Tuyệt Sủng Phu Nhân Của Ta
|
|
CHAP 14 BỞI VÌ TA LÀ TỔNG TÀI PHU NHÂN Ngày hôm sau, Hàn Hân Nghiên đang trên đường đến công ty Mộ Vũ Trạch, hưng phấn đến không thể kiềm chế, miệng cười không khép lại được. Nâng tay nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út phát ra ánh sáng màu xanh, khóe miệng Hàn Hân Nghiên cong lên độ cong càng lớn. A a a a, thật tốt, thật tốt, ha ha ha, Trạch, thật tốt. Hàn Hân Nghiên trái tim trong lòng tràn ngập ngọt ngào, bước đi cũng càng lúc càng nhanh, đường nay như thế nào xa như vậy a, như thế nào còn chưa tới công ty Trạch a? Trạch, rất muốn gặp ngươi a! Bước đi của Hàn Hân Nghiên có thể dùng từ chạy để miêu tả được rồi. “Oành” một tiếng, Hàn Hân Nghiên bị ngã. “Đau quá!” Hàn Hân Nghiên kêu lên. “Thực xin lỗi, tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Bàn tay nâng Hàn Hân Nghiên đứng dậy, ngữ khí có chút xin lỗi nói. Ngẩng đầu vừa thấy, là một người có khí chất thư sinh cùng ôn nhu, âm thanh rất nhẹ nhàng, giống như sợ làm người khác sợ. Hàn Hân Nghiên cười cười“ Không có việc gì không có việc gì, ta không sao!” Nam tử kia nhẹ nhàng thở ra “ Không có việc gì là tốt rồi, bằng không ta cũng rất áy náy!” Nhìn nam tử một thân âu phục, trên tay còn cầm túi công văn, đây là... “Ngươi là muốn công ty hợp tác?” Hàn Hân Nghiên nhìn nhìn nam tử nói. Nam tử sửng sốt lập tức cười nói “Đúng vậy, ta muốn mời tập đoàn Mộ thị, đi có chút gấp, đụng trúng ngươi, thật có lỗi!” “Tập đoàn Mộ thị?” Hàn Hân Nghiên hỏi. “Đúng vậy! Tập đoàn Mộ thị mà ngươi không biết sao?” nam tử kinh ngạc hỏi. Trên đời này cư nhiên còn có người không biết tập đoàn Mộ thị? Vì thế nam tử bắt đầu nhìn Hàn Hân Nghiên bằng ánh mắt kỳ quái. Lúc này hắn mới phát hiện Hàn Hân Nghiên thật là một nữ tử rất đẹp, khuôn mặt trái xoan, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt hoàn mỹ mang đôi mắt cười, nam tử ngây ngốc chỉ cảm thấy trong lòng tựa hồ có con nai chạy loạn. “Tập đoàn Mộ thị đằng kia đúng không?” Nói xong, Hàn Hân Nghiên lấy tay chỉ về hướng công ty của Mộ Vũ Trạch hỏi. Thật lâu không nghe thấy nam tử trả lời, Hàn Hân Nghiên phát hiện nam tử nhìn chính mình đến ngốc, trong lòng có chút không thoải mái, lại không muốn phát tác, chỉ là cau mày không nói. Nam tử xem Hàn Hân Nghiên nhíu mày, lập tức lấy lại tinh thần. "À à xin lỗi...... Ta!” nam tử giải thích. “Không có gì, ngươi còn chưa nói, ngươi muốn đi tới Mộ thị, có phải chỗ kia không?” Hàn Hân Nghiên nhắc lại. “Ân, đúng! Làm sao vậy?” nam tử nói. “Ha ha, không có gì, ta có việc đi trước!” Hàn Hân Nghiên bỗng nhiên cười nói. Nụ cười lại khiến nam tử ngốc thêm lần nữa. Đẹp quá, đây là lần đầu hắn gặp qua nữ nhân xinh đẹp như vậy, một cái nhăn mày hay một cái cười đều tản ra vô số mị lực khiến người ta trầm luân. Nhìn Hàn Hân Nghiên đi xa, nam tử lập tức nói “Nha, tiểu thư, ta tên là Lâm Nguyên Thanh, ta cũng đi hướng này vậy chúng ta cùng nhau đi!” Lâm Nguyên Thanh cuống quít đuổi theo Hàn Hân Nghiên nói “Tiểu thư, ngươi cũng đi hướng này à?” Hàn Hân Nghiên chỉ cười không nói. Lâm Nguyên Thanh có chút sốt ruột,“Cái kia ta, ta phải xưng hô như thế nào với ngươi?” “Hàn