......” Bạch Nhã Tĩnh chột dạ không biết nên nói cái gì. Mộ Vũ Trạch nói là sự thật, lúc trước người kia quả thật là dựa vào bộ dạng xinh đẹp chính mình câu dẫn mới được, nhưng là, ngay cả như vậy, chính mình vẫn là yêu người kia, chỉ là chính mình không nghĩ ngươi kia cũng chỉ đùa vui với mình, rốt cuộc mình cũng chịu không nổi, nếu lúc trước nàng không như vậy thì sẽ không khổ, thật là một người hoàn mỹ như vậy, chính mình còn đi câu dẫn người khác? Hảo hối hận a. “Như thế nào? Bị ta nói xấu hổ đến nói không ra lời? Bạch Nhã Tĩnh, có sự phản bội của ngươi khiến ta nhìn thấy ngươi là không thể chịu nổi, kiêu ngạo như ta, sao có thể đem thứ đã phản bội ta qua tay người khác để lại vào trong lòng? Ta phải khiến ngươi thống khổ đến chết” Mộ Vũ Trạch âm trầm nói, trong mắt chợt lóe ý châm chọc cùng khinh bỉ. “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Bạch Nhã Tĩnh nhất thời có chút hoảng hốt. “......” Mộ Vũ Trạch không nói lời nào, khóe miệng cười tà. Một phen kéo xiêm y trên người Bạch Nhã Tĩnh, nhất thời vai trắng noãn bại lộ ở trong không khí. “A!!” Bạch Nhã Tĩnh cả kinh kêu lên. Lê Hiên bị dọa, cuống quít xoay người không dám nhìn nữa. Trong lòng là một trận lo lắng, lão đại, ngươi trăm ngàn không cần bị ý hận che mờ lý trí a, hàn tiểu thư còn ở nhà chờ của ngươi a, trăm ngàn không thể làm ra chuyện có lỗi với Hàn tiểu thư a. Đáng tiếc, Lê Hiên không dám nói ra. Mộ Vũ Trạch một phen nắm cái mềm mại trước ngực Bạch Nhã Tĩnh, trên tay khí lực rất lớn, dường như là muốn trút giận lên nó, một chút cũng không bận tâm Bạch Nhã Tĩnh có đau hay không. “A! Đau quá! Trạch, ngươi, điểm nhẹ!” Bạch Nhã Tĩnh bị đau kêu lên. “Đau? Ta lúc trước chẳng lẽ không đau như thế này?” Nói xong, Mộ Vũ Trạch đem xiêm y Bạch Nhã Tĩnh toàn bộ kéo xuống. “A!” Bạch Nhã Tĩnh kinh hô một tiếng. “......” Mộ Vũ Trạch đối với bên tai Bạch Nhã Tĩnh thổi khí. Bạch Nhã Tĩnh bị Mộ Vũ Trạch làm cho cả người nóng như lửa thân thể một trận run rẩy. “Ân......” Bạch Nhã Tĩnh kìm lòng không đậu phát ra một tiếng rên rỉ. Trạch vẫn là mê luyến chính mình, chỉ cần chính mình dùng thân thể hấp dẫn nàng, nàng nhất định sẽ một lần nữa yêu thương chính mình. (quá sai lầm) Nghĩ như vậy, Bạch Nhã Tĩnh thở gấp càng thêm lợi hại. Một bên Lê Hiên nghe, da đầu một trận run lên. Nhìn biểu hiện lẳng lơ của Bạch Nhã Tĩnh, ánh mắt Mộ Vũ Trạch chợt lóe một tia lãnh lệ không dễ phát hiện. Nhếch khóe miệng “Còn muốn càng nhiều sao?” “Phải, cho ta, trạch, cho ta!” Bạch Nhã Tĩnh cũng không hơn, phóng đại lá gan tận tình câu dẫn Mộ Vũ Trạch...... “Muốn? Vậy chính mình lại đây câu dẫn ta......” Mộ Vũ Trạch không chút nào lưu luyến đứng dậy, ưu nhã ngồi ở trên sô pha, trong mắt trêu tức nhìn một thân gần như trần truồng của Bạch Nhã Tĩnh. Bạch Nhã Tĩnh tựa hồ suy nghĩ cái gì, cuối cùng vẫn là