Hân Nghiên !” Lâm Nguyên Thanh sửng sốt “Hàn Hân Nghiên? Hàn, Hân, Nghiên...... Tên rất hay, rất xứng với ngươi a!” Mà Hàn Hân Nghiên cũng không cùng Lâm Nguyên Thanh nói chuyện, trực tiếp đi vào thang máy dành cho tổng tài. Lâm Nguyên Thanh vừa thấy cũng cuống quít muốn đuổi kịp. “Khoan đã!” Hàn Hân Nghiên ngăn cản nói. “Sao? Làm sao vậy?” Lâm Nguyên Thanh nghi hoặc không thôi. “Thang máy này ngươi không thể dùng!” Hàn Hân Nghiên mặt không chút thay đổi nói. Đối với Lâm Nguyên Thanh theo sát phía sau, Hàn Hân Nghiên cảm thấy thực không thoải mái. “Vì cái gì??” “Đây là thang máy dành cho tổng tài cho nên ngươi không thể dùng!” Hàn Hân Nghiên thản nhiên nói, nâng tay ấn nút đóng cửa thang máy . Lâm Nguyên Thanh cuống quít lấy tay chặn cửa thang máy nói “Vậy ngươi vì cái gì có thể dùng?? Không công bắng!” Có cơ hội tốt như vậy, như thế nào có thể bỏ qua! Hàn Hân Nghiên đẩy Lâm Nguyên Thanh ra khỏi thang máy, nở nụ cười đầy ý vị nói “Bởi vì ta là tổng tài phu nhân!” Bị đẩy ra Lâm Nguyên Thanh lập tức ngây ra như phỗng. Hàn Hân Nghiên ấn nút đóng cửa thang máy lần nữa, thang máy chậm rãi đi lên trên. Ngồi ở văn phòng, Mộ Vũ Trạch mặt đầy buồn bực “Hôm nay bảo bối như thế nào còn chưa có đến? Bình thường lúc này đã sớm đến đây! Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?” Mộ Vũ Trạch đứng lên lấy áo trên ghế đi ra ngoài. “Nha? Trạch? Ngươi muốn đi đâu?” Hàn Hân Nghiên đi vào liền phát hiện Mộ Vũ Trạch đi ra ngoài không khỏi thắc mắc hỏi. Mộ Vũ Trạch một tay ôm lấy Hàn Hân Nghiên kéo vào trong lòng “Bảo bối, ngươi như thế nào giờ mới đến? Hôm nay như thế nào lâu như vậy? Làm hại ta lo lắng gần chết”. “Ha ha, không có gì đâu, chỉ là trên đường có chuyện nhỏ ngoài ý muốn, ta không sao đâu!” Hàn Hân Nghiên trong lòng Mộ Vũ Trạch ngọt ngào cười cười “Kia, chúng ta đi đến trường đi!” Nói xong, Mộ Vũ Trạch dắt tay Hàn Hân Nghiên đi ra ngoài. Vừa muốn đi vào thang máy, thấy một người vọt lại đây, Mộ Vũ Trạch theo bản năng ôm lấy Hàn Hân Nghiên bảo hộ trong lòng. “Tiểu Nghiên! Nguyên lai ngươi ở đây a!” Lâm Nguyên Thanh cười nói. “Ngạch...... Ngươi!” “Ngươi là ai?” Mộ Vũ Trạch đôi mắt híp lại. Ngữ khí rất lạnh, rất nguy hiểm. Lâm Nguyên Thanh nhìn nhìn Mộ Vũ Trạch ôm eo Hàn Hân Nghiên eo một cỗ ghen tỵ truyền đến. “Ta là Lâm Nguyên Thanh!” Lâm Nguyên Thanh lớn tiếng nói, còn tiến lên đem tay ôm Hàn Hân Nghiên đập rớt.( cưng sinh ra đã là sai lầm rồi) Mộ Vũ Trạch trong nháy mắt mặt đen xuống. “Ngươi muốn chết!” Mộ Vũ Trạch một phen nắm cổ áo Lâm Nguyên Thanh mặt lạnh nói. Lâm Nguyên Thanh thân cao 1m73 với Mộ Vũ Trạch 1m77 trước mặt, mặc kệ là khí thế hay là chiều cao đều là thua kém. “Ta, ta...... Ta không cho ngươi chiếm tiện nghi của tiểu Nghiên!” Lâm Nguyên Thanh căm giận nói. “Ta chiếm tiện nghi của nàng liên quan gì đến ngươi? Ngươi dừng chọc ta!” Mộ Vũ Trạch lạnh lùng nói. “Ngươi, vô sỉ, khốn kiếp!!” Lâm Nguyên Thanh không sợ chết mắng. “Ngươi!!!” Mộ Vũ Trạch trong lòng một trận lửa giận. Hàn Hân Nghiên cau mày, chán ghét nhìn Lâm Nguyên Thanh như thế nào bắt đầu thấy chán ghét hắn. Chỉ cần là đối Trạch không tốt, mắng trạch, chính mình