đánh không lại nội tâm khát vọng cùng nhu cầu của thân thể, chủ động đi đến trước người Mộ Vũ Trạch, vừa định phủ nụ hôn lên đôi môi mê người kia. Mộ Vũ Trạch hơi hơi nghiêng một bên đầu, nhìn như vô tình đẩy Bạch Nhã Tĩnh ra. Bạch Nhã Tĩnh liền như vậy bị chật vật ngã qua một bên. “Dùng môi ngươi không biết hôn qua bao nhiêu người mà muốn hôn ta. Ghê tởm!” Mộ Vũ Trạch lạnh lùng cười nói. “Ngươi......” Bạch Nhã Tĩnh mặt lúc đỏ lúc trắng. “Ngươi nhất định phải châm chọc sĩ nhục ta như vậy sao??” Bạch Nhã Tĩnh khổ sở nhìn Mộ Vũ Trạch. “Ha ha ha, chịu không nổi? Ngươi không phải yêu tiền, yêu quyền sao? Chỉ cần ngươi khiến ta vui vẻ, ta sẽ cho chi phiếu, còn con số tùy tiện cho ngươi điền !” Mộ Vũ Trạch cười lạnh nói. Ném tấm chi phiếu trống trước mặt Bạch Nhã Tĩnh. “Ngươi! Ngươi thật quá đáng Mộ Vũ Trạch!” Bạch Nhã Tĩnh chịu không nổi hô. Lúc mình vào đến bây giờ, nàng liền luôn luôn sỉ nhục chính mình, điều này làm cho chính mình như thế nào chịu được? “Quá phận? So với sự phản bội của ngươi, điểm ấy thủ đoạn còn không đáng nhắc tới!” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói, cũng không biết trong tay khi nào thì cầm một ly rượu đỏ nhấp một ngụm. Ân, rượu này không tệ a, phải mang về cho bảo bối nếm thử. “Ngươi vẫn đối với ta như vậy, không phải là vì lúc trước ta từ bỏ ngươi đi cùng người khác sao, ta nói tuy rằng ta không ở bên cạnh ngươi, nhưng là ta yêu vẫn ngươi, ngươi đến tột cùng muốn ta như thế nào?” Bạch Nhã Tĩnh vô lực hô. Mộ Vũ Trạch ánh mắt lạnh lùng “Ngươi vì tiền. Ruồng bỏ lời hứa của ngươi, vì quyền, từ bỏ tình cảm của ta, ta đường đường là mộ vương vẫn là lần đầu tiên bị một người như vậy chà đạp, ta muốn ngươi như thế nào? Tin tưởng ngươi sao? Ta có thể dùng tiền đè chết ngươi, thậm chí có thể dùng tiền mai táng ngươi!” “Ta, ngươi......” Bạch Nhã Tĩnh không biết nên nói cái gì, chính mình nói lời thề son sắt, chính là bởi vì yêu Mộ Vũ Trạch, nhưng là hiện tại, nàng không yêu mình, mình có lợi thế gì? Bạch Nhã Tĩnh hoảng. Nhìn Bạch Nhã Tĩnh có chút hoảng, Mộ Vũ Trạch càng thêm khinh thường. Ở trong này, quả thực lãng phí thời gian của ta còn không bằng về nhà cùng bảo bối...... Nghĩ đến Hàn Hân Nghiên, Mộ Vũ Trạch càng thêm đối Bạch Nhã Tĩnh không kiên nhẫn. “Hôm nay ta không có nhiều thời gian như vậy cùng ngươi nói chuyện, ta muốn trở về giúp bảo bối của ta. Về phần ngươi? Hừ ! Lê Hiên, đem nàng ném trên đường lớn cho ta!” Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nói. “Ngươi ! ngươi như thế nào có thể, ngươi......” Bạch Nhã Tĩnh khó có thể tin nhìn Mộ Vũ Trạch, nàng nói để người đem mình ném trên đường? Chính một bộ dáng quần áo không chỉnh tề bị ném trên đường, Mộ Vũ Trạch, ngươi thật sự hảo nhẫn tâm hảo nhẫn tâm, ngay cả đến cuối cùng kiên nhẫn phải hung hăng sỉ nhục hạ thấp chính mình. Bị gọi trúng tên, Lê Hiên giật mình một cái, lập tức cung kính nói “Vâng lão đại!” Nói xong, Lê Hiên cùng một thuộc hạ khác đem Bạch Nhã Tĩnh ra ngoài cửa công ty, Bạch Nhã Tĩnh tuyệt vọng, thật sự như vậy đem một người ném ở trên đường. Sửa sang lại quần áo trên người, Mộ Vũ Trạch đi ra công ty, nghĩ tới Hàn Hân Nghiên ở nhà, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười, lái xe có chút nhanh hướng về nhà mình. Về phần Bạch Nhã Tĩnh sẽ thế nào, mời xem các chap sau nhoa. Mộ Vũ Trạch cứ như vậy buông tha Bạch Nhã Tĩnh? Nói đùa...... Nàng Mộ vương tình cảm bị giẫm lên, đây khó có thể nói là sỉ nhục. Lần này chỉ là đơn giản giáo huấn một chút. Tác giả có lời muốn nói: Vốn nghĩ là Mộ Vũ Trạch và Bạch Nhã Tĩnh quần áo xộc xệch như vậy bị Hàn Hân Nghiên thấy được. Kia cũng được xem là có chút ngược. Nhưng là sợ bàn dân thiên hạ không tiếp thu được, cho nên liền sửa lại. Hiện tại vẫn không ngược nhân vật chính là tốt nhất...... MỜI ĐỌC CHAP 13 ĐỨA NGỐC PHU NHÂN BẢO BỐI CỦA TA. " /> " /> " /> " /> " /> " />
|
CHAP 13 ĐỨA NGỐC PHU NHÂN BẢO BỐI CỦA TA “La la la la~” Hàn Hân Nghiên đeo tạp dề trong phòng bếp bận việc không ngừng, miệng cũng ngâm theo một bài nào đó, nghiễm nhiên tâm tình không tệ. Đợi lát nữa Trạch trở về, nhất định phải khiến nàng chấn động, hì hì. Càng nghĩ càng ngọt ngào, bận cũng hăng hái làm hơn. Mộ Vũ Trạch lái xe, suy nghĩ bay loạn trong đầu. Bạch Nhã Tĩnh lần này trở về là vì cái gì, chính mình rất rõ ràng. Rõ ràng biết ý đồ của nàng, nhưng chính mình lại vẫn đang hy vọng nàng là thật tâm trở về. Không phải còn yêu nàng, tự mình biết đối nàng đã không phải yêu, từ lúc gặp được bảo bối tới nay, chính mình trong lòng tràn đầy đều là nàng, nhưng là, chính mình cũng là có yêu Bạch Nhã Tĩnh, nàng là mối tình đầu của mình, ai cũng đều nói tình đầu rất khó quên, nhưng là, hiện tại chính mình thực khó chịu với mối tình đầu này, làm ảnh hưởng tâm tình của mình cùng sinh hoạt. “Shit! đáng chết. Vì cái gì quay về, ngươi tốt nhất không có hành động gì khác người, nếu không......” Mộ Vũ Trạch oán hận nói, tình đầu thì thế nào? Vì bảo bối, chính mình tuyệt đối không cho phép có bất cứ chuyện gì có thể uy hiếp đến tình cảm của mình cùng bảo bối. Chẳng sợ người kia là mối tình đầu...... Không phải nói Mộ Vũ Trạch vô tình, lúc nàng toàn tâm toàn ý yêu một người thì vô cùng sủng nịch cùng bao dung, cho dù toàn thế giới là địch, Mộ Vũ Trạch nàng cũng không thèm quan tâm. Nhưng lúc nàng không thích một người thì phải là Diêm Vương, Tu La, không để ý đến tình người. Người được Mộ Vũ Trạch yêu không biết nên nói hạnh phúc là bất hạnh? Chuyện Bạch Nhã Tĩnh cho qua, mặc kệ chuyện gì Mộ Vũ Trạch đưa tay vuốt tóc, bỗng nhiên nghĩ tới “Bảo bối hôm nay nói muốn đích thân xuống bếp? Hôm nay là ngày gì nhỉ?” Nghĩ một hồi Mộ Vũ Trạch mới hiểu