thấy thực chán ghét!! Hàn Hân Nghiên kéo ống tay áo Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói “Trạch, chúng ta không cần phí thi=ời gian với người bệnh thần kinh, đi thôi!” Mộ Vũ Trạch vung tay Lâm Nguyên Thanh ngã xuống đất. “Hừ!” Mộ Vũ Trạch kéo tay Hàn Hân Nghiên đi vào thang máy, thuận tiện ấn đi xuống, một tay ép lưng Hàn Hân Nghiên vào vách thang máy mạnh mẽ hôn. Vừa vặn té ngã trên đất Lâm Nguyên Thanh nhìn thấy rõ ràng, trong lòng một trận co rút đau đớn. “Tiểu nghiên...... Ngươi!” Ngươi nói ta bệnh thần kinh...... Lần đầu tiên thích một người lại bị tổn thương như vậy. Trách thì trách hắn mắng Mộ Vũ Trạch. Đối Mộ Vũ Trạch bất kính, Trạch đối với Hàn Hân Nghiên là người yêu nhất, Hàn Hân Nghiên không chấp nhận được Mộ Vũ Trạch có một tia thương tổn. Bởi vì yêu, cho nên bất công...... CHAP SAU CHAP 15 PHÁ VỠ HÀN HÂN NGHIÊN
|
CHAP 15 PHÁ VỠ HÀN HÂN NGHIÊN "người kia là ai??” Mộ Vũ Trạch mặt ghen tuông nói. Hàn Hân Nghiên bất đắc dĩ cười cười “Ta cũng không quen nha!” “Không quen? !” Mộ Vũ Trạch ngữ khí có chút nguy hiểm, cúi đầu lại là hung hăng hôn cặp môi thơm. “Ha ha, được rồi, được rồi mà, kỳ thật hôm nay ta mới gặp hắn, nhưng cũng không tính là quen! Hôm nay đi ở trên đường, ta không cẩn thận đụng trúng hắn, sau đó liền như vậy quen biết! Hơn nữa a, hắn là đến mời ngươi hợp tác!” Hàn Hân Nghiên cười nói. “Đụng trúng? Vậy ngươi có hay không nơi nào bị thương?” Mộ Vũ Trạch vừa nghe đụng ngã, lập tức khẩn trương không thôi. “Không có, ta không sao, chỉ là, ta cùng hắn thật sự không có gì, hơn nữa, hôm nay hắn dùng ngữ khí kia nói chuyện với ngươi, ta cũng thực chán ghét!” Hàn Hân Nghiên nói. “Nga? Ngươi chán ghét? Cư nhiên ngươi cũng sẽ chán ghét người khác a?” Mộ Vũ Trạch cười nói. “Chỉ cần là người đối với ngươi không tốt, ta đều chán ghét!” Lời nói của Hàn Hân Nghiên khiến tâm Mộ Vũ Trạch run lên, rung động không thôi. “Đứa ngốc!” Mộ Vũ Trạch gắt gao ôm Hàn Hân Nghiên. “Ta không ngốc đâu!” Hàn Hân Nghiên chu chu miệng. “Nhưng ngu ngốc một cách đáng yêu, ha ha!” Mộ Vũ Trạch cười nói, ấn một nụ hôn trên môi Hàn Hân Nghiên. “Đáng ghét!” 'Tinh' cửa thang máy chậm rãi mở ra. Mộ Vũ Trạch lại nắm tay Hàn Hân Nghiên đi ra ngoài,. “Đến đây đi, phu nhân khờ đến dễ thương của ta!” “Ngươi khi dễ ta!” “Ai bảo ngươi dễ thương như vậy làm ta muốn khi dễ ngươi a!” “Hừ !” Nhìn bóng dáng hai người đi xa, công nhân viên Mộ thị hâm mộ không thôi. “Ai, vị trí tổng tài phu nhân khẳng định là Hàn tiểu thư!” “Đúng vậy ! tổng tài cùng tổng tài phu nhân thật sự hảo ngọt ngào a, mỗi ngày đều như vậy làm người ta hâm mộ muốn chết!” “Ai, tổng tài phu nhân thật sự rất hạnh phúc!” .................................... “Trạch, Lê Hiên như thế nào chưa có tới a?” trên đường Hàn Hân Nghiên đột nhiên hỏi nói. “Nga, Lê Hiên có việc, hắn lát nữa mới đến! Làm sao vậy?” Mộ Vũ Trạch hỏi. “Không, chỉ là phát hiện hắn hôm nay không đi theo chúng ta!” “Đứa ngốc, chúng ta ngọt ngào như vậy, Lê Hiên như thế nào không biết xấu hổ mà đi theo?” Mộ Vũ Trạch cười cười. Đứa ngốc phu nhân của nàng thật đúng là ngốc một cách đáng yêu a. “Nga!Đúng là vậy!” Hàn Hân Nghiên gật gật đầu. “Thật là ngốc một cách đáng yêu!” Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Rống. Còn nói ta khờ!” Hàn Hân Nghiên bất mãn nói. “Được rồi, ngươi không ngốc! Ngươi không ngốc!” “Hừ!” Dọc theo đường đi, Mộ Vũ Trạch lái xe, hai người một đường chạy đến trường học, người trong trường vừa thấy là xe của Mộ Vũ Trạch, lập tức tự động tản ra mở đường. Thấy một màn tự giác hành động này khiến Hàn Hân Nghiên rất là cảm thán, Trạch thật sự thật là lợi hại a! Nhưng nghĩ tới Trạch hoàn mỹ như vậy mà lại là của chính mình , Hàn Hân Nghiên lại là nhịn không được nở nụ cười. “Xuống dưới đi !” Mộ Vũ Trạch nắm tay Hàn Hân Nghiên nói. “Ân! a a a!” Bỗng nhiên, Hàn Hân Nghiên kêu lên. Đem Mộ Vũ Trạch dọa sợ. “Làm sao vậy? Làm sao vậy?? Bảo bối, làm sao vậy?” “Chết rồi! Trạch, làm sao đây?” Hàn Hân Nghiên mặt sốt ruột, trong miệng không ngừng nói. “Làm sao vậy???” Mộ Vũ Trạch nghi hoặc nói. “Hôm nay buổi sáng là tiết thể dục!” Hàn Hân Nghiên mặt bi thảm. Vẫn là đem Mộ Vũ Trạch làm cho khó hiểu. “Thể dục thì làm sao?” “Lần trước lão sư nói, hôm nay thể dục thi ném rổ a! Nếu không được, liền rớt a! Làm sao để qua a? ta, ta sẽ không a!!” Xem bộ dáng Hàn Hân Nghiên thật sự nôn nóng , Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ cười cười. “Dễ mà!” “Cái gì kêu là dễ? Ta một chút cũng không biết!” Hàn Hân Nghiên khó xử nói. “Nga!” Mộ Vũ Trạch vì thế liền nga một tiếng. Mộ Vũ Trạch là cảm thấy không có gì, không phải là ném rổ thôi sao ? tùy tiện ném vào vài quả, lão sư cũng không làm gì được mình, huống chi rớt cũng chả sao! Chính mình là cảm thấy không sao cả. “Nga???” Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch, không thể tin nói. Chỉ đơn giản nga a! “Ngoan không sao đâu!” Mộ Vũ Trạch nhún nhún vai nói. “Ai, phó mặc cho số phận đi, biết đâu sẽ ném vào vài quả!” Hàn Hân Nghiên nói. Hàn Hân Nghiên lại bỗng nhiên nghĩ tới, buổi chiều thi tiếng Anh a! Hàn Hân Nghiên lập tức bị phá vỡ ...... “Tốt lắm, chúng ta đi thôi......” Mộ Vũ Trạch nói. “Ai.......” Hàn Hân Nghiên tùy ý Mộ Vũ Trạch kéo mình đi, vẫn còn trong trạng thái bị phá vỡ. Tiết đầu thật sự thi ném rổ, nhìn bảng rổ cao cao, Hàn Hân Nghiên khóc không ra nước mắt. “Đi thôi, chúng ta đi thay quần áo” Vì thế, Mộ Vũ Trạch lại đem Hàn Hân Nghiên trong trạng thái bị phá vỡ đi thay quần áo. Một thân trang phục thể thao ở trên người Mộ Vũ Trạch, càng làm cho nàng thêm một loại khí chất, vóc dáng cao cao, dung mạo tuyệt mỹ, khí chất ưu nhã bất phàm đứng vào vị trí ném rổ. “Mỗi người được 10 lần ném, 1 quả vào sẽ đước điểm, 7 quả tính đạt tiêu chuẩn! nếu không là thất bại.” Kia lão sư bóng rổ nói. “người đầu tiên!xxx” Đến phiên Mộ Vũ Trạch, mọi người đều nhìn Mộ Vũ Trạch không chuyển mắt, Mộ Vũ Trạch không thèm để ý, cầm lấy bóng vỗ vài cái, hai tay vừa nhấc, liền như vậy nhìn như tùy ý ném...... “Loảng xoảng !” một tiếng, cư nhiên vào, toàn trường đều kinh ngạc ...... Hàn Hân Nghiên càng là không thể khép miệng. Quả thứ 2, loảng xoảng , lại vào. Quả thứ 3...... Quả thứ 4...... Quả thứ 5...... ............ ............ Quả cuối cùng...... “Loảng xoảng” ...... Cả 10 quả cư nhiên toàn bộ đều vào. Kia lão sư bóng rổ đều là há to miệng. “Tốt lắm!” Mộ Vũ Trạch cầm bóng rổ trong tay ném, không thèm để ý “Vừa rồi ném là Hàn Hân Nghiên!” “Nha???” Hàn Hân Nghiên sửng sốt. Kia lão sư cũng sửng sốt ! “Này, này không hợp quy củ!” Kia lão sư có chút khó xử nói. “Có cái gì không hợp quy củ!” Mộ Vũ Trạch hai mắt lạnh lùng nhìn lão sư. “Ngạch, này, này......” Kia lão sư khẩn trương xoa xoa cái trán, bận rộn nói “Không, không, rất hợp quy củ, thực hợp quy củ, Hàn Hân Nghiên đồng học qua...... Ha ha!” Mộ Vũ Trạch thế này mới xoay người đối Hàn Hân Nghiên ngốc lăng cười “Tốt lắm, bảo bối, cái này không lo lắng!” “Trạch...... Trạch, ngươi thật giỏi! Oa! ngươi thật sự rất giỏi a!!” Hàn Hân Nghiên hoàn hồn, mạnh mẽ nhào vào trong lòng Mộ Vũ Trạch, hai mắt trái tim nhìn chằm chằm Mộ Vũ Trạch. “Ha ha! Lão công ta rất tuyệ !” Mộ Vũ Trạch cười cười. Hàn Hân Nghiên bị 2 từ “Lão công” Này làm mặt đỏ bừng “Chán ghét, cái gì lão công!” “Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận? Vi phu thực thương tâm!” Mộ Vũ Trạch làm bộ như khổ sở, Hàn Hân Nghiên nở nụ cười...... “Ha ha, ngươi thật dáng ghét!” “Tốt lắm, đi thôi ! hiện tại xong rồi, chúng ta đi ăn một chút......” Nói xong Mộ Vũ Trạch kéo Hàn Hân Nghiên đi. “Nhưng ngươi thì sao?” Hàn Hân Nghiên lo lắng hỏi. “Không có gì, ta không sao cả, lão sư cũng không dám không cho ta qua! ha ha! đi thôi!” “Nguyên lai, Trạch cũng sẽ giở trò xấu a!” “Còn không phải ta theo bảo bối học!” HẸN GẶP CHAP SAU CHAP 16 LẠI LÀ NGƯƠI BẠCH NNHÃ TĨNH
|
CHAP 16 LẠI LÀ NGƯƠI BẠCH NHÃ TĨNH Trước giờ ăn trưa Hàn Hân Nghiên có bài thi tiếng Anh. Ai, tiếng Anh a tiếng Anh chết chắc rồi. Không biết Trạch ở phòng học nào, Trạch thông minh như vậy, không là vấn đề gì, nhưng chính mình sẽ không như vậy, chính mình từ trước đến nay không đọc sách ...... Lúc này, chết chắc rồi. Đợi cho giám thị đi vào phòng học, nhân tiện đem cửa phòng học đóng lại, Hàn Hân Nghiên lại thở dài. Thật là chết. Bài thi phát tới tay, Hàn Hân Nghiên nhìn đề thi. Thiên a, đây là cái gì? Này cái gì cái gì? có ý tứ gì a? Hàn Hân Nghiên muốn chết tâm. (haha giống ta khi đi thi tiếng anh không hiểu cái gì hết làm đại) Rõ ràng là người Trung Quốc thi tiếng Anh làm cái gì, sĩ diện là đây. Bất đắc dĩ cầm lấy bút, nhìn đề thi trong tay, lại không biết như thế nào hạ bút. Hàn Hân Nghiên hít sâu, trong lòng âm thầm nói liều mạng đánh abcd, không tin không đúng vài câu. (HHN ngươi là hiện thân của quần chúng học sinh khi đi thi anh văn a) Đề bút trên bài thi abcd,abcd loạn cào cào đi xuống. Thẳng đến cuối cùng câu còn lại chọn c, Hàn Hân Nghiên nhìn người ngồi bàn trên. Chết thì chết. Bỗng nhiên, Hàn Hân Nghiên tròng mắt vừa chuyển hắc hắc cười, cuối đáp án bài thi viết vài chữ: Ta là nữ nhân Mộ Vũ Trạch, không muốn chết thì cho ta qua đi! (không thể chấp nhận đươc cơ mà ta thích kkk) Hàn Hân Nghiên vừa lòng cười cười, thế này mới yên tâm buông bút, trong lòng vẫn tán thưởng chính mình như thế nào thông minh như vậy, phương pháp này dùmg sớm một chút không phải tốt hơn sao? Mà bên kia Mộ Vũ Trạch ngáp dài nhìn bài thi trong tay, nhíu nhíu mày, đề đơn giản