được, nhếch khóe miệng. Nguyên lai cô nàng này...... Mộ Vũ Trạch đem xe mạnh mẽ xoay lại nhắm ngược lại mà hướng tới, xe nháy mắt trôi đi, Mộ Vũ Trạch đem xe đậu ở trước cửa một nhà cao cấp có danh tiếng, mang cái kính đen vào. Mộ Vũ Trạch vừa đến cửa thủy tinh tự động mở ra, Mộ Vũ Trạch hai tay cho vào túi, chậm rãi vừa đi vừa tìm món đồ ưng ý. “Oa, người nọ thực soái a!!!” “Ân, ta cũng thấy vậy, bộ dáng thật đẹp. Không biết tháo mắt kính xuống sẽ như thế nào?” “Hảo soái a, nếu bạn trai ta có được một nửa nàng thì tốt rồi!” “Chào ngài, xin hỏi ngươi cần cái gì?” Một phục vụ trẻ tuổi đối Mộ Vũ Trạch lễ phép nói. Mộ Vũ Trạch không thèm để ý các loại ánh mắt bên cạnh, chuyên tâm nhìn quầy bày bán các loại kiểu dáng nhẫn...... Bỗng nhiên một chiếc nhẫn kim cương toát lên vẻ thanh lịch không kém phần cao quý hấp dẫn ánh mắt Mộ Vũ Trạch, nhẫn này bề ngoài ưu nhã không mất hoa lệ, còn phát ra ánh sáng xanh, thực thích hợp bảo bối. Mộ Vũ Trạch cười cười, chỉ vào chiếc nhẫn mình vừa ý “ Giúp ta gói lại.” Điều vừa nghe thấy nhất thời chung quanh mọi người hít một trận khí. Ngay cả người bán hàng cũng sửng sốt vài giây. Cuống quít cầm lấy chiếc nhẫn gói lại. “Oa! Đó là kim cương a! Kim cương a!!! Là bậc Vip a, ta không phải hoa mắt đi!” “Nhẫn ở nơi này là quý nhất đó, thiên a, nàng mua cũng không đau lòng!!” “Thiên a, ta có phải hay không thấy vương tử! Như thế nào có thể hoàn mỹ như vậy.” “Oa oa, bạn gái nàng khẳng định vui vẻ chết, ai, như thế nào lại không phải ta!!!!” Nghe âm thanh chung quanh, Mộ Vũ Trạch cười cười, bảo bối hẳn là sẽ thích đi. “Của ngài đây chúng ta đã gói lại cẩn thận cho ngài!” người bán hàng đem nhẫn đã được gói kĩ đưa cho Mộ Vũ Trạch, tay có chút phát run. “Ân !” nhận lấy từ tay phục vụ Mộ Vũ Trạch tiêu sái xoay người đi. Lại là một trận quyến rũ. “Nàng thật sự hảo soái a!!!!!!” “Thiên a!!!!!!” Đem nhẫn cẩn thận cho nhẫn vào túi áo trong , Mộ Vũ Trạch lại lái xe đi đến cửa hàng bán hoa, mua 9999 đóa hoa, bảo nhân viên cửa hàng năm phút sau đưa đến nhà. Hành động này muốn có bao nhiêu lãng mạn liền có bấy nhiêu lãng mạn. Mọi chuyện đều tốt, Mộ Vũ Trạch thế này mới vừa lòng lái xe trở về. “Bảo bối, ta đã về!” Mộ Vũ Trạch mở cửa liền nói. “A! Trạch, ngươi đã về, ngươi chờ một chút!” Hàn Hân Nghiên tại phòng bếp hưng phấn kêu lên. “Muốn ta giúp gì không?” Mộ Vũ Trạch đi vào phòng bếp, liền thấy bảo bối nhà mình đeo tạp dề ở nơi này bận rộn bận rộn, ở nơi đó bận rộn bận rộn. Hình ảnh này thật sự khiến Mộ Vũ Trạch rất rung động. “Không cần, nhìn ngươi không phải như loại người có thể làm việc này, tóm lại, ngươi trước cứ ra phòng khách ngồi sắp xong rồi!” Hàn Hân Nghiên cười nói. “Ân được rồi!” Mộ Vũ Trạch đi đến phía sau Hàn Hân Nghiên, ôm lấy nàng “Bảo bối, ta rất nhớ ngươi, hôm.nay.đặc.biệt.nhớ.