như vậy không biết xấu hổ còn đưa cho mình làm? Lúc mình làm đề này, lão sư còn không biết đang ở nơi nào. (đại biểu cho những đứa học giỏi a) Nhàm chán...... Mộ Vũ Trạch cầm bài thi trong tay vò thành một cục, hướng phía sau ném đi, liền như vậy nhàm chán nằm trên bàn đi gặp Chu Công...... Cuối cùng tiếng chuông đem Mộ Vũ Trạch đánh thức, Mộ Vũ Trạch nhìn đồng hồ, vừa đúng lúc có thể cùng bảo bối đi ăn trưa. Không để ý đến ánh mắt khó xử của giám thị, Mộ Vũ Trạch như vậy liền trực tiếp đi ra ngoài...... “Bảo bối làm tốt lắm sao?” Mộ Vũ Trạch ở cửa phòng học Hàn Hân Nghiên nói. “Trạch...... Ta làm tốt lắm, đúng rồi ngươi thi thế nào a?” Hàn Hân Nghiên chạy đến trước mặt Mộ Vũ Trạch cười cười. “Không được tốt lắm, ta không viết trực tiếp ném!” Mộ Vũ Trạch không chút nào để ý nói. Quả nhiên, là tác phong của Trạch a...... “Vậy còn ngươi? Thi thế nào?” Mộ Vũ Trạch hỏi. “Ân, không thành vấn đề, tuyệt đối qua! a a a” Hàn Hân Nghiên cười rất dối trá, Mộ Vũ Trạch sủng nịch cười cười, nghĩ cũng biết này người này khẳng định là động tay động chân cái gì rồi. “Tốt lắm, kia, chúng ta ăn trưa đi!” Mộ Vũ Trạch dắt tay Hàn Hân Nghiên đi ra ngoài. Lúc này......di động Mộ Vũ Trạch vang lên...... “Uy? Lê Hiên a, chuyện gì?” “Lão đại! Bạch tiểu thư nói muốn tìm ngươi, ta ngăn nàng lại nhưng không được, lúc này nàng đang đến trường lão đại!” Lê Hiên nói ngắn gọn. “......” Mộ Vũ Trạch cau mày. Lại là ngươi Bạch Nhã Tĩnh! “Tốt lắm, ta đã biết, ngươi đem xe lại đây!” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói. “Vâng lão đại!” “Trạch, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Hàn Hân Nghiên quan tâm hỏi, xem biểu tình trạch tựa hồ không tốt lắm a! “Không có gì, chỉ là......” “Trạch! Mộ Vũ Trạch!!!” Một tiếng giọng nữ quát lớn đánh gãy lời Mộ Vũ Trạch muốn nói . Giương mắt liền thấy Bạch Nhã Tĩnh mặt tức giận hướng chính mình vọt tới đây...... “Mộ Vũ Trạch, ngươi thật sự nhẫn tâm! Ngươi cư nhiên cư nhiên đem ta ném trên đường! Ngươi......” Bạch Nhã Tĩnh mặt tái nhợt kỳ cục “Vì cái gì không thể đem ngươi ném trên đường?” Mộ Vũ Trạch cười lạnh hỏi lại. “Vì cái gì? Chúng ta lúc trước không phải tình nhân? Chúng ta lúc trước tốt như vậy, không phải sao?” Bạch Nhã Tĩnh quát. “Ngươi cũng biết là lúc trước? Lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại, hơn nữa, hiện tại ta biết là đối với ngươi phải nhẫn tâm......” Mộ Vũ Trạch không thèm để ý, cười lạnh nói, kia ngữ khí lạnh lẽo đem Hàn Hân Nghiên đứng một bên lâm vào chấn động. Trạch ngữ khí thật là khủng khiếp! “Mộ Vũ Trạch, ngươi, nói là, là, thật sự?” Bạch Nhã Tĩnh nhất sắc mặt trắng bệch, thân thể hơi hơi có chút run rẩy. Không rõ tình huống nên Hàn Hân Nghiên có chút không đành lòng, đi đến Bạch Nhã Tĩnh trước mặt, hảo tâm dìu nàng. “Ngươi vẫn tốt chứ?” Hàn Hân Nghiên lo lắng nói. “Ngươi tránh ra, ta không cần ngươi giả mù sa mưa!” Bạch Nhã Tĩnh dùng sức đẩy Hàn Hân Nghiên, Hàn Hân Nghiên nhất thời bị đẩy ngã xuống đất...... “Đau quá!” Nhìn nhìn bàn tay, xước vài miếng da! Hàn Hân Nghiên khẽ cắn môi . “A!!!” Bạch Nhã Tĩnh một tiếng thét chói tai đem Hàn Hân Nghiên dọa sợ, ngẩng đầu liền phát hiện Bạch Nhã Tĩnh bị đẩy ngã xa mấy thước, nhất thời cả kinh. “Bạch Nhã Tĩnh! ta chưa bao giờ đánh nữ nhân, hơn nữa đối với ngươi, ta từ trước đến nay không nghĩ tới sẽ đánh ngươi, nhưng hôm nay, ngươi ngàn lần không nên động thủ với bảo bối của ta......” Mộ Vũ Trạch hai mắt bốc hỏa nhìn Bạch Nhã Tĩnh lạnh lùng nói. “Mộ Vũ Trạch!!! Ngươi như thế nào có thể như vậy? ngươi như thế nào có thể như vậy? Ngươi lần đầu tiên đánh ta, ngươi từ trước đến nay cũng không có đánh ta! Hôm nay, ngươi vì một nữ nhân khác mà động thủ đánh ta! Mộ Vũ Trạch, ta hận ngươi! Ta hận ngươi!” Bạch Nhã Tĩnh khóc kêu to. (hận thì cũng kệ cmc) “Tùy ngươi” Mộ Vũ Trạch khinh thường nói, đem Hàn Hân Nghiên nâng đứng lên, ôn nhu nói “Thế nào? Bảo bối đau nơi nào?” “Trạch, ta không có việc gì! ngược lại là nàng, nàng giống như nghiêm trọng hơn ta!” Hàn Hân Nghiên lo lắng nhìn Bạch Nhã Tĩnh, Bạch Nhã Tĩnh nguyên bản cánh tay bị trầy chảy ra một ít máu tươi. (vậy là nhẹ đó) “Không cần lo cho nàng! Ngươi xem bàn tay đều bị trầy, đi đi bệnh viện xem!” Mộ Vũ Trạch nói. “Trạch, ta thật sự không có gì, chỉ là bị tróc da, không cần đến bệnh viện khoa trương như vậy, ngược lại là nàng, giống như nghiêm trọng hơn!” Hàn Hân Nghiên cau mày nói. “Ta không cần ngươi giả mù sa mưa!” Lúc này, Bạch Nhã Tĩnh hung hăng trừng mắt Hàn Hân Nghiên lớn tiếng nói. “Ngươi!!” Hàn Hân Nghiên giận dữ “Ngươi không biết tốt xấu!” “Nếu không tại ngươi, trạch sao có thể đối với ta như vậy, đều tại ngươi mà Trạch đối ta như vậy, ngươi biết không? Ta bây giờ cái gì cũng không có, hiện tại cuối cùng cũng không có trạch, đều tại ngươi, đều tại ngươi!!! Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!!” Bạch Nhã Tĩnh đã muốn hóa điên! nàng không muốn nhìn, không chấp nhận được Mộ Vũ Trạch hiện tại yêu người khác. (chậc chậc chấp niệm quá lớn) “Uy, ngươi lấy đạo lý này ở đâu vậy” Hàn Hân Nghiên sinh khí nói. Hảo tâm quan nàng, còn nói như vậy với chính mình là loại người gì vậy! Đều là nợ đào hoa của Trạch! Hàn Hân Nghiên hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Vũ Trạch! “Không có, đều không có , Trạch, này rốt cuộc là vì cái gì? Vì cái gì? Chúng ta yêu nhau bốn năm, ngươi cùng nàng mới có mấy tháng, vì cái gì ngươi là có thể như vậy không một chút quyến luyến? Ngươi là vui đùa thôi đúng không? Trạch, ngươi nói cho ta biết, ngươi là qua đường mà thôi đúng không?” Bạch Nhã Tĩnh vẫn như cũ ôm một tia hy vọng, nôn nóng hỏi. (ta không hiểu nổi thế giới quan của con mụ này) “Ta là thật lòng, ở chung với bảo bối mấy tháng, ta phát hiện, ngươi, so ra kém hơn nàng, tuy rằng yêu nàng chỉ ngắn ngủn mấy tháng, lại còn hơn tình yêu 4 năm của ngươi, cho nên, Bạch Nhã Tĩnh, ngươi chết hy vọng đi! chúng ta không có khả năng quay lại!” Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói. “Không, sẽ không , sẽ không , ngươi lúc trước nói sẽ vĩnh viễn không buông tay ta, ngươi đã nói sẽ bảo vệ ta đến già, lời thề của ngươi, hứa hẹn của ngươi, ngươi đều đã quên sao? Mộ Vũ Trạch, ngươi là tiểu nhân, tiểu nhân bỉ ổi! Nói rồi không thực hiện! Ngươi là tiểu nhân!