đến.ngươi!” “Rồi rồi! Rất tốt thân ái ngươi nhanh ra phòng khách đi, ngươi ở trong này rất vướng bận a!” Hàn Hân Nghiên cười duyên in một nụ hôn trên mặt Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ nói. “Ai, được rồi, ngươi chê ta vướng bận!” Mộ Vũ Trạch tại môi Hàn Hân Nghiên thơm trộm, rồi mới bỏ qua, ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách xem tivi. 15 phút sau Hàn Hân Nghiên đem chén canh cuối cùng đến bàn ăn trong phòng bếp, cười nói “Được rồi! Trạch đến ăn cơm nào!” “Ân!” Mộ Vũ Trạch lên tiếng. Mộ Vũ Trạch miệng cười đến mang tai đi đến trước mặt Hàn Hân Nghiên. “Trạch ăn đi, đây đều là ta làm đó!” Hàn Hân Nghiên cười thực hạnh phúc, thực vui vẻ. Bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó...... “Đúng rồi, Trạch ngươi biết hôm nay là ngày gì không?” Hàn Hân Nghiên hỏi có chút chờ mong. Mộ Vũ Trạch làm bộ nghĩ nghĩ nói “Hôm nay là ngày gì? Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao???” Quả nhiên vừa nghe Mộ Vũ Trạch nói như vậy, ánh mắt Hàn Hân Nghiên tràn ngập chờ mong lập tức trở nên ủy khuất, thất vọng, còn mang theo điểm trong suốt. Mộ Vũ Trạch mang Hàn Hân Nghiên ôm vào trong lòng, ôn nhu nói “Được rồi, đứa ngốc, hôm nay đặc biệt như vậy, ta như thế nào thật sự không biết a! bảo bối của ta, Nghiên của ta, hôm nay là sinh nhật ngươi! vừa rồi giỡn với ngươi thôi vậy cũng cho là thật!” Hàn Hân Nghiên vừa nghe, nín khóc liền cười “Ngươi bại hoại, luôn khi dễ ta!! Ta không để ý tới ngươi!” Nói xong thật đúng là giãy dụa thoát ra cái ôm của Vũ Trạch, xoay mặt đi không để ý tới người nào đó! Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ cười, thật cẩn thận lấy trong túi áo ra nhẫn kim cương, đi đến trước mặt Hàn Hân Nghiên, quì một gối ánh mắt thâm tình nhìn Hàn Hân Nghiên. “Bảo bối, mười chín năm trước, sinh nhật của ngươi ta không có bên cạnh ngươi, mười chín năm sau, ta bên cạnh ngươi, cùng ngươi vượt qua từng cái sinh nhật, ở trong này, ta hướng ngươi chấp thuận lời hứa của ta: Ta Mộ Vũ Trạch yêu Hàn Hân Nghiên mãi cho đến già, vĩnh không rời, bảo bối khóc ta liền trừng phạt cái khiến bảo bối khóc, bảo bối cười, ta liền thưởng cho cái khiến bảo bối cười, bảo bối không vui, ta liền biện pháp khiến bảo bối vui vẻ, bảo bối, ngươi chính là thiên của ta, chính là toàn thế giới của ta, cuộc đời này ta chỉ có ngươi, hiện tại, ta đem lời hứa hẹn giao cho ngươi, ngươi nguyện ý nhận không?” Nói xong, Mộ Vũ Trạch thâm tình cầm nhẫn trong tay giơ lên, đối với Hàn Hân Nghiên chờ câu trả lời của nàng. Hàn Hân Nghiên ngạc nhiên, tay che miệng, cố gắng không để chính mình khóc, nhưng nước mắt vẫn là không khắc chế được mà chảy ra. “Trạch, Trạch, ngươi...đại phôi đản, ngươi đã sớm có kế hoạch cũng không nói với ta, hại ta hiện tại không biết nên làm cái gì mới tốt, đều là ngươi, khiến bình tĩnh của ta đều mất hết! Ta mặc kệ!!!” Hàn Hân Nghiên một phen nhào vào trong lòng Mộ Vũ Trạch, nước mắt đã thấm một khối trước ngực Mộ Vũ Trạch. Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ cười “Tốt tốt tốt cho ngươi, chỉ cho ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ ngươi ra! Vĩnh viễn!” Nói xong, mềm nhẹ cầm lấy tay phải Hàn Hân Nghiên đem nhẫn kim cương cao quý thanh lịch nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của Hàn Hân Nghiên. Mộ Vũ Trạch cúi đầu, hôn lên ngón áp út đeo nhẫn kim cương, ôn nhu nói “Bảo bối, đây là ta đối với ngươi ước định cùng hứa hẹn, một ngày nào đó, ta đem nhẫn cưới chân chính đến đeo trên ngón áp út của ngươi, chúng ta ước định!” “Ân ! Trạch, Trạch, ta yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi!! Yêu đến không biết nên làm như thế nào!!” Hàn Hân Nghiên mang theo lệ nói. Mộ Vũ Trạch thương tiếc khẽ hôn hai mắt Hàn Hân Nghiên nói “Như vậy là đủ rồi!” từ trên xuống hôn môi Hàn Hân Nghiên. Lúc này, chuông cửa vang lên, Mộ Vũ Trạch biết là ai lại nói “Bảo bối, ngươi đi mở cửa đi xem là người nào!” “Ân !” Hàn Hân Nghiên lau nước mắt đi ra mở cửa. Mở cửa ra lại một trận chấn kinh. “Tiểu thư,hoan của ngươi! tổng cộng là 9999 đóa, ngươi vào đây giúp ta.” người đưa hoa lễ phép nói. “Trạch...... Này !” Hàn Hân Nghiên có chút thất thần ! Mộ Vũ Trạch lấy bút ký tên mình thản nhiên nói “Đem hoa ra hậu viện, xong ngươi có thể đi!” “Vâng!” Đóng cửa lại, Hàn Hân Nghiên lại một lần nữa nhào vào trong lòng Mộ Vũ Trạch. “Trạch...... Trạch!!” “Đứa ngốc, lại cảm động ?” Mộ Vũ Trạch cười cười, cùng với bộ dạng lãnh đạm vừa nãy hoàn toàn bất đồng. “Ân !, trạch, vì cái gì đối ta tốt như vậy! sủng ta như vậy......” Hàn Hân Nghiên trong lòng Mộ Vũ Trạch rầu rĩ nói. “Bởi vì, ngươi là bảo bối của ta a, ngươi là bảo bối của Mộ Vũ Trạch ta, tuyệt sủng phu nhân của ta, không sủng ngươi sủng ai?” Mộ Vũ Trạch cười nói. “Nhưng là......” Hàn Hân Nghiên trong lòng Mộ Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mộ Vũ Trạch, trong mắt nồng đậm tình yêu. “Nhưng là, ngươi hoàn mỹ như vậy, tốt như vậy, người thích ngươi nhất định rất nhiều, ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Mộ Vũ Trạch nở nụ cười, lại một lần nữa cho Hàn Hân Nghiên một nụ hôn, “Kia, ngươi đã ta thích là tốt lắm rồi!” “Trạch......” “Đứa ngốc! Đứa ngốc bảo bối của ta!” “...... Ta mới không ngốc!” “Được rồi, ngươi không ngốc, phu nhân bảo bối của ta rất thông minh, chúng ta có phải hay không nên dùng cơm?” “Ân!! Ha ha!” Một bữa tối ấm áp lại ngọt ngào! Tác giả có lời muốn nói:“Ngươi hoàn mỹ như vậy, người thích ngươi nhất định rất nhiều, ta đây làm sao được?” “Vậy ngươi thích ta tốt lắm là tốt lắm rồi!” Này đoạn nói là hôm nay ta ngoài ý muốn ở địa phương khác nghe được, đương nhiên rất có cảm xúc. Hay dùng đến những lời này. CHỜ CHAP 14 NHA!!!!
|