“Bạch Nhã Tĩnh cơ hồ gào lên. (tới đây ta có chút muốn giết con mụ này) Tiếng quát tháo, đem học sinh chung quanh lại xem, Mộ Vũ Trạch không thích bị người này người nọ vây xem, cau mày, ánh mắt hướng chung quanh đảo qua, dưới âm mấy chục độ...... Chung quanh học sinh cũng không dám tiến lên, lập tức tản ra, nên đi đi, muốn nhìn thì trốn xa mà xem! “Bạch Nhã Tĩnh, ngươi nói ta là tiểu nhân, vậy ngươi là cái gì? Là ai ruồng bỏ ai trước? Là ai bỏ qua hứa hẹn? Là ngươi, là ngươi yêu tiền, yêu quyền, lúc trước là ngươi không muốn ở cùng ta, hiện tại trái ngược, ngươi dựa vào cái gì ngươi muốn ta thực hiện lời hứa đối với ngươi? Nói không nghe, ngươi tính cái gì vậy? Hiện tại ngươi, ở trong mắt ta cái gì cũng không còn!” Mộ Vũ Trạch cười lạnh, khinh thường nói. Hiện tại là như thế nào, cư nhiên chỉ trích chính mình? Nàng Bạch Nhã Tĩnh thì tính là cái gì? “Ta...... Ta, đó là......” Bạch Nhã Tĩnh sắc mặt cứng đờ, muốn nói cái gì lại không thể giải thích. “Ngươi không cần lấy cớ , lúc trước ta đem chân tâm giao cho ngươi, là ngươi không có hiểu được, không chịu quý trọng, trách không được người khác, hôm nay thôi trò khôi hài này đi, về sau ta không nghĩ muốn thấy ngươi xuất hiện trước mặt của ta! nếu không......“Mộ Vũ Trạch mị hí mắt, trong mắt lộ ra nguy hiểm. Mà Hàn Hân Nghiên nghe đến Mộ Vũ Trạch nói cũng đã chấn kinh. Nguyên lai, Trạch chính là từng bị người này tổn thương thật sâu, khó trách lúc ấy phản ứng của nàng lớn như vậy, Trạch kiêu ngạo như vậy thế nào có thể chịu được phản bội. Ai. Nghĩ đến khi đó, Trạch trong mắt tuyệt vọng cùng thống khổ, Hàn Hân Nghiên đến bây giờ đều cảm giác được tim đập nhanh, trong lòng đối Bạch Nhã Tĩnh chán ghét lại càng thêm một tầng, lúc trước nếu không phải nàng, trạch như thế nào biến thành như vậy, này nữ nhân ngu xuẩn, Trạch tốt đẹp như vậy mà đi phản bội, đúng là không biết tốt xấu. Liếc Nhã Tĩnh còn muốn nói cái gì, Hàn Hân Nghiên thản nhiên nói “Bạch tiểu thư cám ơn sự phản bội của ngươi, nếu không, ta như thế nào có cơ hội cùng trạch yêu nhau!” Bạch Nhã Tĩnh vừa nghe, trên mặt thần sắc không ngừng biến ảo thực khó coi. Mộ Vũ Trạch cũng không nghĩ rối rắm như vậy. Nhìn thấy Lê Hiên lái xe đến thản nhiên nói. “Lê Hiên, đem nữ nhân này ra ngoài cho ta...... Lập tức biến mất trước mặt cho ta......” “Trạch...... Ngươi, ngươi!!” Bạch Nhã Tĩnh hoảng sợ nhìn Mộ Vũ Trạch. “Vâng lão đại!” Lê Hiên nhận mệnh. Lê Hiên đem Bạch Nhã Tĩnh nhấc lên đi ra ngoài. “Ngươi, buông, buông ra!! Có nghe thấy không, buông tay!!!” Bạch Nhã Tĩnh không thoát quát to, Lê Hiên không chút khách khí đem nàng một phen ném ra ngoài, không có thương hương tiếc ngọc chút nào. (chú hay lắm) Mà Hàn Hân Nghiên nhìn Mộ Vũ Trạch nắm cánh tay Mộ Vũ Trạch, cười nói “Oa! Thân ái ngươi hảo soái a! Yêu ngươi chết mất! Ha ha ha” “Ngươi a!” Mộ Vũ Trạch bất đắc dĩ cười. CHAP SAU NÈ CHAP 17 QUÁCH KÌ (NỮ PHỤ THỨ 2 LÊN SÀN)
|
Hú hú quá hay đi a. Như vậy mới được chứ. Phải đối xử nặng với cô ả vậy mới được. Cái đồ suy bụng ta ra bụng người, mình rất ghét cái thể loại đấy, cái thể loại có mà không biết trân trọng rồi sau này quay lại cầu xin thì cũng đã muộn rồi.
|
xem ra ý tưởng lớn gặp nhau r
|